Hoàn [02242018][Lâm Lạc]: May mắn

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
[02242018][Lâm Lạc]: May mắn

(một món quà tự tay viết tặng sinh nhật Lạc Lạc ca~ đăng trước bên nhà rồi giờ qua đây up lại xD)

Tác giả: Mộc Liên Vũ Thanh

Disclaimer: Các nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam, OOC thuộc về tui

Thể loại: Tình cảm, thiên tác chi hợp, kiếp trước kiếp này, siêu nhiên, ngọt trước ngược sau nhưng kết cục vẫn là HE

Pairing(s): Lâm Lạc – Lâm Kính Ngôn/Trương Giai Lạc, ngoài ra hint nhẹ vài cp khác nữa.

Rating: K+

Độ dài: One-shot

Tình trạng: Hoàn thành

Warning: OOC, có bệnh, cẩn thận khi bước vào =)))). Có cực kỳ cực kỳ nhỏ người qua đường x Lạc, chú ý!!! Tư thiết như núi, bug một nùi, thỉnh bỏ qua cho TTvTT

XIN ĐỪNG ĐĂNG LẠI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA MÌNH, CÁM ƠN.

Văn án

Trong rừng cây xanh mướt, mọc lên một bông hoa đỏ rực.

Trương Giai Lạc đã từng rất may mắn. Lâm Kính Ngôn cũng vậy. Nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa.
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#2
0.

Có một đứa trẻ, sinh ra trong một gia đình nhà võ nghèo, cha mẹ mất sớm, phải lang bạt làm lưu manh đầu đường xó chợ.



Cho đến một ngày đứa trẻ đó cứu được một vị tiên xuống trần vi hành, sau đó được tặng một túi bùa may mắn, người đó chính là vị thần của vận may.



Bở vị thần đó thấy nó có chút đen đủi nên mới tặng, và dặn nó, túi bùa này sẽ giúp nó đủ may mắn để làm lại cuộc đời, hãy sống sao cho thật xứng đáng với món quà này.



Và về tương lai, bất cứ lúc nào, cũng có thể dùng túi bùa này đổi lấy một điều ước bất kỳ từ vị thần ấy.



1.

Thư sinh Lâm Kính Ngôn đang cảm thấy rất không ổn.



Từ cái ngày ấy khi hắn cứu được một người đang hấp hối ở bìa rừng gần nhà, thì cuộc sống của hắn bắt đầu loạn tùng phèo hết cả lên.



Mà kẻ được cứu, Trương Giai Lạc, thì vẫn đang lăn đùng ra ngủ như chưa từng có chuyện gì vừa xảy ra.



2.

Đây là một câu chuyện dài, bắt đầu từ việc vì sao Trương Giai Lạc lại nằm ngay đơ ở khu rừng gần nhà Lâm Kính Ngôn.



Y vốn là con của một gia đình quan, Trương gia nổi danh một vùng, nhưng không phải con cả nên không được quan tâm mấy. Anh cả của nhà y là Trương Tân Kiệt, một con người nghiêm cẩn và quy củ, thông minh sắc bén, cả nhà y đều rất hi vọng vào tương lai của ảnh.



Còn y, là một người không quá giỏi giang, nhưng lại được nhan sắc, xinh đẹp phong trần, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu.



3.

Và điều đặc biệt nhất ở y, chính là may mắn trời ban.



Trương Giai Lạc xinh đẹp cũng chỉ top 4 kinh thành, tài năng cũng không phải nức tiếng một phương.



Nhưng xét về may mắn, y số hai không ai số một. Đến bây giờ, không có kẻ nào có thể lí giải được sự may mắn đến phi lý của y. Đánh bài cá cược, y luôn thắng, bài luôn đẹp đến khó tin.



Khi có sự cố xảy ra, người quanh y thương tổn, nhưng y lại chẳng hề mảy may xây xát.



Thậm chí, có nhiều người muốn giết y, nhưng chả hiểu sao lại hoặc là giết nhầm người hoặc là tự động có kẻ bay ra hứng đạn giùm.



4.

Thế thì tại sao lại có chuyện Lâm Kính Ngôn tìm thấy y đang hấp hối ở bìa rừng?



À thì, “hấp hối” là do Lâm thư sinh nói, chứ khi tìm được Trương Giai Lạc thì y chỉ đang bất tỉnh mà thôi.



Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là có một số kẻ ngứa mắt với vận may của Trương nhị công tử, đặt điều nói xấu y, xúi giục một nhóm người đến tìm bắt y lại để trả đũa. Có một nhóm khác nữa cũng muốn bắt y, nhưng là để độc chiếm vận may từ y để kiếm lời.



5.

Tất nhiên, khi cả hai nhóm nhìn thấy Trương Giai Lạc, thay vì đồng tâm túm người về, thì lại quay ra đánh lẫn nhau.



Trương Giai Lạc thấy vậy, thuận tiện chạy về hướng rừng gần nhất để ẩn náu, đợi đám kia không thấy người đâu bỏ đi hết rồi về. Y không phải không biết võ, chỉ là ngại phiền phức.



Đợi rất lâu, đến khi đám người nọ tản bớt, Trương Giai Lạc đang chuẩn bị đi về với một nắm cỏ nhặt được trong lúc đợi chờ, thì đột nhiên choáng ngất bất tỉnh.



6.

A, y chưa ăn sáng, mà lại phải chạy hồng hộc như vậy, tụt huyết áp ngất thôi.



Thật may mắn, Lâm Kính Ngôn vừa lúc đó đang vào rừng kiếm củi và hái thảo dược thấy có người lăn quay ở đó thì hốt hoảng ôm về.



Thư sinh Lâm Kính Ngôn nhìn một người đang ngồi trên giường của hắn thản nhiên vẫy tay cười cười như chưa có chuyện gì xảy ra, cảm thấy vô cùng mệt tâm.



7.

Lâm Kính Ngôn tất nhiên biết về việc có một vị công tử nổi tiếng kinh thành vì may mắn vô đối, hắn cũng thuộc dạng may mắn hơn người rồi, nhưng qua lời kể của nhiều người, thì cái mà hắn thường coi là may mắn ấy còn kém xa.



May mắn của hắn chỉ là thi thoảng trúng thưởng khi mua hàng, hay khi đi thi trúng bài hắn tốt nhất mà thôi.



Còn như Trương Giai Lạc, bị người ta ném đá mà còn được ngựa xổng chuồng lao ra đỡ hộ, hay tự nhiên có một túi tiền bự của một tên cướp vì vô tình đụng vào hắn mà rơi ra, hay vô tình nhặt được một mảnh đá rơi trong vườn thôi cũng hóa ra là ngọc quý, hắn cảm thấy phi lý hết sức.



8.

Nhưng lúc này đây, tận mắt nhìn thấy vận khí may mắn ngút trời từ người thanh niên này, hắn cảm thấy thế giới thật sự lắm điều kì quái mình vẫn không thể nào hiểu nổi.



Trương Giai Lạc lắc lắc mái đầu đỏ hồng để rũ bớt lá cây đi, sau đó hỏi:



“Này ngươi, bó cỏ lúc nãy ta nhặt được, ngươi có thấy không?”



“Ừm, có đó, ta để ở góc nhà, kia kìa.”



“He, vậy tốt, này, tặng ngươi.”



Trương Giai Lạc lấy ra khỏi bó cỏ hai cây cỏ bốn lá và một vài thảo cỏ mà Lâm Kính Ngôn nhìn qua liền biết là rất hiếm.



9.

“Ngươi…. hái được chúng ở đâu vậy?”



“Chỗ bìa rừng kia á, ta lang thang một hồi tùy tiện hái được thôi.”



“Tùy tiện hái được!??”



Chỉ là tùy tiện cũng hái được toàn thảo dược quý, quả thật là đồn không sai, người này may mắn đến nghịch thiên luôn rồi.



Lâm Kính Ngôn nhận lấy thảo cỏ xong vẫn còn chưa hết bàng hoàng.



10.

Mọi chuyện đáng lẽ chỉ dừng lại ở đó, Trương Giai Lạc về lại nhà, Lâm Kính Ngôn lại tiếp tục cuộc đời thư sinh, chuẩn bị cho kì thi quan trọng để lên quan sắp tới.



Nhưng không, Trương Giai Lạc lại xin được ở lại nhà của Lâm Kính Ngôn một thời gian. Y nói muốn tránh xa nơi ồn ào một chút, cảm thấy nơi này thực sự thích hợp, nên muốn được ở lại.



Lâm Kính Ngôn lúc ấy không biết ma xui quỷ khiến gì lại đồng ý ngay tức khắc.



11.

Kì thực, có một người siêu cấp may mắn như Trương Giai Lạc ở bên cạnh, hắn cũng phần nào được hưởng ké chút vận khí, học hành cũng thuận lợi hơn, tỉ lệ mua đồ trúng thưởng hay có quà tặng kèm tăng vù vù một cách chóng mặt, khiến có một số người hoài nghi hắn là đồ đệ của Trương Giai Lạc. Tần suất người khác chú ý đến hắn ngày một nhiều hơn, khiến sinh hoạt bình thường của Lâm Kính Ngôn đảo lộn hết cả.



Chỉ có điều, vì hắn đã hứa sẽ bảo vệ Trương Giai Lạc thật tốt trong khoảng thời gian y ở đây, nên khi vô tình bắt gặp những kẻ có mưu đồ bắt y, trong vô thức hắn liền sinh ra một loại tâm ý khó chịu muốn chạy đến xử lý. Đừng nhìn hắn thư sinh vậy mà khinh thường, hắn từng là lưu manh nối tiếng một thời đó, giờ rửa tay gác kiếm rồi nhưng hạng tép riu hắn thừa sức quét sạch.



Mỗi khi về nhà, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của y, Lâm Kính Ngôn lại không nhịn được mong muốn y mãi mãi ở lại nơi này.



12.

Qua một thời gian tương đối dài, nhưng Trương Giai Lạc không hề có ý định quay về, mà người nhà y cũng chẳng có ý định đi tìm y.



Lâm Kính Ngôn rất muốn y cứ như vậy, nhưng lương tâm không cho phép hắn làm thế, vẫn cứ là nên hỏi thăm một chút thì hơn.



Trương Giai Lạc nghe Lâm Kính Ngôn hỏi xong, y không trả lời, tay vẫn đang mân mê bông hoa giấy mới gấp, nở nụ cười rạng rỡ:



“Bởi vì ta thích Lâm thư sinh nha, nên mới không muốn về đó!”



13.

Lâm Kính Ngôn sững người.



Hả?



Trương công tử thích hắn?



Ồ de.



Từ từ khoan đã, biết đâu y đang đùa thì sao?



Nhìn nam tử áo trắng vẫn đang chăm chú dòm phản ứng của hắn, Lâm Kính Ngôn thoáng đỏ mặt. Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, tằng hắng vài tiếng, rồi hỏi lại:



“Thật sao, Trương công tử? Ngài sẽ thích một thư sinh nghèo như ta sao?”



14.

“Đúng vậy, ta rất thích ngươi.”



Đây là lời thật lòng.



Vốn dĩ trước giờ, ngoài gia đình ra, những người quen với Trương Giai Lạc chẳng có mấy kẻ là thật tâm thật ý, chỉ muốn lợi dụng việc ở cạnh hắn để xin ké tí vận may mà thôi. Hoặc nếu có thật tâm, thì cũng chẳng được lâu, khi nhận ra được việc ở cạnh y là có may mắn vĩnh cửu, liền sẽ nịnh nọt bợ đỡ, cầu cạnh níu kéo.



May mắn quá, sẽ không ai nhìn về thực lực thật sự của y, tất cả những việc y làm, những điều y có, đều bị quy về là do “may mắn.”



15.

Nhưng Lâm Kính Ngôn thì khác.



Hắn chứa chấp y, nhưng không mưu cầu may mắn, hắn bảo vệ y, nhưng không mong chờ hồi âm, hắn nói chuyện với y như những bằng hữu bình thường, hào sảng thoải mái. Hắn là người duy nhất khiến cho Trương Giai Lạc thật sự cảm thấy sự tồn tại của y không phải chỉ có mỗi may mắn.



Những kẻ khác, phía sau bộ mặt tươi cười, chỉ là những tâm cơ dơ bẩn, còn hắn, đối với y, là hoàn toàn chân thật, không đểu giả không dối trá.



16.

“Vì ngươi đặc biệt, hơn tất cả những kẻ tầm thường ngoài kia. Ngươi không có tâm ý độc chiếm ta vì may mắn của ta.”



À, là bởi vì bình thường ta cũng đã may mắn hơn người thường rồi, với cả ta coi trọng thành tựu tự lực đạt được hơn là may mắn.



Tất nhiên, Lâm Kính Ngôn không bao giờ nói ra những câu này. Hắn chỉ nói:



“Ta cũng vậy, Trương Giai Lạc, ta cũng thích ngươi. Từ một khoảng thời gian cách đây không lâu, ta đã phát hiện mình thích người rồi.”



17.

Trương Giai Lạc lại cười. Nụ cười của y, thuần khiết rực rỡ, dường như có thể nhìn thấy sau lưng y, một cánh đồng hoa đang nở rộ.



Ngoài cửa gió nhẹ thổi đến, cuốn theo những cánh hoa ngoài vườn bay vào trong, vấn vít quanh hai người bọn họ, vẽ lên một khung cảnh tuyệt thế khuynh thành.



Chà, hiệu ứng tốt đấy, ông trời.



Trời: Quá khen, nhờ sức mạnh may mắn của Trương công tử thôi, chứ ta chỉ tạo gió, cánh hoa bay thành thế nào không phải do ta ^_^



18.

Lâm Kính Ngôn cũng cười, tiến đến gần, ôm lấy Trương Giai Lạc, trao cho y một nụ hôn nhẹ, rồi cùng y ngã xuống giường.



Chuyện sau đó, khỏi cần nói cũng biết. Trên thiên đình, Ngọc Hoàng cùng Nguyệt Lão ngồi cùng nhau, uống trà thưởng thức xuân cảnh dưới trần.



Cứ như vậy, bọn họ thuận lý thành chương ở cùng một chỗ.





19.

Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó.



Lâm Kính Ngôn thi đỗ hạng rất cao, lập tức được phong làm quan trong triều. Trương Giai Lạc cũng thi, nhưng điểm số thấp hơn một chút, nên chức vụ cũng thấp hơn một chút. Cả nhà y đều đã biết chuyện của y với Lâm Kính Ngôn, dù sao thì anh cả của y hiện giờ đang bên cạnh Hàn tướng quân, vui vẻ hạnh phúc, y cũng vậy, gia đình y có muốn ngăn cũng không nổi, kiểu gì mà y chả may mắn thoát được.



Tất nhiên chuyện này phải giữ kín, Trương gia có hai người con, đều là anh tài xuất chúng thông minh xinh đẹp, thế mà lại tuyệt hậu, nghe có vẻ đắng.



20.

Đám cưới của hai người Lâm Lạc, không một chút khó khăn hoàn thành, cả hoàng cung đều chúc phúc, dù rằng cả hai người đều thừa phúc lợi từ trời đất rồi.



Ngày đó, hoa bay ngập trời, nắng lên rực rỡ, trời trong mây trắng, cảnh sắc tuyệt mỹ, như tô điểm thêm vẻ đẹp khuynh thành của mỹ nhân may mắn Trương Giai Lạc, và sự thanh nhã của vị quan trẻ tuổi Lâm Kính Ngôn.



Thề với trời đất, vĩnh viễn bên nhau.



21.

Mọi chuyện đáng lẽ chỉ có vậy, Lâm Kính Ngôn ung dung thăng chức, nhờ có bùa may mắn di động là Trương Giai Lạc bên cạnh người, hai bọn họ cứ thế bên nhau đến đầu bạc răng long.



Nhưng không có đâu, đời không đơn giản thế.



Vua cũ là một người anh minh, một ngày kia bị hạ độc chết, con trai vua hãy còn quá trẻ, thế nên tể tướng tạm thời lên nắm quyền. Vị tể tướng này vốn xảo trá, lại thâu tóm được nhiều tay chân, nên nhờ đám lâu la đổ vấy cho Thượng Thư Trương Tân Kiệt ra lệnh cho người hạ độc. Người này nổi danh thông minh sắc bén, để bày mưu hạ độc vua không khó, hơn nữa nghe nói y cũng có phần nào may mắn hơn người, vậy nên để trừ họa tận gốc, tể tướng hạ lệnh tru di cửu tộc cả dòng họ.



Lâm Kính Ngôn và Hàn Văn Thanh cũng không tránh khỏi án tử. Nhưng Hàn tướng quân vẫn đang cùng Trương thượng thư ở biên cương, nên tể tướng quyết định rời lịch hành quyết lại.



22.

Lâm Kính Ngôn không muốn Trương Giai Lạc phải chết.



Hắn tất nhiên biết thứ vận may nghịch thiên của Trương Giai Lạc, nhưng vận may này không phải là tuyệt đối, hắn đã sống chung với y đủ lâu để nhận ra điều này. Vẫn có những lúc y bị thương, mệt mỏi hay tình cờ xui xẻo, dù chúng chỉ như cây kim giữa biển khơi rộng lớn.



Muốn chắc chắn y thoát nạn, chỉ còn có một cách.



Lâm Kính Ngôn nghiến răng, lấy từ trong người ra một túi bùa thêu hoa văn cỏ bốn lá.



23.

“Ồ, chào, nhóc con năm đó đã lớn vậy rồi sao? Tuổi thọ của con người quả thực ngắn ngủi mà. Ngươi có điều ước gì nào?”



“Đây là may mắn của ta, dùng nó, chỉ vì một mong muốn mà thôi, đó là ta muốn Trương Giai Lạc được sống.”



“Và cũng hi vọng kiếp sau được gặp lại y một lần nữa.”.



Câu thứ hai, Lâm Kính Ngôn nhẹ giọng thì thầm, hắn không muốn người trước mặt kia nghe thấy. Mà vị thần vận may chỉ khẽ khàng mỉm cười, nhận lại túi bùa:



“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi.”



24.

Trương Giai Lạc quả thực là được gạch tên khỏi danh sách người sắp phải chịu án tử.



Nhung mà cái nguyên do của nó thì thật sự không hề tốt đẹp gì.



Tên tể tướng kia biết về thứ vận may trời ban của Trương Giai Lạc, nên sát ngày hành quyết, lệnh cho người đi bắt Trương Giai Lạc lại, bí mật đem nhốt y vào mật thất. Sau đó gã loan tin y đột tử bất ngờ để tránh việc có kẻ nghi ngờ vì sao không thấy y ở pháp trường.



Gã muốn độc chiếm thứ may mắn này.



25.

Ngày hành quyết hôm ấy, bầu trời nhuốm màu thê lương, xám xịt mà u ám, Lâm Kính Ngôn đứng trên đài, từ đầu đến cuối chỉ giữ lặng im, ngẩng đầu lên nhìn thiên không mang theo sắc xám pha chút vệt đỏ của ánh lửa từ giàn thiêu.



Trương Giai Lạc.



Ta yêu ngươi.



Khi trận hỏa thiêu kết thúc, có một cơn mưa thật to đổ xuống, cuốn đi những tàn tro còn sót lại.



Mà khi ấy Trương Giai Lạc đang thét gào tuyệt vọng trong ngục giam tăm tối không thấy nổi bầu trời.



26.

Ngày hành quyết kết thúc, không ai lại có thể biết rằng nó chính là dấu chấm hết cho cả một triều đại hưng thịnh.



Tên tể tướng là một kẻ xảo quyệt nhưng lại ích kỷ, chỉ cần vụ lợi cho mình gã,, còn lại nhân gian ra sao gã chẳng mảy may đoái hoài. Tất cả những gì gã làm chỉ là sáng lên bóc lột dân chúng, tối về đem món đồ may mắn trong kho ra làm một lần, vì gã nghe nói thông qua việc này có thể hấp thụ được may mắn từ y.



Trương Giai Lạc kể từ ngày Lâm Kính Ngôn ra đi, linh hồn triệt để tan rã, giờ y chỉ như một con búp bê xình đẹp mặc tay người định đoạt. Mặc cho xâm phạm, chà đạp hay bị sử dụng như một món đồ, cũng đều không phản ứng.



Y muốn chết.



27.

Nhưng lại không thể chết được.



Lần đầu tiên trong đời, Trương Giai Lạc căm hận vận may của chính mình. May mắn để làm gì, khi người chẳng còn sống nữa.



Y biết khả năng của chính mình là khi bị ốm thì may mắn sẽ giảm đi, y chỉ cần nó giảm xuống đủ để có thể tự tử.



Chỉ lạ là làm cách nào cũng không thể ốm hay sốt, cơ thể như có một nguồn năng lượng kì lạ tiếp tục nuôi dưỡng thứ cuộc sống đã mục nát này của y. Một nguồn năng lượng phảng phất mang theo chút ấm áp quen thuộc.



28.

Ngày qua ngày, trong ngục tối, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng từ bỏ ý định bỏ trốn hoặc tự tử, y đã quá mệt mỏi rồi.



Đúng lúc đó, có một bóng áo trắng xuất hiện trước mặt y. Ánh mắt người này, nhìn y đầy thương tiếc pha chút ái ngại, nhưng Trương Giai Lạc vẫn duy trì bất động, đôi mắt khép hờ nửa tỉnh nửa mê, y đang rất mệt sau một trận hành hạ thô bạo của tên tể tướng



“Ngươi… có muốn gặp lại Lâm Kính Ngôn không?”



Trương Giai Lạc bỗng chốc mở to mắt.



29.

“Ta muốn.”



“Ta muốn gặp lại Lâm Kính Ngôn, muốn lại được yêu hắn một lần nữa.”



“Vậy ngươi sẵn sàng trả giá chứ?”



“Bất cứ giá nào.”



Người tóc trắng nọ chợt nghiêm mặt.



“Vậy thứ quý giá nhất của ngươi bây giờ, đưa cho ta”



“Trên người ta giờ chẳng còn gì cả, ngươi muốn lấy cái gì?”



“May mắn của ngươi.”



Trương Giai Lạc nghe xong liền ngẩn người.



30.

“May mắn…. của ta? Này cũng được tính sao?”



“Tất nhiên, may mắn của người là món quà trời ban, nó như một lá bùa hộ thân của ngươi vậy, bao nhiêu lần ngươi thoát chết vì nó rồi không phải sao?”



“Đồng ý, ta trả, mau đưa ta đi gặp hắn đi.”



“Nghe cho kĩ đây, cái giá này không chỉ đơn thuần là thứ may mắn hơn người mà ngươi có, nó còn chính là may mắn của chính ngươi, là thứ vận may ngẫu nhiên của những người bình thường cũng sẽ bị lấy đi hết đấy, mà nếu bị lấy hết đi rồi thì….”



“Không quan trọng, ta trả hết, ta chỉ cần gặp lại hắn thôi!!”



31.

Gì chứ, đến giờ này thì chúng chẳng còn quan trọng nữa. Vì để được gặp lại người, ta chấp nhận đổi lấy toàn bộ may mắn của chính mình.



Người áo trắng đưa Trương Giai Lạc đến trên tường thành, gió chiều tà lạnh lẽo thổi tung tà áo đỏ, mái tóc dài của y.



Từ nơi này, khi y cúi xuống, nhìn thấy thiên hạ hỗn loạn, dân chúng lầm than, phẫn nộ vì triều đình vô tâm, khói đuốc dựng cờ khởi nghĩa, lửa nhuộm đỏ cả một khoảng trời.



32.

Triều đại này đã sắp đến hồi kết rồi. Nếu như vị vua kia còn sống, thì chắc hẳn chuyện này sẽ chẳng xảy ra đâu, và y cũng sẽ không phải làm như thế này.



“Chứng minh tâm ý của ngươi đến với cây anh đào duyên phận đi, từ đây nhảy xuống, hoặc là thịt nát xương tan, hoặc là ngươi sẽ được đào hoa cứu rỗi, cho ngươi một kiếp chuyển sinh để gặp lại người ấy.”



Trương Giai Lạc hít sâu vào một hơi, quay đầu nhìn lại về phía kinh đô rực rỡ lần cuối, rồi quyết đoán thả người rơi thẳng xuống.



33.

Phía ngoài kinh thành, người dân đang lao xao về chuyện có một bóng người từ tường thành rơi xuống, thế nhưng mới đi được nửa đường, người đã tan thành trăm cánh hoa đào phiêu tán trong không trung, đẹp đến độ ai nấy đều phải ngẩn ngơ.



Ước nguyện đã được lắng nghe và chấp thuận.



Trăm kiếp luân hồi, có duyên ắt hội ngộ.



34.

Rất lâu, rất rất lâu sau đó.



Trương Giai Lạc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, hôm nay là ngày đầu tiên y chuyển đến Bá Đồ, cần phải nghiêm chỉnh một chút.



Lại là giấc mơ ấy.



Mấy ngày gần đây, y đã mơ một giấc mơ dài, mỗi một ngày là một đoạn, mà trong mơ y là một vị công tử con quan, có tình cảm cùng với một người nữa là vị thư sinh nghèo, dáng dấp vô cùng quen mắt, nhưng y nghĩ hoài cũng đều không nhớ ra.



Tạm gác sang bên cái đã, giờ việc kia quan trọng hơn.



35.

Tuy đã từng là đối thủ, cũng không phải mới gặp lần đầu, thế nhưng khi giao tiếp gần thế này, y cảm thấy hai người Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đặc biệt đặc biệt quen mắt.



Cách nói năng, cách ứng xử, trước đó y vốn không để ý, mà bây giờ lại nhìn thấy thật rõ ràng là giống như ai đó.



Mải suy nghĩ vẩn vơ, trên đường lên ký túc xá, Trương Giai Lạc vô tình đụng phải Trương Tân Kiệt đang đi theo chiều ngược lại. Y giật bắn mình, vội vàng nói câu xin lỗi, Trương Tân Kiệt chỉ khẽ khàng đẩy gọng kính, nhắc y chú ý hơn, rồi đưa cho y một gói kẹo dâu, bảo là được tặng nhưng không ăn nên cho.



36.

Nhìn gói kẹo dâu trong tay, chớp mắt một đoạn hình ảnh như kí ức xẹt ngang đầu y.



“Tân Kiệt ca ca không ăn sao?”



“Ca không thích kẹo dâu, cho ngươi đó.”



A.



Y nhớ được rồi. Tất cả mọi thứ, từ câu chuyện về vị thư sinh nghèo, về một triều đình phồn vinh, rồi chớp mắt chìm trong biển lửa.



Đây là kiếp chuyển sinh mà y đã trả giá bằng tất cả may mắn của mình.



Thảo nào may mắn của y bây giờ chỉ ở hạng E.



37.

Vậy thì Lâm Kính Ngôn…



Liệu hắn còn nhớ không?



Trong vô thức, bước chân của Trương Giai Lạc nhanh hơn, y thật sự rất muốn được gặp lại hắn, y đã đợi một ai đó y không thể nhớ tên quá lâu rồi, bây giờ nhớ được, nhất định không buông tay. Mặc kệ liệu người kia có nhớ hay không, bằng mọi giá phải giữ lấy.



Trương Giai Lạc bật mở cửa phòng của y và Lâm Kính Ngôn, chưa kịp nói gì thì chân tự nhiên vấp phải bậc thềm té sấp mặt.



Ai, thật sự xui xẻo mà.



38.

Lâm Kính Ngôn khi nhìn thấy y thì rất vui vẻ, nhưng chưa kịp chào thì đã thấy người té chỏng gọng trước cửa rồi.



Hắn vội vàng chạy đến đỡ Trương Giai Lạc dậy, rất tự nhiên mà chỉnh lại đầu tóc của y, ân cần hỏi han.



“Có làm sao không? Cậu bất cẩn quá.”



“Ừm, tôi không sao, có chút xui xẻo ha ha…. cám ơn anh, Lâm thư sinh—”



Chết rồi!! Y lỡ miệng, còn không biết Lâm Kính Ngôn đã nhớ lại chưa, hắn nghe vậy có nghĩ y ngộ truyện tiên hiệp không trời???



Chung quanh nháy mắt yên tĩnh.



39.

Lâm Kính Ngôn đơ người nhìn Trương Giai Lạc, mặt y đang dần đỏ lên và rối rít bào chữa, rồi hắn chợt mỉm cười thật dịu dàng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đỏ của y, hôn lên trán y, rồi vô cùng ấm áp mà nói.



“Trương công tử, xin chào. Đã lâu không gặp.”



Thời gian dường như ngưng lại sau câu nói ấy.



Nhớ chứ, từ khi nhìn thấy Trương Giai Lạc trên sàn đấu, hoa lệ mà rực rỡ, hắn đã nhớ lại hết tất cả. Chỉ là nếu Trương Giai Lạc của kiếp trước kia là trùm may mắn thì giờ đây thành trùm xui xẻo, chuyển chức có hơi bị nhanh rồi đi?



40.

Thế nhưng thật mau hắn liền hiểu.



“Lâm Kính Ngôn, cuối cùng cũng được gặp lại anh rồi… trả bằng toàn bộ may mắn của tôi, kỳ thực, đáng giá.”



Trong lòng Lâm Kính Ngôn chợt cảm thấy xót xa, hắn trả may mắn của mình để y sống sót, mà y lại đổi hết vận may chỉ để được gặp lại hắn một lần.



A, thật xin lỗi, lần này, nhất định sẽ không để cậu đau khổ nữa.



41.

Lâm Kính Ngôn nâng cằm Trương Giai Lạc, nhẹ nhàng trao cho y một nụ hôn sâu.



Trương Giai Lạc cười tít mắt, gò má ửng hồng, khóe mi còn vương chút nước mắt vì xúc động, cũng phải thôi, y đã chờ đợi đủ lâu rồi.



“Anh bắt đầu nhớ lại từ lúc nào?”



“Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu trên sân đấu.”



“Nhanh thật đó, vậy mà anh vẫn giả bộ như chưa có gì cả.”



“Vì tôi không biết cậu có nhớ hay không, nếu không, liền cứ để vậy, cậu hạnh phúc là được rồi.”



42.

Trương Giai Lạc định mở miệng nói gì đó, rốt cuộc y lại lựa chọn im lặng và tổ lái qua cái khác, y muốn cuộc trò chuyện vui vẻ hơn một chút.



“Mà, thật kì diệu nha, Trương Tân Kiệt kiếp trước là anh trai của tôi, mà kiếp này lại thành hậu bối, khi nhớ lại cảm giác thật vi diệu nha. Nhưng mà dù gì thì vẫn luôn thân thiết gần gũi với Hàn Văn Thanh, này cũng coi như duyên phận đi?”



“Giống như chúng ta, phải không? Tôi vẫn nhớ, lần đầu gặp cậu, là cũng tầm tuổi thế này, tìm thấy cậu đang nằm ngay đơ gần nhà, tôi đã thực hoảng sợ đó.”



43.

Hai người ngồi bên cạnh nhau trên sofa, Trương Giai Lạc tựa đầu vào vai Lâm Kính Ngôn, vừa xem tivi vừa ôn lại chuyện xưa, vui buồn lẫn lộn.



Tất nhiên, câu chuyện sau khi Lâm Kính Ngôn chết thì y đã phải chịu những gì, y quyết định không nói. Vì cũng đâu có cần thiết nữa, bây giờ Lâm Kính Ngôn đang ở đây rồi.



“Này, Lâm Kính Ngôn. Tôi yêu anh”



Bất kể tương lai có thế nào, thì bọn họ vẫn sẽ cùng nhau đi đến cuối Vinh Quang.



“Ừm, tôi cũng vậy.”



Nắng vàng chiếu xuyên qua ô cửa kính vào trong căn phòng nhỏ, rực rỡ mà ấm áp.



44.

Một đoạn thời gian nữa lại trôi đi trong tiết trời thu êm ả.



Lâm Kính Ngôn giải nghệ.



Không lâu sau, Trương Giai Lạc cũng rời khỏi liên minh.



Bọn họ cùng nhau mua một căn nhà nhỏ, cùng nhau sống, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, bình bình đạm đạm hưởng thụ những tháng năm tươi đẹp của cuộc đời bên nhau.



45.

Lâm Kính Ngôn không phải là một người quá may mắn, mà Trương Giai Lạc lại càng xui xẻo hơn. Cái biệt hiệu may mắn E của y đi đến đâu cũng không thoát.



Nhưng Lâm Kính Ngôn có Trương Giai Lạc, mà Trương Giai Lạc có Lâm Kính Ngôn.



Đó mới chính là điều may mắn nhất.



Hoàn.

  • Gần 5k chữ trong vòng có gần một tuần *lăn đùng ra xỉu* – có deadline viết nhanh hẳn hơ hơ–
  • Lúc đầu hứng lên tính viết BE nhưng nhớ ra là quà sinh nhật mà sinh nhật là phải HE!!
  • Ý tưởng đến bất ngờ, nghĩ gì viết nấy, có bug mong bỏ qua hehe—
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#3
may thay thím làm n HE. thím mà làm BE chắc tym t lại vỡ TTT
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4
may thay thím làm n HE. thím mà làm BE chắc tym t lại vỡ TTT
Vốn là định cho BE đó (như một thói quen khi viết truyện) nhưng mà châm ngôn của tui là sinh nhật thì không BE =)))) nên là chúng ta có thêm đoạn cuối viên mãn xD
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Tui biết ngay là thuyền Lâm Lạc tui không cô đơn mà *lệ nóng dâng trào*
Không những là thuyền tốt mà chủ nhà xây thành chiến hạm bọc sắt rồi, nhìn vào k ship k moe k ăn tiền!
Chủ nhà viết hay quá, vừa vui vừa hài vừa cảm động vừa deep.
Sau khi lội qua đống đường chất lượng cao/cẩu lương ngập họng và ngược đau ngược đớn (cứ như đi dạo hết tất cả hủ gia vị trong bếp nhà tui), tui đọc đến cuối mới cười tỉnh ngộ đập bàn hóa ra là câu chuyện về may mắn hạng E của Lạc Lạc, based on a true story trong truyền thuyết nha!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook