Hoàn [Nhất Trụ Kình Thiên 2020] [Hàn Đội trung tâm - Hàn Trương] Mười năm chạy đua với thời gian.

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Mười năm chạy đua với thời gian

Fic thuộc Project mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh
Nhất Trụ Kình Thiên

Author: 慕谨汐
Thread starter: 张佳乐头上的小花儿
Beta: @Gingitsune
Link gốc: [韩文清中心/韩张]我和时间赛跑十年(17韩队生贺)-慕谨汐
[Hàn Văn Thanh trung tâm / Hàn Trương]
So với tất cả những tuyển thủ chuyên nghiệp khác, tuổi 18 của Hàn Văn Thanh gian nan hơn, thiếu thốn hơn, nhưng ấn tượng sâu sắc hơn rất nhiều.

Căn phòng nhỏ ngột ngạt bức bối, máy chủ kêu o o tra tấn màng nhĩ mọi người, hơi nóng tỏa ra vô tận làm hơi thở cũng hầm hập theo. Anh cứ thế ngồi còng lưng ngồi trước máy vi tính, là đội trưởng lại kiêm luôn vai trò hội trưởng công hội, ban ngày huấn luyện cùng chiến đội mới thành lập, tối đến dẫn dắt công hội đi cướp boss dã đồ thâu đêm, cùng bọn Diệp Tu, Ngụy Sâm đánh giết đến đỏ cả mắt, giữa màn bom lửa đạn khắp bản đồ cùng một mảnh tiếng mắng vang trời, chỉ lạnh lùng bỏ lại một tiếng “A” trên kênh chat.

Bá Đồ là giang sơn một tay anh gầy dựng.

Không có thiên tư trí trá bày ra mưu kế khiến người mắc câu, anh từng chút từng chút giành lấy bằng nắm đấm.

Lần đầu tiên đối mặt với Diệp Tu và Tô Mộc Thu, Tô Mộc Thu bật nhảy đến trước mặt anh, hỏi: "Ngươi chính là Đại Mạc Cô Yên đó sao? Chính là người có tỷ lệ thắng cao nhất trong đấu trường?" Rồi vẫy tay với người sau lưng la to: "Diệp Thu, mau tới cúng bái đại thần!"

"Aiyo, lợi hại ghê ta. Cơ mà đại thần ông nên cúng bái không phải là tui sao? Tui mới là người có số lần thắng ông nhiều nhất?"

"Mày cút!"

Trong lúc Thu Mộc Tô cùng Nhất Diệp Chi Thu cãi nhau nhí nha nhí nhố, Đại Mạc Cô Yên hờ hững đứng né sang bên, chẳng nói tiếng nào. Thực ra thanh niên 18 tuổi cũng không chín chắn như vẻ bề ngoài, anh chỉ không biết nên nói gì, có những chuyện một khi nói ra với người khác, thì ý nghĩa của nó sẽ không còn như trước. Cho nên Hàn Văn Thanh sẽ không giải thích rằng mình đã ngâm mình trong đấu trường mười ngày liên tục, đánh tới muốn ói, nhưng vẫn kiên trì chờ mong trận tiếp theo sẽ tìm được một viên ngọc chưa mài.

Những lúc tinh thần bị giày vò sa sút nhất chính là khi anh chiến đấu một mình.

Không chỉ có Diệp Tu và Tô Mộc Thu tìm anh, chính anh cũng đang tìm hai người. Trước khi gặp được bọn họ, Hàn Văn Thanh vẫn luôn nghĩ ngợi, "Đến Bá Đồ đi" và "Bá Đồ chờ các cậu", câu nào mới càng khí thế. Đến khi thật sự gặp mặt, tên công hội đeo trên đỉnh đầu hai nhân vật làm kịch bản soạn sẵn sụp đổ tan tành, Hàn Văn Thanh lại có thêm hai kẻ vừa là bạn đồng hành vừa là đối thủ.

Loại mà đánh nhau đầy trời mưa máu trong game, lại vẫn là những đồng bọn đầy năng lực hoàn toàn đáng tin cậy.

Tiếc nuối và hụt hẫng khó mà tránh được, nhất là khi đối phương có hai người đồng cam cộng khổ, mà anh vẫn phải một mình gánh vác cả tương lai Bá Đồ.

Những lúc cùng đường mạt lộ mù mờ nhất, nỗi thất vọng này lại càng bị phóng đại vô số lần.

Hàn Văn Thanh nghĩ, sở dĩ anh mỉa mai trào phúng hết mực khi nghe tin Diệp Tu giải nghệ vào mùa giải thứ tám, là vì ngay từ lúc ban đầu, đúng hơn là từ khi Tô Mộc Thu tạ thế, giữa anh và Diệp Tu luôn tồn tại một sự đồng cảm môi hở răng lạnh trước vận mệnh tương đồng.

Cả hai đều hiểu túc địch của mình lòng ôm hoài bão, cũng vượt qua hành trình khó khăn gian khổ vươn tới hy vọng trong hiu quạnh cô đơn, tựa chính bản thân.

Mùa giải đầu tiên, không có nguồn tài trợ dồi dào, một đám sáu người ở trong ký túc xá oi bức ẩm ướt, lúc đi thi đấu chỉ toàn ngủ ở nhà trọ mười mấy nhân dân tệ một ngày, hoặc ngủ tạm bợ trên giường cứng của chuyến tàu đêm. Thảm nhất là trận đấu ở tuần lễ vàng ngày 1 tháng 10 năm đó – Bá Đồ gặp Vi Thảo tại sân khách. Câu lạc bộ nhất thời sơ sẩy, chẳng tranh được cả ghế cứng tàu hỏa, đoàn người ngắc ngoải cả một buổi tối trên xe buýt đến Bắc Kinh, lớp say xe lớp dằn xóc khiến bọn họ mệt mỏi hơn bất kỳ lúc nào.

Trận đấu ấy, Bá Đồ, phải nói là thảm bại.

Mà một câu "Trạng thái tuyển thủ không tốt" chỉ có thể khiến fan bùng nổ tức giận.

Giải thích so với im lặng càng tệ hại hơn.

Sau cùng, Hàn Văn Thanh ôm toàn bộ trách nhiệm vào mình: "Do tôi phán đoán sai lầm."

Đêm đó anh vào diễn đàn Vinh Quang, ngay trang đầu đã thấy chủ đề "Hạ đài đi Hàn Văn Thanh". Trên chuyến tàu về, toa xe tối thui rất thích hợp để ngủ, nhưng Hàn Văn Thanh không thể thả lỏng, dù thần kinh của anh đã làm việc căng thẳng tột bực suốt hai ngày qua.

Đó là năm anh mười tám tuổi, khi những tuyển thủ khác được chiến đội bảo bọc suốt hai ba năm tạo điều kiện để tự tin bước lên đài chiến đấu, vai anh đã phải rộng lớn và kiên cường hơn so với bất kỳ vai một tuyển thủ nào khác.

*

Trước mùa giải thứ tư…

Bá Đồ trong mắt người khác mắt: Chiến đội ông lớn ba lần tiến vào vòng chung kết.

Bá Đồ trong mắt Hàn Văn Thanh: Không lấy được quán quân, toàn bộ đều là danh hão.

Diệp Tu, khi đó vẫn còn núp dưới cái tên "Diệp Thu", đã nói trong một lần phỏng vấn: "Ai có thể chặn bước Gia Thế đoạt tứ quan liên tiếp mùa giải này thì tôi không biết, nhưng người gai mắt nhất trong suốt ba mùa giải qua khi chúng tôi đoạt quán quân chắc chắn là lão Hàn."

Câu này vừa đăng báo, fan Bá Đồ và Gia Thế liền quậy nát diễn đàn ròng rã ba ngày, mãi đến khi admin dẹp loạn, đẩy post khác lên, xóa ID, sự việc mới lắng xuống.

Nhưng người bị hại lại cảm thấy Diệp Tu nói rất đúng.

Đương nhiên gai mắt.

Đương nhiên là cực kỳ gai mắt.

Bá Đồ trước sau như một, mục tiêu chỉ có quán quân.

Chưa đạt được mục tiêu, là chưa hoàn thành nhiệm vụ, bị tước mất cả vinh dự lẫn ước mơ.

Không chỉ có Hàn Văn Thanh, cả Bá Đồ đều không cam lòng lỡ mất cơ hội đạt cúp Vinh Quang, cũng vì sự không cam tâm chất chồng năm này qua năm khác mà càng thêm nỗ lực. Đỉnh núi đó nhất định phải chinh phục, để tầm mắt ngạo nghễ phóng nhìn khắp non sông.

Vào lúc khát vọng quán quân của Hàn – kẻ lữ hành trong cô độc – Văn Thanh lên đến đỉnh điểm, Trương Tân Kiệt xuất hiện.

Thẳng thắn mà nói, mới đầu Hàn Văn Thanh cũng như những người khác, không hề nghĩ Trương Tân Kiệt có thể trở thành tuyển thủ chính thức. Chức nghiệp mục sư vốn đã thiếu linh hoạt, người thao tác nhân vật lại còn quá mức nghiêm cẩn bảo thủ.

"Cậu hoàn toàn không hợp với Bá Đồ." Hàn Văn Thanh đã đánh giá cậu ta như thế.

"Thoạt nhìn thì thế." Trương Tân Kiệt nhẹ nhàng đáp lại, "Nhưng cho dù phong cách giống nhau, không đồng lòng cũng vô dụng." Cậu vạch trần, sau đó nói thêm: "Tôi và Bá Đồ có cùng một mục tiêu, trăm sông đổ về một biển."

Sau đó, Hàn Văn Thanh cật lực dẹp yên mọi ý kiến phản đối, giữ lại Trương Tân Kiệt.

Một dịp đến trại huấn luyện, anh nhìn thấy thiếu niên kia, dù bị bác bỏ vẫn chỉnh chu nghiêm túc làm tròn bài huấn luyện của mình và ghi chú những thứ chẳng ai hiểu được, quyển sổ ghi chép chi chít kia tựa như những mảnh vỡ của hồi ức, khiến Hàn Văn Thanh như thấy được mình của ngày xưa.

Đứng một bên "nhìn trộm" lại bị người phát hiện, Trương Tân Kiệt chào anh.

"Nhanh chóng trưởng thành, còn nhiều điều phải học lắm." Hàn Văn Thanh đáp lại thật ngầu. Anh trước giờ vẫn không biết khen ngợi người khác, hay là nên nói, một câu như thế có thể hiểu là cách Hàn Văn Thanh tán dương.

Rõ ràng Trương Tân Kiệt hiểu được, cậu không nói gì, nhưng ánh mắt sáng trưng hiển hiện ý cười.

Dòng máu tươi trẻ khiến Bá Đồ bừng bừng sức sống, nền tảng chiến thuật của Trương Tân Kiệt ngày càng sắc bén nhờ kinh nghiệm thực chiến ngày càng gia tăng. Từ lúc có song hạch chỉ huy, Bá Đồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mà điều kỳ lạ chính là, hai người hai tính cách hoàn toàn khác biệt, lại chẳng hề xảy ra cục diện mâu thuẫn gay gắt hay ý kiến trái chiều lúc thi đấu.

Thực tế chứng minh, người thông minh bình tĩnh như Trương Tân Kiệt đã khẳng định câu nói của mình ở lần gặp đầu tiên – trăm sông đổ về một biển – khoảnh khắc nâng chiếc cúp Vinh Quang, Hàn Văn Thanh chợt nhớ.

Năm đó, dồn dập tin vui: Bá Đồ - Quán quân, Hàn Văn Thanh - MVP, Trương Tân Kiệt - Tân binh tốt nhất.

Khi phỏng vấn, Hàn Văn Thanh nói: "Nếu Gia Thế thật sự thẹn quá hóa giận, tôi thấy lo lắng thay cho tương lai của họ, bởi vì đây chỉ mới là khởi điểm của Bá Đồ."

Trương Tân Kiệt nói: "Bá Đồ là nơi có thể khiến người ta nhìn thấy tương lai, điều đó không thể chối cãi. Nhân cơ hội này xin được hướng về đội trưởng của chúng tôi bày tỏ một lời: anh chính là đội trưởng tốt nhất."

Hàn Văn Thanh hơi đắc ý lại có chút kiêu ngạo mà nghĩ trong lòng: Tất nhiên là thế rồi.

Đó là năm thứ tư anh theo đuổi Vinh Quang, thu được hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, giấc mơ và vinh dự, còn có cả bạn đồng hành tốt nhất lẫn chiến đội tốt nhất – Bá Đồ.

*

Mãi về sau, mùa giải thứ tư vẫn là mùa giải ngọt ngào như một giấc mơ đối với Hàn Văn Thanh, thời điểm tuổi trẻ hăng hái nhất, kinh nghiệm lẫn thao tác đều đạt đến trạng thái đỉnh phong, chưa kể là đi đến tận cuối hành trình thi đấu.

Tựa hồ như không còn bất kỳ thời điểm nào để sống như lúc này.

Không phải tựa hồ, mà là sự thật. Giấc mơ vui vẻ nào cũng có lúc phải tỉnh.

Mùa giải thứ năm Bá Đồ phát huy không tốt.

Mùa giải thứ sáu, Bá Đồ dừng chân ở trận bán kết.

Mùa giải thứ bảy, thua ngay trận đầu vòng chung kết.

Có vài fan Gia Thế cay nghiệt đào lại câu nói của Hàn Văn Thanh trong buổi họp báo mùa giải thứ tư, viết post trào phúng hỏi mất mặt hay không. Khi bị phóng viên công khai hỏi thẳng, Hàn Văn Thanh hừ lạnh: "Bao năm qua, chẳng lẽ không phải Gia Thế luôn bị Bá Đồ đánh sấp mặt hay sao?"

Lời phản bác hiệu nghiệm đến mức đối phương á khẩu.

Dù thắng trên phương diện truyền thông, đêm đó Hàn Văn Thanh vẫn tự giam mình trong phòng.

Không ăn cơm tối, không tham gia huấn luyện.

Một mình ngồi trong phòng ký túc xá tối thui, không bật đèn, cũng không có ánh sáng nào chiếu tới.

Rõ ràng bọn họ nói đúng, ba năm nay, Bá Đồ càng lúc càng rời xa chiếc cúp quán quân.

Mà đây chưa phải là điều tệ hại nhất. Tệ hại nhất là, theo chân Ngô Tuyết Phong, lần lượt Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc, Phương Sĩ Khiêm giải nghệ. Hồi chuông cảnh báo vang inh ỏi ở một góc nào đó trong lòng Hàn Văn Thanh. Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, thời gian có sức sát thương hơn bất kỳ đại chiêu hay liên chiêu nào, từng bước ép sát, hung hãn vô tình đánh vào những gì mà anh đang cố duy trì.

Anh đã từng giãy giụa: liên tục không ngừng huấn luyện nhảy núi hai ba giờ đồng hồ một đêm. Thao tác quen thuộc từ lâu, quy trình đã nhớ nằm lòng, nhưng anh mãi vẫn không thể nào phá được thành tích mình đã lập khi trước.

Hàn Văn Thanh từ bài huấn luyện này, tận sâu trong lòng cảm nhận được một sự thật không thể nào phủ nhận: bên kia con dốc của sự nghiệp thi đấu.

Đêm đó anh giam mình trong phòng, buồn bực suy nghĩ rất lâu, vẫn không lối thoát.

Cuối cùng, Trương Tân Kiệt tự ý dùng chìa khóa dự phòng mở cửa mà vào.

Trong giây phút cửa mở ra, người kia cùng ánh sáng xuyên vào bóng tối, dường như mở ra một thế giới.

Mà việc đầu tiên Trương Tân Kiệt làm, chính là ôm lấy Hàn Văn Thanh, hôn anh. Đó là một nụ hôn rất mãnh liệt, ý nghĩa cũng rất rõ ràng. Từ lúc ngỡ ngàng ban đầu đến khi nồng nhiệt hôn trả, đầu óc Hàn Văn Thanh lóe qua vài khoảnh khắc mơ hồ.

Cho đến khi cả hai cùng hụt hơi, hít thở hào hển trong bóng đêm.

Trương Tân Kiệt nói: "Tốc độ tay không đủ, kinh nghiệm bù vào."

Hàn Văn Thanh nói: "Ừ."

Trương Tân Kiệt lại nói: "Ý thức không đủ, tôi bù vào."

Hàn Văn Thanh nói: "Được."

Trương Tân Kiệt lại hỏi: "Vậy anh còn lời gì muốn nói?"

Hàn Văn Thanh trầm giọng trả lời: "Chỉ còn một điều tôi muốn nói với em."

Trương Tân Kiệt cười nhẹ trong bóng tối: "Em biết rồi."

Bọn họ trời sinh ăn ý, không cần phải nói ra.

*

Cho nên sau đó, Bá Đồ thay đổi.

Nghiêm cẩn hơn bao giờ hết – Trương Tân Kiệt gánh lên vai trọng trách chỉ huy, đem phong cách khắt khe của bản thân dung hợp vào sự quyết chí tiến lên của Bá Đồ.

Cũng dốc cạn hùng tâm tráng chí hơn bao giờ hết - Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn. Bá Đồ như một cổ máy thu gặt lão tướng, trong một quãng thời gian người chơi Vinh Quang dùng hai chữ Bá Đồ như một đại danh từ miêu tả sự bi tráng xúc động lòng người.

Những đợt phỏng vấn Hàn Văn Thanh bắt đầu xuất hiện nhiều lần câu hỏi về trạng thái của anh: Điều gì giúp anh có nghị lực kiên trì tới tận hôm nay?

Thông thường phóng viên đưa ra câu hỏi này đều sẽ gặp phải ánh nhìn khinh bỉ của anh, "Nghị lực làm sao mấy người muốn viết bài tự đi mà nghĩ, tôi chỉ phụ trách cung cấp sự thật."

Hàn Văn Thanh thấy vấn đề này rất nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới, so với việc Hưng Hân thua Luân Hồi 0:10 càng nhảm nhí hơn nhiều.

Vì tình yêu, vì nhiệt huyết, vì quán quân, vì phải đưa chiến đội tiến xa hơn, vì bản thân, vì Trương Tân Kiệt, vì Bá Đồ.

Quá nhiều lý do, quả thật không thể từ bỏ bất kỳ cái nào. Ngay cả khi xét thấy bất luận là thể lực, tinh thần, kỹ thuật, đều không bằng năm xưa, Hàn Văn Thanh của Bá Đồ vẫn kiên trì như trước, trở thành lão tướng có kiếp sống chuyên nghiệp dài nhất trong lịch sử thể thao điện tử Vinh Quang.

Năm đó, ngày thi đấu với Lam Vũ cũng vừa đúng là ngày sinh nhật anh, cậu lạc bộ Bá Đồ tổ chức một bữa tiệc lớn mời tuyển thủ hai bên đến tham dự sau khi kết thúc thi đấu.

Đám nhóc thối nhà Lam Vũ rõ ràng nhoi hơn Bá Đồ. Hoàng Thiếu Thiên chồm lên vai Dụ Văn Châu, chỉ vào Tống Kỳ Anh, làm bộ kề tai nói nhỏ bằng một giọng thật to, ra vẻ bất bình lên án việc mầm non tổ quốc bị tiêm nhiễm độc hại: "Đội trưởng anh nhìn nè! Bộ dáng Tống Kỳ Anh ngồi ăn ở đó chả khác gì Trương Tân Kiệt! Cậu ấy thế mà là tương lai của Bá Đồ đó, một đứa bé đáng thương! Tại sao tôi có cảm giác so với Trịnh Hiên, cậu ta càng áp lực như núi?"

Dụ Văn Châu cười: "Bởi vì cậu ta là tương lai của Bá Đồ do đích thân Hàn đội và Tân Kiệt bồi dưỡng." Khóe miệng cong cong nói, "Cũng giống như chúng ta để Lư Hãn Văn nối gót cậu."

"Mấy lời này tôi không thích nghe đâu, tôi có đáng ghét như tiểu Lư sao, tôi có đáng ghét không có không có không có không?"

Sau đó Hoàng Thiếu Thiên thành công thu được cả đống trào phúng từ Bá Đồ.

Hàn Văn Thanh: "Có thể nói ra những lời này, da mặt của cậu còn hạn cuối không vậy?"

Trương Tân Kiệt: "Phải đảo chủ ngữ thành tân ngữ mới đúng Thiếu Thiên à."

"Khốn!" Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng ken két: "Độc miệng như thế nhất định tâm cũng đắng! Chúc mấy người mùa giải tiếp theo đạt được á quân!"

"Mẹ kiếp! Cậu nói gì đó!" Trương Giai Lạc, từ đầu đến cuối tập trung ăn uống căn bản không rảnh để bắn pháo, chợt nghe một từ then chốt lập tức nổ thành Bách Hoa Liễu Loạn: "Mấy người cũng vậy! Chúc mấy người mùa giải này đạt được á quân luôn nha!"

… Sau đó, lời chúc phúc lẫn nhau đã trở thành sự thật, mùa giải thứ tám và mùa giải thứ chín lần lượt ứng nghiệm lên từng đội.

Lúc tin tức được công bố, cũng là lúc hai người trên Weibo cho nhau một ngón giữa.

*

Tin giải nghệ được công bố trực tiếp trong buổi họp báo sau khi đoạt quán quân.

Khi những người ái mộ vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng to lớn "Sau bảy năm, Bá Đồ lại lần nữa đứng ở ngôi vị này, đoạt được Vinh Quang này", câu nói tiếp theo của người phát ngôn khiến tất cả như bị xối một gàu nước lạnh, "Đội trưởng đương nhiệm Hàn Văn Thanh đã không phụ sứ mệnh, ngày hôm nay tuyên bố giải nghệ, chính thức đặt một dấu chấm hết thật viên mãn trong kiếp sống hết thảy vì Vinh Quang của mình", gàu nước này xối lên đột ngột quá khiến không ai kịp phản ứng gì.

Kể từ lúc Lâm Kính Ngôn giải nghệ ở mùa mười khi Bá Đồ vô duyên với giải vô địch, ngoại giới bắt đầu xôn xao suy đoán bao giờ thì đến lượt Hàn Văn Thanh. Có người cũng từng chém đinh chặt sắt mà khẳng định: Nhiều lắm cũng chỉ chống đỡ hai năm nữa là cùng! Thế nhưng khi ngày đó thật sự đến, mọi người lại cảm thấy khó mà chấp nhận. Hoặc là nên nói, cho dù việc này đã nằm trong dự liệu thì vẫn không nén được tâm trạng u buồn lẫn cảm giác mất mát.

Bầu không khí nóng bức giữa tháng tám trong hội trường bỗng như phủ một lớp băng giá ngàn dặm của trời đông, vẻ sung sướng khi đoạt quán quân cũng như ý cười trong mắt đều bị đóng băng trên mặt mọi người, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Cho đến khi có phóng viên, vì tố chất chuyên nghiệp, bấm nút chụp hình, đèn flash như một tín hiệu làm vỡ vụn băng tuyết. Tất cả xôn xao.

"Hàn đội đâu? Hàn đội có muốn nói lời gì không?"

Hàn Văn Thanh, người đã gây nên sự đóng băng đột ngột lẫn sự huyên náo bất ngờ trong hội trường, tiếp lấy micro lần cuối cùng: "Trước khi giải nghệ, có thể mang quán quân về cho Bá Đồ. Tôi không còn gì nuối tiếc."

Khi tiếng nói cuối cùng của anh kết thúc, trong góc vắng của hội trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Trương Tân Kiệt ngồi bên cạnh Hàn Văn Thanh, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, thậm chí cũng không lộ ra bất kỳ vẻ mặt dư thừa, lúc này cũng giơ tay lên vỗ. Dần dần, tiếng vỗ tay vang dội khắp cả khán phòng, càng lúc càng vang như sấm nổ.

Hàn Văn Thanh nhắm mắt, giữa tiếng vỗ tay vang rền.

Một đêm dốc hết sức mình, đứng trên đài cao lĩnh cúp quán quân, họp báo bên trên tuyên bố tin tức nặng ký, tất cả đều lướt qua tâm trí, hệt như một kịch bản đã biết từ sớm giờ sắp hạ màn, hình ảnh trôi vùn vụt như đoạn ký sự trên truyền hình, hầu như không lưu lại trong đầu anh bất kỳ ấn tượng gì sâu sắc.

Thậm chí ngay cả trong khoảnh khắc vinh quang ấy, Hàn Văn Thanh cũng không có thời gian cảm nhận niềm vui sướng trọng thể mà mình mong mỏi bấy lâu. Có lẽ, vì mưu cầu quá lâu, mọi thứ đều trở thành trách nhiệm mà anh cần phải gánh vác. Vì thế, thay vì mừng rỡ, chi bằng nói, Hàn Văn Thanh vào thời khắc ấy cuối cùng đã có thể nhẹ nhõm thở phào.

Mọi kiên trì mọi chấp nhất vào lúc này đều tan biến.

Mọi áp lực mọi gánh nặng vào khắc ấy đều đổ sụp.

Dĩ nhiên, vẫn còn một ngọn lửa được tiếp tục truyền thừa. Chung quy vẫn còn đó Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc, Tần Mục Vân, Tống Kỳ Anh… và vô số những tân binh sóng sau xô sóng trước.

Còn anh…

Nghênh ngang đón nhịp thời gian, ròng rã mười năm, không hề chùn bước.

Hàn Văn Thanh nghĩ, cuối cùng mình đã có thể yên lòng sống chậm lại.

*

Mười năm chạy đua với thời gian.

Từ bàn tay trắng, dựng nên huyền thoại.

FIN

Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, từ lúc viết Toàn Chức đồng nhân cho tới giờ, có fic nào mình dụng tâm hơn fic này chưa, sửa sửa chỉnh chỉnh, xóa xóa giảm giảm, lật tới lật lui, lật đến cả trình tự cũng thay đổi hoàn toàn.

Có lẽ cũng khá khó đọc, nhưng trong mắt tôi, đây là cả thế giới của lão Hàn.

Rất ít khi viết theo góc nhìn Hàn đội, nên mãi vẫn sợ nó quá nặng nề, mà nói chung thì chính bản thân lão Hàn cũng đã khiến người ta có cảm giác nặng nề. Bất quá, trên thực tế, khi đi sâu vào, cảm động hơn nhiều chính là niềm hy vọng có thể giữ vững tay chèo đến tận mười năm.

Chúc cho ta một lòng yêu quí người nhà của Trương Tân Kiệt, Hàn đội, chúc anh sinh nhật vui vẻ!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook