Hoàn [Nhất Trụ Kình Thiên 2020][Hàn Lạc] Một Lần Lại Một Lần

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Hàn Lạc] Một Lần Lại Một Lần
Sản phẩm thuộc
Project Nhất Trụ Kình Thiên

Tác giả: Dạ Bất Tư Miên
Thể loại: Hướng nguyên
CP: Hàn Văn Thanh x Trương Giai Lạc
Edit: Gingitsune
Beta: @张佳乐头上的小花儿

Sinh Nhật Khoái Lạc, Hàn Văn Thanh
31.03.2020


Từ ngày về với nhau, Trương Giai Lạc cứ quấn lấy Hàn Văn Thanh hỏi anh động tâm từ khi nào.

Ban đầu, Hàn Văn Thanh chỉ cho rằng hắn được tỏ tình nên khoe mẽ, đến khi bị hỏi lần thứ năm mới chợt nhận ra Trương Giai Lạc thật sự hiếu kỳ. Hàn Văn Thanh cũng hiểu tâm tình của hắn, chung quy, theo lời Trương Giai Lạc, xu hướng tình dục của đội trưởng Bá Đồ trông còn thẳng hơn dãy cột điện trước cửa câu lạc bộ, dù có độc thân đến năm mươi tuổi cũng sẽ không bị người xung quanh nghi ngờ là đồng tính luyến ái.

Nhưng anh lại thích người cùng giới.

Còn bẻ cong luôn Trương Giai Lạc.

Vừa vặn trái ngược với Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc tuy ra đường rất hay bị người cùng giới giở đủ trò ve vãn, hắn lại là trai thẳng tận xương. Vẻ ngoài của hắn hoàn toàn chẳng liên quan gì mấy chữ "nữ tính" hay "âm nhu", thế mới khó hiểu. Ngay cả một Lâm Kính Ngôn nhìn mặt là biết gei cũng từng an ủi rằng, căn nguyên có lẽ nằm ở tướng mạo xinh xắn đậm chất dân tộc Vân Nam của hắn. Trương Giai Lạc nghĩ đến Đường Hạo, nghĩ đến Trâu Viễn, chả thấy tên nào có khí chất gei, càng nghĩ càng ấm ức, bèn đi tìm Hàn Văn Thanh đánh nhau. Đối với cảnh ngộ của hắn, Hàn Văn Thanh biểu lộ sự đồng tình sâu sắc, sau đó lôi hắn lên giường "đánh nhau".

"Tui giống gay chỗ nào? Anh nói tui nghe, tui sửa."

"Không cần sửa." Hàn Văn Thanh đè cánh tay Trương Giai Lạc không cho hắn giãy dụa, cúi đầu gặm cổ hắn: "Cậu thẳng."

"Tui thẳng anh còn ngủ tui?"

"Không phải cậu cũng rất sướng sao?"

Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của trai thẳng, Trương Giai Lạc liền trừng mắt định cãi lại. Hàn Văn Thanh sao có thể cho hắn cơ hội, vừa đè đùi hắn đâm thẳng vào, vừa vuốt ve tiểu Lạc Lạc. Trương Giai Lạc lập tức đầu hàng, nghe giọng chính mình liền biết đại sự không xong. Hắn ngước nhìn Hàn Văn Thanh, thấy người kia lộ vẻ "Thấy chưa" thì xấu hổ không chỗ trốn.

Hàn Văn Thanh đùa hắn cũng đùa xong rồi, thế công liền chậm lại, khẽ hôn khóe môi Trương Giai Lạc. Kẻ này cũng ăn mềm không ăn cứng, vươn tay ôm lấy cổ Hàn Văn Thanh, trong lòng vẫn bất bình, ghé sát vào tai anh chửi đổng lên. Bị tình ái vùi chôn, cả ngữ khí lẫn câu từ của hắn đều thiếu chút mạnh mẽ, đứt quãng lại kèm tiếng thở dốc, cuối cùng mắng mắng liền mắng đến hứng thú của Hàn Văn Thanh dâng trào, bị anh làm hai lần rồi mới thả cho đi tắm.

"Anh rốt cuộc coi trọng tui chỗ nào?"

Trương Giai Lạc mơ màng muốn ngủ, lại vẫn không ngừng lải nhải.

Bị hỏi mãi, Hàn Văn Thanh xưa nay vốn không thường hoài cựu cũng bắt đầu hồi tưởng chuyện của bọn họ.

Anh bắt đầu có ấn tượng với Trương Giai Lạc ở trận khai mạc mùa giải thứ hai, quen Trương Giai Lạc ở vòng bán kết mùa giải thứ năm, mất gần bốn năm thời gian.

Ấn tượng với hắn, bởi vì hắn là đối thủ, bởi vì "Phồn Hoa Huyết Cảnh". Nhưng khi đó, Hàn Văn Thanh không thể không chú ý Tôn Triết Bình hơn một chút, lý do rất đơn giản: đấu pháp của Tôn Triết Bình tương tự với anh. Người ta luôn trước tiên nhìn thấy những kẻ tương tự mình, dù Trương Giai Lạc múa phím đầy tinh tế, được Hàn Văn Thanh công nhận và đánh giá cao, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Khi tin tức Tôn Triết Bình bị chấn thương tay truyền ra, Hàn Văn Thanh ngồi trước tivi, thầm nhủ đáng tiếc vì mất đi một đối thủ mạnh.

Sau đó, trong trận bán kết, Trương Giai Lạc một thân một mình dẫn dắt đội ngũ, chặn đứng bước chân bảo vệ quán quân của Bá Đồ.

Bên này là đương kim vô địch, bên kia là song hạch nửa đường mất một, người ta hầu hết bắt kèo Bá Đồ, nhưng cuối cùng Bách Hoa mới là kẻ chiến thắng. Trương Giai Lạc đánh rất liều mạng, vừa vào trận liền bung hết hỏa lực. Dưới sự bạo phát của hắn, Bách Hoa Liễu Loạn như được thần trợ, đạn dược bùng nổ tựa như pháo hoa nở rộ khắp chiến trường.

Đánh kiểu hắn, áp lực đâu chỉ đổ lên đôi tay. Đội viên Bá Đồ xuống sân mà trợn mắt há miệng, thầm cảm thán với nhau về đấu pháp như không muốn sống của Trương Giai Lạc. Thua trận, tâm trạng Hàn Văn Thanh cực kém, sầm mặt nhìn về phía phòng thi đấu của chiến đội Bách Hoa. Trương Giai Lạc ra khỏi phòng đầu tiên, ưỡn lưng thẳng tắp, nở nụ cười vui sướng, lại chẳng thể giấu nổi nét uể oải giữa đôi mày.

Lúc bắt tay, đội trưởng đứng đầu mỗi hàng, Hàn Văn Thanh siết chặt năm ngón, khẳng định lần sau Bá Đồ sẽ thắng.

"Tui chờ." Trương Giai Lạc rủ mắt cười, buông lỏng bàn tay.

Lòng bàn tay của hắn lạnh lẽo, ngón tay vẫn còn run run.

Hôm diễn ra trận chung kết, Hàn Văn Thanh cũng đến xem, muốn tận mắt chứng kiến sự ra đời của đội quán quân thứ ba từ ngày Liên minh thành lập. Vi Thảo đối đầu Bách Hoa, chỉ nhìn tên hai đội cũng đã có đủ chuyện để nói. Trước khi thi đấu, số người dự đoán Bách Hoa đoạt cúp cao hơn 70%. Đến khi trận đấu mở màn, so với biểu hiện đầy ấn tượng của Trương Giai Lạc, phát huy của Vi Thảo chỉ tầm tầm. Vậy mà cuối cùng Vi Thảo thắng, Trương Giai Lạc đánh như điên cả trận, cuối cùng vẫn không địch lại sự hợp tác của Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm.

Hai chọi một, đánh người còn dẫn trị liệu. Trương Giai Lạc vẫn không bỏ cuộc, bất chấp đỏ máu lăn lộn trên đất tránh né Bình Thủy Tinh Dung Nham của Vương Kiệt Hi, mãi đến lúc HP hết sạch. Hồi kết này kéo dài quá lâu, giây phút Bách Hoa Liễu Loạn ngã xuống, tiếng hoan hô trên khán đài nghe ra phần nào như được giải thoát. Khán giả đứng lên vỗ tay cho tân vương, Hàn Văn Thanh cũng đứng dậy, vỗ tay cho Trương Giai Lạc.

Tiếng nhạc trao giải vang lên, Trương Giai Lạc đứng dưới sân, ánh mắt dõi theo chiếc cúp không rời, mặt đầy bất cam. Nhưng hắn nhanh chóng dời mắt, bắt đầu an ủi các đội viên đang nức nở bên cạnh.

Lúc đó, các tuyển thủ chuyên nghiệp đi xem thi đấu vẫn chưa có khu vực VIP tách biệt. Tan cuộc, Hàn Văn Thanh bị fan nhận ra, được bảo vệ nhà thi đấu dẫn vào đường hầm dành cho tuyển thủ trước khi hỗn loạn vượt tầm kiểm soát. Nổi tiếng đã lâu, anh sớm quen với tình huống này, một mình đi dọc theo đường hầm tối đen bởi đèn đã tắt. Ánh đèn đường bên ngoài hắt vào, nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, một bóng người đứng lặng, trên thân khoác đồng phục Bách Hoa, đôi vai phập phồng.

"Trương Giai Lạc?"

Hàn Văn Thanh cho rằng hắn đang khóc, cất tiếng kêu xong liền thấy luống cuống chân tay. Trương Giai Lạc nghe tiếng xoay người, gương mặt không biểu tình cũng chẳng có nước mắt. Trên tay hắn lập lòe một đốm lửa, ra là đang hút thuốc.

Thi đấu áp lực lớn, người hút thuốc trong Liên minh không ít, Diệp Tu chính là điển hình tiêu biểu. Nhưng Hàn Văn Thanh chưa bao giờ biết Trương Giai Lạc cũng hút thuốc. Đối phương giơ gói thuốc hướng Hàn Văn Thanh: "Làm một điếu?"

"Không hút." Hàn Văn Thanh xua tay, lướt nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ma xui quỷ khiến mà lắm miệng một câu: "Cậu cũng bớt hút đi."

Trương Giai Lạc hơi bất ngờ, nhìn Hàn Văn Thanh rồi liền dụi điếu thuốc: "Tui không nghiện thuốc, ngày thường cũng không hút."

Còn tại sao lúc này lại thèm, cả hai người đều hiểu rõ, nhưng Hàn Văn Thanh chẳng thể nói nên lời an ủi, sau cùng chỉ vỗ vai Trương Giai Lạc: "Đánh không tồi."

"Anh trách tui không?"

Một chốc lặng thinh.

Vừa dứt lời, Trương Giai Lạc bỗng ngẩn người. Qua vẻ mặt của hắn, dường như hắn cũng chẳng biết vì sao lại bật ra lời này.

Phản ứng đầu tiên của Hàn Văn Thanh là chẳng hiểu gì hết, anh không phải người của Bách Hoa, ai trách Trương Giai Lạc cũng chẳng tới phiên anh, cái gì mà có trách hay không. Nhưng nhìn Trương Giai Lạc muốn nói lại thôi, anh chợt hiểu ý đối phương: Bách Hoa đánh bại Bá Đồ, vậy nên trong mắt Trương Giai Lạc, hắn cảm thấy mình gánh chịu trách nhiệm đoạt cúp quán quân vốn thuộc về Bá Đồ, thuộc về Hàn Văn Thanh. Thế nhưng, Bách Hoa thua Vi Thảo.

Đối với ý nghĩ này của hắn, Hàn Văn Thanh chỉ có thể cau mày.

"Cậu nghĩ nhiều quá."

Trương Giai Lạc cười cười.

Về đến khách sạn nằm xuống giường, Hàn Văn Thanh hồi tưởng lại khuôn mặt tươi cười của Trương Giai Lạc. Anh chưa từng thấy ai cười một cách mệt mỏi như thế, tựa như phải điều động rất nhiều sức lực mới có thể lộ ra vẻ mặt này, nhưng nếu nói nụ cười kia là miễn cưỡng hoặc giả vờ, lại dường như không phải.

Trong buổi họp báo được phát lại, khi được hỏi có lời gì muốn phát biểu, Trương Giai Lạc chỉ nói: Thật xin lỗi.

Hàn Văn Thanh chưa chắc tán đồng phản ứng của hắn, nhưng anh thấu hiểu. Chung quy, ngay cả đối diện anh, Trương Giai Lạc còn thấy hổ thẹn, chứ nói chi đối diện Tôn Triết Bình, đối diện Bách Hoa, đối diện fan của chiến đội và bản thân hắn. Anh không nghĩ Trương Giai Lạc sẽ có hành động khiêng toàn bộ tay nải trách nhiệm lên người mình, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, đó là vì anh chưa từng thấy qua Trương Giai Lạc trong nghịch cảnh sẽ thế nào.

Trước đây có Phồn Hoa Huyết Cảnh, Bách Hoa xem như thuận buồm xuôi gió, dù thua trận cũng chưa bao giờ tăm tối u mê. Ai cũng biết bọn họ tuổi trẻ, ai cũng cho rằng tương lai họ rạng ngời.

Thua một năm, không sao, năm sau mạnh lên là được.

Có lẽ chính Trương Giai Lạc, cũng cho rằng như thế.

Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc là hợp tác, tình cảm của hai người thế nào, đã từng âm thầm trao đổi gì về trận phân ly bất đắc dĩ này, Hàn Văn Thanh đều không biết. Anh chỉ nhận thấy, bằng trực quan của một đối thủ, từ khi Tôn Triết Bình chấn thương ra đi, đấu pháp của Trương Giai Lạc liền thay đổi. Bách Hoa trước đây là Tôn Triết Bình lao lên chém giết, Trương Giai Lạc trợ công và dứt điểm; hiện tại Trương Giai Lạc gánh luôn cả phần của Tôn Triết Bình, dù chuyên gia đạn dược chẳng phải một nghề thích hợp lăn xả, nó lại bộc phát sức mạnh không tưởng trong tay Trương Giai Lạc.

Sau lần chạm mặt trong đường hầm dành cho tuyển thủ, Hàn Văn Thanh tìm QQ của Trương Giai Lạc từ nhóm chat chung rồi kết bạn.

"Gần nhà thi đấu của các cậu có quán ăn nào?"

Đây là tin nhắn đầu tiên Hàn Văn Thanh gửi cho Trương Giai Lạc, thời gian là trước trận đấu tại sân nhà của Bách Hoa vào mùa giải thứ sáu. Trương Giai Lạc lập tức phát huy tinh thần của chủ nhà, không những đề cử một loạt quán ăn, sau trận đấu ngày hôm sau liền dứt khoát mời Bá Đồ cùng ăn khuya. Người Vân Nam nổi tiếng cả nước với phong cách bia rượu hùng hổ, tuyển thủ chuyên nghiệp ngày thường không dính cồn, bèn thay thế bằng đồ uống khác. Người của Bách Hoa, từ đội trưởng Trương Giai Lạc dẫn đầu, thi nhau mời Hàn Văn Thanh uống nước chanh, ra vẻ muốn trả thù bàn thua trên sàn đấu.

Uống nước chanh đến ói cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, ngửa đầu nốc cạn chung thứ tư, Hàn Văn Thanh dứt khoát dằn chung lên bàn, kéo Trương Giai Lạc đang cười hớn hở nhất: "Đi, ra ngoài nói chuyện."

"Ô a a, muốn đánh nhau kìa!"

"Đội trưởng cố cầm cự!"

Ở Bá Đồ, Hàn Văn Thanh rất có uy nên đám người ồn ào đa số đều là đội viên Bách Hoa. Nhìn vẻ mặt hả hê khi người gặp họa của bọn hắn, Trương Giai Lạc giơ ngón giữa, ỡm ờ theo Hàn Văn Thanh ra ngoài. Chỗ bọn họ ăn uống là một nhà hàng dân tộc Thái, xây theo kiểu nhà sàn. Hàn Văn Thanh ưỡn ngực thẳng lưng bước theo bản năng, kỳ thực bản thân anh cũng chẳng biết mình xách Trương Giai Lạc ra làm gì, đâu thể thật sự đánh một trận?

Rốt cuộc, Trương Giai Lạc là người mở lời trước. Hắn dựa vào lan can trúc, hỏi: "Chừng nào các anh về Thanh Đảo?"

"Sáng mai."

"Gấp vậy?" Trương Giai Lạc lắc đầu, giọng phổ thông xen lẫn chút phương ngữ, quả thật rất hợp với hoàn cảnh chung quanh. "Bọn tui quen bay vào buổi chiều, xem như ngày nghỉ."

Đó là vì Côn Minh ở xa, Hàn Văn Thanh nghĩ thầm nhưng không nói ra, anh cũng không phải loại người giỏi tán gẫu. Đột nhiên, một cơn gió nổi lên, Trương Giai Lạc sửa sang đầu tóc, nhoài người ra ngoài lan can: "Lần sau ở thêm một ngày đi, Côn Minh chơi khá là vui..."

"Cẩn thận!"

Hàn Văn Thanh kéo lại Trương Giai Lạc, nhìn lan can đang đung đưa theo gió, cau mày nhìn hắn. Người trong cuộc có mắt như mù, thấy Hàn Văn Thanh trầm mặc lên án, cười ấn tay anh: "Được rồi, về đi thôi, đánh nhau cũng nên phân thắng bại rồi."

"Ai thắng?"

"Đương nhiên là ..." Trương Giai Lạc nhanh chóng sải hai bước đến trước mặt Hàn Văn Thanh, quay đầu, dùng ngón cái chỉ mình: "Tui."

Trong bóng đêm, đôi mắt của hắn sáng ngời. Hàn Văn Thanh cười gằn bảo hắn hung hãn, trong lòng lại nhớ đến nụ cười ỉu xìu ủ rũ gần nửa năm trước. Hắn hợp với vẻ mặt này hơn, nhẹ nhàng vui vẻ, không gì để tâm. Hàn Văn Thanh chẳng mấy ấn tượng với Trương Giai Lạc trước mùa giải thứ năm, nhưng ngẫm lại chắc chẳng khác hiện tại là bao.

Trương Giai Lạc cười tươi tắn thật là đẹp, Hàn Văn Thanh nghĩ. Ý niệm này, đối với một kẻ thích người cùng giới mà nói, chắc chỉ tương đương với một gã trai thẳng nhìn thấy mỹ nữ trong bảng quảng cáo ven đường, thưởng thức là chính, đương nhiên cũng không hoàn toàn không có ý khác. Lúc về phòng VIP, Trương Giai Lạc đi phía trước, bước chân nhanh nhẹn, sau lưng là đội huy của Bách Hoa, áo đồng phục phai cũ mà vẫn nhìn ra được màu sắc tươi sáng thuở ban đầu.

Hôm sau, chuyến bay đến trễ do thời tiết. Hàn Văn Thanh nhìn cơn mưa ngoài trời, cau mày chụp tấm hình gửi Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc trả lời với vận tốc ánh sáng.

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Có thể đánh nên Phồn Hoa Huyết Cảnh, dù là Tôn Triết Bình hay Trương Giai Lạc, hiển nhiên cũng chẳng phải những kẻ khiêm tốn gì. Bộ đôi hợp tác này tung hoành khắp sân đấu mấy năm, tạo nên danh tiếng cho Bách Hoa, thu hút vô số fan chân ái, đồng thời nương theo danh tiếng cùng sự tung hô mà đến, còn có một đám antifan gai mắt bọn họ.

Trong thời gian hai năm sau khi Tôn Triết Bình rời khỏi, trên vài diễn đàn, antifan thường gọi đấu pháp của Trương Giai Lạc là "trường phái chó điên".

Tâm lý của antifan chúng ta cũng đừng mong hiểu. Nếu ai có hỏi, họ sẽ ước rằng Tôn Triết Bình đi rồi Bách Hoa liền sụp đổ, tốt nhất là Trương Giai Lạc cũng tiếp gót Tôn Triết Bình, tuyên bố giải nghệ luôn mới đúng. Vậy nên khi thấy Trương Giai Lạc không chỉ không gục ngã, trái lại còn dẫn theo Bách Hoa, xông về trước với khí thế hơn hẳn năm xưa, những kẻ này đương nhiên tức điên. Trương Giai Lạc đánh càng mạnh mẽ, càng đặc sắc, tiếng mắng chửi của họ càng thêm dữ dội. Đối với loại thành kiến thuần túy này, fan Bách Hoa cũng bó tay hết cách, chỉ đành ủng hộ chiến đội gấp bội. Mỗi lần Trương Giai Lạc ra sân, tiếng hoan hô ở khu vực Bách Hoa gần như rung chuyển đất trời.

Trận tổng chung kết mùa giải thứ bảy, khi Bách Hoa Liễu Loạn một lần nữa gục ngã dưới chân bộ đôi hợp tác Vương Bất Lưu Hành cùng Phòng Phong, sau phút tĩnh lặng ngắn ngủi, một tiếng gào khóc bật lên từ khu vực khán đài của Bách Hoa, lan tràn tựa như bệnh truyền nhiễm, biến thành từng đợt tiếng vang nặng lòng.

Qua một lúc lâu, Trương Giai Lạc vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi. Màn bắt tay sau trận đấu, hắn là người cuối cùng xuất hiện, trông nhợt nhạt như vừa được vớt ra từ xô đá.

Lịch sử lặp lại, khác biệt ở chỗ đây là lần thứ ba Trương Giai Lạc anh dũng chiến đấu một mình trong trận chung kết.

Xem những pha phối hợp đẹp mắt của Vương Kiệt Hi cùng Phương Sĩ Khiêm, bất kỳ người chơi nào theo dõi Liên minh chuyên nghiệp lâu năm cũng không thể không tự hỏi: Nếu Tôn Triết Bình không giải nghệ, thì hình ảnh trên sàn đấu lúc này sẽ ra sao? Vi Thảo có còn là chiến đội đang nâng cúp quán quân?

Không ai có câu trả lời, bởi trên đời, làm gì có hai chữ "nếu như".

Đợi khán giả rời khỏi nhà thi đấu, Hàn Văn Thanh báo cho bảo vệ một tiếng liền rảo bước về phía đường hầm tuyển thủ, quả nhiên nhìn thấy Trương Giai Lạc đứng hút thuốc ở cuối lối đi. Lần này, hắn đứng trong bóng tối, nơi ánh sáng đèn đường chiếu không tới, nếu không có đầu thuốc lập lòe ánh lửa kia, hắn đã gần như chìm vào màn tối vây quanh.

Điểm sáng kia khẽ lay động, chắc là Trương Giai Lạc đang giơ tay thăm hỏi.

"Hàn đội? Sao trùng hợp vậy, lần nào hút thuốc cũng bị anh bắt gặp."

Đây không phải "trùng hợp", Hàn Văn Thanh thầm nghĩ. Tinh thần của Trương Giai Lạc tốt hơn anh nghĩ, phần nào khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Dường như anh cũng chẳng có lập trường an ủi Trương Giai Lạc. Mấy năm qua, Bá Đồ cũng luôn thất bại trong vòng chung kết, thậm chí chẳng có vé vào tổng chung kết, nhưng hiển nhiên đó không phải tình huống của Bách Hoa. Người ta đều nhận thấy, Trương Giai Lạc đang thiêu đốt cuộc đời đánh giải của mình bằng sự điên cuồng không muốn ngày mai.

Nếu như điên cuồng có thể mang về kết quả mong muốn, vậy cũng không tồi.

Nhưng nếu không thì sao?

"Mùa tới, cố gắng hơn nữa." Trầm mặc một lúc, cuối cùng Hàn Văn Thanh chỉ nói một câu.

"Không có mùa tới đâu."

Đột nhiên, giữa khoảng lặng, từng đợt tiếng ve kêu tràn vào nhà thi đấu, vang vang như gần như xa trong đường hầm.

"Tui không đánh nữa." Trương Giai Lạc nói.

Hàn Văn Thanh cau mày.

"Cứ thế mà buông bỏ? Cậu cam tâm sao?"

Ngữ khí của anh không thể nói là ôn nhu, thậm chí có phần chất vấn, Trương Giai Lạc lại chỉ cười cười: "Anh không hiểu."

Lại là nụ cười nặng nề mệt mỏi kia.

Hàn Văn Thanh bước tới một bước. Chắc bởi khí tràng của anh quá mạnh mẽ, Trương Giai Lạc vô thức thẳng lưng dậy, nhưng không trốn tránh. Rất ít người dám nói chuyện với Hàn Văn Thanh trong tư thế này, ánh mắt của Trương Giai Lạc bị bóng tối che khuất, khiến người khó lòng đọc hiểu tâm trạng của hắn, nhưng chắc chắn trong ánh mắt đó chẳng mảy may có một tia thoái nhượng.

"Cố lên."

Một cái ôm thật chặt mà ngắn ngủi. Một khoảng lặng thinh thoảng hương xà phòng.

"Tui còn tưởng anh định đánh tui."

Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc, qua một hồi, trả lời ngắn gọn: "Không cần thiết."

Con đường của mỗi người đều do bản thân lựa chọn.

Lần tiếp theo anh gặp lại Trương Giai Lạc, là ở một quán cà phê bên ngoài câu lạc bộ Bá Đồ.

Bọn họ vốn không hề thân nhau, hết làm đối thủ lại càng không gì để nói. Sau khi Trương Giai Lạc giải nghệ, Hàn Văn Thanh cũng ngừng liên lạc với hắn. Không phải anh không muốn, chỉ là không có lập trường, trên đời này, thứ quan hệ xấu hổ nhất chắc có lẽ là nửa quen nửa lạ. Cho nên khi biết quyết định của câu lạc bộ, Hàn Văn Thanh chỉ kinh ngạc một chốc, rồi lập tức cảm thấy vui mừng, vì sắp có một đồng đội với trình cá nhân hàng top, và vì... Anh cũng không rõ ràng lý do khác là gì.

Một năm không gặp, Trương Giai Lạc hơi gầy, nhưng trông tươi tắn hơn trước.

Chuyện ký hợp đồng chẳng can hệ đến Hàn Văn Thanh, chỉ là quản lý cân nhắc đến sự gắn kết trong tương lai của chiến đội, bèn kêu đội trưởng cùng đi. Khi hai người nọ đối chiếu các điều khoản hợp đồng, Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn.

So với dáng vẻ sành sõi lõi đời của quản lý, gương mặt non choẹt của Trương Giai Lạc càng thêm ngây ngô như một sinh viên đại học chưa va chạm xã hội, cứ khiến người ta lo lắng hắn sẽ chịu thiệt. Nhưng ấy chỉ là ấn tượng bên ngoài, xem xét từng chi tiết trong hợp đồng, Trương Giai Lạc đều đề ra nghi vấn một cách rõ ràng trật tự. Thế nên Hàn Văn Thanh sực nhận ra, người này là đội trưởng Bách Hoa, đã từng tự mình suất lĩnh chiến đội hơn hai năm rưỡi, đồng đội bên cạnh đều quá trẻ tuổi, còn cần học tập hắn, chẳng ai có thể chia sẻ với hắn.

Ký tên xong, Trương Giai Lạc như phát hiện điều gì, quay đầu về phía Hàn Văn Thanh. Chạm phải ánh mắt anh, hắn ngẩn người, lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng lóa.

"Từ giờ là đồng đội rồi." Hắn nói.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Mùa giải đó, Lâm Kính Ngôn cũng gia nhập Bá Đồ. Sau giai đoạn chấn động ban đầu, truyền thông bắt đầu dồn dập phát biểu bằng hàng loạt bài phân tích.

Hàn Văn Thanh xưa giờ chưa từng để trong lòng lời đồn đãi từ người ngoài. Dưới ánh nhìn của anh, những thứ như "dã tâm", "kế hoạch lớn" mà mấy bài phân tích kia nhắc tới đều là lời thừa. Có chiến đội nào không muốn đoạt cúp quán quân? Trên thực tế, đối với Bá Đồ, hai vị đại thần gia nhập là một việc vui buồn lẫn lộn. Vui vì có được đồng đội mạnh mẽ, buồn chính là cần tìm cách để những người đồng đội mới vốn đã hình thành phong cách thi đấu riêng, có thể nhanh chóng hòa nhập vào chỉnh thể. Có tạp chí bình luận rằng mùa giải này, Bá Đồ như hổ thêm cánh, nhưng nếu bảo một con hổ vốn không biết bay học cách lượn cánh, quả thật nói dễ hơn làm.

May mà Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn đều là dạng tướng phong sương sa trường.

Về vấn đề vị trí trong đội, người trong cuộc đều không có gì dị nghị, quản lý lại thay bọn họ bận tâm, lần lượt tìm cơ hội chuyện trò với từng người. Được quản lý uyển chuyển nhắc khéo, Hàn Văn Thanh sực nhớ tới vấn đề ai là nòng cốt. Chẳng thể trách anh vô ý, vì Hàn Văn Thanh chưa bao giờ gặp tình huống tương tự. Những năm gần đây, trong chiến đội và với các fan, Hàn Văn Thanh đã lập nên uy vọng không tuyển thủ nào sánh bằng, kể cả Diệp Thu ra mắt cùng mùa. Chung quy, tên kia chưa bao giờ ló mặt trước các fan, thành tích xuống dốc của Gia Thế và việc hắn giải nghệ là sự thật, dù cầm ba chiếc cúp quán quân liên tiếp trong tay, nếu muốn so về tầm ảnh hưởng, Diệp Thu cũng chẳng dám khoác lác mình hơn được Hàn Văn Thanh.

"Đánh thắng là quan trọng nhất." Nghe quản lý nghi vấn liệu Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc có sẽ bất mãn với chỗ đứng của mình trong đội, Hàn Văn Thanh sầm mặt, cầm thẻ tài khoản, đứng lên: "Đừng mải để tâm vào chuyện vụn vặt."

Quản lý đã quen với tính cách nghiêm khắc của anh, bị giáo huấn cũng chỉ cười bất đắc dĩ.

Trái lại, chính Trương Giai Lạc chủ động nhắc đến việc này, trong một lần đi ăn khuya.

"Quản lý có nói chuyện với tui, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá ha. Tui đã làm át chủ bài nhiều năm như vậy, chán rồi. Hiện tại, tui chỉ muốn thắng."

Hôm đó, hai người đều tự tăng thêm huấn luyện đến khuya trong phòng huấn luyện, mắt thấy kim đồng hồ chuyển sang 12 giờ, bèn kéo nhau đi ăn đồ nướng trước cửa câu lạc bộ. Vốn đang trò chuyện về mấy trận vòng bảng từ đầu mùa giải đến nay, Trương Giai Lạc đột ngột nói lời này khiến Hàn Văn Thanh phản ứng chậm một nhịp, lập tức cau mày: "Suy nghĩ nhiều là cậu mới đúng." Lại cảm thấy lần này quản lý làm chuyện lằng nhằng, bèn bổ sung thêm một câu: "Xàm."

"Ha ha ha, tui cũng thấy ổng xàm." Chẳng hiểu chọt trúng điểm G nào của hắn, Trương Giai Lạc chống cằm cười nghiêng ngả: "Có điều thẳng thắn thì dễ làm việc."

Hàn Văn Thanh chẳng hiểu sao Trương Giai Lạc tự nhiên cười, vừa định nói tiếp, đối phương đã chỉ vào cái tivi trong quán, khẽ reo lên: "Aiyo, coi chân dài kìa, hàng thiệt giá đúng!"

Hàn Văn Thanh nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, đập vào mắt là một cô nàng tóc vàng mắt xanh ngực to chân dài.

Một cái quán bán đồ nướng, chiếu show trình diễn nội y làm gì?

Anh không thích mấy thứ này, Trương Giai Lạc lại có vẻ rất hớn, coi say sưa bằng ánh mắt sáng rực, không ngừng bình luận vóc dáng cô em nào đẹp hơn, thậm chí chẳng hề phát hiện sắc mặt càng lúc càng đen của Hàn Văn Thanh. Đây là chủ đề thường thấy giữa mấy thằng con trai, chẳng hiểu sao trong lòng lại bực bội, Hàn Văn Thanh cúi đầu xử lý que nướng, đột nhiên nghe Trương Giai Lạc nói: "Haiz, quả nhiên hàng Âu Mỹ ngon hơn."

Hàn Văn Thanh suýt nghẹn.

"Anh thích phim nào?" Trương Giai Lạc không chỉ tự mình nói, còn kéo Hàn Văn Thanh vào, lộ ra một ý cười hiểu ngầm chắc nịch giữa đàn ông với nhau: "Tui đoán anh thích phim Nhật."

" ... Tào lao." Hàn Văn Thanh quát lớn.

Trương Giai Lạc nhíu mày, đột nhiên phấn khởi ôm vai Hàn Văn Thanh như vừa phát hiện miền đất mới: "Không phải chứ Hàn đội, xấu hổ?"

Hàn Văn Thanh bóp chặt cánh tay Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc đắc ý nhìn lại, gương mặt đầy vẻ "không cần nói, tui hiểu mà".

"Ông chủ, tính tiền." Hàn Văn Thanh đẩy tay hắn ra.

Trận đầu tiên của vòng chung kết mùa giải thứ chín, Bá Đồ trên sân khách chiến thắng Bách Hoa.

Hàn Văn Thanh cau mày đứng trên hành lang, thoáng do dự trong lòng, cuối cùng vẫn gõ cửa. Sau ba tiếng "cộc", "cộc", "cộc", tiếng bước chân vang vọng bên trong, kế đó là tiếng dây xích khóa.

"Đừng để ý ... Đề phòng fan cuồng thôi." Thấy tầm mắt của Hàn Văn Thanh đảo qua, Trương Giai Lạc giải thích.

Lúc nãy trong nhà thi đấu, giữa hỗn loạn gây ra do fan Bách Hoa ném đồ uống, Trương Giai Lạc bị bảo an đánh một quyền. Đám đông ồn ào tán loạn, các đội viên khác không phát hiện, nhưng cảnh này không tránh thoát đôi mắt của Hàn Văn Thanh. Từ lúc tiếng la ó phát ra trên khán đài Bách Hoa, anh đã chú ý phản ứng của Trương Giai Lạc.

Đối diện với người bảo an kia, trên mặt Trương Giai Lạc lại là nụ cười đó, bất đắc dĩ, không sức sống.

"Nước ở trên bàn, anh tự rót đi."

Nói rồi Trương Giai Lạc quay về giường, thái độ không khổ sở cũng chẳng giả vờ ung dung. Đã thắng lại còn được MVP toàn trận, theo lý thuyết hắn nên cao hứng, ngay lúc công bố kết quả, Trương Giai Lạc quả thật cười ôm các đồng đội, tận hưởng niềm vui tự đáy lòng. Mọi người đều hiểu sự khó xử của hắn khi đối đầu với đội mẹ, thêm vào vòng chung kết chỉ mới bắt đầu, bèn không ăn mừng. Về khách sạn, tâm trạng của Trương Giai Lạc chùng xuống thấy rõ, chẳng cần nói Hàn Văn Thanh cũng biết, hắn lại một mình nghĩ quẫn.

"Sao rồi?"

"Hử?" Trương Giai Lạc nhích sang bên, chừa một chỗ trên giường cho Hàn Văn Thanh.

"Bụng cậu." Hàn Văn Thanh ngồi xuống: "Cảm thấy sao rồi?"

"Ồ, anh nói cái đó hả? Không việc gì, chuyện nhỏ."

Trương Giai Lạc kéo vạt áo thun đồng phục lên, khoe cái bụng ra dưới ánh mắt của Hàn Văn Thanh, gần chỗ dạ dày là một vết bầm nhợt nhạt. Hàn Văn Thanh cau mày thật chặt, móc chai dầu hoa hồng trong túi áo định đưa cho hắn, nghĩ nghĩ thế nào bỗng đổi thành động tác mở nắp chai, đổ dầu vào lòng bàn tay: "Đừng nhúc nhích."

Nhìn tư thế của Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc muốn ngồi thẳng dậy mà bị ấn xuống giường bèn từ bỏ giãy dụa, mặc Hàn Văn Thanh xoa bụng mình. Hàn Văn Thanh nhìn sắc mặt chẳng hề ngại ngùng của hắn, chẳng hiểu sao như có ngọn lửa trong lòng, bàn tay âm thầm dùng sức. Có lẽ bởi tác dụng của dầu hoa hồng, Hàn Văn Thanh vừa đặt tay lên liền cảm thụ một sự lạnh lẽo trơn trượt, lòng bàn tay lướt qua một lớp cơ bắp không dày.

"Tay nóng thật." Dường như Trương Giai Lạc sợ nhột, vừa nói vừa bật cười, cả người cũng run run: "Ở quê tui thường nói, những người có tay ấm áp rất biết chiều chuộng người yêu ... Ui da! Nhẹ tay chút nhẹ tay chút, đau!"

Hàn Văn Thanh ngẩn người, chợt phát giác mình vừa ấn bụng hắn trong vô thức, trúng ngay chỗ vết bầm. Anh hoảng hốt bật dậy, ném chai dầu cho Trương Giai Lạc, chẳng kịp để ý chai dầu đập trúng chỗ nào đã vội vã quay người lao đi: "Nghỉ ngơi cho tốt."

"Lão Hàn."

Lần đầu tiên nghe được xưng hô này từ miệng Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh dừng bước.

"Cảm ơn nha."

Trận chung kết giữa Lam Vũ và Luân Hồi, Bá Đồ từng nghiên cứu qua. Từ các tình huống chiến thuật đến xử lý cá nhân, mỗi người đều đặt bản thân mình và Bá Đồ vào, đến Hàn Văn Thanh cũng phải kết luận: Luân Hồi rất mạnh.

Để vượt qua sự mạnh mẽ đó, họ nỗ lực suốt một năm ròng.

Nhưng rồi, ở trận chiến cuối cùng của mùa giải thứ chín, Bá Đồ vẫn thua Luân Hồi.

Trong mắt fan và một số tên tuổi truyền thông có khuynh hướng thiên về Bá Đồ, trận này Luân Hồi thắng không thuyết phục. Thứ chiến thuật nhắm thẳng vào việc mài mòn sức lực lão tướng nhìn sao cũng thiếu quang minh chính đại. Nghe cách nói ấy, trừ đi một nụ cười lạnh, Hàn Văn Thanh thật không biết phải phản ứng ra sao.

Thắng là thắng. Còn thua chỉ có một nghĩa: Tài không bằng người.

Người ta thán phục sức mạnh của Luân Hồi, nhưng riêng với Hàn Văn Thanh, cảm giác này không mới lạ. Khí thế mấy năm nay của Luân Hồi khiến anh liên tưởng đến Gia Thế trong ba mùa giải đầu tiên. Luân Hồi may mắn hơn Gia Thế, bởi bầu không khí chiến đội họ bao dung hơn, điều kiện hiện tại của Liên minh cũng thích hợp cho các tuyển thủ phát triển theo phương thức mình mong muốn hơn.

Diệp Tu giải nghệ rồi lại quay về sau khi tự tay đánh bại Gia Thế. Gương mặt trào phúng quen thuộc bị báo chí chụp được nay đã có thêm đôi phần tiều tụy khó giấu, như minh chứng cho tinh thần và sức lực đang hao mòn dần. Nhưng xét ra, đám lão tướng đang đứng bên kia con dốc sự nghiệp như họ, có ai mà không thế? Khoan nói Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc, ngay cả Hàn Văn Thanh những khi nhìn lại ảnh chụp chung ngày đầu thành lập Bá Đồ, cũng khó tránh thổn thức thời gian trôi qua quá nhanh. Bá Đồ lúc đó chỉ là một chiến đội nhỏ dựng nên từ tiệm net, khoác trên người bộ đồng phục giá rẻ đặt hàng Taobao quả thật chẳng chút phong độ, nhưng nhờ có tuổi trẻ, nhờ có hy vọng, mà tràn đầy sức sống.

Buổi tối bại bởi Luân Hồi, Trương Giai Lạc đến phòng Hàn Văn Thanh rủ anh chơi Vinh Quang.

