Hoàn [Hoa Vũ 2020] [Song Hoa] Giang Nam Tiểu Kiều

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
北溟毋鱼L
Edit:

Một sản phẩm thuộc project Tầm Tôn Chư Hoa Vũ - Mừng SN Trương Giai Lạc 2020
Không cái gì nội dung, khoe khoang một chút Hoa ta đẹp.



GIANG NAM TIỂU KIỀU


Giang Nam có cây cầu nhỏ, gặp trời mưa xuống giương ô, bèo nước tương phùng, gật đầu, giang hồ tái kiến.
—— Tri âm khó tìm, nhưng, có thật chỉ là tri âm?




Gạch xanh đá bản, đen ngói trắng tường, mấy giọt tí tách theo người, mông lung xuân muộn.

Mực nhiễm mục mi, áo thanh ô sạch, công tử nhà ai du ngoạn, khoan thai tự tại.

"Ô, Trương đại công tử một mình xuất môn a, đi đâu chơi?" Ven đường chủ quán kêu to, tiếng mưa róc rách, trong ngực hài tử cắn tay, ngẩn ngơ nhìn, bạch y công tử trước mắt, tóc xanh buộc liễu đôi cành, cười tươi như hoa nở, sao mà đẹp!

"Nhị đệ hẹn bạn bè, tới tiểu đình đằng trước, uống rượu làm thơ chơi!" Bạch y công tử cười đáp. Khom lưng nghiêng ô, đưa ngón tay ấn hài tử, cười vui vẻ. "Bé con xinh xắn!" Dứt lời, thẳng lưng nhấc ô mà đi, hài tử nhìn theo. Đến khi áo trắng chỉ còn vạt, vẫn nhìn không chớp mắt.

Không thấy công tử, mới quay đầu gọi nương thân. "Mẹ, ca ca kia, đẹp quá!"

Đương nhiên là đẹp, người đã đẹp, ánh mắt cười long lanh.

Ba phần như mưa nhu, năm phần như hoa tú, còn lại hai phần, chậc! Sương khói mong manh!

Trên đường đá bản, trong ngõ Giang Nam, sương mù giăng giăng, bạch y không đổi.

Mưa rơi ô trúc, lanh lảnh; hoàng oanh xa xa, hót mừng! Lại chỉ thán cuối xuân hoa tận. Mà lá héo tàn nhị vẫn còn ý thú, bằng không hà tất chiếm đình, uống rượu làm thơ?

Đầu cầu hẹp trong sương, có tiếng trẻ con cười. Ô trúc họa màu trời, chân đạp mưa mà nhảy. Tiếng người so tiếng oanh rót vào tai, rộn rã!

Bước tới cùng nháo trò. Nhấc chân liền muốn chạy. Gió đưa mưa ướt áo, miệng cười hồng thấm vui. Trương đại công tử này, thật sự còn quá nhỏ!

Ô giương che đầu, tiểu hài tay bế, chưa kịp đùa một hai, lại nhớ có bạn bè chờ đợi. Phất phất tay, chọc tiểu hài nhi cười nắc nẻ!

Lại rời đi, chậm bước lên cầu.

Trên cầu một người đứng, tóc xanh áo màu mực, mắt vọng chốn xa xăm. Gió nổi, tóc lững lờ bay. Không ô trúc làm trời, nhường mưa rơi trên mặt. Lạnh giá!

Giang Nam mỹ cảnh, mưa phùn lất phất tô; hoàng oanh ríu rít hót, hài tử khe khẽ ghi. Kỳ cảnh trước mắt, sao mà đẹp!

Kỳ cảnh nếu đã đẹp, dừng bước không đi có làm sao?

Mà không khỏi than tiếng nhẹ: "Thật đẹp!"

Áo trắng theo gió đưa, ô trúc đong đầy mưa, tiếng khen cảnh khó tìm. Vạt áo đen khẽ lay, rơi vào mắt áo trắng, liền cảm đến ý cười.

"Qua cầu?"

"Ừ, qua cầu!"

"Đến nơi nào?"

"Ly đình phía trước."

"Đến đó làm gì?"

"Đến chơi!"

"Ly đình không ly biệt?"

"Không ly biệt, hẹn bạn ngắm cảnh!"

"Ngắm cảnh gì?"

"Cuối xuân hoa tận!"

"Hoa tận xuân tàn, không sầu?"

"Không sầu, uống rượu ngon!"

"Rượu gì?"

"Đào hoa, hạnh hoa, lê hoa, thịnh xuân hoa tửu!"

"Nhớ xưa không buồn?"

"Không buồn, không xưa sao có nay!"

"Nay lại là xưa nào?"

"Xưa của ngày đầu hạ!"

"Không nghĩ đến ngày sau?"

"Nghĩ, nhưng có nay mới có sau!"

"Cho nên?"

"Cho nên, mới đến ly đình, gặp bạn hiền, ngắm cảnh tận, uống rượu hoa, ôn chuyện cũ, mộng ngày sau!"

"Hay!" Áo đen khẽ cười.

"Qua được chứ?" Áo trắng chuyển ô, trên ô hạt mưa nhảy, nghiêng đầu cười.

"Tự nhiên!"

Đối mặt mà đi, ý cười khó giấu. Sát vai, một quay mặt, người nọ bên cạnh cười, đẹp hơn cảnh cuối xuân!

Áo trắng gật đầu, mắt cười không giảm. Ba phần như mưa nhu, năm phần như hoa tú, chỉ còn hai phần kia, chậc! Hoan hỉ nhiễm mong manh!

Trương đại công tử này, vui từ đâu mà đến, sợ người khác khó lòng biết được.

Mà mặc y nam tử kia, chỉ nhếch môi khẽ cười.

"Cáo từ..."

Màu mực qua, dư âm còn.

Trương đại công tử một ngoảnh đầu, nam tử thẳng tắp đi, vạt áo đón gió.

Trương đại công tử hai ngoảnh đầu, tiếng mưa dần lớn, sắc mực mông lung.

Trương đại công tử ba ngoảnh đầu, đã tới ngõ cuối cầu, chỉ còn áo trắng chảy dòng sâu, không thấy áo đen từng nhìn lại.

Thôi thôi, hướng ly đình một mình cất bước.

Giang hồ rộng lớn, một lần gặp, đã đủ!

Đình ngoại nước róc rách, áo trắng lững thững, bóng người đẹp, chân người chậm.

"Trương Giai Lạc! Nhà ngươi Trương gia tiểu Nhị hẹn người uống rượu ngươi lại đến muộn! Đáng phạt đáng phạt đáng phạt! Phạt ba chén! Lê hoa tửu thượng hảo hạng! Văn Châu đích thân ủ, chắc chắn cho ngươi say đến ngày... Ai nha!"

Lời còn chưa dứt, đã bị nhè nhẹ một chưởng. Tay người nọ vẫn đáp trên gáy, "Không được vô lễ." Giọng ôn ôn nhu nhu, chẳng hề như quở trách.

"Ai là tiểu Nhị?" Trong trong lành lạnh, gọn gọn gàng gàng, chưa đến gần đã nghe văng vẳng.

Trương đại công tử từ xa nhìn. Hắc, nhị đệ nhà mình! Đưa tay đỡ trán thở dài. Không khỏi cười một tiếng.

Mau mau mau mau, chớ chọc cho nhị đệ giận.

"Hoàng Thiếu Thiên, nói linh tinh gì đó, ta đây là đúng giờ đến, nói ai đến muộn? Không lớn không nhỏ, ngươi mới đáng phạt!" Tiếng đến người theo, thu ô vào đình, chen bên cạnh nhị đệ.

"Nhạc Nhạc đúng là tới chậm một chút. Rượu mở phong mà người không thấy, hiếm có a!" Tranh y nữ tử đối diện vén tay áo rót rượu, dâng chén Trương đại công tử.

Trương đại công tử lắc đầu, nhận chén rượu, "Mỹ cảnh hại người, Mộc Tranh muội tử chớ cười ta!"

"Hảo hảo hảo, không cười." Nói là nói vậy, rốt cục vẫn che môi khẽ cười.

"Mỹ cảnh hại người? Hay là mỹ sắc hại người?" Ngồi cạnh Mộc Tranh, người bưng chén lười nhác hỏi.

"Tự nhiên là mỹ cảnh!" Trương đại công tử hùng hồn.

Diệp Tu liếc hắn.

"Ô... Là cảnh gì?" Dụ đại công tử tiếp lời.

Trương đại công tử nâng chén rượu cười ngơ ngẩn.

"Ô... Mỹ cảnh nhân gian khó ngộ..."

Dụ đại công tử gật đầu, "Vậy sao..."

"Ừ, phải a..." Trương đại công tử vẫn cười.

Tự nhiên là mỹ cảnh, mỹ cảnh tri âm.

Rượu quá ba tuần, tửu tẫn nhân hoan, đều tán, hai ba người kết bạn, lần sau lại mang rượu, đến dưới trăng chơi.

Trương đại thiếu gia đuổi đệ đi, chớ ở, một mình hắn chầm chậm về, trong ngực còn ôm vò rượu. Là Dụ Văn Châu cho, lê hoa bạch thượng hảo hạng!

Trương Tân Kiệt không biết làm sao, trăm cách dặn dò, mới đi. Trương nhị công tử này, mới thật là trưởng thành.

Trương Giai Lạc giương ô, dưới mưa độc hành.

Giang Nam mưa xuân, chẳng ngừng, trăng cũng khó tỏ. Đưa mắt mà vọng, chỉ thấy xa xa đèn chài điểm điểm, le lói trong sương. Không bóng người.

Cũng tốt, ít người yên tịnh, một tán ô trúc về nhà, cũng là tiêu dao!

Một đường này, lại đến cầu hẹp. Nhìn lên, ô!

Trên cầu, một người độc đứng. Trương Giai Lạc cười, thu ô để một bên, đưa tay mở phong rượu, uống!

Rượu ngon! Cảnh đẹp! Người hay!

Một ngụm xuống hầu, trong ngọt mà lại dư vị vô cùng!

Liếc mắt nhìn lên, người ấy trong mưa sắc áo đen tuyền không đổi!

Trương đại công tử cười a cười a, ôm vò rượu, mặc giọt nước ướt áo trắng, như cũ cười! Đôi mắt biết cười, sao mà đẹp!

Lần này, không còn tiếng nhiễu. Chỉ có mưa rơi tí tách làm bạn.

Trương đại công tử không đi cũng không cất lời, hắn chỉ là cười, cười nhìn vạt áo đen theo gió nổi, người nọ đứng giữa cầu.

Người nọ là ai? Không biết! Nhưng giai nhân là giai nhân! Đẹp hơn cảnh đẹp muôn vàn!

Sau đó, nam tử áo đen cũng cười. Tiếng cười trầm thấp phá tan vạn ngàn trống vắng, trong tiếng đâu chỉ là ý vui hoan!

"Qua cầu?"

"Không qua!"

"Ô, vậy ở đây làm gì?"

"Uống rượu ngon, hức!"

"Rượu ngon nơi nào không thể uống?"

"Không được! Cảnh đẹp nhắm rượu!"

"Cảnh đẹp đâu sẽ tự đổi, lúc nào đến có khác biệt?"

"Khác biệt, giai nhân sẽ không còn!"

"Giai nhân từ đâu tới?"

"Chậc chậc... Xa cuối chân trời a... Gần ngay trước mắt!" Áo trắng lắc lư gật gù, đã là chuếnh choáng. Huống chi, mỹ cảnh trừ đi hại người, còn làm say người!

"Ô... Không được... Hức! Giai nhân... Sẽ không còn..." Người nói, chân bước lên cầu.

Áo đen khẽ quay đầu, nhìn người tới, lảo đảo liêu xiêu. Vứt ô trúc kia, tóc xanh nhiễm ướt, nhẹ dính mặt hoa. Ráng hồng phiêu trên má, trong mắt thịnh ý cười. Sao mà đẹp!

Áo đen lắc đầu, cũng không bước tới, chờ người đến gần, mới đưa tay, đỡ lấy.

"Này cảnh cuối xuân hoa tận, đẹp sao?"

Bên nói bên nhấc vò rượu trong ngực Trương Giai Lạc, ngửi hương.

"Ừ, quả nhiên là rượu ngon!"

Ngửa đầu rót một hớp, khẽ cười mấy tiếng, cầm vò rượu, nhìn người say trước mặt.

Trương đại công tử chưa say đến ngất, giãy khỏi cánh tay đỡ mình, ngẩng đầu nhìn người nọ, cười ngây ngô.

"Hoa tận xuân tàn, rất đẹp, nhưng bách hoa dưới hoàng hôn, càng đẹp!"

Nam tử áo đen cười.

"Đã là hoàng hôn cuối xuân, nào có bách hoa?"

"Ha ha ha!" Trương Giai Lạc cười rộ. Bên cười, bên đảo bước quanh "giai nhân".

Lại về đến trước mặt hắn.

"Người khác... Không hiểu... Hức! Nhưng ngươi, ngươi... Chắc chắn hiểu!"

Nam tử áo đen càng thêm vui vẻ.

"Ô? Vì đâu người khác không hiểu, ta lại hiểu?"

"Hắc hắc!" Trương Giai Lạc đoạt vò rượu trong tay người nọ, lại uống. Hai ba ngụm, rót hết rượu ngon sau cùng, vung tay. Vò rượu rơi xuống đất, vỡ tan rải khắp đường.

Áo trắng như say đến không xong rồi, bước tới kéo cổ áo hắn.

"Người khác... Không hiểu ngươi... Ta hiểu... Ta biết ngươi... Tất nhiên... Cũng hiểu ta..." Lời đã nói không tròn, ý cười còn chưa cạn.

Nam tử áo đen để mặc hắn kéo áo mình.

"Vì đâu người khác không hiểu ta, ngươi lại hiểu? Vì đâu ngươi sẽ biết, ta chắc chắn hiểu ngươi? Bất quá bèo nước tương phùng, từ đâu có hiểu hay là không hiểu?"

Vẫn là, lời đã nói không tròn, ý cười lại chưa cạn.

Hiểu, hay là không hiểu; biết, hay là không biết.

Trương đại công tử tỏ tường; nam tử áo đen này, sợ cũng là tỏ tường.

"Ngươi hỏi ta... Hoa tận xuân tàn... Có gì đẹp đẽ... Ngươi lại hỏi ta... Xưa... Cùng nay... Ngươi ắt là hiểu ta... Ngươi chắc chắn biết lòng ta!" Trương Giai Lạc say khươn khướt, nhìn nét mặt cười không quá rõ ràng trước mắt.

"Ồ? Lòng ngươi?"

"Hức! Có ai... Từng Nói... Ngươi rất cuồng không?"

"Sợ là có người đã nói."

Sau đó chợt yên tĩnh.

Trên sông lửa chài điểm điểm, phương xa tiếng người vọng vọng. Đầu cầu không thấy tơ liễu bay đầy trời, giữa đồng trăm hoa khoe sắc đêm dần cuối.

"Ngươi nói... Hức... Hoa có sẽ úa tàn?"

"Sẽ không!"

Trương Giai Lạc cười a cười a, cười đến nhuyễn nhu vô lực.

Cho nên nam tử áo đen vòng tay ôm lấy hắn, không để hắn ngã lăn ra đất.

"Phải a... Hoa sẽ không úa tàn..."

Năm ấy trăm hoa đua nở, năm ấy nhớ vào tâm.

Xưa kia trăm hoa đua nở, xưa kia nay không còn.

Nhưng hoa nếu ở trong lòng, tội gì sầu không thấy?

Trong lòng có hoa, tự có thể nơi nào phóng mắt, nơi ấy hoa khai!

Thế thì, buồn chi hoa tận xuân tàn?

"Qua cầu?"

"Ừ, qua cầu!"

"Đi đâu?"

"Ly đình phía trước."

"Đến đó làm gì?"

"Đến chơi!"

"Ly đình không ly biệt?"

"Không ly biệt, hẹn bạn ngắm cảnh!"

"Ngắm cảnh gì?"

"Cuối xuân hoa tận!"

"Hoa tận xuân tàn, không sầu?"

"Không sầu, uống rượu ngon!"

"Rượu gì?"

"Đào hoa, hạnh hoa, lê hoa, thịnh xuân hoa tửu!"

"Nhớ xưa không buồn?"

"Không buồn, không xưa sao có nay!"

"Nay lại là xưa nào?"

"Xưa của ngày đầu hạ!"

"Không nghĩ đến ngày sau?"

"Nghĩ, nhưng có nay mới có sau!"

"Cho nên?"

"Cho nên, đến ly đình, gặp bạn hiền, ngắm cảnh tận, uống rượu hoa, nhớ năm xưa, mộng ngày sau tươi đẹp!"

"Hay!" Áo đen khẽ cười.

"Qua được chứ?" Áo trắng chuyển ô, trên ô hạt mưa nhảy, nghiêng đầu cười.

"Tự nhiên!"

Tự nhiên! Không xưa sao có nay! Có xưa mới có nay! Nếu đã có xưa, sầu chi không có nay khác!

Trương Giai Lạc hiểu, nam tử áo đen kia cũng hiểu.

Trương Giai Lạc vốn cho rằng, trừ hắn không còn ai để tâm điều này, nhưng nam tử áo đen để tâm.

Sau hắn mới biết, ấy chính là cảnh đẹp nhất nhân thế.

Cảnh người tri âm!

"Đã có tri âm... Cao hứng! Đời này không tiếc!" Trương đại công tử cảm thán thành lời.

Nam tử áo đen khẽ cười.

Tri âm đã có, sầu gì mà không vui!




Giang Nam có cây cầu nhỏ, gặp trời mưa xuống giương ô, bèo nước tương phùng, gật đầu, tri âm kề cạnh!

Xuân có mưa rơi, như gợi như khơi; tơ sợi miên miên, vấn vương lòng nhớ.

Xuân có mưa rơi, như tình như ý; người tới người đi, đồng quy đại địa.

Xuân muộn mưa rơi, tìm kiếm nơi nơi; ngộ gặp tri âm, cảm một tiếng cười.

Xuân muộn mưa rơi, kề cận nơi nơi; ngộ gặp tri âm, tâm có chốn về!

Sau ngày đó, Trương đại công tử thường lên cầu nhỏ, đi gặp tri âm.

"Ô, Trương đại công tử một mình xuất môn a, lại lên cầu chơi?" Ven đường chủ quán không kinh ngạc, hài tử dưới chân ô a chạy tới gần, ôm đùi Trương đại công tử ngước nhìn, "Giai Lạc ca ca, đẹp quá!"

Trương đại công tử xoa đầu bé con, tay trái nhấc rượu. "Phải a, lên cầu chơi, trên cầu phong cảnh đẹp!"

Ngày không mưa, nắng vàng đượm, dưới bóng râm xanh, hai ba đứa trẻ đá cầu.

Trương Giai Lạc nhìn hài tử, lại nhìn đến chốn xa.

Người nọ đứng trên cầu, cũng nhìn hắn.

Trương Giai Lạc đột nhiên nghĩ đến gì đó, ôm vò rượu lên, cất bước.

Hắn đưa vò rượu về phía người nọ.

Tiếng ve ngày hè, ồn ã! Tiếng trẻ nô đùa, êm tai!

Trương đại công tử mở miệng, khó giấu ý cười.

"Ta là Trương Giai Lạc."

"Tôn Triết Bình." Nam tử áo đen tiếp lấy vò rượu, mở phong.

Hương rượu loang loang.

Ý cười loang loang.

FIN
 

Bình luận bằng Facebook