- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,076
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 72:
"Hầy, cũng may hôm nay người tới là cậu, đổi một ai khác anh cũng không biết có thể dùng cách này không." Diệp Tu vừa buộc xong dây an toàn cho Chu Trạch Khải, áo khoác của người sau vắt trên tay, vừa nói, "Nói thật là anh cũng chưa từng thử, trên lý thuyết thì có thể thực hiện. Chủ yếu dựa vào cậu đó Tiểu Chu."
"Ừ." Chu Trạch Khải gật đầu hỏi: "Làm thế nào?"
Diệp Tu kiểm tra độ an toàn của dây: "Tất cả những gì cậu phải làm là trở thành chính mình."
Chu Trạch Khải không hiểu, có điều chút tâm trạng ngờ vực này Diệp Tu dĩ nhiên tiếp thu được ngay, không tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Hiện tại cậu nhóc kia là một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, thần kinh căng thẳng, chút gió thổi cỏ lay sẽ nhảy dựng lên. Nếu cậu cứ vậy tuột xuống thì nhóc kia nhất định sẽ nổi điên. Tuy anh nghĩ là sẽ chẳng ảnh hưởng đến cậu mấy nhưng nếu khiến nhóc kia tự giày vò thì sợ là sớm mất cảm giác."
"Ừ."
"Cho nên cậu không được để nhóc kia phát hiện việc cậu đang tới gần."
Chu Trạch Khải nhíu mày, nói: "Không làm được."
"Phụt." Diệp Tu không nhịn nổi cười, "Tiểu Chu đâu phải người máy mà không có cảm xúc chứ? Anh ở đây dĩ nhiên sẽ phải ra tay giúp đỡ rồi, anh có thể khiến cậu không nghĩ bất kỳ điều gì."
"Trống không."
"Đúng đó, trạng thái trống không. Nhưng ở trong trạng thái này cậu sẽ không làm gì được."
"Ừ."
"Cho nên anh muốn cậu đạt đến trạng thái "giả trống không", gần như đứng giữa ranh giới của trạng thái trống không. Anh sẽ cố gắng khống chế, nhưng chủ yếu phải dựa vào cậu —— không được hưởng thụ trạng thái này, duy trì ý thức bản thân, biết mình phải làm gì. Cậu có thể tưởng tượng là thả lỏng một chút là sẽ bị bất tỉnh, có lẽ khi cử động cảm thấy không thực, nhưng cậu còn phải tuột xuống tầng tám, làm theo lời anh thì rất khó đấy."
Gương mặt Chu Trạch Khải có vài phần nghiêm nghị.
"Sức mạnh tinh thần của Tiểu Chu cậu rất mạnh, anh tin là cậu cũng tự biết. Cho nên tuy anh cảm thấy rất khó nhưng cậu có thể làm được. Dĩ nhiên, việc này cũng là một thách thức với anh, không kết hợp lại còn phải cách xa mấy mét."
"Cố lên."
"Ha ha, còn phải nói sao?" Diệp Tu cười tự mãn, "Anh là ai chứ!"
Sau khi chuẩn bị kỹ càng hai người bước tới mép sân thượng. Đây là một chung cư mười tầng, mục tiêu ở tầng tám, khoảng cách sáu mét. Đứng đây có thể dễ dàng nghe thấy tiếng tranh cãi của cậu trai trẻ, hắn dùng toàn bộ câu từ có thể nghĩ được để gào lên rằng thế giới này bất công với hắn ra sao.
Liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng gật đầu.
Diệp Tu nhắm mắt, hai tay đặt bên huyệt thái dương của Chu Trạch Khải, dùng lá chắn tinh thần của mình bao bọc lấy cả hai người. Từng đầu mút tinh thần dịu dàng như làn sương mù mờ ảo trên sông vào lúc bình minh nhanh chóng tiếp cận Chu Trạch Khải, hắn không chống cự, giao toàn bộ bản thân cho chúng, nhưng mắt vẫn mở to nhìn kỹ guide trước mặt.
Trong nháy mắt ngũ giác rơi xuống điểm giới hạn, sau đó đạp phanh, miễn cưỡng dừng lại. Đầu mày Diệp Tu hơi nhíu lại, hai rãnh nhỏ hằn sâu. Tuy rất nhỏ nhưng Chu Trạch Khải phát hiện cảm quan của hắn vẫn đang rơi dần xuống vực thẳm —— ngoại trừ thị giác, hắn vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, lại đang trải nghiệm cảm giác cận thị.
. . . Cảm giác lâng lâng, ấm áp . . .
Trong tâm Chu Trạch Khải bỗng hồi hộp, trong lúc vô thức hắn suýt chút nữa đã mất ý thức. Mà ham muốn hòa tan hoàn toàn vào những đầu mút tinh thần này ngày càng tăng lên, lúc này hắn cuối cùng mới hiểu rốt cục việc này khó đến thế. Sự hấp dẫn quá lớn đối chọi với sự tự chủ kiên đinh, trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Thế nhưng rất lạ, Chu Trạch Khải biết hắn có thể làm được.
Có khó hơn nữa cũng làm được.
Cuối cùng, Diệp Tu thoáng run tay rời khỏi thái dương của hắn. Chu Trạch Khải vẫn mở to mắt, nhưng hắn biết Diệp Tu đã làm việc hắn có thể, hiện tại đến lượt mình. Chu Trạch Khải xoay người, một tay nắm lấy dây an toàn, chân đạp lên diềm sân thượng, lại cảm thấy như bản thân không hề làm những động tác này, chẳng có lấy một chút cảm giác.
Mày đang cử động.
Chu Trạch Khải tự nói với mình, mà trước mắt hắn chỉ còn màu trắng đen.
Chỉ sáu mét, nháy mắt có thể tới.
Huấn luyện cơ bản như này Chu Trạch Khải đã làm không biết bao nhiêu lần ở Bạch Trạch.
Chỉ dựa vào thị giác hắn cũng có thể làm được —— đây là một guide, phải cứu được bằng mọi giá.
Hắn trượt xuống phía dưới men theo kiến trúc tòa nhà, đạp vào vách tường nhẹ nhàng nhảy xuống, đã đến vị trí phía trên cậu thiếu niên —— đối phương quay lưng về phía hắn, tiếp tục gào lên với người trong phòng. Hiện tại dùng thị lực như bị cận hắn cũng có thể nhìn thấy, cơ thể cậu ta chợt cứng ngắc, thoáng quay đầu, giống như muốn nhìn về phía này ——
Không ngập ngừng lấy một khắc, Chu Trạch Khải lập tưc hành động, hai chân dồn sức đá bay thiếu niên kia vào trong phòng. Chu Trạch Khải xuôi theo quán tính chui vào qua cửa sổ, lúc rơi xuống đất ngũ giác ầm ầm quay lại trên thân, hắn không khỏi lảo đảo một lúc —— sự quá tải khiến hắn vô cùng khó chịu, quần chúng dưới tầng bùng lên tiếng hoan hô ầm ĩ, mẹ cậu nhóc ngất đi được cha cậu tiếp được đang hô hoán gọi bác sĩ, còn cậu nhóc đang ôm bụng lăn lộn rên rỉ trên sàn, tất cả ập đến khiến màng nhĩ Chu Trạch Khải như muốn nổ tung.
Cho nên hắn đã bỏ lỡ thời cơ đánh ngất thiếu niên kia để ngăn hắn chuyển biến xấu.
Nhưng cũng may nhóc này vẫn chưa quen việc mình là một guide, sau mấy giây trì hoãn, phản ứng đầu tiên của hắn là rút dao gọt hoa quả trong túi ra, đâm về phía Chu Trạch Khải. Không cần nghi ngờ, Chu Trạch Khải chỉ cần một tay cũng có thể quật ngã hắn xuống đất, đá con dao sang một bên, tay kia đè sau gáy ——
"Tại sao! Tại sao không để cho tôi chết! Sentinel guide cái con mẹ gì! Tất cả đều là đồ chó má!"
"Các người dựa vào cái gì mà đòi quản tôi! Khốn kiếp! A a a a khốn kiếp!"
Chu Trạch Khải dùng chút lực vặn cánh tay hắn, tiếng chửi lập tức ngừng lại thay bằng tiếng hét thảm thiết.
"Vậy phải trở nên mạnh mẽ."
Hắn nói.
"Tôi mạnh."
"Cậu yếu."
Cho nên cậu mới bị đè xuống sàn, chẳng thể làm gì ngoài việc gào mồm.
Nếu cậu thấy thế giới này bất công, nếu cậu không muốn tuân thủ chế độ hiện tại, muốn cho cả thế giới này phải nghe tiếng mắng chửi của cậu, không phải giống như một thằng hề chửi đổng bên đường mà chẳng lưu lại được vết tích nào trong lòng người khác. Cậu chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, leo lên đỉnh núi cao nhất, dùng tài năng của mình để gào lên tiếng thét rung chuyển thế giới, ghi tạc tên của cậu vào đầu óc mọi người, nói cho họ biết lựa chọn của cậu.
Kẻ mạnh có thể thay đổi quy tắc, kẻ yếu chỉ có thể thuận theo quy tắc.
Đây chính là thế giới của quân nhân, luật lệ tàn bạo nhất, trực tiếp nhất.
- TBC -
Về mục lục
Về mục lục
Last edited: