Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020] [Tô Mộc Tranh] Có Ai Không Yêu Tô Mộc Tranh

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Có Ai Không Yêu Tô Mộc Tranh
Tác giả: Đang tìm.....
Editor và beta: @Aqua
Nguồn convert: [Tô Mộc Tranh] Có Ai Không Yêu Tô Mộc Tranh
Độ dài: 4.6k
Nhân vật chính: Tô Mộc Tranh, các thành viên trong Hưng Hân và Sở Vân Tú.
Tình trạng: Hoàn
Sản phẩm được phục vụ cho project: Tô Mộc Tranh 2020 - Kỳ Mộc Vu Hỏa
--------------------------------------
Tối qua Tô Mộc Tranh ngủ không ngon giấc, sáng nay khi tỉnh dậy soi gương, phát hiện bản thân đã trở thành gấu trúc vật báu quốc gia. Hai quầng thâm mắt của cô cứ như thể bị ma nữ trong Liêu Trai Chí Dị hút mất tinh khí. Tô Mộc Tranh mím môi, có chút đau lòng.

Thường ngày, mỗi khi tâm trạng không tốt cô đều soi gương, ngắm dung nhan xinh đẹp của mình sẽ thấy vui vẻ ngay, nhưng hiện giờ dung nhan đã bị tàn phá rồi, vậy nên cô thực sự không thể vui nổi.

Một đêm mất ngủ đều tại Phương Duệ. Tối qua sau khi kết thúc huấn luyện, Tô Mộc Tranh ra về hơi muộn, khi đi ngang qua máy tính của Phương Duệ, đột nhiên có một tấm hình ma quỷ xuất hiện, dọa cô sợ tới mức mặt mày tái mét. Tô Mộc Tranh bèn cho Phương Duệ ăn một cú đấm. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn nhưng cô gái nhỏ này ắt phải trả miếng ngay lập tức.

Ấy vậy mà tối ngủ Tô Mộc Tranh vẫn mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mộng từng cảnh cứ xâu chuỗi nối tiếp nhau, khiến cô trăn trở cả đêm khó ngủ. Tô Mộc Tranh thường ngày dậy sớm theo thói quen nhưng sáng nay lại chẳng nghe thấy chuông báo thức kêu, kết quả cô ngủ dậy muộn.

Còn về giấc mơ ấy à, ví như Tô Mộc Tranh mơ thấy mình nhận được một chiếc bánh kem siêu to, cô còn chưa kịp cắt, trên chiếc bánh Bánh Bao đã nhảy ra, rồi hỏi cô: “Cung hoàng đạo của cô là gì? Bảo Bình hả? Tôi hát cho cô nghe một bài nhé? Cái đuôi tháng Bảy, cô là cung Sư Tử...”

Người phe mình! Đừng nổ súng!!

Vậy nên tại sao lại bảo cô là cung Bảo Bình? Bánh bao sao lại hát một bài về cung Sư Tử cho cô nghe?

Hoặc ví như Tô Mộc Tranh nhận được một thùng hàng chuyển phát nhanh siêu to, vừa bóc băng dính ra đã thấy bên trong có một Diệp Tu và một Ngụy Sâm, hai người mỗi người cầm một điếu thuốc, ngoảnh đầu phả vào mặt cô một luồng khói thuốc, khiến cô bị sặc ho khù khụ. Sau đó trong chớp mắt điếu thuốc đã đốt cháy thùng hàng, làm dấy lên một ngọn lửa cháy rừng rực.

Tô Mộc Tranh ngẩn ngơ, lúc này đây có phải cô nên niệm một câu thần chú dập lửa để dập tắt "mồi lửa" này không? Vẫn may Kiều Nhất Phàm đã kịp thời ôm một thùng nước khoáng tới, hét một tiếng "cứ để đó cho em" rồi dập tắt lửa, tiện thể khiến hai vị tiền bối kia ướt như chuột lột.

Tình cảnh này có phải là Hưng Hân và chiếc cúp lửa không... Tóm lại là bây giờ tâm trạng của Tô Mộc Tranh rất tệ, cô chỉ cần bắn một tia laser là đã có thể đánh bại mười tên triệu hồi sư như La Tập rồi, nhưng La Tập vô tội, cô quyết định mình vẫn nên bắn cái tên Phương Duệ hại cô ngủ không ngon kia bay lên trời cho rồi.

