Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020] [Diệp Tranh] Trước Khi Tuyết Lạnh

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Trước Khi Tuyết Lạnh
Tác giả: Đang tìm.....
Editor và beta: @Aqua
Nguồn convert: [Diệp Tranh] Trước Khi Tuyết Lạnh
Độ dài: 3.3k
Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh
Tình trạng: Hoàn
Sản phẩm được phục vụ cho project: Tô Mộc Tranh 2020 - Kỳ Mộc Vu Hỏa
--------------------------------------
"Trong núi có nhiều yêu ma quỷ quái, cũng có thần linh canh giữ, nếu có người quấy nhiễu họ, e rằng khó được bình yên."

Khi Diệp Tu chuyển vào ngôi nhà gỗ này, trong đầu bất chợt hiện lên câu nói ấy.

Câu nói này có nguồn gốc từ một quyển sách cũ trong một xó của Tàng Thư Các, tuổi đời xưa đến mức không thể tra ra được, có điều quyển sách phủ đầy bụi, bị vứt bỏ trong một góc, có lẽ cũng không ai tin tưởng những thứ này.

Nếu chẳng phải là vì lời hứa hư vô mờ mịt kia, có lẽ ta cũng sẽ không ở nơi rừng sâu nước độc không một bóng người thế này.

Diệp Tu thổi những mảnh gỗ vụn trên ván giường ra, thầm thở dài một hơi trong lòng.

Hai đứa con sinh đôi của nhà họ Diệp thuở nhỏ được một đạo sĩ vân du bốn phương đoán mệnh rằng năm mười lăm tuổi sẽ có một kiếp nạn lớn. Theo lời cha mẹ nói, đạo sĩ đã mất nhiều tâm huyết để phá giải, nếu năm mười lăm tuổi có thể bình an vượt qua thì cần phải có một người trong hai anh em đi đến núi Tùng Ninh ở một mình qua một mùa đông để cảm tạ thần linh che chở.

Sinh nhật năm nay vừa qua khỏi, vào giữa mùa hạ Diệp Thu bất cẩn ngã ngựa, may thay con ngựa hoảng sợ đã nhanh chóng bị trói lại, không bị đạp lên lần thứ hai, may mắn giữ được tính mạng, chẳng qua là cái chân ngã bị thương lại cần phải tịnh dưỡng đến năm sau.

Cha mẹ nhà họ Diệp lập tức nhớ tới lời dặn dò của đạo sĩ năm xưa, thế là mới có chuyện Diệp Tu một mình lên núi Tùng Ninh.

"Thằng nhóc chết tiệt này, ngã làm chân bị thương, lại còn bắt ta đi lễ tạ thay cho hắn." Diệp Tu mở miệng oán trách, trên mặt lại không có tí vẻ miễn cưỡng nào, trái lại còn rất thoải mái ngồi xéo trên ghế, tiện tay giở một quyển tạp ký ra, khoan thai lật xem.

Tháng ngày sống một mình có vẻ dài đằng đẵng.

Trong rừng sâu núi thẳm lúc đầu đông, cây cỏ điêu tàn, chỉ còn sót lại vài cây tùng xanh mãi, đa số động vật đã chuẩn bị xong lương thực cho mùa đông, rúc vào hang ổ. Khắp núi rừng yên tĩnh như thế, cho dù là người tự do như Diệp Tu cũng có phần không chịu nổi.

Hắn quyết định tìm một ngày trời quang, lên núi đi dạo một chút.

————————————————

Diệp Tu lần theo dấu vết mà những con vật nhỏ để lại, đi thẳng lên trên núi.

Cây cối ở đây trở nên cao lớn hơn, do những bụi cỏ đã khô héo, đường không khó đi lắm, trái lại còn bởi vì cây cối che khuất bầu trời nên ánh sáng trở nên u ám. Thi thoảng có mấy con chim sẻ sà xuống từ đầu cành, rồi lại bởi vì tiếng bước chân mà nhanh chóng bay đi.

