Hoàn [Nhất Trụ Kình Thiên 2020] [Hàn Sở] Tiên Y Nộ Mã

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
TIÊN Y NỘ MÃ

Edit: CheeQi77

Beta: Một chiếc nấm

Fanfic thuộc Project [Chúc mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh - Nhất Trụ Kình Thiên 2020]
Enjoy! _(;3J \_)_

**********​

Sở Vân Tú yêu thích nhất là Hồng Anh Thương, thương pháp của nàng vô cùng điêu luyện, không có chiêu thức rực rỡ hoa lệ, từng chiêu đều nhắm vào điểm yếu của đối thủ, việc nàng lấy làm kiêu hãnh cả đời có lẽ là khi nàng mười bảy tuổi, vì bảo vệ Tô Thành mà nằm vùng giữa lòng địch, kết quả trong lúc ngứa tay một thương giải quyết luôn chủ tướng của người ta.

"Mi tâm một điểm đỏ, mũi thương nhuốm kịch độc." Nàng cong khóe môi cười nhạt. "Đảm đương coi giữ một nhà Sở thị chính là bổn cô nương."

Lúc đó thiếu nữ ngạo nghễ trở lại Tô thành, bày ra thiên la địa võng giữa vùng sông nước hiền hòa, cô nương trưởng thành bên bờ sông tuy không thể học được cái dịu dàng của mưa bụi Giang Nam, nhưng lại vô cùng tinh thông thủy chiến, ép quân địch không am hiểu thủy chiến về phía bắc Tần Lĩnh, kẻ địch rút quân về lại bị tiểu tướng quân Hàn gia phục kích, tổn thất nặng nề, ký xong hòa ước liền ngoan ngoãn lủi đi, phòng chừng có thể yên tĩnh chục ngày.

Kì thật Sở Vân Tú xuất thân thế gia nhà võ Tô Thành, đao thương côn bổng mọi thứ tinh thông, khi không có chiến sự nàng lại thích cải nam trang ra vẻ công tử phong lưu phóng khoáng, bên hông đeo một cây kiếm hoa lệ dường như chỉ là vật phẩm bài trí làm màu, dựa vào bảo thạch màu xanh dọa người khảm trên vỏ kiếm, lượn lờ trong các ngõ hẻm trên đường phố, luôn có thể nhận được một đống túi thơm các cô nương ném đến - nhờ cái việc đi khắp hang cùng ngõ hẻm này, trị an của Tô thành ngược lại cải thiện rất nhiều, thổ phỉ đạo tặc ở vùng lắm tiền lắm của vốn đã ít, mấy kẻ lưu manh không có mắt nhìn, đương nhiên đều bị vị Sở công tử này giải quyết.

Nàng nhổ bã sơn trà, nhàn nhã đi về Sở phủ, lập tức ưỡn thẳng sống lưng, chỉ vì lão cha họ Sở là một người đứng đắn vô cùng nghiêm túc cổ hủ, không ưa thấy nàng ra vẻ một thân nam trang cà chớn, càng không ưa thấy chiến thuật tinh quái của nàng, luôn cảm thấy kiểu này không ổn.

Sở Vân Tú tiện tay ném túi thơm cho nha hoàn, để tiểu cô nương nhận lấy tâm hồn thiếu nữ của các cô nương, chợt thấy ánh mắt người gác cổng có chút kỳ quái, nàng đảo mắt hỏi: "Hôm nay có khách nào tới chơi chăng?'

"Thưa tiểu thư, là tiểu tướng quân Hàn gia tới." Người gác cổng đáp.

Sở Vân Tú đổi sắc mặt, xoay người muốn chạy, linh tính bỗng nhiên mách bảo, một giây sau bội kiếm bên hông tuốt khỏi vỏ, nghiêng người đối phó với người phía sau, nàng nhíu mày, ngữ khí không vui nói: "Hàn Văn Thanh, ngươi thật không có lễ độ, vừa thấy mặt liền lao vào đánh nhau, nơi này là nhà ta đó!"

"Trên người toàn hương son phấn, lại lêu lổng ở chốn nào rồi?" Người trẻ tuổi đối diện mặc dù trả lời nàng, đao trong tay lại không chậm đi chút nào, trong chốc lát ánh đao bóng kiếm, phi thường náo nhiệt, Sở Vân Tú có tâm muốn dạy kẻ này một bài học, nhưng vũ khí nàng sử dụng hôm nay không phải là Hồng Anh Thương thân ái, hơn nữa võ công của nàng lại theo lối uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa hay bị người ta khắc chế, dù nàng có là thiên chi kiêu nữ, cũng dần yếu thế.

Sở Vân Tú không phục, Hàn Văn Thanh không phải rất mạnh mẽ sao, vậy nàng nhất định phải cứng rắn hơn hắn! Vì thế nàng rút kiếm đâm về kía trước, liều mạng so tài, suýt nữa thanh kiếm bị chém đứt.

Nàng nghĩ, lần sau đi chơi thuyền nhất định phải một cước đạp lật thuyền, để Hàn Văn Thanh rớt xuống nước thành một đầu cá nhả bong bóng.

