Hoàn [Kata lái la ~ 2020][Chu Giang] Kế hoạch cứu vớt Luân Hồi

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
322
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Kế hoạch cứu vớt Luân Hồi

Luân Hồi thường ngày, CP Chu Giang.

Author: 空空

Edit + beta: Băng Ly


Happy birthday to @Katakara, best wishes for you!!!




Cre art: 更图用石油城


_________________________________​



Đỗ Minh: Mọi người đến đông đủ chưa?

Đỗ Minh: Người đến đông đủ rồi thì điểm danh nào. Bắt đầu từ tui, Đỗ Minh, có.

Đỗ Minh: Nào, tiếp theo, Phương ca!

Phương Minh Hoa bất đắc dĩ đáp: Có!

Đỗ Minh: Tường nhi!

Tôn Tường: Gọi cha tui mới trả lời!

Ngô Khải: Ha ha ha, Tường nhi trả lời rồi!

Tôn Tường:… Móa!

Đỗ Minh: Tốt, đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu hội nghị tác chiến lập kế hoạch cứu vớt Luân Hồi.

Lữ Bạc Viễn: Đồ ngốc Đỗ Minh, cậu chưa điểm danh tui.

Đỗ Minh: Chẳng phải ông đứng ngay bên cạnh tui hả?

Tôn Tường không nhịn được nữa, để điện thoại xuống nói: “Đỗ…”

“Tiểu tổ tông cậu nói nhỏ chút!” Ngô Khải bên cạnh vội lấy tay che miệng cậu, Tôn Tường không kịp đề phòng bị tập kích, trong lúc chỉ mành treo chuông bằng ba phần trực giác bảy phần linh cảm đã đoán được một chuyện vô cùng quan trọng: Trên tay Ngô Khải có mùi tôm, chắc chắn là lại ăn vụng bữa khuya với Đỗ Minh rồi.

Tôn Tường gạt tay Ngô Khải ra, hạ giọng nói, “Nguyên tắc tôi hiểu, chen chúc trong phòng huấn luyện tối đen này tổ chức họp tôi cũng hiểu, nhưng vì sao chúng ta ngồi cùng một chỗ lại phải điểm danh trong nhóm chat QQ?”

Đỗ Minh thẳng thắn giải thích, “Cậu không hiểu, cái này gọi là tạo dựng không khí tác chiến.”

Lữ Bạc Viễn ngồi bên yên lặng giơ tay ra, dịch đèn pin trên tay Đỗ Minh ra hướng khác cho khỏi chiếu vào mặt hắn, để người đề xuất hoạt động lần này nhìn bớt quỷ dị đi.

Phương Minh Hoa ngáp một cái, im lặng biểu thị sự chống đối. Đồng hồ sinh học của anh trước nay luôn rất đúng giờ, bây giờ còn ngồi đây có chút không tỉnh táo.

“Được rồi được rồi, bắt đầu vào chủ đề chính nào.” Đỗ Minh có chút vội, “Tui nói này, mọi người đều không phát hiện ra sao, đội trưởng và đội phó gần đây có phần kỳ quái…”

Người hưởng ứng đầu tiên là Ngô Khải, chuyện tổ chức hội nghị tác chiến cũng có sự ủng hộ của hắn, “Đúng, rất kỳ quái…”

Tôn Tường vỗ đùi: “Chắc chắn là vậy rồi! Đội trưởng mấy ngày nay đều kiếm cớ không đồng ý PK với tui…”

Đội viên Luân Hồi đồng tình nhìn cậu, Lữ Bạc Viễn ho một tiếng: “Đội trưởng cậu ấy ngày nào cũng không muốn…” Lại bị Ngô Khải véo tay, đành phải sửa lời nói, “Cậu chơi game “thông minh” như vậy ai muốn PK với cậu chứ…”

Ngô Khải: “Anh có thể quan tâm cảm nhận của đội viên “thông minh” một chút không? Cậu ấy chơi Pikachu cũng rất lợi hại…”

Tôn Tường cảm giác trong nháy mắt mình đã trải qua nhân gian thế sự khó lường thay đổi trong chớp mắt, nhìn rõ bụng dạ của đồng đội, cũng cảm nhận được thiên hạ có chân tình: “Ngô Khải, anh là người tốt, sau này mỗi tối tui đều chơi Pikachu cùng anh…”

Ngô Khải: “… Không được không được!”

Phương Minh Hoa lại ngáp một cái: “Vào chủ đề chính, nhanh lên!”

Đỗ Minh tranh thủ thời gian lên tiếng: “Được rồi, đừng ai ngắt lời tui. Hội nghị tác chiến cứu vớt chính phó Luân Hồi gương vỡ lại lành, chính thức bắt đầu.”

Phương Minh Hoa cố kìm lại cái ngáp thứ ba.

Dù là kỳ nghỉ sau giải đấu, mấy vị chủ lực Luân Hồi thảo luận với nhau, kết quả là đều quyết định ở lại Luân Hồi huấn luyện như thường ngày. Huấn luyện thì không có vấn đề gì, nhưng các đội viên lại phát hiện chính phó nhà bọn họ gần đây quan hệ có chút lạ lạ. Tục ngữ nói, tập thể đoàn kết là thành công một nửa, chính phó trong nhà lại là hai nhân vật trọng yếu chống đỡ nửa bầu trời Luân Hồi, nếu hai người bọn họ giận dỗi, thuốc viên Luân Hồi uống ra sao?

“Ai nói quan hệ của bọn họ không tốt?” Phương Minh Hoa nhíu mày.

“Em em em...” Đỗ Minh nói, “Lúc trước đội phó mua đồ ăn vặt đều trước tiên giữ lại cho đội trưởng một phần, sau đó mới đến chúng ta. Nhưng từ đầu tuần trước đến tận tuần này, cậu ấy hoàn toàn không cho đội trưởng nữa.” Nói xong lại bổ sung, “Gần đây đội trưởng không phải quay quảng cáo gì, không cần ăn uống điều độ, chuyện này không phải là rất bất thường sao?”

Mọi người đều cùng suy nghĩ lại, quả thực là có chuyện như thế. Lúc trước Giang Ba Đào xách túi đồ ăn vặt đến cho Chu Trạch Khải chọn trước, bọn họ còn kháng nghị tập thể nói đội phó bất công, kết quả bị Chu Trạch Khải buông một câu: “Ai lớn lấy trước” làm nghẹn không nói nên lời. Đội trưởng Luân Hồi tích chữ như vàng, nhưng mỗi câu cất ra như tiếng hót chấn động cửu thiên, có điều chỉ giới hạn trong nội bộ Luân Hồi, nếu có người ngoài ở đây, Chu đội trưởng đều là dáng vẻ bé ngoan trầm mặc an tĩnh, lại hết lần này đến lần khác không ai dám vạch trần hắn.

Tôn Tường phản đối: “Hai người bọn họ ở chung phòng, làm sao anh biết đội phó không giữ lại đồ ăn ngon cho đội trưởng?”

Đỗ Minh: “… Tôi và Ngô Khải cũng cùng phòng, cậu ta có giữ lại đồ ăn cho tôi sao?”

Tôn Tường: “Nói vậy cũng đúng, nhưng lúc tui ở Gia Thế, Chuyện Nhỏ đúng là thường xuyên giữ đồ ăn vặt cho tui ăn.” Nói xong lại lâm vào trầm tư.

Lữ Bạc Viễn cảm thấy nếu mình không nói gì, chủ đề sẽ không biết lạc tới phương trời nào nữa: “Còn có chuyện này, mấy hôm trước lúc ăn cơm, tui nói ăn lẩu, đội phó không đồng ý, tui nói ăn đồ nướng, đội phó cũng gạt đi luôn… Trời ạ, đây đều là những món đội trưởng thích ăn nhất, đội phó đều bác bỏ hết. Trước kia còn đặt sẵn phòng ăn lẩu ở nhà hàng được đánh giá tốt nữa cơ, mọi người nói xem, có phải nhằm vào đội trưởng không?”

Ngô Khải: “… Là vì cậu không được ăn nên mới khó chịu chứ gì, hôm đó đội trưởng cũng không bất mãn như cậu.”

Ngô Khải: “Nhưng ngược lại tui cũng có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

Đỗ Minh theo thói quen tiếp lời: “Không nên nói thì đừng nói.” Ngay lập tức bị Lữ Bạc Viễn đá cho một cước.

Ngô Khải: “Tôi và Đỗ Minh ở phòng ký túc sát với đội trưởng, mấy ngày trước tui thấy đói lúc nửa đêm, nên dậy pha mì gói ăn tạm…”

Đỗ Minh: “Tui còn nghĩ mãi vì sao hôm ấy cả phòng lại có mùi mì thịt bò cay, cậu còn nói tui nằm mơ thấy…”

Ngô Khải liền nhận được ánh mắt oán trách từ Lữ Bạc Viễn, Đỗ Minh và Tôn Tường.

Hắn ho một cái rồi nói tiếp: “Hôm đó đã muộn rồi, trong phòng rất yên tĩnh, tui nghe sát vách có âm thanh kỳ quái, giống như có cái gì va vào tường, còn có người đang khóc…” Hắn thần thần bí bí nói, “Nghe giọng hình như là đội phó…”

“Đậu má…” Tôn Tường kích động, “Chu Trạch Khải có phải người không hả, chẳng phải đội phó chỉ không cho anh ta ăn vặt thôi sao, lại ra tay độc ác như vậy…” Sau đó xắn tay áo lên, “Phản đối bạo lực trong đội, chuyện này phải xử theo luật, tui cần tìm anh ta nói chuyện! Lúc tui mới vào đội phó đối xử với tui rất tốt, sao tui có thể khoanh tay nhìn anh ấy bị bắt nạt như vậy được!” Lại chất vấn Ngô Khải Đỗ Minh, “Hai anh còn thờ ơ đứng nhìn? Có nhân tính hay không?”

Phương Minh Hoa: “Khụ…”

Phương Minh Hoa: “Anh không cười nha mấy đứa…”

Đội viên Luân Hồi: “…” Thái hậu nói không cười thì coi là không cười đi.

Ngô Khải vò đầu: “Hôm sau tui cũng tìm đội phó hỏi chuyện này, đội phó chần chừ do dự một lúc mới nói, là do mình nửa đêm xoay người va phải tường, còn nhấn mạnh không liên quan gì đến đội trưởng…”

Tôn Tường nghe muốn rơi lệ: “Thật là đội phó tốt của Trung Quốc.”

“Thế nhưng hai bọn tui cảm thấy để yên thế này cũng không được, vì thế buổi tối tìm đủ các loại cớ kéo đội phó sang phòng ngủ của tụi tui, kết quả lần nào cũng bị đội trưởng gõ cửa đòi người.” Đỗ Minh nói tiếp, “Các cậu không nhìn thấy mặt đội trưởng lúc đó đâu, thực sự dọa người lắm, má nó hung dữ thế làm gì, giơ tay ra không chừng có người nộp ví tiền, có thể so sánh với Hàn Văn Thanh tiền bối luôn á, đội phó nhìn cũng không muốn về lắm…”

Phương Minh Hoa im lặng nãy giờ lại đột ngột lên tiếng: “Các cậu tìm cớ gì vậy?”

“Bóng đá ạ, đội phó thích xem thi đấu bóng đá lắm. Là chủ ý của Ngô Khải.” Đỗ Minh đáp lại ngay lập tức.

Ngô Khải nói: “Thực ra hai bọn em cũng chả hiểu gì về bóng đá, nhưng vì sự hài hòa trong đội nên đành cố gắng xem cùng, em nghĩ quản lý nên mời em ăn lẩu và đồ nướng.”

“Ầy, nghe cậu nói vậy…” Lữ Bạc Viễn đột nhiên vỗ vai Tôn Tường, “Có vẻ mấy ngày nay đội phó nói cực kỳ ít, sắp xếp nhiệm vụ đều là đội trưởng làm, thực sự muốn chết mà… Với lại đội phó lúc ăn cơm cũng không ngồi cùng đội trưởng, đội trưởng ngồi một mình ăn cơm trông thật tội nghiệp…”

Đỗ Minh thở dài: “Cho nên tui cảm thấy vấn đề rất lớn, phải tổ chức hội nghị cứu vớt tình cảm chính phó Luân Hồi đang có nguy cơ tan vỡ.”

Tôn Tường: “… Anh vừa mới nói là cái tên này à…”

Đỗ Minh: “Ừm? Tui vừa nói gì hả? Tui không có ý nói đội trưởng là tra nam…”

“Tra nam?” Sau lưng đột nhiên có người lên tiếng.

Một đám người giật nảy mình, Giang Ba Đào “cạch” một tiếng bật đèn lên, mấy người đang quen bóng tối bị ánh sáng đột ngột làm lóa mắt ui ui kêu lên.

“Vỡ vụn*… Là mỹ mạo của Súng Vương nổ tung toàn thế giới thành mảnh vụn…” Đỗ Minh bộc lộ sự ngoan cường cầu sinh của hắn.

* Tra: có hai nghĩa, một là khốn nạn, cặn bã (tra nam = trai đểu), cũng có nghĩa là “mảnh vụn ,vỡ vụn”.

“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, mọi người đang làm cái gì vậy?” Giang Ba Đào dở khóc dở cười, “Đèn thì không bật, chen chúc một chỗ, là đang kể chuyện ma hả? Tôi và Tiểu Chu vừa đi mua đồ ăn khuya về, đến phòng của mọi người đều không thấy ai, hóa ra là ở chỗ này… Phương ca, sao anh cũng hùa theo bọn họ nháo loạn ở đây vậy?”

Nghe nói có bữa khuya, một đám người lập tức bật dậy chạy tới xách giùm mấy túi đồ ăn trong tay Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào. Vừa nãy còn không để ý, lúc đến trước mặt đột nhiên phát hiện tay hai người này đang mười ngón đan nhau.

Tôn Tường: “… Đậu xanh…”

Lữ Bạc Viễn: “Chân gà nhà này ăn ngon lắm, là của tui nhé!”

Ngô Khải: “Còn mua cả đồ nướng! Súng Vương vạn tuế!”

Đỗ Minh: “Không phải chứ… Đội trưởng… Hai người…”

Phương Minh Hoa: “Phì…”

Một đám người Luân Hồi đồng loạt nhìn về phía anh.

Phương Minh Hoa có chút xấu hổ: “Anh không cười”. Nói xong cầm thìa múc Oden* ra bát.

*Oden (bánh cá hầm): một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình. Karashi thường được sử dụng làm gia vị.


Giang Ba Đào lúc này mới bất tri bất giác phát hiện ra tay mình còn đang nằm trong tay Chu Trạch Khải, mặt có chút hồng lên, kéo kéo tay muốn rút ra, lại bị đối phương xiết chặt hơn.

“Muộn rồi.” Chu Trạch Khải nói, “Buông ra cũng vô dụng.”

Giang Ba Đào: “…”

Đội viên Luân Hồi: “…”

“Vl… Đội trưởng… là từ bao giờ đây…!!!!”

“Là điều chúng ta đang nghĩ phải không!!! Là … ý tứ… kia sao!!!”

“Hai người ở chung một chỗ? Đánh nhanh rút gọn như thế tụi tui đỡ không nổi!!! Sao bọn này không biết gì vậy???”

“Ừm…” Chu Trạch Khải mỉm cười, nghiêng đầu chăm chú suy nghĩ, “Rất lâu, Giang Giang… a… Ba Đào không cho nói…”

Coi như che giấu rất hoàn hảo, nhưng quần chúng nhân dân mắt sáng như tuyết cũng thừa biết cậu muốn gọi đội phó là gì rồi đội trưởng.

“Tôi tuyên bố, Đỗ Minh bị mù, hội nghị tác chiến kết thúc!” Phương Minh Hoa nói, “Để ăn mừng hội nghị kết thúc viên mãn, đề nghị các anh em nên đánh cậu ta một trận!”





END.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Thứ nhất, hôm nay Súng Vương nói hơn 3 từ.

Thứ hai, tiếng khóc lúc nửa đêm hẳn là đang lúc cao trào yêu tinh đánh nhau đi.
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#4
Phương thái hậu biết mà không nói gì, để mấy em cứ họp tác chiến, ác quá đi =)))

Cám ơn Ly đã dịch fic siêu dễ thương này nha ♥♥♥
 

Du Vân Hữu Quy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
21
Số lượt thích
60
Location
Ở đâu cũng ở
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Hoàng, Lạc
#5
Phương Minh Hoa: “Khụ…”

Phương Minh Hoa: “Anh không cười nha mấy đứa…”

Đội viên Luân Hồi: “…” Thái hậu nói không cười thì coi là không cười đi.
Đúng vậy, Phương Thái Hậu nói gì là như thế đấy, cấm cãi
 

Bình luận bằng Facebook