Chương 5
7.
Trương Giai Lạc tranh thủ lúc Tôn Triết Bình cắt dưa hấu, nhanh nhẹn chiếm lấy sô pha một người mà hắn thường ngồi, chiếm núi xong sẽ không nhường lại địa bàn, tới ai đạp đó. Tôn Triết Bình bưng mâm dưa hấu đã cắt gọn gàng ra từ phòng bếp, đặt lên bàn trà do ba chiếc ghế nhựa miễn cưỡng hợp thành. Miệng hắn cắn một miếng, tay lại nhét miếng khác vào miệng Trương Giai Lạc, vỗ mông họ Trương, ý bảo nhường chút.
Kẻ cầm acc mục sư kia đang khoác lác, nói một mình đánh được một đội, chạy thương được hai vòng.
"Một cuồng kiếm một thuật sĩ, khống không nổi thì... đệt ..."
Không phải quá kích động, mà là lại cúp điện.
Hồi đó, điều kiện của Bách Hoa không tốt lắm, ký túc xá là nhà thuê, bếp quá nhỏ, WC chỉ có một cây lau nhà cũ đến mọc nấm, tuy vậy vẫn còn nhịn được. Nhưng cứ đến ngày hè liền cúp điện, vốn chẳng có bao nhiêu hoạt động giải trí trừ Vinh Quang, điện vừa cúp thì cả điện thoại di động cũng không dám chơi, ai biết khi nào lại có.
Trong bóng tối vang lên tiếng xột xoạt, Tôn Triết Bình không tìm thấy điện thoại, chỉ đành rút ra một cái hộp quẹt từ trong túi quần, nương ánh sáng lại cầm lên một mảnh dưa hấu. Tiếng "tạch" của bật lửa dội vào bức tường nổi mốc, ánh lửa vụt lóe trong bóng đêm.
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, trong bóng tối không ngừng vang lên tiếng cúi đầu ăn dưa hấu.
Trương Giai Lạc thật không dám nhìn cảnh tượng này, cả phòng vang vang tiếng hít hà, thật sự quá bi thảm.
Khi đó, trong đội phát minh ra một trò để chơi lúc mất điện: nói một từ, sau đó từng người thay phiên nêu một từ khác có những chữ cái viết tắt tương tự, không dùng công cụ hỗ trợ, đốt não giết thời gian, lúc nào quá tẻ nhạt liền có thể chơi cả buổi tối.
"Bách Hoa."
"Bích hổ (thằn lằn)."
"Băng hỏa."
"Cậu không nghĩ được cái gì hay hơn hả. Bạc Hà."
"Bát hoang, lượt của tui. tả tư hữu tưởng (trái lo phải nghĩ)." Trương Giai Lạc tiếp tục.
Lượt sau đó là của Tôn Triết Bình, hắn nghĩ một lúc, nói: Tái Thụy Nhất Hạ.
Trương Giai Lạc không đồng ý, bảo đây không phải tính từ, Đại Tôn phạm quy.
Tôn Triết Bình đáp: bằng không cậu ra đề?
Trương Giai Lạc cảm giác được Tôn Triết Bình, kẻ vốn đang chen chúc với hắn trên sô pha, dời trọng tâm lại gần, vươn tay ôm hắn, lại nương bóng đêm hôn hắn một chặp. Rõ ràng chung quanh đen như mực, Trương Giai Lạc dường như nhìn thấy đôi mắt của Tôn Triết Bình, đặc biệt sáng ngời.
Ỷ vào màn đêm che phủ khiến không ai nhìn thấy bọn họ, hai người dán sát vào nhau, âm thanh như mọi khi, cử chỉ lại dị thường thân mật.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Triết Bình, nói thì nói, trú tư dạ tưởng (ngày đêm suy nghĩ), anh xem, anh dở ẹc.
Tôn Triết Bình cười, sáp lại hôn một cái nói: được, cậu thắng.
Trương Giai Lạc cho rằng mình có thể miêu tả mỗi đường cong trong nụ cười của Tôn Triết Bình, dù trong bóng tối. Hắn im lặng nhướn người, khẽ chạm môi người kia.
Vậy nên khi Trương Giai Lạc vừa nhìn thấy ID Tái Thụy Nhất Hạ của Tôn Triết Bình liền cảm thấy quen mắt, nhớ lại liền thấy một chữ "đệt" spam đầy đầu. Hắn không biết Tôn Triết Bình có ý hoài cựu, hay đây chỉ là một cử chỉ vô tình, dù sao Tôn đại gia thường không thích động não cho việc đặt tên ID.
Chuyện này vẫn mãi vấn vương trong lòng Trương Giai Lạc, ngày thường hắn không nói, khi huấn luyện hoặc thi đấu cũng chẳng bận tâm, nhưng không có nghĩa là hắn không để ý.
Bại bởi Luân Hồi trong trận tổng chung kết, mọi người đều ít nhiều không thoải mái, chỉ là mỗi người cần phát tiết nhiều ít khác nhau.
Người có tâm sự thường say rất nhanh, cả đám đều không thường uống rượu, nhưng Trương Giai Lạc chưa uống bao nhiêu đã say không biết trời trăng. Ngày thường nhìn xa nghĩ thoáng, cồn vào người máu dồn lên não, tâm sự liền không ngừng trào dâng. Ngày thường vừa biết chơi vừa hoạt bát giờ đột nhiên im lặng, có người đến mời rượu liền lẳng lặng nốc hết chung này đến chung khác, làm cho chẳng ai dám cùng hắn cạn ly.
Lâm Kính Ngôn vẫn không say, chỉ là uống nhiều, bước chân vẫn vững chắc nhưng men rượu lại hóa thành thể khí, tung bay trong đầu. Lý trí anh vẫn còn nhưng cả người như hụt hơi, ngồi một chỗ nhìn như tỉnh táo, khóe miệng lại khẽ nhếch trông thật vui vẻ, hơi không giống với Lâm Kính Ngôn ngày thường, thiếu một phần bình tĩnh, ôn hòa, khiêm nhường, khiến Hàn Văn Thanh nhìn sững sờ.
Đội trưởng Bá Đồ chỉ uống vài ly ngay lúc đầu, sau đó không ai dám mời rượu nên anh cũng không uống, giờ phút này dị thường thanh tỉnh.
Đến khi tiệc tàn, trạng thái của Lâm Kính Ngôn và Hàn Văn Thanh đều không quá tệ. Chờ những người khác đi trước, hai người họ vừa bước dọc theo đường lớn vừa bắt xe.
Lâm Kính Ngôn thấy mình nên nói gì đó, hoặc cũng có thể là cồn thấy hắn nên nói gì đó, liền không kiểm soát được miệng mình.
"Tôi khá chờ mong mùa giải tiếp theo."
"Không cam tâm, muốn lấy quán quân?"
"Quán quân ai mà không muốn, nhưng tôi cảm thấy hiện tại đã vượt qua tưởng tượng của mình, không ngờ có thể đi xa đến thế - anh còn nhớ cục gạch kia không?"
Hàn Văn Thanh gật đầu.
"Tính ra cũng không dễ dàng. Khi đó thật không nghĩ nhiều đến vậy, không nghĩ rằng sẽ có giải đấu, có chiến đội, mình còn có thể chiếm một chỗ đứng trong Liên minh, chỉ nghĩ xong đời rồi, Hổ Phù sắp bị đoạt."
Hàn Văn Thanh bày một vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy, thở ra một hơi, chỉ thấy chút tâm tình đè nơi ngực cũng hòa vào gió đêm.
"Cứ như nằm mơ vậy." Lâm Kính Ngôn rầm rì. "Ngờ đâu sau cùng còn có thể sánh vai với mọi người."
Gương mặt hắn ửng đỏ, tràn đầy sinh khí.
"Người ta thường nói gì ấy nhỉ?..." Lâm Kính Ngôn nghiêng đầu, nghi là bán manh.
Hàn Văn Thanh ậm ừ, chờ nghe nửa câu sau.
"A đúng rồi -- đại đại mang ta chơi ngông mang ta bay."
"..."
Lâm Kính Ngôn nhảy lên vỉa hè, xiêu xiêu vẹo vẹo bước dọc theo mép lề đường.
"Lão Hàn, anh đừng chau mày hoài, anh xem, Hoa Hoa chỗ cổng căn tin thấy anh liền chạy."
"..."
"Còn nữa, tôi mua khoai tây chiên màu hồng có vị quái dị kia là vì lão Trương cùng đám tiểu Bạch thích ăn, kỳ thật tôi thấy cũng bình thường, vị BBQ ngon hơn nhiều."
"..."
Hàn Văn Thanh túm Lâm Kính Ngôn - phong cách đột biến - trở lại vỉa hè, lại lôi người đi hướng chiến đội Bá Đồ.
Vào đến cổng, không biết có phải do e ngại bác bảo vệ, Lâm Kính Ngôn - sĩ diện khổ thân lại hay suy nghĩ quá nhiều - tỉnh táo thấy rõ, im lặng suốt quãng đường bị Hàn Văn Thanh xách về ký túc xá.
Lúc Hàn Văn Thanh định rời đi thì bị gọi lại, anh cho rằng Lâm Kính Ngôn lại muốn phát biểu ngôn luận kinh thiên động địa của ma men, ngờ đâu lại thu được một cái ôm.
"Ngủ ngon." Lâm Kính Ngôn nói vào tai anh, nhẹ như sợi lông nhung trên thảm, mơ hồ như ánh sáng trên hành lang.
Cồn làm bậy, cồn làm bậy.
*
Cách một ngày, Lâm Kính Ngôn mang theo hành lý về thành phố N. Trương Giai Lạc không đi, hắn không thích về thành phố K, cũng không đặc biệt muốn đi chỗ nào. Lâm Kính Ngôn tiên đoán kỳ nghỉ này Trương Giai Lạc nhất định bị giày vò, quả nhiên, chưa được mấy ngày hắn đã nhận được tin nhắn của Trương Giai Lạc trên QQ.
Hắn nói: Lão Lâm, tui chơi lớn rồi.
Lâm Kính Ngôn hỏi: Cậu xé bảng biểu giờ giấc của Trương Tân Kiệt?
Trương Giai Lạc: Còn nghiêm trọng hơn.
Lâm Kính Ngôn: Chẳng lẽ cậu thú thật với Phùng chủ tịch rằng tên cả mình là Trương Giai Lặc?
Trương Giai Lạc: Anh nghiêm túc một chút, tưởng tượng một chút, chuyện xưa rồi cũng đừng nhắc lại.
Lâm Kính Ngôn suy nghĩ một lúc, cần nghiêm túc, cần não động, quan trọng là theo trend... hết hồn.
"Đệt, cậu nuôi chết con cá của tôi rồi?"
Trương Giai Lạc giận, nói: Cái đầu anh, tin tôi đổ hai chai Laoganma vào cho chúng tẩm bổ không.
Thật ra Lâm Kính Ngôn đoàn được phần nào, nhưng hắn chờ Trương Giai Lạc nói thật.
"Tiểu Lâu bên Nghĩa Trảm đến Bá Đồ, anh ta cũng đi theo." Trương Giai Lạc nói.
"Rồi sao nữa?"
"Tôi gọi điện thoại cho anh ta."
Lâm Kính Ngôn chẳng biết đáp thế nào.
"Cậu định làm sao?"
"Có sao nói vậy."
"Tráng sĩ, chúc may mắn."
"..."
Trương Giai Lạc trầm mặc một lúc, hỏi: Có phải tôi đặc biệt giỏi tìm đường chết không.
Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ, nói: Không hẳn, thanh xuân mà.
Trương Giai Lạc: Anh chỉ lớn hơn tôi hai tuổi.
Lâm Kính Ngôn: Khen đó, cứ nhận đi.
08.
Trương Giai Lạc từng thiết tưởng vài trường hợp gặp lại Tôn Triết Bình, đa phần khá manh động - đánh hắn một trận, túm cổ áo hắn rồi gầm lên 'anh là đồ ngốc'.
Kết quả lời nói ra miệng, liền biến vị.
"Tui sao lại cmn thích anh đến thế."
Hắn nói: Anh đi, tui thấy trống vắng kỳ cục, cmn tui cũng biết anh đúng, như vậy là để tốt cho tui, nhưng tui cứ cmn thích anh.
Cảnh tượng tái ngộ trong lòng hắn hẳn là không bao gồm cảnh chặn lại Tôn Triết Bình ở hành lang như thế này.
"Trương Giai Lạc cậu uống rượu?"
"Ban ngày, uống rượu khỉ."
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc từ đầu đến chân, nhướng mày.
"Này không phải nói bừa?"
"Tôn Triết Bình đậu má anh, tui có khi nào nói bừa mấy chuyện như vầy." Kỳ thật, Trương Giai Lạc cũng hơi chột dạ khi nói vậy. Giữa hắn và Tôn Triết Bình luôn mơ hồ ám muội qua loa không rõ ràng, sau đó là hoang đường và trốn tránh, kéo kéo liền qua mấy năm.
"Tôi cũng cho rằng không thể dây dưa như thế mãi." Tôn Triết Bình hơi dừng, thẳng người, nói: "Tôi từng đã thích cậu, hơn nữa bây giờ vẫn thích."
Trương Giai Lạc không ngờ Tôn Triết Bình lại thẳng thắn như thế, khoanh tay nhướn mày, ý bảo hắn nói tiếp.
"Cậu thấy có thể, vậy chúng ta liền ở bên nhau. Cậu thấy không thể, chúng ta chia tay trong hòa bình."
Nếu hỏi Tôn Triết Bình, hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác lý tưởng bốc lên vào lần đầu tiên nhìn thấy Bách Hoa Liễu Loạn. Trương Giai Lạc đã từng là lý tưởng của hắn, ánh vàng sáng chói, tựa như mùi của quán quân và vinh quang.
Hầu hết mọi người đều cho rằng Tôn Triết Bình trông lỗ mãng xúc động, ít ai sẽ chú ý đến ý tưởng chân thật trong lòng hắn.
Trương Giai Lạc của hắn đã không còn là một Trương Giai Lạc vừa chọc liền xù lông, cậu ta đã đảm nhiệm chức đội trưởng, đã giải nghệ, đã quay về, đứng nơi đầu sóng ngọn gió đối mặt vô số chỉ trích cũng không hề dao động. Cậu ta vẫn sẽ cười sẽ nghịch ngợm, nhưng không phải một ao nước cạn vừa nhìn liền thấu. Khi hắn không thể ngày càng cách xa lý tưởng của mình, hắn đã cho rằng Trương Giai Lạc cũng sẽ đi xa cùng lý tưởng ấy.
Không biết ai trước bước đến gần ai, bọn họ trao nhau một nụ hôn đến muộn.
"Anh nói, tui cũng nên điên một lần." Chóp mũi chạm nhau, Trương Giai Lạc nói.
Hắn nắm lấy cổ áo Tôn Triết Bình, xúc động muốn đè kẻ trước mặt ra đánh một trận.
09.
Khi Lâm Kính Ngôn ôm hai bó cải trắng đứng trước cửa nhà Hàn Văn Thanh, hắn cảm thấy mình nên tự chặt tay.
Đến nhà người ta thì tặng thuốc lá tặng rượu, chưa từng thấy ai tới cửa tặng cải trắng. Lúc đi ngang qua khu nhà Hàn Văn Thanh, hắn nhịn không được, mua ít cải trắng, còn chọn mấy cọng hành lá xanh mơn mởn còn nguyên rễ cùng hai củ tỏi.
Hàn Văn Thanh lại nghĩ hắn khá thực tế.
Lý do Lâm Kính Ngôn xuất hiện trước cửa nhà Hàn Văn Thanh là bởi hắn vốn định cùng Trương Giai Lạc đi mướn phòng, lại bị Hàn Văn Thanh chặn lại.
Thật sự chỉ mướn phòng, nghĩa đen.
Hai ngày trước, Trương Giai Lạc thông báo trên group chat Bá Đồ rằng câu lạc bộ sắp cúp nước.
Bách Hoa Liễu Loạn: Lão Lâm, chừng nào anh trở lại?
Lãnh Ám Lôi: Ngày mai á.
Bách Hoa Liễu Loạn: Chúc mừng ha, ngày mai nguyên khu Bá Đồ sẽ cúp nước, cúp hai ngày.
Lãnh Ám Lôi: Cậu tính sao?
Lâm Kính Ngôn biết rõ tuy phòng của Trương Giai Lạc thật "trăm hoa hỗn loạn", muốn ngủ chỉ có thể đào một ổ trên giường, nhưng hắn nhất định phải tắm rửa mỗi ngày.
Bách Hoa Liễu Loạn: Ra ngoài tìm khách sạn mướn phòng chứ sao, anh thì sao?
Lãnh Ám Lôi: Vậy tôi đi mướn với cậu.
Bách Hoa Liễu Loạn: Được đó, để tôi coi sao.
Đại Mạc Cô Yên: Cậu tới nhà tôi ở.
Trương Giai Lạc còn chưa kịp cực lực khiển trách hành vi phân biệt đối xử này, Hàn Văn Thanh đã nhắn một chuỗi địa chỉ vào khung chat riêng.
Lâm Kính Ngôn vào nhà, thả vali, dọn dẹp một chút, hỏi Hàn Văn Thanh đã ăn tối chưa một cách tự nhiên như đúng rồi.
Hàn Văn Thanh lắc đầu, cầm menu thức ăn giao tận nhà, hỏi Lâm Kính Ngôn muốn ăn gì.
"Đừng gọi, vừa mua ít rau xanh, tôi luộc một ít. Nhà anh có mì mà ha?"
Hàn Văn Thanh gật đầu, định nói gì đó nhưng Lâm Kính Ngôn đã vào bếp, tự quen thuộc vô cùng.
Anh bèn không khách khí, dựa cửa phòng bếp bắt đầu chỉ huy. Mì và nồi phía dưới tủ chén, gia vị đặt trên quầy treo, mấy thứ khác trong tủ đá.
Lâm Kính Ngôn thoáng nhìn liền kết luận bếp lão Hàn có chừng một năm không dùng, ngay cả máy hút khói dầu đều mới tinh, miễn bàn tay nắm tủ tích đầy bụi.
"Lão Hàn, ngày thường anh ăn gì?"
"Căn tin."
"Ở nhà thì sao?"
"Gọi món, quán cơm chung quanh cũng không tồi."
"Được rồi, anh ngồi đi, tôi xong ngay thôi."
Chẳng bao lâu, Lâm Kính Ngôn bưng ra một chén hoành thánh, bên trên điểm xuyết vài cọng rau, bên cạnh là một cái trứng chiên vàng đều, mộc mạc đúng chất gia đình.
"Món khác không quá rành, thấy tủ lạnh của anh có cái này, thôi tạm chấp nhận đi."
Hàn Văn Thanh đón lấy chiếc muỗng từ tay Lâm Kính Ngôn, cắn một ngụm. Lâm Kính Ngôn hỏi ăn ngon không, anh liền gật đầu mạnh mẽ, lại khen vài câu, nghiêm túc chân thành.
Lâm Kính Ngôn cũng múc cho mình một chén, múc một muỗng thổi thổi, vừa cắn vào liền nhíu mày, phì phì phun ra.
"Đệt! Mùi gì thế này, lão Hàn, chén của anh đâu?"
Nói rồi liền đoạt lấy chén của Hàn Văn Thanh, cắn thử, lập tức phun ra.
"Lão Hàn, lưỡi anh đơ à, hoành thánh này để bao lâu rồi, thiu luôn rồi." Lâm Kính Ngôn nói rồi liền cướp cái chén trong tay Hàn Văn Thanh. Khổ chủ sững sờ, theo bản năng ôm chén, Lâm Kính Ngôn càng cuống lên, giật chén liền phóng như bay vào WC, đổ sạch hai chén hoành thánh thiu.
Hàn Văn Thanh còn chưa kịp tỉnh hồn. Đã lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy, ngay cả việc Lâm Kính Ngôn sốt ruột đến nói không lựa lời cũng khiến anh ấm lòng.
"Đậu móa, anh còn ăn nhiều như vậy, lỡ đau bụng thì sao?"
Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn Lâm Kính Ngôn, không lên tiếng. Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Anh làm, nên tôi liền ăn.
Lâm Kính Ngôn chợt tỉnh ngộ, quá xấu hổ, lại không biết vì sao mình lại nói như vậy, chỉ đành lật menu gọi món lại cuống quít hỏi Hàn Văn Thanh muốn ăn gì.
Bầu không khí sau bữa cơm chiều không ngừng lắc lư giữa thân quen và mất tự nhiền. Đêm đó, Hàn Văn Thanh nằm trên giường, lại chẳng biết Lâm Kính Ngôn vào phòng từ lúc nào.
Hắn ngồi bên giường Hàn Văn Thanh, hỏi: Anh thích tôi đúng không.
Hàn Văn Thanh không ngờ Lâm Kính Ngôn sẽ thẳng thắn đến thế, bật dậy, nói: Đúng, tôi yêu anh.
Anh chẳng nhớ bọn họ lăn vào cùng nhau như thế nào.
Có lẽ là ai đó hôn trước, ai đó đè lại vai người kia.
Đến khi anh sực nhận ra, mình đã đặt Lâm Kính Ngôn lên giường, không ngừng liếm hôn vành tai của hắn, tiếng thở dốc vang vọng bên tai.
Một tiếng nỉ non, một lời ấp úng hàm hồ đã đủ để tình cảm trào dâng. Anh hôn dọc theo cổ, cảm nhận xúc cảm của da thịt ướt át.
Anh nhớ rất rõ vòng eo hơi thấp cùng xương cổ hơi cao của Lâm Kính Ngôn.
Xong việc, anh thỏa mãn, chỉ muốn ôm người trong lòng vào ngực, vươn tay lại chỉ bắt được không khí.
Đệt!
Hàn Văn Thanh phát hiện mình nằm mơ, nhân vật chính là Lâm Kính Ngôn. Anh cho rằng việc này cần được giải quyết dứt điểm, tất yếu.
===== Mục lục =====
Merry Christmas
12.24.2020
Và chúc mừng sinh nhật em gái nào đó ~~~