Hệ liệt [Chiến Thần Tự Thu Lai 2020][Ice Symphony][Hàn Diệp] The Fire Within

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1


[Hàn Diệp] The Fire Within

---​

Author: Thiến

Pairing: Hàn Văn Thanh x Diệp Tu

Genres: BL, sports (figure skating, ice hockey), comfort

Notes: Spin-off gồm (?) chương về couple Hàn Diệp thuộc [Hệ liệt] Ice Symphony. Viết dành riêng cho [Project][CMSN Hàn Văn Thanh] Nhất Trụ Kình Thiên và [Project][CMSN Diệp Tu] Chiến thần tự thu lai.

Dành tặng cho couple tôi yêu quý nhất.

Summary: Rực cháy như lửa, và lộng lẫy như khúc quân hành, ấy là tình yêu của hai kẻ đồng đẳng ngang tài.

.​

Tương lai chỉ thuộc về những kẻ biết tin vào vẻ đẹp của ước mơ.

- Eleanor Roosevelt -​

.​

Cảm hứng dào dạt đến từ The Fire Within của Jennifer Thompson và The Last Battle của Sabaton
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Chương 1.





“Anh muốn uống gì?”

“Nước chanh. Cảm ơn.”

Đoạn hội thoại ấy là tua lại thời gian ba giây trước khi Diệp Tu phá ra cười, đánh động đến tất cả các tuyển thủ đang có mặt trong phòng ăn lúc ấy. Cô phục vụ - khi ấy còn đang bận co rúm và lí nhí trước khuôn mặt đen thui của vị vận động viên cao mét tám – dường như đã được giải tỏa. Tiếng cười luôn là thứ dễ lây, và cô phục vụ xinh đẹp có đôi má hồng như hoa táo đã có thể bật nên tiếng cười khúc khích.

Diệp Tu lướt đến nhanh như một cơn gió, thay vì lướt thì dùng từ “bay” có vẻ hợp lý hơn, bởi bước chân của anh dường như chẳng hề phát ra tiếng động nào khi chạm đất. Diệp Tu, khi ấy mười sáu, và Hàn Văn Thanh, lớn hơn một tuổi, dường như đều bật ra một cảm giác thằng-này-không-vừa-đâu khi lần đầu tiên đứng cạnh nhau, trước quầy nước uống, trong phòng buffet của một khách sạn, đâu đó lọt thỏm đâu đó giữa trời đông Paris.

“Anh phải nói là nước chanh, chứ không phải nước chanh.” Diệp Tu tiện tay đưa cho cô phục vụ một bông hồng đỏ mà mình tiện tay thó được lúc đứng dậy khỏi bàn, miệng lại rảnh hơi đi phổ cập kiến thức miễn phí cho tay vận động viên khúc côn cầu trên băng mười bảy tuổi, và cao hơn mình một cái đầu. “Nếu gọi là nước chanh, răng lợi anh sẽ chua hết một tuần cho coi. À, quý cô..., à, xin cô phục vụ cho anh bạn tôi một ly nước chanh thật ngon vào nhé.”

Cô phục vụ chạm bông hồng lên đôi môi mọng mị, nở nụ cười duyên dáng. Một cô gái rất xinh! Cực kỳ. “Gisèle Delanque. Anh có thể gọi tôi là Gisèle.”

“Vâng, thưa quý cô Gisèle. Cô cũng có thể gọi tôi là Ye.”

Diệp Tu đặt một tay lên ngực và nghiêng thân người mảnh khảnh để chào theo kiểu rất quý ông. Hàn Văn Thanh ngó sang. Với một người thẳng như ruột ngựa, mấy trò đẩy đưa của đám già đầu lẫn trẻ nghé đều không hợp với thị hiếu của anh cho lắm, song bất ngờ là biểu cảm của Diệp Tu lại không khiến anh cảm thấy rất kịch như những ai khác. Gisèle xoay lưng đi vào trong. Có tiếng ly cốc vang lên lách cách. Và trong một phút thẩn người của anh, Diệp Tu nghiêng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, toét một nụ cười khoe hàm răng trắng đều. Anh đã nghe thấy rất nhiều người nói, cũng như thấy qua ảnh chụp trên báo chí và rồi tràn lan khắp Instagram lẫn Twitter, cùng với Weibo và Zhihu, nơi nơi đều ca ngợi rằng Diệp Tu là một vận động viên trượt băng nghệ thuật kỳ tài với lực lượng người ái mộ hùng hậu trên toàn thế giới, đi kèm với bàn tay Midas giúp bất kỳ nhãn hiệu nào mời cậu ta làm đại diện cũng cháy sạch hàng chỉ trong vài phút sau khi tung sản phẩm. Thế nhưng lúc này với khoảng cách rất gần, Hàn Văn Thanh chỉ thấy Diệp Tu thấp-hơn-một-cái-đầu như một đứa trẻ con, sóng sánh ánh mắt như một vạt hổ phách, láu lỉnh nhưng cũng bố láo vô cùng.

