Hoàn [Tinh Tú 2020 - 10H][Dụ Sở] Đừng Yêu Tôi, Không Kết Quả

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,514
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1
ĐỪNG YÊU TÔI, KHÔNG KẾT QUẢ
Dụ Sở

Tác giả:
Edit: Kazeshizu

Một Fanfic thuộc projectAll Sở All - Chúng Tinh Phủng Tú

...

Sở Vân Tú và Dụ Văn Châu lúc trước cũng là vô tình mà yêu nhau, khi chia tay cũng là không để ý.

Dù vậy bọn họ đều hiểu: trên thế giới này chưa từng có chuyện gương vỡ lại lành.

Mùa giải thứ bốn không thiếu tân binh, cậu là tân binh, tôi cũng là tân binh, không có gì khác biệt.

Bên trong nhà thi đấu tối đen, các tân binh trẻ tuổi ngồi thành nhiều hàng, như rau hẹ trên bờ ruộng mùa xuân, tinh thần phấn chấn, sinh lực dồi dào, ngược sáng sinh trưởng.

Sở Vân Tú thừa lúc mọi người đang hoan hô mà liếc mắt nhìn lén Dụ Văn Châu một cái.

Anh ngồi nghiêm chỉnh, không ngừng ghi chép lên tập giấy đặt trên đầu gối. Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên cạnh nhảy cẫng lên vỗ tay, để lộ chiếc răng khểnh rất nhỏ, theo tiếng hoan nghênh mà trầm trồ khen ngợi không ngừng. Mà Dụ Văn Châu mặc đồng phục tương tự lại chỉ im lặng ngồi tại vị trí của mình, bình tĩnh ghi nhớ điều gì đó. Tốc độ viết của anh không nhanh, thường xuyên ngẩng đầu lên quan sát, nhìn thấy gì đó, cân nhắc nửa ngày mới thật sự viết xuống. Đương nhiên, cũng có lúc anh không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ lúc nào tiếng hoan hô vang lên quá to thì anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Đôi mắt như vì tinh tú đột nhiên ngước lên, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt ấy vừa trong suốt, lại như lấp lánh hơi nước trong veo, ánh lên dưới ánh huỳnh quang, nhìn kỹ lại mơ hồ nhìn thấy trong đó có những đốm lửa đang bập bùng cháy.

Thiếu niên tân tú ngẩng đầu nhìn về phía sàn thi đấu, Sở Vẫn Tú bỗng nhiên nghĩ - À, thì ra người này cũng tâm huyết như vậy.

Cô cảm thấy rất thú vị, nhịn không được muốn biết anh viết cái gì.

Mà Dụ Văn Châu bị người đẹp liếc nhìn một cái, suýt nữa không cầm nổi bút.

Sở Vân Tú nhìn dòng chữ trên cuốn vở, không nhịn được cười một tiếng.

『Không khí rất sôi nổi』

『Thiếu Thiên ồn quá』

『Đáng đánh đáng đánh』

Nhớ lại đoạn ký ức ấy, Sở Vân Tú đốt điếu thuốc, tựa lưng vào tường, hít một hơi thật sâu. Đó là điếu thuốc trước khi lên sàn đấu mà cô đã đốt, sau bị Lý Hoa gấp gáp dụi đi, giờ này cô cũng không còn điếu thuốc nào, liền lấy lại cây ấy mà châm. Chất nicotin theo khí quản xuống cổ họng, tiến đến phổi, rồi lại quay ngược trở lại cổ họng, sau đó phun ra một ngụm khói. Tư thế hút thuốc của cô không phong tình vạn chủng như những nữ nhân khác, bản lĩnh hút thuốc của Sở Vân Tú là ở năm đó trong tiệm net mà học được, nếu phải nói giống ai, chắc hẳn có vài phần tương tự Ngụy Sâm.

Dụ Văn Châu và cô cùng đứng tựa lưng vào một bức tường, anh cũng không để ý đến tay của mình, lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng ngậm, sau đó ngựa quen đường cũ mà lấy bật lửa trong túi của Sở Vân Tú mà đốt điếu thuốc.

Sở Vân Tú bực bội nói: "Đây là điểm của anh mà tôi ghét nhất, chuyện nhỏ gì cũng biết."

Lúc nào cô cũng mang theo hai chiếc bật lửa, chiếc vừa rồi là lấy của nhân viên công tác, còn lại là một chiếc Zippo nhưng cô không hay dùng đến, bình thường đều nhét sâu dưới đáy túi, vậy nên cũng không có ai biết.

Nhưng Dụ Văn Châu lại là ngoại lệ -- tên này thật sự biết quá rõ ràng cô mang theo thứ gì trên người!

Dụ Văn Châu vừa hút thuốc vừa cười, mang bật lửa trả lại cho cô, cử chỉ tự nhiên, khác hẳn ấn tượng lúc bình thường mà anh mang đến cho người khác.

Đoạn ký ức đối với Dụ Văn Châu lại chỉ là một mùi thơm ngát mà thôi.

Trước khi Hoàng Thiếu Thiên lên sàn đấu vẫn ríu rít bên tai anh không ngừng: "Đội trưởng, lát nữa người ngồi cạnh cậu chính là đội trưởng của Yên Vũ Sở Vân Tú đấy! Cậu đừng có nhìn mặt rồi nghĩ cổ dịu dàng ít nói, tính cách cổ chả tốt lành gì đâu!" Dụ Văn Châu nghe xong, ngẩng đầu cười như không cười với cậu ta: "Cậu biết nhiều nhỉ."

Hoàng Thiếu Thiên nhăn mặt, kỳ thật cậu cũng không muốn biết, thế nhưng lúc trước cậy mạnh bị cô ta liếc mắt nhìn một cái. Nữ nhân kia nhìn cậu loay hoay vất vả mất nửa ngày mới chậm rãi đi tới, trên môi đang cắn điếu thuốc, nhanh gọn giải quyết mớ rắc rối của cậu, sau đó còn vỗ vỗ vai của cậu.

"Người anh em, trình độ của cậu là... cấp đồng à?" Cô vừa dứt lời liền bật cười, sau đó phất tay rời đi, hoàn toàn không để ý đến việc mình đã đâm một vết thương vào lòng nhóc Hoàng Thiếu Thiên.

... Cô là quỷ à?

Dụ Văn Châu nghe xong lại rất vui, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, để cho Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang bi thương một chút mặt mũi.

Mà sau này anh có muốn cười cũng không được -- Sở Vân Tú thật sự là gai độc, cô khiến lòng người tê liệt, vô tâm mà nhẹ nhàng gieo độc vào trong lòng người.

Khi ấy cô cúi đầu nhìn xuống quyển vở của anh, lọn tóc dài rơi xuống ngay chóp mũi anh, tản ra một mùi hương nhè nhẹ giữa không khí. Sở Vân Tú vươn tay kéo tóc ra sau tai, lộ ra một bên tai trắng nõn cùng những ngón tay thon dài, với một chiếc khuyên tai và chiếc nhẫn bằng bạc, khiến cho người ta không khỏi giật mình.

"Cậu là Dụ Văn Châu?" Cô gần như dựa sát bên đầu anh, quay lại cười hỏi: "Thích ăn bạch trảm kê?"

Dụ Văn Châu ở tuổi ấy kỳ thật đã gặp qua không ít con gái, nhưng lại chưa từng gặp người nào có thể đẹp bằng một nửa Sở Vân Tú. Trên người cô có một loại khí chất hoàn toàn bất đồng với những người con gái cùng lứa-- đều không có vẻ ngoài bình đạm như vậy-- Sở Vân Tú có thể xé rách và lôi ra một thứ gì đó, mạnh mẽ như gió cuốn mây trôi đi, nhưng cô lại đi theo con đường ngược lại, giống như trong đàn cừu có một con... quỷ.

Dụ Văn Châu cười, trên tay vẫn cầm điếu thuốc, giơ lên như muốn tìm tòi gì đó, lại cũng giống như tìm dấu của chiếc nhẫn kia -- kỳ quái, đeo nhẫn lâu như vậy, lại không lưu lại thứ gì. Anh cảm thấy có chút hụt hẫng, vì thế lại đi sờ vành tai, có một chút gì đó cộm cộm, là dấu vết lỗ tai đã khép lại.

Đúng là dấu vết ấy.

Khi anh và Sở Vân Tú ở cùng một chỗ đúng thật đều là kẻ ngốc, việc cùng đeo nhẫn và xỏ lỗ tai cũng là một trong những việc không nhỏ không lớn đã làm lúc ấy.

Mối tình đầu thật sự có ma lực, buông thả và lông bông cả đời này của Dụ Văn Châu đều đã dùng hết cho Sở Vân Tú, chỉ có tính cách biết kiềm chế và bình tĩnh là giống như hiện tại, coi như cũng là điều nên làm được.

Trên đời này chưa từng có chuyện gương vỡ lại lành.

Khi đó bọn họ vừa mới quen biết, hai người đều là tiểu đội trưởng, vị trí ngồi của Lam Vũ và Yên Vũ lại được sắp xếp cạnh nhau. Dụ Văn Châu nghĩ: sao lúc trước lại không phát hiện nhỉ, ngay cả đội danh của bọn họ cũng giống nhau như vậy? Nhưng tiểu đội trưởng lại không hề nghĩ tới việc, bản thân mình còn có một mặt cẩn thận như vậy.

Hai đứa nhóc sóng vai ngồi dưới đài tối om, bả vai cứng đờ, nhưng chưa bao lâu sau, một tay đã cầm lấy tay của đối phương. Cũng không rõ ai là người bắt đầu trước, hoặc cũng có thể là do cả hai đều vô tình chạm tay nhau? Sở Vân Tú ở trong lòng miên man nghĩ như vậy.

Bàn tay được bao phủ, mồ hôi nóng rực lướt qua làn da, khi một lần nữa chạm vào, lại mang đến cảm giác vô cùng thân thiết. Ánh đèn từ màn hình thỉnh thoảng chiếu xuống nơi hai bàn tay đan nhau, vừa bí mật lại khiến người ta choáng váng.

Kẽ ngón tay chà xát kẽ ngón tay, từng ngón tay quấn quýt lấy nhau, rõ ràng không hề có động tác rõ ràng nào, nhưng lại khiến lòng người muốn càng nhiều thêm nữa.

Mãi cho đến khi Sở Vân Tú thấy đau mà kêu lên, đầu ngón tay kia mới chịu rút về.

"Sở Vân Tú." Đội trưởng Lam Vũ chính trực thân thiện đột nhiên ở sau lưng gọi cô.

Mọi người nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt mang theo sự tò mò. Sở Vân Tú quay đầu lại thì nhìn thấy Dụ Văn Châu giơ bàn tay kia lên, ngón trỏ đặt giữa đôi môi, trong bóng tối lại vô cùng bắt mắt. Anh hạ mắt, rồi chẳng bao lâu lại giương mắt nhìn cô, khiến cho cô nhớ lại chuyện vừa rồi.

Da đầu Sở Vân Tú run lên, thoáng chút đỏ mặt.

"Cố lên."

Dụ Văn Châu kéo dài câu nói, trong bóng tối, hệt như đôi tay không thể tách rời.

Ha, thì ra là nói cố lên. Mọi người biết được đáp án, tất cả ánh mắt đều rời đi.

Nhưng cả người Sở Vân Tú cứng lại, mờ mịt gật đầu, dưới chân lại như có gió, mất bảy tám bước đã rời khỏi hàng ghế tuyển thủ.

Trái tim không ngừng đập trong lồng ngực, suýt nữa thì muốn rơi ra khỏi cuống họng.

"Tôi và anh rốt cuộc đã làm những chuyện ngu ngốc gì vậy?"Sở Vân Tú che mặt.

Dụ Văn Châu cười ôn hòa đứng ở bên cạnh cô "Không ít, nhưng là mối tình đầu thì cũng là chuyện bình thường."

Tóm lại là cả đời cũng không thể quên được, chấn động lòng người, bụi hoa rực rỡ cũng không thể sống đơn giản hay ngu ngốc tẻ nhạt được.

Cả đời chỉ có một lần, có ai lại không muốn một lần được hết mình mà sống cơ chứ?

Tôi là người bình thường, nên cũng không ngoại lệ.

"Khi đó rất ngu ngốc."Sở Vân Tú vỗ vỗ hai má đỏ bừng, bởi vì cảm thấy thẹn mà trừng mắt nhìn anh.

Cô lúc này không giống như nữ vương khoác lên mình trang phục dự tiệc, vẻ mặt ửng hồng thật sự khiến người ta hoài niệm về tiểu cô nương lúc chưa dùng đến son phấn. Khi đó cô vẫn dùng dây thun có màu sắc sặc sỡ để cột tóc, mấy vật như vải, lụa, nhung đều để trong một cái hộp lớn; hiện tại cô lại chỉ buộc bằng một dây thun màu đen, vĩnh viễn chỉ có cái này, nếu mất thì mua lại, cũng không hề chuẩn bị nhiều thứ làm gì.

"Còn không phải là do lá gan của cậu lớn à, đi dụ dỗ tôi." Dụ Văn Châu nhịn không được cười khẽ.

Đôi mắt anh cong thành hình bán nguyệt, ngửa đầu cười rộ lên, đường cong nơi cuống họng vô cùng rõ ràng. Kỳ thật mấy năm nay Dụ Văn Châu thay đổi không tí, người này trước kia luôn giả vờ hiền hòa, trong lòng lúc nào cũng ghi nhớ từng chuyện người khác làm, chờ thời cơ thích hợp thì hoàn trả; còn Dụ Văn Châu của hiện tại hiền hòa thì đúng là hiền hòa, nếu có cừu oán gì thì bình tĩnh trả lại, để trong lòng càng sảng khoái càng tốt.

Trên thế giới chưa từng có chuyện gương vỡ lại lành.

Tiếng hoan hô bên ngoài ngày càng lớn.

Cái gọi là trí nhớ kỳ thực chỉ là thỉnh thoảng lại lóe lên một vài sự kiện, nếu thật sự buông xuống, không lấy ra nữa, thì trong một cái chớp mắt, nó chỉ là chuyện xưa mà thôi, ví dụ như mỗi năm mỗi tháng lại cùng một cô gái nào đó nói chuyện yêu đương, cô ấy tốt mà tôi cũng tốt, nhưng sau đó lại cảm thấy không hợp nên chia tay làm bạn bè tốt, nhưng thời điểm vui vẻ khi ở cùng cô ấy, đến hiện tại nghĩ lại cũng không cảm thấy hối hận.

Nếu như không buông xuống được thì sao?

Tươi cười của hai người đều lạnh xuống không ít, bắt đầu trầm mặc hút thuốc, giống như đang cố gắng dập tắt đi ngọn lửa nhỏ, sau đó vỗ mông chạy đi.

Cuối cùng tôi cũng đã rộng lượng hơn.

Cuối cùng tôi cũng đã dứt tình.

Trên thế giới chưa từng có chuyện gương vỡ lại lành.

Dụ Văn Châu lấy thuốc lá trên môi xuống, mà Sở Vân Tú ở bên kia vẫn tức giận, chật vật sặc không ngừng, thậm chí còn bắt đầu ho khan. Dụ Văn Châu nén cười, không biết tìm thấy chai nước ở đâu, mở nắp rồi nhét vào trong tay cô.

"Kẻ nghiện thuốc, không được thì bỏ đi."

Sở Vân Tú ho đến chết đi sống lại, nhận lấy chai nước của anh: "Đi, xuống địa ngục đi! Là do tôi nhất thời, khụ, nhất thời không chú ý!" Cô ho đến mức tay chân không còn sức, dựa cả người vào tường để điều chỉnh hơi thở, chai nước ở trong tay cũng sảy tay mà rơi xuống.

Dụ Văn Châu nhặt chai nước lên, ngồi xổm bên người cô, giúp cô vỗ lưng cho thuận khí rồi quay sang nhìn cô: "Sở Vân Tú, muốn dọa người khác sao?"

Sở Vân Tú tức giận: "Nước để lại, cậu, đi ngay! Không phải người tiếp theo lên sàn đấu là cậu à? Cậu còn ở đây làm người tốt với tôi làm gì? Do tôi lâu lắm rồi không hút thuốc, còn không phải do cậu ngồi ở đằng đó hút thuốc nên mới khiến tôi muốn hút à!"

Dụ Văn Châu nghe xong ngẩn ra, nhìn xuống điếu thuốc trong tay, chợt nhớ ra trước đó anh thật sự ngồi hút thuốc trên ghế tuyển thủ.

Còn vì sao mà người ngồi xa như Sở Vân Tú vẫn có thể phát hiện...

Anh đột nhiên đứng lên, lùi từng bước về sau, đầu óc không thông suốt, trong lúc nhất thời là một mớ hỗn loạn, nhìn người vẫn ngồi chổm hổm trên mặt đất, trong lòng rốt cuộc dấy lên cảm giác sợ hãi không biết từ đâu đến.

"Tôi lên sàn đấu." Anh đặt chai nước bên chân Sở Vân Tú.

Sở Vân Tú cầm lên, ném về phía anh, rồi lại rơi xuống như trước. Chỉ là Dụ Văn Châu không tiếp tục nhặt nó lên, mà là bước chân loạng choạng rời đi. Dưới chân như có gió, bước bảy tám bước, hệt như đang muốn nhanh chóng thoát khỏi giấc mộng.

Trên thế giới chưa từng có chuyện gương vỡ lại lành.

Anh ta chính là muốn bình tĩnh nói với tôi như vậy.

Đợi đến khi xung quanh không còn ai, bóng đèn kéo dài thành một đường, có một giọng nói rất nhẹ vang lên, như là trói buộc, lại cũng như là cơn gió dịu dàng.

Cô nói: "Xin lỗi, tôi hối hận rồi, chúng ta lại bắt đầu lại được không?"

Cô nói từng chữ như hoa sen, mỗi một chữ lại như thay nhau nở rộ, rải đầy những cánh hoa giữa gương, rồi chỉ một giây sau đó, một cơn chấn động ập đến, những ánh hoa khẽ rung lên, từ trong ra ngoài bay tứ tung, mà trong không gian chỉ còn sót lại câu nói "Tôi hối hận".
Tâm mơ hồ mệt mỏi, giống như một tấm lụa trắng giữa không trung, bay đến một nơi xa lạ, tất cả mọi thứ đều trống rỗng.


--『Không, kì thực là tôi hối hận.』

Trái tim đập ngày một dồn dập, hệt như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Sở Vân Tú sặc nửa ngày, cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Hệt như cô vừa nuốt phải một đốm lửa, nó đi theo dọc xuống khí quản, sau đó rơi xuống một nơi nào đó, khiến đầu óc cô đau buốt không thôi. Sở Vân Tú ngửa cổ uống một ngụm nước lớn, cảm nhận nó chậm chạp uốn lượn len lỏi khắp các tế bào, lúc này mới lấy lại được giọng nói của mình.

Cảm nhận được vành mắt ướt át, cô chớp chớp vài cái, cảm thấy sự lạnh lẽo nơi đôi mắt, không khỏi than thở: "Mình không phải là quỷ sao? Sao lại hết nhanh như vậy?"

Nói xong cô như là nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt thay đổi, đột nhiên nở nụ cười giữa màn đêm.

『Phải rồi, anh ta vẫn luôn nói mình là ma quỷ.』

『Xin lỗi, ma quỷ hối hận rồi』

Mối tình đầu không hay ho với Dụ Văn Châu khiến cô cảm thấy đó là tiếc nuối cả đời mình. Đời này cô được gọi là tai họa của toàn bộ liên minh và tân binh, nhưng kì thực thật sự gặp họa cũng chỉ có Dụ Văn Châu mà thôi.

Cậu đừng sợ làm gì.

Kỳ thật tôi luôn biết.

Trên thế giới chưa từng có chuyện gương vỡ lại lành.

Ừ, tôi đã sớm biết rồi.

Hoàn.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Sao mị cứ thấy đắng mề thế nào ấy...
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#3
Không sao đâu!
Dụ Văn Châu chắc sợ ảnh hưởng đến thi đấ nên mới bỏ chạy, mà một khi Dụ sợ, thì tức là tâm động. Sở đội cứ chờ đi, tâm đã động rồi sẽ làm cho não cũng động, một ngày nào đó tay chân lại động. Mà ngày ấy chắc sẽ không xa.
 

Bình luận bằng Facebook