Beta:
@Cửu Cửu
02.
“Đúng rồi, hàng xóm lại cãi nhau.”
Xe rời tiểu khu, Hàn Văn Thanh đang lái xe đột nhiên thốt ra một câu.
“Vừa nãy em nhìn thấy Tôn Triết Bình trở về.”
“Cuối cùng hắn cũng về, khuya hôm trước, Trương Giai Lạc tới nhà chúng ta…”
Hàn Văn Thanh chưa nói dứt câu thì bị tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang, là điện thoại của hắn.
Nhìn cái tên trên màn hình, Trương Tân Kiệt thuận tay nhấc máy, quả thật là không nên bàn tán sau lưng người khác, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
“Lão Hàn! Anh mau mở cửa ra! Anh không quan tâm tui nữa rồi! Mấy ngày khó khăn thế này anh cũng không định giúp tui??!!”
Ngay khi điện thoại được kết nối, sự ồn ào quen thuộc của Trương Giai Lạc đã truyền đến, Trương Tân Kiệt nheo mắt như đang nghe kịch.
“Chúng tôi đang ở bên ngoài, cậu lại có chuyện gì?”
Thật ra, cảnh này mỗi tháng đều có một lần, trên mặt vẫn Hàn Văn Thanh không có biểu cảm gì.
“Tui và Đại Tôn không thể tiếp tục nữa rồi! Hôm nay tui chờ hắn quay về rồi ly hôn!”
Đây hình như là lần thứ ba trong năm nay. Trương Tân Kiệt rướn người đến gần microphone, nhắc nhở đầy thiện ý: “Chắc hắn sắp đến rồi, anh chờ một chút.”
Trương Giai Lạc còn chưa tiêu hóa hết câu, Tôn Triết Bình đã bước ra khỏi thang máy.
“Cửa nhà mình đâu có ở chỗ này, sao ngày nào em cũng chạy sang nhà lão Hàn gõ cửa làm phiền vậy?”
“Yo, khách quý nha, anh về rồi sao? Tôi còn tưởng anh bị ba, bốn con hồ ly tinh bên ngoài kia câu đi mất rồi!”
Qua ống nghe, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đều ngửi được mùi chua nồng nặc.
“Trương Giai Lạc, em làm ầm lên như vậy còn ra thể thống gì nữa, về nhà trước rồi nói sau. Còn nữa, em có thể đừng gõ cửa nhà hàng xóm chỉ vì mấy chuyện đồn thổi vô căn cứ hay không?”
“Tôi cứ thích gõ cửa nhà hàng xóm đấy, tôi nói cho anh biết, lúc anh không ở nhà, tôi đều ngủ ở nhà hàng xóm!”
“…” Các cậu cứ nói chuyện của các mình, kéo tôi vào làm gì. Trong lòng lão Hàn hàng xóm rất khổ, nhưng hắn không nói.
Liếc qua Trương Tân Kiệt, thấy hắn đang nghiêng đầu chăm chú nhìn mình, lão Hàn cảm thấy bản thân cần nói gì đó.
Trong điện thoại vẫn truyền ra những tiếng cãi vã ồn ào, hắn dứt khoát ngắt máy.
“Hắn không ngủ lại nhà chúng ta, tối qua hắn chỉ sang ăn chực cơm tối.” Quay về chủ đề vừa bị gián đoạn.
“Em biết rồi. Thức ăn trong tủ lạnh đã hết.”
Trong lòng Trương Tân Kiệt cũng hiểu, hắn và lão Hàn đều không phải người thích mời khách đến nhà, người thường xuyên không mời mà đến cũng chỉ có Trương Giai Lạc.
“Anh là người thế nào chẳng nhẽ em không biết?”
Duỗi tay chọc chọc má lão Hàn, khuôn mặt Trương Tân Kiệt lộ vẻ ôn nhu.
“Hôm nay anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Hàn Văn Thanh nói “gì cũng được”, thật sự là ăn gì cũng được, hắn không kén ăn, không “khó phục vụ” như Trương Tân Kiệt.
Bọn họ tới chợ nông sản, vì đỗ xe tốn chút thời gian nên Trương Tân Kiệt đi vào tìm đồ trước.
Chợ đông dần, khi Hàn Văn Thanh tìm hắn, hắn đang cầm hai mớ rau chọn cá trê ở cửa hàng đồ tươi sống.
“Lấy con này đi, cậu nhìn xem con này rất béo đó!”
Ông chủ nhiệt tình chào hàng, vươn tay định bắt lại thì thấy Trương Tân Kiệt xua tay, chỉ vào hai con nhỏ hơn bên cạnh.
“Lấy mấy con này đi.”
Sau khi trả tiền, Hàn Văn Thanh nhận lấy chiếc túi ông chủ đưa, thuận tay cầm luôn mấy cái khác trên tay Trương Tân Kiệt.
“Con vừa rồi trông cũng được mà.”
“Mắt nó hơi lõm.”
“Ồ, vậy nó không tươi lắm.”
“Ừ, vả lại còn trông hơi xấu.”
Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ về tới xe, Trương Tân Kiệt bỏ vào trong túi không thấm nước đã được chuẩn bị kĩ từ trước rồi mới đặt ở hàng ghế sau.
“Bây giờ đi siêu thị luôn sao?”
“Ừ, đến nhà ở ngã tư trước mặt đi, hôm nay là ngày giảm giá cho hội viên.”
“Được.” Hàn Văn Thanh vừa cười vừa khởi động xe.
“Anh cười cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là anh thích em thôi.”
Đột nhiên nói vài câu tình tứ, có lẽ cũng là một điểm Trương Tân Kiệt rất thích ở Hàn Văn Thanh.
Sau khi đem hết túi lớn túi nhỏ vào nhà, Hàn Văn Thanh ngoan ngoãn giúp Trương Tân Kiệt phân loại đồ đạc gọn gàng, túi ni lông cũng dọn dẹp xong xuôi, mới ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.
Trương Tân Kiệt thay xong quần áo ở nhà xong liền giục: “Mau đi thay đồ đi.”
Vừa đeo tạp dề lên, chuông cửa liền vang, xem ra muốn yên tĩnh cũng không được rồi.
Lão Hàn mở cửa, bên ngoài là Trương Giai Lạc dáng vẻ phờ phạc, đang muốn xông vào thổ tào, đột nhiên nghĩ tới việc Trương Tân Kiệt đã quay về, đành quy củ thay dép đi trong nhà vào.
“Tân Kiệt à, sao vừa về liền bận bịu vậy.”
Trương Giai Lạc vào phòng ăn kéo một cái ghế ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trương Tân Kiệt mang hoa quả đã rửa sạch ra: “Không ăn cả vỏ thì tự gọt.”
“Tôn Triết Bình đâu rồi? Lại ra ngoài?” Hàn Văn Thanh cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, thuận tay mở báo hôm nay ra đọc.
“Không, Đại Tôn còn đang ngủ ở nhà, hai ngày nay hắn chưa được nghỉ ngơi rồi, tui để hắn chợp mắt một lúc.”
Vừa nói, hắn vừa cầm một quả táo xanh trong đĩa lên, cắn một miếng, chua, vô cùng chua.
“Hai người giải quyết xong rồi sao?” Trương Tân Kiệt đang thái rau cũng phối hợp thêm vào một câu.
Trương Giai Lạc vừa lấy lại chút sức lực: “Ai nói vậy, đợi hắn tỉnh ngủ thì tiếp tục, cứ để hắn nạp năng lượng trước đã, đỡ phải nói là thực lực hai bên không đều.”
Trương Giai Lạc cắn lấy cắn để quả táo như muốn trút hết lửa giận với Tôn Triết Bình lên nó.
“Lần này là chuyện gì vậy?” Chắc chắn không phải chuyện gì lớn, Hàn Văn Thanh thầm nghĩ.
“Có phải là vì khi Tôn Triết Bình đi bàn chuyện làm ăn, anh gọi điện đến, sau đó nghe được tiếng phụ nữ cười cười nói nói thì bất chấp cúp điện thoại, rồi giận đến hôm nay.”
Vừa đậy nắp nồi, Trương Tân Kiệt vừa tường thuật rành mạch sự việc như thể là người trong cuộc.
“Trời ạ, Trương Tân Kiệt cậu không đi xem bói thật sự là quá uổng mà, mỗi lần đoán đều trăm phát trăm trúng luôn!”
Gặm xong miếng táo cuối cùng, Trương Giai Lạc có vẻ thoải mái đi nhiều.
“Nói chuyện làm ăn bình thường mà tui phải tức giận như vậy chắc!”
“Bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian phải bắt tại giường.” Hàn Văn Thanh gấp tờ báo lại, hôm nay cũng không có tin gì đặc biệt.
“Kháo, kháo, kháo, hai người các anh có thể nói cái gì đó tốt được không, sao lại phát triển đến bắt gian rồi?!”
“Vậy thì anh cũng đừng đoán mò nữa.”
Bị hơi nóng từ nồi làm bám vào kính làm mờ tầm nhìn, Trương Tân Kiệt tạm dừng tay, ra khỏi bếp, lấy kính xuống tỉ mỉ lau, nhân tiện bật chế độ mẹ chồng dạy dỗ.
“Lớn cả rồi, vậy mà ngày nào cũng gào to hô nhỏ như hồi đại học, các anh kết hôn cũng mấy năm rồi mà vẫn không yên tĩnh được, có phải Trương Giai Lạc anh bình thường quá rảnh rỗi hay không, ở cửa hàng không buôn bán gì hay sao mà chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn.”
“Ai nói là không buôn bán gì, tiệm hoa nhỏ của tui vẫn tốt, mỗi ngày khách đến như mây!”
“Hôm nay lại để cửa hàng cho nhân viên phải không, anh có thể cẩn thận một chút không vậy?”
Lão Hàn cũng góp ý chuyện sinh hoạt hàng ngày của Trương Giai Lạc: “Tôn Triết Bình bận công tác như vậy, nếu cậu thấy cô đơn thì nuôi thú cưng đi, nếu không nữa thì sinh đứa nhỏ, tuổi cậu cũng ổn rồi.”
Lời này làm mặt Trương Giai Lạc đỏ lên, mắt đảo một vòng: “Vẫn còn sớm mà, tui vẫn còn trẻ.”
Buôn chuyện gia đình một lúc, tính khí thất thường của Trương Giai Lạc cũng không còn, Trương Tân Kiệt nghĩ bữa trưa nay cần lấy thêm bát đũa.
Chuông cửa lại vang lên, cần thêm hai bộ bát đũa.
Tôn Triết Bình vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cửa, người mở cửa là Hàn Văn Thanh trên mặt cũng không cảm xúc, hai người làm mặt lạnh với nhau gần một phút, cuối cùng mới có một bên mở lời.
“Tôi đến tìm vợ tôi.”
“Trong nhà chỉ có vợ tôi.”
-TBC-