Hai người quấn lấy nhau ngã xuống giường, hẳn là động tác khiêu khích của Diệp Tu gây ấn tượng quá mạnh chẳng thể xóa nhòa, Chu Trạch Khải vẫn chọn cách bắt đầu từ chân. Hắn chen vào giữa hai chân Diệp Tu, một tay nắm lấy mắt cá, thoáng nâng lên lên rồi vùi đầu hôn xuống bắp chân. Không có cảm giác mềm nhuyễn, nói cho cùng thì dù Diệp Tu là guide nhưng vẫn là một người lính đã qua huấn luyện, bắp thịt nơi đây luôn căng chắc, ngược lại làm Chu Trạch Khải mê đắm. Hắn để lại vài dấu ấn hồng nhạt rồi mới lưu luyến rời đi, tiến tới làn da sau đầu gối.
"A!"
Đây hiển nhiên là chỗ nhạy cảm của Diệp Tu, chân hắn co lại theo phản xạ, miệng cũng lỡ kêu một tiếng. Cảm thấy thú vị với phản ứng này của Diệp Tu, Chu Trạch Khải tăng lực tay, tóm chặt lấy đôi chân không yên phận rồi ngậm mút lấy làn da thơm ngọt. Dưới tác dụng của kết hợp nóng, cảm giác ngứa ngáy tăng thêm mấy phần, chân Diệp Tu lại giật giật, hé miệng nói: "Tiểu Chu à đừng chạm vào chỗ đó, ha, nhột . . ."
Chu Trạch Khải không quá chấp nhất nơi này, chỉ thầm ghi nhớ rồi ngừng lại. Hắn thả chân Diệp Tu xuống, quan sát guide dưới thân, định tìm một vị trí đặt môi khác.
"Ở đây . . ." Diệp Tu vội lên tiếng. Hắn vốn biết nơi nào mẫn cảm trên cơ thể, liền co chân, dùng đầu gối cọ cọ eo Chu Trạch Khải, giục người yêu tiến tới.
Chu Trạch Khải lần nữa tiến công, ôm chặt lấy cả người Diệp Tu, theo chỉ dẫn của người trong lòng lưu lại mấy dấu hôn ở hõm vai.
"A . . . thích . . ." Toàn thân Diệp Tu như nhũn ra, nhè nhẹ ôm lấy đầu Chu Trạch Khải, chẳng chút che giấu với cảm giác sung sướng của bản thân.
Cùng trải nghiệm được khoái cảm, Chu Trạch Khải càng thêm lưu luyến hôn lên nơi này, rồi mới cọ cọ cổ Diệp Tu, chuyển xuống xương quai xanh. Hắn đã muốn dùng môi lưỡi chính mình để cảm nhận vị trí này từ lâu. Ngày bọn họ kết hợp tinh thần, khi Diệp Tu mở cửa, hắn đã chẳng thể khống chế tầm mắt nhìn theo giọt nước rơi từ ngọn tóc người kia chảy xuống chỗ này.
Chu Trạch Khải hôn dọc theo đường xương nhô ra, coi xương quai xanh của Diệp Tu như một cành mai, mà hắn đang vẽ một bức tranh, dùng môi lưỡi làm ngòi bút, nước bọt làm mực, đốt lên từng đóa mai đỏ rực trên cành. Khi hoa mai bung nở kín cành, khó tránh cảm giác điêu tàn phiêu linh, Chu Trạch Khải liền hướng xuống dưới, ngậm lấy đoá hoa bên ngực trái của Diệp Tu.
"A . . ." Diệp Tu ưỡn ngực, "Đúng . . . chính là chỗ này . . ."
Chu Trạch Khải khẽ cắn lấy hạt nhỏ, bất ngờ kéo ra, chọc cho Diệp Tu sợ hãi thở gấp. Hắn liền buông ra, dùng đầu lưỡi mơn trớn, gảy cho nhũ đầu rung rung, rồi lại dùng lực ấn nó vào trong ngực.
"Ưm, thích . . ." Diệp Tu chẳng chút keo kiệt khích lệ Chu Trạch Khải, người sau hiển nhiên có kỹ thuật hơn hẳn so với hắn tưởng tượng. Nhưng chỉ chăm sóc một bên làm sao đủ, hắn lập tức nhắc nhở, "Bên này nữa, sờ nó đi . . ."
Chu Trạch Khải đưa tay mò lên ngực phải của Diệp Tu, đầu tiên chỉ mơn trớn, rồi dùng ngón cái ấn vào đầu nhũ hoa, còn dùng móng tay chạm vào chính giữa, lập tức nhận được tiếng rên rỉ không hề che giấu của người phía dưới.
Chìm trong khoái cảm nhưng Diệp Tu cũng cảm nhận được, tiết tấu của Chu Trạch Khải không chậm, nhưng có thứ tự mạch lạc, làm từng bước, hắn khẽ hỏi trong tiếng ngâm nga: "A . . . em . . . cái này . . . ưm . . . muốn làm chậm?"
"Ừ." Chu Trạch Khải trực tiếp thừa nhận.
Bị kết hợp nóng làm choáng váng đầu óc, Diệp Tu hơi khó nhịn: "Nhanh, nhanh lên một chút được không?"
Chu Trạch Khải ngẩng đầu lên, nhìn hắn: "Muốn . . . chậm một chút."
Rất nhiều sentinel ao ước có thể lập tức biến một guide trở thành của mình, càng nhanh càng an tâm. Mà dưới ảnh hưởng của kết hợp nóng, dục vọng và bản năng không ngừng phóng đại, cho nên đại đa số đều muốn hoàn thành kết hợp nhanh như chạy nước rút 100m, sau đó mới chậm rãi hưởng thụ.
Nhìn gương mặt phiếm hồng của Chu Trạch Khải, còn có chóp mũi thoáng đổ mồ hôi, Diệp Tu biết người yêu đang nhẫn nại — nhưng sao em ấy lại muốn chậm?
Sự nghi hoặc của Diệp Tu truyền qua liên kết tới Chu Trạch Khải, hắn liền lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, trả lời: "Kết hợp, rất tốt, không nỡ . . ."
Dưới tình huống kết hợp nóng, guide sẽ vô cùng mẫn cảm.
Cả đời có khi chỉ được nhìn thấy Diệp Tu như này một lần duy nhất, mỗi đụng chạm nho nhỏ đều khiến đôi phương run rẩy không ngừng rên rỉ, khiến khuôn mặt người thương lập tức ửng hồng, dùng ánh mắt ướt át nhìn mình, miệng không khép lại như muốn gào lên khát vọng muốn mình. Mà bản thân, dù kỹ thuật chưa đủ tốt, có thể được bù đắp bằng kết hợp nóng, vẫn có thể làm Diệp Tu cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Chu Trạch Khải thật sự không nỡ ăn sạch một Diệp Tu như này.
Hắn phải cảm nhận từ từ, lấy mỗi một giây của Diệp Tu hiện tại — không, mỗi giây vẫn là đơn vị quá lớn, hắn muốn mỗi khắc đều có thể in sâu trong tâm trí, trở thành ký ức quý giá nhất.
Nghe được lời giải thích như vậy của người kia, dục vọng đang bốc hơi khiến Diệp Tu mơ mơ màng màng liền như bị gió cuốn mây trôi.
Bản thân hắn thì sao? Có lẽ chính trong lòng Diệp Tu cũng có một tiểu Chu Trạch Khải, nhóc đó rút súng, rút cả hai súng, loạn xạ một trận trong tim.
Giây lát này Diệp Tu cảm thấy vô cùng tỉnh táo, chỉ nghe thấy tiếng tim trong ngực đập loạn.
"Được." Diệp Tu nghe tiếng mình nói, "Nhưng cũng đừng . . . quá chậm."
Hai mắt Chu Trạch Khải tỏa sáng, vui vẻ gật đầu, định tiếp tục động tác vừa xong, lại chợt cứng người, định qua đầu.
Diệp Tu lập tức đưa tay xoay cổ hắn lại.
"Đừng động . . . nhìn anh này."
Chu Trạch Khải chớp mắt, cảm giác được sau lưng có một luồng gió, rồi "ầm" một tiếng — vì chủ nhân bận bịu không cách nào gần gũi với Diệp Tu nên chú ưng tự biến mất, rồi bỗng hiện ra không hiểu bị sao mà ngã nhào xuống sàn.
"Bọn chúng, a, kệ bọn chúng chơi đi."
Chu Trạch Khải không khỏi mỉm cười — đây là . . . A, Diệp Tu muốn độc chiếm?
Chu Trạch Khải chụt một cái lên mặt Diệp Tu.
"Đáng yêu."
Nhận được nhận xét như vậy, dù có dày mặt đến mấy thì lúc này cũng đỏ má. Cũng may là đang trong kết hợp nóng, mặt lúc nào cũng đỏ đỏ hồng hồng nên chẳng thấy khác biệt.
Vì vậy bọn họ chậm rãi tiến lên.
Chu Trạch Khải tiếp tục nếm ngực Diệp Tu, khiến hai hạt nho nhỏ sưng đỏ, chín rục, chỉ cần cào nhẹ sẽ có cảm giác đau, khiến Diệp Tu mãi hừ hừ thành tiếng thì hắn mới hài lòng ngẩng đầu lên, tiến lên trước mặt người dưới, hôn lên khóe môi một cái, liếm đi ánh nước tràn đầy.
Hắn đưa tay miết lên đôi môi người nằm dưới, rồi mò xuống dưới hệt như lúc đầu Diệp Tu dùng chân trêu chọc, khác là Chu Trạch Khải dùng tay theo hướng ngược lại, cảm nhận từng tấc lãnh thổ của mình. Từ cằm chạy xuống, cuối cùng dừng trên bụng Diệp Tu. Tay khẽ run, cảm giác căng mịn khiến hắn quyến luyến không rời, men theo từng mảng vân da rồi dùng đầu lưỡi liếm lên vết sẹo — đây là vết đạn, có lẽ đã qua nhiều năm nhưng vẫn rõ ràng như trước.
"A . . . Tiểu, Tiểu Chu . . ." Người yêu đã hôn đến bụng, thật quá gần nơi yếu hại, cảm giác trống trải muốn nhưng mãi không bắn trúng đích khiến Diệp Tu càng thêm khó kiềm nén, hắn gọi tên Chu Trạch Khải, khẽ uốn éo người, một tay nhẹ nắm lấy tóc Chu Trạch Khải, như muốn chạy trốn khỏi sự giày vò này, "Sờ . . . giúp, a, giúp anh sờ chút . . ."
Vì vậy Chu Trạch Khải di chuyển, hắn đưa tay cuốn lấy tính khí bị lạnh nhạt nãy giờ. Diệp Tu thở ra tiếng dài hài lòng từ sâu trong cổ họng, chỉ tiếc chưa than thở được một nửa, người kia đã rụt tay lại.
"Tiểu Chu!" Diệp Tu dùng cái chân mềm nhũn run run đạp hắn một cái.
"Đã sờ." Chu Trạch Khải trả lời.
Diệp Tu bị dáng vẻ trẻ con của hắn chọc cười: "Ha . . . vậy để tự anh — a!"
Chu Trạch Khải lần nữa nhấc chân Diệp Tu lên, nắm lấy sau gối, hành động nhanh lẹ khiến Diệp Tu giật mình. Nụ hôn vội rơi xuống đùi non, da dẻ nơi đây mềm mại mẫn cảm vô cùng, khẽ dùng lực đã đủ để lại vết tích. Chu Trạch Khải như mê muội, không ngừng khắc xuống dấu hôn, như lưu lại ký hiệu của mình. Hết chân này đến chân kia, hắn kiên nhẫn đánh dấu. Nhưng giữa hai chân mở rộng, tính khí đáng thương cố chứng minh sự tồn tại lại chẳng thể nhận được sự quan tâm của người kia. Diệp Tu vốn định tự xử, giờ phút này lại chỉ có thể tóm lấy ga trải giường, phóng túng kêu thành tiếng, chẳng còn tâm trí để tự thỏa mãn nhu cầu bản thân.
Cảm thấy sắp đến thời điểm, Chu Trạch Khải ngẩng lên. Hai tay hắn đang nắm lấy đầu gối Diệp Tu, kéo hai chân người phía dưới thành hình chữ M. Trong đùi trải đầy ấn ký đỏ hồng, từng cái nối tiếp nhau thành một dải dài.
"Tiền bối . . ." Hơi thở của Chu Trạch Khải thêm nặng, "Thích?"
Diệp Tu gật đầu lung tung: "Ừm . . . thích . . ."
"Còn có thể, thích hơn." Chu Trạch Khải vừa nói vừa kéo một cái gối qua, lót dưới eo Diệp Tu. Hắn lần nữa cúi đầu, nhẹ chạm lưỡi vào nơi đáy chậu bên dưới tính khí.
"A — đừng!"
Vị trí trí nhỏ hẹp nơi đáy chậu chỉ chốc lát đã bị Chu Trạch Khải liếm ướt đầm, nghe tiếng rên rỉ chẳng thể kiềm nén tràn ra qua khóe môi người yêu, Chu Trạch Khải nhắm mắt tỉ mỉ chăm sóc, cũng kiềm chặt hai chân đang đạp loạn tránh làm hắn bị thương, bỗng cảm giác có chất lỏng gì rơi trên mặt.
Chu Trạch Khải mở mắt nhìn, giọt nước đong đưa theo lay động của tính khí Diệp Tu, lần nữa rơi xuống mặt hắn.
Vậy nên Chu Trạch Khải tiến lên trước mặt Diệp Tu, gương mặt anh tuấn dính chút chất lỏng khả nghi, vừa trong sáng vừa đượm sắc dục khiến Diệp Tu căng thẳng.
"Giúp em, liếm."
Đôi môi tinh xảo lại thốt nên một câu như vậy.
Nghĩ đến cái miệng này vừa tác quái phía dưới của mình, Diệp Tu cảm giác sự hưng phấn xông thẳng lên đỉnh đầu, nên hắn làm chuyện chắc chắn thường ngày sẽ tuyệt đối không tưởng tượng ra nổi — hắn thật sự đưa lưỡi cẩn thận liến đi dịch thể trên mặt Chu Trạch Khải. Vị đắng tràn ra, hắn lại chẳng cảm thấy mâu thuẫn. Ngay cả thứ kia của Chu Trạch Khải hắn cũng từng ngậm, đồ của chính mình thì có là gì mà phản đối.
Vậy nên khi Chu Trạch Khải bắt đầu liếm huyệt nhỏ, Diệp Tu gần như chẳng chút ngạc nhiên, chỉ cao giọng gọi, thở hổn hển hỏi: "Ha a, em . . . em, a, học ở đâu . . ."
"Bạch Trạch, sách giáo khoa." Chu Trạch Khải trả lời thành thật.
"A a — đừng . . . ưm . . ." Diệp Tu còn muốn nói thêm gì nữa nhưng chẳng thể cất lời. Hắn nghiêng đầu dụi vào trong chăn, như muốn dùng cách này để phát tiết khoái cảm tột độ, chỉ chốc lát sau chỗ kia đã ướt nước. Nơi bí mật bị đầu lưỡi mềm mại linh hoạt không ngừng liếm láp, san phẳng từng nếp nhăn, thỉnh thoảng còn đâm vào trong. Cảm giác tê dại quẩn quanh trong cơ thể, không tìm được lối thoát, khát cầu được va chạm khiến Diệp Tu cảm thấy bản thân sắp cháy hỏng rồi. Chỉ có một cách có thể làm hắn dễ chịu là cất to tiếng gọi người yêu.
"A . . . Tiểu, Tiểu Chu . . ."
Diệp Tu đưa tay muốn tự sờ, nhưng khoái cảm như này đã vượt quá phạm vi chịu đựng. Vừa chạm vào hắn đã thấy trước mắt trắng xóa, chẳng thể cảm giác được điều chi. Diệp Tu biết mình chẳng mấy lần liền muốn buông vũ khí, chỉ đành từ bỏ, cứ thuận theo tiết tấu của Chu Trạch Khải thôi.
"Thích, thích quá . . . A, đúng . . . A a . . ."
Được guide của mình khích lệ như vậy, Chu Trạch Khải càng thêm gắng sức. Nơi bí mật chịu kích thích nên vẫn mãi co rút đã dần thả lỏng, mềm mại theo từng lần hôn liếm. Lần nữa đẩy đầu lưỡi thêm sâu, Chu Trạch Khải thầm biết sắp đến lúc rồi, lập tức cầm lấy lọ bôi trơn đã chuẩn bị sẵn, nặn ra một chút.
Chất bôi trơn không màu không vị, đúng hiệu quả Chu Trạch Khải mong muốn. Nào có mùi hương gì có thể sánh nổi với tin tức tố của Diệp Tu, hắn không muốn để cho bất cứ thứ mùi nhân tạo nào trộn lẫn, sẽ làm hắn vô thức cảm thấy nôn nóng.
Chu Trạch Khải không vội vã hành động mà dùng mấy ngón tay xoa kỹ, làm ấm chất bôi trơn, lúc này mới bôi lên miệng huyệt rồi chậm rãi đưa một đốt ngón tay vào thăm dò. Lối vào được dỗ dành đã mềm nhũn giờ đây vì bị xâm phạm lại căng thẳng, cắn chặt ngón tay Chu Trạch Khải, từ chối sự thâm nhập.
"A a a . . . Nhanh một chút . . ." Giọng nói của Diệp Tu đã mất khống chế, mang âm mũi nồng đậm. Một khắc cũng đã quá lâu, tất cả mọi giác quan đã bị khiêu khích đến cực điểm, bây giờ mới vào chủ đề chính, Diệp Tu lúc này chỉ hận không thể trực tiếp nuốt lấy vật có kích thước kinh người của Chu Trạch Khải.
"Thả lỏng . . ." Chu Trạch Khải bộc lộ tính kiên nhẫn lạ thường, chậm rãi chuyển động cổ tay. Từ khi bắt đầu thầm mến Diệp Tu, hắn có được tính kiên nhẫn như này cũng không hẳn là bất ngờ, chưa kể hiện tại, so với Diệp Tu hắn đã phát tiết qua một lần.
Bên tai là tiếng Diệp Tu hổn hển thở dốc, Chu Trạch Khải khẽ động ngón tay, cảm giác cơ vòng hơi thả lỏng một chút. Biết Diệp Tu đang cố hết sức phối hợp, Chu Trạch Khải không do dự lập tức đẩy sâu ngón tay vào bên trong.
Nóng quá, mềm quá.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Chu Trạch Khải.
Mịn hơn cả thứ tơ lụa thượng đẳng, còn mang nhiệt độ của Diệp Tu.
Chu Trạch Khải bỗng cảm thấy sự tự chủ của bản thân vẫn không đủ dùng. Trước đây toàn bộ nhẫn nại và khắc chế đều không phải đối mặt với sự hấp dẫn trực tiếp đến thế này. Nhưng hiện tại, cảm nhận được xúc cảm, chính khát vọng đã kiềm nén bấy lâu trong lòng cũng bắt đầu rít gào.
Con ác thú ở bên kia đang gào thét, xông tới —
"Chính là chỗ này! Tiến vào hắn! Giữ lấy hắn!"
Vầng trán Chu Trạch Khải lấm tấm mồ hôi, hắn biết bản thân không có kinh nghiệm, nếu không mở rộng đủ, nếu đi vào mà mất khống chế sẽ làm Diệp Tu bị thương. Hắn lập tức lấy thêm chất bôi trơn, nới rộng miệng huyệt đang ngậm lấy ngón tay mình, sau đó cương quyết đưa thêm ngón thứ hai.
"A!"
Diệp Tu hiện tại đã thật sự cảm nhận được mình bị lấp đầy ra sao. Lần thứ hai ngẩng đầu nhìn, cánh mũi phập phồng thở gấp, chân không tự chủ vòng trên eo Chu Trạch Khải, như muốn thúc người ở trên nhanh hơn chút. Hai ngón tay vẫn thăm dò trong vách thịt nóng ấm, hướng tới nơi tận cùng, bên trong cũng quấn chặt lấy chúng, dịu dàng ôm khít, lại khiến Diệp Tu cảm thấy còn chưa đủ.
Bên trong, sâu hơn nữa . . .
"Tiểu Chu, Tiểu Chu . . ." Diệp Tu như muốn nức nở, "A . . . Vào, vào đi . . . "
Động tác mở rộng của Chu Trạch Khải thoáng dừng rồi lại tiếp tục.
"A . . . Nhanh hơn nữa, nhanh . . . chiếm lấy anh đi . . ."
Trong trạng thái kết hợp nhiệt, nói ra những lời này, Diệp Tu thật sự không chịu được bao lâu nữa.
Đây là sentinel của hắn . . . Mỗi tấc da thịt đều đang khát cầu Chu Trạch Khải chạm vào.
Không chỉ vì nhu cầu của cơ thể, về mặt tinh thần Diệp Tu cũng mong mỏi Chu Trạch Khải có thể tiến vào.
Ngọn lửa ái tình đã cháy khắp thảo nguyên, chỉ liều chết triền miên mới có thể khiến nó bốc cao, thiêu rụi hết thảy.
Diệp Tu nhìn thấy ánh mắt Chu Trạch Khải tối sầm sau khi nghe thấy lời này, sau đó lại cảm nhận hai ngón tay rút khỏi cơ thể mình. Hành động mạnh mẽ như vậy khiến toàn thân Diệp Tu co giật, khẽ nức nở, chính bản thân cũng không biết đang nói gì. Hắn hít vào hai lượt lấy hơi, thấy Chu Trạch Khải muốn đứng lên liền vội gọi giật lại: "Tiểu Chu . . ."
Chu Trạch Khải khựng lại.
Diệp Tu biết người yêu chắc chắn muốn đi lấy áo mưa an toàn, hắn vội mở miệng, gấp đến mức giọng nói mang vài phần đáng thương: "Đừng mang . . ."
Vì yêu nên khát cầu em, muốn em và anh giống như liên kết của chúng ta, hòa làm một thể.
"Trực tiếp . . . đi vào."
Cho nên anh thật sự muốn trải nghiệm hơi ấm và nhiệt tình của em.
"Bắn, bắn trong đó . . ."
Lời này đã cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của Chu Trạch Khải.
Miệng huyệt kia có vẻ không cách nào chứa được tính khí khổng lồ, bị đâm lõm xuống, tuy khó khăn nhưng cũng từng chút hút lấy đỉnh đầu rồi dần dần ngậm lấy phần thân. Tràng thịt căng mịn siết chặt, chặn hết con đường đi, chẳng thể tiến sâu hơn. Nhất thời cảm giác sung sướng sắp bước tới thiên đàng xem lẫn với đau đớn, Chu Trạch Khải nặng nề thở gấp hai tiếng, thoáng rút ra.
"Đừng . . . A a, vào, đi vào . . ."
Chỗ kín được mở rộng qua loa thật sự không làm sao tiếp nhận sự xâm lấn, dù Chu Trạch Khải đã dùng một lượng lớn chất bôi trơn. Từ trong suy nghĩ hỗn loạn Chu Trạch Khải cũng coi như tìm được một cách, hắn nắm lấy tính khí đến bản thân Diệp Tu cũng không dám chạm vào. Dịch thể không ngừng thấm ra đã làm ướt đẫm bụi cỏ đen, cần trong tay hắn cũng trơn tuột. Chu Trạch Khải mạnh mẽ tuốt hai cái, trải nghiệm khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ đầu sợi dây liên kết, sau đó dùng tay kia nắm lấy cả nang túi bộ sậu bắt đầu chơi.
"A a —"
Hành động này lập tức có tác dụng rõ ràng, Chu Trạch Khải cảm giác Diệp Tu hơi thả lỏng. Hắn lần nữa đâm sâu thêm chút, tuy vẫn khó vào nhưng đã tốt hơn khi nãy nhiều. Cứ thế chậm rãi rút ra đâm vào, mỗi lần hắn có thể tiến vào sâu hơn. Cảm giác mở ra từng tầng niêm mạc như bóc tách từng lớp giấy, cuối cùng mở ra bảo vật ao ước bấy lâu.
Diệp Tu bị khai mở bắt đầu nghẹt thở, dù cuối cùng được tiến vào nhưng quá trình thật gian nan. Từng vách tràng bị đánh chiếm khiến hắn cảm giác như linh hồn chính mình cũng bị xé rách. Hẳn chỉ có thể kiềm chế không để nước mắt rơi khóe mi, tay túm loạn, gào lên giục Chu Trạch Khải dừng lại. Đến khi thứ kia đi vào hoàn toàn, hắn như thấy mình cũng mất nửa cái mạng.
Trên mặt bị hôn liếm, Diệp Tu biết Chu Trạch Khải đang nếm nước mắt của mình. Rồi chân hắn bị Chu Trạch Khải cố định trên eo, Diệp Tu nghe Chu Trạch Khải nhắc rằng muốn bắt đầu, hắn nghe thấy, nhưng tốc độ phản ứng của đại não lại theo không kịp, vẫn chưa hiểu được hàm nghĩa trong đó thì hung khí trong cơ thể bị kéo ra, chỉ để lại phần đỉnh, rồi mạnh mẽ tiến vào cả cây.
Chỗ thầm kín tuy đã được chậm rãi dịu dàng mở ra một lần, nhưng khí thế tiến công mạnh mẽ như chẻ tre xông tới vẫn tạo nên kích thích quá to lớn đối với vách tràng yếu đuối. Lần sau lại nhanh hơn lần trước, mỗi lần tính khí rút ra khiến bên trong xoắn bện khát cầu đâm thêm, mỗi lần đều bùng lên khoái cảm thỏa mãn vô cùng, như pháo hoa nở rộ trước mắt Diệp Tu. Hắn thét lên, tính khí nóng rực, đột nhiên phun ra chất lỏng trắng ngà, làm ướt bụng cả hai.
"A . . . a a a a — không, a a a a —"
Diệp Tu vẫn còn đang hưởng thụ quá trình, Chu Trạch Khải đã nhẫn nại quá lâu lại chẳng cách nào chờ hắn. Diệp Tu bắn, Chu Trạch Khải hoàn toàn không dừng được. Vì cao trào mà vách tràng co thắt nghiền ép thứ bên trong, vô số miệng nhỏ mút lấy dị vật, quả thật là sung sướng tột bậc.
Lúc hắn rút ra, miệng huyệt đang siết chặt lấy chóp đỉnh cùng hết toàn lực mà cắn lấy hắn, cố sức giữ lại không cho hắn rời đi. Mà lúc hắn tiến vào, tràng bích căng mịn lại như xấu hổ, không để hắn đi đến điểm cuối cũng, nhưng vẫn lộ ra ý muốn mời gọi, không cách nào ngăn hắn xuyên thấu Diệp Tu. Cùng lúc đó, dịch thể của Diệp Tu bắn lên người hắn, mà hắn vẫn ra ra vào vào trong hang động mê hồn — không hẳn là thông thuận, lại cho hắn cảm giác kỳ diệu như chính bản thân đang khai hoang mở cõi.
Hắn làm Diệp Tu bắn, mà hiện tại hắn vẫn đang tiếp tục làm tình.
Cảm giác này hoàn toàn không cách nào miêu tả.
"Thích, thích . . ." Chu Trạch Khải cảm thán, mãi mới thốt nên lời.
"Anh . . . a, a, đừng . . . đừng, quá, a . . . quá sâu . . ." Diệp Tu gào khóc, tay bám lấy lưng Chu Trạch Khải, móng tay cắt sát chỉ có thể lưu lại vết trắng mờ trên da. Mà đôi chân gác trên eo của Chu Trạch Khải sau khi co giật mấy lần giờ lại ra sức siết chặt, ám chỉ ngược lại lời hắn nói.
"Tiền bối, tiền bối . . . Diệp Tu . . ." Chu Trạch Khải mê loạn kêu tên Diệp Tu.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm ấm gọi tên mình, phía trước vẫn còn khoái cảm sau khi bắn, phía sau không biết là khoái cảm hay đau đớn vì bị đâm thật sâu — cảm giác lẫn lộn đan xen, Diệp Tu thấy như linh hồn của chính mình cũng bị Chu Trạch Khải đẩy ra ngoài.
Đến khi Diệp Tu cho rằng mình sắp ngất, cậu em của hắn cuối cùng cũng ngừng phun chất lỏng, kết thúc cao trào. Thực ra hắn bắn không quá lâu, nhưng Diệp Tu cảm giác như đã qua cả thế kỷ. Toàn thân mềm nhũn, đôi chân vô lực tuột xuống, lại bị Chu Trạch Khải tóm lấy bắp đùi, tiếp tục điều khiển. Trong lúc nhất thời Diệp Tu chẳng còn sức để kêu, chỉ có thể rên hừ hừ, mặt đẫm nước mắt rõ ràng đang lơ đãng, đôi mắt mở to nhìn Chu Trạch Khải mông lung.
Mà Chu Trạch Khải vẫn chưa dừng.
Hắn vẫn ra vào trong cơ thể Diệp Tu, say mê muốn để bản thân chìm trong trải nghiệm tiêu hồn này, gương mặt tuấn tú ửng hồng, mồ hôi chảy xuống lại như lưu luyến không rời, cố đọng lại trên mặt. Dù Diệp Tu đã qua cơn kích tình, vách tràng đã vào giai đoạn thả lỏng, nhưng chịu ảnh hưởng của kết hợp nóng nên chỗ thầm kín kia vẫn mẫn cảm vô cùng, chịu không nổi điểm khiêu khích này.
. . . Đói quá.
"Diệp Tu . . ."
Chu Trạch Khải kêu tên người yêu, dường như danh tự này có thể làm chậm lại cảm giác đói bụng của hắn.
"A . . . Diệp Tu . . ."
Diệp Tu chẳng thể lơ đãng được bao lâu, rốt cục thì khi sentinel của ngươi vẫn còn đang rong ruổi trên cơ thể ngươi thì có đang ngủ cũng sẽ bị làm cho tỉnh.
Sau nỗ lực hết mình của Chu Trạch Khải, phía dưới của Diệp Tu bị làm cho ướt át, trộn lẫn với chất bôi trơn, ra vào càng thêm thông thuận. Mỗi động tác sẽ tạo ra tiếng nước dấp dính, đậm sắc dục đến mức mặt đỏ tim đập. Mà Diệp Tu sau khi tỉnh táo lại cũng chính là nghe thấy tiếng động này trong cả quá trình.
Đến khi sực nhận ra tiếng động phát ra từ đâu và như nào, nước mắt Diệp Tu lại vô thức chảy xuôi. Hắn vốn cho rằng bản thân rất thoáng trong khoản này, nhưng giờ đây lại cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời nhen lên cảm giác hưng phấn khó tả.
Ở trong trạng thái kết hợp nóng sẽ rất dễ cương cứng, thường có cảm giác như đang vào kỳ động dục. Dưới tác dụng của sự hưng phấn và hành động của Chu Trạch Khải, cậu em nhỏ của Diệp Tu lại có cảm giác, run rẩy đứng lên. Nó vừa ngẩng đầu liền cọ vào bụng dưới của Chu Trạch Khải.
Chu Trạch Khải, điển hình của việc mặc đồ thì như người mẫu mà cởi đồ thì đường nét thân hình nuột nà. Trong lúc vận động mạnh, cơ bụng dưới căng cứng, vật kia của Diệp Tu cọ lên bắp thịt vẫn còn lưu lại chất lỏng hắn để lại khi nãy.
"Ưm . . . chậm . . . a . . . a"
Diệp Tu lần nữa rên rỉ, giọng mũi nồng đậm, khiến người nghe đến nghiện. Nhưng chỉ qua vài giây, hắn rõ ràng cảm nhận được động tác của Chu Trạch Khải chậm lại. Diệp Tu dùng hai mắt đẫm nước nhìn Chu Trạch Khải, mà đối phương cũng thở nặng nền nhìn lại hắn.
"Diệp Tu . . ."
Tiết tấu chậm đi không ít, nhưng mỗi lần đi vào đều mạnh kinh người. Tay Diệp Tu trượt trên tấm lưng mồ hôi nhễ nhại của Chu Trạch Khải, chỉ có thể kẹp chặt vòng chân tránh bị xô đi, hắn hiện tại nửa người trên giường nhưng nửa dưới lại nâng lên rất cao. Bị Chu Trạch Khải yêu thương với tư thế lao dốc, thật sự như bị đóng đinh trên giường, sau mấy chục nhịp hắn thấy cứ tiếp tục thì hông mình chịu không nổi.
"A a . . . đổi, đổi . . ."
"Kiểu, kiểu nào?" Chu Trạch Khải lại lần nữa dồn lực, đề nghị, "Sau lưng?"
Diệp Tu bị hỏi bất chợt, mơ màng nghĩ — sau lưng à . . . chắc sẽ khá hơn chút, nên khẽ gật đầu.
Chu Trạch Khải lập tức ném phăng cái gối vướng víu xuống phía cuối giường, hình như đập trúng gì đó, nhưng hắn cũng chẳng để tâm, lập tức đổi tư thế.
"A a a — Chu Trạch Khải em . . . A a —"
Diệp Tu lại chảy nước mắt, muốn mắng người nhưng chẳng thể nói thành câu, chỉ đành thét lên vài tiếng.
Chu Trạch Khải chưa hề rút ra, dùng nguyên tư thế dính liền, nắm đùi Diệp Tu lật hắn lại. Việc này khiến người dưới cảm thấy như bị đóng trên cọc xoay một vòng, lục phủ ngũ tạng suýt rối tung không nói, lần này Chu Trạch Khải chạm chính xác vào điểm mẫn cảm của hắn.
Kêu xong mấy tiếng Diệp Tu chẳng còn sức để khàng nghị, chỉ có thể nằm đó khàn tiếng thở dốc.
"Tiền, tiền bối." Chu Trạch Khải bị phản ứng kịch liệt của Diệp Tu dọa sợ hết hồn, căng thẳng gọi lại cách xưng hô cũ. Hắn thật sự không nghĩ hành động này lại khiến Diệp Tu kích thích mãnh liệt đến như vậy — chẳng phải đổi tư thế sẽ như này sao?
Trong sách giáo khoa sẽ chỉ có miêu tả đại khái các loại tư thế, nhưng quá trình chuyển đổi như thế nào quả thật không hề nhắc đến. Chu Trạch Khải vẫn luôn nghĩ đổi thì trực tiếp đổi thôi, nhưng nhìn bộ dạng Diệp Tu thế này . . . hình như hơi sai rồi? Mà Diệp Tu . . . cũng không hẳn là quá khó chiu.
Chu Trạch Khải không đoán được người yêu rốt cuộc là thích hay đau, nhưng đầu kia của sợi dây liên kết truyền đến cho hắn biết cảm giác hưng phấn rất chân thật.
Vì kết hợp nóng, guide sẽ bị kích thích mãnh liệt. Dù có chung liên kết, guide có sức mạnh tinh thần càng lớn thì xúc cảm nhận được càng sâu. Vậy nên trong trường hợp của Diệp Tu, sự hưng phấn Chu Trạch Khải cảm nhận được chẳng bằng một phần mười những gì thân thể hắn đang tiếp thu.
Chính Chu Trạch Khải cũng biết điều này.
Cho nên hắn thử thăm dò, giữ nguyên vị trí, khẽ động eo, để tính khí nghiền ép quanh chỗ nhỏ.
"A a a —"
Lưng Diệp Tu bỗng vặn vẹo trước mặt Chu Trạch Khải, ngón tay siết chặt chăn bông, vách trong co thắt kịch liệt không tưởng, Chu Trạch Khải lập tức rên rỉ thành tiếng, liền hiểu rõ.
"Là chỗ này?" Chu Trạch Khải cắn vành tai Diệp Tu từ phía sau rồi ngậm lấy, vừa liếm láp vừa gặng hỏi. Hơi thở nóng hổi phun vào trong tai mẫn cảm, người dưới thân lại run lên một lần. Không nhận được câu trả lời nhưng Chu Trạch Khải biết mình chắn chắn không đoán sai.
Hắn tiếp tục cử động. Khi đã có mục tiêu rõ ràng, mỗi lần ra vào đều tinh chuẩn công kích tới điểm mẫn cảm của Diệp Tu. Không thể nghi ngờ, trong chuyện này thì "kỹ năng bắn súng" của đệ nhất sentinel luôn phát huy ổn định, mỗi lần đều trúng hồng tâm, làm cho guide thường ngày luôn thản nhiên tự tại phải rên rỉ không ngừng, nước mắt tràn ra, nhuyền thành một mảng nước xuân nằm đó, mông nhổng lên thật cao, tạo thành đường cong mềm mại xuống lưng. Thỉnh thoảng hắn sẽ cố giãy dụa khỏi Chu Trạch Khải, như muốn trốn tránh khoái cảm không cách nào chịu đựng.
"A . . ." Hầu kết hơi động, Chu Trạch Khải nhắm mắt ngâm nga.
Vừa muốn nâng niu đối phương lại cũng muốn xé toạc người trước mặt, nuốt vào trong bụng. Hai ý niệm này không ngừng quẩn quanh trong đầu Chu Trạch Khải, hắn không thể không thừa nhận, một Diệp Tu thế này thật quá mê người, ngay cả mùi vị của tin tức tố cũng tràn ra theo nhịp đập của huyết mạch căng phồng, nồng đậm trong không khí khiến cắn có ảo giác chỉ cần há miệng liền có thể ăn được.
Trước nay chưa từng thấy một Diệp Tu gào khóc . . .
Chỉ mình có thể thấy.
Thuộc về riêng mình.
Loại thỏa mãn này mang đến cho Chu Trạch Khải khoái cảm mãnh liệt hơn cả cảm giác từ thể xác.
"Diệp . . . Tu . . . Ư . . ."
Trong lúc chính bản thân không hề phát hiện, Chu Trạch Khải bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
"A a — nhanh, nhanh quá . . . A a . . ."
Giọng nói như nức nở của Diệp Tu càng hệt như liều thuốc kích thích thượng đẳng, Chu Trạch Khải hổn hển thở từng ngụm lớn, hai tay di chuyển từ eo Diệp Tu lên đến mông. Nhưng Diệp Tu ở trong tư thế này hoàn toàn không có cách nào dùng tay chống người dậy, kết quả là eo vẫn chịu lực tác động, đến khi Chu Trạch Khải di chuyển tay, hắn liền cảm nhận rõ ràng cảm giác cả người mềm nhũn.
Nhưng Chu Trạch Khải không biết Diệp Tu đổi tư thế để chăm sóc eo lưng mình, Diệp Tu xụi lơ lại chẳng ảnh hưởng mấy đến động tác đang làm. Hắn nâng cao mông Diệp Tu, hai cánh mông mềm mại bị hắn nhào nặn trong tay, thỉnh thoảng đẩy sang hai bên, để hắn nhìn rõ tính khí căng cứng nổi đầy gân xanh đang bị miệng nhỏ của Diệp Tu phun ra nuốt vào — chỗ kia đã bị làm thành màu đỏ tươi, dịch thể bị dồn ép chảy ra ngoài, theo mỗi lần va chạm, đánh lên túi nang, dính thành một mảnh.
Chu Trạch Khải không cách nào kiềm được tốc độ va chạm, dường như như sắp đến đỉnh điểm, tiết tấu liền rối loạn, hệt như hô hấp bây giờ của hắn.
"Chờ đã, a . . . a a —"
Diệp Tu hình như vừa cất tiếng nhắc nhở, nhưng quá trễ. Chu Trạch Khải gầm nhẹ một tiếng, nặng nề đâm sâu, đúng như yêu cầu ban đầu của Diệp Tu, bắn hết tinh dịch nóng bỏng vào bên trong, bắn tới nơi sâu mà cả hung khí to dài không thể chạm tới.
Chờ đến khi khoái cảm nổ tung nơi đỉnh đầu dần tan, Chu Trạch Khải úp lên trên người Diệp Tu, vòng tay ôm lấy guide của mình, vừa lòng thỏa ý cọ vào hõm vai hắn.
"Của ta."
Như trẻ con tuyên bố chủ quyền.
Lời vừa rời miệng Chu Trạch Khải mới sực nhận ra không đúng, ngược lại — cảm giác đói bụng vẫn chưa biến mất, kết hợp nóng vẫn còn.
Hắn rút tính khí khỏi cơ thể Diệp Tu, cẩn thận lật người bên dưới lại. Diệp Tu một bộ không còn gì để nói, trên mặt giàn giụa nước mắt, tròn xoe nhìn hắn.
Cậu em của Diệp Tu vẫn đứng nghiêm trang, chưa hề phát tiết.
Họ chưa hoàn thành việc kết hợp.