Vừa vòng qua một tảng đá lớn, Diệp Tu đột nhiên nghe thấy một chút tiếng động khác thường.

"Đủ cả rồi."

Tiếng nói ấy lảnh lót non nớt, dường như là đứa bé năm, sáu tuổi.

Trong nơi núi sâu này thì đứa bé ở đâu ra?

Chẳng lẽ những yêu tinh quỷ quái trong truyền thuyết kia ư?

Cách cây cối tảng đá che khuất, Diệp Tu cũng không dám tùy tiện tiến lên trước phân biệt cho rõ ràng, bèn nín thở nấp sau cây, lén nghe đám yêu tinh quỷ quái bàn bạc chuyện lớn cuối năm.

"Đồ cúng tế cuối năm nay đã đủ rồi chưa?"

"Đều chuẩn bị xong cả rồi ạ, chỉ chờ ngài Tiết Lệnh Sứ đến đây dẫn dắt."

"Thế thì tốt. Nghe nói ngài Tiết Lệnh Sứ năm nay phải đổi người rồi, cũng không biết là vị thần linh nào đây."

"Thật vậy ư? Ta hi vọng là một chị gái xinh đẹp!" Tiếng nói này đã phá vỡ không khí nặng nề trước đó, thoáng chốc thả lỏng ra.

"Nói bậy nói bạ, dung mạo của ngài chúng ta há có thể tự tiện bình luận, mau im đi."

"...Ồ." Giọng nói hơi nản lòng, lại lập tức lảng sang chuyện khác, chỉ có điều chuyện này nghe chừng có vẻ không hay.

"Trong núi có một con người đến, sẽ không ảnh hưởng tới tế lễ cuối năm của chúng ta chứ?"

"Việc này ta cũng có nghe nói rồi, chỉ mong hắn đừng tùy tiện đến sau núi, bằng không thì..." Tiếng nói có vẻ lớn tuổi kia kéo dài âm cuối, trong lời nói chưa nói hết ý, nhìn thế nào cũng không giống là chuyện tốt gì.

Diệp Tu nghe thấy tiếng bọn họ sột soạt rời đi, nín thở một hơi, đợi họ đi xa rồi mới quay người chậm rãi đi về.

Trong núi quả thật là có yêu tinh quỷ quái cùng với thần linh.

Tất nhiên là Diệp Tu không dám tùy tiện nếm thử hậu quả khi khiêu khích uy phong của thần linh, nhưng hắn dâng lên rất nhiều hứng thú với Tiết Lệnh Sứ được nhắc tới trong cuối cuộc nói chuyện kia. Nếu có cơ hội được nhìn thấy một lần thì tốt biết mấy.

————————————————

Tuyết đầu mùa đã rơi xuống.

Diệp Tu đứng ở cửa ra vào của căn nhà gỗ, ngắm nhìn tuyết đầy trời lất phất rơi xuống. Bởi vì không có gió, hạt tuyết rơi cực kỳ chậm. Diệp Tu đưa tay ra hứng, cả nửa buổi mới rơi xuống một chút.

Hắn nắm chặt tay, trong lòng bàn tay dần ướt sũng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cành cây bị giẫm gãy, ánh mắt không khỏi nhìn về phía phát ra tiếng động.

Trong rừng cây im phăng phắc, chỉ có bên cạnh thân cây của một cây tùng nào đó lộ ra một góc áo màu trắng như tuyết.

Diệp Tu vừa cất bước định đi tới, lại rụt chân về, ho nhẹ một tiếng, hỏi:

"Các hạ thăm viếng hàn xá, tại hạ chiêu đãi không chu toàn, cớ gì không bước ra gặp mặt?"

Vừa dứt lời, góc áo kia khẽ lay động một chút, phía sau cây bỗng thò ra một cái đầu.

"Ngươi là cư dân ở trên ngọn núi này à?" Trên búi tóc của nàng cài hoa, bởi vì nàng nghiêng đầu mà búi tóc từ đầu vai tuột tới trước ngực, đôi mắt ươn ướt nước, vừa hồn nhiên lại xinh đẹp.

Diệp Tu gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Ta mới chuyển đến năm ngày, mới tới thôi."

"Ồ, vậy hả." Cô bé bước hai bước về phía trước, để lộ ra một chiếc váy áo trắng muốt như tuyết. Nhìn nàng đứng trên những chiếc lá khô rơi rụng, hắn có phần lo lắng góc áo của nàng bị lấm bẩn bụi đất.

Diệp Tu mời nàng vào nhà uống trà.

Cô bé nhoài người trên bàn, nghiêm túc chăm chú nhìn làn khói trắng lượn lờ bay lên trên cốc trà, thi thoảng vươn ngón tay ra chạm vào cốc trà, rồi lại nhanh chóng rụt về, có vẻ vô cùng lạ lẫm.

"Ngươi tên là gì?" Cô bé nâng tách trà, kề miệng lại gần, thè lưỡi ra nhanh nhảu liếm một chút nước trà, cứ như là con thú nhỏ tìm kiếm nước.

Diệp Tu thấy nàng như vậy, nghĩ rằng là thú con của nhà nào đó trên núi hóa thành hình người rồi lén trộm ra ngoài chơi. Nếu các động vật yêu tinh quỷ quái có thể nói chuyện, còn có kiểu thần linh như là Tiết Lệnh Sứ, thì việc động vật hóa thành hình người gì đó... cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.

"Ta tên là Diệp Tu, trước kia ở trong thành ngoài núi."

"Ta tên là Tô Mộc Tranh. Trong thành à? Ta chưa từng đi vào thành, trong thành có vui không?" Tô Mộc Tranh thở ra một hơi, thổi tan hơi nóng của cốc trà, chơi một mình vô cùng vui vẻ.

"Trong thành náo nhiệt hơn ở trên núi một chút, có nhiều món ngon lắm." Diệp Tu trả lời.

Mắt của Tô Mộc Tranh sáng lên: "Thật hả?"

Rồi ánh mắt nàng lại ủ rũ đi: "Ca ca của ta không cho ta đi vào trong thành. Huynh ấy nói nơi đó nguy hiểm lắm, sơ ý một chút là không về nhà được nữa."

Ngón tay của Diệp Tu vuốt ve trên miệng cốc, nghe vậy bèn cười nói:

"Có hơi nguy hiểm, người rất đông, bị chen chúc đi lạc mất thì không dễ tìm đường về đâu."

Dường như cô bé còn có chút nghĩ ngợi, do dự hỏi:

"Ngươi đến từ trong thành, vậy có phải quen thuộc lắm không? Có thể... có thể đưa ta đi chơi một lần không?"

Nàng thấy Diệp Tu nhíu mày, vội vàng giơ tay lên:

"Ta cam đoan ta chắc chắn sẽ theo sát ngươi, không đi lạc mất đâu!"

Diệp Tu lại không đồng ý.

"Lúc trước ta đã hứa với người khác phải ở trên ngọn núi này suốt một mùa đông, không thể tùy tiện xuống núi."

"Ài, vậy thì khó rồi..."

Diệp Tu thấy Tô Mộc Tranh cau mày nheo mắt, ma xui quỷ khiến lại nói tiếp:

"... Nhưng mà nếu ta thiếu đồ ăn thì cũng không phải chẳng thể xuống núi, người mà ta đã hứa kia không hề ngăn cản."

"Thật sự có thể hả?" Tô Mộc Tranh thoáng chốc lấy lại tinh thần.

Diệp Tu cười gật đầu.

"Khi nào chúng ta xuất phát?"

"Ta suy nghĩ đã, khoảng năm ngày sau có được không?"

Hình như cô bé hơi do dự, bấm ngón tay tính toán một lúc, mới hỏi:

"Vậy chúng ta có thể trở về ngay trong ngày không?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy quyết định thế đi!"

————————————————

Mấy ngày nay, Tô Mộc Tranh thường xuyên tìm đến chơi, Diệp Tu cũng vui vẻ khi có được người nói chuyện cùng, bèn bỏ đi ý định lên núi lần nữa thăm dò. Dù gì cũng là địa bàn của người ta, quấy nhiễu lễ tế cuối năm của những yêu tinh quỷ quái kia thật sự không phải là phong cách làm việc của hắn.

Dường như Tô Mộc Tranh rất thích quyển sách Diệp Tu mang đến từ nhà, hằng ngày đều tới rất sớm, chiếm lấy cái bàn thường ngày của hắn, nghiêng đầu chăm chú đọc.

Diệp Tu bước qua, lại một lần nữa đỡ đầu nàng thẳng lại.

"Muốn đọc sách thì đọc cho đàng hoàng, nghiêng đầu như vậy không sợ vẹo cổ hỏng mắt à."

Tô Mộc Tranh ngoái đầu lại, ngại ngùng cười cười, rồi quay đầu ngồi thẳng người lên.

Diệp Tu bước đến trước cửa sổ, nhìn tuyết tung bay ngoài song cửa, có hơi kỳ lạ.

"Ta nhớ mấy năm trước, sau khi trời đổ đợt tuyết đầu tiên sẽ luôn có vài ngày quang đãng. Sao đợt tuyết này rơi suốt mấy ngày rồi vẫn còn chưa ngừng lại"

Hắn ngừng một chút:

"Ngày mai nếu tuyết còn chưa ngừng, đường xuống núi sẽ hơi khó đi đấy."

Tô Mộc Tranh nghe vậy, chớp chớp mắt:

"Không cần lo lắng, ngày mai chắc chắn trời trong xanh!"

Diệp Tu cười: "Sao muội biết được?"

Tô Mộc Tranh đáp: "Có gì đâu, đây chính là khả năng bẩm sinh của tộc chúng ta!"

Diệp Tu nhéo nhéo khuôn mặt đang hất lên của nàng: "Vậy muội là tiểu tinh quái của ngọn núi nào thế?"

Tô Mộc Tranh hừ mấy tiếng, lại không trả lời.

Diệp Tu cũng không để ý, trong lòng nghĩ rằng cô nhóc này vẫn còn biết tự bảo vệ mình một chút cơ đấy.

————————————————

Ngày thứ hai đúng như lời Tô Mộc Tranh nói, quả nhiên không đổ tuyết nữa.

Diệp Tu xoa đầu nàng, cười nói: "Muội thật sự nói đúng rồi."

Tô Mộc Tranh đắc ý hất khuôn mặt tươi cười lên: "Vậy chúng ta xuất phát đi!"

Nhân gian quả thật náo nhiệt hơn trên núi quá nhiều, Diệp Tu nhìn đám người hối hả nhốn nháo, có chút cảm giác ngẩn ngơ như lại trở về nhân thế một lần nữa vậy.

Tô Mộc Tranh đã sớm chạy đến cửa hàng bên đường, lại bỗng quay người kéo Diệp Tu đi cùng, bảo rằng sợ đi lạc mất.

Diệp Tu bật cười, để tùy cho nàng kéo tay áo mình đi về phía quầy hàng nhỏ.

Bọn họ chơi đùa tưng bừng ở nhân gian suốt cả một ngày.

Trời chiều dần tối, Tô Mộc Tranh ngước mắt nhìn ngắm sắc trời, bèn lay ống tay áo của Diệp Tu, nói:

"Hình như thời giờ không còn sớm nữa, chúng ta quay về đi nhỉ?"

Vì thế, Diệp Tu bèn mang theo mấy bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, tiện thể dắt một cô bé đang chăm chú gặm kẹo hồ lô quay về trong núi.

