Hoàn Trương Sở - Everyone loves Somebody.

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Trương Sở
Everyone loves Somebody.



cre on pic.

Tác giả: 清禾晏
CV by Lá.
Edit + Beta: Lãi.
Thể loại: AU hiện đại.



Văn án:
Bạn đã từng yêu ai đó bằng cả sinh mạng hay chưa?
...

Tôi muốn cô ấy có thể cho tôi một lần dùng cả sinh mạng để yêu thương.


. Nhiệt liệt đề cử mở BGM :
Sự kỳ vọng đẹp nhất - trình bày Châu Bút Sướng.


Em mở mắt ra nghĩ rằng anh ở bên cạnh
Vấn đề không phải là vĩnh viên hay tức thời
Yên tĩnh nhắm mắt, anh lại hiện lên
Mang em rời xa bến bờ cô đơn
Lãng quên thị phi, không bị tổn thương
Không oán trách, không hối hận

Em ôm giữ lấy tình yêu từ trong giấc mơ tỉnh lại
Anh cố chấp chờ đợi, chưa từng rời đi
Mỗi một lần tỉnh lại đều không nỡ rời xa
Không cần lưỡng lự
Anh chính là sự kỳ vọng đẹp nhất của em


Dịch & phụ đề: Đường Đường


Lời nhắn từ Editor:

. Không gian và thời gian trong fic này tác giả để lẫn lộn và không phần chia,
nên để mọi người không bị loạn thì Lãi mạo muội tách ra những phân đoạn chuyển cảnh cho dễ hiểu hơn.

. Bản dịch hoàn toàn dựa vào CV cùng vốn từ ít ỏi của Lãi, lâu lâu có sự trợ giúp của phần
mềm dịch thuật không chuyên. Nếu có sai sót mong hãy lượng thứ!

. Lâu rồi Lãi mới làm BG lại nên cái không khí ngôn tình có pha chút mùi cục súc thì mọi người cũng cho qua nha!

. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!


1.

“Chúng ta chỉ mất 8 phút để thấy được ánh sáng Mặt trời, nhìn thấy được ánh sao từ cả trăm năm trước, chứng kiến mưa gió luân hồi qua hàng ngàn năm. Sự thật mà chúng ta nguyện tin tưởng, nó có khả năng chỉ là một câu chuyện cười nhỏ của thời gian.”

“Thứ khiến con người ta bất ngờ thường không phải do một người nào đó, mà là một khoảnh khắc. Thế nên chớp mắt đã qua ngàn năm, cũng không nhất định có thể đổi lấy một người trăm năm.”

“Đây là bức thư cuối cùng từ thính giả ngày hôm nay.” Sở Vân Tú đọc xong dòng cuối cùng của kịch bản, từ từ đẩy âm lượng nhạc lên cao: “Rất vui có mọi người làm bạn cùng với “1002 Đêm”, tận khi đồng hồ điểm 12 giờ. Tôi là Vân Tú, thứ hai tuần sau vào 10:30 tối, hi vọng bạn vẫn sẽ ghé qua.”

Đèn đỏ trước phòng thu đã tắt, Sở Vân Tú duỗi lưng: “Vất vả rồi!”

“Chị Vân Tú cũng vậy!” “Chị Vân Tú cực khổ rồi!” “Chị Vân Tú cuối tuần vui vẻ!”

Chuyên mục “1002 Đêm” đã phát sóng được 5 năm, đội ngũ sản xuất có người đến cũng có kẻ rời đi, nhưng chỉ riêng Sở Vân Tú – DJ chương trình từ trước tới nay đều chưa từng thay đổi, cũng có thể gọi là một người lão làng. Sở Vân Tú ngồi trên bàn, trêu chọc em gái thực tập mới tới, hỏi rằng có phải cuối tuần muốn đi xa gặp người yêu hay không, khi cô gái nhỏ đỏ mặt biện minh “Người ta chỉ là đàn anh mà thôi!” thì có người gõ cửa.

“Làm phiền.”

Một chàng trai đeo kính mở cửa bước vào, cầm trong tay bình giữ nhiệt màu hồng phấn không mấy hoà hợp với khí chất tản ra từ cậu. Cậu vô cùng quen thuộc nhìn mọi người mỉm cười gật đầu, sau cùng nhìn về phía Sở Vân Tú đang từ trên bàn nhảy xuống: “Đi thôi.”

“Ừ ừ!” Sở Vân Tú cầm lấy túi vải đặt trên ghế bên cạnh, hai ba bước đi đến cửa, quay đầu lại phất tay: “Mọi người tuần sau gặp lại!”

“Có mang sữa lạnh cho bà.” “Đời nào có ai để sữa lạnh trong bình giữa nhiệt chứ!” Cuộc đối thoại bị cắt đứt sau khi cánh cửa đóng lại, Đới Nghiên Kỳ trong đáy mắt vẫn còn lưu lại tia hiếu kì nhìn theo.

“Người kia có cảm giác khá quen. . .”

Bên cạnh là Liễu Phi của tổ ghi hình đang thu dọn đồ đạc trả lời: “Là Trương Tân Kiệt đó, bộ Tài chính và Thông tin ở lầu dưới.”

“Trương Tân Kiệt? A a —— Là Trương Tân Kiệt, người của thời kỳ hoàng kim trước đây, sau này không biết lý do tại sao lại chạy tới Bảng tin 21 giờ, nghe đồn là vì từ chối lời tỏ tình của con gái đạo diễn đó sao?!”

“Tiểu Đới, em vừa vào làm chưa được mấy ngày, ngược lại mấy chuyện thị phi này thì lại biết rõ như vậy?” Người nói là Thư Khả Di – nhân viên thực tập gần đây vừa được nhận làm trong ban biên tập chính thức, dùng khí thế của tiền bối nói với Đới Nghiên Kỳ: “Có điều —— tin tức không chính xác.”

Đới Nghiên Kỳ lập tức ngoan ngoãn tiếp thu thông tin mới: “Vậy chị Di tiết lộ một chút cho em đi, vị Trương Tân Kiệt kia với chị Sở của chúng ta —— có quan hệ gì?”

Thư Khả Di đã chiếm được tiện nghi: “Vậy thì chị sẽ nể mặt nói cho em một chút, hai người bọn họ ——“

“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Tô Mộc Tranh đẩy cửa đi vào cắt ngang lời Thư Khả Di. Cô nghiêng đầu, ở trong mắt của hai người là nửa gương mặt đang mỉm cười: “Mãi mới đến cuối tuần, cứ ở đây nói chuyện mãi không thấy lãng phí hay sao —— hai em thấy có đúng không?”

Thư Khả Di và Đới Nghiên Kỳ lập tức gật đầu như gà mổ thóc, chỉ còn thiếu mức cong lưng cung kính đưa tiễn Tô Mộc Tranh.

“A —— hắt xì!” Sở Vân Tú xoa xoa mũi, Trương Tân Kiệt nhìn bình sữa, nhíu mày: “Có phải lạnh quá không?”

“Không có gì không có gì, chắc chắn là có người nhớ tui thôi.” Cô xua tay tỏ vẻ không sao, nói xong liền nâng bình lên uống hết, sau đó đóng nắp trả lại Trương Tân Kiệt.

“Ai da, vú em đúng là vú em, rất tỉ mỉ lại còn biết quan tâm, chăm sóc người khác,” Sở Vân Tú cười hì hì vỗ vai cậu, “Không biết sau này cô gái phải may mắn cỡ nào mới có thể đem được ông về nhà!”

Trương Tân Kiệt cúi đầu, cẩn thận đóng lại bình giữ nhiệt: “Phải xem bát tự có hợp hay không đã.”

“Thôi đi, trước đây cái cô thiên kim tiểu thư nhà đạo diễn kia theo đuổi ông, hết năm lần bảy lượt ông đều từ chối, rõ ràng là không muốn cho người ta xem bát tự cho mình không phải sao? Trong đài còn nói ông khiến người ta đả kích nên bị trả thù, đâu có ai biết là do ông muốn làm Bảng tin 21 giờ chứ.” Sở Vân Tú tiếp tục không buông tha đối phương: “Tháng trước không phải nói đi xem mắt sao? Không phải làm phát thanh viên sẽ rất hot sao? Còn nữa, ông đừng có mang cái bộ mặt lúc đọc tin tức mà đi xem mắt người ta, nhìn giống y như mấy tên hoàng đế chuyên chế mặt liệt vậy —— nè nè đúng đúng, cứ cười giống như bây giờ là được. . .”

Trương Tân Kiệt cũng không ngắt lời người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô tự biên tự diễn. Đêm khuya 12 giờ trong thành phố, chỉ có ánh đèn vàng sưởi ấm bụi cây vẫn chưa kịp khô sau cơn mưa, cùng những ánh đèn neon xán lạn soi sáng màn đêm của đám người chưa ngủ. Mà giữa những trầm mặc và ồn ào ít ỏi đó, thứ duy nhất chạm đến nơi đáy mắt Trương Tân Kiệt, duy chỉ có nụ cười của Sở Vân Tú.

“Được rồi, đến rồi.” Sở Vân Tú quét chìa, mở cổng, quay đầu hướng Trương Tân Kiệt vẫy tay: “Ông cũng mau về đi!”

Trương Tân Kiệt gật đầu, nhìn Sở Vân Tú bước vào đi lên hai bậc thềm, lại đột nhiên gọi: “Vân Tú!”

Cô quay người lại, xuyên qua khe cửa thoát hiểm, nhìn thấy gương mặt muốn nói rồi lại thôi của đối phương, Sở Vân Tú đành bước xuống, đi gần lại hỏi: “Làm sao?”

“Chú Sở tìm được tôi.”

“Chú ấy, muốn gặp bà một lần.”

Trả lời cậu chỉ có bóng lưng của Sở Vân Tú đã sớm biến mất nơi chỗ rẽ cầu thang.

2.

Lúc dừng đèn đỏ, Trương Tân Kiệt thoáng quay đầu nhìn sang Sở Vân Tú ngồi ở ghế phụ lái. So với người đã đột nhiên bỏ chạy đêm đó, cô bây giờ ngược lại bình tĩnh đến mức có chút không giống bình thường. Điện thoại đặt trên đùi rung lên, Sở Vân Tú liếc nhìn thông báo tin nhắn.

“Ông ta đến rồi.”

“Được, tôi sẽ tranh thủ.” Trương Tân Kiệt kéo thắng tay, giả vờ nói chuyện như bình thường: “Tôi còn tưởng dù thế nào bà cũng sẽ không chịu đi gặp ba.”

“Tui chỉ có một vấn đề nhất định phải hỏi mà thôi.” Sở Vân Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt kính cũng không phản chiếu được vẻ mặt của cô hiện giờ.

“Tui không có người ba như vậy.”

Người đàn ông ngồi ở vị trí rất dễ thấy trong quán cà phê đã hẹn, Sở Vân Tú đứng từ xa cũng đã nhìn thấy.

5 năm? 10 năm? Hay là từ lúc vừa được sinh ra, khuôn mặt này đã bắt đầu trở nên mơ hồ?

Trương Tân Kiệt gỡ dây an toàn: “Đi thôi ——“

“Không cần, để tui tự đi.” Sở Vân Tú bước xuống, đứng trước cửa xe quay đầu nhìn cậu: “Ông ở đây chờ tui chút ha.”

Sau đó, Trương Tân Kiệt nhìn theo bóng lưng cô bước vào cửa, rồi đi tới ngồi xuống đối diện người đàn ông kia. Mà tay cậu vẫn luôn siết chặt dây an toàn, không buông ra.

“Đã lâu không gặp.” Sở Vân Tú có ý muốn giành quyền chủ động nên mở miệng trước. Người đàn ông nhìn có chút bồn chồn, chỉ gật gù trả lời: “Lâu như vậy rồi mới tìm con, là ba không tốt ——“

“Không, không dự lễ tang của bà nội đã xuất ngoại, là tôi không đúng.” Sở Vân Tú khuấy tan khối đường trong cốc cà phê, khoé miệng nhấc lên nụ cười có chút trào phúng: “Cháu nội bất hiếu, thật sự có lỗi với người đã nuôi tôi lớn.”

Nét mặt người đàn ông đối diện rõ ràng hơi thay đổi một chút, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau. Bọn họ nói chuyện một lúc vẫn không đi đến đâu, về hưu, dọn nhà, học tập, công tác, lạnh nhạt như buổi báo cáo giữa cấp dưới và cấp trên.

Sở Vân Tú thoáng dừng, nhẹ giọng hỏi: “Ông, về gặp mẹ sao?”

“Gặp rồi. Hằng năm. . .ngày đó, đều đi.” Người đàn ông nhìn Sở Vân Tú: “Con. . .Càng lớn càng giống mẹ. Nếu cô ấy có thể nhìn thấy ——“

Như quả bom hẹn giờ đã đến lúc phát nổ, ngón tay siết chặt cái muỗng nhỏ, Sở Vân Tú ngẩng mặt, nhìn chằm chằm người cha đã nhiều năm không gặp của mình, đột nhiên cười lên.

“Phải, tôi giống mẹ, hơn nữa sẽ càng ngày càng giống mẹ.”

“Thế nhưng mẹ là do tôi hại chết, vậy nên ông mới chán ghét tôi như vậy, chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy mặt đứa con như tôi nữa phải không?”

Cô không cất cao gọng, không hùng hổ doạ người, đối với cô câu nói vừa rồi không phải chất vất hay lên án, mà nó chỉ là một câu trần thuật về sự thật đã trôi qua nhiều năm mà thôi.

Cô thậm chí còn không nhận ra, cảm giác ấm áp rơi xuống bên đôi môi đang cười, chính là nước mắt của mình.



“Sở Vân Tú! Sở Vân Tú bà mau ra đây! Bà bà đang tìm kìa!”

Sở Vân Tú nghe thấy giọng nói của Trương Tân Kiệt tới gần, nhanh chóng chạy ra từ phòng nhỏ trong nhà kho. Không đợi Trương Tân Kiệt bị cận kịp nhìn rõ người, liền phải chạy theo cô: “Sở Vân Tú! Sở Vân Tú, bà chậm một chút ——“

Lời còn chưa dứt, Sở Vân Tú đã bay một cái té nhào ra ngoài. Cô nhe răng nhếch miệng bò dậy, cúi đầu nhìn đầu gối, cố lau đi vết máu chảy ra từ những vết trầy, đến khi Trương Tân Kiệt xông đến kéo tay cô lại.

“Đã nói là chạy chậm một chút!” Trương Tân Kiệt nghiêm túc phê bình cô, sau đó ngồi xuống kiểm tra vết thương: “Có đau không?”

Không có tiếng trả lời. Trương Tân Kiệt nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy trong cô nhóc từ trước đến nay chưa bao giờ khóc đột nhiên lại trữ đầy nước mắt, chưa kịp đợi cậu hoang mang, cô liền gào lên khóc.

Đây là một phương pháp khóc vô cùng ác liệt, sự hoà trộn giữa tiếng gào khan của bé gái và tiếng khóc của bé trai, không nói một lời, chỉ có gương mặt là giàn giụa nước mắt.

Trương Tân Kiệt hạ quyết tâm, sau đó quay lại ngồi xổm xuống.

“Mau lên đây! Tôi cõng bà về nhà!”

Một phút sau, Trương Tân Kiệt đã bắt đầu hối hận về quyết định này. Lúc này, tiếng gào của bé gài và tiếng khóc của bé trai đang quanh quẩn cận kề bên tai cậu, nước mắt liên tục rơi trên cái áo cậu mới mua hôm qua.

“Đã nói đừng khóc nữa!” Sở Vân Tú hiển nhiên sẽ mặc kệ cậu, Trương Tân Kiệt oan ức xoay đầu lại, cố năn nỉ người trên lưng một phen: “Bà maul au nước mắt đi! Ê ê đừng lau bằng áo của tôi!”

Mà Sở Vân Tú - sau khi chùi sạch nước mắt bằng áo đối phương, có lẽ đã bắt đầu mệt, tiếng khóc dần nhỏ biến thành thút thít, sau cùng nằm nhoài trên lưng Trương Tân Kiệt không phát ra chút âm thanh nào. Trương Tân Kiệt vẫn có chút lo lắng, không biết cô liệu có phải khóc đến mức hôn mê bất tỉnh luôn rồi hay không thì đột nhiên nghe một tiếng nho nhỏ phát ra: “Ba.”

Là thanh âm khi mũi bị tắt.

Trương Tân Kiệt – 8 tuổi, trên lưng cõng Sở Vân Tú – 6 tuổi, trong lòng thầm nghĩ chờ cô tỉnh dậy sẽ đòi đối phương mua kẹo cao su để đền cho bộ áo mới.

Sở Vân Tú – 26 tuổi, tỉnh lại. Trước khi nhắm mắt dường như vẫn còn nhìn thấy gáy tóc gọn gàn vĩ kiều của tiểu Trương Tân Kiệt, nhưng sau khi tỉnh lại thì chỉ còn gối nằm một mảng ướt đẫm cùng gian phòng không một bóng người.

Cô ra sức chà xát hai mắt để tan đi hơi chua, lúc này mới phát hiện điện thoại bên cạnh không ngừng rung khiến cô giật mình tỉnh giấc, cầm lên nhận cuộc điện thoại thứ bảy mà Trương Tân Kiệt gọi tới.

“Alo. . .Có sao không. . .”

“Đang ngủ sao? Thấy nhà bà không mở đèn.”

“Ừm, mới tỉnh.”

“Vậy xuống đi, đi ăn cơm.”

“Lười ra ngoài, tui tính gọi đồ ăn ——“

“Mau xuống, tôi dắt bà sang quán dì Ba bên kia ăn mì.”

3.

Dì Ba này không phải là dì Ba của Trương Tân Kiệt hay Sở Vân Tú, cũng không phải dì Ba của người quen nào cả. Nói tóm lại từ mấy năm trước, dì Ba bỗng dưng xuất hiện trước cổng trường cao trung trong thành phố, từ một sạp nhỏ ven đường giờ cũng đã trở thành bà chủ của cả một quán mì, “Dì Ba – người có thể khiến tên sinh viên có định lực cao nhất cũng phải chảy nước miếng” “Không ăn quán dì Ba không phải là dân địa phương” —— Đây là những truyền thuyết về sự tồn tại của dì Ba trên giang hồ.

“Dì Ba, hai bát mì, một bát thêm trứng chiên, một thêm xúc xích.”

Hai bát mì nhanh chóng được bưng lên, Trương Tân Kiệt theo thói quen gắp trứng chiên trong tô mình sang cho Sở Vân Tú. Cô đợi đối phương đặt câu hỏi, nhưng ăn hết nửa bát mì mà Trương Tân Kiệt vẫn điềm nhiên như thường.

Tâm trí của Sở Vân Tú không đặt vào bát mì trước mặt, không để ý húp một ngụm nước khiến mình bị sặc, ho khan đến gần như mất nửa cái mạng, khó chịu nên giơ tay vỗ lưng Trương Tân Kiệt. Cậu cực kì kinh nghiệm đi đến tủ lạnh lấy chai sữa đậu nành, mở nắp đưa cho cô.

Sở Vân Tú nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi nửa bình mới xem như bình thường trở lại. Trương Tân Kiệt bên cạnh cũng đặt đũa xuống, lấy khăn giấy đặt vào tay cô: “Ăn chậm thôi, cũng đâu phải cúp tiết tự học buổi tối chứ.”

Câu này khiến Sở Vân Tú cũng phải bật cười. Nhớ năm xưa, cô cũng vì muốn trốn khỏi trường nên phải tìm “người có máu mặt” giúp đỡ, vậy nên hội trưởng hội học sinh lớp 12 – Trương Tân Kiệt liền bị cưỡng chế lôi ra ngoài bồi cô cúp học ăn mì. Kết quả, bạn cùng lớp gọi nói chủ nhiệm muốn ra ngoài bắt người, cô vừa muốn chạy nhưng lại tiếc bát mì, thế là vội vã ăn đến mức mắc nghẹn phải vào phòng y tế.

Nghĩ đến mấy việc xấu hổ hồi đó mình từng làm đều có một chân của Trương Tân Kiệt nhúng vào, tâm trạng Sở Vân Tú lại tốt hơn một chút.

“Chú về lại căn nhà trong ngõ nhỏ.”

Đó là nơi duy nhất Sở Vân Tú có thể gọi là nhà. Sau khi bà nội qua đời, cô gần như không mang theo bất cứ thứ gì, nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà trong ngõ nhỏ đó xuất ngoại du học, cũng không quay về nữa.

Con người ban đầu vốn dĩ không hề đáng sợ. Thứ đáng sợ chính là khi nhìn vào một góc của căn nhà, liền sẽ nghĩ đến hình bóng của người mà mình yêu thương dường như vẫn tồn tại ở đó.

Mà bản thân lại biết rõ, người ấy đã vĩnh viễn không thể ở đó được nữa.

Sở Vân Tú cúi đầu, gắp trứng chiên cắn đi một nửa: “Ông ta dựa vào đâu mà quay về đó.”

Lúc này là kỳ nghỉ hè, bình thường khách trong quán đều là sinh viên cho nên hôm nay khá ít người, nhiệt độ điều hoà hình như hơi thấp. Cô đang định ăn nửa miếng còn lại thì nghe Trương Tân Kiệt nói với mình.

“Trở về xem một chút đi, tôi đi cùng bà.”’



“Chỗ này là nhà cũ của ông hồi đó đúng không?”

“Ừ, sau bán cho người ta làm kho hàng.” Trương Tân Kiệt ngẩng đầu kiểm tra cạnh cửa, Sở Vân Tú hưng phấn chỉ chỏ khắp nơi: “Ông còn nhớ không, có một lần Đầu Mập —— là tên nhóc ở đầu hẻm, chuyển đi trước ông đó —— cầm bật lửa của cha mình đem đi doạ đám nhóc, tui thấy ngứa mắt liền lén trộm đi mất. Tui bảo mau trốn đi, ông chứ vậy mà kéo tui trèo lên ghế, còn giấu bật lửa phía trên bệ cửa, khiến Mập Đầu về nhà bị cha mắng một trận lớn, ha ha ha, thật sự rất buồn cười. . .”

Trương Tân Kiệt lắc đầu, tiếp tục bước đi: “Sao tôi chỉ nhớ sau đó bà khai hết mọi chuyện với bà nội rồi bị một trận đòn nhỉ?”

“Làm sao tui tự khai ra chứ!” Sở Vân Tú đuổi theo bước chân của Trương Tân Kiệt, bắt đầu cãi lý: “Đều tại ông hết, tự dung chạy đến trước cửa nhà tui, đàng hoàng trịnh trọng mà nói cái gì ‘Sở Vân Tú, bật lửa bà trộm được vẫn còn ở trên bệ cửa nhà tôi’, bà nội tui không kéo ông đến đánh đòn chung là tốt lắm rồi. . .Ông vẫn luôn như vậy, còn có một lần chạy tới hỏi tui ‘Sở Vân Tú, tại sao bà lại lén bỏ lòng đỏ trứng vào trong bát của tôi?’. . .”

Trương Tân Kiệt nhìn cô đang cố bắt chước ngữ khí cùng hình dáng mình lúc nhỏ, ý cười đong đầy ánh mắt.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Trương Tân Kiệt theo cha mẹ chuyển đi khỏi ngõ nhỏ. Phải đến hai năm sau, Sở Vân Tú thi đậu vào trường Đại Học thành phố, Trương Tân Kiệt mới gặp lại cô lần nữa.

Hai năm không có cậu là hai năm Sở Vân Tú trưởng thành nhanh nhất. Cô nhóc đã từng khóc đến mức mệt nhoài nằm trên lưng cậu năm ấy, ‘Chị đại’ mới lớp 6 đã biết nắm tóc, đánh nhau với người ta ngày xưa, cô bạn nhỏ đã đuổi theo phía sau xe ngày cậu dọn nhà, đột nhiên trổ mã, trở thành một thiếu nữ tràn đầy sức sống, dáng người cao gầy trong bộ đồng phục rộng rãi, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa phía sau, đứng giữa hội trường lễ khai giảng, vẫy hai tay lớn tiếng gọi tên cậu.

“Trương Tân Kiệt! Là tui nè! Sở Vân Tú!”

Mười năm sau, cứ mỗi khi Trương Tân Kiệt nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, cậu vẫn cảm thấy ánh nắng ngày đó lại một lần nữa rơi trên người mình.



“A.” Sở Vân Tú dừng bước, đứng trước cửa một lúc lâu, mới cẩn thận khẳng định: “Tới nhà rồi.”

Chìa khoá đã lâu chưa dùng đến, tra vào ổ có chút cứng. Lúc này Sở Vân Tú mới sực nhận ra, nơi này đã trở nên quá xa lạ đối với mình, tay nắm cửa hoen gỉ trầm mặc như thể cảnh giác người con gái đã rời khỏi đây từ rất nhiều năm trước.

Cô chần chừ thu tay về, còn chưa kịp nói “Hay là mình đi thôi.”, thì Trương Tân Kiệt đã nắm chặt chìa khoá.

“Cho thêm chút dầu vào là được rồi.”

Cậu cố ý lảng tránh phần tâm tư không nói nhưng dễ dàng hiểu được kia của Sở Vân Tú, thay cô vặn ổ khoá đã cũ, đẩy cửa mở.

Sở Vân Tú nhanh chóng phát hiện, bên trong căn nhà cũng không tiêu điều như mình tưởng tượng, hay có thể nói gần đây mới được quét dọn qua. Trên bàn bày bình nước và một cái chén, vali yên tĩnh đặt ở góc tường.

“Đã tới rồi sao.” Sở Vân Tú thấp giọng thì thầm, đột nhiên nhìn thấy trên bệ cửa sổ, nơi trước đây từng đặt những chậu hoa, giờ đã bị những thứ khác chiếm lấy.

Trương Tân Kiệt đi vào bếp kiểm tra một lượt dậy điện, ống nước, bình gas, xác định không có gì nguy hiểm thì đi ra ngoài tìm Sở Vân Tú: “Ống nước hơi cũ một chút nhưng cũng không có vấn đề gì, không cần phải đổi —— Vân Tú?”

Cậu nhìn thấy Sở Vân Tú đứng trước cửa sổ, hai tay ôm mặt, bờ vai nhỏ run run.

Trước mặt cô, trên bệ cửa sổ xếp đầy những khung ảnh, Sở Vân Tú lần đầu mang khăn quàng đỏ, Sở Vân Tú chơi kéo co, Sở Vân Tú đọc diễn văn khi được hạng nhất, Sở Vân Tú trong buổi lễ tốt nghiệp, Sở Vân Tú cầm kịch bản mỉm cười nhìn ống kính trong phòng thu. . .

Còn có một tấm ảnh đến cả Sở Vân Tú cũng chưa từng nhìn thấy chính là khi cô vẫn còn trong tả lót đang an tĩnh ngủ, được một người ôm chặt trong lòng, mà người nọ cố nén nước mắt để mỉm cười – là cha cô.

4.

“Xin lỗi, hôm nay tớ đến trễ một chút. Ừm, yên tâm đi.”

“Buổi tối gặp, bye bye.” Tô Mộc Tranh cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm: “Vân Tú xin nghỉ, chúng ta bắt đầu đọc kịch bản trước thôi.”

“Ơ, chị Vân Tú làm sao?”

“Chị Vân Tú không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?”

“Không có gì, tối nay cậu ấy sẽ đến.” Tô Mộc Tranh cười cười, liếc nhìn ngày trên màn hình di động.

Là ngày hôm nay.

Sở Vân Tú cẩn thận cất điện thoại đi, nâng lên bỏ hoa để trên tay, từng bước từng bước đi trên bậc thềm.

Cô dừng lại trước tấm bia đá đen nhánh. Cô biết người đàn ông kia đã đứng đây rất lâu, nói rất nhiều với người đang mỉm người trong tấm hình đen trắng ấy, liên miên không dứt, lâu lâu có cười một tiếng, đôi khi lại chà xát khoé mắt một chút. Lúc ông quay đầu lại nhìn thấy cô còn có chút bất ngờ.

“Con tới rồi. . .Vậy, để ba đi trước.” Ông khom lưng nhặt phiến lá rụng trên bia đá, sau đó cúi đầu, đi qua bên cạnh Sở Vân Tú: “Con với mẹ. . . nói chuyện đi.”

Phía trên bia đá còn đặt một bó hoa tú cầu không thường được dùng ở nơi này, mỗi năm Sở Vân Tú đều thấy.

“Ba ——“

Người đàn ông dừng bước, một cơn gió lướt qua sườn núi, mang theo mùi hoa nhàn nhạt.

Sở Vân Tú đặt bó hoa tú cầu khác trên tay mình xuống, nhè nhẹ chạm vào nụ cười đã vĩnh viễn đã đông lại trên gương mặt ấy.

“Chúng ta, một nhà ba người, cùng nói chuyện đi.”



“Phóng viên Trương vất vả rồi!”

“Mọi người cũng vậy!”

Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ một chút, sau đó nói với trợ lý biên kịch bên cạnh: “Xin lỗi, hôm nay tôi không có thời gian, phiền cậu tự sửa lại kịch bản được không?”

Cậu rời khỏi hội trường quay, lấy điện thoại gọi đi, vừa kết nối được liền nghe đầu bên kia nói: “Vân Tú về rồi, không nói gì, chờ nghe tiết mục đi.”

“Được, cảm ơn. Đúng rồi, hôm nay tôi ——“

“Yên tâm đi.” Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Mộc Tranh nở nụ cười “Hôm nay anh là người gọi duy nhất.”



“Xin chào tất cả các bạn, chào mừng đến với ‘1002 Đêm’.”

Giọng nói của Sở Vân Tú hơi trầm, truyền qua thiết bị âm thanh, tuy tín hiệu không tốt nhưng vẫn có chút mê người. Trương Tân Kiệt ngồi trong xe, yên tĩnh nghe giọng nói của đối phương.

“Bạn đã từng yêu ai đó bằng cả sinh mạng hay chưa?”

“Như người mẹ yêu con của mình, dù cho khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời cô chỉ có thể liếc nhìn bảo bối vừa ra đời cất tiếng khóc đầu tiên. Như người chồng yêu vợ của mình, lúc anh ta cảm thấy cả thế giới sụp đổ chính là khi đối phương đã bỏ xuống những ước hẹn của cả hai mà rời đi trước.”

“Cô ấy nói đứa bé của mình sẽ được vạn dặm ráng mây trên bầu trời đưa đến thế giới này, thế nên cô đặt cho đứa nhỏ một cái tên rất đẹp, rất đẹp. Có lẽ chính cô ấy cũng không nghĩ rằng mình đồng thời cũng sẽ mất đi sinh mạng vì đứa bé ấy, nhưng vào một khắc đó, cô lựa chọn không chút ngập ngừng, muốn cho đứa nhỏ được sống tiếp.”

“Giây phút khi đứa con của anh ta chào đời, cả thế giới như rơi vào sự tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ cùng tiếng gào khóc của anh vang vọng khắp màn đêm. Anh nói anh quá như nhược, hai người họ quá giống nhau ngược lại khiến anh không dám đối mặt, vì yêu quá tha thiết nên ngược lại không dám tới gần.”

“Mà đứa nhỏ kia thật nhiều thật nhiều năm sau mới có thể tha thứ cho chính mình, cuối cùng cũng dám nói với bản thân một tiếng, sinh nhật vui vẻ.”

“Sở Vân Tú, sinh nhật vui vẻ!”



Trương Tân Kiệt không hiểu vì sao sắc mặt Sở Vân Tú lại đanh lại, đến cả bánh kem bơ dâu tây cô thích nhất cũng hất đổ xuống đất.

“Ông thối lắm! Tôi không có sinh nhật!”

“Sao có thể không có sinh nhật! Trong học bạ của bà ghi rõ là ngày hôm nay ——“

“Ông im miệng im miệng im miệng đi!” Sở Vân Tú che lỗ tai, điên cuồng gào lên: “Tôi không cần sinh nhật! Tôi không cần!”

“Nếu có thể, tôi không sinh ra mới là tốt nhất!”

Sau lần đó, suốt hai mưới năm qua, mỗi lần đến ngày sinh nhật của cô, Trương Tân Kiệt đều im lặng không nhắc đến, Cho đến giờ phút này, xuyên qua những năm tháng quá khứ dài đằng đẵng, cuối cùng cậu đã có thể lý giải được đoạn ký ức đó.

Trương Tân Kiệt cầm di động, bấm dãy số mình đã thuộc nằm long.

“Đây là tổ chuyên mục ‘1002 Đêm’ phải không?”

5.

“Tiếp theo, mời tổ ghi hình chuyển tiếp cuộc gọi đến. . .Alo, xin chào bạn, cám ơn bạn đã gọi đến chương trình, tôi có thể xưng hô với bạn thế nào?”

“Trương Tân Kiệt.”

Sở Vân Tú sững sờ, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Tranh đang đứng bên ngoài phòng thu, thì chỉ thấy cô bạn thân hướng mình giơ tay ra hiệu OK, Sở Vân Tú liền hiểu rõ thì ra nội ứng bên trong của Trương Tân Kiệt chính là cô ấy.

Trương Tân Kiệt không chút khách khí, tiếp tục nói: “Tôi có một câu chuyện nhỏ, muốn chia sẻ với mọi người thông qua ‘1002 Đêm’.”

“Lúc tôi ba tuổi có quen biết một cô nhóc. Khi đó, cô ấy vẫn còn nằm trong nôi, lúc ngủ sẽ nắm lấy ngón tay tôi, lúc tỉnh dậy sẽ nhìn tôi cười.”

“Sau này, cô ấy trở thành “tiểu bá vương” nơi ngõ nhỏ mình trưởng thành, mang theo cả đám nhóc nhảy nhót tưng bừng, cùng đứa lớn đứa nhỏ đánh nhau. Phá phách xong lại không dám về nhà, liền chạy đến tìm tôi làm bia đỡ đạn. Đương nhiên, đỡ được mấy lần thì không còn ngăn được nữa, sau đó đổi thành mỗi lần bị người nhà đánh đòn thì đến tìm tôi thoa thuốc.”

“Cô ấy rất dũng cảm, từ trước tới nay bị thương thoa thuốc đều không khóc. Lần duy nhất tôi thấy cô ấy khóc, thì phá hư cả một cái áo mới tinh của tôi.”

“Nhưng cô ấy quá dũng cảm. Lúc tôi dọn nhà, cô ấy đuổi theo phía sau xe, hét lên với tôi nhất định sẽ thi đậu vào trường Thành phố để tìm tôi. Lúc đó tôi nghĩ, chỉ cần cô ấy nói một câu ‘Nhớ quay về’, thì tôi nhất định sẽ quay về tìm cô ấy.”

“Sau này lúc cô ấy đến, thì tôi lại muốn rời đi. Cô ấy nói con gái ăn nhiều không văn nhã, nên khi gọi món, tôi luôn phải gọi thêm một phần trứng rán, lén lút bỏ qua bát cô ấy. Cô ấy nói con trai không chơi game không có sức hút, thế là tôi bị cưỡng chế mang đi đại sát tứ phương, đến khi tên biến đỏ lại quay ngược về trách tôi, nói tôi thêm máu cho cô ấy quá dày, người ta đánh không chết. Cô ấy nói tôi nhất định phải đi thật nhiều thật nhiều nơi, phải đi những chỗ thật xa, thật xa vào, nhìn thật nhiều thật nhiều cảnh, sau đó quay về kể cô ấy nghe. Tôi nghe theo, thế nhưng tôi cũng đã quên mất cô ấy cũng là một người dũng cảm như vậy, bản thân cô ấy cũng có thể đi được rất xa, nhìn được rất nhiều.”

“Nhưng như vậy cũng tốt, tôi chờ đến ngày cô ấy quay về. Tôi vẫn luôn nghĩ, ít nhất, cô ấy vẫn còn ở lại bên cạnh tôi.”

Trương Tân Kiệt đi tới cửa thang máy, nhìn màn hiển thị, con số đang giảm xuống đến tầng trệt, cửa mở.

“Nhưng tôi phát hiện, bản thân mình quá tham lam, không biết chừng mực, càng muốn càng nhiều.”

“Tôi muốn cô ấy có thể cho tôi một lần dùng cả sinh mạng để yêu thương.”

“Sinh nhật vui vẻ, Vân Tú.”

Cậu bước vào, ôm lấy cô đang gào khóc.



Đây là cuộc gọi cuối cùng từ thính giả ngày hôm nay, 12 giờ đã điểm, rất vui vì có mọi người cùng bầu bạn với “1002 đêm”. Buổi tối ngày mai, 10 giờ 30, hi vọng bạn vẫn sẽ ghé qua.”

Đới Nghiên Kỳ thuần thục đọc câu kết thúc chuyên mục, huýt sáo một cái: “Làm DJ cảm giác không tồi chút nào! Em nghĩ mình nên xin thực tập vị trí DJ!”

Tô Mộc Tranh hài lòng, gật đầu: “Được!”

“Được đó Nghiên Kỳ, sau này còn có thể nhờ chị Vân Tú dẫn dắt. . .A, kịch bản của chị Vân Tú.”

Trong kịch bản hôm nay, ngoài câu kết như bình thường ra thì phía dưới còn dư mấy dòng chữ.

“Rồi đến cuối cùng bạn sẽ phát hiện, kỳ thực mỗi người họ, đều yêu đối phương rất nhiều.”

END.
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#2
Vừa có tình cảm lại đủ cả tình thân =v=
Huhuhu, lâu lắm Lãi mới tái xuất lại, mừng chết đi được.
Lãi đừng lo, vẫn mượt lắm ạ, hông có cuksuk đâu mà.
Tình cảm của Trương và Sở đúng kiểu nhẹ nhàng, tự nhiên . . .
Đoạn chúc mừng ở cuối cảm động chết đi được :3
 

Bình luận bằng Facebook