Hoàn [R18 - Song Hoa] Đông Ấm

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1
Đông Ấm

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tên khác: Mùa Đông Không Lạnh Akira Phan, Máy Sưởi Bách Hoa Là Hàng Xịn
Tác giả: Lá Mùa Thu
CP: Song Hoa

Viết vội, sợ đông tàn.
Một truyện trong project Mừng Hoa Nở, tặng sinh nhật Trương Giai Lạc 24/02/2018, post ngày 14/02/2018 mừng Valentine luôn (oimeoi ăn gian quá)

WARNING: H only! H only! H only! Không có nội dung gì khác. Bạn nào ác cảm với cảnh sex giữa nam x nam xin vui lòng click back.

Nhân vật thuộc về ba Bướm, OOC thuộc về Lá. Nếu Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình trong truyện này không phải là Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình trong lòng bạn, mong bạn cứ xem như chưa đọc. Họ của chính văn mới là họ thật sự, tốt đẹp, tài giỏi, đáng kính.

Thể loại: Song Hoa, HE, bối cảnh trước mùa giải 5.

Trương Giai Lạc đờ đẫn mở mắt.

Hắn phát hiện đầu mình đang lọt thỏm trong một cái hố, bên phải là chăn bên trái là tường bên trên có gối. Tục xưng có gối không nằm. Chăn mềm, tường ấm, gối êm, hắn rất dễ chịu, từ cửa sổ đầu giường bên phải còn có gió lùa nhè nhẹ man mát.

Tường ấm đó là vì tường thịt. Lưng Tôn Triết Bình rắn chắc, nhưng thịt vẫn có, hơn nữa còn là loại rất ấm rất nóng, dụi đầu vào liền quên mất đang là mùa đông. Hắn lười biếng lăn qua nhìn cửa sổ, ngoài có tuyết lông ngỗng rơi lất phất, hơi nước truyền vào, vài bông tuyết bay lên chăn, tan trước mắt hắn. Hắn nhịn không nổi mỉm cười, lại quay về áp mặt lên lưng trần của Tôn Triết Bình.

Mặt trời chỉ còn là tia sáng cuối cùng nơi xa xăm, Trương Giai Lạc đoán giờ là khoảng 4 rưỡi chiều. Xung quanh gần như sụp tối, ngoài có tuyết trắng mịt mù dưới ánh đèn đường, trong phòng là ánh sáng huỳnh quang quen thuộc từ hai cái máy. Bọn hắn chơi mệt lăn ra giường nằm, ngủ quên đến tận giờ này. Mùa đông quá lạnh, Trương Giai Lạc sợ lạnh cố ý mở máy sưởi rất cao, Tôn Triết Bình cả người như một lò lửa, ghét bỏ nhưng cũng không chỉnh thấp xuống, chỉ thỉnh thoảng kéo cửa sổ ra một khe hở, cho hơi mát tràn vào, cũng để thông khí trong mùa đông khô ráo. Mỗi ngày hắn đều kéo đúng một khoảng cửa đấy, vị trí đấy, sáng sớm tuyết rơi trên thảm trong phòng thành một đường tam giác chiếu theo khe cửa, Trương Giai Lạc nhìn đã quen.

Giường là giường của Tôn Triết Bình. Bọn hắn ở chung một phòng ký túc, mỗi người có giường riêng, nhưng Trương Giai Lạc phần vì sợ lạnh, phần rất thích dính với Tôn Triết Bình, thường xuyên leo lên giường hắn chơi, ngủ quên luôn là chuyện mỗi ngày. Hắn liếc đôi mắt to tròn qua lại, ổ chăn quá ấm, tường thịt quá ấm, cửa sổ chỉ có chút man mát chứ không lạnh buốt, thật dễ chịu. Hắn rụt người sâu xuống ổ chăn, mặt áp đến giữa lưng Tôn Triết Bình, hưởng thụ cảm giác trộm được chút thoải mái giữa nhân sinh khổ ải ba ngàn sầu lo.

Tôn Triết Bình ban đầu còn bắt hắn về giường, sau cũng quen. Giường vốn chỉ một người nằm, quay hướng nào cũng có thể thẳng tay thẳng chân, nhưng khi có Trương Giai Lạc đến thường trú, liền chia ra thành bên ngoài bên trong. Hắn giành bên ngoài để khi nằm có thể quay ra cho mát, cũng tiện chừa chỗ cho Trương Giai Lạc. Lúc này hắn ngứa lưng động đậy muốn nằm ngửa ra, Trương Giai Lạc vội lăn đi, tránh cho hắn đè lên tóc mình, chung quy Tôn Triết Bình mỗi lần cắt tóc đều chỉ hận không thể để hẳn đầu đinh, không hiểu nghiệp vụ chăm sóc tóc dài. Tôn Triết Bình lăn qua, cũng đờ đẫn mở mắt. Hai người nhìn nhau một hồi, Tôn Triết Bình nói, “Cậu làm gì nằm thấp vậy, sắp chui hẳn vào lòng tôi.” Trương Giai Lạc cảm thấy ý này không tệ, dứt khoát dụi hẳn đầu vào ngực Tôn Triết Bình. Ấm khủng.

Tôn Triết Bình bèn duỗi tay ôm lấy đầu hắn, nghịch những sợi tóc đỏ của hắn. Nhìn tóc hắn mềm mại rũ dài trên giường mình, mà gối mình nằm cũng vương mấy sợi, Tôn Triết Bình cảm thấy vô cớ có chút hài lòng. Lát sau có cảm giác man mát ươn ướt trên ngực, bèn mở miệng hỏi, giọng còn khàn khàn đặc trưng khi mới ngủ dậy, “Muốn tìm chết?” Trong ngực có tiếng trả lời ấp úng vì thiếu dưỡng khí, “Anh không phải cứng rồi sao?” Cứng là cứng thật, nhưng có ai ngủ dậy không cứng chứ, Trương Giai Lạc cũng quá biết tìm cớ đi? Tôn Triết Bình lười phản bác, hắn hôn lên đỉnh đầu có lọn tóc thơm mềm kia, một tay giữ gáy, tay còn lại cho vào chăn tìm đến phần lưng dưới của hắn. Tôn Triết Bình cởi trần ngủ, mà Trương Giai Lạc thì mặc hẳn một chiếc áo len cổ lọ. Len dễ tích điện, tóc hắn lại dài, mùa đông hễ chạm vào liền bị điện giật tanh tách, cũng như lúc này, tay Tôn Triết Bình vừa lật áo hắn, một đốm sáng lập tức lóe lên, cả hai cùng khẽ giật mình kêu một tiếng. Trương Giai Lạc quyết tâm mặc kệ, tiếp tục công việc thấm ướt hạt nhỏ nhô trên ngực phải Tôn Triết Bình, mà Tôn Triết Bình thì luồn tay vào quần hắn.

Nếu chỉ ôm nhau âu yếm, hắn sẽ rất thích đưa tay lên phía trên, vuốt ve lưng Trương Giai Lạc. Lưng Trương Giai Lạc rất thon, có đường nét rõ ràng, không dài rộng như của hắn, nhưng mềm mịn như cảm giác chạm vào bông, mà da hắn lại ngược với hắn, lúc nào cũng man mát lành lạnh, giải tỏa nóng rực trong lòng bàn tay Tôn Triết Bình. Nhưng bây giờ không chỉ đơn thuần âu yếm, Tôn Triết Bình làm người trực tiếp thẳng thắn, đưa tay lập tức sờ xuống quần, đúng mục tiêu tìm đến mông. Lại một tiếng tách vang lên, hai người nhăn nhó, Tôn Triết Bình tiếp tục sờ, hai ba tiếng tách kèm đốm điện chớp lóe, Tôn Triết Bình tức giận, dứt khoát lật người đè hẳn lên hắn, hai tay vòng qua lưng vuốt ve khắp chiếc áo len dày đan chéo kia, mặt cũng áp vào ngực hắn. Trương Giai Lạc lần này được đặt nằm lên gối rồi, bị lôi ra khỏi lò sưởi tự nhiên, hắn ngơ ngác hết mấy giây, sau thấy cách Tôn Triết Bình khử tĩnh điện thì phụt cười. Hắn cảm thấy Tôn Triết Bình thường ngày ra vẻ soái khốc, có đôi lúc rất ngu ngốc, như bây giờ không phải cởi hẳn áo len ra là tốt rồi sao. Nhưng hắn làm sao biết Tôn Triết Bình căn bản không muốn làm vậy, bởi áo len khử tĩnh điện bằng cách chạm người, áo hắn mặc là loại cổ lọ chui đầu, nếu cởi ra, mặt Trương Giai Lạc lướt qua vải len sẽ bị giật cho đau điếng là đương nhiên. Thế nên Tôn Triết Bình thà dùng tay mình làm điều đó, dùng tay không đủ, còn muốn áp cả mặt vào, vừa nhanh, vừa tranh thủ chút mềm mại trên ngực người yêu. Thật ra cũng là một kiểu ngu ngốc khác... còn là kiểu rất trung nhị của lũ thiếu niên mới thành thanh niên, luôn không cho rằng đau hay lạnh là cần phải tránh.

Kỳ thực nhiều năm về sau, thanh niên Tôn Triết Bình 30 tuổi vẫn thích dùng cách này để khử tĩnh điện, đơn giản dễ dàng, còn Trương Giai Lạc vẫn thích mặc áo len, vẫn để tóc dài. Cho nên nói nam giới là một lũ trẻ trâu mãi chẳng lớn, nơi này lại có đến tận hai thằng. Khi ấy thanh niên Trương Giai Lạc 30 tuổi vẫn giữ thói quen cứ hễ tắm xong sẽ vừa tròng chiếc áo len tay dài cổ lọ vừa dán mắt vào màn hình, và rồi chắc chắn sẽ có thứ gì đó trên màn hình khiến hắn sà ngay vào bàn phím mà chưa mặc quần. Tôn Triết Bình thường nhìn hắn cong một chân ngồi trên mắt cá vì ngại ghế bẩn, mông trắng còn vểnh hẳn ra sau vì người đang nhoài trên bàn máy, hắn vừa buồn cười vừa nóng cả mắt muốn xách Trương Giai Lạc lên lột luôn cái áo len, chẳng để làm gì, chỉ vì muốn cười bộ dạng đần đụt của Trương Giai Lạc. Mà lúc này hắn cũng đang làm vậy thật, hắn đẩy áo Trương Giai Lạc lên cao khỏi ngực, áo len dày có sức đàn hồi, hắn một tay giữ cho nó không phủ xuống, thè lưỡi liếm hạt nhỏ nhô lên phía dưới. Hắn không phải kiểu người kiên nhẫn, những chuyện khởi động thế này thường cũng không làm được bao nhiêu, bất quá hôm nay là mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn, thêm vào nhiệt độ trong phòng thật quá thoải mái, hắn áp sát mặt vào ngực Trương Giai Lạc, muốn dùng trán và mũi của mình giữ áo len, một tay cởi quần hắn, tay còn lại duỗi lên cao vuốt tóc hắn. Vuốt vuốt một hồi đổi thành sờ lên gáy Trương Giai Lạc, tay Tôn Triết Bình khá lớn, có thể vừa vuốt gáy hắn, ngón tay cái vừa miết lên khóe môi hắn. Trương Giai Lạc bản năng há miệng, thè lưỡi liếm ngón tay hắn, ngón tay kia liền thuận thế dò vào trong ngọ nguậy, bức hắn há miệng to hơn.

Trương Giai Lạc thật ra có chút thích Tôn Triết Bình làm thế này. Những lúc làm tình, Tôn Triết Bình không hay để yên cho miệng Trương Giai Lạc, hoặc dùng hai ngón trỏ và giữa tách miệng hắn ra cho nước miếng chảy xuống khóe môi, không để Trương Giai Lạc cố nhịn những tiếng rên rỉ khiến hắn mất hồn, hoặc bắt hắn mút ngón tay mình, ra ra vào vào như có một tính khí khác của mình đang chơi miệng trên của hắn, trong lúc miệng dưới bị lấp đầy. Một người hưởng thụ cảm giác chiếm hữu, một người nơm nớp trông chờ cảm giác bị chiếm hữu.

Bàn tay cởi quần đã chuyển sang xoa nắn tính khí người nằm dưới. Hắn cũng không đổi bên ngực để chăm sóc, mà bỗng chống người dậy bằng một gối, hơi nhoài lên áp mặt vào hõm cổ Trương Giai Lạc. Có lẽ xuất phát từ một kiểu lười biếng bất chợt thường thấy ở cung Sư Tử, Tôn Triết Bình rất thích dựa lên thân thể Trương Giai Lạc. Bất quá lúc này, hành động có vẻ ôn nhu ấy quá đối lập với hai tay hắn, một vẫn đang điều khiển chiếc lưỡi của Trương Giai Lạc, một thao túng cảm hứng của Trương Giai Lạc từ gốc rễ giữa hai chân. Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy trên cổ có chút nhột nhạt vì sống mũi rất cao của Tôn Triết Bình cọ vào không ngừng, nhưng không cách nào chú tâm đến được, bởi kích thích đến từ hai nơi khác và cảm giác thân thể mình mặc Tôn Triết Bình muốn gì làm nấy đã chiếm trọn tâm trí hắn. Ý ướt thấm ra quần lót, chạm đến đầu ngón tay Tôn Triết Bình, hắn không những không thấy xấu hổ, còn vô thức hơi ưỡn mông lên đòi hỏi nhiều hơn, như một con mèo nũng nịu cầu yêu thương từ chủ nhân. Hai chân hắn không tự do, Tôn Triết Bình ác ý chỉ cởi quần hắn đến gối, hắn có chút khó chịu kẹp chặt đùi lại muốn níu giữ bàn tay Tôn Triết Bình. Miệng hắn bắt đầu khe khẽ kêu ra những tiếng nức nở đứt quãng, nghe đến Tôn Triết Bình thấp cười. Mắt Trương Giai Lạc đã nhắm từ lúc chiếc lưỡi kia chạm đến điểm đỏ trên ngực, nãy giờ toàn là dùng da cảm nhận mọi thứ, từ ngón tay Tôn Triết Bình làm sao miết đến môi mình, luồn vào miệng mình, đến bàn tay nóng hừng hực kia làm sao xoa lên vị trí ươn ướt trên quần lót mình, đem nước nhầy rỉ ra thấm ngược lại vùng nhạy cảm xung quanh lỗ nhỏ trên tính khí, thậm chí cảm nhận được vải quần lót mỏng manh dính nước nhờn làm sao lưu luyến rời đi khỏi da khi ngón tay Tôn Triết Bình dời đến nơi khác.

Một cơn gió thoảng qua trên trán, Trương Giai Lạc bất chợt nghĩ có phải máy sưởi trong phòng mở quá nóng rồi không. Thế nhưng cảm giác này thực sự rất dễ chịu, quanh người có áo mềm chăn ấm ấp ủ, còn có vòng tay da thịt người kia đang vây lấy mình, nếu không phải do dục vọng từng cơn đang dâng lên, hắn chỉ muốn cứ thế mà ngủ thêm một giấc, dù gì ngày mai chính là Chủ Nhật, tối nay thứ Bảy không có việc phải làm, thường là duel vài trận sau đó Tôn Triết Bình sẽ dắt hắn xuống phố ăn tối. Ngủ thêm một giấc...

Nhưng nếu lúc này Trương Giai Lạc ngủ thật, Tôn Triết Bình cũng sẽ không để yên cho hắn. Trương Giai Lạc mơ màng mở mắt, thấy Tôn Triết Bình đã chống tay hai bên đầu nhổm dậy nhìn mình. Ánh đèn hắt ra từ màn hình thật quá hại mắt, hắn nghĩ. Thời điểm này không phải nên có ánh sáng vàng vàng nhè nhẹ, hai người nhìn theo từng đường nét trên mặt nhau sao? Hắn kỳ thực rất thích ngắm gương mặt Tôn Triết Bình, tên này mỗi ngày ỷ vào một gương mặt soái khí kiên nghị ra vẻ khốc khốc câu dẫn mình, từng hành động cử chỉ thậm chí một cái hất đầu đều gợi cảm đến khó tin. Giường Tôn Triết Bình sát cửa sổ, giường Trương Giai Lạc sát trong tường, có lần hắn ngủ dậy thấy Tôn Triết Bình để nửa thân trần, mặc một chiếc quần jean yên tĩnh ngồi đó chăm chú xem xấp giấy ghi chú stat của Táng Hoa đêm qua hắn xem nửa chừng, nửa bên mặt với chân mày sắc nét cùng thân thể hắn dưới ánh sáng bầu trời mùa đông không nắng, dưới hầu kết là xương quai xanh, sống lưng hơi cong một đường thẳng xuống thắt lưng trễ, Trương Giai Lạc bỗng nghĩ đến hai chữ gợi cảm này. Hắn nghĩ nếu Tôn Triết Bình không phải đang xem tài liệu mà là lơ đãng ngó ra cửa sổ, bên môi có điếu thuốc, vậy sẽ là cảnh tượng thế nào.

Nhiều năm về sau Trương Giai Lạc có cơ hội nhìn thấy đó là cảnh tượng thế nào, bất quá đường nét trên mặt Tôn Triết Bình đã có thêm phần thành thục chín chắn, chỉ đôi chân mày kiên định kia là bao lâu cũng không thay đổi. Cho nên khó trách hắn si mê Tôn Triết Bình lâu dài đến vậy.

Hắn không biết chính là, hai chữ si mê cũng không phải chỉ từ một phía. Ánh mắt Tôn Triết Bình nhìn hắn, có lần bị fan chụp được đưa lên Weibo, sợ rằng yêu thích không đủ diễn tả, chỉ có thể gọi bằng si mê. Trương Giai Lạc thuộc loại mỹ đến cực điểm, còn là loại không ý thức rõ sức hút của bản thân, có lẽ bởi những năm tháng tuổi trẻ quá mức liều mạng quá mức cố gắng truy đuổi một thứ, những thứ khác đều không thời gian để tâm. Ba năm đầu hắn cùng Tôn Triết Bình liều mạng, ba năm sau hắn một mình liều mạng, trong trận đánh đến thiêu đốt, ngoài trận yêu đến hoang dã điên cuồng. Tinh lực đều như cháy tẫn theo Phồn Hoa Huyết Cảnh, theo đấu pháp Bách Hoa, lại dường như vẫn luôn tràn đầy. Trương Giai Lạc chính là loại người không biết lấy đâu ra nhiều mana đến vậy, trong ánh mắt hắn có một ngọn lửa mỗi năm bừng cháy lại mỗi năm lụi tàn, nhưng không bao giờ tắt. Khi còn bên nhau, Tôn Triết Bình thích nhất hai mắt của hắn, nói dài không dài nói to không to, nhưng luôn có một sức sống mãnh liệt. Đến khi ở xa xa mà nhìn về hắn, Tôn Triết Bình vẫn cứ thích đôi mắt kia, lúc đó đã nhuộm lên càng lúc càng nhiều u uẩn, nhưng luôn có thể bất chợt sáng bừng như niên thiếu. Hắn không để tâm đôi mắt ấy sáng lên có phải vì mình, dù sao Trương Giai Lạc chính là Trương Giai Lạc, bất kể ai cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng hắn, khiến hắn dằn vặt khiến hắn vướng bận, mắng hắn khinh hắn, nhưng tương tự, bất kể ai cũng không thể ảnh hưởng đến hắn hết một lần lại một lần vấp ngã đứng dậy, hắn cười hắn vui sướng bởi những thứ to tát hoặc chẳng bởi cái gì. Đó là kiên định từ tâm, không rõ từ khi sinh ra đã có, hay là ai đó nhuốm lên người hắn.

Trong ngoài liên minh đều nói, những năm sau cùng ở Bách Hoa khi Tôn Triết Bình đã giải nghệ, Trương Giai Lạc không chỉ đánh luôn cho cả phần hắn, còn sống luôn cho cả phần hắn. Ý vị điên cuồng ấy chưa bao giờ hiện rõ trên chuyên gia đạn dược đến vậy. Những đại thần thành danh đời đầu ai ai cũng là người sáng tạo ra trường phái mà mình đánh, đấu pháp thể hiện rõ tính cách của bọn hắn. Trương Giai Lạc lãng mạn cực độ, Tôn Triết Bình điên cuồng cực điểm, thế rồi Trương Giai Lạc của một mình sau đó ít đi một phần lãng mạn, nhiều thêm một chút điên cuồng. Kỳ thực, một khi đã ở bên nhau, làm sao có thể không nhiễm ít nhiều mùi vị của người đồng hành chứ? Người ta không biết chính là, những năm tháng có Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc vẫn điên, chẳng qua cái điên của Tôn Triết Bình quá nổi trội quá lấn át, mà Tôn Triết Bình cũng lãng mạn, chẳng qua cái lãng mạn của Trương Giai Lạc quá tràn lan quá phủ lấp. Bằng không làm sao có thể ăn ý vô gian, nếu một phần quan trọng của mình không tồn tại trên thân đối phương?

Người ngoài không biết, nhưng bản thân bọn hắn luôn ý thức được điều đó, nhất là những khi nhìn vào mắt nhau. Giữa hai thiếu niên, nói nhìn vào mắt nhau không khỏi có phần quái gở, cho nên thật ra chỉ là một ánh nhìn ngẫu nhiên giữa trận, bởi phát hiện hay đột ngột nghĩ tới gì đó, có thể là nguy hiểm có thể là cơ hội, trong lòng có ý niệm chưa kịp suy nghĩ đã lập tức nhìn đến đối phương, bởi gấp gáp mà không dừng lại được lâu. Chỉ có lúc ở trên giường, bọn hắn mới sẽ cho nhau thêm ít ỏi thời gian, bằng cảm giác cố chấp kỳ lạ nào đó muốn thấy bản thân trong mắt người còn lại, hoặc mải ngắm nhau để rồi vô ý chạm mắt, bất quá, cũng dẫn đến một kết quả là không dừng được lâu, vì mi mắt đã vội nhắm lại để nhường chỗ cho nụ hôn đến như không kịp chờ đợi, cứ như nếu trễ hơn nửa giây cũng sẽ vạn kiếp bất phục.

Lúc này cũng là như thế, bọn hắn hôn nhau triền miên, đã sớm quên mất ánh đèn kia là vàng hay trắng. Tôn Triết Bình dùng cả hai tay ôm gáy hắn, ghì hắn sát vào mình như bao nhiêu cũng không đủ, mà Trương Giai Lạc cũng vòng tay qua cổ hắn, ngước mặt như con cừu non dâng hiến bản thân. Bọn hắn nói thế nào cũng là thanh niên mới lớn, hai mươi tuổi chưa hơn, không quá rõ nhiều trò trên giường cũng không quá đủ kiên nhẫn, còn là một đôi người nổi danh bởi lối đánh sặc mùi sống vội, nhưng hôn luôn là cách xúc tác dục vọng của nam giới mãnh liệt nhất, bọn hắn còn hôn đến ngấu nghiến, ngực áp ngực, bụng kề bụng, thậm chí hạ thân cũng đã dán chặt vào nhau. Trương Giai Lạc vừa thở dốc vừa cố nhấc chân khỏi chiếc quần vướng víu, Tôn Triết Bình đã giúp hắn đạp nó ra, mà bản thân mình cũng cứng đến khó nhịn.

Hai tính khí chạm vào đẩy lẫn nhau, khó nói cái nào nóng hơn cái nào. Tay Tôn Triết Bình đưa ra phía sau Trương Giai Lạc, cười liếm mũi hắn nói, “Ướt.” Trương Giai Lạc da mặt mỏng, liếc mắt đi nơi khác, bỗng nhiên phát hiện cửa sổ đã được khép lại từ khi nào. Hắn lúc này mới biết vừa nãy cơn gió mát lướt qua trán mình là do người đang đè phía trên đóng cửa. Trương Giai Lạc sinh ở thành phố K bốn mùa như xuân, không quá để tâm cửa nẻo phải kín mỗi khi tắm ra hay đi ngủ, những lúc ấy chỉ có thiếu niên Bắc Kinh Tôn Triết Bình nhíu mày đưa chân đạp cho cửa sổ khép lại. Bất quá hiện tại có lẽ Tôn Triết Bình đã dùng tay, vì dùng chân là không thể. Chân hắn đang quỳ, gối chèn vào giữa hai chân Trương Giai Lạc, nửa mở rộng chân Trương Giai Lạc, nửa giữ cho hắn không theo bản năng khép lại khi ngón tay hắn tiến vào. Quả nhiên Trương Giai Lạc vặn người, hai chân vô thức muốn khép, khép không được, chỉ thuận thế kẹp hai bên hông Tôn Triết Bình. Kỳ thực không thể trách hắn, Tôn Triết Bình cho vào một lần hai ngón tay, nói thô bạo không thô bạo quá mức, nói ôn nhu lại càng không phải, vào trong rồi lại càng quen đường quen lối tìm đến điểm mẫn cảm của người yêu.

Trương Giai Lạc có đôi lúc hận mình quá dễ bị hắn nắm thóp, rõ ràng mình cũng hiểu hắn như sinh mạng, vì sao chỉ cần lên giường liền bị hắn khống chế đến chỉ có thể uốn hông thuận theo tay hắn điều khiển, chỉ kém ưỡn mông khát cầu vật kia của hắn, mặc kệ thân thể mình có tiếp nhận nổi vật ấy hay chưa. Ở trên giường Trương Giai Lạc có điểm đặc biệt, máu lãng mạn không rõ bay sạch đâu mất, chỉ còn máu điên là cháy bừng bừng, có lẽ bởi vì người dẫn dắt hắn là Tôn Triết Bình. Hắn sẽ luôn đánh mất lý trí rất nhanh, nức nở van nài “Muốn... Đại Tôn, mau vào đi...” để rồi khi Tôn Triết Bình có cố bảo vệ hơn nữa cũng không thể cưỡng nổi âm thanh mê người phát ra từ cái miệng nhỏ trên gương mặt đẹp đến kinh diễm kia gọi tên mình, đòi hỏi mình thỏa mãn hắn mà thực sự đâm thẳng vào, Trương Giai Lạc đều sẽ đau đớn đến mức khóc ra thành tiếng. Thế nhưng miệng nhỏ dưới mông hắn không biết sợ, không biết để tâm đến chủ nhân đang cong cả người vì đau, nó chỉ ra sức lấy lòng tính khí quen thuộc của một người khác đang xâm phạm mình, ra sức hút chặt mặc cho cả vùng da thịt đều sưng đỏ, chỉ thèm khát kẻ kia càng tiến sâu hơn, dùng đau đớn nguyên thủy nhất để thuần phục mình, chiếm hữu mình, dạy mình ngoan ngoãn nghênh đón hắn, mặc hắn đâm bên trái thân thể sẽ uốn cong hùa theo hắn, mặc hắn đâm bên phải mông trắng mịn sẽ vặn vẹo ưỡn cao lấy lòng hắn. Hai chân bản năng khép lại, nhưng vì kẻ xâm chiếm đã chèn vào giữa, hành động đó chỉ vô tình nối giáo cho giặc, khiến hắn vào thêm sâu hơn. Trương Giai Lạc lúc này đã run rẩy thoát lực, hai cánh tay vốn vòng qua ôm cổ hắn trượt xuống ngực hắn, vô thức đẩy hắn ra nhưng lại không đủ sức, chỉ làm bản thân hiện ra dưới mắt Tôn Triết Bình là một dáng dấp thèm khát nhưng cố tỏ vẻ cự tuyệt, hoặc cự tuyệt nhưng chẳng hề có khả năng. Mi mắt hắn có hạt châu long lanh, gương mặt ửng hồng, miệng hé mở, thở dốc từng hơi nhỏ. Mà trong đôi mắt Tôn Triết Bình thích nhất kia, có tia hoảng hốt có tia mong mỏi, nhưng tràn đầy chính là mông lung ngơ ngác như rơi vào giữa một hồ tình dục, như chờ đợi hành động kế tiếp của Tôn Triết Bình. Ánh mắt ấy, là hoàn toàn thuộc về mình Tôn Triết Bình, không bởi bản thân Trương Giai Lạc, không bởi bất kỳ gì khác.

Tôn Triết Bình biết rõ điều đó, cho nên hắn chưa bao giờ cần hỏi đôi mắt Trương Giai Lạc sáng lên là vì ai, kể cả khi hắn còn bên cạnh Trương Giai Lạc, hay sau này hắn đã ra đi. Quá khứ Trương Giai Lạc chưa gặp Tôn Triết Bình, tương lai Tôn Triết Bình rời xa Trương Giai Lạc, chỉ có ánh mắt này của hắn là vĩnh viễn thuộc về riêng mình Tôn Triết Bình.

Cho nên hắn không để hắn thất vọng. Hắn ôm chặt hắn, một tay giữ sau lưng hắn, một tay ghì đỉnh đầu hắn, đem mình tiến đến sâu nhất trong thân thể hắn. Mặc người trong ngực nấc lên một tiếng tan vỡ, mặc hắn cắn nghiến vào thịt mình, hắn giam chặt hắn kể cả hai cánh tay, không cho hắn cơ hội vòng tay ra sau ôm lấy mình hay cào mình để giải tỏa khoái cảm quá lớn, không cho hắn bất kỳ không gian nào để giãy dụa, ép hắn cảm nhận mình trọn vẹn nhất.

Tôn Triết Bình nói Trương Giai Lạc chọc hắn là muốn tìm chết, kỳ thực không phải nói suông. Hắn trước nay mạnh miệng, là vì hắn có năng lực.

Khoái cảm ập tới nhấn chìm Trương Giai Lạc, hay Tôn Triết Bình nhấn chìm mình, Trương Giai Lạc đã không còn khả năng phân biệt. Sau một khắc đó hắn mềm nhũn toàn thân, mà kẻ điên kia không cho hắn cơ hội để thở, vật chôn sâu bên trong đã bắt đầu hoành hành. Trương Giai Lạc mất tự do, mất dưỡng khí, nước mắt đã từ mi rơi xuống mặt, mất luôn mọi nhận thức về xung quanh, chỉ còn cảm nhận được cây gậy vừa dài vừa to kia rút khỏi thân thể mình rồi lập tức đâm mạnh vào lút cán. Hắn cong người kêu ra một tiếng không có âm thanh, lại tiếp tục bị bàn tay đè từ sau đầu vào lồng ngực ấm nóng, phía dưới tiếp tục bị xâm phạm thô bạo không cách nào trốn tránh, không nơi nào mượn lực, chỉ có thể chấp nhận. Vách tràng tiết ra nước nhờn cố sức xoa dịu vùng bị ma sát, cũng không át được nóng rát và nong rộng mà vật kia mang tới. Trương Giai Lạc thở không nổi, không còn sức cắn Tôn Triết Bình, chỉ thoi thóp áp mặt vào ngực hắn, cảm nhận mồ hôi từ ngực hắn chảy xuống mũi mình, rơi vào miệng, nóng không khác gì bên dưới. Theo động tác không ngừng của Tôn Triết Bình, thêm nhiều mồ hôi của hắn rơi vào cái miệng nhỏ Trương Giai Lạc cố gắng há ra nhưng không nhận được thêm chút oxy nào. Một cảm giác ngay cả mồ hôi của hắn mình cũng bị buộc phải nuốt, mà lát nữa miệng dưới của mình càng phải nuốt thêm một loại dịch khác từ hắn tiết ra, mọi thứ của hắn mình phải đón nhận toàn bộ vào thân thể, Trương Giai Lạc chỉ thấy trước mắt tối sầm, bắn khi nào không biết.

Tốc độ của Tôn Triết Bình chậm dần. Hắn hơi lỏng tay, nghe người trong ngực co giật trong cơn cực khoái. Đợi cho Trương Giai Lạc dịu xuống thở lại được, hắn cũng dừng, nới tay giúp hắn vén tóc khỏi mồ hôi trên mặt. Tinh dịch Trương Giai Lạc bắn ra nhơm nhớp trên bụng hai người, vật kia vẫn còn phình to, nhưng đã mất đi độ cứng nhất định. Hai chân hắn trượt xuống khỏi hông Tôn Triết Bình không nhấc lên nổi, mà nếu lúc này Tôn Triết Bình rời ra, e rằng chúng nó cũng không khép lại được. Hắn biết Tôn Triết Bình đang nhìn mình, mà không biết vì mệt hay vì ngượng ngùng, hắn không ngước mắt đối diện với hắn.

“Anh chưa ra chứ gì?” Giọng khàn lại lí nhí, nghe vào rất đáng yêu.

“Ừ.” Giọng như mang cười.

“Anh ra nhanh đi... tui đói rồi.”

“Lát nữa dắt cậu xuống đầu cầu ăn lẩu.” Tôn Triết Bình xót hắn, cuối cùng vẫn nhịn không nói câu nãy giờ tôi chưa cho cậu ăn no à.

“Muốn ăn bún cay.” Không hiểu cúi đầu líu ríu cái gì.

“Ừ.”

Tôn Triết Bình chậm rãi vuốt tóc hắn, nghĩ có nên ngừng ở đây, dắt hắn đi ăn về tối nay tính tiếp, đã nghe hắn nói.

“Cho anh 5 phút, mau ra...”

“...cậu có biết mình đang nói gì không?”

“?” Đã vậy còn không sợ chết, ngước nhìn lên bằng ánh mắt ngơ ngác ấy.

Thế nhưng mặc kệ là Trương Giai Lạc bị chơi đến hỏng đầu, hay đói đến hỏng đầu, hay mới ngủ dậy đã bị chơi đến đói hỏng đầu, hắn đã không còn cơ hội suy nghĩ xem mình sai ở chỗ nào. Đội trưởng của hắn là ai? Đệ nhất cuồng kiếm Tôn Triết Bình, có đến 3 chiêu Cuồng Bạo có thể kích hoạt, nhất là khi máu dưới 50%.

Cho nên đệ nhất đạn dược, tiểu đội phó Bách Hoa Trương Giai Lạc, Vinh Quang’ed.

FIN
 
Last edited by a moderator:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
Đêm Valentine, đã vốn không có gấu, đã phải tự mua chô-cô-nhết, đã tải game nuôi mòe nuôi ếch đặt idol tự thẩm, vẫn ngu đầu mò vô đọc để ăn thịt để rồi bị Đại Tôn Cuồng Bạo + Lạc Lạc rải skill Rù Quyến làm mất máu chết OTL
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Tên khác: Mùa Đông Không Lạnh Akira Phan, Máy Sưởi Bách Hoa Là Hàng Xịn
Tác giả: Lá Mùa Thu

Viết vội, sợ đông tàn.
Một truyện trong project Mừng Hoa Nở, tặng sinh nhật Trương Giai Lạc 24/02/2018, post ngày 14/02/2018 mừng Valentine luôn (oimeoi ăn gian quá)

WARNING: H only! H only! H only! Không có nội dung gì khác. Bạn nào ác cảm với cảnh sex giữa nam x nam xin vui lòng click back.

Nhân vật thuộc về ba Bướm, OOC thuộc về Lá. Nếu Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình trong truyện này không phải là Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình trong lòng bạn, mong bạn cứ xem như chưa đọc. Họ của chính văn mới là họ thật sự, tốt đẹp, tài giỏi, đáng kính.

Thể loại: Song Hoa, HE, bối cảnh trước mùa giải 5.

Trương Giai Lạc đờ đẫn mở mắt.

Hắn phát hiện đầu mình đang lọt thỏm trong một cái hố, bên phải là chăn bên trái là tường bên trên có gối. Tục xưng có gối không nằm. Chăn mềm, tường ấm, gối êm, hắn rất dễ chịu, từ cửa sổ đầu giường bên phải còn có gió lùa nhè nhẹ man mát.

Tường ấm đó là vì tường thịt. Lưng Tôn Triết Bình rắn chắc, nhưng thịt vẫn có, hơn nữa còn là loại rất ấm rất nóng, dụi đầu vào liền quên mất đang là mùa đông. Hắn lười biếng lăn qua nhìn cửa sổ, ngoài có tuyết lông ngỗng rơi lất phất, hơi nước truyền vào, vài bông tuyết bay lên chăn, tan trước mắt hắn. Hắn nhịn không nổi mỉm cười, lại quay về áp mặt lên lưng trần của Tôn Triết Bình.

Mặt trời chỉ còn là tia sáng cuối cùng nơi xa xăm, Trương Giai Lạc đoán giờ là khoảng 4 rưỡi chiều. Xung quanh gần như sụp tối, ngoài có tuyết trắng mịt mù dưới ánh đèn đường, trong phòng là ánh sáng huỳnh quang quen thuộc từ hai cái máy. Bọn hắn chơi mệt lăn ra giường nằm, ngủ quên đến tận giờ này. Mùa đông quá lạnh, Trương Giai Lạc sợ lạnh cố ý mở máy sưởi rất cao, Tôn Triết Bình cả người như một lò lửa, ghét bỏ nhưng cũng không chỉnh thấp xuống, chỉ thỉnh thoảng kéo cửa sổ ra một khe hở, cho hơi mát tràn vào, cũng để thông khí trong mùa đông khô ráo. Mỗi ngày hắn đều kéo đúng một khoảng cửa đấy, vị trí đấy, sáng sớm tuyết rơi trên thảm trong phòng thành một đường tam giác chiếu theo khe cửa, Trương Giai Lạc nhìn đã quen.

Giường là giường của Tôn Triết Bình. Bọn hắn ở chung một phòng ký túc, mỗi người có giường riêng, nhưng Trương Giai Lạc phần vì sợ lạnh, phần rất thích dính với Tôn Triết Bình, thường xuyên leo lên giường hắn chơi, ngủ quên luôn là chuyện mỗi ngày. Hắn liếc đôi mắt to tròn qua lại, ổ chăn quá ấm, tường thịt quá ấm, cửa sổ chỉ có chút man mát chứ không lạnh buốt, thật dễ chịu. Hắn rụt người sâu xuống ổ chăn, mặt áp đến giữa lưng Tôn Triết Bình, hưởng thụ cảm giác trộm được chút thoải mái giữa nhân sinh khổ ải ba ngàn sầu lo.

Tôn Triết Bình ban đầu còn bắt hắn về giường, sau cũng quen. Giường vốn chỉ một người nằm, quay hướng nào cũng có thể thẳng tay thẳng chân, nhưng khi có Trương Giai Lạc đến thường trú, liền chia ra thành bên ngoài bên trong. Hắn giành bên ngoài để khi nằm có thể quay ra cho mát, cũng tiện chừa chỗ cho Trương Giai Lạc. Lúc này hắn ngứa lưng động đậy muốn nằm ngửa ra, Trương Giai Lạc vội lăn đi, tránh cho hắn đè lên tóc mình, chung quy Tôn Triết Bình mỗi lần cắt tóc đều chỉ hận không thể để hẳn đầu đinh, không hiểu nghiệp vụ chăm sóc tóc dài. Tôn Triết Bình lăn qua, cũng đờ đẫn mở mắt. Hai người nhìn nhau một hồi, Tôn Triết Bình nói, “Cậu làm gì nằm thấp vậy, sắp chui hẳn vào lòng tôi.” Trương Giai Lạc cảm thấy ý này không tệ, dứt khoát dụi hẳn đầu vào ngực Tôn Triết Bình. Ấm khủng.

Tôn Triết Bình bèn duỗi tay ôm lấy đầu hắn, nghịch những sợi tóc đỏ của hắn. Nhìn tóc hắn mềm mại rũ dài trên giường mình, mà gối mình nằm cũng vương mấy sợi, Tôn Triết Bình cảm thấy vô cớ có chút hài lòng. Lát sau có cảm giác man mát ươn ướt trên ngực, bèn mở miệng hỏi, giọng còn khàn khàn đặc trưng khi mới ngủ dậy, “Muốn tìm chết?” Trong ngực có tiếng trả lời ấp úng vì thiếu dưỡng khí, “Anh không phải cứng rồi sao?” Cứng là cứng thật, nhưng có ai ngủ dậy không cứng chứ, Trương Giai Lạc cũng quá biết tìm cớ đi? Tôn Triết Bình lười phản bác, hắn hôn lên đỉnh đầu có lọn tóc thơm mềm kia, một tay giữ gáy, tay còn lại cho vào chăn tìm đến phần lưng dưới của hắn. Tôn Triết Bình cởi trần ngủ, mà Trương Giai Lạc thì mặc hẳn một chiếc áo len cổ lọ. Len dễ tích điện, tóc hắn lại dài, mùa đông hễ chạm vào liền bị điện giật tanh tách, cũng như lúc này, tay Tôn Triết Bình vừa lật áo hắn, một đốm sáng lập tức lóe lên, cả hai cùng khẽ giật mình kêu một tiếng. Trương Giai Lạc quyết tâm mặc kệ, tiếp tục công việc thấm ướt hạt nhỏ nhô trên ngực phải Tôn Triết Bình, mà Tôn Triết Bình thì luồn tay vào quần hắn.

Nếu chỉ ôm nhau âu yếm, hắn sẽ rất thích đưa tay lên phía trên, vuốt ve lưng Trương Giai Lạc. Lưng Trương Giai Lạc rất thon, có đường nét rõ ràng, không dài rộng như của hắn, nhưng mềm mịn như cảm giác chạm vào bông, mà da hắn lại ngược với hắn, lúc nào cũng man mát lành lạnh, giải tỏa nóng rực trong lòng bàn tay Tôn Triết Bình. Nhưng bây giờ không chỉ đơn thuần âu yếm, Tôn Triết Bình làm người trực tiếp thẳng thắn, đưa tay lập tức sờ xuống quần, đúng mục tiêu tìm đến mông. Lại một tiếng tách vang lên, hai người nhăn nhó, Tôn Triết Bình tiếp tục sờ, hai ba tiếng tách kèm đốm điện chớp lóe, Tôn Triết Bình tức giận, dứt khoát lật người đè hẳn lên hắn, hai tay vòng qua lưng vuốt ve khắp chiếc áo len dày đan chéo kia, mặt cũng áp vào ngực hắn. Trương Giai Lạc lần này được đặt nằm lên gối rồi, bị lôi ra khỏi lò sưởi tự nhiên, hắn ngơ ngác hết mấy giây, sau thấy cách Tôn Triết Bình khử tĩnh điện thì phụt cười. Hắn cảm thấy Tôn Triết Bình thường ngày ra vẻ soái khốc, có đôi lúc rất ngu ngốc, như bây giờ không phải cởi hẳn áo len ra là tốt rồi sao. Nhưng hắn làm sao biết Tôn Triết Bình căn bản không muốn làm vậy, bởi áo len khử tĩnh điện bằng cách chạm người, áo hắn mặc là loại cổ lọ chui đầu, nếu cởi ra, mặt Trương Giai Lạc lướt qua vải len sẽ bị giật cho đau điếng là đương nhiên. Thế nên Tôn Triết Bình thà dùng tay mình làm điều đó, dùng tay không đủ, còn muốn áp cả mặt vào, vừa nhanh, vừa tranh thủ chút mềm mại trên ngực người yêu. Thật ra cũng là một kiểu ngu ngốc khác... còn là kiểu rất trung nhị của lũ thiếu niên mới thành thanh niên, luôn không cho rằng đau hay lạnh là cần phải tránh.

Kỳ thực nhiều năm về sau, thanh niên Tôn Triết Bình 30 tuổi vẫn thích dùng cách này để khử tĩnh điện, đơn giản dễ dàng, còn Trương Giai Lạc vẫn thích mặc áo len, vẫn để tóc dài. Cho nên nói nam giới là một lũ trẻ trâu mãi chẳng lớn, nơi này lại có đến tận hai thằng. Khi ấy thanh niên Trương Giai Lạc 30 tuổi vẫn giữ thói quen cứ hễ tắm xong sẽ vừa tròng chiếc áo len tay dài cổ lọ vừa dán mắt vào màn hình, và rồi chắc chắn sẽ có thứ gì đó trên màn hình khiến hắn sà ngay vào bàn phím mà chưa mặc quần. Tôn Triết Bình thường nhìn hắn cong một chân ngồi trên mắt cá vì ngại ghế bẩn, mông trắng còn vểnh hẳn ra sau vì người đang nhoài trên bàn máy, hắn vừa buồn cười vừa nóng cả mắt muốn xách Trương Giai Lạc lên lột luôn cái áo len, chẳng để làm gì, chỉ vì muốn cười bộ dạng đần đụt của Trương Giai Lạc. Mà lúc này hắn cũng đang làm vậy thật, hắn đẩy áo Trương Giai Lạc lên cao khỏi ngực, áo len dày có sức đàn hồi, hắn một tay giữ cho nó không phủ xuống, thè lưỡi liếm hạt nhỏ nhô lên phía dưới. Hắn không phải kiểu người kiên nhẫn, những chuyện khởi động thế này thường cũng không làm được bao nhiêu, bất quá hôm nay là mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn, thêm vào nhiệt độ trong phòng thật quá thoải mái, hắn áp sát mặt vào ngực Trương Giai Lạc, muốn dùng trán và mũi của mình giữ áo len, một tay cởi quần hắn, tay còn lại duỗi lên cao vuốt tóc hắn. Vuốt vuốt một hồi đổi thành sờ lên gáy Trương Giai Lạc, tay Tôn Triết Bình khá lớn, có thể vừa vuốt gáy hắn, ngón tay cái vừa miết lên khóe môi hắn. Trương Giai Lạc bản năng há miệng, thè lưỡi liếm ngón tay hắn, ngón tay kia liền thuận thế dò vào trong ngọ nguậy, bức hắn há miệng to hơn.

Trương Giai Lạc thật ra có chút thích Tôn Triết Bình làm thế này. Những lúc làm tình, Tôn Triết Bình không hay để yên cho miệng Trương Giai Lạc, hoặc dùng hai ngón trỏ và giữa tách miệng hắn ra cho nước miếng chảy xuống khóe môi, không để Trương Giai Lạc cố nhịn những tiếng rên rỉ khiến hắn mất hồn, hoặc bắt hắn mút ngón tay mình, ra ra vào vào như có một tính khí khác của mình đang chơi miệng trên của hắn, trong lúc miệng dưới bị lấp đầy. Một người hưởng thụ cảm giác chiếm hữu, một người nơm nớp trông chờ cảm giác bị chiếm hữu.

Bàn tay cởi quần đã chuyển sang xoa nắn tính khí người nằm dưới. Hắn cũng không đổi bên ngực để chăm sóc, mà bỗng chống người dậy bằng một gối, hơi nhoài lên áp mặt vào hõm cổ Trương Giai Lạc. Có lẽ xuất phát từ một kiểu lười biếng bất chợt thường thấy ở cung Sư Tử, Tôn Triết Bình rất thích dựa lên thân thể Trương Giai Lạc. Bất quá lúc này, hành động có vẻ ôn nhu ấy quá đối lập với hai tay hắn, một vẫn đang điều khiển chiếc lưỡi của Trương Giai Lạc, một thao túng cảm hứng của Trương Giai Lạc từ gốc rễ giữa hai chân. Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy trên cổ có chút nhột nhạt vì sống mũi rất cao của Tôn Triết Bình cọ vào không ngừng, nhưng không cách nào chú tâm đến được, bởi kích thích đến từ hai nơi khác và cảm giác thân thể mình mặc Tôn Triết Bình muốn gì làm nấy đã chiếm trọn tâm trí hắn. Ý ướt thấm ra quần lót, chạm đến đầu ngón tay Tôn Triết Bình, hắn không những không thấy xấu hổ, còn vô thức hơi ưỡn mông lên đòi hỏi nhiều hơn, như một con mèo nũng nịu cầu yêu thương từ chủ nhân. Hai chân hắn không tự do, Tôn Triết Bình ác ý chỉ cởi quần hắn đến gối, hắn có chút khó chịu kẹp chặt đùi lại muốn níu giữ bàn tay Tôn Triết Bình. Miệng hắn bắt đầu khe khẽ kêu ra những tiếng nức nở đứt quãng, nghe đến Tôn Triết Bình thấp cười. Mắt Trương Giai Lạc đã nhắm từ lúc chiếc lưỡi kia chạm đến điểm đỏ trên ngực, nãy giờ toàn là dùng da cảm nhận mọi thứ, từ ngón tay Tôn Triết Bình làm sao miết đến môi mình, luồn vào miệng mình, đến bàn tay nóng hừng hực kia làm sao xoa lên vị trí ươn ướt trên quần lót mình, đem nước nhầy rỉ ra thấm ngược lại vùng nhạy cảm xung quanh lỗ nhỏ trên tính khí, thậm chí cảm nhận được vải quần lót mỏng manh dính nước nhờn làm sao lưu luyến rời đi khỏi da khi ngón tay Tôn Triết Bình dời đến nơi khác.

Một cơn gió thoảng qua trên trán, Trương Giai Lạc bất chợt nghĩ có phải máy sưởi trong phòng mở quá nóng rồi không. Thế nhưng cảm giác này thực sự rất dễ chịu, quanh người có áo mềm chăn ấm ấp ủ, còn có vòng tay da thịt người kia đang vây lấy mình, nếu không phải do dục vọng từng cơn đang dâng lên, hắn chỉ muốn cứ thế mà ngủ thêm một giấc, dù gì ngày mai chính là Chủ Nhật, tối nay thứ Bảy không có việc phải làm, thường là duel vài trận sau đó Tôn Triết Bình sẽ dắt hắn xuống phố ăn tối. Ngủ thêm một giấc...

Nhưng nếu lúc này Trương Giai Lạc ngủ thật, Tôn Triết Bình cũng sẽ không để yên cho hắn. Trương Giai Lạc mơ màng mở mắt, thấy Tôn Triết Bình đã chống tay hai bên đầu nhổm dậy nhìn mình. Ánh đèn hắt ra từ màn hình thật quá hại mắt, hắn nghĩ. Thời điểm này không phải nên có ánh sáng vàng vàng nhè nhẹ, hai người nhìn theo từng đường nét trên mặt nhau sao? Hắn kỳ thực rất thích ngắm gương mặt Tôn Triết Bình, tên này mỗi ngày ỷ vào một gương mặt soái khí kiên nghị ra vẻ khốc khốc câu dẫn mình, từng hành động cử chỉ thậm chí một cái hất đầu đều gợi cảm đến khó tin. Giường Tôn Triết Bình sát cửa sổ, giường Trương Giai Lạc sát trong tường, có lần hắn ngủ dậy thấy Tôn Triết Bình để nửa thân trần, mặc một chiếc quần jean yên tĩnh ngồi đó chăm chú xem xấp giấy ghi chú stat của Táng Hoa đêm qua hắn xem nửa chừng, nửa bên mặt với chân mày sắc nét cùng thân thể hắn dưới ánh sáng bầu trời mùa đông không nắng, dưới hầu kết là xương quai xanh, sống lưng hơi cong một đường thẳng xuống thắt lưng trễ, Trương Giai Lạc bỗng nghĩ đến hai chữ gợi cảm này. Hắn nghĩ nếu Tôn Triết Bình không phải đang xem tài liệu mà là lơ đãng ngó ra cửa sổ, bên môi có điếu thuốc, vậy sẽ là cảnh tượng thế nào.

Nhiều năm về sau Trương Giai Lạc có cơ hội nhìn thấy đó là cảnh tượng thế nào, bất quá đường nét trên mặt Tôn Triết Bình đã có thêm phần thành thục chín chắn, chỉ đôi chân mày kiên định kia là bao lâu cũng không thay đổi. Cho nên khó trách hắn si mê Tôn Triết Bình lâu dài đến vậy.

Hắn không biết chính là, hai chữ si mê cũng không phải chỉ từ một phía. Ánh mắt Tôn Triết Bình nhìn hắn, có lần bị fan chụp được đưa lên Weibo, sợ rằng yêu thích không đủ diễn tả, chỉ có thể gọi bằng si mê. Trương Giai Lạc thuộc loại mỹ đến cực điểm, còn là loại không ý thức rõ sức hút của bản thân, có lẽ bởi những năm tháng tuổi trẻ quá mức liều mạng quá mức cố gắng truy đuổi một thứ, những thứ khác đều không thời gian để tâm. Ba năm đầu hắn cùng Tôn Triết Bình liều mạng, ba năm sau hắn một mình liều mạng, trong trận đánh đến thiêu đốt, ngoài trận yêu đến hoang dã điên cuồng. Tinh lực đều như cháy tẫn theo Phồn Hoa Huyết Cảnh, theo đấu pháp Bách Hoa, lại dường như vẫn luôn tràn đầy. Trương Giai Lạc chính là loại người không biết lấy đâu ra nhiều mana đến vậy, trong ánh mắt hắn có một ngọn lửa mỗi năm bừng cháy lại mỗi năm lụi tàn, nhưng không bao giờ tắt. Khi còn bên nhau, Tôn Triết Bình thích nhất hai mắt của hắn, nói dài không dài nói to không to, nhưng luôn có một sức sống mãnh liệt. Đến khi ở xa xa mà nhìn về hắn, Tôn Triết Bình vẫn cứ thích đôi mắt kia, lúc đó đã nhuộm lên càng lúc càng nhiều u uẩn, nhưng luôn có thể bất chợt sáng bừng như niên thiếu. Hắn không để tâm đôi mắt ấy sáng lên có phải vì mình, dù sao Trương Giai Lạc chính là Trương Giai Lạc, bất kể ai cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng hắn, khiến hắn dằn vặt khiến hắn vướng bận, mắng hắn khinh hắn, nhưng tương tự, bất kể ai cũng không thể ảnh hưởng đến hắn hết một lần lại một lần vấp ngã đứng dậy, hắn cười hắn vui sướng bởi những thứ to tát hoặc chẳng bởi cái gì. Đó là kiên định từ tâm, không rõ từ khi sinh ra đã có, hay là ai đó nhuốm lên người hắn.

Trong ngoài liên minh đều nói, những năm sau cùng ở Bách Hoa khi Tôn Triết Bình đã giải nghệ, Trương Giai Lạc không chỉ đánh luôn cho cả phần hắn, còn sống luôn cho cả phần hắn. Ý vị điên cuồng ấy chưa bao giờ hiện rõ trên chuyên gia đạn dược đến vậy. Những đại thần thành danh đời đầu ai ai cũng là người sáng tạo ra trường phái mà mình đánh, đấu pháp thể hiện rõ tính cách của bọn hắn. Trương Giai Lạc lãng mạn cực độ, Tôn Triết Bình điên cuồng cực điểm, thế rồi Trương Giai Lạc của một mình sau đó ít đi một phần lãng mạn, nhiều thêm một chút điên cuồng. Kỳ thực, một khi đã ở bên nhau, làm sao có thể không nhiễm ít nhiều mùi vị của người đồng hành chứ? Người ta không biết chính là, những năm tháng có Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc vẫn điên, chẳng qua cái điên của Tôn Triết Bình quá nổi trội quá lấn át, mà Tôn Triết Bình cũng lãng mạn, chẳng qua cái lãng mạn của Trương Giai Lạc quá tràn lan quá phủ lấp. Bằng không làm sao có thể ăn ý vô gian, nếu một phần quan trọng của mình không tồn tại trên thân đối phương?

Người ngoài không biết, nhưng bản thân bọn hắn luôn ý thức được điều đó, nhất là những khi nhìn vào mắt nhau. Giữa hai thiếu niên, nói nhìn vào mắt nhau không khỏi có phần quái gở, cho nên thật ra chỉ là một ánh nhìn ngẫu nhiên giữa trận, bởi phát hiện hay đột ngột nghĩ tới gì đó, có thể là nguy hiểm có thể là cơ hội, trong lòng có ý niệm chưa kịp suy nghĩ đã lập tức nhìn đến đối phương, bởi gấp gáp mà không dừng lại được lâu. Chỉ có lúc ở trên giường, bọn hắn mới sẽ cho nhau thêm ít ỏi thời gian, bằng cảm giác cố chấp kỳ lạ nào đó muốn thấy bản thân trong mắt người còn lại, hoặc mải ngắm nhau để rồi vô ý chạm mắt, bất quá, cũng dẫn đến một kết quả là không dừng được lâu, vì mi mắt đã vội nhắm lại để nhường chỗ cho nụ hôn đến như không kịp chờ đợi, cứ như nếu trễ hơn nửa giây cũng sẽ vạn kiếp bất phục.

Lúc này cũng là như thế, bọn hắn hôn nhau triền miên, đã sớm quên mất ánh đèn kia là vàng hay trắng. Tôn Triết Bình dùng cả hai tay ôm gáy hắn, ghì hắn sát vào mình như bao nhiêu cũng không đủ, mà Trương Giai Lạc cũng vòng tay qua cổ hắn, ngước mặt như con cừu non dâng hiến bản thân. Bọn hắn nói thế nào cũng là thanh niên mới lớn, hai mươi tuổi chưa hơn, không quá rõ nhiều trò trên giường cũng không quá đủ kiên nhẫn, còn là một đôi người nổi danh bởi lối đánh sặc mùi sống vội, nhưng hôn luôn là cách xúc tác dục vọng của nam giới mãnh liệt nhất, bọn hắn còn hôn đến ngấu nghiến, ngực áp ngực, bụng kề bụng, thậm chí hạ thân cũng đã dán chặt vào nhau. Trương Giai Lạc vừa thở dốc vừa cố nhấc chân khỏi chiếc quần vướng víu, Tôn Triết Bình đã giúp hắn đạp nó ra, mà bản thân mình cũng cứng đến khó nhịn.

Hai tính khí chạm vào đẩy lẫn nhau, khó nói cái nào nóng hơn cái nào. Tay Tôn Triết Bình đưa ra phía sau Trương Giai Lạc, cười liếm mũi hắn nói, “Ướt.” Trương Giai Lạc da mặt mỏng, liếc mắt đi nơi khác, bỗng nhiên phát hiện cửa sổ đã được khép lại từ khi nào. Hắn lúc này mới biết vừa nãy cơn gió mát lướt qua trán mình là do người đang đè phía trên đóng cửa. Trương Giai Lạc sinh ở thành phố K bốn mùa như xuân, không quá để tâm cửa nẻo phải kín mỗi khi tắm ra hay đi ngủ, những lúc ấy chỉ có thiếu niên Bắc Kinh Tôn Triết Bình nhíu mày đưa chân đạp cho cửa sổ khép lại. Bất quá hiện tại có lẽ Tôn Triết Bình đã dùng tay, vì dùng chân là không thể. Chân hắn đang quỳ, gối chèn vào giữa hai chân Trương Giai Lạc, nửa mở rộng chân Trương Giai Lạc, nửa giữ cho hắn không theo bản năng khép lại khi ngón tay hắn tiến vào. Quả nhiên Trương Giai Lạc vặn người, hai chân vô thức muốn khép, khép không được, chỉ thuận thế kẹp hai bên hông Tôn Triết Bình. Kỳ thực không thể trách hắn, Tôn Triết Bình cho vào một lần hai ngón tay, nói thô bạo không thô bạo quá mức, nói ôn nhu lại càng không phải, vào trong rồi lại càng quen đường quen lối tìm đến điểm mẫn cảm của người yêu.

Trương Giai Lạc có đôi lúc hận mình quá dễ bị hắn nắm thóp, rõ ràng mình cũng hiểu hắn như sinh mạng, vì sao chỉ cần lên giường liền bị hắn khống chế đến chỉ có thể uốn hông thuận theo tay hắn điều khiển, chỉ kém ưỡn mông khát cầu vật kia của hắn, mặc kệ thân thể mình có tiếp nhận nổi vật ấy hay chưa. Ở trên giường Trương Giai Lạc có điểm đặc biệt, máu lãng mạn không rõ bay sạch đâu mất, chỉ còn máu điên là cháy bừng bừng, có lẽ bởi vì người dẫn dắt hắn là Tôn Triết Bình. Hắn sẽ luôn đánh mất lý trí rất nhanh, nức nở van nài “Muốn... Đại Tôn, mau vào đi...” để rồi khi Tôn Triết Bình có cố bảo vệ hơn nữa cũng không thể cưỡng nổi âm thanh mê người phát ra từ cái miệng nhỏ trên gương mặt đẹp đến kinh diễm kia gọi tên mình, đòi hỏi mình thỏa mãn hắn mà thực sự đâm thẳng vào, Trương Giai Lạc đều sẽ đau đớn đến mức khóc ra thành tiếng. Thế nhưng miệng nhỏ dưới mông hắn không biết sợ, không biết để tâm đến chủ nhân đang cong cả người vì đau, nó chỉ ra sức lấy lòng tính khí quen thuộc của một người khác đang xâm phạm mình, ra sức hút chặt mặc cho cả vùng da thịt đều sưng đỏ, chỉ thèm khát kẻ kia càng tiến sâu hơn, dùng đau đớn nguyên thủy nhất để thuần phục mình, chiếm hữu mình, dạy mình ngoan ngoãn nghênh đón hắn, mặc hắn đâm bên trái thân thể sẽ uốn cong hùa theo hắn, mặc hắn đâm bên phải mông trắng mịn sẽ vặn vẹo ưỡn cao lấy lòng hắn. Hai chân bản năng khép lại, nhưng vì kẻ xâm chiếm đã chèn vào giữa, hành động đó chỉ vô tình nối giáo cho giặc, khiến hắn vào thêm sâu hơn. Trương Giai Lạc lúc này đã run rẩy thoát lực, hai cánh tay vốn vòng qua ôm cổ hắn trượt xuống ngực hắn, vô thức đẩy hắn ra nhưng lại không đủ sức, chỉ làm bản thân hiện ra dưới mắt Tôn Triết Bình là một dáng dấp thèm khát nhưng cố tỏ vẻ cự tuyệt, hoặc cự tuyệt nhưng chẳng hề có khả năng. Mi mắt hắn có hạt châu long lanh, gương mặt ửng hồng, miệng hé mở, thở dốc từng hơi nhỏ. Mà trong đôi mắt Tôn Triết Bình thích nhất kia, có tia hoảng hốt có tia mong mỏi, nhưng tràn đầy chính là mông lung ngơ ngác như rơi vào giữa một hồ tình dục, như chờ đợi hành động kế tiếp của Tôn Triết Bình. Ánh mắt ấy, là hoàn toàn thuộc về mình Tôn Triết Bình, không bởi bản thân Trương Giai Lạc, không bởi bất kỳ gì khác.

Tôn Triết Bình biết rõ điều đó, cho nên hắn chưa bao giờ cần hỏi đôi mắt Trương Giai Lạc sáng lên là vì ai, kể cả khi hắn còn bên cạnh Trương Giai Lạc, hay sau này hắn đã ra đi. Quá khứ Trương Giai Lạc chưa gặp Tôn Triết Bình, tương lai Tôn Triết Bình rời xa Trương Giai Lạc, chỉ có ánh mắt này của hắn là vĩnh viễn thuộc về riêng mình Tôn Triết Bình.

Cho nên hắn không để hắn thất vọng. Hắn ôm chặt hắn, một tay giữ sau lưng hắn, một tay ghì đỉnh đầu hắn, đem mình tiến đến sâu nhất trong thân thể hắn. Mặc người trong ngực nấc lên một tiếng tan vỡ, mặc hắn cắn nghiến vào thịt mình, hắn giam chặt hắn kể cả hai cánh tay, không cho hắn cơ hội vòng tay ra sau ôm lấy mình hay cào mình để giải tỏa khoái cảm quá lớn, không cho hắn bất kỳ không gian nào để giãy dụa, ép hắn cảm nhận mình trọn vẹn nhất.

Tôn Triết Bình nói Trương Giai Lạc chọc hắn là muốn tìm chết, kỳ thực không phải nói suông. Hắn trước nay mạnh miệng, là vì hắn có năng lực.

Khoái cảm ập tới nhấn chìm Trương Giai Lạc, hay Tôn Triết Bình nhấn chìm mình, Trương Giai Lạc đã không còn khả năng phân biệt. Sau một khắc đó hắn mềm nhũn toàn thân, mà kẻ điên kia không cho hắn cơ hội để thở, vật chôn sâu bên trong đã bắt đầu hoành hành. Trương Giai Lạc mất tự do, mất dưỡng khí, nước mắt đã từ mi rơi xuống mặt, mất luôn mọi nhận thức về xung quanh, chỉ còn cảm nhận được cây gậy vừa dài vừa to kia rút khỏi thân thể mình rồi lập tức đâm mạnh vào lút cán. Hắn cong người kêu ra một tiếng không có âm thanh, lại tiếp tục bị bàn tay đè từ sau đầu vào lồng ngực ấm nóng, phía dưới tiếp tục bị xâm phạm thô bạo không cách nào trốn tránh, không nơi nào mượn lực, chỉ có thể chấp nhận. Vách tràng tiết ra nước nhờn cố sức xoa dịu vùng bị ma sát, cũng không át được nóng rát và nong rộng mà vật kia mang tới. Trương Giai Lạc thở không nổi, không còn sức cắn Tôn Triết Bình, chỉ thoi thóp áp mặt vào ngực hắn, cảm nhận mồ hôi từ ngực hắn chảy xuống mũi mình, rơi vào miệng, nóng không khác gì bên dưới. Theo động tác không ngừng của Tôn Triết Bình, thêm nhiều mồ hôi của hắn rơi vào cái miệng nhỏ Trương Giai Lạc cố gắng há ra nhưng không nhận được thêm chút oxy nào. Một cảm giác ngay cả mồ hôi của hắn mình cũng bị buộc phải nuốt, mà lát nữa miệng dưới của mình càng phải nuốt thêm một loại dịch khác từ hắn tiết ra, mọi thứ của hắn mình phải đón nhận toàn bộ vào thân thể, Trương Giai Lạc chỉ thấy trước mắt tối sầm, bắn khi nào không biết.

Tốc độ của Tôn Triết Bình chậm dần. Hắn hơi lỏng tay, nghe người trong ngực co giật trong cơn cực khoái. Đợi cho Trương Giai Lạc dịu xuống thở lại được, hắn cũng dừng, nới tay giúp hắn vén tóc khỏi mồ hôi trên mặt. Tinh dịch Trương Giai Lạc bắn ra nhơm nhớp trên bụng hai người, vật kia vẫn còn phình to, nhưng đã mất đi độ cứng nhất định. Hai chân hắn trượt xuống khỏi hông Tôn Triết Bình không nhấc lên nổi, mà nếu lúc này Tôn Triết Bình rời ra, e rằng chúng nó cũng không khép lại được. Hắn biết Tôn Triết Bình đang nhìn mình, mà không biết vì mệt hay vì ngượng ngùng, hắn không ngước mắt đối diện với hắn.

“Anh chưa ra chứ gì?” Giọng khàn lại lí nhí, nghe vào rất đáng yêu.

“Ừ.” Giọng như mang cười.

“Anh ra nhanh đi... tui đói rồi.”

“Lát nữa dắt cậu xuống đầu cầu ăn lẩu.” Tôn Triết Bình xót hắn, cuối cùng vẫn nhịn không nói câu nãy giờ tôi chưa cho cậu ăn no à.

“Muốn ăn bún cay.” Không hiểu cúi đầu líu ríu cái gì.

“Ừ.”

Tôn Triết Bình chậm rãi vuốt tóc hắn, nghĩ có nên ngừng ở đây, dắt hắn đi ăn về tối nay tính tiếp, đã nghe hắn nói.

“Cho anh 5 phút, mau ra...”

“...cậu có biết mình đang nói gì không?”

“?” Đã vậy còn không sợ chết, ngước nhìn lên bằng ánh mắt ngơ ngác ấy.

Thế nhưng mặc kệ là Trương Giai Lạc bị chơi đến hỏng đầu, hay đói đến hỏng đầu, hay mới ngủ dậy đã bị chơi đến đói hỏng đầu, hắn đã không còn cơ hội suy nghĩ xem mình sai ở chỗ nào. Đội trưởng của hắn là ai? Đệ nhất cuồng kiếm Tôn Triết Bình, có đến 3 chiêu Cuồng Bạo có thể kích hoạt, nhất là khi máu dưới 50%.

Cho nên đệ nhất đạn dược, tiểu đội phó Bách Hoa Trương Giai Lạc, Vinh Quang’ed.

FIN
Chị bảo chỉ H làm em cứ tưởng sẽ ngập trong thịt nhưng em đọc fic này lại rõ ràng cảm thấy ở fic này có chút gì đó man mác buồn và một thứ tình cảm vừa kín đáo vừa nồng nhiệt của Song Hoa .

Em rất thích đoạn này

"Trương Giai Lạc lãng mạn cực độ, Tôn Triết Bình điên cuồng cực điểm, thế rồi Trương Giai Lạc của một mình sau đó ít đi một phần lãng mạn, nhiều thêm một chút điên cuồng. Kỳ thực, một khi đã ở bên nhau, làm sao có thể không nhiễm ít nhiều mùi vị của người đồng hành chứ? Người ta không biết chính là, những năm tháng có Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc vẫn điên, chẳng qua cái điên của Tôn Triết Bình quá nổi trội quá lấn át, mà Tôn Triết Bình cũng lãng mạn, chẳng qua cái lãng mạn của Trương Giai Lạc quá tràn lan quá phủ lấp. Bằng không làm sao có thể ăn ý vô gian, nếu một phần quan trọng của mình không tồn tại trên thân đối phương?"

Lãng mạn mà điên cuồng.
Điên cuồng mà lại lãng mạn.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Các đồng râm cho mị hỏi...

Mị không trả lời các đồng râm là vì còn ráng viết tiếp một Tu Tán series này, định đăng vô luôn rồi trả lời một lần, mà viết hoài không xong... Giờ dự báo thời tiết kêu tuần tới nhà Lá sẽ đón một đợt bão tuyết, Lá đánh mùi thấy cảm xúc đang về ~ Cho nên thật ra truyện này đọc có phê không hay nói nhiều mấy thứ khác quá làm H loãng a, để còn biết đường viết cho Tu Tán?
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Các đồng râm cho mị hỏi...

Mị không trả lời các đồng râm là vì còn ráng viết tiếp một Tu Tán series này, định đăng vô luôn rồi trả lời một lần, mà viết hoài không xong... Giờ dự báo thời tiết kêu tuần tới nhà Lá sẽ đón một đợt bão tuyết, Lá đánh mùi thấy cảm xúc đang về ~ Cho nên thật ra truyện này đọc có phê không hay nói nhiều mấy thứ khác quá làm H loãng a, để còn biết đường viết cho Tu Tán?

Nếu vẫn đúng xì tai này thì ổn chị :v .

Cơ mà Tu Tán ồ :v . Quả nhiên ko đè Diệp a.

Cơ mà máu tó ko chị :v
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#9
Nếu vẫn đúng xì tai này thì ổn chị :v .

Cơ mà Tu Tán ồ :v . Quả nhiên ko đè Diệp a.

Cơ mà máu tó ko chị :v
Thỉnh thoảng chị sẽ ok với Tán đè Tu =)) chỉ Tán không ai khác =))
Chắc... tó.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#11
Các đồng râm cho mị hỏi...

Mị không trả lời các đồng râm là vì còn ráng viết tiếp một Tu Tán series này, định đăng vô luôn rồi trả lời một lần, mà viết hoài không xong... Giờ dự báo thời tiết kêu tuần tới nhà Lá sẽ đón một đợt bão tuyết, Lá đánh mùi thấy cảm xúc đang về ~ Cho nên thật ra truyện này đọc có phê không hay nói nhiều mấy thứ khác quá làm H loãng a, để còn biết đường viết cho Tu Tán?
Câu chị hỏi từ mấy hôm trước rồi nhưng nay mới lội lên đọc lại và nhận ra rằng.... Lâu lắm rồi mới có cảm giác đọc H mà xấu hổ (*ノ▽ノ)

Vậy nên chị hãy viết Tu Tán kiểu này đi!!!! Em muốn thử cảm giác xấu hổ khi đọc H Tu Tán!!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#12
Câu chị hỏi từ mấy hôm trước rồi nhưng nay mới lội lên đọc lại và nhận ra rằng.... Lâu lắm rồi mới có cảm giác đọc H mà xấu hổ (*ノ▽ノ)

Vậy nên chị hãy viết Tu Tán kiểu này đi!!!! Em muốn thử cảm giác xấu hổ khi đọc H Tu Tán!!!!
Thế trc nay cô đọc H ko thấy ngại >.< ! Oaaaaa hay ghê <3
 

Bình luận bằng Facebook