Cô cắn răng đi rửa mặt, thay quần áo rồi ra khỏi phòng xuống lầu kiếm ăn, Trần Quả thường hay dậy sớm chắc hẳn là đã mua đồ ăn sáng về Thượng Lâm Uyển rồi, về chuyện Trần Quả luôn dậy sớm giúp mọi người mua đồ ăn, Tô Mộc Tranh vẫn rất băn khoăn, cô cảm thấy đáng lẽ mọi người nên thay phiên nhau đi mua đồ ăn mới phải.

Nhưng đối với chuyện này, Ngụy Sâm lại tỏ vẻ: "Bà chủ lớn tuổi rồi nên cũng không cần ngủ nhiều, cứ để cho cô ấy bận bịu đi, dù sao cô ấy cũng thích làm cô nương Ốc Đồng... Ôi bà chủ, cô đạp tôi làm gì?"

Trần Quả không có ở đây, trên bàn có một tờ giấy: Mộc Mộc, đây là bữa sáng của em, Nhu Nhu nói em ngủ không ngon nên không gọi em dậy, mọi người đã đi tới Hưng Hân trước rồi... P/s: Đã thay em đánh tên đầu sỏ gây chuyện Phương Duệ một trận rồi đấy.

Tô Mộc Tranh khẽ bật cười, tâm trạng nhanh chóng khá lên, cô khoái trá bỏ bữa sáng vào lò vi ba hâm nóng, thuận tay mở ra điện thoại, thấy Sở Vân Tú gửi một tin voice chat cho cô: "Sinh nhật vui vẻ, đã ăn bánh kem chưa, có phải các thành viên của Hưng Hân đã tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cậu rồi không, suy cho cùng bà chủ của cậu cũng là fan cứng của cậu mà."

...Bây giờ cô không muốn nhìn thấy bánh kem.

"Hôm nay là ngày mười tám tháng hai, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, không có trận thi đấu nào diễn ra nên vẫn phải huấn luyện như bình thường thôi." Tô Mộc Tranh đáp lại Sở Vân Tú, "Hơn nữa tối hôm qua mình ngủ rất muộn, sáng nay còn dậy trễ, bây giờ đang rất mệt mỏi, nào có tâm trạng nghĩ đến sinh nhật."

"Đừng mà, mình đã nói với cậu là cậu đừng có ôm cái suy nghĩ qua hai mươi tuổi liền không mừng sinh nhật đấy nhé, ở sâu thẳm trái tim mình thì cậu mãi mãi mang dáng vẻ thiếu nữ mười tám tuổi lúc mình gặp cậu lần đầu ở trận đấu của mùa giải thứ tư." Sở Vân Tú vội vàng khuyên cô, "Cậu chưa từng nghe đến cái câu nói kia của fan cậu à?"

Tô Mộc Tranh: ?

"Ai mà không yêu Tô Mộc Tranh chứ!" Sở Vân Tú nói với giọng điệu son sắt.

Tô Mộc Tranh: Phụt.

Cô bật cười ra tiếng, sao cô lại không biết fan của cô lại có câu khẩu hiệu này nhỉ, quá kiêu ngạo, nghe cứ như cô là hồng nhan họa thủy, tất cả mọi người sẽ trở thành thần dân dưới váy cô không bằng, thế nên Tô Mộc Tranh mỉm cười: "Nhưng mình lại là người nói chuyện bằng thực lực."

Thật ra thì cô đã từng nghe qua về những lời này, chỉ là đã từ rất lâu trước đây rồi.

"Vâng vâng vâng, lời nói của người có thực lực là có trọng lượng nhất, suy cho cùng lúc cậu bắn tên lửa viu viu viu khiến cho đám quỷ kiếm sĩ trốn đông trốn tây, ai dám nói cậu là bình hoa, Lý Hiên là người đầu tiên kháng nghị." Sở Vân Tú tiếp tục tán gẫu với Tô Mộc Tranh, nhưng Tô Mộc Tranh không biết là cô đang vừa tám chuyện vừa chăm chú nhìn đồng hồ đeo tay, bởi vì cô chính là người chịu trách nhiệm kéo dài thời gian.

Tô Mộc Tranh loáng thoáng cảm thấy hôm nay Sở Vân Tú hơi kỳ lạ: "Tú Tú, hôm nay cậu bị làm sao vậy, bị Hoàng Thiếu Thiên nhập thân à, cảm giác như cậu rất muốn nói chuyện với mình, nhưng một hồi nữa mình còn phải huấn luyện..."

Phi! Sở Vân Tú chửi thầm ở trong lòng, còn lâu cô mới giống tên Hoàng Thiếu Thiên lắm mồm kia nhá, đều tại nửa đêm ngày hôm qua Diệp Tu tới gõ cửa sổ nhỏ nhà cô, nói là hôm nay toàn bộ thành viên Hưng Hân chuẩn bị cho bạn tốt một bất ngờ lớn, thế nên bây giờ cô mới OOC hình tượng của mình vội giúp đám người tiệm net Hưng Hân kia tranh thủ thời gian.

May là Diệp Tu đúng lúc gửi cái icon đeo kính đen nhếch mép cười, tỏ vẻ đã chuẩn bị xong, rốt cuộc Sở Vân Tú vẫn may mắn không bị xấu hổ, có thể để Tô Mộc Tranh tới Hưng Hân được rồi.

Tô Mộc Tranh đeo khẩu trang đội mũ kín mít, nhẹ nhàng sải bước chân đi tới Hưng Hân, tán gẫu với bạn tốt đã giúp cho tâm trạng cô bây giờ rất dễ chịu, thật ra thì cô không quá thích sinh nhật, bởi vì mỗi khi sinh nhật đều phải mua bánh kem nhận quà tặng, mỗi tổ chức sinh nhật cho cô anh trai đều phải tiết kiệm tiền từ rất lâu, cô không muốn khiến cho anh trai cô quá mệt mỏi.

Cô sờ chiếc khăn quàng mềm mại trên cổ, nghĩ tới những lời Tô Mộc Thu nói với cô: "Đợi sau này anh có tiền anh sẽ mua cho em khăn quàng Burberry, em quàng tạm cái này trước nhé... Em có thích không?"

Dĩ nhiên là cô thích rồi, Tô Mộc Tranh cong cong khóe miệng, tất cả quà tặng và lời chúc mừng đều xuất phát từ trái tim, còn ngọt hơn bánh ngọt rất nhiều.

"Dù có thế nào thì em gái tôi vẫn là người tuyệt vời nhất thế giới này, tôi chỉ lo là sau này sẽ có rất nhiều người mơ ước em ấy." Tô Mộc Thu cau mày, Diệp Tu ở bên cạnh nói cậu lo xa quá rồi, Tô Mộc Thu lập tức trách hắn: "Cậu thì biết cái gì, có ai mà không yêu Tô Mộc Tranh chứ? Cậu dám nói cậu không có thiện cảm với em gái tôi không?"

Đây là một câu hỏi trí mạng, trả lời là không thì sẽ bị đánh một trận vì lý do không có mắt nhìn, nếu trả lời là có... "Cậu là cầm thú hả, em gái của bạn mình mà cũng dám mơ ước!"

Tô Mộc Tranh đang nghe lén dĩ nhiên không biết đáp án là cái gì, cô chỉ biết là cô cười đến gãy lưng rồi, mà hai ông anh kia cũng đã lao vào đánh nhau.

Mà bên Hưng Hân đã mang theo khí thế hừng hực, vì vậy trước đó Trần Quả còn mở ra một cái nhóm chat nhỏ không có Tô Mộc Tranh, tên là "Ai mà không yêu Tô Mộc Tranh chứ?", La Tập sợ hết hồn, còn tưởng là bà chủ muốn cưỡng chế ấn đầu bọn hắn đi thổ lộ với nữ thần nữa chứ.

"Nghĩ hay quá nhỉ, ai cũng đừng mơ đạp nát rau cải trắng nhà tôi." Trần Quả hầm hừ nói, "Tất cả đều phải giấu kỹ cái nhóm chat này cho tôi, đừng để cho Mộc Mộc phát hiện, Phương Duệ, tôi muốn giao cho cậu một trọng trách... Đúng rồi Nhu Nhu, đến lúc đó em nhớ tắt đồng hồ báo thức của Mộc Mộc đi đấy."

Phương Duệ kháng nghị: "Tại sao lại giao cho tôi cái nhiệm vụ tổn hại nặng nề đến hình tượng Phương Duệ đẹp trai của tôi chứ, tôi không muốn bị đánh."

"Kháng nghị không có hiệu quả, cậu nhận thù lao cao nhất ở Hưng Hân, thì phải gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất." Diệp Tu nói, Kiều Nhất Phàm yếu ớt hỏi: "Thế tiền bối Tô Mộc Tranh thích gì?"

Ngụy Sâm đáp: "Chắc chắn là Tô Mộc Tranh thích vô địch, nhưng mà chúng ta cũng không thể sang bên Luân Hồi đóng gói nhà vô địch thế giới Chu Trạch Khải tới đây được!"

Ý kiến quá nhảm nhí, Trần Quả còn chưa lên tiếng, Diệp Tu đã bật lại: “Vậy chằng thà hai người cố gắng hơn một chút, một người vượt qua cản trở về tuổi tác, một người vượt qua thời kỳ trưởng thành mà chuyển hình, cầm cái chức vô địch về cho Mộc Tranh, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ.”

Trần Quả im lặng, bây giờ là tháng hai, cô lại không thể chắc chắn rằng sẽ giành được chức vô địch tháng sáu cho Tô Mộc Tranh, ý kiến của những người này quá vớ vẩn, Bánh Bao nói: "Tôi không biết tặng cái gì, nếu không tôi mua bánh kem, sau đó hát cho cô ấy một bài nhé?"

"Không được không được."

"Thế cũng được, nhưng không cần thiết... "

Mọi người vội vàng cười ha ha, Ngụy Sâm vừa đề nghị hay là bọn họ cứ đóng gói chính mình lại tặng cho Tô Mộc Tranh, sau khi cho cô mở thùng quà thì nhảy múa chúc mừng, An Văn Dật nghe thế lạnh lùng tỏ vẻ chuyện đó quá đáng sợ, tiền bối tuyệt đối đừng hút thuốc lá gây hỏa hoạn ở trong thùng, Nhất Phàm cũng sẽ không tới giúp dập lửa đâu.

Đường Nhu thì lại buồn cười: "Mùa đông nhảy múa cái gì, nếu múa váy cỏ không chừng sẽ bị đóng băng mất."

Piano quá khó vận chuyển, Trần Quả thuê chiếc đàn điện tử về, Bánh Bao nói hắn có dàn trống, thật ra chuyện này rất khiến người ta giật mình, La Tập thì lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn nói có một lần Bánh Bao nói nhảm về chuyện hắn có thể vừa đánh trống vừa hát cung Sư Tử, vốn dĩ hắn cho là Bánh Bao muốn gõ trống... Nhưng mà vận chuyển dàn trống quá khó khăn, thế nên Bánh Bao không thể làm gì khác hơn là tủi thân cầm trống lục lạc.

Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật đi chọn mua đồ uống và đồ ăn vặt rồi, những người khác thì treo các loại dây ruy băng đèn màu ở lầu hai, mặc dù Ngũ Thần chịu trách nhiệm bộ phận công hội trong game nhưng lại xung phong nhận việc đi mua bánh kem, dù sao ban ngày cũng không có boss để cướp, chẳng qua khi hắn đem bánh kem về, tất cả mọi người đều giật mình, Diệp Tu tặc lưỡi một tiếng: "Lần này bà chủ bỏ vốn gốc luôn, bánh kem nhiều tầng như thế tôi mới chỉ thấy ở đám cưới thôi đó."

"Đây chính là hôn lễ của tôi và nữ thần!"

Trần Quả gật đầu, còn không phải sao, khoan khoan, là ai nói ra tâm nguyện dưới đáy lòng cô? Cô quay đầu nhìn lại, lập tức giận dữ: "Phương Duệ, cậu nói linh tinh gì đấy, tôi bảo cậu đóng gói quà tặng cho mọi người cậu đã làm xong chưa?"

Phương Duệ có bàn tay phải hoàng kim xám xịt rời đi, nói thật mặc dù Mạc Phàm rất ít nói, nhưng Mạc Phàm rất khéo mấy chuyện thủ công, căn bản là không có chỗ cho hắn nhúng tay vào, thôi cứ để một mình Mạc Phàm đóng gói tất cả quà tặng đi, hắn đi làm pháo hoa vậy.

Thật ra thì lúc đầu Trần Quả có chút lo lắng rằng Mạc Phàm sẽ không tham gia tổ chức sinh nhật cho Tô Mộc Tranh, bởi vì Mạc Phàm luôn luôn im lặng ít nói, mọi người đều không biết hắn đang suy nghĩ gì, song sau khi hắn biết sinh nhật Tô Mộc Tranh, lại dứt khoát gật đầu tỏ vẻ mình phải góp một phần lực.

Được rồi, ai mà không yêu Tô Mộc Tranh chứ?

Tô Mộc Tranh vừa vào Hưng Hân đã cảm thấy rất kỳ lạ, tuy nói sáng sớm ít người vào tiệm Internet, nhưng cảm giác hôm nay Hưng Hân quá im ắng. Cô đi lên lầu hai, gõ cửa phòng: "Ngại quá, hôm nay tôi tới muộn... Nói trước một tiếng nha, không lại quấy rầy mọi người huấn luyện.”

Cửa bỗng nhiên bị kéo ra, ánh đèn với đủ mọi màu sắc đập vào mi mắt, Tô Mộc Tranh khẽ run lên, Phương Duệ và Ngụy Sâm ở bên cạnh đã bắn pháo hoa ra, giấy vụn nhiều màu rơi xuống đầy đầu cô, cực kỳ giống thứ lúc trước cô tự chế, đây không phải là làm thủ công ư?

Bên kia Đường Nhu đã chơi đàn điện tử, ngón tay mảnh khảnh nhảy múa trên phím đàn đen trắng, từ đầu ngón tay tuôn ra một khúc nhạc cũng đơn giản "Bài ca sinh nhật vui vẻ", Tô Mộc Tranh cảm thấy hơi buồn cười, đàn khúc nhạc này đúng là quá phí phạm nhân tài rồi, nhưng mà Đường Nhu vẫn chơi đàn với dáng vẻ rất chân thành, dù là chuyện gì cô đều làm với thái độ rất nghiêm túc.

Những người khác thì lại vây quanh Tô Mộc Tranh dẫn cô đi về phía bánh kem, vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa vỗ tay chỉ huy dàn nhạc, Tô Mộc Tranh bị cái bánh kem khổng lồ này dọa sợ, cô nheo mắt liền nhớ đến chiếc bánh kem lớn ở trong mộng, theo phản xạ lại nhìn về phía Bánh Bao, song lúc này Bánh Bao lại ngoan ngoãn im lặng, điều này làm cho cô hơi kinh ngạc.

"Mộc Tranh, mau đi mở quà mọi người tặng em đi." Diệp Tu cười nói, "Không thấy thằng nhóc Phương Duệ đã thèm bánh ngọt đến mức sắp phát khóc rồi kia à?"

"Diệp Tu, anh đừng có nói hươu nói vượn, tôi đây là đang chờ chị Mộc mở quà sau đó thổi nến ước nguyện!" Phương Duệ nói.

Tô Mộc Tranh nhìn một đống hộp quà được đóng gói tinh xảo ở trước mặt, không nỡ hủy đi: "Đây là ai gói quà thế?"

"Là Mạc Phàm đó."

Tô Mộc Tranh có phần kinh ngạc, cô nói cảm ơn với Mạc Phàm, sau đó quay lại mở quà tặng, các đồng đội ở bên cạnh thì đang thi nhau tranh công.

"Là tui treo dây ruy băng đấy!"

"Tiền bối ơi là em mua đồ uống đó..."

"Con búp bê này là tôi mua."

"Tôi mua dây chuyền đấy, hi vọng cô thích."

"Không biết nên tặng cái gì, thế nên tặng Mộc Tranh chuông gió handmade..."

"Đặc sản của nhà bọn tôi, mang về đây vẫn luôn cất giấu sợ chị thấy được, bây giờ cuối cùng cũng có thể lấy ra rồi!"

Tô Mộc Tranh im lặng mở ra hết món quà này đến món quà khác, cô có phần nói không ra lời, trong đôi mắt đã tràn đầy ấm áp, chẳng qua là cố nén không rơi lệ mà thôi, bóc một hồi rồi cũng đến món quà cuối cùng.

Cô mở ra một cái khăn quàng Burberry, Tô Mộc Tranh kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tu, Diệp Tu mỉm cười nhìn cô nói: "Nhìn anh làm gì, đây là Vân Tú nhờ người mua hộ ở nước Anh."

"Thử nghĩ thôi cũng biết, thẩm mỹ của loại trai thẳng như anh làm sao có thể chọn được một cái khăn quàng như thế này." Tô Mộc Tranh ôm chiếc khăn quàng mềm mại, cảm giác trái tim cũng trở nên mềm nhũn. Hỏng bét, hình như có nước mắt làm ướt khăn quàng cổ.

Cô dùng lưng bàn tay chùi nước mắt một cái, bỗng nhiên đi tới cho Trần Quả một cái ôm: "Quả Quả, cảm ơn chị, cảm ơn chị vì bận trong bận ngoài vì em, em thật sự vô cùng cảm ơn chị."

Nếu như nói ngày đó Diệp Tu đi vào Hưng Hân ở trong đêm tuyết, đối với hắn chính là khởi đầu cho một hành trình mới, vậy thì cô cũng là như thế, là Hưng Hân cho cô cảm giác của một cái nhà, lần đầu tiên có nhiều người thật lòng thật dạ tổ chức sinh nhật cho cô như thế này.

"Không không, Mộc Mộc à, chị mới phải cảm ơn em..." Trần Quả luống cuống lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt, "Em tốt như thế, cho dù chị không đứng ra, chắc chắn cũng có người muốn chủ động tổ chức sinh nhật cho em."

"Chị Mộc ơi chị đừng khóc, tôi và mọi người còn muốn trải qua nhiều cái sinh nhật nữa của chị!" Phương Duệ nhìn mặt đoán ý, lập tức nói, "Có đúng không hả mọi người?"

"Lời hay đều bị cậu nói hết!" Ngụy Sâm khinh bỉ hắn, "Mộc Tranh, em muốn trả thù vụ phim kinh dị tối hôm qua thì nhanh nhanh trả, bọn này đè tên nhóc này cho em, không hắn lại chạy mất!"

"Tháo cối giết lừa à... À không phải, tôi không phải là con lừa. Qua cầu rút ván à!" Phương Duệ hô to, hiện trường lập tức loạn thành một đoàn, Mạc Phàm lặng yên rời xa khu vực chiến hỏa, đưa nến cho Tô Mộc Tranh.

Kiều Nhất Phàm như chân bôi dầu nhanh chóng trốn thoát, đưa cho cô một cái quyển sổ: "Tiền bối, sổ này."

Cứ như thể đang nói "Tiền bối, uống nước" vậy... Tô Mộc Tranh cười với hắn, tiện tay mở quyển sổ ra, sau đó lập tức sững sờ, bởi vì trong quyển sổ là đủ loại chữ viết của mọi người, mặc dù nhiều người chỉ ký tên mới trông khá là dễ nhìn.

"Mộc Mộc là một cô bé rất đáng yêu và tốt bụng, hơn nữa cũng rất có thực lực, được làm đồng đội với cô thật sự là chuyện tôi chưa bao giờ nghĩ tới, cũng giống như không nghĩ tới tôi sẽ theo nghề game thủ chuyên nghiệp vậy, hi vọng chúng ta có thể cùng nhau đánh vào vòng vô địch của mùa giải."

"Chị Mộc ơi chị quá là giỏi luôn, nhất là sau khi cùng đội với chị em mới phát hiện, khi hỏa lực của chị không đánh lên người của em mà thời điểm chị thay em đánh yểm trợ, quả thực là thế giới này quá hoàn mỹ, em yêu chị Mộc... Kết đôi đi!"

"Người ngoài đều đánh giá tiền bối Tô Mộc Tranh quá thấp, nhưng Hưng Hân luôn kiêu ngạo vì tiền bối."

"Cảm ơn tiền bối vì đã chỉ đạo và trợ giúp em, trước kia em luôn rất tự ti... Thật sự cảm ơn tiền bối rất nhiều, tiền bối cực kỳ cực kỳ cực kỳ tốt!"

"Mặc dù một mình tiền bối có thể đánh mười triệu hồi sư như em, nhưng mà thật ra trước khi vào Hưng Hân thì em đã là fan của tiền bối rồi, thật đấy, lúc tôi viết kế hoạch tấn công em cực kỳ thích viết cặp đôi Pháo Mâu, tôi còn có biệt danh là Mâu Pháo Sư đấy!"

"Tuy chú đã có tuổi rồi nhưng vẫn có thể càng già càng dẻo dai, vẫn dư sức theo cô nhóc cầm cái cúp vô địch, luôn cảm giác là chú nhìn nhóc lớn lên (hình giống như có chỗ nào đó sai sai), nếu ai bắt nạt nhóc, chú sẽ là người đầu tiên đi đánh hắn."

"Dù đã ở trong công hội rồi nhưng có thể cùng đội với cô tôi vẫn rất là vui vẻ, nói ra khiến cho nhóm trạch nam rất hâm mộ, sau này kính xin cô hỗ trợ cùng nhau cướp boss nhé!"

"Cô là cung Bảo Bình đó, tôi hát cho cô nghe nha! Yên tâm không phải là cung Sư Tử, là bài hát cung Bảo Bình do chính tôi viết, không ngờ tôi cũng biết sáng tác bài hát đúng không? Tên bài hát là 'Bài hát dành cho Tô Mộc Tranh', cảm ơn Tiểu Đường đã giúp tôi hiệu chỉnh, hôm nào hai chúng tôi sẽ đánh đàn biểu diễn cho cô nghe!"

"Chúc cô càng ngày càng xinh đẹp (những lời này đã bị gạch), cô vốn rất ưu tú... Bớt cắn hạt dưa đi, sẽ bị nhiệt phá đấy."

"Mộc Tranh, chúng ta phải vô địch, lần này, tất cả mọi người đều có mặt."

"Ai mà không yêu Tô Mộc Tranh chứ, thế nên Mộc Tranh mau mau thổi nến ước nguyện đi, dù là ai nằm mơ cũng không nghĩ tới một người mở tiệm Internet như chị cuối cùng lại thành người mở chiến đội, tóm lại tối nay có thể ngủ ngon giấc á!"

Nhắm mắt.

Ước nguyện.

Thổi nến.

Tô Mộc Tranh mở mắt, nhoẻn miệng cười với những người bạn: "Chắc chắn chúng ta sẽ vô địch!"

Giữa tiếng hoan hô của mọi người, cô định bôi bánh kem lên mặt Diệp Tu, nhưng vì Diệp Tu tránh được, thế nên Phương Duệ bất hạnh xui xẻo bị bôi trúng mặt.

Trận đại chiến bánh kem lập tức mở ra, Tô Mộc Tranh cong môi cười, cùng Đường Nhu và Trần Quả tránh né công kích, hi vọng sang năm còn có thể cùng tổ chức sinh nhật với mọi người.

Ai mà không yêu Tô Mộc Tranh chứ... Anh ơi, anh xem lời anh thuận miệng nói ra lại thành sự thật rồi đấy, em sẽ không sẽ nói anh như bà Vương đối bán dưa khen em gái của mình như mèo khen mèo dài đuôi nữa, dưới sự che chở của Mạc Phàm, Tô Mộc Tranh ăn một miếng bánh kem, cảm giác trong lòng còn ngọt hơn cả kem bơ.

Đúng rồi, anh ơi, em có khăn quàng Burberry rồi đấy! Tô Mộc Tranh cười đến mặt mày cong cong, không cần soi gương cũng biết mình đang rất vui vẻ. Được rồi, cô tha thứ chuyện mọi người hại cô mơ thấy ác mộng, suy cho cùng, ai mà không yêu chiến đội Hưng Hân chứ?

À, có lẽ là ngoại trừ fan của chiến đội Bá Đồ trút hận lên Hưng Hân vì đã cướp đi Diệp Tu, suy cho cùng buổi tối hôm đó bọn họ còn cùng nhau cướp boss của Mưu Đồ Bá Đạo.

Tô Mộc Tranh nghĩ, về câu hỏi đùa anh cô thuận miệng nói ra năm đó, hôm nay đã có đáp án.

Bởi vì làm bạn chính là lời tỏ tình dài nhất.


Chúc mừng sinh nhật muộn, Tô nữ thần.
Vì sự cố kỹ thuật mà giờ mới đăng được *cúi đầu xin lỗi*.
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#2
2021
Chúc mừng sinh nhật Tô nữ thần, dù thế nào cũng phải để 4rum ngày hôm nay có tên nữ thần chiếm trang đầu. Ai không yêu Tô Mộc Tranh kia chứ.
 

Bình luận bằng Facebook