"Vân Tú, không được vô lễ." Trông thấy khuê nữ nhà mình sắp thua, Sở tướng quân đứng xem nửa ngày trời lúc này mới lên tiếng, hai người thu tay lại, Sở Vân Tú không thèm che giấu vẻ bất cam, lão cha nàng phải bất đắc dĩ mà nói: "Con cũng nhìn ra được là lối đánh của tiểu Hàn khắc chế con, vậy mà vẫn muốn cùng người ta cứng đối cứng."

"Thế thì sao nào, chẳng lẽ con cần phải tỏ ra yếu đuối để lộ sơ hở lừa người ta sập bẫy ư, con đâu phải kiểu người này." Sở Vân Tú bĩu môi: "Phụ thân chỉ toàn nói con, lúc Hàn Văn Thanh thủ Yến thành không phải cũng cùng người ta cứng đối cứng sao, sao không thấy người ra mặt nhắc hắn xảo quyệt nhận thua."

"Ta trước sau như một, không học nổi xảo quyệt." Hàn Văn Thanh ngược lại mở miệng.

Sở phụ đỡ trán, cảm thán liên tục dạo này tiểu bối không nghe lời, phất tay đuổi hai người họ tự đi chơi. Thế là Sở Vân Tú thay bộ y phục công tử đã bị đao phong chém rách mấy mảnh, vừa xót bộ nam trang mình thích nhất vừa một bụng ý xấu mời Hàn Văn Thanh đi chơi thuyền.

"Sao lại đi ven hồ?" Hàn Văn Thanh hỏi nàng.

"Phi ngựa mà đi giữa đường giữa chợ, ngươi sẽ không gây thương tích cho người ta chứ?" Sở Vân Tú liếc hắn một cái.

"Sở Vân Tú, ta tòng quân sớm hơn ngươi 3 năm." Hàn Văn Thanh ha một tiếng, nói: "Thời điểm ta một mình xông vào đại mạc phá tan trướng địch, ngươi có khi vẫn còn ngồi trong phòng cầm que củi thêu hoa."

"Hừ, lão nương chưa từng thêu hoa, nhà ngươi thêu hoa mà dùng que củi? Ngươi bớt xem thường người khác!" Sở Vân Tú ngán nhất mấy lúc hắn dùng tư lịch đè người, mặc dù hắn rất ít làm thế, nhưng Sở phụ không ít lần lấy Hàn Văn Thanh làm tài liệu giảng dạy trực tiếp để giáo dục nàng, khiến nàng có chút phiền chán. Tuy nàng thêu không nổi uyên ương, nhưng vịt nước thì vẫn thừa sức!

"Ta cũng có ý này." Hàn Văn Thanh nói, hắn nhận lấy dây cương trong tay cai cổng, xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn nàng một cái: "Lần này không cá cược nữa?"

Cược cái quần. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Sở Vân Tú không tốt bằng Hàn Văn Thanh, bởi lẽ nàng từ nhỏ sinh sống ở vùng sông nước Giang Nam, còn Hàn Văn Thanh lấy cưỡi ngựa chém giết trên chiến trường mà tồn tại, quân doanh Bá Đồ chính là hậu phương của hắn, thiếu niên từ nhỏ quất ngựa lớn lên, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ắt không thể so bì, ban đầu nàng không phục, cùng hắn nhàm chán thi xem ai tới trước, thiếu điều thua trắng vốn liếng trong nhà.

Bây giờ thiếu niên năm nào đã thành tướng quân, nàng sẽ không tự chuốc lấy đau khổ. Lão cha nói rất đúng, phải co được dãn được.

Sở Vân Tú nói: "Nhường ngươi một lần."

Hàn Văn Thanh cười nhẹ một tiếng, làm Sở Vân Tú trừng mắt nhìn hắn, cười cái gì mà cười, bình thường không cười nhìn đã dọa người, kết quả cười một cái khiến nàng thấy sởn gai ốc toàn thân, người này cười lên còn kinh khủng hơn.

Váy nàng vừa thay là do tỳ nữ chọn, không biết tiểu nha đầu này vô tình hay cố ý, thế mà chọn trúng bộ màu đỏ nàng hiếm khi mặc. Sở Vân Tú ngày thường thích mặc màu xanh, đổi sang hồng y còn xinh đẹp hơn cả nắng cuối trời, chỉ là nàng cảm thấy toàn thân bứt rứt không thoải mái, lại không để ý ánh mắt rung động của người khác.

Ngay cả Hàn Văn Thanh cũng dừng mắt một chút, sau đó điềm nhiên như không mà quay mặt đi.

Màu sắc chủ đạo của quân doanh Bá Đồ chính là màu đỏ, cho nên thường phục của Hàn Văn Thanh cũng là hồng y, hạ xuống vũ khí, trông hắn cũng có chút bộ dáng của con cái nhà quan, nhưng thời điểm hắn nghiêm túc lên, Sở Vân Tú dám đánh cược, không một cô nương nào dám ném túi thơm cho hắn.