Tô Mộc Tranh liếm láp cái que gỗ đã sạch bóng, thỏa mãn thở ra một hơi, đột nhiên nổi hứng nâng tay kia lên.

Lòng bàn tay trắng nõn đột nhiên ngưng kết ra một mớ bông tuyết. Nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, tay phải xoay một vòng trên que gỗ. Trong ánh nắng chiều mờ tối, bông tuyết hiện ra ánh sáng óng ánh. Một xâu kẹo hồ lô do băng tuyết ngưng tụ thành xuất hiện ở trước mắt.

Diệp Tu sửng sốt nhìn tất cả xảy ra trước mắt, trong lòng hơi chấn động với lai lịch của Tô Mộc Tranh.

Không phải nàng chính là... ngài Tiết Lệnh Sứ trong miệng của mấy con vật nhỏ kia đấy chứ?

Ánh trăng mọc lên từ phía Đông, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết rồi.

Tô Mộc Tranh giống như trước kia ăn bánh trôi ủ rượu đến say rồi vậy, dù rằng thường ngày rất hoạt bát, nhưng lúc này lại thả lỏng lá gan mặc sức tuôn ra năng lực điều khiển băng tuyết của mình, thật sự không giống cô bé dè dặt cẩn thận sợ quấy nhiễu hắn trong buổi mới bắt đầu gặp nhau

Cùng với gió tuyết đầy trời, Tô Mộc Tranh nắm hồ lô băng trong tay vung lên một cái, sợi tuyết bèn ngoan ngoãn hội tụ ở trước người nàng, thổi tung mép váy của nàng, nâng nàng bay lượn trong rừng.

Tay áo của Diệp Tu bị gió hất lên. Hắn bước theo lên phía trước, Tô Mộc Tranh quay đầu lại, vươn tay về phía hắn. Diệp Tu bèn nắm chặt lấy, mặc cho nàng đưa hắn tung bay trong gió tuyết núi rừng.

Tô Mộc Tranh cưỡi gió, khoác ánh trăng lên người, bay về phía đỉnh núi. Dù Diệp Tu có to gan hơn nữa, tin tưởng nàng hơn nữa, lúc này cũng không khỏi hỏi một câu:

"Đây là muốn đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là đi tham gia lễ tế cuối năm của các sinh linh rồi! Hằng năm trước và sau tiết Tiểu Tuyết, chúng ta đều phải phái người trong tộc ra tới tham gia, năm nay tới phiên muội rồi!"

Diệp Tu đột nhiên nhớ tới một câu tục ngữ.

"Đây chính là tuyết lành báo năm được mùa sao?"

Tô Mộc Tranh nghe vậy, bật cười: "Chính là thế đó. Ngôn ngữ của con người các huynh đều đặc sắc vậy hả?"

Diệp Tu trịnh trọng đáp lời: "Đây là câu nói kinh nghiệm mà tổ tiên để lại, ta chỉ ghi nhớ lại mà thôi."

Sau đó hai người liếc nhìn nhau, cùng phì cười một tiếng.

Diệp Tu theo Tô Mộc Tranh băng qua đỉnh núi, dưới chân truyền tới chút ánh sáng, đó là đống lửa của những yêu tinh quỷ quái kia lóe lên. Trên đàn tế bằng tảng đá chất cao, một ông lão đầu thú mình người chậm rãi niệm văn tế, giọng nói hùng hồn uy nghiêm. Tô Mộc Tranh rủ mắt lắng nghe, trên mặt là vẻ nghiêm túc thay cho dáng vẻ hoạt bát ngày xưa. Diệp Tu bị không khí như vậy lây sang, cũng chùng lòng xuống chăm chú lắng nghe.

Giọng nói của ông lão vừa thay đổi, Tô Mộc Tranh giơ tay vung một cái về phía không trung. Sợi tuyết theo gió tràn ngược vào, xoay quanh một vòng rồi đáp xuống, quấn quanh lấy đàn tế và các loài thú. Mà đám yêu tinh quỷ quái thì lập tức nằm rạp trên đất, đồng thanh cao giọng hô, cầu mong năm sau được mưa thuận gió hòa.

Nghi thức tế lễ kết thúc, có con thú con lặng lẽ ngẩng đầu nhiên lên không trung, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tô Mộc Tranh với Diệp Tu.

Diệp Tu với Tô Mộc Tranh nghe thấy giọng nói non nớt kia khe khẽ hỏi trưởng lão ở bên cạnh:

"Ông ơi, kia chính là ngài Tiết Lệnh Sứ và phu tế của ngài ấy ạ?"

Mặt của Tô Mộc Tranh ửng hồng lên. Diệp Tu ngẩn ra, liếc mắt sang chỗ khác, mang tai lại lẳng lặng đỏ ửng lên.

Vị trưởng lão kia vội vàng che miệng của thú con lại.

"... Có thể quay về rồi." Cả buổi sau, Diệp Tu mở miệng phá vỡ sự yên lặng.

"Ừ."

Diệp Tu thấy căn nhà gỗ đã gần ngay trước mắt, quay người nhìn cô bé đi theo sát phía sau mình, bất lực thở dài.

"Muộn thế này rồi còn chưa về hả?"

"Muội..."

"Lẽ nào muội muốn ở cùng với ta?"

Mắt cô bé sáng rực lên: "Được chứ?"

"..."

"Tiểu Tuyết đã qua rồi, muội sắp phải về tộc rồi..."

Diệp Tu khựng lại.

"Vậy... ta còn gặp được muội không?"

Tô Mộc Tranh do dự gật gật đầu.

"Khi tuyết đến thì muội sẽ tới."

Diệp Tu đáp lại một câu khô khốc: "Được."

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng, Diệp Tu vẫn giang hai tay ra, ôm Tô Mộc Tranh vào lòng.

"Năm sau ta chờ muội."

————————————————

Tiểu Tuyết qua đi, mùa đông có vẻ dài đằng đẵng vô cùng, nhưng rốt cuộc nó cũng trôi qua rồi.

Hoa xuân, ve hạ, trăng thu, trà mới thành trà cũ, bút mực nhuộm thanh hoa. Diệp Tu gấp lại tờ giấy Tuyên đã vẽ lên, ngước mắt ngóng nhìn, lại là một mùa đông tuyết phủ.

Vừa Lập Đông không lâu, hắn đã chào từ biệt cha mẹ, mang theo mấy quyển sách mới, mấy gói trà xuân, một mình cưỡi ngựa quay về chốn cũ.

Bởi vì đã lâu chưa có người ở, trong nhà đầy tro bụi. Diệp Tu ở trước bàn dọn dẹp ra một chỗ sạch sẽ để đặt túi đồ xuống, rồi quay người đi trải giường chiếu.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn nấu một bình nước trà, đem cái ghế nằm đã làm trước kia ra nằm xuống, khoan thai nhìn rừng cây tùng chi chít sợi tơ trắng tung bay.

Chẳng biết tuyết rơi từ bao giờ. Diệp Tu vươn tay ra đón được một bông tuyết trôi bềnh bồng, tan thành một mảng lạnh buốt trong lòng bàn tay.

Khắp đất trời, tuyết càng rơi càng lớn. Dường như gió nổi lên, sợi tuyết hội tụ trong không trung. Cô bé mặc áo trắng kia chầm chậm đáp xuống từ không trung, vui mừng chạy tới.

"Lâu rồi không gặp!"

Fin.

Đại ca Thu ở trong tộc: ?!

Chúc mừng sinh nhật muộn, Tô nữ thần.

Vì sự cố kỹ thuật mà giờ mới đăng được *cúi đầu xin lỗi*.
 

Bình luận bằng Facebook