Hoàn [Tinh Tú 2020 – 18H][Sở Tô] Đã đủ yêu người

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Đã đủ yêu người


Author:花泽Q_最近休息一下

Cv: Phong Hạ

Edit + Beta: Băng Ly





Cre art: 木可柒



Lời tác giả:

Vân Tú sinh nhật vui vẻ!

Cảm tạ tổ chức ~ Hướng nguyên, HE.




1.

Đầu mùa đông nhiệt độ không khí hạ thấp, dường như ngay cả những đám mây dày đặc trên bầu trời đen thẫm cũng tản bớt đi, lúc này lộ ra trời trong rõ nét. Trăng non nhạt màu treo trên không trung, vắt vẻo không ngã, ánh sáng vàng rực xua tan một vùng tối xung quanh tạo ra quầng trắng ấm áp. Những vì sao lẻ loi điểm xuyết trên nền trời như ẩn như hiện, tăng thêm mấy phần tĩnh mịch.

Sở Vân Tú đi từ nhà thi đấu ra, ngẩng đầu đã nhìn thấy khung cảnh này, những căng thẳng bất an lo được lo mất của trận đấu lúc này mới chậm rãi lắng lại.

Cô thở dài một hơi, vuốt vuốt mái tóc dài, gió lạnh thổi qua con đường khiến cô run rẩy, thoáng giật mình một cái. Vô thức lấy điếu thuốc ra, lại sờ tay vào túi áo khoác đội phục muốn tìm bật lửa.

Ai ngờ sờ được điện thoại, lúc này mới nhớ ra hôm nay thi đấu ở sân khách với Gia Thế, gặp được chị em tốt của mình - Tô Mộc Tranh, muốn gọi điện hẹn bạn tới một cửa hàng trà sữa ấm áp, tụ họp tám chuyện một phen.

Đây coi như là giao hẹn bất thành văn giữa hai người. Tình bạn của tuyển thủ nữ luôn thân thiết hơn một chút, lại thêm hai người ra mắt cùng mùa giải, tuổi tác ngang bằng, tính cách hợp nhau, tán gẫu với nhau nhiều, vì thế quan hệ cũng tốt hơn hẳn.

Sở Vân Tú bấm điện thoại, để điếu thuốc vào lại hộp, sau đó nhét hộp thuốc vào túi áo.

“A lô? Vân Tú?”

Điện thoại vừa gọi, bên kia nhấc máy ngay, thanh âm của Tô Mộc Tranh truyền tới có chút sai lệch, bên tai loáng thoáng tiếng ồn ào, nhất thời không biết là từ bên đối phương truyền tới hay bên ngoài phía mình.

Trong lòng Sở Vân Tú không hiểu sao lại vui vẻ hẳn lên, làm bộ hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Tô tiểu thư, xin hỏi đêm nay ta có diễm phúc được mời nàng ra gặp một chút?”

“Ha ha ha…” Trong tai nghe truyền đến một tiếng cười, là giọng cười nhí nhảnh đáng yêu của một cô gái đơn thuần, Sở Vân Tú thích tiếng cười này của Tô Mộc Tranh nhất, không phải nụ cười ngọt ngào chuẩn mực như thường lệ trước ống kính, cảm giác khác nhau rất lớn.

Cuối cùng, Tô Mộc Tranh mới mở miệng tiếp nhận trêu chọc nói, “Sở tiểu thư, xin hỏi đây là đang học lời thoại của bộ phim nào vậy? Bộ phim mới nhất mà nàng xem là gì nha?”

“Thân Sĩ Công Lược”, Sở Vân Tú nghiêm túc đáp, “Nam chính rất đẹp trai, nhưng mà tớ lại thích nam phụ hơn. Thấy hôm nay tâm trạng tớ không tệ không, bởi vì hôm qua là tập cuối, không ngờ nữ chính lại chọn ở bên nam phụ…”

Tô Mộc Tranh nghe giọng Sở Vân Tú giả bộ như thật, bật cười nói, “Được rồi tiểu thư, mời tiểu thư quay đầu nhìn xem.”

Sở Vân Tú nhướn lông mày, tư thế xoay người rất giống có ai đó dùng chiêu Ám Dạ Phi Ảnh* lên người cô.

* Ám Dạ Phi Ảnh: phép thuật hệ bóng tối, hiệu ứng đặc biệt cưỡng chế mục tiêu xoay tròn 180 độ.

Tô Mộc Tranh đứng cách đó không xa, mặc đội phục Gia Thế, quàng một chiếc khăn quàng cổ màu cam không quá dày, điện thoại áp bên tai, thấy Sở Vân Tú xoay người thì giơ tay lên, dùng sức vẫy vẫy với cô.

Sở Vân Tú cúp điện thoại, không để ý tới mái tóc đang bị gió thổi loạn, ngược gió đi về phía Tô Mộc Tranh.

“Vốn lúc đầu nghĩ đánh xong thì trực tiếp đứng trước cửa chặn cậu, nhưng tốc độ không đủ nhanh, cậu đã ra mất rồi, làm tớ phải đi tìm cậu nha.” Tô Mộc Tranh mỉm cười, mở miệng nói trước.

“Kết quả vừa ra cửa đã thấy bóng lưng cậu buồn phiền ngẩng đầu nhìn trời.” Em Tô cười hì hì, ngước mắt nhìn Vân Tú, nói thêm một câu.

Không đợi Sở Vân Tú mở miệng đáp lại, đột nhiên cô tiến lên một bước, ôm eo nhỏ của đối phương, nhanh như chớp thò tay vào áo khoác lấy ra một món đồ, quả thực là phát huy hoàn hảo tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Thuốc lá, tớ tịch thu…”

“…” Sở Vân Tú bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười giảo hoạt trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng búng trán cô một cái, “Được rồi được rồi, đi nhanh thôi, ngoài này gió lớn, sợ cậu cảm lạnh…”

Tô Mộc Tranh theo thói quen kéo tay Sở Vân Tú đi vào ven đường chuẩn bị đón xe.

“Lần này dẫn cậu tới một tiệm trà sữa mới mở, băng sa chỗ đó ăn cực ngon…”

“Lập đông rồi còn ăn băng sa, con gái như này là không được nha…”

“Ha ha ha…”

Sở Vân Tú tùy ý Tô Mộc Tranh, mặc cho cô nắm tay mình, trong đầu lại có chút mất tập trung, liên tục nhớ lại cảnh Tô Mộc Tranh ôm mình vừa nãy.

Trên người cô ấy có mùi thơm trong trẻo dễ chịu, không biết là nước hoa hay sữa tắm, chậm rãi không tan, suối tóc mềm mại cọ qua bên gáy, tới giờ vẫn còn chút ngứa, thân hình mềm mại mảnh khảnh, ôm vào vừa trọn vòng tay, trong lòng cũng vừa vặn lấp đầy...

Rõ ràng chỉ là động tác đùa giỡn không thể bình thường hơn giữa con gái với nhau!

Sở Vân Tú đứng bên ngoài chịu gió lạnh một lúc lâu, bàn tay lạnh buốt. Còn Tô Mộc Tranh mới từ trong nhà thi đấu đi ra, nhiệt độ tay hơi cao một chút, lòng bàn tay ấm áp khô ráo dán trên mu bàn tay cô, trong chốc lát cảm giác tim đập rộn lên…

Hình như là, không tốt lắm nhỉ?

2.

Yên Vũ mùa giải này thế đang mạnh, cường độ thi đấu ngày càng dày đặc, Sở Vân Tú lại là nữ đội trưởng duy nhất trong Liên minh, ít nhiều bị nghi ngờ, lại có phần được chờ mong, phải chịu bao nhiêu áp lực có thể đoán được.

Bận rộn ngập đầu, thực sự không rảnh quan tâm đến chuyện khác, bận đến mức ngay cả phim truyền hình cũng không có thời gian xem, lại nhìn như vô ý dành chút thời gian để ý Tô Mộc Tranh từ xa.

Lúc trước hai người có thời gian rảnh sẽ gọi video với nhau, vừa xem phim vừa nghe tiếng cười thoải mái mặc kệ hình tượng của đối phương, vừa chê bai nội dung phim vừa cắn hạt dưa hoặc ăn khoai tây chiên, chỉ trong lúc này, hai cô gái mới thoải mái để lộ dáng vẻ bình thường của con gái tuổi này, vô lo vô nghĩ.

Sở Vân Tú không muốn loại ở chung tự nhiên tùy ý giữa hai người bị tư tâm của mình phá vỡ, vì vậy cố hết sức dành cho mình một khoảng thời gian điều chỉnh bản thân. Cô không có ý biểu lộ tình cảm của mình với Tô Mộc Tranh, bởi cô cũng hiểu rất rõ, nếu không muốn xảy ra tình huống xấu nhất là đánh mất tình bạn này, duy trì thực tại là lựa chọn duy nhất.

Cho đến khi trên mạng dậy sóng bởi thông tin Diệp Thu giải nghệ.

Tin tức này trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang dĩ nhiên là khơi lên sóng to gió lớn, nhưng người trong cuộc lại biến mất không chút dấu vết, không có cách gì hỏi thăm được thông tin chính xác, chỉ có mấy lời đồn nhảm lan tràn trên mạng.

Chuyện nội bộ Gia Thế, lúc trước Sở Vân Tú cũng từng nghe Tô Mộc Tranh kể qua, nhưng vì liên quan đến thông tin đội khác nên cũng không tiện hỏi nhiều, cũng không để tâm nghiên cứu tìm hiểu. Nhưng thực ra đại đa số tuyển thủ trong lòng đều hiểu rõ nguyên nhân, chỉ là không có lập trường lên tiếng mà thôi.

Sở Vân Tú nhắn tin qua Wechat cho Diệp Tu, không nhận được trả lời, sau đó lại hỏi Tô Mộc Tranh, nhưng cảm xúc em Tô không tốt, cũng không muốn nói gì thêm.

Lại một thời gian sau, Gia Thế đối chiến Ba Lẻ Một, trong trận đoàn đội, Mộc Vũ Tranh Phong không kịp đề phòng đã bị áp chế cận thân, còn Nhất Diệp Chi Thu vốn từ trước đến nay sẽ luôn chắn trước mặt bảo vệ nàng lại tập trung độc chiến ở phía khác, lúc đó Sở Vân Tú mới hiểu được, cô gái của mình bây giờ cô độc đến mức nào.

Còn mình luôn miệng tự xưng là bạn bè tốt nhất, khuê mật tốt nhất của Mộc Mộc, nhưng khi cô cần bạn bè an ủi nhất, lúc cô yếu đuối nhất, mình còn xoắn xuýt chút nhi nữ thường tình kia làm gì.

Sở Vân Tú xem phỏng vấn sau trận đấu, ống kính quay cận cảnh Tô Mộc Tranh một mình lặng lẽ rời sân, cảm thấy mình thực sự không phải một người bạn tốt.

Thế là nhân dịp cuối tuần, ngày hôm sau đặt vé bay thẳng đến thành phố H, gọi điện thoại cho Tô Mộc Tranh.

Em Tô vừa rời giường đã nhận được điện thoại, vội vàng cầm điện thoại chạy ra, giày cũng chưa kịp xỏ.

Sở Vân Tú đứng trước cổng câu lạc bộ chịu gió lạnh, xa xa nhìn thấy Tô Mộc Tranh vừa chạy tới vừa mỉm cười với mình.

Tô Mộc Tranh cũng không biết mình làm sao vậy, đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, muốn khóc, lại cảm thấy không ổn lắm, vội vã lau khóe mắt, vẫy tay chào đón.

“Sao tự dưng tới đây vậy?” Cô nắm bàn tay chịu gió lạnh băng của Sở Vân Tú, muốn đem nhiệt độ của mình truyền cho người kia một chút.

“Nhớ cậu chứ sao.” Sở Vân Tú cười hì hì, “Hôm nay cậu có lịch trình gì không? Có rảnh không đi chơi với chị em tốt vượt ngàn dặm xa xôi sang đây gặp cậu?”

“Vậy thời gian của Tô tiểu thư hôm nay giành cho ngài a, Sở lão bản…”

“Được thôi, vậy tớ không khách sáo, đi nào, mời cậu ăn băng sa.” Sở Vân Tú đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi loạn của Tô Mộc Tranh ra sau tai, cười nói.

“Tớ còn chưa thay giày…” Tô Mộc Tranh cúi đầu nhìn dép bông gắn con thỏ lông xù dưới chân mình.

“Không cần thay, tiện thể đi mua cho cậu đôi giày mới, mấy hôm trước không phải cậu nói muốn mua giày mới sao, hôm nay tớ mua cho cậu.” Sở Vân Tú không đợi Tô Mộc Tranh phản đối, kéo tay cô đi về phía trước.

“Chờ một chút, Tô Mộc Tranh là nữ thần quốc dân, phải chú ý hình tượng, tớ còn chưa trang điểm! Hình tượng! Vấn đề hình tượng nha…” Tô Mộc Tranh chưa nói xong đã vui vẻ hát hò trong tiếng gió thổi vù vù…

“Mộc Mộc nhà ta xinh đẹp bẩm sinh!” Sở Vân Tú bật cười nói.

Tô Mộc Tranh vừa đánh yêu một cái không có lực công kích vừa cười đứt quãng, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, cũng không thèm lau đi, bị gió thổi qua còn cảm thấy phát lạnh. Trái tim trống vắng được Sở Vân Tú bổ sung lấp đầy, ấm áp đến cực điểm.

Sở nữ vương nói được làm được, kéo Tô Mộc Tranh đến cửa hàng giày.

“Thật sự mua giày hở?” Tô Mộc Tranh vừa rồi cười đến thỏa thích, nuốt vào một bụng gió lạnh, lúc này sắc mặt hơi trắng bệch.

“Đúng thế, nếu nửa đường gặp được phóng viên, nhìn thấy dáng vẻ cậu đi dép bông…” Sở Vân Tú dừng một chút, ra vẻ như thật nói, “Tiêu đề trang nhất ngày mai sẽ là: “Tin hot! Nữ thần đệ nhất Liên minh có sinh hoạt cá nhân là như thế này!”

“Ha ha ha ha…” Tô Mộc Tranh không nhịn được lại bật cười, trạng thái buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần này, đã rất lâu cô chưa từng trải nghiệm qua.

Sở Vân Tú nghiêng đầu nhìn cô, lo lắng trong lòng mới buông xuống một chút, lại lập tức chú ý đến một vấn đề khác…

“Sắc mặt cậu không tốt lắm, sao vậy? Bị cảm sao?” Sở Vân Tú nhíu mày, đưa tay sờ thử trán Tô Mộc Tranh.

“Không sao!” Tô Mộc Tranh phẩy tay, “Vừa rồi trên đường chịu gió tí thôi, chờ một lúc lại bình thường ấy mà.”

Sở Vân Tú nhìn cô đầy nghi ngờ, không nói lời nào tháo khăn quàng cổ của mình xuống, ép buộc quàng quanh cổ Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh trải qua nguyên buổi sáng đã hiểu được nói lời từ chối với Sở nữ vương độc tài là vô dụng, vì vậy yên lặng nhận khăn, không nói gì cả.

Trên khăn quàng cổ còn vương lại nhiệt độ cơ thể của người kia, vô cùng ấm áp, trái tim cũng bị bao bọc cực kỳ chặt chẽ.

Có lẽ nhìn ánh mắt Tô Mộc Tranh có chút không tự nhiên, Sở Vân Tú hiếm khi nói năng do dự, chần chừ một hồi mới mở miệng nói:

“Mộc Tranh… cậu… nếu là, có tâm sự gì có thể nói với tớ, cho dù tớ có thể không giúp được gì, nhưng là bạn… bạn thân của cậu, tớ sẽ cố hết sức chia sẻ với cậu.”

Tô Mộc Tranh không ngờ Sở Vân Tú đột nhiên nói câu này, sững sờ một chút, sau đó hạ mắt xuống, mím môi mỉm cười, đáp: “Được.”

Sở Vân Tú lo lắng nhìn cô, nghe được tiếng đáp lại rõ ràng này, tảng đá lớn trong lòng xem như hoàn toàn buông xuống, giương lên khóe môi nói, “Đi nào, chúng ta đi xem giày.”

Vì không để bản thân đi dép dạo phố quá lâu, Tô Mộc Tranh nhanh chóng chọn một đôi giày tốt, thử qua thấy vừa chân thì chuẩn bị mua nó.

“Chờ chút, chọn cho tôi một đôi như vậy.” Sở Vân Tú đột nhiên nói.

“Cô muốn cùng kiểu ạ?” Chị bán hàng thân thiện hỏi.

“Cùng kiểu với đôi này đi, cỡ chân cũng tương tự.”

“Sao lại mua cùng kiểu?” Tô Mộc Tranh hơi kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ một đôi khác trên kệ giày bên cạnh, “Tớ thấy đôi này hợp với cậu hơn.”

Sở Vân Tú cười cười, “Giày khuê mật nha, đi giày đôi thể hiện là khuê mật tốt.”

“Hợp lý.” Tô Mộc Tranh gật đầu đồng ý, mỉm cười nhìn Sở Vân Tú thay giày.

Cái danh hiệu “khuê mật” này, đại khái có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện, thậm chí đôi khi có thể thân mật quá mức, chỉ có người yêu là chưa thể chạm tới thôi. Chỉ là khuê mật cuối cùng vẫn chỉ là chị em, không thể chạm tới “người yêu” được.

Hai cô gái đi hai đôi giày giống hệt nhau đứng trước gương, đều là dáng người cao gầy, khuôn mặt diễm lệ, nhìn qua cực kỳ gây chú ý.

“Hai vị mỹ nữ quan hệ tốt thật đấy.” Chị bán hàng vui vẻ khen ngợi.

Hai vị mỹ nữ liếc nhau, ăn ý cười một tiếng.

“Kia là…” Sở Vân Tú nói, kéo tay Tô Mộc Tranh ra khỏi tiệm giày, “Mộc Mộc chúng ta qua bên kia đường xem đi, chỗ đó có quầy chuyên bán son môi.”

“Màu này đẹp thật đấy”, Tô Mộc Tranh cầm một cây son đỏ thuần*, bôi lên mu bàn tay thử một chút, đưa qua cho Sở Vân Tú nhìn.

“Không phải phong cách của cậu mà.” Sở Vân Tú nhận xét, “Bình thường cậu không phải đều dùng cam Coral* hoặc đỏ cam* sao?”

* Minh họa son Mac Red đỏ thuần cổ điển.
* Cam Coral: giống màu son dưỡng Dior Addict Lip Glow Màu 004 Coral.
* Minh họa son Chanel Rouge Allure màu đỏ cam (mã 97).

“Tớ lại thấy hợp với tớ hơn, hôm nay hình như cũng dùng son đỏ thuần.” Sở Vân Tú bổ sung.

Tô Mộc Tranh nghiêng đầu cẩn thận quan sát sắc môi của Sở Vân Tú, càng thêm kiên định chọn cây son này, tuyên bố: “Tớ phải thử một chút màu này, làm người phải dũng cảm thử những thứ mới.”

“Vị tiểu thư này, cô có làn da trắng, phong thái lại vui vẻ đầy sức sống, có lẽ rất hợp với màu hồng nhạt*.” Chị gái bán hàng vừa lấy cây son đỏ thuần cho Tô Mộc Tranh vừa nói.

* Minh họa Tom Ford Spanish Pink mã 01 màu hồng phấn nhạt.

Tô Mộc Tranh mỉm cười, không hề phủ nhận.

Nhưng sự thật cho thấy, chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp, dùng son màu gì cũng đẹp.

Màu đỏ thuần hơi tối càng tôn lên làn da trắng mịn của Tô Mộc Tranh, thần sắc cả người đều được nâng lên, tăng thêm vài phần thành thục, có vẻ sắc sảo hơn hẳn.

“Đẹp thật đấy.” Sở Vân Tú tiến đến trước gương, nghiêm túc nhận xét.

Tô Mộc Tranh hoạt bát làm mấy biểu cảm dễ thương, ôm lấy vai Sở Vân Tú, đặt cằm lên vai cô, nhìn sắc son hai người trong gương không khác biệt gì nhau, cong cong khóe mắt mỉm cười:

“Giày đôi và son đôi nha.”

Sở Vân Tú trong đầu trống rỗng, chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của cô gái đang ôm mình, khiến người khác quyến luyến vô hạn.

“Hai vị tiểu thư quan hệ thật tốt nha.” Chị bán hàng sau lưng cười nói.

“Đúng vậy…” Sở Vân Tú khẽ cười, dịu dàng vô hạn đưa tay sửa tóc mái hơi rối của Tô Mộc Tranh, lại nhẹ nhàng chuyển ánh mắt đi, giả bộ như đang xem cây son màu khác trên kệ.

Chị bán hàng để ý tới ánh mắt say mê của Sở Vân Tú, cho là cô thích cây son kia, lập tức đi qua nhiệt tình đề cử: “Tiểu thư thật có mắt nhìn, đây là cây son bán chạy nhất trong cửa hàng chúng tôi, màu hồng ánh đỏ*, rất nhiều cô dâu khi trang điểm cho hôn lễ đều dùng cây này.”

* Giống màu son Givenchy Le Rouge 204.

“Hôn lễ?” Sở Vân Tú sững sờ một chút.

“Sao vậy?” Tô Mộc Tranh đang ngắm màu son trong gương, vừa quay đầu thì nghe thấy Sở Vân Tú buông một câu như vậy.

Sở Vân Tú cầm cây son được gợi ý, ho nhẹ một tiếng nói, “Mộc Tranh, thử cây này chút đi.”

Tô Mộc Tranh hơi nghi hoặc nhìn cô, rồi vẫn cầm lấy.

Hồng ánh đỏ thực sự rất phù hợp với hôn lễ, tô trên đôi môi mềm mịn của Tô Mộc Tranh vừa dịu dàng vừa quý phái, đoan trang nhưng không cứng nhắc, cũng không chín chắn quá mức, nếu phối hợp với áo cưới trắng tuyết, nhất định là xinh đẹp như tiên tử hạ phàm.

Sở Vân Tú đứng sau lưng cô, có chút sững sờ.

Cô gái của cô, sau này sẽ có một ngày, mặc lên người áo cưới trắng thuần khiết, trên mặt là lớp trang điểm tinh tế và nụ cười hạnh phúc nhất đời con gái, đứng bên cạnh người đàn ông mà cô ấy muốn gửi gắm cả phần đời còn lại, theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình.

“Mộc Tranh, chờ sau này lúc cậu kết hôn…” Sở Vân Tú đột nhiên như ma xui quỷ khiến mở miệng, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Cô đột nhiên cảm thấy mình phải nói một câu, sau này khi cậu kết hôn, tớ nhất định sẽ làm phù dâu cho cậu – đây có lẽ là ước định tuyệt vời nhất giữa con gái với nhau. Nhưng cô không có cách nào thốt lời hẹn này ra khỏi miệng, cô sợ mình không thể chấp nhận, sợ mình muốn trốn tránh, sợ mình khiến cô gái mình thích nhất thất vọng.

Sở Vân Tú nhìn Mộc Tranh đang khó hiểu nhìn mình, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Chờ sau này lúc cậu kết hôn, tớ nhất định sẽ đi chọn váy cưới cùng cậu.”

Tha thứ cho tư tâm của tớ, muốn nhìn dáng vẻ cậu đẹp nhất trong đời, cho dù không thể là người cùng cậu đi qua quãng đời còn lại…

3.

“Vân Tú, hôm nay cảm ơn cậu nha.” Tô Mộc Tranh ôm Sở Vân Tú ở sân bay.

“Là tớ phải cảm ơn cậu.” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mộc Mộc, “Sau này vào trận gặp, cố lên, Mộc Tranh.”

“Được, chúng ta cùng cố gắng.”

Sở Vân Tú lên máy bay, lúc này đột nhiên cảm thấy buồn ngủ sáng sớm, giấc ngủ rất nhanh kéo đến, lúc nửa tỉnh nửa mơ nhớ đến lần đầu gặp mặt của mình và Tô Mộc Tranh.

“Cô gái này thật ưa nhìn.” Đây là ấn tượng đầu tiên.

Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa trong sáng gọn gàng, đội phục Gia Thế đỏ rực trên người có chút rộng, tay áo hơi dài, chỉ lộ ra đầu ngón tay nhỏ xíu trắng nõn, ngũ quan tinh xảo ngọt ngào cực kỳ thu hút, dáng vẻ có hơi non nớt, tràn đầy khí chất thanh xuân, lại vừa hăng hái nhiệt tình.

“Gia Thế, Tô Mộc Tranh.”

“Yên Vũ, Sở Vân Tú.”

“Vào trận gặp.”

4.

Trên sàn đấu All-Star, Phong Thành Yên Vũ liều lĩnh xông lên chắn trước người Mộc Vũ Tranh Phong, Tô Mộc Tranh đang tập trung tinh thần cao độ vẫn hẫng một nhịp chớp mắt.

Trước mắt là pháp sư nguyên tố như chiến thần vững chãi, tuyệt không lùi bước tạo cho mình một vòng bảo vệ an toàn.

Vân Tú a…

Tô Mộc Tranh không nhịn được mỉm cười.

Mộc Vũ Tranh Phong xuất ra một Bạt Kích tinh chuẩn, Vương Bất Lưu Hành trúng chiêu Lơ Lửng, nối liền BBQ, lợi dụng Lơ Lửng hoàn thành một chiêu Áp Súng hoàn mỹ.

Mình cũng muốn nhanh chóng độc lập chống đỡ một phương, Tô Mộc Tranh nghĩ thầm.

Sau khi All-Star kết thúc, hai người như thường lệ hẹn nhau ra gặp mặt, tìm quán cà phê gần đó ngồi nói chuyện.

All-Star năm nay có rất nhiều bất ngờ, hai người cũng không thiếu chủ đề.

“Tiếp theo cậu định như thế nào?” Sở Vân Tú cúi đầu nhấp một ngụm cà phê đen, đắng đến nhíu mày. Tình trạng Gia Thế bây giờ mọi người đã hiểu rõ ràng, Diệp Tu dùng Rồng Ngẩng Đầu không khác gì trực tiếp nói mình sẽ trở về, Tô Mộc Tranh cũng không có lý do ở lại Gia Thế không có Diệp Tu.

“Chờ đến hết hạn hợp đồng, sau đó đi tìm Diệp Tu.” Tô Mộc Tranh trả lời rất nhẹ nhàng, có vẻ đã tính trước đường đi.

“Trước đó phải làm cho mình mạnh hơn, không thể lúc nào cũng làm vai phụ nha.” Em Tô lại không chút ngần ngại tự trêu mình một câu.

Sở Vân Tú mỉm cười, cô gái của cô đã dần được Vinh Quang rèn luyện trưởng thành, không còn dáng vẻ ngây thơ năm nào, nhưng sự nhiệt huyết khí phách của ngày ấy vẫn mãi không thay đổi, chỉ là cô gái ấy đã trở nên kiên cường hơn thôi.

Cậu như vậy… mình làm sao có thể… không động tâm đây?

5.

Lại đến sau này, cô gái của cô quả thực thành công trở về, mang theo một thân Vinh Quang và hi vọng.

Mùa giải thứ mười, Yên Vũ có thể dùng bốn chữ “lực bất tòng tâm” để hình dung. Không có đội hình sắp xếp các chức nghiệp hợp lý, chuyện thi đấu bất hòa với kế hoạch marketing của câu lạc bộ… Sở Vân Tú vất vả trăm bề, gắng gượng chống đỡ nửa mùa giải, quả thực có chút mệt mỏi. Rất hiếm khi cô cảm thấy hoang mang như hiện tại, có lúc cũng muốn giống các cô gái bình thường, khi mệt mỏi có thể dừng lại tìm người dựa vào an ủi, hoặc ít nhất là nghỉ ngơi một lát. Nhưng cô không thể, vì cô là đội trưởng Yên Vũ, là linh hồn Yên Vũ, cô còn muốn chống lên cả tòa Yên Vũ Lâu.

Cô tự dưng lại nhớ tới lúc trước có phóng viên báo E-sport địa phương nói cô vì bận việc yêu đương nên bỏ bê thi đấu cùng chiến đội.

Nói thực lòng, cô chẳng những không giận mà ngược lại có chút buồn cười, ngay cả cô gái mình thích cũng không có thời gian theo đuổi, chuyện yêu đương bỏ thi đấu ở đâu ra?

Hoang mang thì hoang mang, nhưng khi mềm yếu qua đi, Yên Vũ vẫn phải dựa vào cô dẫn dắt, nhiều kỳ vọng không thể phụ như vậy, cũng có nhiều nghi ngờ phía trước, cho nên cô một giây cũng không thể thả lỏng, phải tiếp tục kiên cường bước tiếp.

Tô Mộc Tranh hiểu rõ hoàn cảnh khó xử của Sở Vân Tú, nhưng là người ngoài không có tư cách xen vào, cũng không biết phải làm sao mới giúp cô gánh vác một chút, chỉ có thể tận lực bồi bên cô, xem phim cũng được, tán gẫu cũng tốt, ít nhất để cô biết mình vẫn luôn ở đây.

Những điều này Sở Vân Tú đều biết, cô vui vẻ, cảm động, thậm chí là biết ơn, cô gái của cô tinh tế như vậy đó.

Nếu có thể vĩnh viễn như thế này, thật tốt.

6.

Mùa giải thứ 10, Hưng Hân đăng đỉnh Vinh Quang, đạt được tổng quán quân.

Đây là chiếc cúp quán quân đầu tiên của Tô Mộc Tranh.

Sở Vân Tú nhìn cô gái nhỏ đứng dưới ánh đèn sân khấu lộng lẫy, đôi mắt trong veo cười tươi rạng rỡ như vậy, trong lòng rung động vô cùng.

Vân Tú đột nhiên không biết phải kìm chế tình cảm của mình như thế nào, khi đã sớm xác định sẽ chôn giấu thật sâu phần tâm ý này trong lòng cả đời. Lúc này đột nhiên sinh ra một loại xúc động muốn nói hết cho Mộc Mộc biết, nói cho cô biết mình thích cô như thế nào, muốn đem cả thế giới đều cho cô, muốn dâng cả trái tim lên cho cô thấy chân tình của mình.

Nhưng không thể, Sở Vân Tú vẫn không làm như thế. Cô không thể làm thế, vì cô thực sự sợ hãi chuyện sẽ mất đi…

7.

Mùa giải thứ mười hai, Sở Vân Tú giải nghệ.

Mùa giải này Yên Vũ gần như tử chiến đến cùng, một đường vượt mọi chông gai, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước ở bán kết. Sở Vân Tú biết, mình đã tận lực.

Tiếp theo công bố tin tức mình giải nghệ.

Tin này cũng gây ra không ít xôn xao trong giới, vì rất nhiều người hâm mộ cảm thấy quá sớm, Sở Vân Tú giải nghệ quá sớm. Đối với Thế Hệ Hoàng Kim mà nói, đây chỉ là mùa giải thứ tám thi đấu mà thôi, còn có thể kiên trì, chỉ cần có thể tiếp tục, không nên nghĩ chuyện từ bỏ.

Tô Mộc Tranh sau khi biết tin cũng hỏi Sở Vân Tú vấn đề này, dù mâu thuẫn nội bộ Yên Vũ trước mắt không thể giải quyết, nhưng dù thế nào cũng nên thử chuyển nhượng xem sao.

“Không cần đâu, đây là lúc tớ nên rời khỏi rồi.” Sở Vân Tú hít một hơi thuốc, ánh lửa thuốc lá trên đầu ngón tay yếu ớt chập chờn, khói trắng lượn quanh trước mặt, nhìn không rõ lắm.

Lúc này giải nghệ, xem như lưu lại mặt mũi cho Yên Vũ.

8.

Cuộc đưa tiễn diễn ra vui vẻ, cũng không có nhiều thương xuân buồn thu gì, chỉ là bị rót cho nhiều rượu, đầu óc có chút mơ hồ, chạy vào nhà vệ sinh nôn đến trời đất tối sầm, nhưng cũng thanh tỉnh không ít, mơ màng gọi điện cho mẹ, mẹ nói sau khi về nhà, đã sắp xếp cho cô vài cuộc xem mắt.

Xem mắt? Sau khi Sở Vân Tú nôn xong rượu, lúng túng đáp lại vài tiếng rồi cúp máy, dựa vào cửa phòng rửa tay suy nghĩ lung tung: Mình cũng đến tuổi lập gia đình rồi sao? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện muốn tìm một công việc ổn định, có một người bạn trai tốt, đến tuổi thì kết hôn sinh con, sau đó ở nhà giúp chồng dạy con, những ước mơ trước khi bước chân vào Vinh Quang năm đó bây giờ chỉ là câu chuyện đùa lúc tán gẫu.

Quan hệ với Mộc Tranh cũng sẽ vì thiếu đi phạm vi liên quan mà dần dần lạnh nhạt.

Cô không dám suy nghĩ tiếp, hơi rượu như không bị khống chế xông lên đầu óc, ma xui quỷ khiến gọi điện cho Tô Mộc Tranh.

Đối phương nhận cuộc gọi trong nháy mắt, Sở Vân Tú lại đột nhiên sững lại, không biết nên nói gì cho phải.

“Chúc mừng giải nghệ, Vân Tú.”

Cuối cùng vẫn là Tô Mộc Tranh lên tiếng trước.

“Ừ, cảm ơn Mộc Tranh.” Sở Vân Tú trong tiệc chia tay hay lúc rời câu lạc bộ đều không rơi một giọt nước mắt, lúc này đột nhiên cũng có chút nghẹn ngào.

“Cậu có phải có lời gì muốn nói với mình không?” Tô Mộc Tranh nghe cô trầm mặc, thăm dò hỏi han.

Trong nháy mắt đó, Sở Vân Tú cảm thấy mình suýt nữa đã nói ra lời, mọi loại tình cảm đều một mạch dâng trào, tụ lại nơi khóe miệng. Trong nội tâm cô mâu thuẫn kịch liệt, cổ họng phát đau. Cô rất muốn nói cho cậu ấy, cứ như vậy nói cho cậu ấy, tớ thích cậu, tớ vẫn luôn thích cậu. Nhưng cô vẫn không nói ra.

“Vậy cậu không nói, tớ nói.” Tô Mộc Tranh lại mở miệng.

“Sở Vân Tú, tớ thích cậu.”

Tô Mộc Tranh nói cực kỳ rõ ràng trôi chảy, thanh âm không lớn, nhưng Sở Vân Tú cảm thấy như sét đánh bên tai.

“Cậu… cậu nói cái gì?” Giọng cô dường như có chút run rẩy, cô không thể tin được, cô không có cách nào tin được, qua nhiều năm như vậy cô vẫn cảm thấy mình yêu đơn phương.

“Tớ nói, tớ thích cậu. Tô Mộc Tranh thích Sở Vân Tú.” Tô Mộc Tranh khẽ thở dài, “Vân Tú, đã từng rất nhiều lần tớ cảm thấy cậu muốn nói ra, lúc đó tớ sẽ trả lời tớ cũng thích cậu, chúng ta lập tức từ khuê mật trở thành người yêu, nhưng lần nào cậu cũng không nói.”

Ngón tay Sở Vân Tú nắm chặt điện thoại gần như trắng bệch ra, một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống, “Tớ thích cậu, Mộc Tranh, tớ thích cậu, tớ…”

Cô nói năng lắp bắp, vốn là muốn nói rất nhiều điều mình tâm niệm bấy lâu với cô gái của mình, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Hóa ra chúng ta sớm đã đủ yêu người.

“Được rồi, Sở tiểu thư, ngày nghỉ sau này còn dài, mời cậu đến thành phố H làm khách, thế nào?” Giọng Tô Mộc Tranh mang theo ý cười dịu dàng.

Sở Vân Tú buông xuống lo lắng, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thực sự đầu tiên trong những ngày qua.

Cũng may, thời gian còn rất dài, quãng đời còn lại cũng là năm dài tháng rộng…





END
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Bạn edit cũng thật là kiên nhẫn *bộp bộp bộp, bộp bộp bộp* cái đống son muốn toét mịa nó mắt :)
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#3
Cảm giác đơn phương dằn vặt đau khổ lắm. Nó khiến người ta kiên cường hơn, cũng làm người ta hao mòn nhiều.
Thương Tú Tú, thương Mộc Mộc.
Mong cho hai người năm dài tháng rộng, vĩnh viễn có nhau.
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#4
Năm dài tháng rộng, cay đắng đã vượt qua, chỉ còn lại mật ngọt, có nhau chính là hạnh phúc.
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#6
Thế này thì tuyển thủ cả LM khóc ròng, mỹ nữ đã hiếm lại còn yêu nhau.
 

Bình luận bằng Facebook