Chương 7. Giương cung bạt kiếm
“Cái gì? Tôn Tường tự mình mang binh ra khỏi thành rồi? Hắn mang theo bao nhiêu người?” Bên trong đại điện hoàng cung, Lưu Hạo vung tay đập vỡ một chén sứ trắng.
Mấy người dưới điện nhìn nhau thêm vài lần, Đường Hạo mở miệng trước, “Lưu tướng, không phải ngài đã đồng ý rồi sao?”
“Ta đồng ý lúc nào?” Lưu Hạo phẫn nộ đi qua đi lại, phát quan trên đầu đã lệch đi một chút, nhưng hắn không hề phát hiện.
Đường Hạo nhún vai, “Hôm qua Tôn Tường nói, muốn đối chiến với Hàn Văn Thanh một trận, ngài nói nếu hắn có bản lĩnh thì cứ việc đi.”
“Ta…” Lưu Hạo gắng gượng nuốt xuống lời mắng chửi, từ khi Hàn Văn Thanh đột nhiên xuất hiện cứu Trương Tân Kiệt đi, hắn biết tất cả kế hoạch đã bị đảo loạn. Bá Đồ quân liên tiếp điều binh khiển tướng, Quách Minh Vũ sống không thấy người chết không thấy xác, Tiêu Thời Khâm ngấm ngầm chống đối, từng chuyện một đều khiến tâm tình Lưu Hạo không thể yên ổn. Hôm qua thuận miệng khích bác Tôn Tường một câu, không nghĩ tới tên kia lại coi là thật mang binh đi chặn đường Hàn Văn Thanh.
Nếu Tôn Tường thắng cũng được, nhưng hắn mang theo quá ít người, coi như Tôn Tường vũ dũng, cũng không đánh bại được quân tinh nhuệ Bá Đồ. Huống hồ Hàn Văn Thanh... Lưu Hạo nhớ tới vị tướng quân mặt lạnh danh tiếng như cồn kia, trong lòng trầm hẳn xuống... Thực sự không phải hắn không tin tưởng Tôn Tường, nhưng muốn thắng Hàn Văn Thanh không phải chuyện dễ. Chủ soái Bá Đồ, mười năm chinh chiến có mấy lần thất bại?
Nếu Tôn Tường thua... Lưu Hạo sốt ruột đấm một quyền, trong Đế Đô đều là mấy vị tướng lĩnh võ công cao được hắn tin tưởng, cầm đầu chính là Tôn Tường. Nếu cả Tôn Tường còn bại dưới tay Hàn Văn Thanh, sĩ khí toàn thành có thể còn lại bao nhiêu?
Lại nói xem tình hình này, không ít người cũng chẳng phải thực lòng phục tùng hiệu lệnh của Lưu Hạo hắn.
Lưu Hạo nhìn quanh đại điện, những người mình có thể nắm giữ trong tay đa số đều là người cũ Hô Khiếu và Gia Thế, mấy người Triệu Vũ Triết, Thân Kiến, Vương Trạch, Quách Dương còn theo phe mình. Đường Hạo mặc dù hiện tại thống lĩnh Hô Khiếu quân, nhưng dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân kia chẳng khác gì Tôn Tường, hôm nay tên đó có thể tùy tiện ra khỏi thành khiêu chiến Hàn Văn Thanh, ngày khác Đường Hạo có khi lại chặn đường khiêu chiến Lâm Kính Ngôn không chừng. Lại nhìn sang phía khác, Điền Sâm cao lớn đứng một bên, tính tình trung hậu trầm mặc, nhưng hắn là cựu đảng Hoàng Phong, là đồ đệ do đích thân Quách Minh Vũ nắm tay chỉ dạy. Còn Lưu Hạo từ khi thượng vị đến nay âm thầm phân hóa làm tan rã Hoàng Phong quân, tuy nói việc này làm rất bí mật, nhưng Điền Sâm lẽ nào lại không biết việc này, từ đó có thù oán với mình? Lưu Hạo cắn răng, người trong điện này nhìn một vòng, đúng là không ai có thể khiến hắn hoàn toàn tín nhiệm.
Lưu Hạo lại nghĩ tới, vì sao hắn không thể như Diệp Thu, Hàn Văn Thanh, Quách Minh Vũ, có thể làm một nhóm người tâm phúc tin cậy, thề sống chết đi theo.
Trong điện dường như thiếu một người, Lưu Hạo nhìn quanh một vòng, mở miệng hỏi, “Khưu Phi đang ở đâu?”
Mấy người lúc này mới phát hiện Khưu Phi không ở đây, Đường Hạo chẳng biết vì sao hừ một tiếng, Điền Sâm rốt cuộc cũng nói câu đầu tiên từ khi hắn bước chân vào đại điện này, “Hôm nay đến phiên Khưu Phi tuần thành, hắn hiện tại hẳn là đang trực.”
“Đến lúc này rồi còn tuần thành làm cái gì?” Lưu Hạo tức giận nói.
Hắn phất trường bào ngồi xuống chỗ của mình, trên bậc chính là ba chiếc ghế lớn lưng cao làm bằng gỗ tử đàn khảm đá bạch ngọc, đó là chỗ ngồi thuộc về Tam Thánh. Dù Lưu Hạo xưng tướng, nắm giữ triều chính, nhưng cũng chưa từng dám động qua ba chỗ ngồi ở vị trí cao nhất kia.
Nghĩ đến đó, Lưu Hạo trong lòng càng vạn lần không cam lòng, dùng sức nện lên thành ghế một phát.
Trong điện yên tĩnh đến quỷ dị, Vương Trạch nhìn mọi người trái phải một cái, cuối cùng đánh bạo hỏi, “Lưu tướng, phải chăng chúng ta nên phái một người đi dò la tình huống bên chỗ Tôn Tường?”
Lưu Hạo vừa định khoát tay, nhưng lại đổi chủ ý.
“Đi. Tìm Khưu Phi về đây, lệnh hắn mang Tôn Tường về.”
Nghe lời ấy, Đường Hạo Triệu Vũ Triết không cảm thấy gì, nhưng Vương Trạch lại lặng lẽ oán thán trong lòng, nếu người Bá Đồ thật tâm muốn đối phó Tôn Tường, có hơn một Khưu Phi đi cũng là vô dụng.
Hay là Lưu Hạo cố ý muốn mượn tay Bá Đồ diệt trừ Khưu Phi, cái đinh trong mắt không chịu nghe lời này? Vương Trạch nghĩ vậy, không khỏi rùng mình một cái.
Trước mắt tình huống trong ngoài đều khốn đốn, ý đồ mưu quyền đoạt vị của Trương Tân Kiệt đã rõ ràng, quả thật Lưu Hạo có rất nhiều chứng cứ, nhưng lại không thể lật mặt tên kia được, những chuyện gã làm trước nay cũng chẳng phải “mưu quyền đoạt vị” hay sao? Vậy mà trong thời điểm này, gã còn muốn tính kế lên đệ tử của Diệp Thu...
Vương Trạch quyết định ngậm kín miệng, Lưu Hạo sai phái chuyện gì, hắn có thể tránh được thì tránh. Tranh đấu của cao tầng, cũng đừng liên lụy đến con cá nhỏ như mình. Trên cổ của hắn chỉ có một cái đầu, không thể tùy tiện lấy ra đùa.
Hàn Văn Thanh khoanh tay đứng thẳng, khí phách như một ngọn núi cao sừng sững uy nghi. Tôn Tường cố gắng bình ổn tâm thần, chắp tay hành lễ đúng quy củ của vãn bối.
“Như này còn có chút giống.” Hàn Văn Thanh nói, “Tới đi.”
Tôn Tường không nói gì, chỉ có Khước Tà trong tay lắc một cái, Long Nha xuất hiện, hướng thẳng Hàn Văn Thanh đâm tới. Quyền Hoàng không tránh né, bước mấy bước xông về phía trước, đưa tay ra là Tay Không Cản Dao Sắc, một tay chụp vào thân mâu, một tay đánh về phía cổ tay Tôn Tường. Tôn Tường không đợi đại chiêu xuất hết, quay thân di chuyển, một Thiên Kích hướng nghiêng trên đâm ra, thẳng đường phóng tới bả vai Hàn Văn Thanh.
Phát hiện một kích này, Hàn Văn Thanh hướng quyền đánh thẳng vào lồng ngực Tôn Tường, quyền sáo đen nhánh trên tay chợt hiện lên một đạo hồng quang, đến từ liệt diễm cực nóng do cọ sát gây ra. Tôn Tường vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể gắng gượng giơ vũ khí lên tránh né một quyền này. Hàn Văn Thanh từng bước ép sát, cận thân mà chiến, một trận quyền cước hạ xuống, Tôn Tường trúng mấy chiêu, vướng trái vướng phải, vô cùng chật vật.
Không chờ Tôn Tường điều chỉnh tốt tư thế, Hàn Văn Thanh xông về phía trước một bước, tay trái ra một hư chiêu, quyền thật hướng về phía sau kéo một phát, lập tức hướng thẳng về phía trước đánh tới.
Bá Hoàng Quyền!
Tôn Tường biết sự lợi hại của chiêu này, hai chân thủ thế lùi lại, tránh đi quyền phong. Nhưng đối thủ của hắn từng bước ép sát, Tôn Tường không thể lùi được, Khước Tà xuất thủ, một chiêu Giao Long Xuất Hải đánh ra, quả thật là liều mạng muốn lưỡng bại câu thương.
“Hay!” Hai người đánh rất kịch liệt, không giống luận bàn trước đó, có mấy phần ý vị quyết chiến bạt mạng, Phần Hương đại sư quan chiến một bên, không khỏi khen một tiếng “hay”!
“Lúc này mới có mấy phần phong thái Đấu Thần năm xưa!” Quách Minh Vũ thở dài.
Trương Tân Kiệt im lặng, nhìn chằm chằm giữa sân, chiêu Giao Long Xuất Hải vừa nãy của Tôn Tường đâm thẳng vào chính giữa tay trái của Hàn Văn Thanh, độ sắc bén của Khước Tà không cần phải nghĩ, trong tích tắc máu chảy như suối, Hàn Văn Thanh làm như không có việc gì, nhưng Trương Tân Kiệt đã âm thầm xiết chặt lòng bàn tay mình.
Giữa sân tình thế đột biến, Tôn Tường một chiêu đắc thủ, càng đánh càng hăng, liên tiếp mấy chiêu hướng về chỗ yếu hại của Hàn Văn Thanh đâm tới. Không biết có phải đã đụng đến vết thương cũ hay không, quyền chiêu của Hàn Văn Thanh chậm lại, Tôn Tường dường như đã tìm được sơ hở, một chiêu Cường Long Áp đối diện quét xuống, dường như muốn báo mối thù bị Hàn Văn Thanh đánh rơi xuống ngựa vừa nãy.
Sơ hở!
Nhưng sơ hở này không phải tới từ Hàn Văn Thanh, mà là sơ hở của Tôn Tường!
Khước Tà mang theo gió lạnh lướt tới sát mặt, Hàn Văn Thanh cúi người né tránh, thừa cơ quét một đường dưới chân Tôn Tường. Hắn tránh không kịp, xương ống quyển bị đại lực đá trúng, hắn thừa cơ dùng Lăng Không vọt lên, lật thân người một cái, nhìn như bị Hàn Văn Thanh một cước đá ngã lăn, nhưng trường mâu trong tay bay như múa, xuất một chiêu Bá Toái đuổi theo đối phương.
Hàn Văn Thanh vỗ một song chưởng xuống mặt đất, mượn nguồn lực mạnh này phi thân lên, vọt đến cao hơn Tôn Tường một chút, hai chân y cấp tốc đạp liên tục, lại là một chiêu Phục Hổ Đằng Tường, như mưa to quạt rát mặt Tôn Tường.
Nhanh! Nếu phải dùng một từ để miêu tả chiêu này chỉ có một chữ “nhanh”! Khước Tà trong tay Tôn Tường đã dừng động tác, né tránh không kịp, vậy chỉ có thể công kích. Chỉ thấy Tôn Tường xoay người trên đất bằng một cái, tay phải xoay ngược nắm chặt trường mâu, mượn lực quay người xuất một Thiên Kích, Khước Tà đâm từ dưới lên một lực cực mạnh.
Một Thiên Kích đơn giản nhất, biến hóa thành Phục Long Tường Thiên phức tạp nhất. Trường mâu đen nhánh xé gió phá không, dường như có sinh mệnh, một chiếc đầu rồng ngoạm thẳng về phía Hàn Văn Thanh.
“Đây là...” Phần Hương đại sư luôn bình tĩnh tỉnh táo, nhưng thấy một chiêu này không tự chủ được hô lên.
“Rồng Ngẩng Đầu.” Trong thanh âm của Trương Tân Kiệt có chút ngập ngừng.
Đây là độc chiêu do Diệp Thu sáng tạo, trừ hắn ra không có bất luận kẻ nào làm được chiêu này, ngay cả đệ tử của hắn – Khưu Phi, cũng chưa nắm được kỹ thuật tinh túy của Rồng Ngẩng Đầu. Không ngờ độc chiêu đại danh đỉnh đỉnh Rồng Ngẩng Đầu, hôm nay lại xuất ra trong tay Tôn Tường.
Lúc này hai người trên trận triền đấu dẫn đến khói bụi mịt mù, chỉ thấy “Bịch” một tiếng vang, không biết là ai thua trận này. Trong lòng Trương Tân Kiệt hoảng loạn không ngừng, chỉ muốn nhảy xuống ngựa xông lên phía trước, lại cố gắng dùng lý trí kìm nén bản thân nhẫn nhịn.
Thời gian trôi qua như rất lâu, lại tựa hồ chỉ là một chớp mắt, Trương Tân Kiệt nhìn chằm chằm thân ảnh vẫn như cũ uy phong đứng đó.
Là Hàn Văn Thanh.
Một thân y dính đầy bụi bẩn và vết máu, nhìn qua chật vật không chịu nổi, nhưng y vẫn đứng thẳng tắp như tùng bách.
“Người trẻ tuổi bây giờ muốn thay triều đổi đại, còn non lắm.” Y nói như vậy.
“Ngươi...” Tôn Tường chống Khước Tà đứng lên, thở hổn hển nhìn về phía Hàn Văn Thanh, rốt cuộc cũng không nói nên lời gì.
Chung quy là hắn bại.
Hàn Văn Thanh nhìn tiểu tướng không phục, lắc đầu nói: “Thiên Kích của ngươi thời cơ và góc độ đều vô cùng tốt, ta suýt nữa đã không tránh thoát được.”
Vẻ mặt Tôn Tường lộ ra chút vui mừng, nhưng câu tiếp theo của Hàn Văn Thanh lại đẩy hắn xuống nước lạnh.
“Nhưng nếu là Diệp Thu, chiêu Phục Long Tường Thiên kia, tuyệt sẽ không thất bại.” Y trầm giọng nói, Tôn Tường cảm thấy trong giọng nói kia có chút chế nhạo.
“Rồng Ngẩng Đầu quả nhiên tinh diệu, nhưng chỉ có Chân Long, mới có thể thực sự nghịch thiên quay đầu.” Hàn Văn Thanh chỉ để lại một câu nói đó, nhảy lên cưỡi hắc mã, quay người đi về phía đội ngũ Bá Đồ quân.
“Không sao.” Còn chưa đợi Trương Tân Kiệt hỏi, y đã giành trước nói, “Đánh một trận này cảm thấy gân cốt thoải mái hơn nhiều, đã lâu rồi không gặp được đối thủ như vậy.”
“Hiện tại có thể nhường đường rồi?” Hàn Văn Thanh hỏi Tôn Tường, kẻ vẫn cầm trường mâu đứng ngơ ngác ở chỗ cũ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Lần tiếp theo!” Tôn Tường đột nhiên ngẩng đầu nói với y, “Lần tiếp theo ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”
“Ha ha!” Hàn Văn Thanh cười to, “Vậy cứ chờ đến lần sau rồi nói tiếp.”
Tôn Tường triệu hồi chiến mã của mình, mang binh về thành.
“Chỉ một đội ngũ này đã có thể thấy trong thành rất loạn.” Trương Tân Kiệt cũng không hạ lệnh truy kích, nhìn kỵ binh phía trước cưỡi ngựa tung lên cuồn cuộn bụi mù.
“Hắn một thân võ công giỏi, là một viên kiêu tướng, nhưng không hiểu thuật ngự binh.” Hàn Văn Thanh bình luận.
Bên trong đại điện hoàng thành, Lưu Hạo đang chỉ vào địa đồ Đế Đô để phân công chúng tướng dẫn binh bày mai phục.
“Lưu tướng.” Lúc bị gọi đến tên, Điền Sâm đột nhiên lên tiếng, “Có thể nghe ta nói một lời?”
Lưu Hạo nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Việc này phải chăng không ổn?” Điền Sâm nói thẳng.
Lưu Hạo đã phân công bố trí hơn nửa, lại bị người kia cắt ngang, đã không còn kiên nhẫn, nghe Điền Sâm ngay trước mặt mọi người phản bác hắn, càng khiến Lưu Hạo chán ghét vô cùng.
“Các ngươi đi trước đi.” Lưu Hạo ra lệnh cho những kẻ đã lĩnh mệnh, Đường Hạo, Triệu Vũ Triết, Thân Kiến, Vương Trạch và Quách Dương, phất phất tay, “Đường Hạo thủ cửa Nam, Triệu Vũ Triết đến cửa Đông, Vương Trạch và Quách Dương trông coi cửa Bắc, Thân Kiến phụ trách cửa Tây, có chuyện lập tức báo về.”
Lần phân công này không phải kế hoạch vốn có của Lưu Hạo, nhưng hôm nay Tôn Tường chưa về, Điền Sâm lại không mấy tin phục hắn, Lưu Hạo chỉ có thể thay đổi bố cục.
“Có gì không ổn?” Hắn phất tay hỏi.
Điền Sâm chắp tay một cái, nói: “Thứ nhất, chuyện quốc sư có ý đồ mưu quyền soán vị chưa thể kết luận. Từ khi Diệu Chi lập quốc đến nay, quốc sư lòng mang thiên hạ bách tính, những chuyện ngài ấy làm vì quốc gia này quả thật nhiều không kể xiết. Cái gọi là “thanh quân trắc”, thật khiến người khác khó có thể tin.”
“Thứ hai, Hàn đại tướng quân tuy là thống lĩnh đại quân đến đây, nhưng một đường không hề làm hại đến dân chúng. Bá Đồ quân cũng là con dân Đại Diệu ta, nếu là đồng bào tàn sát lẫn nhau, mạt tướng quả thực không đành lòng.”
“Thứ ba, chùa Phần Hương nửa đêm bị đốt, Phần Hương đại sư không rõ tung tích, việc này có phải là do quốc sư gây nên vẫn cần điều tra cho rõ ngọn ngành, mạt tướng khẩn cầu Lưu tướng tìm kiếm tung tích của Phần Hương đại sư.”
Lưu Hạo nghe mỗi câu một chữ hắn nói ra, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Vụ án đốt chùa Phần Hương, ta đã phái không ít nhân thủ đi thăm dò tình hình thực tế.” Thanh âm Lưu Hạo lộ ra vẻ giận dữ pha chút tàn nhẫn, “Phần Hương đại sư là một trong Tam Thánh, lao khổ công cao, ta đương nhiên sẽ không mặc kệ để ngài ấy xảy ra chuyện.”
“Bá Đồ quân khí thế hùng hổ, gươm đao giáo mác tiến đến Đế Đô, chính là nhắm vào thành trì trọng yếu nhất của Đại Diệu, ta cũng nên đề phòng thật tốt mới phải. Không sợ cẩn thận quá mức, chỉ sợ nếu không cẩn thận, ngươi nói có đúng không? Nếu có thể không đổ chút máu nào giải quyết được biến cố lần này, đó đương nhiên là kết quả tốt nhất, chỉ có điều...”
“Về phần Trương Tân Kiệt...” Lưu Hạo hừ một tiếng, “Định tội hắn chính là ta, thẩm vấn hắn cũng là ta, hạ lệnh bắt hắn cũng là ta, Điền phó tướng nói lời ấy là đang chất vấn bản tướng sao?”
Lời này quả thật khó thể phản bác, Điền Sâm im lặng, Lưu Hạo thấy hắn không còn lắm miệng, quay đầu muốn tiếp tục bố trí, lại bị một tiếng cấp báo cắt ngang.
“Lại có chuyện gì nữa?” Lưu Hạo cao giọng quát lớn.
“Bẩm tướng gia...” Thị vệ truyền lệnh sợ mình chạm đến cơn tức của Lưu Hạo, nơm nớp lo sợ đáp, “Tôn tướng quân và Khưu phó tướng đã trở về, có việc bẩm báo.”
“Truyền vào.” Lưu Hạo vung tay áo, hắn vô cùng chờ mong Tôn Tường có thể đem về cho mình tin tức tốt.
Tiểu tướng đi vào trong điện lại khiến người khác giật nảy cả mình, Tôn Tường một thân đầy bụi đất bùn máu, trên mặt mấy chỗ tím xanh sưng ngấn. Nếu chỉ là y giáp lộn xộn thì cũng thôi đi, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra biểu cảm chán nản sa sút tinh thần, quả thực trước nay chưa từng có.
“Bại rồi?” Lưu Hạo thấy thế hỏi.
Tôn Tường không lên tiếng, chỉ gật nhẹ đầu. Lưu Hạo chán ghét cái bộ dạng này của hắn, nhưng người này là đại tướng trong tay gã, không thể lên mặt trách mắng trước mặt mọi người, chỉ đành quay qua nói chuyện với hắn, muốn hỏi rõ ràng Hàn Văn Thanh rốt cuộc đã làm gì nói gì.
Khưu Phi tiến lên phía trước chắp tay nói, “Mạt tướng có chuyện cần bẩm báo.”
Lưu Hạo ngắn gọn đáp: “Nói.”
Gã cũng không mong chờ tin tức Khưu Phi mang về sẽ là tin tốt gây chấn động gì, vì vậy rất bất ngờ khi nghe Khưu Phi nói, “Trong quân Bá Đồ có một người đội mũ che màu xám, sánh vai bên cạnh Trương Tân Kiệt. Thủ hạ của mạt tướng có một người ngày xưa là binh lính Hoàng Phong quân, nói rằng vị mũ xám đó chính là Quách Minh Vũ tướng quân, hiện nay chính là Phần Hương đại sư.”
“Ngươi nói cái gì?” Điền Sâm kích động nói, “Là thật sao?”
Lúc Khưu Phi nói ra hai chữ “Hoàng Phong”, Lưu Hạo đã phát giác không đúng, nhưng không kịp quát bảo hắn im miệng, để Điền Sâm nghe được câu sau.
Khưu Phi nói tiếp: “Khi còn nhỏ ta ở bên sư phụ được người dạy bảo, từng gặp Phần Hương đại sư vài lần. Vị kia mặc y bào xám, tuy che mặt nhưng phong thái quả thực không khác biệt với Phần Hương đại sư.” Hắn lại quay đầu nói với Lưu Hạo, “Mạt tướng không dám kết luận bừa, mong Lưu tướng điều tra việc này. Nếu người áo xám kia chính là Phần Hương đại sư, việc quốc sư mưu phản, có lẽ nên lật lại thẩm tra một lần nữa.”
Lưu Hạo híp mắt, còn chưa kịp nói gì, Điền Sâm đã giành nói, “Lưu tướng, xin cho phép mạt tướng điều tra!”
“Điền Sâm.” Lưu Hạo gọi tên hắn.
“Có mạt tướng.” Điền Sâm cao giọng đáp, nhưng câu sau của Lưu Hạo lại nằm ngoài dự kiến của hắn.
“Ngươi cảm thấy, bản tướng là loại người như thế nào?” Lưu Hạo híp mắt lại, phủi phủi ống tay áo, hỏi hắn.
“Chuyện này...” Điền Sâm có chút chần chừ, không biết vì sao tự dưng bị hỏi như vậy.
“Lưu tướng từ khi Đại Diệu thành lập đã cần cù chăm chỉ lo chuyện chính sự, làm việc nên làm...” Điền Sâm nói, không tự chủ được gãi đầu một cái, Lưu Hạo thấy dáng vẻ này của hắn, càng không thích hơn.
“Trương Tân Kiệt nhìn như thanh khiết không tham quyền vị, nhưng trong tâm hắn chắc gì đã không có ý đồ làm loạn. Tự mình kết đảng với chúng tướng Bá Đồ quân, mưu đồ bí mật điều binh chiếm giữ các đồn trú, ra pháp lệnh diêm khóa*, cai quản thuế lương thực Đông Nam,... Từng chuyện từng chuyện một, ý đồ của hắn là muốn nắm giữ cả trọng binh lẫn thuế ruộng thuế muối trong tay.” Lưu Hạo chậm rãi nói, “Điền phó tướng đối với hành vi lạm quyền như vậy, có thấy đáng ngờ?”
*Diêm khóa: Thuế muối = thu thuế muối ăn buôn bán trên thị trường. Từ nước Tần thời Chiến Quốc đã trưng thu thuế muối, đến thời Hán, Đường, muối chuyên bán đều bị đánh thuế và quản lý bởi quan địa phương.
Điền Sâm không biết đáp lại như thế nào, Khưu Phi lại xông về phía trước một bước nói, “Hàn đại tướng quân và Phần Hương đại sư giờ phút này đang ở cạnh quốc sư, nếu quốc sư thật có ý đồ muốn soán vị, Nhị thánh sao lại thản nhiên như thế ở cùng ngài?”
“Trương Tân Kiệt vốn chính là quân sư của Hàn Văn Thanh.” Lưu Hạo lạnh giọng nói, “Bản tướng lại cảm thấy, đây là cục diện do hai người bọn họ cùng nhau bố trí, ngươi nhìn vị trí chia ba của Tam Thánh, nếu kết hợp lại thành một ghế rồng, có lẽ càng hợp với tâm ý của một số người.”
“Từ khi Đại Diệu thành lập, Tam Thánh đã cùng hẹn nhau, không tham đế vị, cùng nhau phụ chính. Chuyện cũ chỉ cách nay mười năm, lời nói vẫn văng vẳng bên tai, Lưu tướng hà cớ gì lại nói ra lời ấy?” Khưu Phi dừng lại một chút, nói tiếp: “Khó tránh người khác có chút nghi ngại.”
“Đúng sai không phải chỉ dựa vào một lời nói nhất thời mà phán xét được.” Lưu Hạo mặt mày âm trầm, “Đại quân Bá Đồ vây công ép thành, bản tướng không muốn đồng bào chĩa gươm giáo vào nhau đánh giáp lá cà, vì vậy phải bày binh đề phòng cho tốt.”
“Hàn đại tướng quân và Trương quốc sư nếu thực sự có tâm giành đế vị, sẽ không có khả năng thả ta còn sống trở về.” Ai cũng không ngờ tới Tôn Tường lúc này lại đột nhiên mở miệng.
“Không phải chỉ là chiêu mua chuộc lòng người của bọn chúng sao?” Lưu Hạo chỉ cảm thấy sơ hở trước mắt ngày càng nhiều, kế hoạch của hắn từ khi Hàn Văn Thanh xuất hiện cứu Trương Tân Kiệt đi đã bắt đầu dần dần lệch hướng... Nếu lúc ấy trực tiếp giết chết Trương Tân Kiệt hoặc nhổ cỏ tận gốc chùa Phần Hương, sẽ không xuất hiện nhiều phiền toái như vậy... Lưu Hạo trong lòng phẫn hận không thôi, sớm biết như vậy, sớm biết... Đều do cái tên Trần Dạ Huy kia, ra tay sao lại không thể nhanh gọn tàn nhẫn hơn một chút.
Khưu Phi và Điền Sâm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt Điền Sâm đều là mờ mịt không rõ biểu cảm, hắn cực kỳ kính phục Trương Tân Kiệt, nhưng Lưu Hạo từ khi phong tướng đến nay cũng thực sự là tận chức tận trách. Điền Sâm không thể tin được Trương Tân Kiệt sẽ có tâm làm phản, nhưng Lưu Hạo dường như cũng không phải loại người này...
Khưu Phi lại nghĩ sâu hơn so với hắn, Phần Hương đại sư bây giờ ở cùng Bá Đồ quân, trận hỏa hoạn đốt chùa kia trở nên kỳ lạ. Nếu không phải Trương Tân Kiệt ra lệnh, kẻ sau màn sai sử là ai? Hắn nhìn Lưu Hạo một chút, nếu có người muốn làm hại tới Quách Minh Vũ... Vậy chuyện ít năm trước Diệp Thu đi Tây Hải sau đó bặt vô âm tín, phải chăng cũng có người cố ý thao túng?
Lưu Hạo lại nghĩ, hai người này một kẻ hướng về Quách Minh Vũ một kẻ hướng về Diệp Thu, đều không thể giao việc quan trọng vào tay được, nhưng hiện tại cũng không thể vạch mặt, tạm thời cứ lá mặt lá trái với chúng trước, sau này quay lại xử lý cả mẻ sau.
Lưu Hạo trong lòng đang tính toán, bên ngoài đại điện lại truyền tới những tiếng bước chân vội vã, dường như có tin tức truyền đến.
“Bẩm tướng gia!” Thị vệ truyền lệnh nơm nớp lo sợ mở miệng, “Đường phó tướng mở cửa Nam, xuất thủ nghênh chiến Bá Đồ Lâm Kính Ngôn.”
...