Hoàn [Sinh nhật Cao Anh Kiệt 2020] [Cao Anh Kiệt] Mộc Diệu

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Năm nay Cao Anh Kiệt chính thức là thành viên chiến đội Vi Thảo rồi, chính thức bắt đầu là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi. Chúc Thái tử Vi Thảo ngày càng trưởng thành, kế nghiệp Phụ vương dẫn dắt Vi Thảo tiến lên! Biến cây cỏ nhỏ thành một thảo nguyên rộng lớn!

Cao Anh Kiệt, tự tin nhiều chút nhé, em có thể làm được mà!


Mộc Diệu
Tác giả: 鸣坂奈月_Natsuki

Chú ý: Có thiết lập riêng | Không CP


Art source: FMV Bán Đạo Anh Hùng - Minh họa bởi 无罪之罪


01 | Lửa Đỏ

Sau khi trở lại chiến đội, Cao Anh Kiệt liền tự nhốt mình trong phòng, đã khá lâu rồi vẫn không có ý định ra ngoài.

Trận đấu thứ 27 mùa giải thứ mười, Vi Thảo thua Hưng Hân trên sân nhà.

Đội trưởng Vương Kiệt Hi cũng không vội vã tiến hành thảo luận, đại khái là trận đấu này có rất nhiều điểm cần cẩn thận xem xét lại, hơn nữa, rõ ràng là —— mỗi đội viên Vi Thảo có lẽ đều ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

Trong đầu Cao Anh Kiệt cứ lặp đi lặp lại những hình ảnh về trận đấu vừa rồi.

Sau khi Vương Bất Lưu Hành chết, Vi Thảo vẫn chiếm ưu thế về nhân số, nếu như lúc đó cậu có thể đủ tỉnh táo, ổn định tâm trạng… Liệu có phải kết quả cuối cùng của trận đấu sẽ hoàn toàn khác không?

Đương nhiên, cậu biết rõ trên đời này không có chữ ‘nếu’.

Cao Anh Kiệt thừa nhận, với tố chất tâm lý của bản thân, cậu vẫn sẽ không thể thực sự bình tĩnh để đối diện với những tình huống đột ngột phát sinh trong trận đấu.

Trong tiềm thức của cậu, đội trưởng là một sự tồn tại sánh ngang với thần, chỉ cần có đội trưởng trên sân đấu, dù lâm vào khốn cảnh nào cậu cũng sẽ không sợ hãi.

Nhưng mà lần này vị thần trong lòng cậu đã ngã xuống.

Thật sự… Đúng như tiền bối Diệp Tu đã nói, bản thân cậu đã quá “dựa dẫm” vào đội trưởng sao?

Từ khi ra mắt tới nay, thậm chí từ khi cậu còn chưa ra mắt, Cao Anh Kiệt vẫn luôn được trao cho kỳ vọng rất lớn.

Cậu thường được gọi là “Thiếu niên thiên tài”, cũng đã được mặc định bồi dưỡng để làm người nối nghiệp Vương Bất Lưu Hành.

Quả thật, Cao Anh Kiệt tự hiểu rằng bản thân có thiên phú, thế nhưng cậu vẫn cứ hoài nghi về năng lực của chính mình.

Thứ gọi là thiên phú, rất nhiều người đều có, mà cố gắng mới là kỹ năng sinh tồn thiết yếu trong Liên Minh.

“Mình thật sự có thể làm được ư”, những lời này luôn thường trực trong đầu cậu, ám ảnh, làm loạn, khiến cậu khó mà xem nhẹ cho được.

Làm tuyển thủ chính thức đã hai năm nhưng cậu vẫn luôn được bao bọc cẩn thận từng li từng tí. Lúc ra mắt hồi mùa giải thứ tám, cậu bắt đầu bằng việc làm tuyển thủ thay phiên, dùng cách này để từ từ thích ứng với hình thức và tiết tấu thi đấu, bình ổn vượt qua bức tường tân binh.

Những gì đội trưởng căn dặn, cậu luôn ghi nhớ kỹ càng. Cậu biết rõ bản thân mình giữ vị trí ra sao trong đội, cũng hạ quyết tâm muốn trở thành người có thể gánh vác tương lai Vi Thảo.

Mình thật sự có thể chứ?

… Mình phải làm được.

Vương Kiệt Hi chưa từng tạo quá nhiều áp lực cho Cao Anh Kiệt, nhưng anh lại không biết rằng Cao Anh Kiệt luôn tự tạo ra rất nhiều áp lực cho bản thân.

Mình phải làm được, mình không thể cô phụ sự phó thác của đội trưởng, mình không thể để đội trưởng thất vọng.

Mình muốn trở nên giống như đội trưởng, để có thể đưa Vi Thảo đi xa thật xa hơn nữa.

Cho tới bây giờ Cao Anh Kiệt vẫn luôn không chắc chắn, nếu một ngày, cậu thực sự tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành rồi, liệu có thể làm được như Vương Kiệt Hi đã làm bây giờ hay không.

Nhưng cậu hạ quyết tâm, sẽ dốc toàn tâm toàn sức, đột phá bản thân, ít nhất phải mau chóng trưởng thành, có thể sóng vai cùng đội trưởng, có thể thực sự san sẻ phần trách nhiệm kia với đội trưởng…

Thế nhưng giác ngộ và quyết tâm thì ai chẳng cảm thấy mình có rồi?

Tiền bối Diệp Tu nói đúng, bản thân cậu vẫn còn thiếu sót rất nhiều.

Trước đó, Cao Anh Kiệt chưa từng nghĩ trận đấu sẽ rơi vào cục diện như thế.

Chỉ cần đội trưởng có mặt trên sân đấu, Cao Anh Kiệt sẽ có cảm giác cực kỳ an tâm. Vậy nên lần này, trong lòng cậu nảy sinh một sự dao động mãnh liệt.

Khoảnh khắc Vương Bất Lưu Hành ngã xuống, Cao Anh Kiệt hoảng hốt.

Cậu giãy dụa, cố hết sức tiến về phía trước, nhưng cậu cũng chẳng có đường lùi.

So với lúc mới ra mắt, Cao Anh Kiệt quả thực trưởng thành hơn rất nhiều. Cậu đã không còn nói một câu thôi mà cũng phải ấp úng như trước. Thế nhưng chừng ấy trưởng thành chẳng thể nào đủ cho cậu sự mạnh mẽ để gánh vác trọng trách chỉ huy khi xuất hiện nguy cơ, tiếp tục dẫn dắt Vi Thảo tiến lên.

Khi cậu đứng vào vị trí mà Vương Kiệt Hi luôn đứng, muốn đeo lên lưng phần trách nhiệm mà Vương Kiệt Hi trước giờ luôn tự mình gánh vác mới phát hiện chuyện ấy thực sự khó khăn đến thế nào.

Cậu biết, cậu ở trên sân đấu chẳng thể nào chấn hưng sĩ khí cả đội giống như đội trưởng được cả.

Cao Anh Kiệt siết chặt nắm tay.

Mấy tiếng trước, mồ hôi từ bàn tay này đã ướt đẫm cả con chuột. Cậu nhớ như in lúc ấy bản thân đã luống cuống cỡ nào, nhớ rõ trái tim mình đập thình thịch gấp gáp, càng nhớ tâm tình dù cố gắng vùng vẫy đến thế nào cũng chẳng thể xoay chuyển cục diện đã đến bước suy tàn kia…

Mộc Ân thoát khỏi Ám trận, nhưng Cao Anh Kiệt lại không thể thoát khỏi mảng u ám kia trong chính nội tâm mình.

Thua trận đấu, chẳng ai có tâm trạng tốt được cả. Mà với riêng Cao Anh Kiệt, cậu còn cảm thấy không cam lòng nhiều hơn.

Cậu biết đối thủ rất mạnh, nhưng biểu hiện lúc đó của cậu thật sự quá kém cỏi…

Bạn tốt Kiều Nhất Phàm trong gần một năm đã trưởng thành đến như thế rồi, mà bản thân cậu thì…

Có lẽ đến cả Lư Hãn Văn của Lam Vũ cũng có tâm lý vững vàng hơn cậu nữa…

Trận đấu này, thực sự thê thảm đến vậy sao? —— Cao Anh Kiệt tự hỏi bản thân.

Thê thảm? Có lẽ vậy, nhưng cậu thật sự học được rất nhiều thứ.

Trận đấu này đã đã trực tiếp phơi bày mặt yếu kém nhất của cậu ra.

Khóc đã khóc rồi, hiện giờ chuyện Cao Anh Kiệt cần làm là nhìn nhận thẳng vào chỗ thiếu hút của bản thân, đồng thời mau chóng rèn giũa mình ngày càng hoàn thiện hơn.

Tìm được phương pháp mới có thể giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ!

Lần tới mình nhất định phải thắng.

Đây không chỉ là việc biểu thị một thái độ, Cao Anh Kiệt biết, để giải quyết triệt để chuyện này, bản thân cậu cần phải thay đổi rất nhiều.

Kinh nghiệm, chiến thuật, tố chất tâm lý, ba mặt này là quan trọng hàng đầu.

Hai điều đầu tiên có thể tích lũy từ từ thông qua thực chiến, nhưng mà tố chất tâm lý thì…

Có lẽ nguyên nhân xuất phát là từ tính cách, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không thể thay đổi!

Nếu đội trưởng đã muốn giao phó Vi Thảo cho mình, vậy thì mình nhất định phải làm được, để anh ấy không hối hận với quyết định đã đưa ra!

Trong đôi mắt Cao Anh Kiệt, dáng vẻ tràn đầy quyết tâm lại xuất hiện.

Cậu đứng dậy, đi tới cửa. Lúc cậu đẩy cửa ra thì phát hiện Lưu Tiểu Biệt đang đứng bên ngoài định gõ cửa.

Cao Anh Kiệt ra khỏi phòng, định lên tiếng thì Lưu Tiểu Biệt lại tiến lên đánh giá Cao Anh Kiệt một lượt, rồi thở phào.

“Vẫn ổn vẫn ổn.” Lưu Tiểu Biệt vỗ vai Cao Anh Kiệt, “Em tự nhốt mình trong phòng lâu quá, đội trưởng thấy không yên tâm, bảo anh tới xem em thế nào một chút.”

“Đã lâu lắm rồi ạ?” Cao Anh Kiệt nhìn đồng hồ, “Đúng là lâu thật… Em lại khiến đội trưởng lo lắng rồi.” Cậu hơi xấu hổ vò vò tóc.

“Em không sao là tốt rồi.”

“Vâng, hiện giờ đội trưởng đang trong phòng huấn luyện ạ?”

“Ừ. Em nói chuyện với đội trưởng một chút cũng được, anh về phòng trước đây.”

Đi vào phòng huấn luyện, Cao Anh Kiệt quả nhiên trông thấy Vương Kiệt Hi đang xem re-play trận đấu vừa rồi.

“Đội trưởng…” Vương Kiệt Hi đang nhập tâm xem re-play, không để ý có người vừa vào, Cao Anh Kiệt liền mở miệng gọi một tiếng.

“Anh Kiệt, lại đây nào.” Vương Kiệt Hi tạm dừng, “Lúc nãy ở trong phòng suy nghĩ về chuyện trận đấu phải không.”

Cao Anh Kiệt gật đầu rồi hơi cúi mặt xuống, “Em cho rằng bản thân đã có thể đối mặt với những tình huống phát sinh trong trận đấu rồi, nhưng mà hôm nay em mới phát hiện ra, thực sự… Vẫn chưa thể.”

Nghe Cao Anh Kiệt nói câu đó, Vương Kiệt Hi nhíu mày.

“Nhưng mà…” Cao Anh Kiệt nhiên ngẩng đầu lên, “Em càng ý thức sâu sắc hơn bản thân đang có khiếm khuyết gì, em sẽ thay đổi… Em chắc chắn sẽ làm được.”

Vẻ mặt Vương Kiệt Hi dịu lại, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên không dễ nhận ra.

Anh thấy được một Cao Anh Kiệt với thần thái khác hẳn dĩ vãng.

“Nếu như em đã học hỏi được điều gì đó từ trận đấu này, anh thực sự vui mừng.”

“Em chưa từng trải qua tình huống không có đội trưởng dẫn dắt mà phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ. Trận đấu này vẫn có nhiều cơ hội, đáng lẽ ra em nên giải quyết vấn đề tốt hơn… Thế nhưng lúc đó em lại quá hoảng. Em xin lỗi đội trưởng, hôm nay em thi đấu rất tệ, hơn nữa lại không thể bình tĩnh đối ứng, gặp nguy nan không hoảng loạn, nhưng mà em cũng đã biết bản thân cần phải thay đổi thế nào rồi.” Trong giọng nói của cậu là sự kiên định trước nay chưa từng có.

Vương Kiệt Hi khẽ gật đầu, “Buổi họp thảo luận sáng mai, em chỉ rõ những vấn đề tồn tại trong trận đấu này với mọi người. Còn hôm nay thì đi nghỉ sớm chút đi.”

“Vâng. Đội trưởng cũng về nghỉ sớm ạ…” Tuy rằng Cao Anh Kiệt biết Vương Kiệt Hi nhất định sẽ nghiên cứu re –play trận đấu đến khuya, nhưng cậu vẫn nói một câu như vậy.

Cậu bày tỏ thẳng thắn với Vương Kiệt Hi cũng là muốn để đội trưởng biết quyết tâm của mình. Cậu không phải là kiểu người chỉ vấp ngã một lần đã không đứng dậy nổi.

Đã đến lúc phải rời khỏi đôi cánh lớn che chở của đội trưởng, cố gắng đảm đương một phía, để khiến mọi người tin cậy.

Mình sẽ không khóc vì thua trận đấu giống như hôm nay nữa. Mình sẽ đối diện với thấy bại, phải dốc hết năng lực bản thân để không phải hối hận.

Mình muốn gánh vác tương lai Vi Thảo.

Mình tin rằng mình đủ khả năng gánh vác tương lai Vi Thảo.

02 | Gió Mát

Lần họp bàn này tiến hành rất lâu, trong trận đấu kia, bên cạnh vấn đề về thao tác và chiến thuật, vấn đề về tâm trạng và sĩ khí của mọi người lại càng nghiêm trọng hơn.

Cao Anh Kiệt đưa ra rất nhiều ý tưởng, mặc dù chưa hoàn thiện hoàn toàn, nhưng đối với việc cậu có thể bày tỏ những quan điểm của mình trong tình huống thế này, tất cả mọi người trong Vi Thảo đều khá bất ngờ.

“Em đây gọi là thay đổi chỉ trong một đêm đấy à?” Sau khi kết thúc buổi họp bàn, Lưu Tiểu Biệt dùng khuỷu tay chọc chọc Cao Anh Kiệt mấy cái.

“Nếu đã muốn gánh vác Vi Thảo thì phải cố gắng nhiều mới được chứ ạ…” Cao Anh Kiệt xấu hổ mỉm cười, “Quả nhiên suy nghĩ của em vẫn còn nhiều sai lầm, em còn chưa nhìn được toàn diện vấn đề.”

“Từ từ rồi tiến bộ, anh thấy đội trưởng rất vui đó.”

Trận đấu thứ 32 của mùa giải, Vi Thảo đoàn chiến trước Lôi Đình.

Chiến đội Lôi Đình đặc biệt sở trường về đấu đoàn đội, mà chiến thuật trong trận đấu này biến đổi rất nhiều, làm cho người ta khó có thể nói rõ chỉ bằng vài câu.

Đánh lừa đối thủ phản BOX-1, cô lập Vương Bất Lưu Hành…

Mới đầu, gặp phải tình huống cực kỳ tương đồng trận đấu với Hưng Hân, Cao Anh Kiệt vẫn còn chút bối rối.

Thậm chí cậu còn theo bản năng muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ Vương Kiệt Hi.

Nhưng trong kênh đoàn đội, Vương Kiệt Hi không nói bất kì điều gì.

Cao Anh Kiệt biết Vương Kiệt Hi khác thường như vậy là có dụng ý riêng của anh.

Anh ấy muốn để mình, để đội ngũ này dần dần trưởng thành trong nghịch cảnh sao?

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, Cao Anh Kiệt nhắn trên kênh đoàn đội đề nghị mọi người tập trung lại, đề phòng tình huống trước mắt, bảo vệ Trị liệu.



Tuy rằng Vi Thảo vẫn thua trận đấu kia nhưng Vương Kiệt Hi có thể cảm nhận rõ ràng Cao Anh Kiệt có sự tiến bộ nhất định khi có tình huống bất ngờ xảy ra.

Chỉ là có lẽ Cao Anh Kiệt vẫn chưa nhận ra điều này.

“Anh Kiệt… Ây dà, sao em lại đọc mấy thứ này làm gì!” Viên Bách Thanh nói rồi cướp lấy quyển tạp chí Cao Anh Kiệt đang cầm trên tay, “… Nói chung là đừng có để trong lòng, mấy cái thứ báo chí linh tinh này làm gì khách quan như những bài viết chính thống của E-sport được…”

Cao Anh Kiệt lắc đầu, “Tuy đọc những nội dung này quả thật không vui vẻ gì cả, nhưng mà người ta nói rất đúng… ‘Hoa trồng trong nhà kính’ cũng chính là hiện trạng của em…”

“Aizz, Anh Kiệt…” Viên Bách Thanh vẫn cứ lo lắng.

Bài viết trên tạp chí kia phê bình Cao Anh Kiệt rất nhiều, cái câu “Hoa trồng trong nhà kính” này đã là nể mặt rồi. Đằng sau còn thẳng tay so sánh cậu với Kiều Nhất Phàm —— người được gọi là “Thiếu niên thiên tài” căn bản chẳng gánh vác nổi tương lai chiến đội, ngược lại, “Người vô hình” từng bị xem nhẹ giờ đã trưởng thành đến mức độ hoàn toàn khác biệt, nhìn nhận như vậy, thiên tài có thực sự là thiên tài không?

“Nếu như không chịu nổi cả những lời phê bình thì sao có thể coi là một tuyển thủ chuyên nghiệp chứ?” Cao Anh Kiệt cũng không quá rối ren với những bình luận trong tạp chí, “Em muốn chứng minh cho những người đó thấy, cho dù là cây hoa được nuôi trong nhà kính thì vẫn có khả năng sinh tồn ngoài môi trường tự nhiên.”

Thời điểm Cao Anh Kiệt mới vào trại huấn luyện Vi Thảo, cậu còn rất non nớt. Ngay khi ấy người khác đã nói cậu quá rụt rè, giọng cứ như muỗi kêu, còn hay bị chèn ép.

Ngoại trừ Kiều Nhất Phàm, cậu không có bạn bè nào khác trong trại huấn luyện.

Cho đến tận khi đội trưởng Vương Kiệt Hi lần đầu tiên đi thị sát ở trại huấn luyện, chú ý tới thiên phú của Cao Anh Kiệt, cậu mới nhận được nhiều sự chú ý hơn.

Vương Kiệt Hi có ý muốn bồi dưỡng Cao Anh Kiệt, hơn nữa lại dùng chung một nghề, nên anh thường chỉ dẫn Cao Anh Kiệt nhiều hơn những người khác.

Được đội trưởng đích thân chỉ dẫn, những người khác trong trại huấn luyện có ghen tị, có hâm mộ, số lượng người muốn làm thân lại càng nhiều hơn nhưng Cao Anh Kiệt lại cảm giác bị gò bó.

Cậu không giỏi giao tiếp với người khác, gặp phải tình huống này liền không ứng phó hết được.

Được đội trưởng ưu ái đương nhiên là chuyện rất đáng để vui vẻ. Nhưng Cao Anh Kiệt không vì vậy mà dương dương tự đắc, ngược lại có phần hoang mang.

Càng được chú ý nhiều, cậu lại càng cảm thấy bất an. Cậu lo bản thân làm không tốt, lo sẽ khiến đội trưởng thất vọng. Mỗi ánh mắt đang chăm chú nhìn vào cậu đều trở thành một phần áp lực trong lòng.

Đương nhiên cậu khát khao có thể trở thành thành viên chủ lực, có thể sóng vai chiến đấu cùng bạn tốt trên chiến trường, phối hợp với nhau, thậm chí… Cùng nhau đoạt quán quân.

Thế nhưng ngôi vị quán quân là giấc mơ của rất nhiều người… Mà bản thân cậu, thật sự có thể đạt được không?

Cao Anh Kiệt chưa từng cẩn thận ngẫm nghĩ về vấn đề này.

Nhưng cậu tin vào đội ngũ mà cậu đã lựa chọn.

Đó là mùa giải thứ bảy, Cao Anh Kiệt tận mắt chứng kiến Vi Thảo đoạt quán quân.

Cậu mặc đồng phục của Vi Thảo, cùng ngồi trong trại huấn luyện với mọi người, cùng cổ vũ, hò hét vì Vi Thảo.

Trong màn hình lớn, Ma đạo học giả bay qua rất nhanh, tung ra hết kỹ năng này đến kỹ năng khác…

Trong tầm mắt Cao Anh Kiệt, dáng vẻ và trang bị của Vương Bất Lưu Hành bỗng nhiên thay đổi, người đang chiến đấu trên sân biến thành Mộc Ân do chính cậu điều khiển…

Nếu có một ngày, cậu có thể đứng ở vị trí kia, độ cao kia giống như đội trưởng…

Giây phút hai chữ “Vinh quang” xuất hiện trên màn hình, Cao Anh Kiệt dùng âm lượng lớn nhất trong cuộc đời mình hò reo vì chiến đội.

Lúc biết được mình đã trở thành tuyển thủ chính thức, Cao Anh Kiệt hưng phấn đến mức cả đêm mất ngủ.

Rốt cuộc mình đã trở thành một phần của chiến đội này!

Sau đó, Cao Anh Kiệt càng cố gắng huấn luyện hơn nữa, cậu muốn nâng cao trình độ, muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Cậu muốn mình có thể nổi bật trong chiến đội quán quân này.

Trong lúc huấn luyện, thời gian Mộc Ân sống sót được dưới tay Vương Bất Lưu Hành càng ngày càng dài hơn; khi Mộc Ân ngã xuống, lượng máu còn lại của Vương Bất Lưu Hành cũng càng lúc càng ít…

Nhưng muốn thắng được, cậu vẫn cần phải tôi luyện thêm rất nhiều nữa.

Sự kiện cổ vũ Cao Anh Kiệt mạnh mẽ nhất chính là trận tân binh khiêu chiến của Ngôi sao hội tụ mùa giải thứ tám.

Vốn dĩ cậu không muốn đăng ký, nhưng nếu đã là ý muốn của đội trưởng thì cậu sẽ làm theo.

Trong trận chiến kia, Cao Anh Kiệt cố gắng làm được nhiều nhất có thể…

Vậy mà cậu thực sự thắng?!

Cậu thực sự không dám tin.

Trước đây, tuy rằng cậu luôn tiến bộ qua nỗ lực huấn luyện, nhưng cậu chưa bao giờ thắng được Vương Kiệt Hi.

Mình thật sự làm được ư?!

… Trước mặt mọi người, cậu vừa… Đánh bại đội trưởng sao?!

Cao Anh Kiệt mơ màng, cho đến khi Vương Kiệt Hi nắm tay cậu giơ cao lên, cùng đón nhận tiếng vỗ tay của cả khán phòng…

Câu đội trưởng nói với cậu, cậu vẫn khắc ghi trong lòng không dám quên ——

“Anh Kiệt, em phải gánh vác tương lai của Vi Thảo!”

Tương lai… Của Vi Thảo…

03 | Suối Trong

Mùa giải thứ mười một đã khai mạc được hai tháng, thành tích của Vi Thảo không tồi. Trải qua một kỳ nghỉ hè, tất cả thành viên chiến đội đều thấy được Cao Anh Kiệt là người có tiến bộ rõ rệt nhất.

Trận đấu với Hoàng Phong vừa kết thúc, chiến đội Vi Thảo giành thắng lợi 8:2.

Ra khỏi phòng thi đấu, Cao Anh Kiệt nhìn thấy Vương Kiệt Hi mỉm cười với cậu, nói một câu, “Anh Kiệt, vừa rồi đánh rất khá.”

Nghe đội trưởng khẳng định với mình như vậy, Cao Anh Kiệt cũng cười, cậu gật đầu, “Em sẽ tiếp tục cố gắng!”

Trong trận đoàn đội này, Vương Kiệt Hi gần như không tiến hành chỉ huy. Anh chỉ cung cấp một vài phân tích về bản đồ tác chiến lúc ban đầu cho mọi người, sắp xếp thành viên xuất chiến, đồng thời chỉ lên tiếng chỉ huy đúng ba lần trong trận.

Những sắp đặt chiến thuật khác đều do Cao Anh Kiệt hoàn thành.

Với những chiến thuật đơn giản, cậu có thể phán đoán cực kỳ chuẩn xác nhưng vẫn còn hơi non trong việc nhìn đại cục, trong khi chỉ huy vẫn thường để sót một ít mục tiêu.

Nhưng bắt đầu như vậy cũng đã không tồi rồi.

Trong buổi họp bàn, Vương Kiệt Hi bảo Cao Anh Kiệt phân tích trận đấu, muốn nghe suy nghĩ của cậu một chút.

Cao Anh Kiệt vốn muốn từ chối nhưng trước khi nói ra lại tạm dừng một chút rồi tiến lên phía trước, mở re-play.

Cậu vốn sợ quan điểm của mình sẽ phạm phải sai lầm, nhưng nghĩ kỹ lại thì nếu nói sai rồi thì có sao chứ? Nếu như sợ mắc sai lầm thì sao có thể gánh vác tương lai Vi Thảo được?

Cậu ấn nút tạm dừng, nhìn hình ảnh bắt đầu phân tích theo hiểu biết của bản thân.

Thực chất Cao Anh Kiệt có không ít ý tưởng chiến thuật, chỉ là không giỏi biểu đạt hoặc không dám đề xuất quan điểm của mình.

Cậu trong quá khứ luôn cho rằng những chuyện đơn giản như thế, nhất định đội trưởng đã sớm nghĩ tới rồi, cậu không cần phải nói ra làm gì.

Nhưng hiện giờ không còn như thế nữa, cậu không thể tiếp tục đi dưới sự che chở của đội trưởng nữa.

Cậu muốn thoát ra, dùng năng lực của chính bản thân mình, tiến về phía trước từng bước, từng bước một…

Cho dù thương tích chồng chất, cậu cũng sẽ không sợ hãi nữa, càng không lùi bước!

Buổi họp bàn kết thúc, Vương Kiệt Hi thay Cao Anh Kiệt tổng kết ngắn gọn nội dung, bổ sung thêm những điểm Cao Anh Kiệt chưa nhắc tới. Được nhắc nhở, Cao Anh Kiệt lập tức hiểu được những chi tiết bị cậu xem nhẹ.

Cao Anh Kiệt đương nhiên biết bản thân còn nhiều thiếu sót, nhưng cậu đã tìm được phương pháp tiến lên, cũng sẽ luôn nỗ lực trên phương diện này.

Thiếu niên thiên tài đương nhiên phải thật xứng với cái danh “thiên tài” này.

Sau khi trở về ký túc xá, cậu mở máy tính, xem lại trận đấu kia một lần nữa.

Cậu ấn tạm dừng ở một chỗ trông như rất bình thường, khi nãy tiến hành phân tích, cậu cũng không nhắc tới vị trí này.

Hình ảnh dừng lại tại một bước di chuyển của Phi Đao Kiếm.

Lúc đó cậu đưa ra chỉ lệnh quả thật hơi muộn, đại khái là chậm mất chừng hai giây. Nhưng Lưu Tiểu Biệt đã sớm phán đoán được mà lao ra, cũng chính nhờ đó mà các cậu kịp đuổi tới cứu viện cho Trị liệu.

Cao Anh Kiệt cong khóe miệng.

Mình có những đồng đội đáng tin cậy đến vậy cơ mà.

Sau khi trải qua trận đấu đó với Hưng Hân, toàn bộ Vi Thảo đều tự chấn chính lại và tiến bộ. Mọi người cũng ý thức được sự khác biệt giữa “tấm gương” và “chỗ dựa dẫm”.

Từ mùa giải thứ mười một, Vương Kiệt Hi bắt tay vào việc chuyển dịch trung tâm chiến thuật.

Tuy hiện nay Vi Thảo sử dụng đấu pháp Song Ma đạo nhưng đấu pháp như vậy không phải là kế lâu dài. Cao Anh Kiệt biết đội trưởng của cậu không có khả năng vĩnh viễn gánh vác Vi Thảo chiến đấu, cậu phải mau chóng trưởng thành, làm cho bản thân mình đủ lớn mạnh, có thể vững vàng tiếp nhận mọi thứ mà đội trưởng giao cho cậu.

Đầu xuân tới, vạn vật sinh sôi, cỏ tươi xanh mơn mởn phá đất vươn lên, cứng cỏi mà khỏe mạnh.

Quá trình dịch chuyển này tiến hành tổng cộng mất hai năm.

Mùa giải thứ mười hai, Vi Thảo tiến vào được top 4 đội mạnh nhất. Tuy rằng thua nhưng trong phần đấu đoàn đội trận bán kết, biểu hiện của Cao Anh Kiệt thực sự rất đáng khen ngợi.

Mùa giải thứ mười ba, Vương Kiệt Hi bắt đầu đánh thay phiên.

Tất cả mọi người đều hiểu được tin tức ẩn chứa trong đó.

Cao Anh Kiệt giống như bị thứ gì đó kích thích, cả mùa giải này đều đánh một cách rất dốc sức.

Dùng câu nói của một phóng viên E-sport để miêu tả thì một sóng bùng nổ này của Cao Anh Kiệt duy trì trọn cả mùa giải.

Chiến đội Vi Thảo thẳng tiến vào trận tổng chung kết.

Trên trận lôi đài quyết định, người thủ trấn của Vi Thảo là đội trưởng Vương Kiệt Hi. Anh giành về cho chiến đội ưu thế một điểm đầu người.

Bản đồ trận đoàn đội là Đấu Trường Trên Không.

Hoàn thành việc chuyển dịch trọng tâm của Vi Thảo, đấu pháp Song Ma đạo đã sớm không còn dùng nữa. Trận đoàn đội, Vương Kiệt Hi vẫn không lên sân đấu.

Nhưng tuyển thủ Vi Thảo không còn hoang mang nữa.

Bởi vì giờ khắc này, trung tâm mới của Vi Thảo còn ở trên sân đấu!

Mộc Ân cưỡi chổi Thần Lộ, giống như đội trưởng cậu từng làm vô số lần, dẫn dắt Vi Thảo nghênh chiến đối thủ, xung kích!

Trận đấu kết thúc đã lâu mà Cao Anh Kiệt vẫn chưa ra khỏi phòng thi đấu.

Lưu Tiểu Biệt cảm thấy không ổn lắm, đi vào gọi cậu mới phát hiện Cao Anh Kiệt vẫn không hề nhúc nhích.

Dường như lúc này Cao Anh Kiệt mới nhận ra trận đấu đã kết thúc, hai tay cậu rời khỏi bàn phím và chuột lại phát hiện cổ tay mình cứng đờ, hơi di chuyển một chút đã thấy đau.

“Anh Kiệt, em không sao chứ?… Trận này chúng ta thắng rồi, sao em lại chẳng vui vẻ gì thế? Sắc mặt tệ thế này, em không khỏe à?” Lưu Tiểu Biệt kéo Cao Anh Kiệt dậy khỏi ghế ngồi.

Cao Anh Kiệt lắc đầu, hít sâu một hơi rồi mới tươi cười, “Em không sao.”

Cậu vuốt mồ hôi trên trán, bước ra ngoài cùng Lưu Tiểu Biệt.

Tốc độ cuối cùng mà cậu đánh ra có lẽ là nhanh nhất và cũng là cố gắng nhất từ khi ra mắt tới giờ.

Cậu biết, mùa giải này là năm cuối cùng của Vương Kiệt Hi, cậu muốn cùng đội trưởng đoạt được một quán quân, để đội trưởng giải nghệ với vinh quang cao nhất.

Cuối cùng cậu đã làm được.

Thế nhưng điều này cũng có nghĩa là… Đội trưởng thật sự không thể tiếp tục sánh bước cùng mọi người nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Cao Anh Kiệt bỗng trở nên phức tạp.

Đến cuối cùng, cảm giác vui sướng khi đoạt quán quân nhiều hơn hay là cảm giác đau lòng khi phải chia xa nhiều hơn?

Cao Anh Kiệt viết hết cảm xúc trên mặt, Vương Kiệt Hi đã nhìn ra, vì thế nên trong buổi tiệc chúc mừng, anh không hề nhắc tới chuyện giải nghệ dù một chữ. Lần này mọi người rất high, Vương Kiệt Hi cũng để mọi người thoải mái chơi đùa, chỉ mình Cao Anh Kiệt vẫn mang dáng vẻ thiếu phấn chấn.

Sau khi trở lại chiến đội, Vương Kiệt Hi gọi riêng Cao Anh Kiệt vào phòng huấn luyện.

“Ngồi đi Anh Kiệt.” Vương Kiệt Hi ngồi ở chỗ của mình rồi chỉ vào vị trí bên cạnh.

Cao Anh Kiệt không nói lời nào, ngồi xuống cạnh Vương Kiệt Hi.

Tiếp đó, Vương Kiệt Hi đặt một món đồ lên cái bàn trước mặt Cao Anh Kiệt.

Thẻ tài khoản nhân vật cấp thần Vương Bất Lưu Hành.

“Đội trưởng…”

“Anh Kiệt, em là niềm tự hào của Vi Thảo. Hiện giờ nó là của em.”

“Đội trưởng, anh có thể… Có thể không đi không?” Cao Anh Kiệt cúi gục đầu, tiếng nói lại trở nên như muỗi kêu, “Kể cả thay phiên cũng…”

“Anh không phải đội trưởng.” Vương Kiệt Hi vỗ vai Cao Anh Kiệt, cười nói, “Hiện giờ Anh Kiệt mới là đội trưởng Vi Thảo.”

Nghe anh nói câu sau, Cao Anh Kiệt rưng rưng nước mắt rồi thực sự khóc ướt hai má.

“Em sợ em sẽ làm không tốt, em sẽ không cách nào, không thể nào làm được giống như đội trưởng…”

“Vì sao cứ nhất định phải học theo cách thức của anh chứ? Anh Kiệt, em làm rất tốt, chỉ là em không phát hiện ra thôi.”

“Nhưng mà…”

“Anh đã nói rồi, thực ra em còn phù hợp với Vi Thảo hơn anh, nhất định em có thể đưa Vi Thảo đi được xa hơn nữa.” Vương Kiệt Hi đưa một chiếc khăn mùi soa cho Cao Anh Kiệt, “Chẳng phải đã tự tin hơn rất nhiều rồi sao, sao lại nói những lời thế này chứ.”

“Nếu em tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành, vậy nó sẽ không còn là Ma Thuật Sư nữa…” Cao Anh Kiệt nhận lấy khăn mùi soa, lau qua một cái trên mặt, đầu càng gục xuống thấp hơn.

Thực ra Cao Anh Kiệt đã sớm biết trước tương lai Vi Thảo.

Thế nhưng đến giây phút cuối cùng, vì sao cậu lại lùi bước?

Không, cậu không lùi bước.

Chỉ là cậu vẫn ôm ấp một tia hy vọng —— hy vọng Vương Kiệt Hi vẫn còn tiếp tục ở lại.

Vương Kiệt Hi là người cậu tôn kính nhất, sự tồn tại của anh giống như một người thầy hiền hòa. Thế nên khi biết Vương Kiệt Hi thật sự sắp giải nghệ, Cao Anh Kiệt đã rất lâu rồi không khóc mới không nhịn được mà chảy nước mắt như vậy.

“Vương Bất Lưu Hành sẽ có được danh hiệu mới.” Vương Kiệt Hi kéo tay Cao Anh Kiệt, đặt tấm thẻ tài khoản kia vào lòng bàn tay cậu, “Đó sẽ là danh hiệu thuộc về em.”

Cao Anh Kiệt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt mang theo ý cười và sự kỳ vọng của Vương Kiệt Hi rồi lại cúi đầu nhìn tấm thẻ tài khoản trong tay.

—— Danh hiệu… Thuộc về em sao?

Cậu mấp máy môi, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, trong mắt đã tràn ngập hy vọng tươi sáng.

“Đội trưởng, em sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không để anh phải thất vọng!”

—— Đây chính là cách thức của mình.

Cậu nắm chặt lấy tấm thẻ tài khoản trong lòng bàn tay.

04 | Bình Minh

Buổi họp báo tuyên bố Vương Kiệt Hi chính thức giải nghệ được tiến hành không lâu sau đó.

Trên buổi họp báo, anh tuyên bố vị trí đội trưởng Vi Thảo kế tiếp do Cao Anh Kiệt đảm nhiệm.

Cao Anh Kiệt đứng cạnh đội trưởng cũ, nghe anh trả lời những câu hỏi của phóng viên lần cuối cùng.

Cho dù không nỡ, nhưng Cao Anh Kiệt cũng không thể hiện điều đó ra trong buổi họp báo.

Thậm chí trên mặt cậu còn mang vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Không khí buổi họp báo cũng không quá đau buồn, các phóng viên tiếc nuối đủ rồi thì những câu hỏi được đưa ra cũng không có gì đặc biệt. Nhưng bỗng nhiên, có người chuyển hướng sang Cao Anh Kiệt.

“Có rất nhiều người nói ‘Sau khi đội trưởng Vương giải nghệ, Ngũ Thánh Liên Minh sẽ chỉ còn lại bốn, về sau không còn Ma Thuật Sư nữa’, xin hỏi đội trưởng Cao có suy nghĩ gì?”

Người phóng viên kia vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Cao Anh Kiệt.

Tiếng máy ảnh vang lên và ánh đèn flash không ngừng bắt lấy từng biểu cảm của Cao Anh Kiệt, tất cả đều muốn nghe xem cậu sẽ trả lời ra sao.

Vương Kiệt Hi cũng quay sang, dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn cậu.

Cao Anh Kiệt cũng không hề dao động dù chỉ một chút, cậu khẽ hít một hơi, “Tôi cũng đã tự hỏi bản thân vấn đề này rất nhiều lần. Không lâu trước, chính đội trưởng đã nói với tôi…” Cậu quay đầu nhìn Vương Kiệt Hi một chút rồi lập tức nhìn thẳng về phía trước, “Anh ấy nói rằng tôi sẽ sáng tạo ra danh hiệu mới thuộc về tôi… Từ trước tới giờ, tôi vô cùng cảm ơn sự chăm sóc, bồi dưỡng cũng như kỳ vọng mà đội trưởng dành cho tôi. Mỗi ngày thậm chí là mỗi giây, hy vọng lớn nhất cả tôi là nỗ lực khiến bản thân mình ngày càng mạnh mẽ hơn, để có đủ khả năng đối mặt với mọi nghịch cảnh, đủ năng lực đón nhận lấy mọi điều đội trưởng giao phó. Đã từng có lần tôi đọc được một lời bình luận trên một tuần san rằng đội trưởng chỉ dùng sức của cá nhân anh ấy để gánh Vi Thảo tiến về phía trước. Tôi cẩn thận suy ngẫm, nếu như là tôi, tôi không thể nào gánh Vi Thảo tiến về phía trước giống như vậy…”

Cao Anh Kiệt nói tới đây thì tạm dừng một chút, các phóng viên bắt đầu xì xào bàn luận.

Không làm được? Nói nhiều như thế cuối cùng lại là một câu ‘không làm được’ thôi sao?

Cao Anh Kiệt nói ra câu này trong họp báo tuyên bố giải nghệ của Vương Kiệt Hi ý muốn bảo cậu không chịu tiếp nhận trọng trách đội trưởng Vi Thảo hay sao?

Những phóng viên là fan Vi Thảo bắt đầu mất bình tĩnh. Cao Anh Kiệt đã ra mắt được mấy năm rồi, thậm chí năm nay còn giành được MVP, cớ sao lại vẫn không trưởng thành như thế? Rõ ràng đoạn trước nói vẫn rất ổn, sao đến đây lại buông một câu ‘không làm được’ cơ chứ?

Những phóng viên muốn dìm Vi Thảo đều cười thành tiếng. Lời Cao Anh Kiệt nói ra quả thật đang tát thẳng vào mặt Vương Kiệt Hi! Đây rõ ràng là nói mắt tuyển chọn người nối nghiệp của Vương Kiệt Hi có vấn đề, tương lai Vi Thảo về sau hoàn toàn u ám rồi…

Thậm chí đã có vài người nghĩ xong ngày mai sẽ phê bình Cao Anh Kiệt phát ngôn thiếu suy nghĩ trên báo ra sao.

Kể cả những thành viên khác của Vi Thảo cũng cảm thấy căng thẳng khi nghe Cao Anh Kiệt nói câu đó.

Trái lại, Vương Kiệt Hi không có phản ứng gì quá mạnh.

Anh đang chờ Cao Anh Kiệt nói tiếp.

“Nhưng mà…” Cao Anh Kiệt tiếp tục nói, “Tôi sẽ dùng năng lực của chính bản thân mình, dẫn dắt Vi Thảo, để Vi Thảo cùng tôi tiến về phía trước!”

Các phóng viên bị sự chuyển biến này của cậu làm cho hoang mang, hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.

—— Vậy tức là không phải ‘gánh’ Vi Thảo tiến lên, mà là muốn ‘dẫn dắt’ Vi Thảo cùng tiến lên sao?

Ý của Cao Anh Kiệt là cậu sẽ dùng cách thức của riêng cậu để sáng tạo nên vinh quang cho Vi Thảo sao?

“Mục tiêu của Vi Thảo trước giờ luôn luôn là quán quân. Cho dù thế nào đi nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức mình, không để đội trưởng phải hối hận với quyết định anh đã đưa ra, đồng thời càng không khiến đồng đội và fans phải thất vọng với những tín nhiệm mà họ đã trao đi!”

Đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định và nhiệt huyết, nhìn thẳng tắp về phía trước.

Cuối cùng, cậu dùng giọng nói vang dội nhất:

“Tôi sẽ gánh vác tương lai Vi Thảo!’

Cao Anh Kiệt đẩy cửa, bước vào phòng huấn luyện Vi Thảo không một bóng người, theo thói quen đi tới ngồi tại vị trí ban đầu của cậu. Lúc chuẩn bị bật máy tính, cậu như nhớ ra điều gì đó, nhìn về vị trí quen thuộc bên cạnh cửa sổ kia…

Cậu bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn.

Chủ nhân cũ của vị trí này đã đi rồi, chỉ để lại một cuốn sổ ghi chép kết quả huấn luyện vài tháng gần đây của các đội viên mà một vài phân tích chiến thuật.

Cao Anh Kiệt bật máy tính, lấy thẻ tài khoản, đăng nhập.

Vương Bất Lưu Hành xuất hiện trên màn hình.

Cậu sửng sốt một hồi, thậm chí không phát hiện ra có người đi đến bên cạnh.

“Đội trưởng.”

“Đội trưởng… Đội phó gọi em đấy.”

Lưu Tiểu Biệt đi tới cạnh, Cao Anh Kiệt mới ngẩng đầu lên, nhận ra vừa rồi Hứa Bân gọi cậu.

“Tiền bối Hứa Bân…” Cao Anh Kiệt kiệt đứng dậy, hơi ngại ngùng cười trừ, “Mọi người cứ gọi tên em đi, em vẫn chưa quen được.”

“Đây mới là Anh Kiệt của chúng ta chứ!” Lưu Tiểu Biệt cười, trêu chọc một câu, “Nói thật, buổi họp báo hôm qua anh giật mình lắm đấy, biểu hiện của em chẳng giống bình thường gì cả.”

“Em cũng chỉ nói những gì trong lòng mình thôi mà… Dù sao ở ngoài cũng phải giữ vững khí thế của Vi Thảo. Nhưng mà về trong đội, mọi người vẫn là tiền bối của em.”

“Đội trưởng bắt buộc phải làm quen với cách xưng hô này.” Hứa Bân nói.

Lưu Tiểu Biệt liếc mắt nhìn Hứa Bân một cái, gật đầu, “Đúng thế.” Rồi lại nhìn về phía Cao Anh Kiệt, “Đội trưởng.”

Cao Anh Kiệt nhìn hai người, cảm nhận được sự tin cậy họ dành cho cậu.

—— Có mọi người ở đây, mình nhất định sẽ làm được, sẽ dẫn dắt Vi Thảo cùng tiến về phía trước.

Cao Anh Kiệt gật đầu với hai người, nói: “Cũng gần tới giờ rồi, chắc mọi người cũng sắp đến, chúng ta tiến hành huấn luyện thôi.”

Tiếng gõ bàn phím vang vọng trong phòng huấn luyện, Vương Bất Lưu Hành hoàn thành một động tác dưới sự điều khiển của Cao Anh Kiệt, bụi sao rơi xuống phác họa lại quỹ đạo cậu đã bay qua…

Đây là lần đầu tiên Cao Anh Kiệt điều khiển Vương Bất Lưu Hành, trong lòng cậu có chút phấn khích, có chút kích động, lại có càng nhiều cảm giác không chân thực.

Sau khi hoàn thành một tổ hợp huấn luyện, Cao Anh Kiệt chỉnh lại cổ áo đội phục của mình một chút.

Cậu hơi cúi đầu, nhìn đội huy thêu trên ngực trái. Lần đầu tiên cậu phát hiện, dường như đội huy này có chút nặng nề.

Nhưng Cậu sẽ vui vẻ tiếp nhận phần nặng nề.

Cậu mở cuốn sổ Vương Kiệt Hi để lại, đọc những ghi chép bên trong, lại lấy một cuốn sổ mới, ghi lại một vài ý tưởng và giải thích của bản thân.

Một lát sau, cậu nhìn chậu cây nhỏ không biết là cây gì bên cửa sổ.

Cái cây nhỏ nhẹ nhàng đung đưa theo gió ngoài cửa sổ, mềm mại mà không yếu đuối.

Trong màu xanh biếc kia là sự cứng cỏi, là sức sống, là hy vọng, cũng là tương lai tươi tốt vô tận.

Cao Anh Kiệt bất giác mỉm cười, khóe miệng cong lên đầy niềm tin.

Ở tương lai, thảo nguyên xanh rì trải rộng như biển lớn, màu cỏ chạy dài dưới vòm trời mênh mông định là quang cảnh rất đẹp!

05 | Mộc Diệu

Lửa đỏ rực cháy, đốt trụi đồng hoang, nhưng chẳng thể thiêu nổi gốc rễ.

Gió mát dìu dịu, chồi non mới nhú, trời không nỡ chặn hết lá xanh.

Suối trong róc rách, sỏi đá đầu nguồn, nào đâu cách cản ngăn dòng chảy.

Bình minh lấp loáng, cỏ nhỏ tốt tươi, trước sau chẳng dám phụ chờ mong.

Mộc diệu tượng trưng cho ánh sáng không ngừng mở rộng, lan tỏa.

Cậu sẽ trở thành luồng ánh sáng mới.

Mà những cây cỏ kia kia, bên dưới ánh sáng cũng sẽ vươn màu xanh khắp muôn nơi, trở thành thảo nguyên xanh mướt.


Tìm khắp nơi cũng được một fic Cao Anh Kiệt cá nhân hướng đọc khá hay và dài muốn tắt thở OTL. Mừng sinh nhật cậu bé, chúc em vững bước, trở thành Ma Đạo Học Giả xuất sắc của Liên Minh, trở thành đội trưởng mạnh mẽ của Vi Thảo.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook