Hoàn [Tinh Tú 2020 - 06H][Tôn Sở] Khi Đó Có Mưa

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
KHI ĐÓ CÓ MƯA
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác Giả: 北川有暖
Edit: Fuuka
Sản phẩm phục vụ project All Sở All - Chúng Tinh Phủng Tú

Lời editor: Nếu đã xem, nhất định phải xem đến hết.

Trận mưa kia kéo dài cả đêm, xuyên suốt không ngừng.​

Lúc tiếng dao thớt vang lên, tivi trong phòng khách đang truyền hình trực tiếp lễ kỷ niệm 50 năm ngày ra mắt game Vinh Quang, trò chơi này trải qua nhiều lần thay đổi, kiên cường theo sát làn sóng thời đại, đến nay vẫn chưa bị đào thải, mà giải đấu chuyên nghiệp còn đang diễn ra. Rất nhiều người đều nói, có lẽ chờ đến tương lai khoa học kỹ thuật phát triển hơn, Vinh Quang cập nhật phiên bản thực tế ảo, nhất định sẽ được bầu chọn là game client có tuổi thọ dài nhất.​

Sở Vân Tú lại nhận được lời mời đến dự lễ kỷ niệm, chỉ là cô khéo léo từ chối không đến, chỗ dành cho đám thanh niên trẻ tuổi vùng vẫy, đi cái gì mà đi?​

Hơn nữa tối nay cô đã quyết định xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon. Sở Vân Tú thích ăn ngon nhưng hiếm khi đích thân xuống bếp. Theo lý thì hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, nhưng Sở Vân Tú vẫn mua túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn, trước lúc trời mưa đã kịp trở về nhà.​

Mưa cũng tốt, có thể thanh lọc mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong không khí.​

Không biết trùng hợp thế nào, lần đầu cô và Tôn Triết Bình gặp gỡ, trời cũng bất chợt đổ mưa linh ứng tuyệt đối không thua gì Thần Mưa Tiêu Kính Đằng*. Đó là mùa giải thứ tư lúc Bách Hoa gặp Yên Vũ, dù khi ấy đang mùa hè, vẫn bỗng dưng rơi xuống một trận mưa nhỏ, nói cho đúng chính là mưa bụi mịt mù, sau này lại thì không còn gặp nữa. Đến tận mùa giải thứ mười đấu với Nghĩa Trảm, ở một thành phố khác, Sở Vân Tú cuối cùng đợi được trận mưa quen thuộc ngày ấy.​
* Anh zai ca sĩ này hễ mở live show là có mưa =))

Cô thuần thục cắt thức ăn, nghe tivi bên ngoài đang điểm lại những tuyển thủ chuyên nghiệp nổi danh trong quá khứ, nói thật cô đã nghe đến phát ngấy, phỏng chừng mấy cô cậu trẻ tuổi hiện tại cũng không thích nghe mấy thứ này, như đứa cháu nội của cô gần đây chỉ thích nói đến idol của mình. Bất quá mấy năm trước, cháu ngoại gây chuyện với người ta ở tiệm net, bất quá chỉ là đánh nhau trong game chứ cũng không phải solo người thật.​

Tôn Triết Bình nói tên nhóc kia gà lắm, anh một tay cũng đánh nhóc con đó không ngóc đầu lên được.​

Sở Vân Tú nắm lấy tay massage cho anh, thầm nghĩ anh có đừng khoác lác nữa, chẳng qua cháu ngoại vậy mà giống như phát hiện được thế giới mới, hóa ra ông bà ngoại đều là tuyển thủ chuyên nghiệp thời viễn cổ của Vinh Quang --- Thời viễn cổ, từ này nghe thôi cũng thấy bi tráng lẫy lừng.​

Xen giữa thời kỳ Phồn Hoa Huyết Cảnh và thế hệ hoàng kim còn có sự xuất hiện của Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi, đây vốn là thứ tự giới thiệu trước giờ. Nhưng chẳng biết MC tối nay mắc chứng gì, giới thiệu xong Tôn Triết Bình liền nhắc đến tên Sở Vân Tú, khiến Sở Vân Tú bị phân tâm suýt nữa cắt trúng vào tay, thì ra trong số tuyển thủ chuyên nghiệp hiện tại đúng lúc có một cặp đôi cuồng kiếm sĩ và nguyên tố pháp sư, Sở Vân Tú thật sự không hề biết chuyện này.​

Cặp đôi đó một là Lạc Hoa Lang Tạ một là Phong Thành Yên Vũ, khác biệt ở chỗ điều khiển Lạc Hoa Lang Tạ là một cô gái, còn Phong Thành Yên Vũ lại là một chàng trai, hai người đứng cạnh nhau, hồng phấn phối thiên thanh, đỏ kết hợp xanh - cả nhà thi đấu nhìn đều cười ồ một trận.​

Cô nghe tiếng Tôn Triết Bình cười.​

Sở Vân Tú cũng cười lây, rồi quay lại tập trung vào thức ăn trước mặt. Lúc còn thi đấu chuyên nghiệp, vấn đề lương thực đã có căn tin Yên Vũ lo giúp, khi ở nhà thì gọi thức ăn bên ngoài, trong tủ lạnh ngoại trừ sữa bò và đồ ăn vặt còn có một ít hoa quả, nhưng tóm lại nguyên liệu nấu ăn là hoàn toàn không có, rác thải gom được đầy một túi thì mang vứt - so với nhà bếp của Tôn Triết Bình đều y chang nhau, sạch bóng mới tinh.​

Tôn Triết Bình từng đánh giá cô giống như đại tiểu thư nhà giàu mười ngón không dính xuân thủy, Sở Vân Tú có lý có chứng phản bác: "Tay tuyển thủ bọn mình đều có bảo hiểm, chuyên dùng để tung hoành trên bàn phím, quân tử xa nhà bếp có hiểu không?"​

Lời này đúng là rất có đạo lý, Tôn Triết Bình nghe được không khỏi gật đầu. Vì thế nhị vị đội trưởng bèn cùng nhau làm quân tử, đến cuối cùng nhờ có Trương Giai Lạc bất chấp đem thức ăn tới, mới không để hai con người mất ăn mất ngủ vì Vinh Quang này chết đói: "Tui thiệt lo lắng có ngày đọc báo thấy hai người bị đem đi phao tin vịt, kỳ nghỉ thì nghỉ ngơi một chút không được hả, đừng có liều mạng như vậy, dù sao cũng còn trẻ mà."​

"Sai, em thì trẻ thật, còn hai vị tiền bối thì quá lứa rồi." Sở Vân Tú khi đó mới ra mắt được một năm, giống như màu áo xanh Yên Vũ trên người, chỉ là một cô gái trong veo như nước, non nớt như chồi con mới nhứ, hớn hở ôm lấy hộp cơm. Bạn bè cùng tuổi cô đều lo giảm béo không thích ăn cơm, còn cô thì ăn thế nào cũng không mập, người ta nhìn cô ăn cơm thậm chí tự thấy ngon miệng, ít nhất có thể ăn thêm hai chén.​

"Lớn hơn có hai ba tuổi thôi, cô em dám nói bọn tôi già?" Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn cô một cái, nhanh tay gắp con tôm sau cùng đang bị cô nhìn chằm chặp, Sở Vân Tú vội vàng quơ đũa giành lại, miệng liên tục kêu: "Tôn đội... tiền bối! Mau bỏ tôm xuống có gì chúng ta từ từ nói!"​

Trương Giai Lạc lẹ tay lấy điện thoại ra tách một tiếng chụp ảnh, nói rằng thật muốn cho dư luận nhìn dáng vẻ tệ hại này của Sở Vân Tú, không lớn không nhỏ, dám làm ầm ĩ với tiền bối chỉ để giành tôm, anh lắc đầu liên tục, bày tỏ ngày mai sẽ đi rửa ảnh, sống chết nhất quyết không để tấm ảnh này chìm vào dĩ vãng.​

Tôn Triết Bình lấy con tôm kia lột sạch vỏ, trả lại cho Sở Vân Tú, cô gái này há miệng cắn lấy, răng suýt nữa cắn luôn chiếc đũa, cô nhai thịt tôm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu chỉ có mình cô nghe được: "Đâu phải ai mình cũng ầm ĩ như vậy đâu."​

"Nhưng mà tui nói thật, đừng có mài mòn sức lực quá mức như vậy, đường phải đi còn rất dài đó." Trương Giai Lạc tiếp tục cằn nhằn, lại phát hiện hai người trước mặt lúc này đã chuyển sang giành một cọng nấm, anh nổi điên: "Hai người có nghe tui nói không vậy?"​

"Nghe rồi!" Cả hai đồng thanh đáp, nhưng Trương Giai Lạc cảm thấy bọn họ đều xem lời anh nói như gió thoảng qua tai.​

Quán quân mùa giải thứ tư thuộc về Bá Đồ, chấm dứt chuỗi vô địch ba lần liên tiếp của vương triều Gia Thế, trở thành chiến đội thứ hai có được cúp quán quân. Bách Hoa - chú hắc mã của mùa giải trước thất bại trong trận bán kết, còn chiến đội Yên Vũ thì được đám tiền bối dạy cho cách làm người, mùa giải này cả vòng chung kết cũng không chen vào nổi. Chiến tích này đối với hai vị đội trưởng Tôn Triết Bình và Sở Vân Tú mà nói, dĩ nhiên là cảm thấy bất mãn.​

Vì thế hai người ăn rơ với nhau, Sở Vân Tú gom hành lý lên máy bay thẳng tới thành phố K tìm Tôn Triết Bình, tiến hành huấn luyện ma quỷ hai ngày cuối tuần, Tôn Triết Bình cũng tạm ổn, chứ Trương Giai Lạc thì hết cả hồn: "Hai người không phải trốn sau lưng tui yêu đương vụng trộm đó chứ?"​

Sở Vân Tú nói làm gì có chuyện này, lưng anh che không hết bọn tôi.​

Trương Giai Lạc tức giậm chân, Tôn Triết Bình ở bên cạnh lại cầm lấy vali của Sở Vân Tú vừa bật cười vừa giở giọng Bắc Kinh ra nói: "Được rồi tôi không bán đứng em ấy, cậu đố kỵ tình anh em của chúng tôi thì mỗi ngày nhớ mang cơm tới một chuyến."​

Đúng, tình anh em thuần khiết không chút sai lệch, đem nói cho người khác nghe có đánh chết cũng không tin, nhưng Sở Vân Tú lúc ấy quả thật là cảm thấy như vậy, tuấn nam đi với mỹ nữ mà chẳng bốc lên được một tia lửa nào, chỉ có mùi thuốc súng lúc PK là bốc lên nồng nặc.​


Tôn Triết Bình lật xem album ảnh thấy tấm hình mới nhớ lại chuyện này, thời gian trôi qua quá lâu, anh đã không còn nhớ rõ lắm chuyện khi ấy, thấy Sở Vân Tú kêu mình đến ăn cơm, anh đột nhiên hỏi: "Em còn nhớ tình huống hai chúng ta gặp nhau lần đầu không?"​

Sở Vân Tú hơi giật mình, đúng lúc bên ngoài sấm nổ ầm một tiếng, xen lẫn trong tiếng mưa tầm tã, dòng suy nghĩ của cô lại trôi về lúc mười tám tuổi.​



Mùa giải thứ tư Yên Vũ thi đấu trên sân Bách Hoa, Sở Vân Tú khi ấy mới vừa ra mắt đã được gán cho danh hiệu "Nữ đội trưởng đầu tiên của Liên minh", dẫn theo đồng đội đến nhà thi đấu Bách Hoa, khí thế bừng bừng tinh thần nghé con không sợ cọp, bảo vệ nhà thi đấu còn phải ngăn đám khán giả ở xa xa để khỏi cảm thấy bị khiêu khích.​

Lúc đến sân mưa chỉ rơi lất phất, Sở Vân Tú không che ô, trên trán tóc rối ướt đẫm, cô vào phòng chờ thì gặp được Tôn Triết Bình, bèn ung dung duỗi tay chào hỏi tiền bối: "Xin chào Tôn đội, Yên Vũ chúng tôi lần này đến đây để lĩnh giáo Phồn Hoa Huyết Cảnh."​

Cô cảm thấy bản thân rất có khí phách, ngờ đâu Tôn Triết Bình ngẩng đầu lên nhìn cô, liền ném tới một chiếc khăn sạch sẽ: "Lau khô tóc, đừng để bị cảm."​

Sở Vân Tú sau đó y như quả bóng xì hơi, ờm một tiếng tiếp nhận sự quan tâm của tiền bối, bắt đầu lau tóc. Cô không hiểu người này như vậy là làm sao, ra vẻ tiền bối gì chứ, còn không bắt tay với mình, mỹ nữ thế này mà không thèm nhìn, thật là không hiểu phong tình, xem thường người khác mà.​

Ước chừng dáng vẻ xụ mặt của cô thể hiện quá rõ, cô nghe tiếng Tôn Triết Bình khẽ cười.​

Cô nhịn không được len lén nhìn sang, chỉ thấy tiền bối lúc này đã đứng lên, còn cao hơn cô đi giày cao gót nhiều, đồng phục màu hồng nhạt trên người cũng không che được khí chất nam tính áp đảo quần chúng, trong nháy mắt khiến cho Sở Vân Tú cảm thấy người này thật là soái đến phát điên.​

Tôn Triết Bình giơ tay ra trước mặt cô, nghiêm túc nói: "Sở đội, mong được chỉ giáo."​

Trận đấu hôm đó Yên Vũ thua vô cùng thê thảm, đội hình hai chủ lực còn chưa luyện thuần thục đã bị Phồn Hoa Huyết Cảnh đạt đến chín mùi đánh cho không kịp trở tay. Sở Vân Tú cắn môi bắt tay với Tôn Triết Bình sau trận đấu, đối mặt với chê cười từ đám phóng viên, cô vẫn ưỡn thẳng lưng ngẩng cao đầu đáp lại từng câu, nửa giọt nước mắt cũng không thấy, cuối cùng dẫn cả đội phóng khoáng rời đi.​

Thời điểm mới thi đấu xong tuy có lén khóc một mình, nhưng khóc chẳng thể giải quyết được vấn đề gì, vì thế sau đó cô dứt khoát không khóc nữa. Sở Vân Tú chạy vào phòng rửa mặt, dự định rời khỏi nhà thi đấu Bách Hoa, vừa vặn đụng trúng Tôn Triết Bình mới kết thúc phỏng vấn.​

Nhớ lại mình trước khi thi đấu đòi lĩnh giáo người ta, lúc này mới thấy Tôn Triết Bình xem ra không dễ chọc, đáy lòng cô có chút chột dạ, chẳng qua vẫn rất cứng cỏi bước đến chào Tôn Triết Bình, vẻ mặt thấy chết không sờn này của cô được Tôn Triết Bình đánh giá đôi câu: "Nắm bắt thời cơ dùng Tường Băng rất khá, nhưng chỉ huy đoàn đội thì nát bét."​

Sở Vân Tú ngớ ra rồi nói tiếng cảm ơn.​

Về sau cô xem lại buổi phỏng vấn của Bách Hoa, Tôn Triết Bình người ta căn bản không hề so đo với cô, nhận xét về chiến đội Yên Vũ rất công bằng xác đáng, tựa như trước đó cô chạy tới hạ chiến thư, đối phương lại ném khăn cho cô lau tóc, rất có phong độ của tiền bối.​

Hay có lẽ người ta thấy cô ấu trĩ cũng không chừng.​

Lúc đi ra cửa Tôn Triết Bình đưa cho cô một chiếc ô, còn bản thân thì xuyên màn mưa chạy đến chỗ xe Bách Hoa đang đợi, Sở Vân Tú nhận lấy ngẩn người một lúc rồi mới che ô tìm đến xe Yên Vũ.​

Chiếc ô kia rất bình thường không có gì lạ, sọc trắng xanh xen kẽ, trên tán ô còn ghi chữ China Mobile... Bách Hoa không có ô riêng của chiến đội sao, lại đưa cho cô chiếc ô quảng cáo.​



"Về sau anh có nghĩ lại, lúc ấy đáng lẽ phải nói vế sau trước mới đúng, chê rồi mới khen, không chừng em sẽ thấy dễ chịu hơn." Tôn Triết Bình có chút hối hận nói, "Không phải em thấy anh hung dữ đó chứ?"​

Sở Vân Tú thành thật lắc đầu, lột cho Tôn Triết Bình con tôm: "Không có, em lúc ấy chỉ cảm thấy anh rất tốt, xứng làm đại ca, chịu được tính tình của em, em rất muốn kết nghĩa huynh đệ.​

Tính tình cô thật sự không vừa, vì trả lại ô mà trao đổi phương thức liên lạc, bắt đầu các cuộc hẹn riêng, sau cùng còn từ xa thật xa chạy tới thành phố K để cùng huấn luyện.​

"Nói thật em từng cảm thấy anh nên chuyển đến Yên Vũ, dư luận luôn nói Yên Vũ do dự thiếu quyết đoán, có anh tham gia phong cách chắc chắn đổi khác, gặp thần sát thần gặp phật sát phât." Sở Vân Tú nhớ lại nói.​



Một khoảng thời gian sau hai người bọn họ cảm thấy, phỏng chừng bởi vì đã xem lời Trương Giai Lạc như gió thoảng bên tai, Tôn Triết Bình mùa giải thứ năm chấn thương tay nửa đường giải nghệ. Anh không nói gì với Sở Vân Tú chuyện này, để sau khi cô nghe được tin tức thì phản ứng không khác gì đám fan hâm mộ, trực tiếp bùng nổ, bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại cho đối phương, nhưng không hề có người nghe máy.​

Cô vốn cũng mơ hồ cảm giác được đấu pháp của Tôn Triết Bình quá mức hao mòn sức lực, nhưng khi ấy mới bắt đầu sự nghiệp suy nghĩ của cô giống với Tôn Triết Bình, cảm thấy bản thân còn rất trẻ, sợ cái gì chứ. Trận lượt về Bách Hoa gặp Yên Vũ, lúc này Tôn Triết Bình đã giải nghệ, đối với việc anh không nghe điện thoại, Sở Vân Tú có chút lo lắng, cô cực kỳ nghi ngờ Tôn Triết Bình đã vứt luôn điện thoại, cứ thế lẳng lặng biến mất, có lẽ cả đời sẽ không gặp được người này nữa chăng?​


"Khi đó lo lắng cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm bạn bè." Sở Vân Tú nở nụ cười, "Còn may anh vẫn có lương tâm, biết gọi điện cho em."​

Hôm ấy là trận thi đấu đầu tiên của Yên Vũ mùa giải thứ sáu, Sở Vân Tú mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Tâm tình của cô rất không tốt nên tự nhốt mình trong phòng luyện tập thêm, thế mà kết quả lại càng lúc càng kém, hoàn toàn không tìm được trạng thái, sau đó vì thời tiết không tốt, cô sợ máy tính bị sét đánh, nên dứt khoát tắt đèn lên giường nằm, trong nháy mắt cô cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ.​

Hoặc giả còn có ánh sáng điện thoại bên cạnh.​

Hửm? Điện thoại phát sáng?​

Bởi vì tắt chuông nên khi có cuộc gọi chỉ phát sáng, Sở Vân Tú liếc nhìn, là mã số vùng ở thành phố B, cô bỗng nghĩ đến Tôn Triết Bình cũng là người thành phố B, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, vội vàng bắt máy.​

t.b.c
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Á cái hình, xỉu Orz bá đạo tổng tài nữ cường thê
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#3
"Em vốn muốn mắng anh làm người không nghĩa khí, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói." Sở Vân Tú mím môi, Tôn Triết Bình gọi điện tìm cô phân tích tình huống trận đấu hôm nay, sau đó lại nói với cô không nên ỷ mình trẻ tuổi mà liều mạng, dốc sức thi đấu là đúng, nhưng yêu quý bản thân quan trọng hơn.​
"Bằng không sau này buồn chán muốn chơi game, cũng không thể chơi quá lâu, giống như cô bé lọ lem 12h phải chạy về nhà." Tôn Triết Bình đùa giỡn nói.​
"Anh vẫn còn chơi à." Ngay lúc đó cô đã buột miệng nói ra một câu, sau lại cảm thấy câu này hơi quá đáng, sao có thể nói vậy, tựa như đang nghi ngờ người ta, từng một lần trải nghiệm Vinh Quang, không thể không để tâm đến Vinh Quang, thậm chí cả đời bọn họ cũng không rời khỏi Vinh Quang.​
Sở Vân Tú tự biết mình nói sai nên ngập ngừng sửa lại: "Anh cắt đứt liên lạc với mọi người, em còn tưởng đời này anh không còn quan tâm đến gì nữa." Vinh Quang chứa đựng giấc mơ của chàng trai trẻ này, nhưng cũng là nỗi đau trong lòng hắn chăng? Rốt cuộc chiến đội Bách Hoa lại thêm một giải á quân nữa, nếu anh có thể tiếp tục cùng Trương Giai Lạc, có lẽ lần này đã là quán quân...​
"Sao thế được" Tôn Triết Bình trái lại nở nụ cười, dường như hoàn toàn không để ý đến lời cô nói, "Em vẫn còn thi đấu không phải sao?"​
Em thi đấu, anh xem em thi đấu là được.​
Lời thoại này nói với bạn bè thân thiết, hay nói với Trương Giai Lạc cũng đều bình thường. Nhưng trong tiếng mưa ầm ã lại khiến Sở Vân Tú cảm thấy hoang mang, cô không nhớ sau đó mình đã nói cái gì, đến sau cùng Tôn Triết Bình nghe có tiếng sấm phía bên này, sợ cô nghe điện thoại sẽ nguy hiểm, lúc này mới cúp điện thoại.​
Thật ra từ đó về sau cô và Tôn Triết Bình cũng không liên lạc nữa, số điện thoại lưu lại, nhưng chỉ đến lễ tết mới nhắn tin chúc mừng, mà Tôn Triết Bình cũng không trả lời tin nhắn, cả trên QQ, avatar người nào đó căn bản không hề sáng.​
Cô hỏi thăm Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc nói anh và Tôn Triết Bình đã mất liên hệ. Sở Vân Tú nghĩ, mình cũng không cần phải có liên hệ gì. Trò tăng cường huấn luyện tự hành bản thân kia sau việc này cũng thôi, Tôn Triết Bình biết cô sẽ như vậy mới gọi đến, dùng mình làm tấm gương cảnh tỉnh, con người này cũng thật là... Tâm tình cô phức tạp, nhưng cuối cùng cũng cong môi nở nụ cười.​
Hết thảy đều trở lại quỹ đạo bình thường, cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Thậm chí tin Tôn Triết Bình đánh khiêu chiếu cũng là cô đọc báo mới biết được, trong lòng cô lúc đó chợt trở nên kích động, không biết thương thế của Tôn Triết Bình rốt ruộc thế nào rồi, cuộc gọi lần trước anh né tránh vấn đề này, hiện tại xem ra, đã có thể quay về, không nghiêm trọng như cô tưởng tượng, thật tốt.​
Cô rất vui.​
"Em cho rằng nghiêm trọng đến mức nào?" Tôn Triết Bình hỏi cô.​
"Em cho rằng anh đời này phải ra ngoài ăn, không thể tự nấu cơm." Sở Vân Tú thành thật đáp.​
Vì Tôn Triết Bình trở lại với công chúng, liên hệ của hai người cũng được nối lại như trước, còn ngầm ước chiến, thỉnh thoảng lại nói linh tinh vài chuyện trên trời dưới đất. Tôn Triết Bình đổi sang dùng tài khoản khác, Sở Vân Tú cũng không nhắc đến những tin nhắn mình gửi trước đây.​
Mãi đến sau này cả hai cùng giải nghệ, Tôn Triết Bình mời Sở Vân Tú đến thành phố B mừng tân gia, mối quan hệ hai người mới xem như tiến triển thêm một bước, cũng chính lúc này Sở Vân Tú ngạc nhiên phát hiện, đại gia Tôn Triết Bình này không chỉ biết nấu ăn, mà trù nghệ còn rất tốt.​
Thì ra lúc cô cho rằng người ta phải đi ăn ngoài, thì anh đang tự mình xuống bếp nấu cơm.​
"Bếp trưởng Tôn." Sở Vân Tú khen anh, giành việc rửa chén, "Ai gả cho anh chắc sướng lắm nhỉ."​
"Thôi đi, nếu không phải khách quý đến nhà, anh cũng lười nấu, làm như em không biết. Có điều, chẳng lẽ anh chỉ có mỗi ưu điểm này?" Tôn Triết Bình đến giúp cô, hai người cùng chia nhau rửa chén.​
"Không giống không giống, khách quý đến em chỉ dẫn người ta đi nhà hàng." Sở Vân Tú cười, "Em trước đây có nói tay mình chỉ để tung hoành trên bàn phím, đến bây giờ bị mẹ kéo đi học nấu ăn em mới phát hiện, bà ấy còn có lý do khác."​
Thấy Tôn Triết Bình nhìn mình, có vẻ muốn nghe tiếp, Sở Vân Tú thở dài nói: "Bà nói em giải nghệ rồi không cần phải bảo dưỡng tay nữa, không học nấu ăn sau này kết hôn phải làm sao, chờ chồng nấu cho ăn à?"​
Cô tức tối nói: "Em nói em học nấu ăn để sau này không bị chết đói, là nâng cao kỹ năng cá nhân, không phải để sau khi kết hôn phải hầu hạ người khác, còn nữa, vì sao chồng em lại không thể nấu cơm chứ, tại sao chứ, thật là."​
Khi nói lời này Sở Vân Tú bỗng dưng có chút tức giận, so với hình tượng tiền bối cao lãnh cô đóng giả mấy năm gần đây rất khác biệt, cô của lúc này dường như càng sinh động hoạt bát hơn, cực kỳ giống cô bé hớn hở ôm cơm hộp năm đó.​
"Đúng vậy." Tôn Triết Bình đồng ý nói, "Anh cảm thấy chồng em có thể nấu cơm cho em."​
Sở Vân Tú có người tán đồng liền gật đầu, xong lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, đối diện ánh mắt như cười của anh, lập tức cứng đờ tại chỗ.​
"Anh chắc chắn vẫn luôn có suy nghĩ này." Tiết mục trên tivi chiếu được hơn một nửa, hai người cũng ăn uống xong, lại như cũ chia nhau rửa bát, Sở Vân Tú nhân tiện cảm thán một câu, "Trong lúc em xem anh là huynh đệ, anh lại muốn em làm bà xã anh."​
"Cho nên mới không dám gọi điện cho em." Tôn Triết Bình không phủ nhận nói tiếp, "Hơn nữa cưới em rất có lợi, mỗi ngày có thế ăn thêm hai ba chén cơm."​
Số điện thoại kia chỉ lưu số của Sở Vân Tú, tin nhắn mấy ngày lễ tết anh đều mở ra xem, chỉ là Sở Vân Tú trước nay không gọi điện, nên anh cũng không gọi - Sở Vân Tú phải đi con đường tuyển thủ chuyên nghiệp của mình, mà anh tổn thương tay giải nghệ, tương lai không chung hướng, anh đã lùi khỏi cuộc sống của cô, việc gì phải chen vào nữa?​
Dù sao thời gian bên nhau chỉ ngắn ngủi chưa tới hai năm.​
"Em cũng không phải linh vật may mắn gì." Sở Vân Tú ảo não nói, "Đợi em giải nghệ mới dám nói ra, thật không giống anh chút nào, thiệt thòi em luôn thấy anh ngầu như vậy, đặc biệt trưởng thành."​
"Bởi vì thích, cho nên mới ngập ngừng." Tôn Triết Bình nói, "Anh cũng cảm thấy em rất đẹp."​
"Em bây giờ còn đẹp không? Có phải đã thành cụ bà rồi không?" Sở Vân Tú đặt chén xuống, cầm khăn lau tay, sau đó lại xoa tay cho anh, đôi tay của hai người đã sớm không còn giống năm đó được bảo hiểm, da dẻ nhăn nheo còn có đồi mồi, hệt như vỏ cây thô, nào còn trắng nõn đẹp đẽ khớp xương rõ ràng như ban đầu.​
Quân tử đã già, cũng phải nhiễm khói lửa nhân gian, tay hết được bảo hiểm, đành phải hạ phàm vào bếp nấu ăn thôi.​
"Vậy cũng là một trong những cụ bà đẹp nhất." Tôn Triết Bình nói ra câu này quá nghiêm túc, Sở Vân Tú cảm nhận được anh không phải chỉ dỗ dành mình, vì thế hai người ngồi trên sopha, xem đến hết chương trình chúc mừng, cô hỏi Tôn Triết Bình câu đã hỏi vô số lần: "Em luôn muốn hỏi anh thích em từ lúc nào?"​
"Lần đầu chúng ta gặp mặt không phải lúc đó." Tôn Triết Bình chợt nói, "không phải ở mùa giải thứ thứ, mà là thứ hai."​
Mùa giải thứ hai Bách Hoa lập đội ra mắt Liên minh, Tôn Triết Bình dẫn đội thi đấu hối hả ngược xuôi, dĩ nhiên cũng đã đến thành phố của chiến đội Yên Vũ. Anh chưa từng đến nơi này bao giờ, nên lúc được đội viên rủ rê, đánh xong trận thì kéo nhau đi dạo một chút.​
Kết quả thật là khéo, cả ngày này đều mưa, phương tiện công cộng chen không lọt, xe taxi cũng không có. Đến khi bắt được một chiếc lại không nhét hết được còn thừa ra một người, Tôn Triết Bình khoát tay, phóng khoáng để mọi người đi trước, còn anh thì chờ ở trạm xe.​
Ngờ đâu quá xui xẻo, toàn bộ xe đều đông nghịt người, chen cũng không cần chen nữa.​
Tôn Triết Bình nghĩ, hay là chạy đi mua ô rồi nhìn bản đồ đi bộ về khách sạn. Lúc anh vừa có ý nghĩ này, ngoài trạm xe mưa càng lớn hơn, đột nhiên nổi gió, mưa còn bị xối vào trong.​
Vào chính lúc này, trước mặt Tôn Triết Bình bỗng có một tán ô mở rộng, tựa như tấm khiên của kỵ sĩ, che chắn cho anh. Anh quay đầu nhìn lại, là một cô gái trẻ trên trán tóc rối ướt đẫm, vì không đủ cao nên phải nhón chân che mưa cho anh.​
Nhìn kỹ, mắt mũi cong cong dung nhan xinh đẹp, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt, xem ra là học sinh trung học.​
Chỉ là chiếc ô kia thật chẳng hợp với hình tượng của cô gái, chữ China Mobile in trên đó đã phá hoại hết bầu không khí.​
"Cảm ơn." Tôn Triết Bình thấy cô nhón chân cực khổ, quan tâm nói: "Anh cầm giúp em?"​
"Anh không cầm ô của em đi luôn đó chứ?" Cô gái trẻ hỏi anh.​
Tôn Triết Bình vừa kịp nuốt vào một câu "Cho anh mượn ô để đi mua một cái khác rồi quay lại trả em được không?" Bởi vì vẻ mặt anh ngạc nhiên quá rõ, cô gái kia bật cười khanh khách, nghe như tiếng chuông bạc lanh lảnh êm tai: "Được rồi, em đi mua giúp anh, ở đây chờ em."​
Cô che ô xoay người đi vào trong màn mưa.​
Tôn Triết Bình đợi một lúc, đến khi cô gái trẻ kia cầm chiếc ô hồng nhạt quay trở lại, vừa thở dốc vừa đưa chiếc ô đang cầm cho anh: "Lúc nãy quên nhấn mạnh anh chờ em, còn tưởng anh đi mất rồi. Biết vậy không cần phải chạy về, chưa đi, thì chiếc ô này tặng anh."​
"Không cần cảm ơn, cũng đừng hỏi han gì, cứ xem em là Lôi Phong đi." Cô gài chớp chớp mắt mỉm cười.​
Tôn Triết Bình nhìn bóng lưng cô rời khỏi, che ô quay về khách sạn, trận mưa kia kéo dài cả đêm, xuyên suốt không ngừng.​
Chiếc ô này về sau, mỗi lần đến Yên Vũ thi đấu anh đều mang theo, sau đó vào mùa giải thứ tư, anh nhìn dàn tuyển thủ mới mắt của các chiến, liếc mắt liền nhận ra Sở Vân Tú.​
"Có chuyện này nữa sao?" Sở Vân Tú kinh ngạc nói, cảm giác như được báo ân đến sau cùng còn lấy thân đền đáp, cô chăm chú suy nghĩ một lúc, cuối cùng bật cười: "Chuyện này em cũng làm không ít lần, cho nên thật không để ý, nhưng mà anh có gì phải ngại, qua bao nhiêu năm mới nói với em..."​
"Anh là muốn chờ xem, tự em có nhớ được hay không. Kết quả rốt cuộc anh đứng chở ở trạm xe đó, em lại không có chút phản ứng nào." Tôn Triết Bình nói: "Anh cũng không muốn đem chuyện này theo vào bình tro cốt, chỉ tiếc chiếc ô kia, bị em vứt đi rồi."​
Sở Vân Tú nghĩ nghĩ: "Em nhớ lúc đó định mua một chiếc ô mới, nhưng em đang có đến ba chiếc rồi... vì ba mẹ em luôn bảo phải biết giúp đỡ người khác nên hôm đó em nghĩ, mưa lớn như thế, hay là cũng như trước, tặng ô cho người khác là được, còn nữa hai chiếc ô trước em tặng cho hai cụ già, không biết sau đó họ có mang đi giúp người khác, lan truyền tình yêu của loài người hay không..."​
Cô liếc mắt nhìn sắc mặt Tôn Triết Bình, ngài ngại nở nụ cười: "Tuy không nhớ được chuyện đó, có lẽ là hôm đó em chỉ mỗi anh, nhưng không hiểu sao em vẫn nghĩ mình đã tặng ô cho ông cụ nào đó, haiz anh đừng trừng em, ba mẹ em và em là vậy đó, em mà nói mình tặng cho chàng đẹp trai, không chừng bọn họ sẽ hiểu lầm."​
"Thật không ngờ em để lỡ tuổi 18 của anh." Sở Vân Tú có chút tiếc nuối, "Thật muốn trở lại nhìn một chút, nếu có thể, anh ngàn vạn lần nhớ phải chờ em ở đó, không được đi trước."​
"Được." Tôn Triết Bình cười đáp.​
Sau đó hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc, bên ngoài mưa dường như nhỏ lại, nhưng vẫn chưa ngừng. Chương trình chúc mừng kết thúc, Sở Vân Tú lần lượt nhận được điện thoại của con trai con gái, bọn họ đều nói bởi vì cặp đôi kia, cả hai đã thành hot search trên Weibo.​
Già đầu vẫn có thể lên hot search, thật là khiến người nghe thấy vui vẻ.​
Vì thế hai người che ô ra ngoài dạo một chút, giữa đường Sở Vân Tú nhớ đến lúc đi quên rút chìa khóa, nên để Tôn Triết Bình đừng chờ mình quay về lấy.​
"Anh chờ em một chút, không được đi trước." Sở Vân Tú nói.​
Nhưng chờ đến lúc Sở Vân Tú trở lại, Tôn Triết Bình đã được người qua đường đưa đến bệnh viện.​
Sức khỏe của anh mấy năm gần đây càng lúc càng yếu, nhiều lần vào bệnh viện, cũng mấy lần phải vào phòng phẫu thuật, chỉ là lần này trở ra, đã không còn nghe được tiếng cười của anh nữa.​
"Chiếc ô này của cụ đúng không?" Bác sĩ đưa cho cô một chiếc ô sọc trắng xanh xen kẻ, "Chồng cụ nắm chặt thứ này, hẳn là rất quan trọng."​
Lễ tang được tổ chức rất long trọng, có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đến chia buồn. Cặp đôi nguyên tố pháp sư và cuồng kiếm sĩ yêu nhau kia cũng đến tặng hoa, bọn họ nói với Sở Vân Tú, chính vì cô và Tôn Triết Bình, hai người bọn họ mới lựa chọn chức nghiệp này, hơn nữa là rốt cuộc còn đến được với nhau.​
"Lúc chúng tôi quen nhau, đúng lúc cũng gặp trời mưa." Cô bé kia nói.​
Sau khi lễ tang kết thúc, hai người con của Sở Vân Tú hoảng hốt phát hiện, không biết từ khi nào, mẹ của họ cũng đã ngừng thở, theo cha ra đi, mà trong tay bà, nắm chặt một chiếc ô.​
Mưa dần rơi, hệt như cơn mưa ngày đó, tầm tã suốt cả đêm.​
Lúc Tôn Triết Bình mở to hai mắt, phát hiện mình đang đứng ở bên kia trạm xe, anh kinh ngạc nhìn xuống tay của mình, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra xem, biết được mình trở về lúc 18 tuổi.​
Nhưng nơi anh đang đứng không phải trạm xe anh gặp được Sở Vân Tú, mà ở phía đối diện.​
Anh bỗng dung cảm thấy hoảng hốt, vội vàng chuẩn bị đội mưa chạy sang trạm xe bên kia, bằng không để lỡ Sở Vân Tú thì không được.​
Thế nhưng lúc này lại có một cô bé ướt đẫm từ trong màn mưa chạy tới, nhào vào trong ngực anh, ánh mắt ướt đẫm, trên người cô chính là bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt.​
Cô bé kia nói: "Chuyện này, em hi vọng ông xã tương lai có thể nấu cơm cho em... em nhìn anh rất giống ông xã tương lai của em, có đúng vậy không? Hừm, thì ra dáng vẻ Đại Tôn anh lúc này là như vậy."​
"Vân Tú, ô trong tay em đâu?" Tôn Triết Bình dở khóc dở cười.​
"Không biết nữa." Sở Vân Tú thõng tay bất đắc dĩ nói, "Lúc em mở mắt ra trong tay đã không có ô, trận mưa này nhất định rơi suốt đêm, tóm lại chúng ta đi mua ô trước đi."​
Hai người cùng bước vào màn mưa, nhưng bọn họ không chú ý tới lúc này, ở trạm xe đối diện, có một cụ ông đang quan sát bọn họ, hồi tưởng lại cô gái mặc đồng phục xanh nhạt khi nãy đi qua trước mặt mình, ô trong tay đột nhiên rơi xuống đất, ông không quay đầu đã xông vào trong cơn mưa to.​
Ông nhặt lên chiếc ô sọc trắng xanh xen kẽ, nói: "Vân Tú, anh chờ em."​

Hoàn.
 

Bình luận bằng Facebook