“Lão Hàn à.” Diệp Tu híp đôi mắt thành hai vầng trăng non, chép miệng, chìa bàn tay phải ra. “Cùng một màu cờ sắc áo, nhưng anh lại không ưa tôi.”

Mình chưa nói gì đúng không? Hàn Văn Thanh dùng tay trái bắt lấy bàn tay phải kia, xúc cảm lành lạnh ập lên lòng bàn tay anh, trơn nhẵn, hơi đượm đượm một chút mồ hôi. “Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không quen thân.”

“Trước lạ sau quen mà.”

Diệp Tu nháy mắt, và Hàn Văn Thanh dường như nghe thấy tiếng –phựt! của dây cung, trước khi đầu mũi tên vàng xoáy vào chính giữa tim mình. Đâm vào tâm thất hay tâm nhĩ đây?

Ai mà biết! Nhưng Gisèle đã trở lại rồi.

“Của anh đây, lão Hàn.” Diệp Tu nháy mắt, láu lỉnh. Một nụ cười toét ra trên khuôn môi xinh xắn. “Anh cần phải học lại tiếng Anh đấy. Ở trường là ai dạy anh thế?”

Và trước khi Hàn Văn Thanh kịp cảm thấy muốn bóp chết tên cà rỡn trước mặt, Tô Mộc Tranh đã kịp xẹt tấm thân kiều diễm tới và lôi Diệp Tu đi. Để lại Hàn Văn Thanh, cùng cốc nước chanh, cùng cảm giác quái lạ, cùng cái tay ngứa ngáy. Và, cùng Gisèle, xinh đẹp tinh khôi với đôi má thắm.








Hàn Văn Thanh choàng tỉnh giấc. Cửa sổ phòng bên vừa sập lại một cái rõ to. Bên ngoài kia, có một cơn gió xám.

Diệp Tu nằm cạnh anh, trần truồng trong chăn ấm, tóc mái tản mát che khuất nửa hàng mi. Đêm qua anh có một cơn mơ về cái thời còn trẻ nhí đó, khi cả hai vẫn còn là những vận động viên đầy triển vọng của Liên đoàn, nhưng trẻ măng và tri thức về cái thế giới rộng lớn cùng những tối tăm lẩn khuất sau hào quang vẫn còn non tới chảy nước. Thi thoảng, Diệp Tu sẽ ghẹo anh về cái thời ấy, khi một Hàn Văn Thanh không giỏi cười nhầm lẫn giữa nước chanh và nước chanh. Buổi tối ngày hôm đó, cậu ta lại lạng đến bên anh khi buổi tập luyện của đội tuyển khúc côn cầu trên băng kết thúc, và bản thân cậu ta vác theo cái túi thể thao to tướng lẻn vào từ cửa sau khách sạn. Bên ngoài nhí nhố đầy những tiếng hò hét của fan hâm mộ lẫn những tiếng máy ảnh nháy flash. Năm đó ở Paris, làng vận động viên có một lỗ hổng an ninh và rồi khiến người hâm mộ tràn vào như bão lũ, đến tận khi kết thúc, vụ ấy vẫn còn lùm xùm một cách ngớ ngẩn. Vốn dĩ, làng vận động viên ở Olympic là nơi mà fan hâm mộ không được lẻn vào gây nên ảnh hưởng tâm lý cho tuyển thủ, nhưng vì lý do nào đó, luật sinh ra là để lách mà, họ có thể chọn cách trở thành tình nguyện viên, hay đẩy đưa với một vận động viên nóng bỏng nào đó. Sau hay trước thi đấu, nơi đây là một cái hội chợ sex hợp pháp, quẩn quanh đầy những tiếng mờ ám nóng sốt như thể đang đi giữa tâm của hội hè miên man, và rồi Hàn Văn Thanh khi ấy mười bảy tuổi vẫn nhớ được cách mà mí mắt mình nháy liên tục khi cầm trên tay hộp bao cao su được phát. Thậm chí cả đến giờ, Hàn Văn Thanh ba mươi lăm tuổi vẫn còn nhớ được nụ cười trêu ngươi của Diệp Tu, khi anh đứng như trời trồng giữa hành lang, trên tay cầm cái hộp in từ DUREX to tướng. Và rồi sau đó tầm một tuần, hai người đã đem mấy thứ bên trong hộp làm thành bóng nước để ném vào đối phương giữa cái lạnh âm chín độ của trời đông Paris.

Và rồi khởi đầu cho tất cả những gì giữa họ, cả niềm vui lẫn nỗi buồn, xen vào đấy cái bấp bênh giữa trẻ con và trưởng thành, rồi đớn đau và hạnh phúc.

Anh vẫn còn nhớ tối hôm ấy, Diệp Tu nhíu mày để rồi toét ra một nụ cười trên gương mặt vẫn còn búng ra sữa, một nụ cười phảng phất nét ranh ma mà khi về tương lai, kẻ sở hữu nụ cười ấy sẽ gây ra lắm sóng gió cho cái bộ môn cậu ta theo đuổi, cùng cái bản tính thẳng thừng gây ra quá trời những việc trời ơi đất hỡi khiến các vị giám khảo của ISU phải kêu lên ôi lạy Chúa tôi. Rồi bây giờ thì đến những học trò của Diệp Tu lãnh đủ, ấy là những lời thẳng thắn, thật lòng, chẳng hề giả tạo, nhưng bén nhọn một cách đầy tinh tế, hệt cây kim bén giấu trong quả bóng cười.

“Ăn tối nhé?”

Diệp Tu đưa ra đề nghị như thế, dưới ánh đèn vàng sang trọng của khách sạn. Một khoảnh khắc nào đó, cậu ta dường như tan vào bức tranh cỡ lớn treo trên tường, tinh tuyền tựa màu u minh, hàm răng cười thoáng lấp lánh như cách các tia nước rơi vào bồn phun vỏ ốc của Nemo.

“Tôi từng đến một quán ngon lắm. Ra khỏi làng một chút thôi.”

Diệp Tu nói thêm.

Hàn Văn Thanh chau mày. Không có giờ giới nghiêm cho những người ở đây, nhưng sẽ có những luật bản thân mà họ tự đặt ra cho mình. Rồi trong một thoáng, khi nhìn tới chiếc túi thể thao đen và đỏ của Diệp Tu, với màu đỏ rực trội hơn, cùng một chiếc lá phong và ba ngôi sao in trên túi, anh đọc được từ JIASHI. Đó là một câu lạc bộ trượt băng ở Hàng Châu, nơi đã phất lên đầy tiếng tăm trong các giải cả quốc nội lẫn thế giới khi cậu ta xuất hiện và thắng tất cả các giải khi mới mười lăm. JIASHI phiên âm Trung là Gia Thế. Năm ngoái, Diệp Tu chiến thắng ở Grand Prix Final cùng giải Tứ Châu lục, và rồi thắng cả đương kim vô địch Thế giới vào tháng Ba. Những tin tức ấy được những người theo trượt băng nghệ thuật ở Bá Đồ lẫn cánh báo chí um xùm lên suốt một tháng trời. Hàn Văn Thanh không muốn nhớ cũng khó.

Anh đã nghe người ta nói suốt trên các bài phỏng vấn và phóng sự, và rồi thời sự, rằng nếu kỳ Olympic này mà cậu ta thắng, cậu ta sẽ trở thành Super Slam tiếp theo của trượt băng đơn nam, ngay tại tuổi mười sáu.

Điên nhỉ! Kể ra Hàn Văn Thanh cũng đã biết về thứ không thuộc chuyên môn của mình nhiều hơn mức anh cần phải biết, nhưng xét theo khía cạnh sân băng thì có thể xem cả hai đều là đồng nghiệp. Rất nhiều người ở các môn trượt băng khác biết về cậu ta, bởi thế, anh cũng đã nghe và biết về cậu ta, cho tới ngày hôm nay là lần nhìn tận mặt đầu tiên, bằng xương bằng thịt, vào lúc anh gọi cái món nước chanh ấy.

“Lão Hàn, anh có ăn hay không thì nói giùm đi. Tôi đói rồi.”

Diệp Tu hơi uể oải. Anh tự hỏi cậu ta có cảm thấy ngạc nhiên không, khi một kẻ lạ hoắc như anh hình như biết rõ trong chiếc túi thể thao của cậu ta có gì: một bộ đồ tập, một chiếc áo gió, một chiếc khăn lau, một cái iPod, một dây tai nghe, một đôi giày trượt.

“Hừm.”

“Vậy là đồng ý.”

Diệp Tu gật gù, ngoắc ngoắc ngón trỏ. Hàn Văn Thanh tự hỏi cô bé junior mà mọi người hay gọi là em gái của Diệp Tu đã đi đâu mất rồi, trong lúc anh bước tới. Và rồi anh ngửi thấy mùi sả chanh, thơm như chanh nhưng ấm lựng, lướt qua chóp mũi, khi cậu ta nhón lên trên mũi chân mình và để gò má mình sượt qua gò má anh, năm ấy mười bảy còn cậu ta mười sáu, vào khoảnh khắc mà làn môi mềm như lụa hơi chạm vào vành tai. Anh đứng thẩn người, song lạ lùng là không hề cảm thấy tức giận. Chỉ hơi tê một chút, như điện, với hơi buốt một chút. Môi cậu ta hơi lạnh khi trở về từ icerink. Và anh nghe thấy tiếng bật cười khúc khích, nho nhỏ xíu xiu thôi, nhưng vẫn là khúc khích.

“Vui thật. Tóc anh có mùi như tuyết tùng.” Diệp Tu nhoẻn cười, sau khi thấp trở lại. “Hình như là mùi thuốc lá của huấn luyện viên Thạch, nhỉ? Coi chừng bị ám mùi đấy.”

“Lúc trưa ông ấy có hút.” Hàn Văn Thanh đáp. “Một chút thôi.” Anh không nói những lời như đừng lo chuyện linh tinh, bao đồng, như mọi khi anh sẽ nói. Hàn Văn Thanh thừa nhận là anh đang nhìn cách Diệp Tu dùng những ngón tay mảnh của mình bưng má. Đầu lưỡi cậu ta đưa dò dẫm quanh miệng. Má hơi bầu, búng ra sữa.

“Cậu đau răng?”

“Tôi đau răng. Một chút thôi.”

Diệp Tu nháy mắt. Rồi trước khi nhận ra, Hàn Văn Thanh đã đưa tay mình nâng lấy quai hàm ấy. Xúc cảm nhẵn nhụi trượt trong lòng bàn tay. Anh nhớ khi ấy mình đã nói, để tôi xem một chút, và Diệp Tu há miệng ra.

Và rồi ngay khi chiếc răng nanh xinh xắn cắn thành một cơn tê dại truyền dọc cánh tay, anh nhận ra mình vừa cho ngón tay trỏ vào miệng cậu ấy.





____

* Nước chanh (lemon juice) và nước chanh (lemonade) là hai lỗi tiếng Anh mà người châu Á thường hay mắc phải. Dù cả hai từ này đều phiên âm ra là ‘nước chanh’, xong lemon juice là nước cốt chanh, chỉ có chanh vắt ra và không thêm gì khác, do vậy nó cực kỳ chua và thường dùng như gia vị để nêm nếm. Còn nước chanh chúng ta thường uống là lemonade, tức nước chanh pha thêm nước lọc và đường. Bởi vậy mà khi Hàn Văn Thanh gọi lemon juice thì Gisèle mới tỏ ra bối rối.

* Olympic là lễ hội sex ngoài ý nghĩa to lớn về thể thao, thật đấy.

* Phòng khách trên tàu Nautilus của thuyền trưởng Nemo (trong tác phẩm Hai vạn dặm dưới biển của nhà văn Jules Verne, người Pháp) có một chiếc bồn phun nước được ghép từ vỏ ốc.

* Super Slam (hay Figure Skating Grand Slam): đây là danh hiệu dành cho vận động viên thắng hết tất cả 6 giải đấu quan trọng trong sự nghiệp của mình, bao gồm Grand Prix Final Junior, World Championship Junior, Grand Prix Final Senior, World Championship Senior, Four Continents ChampionshipOlympic.

Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ mới có 2 danh hiệu Super Slam được trao trong môn trượt băng nghệ thuật - người đầu tiên là Kim Yuna và người thứ hai là Hanyu Yuzuru.
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#3
Mình thích giọng văn của bạn, thích cả cách bạn cài cắm chút mờ ám, chút rung động của hai người trong fic nữa.

Bạn viết thật tốt thật sự, rất mong chờ phần sau của fic.

và rồi Hàn Văn Thanh khi ấy mười bảy tuổi vẫn nhớ được cách mà mí mắt mình nháy liên tục khi cầm trên tay hộp bao cao su được phát. Thậm chí cả đến giờ, Hàn Văn Thanh ba mươi lăm tuổi vẫn còn nhớ được nụ cười trêu ngươi của Diệp Tu, khi anh đứng như trời trồng giữa hành lang, trên tay cầm cái hộp in từ DUREX to tướng. Và rồi sau đó tầm một tuần, hai người đã đem mấy thứ bên trong hộp làm thành bóng nước để ném vào đối phương giữa cái lạnh âm chín độ của trời đông Paris.
Đọc đến đây cạn lời thực sự, đây đúng là chuyện mà Hàn và Diệp có thể làm với nhau thật
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Mình thích giọng văn của bạn, thích cả cách bạn cài cắm chút mờ ám, chút rung động của hai người trong fic nữa.

Bạn viết thật tốt thật sự, rất mong chờ phần sau của fic.


Đọc đến đây cạn lời thực sự, đây đúng là chuyện mà Hàn và Diệp có thể làm với nhau thật
Hi hi hi em cảm ơn chị nạ!!!

Khụ, chuyện phát bao cao su và gel bôi trơn cho các vận động viên ở Olympic (cả đông lẫn hè) là thật đấy. Hồi Olympic Rio 2016 ở Brazil còn đạt kỷ lục kỳ Olympic khiến các hãng BCS cháy hàng trong lịch sử nữa cơ, thêm chuyện gái bán hoa trong suốt kỳ đó đắt khách như tôm tươi nữa!

Cơ mà hai thanh niên kia hồi đó vẫn còn ngây thơ chán hén :oops::oops::oops:
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#5
Khụ, chuyện phát bao cao su và gel bôi trơn cho các vận động viên ở Olympic (cả đông lẫn hè) là thật đấy. Hồi Olympic Rio 2016 ở Brazil còn đạt kỷ lục kỳ Olympic khiến các hãng BCS cháy hàng trong lịch sử nữa cơ, thêm chuyện gái bán hoa trong suốt kỳ đó đắt khách như tôm tươi nữa!
Sau khi đọc fic xong tui đã tự thân đi gg thử, kết quả shock óc thật sự, cảm giác bao lâu nay mình đã quá ngây thơ
Đọc tới vụ nửa triệu cái được phát trong thế vận hội ở Brazil đúng kiểu "quào, từ nay sẽ nhìn thế giới bằng ánh mắt khác."

Cơ mà hai thanh niên kia hồi đó vẫn còn ngây thơ chán hén :oops::oops::oops:
Đoạn ném bóng nước dễ thương muốn xỉu, kiểu vừa thần thô, vừa trẻ trâu mà vừa dễ thương muốn chết.
Đoạn đó với đoạn bưng má làm mỗi lần đọc lại đều quắn quéo
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Đọc tới vụ nửa triệu cái được phát trong thế vận hội ở Brazil đúng kiểu "quào, từ nay sẽ nhìn thế giới bằng ánh mắt khác."
Không sao, em cũng có thời too young too simple mà hụ hụ :rolleyes:

Đoạn ném bóng nước dễ thương muốn xỉu, kiểu vừa thần thô, vừa trẻ trâu mà vừa dễ thương muốn chết.
Đoạn đó với đoạn bưng má làm mỗi lần đọc lại đều quắn quéo
Nào nào, mong chờ đi nào, sắp tới slot đăng của em có chương mới nha nha nha :p:p:p:p lúc đó chế quắn tiếp đi nhá nhá nhá :p:p:p:p
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Chương 2.
“Anh ve vãn tệ thật đấy.” Trương Giai Lạc dài giọng ra, nói.
Khi ấy cả hai đang ngồi canh cái nồi lẩu trong một nhà hàng Hoa kiều, nước đỏ lòm lòm và nấm cùng rau thì chất đầy cả đống. Hàn Văn Thanh nhớ lại không khí ăn tối ngượng gần chết với Diệp Tu hôm trước, không công bằng tẹo nào khi chỉ có mình anh là thấy sượng hết cả người còn cậu trai xinh cợt nhả kia thì chỉ chăm chăm ngó xem chừng nào thì vớt sườn non ra cho đủ độ. Diệp Tu ăn rất nhiều, anh chỉ có khoảnh khắc nghĩ thế là bớt ngượng thôi, còn lại thì mèo vẫn hoàn mèo. Tương tự, hôm nay là Trương Giai Lạc. Hàn Văn Thanh nhớ môn này rất khắt khe về việc kiểm soát cơ thể, hơn nữa người ngoài nhìn vào ai cũng sẽ tưởng Diệp Tu và Trương Giai Lạc ăn ít lắm. Thành thật mà nói, anh cũng nghĩ vậy trước khi bị thực tế vả cho tỉnh ra. Kỳ lạ, nhỉ? Thức ăn vào miệng rồi biến đi đâu, hay chỗ nào trong cái cơ thể mình dây và dẻo quẹo của hai người ấy chứa được lượng thức ăn lớn đến thế?
“Tôi không muốn nghe lời đó từ một thằng có người yêu sẵn.”
Trương Giai Lạc nhún vai, và nhe răng cười. “Vậy là anh thừa nhận nhé, anh biết yêu rồi.”
“Không.”
“Ừ. Thế là có đấy.”
Trương Giai Lạc nhún vai, và khua cái muỗng canh vào nồi nước lẩu một cách ra chừng vui vẻ hết cỡ. Đám nấm tròn và nấm dài cứ thế sôi sùng sục nơi đáy nồi.
Đối với Diệp Tu, mọi thứ bắt đầu vào ngày thứ Bảy, trước lễ khai mạc và thắp đuốc tầm ba ngày mười tiếng bốn mươi phút.
Kể cả khi Diệp Tu có thể lơ đi trò đùa giữa nước chanh và nước chanh, không dễ để lơ nốt bầu không khí rơi rụng lả tả bên nồi canh hầm như mấy bức thư tình mỗi khi mở tủ đựng giày là bắt đầu đổ xô ra như tuyết lở. Nói là gần, nhưng thực chất cả hai đã bắt xe và rồi chuồn tới tận giao lộ Cascades. Xe chạy dọc bờ hồ trong vài phút, trước khi thả họ xuống khúc cắt ngang rìa rừng nơi phố Neuilly. Họ đi bộ qua Ferme và Longchamp trước khi tìm đến một nhà hàng người Hoa nhỏ nhắn có hai chậu cam thơm trước cửa. Những vuông giấy đỏ viết chữ Phúc và Lộc dán trên mảng tường vàng. Chẳng có gì ngoài tiếng lục bục của nước xương đang sôi, cùng với hành, gừng, tỏi, chút giấm cùng một mâm sủi cảo, xen vào đấy là tiếng vỏ trứng tanh tách rạn ra khi Hàn Văn Thanh bóc tới quả trứng lá trà thứ tư.
Có cả một đĩa miến dẹp, dai giòn sừn sựt, hệt như khi cắn vào bát mì bò đầy gân. Nhưng ngoài trời thì đang lạnh lắm, tuyết cuộn như phù điêu trên khắp các vỉa hè.
Dù sao thì Diệp Tu vẫn ngó lên ngó xuống để kiểm tra đám sườn non trong nồi nước màu trắng mờ mờ như sương, trong lúc cố gắng nhớ lại bài viết Cách để dùng bữa cùng người mới quen mà không ngượng ngùng trên wikihow mà Mộc Tranh gửi cho xem vào hôm rồi. Hàn Văn Thanh ngồi đối diện, tay anh ta đã bóc đến quả trứng lá trà số bảy. Có ai đó đã nói số bảy là con số may mắn, thực tế thì Diệp Tu thích số mười tròn trĩnh hơn. Vậy nên Diệp Tu bắt đầu để ý hơn một chút, khi mà nồi nước canh không còn vấn đề gì để săm soi ngoài việc mặt thoáng nổi bao nhiêu bọt khí nữa, rằng Hàn Văn Thanh đang gói mình trong áo khoác của đội tuyển khúc côn cầu trên băng. Cái nhìn của Diệp Tu trượt từ gương mặt góc cạnh vẫn còn mang hơi thở của tuổi thiếu niên rơi xuống bờ vai rộng, -hẳn về tương lai nó sẽ rộng lắm, thực tế thì trong một khắc lơi lỏng Diệp Tu đã tự hỏi liệu mình khi ấy có đủ cao để dựa đầu lên không (người ta nói 170 cm là đủ đẹp cho vận động viên nam môn trượt băng nghệ thuật rồi!), và hơi thảng thốt một chút, nếu không muốn nói là tim ngừng một nhịp khi trí óc bắt đầu nhảy số rồi xuất ra kết quả là ông thần con trước mặt trông cũng khá dễ thương.
Hoặc là khiếu thẩm mỹ của Diệp Tu thực sự xuất hiện vấn đề sau cú ngã điếng hồn trên băng lúc chiều này. Kiểu như não bạn sẽ văng bớt một vài sợi nơ-ron đi đâu mất ấy.
“Nếu anh còn định bóc thêm nữa,” Cuối cùng thì Diệp Tu lên tiếng, “chúng ta sẽ không ăn hết đâu.”
“Tôi mang về cho mọi người.” Hàn Văn Thanh đáp, sau một tích tắc ngẩn ra, song Diệp Tu đã bắt được nó. Với sự nhạy bén mà trời phú thì xin thưa, rất ít thằng nhóc mười sáu tuổi nào như Diệp Tu lại để ý kỹ đến vậy với một người mới quen.
Nhưng sau cùng, Diệp Tu đành phải nhún vai với gương mặt ngây thơ vô tội. Nếu là hiện tại chứ không phải hồi đó thì Hàn Văn Thanh đồ rằng mình sẽ không tưởng tượng được một Diệp Tu ngây-thơ-vô-tội đâu. “Bữa này vốn là tôi bao đấy.”
“Thế thì chia đôi.” Và bữa ăn bắt đầu.
Mãi đến sau này khi nhớ lại, hoặc giả được phép chọn lại, ắt hẳn Diệp Tu vẫn sẽ chọn lấy cách tu đại một hợp rượu đế như năm ấy. Thực ra thì trải nghiệm nhấp rượu với người bị dị ứng cồn như cậu trai mười sáu tuổi ngày ấy và vị huấn luyện viên thở ra khói, thét ra lửa ba mươi tám tuổi bây giờ vẫn là như nhau. Diệp Tu chẳng bao giờ sống nổi qua một ly cả, chưa đập đầu vào nồi nước canh là còn may. Đã thế còn đánh rơi thẻ khóa phòng ở đâu đó nữa, có lẽ là ở trên chuyến taxi đi từ làng vận động viên đến giao lộ Cascades. Có hơi hối hận một tẹo nhưng sau đó là sự thích thú đến là nhiều, nhiều cực. Vì một lý do khó hiểu nào đó mà Diệp Tu biết rằng Hàn Văn Thanh thích mình, à không, yêu mình chứ, mặc dù nó hơi khác với kiểu tình yêu sét đánh rất là cliché nhưng vẫn là yêu ngay từ lần gặp đầu tiên, thực tế thì nó còn sặc mùi cliché hơn cả vế đầu cơ. Thi thoảng Mộc Tranh sẽ chọc chọc lên gáy anh trai với thái độ vui vẻ và nói rằng để em kiểm tra xem nào, biết đâu có bộ cảm biến ngoài hành tinh lắp ở đấy. Diệp Tu xỉn ngoắc cần câu vào tối đó và bỏ lỡ mất tiêu buổi tập vào sáng hôm sau, nhưng chả có gì phải hối hận cả. Hí hửng mới đúng.
Tạm thời bỏ qua chuyện tại sao không mảnh vải che thân ngoại trừ cái chăn thì phòng khách sạn của Hàn Văn Thanh nhìn đơn giản phết mà cũng ổn áp phết. Gỗ lát màu nâu sáng nhạt, tủ đầu giường vân gỗ bóng loáng, bình phong, máy điều hòa chạy vo vo và cửa sổ chiếm hết hai phần ba bức tường đang được che lại bằng hai tấm rèm nhung nặng thêu hoa. Diệp Tu nhận ra loài hoa đó- hoa thùy trinh. Lâm Kính Ngôn bên Liên đoàn Nga rất thích thứ hoa đấy, thích hơn cái mỹ danh Quý ngài của Leningrad mà báo chí và fans đặt cho nhiều nhiều.
Cửa phòng mở hé. Diệp Tu híp mắt, nằm cuộn thành một đống tròn vo trên giường và hơi ngỏng cổ ngó ra ngoài. Dưới chân một cái bàn console trong gian ngoài là một tấm thảm kilim màu ấm với sắc đỏ hồng nổi trội, nhìn xa nom như một ngọn lửa. Nhưng Hàn Văn Thanh hợp với màu đỏ chính sắc hơn. Và cả, đen nữa. Hợp rơ với nhau một cách kỳ lạ, nhưng thật đẹp, thật là ấm nữa, dù người ta không hay dùng màu đen để ví von với sự ấm áp, song ánh mắt đen nhánh của Hàn Văn Thanh lại nói nên điều đó. Mãi sau này, khi Diệp Tu trong một lần hứng chí nói ra cái suy nghĩ của mình bấy lâu, kẻ yêu đương đã chọn cho Diệp Tu màu trắng thay vì sắc đen, nhưng đỏ thì vẫn còn đấy.
“Hợp với em hơn.” Hàn Văn Thanh nói, ra chừng vui vẻ lắm. “Màu trắng tốt.”
Diệp Tu phả ra một làn khói. “Đỏ-đen của JIASHI cũng hợp lắm mà.”
“Hiện tại đỏ-trắng của XINGXIN cũng được lắm.” Hàn Văn Thanh giập luôn điếu thuốc trước khi đeo miếng bảo hộ lưỡi trượt vào chân. “Tôi tưởng em là nhà ngoại cảm chứ.”
Diệp Tu bật cười.
Vẫn còn sớm. Nhưng người ta sẵn sàng xếp hàng dài suốt hai, ba tiếng, thậm chí là bốn tiếng đồng hồ trong gió lạnh ở ngoài icerink. Nếu năm nay hay mấy năm mà Diệp Tu còn thi đấu mà Olympic tổ chức ở Nga, chắc hẳn bên ngoài sân tập hay sân tranh huy chương sẽ có cả một hàng tượng đá.
Diệp Tu về cơ bản là một con người tốt bụng, kể cả khi edorphine của anh không tiết ra hay không bay mùi trong gió, hoặc có thể do khói thuốc lá đủ hun sạch mùi đi chỗ khác rồi. Loại thuốc lá mà anh mới đổi sang dùng có mùi như bạc hà, nó chả ngon nghẻ gì sất nhưng vì một tuổi già không lụ khụ và có khi là không phải hóa lên trời trước mốc sáu mươi chai là vừa thì đành phải thỏa hiệp thôi. Bởi vậy nên với cương vị một người tốt, sau khi hút hết hộp thuốc này thì cơ hội để Diệp Tu thèm thuốc lại hơi bị thấp, vì ấy à, vị thuốc lá hiện tại nó nhạt như nước ốc nếu không muốn nói là nhàm vãi cả ra.
“Trông thầy chán đời quá.” Khưu Phi lên tiếng khi tà tà lướt tới chỗ đứng của ông thầy cũ. Thằng bé cao hơn Diệp Tu nửa cái đầu, và nó có bồ rồi. Còn về ba điều cấm: con (ở đây là cháu) thầy, vợ bạn, gái (thực ra là trai) cơ quan, nó đã dính hết hai điều, may là còn điều giữa thì chưa có dính. Mà thực tế thì không dính tốt hơn. Và nữa, nếu không phải Văn Lý trông khá giống Ngô Tuyết Phong (đã bảo là cậu cháu người ta giống nhau mà!) thì Diệp Tu đã chẳng bị ảo giác rằng có một câu chuyện tình thầy trò đang diễn ra trước mũi mình vậy.
Anh chắt lưỡi.
“Chà, lão Hàn suýt thì làm ầm lên rồi, nhưng mà thầy phải đồng ý với cái nhận định đó.”
“Còn Fey thì sao?”
Khưu Phi khoanh tay lại trong lúc nghiêng đầu. “Em hả? Lý sẽ đổ cả một lồn muối vào café con léche mất.”
“Thầy nhớ em đâu có thích mấy món ngọt ngấy như rứa?”
“Nhưng mà Lý thích.” Khưu Phi nhịp nhịp mũi lưỡi trượt trên mặt băng.
 

Bình luận bằng Facebook