Hai người họ đều mặc y phục đỏ, trông chẳng khác một đôi uyên ương trong hí kịch là bao - hơ, nàng kinh hãi vì chính suy nghĩ của mình, trong lòng dùng sức lắc đầu, leo lên ngựa một cách nhẹ nhàng, hai người một hắc kỵ một bạch kỵ, một người Nam quốc một kẻ Bắc phong, như Hắc Bạch song sát hai phương tụ hợp.

Gió phương Nam mang hơi nước, nhưng khi vút ngựa trên đường, vẫn cảm thấy bay bổng như cũ, người xung quanh còn chưa kịp thấy rõ là thiếu niên nhà nào, hai người bọn họ đã chạy về phương xa, nên tất nhiên không biết người qua đường bàn tán điều gì, nói hai người này thập phần xứng đôi, rất hợp kết duyên Tần Tấn, đây chính là giai thoại Nam Bắc, kết quả phải là tiên y nộ mã.

Sở Vân Tú nghĩ, lần sau nàng nhất định phải đổi ngựa với Hàn Văn Thanh, nguyên nhân nàng thua hoài, tám phần có liên quan đến con tuấn mã kia.

Lá sen xếp chồng từng lớp, hoa sen từng đóa tranh nhau nở rộ xen giữa tầng tầng lá sen xanh biếc, Sở Vân Tú ngồi ở một góc thuyền, bình thường nàng sẽ thả chân vầy nước, mặc dù nàng cùng Hàn Văn Thanh tính ra cũng đã quen biết nhiều năm, nhưng kẻ này đứng ở mạn thuyền như tòa Thái Sơn, dáng người thẳng tắp vô cùng chính trực, khiến hứng chơi đùa của nàng giảm vài phần.

Nàng vốc lên một vốc nước, thấm ướt lòng bàn tay, tùy tiện lựa một chủ đề: "Năm nay ngươi trở về sớm hơn so với mọi năm, có phải bá mẫu lại muốn kiếm một cô nương cho ngươi?"

"Hồi kinh báo cáo lại công tác, trên đường đi qua Tô thành thôi." Hàn Văn Thanh giải thích, giọng hắn hoàn toàn trầm ổn như cũ, giống như tính tình hắn, vô cùng nghiêm túc, luôn cố gắng hoàn thành tốt chuyện của mình, dù không phải loại hữu dũng vô mưu, nhưng lại luôn xông pha lăn xả, có chuyện cũng là tự thân thực hiện.

Sở Vân Tú mím môi, chiến dịch phương Nam xưa nay đều rất ít, nàng thậm chí còn lăn lộn trong chốn giang hồ võ lâm một thời gian, giữa hàng mi dính máu nhiễm độc, khiến cha nàng không khỏi xem thường, nhưng cũng từ đó mà học hỏi, nên nàng mang theo hiệp khí trời sinh. Phương Bắc trái lại có không ít chuyện, Hàn Văn Thanh hàng năm phải lên chiến trường, đây ắt hẳn là lý do hắn không lấy được vợ dù cho hắn vô cùng ưu tú, quá nguy hiểm, ai thèm gả cho một người con mắt không qua nổi cái lưng quần?

Thật sư là một đám nữ nhân ngu ngốc không có mắt nhìn. Sở Vân Tú nghe Hàn Văn Thanh bày tỏ xong, lập tức liền phỉ phui một cái: "Thiên hạ nghị luận mấy chuyện tầm phào, là do ánh mắt bọn họ thiển cận, ngươi cũng đừng coi là thật, cứ cam chịu như vậy."

Dù quan hệ giữa nàng với Hàn Văn Thanh không đến mức bằng hữu thân thiết, nhưng Sở Vân Tú vẫn rất xem trọng Hàn Văn Thanh. Có thể tính tình nàng cương trực, cũng tương đối can đảm hiệp nghĩa, nhưng đặt tay lên ngực tự vấn lòng về tình cảm với quê nhà, nàng khẳng định không thể so bì với Hàn Văn Thanh, ít nhất nàng không nguyện ý ngày nào cũng đi cảm nhận bão cát đất Bắc, bị gió thổi nát mặt thì làm sao trở về bắt chuyện với các tiểu cô nương được.

Hàn Văn Thanh là một người phi thường chính trực, không có khuyết điểm, nếu như nhất định phải bới ra một cái, vậy hẳn là quá chính trực.

"Người ngoài cuộc không rõ chuyện, dù trên đời này không có cô nương nào coi trọng ngươi, vậy thì chắc chắn vẫn còn ta là người duy nhất." Sở Vân Tú vỗ bả vai hắn, sợ hắn không tin, còn mang vò rượu ngon đến; "Đừng nghi ngờ nha, chúng ta cạn chén."

Lúc hai bát chạm nhau, Hàn Văn Thanh nói: "Chỉ có lúc này ngươi mới nhớ ra ngươi là cô nương."

Sở Vân Tú giận dữ, nâng thương muốn đánh, Hàn Văn Thanh thế mà học được chế nhạo, nhất định là đám đần độn ở biên cương dạy hư hắn rồi!

Nàng ném một hòn đá nhỏ vào trong nước, nghe Hàn Văn Thanh giải thích, hóa ra là Hàn phụ cảm thấy phía Bắc khả năng sẽ có biến, bởi lẽ chư hoàng tử phương Bắc lúc này tranh quyền đoạt lợi, khó đảm bảo sẽ không vì giảng hòa mâu thuẫn trong nước, gắp lửa bỏ tay người mà đem đại quân đè ép biên giới, nên bảo hắn trở về chờ lệnh của Hoàng đế, để chư vị tướng quân rời núi, nhưng tốc độ không thể quá nhanh, thiên tử đa nghi, sẽ nghi ngờ bọn hắn kết bè kết cánh, mơ tưởng đoạt giang sơn, nên hắn phải đến Tô thành dạo chơi một vòng.

Nàng nhìn mặt nước nổi lên từng gợn sóng, phần tâm tư muốn bắt nạt người ta đều bay sạch, có khi nào triều đình cùng chiến trường có thể tách được ra đâu? Nếu một ngày vị ngồi tại nơi cao xa kia muốn vắt chanh bỏ vỏ, xóa bỏ quân công của bọn hắn thì phải làm gì? Vấn đề này Sở Vân Tú đã từng nghĩ đến rụng cả tóc, đến cuối vẫn không có được đáp án.

"Một điều nhịn chín điều lành." Hàn Văn Thanh ngược lại quả quyết trả lời, người đất Bắc từ nhỏ đã quyết đoán, huống hồ hắn đã trải qua đánh giết.

"Đây không giống câu trả lời mà ngươi có thể nói ra được." Sở Vân Tú kinh ngạc, cô nương miền Nam xưa nay giảo hoạt, lúc này cũng không quên trêu chọc: "Ngươi mà cũng học được co dãn, xem ra bị áp bức rất thảm. Nếu là ta, ta nhất định sẽ liều mạng, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán!"

Hàn Văn Thanh liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng lòng đầy căm phẫn, không nhịn được cười một chút, lại chợt nghĩ tới cô nương này vừa tự xưng hảo hán, không có nửa điểm khí chất nữ nhân. Sở phụ mỗi lần nhắc đến việc muốn đem Nữ Nhi Hồng hắn chôn ở gốc cây chờ ngày nữ nhi xuất giá lôi ra uống, Sở Vân Tú liền bỏ của chạy lấy người, hoặc là liếc ngang liếc dọc nói qua loa, tình huống này hắn bắt gặp không chỉ một lần.

Có lời đàm tiếu rằng cô nương Sở gia khả năng cao sẽ thành gái lỡ thì, Hàn Văn Thanh nghe được, mặt ngoài làm như không biết gì, sau lưng liền chặn người ta lại, vừa lau mặt đao phản quang vừa bảo người nọ nhắc lại lần nữa, từ đó không ai dám hé nửa lời, Sở Vân Tú còn tưởng là nàng đã làm cái gì khiến người khác kinh sợ cơ.

"Nếu như Sở thế thúc cùng ta tới phía Bắc, ngươi có đi cùng hay không?" Hắn hỏi.

"Thi thoảng trải nghiệm một chút, cũng không phải chuyện gì tệ hại." Sở Vân Tú ngẫm nghĩ nói: "Tuy rằng ta không có ý định kiến công lập nghiệp, nhưng nghĩ đến chuyện Hàn gia các ngươi thất thủ, thân là trưởng nữ Sở gia, chuyện này vẫn cần phải giúp."

Thật sự là tự dát vàng lên mặt, Hàn Văn Thanh bất đắc dĩ, thấy nàng lại hất nước, theo bản năng liền né tránh, quả nhiên không bị nước hắt đến, nhưng vì hắn đứng ở mũi thuyền, dây dưa một hồi, trực tiếp làm lật thuyền của Hàn tiều phu.

Sở tiểu thư lại vững vàng đứng phía trên thuyền gỗ đã lật, gạt đi vài giọt nước vương trên tóc mai, đắc chí nhìn Hàn tướng quân rớt xuống nước: "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng."

Hàn Văn Thanh biết bơi, nếu là công tử nhà khác, nói không chừng lúc này sẽ giả bộ như không biết để lửa nàng một chút, nhưng Hàn Văn Thanh không phải người như vậy, thế là sau khi hắn lên bờ, mặc dù giữa hàng lông mày ẩn chứa tức giận nhưng vẫn không phát tác, chỉ hướng ánh mắt nặng nề nhìn nàng: "Chờ tới lúc tới Yến Thành, ta chính là cấp trên của ngươi."

"Vậy thì sao nào." Sở Vân Tú khịt mũi coi thường.

"Cấp trên chỉ huy ngươi nhất định phải tuân theo, không được tự tiện hành động, nếu gặp nguy hiểm, không thể trực tiếp liều mạng." Hàn Văn Thanh nói.

"Rồi rồi." Sở Vân Tú cảm thấy thật vô vị, mùa hè chói chang chẳng biết khi nào mới kết thúc, tính từ trận chiến thủ thành năm đó, Tô thành đã yên bình thật lâu, mặt nước gợn sóng lăn tăn nàng đã nhìn phát ngấy, nghĩ đến trăng tròn nơi đại mạc cô yên, nhất định còn đặc sắc hơn mưa bụi phương Nam.

"Cô yên..." Hàn Văn Thanh liếc nhìn nàng một cái, bên trong ánh mắt ẩn chứa ý cười, "Ngươi muốn rước địch nhân tới sao?"

Sở Vân Tú lặng im, trông thấy tướng quân quần áo ướt đẫm, y phục mùa hè vốn mỏng manh, lúc này căn bản không che nổi dáng người trác tuyệt của hắn, khiến kẻ đầu sỏ da mặt chưa đủ dày ho khan một tiếng, đảo mắt: "Chuyện lật thuyền ban nãy ta bồi thường ngươi chiếc khăn tay, ngươi lau mặt đi."

Hai người họ lúc đi tươm tất, lúc về có kẻ ướt đồ, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Sở Vân Tú tác oai tác quái, vì tránh bị lão cha phê bình, Sở Vân Tú mang ý tốt kéo Hàn Văn Thanh đi mua y phục, vô tình nhìn thấy sẹo trên người hắn.

Nàng hít vào một hơi, lại khiến Hàn Văn Thanh chú ý, hắn nhíu mày nhìn qua, dường như có chút lo lắng: "Sao vậy?"

"Không có gì." Sở Vân Tú nói.

Làm tướng quân quả nhiên khó nha, chỉ thấy hắn tuổi còn trẻ mà có quân công hiển hách, thế mà lại không biết rằng vì bảo vệ lãnh thổ quốc gia, vết thương cũ trên người chồng chất, có lẽ thời tiết Yên Vũ sẽ còn khiến chúng âm ỉ đau. Ngẫm lại nguyên do hình thành vết thương kia, Sở Vân Tú đã cảm thấy đau, không chỉ là cảm giác đau đớn cơ thể do vũ khí gây ra, nàng còn thấy đau lòng.

Điều này khiến nàng ngỡ ngàng trong nháy mắt.

Mặc dù đã thay y phục ướt ra, nhưng bỗng nhiên khoác bộ y phục mới về, tất nhiên sẽ làm phụ mẫu Sở gia hoài nghi, Sở Vân Tú mặt không đổi sắc ứng phó: "Nghĩ đến dạo trước Hàn thế huynh sinh nhật ta chưa tặng quà, thế nên liền tặng hắn bộ y phục."

"Vậy thật sự cảm ơn Sở thế muội." Hàn Văn Thanh cũng mặt không đổi sắc, ánh mắt hai người giao phong, không có chút khói lửa nào mà kết thúc.

Phụ mẫu Sở gia không phản đối việc Sở Vân Tú lên chiến trường, dù sao có Sở phụ với đệ tử Sở gia đi cùng, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, nhưng Sở mẫu vẫn có chút xót con, nàng bảo nữ nhi thêu một cái túi thơm, nói rằng muốn để đồng tiền may mắn bên trong, bảo hộ nàng bình an nơi chiến trường.

Sở Vân Tú sầu não, nàng chỉ biết thêu vịt nước trông hao hao uyên ương, mà thứ này thêu lên dường như quá mức bôi bác:

"Nương, đồ thủ công người cũng lấy ra rồi, nếu người đã muốn thêu, vậy thêu cho con nữa là được."

"Ta thêu cho cha con, đệ đệ con, con tự mình thêu mới có thành ý nhất." Sở phu nhân nói.

Sở Vân Tú vô cùng sầu não, nàng rất muốn hỏi Hàn phu nhân có thêu cho nhi tử nhà mình hay không, kỹ năng thêu thùa này của nàng không thể làm giả, nha hoàn thêu thì quá mức tinh xảo, không cách nào mập mờ đánh lận con đen, cơ mà bảo nàng đeo túi thơm tự thêu xấu tàn nhẫn tàn canh, không bằng kêu nàng đi chết.

"Vậy ta đổi cho ngươi." Hàn Văn Thanh nói: "Của ta là do muội muội thêu."

"Thực sự là huynh đệ tốt." Sở Vân Tú đơn giản chỉ là vui đến phát khóc. "Nhưng ngươi tuyệt đối không được nói đây là ta thêu."

"Được rồi, chờ ta mang soái lệnh từ kinh thành về đây tìm ngươi, hi vọng ngươi đã thêu xong." Hàn Văn Thanh nói lời tạm biệt với nàng, đợi Sở Vân Tú thêu xong vịt nước, cũng đến lúc nàng phải khởi hành về phương Bắc.

Bão cát phương Bắc quả nhiên phía Nam không thể so sánh, há miệng ra là một họng toàn cát, Sở Vân Tú thấy không quen, nhưng đến cũng đến rồi, nàng không thể để cho người khác coi thường Sở gia, chưa kể mọi người đều ăn cát cùng nhau, sợ cái gì chứ.

Hàn Văn Thanh lại bị người ta trêu chọc vì cái túi thơm, Sở Vân Tú đứng một bên có chút căng thẳng, sợ lão cha nàng nhận ra tác phẩm của nàng, Hàn Văn Thanh mặt liệt giá họa cho muội muội hắn: "Thành phẩm của muội muội, để mọi người chê cười rồi."

Sở muội muội thở dài, tự nhủ phải kiếm tấm da Bạch Hổ gì đó mang về tặng Hàn gia tiểu muội mới được, làm người ta gánh tiếng xấu vô duyên vô cớ, lỡ ảnh hưởng đến việc hôn nhân của người ta, vậy thì thật không tốt.

Nàng ở nơi xa xôi, không biết Hàn tiểu muội đã gả đi, nên những người khác biết Hàn Văn Thanh nói dối, nhất định là đang bảo bọc người trong lòng, chỉ có Sở Vân Tú hoàn toàn ngu ngơ không biết gì.

Suy tính của Hàn phụ không sai, thời điểm đầu xuân năm mới, nước láng giềng quả nhiên phát động tấn công mãnh liệt. Ban đầu là Sở Vân Tú dẫn đoàn tuần tra thường lệ chợt phát hiện mật thám của kẻ địch, nàng cử người về báo tin, bản thân bày trận phục kích, Hồng Anh Thương vung lên khiến người lóa mắt, chặt xuống không ít đầu người đồng thời cũng để lại vết thương đầu tiên trong cuộc đời rộng mở của nàng - đau khiến nàng xém chút ngất đi.

Lần này đúng là xấu hổ muốn chết rồi, nàng nghĩ bụng.

Hàn Văn Thanh mang quân tới cứu nàng, trông thấy nàng bị thương liền bắt đầu chém người như chém dưa, làm Sở Vân Tú choáng váng, thầm than may là giữa bọn họ có tình thương mến thương nhiều năm, bằng không với kiểu khiêu khích đủ đường này của nàng, khả năng cao đã sớm thành trái dưa rồi.

Thấy nàng rầu rĩ, Hàn Văn Thanh những tưởng nàng không diệt được chủ soái quân địch mà không vui, đang tính mở miệng an ủi rằng chiến tranh không phải chuyện một sớm một chiều là giải quyết sạch sẽ, đã thấy Sở Vân Tú thở dài: "Phen này các vị muội muội Tô Thành lại phải vì ta mà đau thấu tâm can cho mà xem."

Hàn Văn Thanh xoay người thúc ngựa đi.

Sở Vân Tú là kiểu người tìm được niềm vui trong đau khổ, chiến sự lại càng thêm nghiêm trọng, không biết có chuyện gì xảy ra, đồ tiếp tế của triều đình vẫn chậm chạp chưa đến, cục diện thủ thành ngày càng không lạc quan, bên trong quân đội còn bị cắt đứt liên hệ. Vì vậy nàng bí mật tìm Hàn bá phụ, tự thân chờ lệnh muốn phá vòng vây cầu cứu, kết quả lại cùng ý nghĩ của Hàn Văn Thanh không hẹn mà gặp.

"Ý định của hai người các ngươi có thể thực hiện, về phần ai phối hợp ai, do các ngươi quyết định."

"Ta yểm hộ ngươi." Hàn Văn Thanh nói.

Yểm hộ là một việc làm vô cùng nguy hiểm, Sở Vân Tú lập tức nhíu mày: "Không được, ta chết cũng không sao, nào có ai biết đến ta, nhưng ngươi mà chết rồi, quân địch nhất định sẽ hả hê chê cười, còn ảnh hưởng đến sĩ khí của chúng ta, tốt nhất cứ để ta yểm hộ ngươi."

"Ngươi phải nghe lệnh chỉ huy." Hàn Văn Thanh đem lời nói lúc ban đầu ra, hắn biết rõ ràng, Sở Vân Tú cho dù chỉ yểm trợ, cũng nhất định sẽ không tiếc đánh đổi mạng sống của mình.

Sở Vân Tú yên lặng hồi lâu: "Lý do?"

"Nếu ngươi liều mạng, ta sẽ đau lòng."

Mãi đến khi thấy thương trong tay ngày càng nặng, Sở Vân Tú cho rằng nên kết thúc cuộc nói chuyện, không biết Hàn Văn Thanh có bỏ đi không, có lẽ là đây là lúc nàng cứng đầu nhất trong đời, chung quy là vẫn không học được nét ôn nhu của cô nương miền Nam, cũng không học được nửa phân mềm yếu.

Mũi thương này hẳn là nên bôi thêm chút độc.

Máu văng tứ phía, thịt vãi khắp nơi, cờ bay phấp phới, nàng tự mình giơ lên chiến kỳ từ giữa gò xác chết, trong không khí ám mùi rỉ sắt, chợt nghe có người hét to :"Quân chi viện tới rồi!"

Sở Vân Tú kinh ngạc ngoái đầu, trông thấy Hàn Văn Thanh vừa mới đột phá vòng vây đã một đường chém giết trở về, giải vây cho nàng trong nháy mắt, nàng kinh hãi nói: "Tại sao ngươi lại quay về?"

"Trên đường đi vừa khéo gặp viện quân, ta lập tức tranh thủ thời gian trở lại." Hàn Văn Thanh duỗi tay, Sở Vân Tú nắm chặt lấy không một chút do dự xoay người lên ngựa, lại phát hiện chiến giáp của hắn có dấu vết mũi tên, không nhịn được nhíu mày: "Mấy kẻ đó bắn lén?"

"Chút trò mèo." Hàn Văn Thanh cười lạnh, một đao chém ngã một người, bốn phía không lối thoát, hắn liền mở một con đường máu: "Phải cảm ơn ngươi, từ nhỏ tập kích bắn lén ta, ta đã quá quen rồi."

Tên này trời sinh đã có tính cảnh giác cao, Sở Vân Tú bĩu môi, nghiêng đầu một chút, ngả người một thương đâm vào giữa mi tâm kẻ khác, mặc dù không thể vai kề vai, lưng tựa lưng mà tác chiến, thế cục vậy thì quá thảm thiết, nhưng như thế này, đem điểm mù giao cho đối phương, kỳ thực cũng rất tốt.

Nàng vừa rồi thật sự có ý định vì quốc gia mà hy sinh bản thân, một cô nương chả yêu thương quê hương gì mấy lại anh dũng vì nước quyên sinh, nói không chừng còn có thể được truy tặng tên hiệu, cũng không ai biết được ý nghĩ của nàng, thế cũng đủ tốt rồi. Tuy rằng về sau, suy nghĩ của nàng càng ngày càng giống Hàn Văn Thanh, giữ vững nắm đất dưới chân, bảo hộ bách tính sau lưng.

Chiến tranh loạn lạc đào tạo nên võ tướng, nhưng nàng lại hy vọng thiên hạ thái bình - ít nhất như vậy thì Hoàng đế lão nhân sẽ không diệt trừ bọn họ nhỉ?

"Ban nãy ta nói không phải phép." Khi Sở Vân Tú vừa than đau vừa băng bó xong vết thương, Hàn Văn Thanh vén trướng đi vào, nói với nàng.

"Sao, hết muốn cảm tạ ta rồi à?" Sở Vân Tú học theo hắn nở nụ cười lạnh.

"Vẫn phải cảm ơn, có lẽ là đồng tiền trong con vịt nước này của ngươi đã có tác dụng rồi đấy." Hàn Văn Thanh không khách khí nói.

Vịt nước cái đầu ngươi, đây là uyên ương. Sở Vân Tú vừa định phản bác, chợt thoáng trông thấy hắn cười như có như không, thông minh ngậm miệng lại, ha, còn lâu mới cùng kẻ này sắm vai dăm ba cặp uyên ương trên chiến trường, nàng muốn trở về Tô thành làm tiểu công tử lăn lộn khắp chốn hơn.

"Túi thơm kia của ta ngươi chưa mở ra xem?" Hàn Văn Thanh hỏi nàng.

"Ta có rảnh đâu, xem làm chi?" Sở Vân Tú không thể hiểu nổi.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Văn Thanh, Sở Vân Tú không thể không mở túi thơm, nhìn thử xem muội tử nhà người ta để cái gì bên trong, túi thơm này rất nhẹ, không phải chứa linh vật gì, quả nhiên mở ra liền thấy một tờ giấy cuộn chặt lại.

Nàng chưa kịp ngắm kỹ, đã nghe Hàn Văn Thanh nói: "Sau trận chiến này, hai bên tổn thương nguyên khí trầm trọng, trong thời gian ngắn không thể tổ chức chiến dịch trở lại, bệ hạ tất nhiên sẽ thu hồi binh quyền, chúng ta đành phải tạm thời thoái ẩn."

Điều này không nằm ngoài dự kiến của nàng, nên Sở Vân Tú gật đầu: "Vậy hai nhà chúng ta không nên thân mật quá mức, không cẩn thận sẽ bị coi là kéo bè kết phái mất."

"Không cần." Hàn Văn Thanh nói: "Ngươi chỉ cần trút quân trang mặc hồng trang, trở thành một yểu điệu thục nữ, bệ hạ tất sẽ không nghi ngờ."

"Ngươi nói vậy khác gì muốn ta đi chết." Sở Vân Tú nghiến răng nghiến lợi, "Không được, đời này ta không thể yểu điệu, kiếp sau hãng nói."

"Còn có biện pháp khác." Hàn Văn Thanh chỉ tờ giấy, "Đó là bản sao công văn."

Sở Vân Tú xem một chút, sau đó trợn tròn mắt, tờ giấy có đóng dấu tư của Hoàng đế với tư cách trưởng bối, thoạt nhìn như Hoàng đế tiện tay viết một tờ giấy nhỏ, trên viết xưa có duyên Tần Tấn, nay có duyên Hàn Sở gì gì đó, có thể biến thành giai thoại Nam Bắc, chính xác là giấy tứ hôn từ nhỏ, chỉ cần lộ ra ngoài, lập tức có thể biến thành một loại thánh chỉ.

"Bệ hạ cho rằng ngươi và ta như nước với lửa, chiến thuật của ta chính trực, tuân thủ nghiêm ngặt lề thói cũ, chiến thuật của ngươi quỷ quái khó đoán lại không theo chỉ huy, nhất định sẽ náo loạn hai nhà đến trời long đất lở, hồi đó uống quá chén, liền viết ra cái này." Hàn Văn Thanh giải thích.

Giấy tờ quan trọng như vậy lại bỏ vào túi thơm cho nàng? Để làm gì?

"Không lẽ ngươi cảm thấy khí tràng của thiên tử có thể đảm bảo bình an cho ta?" Sở Vân Tú nghi hoặc.

Hàn Văn Thanh gật đầu: "Cũng không hoàn toàn là vậy."

Hắn dừng một chút lại nói: "Tứ hôn là ta mang tới cho nàng, nếu nàng chết, nó cũng không có nghĩa lý gì để tồn tại... Sở Vân Tú, nhiều năm như vậy, nàng đừng giả ngốc nữa."

Sở Vân Tú há hốc mồm, nói không nên lời, nàng vốn tưởng rằng vì bảo toàn hai nhà mà tạm thời nghĩ ra kế sách này, cùng lắm là giả vờ thành hôn, bây giờ xem ra, nàng đúng là không giả ngốc được nữa rồi.

Cũng đành thôi, đã là oan gia, nhưng cũng là người từng phó thác sinh tử, vịt nước cùng tổ đã thành rồi, nàng cũng khí phách một lần, cưới liền cưới đi.

"Không phải chỉ là kết duyên Tần Tấn thôi sao." Sở Vân Tú bỗng nhiên đứng bật dậy, cơn đau ập tới khiến nàng nhe răng, không khách khí nhìn Hàn Văn Thanh. "Từ nhỏ đã thấy hết của ngươi, cũng nên chịu trách nhiệm với ngươi."

Nàng khi còn bé chơi cùng người ta, không cẩn thân đem người ta đẩy rớt xuống hồ, sau đó nàng cứu hắn lên, lột y phục ra tiến hành cấp cứu, xác thực hẳn là nên chịu trách nhiệm.

"Nàng thật sự là cả đời này không biết yếu đuối." Ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm, ý bảo nàng ngậm miệng, hắn bị câu nói "làm người duy nhất" gây động tâm, rõ ràng là yêu thích lẫn nhau, nhưng ngoài miệng cô nương này chưa từng nhận thua.

Nên là cứ nhìn đi, yếu đuối là chuyện không thể xuất hiện, một đời này không thể, dù cho nến long phượng đã cháy hết, nàng cũng tuyệt đối không yếu đuối, giai thoại Nam Bắc thôi mà, sợ cái gì chứ?

Đêm tân hôn động phòng, uyên ương màn trướng, giá y như lửa, tân nương y phục bị gió thổi bay phần phật, xách Hồng Anh thương trên tay cùng tân lang cầm đao đánh lộn, có lẽ chỉ tồn tại một người như Sở Vân Tú, xem ra hai người đích xác là không hợp đã lâu - tin tức này truyền ra ngoài đem giai thoại Nam Bắc phủ lên một tầng giễu cợt.

Có điều trái lại chẳng ai hay, rượu giao bôi hai người uống, chính là Nữ Nhi Hồng quý giá cất giấu nhiều năm.

Sở Vân Tú quan sát vịt nước trên màn trướng, thủ công so với nàng tốt biết bao nhiêu, bụng bảo dạ, kiếp sau có lẽ sẽ làm một cô nương yểu điệu một chút.

Tiên y nộ mã hoa Trường An, hợp đem thanh mai kết giai thoại.

[Hết]

Easter egg(?)

Phong cách của chiến đội Yên Vũ là tại lúc mấu chốt sẽ tuột xích không phanh, vì đội trưởng là con gái, nên thường bị người ta chỉ trích là yếu đuối, đội trưởng Sở Vân Tú bị người ta đem lên mổ xẻ không ít lần.

Thế mà mùa giải thứ 8 Yên Vũ đánh bại Bá Đồ tiến vào bán kết, trong lúc bắt tay thường lệ giữa các đội trưởng, Sở Vân Tú hiếm thấy nói lời chọc ghẹo: "Anh có thấy bọn tôi đánh trận này rất ư là Bá Đồ không?"

"Bọn tôi đánh cũng rất không Yên Vũ." Hàn Văn Thanh nói.

"Anh thật sự là cả đời này không học được nhường nhịn." Sở Vân Tú bĩu môi: "Được thôi, tôi nhường, cứ đợi đấy."

---------
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Cái này là hay tsundere oan gia nhiều năm đúng k nhỉ? :V
Yêu mà k ns, nhất quyết không yểu điệu
Gài người từ nhỏ, sắt thép thành lụa mềm
Đọc mấy đoạn SVT k thấy lạ, đến đoạn HVT mềm mỏng dịu dàng lại thấy sai sai, quá sai luôn :V
 

Bình luận bằng Facebook