Hoàn [Tinh Tú 2020 - 04H][Hàn Sở] Kế Hoạch Đào Hôn Nghiêm Túc Khoa Học

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Hàn Sở] Kế Hoạch Đào Hôn Nghiêm Túc Khoa Học
Fic thuộc ProjectAll Sở All - Vân Thải Tinh Không, Chúng Tinh Phủng Tú

Tác giả: Khâm Bảo
Thể loại: AU cảnh phỉ, HE, Hài Hước
Edit: Gingitsune


"Lý Hiên chết rồi." Sở Vân Tú tỉnh bơ: "Chưa nghe qua bài dân ca Thổ Gia sao? 'Chồng chết mới dễ đi chơi, chim ngói vừa kêu trời liền nắng, quạ đen lên tiếng muốn chết người, chết người thì chết chồng cũ trước, chồng cũ chết mới dễ đi chơi'."
"Đừng nói nhảm, anh sẽ phụ trách." Hàn Văn Thanh nhấn mạnh.
"Được rồi, hôm nay sẽ cho anh mở mang kiến thức, biết thế nào là gái hai chồng, thế nào là như hổ như sói, thế nào là ngồi hít đất, thế nào là nước lũ tràn đê."



4:50 pm. Hàn Văn Thanh đăng nhập mạng nội bộ, nhìn tình báo Trương Tân Kiệt vừa gửi tới: "Mục tiêu Lý Hiên đã biến mất khỏi vùng biển quốc tế."

Hàn Văn Thanh trầm giọng hỏi lại: "Có khả năng về nước không?"

Đầu kia, Trương Tân Kiệt gõ: "Không loại trừ khả năng này, xin giữ nguyên kế hoạch hành động."

4:55 pm. Hàn Văn Thanh tắt máy tính, kéo cửa sổ lá sách, hoạt động cơ bắp tê cứng. Nằm vùng ở cơ sở gần nửa tháng, anh vẫn không quen với tiết tấu sinh hoạt đi 9h về 5h này, hoàn toàn khác những lần chấp hành nhiệm vụ trong mưa bom bão đạn, cũng không cần duy trì độ cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Nói thật, cảm giác không tốt lắm.

Tổ viên Trương Giai Lạc cười hì hì nói: "Hàn đội, anh nên cân nhắc việc tìm bạn gái để yên nhà đi." Lúc đó, Hàn Văn Thanh đã đáp: chuyện này hẵng tạm khoan bàn.

Đồng hồ nhích đến 4:59 pm. Hàn Văn Thanh nghe tiếng giày cao gót gấp gáp dẫm lên sàn truyền vào từ hành lang, sau đó cửa lớn bị đẩy ra. Anh ngẩng đầu, một cô gái hóa trang tinh xảo đang hùng hổ đứng tại cửa, cặp lông mày tu bổ tỉ mỉ cũng không thể che được vẻ ác liệt trong đôi mắt. Đương nhiên, khiến người kinh diễm nhất cũng không phải vẻ ngoài hay khí chất của cô nàng, mà là y phục của cô.

Cô mặc một bộ áo cưới trắng tinh, còn mang cả khăn voan, làm nổi bật dáng người cao gầy, làn váy khẽ nâng lộ ra đôi chân trắng muốt. Cô nhìn một vòng chung quanh, hướng tới Hàn Văn Thanh: "Tôi muốn trình báo có người mất tích."

Hàn Văn Thanh thu tầm mắt, lại mở máy tính: "Mất tích bao lâu?"

"Gần năm tiếng đồng hồ không trả lời điện thoại."

"Thời gian quá ngắn, không thể lập hồ sơ."

Sở Vân Tú chìa ngón áp út, cho anh xem một chiếc nhẫn: "Anh cảnh sát, tôi thật sự rất gấp. Chồng chưa cưới của tôi đi mất rồi, mấy trăm người sắp tới dự lễ cưới, tôi không chịu được nổi nhục này."

"Nếu người kia thật sự không muốn kết hôn, chúng tôi cũng hết cách." Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào Sở Vân Tú.

Cô tức giận đến run cả vai, bắt đầu chơi xấu: "Tôi không quan tâm, người này là do cục trưởng của mấy anh giới thiệu cho tôi. Hiện giờ người không thấy, tôi không tìm các anh thì tìm ai! Hiện tại người không xuất hiện tôi cũng không cần, nhưng các anh phải tìm một người đi kết hôn với tôi."

Cô nhìn nữ cảnh sát bên trái, lại nhìn anh cảnh sát tóc dài phỏng chừng mới 19 tuổi mặt vẫn còn mụn do tuổi dậy thì, sau cùng chỉ hướng Hàn Văn Thanh: "Trên mạng tình triền miên, gặp mặt tức có duyên. Tôi chọn anh!"

Sợ Hàn Văn Thanh phản đối, cô liền ngồi lên sô pha, bắt chéo chân, ra sức ăn vạ: "Nếu không tôi sẽ không đi."

Hàn Văn Thanh đã gặp biết bao kẻ tội phạm mạnh miệng nên cũng chẳng xem lời đe dọa ấy là gì, đi thẳng tới nhà ăn dùng cơm tối. Trương Giai Lạc nằm vùng ở phòng hồ sơ bên cạnh nhanh chóng đuổi kịp, nói: "Lão Hàn, đây là chuyện tốt đưa tới cửa nha. Anh vừa đến nên không biết, vị này là Sở Vân Tú, Sở đại tiểu thư."

"Rất nổi tiếng?"

"Nổi tiếng. CEO của công ty bất động sản lớn nhất thành phố này, rất giàu, lại còn xinh đẹp, không biết bao nhiêu người muốn rớt vào hũ nếp này." Trương Giai Lạc cười hì hì: "Tiếc là người ta không xem trúng tui."

Hàn Văn Thanh liếc nhìn hắn: "Tôi giống loại bám váy phụ nữ à."

"Anh cứng thì ăn cơm cứng." Trương Giai Lạc nhếch miệng cười với bác gái nhà ăn: "Cho lão Hàn của chúng ta nhiều cơm cháy."

Hai người vừa ăn cơm vừa hàn huyên tán gẫu vụ án, đến khi quay về đã gần 6:30pm, định tăng ca lại chợt thấy thật nhiều người trong phòng làm việc, gặp Hàn Văn Thanh liền sáp đến gần: "Chúc mừng!"

Hàn Văn Thanh: "?"

Anh vào phòng, vừa liếc nhìn liền thấy Sở Vân Tú đang hưng phấn phát lì xì cho mọi người, túi xách tay căng phồng với mớ lì xì chuẩn bị cho ngày mai. Hễ thấy người vào, cô liền nở nụ cười tươi như hoa: "Ngày mai tôi bao hết khách sạn XXX, nhớ ghé chơi nha."

Mấy vị đồng sự lãnh tiền lương cố định, cắn người miệng mềm, người người đều không ngừng nói lời may mắn, dồn dập chúc cô cùng Hàn Văn Thanh bên nhau đến già, sớm sinh con trai, ba năm hai đứa, con cái thuận lợi vào đại học, cháu chít mập mạp trắng nõn.

Hàn Văn Thanh: "..."

Sở Vân Tú còn thản nhiên giải thích với mấy đồng sự nữ: "Mấy em đã gọi chị là chị dâu thì chị cũng nói mấy câu, con gái ha, nhất định phải kiên trì trong tình yêu. Trước kia, Lý Hiên quả thật vô trách nhiệm, lão Hàn nhà chị lại trông không giống như thế."

Hàn Văn Thanh nghe thấy keyword, sập cửa, tiến lên cúi đầu nhìn cô: "Chồng chưa cưới của cô tên gì?"

Sở Vân Tú chớp mắt, lại phản ứng cực nhanh: "Tên là Hàn Văn Thanh, lúc nãy em có nhìn bảng tên của anh."

"Thằng trước đó kìa!" Hàn Văn Thanh cũng bị Sở Vân Tú kéo trật đường ray.

"À à, Lý Hiên. Thật ra bọn em kết hợp vì lợi ích chung, kết quả hắn ta để lại một tờ giấy nói công tác của hắn không an toàn, không xứng với em, còn để lại cho em một tầng hầm toàn đồ cổ, nói rằng khi nào em tìm được người thích hợp sẽ đến thăm em. Bỏ sai mới có thể tìm thấy đúng, ngày mai chúng ta kết hôn, sẵn tiện lột da hắn."

Hàn Văn Thanh nhíu mi, suy nghĩ một chốc: "Hắn nói cô kết hôn, hắn sẽ xuất hiện?"

"A, nhưng em cũng không quan tâm ..."

Hàn Văn Thanh xưa nay quyết định dứt khoát, hành động như chớp, bèn không cần nghĩ ngợi: "Tôi có thể giả vờ kết hôn với cô. Bây giờ cần chuẩn bị gì?"

Sở Vân Tú không ngờ anh sẽ đột ngột chuyển thái độ như vậy.

Anh hạ giọng giải thích, còn lấy cả thẻ ngành ra: "Tôi là tổ trưởng tổ điều tra chuyên án XX, hiện tại đang theo dõi vụ án một tập đoàn buôn lậu súng đạn, nhưng họ đã dời hết sổ sách đi rồi. Hiện nay, manh mối điều tra duy nhất là công ty vận tải hàng không vẫn duy trì hợp tác với họ của Lý Hiên."

"Em nghe nói anh ta là shipper."

Hàn Văn Thanh lại nói: "Nếu hai ta đều muốn bắt được Lý Hiên, như vậy tân hôn hợp tác vui sướng."

Anh vươn tay ra, chờ cả buổi vẫn không nghe cô trả lời, bèn tìm tòi nghiên cứu nhìn sang bên.

Mặt Sở Vân Tú chẳng chút cảm xúc: "Ngồi lâu, chân hơi tê, đứng không nổi."

Chân tê rần mà còn cậy mạnh cái gì không biết, Hàn Văn Thanh nhìn cô, vừa giận vừa buồn cười, nhìn đến nỗi gò má Sở Vân Tú ửng hồng: "Muốn hợp tác mà sao chẳng có chút thành ý nào vậy ..." Lời chưa nói dứt đã nghẹn lại trong họng, bởi Hàn Văn Thanh khom người ôm cô kiểu công chúa.

Sở Vân Tú: "??!"

"Có tập tục cho rằng cô dâu mới không nên chạm chân xuống đất trong ngày lành, đã đáp ứng em rồi thì nhất định phải làm được." Hàn Văn Thanh bình thản nói: "Bây giờ đến khách sạn? Anh cần nói rõ vài chi tiết."

Ai có ngờ đâu Sở Vân Tú đặc biệt ưng dạng này, mãi đến khi bị ôm lên xe, cô vẫn ấp úng nửa ngày không nói nên lời.

Hàn Văn Thanh cởi áo khoác: "Cần thay âu phục không?"

Sở Vân Tú liếc nhìn những đường cong bên dưới quần áo của anh, tay phe phẩy quạt, nhỏ giọng nói thầm: "Như vầy đã quá tốt."

May mà hôn lễ bắt đầu vào buổi tối, lúc hai người đến hội trường cũng không tính quá trễ, chỉ là khách mời nhìn hai chữ Lý Hiên trên băng rôn, lại nhìn ảnh chụp trên thiệp mời, đối chiếu với gương mặt người đàn ông ôm cô dâu xuống xe, không thể không hoang mang.

Sau khi nghi thức kết thúc, phù dâu Tô Mộc Tranh liền lén lút chạy đến hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Lý Hiên chết rồi." Sở Vân Tú tỉnh bơ: "Chưa nghe qua bài dân ca Thổ Gia sao? 'Chồng chết mới dễ đi chơi, chim ngói vừa kêu trời liền nắng, quạ đen lên tiếng muốn chết người, chết người thì chết chồng cũ trước, chồng cũ chết mới dễ đi chơi'."

Tô Mộc Tranh che miệng nói nhỏ: "Nhưng cậu tìm người mới quá nhanh."

Sở Vân Tú cười quyến rũ: "Cưới gấp biết không? Cảm giác đúng gu thì cản cũng cản không được."

"Không phải cậu có bầu đó chứ."

Vậy nên, làm người, đừng quá sĩ diện. Sở Vân Tú, chòm sao Sư Tử, thua ở điểm ấy, nhắm mắt nói bừa: "Ừ, dạo này quả thật không thèm ăn, người cũng uể oải ..."

Cả hai chuyện trò vui vẻ, qua một lúc, Hàn Văn Thanh sáp tới gần, cúi đầu nói nhỏ bên tai Sở Vân Tú: "Mấy tháng sau, xem em nói làm sao."

Sở Vân Tú ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chân thành, môi không nhúc nhích: "Lúc đó em cột vào một cái gối xịn chút?"

Anh chỉ cười không nói. Hai người dựa vào bên cửa sổ, tạo nên một cảm giác nùng tình mật ý cho người qua đường vô tri.

Lý Hiên đứng tại vườn hoa nơi lối vào bữa tiệc, hắt xì. Bộ dáng đeo kính, cúi đầu của hắn khiến lễ tân cảm thấy thật quỷ dị. Hắn che khuất nửa đôi môi, nói: "Tôi cảm giác đang bị vợ chưa cưới mắng."

Chu Trạch Khải quay đầu, ngắm hắn nửa buổi: "Cũ."

"Ha ha ha ha, đúng đúng đúng, nói sai rồi, là vợ chưa cưới cũ. Cậu không ghen đó chứ, kỳ thật ..." Lý Hiên cười hì hì, ôm bả vai Chu Trạch Khải, bị người ta bất dắc dĩ hất tay ra, bèn vươn tay: "Tiền, bao lì xì."

Lễ tân cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. Lý Hiên xấu hổ sờ đầu, hắn vừa chạy về từ vùng biển quốc tế, làm sao dám đến ngân hàng để lộ dấu vết: "Ghi sổ được không, lần sau sẽ bù cho cậu."

Lời này quả thật miệng quạ đen, lễ tân trực tiếp giơ bộ đàm định gọi bảo vệ. Lý Hiên bất đắc dĩ, xin một phong bì, lôi Chu Trạch Khải trốn vào một góc: "Cậu có giấy báo không?"

Cứ như thế, Chu Trạch Khải trơ mắt nhìn hắn xé hẳn một tờ báo thành những mảnh giấy nhỏ cỡ tờ nhân dân tệ, nhét căng bao lì xì, trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời. Lý Hiên nhìn tới nhìn lui, thấy phong bì dày như đang chứa khoảng mười nghìn tệ, vừa định đứng lên trao cho lễ tân thì bị Chu Trạch Khải cản lại.

"Đừng."

"Không vấn đề gì, tôi để lại cho cô ấy một tầng hầm toàn đồ cổ."

"Không được." Chu Trạch Khải ôm chặt eo Lý Hiên bằng mọi giá. "Mất mặt chết mất."

Hàn Văn Thanh đứng trên ban công quan sát địa hình theo thói quen, chợt nhạy bén phát hiện bóng dáng quen thuộc trong bụi hoa hồng: "Thật sự đến."

Thị lực của Sở Vân Tú cũng không tệ, cô kinh ngạc nói: "Anh ta ngồi chồm hổm bên đó đào ổ à, người bên cạnh lại là ai?"

"Tay bắn tỉa số một trên dark web, Chu Trạch Khải."

"Chậc, không phải đang chôn mìn đó chứ." Sở Vân Tú suýt phun sâm panh. "Này, anh đi đâu vậy, dẫn em theo với."

Hàn Văn Thanh võ nghệ siêu quần, đã nhảy xuống luôn, nghe câu này liền ngẩng đầu, hỏi nghiêm túc: "Thật sự muốn đi theo?"

Tâm tình bây giờ của cô khá phức tạp. Mọi chuyện đã xảy ra thật quá qua quýt, gió trên sân thượng luồn qua tóc cô, tựa như đang chậm rãi thôi miên cô tự thuyết phục mình. Cảnh tượng này khiến cô liên tưởng đến câu Sở Bá Vương nói với Ngu Cơ ngàn năm trước.

"Em chỉ có bốn mươi mấy kg, anh nhất định phải đỡ được đấy." Và thế là Sở Ngu Cơ vén váy, anh dũng đạp một chân lên sân thượng, nhắm mắt tung người nhảy, liền được ôm lấy rồi đặt lên yên sau của chiếc xe mô tô August.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, hai người họ lao vút đi. Sở Vân Tú vươn tay, dùng sức xé toạc phần váy bên dưới, để lộ hai cẳng chân trắng nõn trơn bóng. Cô đón gió cười to, nói: "Hệt như trận đào hôn trong quảng cáo Dior của Natalie Portman* vậy! Thử hỏi có cô gái nào không muốn thử chạy trốn khỏi hôn lễ của mình một lần. Em thấy mình như đang nằm mơ vậy!"
*Quảng cáo của Natalie Portman
Nói rồi liền vung tay vứt bỏ làn váy trắng, giơ cao tay: "Yo yo, làm cô dâu gián điệp, khiến hôn nhân huy hoàng!"

Hàn Văn Thanh quay lưng về phía cô vẫn nghe ra được cô đang kích động đến thế nào, khóe miệng hơi nhếch: "Ngồi vững."

Vừa giẫm chân ga, "cô dâu gián điệp" liền va vào lưng anh, gia tốc hướng tâm khiến Sở Vân Tú lập tức ôm chặt eo Hàn Văn Thanh không dám buông tay.

Lý Hiên vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra liền mơ mơ hồ hồ bị nhét vào xe. Chu Trạch Khải khởi động máy xong liền ném cho hắn một khẩu súng, giải thích: "Theo đuôi."

"Ai? Sở Vân Tú hay là người của cảnh sát?"

Cái này cũng khó giải thích. Chu Trạch Khải nghĩ ngợi một lúc: "Hàn Văn Thanh cùng Sở Vân Tú."

"Quan hệ quái quỷ gì vậy? Hai người bọn họ sao lại liên hợp, quả thật chết người, muốn làm cái gì vậy?"

Chu Trạch Khải điều khiển siêu xe cua gấp, chẳng hiểu sao chợt não động: "Dẫn chồng mới đánh chồng cũ?"

Lý Hiên còn chưa kịp gài dây an toàn, đầu bị quán tính giạt sang bên, suýt nữa liền ói: "Cậu, một tay bắn tỉa, bớt xem, Kuroko no Basket."

Sở Vân Tú cảm thấy mình không hề nhất kiến chung tình, nhưng giờ đây lại sản sinh ra khoái cảm chỉ có khi điên cuồng trồi sụp trong xoáy nước. Trong một phút giây hốt hoảng, cô cho rằng mình có thể đi theo anh đến chỗ nguy hiểm nhất.

"Tới."

Cô ngọt ngào ngẩng đầu, đập vào mắt là hai chữ "Lam Dục" trên bảng hiệu quán bar, ý cười đọng lại.

"Không cần đến mức này chứ."

Hàn Văn Thanh tìm một căn phòng có tầm quan sát thật tốt: "Đồng nghiệp của anh nói chỗ này có một phòng để hộ chiếu của bọn họ, nhưng không tiện khám xét, đành mai phục trước."

Sở Vân Tú tự an ủi: một đặc công xịn cần quen thuộc các địa điểm nguy hiểm, chẳng hạn như biên giới, rừng mưa nhiệt đới, sa mạc, quán bar của gay, đây đều là chuyện bình thường. Cô gắng nặn một nụ cười: "Em muốn đi tắm."

Tắm xong, cô chợt có một ý tưởng. Nhất định phải thử xem Hàn Văn Thanh có thẳng hay không.

"Hàn Văn Thanh."

"Ừ."

"Lấy áo ngủ giúp em."

"Lấy cái có ren màu đen trong túi em mang theo nha, aiya, anh đừng lấy nhầm dây đeo tất đấy, Áo ngũ có mấy cái lỗ, có dây buộc." Sở Vân Tú che mặt cười hì hì, cảm thấy mình giống hệt tình nhân đang câu dẫn nam chính trong mấy phim truyền hình cẩu huyết.

Hàn Văn Thanh vừa nhìn vào túi đã thấy đau đầu. Bên trong toàn là những thứ riêng tư, với tính cách sáng nắng chiều mưa của Sở Vân Tú, anh không dám khẳng định nếu mình thật sự mang đồ vào sẽ chọc giận cô hay không. "Không tìm thấy."

"Ai nha, vậy thì đành mặc áo sơ mi của anh vậy, có tiện hay không?" Sở Vân Tú tiếp tục sắm vai vợ nhỏ điên cuồng muốn làm bà lớn.

Kết quả, khi thật sự mặc quần áo nam đến trước mặt Hàn Văn Thanh, cô lại hơi ngượng ngùng. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô cảm thấy nhiệt độ tăng lên, đành dời ánh mắt, sắc mặt e thẹn: "Em cảm thấy mình cần làm một chuyện mà bất kỳ cô dâu nào cũng phải làm đêm tân hôn."

Anh không biết nói gì, mặt ngoài trông như lòng yên tâm tĩnh, chỉ là ánh mắt chẳng chớp một lần.

Thế là cô dâu mới thẹn thùng, mặc áo lót nam, dốc túi ra đất, bắt đầu ngồi chồm hổm khoe đùi nghiêm túc đếm tiền cưới trong bao lì xì, đếm tiền tốc độ đến toát cả mồ hôi.

Hàn Văn Thanh: "......"

Cô cầm đến phong bì có tên Lý Hiên, sững sờ, xé mở. Giấy báo bay khắp nơi, tiêu đề bắt mắt nhất trên cùng còn là "Đồng tính luyến ái Trùng Khánh thề ước trước mặt mọi người trên đường phố thành Bắc". Sở Vân Tú nghiến răng nghiến lợi, chuỗi sự kiện này khiến cô giận điên người: "Nhất định suy nghĩ kỹ cách nghiêm hình tra tấn Lý Hiên sau khi bắt được hắn."

Mắt hạnh trừng to, nữ phú hào gia tài bạc triệu không tiếng động bày tỏ nỗi khổ trong nồi không gạo, chưa kịp phát giận đã bị Hàn Văn Thanh quát lớn: "Ngồi xổm xuống!"

Cô chỉ cảm thấy gió mạnh quét qua đầu, cửa bật mở, một nhóm người tràn vào. Sở Vân Tú ngẩng đầu thấy một đám người vũ trang đầy đủ, hoảng hốt: "Đừng nói là bố ráp hộp đêm đấy."

Hàn Văn Thanh búng trán cô: "Cấp dưới của anh. Vừa rồi Chu Trạch Khải dùng súng gây tê, nói là Lý Hiên nguyện ý phối hợp với chúng ta, trở thành người chỉ điểm. Nhưng hắn muốn anh tự mình đi Hồng Kông gặp mặt, không được dẫn người."

"Không được!" Sở Vân Tú vừa định bật dậy, Hàn Văn Thanh liền tung một cái áo khoác trùm lấy cô.

Đã nói adrenalin tăng lên khi người ta gặp kích thích cũng tương tự như pheromone sinh ra khi người ta yêu, Sở Vân Tú bị anh ôm vào lòng, quả thật phân không rõ sự khác biệt giữa hai thứ, cũng chẳng quan tâm mình có phân rõ hay không.

Thánh diễn lại nhập, trong mắt cô chợt long lanh nước: "Em vốn không có duyên khác phái, người ta thường gọi em là cột hút gay, đực rựa chung quanh toàn gay không nói, đi xem mắt vớt được anh chồng chưa cưới lại là phần tử phạm tội."

Hàn Văn Thanh chưa bao giờ an ủi con gái, cũng chẳng biết nói gì: "Anh không phải đồng tính luyến ái."

Cô bực bội liếc anh: "Em thà làm vợ của người đồng tính. Anh vừa có chuyện em sẽ trở thành góa phụ của liệt sĩ, được hưởng phúc lợi mua vé giảm giá tàu lửa máy bay, người ta sẽ nhìn em như thế nào, có số khắc chồng? Cả đời không có tính phúc?"

Lúc này cô đã cuống lên, Hàn Văn Thanh cũng bó tay. Nhìn một vòng chung quanh các đồng sự đều đang cười, đặc biệt là Trương Giai Lạc tổ chuyên án cười càng sung sướng. Một cái liếc mắt, cả bọn đều thức thời ra ngoài đóng cửa phòng.

Sở Vân Tú càng ra sức khóc: "Em, người đầu tiên lấy nước mắt rửa mặt ở khu vực Hoa Đông."

"Đừng nói nhảm, anh sẽ phụ trách." Hàn Văn Thanh nhấn mạnh.

Nào ngờ Sở Vân Tú là dạng ăn cứng không ăn mềm, thanh âm dần nhỏ lại, xoắn xuýt: "Vậy khi em khóc đến mặt mũi sưng phù, anh phải mang cho em cây lăn mặt Refa."

"Được."

"Thêm một cái túi xách."

"Được."

Nửa tháng sau, Trương Giai Lạc vụng trộm liên hệ Hàn Văn Thanh xong, oán hận tố khổ: "Đội trưởng, chừng nào anh trở lại, tui thật chịu hết nổi rồi. Sở Vân Tú mỗi ngày đến phòng làm việc của tui ngồi biểu tình, viết tiểu thuyết đam mỹ, còn lớn tiếng đọc diễn cảm, còn luôn lấy tui làm vai chính. Sắp điên rùi!"

"Chơi vui vẻ." Hàn Văn Thanh trầm giọng cười: "Chuẩn bị đón chào Chu Trạch Khải vào hàng ngũ của chúng ta."

...

Trương Giai Lạc hít sâu: "Chị hai, một chủ tịch công ty như chị, ngày ngày chạy vào cục công an, không khiến giá cổ phiếu công ty chị rung chuyển sao?"

Sở Vân Tú, trông chẳng chút gì giống "hồn bay phách lạc", chìa ngón tay sơn màu đỏ sẫm, xa xa chỉ vào trán Trương Giai Lạc: "Thứ nhất, tôi nhỏ hơn anh mấy tuổi. Thứ hai, tôi là vợ của Hàn ca của mấy người." Nói tới đây, cô hơi hạ thấp giọng.

"Tuy chưa đăng ký chính thức, nhưng cũng chẳng sai biệt mấy. Cậu phải gọi tôi là chị dâu."

Trương Giai Lạc luôn cho rằng chị dâu tương lai của mình là dạng ôn nhu nhỏ xinh, tính cách vừa vặn bù trừ với Hàn Văn Thanh, giờ đây chỉ đành giơ tay xin hàng: "Lạy, ngài rốt cuộc tới đây chi vậy."

"Nghe nói mấy người có con đường liên lạc nội bộ... " Sở Vân Tú ngồi ưu nhã.

"Không được. Tôi chỉ có thể nói trước mắt, anh ta vẫn an toàn. Không thể cho cô mượn dùng, có chuyện liền báo tôi sẽ chuyển lời." Trương Giai Lạc lập tức từ chối.

Sở Vân Tú nhìn gương mặt Trương Giai Lạc, vừa nghi ngờ vừa lưỡng lự. Lại nhìn tóc của hắn, cùng với khuy cài cổ tay áo bằng bảo thạch: "Không phải cậu cũng yêu thầm Hàn ..."

Trương Giai Lạc định trêu cô, chớp chớp mắt.

"Kỳ thật tôi định nhờ cậu truyền một câu." Sở Vân Tú chợt như thay đổi một người, sóng mắt đa tình, quyến rũ mở lời: "Em sẽ vẫn mãi chờ anh, đi công tác nhớ chú ý an toàn nha, em yêu anh ông xã, muah ~ muah ~ chụt."

"Tui sai rồi, kỳ thật tui có bạn trai, yêu xa." Trương Giai Lạc bị độc hại lỗ tai, ôm đầu đau khổ.

Sở Vân Tú lập tức khôi phục dáng vẻ lãnh diễm: "Không nói sớm, hừ hừ, cậu cho là tôi nhìn không ra à?"

Có người gõ gõ lên cửa, hai người ngẩng đầu. Hàn Văn Thanh dựa cửa, che hết ánh sáng: "Nhìn ra cái gì?"

"......" Trương Giai Lạc nghĩ cả hai người đều quá xấu, kết phường bắt nạt mình: "Lão đại, anh nghe được cái gì?"

"Ừm, từ chỗ Văn Tú nói 'sẽ luôn chờ anh' với cậu về sau." Hàn Văn Thanh trầm giọng đáp, Trương Giai Lạc muốn xỉu.

Sở Vân Tú nhào tới bằng cả chân lẫn tay: "Không có, giả! Anh yêu, anh mập lên! Quà của em đâu?"

Hàn Văn Thanh giơ lên cái túi vẫn đeo sau lưng.

Cô nhận cái túi, mở ra, lục lọi nữa ngày không nói gì, qua hơn năm phút mới không thể không ngẩng đầu, cả gương mặt đều nhíu lại.

"Cái này không phải cây lăn mặt Refa Carat Face."

Cô giơ cao thứ đang cầm trong tay, oan ức khó giải bày, sục sôi căm phẫn: "Hàn Văn Thanh, tôi còn tưởng anh ít nhất biết mang về một cái máy rung*, không ngờ anh mua hẳn một cây Lão Đầu Nhạc cho người lớn tuổi!"
*máy rung = vibrator
**lão đầu nhạc
Mất nửa giờ khiến người nguôi giận.

"Bắt được Lý Hiên à, trừng phạt thế nào? Ghế cọp, nước ớt?"

"Anh ta trở thành gián điệp, chuyện sau đó liền đơn giản hơn nhiều." Hàn Văn Thanh không kể chi tiết mấy chuyện nguy hiểm.

"Ồ, vậy anh có đòi được tiền lì xì không?"

Lúc này, Sở Vân Tú trông chẳng giống đóa hoa ăn thịt người luôn giương nanh mua vuốt thường ngày, càng như một cô vợ nhỏ tính toán tỉ mỉ mấy chuyện cơm áo gạo tiền. Hàn Văn Thanh gối tay lên đầu, nhìn cô cười: "Anh cố tình không nói gì, vờ như nhìn không thấy, để hắn ta tự biết xấu hổ."

"Không được, như vậy lỗ nặng rồi." Sở Vân Tú hất cằm: "Thường nói, gái ngoan không lấy hai chồng. Anh mà không về, em định cứ như thế sống với Trương Giai Lạc."

Hàn Văn Thanh nhíu mày: "Em không phải đã gả hai chồng à."

Được rồi, biết vậy không thèm đề cập khối ngà voi* này, Sở Vân Tú bèn hung hăng đẩy ngã Hàn Văn Thanh như hổ đói vồ mồi, xoa xoa cổ tay: "Được rồi, hôm nay sẽ cho anh mở mang kiến thức, biết thế nào là gái hai chồng, thế nào là như hổ như sói, thế nào là ngồi hít đất**, thế nào là nước lũ tràn đê."
* từ câu tục ngữ "miệng chó không mọc ngà voi
**Hành lộ hấp phong, tọa địa hấp thổ: đi đường hút gió ngồi thì hút đất: ý chỉ người phụ nữ ham muốn tình dục tràn đầy


...

Trương Giai Lạc sớm chuồn ra ngoài, giờ đây ngồi ở nhà ăn, xoa xoa cổ: "Lâu đến vậy, sao còn chưa nói xong nhỉ."

Trương Tân Kiệt lãnh cơm, ước lượng một lúc: "Về đi. Đồng nghiệp mới, Chu Trạch Khải, sẽ ra mắt chiều nay đó."

"A, nghiêm túc vậy à, sao không tổ chức sớm một chút?"

"Sớm một chút, Hàn đội sẽ đau eo." Trương Tân Kiệt nâng kính, mưu kế sâu xa, tính toán như thần.

End.

To the woman who is strong, independent, and shining just as the brightest star.

Chúc các chị em phụ nữ cùng các "phụ nữ chi hữu" một ngày 8 tháng 3 vui vẻ.

4:19 am. 08.03.2020

 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Sở Vân Tú chìa ngón áp út, cho anh xem một chiếc nhẫn: "Anh cảnh sát, tôi thật sự rất gấp. Chồng chưa cưới của tôi đi mất rồi, mấy trăm người sắp tới dự lễ cưới, tôi không chịu được nổi nhục này."

"Nếu người kia thật sự không muốn kết hôn, chúng tôi cũng hết cách." Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào Sở Vân Tú.

Cô tức giận đến run cả vai, bắt đầu chơi xấu: "Tôi không quan tâm, người này là do cục trưởng của mấy anh giới thiệu cho tôi. Hiện giờ người không thấy, tôi không tìm các anh thì tìm ai! Hiện tại người không xuất hiện tôi cũng không cần, nhưng các anh phải tìm một người đi kết hôn với tôi."
Này là cưỡng ép kết hôn nha chị Sở, được quyền phán hôn nhân vô hiệu đó, đừng vã đến thế chứ???

Cơ mà bác cục trưởng, bác không phải cố tình giới thiệu anh họ Lý cho chị Sở chứ hả?

Cô nhìn nữ cảnh sát bên trái, lại nhìn anh cảnh sát tóc dài phỏng chừng mới 19 tuổi mặt vẫn còn mụn do tuổi dậy thì, sau cùng chỉ hướng Hàn Văn Thanh: "Trên mạng tình triền miên, gặp mặt tức có duyên. Tôi chọn anh!"

Sợ Hàn Văn Thanh phản đối, cô liền ngồi lên sô pha, bắt chéo chân, ra sức ăn vạ: "Nếu không tôi sẽ không đi."
Vã lắm rồi....


Mấy vị đồng sự lãnh tiền lương cố định, cắn người miệng mềm, người người đều không ngừng nói lời may mắn, dồn dập chúc cô cùng Hàn Văn Thanh bên nhau đến già, sớm sinh con trai, ba năm hai đứa, con cái thuận lợi vào đại học, cháu chít mập mạp trắng nõn.

Hàn Văn Thanh: "..."
Này là vợ nhặt hay chồng nhặt vậy?

Sở Vân Tú còn thản nhiên giải thích với mấy đồng sự nữ: "Mấy em đã gọi chị là chị dâu thì chị cũng nói mấy câu, con gái ha, nhất định phải kiên trì trong tình yêu. Trước kia, Lý Hiên quả thật vô trách nhiệm, lão Hàn nhà chị lại trông không giống như thế."

Hàn Văn Thanh nghe thấy keyword, sập cửa, tiến lên cúi đầu nhìn cô: "Chồng chưa cưới của cô tên gì?"

Sở Vân Tú chớp mắt, lại phản ứng cực nhanh: "Tên là Hàn Văn Thanh, lúc nãy em có nhìn bảng tên của anh."

"Thằng trước đó kìa!" Hàn Văn Thanh cũng bị Sở Vân Tú kéo trật đường ray.
:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::LOL::LOL::LOL::LOL::LOL::LOL::LOL: "thằng" nha :) anh tiến hóa từ "hắn" lên "thằng" rồi, chúc mừng Lý Hiên đại đại :)

Lý Hiên đứng tại vườn hoa nơi lối vào bữa tiệc, hắt xì. Bộ dáng đeo kính, cúi đầu của hắn khiến lễ tân cảm thấy thật quỷ dị. Hắn che khuất nửa đôi môi, nói: "Tôi cảm giác đang bị vợ chưa cưới mắng."

Chu Trạch Khải quay đầu, ngắm hắn nửa buổi: "Cũ."
Nhất tiễn xuyên tâm :)

"Ha ha ha ha, đúng đúng đúng, nói sai rồi, là vợ chưa cưới cũ. Cậu không ghen đó chứ, kỳ thật ..." Lý Hiên cười hì hì, ôm bả vai Chu Trạch Khải, bị người ta bất dắc dĩ hất tay ra, bèn vươn tay: "Tiền, bao lì xì."

Lễ tân cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. Lý Hiên xấu hổ sờ đầu, hắn vừa chạy về từ vùng biển quốc tế, làm sao dám đến ngân hàng để lộ dấu vế: "Ghi sổ được không, lần sau sẽ bù cho cậu."
Quả là tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát :)

Cứ như thế, Chu Trạch Khải trơ mắt nhìn hắn xé hẳn một tờ báo thành những mảnh giấy nhỏ cỡ tờ nhân dân tệ, nhét căng bao lì xì, trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời. Lý Hiên nhìn tới nhìn lui, thấy phong bì dày như đang chứa khoảng mười nghìn tệ, vừa định đứng lên trao cho lễ tân thì bị Chu Trạch Khải cản lại.
Người ta nói, không phải chuyện vô sỉ thì nên giao cho lão Diệp à? Sao anh lại cướp chén cơm của người ta vậy Lý Hiên đại đại?

Từ từ, tui nghi ngờ vị cục trưởng giới thiệu anh Lý cho cô Sở là chị Diệp nha :)

"Em chỉ có bốn mươi mấy kg, anh nhất định phải đỡ được đấy." Và thế là Sở Ngu Cơ vén váy, anh dũng đạp một chân lên sân thượng, nhắm mắt tung người nhảy, liền được ôm lấy rồi đặt lên yên sau của chiếc xe mô tô August.
Nghe như phim Cô dâu chạy trốn quá vậy...

"Quan hệ quái quỷ gì vậy? Hai người bọn họ sao lại liên hợp, quả thật chết người, muốn làm cái gì vậy?"

Chu Trạch Khải điều khiển siêu xe cua gấp, chẳng hiểu sao chợt não động: "Dẫn chồng mới đánh chồng cũ?"

Lý Hiên còn chưa kịp gài dây an toàn, đầu bị quán tính giạt sang bên, suýt nữa liền ói: "Cậu, một tay bắn tỉa, bớt xem, Kuroko no Basket."
Vậy Chu Trạch Khải là ship AoKuro hay KagaKuro?

Thế là cô dâu mới thẹn thùng, mặc áo lót nam, dốc túi ra đất, bắt đầu ngồi chồm hổm khoe đùi nghiêm túc đếm tiền cưới trong bao lì xì, đếm tiền tốc độ đến toát cả mồ hôi.

Hàn Văn Thanh: "......"
Người ta bảo tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát nha Hàn Văn Thanh đại đại, làm gì có cô dâu mới nào mà cưới xong không muốn đếm tiền đâu :)

Lúc này cô đã cuống lên, Hàn Văn Thanh cũng bó tay. Nhìn một vòng chung quanh các đồng sự đều đang cười, đặc biệt là Trương Giai Lạc tổ chuyên án cười càng sung sướng. Một cái liếc mắt, cả bọn đều thức thời ra ngoài đóng cửa phòng.
Le Le, không cần cười người nhanh vậy đâu, nghiệp quật lẹ lắm....

Trương Giai Lạc luôn cho rằng chị dâu tương lai của mình là dạng ôn nhu nhỏ xinh, tính cách vừa vặn bù trừ với Hàn Văn Thanh, giờ đây chỉ đành giơ tay xin hàng: "Lạy, ngài rốt cuộc tới đây chi vậy."

"Nghe nói mấy người có con đường liên lạc nội bộ... " Sở Vân Tú ngồi ưu nhã.

"Không được. Tôi chỉ có thể nói trước mắt, anh ta vẫn an toàn. Không thể cho cô mượn dùng, có chuyện liền báo tôi sẽ chuyển lời." Trương Giai Lạc lập tức từ chối.

Sở Vân Tú nhìn gương mặt Trương Giai Lạc, vừa nghi ngờ vừa lưỡng lự. Lại nhìn tóc của hắn, cùng với khuy cài cổ tay áo bằng bảo thạch: "Không phải cậu cũng yêu thầm Hàn ..."

Trương Giai Lạc định trêu cô, chớp chớp mắt.

"Kỳ thật tôi định nhờ cậu truyền một câu." Sở Vân Tú chợt như thay đổi một người, sóng mắt đa tình, quyến rũ mở lời: "Em sẽ vẫn mãi chờ anh, đi công tác nhớ chú ý an toàn nha, em yêu anh ông xã, muah ~ muah ~ chụt."

"Tui sai rồi, kỳ thật tui có bạn trai, yêu xa." Trương Giai Lạc bị độc hại lỗ tai, ôm đầu đau khổ.
Tui đã bảo là nghiệp quật rất nhanh mà, Le Le đại đại :)

Được rồi, biết vậy không thèm đề cập khối ngà voi* này, Sở Vân Tú bèn hung hăng đẩy ngã Hàn Văn Thanh như hổ đói vồ mồi, xoa xoa cổ tay: "Được rồi, hôm nay sẽ cho anh mở mang kiến thức, biết thế nào là gái hai chồng, thế nào là như hổ như sói, thế nào là ngồi hít đất**, thế nào là nước lũ tràn đê."
Hú yeah, LÊN LÀ LÊNNNNNN

Trương Giai Lạc sớm chuồn ra ngoài, giờ đây ngồi ở nhà ăn, xoa xoa cổ: "Lâu đến vậy, sao còn chưa nói xong nhỉ."

Trương Tân Kiệt lãnh cơm, ước lượng một lúc: "Về đi. Đồng nghiệp mới, Chu Trạch Khải, sẽ ra mắt chiều nay đó."

"A, nghiêm túc vậy à, sao không tổ chức sớm một chút?"

"Sớm một chút, Hàn đội sẽ đau eo." Trương Tân Kiệt nâng kính, mưu kế sâu xa, tính toán như thần.
Hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí hí....
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,328
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#3
"Được rồi, hôm nay sẽ cho anh mở mang kiến thức, biết thế nào là gái hai chồng, thế nào là như hổ như sói, thế nào là ngồi hít đất, thế nào là nước lũ tràn đê."
Hú hồn hà, cưng dọa chế sợ đó nhaaaaaa~
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#4
Ns j cho ngầu? Ns như Sở nữ kiệt là dc r :D
 

Bình luận bằng Facebook