Chương 1.
“Anh muốn uống gì?”
“Nước chanh. Cảm ơn.”
Đoạn hội thoại ấy là tua lại thời gian ba giây trước khi Diệp Tu phá ra cười, đánh động đến tất cả các tuyển thủ đang có mặt trong phòng ăn lúc ấy. Cô phục vụ - khi ấy còn đang bận co rúm và lí nhí trước khuôn mặt đen thui của vị vận động viên cao mét tám – dường như đã được giải tỏa. Tiếng cười luôn là thứ dễ lây, và cô phục vụ xinh đẹp có đôi má hồng như hoa táo đã có thể bật nên tiếng cười khúc khích.
Diệp Tu lướt đến nhanh như một cơn gió, thay vì lướt thì dùng từ “bay” có vẻ hợp lý hơn, bởi bước chân của anh dường như chẳng hề phát ra tiếng động nào khi chạm đất. Diệp Tu, khi ấy mười sáu, và Hàn Văn Thanh, lớn hơn một tuổi, dường như đều bật ra một cảm giác thằng-này-không-vừa-đâu khi lần đầu tiên đứng cạnh nhau, trước quầy nước uống, trong phòng buffet của một khách sạn, đâu đó lọt thỏm đâu đó giữa trời đông Paris.
“Anh phải nói là nước chanh, chứ không phải nước chanh.” Diệp Tu tiện tay đưa cho cô phục vụ một bông hồng đỏ mà mình tiện tay thó được lúc đứng dậy khỏi bàn, miệng lại rảnh hơi đi phổ cập kiến thức miễn phí cho tay vận động viên khúc côn cầu trên băng mười bảy tuổi, và cao hơn mình một cái đầu. “Nếu gọi là nước chanh, răng lợi anh sẽ chua hết một tuần cho coi. À, quý cô..., à, xin cô phục vụ cho anh bạn tôi một ly nước chanh thật ngon vào nhé.”
Cô phục vụ chạm bông hồng lên đôi môi mọng mị, nở nụ cười duyên dáng. Một cô gái rất xinh! Cực kỳ. “Gisèle Delanque. Anh có thể gọi tôi là Gisèle.”
“Vâng, thưa quý cô Gisèle. Cô cũng có thể gọi tôi là Ye.”
Diệp Tu đặt một tay lên ngực và nghiêng thân người mảnh khảnh để chào theo kiểu rất quý ông. Hàn Văn Thanh ngó sang. Với một người thẳng như ruột ngựa, mấy trò đẩy đưa của đám già đầu lẫn trẻ nghé đều không hợp với thị hiếu của anh cho lắm, song bất ngờ là biểu cảm của Diệp Tu lại không khiến anh cảm thấy rất kịch như những ai khác. Gisèle xoay lưng đi vào trong. Có tiếng ly cốc vang lên lách cách. Và trong một phút thẩn người của anh, Diệp Tu nghiêng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, toét một nụ cười khoe hàm răng trắng đều. Anh đã nghe thấy rất nhiều người nói, cũng như thấy qua ảnh chụp trên báo chí và rồi tràn lan khắp Instagram lẫn Twitter, cùng với Weibo và Zhihu, nơi nơi đều ca ngợi rằng Diệp Tu là một vận động viên trượt băng nghệ thuật kỳ tài với lực lượng người ái mộ hùng hậu trên toàn thế giới, đi kèm với bàn tay Midas giúp bất kỳ nhãn hiệu nào mời cậu ta làm đại diện cũng cháy sạch hàng chỉ trong vài phút sau khi tung sản phẩm. Thế nhưng lúc này với khoảng cách rất gần, Hàn Văn Thanh chỉ thấy Diệp Tu thấp-hơn-một-cái-đầu như một đứa trẻ con, sóng sánh ánh mắt như một vạt hổ phách, láu lỉnh nhưng cũng bố láo vô cùng.
“Lão Hàn à.” Diệp Tu híp đôi mắt thành hai vầng trăng non, chép miệng, chìa bàn tay phải ra. “Cùng một màu cờ sắc áo, nhưng anh lại không ưa tôi.”
Mình chưa nói gì đúng không? Hàn Văn Thanh dùng tay trái bắt lấy bàn tay phải kia, xúc cảm lành lạnh ập lên lòng bàn tay anh, trơn nhẵn, hơi đượm đượm một chút mồ hôi. “Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không quen thân.”
“Trước lạ sau quen mà.”
Diệp Tu nháy mắt, và Hàn Văn Thanh dường như nghe thấy tiếng –phựt! của dây cung, trước khi đầu mũi tên vàng xoáy vào chính giữa tim mình. Đâm vào tâm thất hay tâm nhĩ đây?
Ai mà biết! Nhưng Gisèle đã trở lại rồi.
“Của anh đây, lão Hàn.” Diệp Tu nháy mắt, láu lỉnh. Một nụ cười toét ra trên khuôn môi xinh xắn. “Anh cần phải học lại tiếng Anh đấy. Ở trường là ai dạy anh thế?”
Và trước khi Hàn Văn Thanh kịp cảm thấy muốn bóp chết tên cà rỡn trước mặt, Tô Mộc Tranh đã kịp xẹt tấm thân kiều diễm tới và lôi Diệp Tu đi. Để lại Hàn Văn Thanh, cùng cốc nước chanh, cùng cảm giác quái lạ, cùng cái tay ngứa ngáy. Và, cùng Gisèle, xinh đẹp tinh khôi với đôi má thắm.
Hàn Văn Thanh choàng tỉnh giấc. Cửa sổ phòng bên vừa sập lại một cái rõ to. Bên ngoài kia, có một cơn gió xám.
Diệp Tu nằm cạnh anh, trần truồng trong chăn ấm, tóc mái tản mát che khuất nửa hàng mi. Đêm qua anh có một cơn mơ về cái thời còn trẻ nhí đó, khi cả hai vẫn còn là những vận động viên đầy triển vọng của Liên đoàn, nhưng trẻ măng và tri thức về cái thế giới rộng lớn cùng những tối tăm lẩn khuất sau hào quang vẫn còn non tới chảy nước. Thi thoảng, Diệp Tu sẽ ghẹo anh về cái thời ấy, khi một Hàn Văn Thanh không giỏi cười nhầm lẫn giữa nước chanh và nước chanh. Buổi tối ngày hôm đó, cậu ta lại lạng đến bên anh khi buổi tập luyện của đội tuyển khúc côn cầu trên băng kết thúc, và bản thân cậu ta vác theo cái túi thể thao to tướng lẻn vào từ cửa sau khách sạn. Bên ngoài nhí nhố đầy những tiếng hò hét của fan hâm mộ lẫn những tiếng máy ảnh nháy flash. Năm đó ở Paris, làng vận động viên có một lỗ hổng an ninh và rồi khiến người hâm mộ tràn vào như bão lũ, đến tận khi kết thúc, vụ ấy vẫn còn lùm xùm một cách ngớ ngẩn. Vốn dĩ, làng vận động viên ở Olympic là nơi mà fan hâm mộ không được lẻn vào gây nên ảnh hưởng tâm lý cho tuyển thủ, nhưng vì lý do nào đó, luật sinh ra là để lách mà, họ có thể chọn cách trở thành tình nguyện viên, hay đẩy đưa với một vận động viên nóng bỏng nào đó. Sau hay trước thi đấu, nơi đây là một cái hội chợ sex hợp pháp, quẩn quanh đầy những tiếng mờ ám nóng sốt như thể đang đi giữa tâm của hội hè miên man, và rồi Hàn Văn Thanh khi ấy mười bảy tuổi vẫn nhớ được cách mà mí mắt mình nháy liên tục khi cầm trên tay hộp bao cao su được phát. Thậm chí cả đến giờ, Hàn Văn Thanh ba mươi lăm tuổi vẫn còn nhớ được nụ cười trêu ngươi của Diệp Tu, khi anh đứng như trời trồng giữa hành lang, trên tay cầm cái hộp in từ DUREX to tướng. Và rồi sau đó tầm một tuần, hai người đã đem mấy thứ bên trong hộp làm thành bóng nước để ném vào đối phương giữa cái lạnh âm chín độ của trời đông Paris.
Và rồi khởi đầu cho tất cả những gì giữa họ, cả niềm vui lẫn nỗi buồn, xen vào đấy cái bấp bênh giữa trẻ con và trưởng thành, rồi đớn đau và hạnh phúc.
Anh vẫn còn nhớ tối hôm ấy, Diệp Tu nhíu mày để rồi toét ra một nụ cười trên gương mặt vẫn còn búng ra sữa, một nụ cười phảng phất nét ranh ma mà khi về tương lai, kẻ sở hữu nụ cười ấy sẽ gây ra lắm sóng gió cho cái bộ môn cậu ta theo đuổi, cùng cái bản tính thẳng thừng gây ra quá trời những việc trời ơi đất hỡi khiến các vị giám khảo của ISU phải kêu lên ôi lạy Chúa tôi. Rồi bây giờ thì đến những học trò của Diệp Tu lãnh đủ, ấy là những lời thẳng thắn, thật lòng, chẳng hề giả tạo, nhưng bén nhọn một cách đầy tinh tế, hệt cây kim bén giấu trong quả bóng cười.
“Ăn tối nhé?”
Diệp Tu đưa ra đề nghị như thế, dưới ánh đèn vàng sang trọng của khách sạn. Một khoảnh khắc nào đó, cậu ta dường như tan vào bức tranh cỡ lớn treo trên tường, tinh tuyền tựa màu u minh, hàm răng cười thoáng lấp lánh như cách các tia nước rơi vào bồn phun vỏ ốc của Nemo.
“Tôi từng đến một quán ngon lắm. Ra khỏi làng một chút thôi.”
Diệp Tu nói thêm.
Hàn Văn Thanh chau mày. Không có giờ giới nghiêm cho những người ở đây, nhưng sẽ có những luật bản thân mà họ tự đặt ra cho mình. Rồi trong một thoáng, khi nhìn tới chiếc túi thể thao đen và đỏ của Diệp Tu, với màu đỏ rực trội hơn, cùng một chiếc lá phong và ba ngôi sao in trên túi, anh đọc được từ JIASHI. Đó là một câu lạc bộ trượt băng ở Hàng Châu, nơi đã phất lên đầy tiếng tăm trong các giải cả quốc nội lẫn thế giới khi cậu ta xuất hiện và thắng tất cả các giải khi mới mười lăm. JIASHI phiên âm Trung là Gia Thế. Năm ngoái, Diệp Tu chiến thắng ở Grand Prix Final cùng giải Tứ Châu lục, và rồi thắng cả đương kim vô địch Thế giới vào tháng Ba. Những tin tức ấy được những người theo trượt băng nghệ thuật ở Bá Đồ lẫn cánh báo chí um xùm lên suốt một tháng trời. Hàn Văn Thanh không muốn nhớ cũng khó.
Anh đã nghe người ta nói suốt trên các bài phỏng vấn và phóng sự, và rồi thời sự, rằng nếu kỳ Olympic này mà cậu ta thắng, cậu ta sẽ trở thành Super Slam tiếp theo của trượt băng đơn nam, ngay tại tuổi mười sáu.
Điên nhỉ! Kể ra Hàn Văn Thanh cũng đã biết về thứ không thuộc chuyên môn của mình nhiều hơn mức anh cần phải biết, nhưng xét theo khía cạnh sân băng thì có thể xem cả hai đều là đồng nghiệp. Rất nhiều người ở các môn trượt băng khác biết về cậu ta, bởi thế, anh cũng đã nghe và biết về cậu ta, cho tới ngày hôm nay là lần nhìn tận mặt đầu tiên, bằng xương bằng thịt, vào lúc anh gọi cái món nước chanh ấy.
“Lão Hàn, anh có ăn hay không thì nói giùm đi. Tôi đói rồi.”
Diệp Tu hơi uể oải. Anh tự hỏi cậu ta có cảm thấy ngạc nhiên không, khi một kẻ lạ hoắc như anh hình như biết rõ trong chiếc túi thể thao của cậu ta có gì: một bộ đồ tập, một chiếc áo gió, một chiếc khăn lau, một cái iPod, một dây tai nghe, một đôi giày trượt.
“Hừm.”
“Vậy là đồng ý.”
Diệp Tu gật gù, ngoắc ngoắc ngón trỏ. Hàn Văn Thanh tự hỏi cô bé junior mà mọi người hay gọi là em gái của Diệp Tu đã đi đâu mất rồi, trong lúc anh bước tới. Và rồi anh ngửi thấy mùi sả chanh, thơm như chanh nhưng ấm lựng, lướt qua chóp mũi, khi cậu ta nhón lên trên mũi chân mình và để gò má mình sượt qua gò má anh, năm ấy mười bảy còn cậu ta mười sáu, vào khoảnh khắc mà làn môi mềm như lụa hơi chạm vào vành tai. Anh đứng thẩn người, song lạ lùng là không hề cảm thấy tức giận. Chỉ hơi tê một chút, như điện, với hơi buốt một chút. Môi cậu ta hơi lạnh khi trở về từ icerink. Và anh nghe thấy tiếng bật cười khúc khích, nho nhỏ xíu xiu thôi, nhưng vẫn là khúc khích.
“Vui thật. Tóc anh có mùi như tuyết tùng.” Diệp Tu nhoẻn cười, sau khi thấp trở lại. “Hình như là mùi thuốc lá của huấn luyện viên Thạch, nhỉ? Coi chừng bị ám mùi đấy.”
“Lúc trưa ông ấy có hút.” Hàn Văn Thanh đáp. “Một chút thôi.” Anh không nói những lời như đừng lo chuyện linh tinh, bao đồng, như mọi khi anh sẽ nói. Hàn Văn Thanh thừa nhận là anh đang nhìn cách Diệp Tu dùng những ngón tay mảnh của mình bưng má. Đầu lưỡi cậu ta đưa dò dẫm quanh miệng. Má hơi bầu, búng ra sữa.
“Cậu đau răng?”
“Tôi đau răng. Một chút thôi.”
Diệp Tu nháy mắt. Rồi trước khi nhận ra, Hàn Văn Thanh đã đưa tay mình nâng lấy quai hàm ấy. Xúc cảm nhẵn nhụi trượt trong lòng bàn tay. Anh nhớ khi ấy mình đã nói, để tôi xem một chút, và Diệp Tu há miệng ra.
Và rồi ngay khi chiếc răng nanh xinh xắn cắn thành một cơn tê dại truyền dọc cánh tay, anh nhận ra mình vừa cho ngón tay trỏ vào miệng cậu ấy.
____
* Nước chanh (lemon juice) và nước chanh (lemonade) là hai lỗi tiếng Anh mà người châu Á thường hay mắc phải. Dù cả hai từ này đều phiên âm ra là ‘nước chanh’, xong lemon juice là nước cốt chanh, chỉ có chanh vắt ra và không thêm gì khác, do vậy nó cực kỳ chua và thường dùng như gia vị để nêm nếm. Còn nước chanh chúng ta thường uống là lemonade, tức nước chanh pha thêm nước lọc và đường. Bởi vậy mà khi Hàn Văn Thanh gọi lemon juice thì Gisèle mới tỏ ra bối rối.
* Olympic là lễ hội sex ngoài ý nghĩa to lớn về thể thao, thật đấy.
* Phòng khách trên tàu Nautilus của thuyền trưởng Nemo (trong tác phẩm Hai vạn dặm dưới biển của nhà văn Jules Verne, người Pháp) có một chiếc bồn phun nước được ghép từ vỏ ốc.
* Super Slam (hay Figure Skating Grand Slam): đây là danh hiệu dành cho vận động viên thắng hết tất cả 6 giải đấu quan trọng trong sự nghiệp của mình, bao gồm Grand Prix Final Junior, World Championship Junior, Grand Prix Final Senior, World Championship Senior, Four Continents Championship và Olympic.
Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ mới có 2 danh hiệu Super Slam được trao trong môn trượt băng nghệ thuật - người đầu tiên là Kim Yuna và người thứ hai là Hanyu Yuzuru.