[Hoa Vũ 2020] [Trương Giai Lạc] Dập Dềnh Theo Sóng Nước Trôi

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Sản phẩm thuộc project Tầm Tôn Chư Hoa Vũ - Mừng SN Trương Giai Lạc 2020
Trương Giai Lạc, sinh nhật vui vẻ

DẬP DỀNH THEO SÓNG NƯỚC TRÔI
Phân Tích Nhân Vật - Trương Giai Lạc
Tác giả: 卡洛琳
Quan điểm bình luận cố gắng đặt mình vào công chúng hâm mộ trong sách Vinh Quang, nói cách khác là cố gắng xem đám nhân vật Trương Giai Lạc tồn tại trong thế giới thực của chúng ta mà phân tích. Như thế thì tâm tư cùng hành vi của fan hâm mộ Bách Hoa, câu trả lời của Trương Giai Lạc cũng như sự thương tiếc của chúng ta đối với Phồn Hoa Huyết Cảnh có thể sẽ dễ hiểu hơn một chút.


[ Trương Giai Lạc người này ]

Trải nghiệm của nhân vật Trương Giai Lạc này từ giới thể thao nói chung đến giới thể thao điện tử nói riêng đều cực kỳ có tính đại diện cùng tượng trưng: Có thiên phú, có thực lực, có sự ủng hộ, chỉ là không có quán quân, hơn nữa lần nào cũng phải thất bại trong nuối tiếc, khiến fan hâm mộ tức đến đấm ngực giậm chân siết chặt nắm tay mà thở dài. Một đặc điểm đại diện khác chính là sau khi hắn hủy hợp đồng với câu lạc bộ đã bị fan hâm mộ bám vào sơ hở này mà mắng thành chó phản bội, chỉ trích sự bất trung của tuyển thủ lẫn vận động viên.​

Trong hiện thực những nhân vật như thế rất nhiều, mỗi lần tên tuổi của bọn họ được nhắc đến ở nơi công cộng đều sẽ dẫn tới một cuộc đấu khẩu long trọng, fan và anti mạnh ai nấy phấn son lên sàn luân phiên ra trận, hận không thể xuyên qua mạng internet tóm lấy cổ nhau mà ra sức xâu xé.​

Có lẽ Trương Giai Lạc xui xẻo hơn một chút, trong chính văn mùa giải thứ chín và mười gần như không còn thấy kẻ nào ủng hộ hắn, cả khi lên sàn đấu lẫn lúc rời sân đều vĩnh viễn bị nhấn chìm trong tiếng la ó và chửi rủa như biển thét núi gào.​

Thiết kế hình tượng thế này khi xuất hiện chỉ cần vài câu tự thuật bối cảnh đã có thể khiến độc giả nhanh chóng định vị được nhân vật, cảm giác nhập vai vô cùng mãnh liệt, sự thấu hiểu cũng theo đó mà tới.​

Mà Trương Giai Lạc lại còn rất đặc biệt, tôi cảm thấy khác biệt nhất, đặc sắc nhất, có sức hấp dẫn nhất chính là thiết lập tính cách của tác giả dành cho hắn, những việc hắn trải qua rất giàu tính kịch cộng thêm nội tâm mang chủ nghĩa lãng mạn cực kỳ. Từ những chi tiết nghịch băng đạn đến từng hành động nhỏ nhặt đều có thể nhìn ra hắn là một người sôi động đầy sức sống, nhiệt tình lại thêm hăng hái. Khi ở cạnh đồng đội, ngữ điệu nhẹ nhàng mà lanh lợi khiến người ta cảm thấy trong giọng nói của hắn có ba phần ý cười.​

Kết quả một người như vậy, ba năm trời gánh cả chiến đội trên vai, bốn lần sượt qua đỉnh Vinh Quang cao nhất, chịu sự mắng chửi cật vấn công kích cá nhân của chính fan hâm mộ của mình khi trước.​

Sự va chạm xung kích giữa những yếu tố này sản sinh ra một lực kéo căng kỳ lạ, trong nháy mắt hình ảnh Trương Giai Lạc trở nên tươi mới sống động hẳn lên, hoạt bát mà lại u sầu, lòng đau khổ nhưng vẫn cứ cởi mở.​

Chính văn chỉ viết về mùa giải thứ tám, chín và mười. Nhưng không khó để tưởng tượng bổ sung hình ảnh Trương Giai Lạc từ mùa giải thứ hai đến mùa giải thứ bảy.​

- Át chủ bài kiêm đội phó trẻ tuổi của chiến đội Bách Hoa, trên trận hoa lệ rực rỡ thỉnh thoảng lại bắn hụt, xuống sân thì hồn nhiên phóng khoáng đầy phấn khởi.

- Vương bài đồng thời là chủ lực duy nhất gánh lấy trọng trách lúc khó khăn, đội trưởng chiến đội Bách Hoa ngồi thao tác một mình trong phòng huấn luyện, ánh lửa hỗn loạn soi sáng gương mặt hắn, đôi hàm siết chặt kéo ra đường nét sắc sảo bên gò má.

- Lão tướng đã chẳng còn ít tuổi nhưng kỳ thực vẫn trẻ trung như thuở nào, dù trên lưng hứng chịu bêu rếu ngập trời, sau lần thứ tư thất bại trong gang tấc đã đờ người ngồi trước màn hình rất lâu, cuối cùng chỉ bình thản nhẹ nhàng hỏi các đồng đội có sao không.

Gương mặt kia vẫn tràn đầy tinh thần như cũ, mà u buồn trong ánh mắt không cách nào che giấu nổi.​

Hắn lẽ ra phải thế kia, hắn không nên giống như vậy, hắn rốt cuộc lại biến thành dáng vẻ này.​

Tính cách của Trương Giai Lạc người này kỳ thực có chút vấn đề, có vấn đề ở đây ý chỉ tính cách của hắn thật sự là rất bất lợi đối với bản thân, vô duyên vô cớ cứ thích ôm hết vào mình. Trong chính văn Tôn Triết Bình nói hắn mềm lòng, cảm giác đọc được biểu hiện cụ thể chính là chuyện gì cũng có thể vơ lỗi nhận sai:​
- Mùa giải thứ năm hợp tác chấn thương tay giải nghệ nhưng ta vẫn còn đây, Bách Hoa vẫn còn đệ nhất chuyên gia đạn dược, ta vẫn có thể dẫn dắt đồng đội hừng hực tiến lên, không lấy được quán quân là vấn đề của ta, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa.

- Mùa giải thứ bảy dù đã dốc sức liều mạng nhưng vẫn chỉ là á quân, ta không đủ bản lĩnh đưa Bách Hoa đoạt cúp, nản lòng thoái chí sợ rằng không đánh nổi nữa, ta giải nghệ được rồi.

- Mùa giải thứ tám kỳ thực ta vẫn có thể đánh tiếp ta luyến tiếc Vinh Quang, giải nghệ không biết làm gì ta chơi acc clone giúp fan hâm mộ Bách Hoa cướp boss, Bách Hoa thành tích kém, bởi do ta bỏ dở giữa chừng ảnh hưởng tới chiến đội, nên đây là những việc sau cùng ta có thể làm vì bọn họ.

- Mùa giải thứ chín ta quay về mà không lựa chọn Bách Hoa, sai lầm của ta, fan vào game truy sát ta, lên mạng mắng chửi ta, đến nhà thi đấu đánh ta, ta đều chịu được.

... Bệnh thần kinh.

Ngươi chỉ muốn giành được quán quân thôi mà.​

Ngươi chỉ là muốn giành được quán quân bằng bản lĩnh của mình thôi mà.​

Ngươi làm sai cái gì mà cứ muốn giày vò mình thế chứ...​

Hệt như một chú rùa nặng nề đáng thương, rõ ràng chiếc mai đã bị khua vỡ toang toác, vẫn muốn vác chính hòn đá đả thương mình trên lưng tiếp tục bò tới trước, trong vẻ bi thảm lại hiện ra chút ngốc nghếch mà hào hùng.​

Khi một người thật sự đã liều cả mạng sống đại để không còn nhớ bản thân thảm thương đến mức nào.​

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được hình ảnh đội trưởng Bách Hoa mùa giải thứ bảy nắm trong tay đội hình nát bét một đường đánh thẳng vào tổng chung kết: dáng vẻ tiều tụy, mà mắt sáng như đuốc.​

Hắn chỉ là chú rùa nặng nề, bị oằn lưng bởi những thứ không thuộc về hắn, để đá mài cọ sát đến máu me đầm đìa, nhưng vẫn muốn phóng đi bằng tốc độ của loài thỏ.​

Khiến người ta nhìn mà không thể chịu nổi.​


[ Chúa cứu thế và fan hâm mộ Bách Hoa ]

Kỳ thực có thể thấy Trương Giai Lạc là người rất đa cảm, kéo theo fan hâm mộ Bách Hoa cũng đa cảm cực kỳ. Loại tính cách này bao hàm rất nhiều biến hóa, tỷ như yêu đến mãnh liệt, hận đến cực đoan, hơn nữa yêu hận đều kéo dài rất lâu.​

Từ chính văn xem tình tiết Trương Giai Lạc điều khiển Hoa Nhạt Mê Người chính thức xuất hiện lần đầu tiên, vị đại thần tiền nhiệm đội trưởng này quả thật là trụ cột tinh thần của bọn họ, là tín ngưỡng của chiến đội Bách Hoa, là linh hồn là nền móng. Trong mùa giải thứ tám fan hâm mộ Bách Hoa tình nguyện đặt hy vọng vào Trâu Viễn, mong đợi cậu nhanh chóng trưởng thành tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn của hắn để lại, cũng không muốn nhìn thấy Đường Hạo lúc ấy đã là đệ nhất lưu manh trở thành chủ lực nòng cốt chiến đội. Đến tận ba năm sau mùa giải thứ mười, fan hâm mộ Bách Hoa vẫn không hoàn toàn thoát khỏi "Thời kỳ hậu Trương Giai Lạc".​

Sự cố chấp này sản sinh hai loại hậu quả rất đáng sợ, một trong số đó chính là không giữ chân được tuyển thủ hạng sao nào khác trừ cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược, đồng thời cũng không chiêu mộ được át chủ bài đến từ bên ngoài -- nếu Trương Giai Lạc vẫn ở Bách Hoa, Vu Phong nhất định sẽ không tới.​

Fan hâm mộ đối với Trương Giai Lạc cuồng nhiệt mà thiếu sự chống đỡ của lý trí một mặt đã mù quáng đẩy Trương Giai Lạc vào thần đàn hư huyễn của Bách Hoa, một mặt vô hình mà trí mạng làm suy yếu trợ lực bên cạnh hắn. Trương Giai Lạc đứng trên đài cao chồng chất bấp bênh do chính fan hâm mộ Bách Hoa dựng lên, khắp xung quanh trống vắng hiu quạnh, tìm không ra nơi nào để mượn lực.​

Mà Trương Giai Lạc thì sao? Xem chính văn nhìn biểu hiện xúc động của hắn khi nhận được sự gào thét cổ vũ của người chơi Bách Hoa trong game, sự tổn thương khi đối mặt với chất vấn vì sao hắn phải đi của fan hâm mộ, cuối cùng khi quay về thì nhường nhịn fan hâm mộ khắp mọi nơi, có lẽ vào lúc ấy Lạc Lạc cảm thấy sự yêu mến tin cậy này của fan dành cho hắn là không gì báo đáp được.​

Mà tình yêu cố chấp cuồng nhiệt của fan hâm mộ sẽ gây ra loại hậu quả thứ hai chính là, khi hành động của Trương Giai Lạc đi ngược lại mong muốn của bọn họ, hận ý mãnh liệt liền ùn ùn kéo đến, ngợp cả bầu trời.​

Gustave Le Bon trong cuốn "Tâm lý học đám đông" có nói "Cá nhân một khi trở thành một phần của đám đông, hành động việc làm không phải gánh chịu trách nhiệm nữa, lúc này mỗi người đều sẽ bộc lộ ra phương diện không chịu sự trói buộc. Trước nay những gì đám đông tìm kiếm và tin tưởng chưa bao giờ là sự thật và lý trí, tất cả đều hùa theo một cách mù quáng, tàn nhẫn, cố chấp và điên cuồng, chỉ biết đến cảm xúc đơn thuần mà thái quá."​

Yêu mến thái quá mà không có nguyên do, thù hận thái quá mà không chịu quản thúc.​

Mùa giải thứ chín lúc Trương Giai Lạc vừa tuyên bố quay về gia nhập Bá Đồ, tiếng gào khóc cầu xin hắn trở lại của fan hâm mộ Bách Hoa vẫn còn vang vọng, nhưng sau khi gặp lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, mong mỏi tha thiết mãnh liệt chẳng màng thực tế cùng sự bất mãn bởi bức xúc không được hồi đáp lập tức đạt đến đỉnh điểm. Lúc này nếu trong đoàn người vang lên tiếng hô "Trương Giai Lạc là đồ phản bội không biết xấu hổ", những bức xúc không nơi bày tỏ và sự bất mãn được tích tụ của fan hâm mộ Bách Hoa trong nháy mắt bị kích nổ, chửi rủa oán trách như núi hô biển gầm cũng cứ thế mà đến.​

- Chúng tôi yêu anh như vậy, sao anh lại có thể bỏ rơi chúng tôi!?
- Anh đi rồi chúng tôi phải tính sao?

Mùa giải thứ năm sau khi Tôn Triết Bình bị thương giải nghệ fan hâm mộ Bách Hoa đã thuần túy nâng Trương Giai Lạc lên thành Chúa cứu thế, số liệu thống kê thực lực của Bách Hoa đã nát bét lại càng không ổn định nhưng chỉ cần Trương Giai Lạc ở đây là được, vạn sự đều có hắn chống đỡ.​

Mùa giải thứ năm Tôn Triết Bình rời đi quá đột ngột, tin dữ như thể sấm sét giữa trời quang, mà Trương Giai Lạc lại làm được quá tốt.​

Năm đó đối mặt với vấn đề thay đổi đội hình lẫn thiếu hụt chủ lực, Bách Hoa vậy mà vẫn giành về giải á quân. Tôi thật sự cảm thấy không đoạt được quán quân chẳng phải vận khí Trương Giai Lạc không tốt, mà bản thân á quân đã là kỳ tích.​

Bố trí đội hình trong ba năm đó như thế nào có thể thấp thoáng thấy được từ biểu hiện của Bách Hoa mùa giải thứ tám sau khi Trương Giai Lạc giải nghệ, nếu không phải Đường Hạo quật khởi trì hoãn một phen, Bách Hoa sợ rằng đều đã chán nản. Mà chính văn đề cập đến Đường Hạo vào mùa giải thứ bảy ở giai đoạn tân binh vẫn là "Nhân vật không có tiếng tăm gì".​

Trương Giai Lạc hùng hổ, những chiến đội khác hiền lành lắm sao? Ông lớn như Vi Thảo Lam Vũ Bá Đồ, ai mà không có hai tuyển thủ hạng sao?​

Nhưng trong ba năm này Bách Hoa gặt hái được hai giải á quân.​

Quả thật khó mà tin nổi. Chính văn trước đó có nói, dưới tình hình này tiến vào được tổng chung kết đã chính là kỳ tích.​

Việc này thuần túy là mài mòn Trương Giai Lạc để chống đỡ Bách Hoa.​

Mà chờ khi Trương Giai Lạc trượt trạng thái đánh không nổi gánh không nổi Bách Hoa nữa, thái độ fan hâm mộ sẽ như thế nào đây? Trương Giai Lạc có phải sẽ trở thành một Lâm Kính Ngôn thứ hai?​

Chính văn không phát triển chiều hướng này, cho nên tôi không biết đáp án. Tôi chỉ biết rằng tuy mỗi cá nhân bởi vì khác biệt trong tính cách và các loại nhân tố mà có những biểu hiện không giống nhau, nhưng một khi đám đông tụ hợp lại cùng nhau, biểu hiện của bọn họ sẽ có sự tương đồng.​


[ Phồn Hoa Huyết Cảnh là truyền kỳ bỗng dưng lặng tiếng ]

Nói về điều đau lòng nhất, Phồn Hoa Huyết Cảnh.​

Với tôi mà nói Phồn Hoa Huyết Cảnh chính là một truyền kỳ bỗng dưng lặng tiếng.​

Thật vậy, bỗng dưng lặng tiếng.​

Nhìn lại một chút những tác phẩm đồng nhân thuở đầu, mọi người đều suy đoán Lạc Hoa Lang Tạ liệu có phải ID do câu lạc bộ tạo ra, để xứng đôi tổ hợp với Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc hay không. Kết quả hoá ra là Tôn Triết Bình đã thao tác cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ ngay từ lúc hai người bọn hắn gặp nhau.​

Phiên ngoại chính thức phát hành, so với tưởng tượng của đồng nhân còn trùng khớp, còn lãng mạn hơn, đó chính là số mệnh an bài.​

Trong trận đại loạn cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược có thao tác vượt trội đám đông. Giữa cuộc hỗn chiến bên đó nở rực một loài hoa, bên này cũng nở rực một loài hoa. Hoa bên này đuổi đánh hoa bên đó.​

Đến sau cùng, hoa tên Bách Hoa Liễu Loạn hết mana rồi, mà hoa tên Lạc Hoa Lang Tạ lại mở trạng thái cuồng bạo vọt tới trước mặt chuyên gia đạn dược đã cạn sạch mana đó.​

Lạc Hoa Lang Tạ, Bách Hoa Liễu Loạn.​

Chuyên gia đạn dược ngồi sụp xuống đất, cuồng kiếm sĩ gác trọng kiếm lên vai. Hoa này chìa tay với hoa kia, nói chúng ta tạo thành tổ hợp được chứ?​

"Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được."

Một khắc đó có mồi lửa rơi vào củi khô vỡ toang tung toé, lửa đỏ cháy bừng đến tận trời cao.

Năm ấy Tây Bộ hoang dã, Bách Hoa nở rộ.

Đối với tôi đây là câu văn đẹp nhất trong 535 vạn chữ cộng phiên ngoại gần 5 vạn chữ của Toàn Chức Cao Thủ. . . Cảm giác trong chớp mắt đó cứ như đứng ở nơi khởi đầu của một truyền kỳ, nhón chân lên phóng ra tầm mắt, mơ hồ xa xa có tiếng súng vang như sấm rền, trên hoang địa liệt diễm hừng hực một đường thiêu đốt đến cùng trời cuối đất, thiên không như vàng kim nung chảy tỏa ra hào quang vạn trượng.​

"Đợi đến thu này tám tháng chín, khi hoa ta nở trăm hoa tàn.
Hương ngát trời cao thấu Trường An, khắp thành đều mặc áo giáp vàng."*
Thật sự là một màn khởi đầu long trọng.

Truyền kỳ loại này, một người bắt đầu một người kết thúc, câu chuyện hai người được khai báo rõ ràng.​

Trong truyện Nhiếp Ẩn Nương nữ kiếm hiệp lãng du bất định, thiếu niên đánh bóng gương chỉ là khách qua đường trong nhân sinh của nàng, cho nên câu chuyện trước sau đều tập trung về bản thân nàng; Động Đình chí trong truyền kỳ Liễu Nghị viết về khí độ can trường của người quân tử, đến cuối cùng vẫn nói cho độc giả biết hắn cưới là long nữ hóa thành người để báo ân; mặc dù phần cuối câu chuyện của Hoắc Tiểu Ngọc thuộc dạng vô cùng thê thảm, nhưng cũng đã tỉ mỉ thuật lại kết cục của hai người.​

Còn Phồn Hoa Huyết Cảnh thì sao? Sau ba mùa giải rưỡi oanh oanh liệt liệt, một người đã biến mất tăm.​

Thật là khiến người ta nghẹn một ngụm máu nơi cổ họng.​

Truyện của bọn hắn nửa phần trước và nửa phần sau dài gần như nhau, nhưng nửa phần trước là truyền kỳ của hai người, nửa phần sau chỉ là câu chuyện của một người.​

Mùa giải thứ chín Đại Tôn quay về, nhưng thế thì sao? Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn không có khả năng tiếp tục đứng cùng nhau trong trận đoàn đội để đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh.​

À, Lạc Hoa Lang Tạ có thể, Tái Thụy Nhất Hạ thì không.​

Tôi không khắc chế nổi mình suy nghĩ về sơ ngộ của bọn hắn, nghĩ đến sự huy hoàng vào mùa giải thứ ba. Năm đó bọn hắn giành được giải á quân lần đầu tiên, tôi nghĩ bọn hắn đã hụt hẫng, nhưng vẫn sẽ hát vang mà tiến bước, bọn hắn còn trẻ, đây chỉ là mùa giải chuyên nghiệp thứ hai của bọn hắn, là mùa giải đầu tiên phá vỡ rào cản tân binh đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh, bọn hắn đã là á quân.​

Khi đó chẳng ai biết thời gian của bọn hắn chỉ còn một năm rưỡi.​

Nếu xem lại mùa giải thứ ba, từ góc nhìn Thượng Đế của khán giả sẽ thấy hai người thanh niên sở hữu tài năng thiên phú tinh thần hăng hái, bọn hắn kiên cường bất khuất, trước sau như một đương đầu với trở ngại, sóng vai nhau mà đi. Đệ nhất cuồng kiếm cùng đệ nhất chuyên gia đạn dược trẻ tuổi cùng bước chân lên điểm khởi đầu vinh quang, tin tưởng tương lai chính mình sẽ rực rỡ muôn vàn, bọn hắn trường kỳ tiến lên, một đường chạy về phía trước, về phía trước. . . lại cùng chạy về phía cuối đường bi thương khốc liệt, đau đớn tận cùng, không thể vãn hồi kia.​

Sự tiếc nuối Phồn Hoa Huyết Cảnh do bởi khởi đầu quá long trọng mà kết thúc quá vội vàng, phía sau tấm màn che mơ hồ để lộ ra, câu chuyện quá mức đẹp đẽ bọn họ vốn nên nắm giữ.​

Chỉ riêng ba năm Song Hoa đồng lòng chiến đấu đã là rất đẹp, bất luận có hay không giải quán quân.​

Cái đẹp này thật sự là lôi kéo người tưởng tượng xa xăm lại khiến người thấy bất lực bó tay. Như thể đối mặt một bức điêu khắc vô cùng tráng lệ lại không hoàn mỹ -- như lúc nhìn pho tượng nữ thần chiến thắng, đứng lặng trên bậc thang của bảo tàng Louvre, phảng phất đang đón gió vỗ về đôi cánh. Tôi không hề hiểu nghệ thuật điêu khắc, nhưng khoảnh khắc ngẩng đầu vẫn bị kích thích bởi vẻ đẹp choáng ngợp của nữ thần. Tôi ở tầng lầu đó đứng nhìn thật lâu, thầm nghĩ thời khắc vị nữ thần này ra đời dung quang sẽ chói lòa đến thế nào.​

Thế nhưng nữ thần lại không hoàn chỉnh.​

Khả năng bởi vì quá xinh đẹp, một khi hội đủ các một bộ phận, đôi cánh kia sẽ lập tức vút bay lên trời cao. Tôi đứng dưới thạch tọa im lặng ngước nhìn, trong lòng từng chút từng chút bồi đắp phần dung nhan thiếu khuyết, nữ thần đứng giữa ánh nắng chiếu xuống từ khung trời, dường như trước trán có thánh quang soi rọi.​

Câu chuyện Song Hoa đem tới cho tôi cảm giác đại để nhất trí, khiến độc giả tưởng tượng trong đầu thứ nhiệt huyết và huy hoàng lẽ ra nên tiếp tục, rồi sau đó đành phải trằn trọc than thở.​

Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình.​

Tên hai người bọn hắn đặt cùng một chỗ, chính là sự bắt đầu một truyền kỳ.​

Thế nhưng truyền kỳ này không có kết thúc.​


[ Bách Hoa Liễu Loạn trước sau như một ]

Sau cùng nói một chút về Bá Đồ, tôi thật sự rất thích chiến đội này, từ phong cách tổng thể của bọn họ, đến sự trọng dụng, thấu hiểu, ăn ý và tương thích đối với Lâm Kính Ngôn cùng Trương Giai Lạc.​

Bá Đồ gây cho tôi sự xúc động về việc quy tụ của những anh hùng tuổi xế chiều. Có lẽ bởi vì đội trưởng của bọn họ là một trong những người phấn đấu lâu nhất trên sân khấu này. Cảm giác khi bọn họ đi chung với nhau giống như các vị lão tướng đã qua thời đỉnh cao vẫn dũng mãnh như cũ cùng hỗ trợ nâng đỡ nhau tiến về phía trước, mài bén lại thanh trường đao bắt đầu gỉ sét, treo lên bộ yên ngựa cũ, lần nữa sải bước chinh an, ngựa ô hướng ánh tà dương đi tới, gió tanh mưa máu chiến trường trước mặt, bọn họ vụt ngựa xông pha, đến mảnh chiến trường đó liều mình một lần cuối.​

Ta còn có thể tiếp tục, ta vẫn chưa muốn kết thúc.​

Tim chung nhịp phập phồng dưới cùng sắc áo, lòng ngầm hiểu không cần nói thành lời.​

Cho nên Trương Giai Lạc đến Bá Đồ thật sự quá tốt. Trong Toàn Chức có rất nhiều kiểu tuyển thủ thiên tài, Trương Giai Lạc chính là một trong số đó. Thiên tài là có sở trường và hạn chế riêng biệt, Bách Hoa đặt hết hy vọng lên một át chủ bài duy nhất kỳ thực không phù hợp với hắn, dù cho dựa vào trách nhiệm và áp lực nặng nề hắn vẫn làm được rất tốt.​

Đó là tổn thương và mài mòn hắn.​

Thích hợp với hắn nhất chính là ở bên cạnh đồng đội khiến cho khắp địa đồ nở rộ muôn hoa, rực rỡ, tự do mà lãng mạn, giống như tính cách của hắn vậy.​

Trương Giai Lạc, Liên minh đệ nhất chuyên gia đạn dược, MVP đội á quân duy nhất, tám năm chinh chiến truy cầu quán quân chưa từng từ bỏ.​

Hắn vẫn luôn tiến lên, từ thuở đầu Phồn Hoa Huyết Cảnh, tới lúc phải trơ trọi độc hành, rồi lần nữa đến bên cạnh những đồng đội mới. Người đồng hành đến rồi đi, hoa tươi khô héo tiếng vỗ tay tắt ngúm mà chỉ trích chửi rủa cứ mãi xôn xao, nhưng hắn vẫn không dừng lại.​

Trương Giai Lạc, tiếp tục chạy đi, đừng dừng lại, đừng quay đầu.​


- Hết -

==============================

Phụ lục:
1. Tựa đề cải biến theo một câu thơ trong "Hu Ta Thiên" của Tào Thực: “Đãng đãng đương hà y.”
2. Câu văn “dáng vẻ tiều tụy, mắt sáng như đuốc” nhớ không lầm hẳn là xuất hiện lần đầu trong "Cửu Châu · Quỳ hoa bạch phát sao", mạo muội trích dẫn ở đây.
3. Câu thơ trích dẫn từ bài "Bất đệ hậu phú cúc" của Hoàng Sào, mấy năm sau khi viết bài thơ này, Hoàng Sào suất binh công phá Đồng Quan, đánh vào Trường An.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook