Hoàn [Katakara - best wishes for U][Dụ Hoàng]Trời tối hãy nhắm mắt

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
322
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Trời tối hãy nhắm mắt


Author: 风ling摇摆
(风ling摇摆)
Cv: 张佳乐头上的小花儿

Edit + beta: Băng Ly


Chúc mừng sinh nhật chị @Katakara, chúc chị sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc bình an!



Cre: Artist 骤雨不歇


“Hiện tại là giờ phút quan trọng…” Hoàng Thiếu Thiên chống tay xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua tất cả mọi người, “Liên quan đến tương lai mai sau của Lam Vũ chúng ta… Chúng ta đều đã từng trải qua một nghi thức trang trọng và thiêng liêng như thế này, trong thời khắc hoang mang bất an và nghi hoặc… Nhìn từng vị tiền bối của chúng ta ngã xuống trước mặt, sau đó nắm chặt tấm thẻ trong tay…”

“Mọi người lần lượt ngồi xuống đi, Tiểu Lư em đến ngồi cạnh anh...” Dụ Văn Châu cắt ngang lời hắn, “Trước đây đã từng chơi trò này chưa?”

Lư Hãn Văn xách ghế chạy tới: “Em có nghe nói qua, nhưng chưa từng chơi thử.”

“Vậy thì tốt… Hôm nay thử một chút, mọi người cũng lâu rồi không chơi…”

“Khụ khụ, đội trưởng, tốt xấu gì anh cũng nên để em nói hết chứ…” Hoàng Thiếu Thiên kéo ghế ngồi đối diện Dụ Văn Châu: “Đây là nghi thức truyền thống quan trọng mà…”

“Không phải là trò chơi giết người sao?” Dụ Văn Châu mỉm cười, lấy bộ bài trong túi ra đưa tới, “Không cần phải đọc lời thoại khoa trương vậy nha…”

Trịnh Hiên đi qua ngồi xuống nói: “Mấy lời thoại trong phim truyền hình không hợp với phong cách của Hoàng thiếu đâu, cậu đừng nhận vơ thế…”

“Biến biến biến sang một bên…” Hoàng Thiếu Thiên xua tay đuổi người.

“Nhưng mà nói tới đúng là rất hoài niệm nha…” Tống Hiểu ngồi bên kia sờ sờ cằm, “Đã hai ba năm không chơi rồi…”

“Lần cuối cùng chơi, tui nhớ là lúc Lý Viễn mới vào đội nhỉ?” Từ Cảnh Hi ngồi cạnh bổ sung.

“Đúng vậy đúng vậy…” Lý Viễn tiếp lời, “Lần đó vòng thứ nhất em rút trúng “Sát thủ”, đối mặt với các tiền bối như sói như hổ, làm em toát mồ hôi hột…”

Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu, “Không có tiền đồ, lại còn tự sát, hại bọn tui đoán cả buổi cũng không ra sát thủ…” Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Lư: “Học cái gì thì học, đừng có học cái này, nghe rõ chưa?”

“Vâng.” Lư Hãn Văn ngoan ngoãn gật đầu.

Bây giờ là mười giờ tối, thời gian huấn luyện thường ngày đã kết thúc. Qua hai tuần nữa là mùa giải mới, năm nay Lam Vũ chính thức tuyên bố Lư Hãn Văn ký hợp đồng trở thành thành viên chiến đội ngay khi vòng đấu mùa hè mới bắt đầu. Tuyển thủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử này cũng đã ở trại huấn luyện một thời gian rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bước vào phòng huấn luyện chính thức của Lam Vũ tập luyện cùng mọi người. Để ăn mừng ngày quan trọng này, Hoàng Thiếu Thiên đề xuất sau khi kết thúc huấn luyện buổi tối, mọi người sẽ cùng chơi một trò chơi để gia tăng tình cảm đồng đội và làm quen với thành viên mới.

Đề nghị này nhận được số phiếu thuận lớn hơn số phiếu phản đối, theo quy tắc thiểu số phục tùng đa số được thông qua, làm mọi người bất ngờ hơn là đội trưởng Dụ Văn Châu cũng không phản đối. Mỗi khi có đồng đội mới sẽ tiến hành trò chơi giết người quả thật là truyền thống bí mật trong nội bộ Lam Vũ, bắt đầu từ mùa giải thứ tư.

Nói cách khác, là do Hoàng Thiếu Thiên khởi xướng.

Hoàng Thiếu Thiên vừa bạo tốc độ tay xáo bài vừa dạy Lư Hãn Văn, “Đừng nhìn trò chơi này có vẻ đơn giản, thực ra bên trong có rất nhiều ý nghĩa. Toàn bộ ân oán tình thù đều tập trung ở cái bàn này, có mâu thuẫn thì bộc phát mâu thuẫn không có mâu thuẫn thì gây ra mâu thuẫn… Biết vì sao khi ở khách sạn sân khách Cảnh Hi xưa nay không bao giờ cùng phòng với Trịnh Hiên không…. Anh nói với em là vì năm đó lúc chơi trò này Trịnh Hiên ba lần liên tiếp rút trúng lá bài sát thủ, cả ba lần đều xuống tay giết cậu ta…Cho nên tên đó mới sợ nếu ở chung phòng, nhỡ nửa đêm Cảnh Hi mơ mơ màng màng đi tìm mình báo thù thì sao…”

“Hoàng thiếu im miệng đi, đừng dạy hư bạn nhỏ Lư…” Từ Cảnh Hi nhìn Trịnh Hiên, “Tui còn chê cậu ta tay đen, ba lần rút phải sát thủ thật đáng ghi vào sử sách Lam Vũ, ba chữ “Viên đạn đen” ghi rõ muôn đời…”

* Trịnh Hiên, nhân vật chuyên gia đạn dược Thương Lâm Đạn Vũ.

Trịnh Hiên cũng không vừa: “Ai nói tui tay đen, trước đây mỗi lần đi công hội, tui chuyên môn phụ trách sờ rương*, sờ một cái chuẩn một cái.”

* Đánh xong boss sẽ được thưởng vật phẩm, có vật phẩm trong rương được phân phối ngẫu nhiên, có thể là đồ ngon hoặc đồ thường/đồ vô dụng, thường được đùa là “tùy nhân phẩm”, nên người được coi có số may mắn/ tay đỏ trong đội hay được chọn mở rương để tăng cơ hội kiếm đồ tốt.

“Số đen là mệnh của chuyên gia đạn dược…” Có người đâm chọc, lập tức được tập thể tán đồng.

“Được rồi đừng nói lung tung nữa, Thiếu Thiên, bài xáo xong chưa?” Dụ Văn Châu đưa tay rút một lá bài trong tay Hoàng Thiếu Thiên, “Mỗi người rút một lá, A bích là sát thủ, A cơ là quan tòa, vòng thứ nhất để Tiểu Lư làm quen một chút.”

“Chơi lâu như vậy, tui chưa từng làm quan tòa đâu…” Hoàng Thiếu Thiên chăm chú nhìn xấp bài trước khi rút, “Ai cũng không được… Hôm nay tui nhất định phải rút trúng quan tòa một lần…”

“Không phải thì hơn, cậu lắm lời như vậy mà làm quan tòa, người không chết cũng bị cậu nói ù tai mà chết…”

“Biến đi biến đi…” Hoàng Thiếu Thiên cười mắng, “Tiểu Lư này, em rút được cái gì rồi?”

“Dạ…” Lư Hãn Văn hoang mang ngẩng đầu, “Đội trưởng bảo không thể nói cho người khác biết…”

“Hoàng thiếu cậu lừa dối em nhỏ thất bại nha…”

Tống Hiểu nhìn lá bài trong tay, “Ây da, so rì Hoàng thiếu, tôi là quan tòa nha.”

“Đều rút bài xong rồi, vậy bắt đầu đi…” Dụ Văn Châu nói, “Thiếu Thiên em ngồi xuống, Tiểu Lư úp bài lại, đừng để người khác nhìn thấy…”

“Vâng…”

“Sao lại không phải Cảnh Hi nhỉ…” Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, “Tiểu Lư, em có biết rút trúng sát thủ nên làm gì không?”

“Đội trưởng nói chỉ cần tùy ý giết chết một vị tiền bối là được…”

“Như vậy sao được, đội trưởng không dạy em cẩn thận gì cả. Biết quy tắc cơ bản nhất khi đánh đoàn chiến không?” Hoàng Thiếu Thiên ghé người qua, thì thào nói với cậu, ngón tay bí mật chỉ chỉ Từ Cảnh Hi, “Focus trị liệu.”

“Tôi nghe thấy nhé…” Từ Cảnh Hi lạnh nhạt nói.

“Bắt đầu bắt đầu…” Tống Hiểu vỗ bàn một cái, “Trời tối, hãy nhắm mắt.”

“Sát thủ, mời mở mắt.”

“Sát thủ, mời giết người.”

“Sát thủ, mời nhắm mắt. Mọi người mở mắt đi.” Tống Hiểu vui vẻ nhìn Hoàng Thiếu Thiên, “Hoàng thiếu, anh chết rồi…”

“Má nó má nó đậu má trời xanh ơi…” Hoàng Thiếu Thiên nhảy dựng lên, “Thiên lý đâu vương pháp đâu nhân tính đâu… Sao các người có thể ra tay với đội phó quốc dân anh minh thần võ như tôi còn có tí liêm sỉ nào không? Bình thường tôi dạy bảo các cậu thế nào… Tới đây tới đây sát thủ không cần trốn trốn tránh tránh trốn chui trốn lủi như mèo thế hả có bản lĩnh thì ra mặt trực tiếp đến đấu trường cùng tôi PKPKPKPK!”

“Người chết không thể PK, Hoàng thiếu.” Từ Cảnh Hi cười trên nỗi đau của người khác, “Cũng không thể nói chuyện.”

Câu này nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người, mọi người trong lòng đều tặng sát thủ một like, thực sự là đủ dũng cảm đủ sáng tạo.

“Hoàng thiếu, anh được phép để lại di ngôn.” Tống Hiểu nói, “Đoán hung thủ đi.”

“Tui đoán là Từ Cảnh Hi… Nhất định là cậu ta bị tui nói đến hắc lịch sử nên thẹn quá hóa giận tìm cớ trả thù.” Hoàng Thiếu Thiên biểu cảm bi tráng, “Tiểu Lư ngoan, báo thù cho anh nha…”

Lư Hãn Văn nghiêm túc gật đầu, “Không vấn đề gì!”

Vòng thứ nhất bỏ phiếu, Từ Cảnh Hi nhận được bốn phiếu, Lý Viễn một, Dụ Văn Châu một, Lư Hãn Văn một, Trịnh Hiên một, Từ Cảnh Hi out game.

Từ Cảnh Hi bất đắc dĩ đặt lá bài trong tay xuống, “Oan uổng quá, thật sự không phải tôi mà…” Hoàng Thiếu Thiên nghe thế gục xuống bàn cười.

“Ây, quả thực đoán không đúng.” Lư Hãn Văn nhìn lá bài trên bàn, vừa rồi cậu hoàn toàn tin tưởng bỏ phiếu cho Từ Cảnh Hi, “Thực sự rất khó đoán.”

“Chính vì khó đoán nên chơi mới vui.” Lý Viễn thu lá bài của Từ Cảnh Hi lại, “Lúc bỏ phiếu mọi người đều có thể đánh, dù sao nơi này là phòng huấn luyện.”

Lư Hãn Văn quay đầu nhìn máy tính phía sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vì giết nhầm trị liệu nên trò chơi tiếp tục.

“Nhanh để tôi xem ai gan to bằng trời như vậy dám giết bản Kiếm Thánh.” Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên không chờ được nói.
“Hoàng thiếu chết rồi không được nói.” Tống Hiểu nhìn hắn một cái, “Sát thủ, mời mở mắt"

Sát thủ mở mắt, Hoàng Thiếu Thiên im lặng.

Từ Cảnh Hi đưa ngón tay chặn miệng làm động tác “không được nói”, Dụ Văn Châu mỉm cười nhìn Hoàng Thiếu Thiên, ngón tay chỉ hướng Lý Viễn.

“Mọi người mời mở mắt… Hiện tại Lý Viễn đã chết rồi.”

“A!” Lý Viễn ngả người ra sau ghế, “Tui đoán là Tiểu Lư…”

“Tiểu Lư em thấy thế nào?”

“Ây…” Lư Hãn Văn cẩn thận quan sát tất cả mọi người một vòng, “Em cảm thấy là đội trưởng.”

“Ồ, vì sao?”

Lư Hãn Văn lại nhìn phía đối diện, “Bởi vì Hoàng thiếu im lặng, nếu là người khác Hoàng thiếu nhất định sẽ nói rất nhiều khiến mọi người cảm thấy mơ hồ.”

Không khí yên tĩnh đến vi diệu, Tống Hiểu ho khan hai tiếng, “Đội trưởng, anh nghĩ sao?”

“Cũng không phải là không có khả năng, đoán rất tốt.” Dụ Văn Châu mỉm cười, “Tôi bầu một phiếu cho Tiểu Lư đi.”

Kết quả ngoại trừ một phiếu này, tất cả mọi người đều bỏ phiếu Dụ Văn Châu. Sát thủ nhanh chóng bị loại.

Từ Cảnh Hi vừa lắc đầu vừa thu lại lá bài, “Hậu sinh khả úy nha hậu sinh khả úy, đường đường Kiếm Thánh bị một thiếu niên mười bốn tuổi nhìn thấu, Hoàng thiếu anh nên tắm gội rồi đi ngủ đi.”

“Biến biến biến biến cậu có bản lĩnh đến đấu trường PK với tui…”

“Em không sợ anh nha.” Từ Cảnh Hi cười, “Em biết bơm sữa.”*

* Từ Cảnh Hi, nhân vật thiên sứ thủ hộ Linh Hồn Ngữ Giả, hệ Thánh chức, có kỹ năng thêm máu (bơm sữa).

Vòng thứ hai, Dụ Văn Châu rút được quan tòa, Lư Hãn Văn cơ bản đã nắm rõ ràng quy tắc, thế là lại tăng thêm một sát thủ và một cảnh sát.

Hai vị kiếm khách Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn rút trúng sát thủ, Lư Hãn Văn đã bị bắt, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại kiên trì đến cuối giành được thắng lợi.

Lý Viễn cảm thán: “Hoàng thiếu quả thật là thích khách trời sinh nha…”*

* Hoàng Thiếu Thiên chơi Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng theo chủ nghĩa cơ hội thường ẩn nấp chờ thời cơ nên thường được đùa là “chơi kiếm khách thành thích khách”.

Mọi người vẫn chưa chơi đủ, nên lại tiếp tục vòng ba, Từ Cảnh Hi và Hoàng Thiếu Thiên rút trúng sát thủ, quan tòa là Lư Hãn Văn. Lần này chém giết khá kịch liệt, nhưng Hoàng Thiếu Thiên cũng không thắng được lần hai, tại lần bỏ phiếu cuối cùng bị bắt được.

Dụ Văn Châu nhìn đồng hồ trên tường: “Cũng muộn rồi, mọi người hôm nay dừng ở đây đi.”

Mọi người cũng vẫn có chút chưa thỏa mãn, nhưng không người nào dám phản đối. Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, ý thức tự chủ vẫn rất mạnh, vừa nói vừa cười chuyển bàn về chỗ cũ, sau đó cùng trở về ký túc xá.

Dụ Văn Châu là người cuối cùng ở lại kiểm tra phòng, Hoàng Thiếu Thiên dựa ở cửa ra vào chờ anh.

“Đi thôi.” Anh khóa cửa lại, để chìa khóa vào trong túi. Hoàng Thiếu Thiên chạy nhanh như chớp nhào tới ôm vai anh.

“Tiểu Lư chơi rất tốt nha, không hổ là do em dạy dỗ ra.”

Dụ Văn Châu mỉm cười nhìn hắn, “Em dạy?”

“Em dạy thằng bé giết Từ Cảnh Hi nha.” Hoàng Thiếu Thiên cong mắt nhìn, “Còn sử dụng chiêu tung hỏa mù, cuối cùng giúp em giành chiến thắng.”

Hắn đang kể tình huống vòng thứ hai, Dụ Văn Châu nhớ lại một chút, gật gật đầu, “Tiểu Lư đúng là rất thông minh.”

“Bất công quá đội trưởng, anh cũng không khen em một câu.” Hoàng Thiếu Thiên dựa nửa người lên người Dụ Văn Châu, “Em đến cuối cùng vẫn không được làm quan tòa, quá thương tâm quá phẫn nộ quá tuyệt vọng.”

“Em muốn làm quan tòa một lần?” Dụ Văn Châu hỏi hắn.

“Đúng vậy a đúng vậy a…”

“Được.” Dụ Văn Châu bật cười, lấy bộ bài trong túi ra, rút lá A cơ đặt vào tay Hoàng Thiếu Thiên, “Cho em này, Hoàng quan tòa.”

Hoàng Thiếu Thiên nhìn lá bài trong tay, lại nhìn Dụ Văn Châu. Những người khác đã sớm về hết, trên hành lang trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Em có thể dùng quyền lợi của quan tòa không?”

“Thoải mái dùng.” Dụ Văn Châu mỉm cười.

“Vậy được.” Hoàng Thiếu Thiên xoay xoay lá bài trong tay, “Trời tối hãy nhắm mắt.”

Dụ Văn Châu nhắm mắt lại.

Sau đó anh cảm nhận được hơi thở của Hoàng Thiếu Thiên gần sát mặt mình, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn…


END
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Á á á hí hí hí ngọt ngào quá đi!!! Cám ơn Ly nhiều nhiều nhiều nha~
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
322
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#3
Á á á hí hí hí ngọt ngào quá đi!!! Cám ơn Ly nhiều nhiều nhiều nha~
Quà nhỏ Ka đừng chê nghen!!! :giggle: Ka sinh nhật vui vẻ, tuổi mới xinh đẹp hạnh phúc may mắn thành công nha!!! Yêu Ka!!!! ;)
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
“Em có thể dùng quyền lợi của quan tòa không?”

“Thoải mái dùng.” Dụ Văn Châu mỉm cười.

“Vậy được.” Hoàng Thiếu Thiên xoay xoay lá bài trong tay, “Trời tối hãy nhắm mắt.”

Dụ Văn Châu nhắm mắt lại.

Sau đó anh cảm nhận được hơi thở của Hoàng Thiếu Thiên gần sát mặt mình, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn…
Móa, nó ngọt như đường luôn...

“Số đen là mệnh của chuyên gia đạn dược…” Có người đâm chọc, lập tức được tập thể tán đồng.
Tui cảm giác Le Le nằm không cũng dính đạn :)
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#5
Nguyên cái fic nhí nha nhí nhố sắp end lại úp cho nguyên một nồi ngọt. Vậy rốt cục là gần hết fic chơi game chỉ có công dụng lót đường cho Hoàng thiếu lạm quyền quan tòa thôi đúng không? ?

Độc giả bày tỏ cua gấp quá tim hold không nổi ?
 

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#6
Nhắm rồi ạ ?
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#7
Quà nhỏ Ka đừng chê nghen!!! :giggle: Ka sinh nhật vui vẻ, tuổi mới xinh đẹp hạnh phúc may mắn thành công nha!!! Yêu Ka!!!! ;)
Hí hí quà ngọt như đường thế này mà chê gì :"> Cám ơn em nhiều nha~~~
 

Bình luận bằng Facebook