Hoàn [Nhất Trụ Kình Thiên 2020] [Hàn Diệp] Cao Thủ Nuôi Cá

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Hàn Diệp] Cao Thủ Nuôi Cá
Author: Vô Ngũ Vật Ô (无五物污)
Edit + beta: Cửu Cửu



Artist: The Ring Means All

Thuộc Project mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh
Nhất Trụ Kình Thiên
Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Bá Đồ mười năm, trước sau như một.

1.

Nhà của Hàn Văn Thanh đặc biệt buồn tẻ.

Bài trí trong nhà cũng giống như con người hắn.

Trắng đen rõ ràng, trực lai trực vãng.

Hắn có một người bạn cực kì ồn ào, đến chơi nhà cũng cho hắn một đề nghị ồn ào không kém:

"Hàn Văn Thanh, nhà anh thật sự rất tẻ nhạt tẻ nhạt, anh có muốn nuôi thú cưng gì không, con mèo nhà tui cực kì cực kì cực kì cực kì đáng yêu, tui gọi nó là Ngư Văn Châu, ha ha ha, anh muốn hỏi vì sao lại là Ngư đúng không, tui nói cho anh nghe này. . ."

Phiền.

2.

Hôm nay lúc Hàn Văn Thanh đi qua một cửa tiệm bán cá lại đột nhiên nhớ đến lời của cậu.

Hắn không biết tiệm này mở từ lúc nào, mặc dù ở rất gần nhà hắn.

Hắn suy nghĩ một chút mới bước vào, bên trong bày biện như một nơi dùng để bói toán vậy.

Chủ tiệm là một người đàn ông, một người đàn ông rất thu hút, là một người đàn ông mang cặp mắt to nhỏ rất thu hút.

3.

Hàn Văn Thanh tự nhận đạo hạnh không sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn, vì thế chuyên tâm xem cá.

Bể cá của cửa tiệm này rất kì quái. Chỉ có một cái, không hề ngăn tách riêng mấy loại cá dữ.

Bên trong có cá nhỏ nhiều màu sặc sỡ, cũng có cá lớn trông rất hung ác.

Nhưng kì diệu là đều rất bình yên.

Bọn chúng chen chúc nhau bơi lội, rồi lại tụ tập thành từng bầy.

Nhưng trong góc có một con cá nằm sấp giống như đã chết vậy.

Chủ tiệm thấy ánh mắt của hắn, thiện ý giải thích:

"Có lẽ nó đang ngủ trưa."

4.

"Không, nó chỉ đang lười mà thôi."

Chủ tiệm ngước con mắt bự của mình lên, Hàn Văn Thanh nói cũng đúng.

5.

Hắn vẫn mua con cá này, bởi nhìn qua có vẻ khá dễ nuôi.

Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt của chủ tiệm còn cười như không cười... Mỗi lần nghĩ đến đều lạnh hết sống lưng.

Hắn cũng không lấy mấy cái tên dễ nuôi kiểu như Hàn Cẩu Đản các thứ.

Hắn nghĩ nghĩ, gọi nó là Diệp Tu.

6.

Hàn Văn Thanh không tìm được bể cá, cái tiệm hố cha kia cũng không bán.

Vì thế hắn lục lọi tìm cái gạt tàn thuốc trong đống đồ mua từ lâu, Diệp Tu rất nhỏ, thả vào bên trong là vừa.

Nhìn hắn hơi thô kệch nhưng làm việc vẫn rất tinh tế.

Bỏ qua hai lần đổi nước suýt chút làm Diệp Tu rơi ra ngoài, hai ngày đi công tác quên cho hắn ăn...

Thực ra... Vẫn rất cẩn thận đó...

Ha?

7.

Diệp Tu sống ở nhà hắn rất vui vẻ.

Trước đây cậu cũng từng sống ở nhà người khác.

Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế là cậu không thể chấp nhận được cảnh ngủ cũng phải mở to mắt, màu sắc hai bên mắt còn không giống nhau.

Thiếu niên dở hơi Diệp Tu, cả ngày cảm thấy bản thân chính là thần, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy trào phúng.

Vì thế mỗi ngày cậu đều mơ thấy ác mộng bị trả về tiệm bói toán của mắt bự.

So với nơi đó, tuy mặt ví tiền Hàn Văn Thanh đến cái bể cái cũng không mua được, thường ngày còn hay mặc kệ cậu, nhưng có ăn có uống, cũng không ném cậu đi.

Cũng? Khá? Tốt?

8.

Hàn Văn Thanh ngồi trên sô pha trên uống rượu xem bóng,

Diệp Tu chán muốn chết nhả bong bóng.

9.

Chậc, cẩu độc thân.

Diệp Tu nghĩ đến mối tình đầu của mình.

Cậu đã từng thích một bạn cá nhỏ xinh đẹp.

Sau đó, cậu phát hiện đối phương là đực.

Chậc, tuy đây đã là chuyện quá khứ mấy trăm năm trước rồi, cậu vẫn muốn nói:

F*ck, *chỉ vào ngực* đau ở đây này.

10.

Kỳ thực Hàn Văn Thanh không thích xem bóng, hắn cảm thấy việc này có chút ngu ngốc.

Cũng không thích uống rượu, hắn thấy không ngon.

Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, bạn gái yêu nhau ba năm, chia tay với hắn.

Hàn Văn Thanh chú ý tới con cá kia, dường như Diệp Tu đang xem bóng, hai mắt chăm chú nhìn TV không nhúc nhích.

Chầm chậm nhả bong bóng.

Khóe miệng cong lên.

Diệp Tu đột nhiên quay ngoắt lại.

Hàn Văn Thanh vội vàng uống một hớp rượu, mặt mũi đoan chính nhìn màn hình.

11.

Hàn Văn Thanh trầm mặc xem bóng, Diệp Tu thật sự không rõ rốt cuộc hắn ủng hộ đội nào.

Đội này đá vào hắn bày ra một vẻ mặt, đội kia đá vào hắn cũng bày ra vẻ mặt đó.

Diệp Tu thích đội mang áo màu đỏ, thỉnh thoảng còn bình (nhả) luận (bong) thêm (bóng).

Tuy rằng đã sớm biết đội đỏ sẽ thắng, nhưng khi kết thúc cậu vẫn vui đến muốn lộn vòng.

Lại bơi một vòng, nhìn xuyên qua lớp thủy tinh của cái gạt tàn.

12

Trên bàn xếp thật nhiều bia.

Hàn Văn Thanh đang ngủ.

-TBC

13.

Mặc dù trời đã bắt đầu trở ấm nhưng vẫn còn hơi se lạnh.

Diệp Tu nghĩ ngợi một phen, vẫn quyết định nhảy ra khỏi gạt tàn, giãy giãy trên đất một lúc.

Một người con trai trần trụi xuất hiện trong phòng, toàn thân run run.

Diệp Tu cúi đầu bóp bụng mỡ của mình.

Ừa, mình chắc cần vận động thêm.

14.

Diệp Tu trầm mặc nhìn Hàn Văn Thanh mấy lần rồi lại nhìn bản thân.

Cảm thấy tính khả thi của việc ôm lão Hàn vào phòng ngủ không lớn.

Đành vào phòng ngủ lấy chăn ra đắp lên cho Hàn Văn Thanh.

15.

Diệp Tu chỉ định hoạt động chân tay một chút rồi lại nhảy về cái gạt tàn thuốc, đây là việc cần đến kĩ thuật.

Hàn Văn Thanh lúc ngủ cũng cau mày.

Diệp Tu không vui, duỗi tay muốn ấn phẳng nó.

Sau đó Hàn Văn Thanh bắt được tay của cậu, Diệp Tu không sợ, ngược lại rất hứng thú muốn biết Hàn Văn Thanh lúc say sẽ nói chuyện gì.

Nhưng hắn không nói cái gì cả.

Mấy cái 'đừng rời bỏ tôi' đâu rồi, nhân tính ở đâu!

Mà hắn vẫn không buông tay.

Tay của Hàn Văn Thanh thật ấm.

16.

Lúc Hàn Văn Thanh tỉnh dậy đầu vẫn còn đau, vừa mở mắt ra liền cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Nhất định là mình rời giường không đúng cách.

Hàn Văn Thanh lập tức tỉnh táo, nhìn vật thể màu trắng không rõ là gì đang ngọ nguậy trong ngực mình, thầm nghĩ.

Lúc này vật thể màu trắng không rõ là gì - Diệp Tu - cũng tỉnh.

Dụi mắt, duỗi lưng, suýt chút đập vào khuôn mặt quý giá của lão Hàn.

"... Cậu là ai?"

"Đù má Hàn Văn Thanh, đồ nam nhân phụ bạc."

"..."

"... Đợi đã, đứng dậy rồi nói, cái thứ gì kia của anh... chọt phải tui."

17.

Lúc Hàn Văn Thanh từ phòng tắm bước ra, Diệp Tu chỉ mặc độc một chiếc áo phông của hắn, hai chân để trần lắc la lắc lư.

Không biết vì sao, Hàn Văn Thanh có chút muốn đánh hắn.

"Cmn cậu có thể mặc vào quần không."

Diệp Tu vô tội nắm áo của mình, lại cầm cái quần ở bên cạnh ướm lên.

"Quá rộng."

Hàn Văn Thanh cũng bất ngờ đổi ý.

"Vậy cậu khỏi cần mặc!"

18.

Hàn Văn Thanh đập hai quả trứng gà vào nồi nước sôi sùng sục.

"Yo, mẹ hiền vợ đảm ha lão Hàn." Diệp Tu chống cằm cảm thán nói.

"Câm miệng. Cậu rốt cuộc là ai?"

"Ừm... Nói ra thì rất dài."

Hàn Văn Thanh chần xong hai quả trứng, lại rót hai cốc sữa bò, đặt trước mặt mình và Diệp Tu.

Sau đó im lặng nhìn Diệp Tu, một bộ rửa tai lắng nghe.

"Ngày xưa có một con cá nhỏ bé hoạt bát, sau này nó phát hiện mình có thể biến thành một mỹ nam đáng yêu năng động, hiện tại mỹ nam đó đang ở trước mặt anh."

Diệp Tu kể hết đầu đuôi câu chuyện, cảm thấy năng lực kể chuyện của mình lại đạt tới một cảnh giới mới.

"..."

"Oa, trứng chần ăn rất ngon."

19.

Hàn Văn Thanh cảm thấy thế giới quan duy vật của mình chịu đả kích nặng nề.

Nhìn cái gạt tàn rỗng tuếch, lí do duy nhất là người con trai không rõ lai lịch này đã ăn mất Diệp Tu của hắn, nhất định là vậy.

Nhưng khi người kia biến thành một con cá, tự nhảy vào trong gạt tàn, Hàn Văn Thanh cảm thấy mình nên đi luyện tập thêm để bình tĩnh một chút.

20.

Hôm nay sắc mặt của Hàn Văn Thanh vô cùng lạnh lùng, boss trong vòng bán kính trăm dặm cũng không dám lại gần.

Hắn muốn đi tìm người bán cá mắt bự kia.

Thế nhưng cửa tiệm kia lại biến thành tiệm bán đồ chơi tình thú.

Chủ tiệm sợ đến mức phải đóng cửa, Hàn Văn Thanh trừng cái cửa cả mười phút.

Thời đại này, đồ chơi tình thú cũng có người muốn cướp, aizz, thói đời.

21.

Trong đầu Hàn Văn Thanh xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Diệp Tu.

Đành nuôi vậy, dù sao cũng đã mất mấy chục ngàn mua về.

22.

Hóa đơn tiền điện hàng tháng ngày càng tăng.

Hàn Văn Thanh cũng dần quen với sự tồn tại của Diệp Tu.

Tan tầm về có khi thấy cậu đang ngồi xem TV cười ngã trái ngã phải trên sô pha.

Có khi thì ở trong thư phòng chơi game chém giết bùm chíu.

Ồ còn nữa, cậu còn nấu cho hắn một bàn đồ ăn đen thùi, vậy mà vẫn tự hào xưng là sách dạy nấu ăn của loài cá.

Hàn Văn Thanh nói, phụt—

Có lần cậu đột nhiên bước vào lúc Hàn Văn Thanh đang tắm dở, suýt chút bị Hàn Văn Thanh bóp chết, may mà cậu nhanh trí biến thành cá mới bảo toàn được một mạng.

Hàn Văn Thanh tâm tình phức tạp nhìn Diệp Tu bơi loạn trong bồn tắm.

Cậu ta... Sẽ không bị luộc chín chứ?

-

Diệp Tu xoa nhẹ hai đầu lông mày nhíu chặt của Hàn Văn Thanh.

Cuộc đời của cậu giống như một mê cung, lắm chỗ quanh co, thị phi phức tạp.

Có người đứng ở nơi đó chờ cậu, người đó sẽ thắp sáng con đường phía trước, trong một đoạn kí ức kì lạ, bọn họ cùng chiến đấu, vui vẻ, đau buồn, bi thương, lưu lại một khoảng thời gian quý giá.

Có lẽ cuộc đời của cậu quá dài, Hàn Văn Thanh chỉ là một luồng sáng rực rỡ chớp mắt trong sinh mệnh của cậu. Có lẽ cuộc đời của hắn quá ngắn, mà cậu, chỉ là một con cá cảnh bình thường được hắn nuôi khá lâu thôi.

Nhưng những điều này đều không ảnh hưởng.

Người đi, ta không tiễn người. Người tới, dẫu mưa to gió lớn ta đều đón người.

Gặp được nhau, bầu bạn bên nhau, là điều đẹp đẽ nhất trong đời họ.

--- END ---
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Được rồi, mặc dù cái comment này không hợp hình ảnh ngọt ngào vui vẻ khoái hoạt lắm cơ mà.... con cá đực mà Diệp Tu từng thích cách đây hàng trăm năm không phải là Hàn Văn Thanh chuyển kiếp chứ hả?
 

Bình luận bằng Facebook