Hệ liệt [Tinh Tú 2020 - 20H][Ice Symphony][Vương Sở] Chandelier

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1


[Vương Sở] Chandelier

---​

Author: Thiến

Pairing: Vương Sở, (một chút) Vương Kiều, Lý Sở

Genres: BG, sports (figure skating), spin-off, romance

Warning: one-night love, friendship

Notes: Spin-off về couple Vương Sở thuộc hệ liệt [Toàn viên] Ice Symphony, được đăng trong [Project All Sở All 2020] Vân Thải Tinh Không, Chúng Tinh Phủng Tú.

.


One, two, three – One, two, three, Drink!

One, two, three – One, two, three, Drink!

One, two, three – One, two, three, Drink!

AHHHH...

Throw em back, till I lose count


(-Chandelier, Sia)

---
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
1.
“Làm một điếu không?”
Gần như chẳng có gì. Anh tỉnh dậy sau cơn mệt nhoài miên man, không mộng mị, trên chiếc giường không khuất nổi ánh sáng mặt trời. Alix ngồi co chân trên chiếc ghế đơn kê cạnh bệ cửa sổ, mặc độc quần lót ren và chiếc áo sơ mi rộng thùng thình chẳng biết lấy từ đâu ra, chậm rãi nhả từ luồng khói xam xám ra bên ngoài cửa sổ. Mặt trời trần trụi như ngượng hồng lựng vắt vẻo sau những tầng mây ráng vàng, lay lắt vào phòng thứ ánh sáng nhàn nhạt không nên thuộc về buổi bình minh. Anh nghe thấy mùi bạc hà từ điếu thuốc cháy dở của Alix. Cô đang nhìn anh, chăm chú, bằng đôi mắt nâu rất trong, hẹp dần về phía đuôi một cách quyến rũ. Môi hồng mọng đầy thách thức, ngậm hờ hững điếu thuốc trắng, mảnh như những ngón tay đã khơi gợi lên mọi đam mê của anh tối hôm qua. Sao lại dai dẳng đến thế nhỉ? Chẳng biết. Nắng trượt trên bờ vai trái lộ ra khỏi vạt áo cài lệch khuy của Alix, cong như nhịp cầu, căng bóng đầy khỏe khoắn và mê say.
“Có, Alexandra.”
Vương Kiệt Hi ngồi dậy từ đống gối chăn, dựa vào thành giường, thò tay xoa lên mái tóc rối bù của mình. Quần áo vương vãi đầy trên sàn phòng trải thảm dệt kilim rực rỡ, trong một không gian nửa kín nửa hở còn đọng đầy mùi tình ái. Anh hơi chói mắt. Hình bóng của Alix khi ngược sáng mới giống tượng thần Aphrodite ở Milos làm sao, khi mặt trời lấp ló ở chân trời, bao phủ từng đường nét một quầng vàng rực rỡ. Cái đẹp trần trụi mà không dung tục, kiều diễm đủ để khiến mọi tên đàn ông phát điên.
“Gọi tôi là Sở Vân Tú thôi. Của cưng đây.”
Cô thốt ra bằng thứ tiếng Trung hơi pha chút âm sắc Nga, sau đó ném bao thuốc cùng bật lửa lên giường, cười khúc khích. Về một khía cạnh nào đó, dụ được nhà vô địch Thế giới lên giường cùng với mình không phải là một vụ lỗ, nhất là khi anh ta ngon trai và có vẻ cũng chẳng có thứ fetish kỳ lạ nào.
Trừ việc lúc lên đỉnh, anh ta lại gọi tên người khác. Alix nhướn nhẹ lông mày, khóe môi hồng ngậm một nụ cười tò mò. Một cái tên không thể đoán đó là nam hay nữ, ba âm tiết mềm như kẹo bông, đủ để người ta cắn ngập răng vào lớp mây bông gòn. Mà sao đâu. Nguyên tắc cốt lõi của mấy cuộc à ơi với đối tượng không phải bồ bịch là việc giữ mọi bí mật thốt ra trên giường mãi mãi thuộc phạm trù bí mật.
“Và cách anh phát âm Alexandra nghe buồn cười quá.”
Vương Kiệt Hi châm thuốc, nhún vai. Tiếng Anh không phải thế mạnh của anh, may mà cô ả người Nga này là người gốc Hoa, với cách phát âm tiếng bố đẻ hơi là lạ khi bật âm “-chka” mỗi cuối câu. Nắng sớm giữa âm u thoáng rơi tàn trên những đốm đỏ lập lòe trên tay hai người, trong căn phòng ngủ vẫn chưa sáng được một phần ba. Vương Kiệt Hi đưa mắt nhìn xung quanh, bừa hơn rất nhiều so với tưởng tượng về một cô nàng lắm tiền giữa thủ đô Pyotr. Và sách, sách có ở khắp mọi nơi, trên giá, chất chồng ở tủ đầu giường, ghế, chân tủ, cơ hồ có xu hướng tràn ra khỏi closet. Túi xách là túi không gian mười chiều, nhồi hằm bà lằng hổ lốn quần áo tập cùng với tất và bootcovers, đồ trang điểm, bình xịt tóc, ba cái điện thoại di động, lại sách, dôi ra thêm một thứ đồ giống như đồ bấm mà anh nhận ra đó là kìm chích điện dùng để đối phó với mấy tên biến thái. Kẻ hiếp dâm cũng có mức độ phân bố ở hành tinh Nga, cũng y như Bắc Kinh hay New York, đâu mà chẳng có. Thứ duy nhất gọn gàng giữa mớ lộn xộn này là chiếc bàn trang điểm vĩ đại với ba cánh gương, cùng đủ loại chai chai lọ lọ hộp hộp xếp đều tăm tắp trên bề mặt trơn loáng vân gỗ của nó.
“Kiệt Hi.”
“Gì?”
“Không có gì... Và lúc tôi quay lại, anh sẽ không còn ở đây, thế nên...” Alix tuột khỏi ghế, rướn người tới trước mặt anh, nháy mắt đầy tinh quái, giả đò như không thấy tầm mắt anh vô tình vừa tầm với vùng áo trễ xuống lộ ra điểm nhấp nhô đẫy đà. “...một ngày vui vẻ, koldun.”
“Một ngày vui vẻ...” Vương Kiệt Hi cũng sẽ không keo kiệt với việc đặt một nụ hôn bạn bè lên gò má tròn đáng yêu của Alix. Anh khẽ thẩn mình một thoáng, rồi khàn khàn nói, “...Sở Vân Tú.”
Cô bật cười. Một nụ cười trác tuyệt. Rồi cô bước ra khỏi phòng với cặp giò trắng nuột, hạt cườm lấp lánh trên từng chiếc móng chân, cầm theo chiếc điện thoại có ốp màu đỏ rượu chát.
Lúc trở về khách sạn, Vương Kiệt Hi lại tự hỏi phải chăng mình vừa nằm mơ. Chắc chắn không phải do ánh mặt trời tàn úa vào một bình minh trời mây âm u. Tuyết không còn rơi ở Saint-Peterburg từ tháng trước, trước cả khi Worlds năm nay diễn ra và các khán đài đầy ắp.
Anh đi bộ, không gọi xe mà quyết định chơi trò thử thách với trí nhớ của mình. Mất một lúc, Vương Kiệt Hi mới nhận ra mình đang rảo bước về phía đại lộ không nhớ tên với những hàng bạch dương vươn cánh tay khẳng khiu lên nền trời, phủ ánh ảm đạm xuống sông Neva đã nứt băng. Càng đi, anh càng thấy khu phố này quen. Quen đến mức như nó đã nằm đâu đó trong cung điện ký ức mà anh dựng nên trong đầu, song không đánh số, không dán nhãn và không có tên. Thậm chí còn không có cả hình dáng. Những cuộc thi trượt băng đa phần tổ chức ở Sochi hoặc Moskva, không phải ở gần Helsinki, nơi từ đây phải vượt vịnh Phần Lan cùng một tấm hộ chiếu Schengen trong hành lý. Một dải thường xuân bám trên mặt tiền của một ngôi nhà cũ với hàng rào sắt và cửa số uốn vòm ở bên kia con đường. Gió qua và cơn sóng xanh của lá thường xuân bắt đầu dập dờn, nó gợi anh nhớ đến cảnh tuyết rơi trên những vỉa hè lát đá, nơi mà ta dễ dàng tìm thấy mình cách đây hàng chục năm, ở một quãng đời trước đó. Có một hòm thư màu đỏ trước cửa nhà – căn nhà xây kiểu cổ, thụt sâu vào và có vườn đằng trước, lọt thỏm trong những căn nhà xây sát rạt và có bậc tam cấp ngay từ cổng sắt trước mái hiên. Một buổi sáng, trời trong, nhân vật tôi đã lội ngập tuyết đến đầu gối để ra lấy thư cùng một con Husky ngốc xít.
Có phải là ở đây không?
Anh đã kịp đọc thấy một tích tắc tò mò trong đôi mắt nâu biếc của Sở Vân Tú, hay Alix, hay Alexandara, như cô viết trong thông tin thi đấu. Cô đã muốn hỏi, nhưng rồi không hỏi, và thay vào đó là câu đuổi khách. Ví như Sở Vân Tú ở đây lúc này, kể cả Vương Kiệt Hi có khoác tay cô như thể trước giờ hai người rất đỗi thân thiết với nhau thì cô cũng sẽ không rụt tay lại đâu. Cũng như, không hỏi. Nhà của Natalia nằm đâu đó quanh đây. Cô sẽ kéo anh đi trên con đường mà Puskin từng lai vãng, cho đến khi cả hai lướt qua cổng nhà của Natalia Goncharova độ hai lần mà vẫn không nhận ra, rồi dừng lại ở căn nhà có hòm thư đỏ cạnh cổng, nơi mà nhân vật tôi vẫn đều đặn lội tuyết ra lấy thư. Những cánh thư tự gởi cho chính mình trong cơn buồn nản, hoặc, được gởi đến từ phương nam, đi sâu xuống nữa, qua cả nơi vần vũ của luồng khí áp Sibia, hoặc tạt ngang qua vùng Bắc.
Có phải là ở đây không?
Có lẽ. Biết đâu cái hòm thư đỏ mà anh nhìn chăm chăm nãy giờ là nguyên mẫu cho hòm thư đỏ với con chó Husky ngốc xít nhắng nhít ấy. Mỗi lần lấy thư, nó sẽ sủa lên đầy vui vẻ, cái đuôi quẫy tưng bừng làm văng lên những đóa tuyết, khi người chị môi đỏ quét tuyết trên hè phố, từng nhát chổi dẹp đi những ụ phù điêu kỳ quặc trắng xóa.
Sở Vân Tú sẽ muốn biết người anh gọi tên trong đêm là ai.
Anh đọc ra sự tò mò đó. Sở Vân Tú sẽ không kể linh tinh. Luôn có những quy tắc sau những đêm vui vầy, nhất là khi mọi thứ giữa hai người trắng tinh như đồng tuyết, nhiều nhặn hơn mấy lùm cây gai và bạch dương, một luồng khói tỏa lên từ bếp lò của một căn nhà đơn độc kiểu Nga cũ.
Nhưng mà cô đã chọn không hỏi, nên Vương Kiệt Hi cũng sẽ chọn không biết. Anh biết người ấy là ai, nhưng sẽ không đề cập đến cũng như không tự dưng mà khui cái tên đó ra. Một cái tên với ba âm tiết, mười ba nét cả thảy, giữa cơn mê say chợt mềm sựt như nhát cắn vào chiếc kẹo bông gòn.
Khách sạn mà Vương Kiệt Hi đặt phòng để ở suốt thời gian giải Worlds diễn ra nằm ở bên ke sông, từ đất băng qua đường là một cây cầu cũ. Anh không nhớ tên, anh không biết tiếng Nga, những đường nét lạ lùng nhấp lên nhô xuống. Chồng sách với hơi lạnh phả ra giữa tiết xuân ảm đạm đầu tháng Ba như một vệt xám ngang đồng, vắt ngang trên dòng tên thếp nhũ bạc.
Mười ba nét cả thảy, giữa những ngón tay đen đúa, khẳng khiu, phủ đầy những đụn trắng muốt của rừng taiga.
Vương Kiệt Hi lật sách, dùng cây bút chì xanh lá cẩn thận gạch xuống đoạn văn có nhân vật tôi cùng chiếc hòm thư đỏ, khi con chó khẽ sủa lên mấy tiếng giữa cái tĩnh mịch của mùa đông, tuyết ngập đầu gối, những lá thư hơi ẩm và mực thì nhòe.
Anh viết lên bên cạnh nó một cái tên.
Saint-Peterburg
Gần độ trăng tròn, cô có một mối yêu.
Người ta gọi cô là Alexandra, nhưng chỉ có một người gọi cô là Alix, và cô nhận ra mình thấy thích cái tên đó. Ngắn gọn, không dài dòng, cũng chẳng cầu kỳ hoa mỹ. Anh ta và cô khi ấy đều đang ở hạng Junior. Vào tuổi mười lăm, bọn họ thắng hầu hết các giải đấu, bởi cô cũng như anh ta, đều có những cú nhảy bốn vòng nhẹ tễnh như thinh không.
Người đó chắc chắn không phải Vương Kiệt Hi rồi, Sở Vân Tú vẫn nhớ được đôi mắt anh ta rất đều. Cô trượt đơn và anh ta trượt đôi, trong một iceshow nào đó, anh nâng cô lên một cách nhẹ hẫng trong lúc lưỡi dao vẫn nghiêng cực đại trên mặt băng. Hú hồn! Nhưng cô cảm thấy nghiện cảm giác mà andrenaline sôi cuồn cuộn trong từng mạch thần kinh, khi hơi lạnh của băng và luồng gió tạo ra khi lướt mạnh trong icerink đập vào gương mặt. Thoải mái chứ, anh ta đã hỏi vậy, với một nụ cười thật hiền và thứ niềm vui dịu dàng ươm trong đôi mắt sậm màu mật mùa thu. Mùa thu đóng đinh lại trong ký ức của Sở Vân Tú như vậy: một đôi mắt ươm nhẹ sự dịu dàng, hơi lạnh trong icerink, hai tuần trước khi kỳ nghỉ mùa hè kết thúc, cú lift tuyệt mỹ đến từ vận động viên trượt đôi, cách những ngón tay dịu dàng miết trên eo cô, cùng lá rụng dày rợp ngoài nhà thi đấu, dường như mọi thứ đã lâu lắm rồi. Cạnh một hoa viên nhìn ra bến tàu điện ngầm sâu hun hút như cuộc đời bất kỳ ai.
Anh ta tên Lý Hoa, vẫn gặp rồi trò chuyện vui vẻ trong buổi banquet sau khi giải đấu và gala exhibition kết thúc, nhưng hiện giờ cô không cần phải nhớ đến quá nhiều nữa. Anh ta không biết về mối yêu lúc Sở Vân Tú mười lăm và cũng không cần biết, khi cô đã quyết định là bản thân cũng coi như không biết về thứ âm ỉ như mầm cây ấy, khi nó đâm rễ trong lồng ngực và quấn những dây leo như dây nho lên khung xương sườn, níu tim hẫng một nhịp khi đáp xuống băng một cú 4Lz nhẹ như không.
Sở Vân Tú lướt ra sân băng. Luồng hơi lạnh xộc vào hai cánh phổi, lúc nông lúc sâu theo nhịp stroking lên xuống. Cô không chờ được đến lúc để đắm mình hoàn toàn vào hơi thở buốt giá để rồi phiêu như thể bay lên tận đèn chùm, ngó về phía bầu trời của Latvia ở phía ngoài khung cửa, tuốt đằng xa. Một người bạn của Sở Vân Tú từng đi qua và ở lại nơi ấy. Cậu ấy gửi rất nhiều bưu thiếp về, trước khi đi đến nơi khác và lại gửi tiếp những bưu thiếp ở nơi đó. Lúc ở Copenhagen, lúc Rostock, nhiều lúc ở Paris, khi thì London hay Provence, trước khi đến từ Venice và rồi lại về Paris. Đôi khi là New Hampshire hay Chicago, hay California, rồi một tháng trước, cánh thiếp đến từ Bắc Kinh. Cậu ấy gọi cô là chị, kể rằng em đã về Trung Quốc, tham gia một cuộc họp mặt và gặp lại vài người cũ. Dấu bưu điện đóng trên một mái vòm xanh ngắt như màu cỏ dưới vòm trời cũng xanh lẫn vài vệt xám xám, một hàng chữ đen như đánh ra từ loại máy đánh chữ xách tay rít rịt vào nhau, in dài ngoằng tên câu lạc bộ Vi Thảo.
Cà phê ở đây vẫn có vị như cũ, chị ạ.
Bưu thiếp viết như thế. Nói vậy thì Vương Kiệt Hi cũng khi nào đã từng gặp cậu ấy không, cái người mà cô gọi là Kiều ấy. Kiều viết cho cô bằng tiếng Nga, Sở Vân Tú có thể nghe hay nói tiếng Trung rất tốt, nhưng đọc hay viết thì có hạn mà thôi. Cô có hơi lo mình sẽ nghe nhầm, lúc người ta đang à ơi thì có khi lại nghe nhầm lắm chứ. Nhưng cái thanh âm lúc bật ra tên ấy lại rất rõ ràng, đến mức khơi nên sự tò mò của Sở Vân Tú. Mà rủi có khi thế thật thì sao? Kể cả thế thì mọi thứ hôm qua cũng sẽ thuộc phạm trù bí mật mà thôi.
Khi nào gặp lại Vương Kiệt Hi, cô sẽ chú ý để nghe ngóng thêm một lần nữa. Cùng lắm thì cô sẽ mời cà phê, có một tiệm rất ngon ở dưới con phố mà cô đi lại hàng trăm lần nhưng chẳng buồn nhớ tên, dẫn lên ngạn bắc, nơi có phía tả ngạn của sông Neva. Con đường ấy ngang qua một hòm thư màu đỏ trông rất lạc quẻ mà Kiều từng nói rằng nếu có một câu chuyện, cậu sẽ nhét những lá thư xa vào cái hòm thư màu đỏ đó.
Một cú 4Lo, và cô tự nhủ, trong khi trượt hết mình và vào đà với tốc độ gần như hết cỡ, chẳng có gì khó hiểu nếu có một sự vướng mắc hay hơi lo âu dâng lên trong lòng mình. Cứ việc để lưỡi trượt nghiêng hết cỡ rồi lướt thả phanh, hệt như khi ta phi đến mọi mối thơm khi điện thoại rung và rồi nhậu hết ga đến mức cái võng lúc té lên khi lết về đến nhà cũng lắc lư hệt như đèn chùm cũ rích dao động qua lại.
---
* Trong [Hệ liệt] Ice Symphony, Sở Vân Tú là vận động viên trượt băng nghệ thuật gốc Hoa, thi đấu ở hạng mục Đơn nữ cho Liên đoàn Nga. Tên thi đấu của cô là Alexandra Chu theo âm Latin ('Chu' là pinyin của 'Sở'), gọi tắt là Alix, hoặc gọi bằng biệt danh kiểu Nga là Alechka.
* Worlds = World Figure Skating Championship: Giải Vô địch Trượt băng nghệ thuật Thế giới, tổ chức thường niên.
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#3
“Có, Alexandra.”
Vương Kiệt Hi ngồi dậy từ đống gối chăn, dựa vào thành giường, thò tay xoa lên mái tóc rối bù của mình. Quần áo vương vãi đầy trên sàn phòng trải thảm dệt kilim rực rỡ, trong một không gian nửa kín nửa hở còn đọng đầy mùi tình ái. Anh hơi chói mắt. Hình bóng của Alix khi ngược sáng mới giống tượng thần Aphrodite ở Milos làm sao, khi mặt trời lấp ló ở chân trời, bao phủ từng đường nét một quầng vàng rực rỡ. Cái đẹp trần trụi mà không dung tục, kiều diễm đủ để khiến mọi tên đàn ông phát điên.
“Gọi tôi là Sở Vân Tú thôi. Của cưng đây.”
Cô thốt ra bằng thứ tiếng Trung hơi pha chút âm sắc Nga, sau đó ném bao thuốc cùng bật lửa lên giường, cười khúc khích. Về một khía cạnh nào đó, dụ được nhà vô địch Thế giới lên giường cùng với mình không phải là một vụ lỗ, nhất là khi anh ta ngon trai và có vẻ cũng chẳng có thứ fetish kỳ lạ nào.
Hình như mình đã đọc ở đâu đó rằng "Thiên hạ rộng lớn, tam giới chúng sinh, có một người dùng cái tên khác để gọi bạn, khác với tất cả mọi người, chứng minh sự đặc biệt của bạn trong lòng họ".

Vương gọi Sở bằng Alix, ngắn gọn, đặc biệt, rung động lòng người.

Tình một đêm, chóng đến chóng đi, đẹp như sao băng vụt qua rồi tan biến trên nền trời đen của đất Nga trắng tuyết.

Trong lòng mỗi người, đều có một bóng hình vương vấn, đáng tiếc, lại không phải đối phương.

Có một nhà văn có cái tên mười ba âm tiết trong lòng anh.

Có một anh đồng nghiệp dịu dàng có đôi mắt cân xứng trong lòng chị.

Họ liệu sẽ nhớ nhau? Quên nhau? Quên đi người trong quá khứ?

Một cú 4Lo, và cô tự nhủ, trong khi trượt hết mình và vào đà với tốc độ gần như hết cỡ, chẳng có gì khó hiểu nếu có một sự vướng mắc hay hơi lo âu dâng lên trong lòng mình. Cứ việc để lưỡi trượt nghiêng hết cỡ rồi lướt thả phanh, hệt như khi ta phi đến mọi mối thơm khi điện thoại rung và rồi nhậu hết ga đến mức cái võng lúc té lên khi lết về đến nhà cũng lắc lư hệt như đèn chùm cũ rích dao động qua lại.
419, nói trắng ra là giải tỏa, quên hết mọi vướng mắng và âu lo đi, như lưỡi trượt nghiêng hết cỡ rồi thả phanh trên sân băng... Chùm đèn cũ rích lắc lư dao động, người dưới ánh đèn sẽ quên được ánh đèn trên chiếc giường đêm ấy chăng?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
419, nói trắng ra là giải tỏa, quên hết mọi vướng mắng và âu lo đi, như lưỡi trượt nghiêng hết cỡ rồi thả phanh trên sân băng... Chùm đèn cũ rích lắc lư dao động, người dưới ánh đèn sẽ quên được ánh đèn trên chiếc giường đêm ấy chăng?
Thực ra thì đâu phải bạn giường chỉ đơn thuần là để giải tỏa? Đôi khi một số mối quan hệ sẽ phát triển theo những chiều hướng thú vị khi cơn mặn nồng đi qua rồi, có khi là bèo nước gặp nhau, có khi vì yêu mà đến, có khi là điểm tựa cho một tình bạn bắt đầu. Con người ấy mà, tình cảm là thứ rất khó nói...
 

Bình luận bằng Facebook