"Hung dữ từ trẻ!" Hắn cúi nhìn ảnh chụp, thích thú nhận xét.

Hàn Văn Thanh hừ lạnh.

Trương Giai Lạc để khung ảnh lại trên kệ, quay sang vỗ vai Hàn Văn Thanh: "Thôi khỏi nói, hồi đó Bách Hoa còn chẳng bằng, đâu có tiền đặt đồng phục, chia nhau tự viết tên chiến đội lên áo. Tên mù chữ Tôn Triết Bình viết sai chính tả chữ Bách trên áo tui, vậy mà rốt cuộc chả ai phát hiện..." Nói đến đây, Trương Giai Lạc chợt im bặt, lát sau mới cười hì hì: "Bất quá bây giờ nghĩ lại, cũng vui."

Nhìn vẻ mặt hắn, Hàn Văn Thanh không tiếp lời.

"Làm một ván." Anh ném cho hắn tấm thẻ chuyên gia đạn dược, cầm laptop lên giường, để desktop cho Trương Giai Lạc dùng.

Nói là một ván, hai người càng chơi càng hứng, cuối cùng thức quá nửa đêm.

Bao nhiêu sầu não, phẫn nộ, bất cam hay bất cứ gì khác của trận tổng chung kết thất bại đều hóa thành lăn xả, chém giết của giờ phút này, hóa thành kỹ năng dưới tay nhân vật, trút xuống những đợt máu tươi tung trào. Không còn đứng trên sàn đấu, thắng thua cũng trở nên hết quan trọng, họ không cần tiếp tục vắt óc vì chiến thuật hay tính toán cooldown, vào trận chỉ cần húc thẳng về phía trước. Chuyên gia đạn dược ném lựu đạn, nhà quyền pháp hung hãn đón đầu.

Đánh thêm một ván, Trương Giai Lạc thắng hiểm với 3% HP chênh lệch.

"Ha ha ha, tui thắng!" Trận này đánh sảng khoái tràn trề, Trương Giai Lạc phấn khích đến không thể kiềm chế, nói thôi chưa đủ còn bật dậy nhảy nhót đến bên giường, nhìn xuống Hàn Văn Thanh, tuyên bố: "Lão Hàn, tui thắng!"

Hắn đứng ngược sáng, mà ánh mắt lại rực rỡ hơn cả ánh đèn sau lưng.

Hàn Văn Thanh hít sâu, ném laptop sang bên, kéo cổ tay hắn đến trước mặt mình.

"Làm gì vậy, đánh thua muốn động tay..."

Trương Giai Lạc chưa dứt lời đã bị Hàn Văn Thanh cho im bặt.

Động tác của Hàn Văn Thanh không chút nhẹ nhàng, anh dùng lực cơ bắp kéo Trương Giai Lạc vào ngực. Trương Giai Lạc kinh hãi, cố đẩy vai Hàn Văn Thanh nhưng bị anh đè lại.

Kỳ thực, họ có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, nhưng họ không.

Trương Giai Lạc và Hàn Văn Thanh, chẳng duyên chẳng cớ, đánh nhau một trận.

Đều là đàn ông trưởng thành, so về sức thì chẳng ai hơn ai. Ban đầu, Hàn Văn Thanh có thể ỷ vào khổ người mà đè Trương Giai Lạc, sau đó cả hai đều làm thật thì bắt đầu loạn. Trương Giai Lạc có phong cách đánh lộn liều mình như chẳng thiết sống, chịu đấm của Hàn Văn Thanh để nhất quyết ăn miếng trả miếng. Hai người từ trên giường đánh tới sàn nhà, chẳng biết ai đạp ngã tủ đầu giường, khiến đồng hồ cùng mấy thứ linh tinh khác vương vãi khắp nơi. Cuối cùng khi đánh hết nổi, Hàn Văn Thanh mới dựa lưng vào tường, lấy mu bàn tay chùi máu khóe miệng, còn Trương Giai Lạc ngồi thở dốc trên đất, gương mặt đờ đẫn ướt sũng mồ hôi.

"Ngồi dậy." Hàn Văn Thanh bước tới, chìa tay ra.

Trương Giai Lạc túm tay anh đứng lên.

Một giây sau, Hàn Văn Thanh trúng một quyền vào mặt.

Anh quay đầu, không nói một lời, chỉ nhìn Trương Giai Lạc chằm chằm. Dưới ánh mắt ấy, Trương Giai Lạc mấp máy môi như có điều muốn nói. Nhưng một chốc sau, hắn vẫn chẳng nói gì, quay lưng rời đi.

Mùa giải thứ mười, ba vị lão tướng của Bá Đồ bắt đầu thay phiên thi đấu.

Đối với việc xảy ra đêm đó, cả Hàn Văn Thanh lẫn Trương Giai Lạc đều không nhắc lại.

Đàn ông đánh nhau chẳng phải cái gì to tát, hầu hết chỉ là chuyện cỏn con. Họ đều hiểu rằng lúc đó đôi bên đang thiếu bình tĩnh, hành động bất ngờ của Hàn Văn Thanh không phải nguyên nhân mà là ngòi nổ, một trận đánh nhau ngớ ngẩn hồ đồ, hơn bất cứ nguyên nhân nào, chẳng ngoài xả stress.

Thất bại dưới tay Luân Hồi, là kết cục của năm thứ chín Hàn Văn Thanh tranh đấu ròng rã trên đấu trường này, cũng là cái á quân thứ tư của Trương Giai Lạc. Bọn họ dốc sức nhiều năm trong giới chuyên nghiệp, sớm đã quen với thắng thua thường tình, cũng chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ. Nhưng sau mỗi thất bại, những bất đắc dĩ và không cam lòng nảy sinh trong nội tâm cũng tăng dần theo tuổi tác, loại tâm trạng chỉ có lão tướng mới có thể thấu hiểu này, nói sao cũng chẳng thể dịu đi chỉ sau mấy trận PK thống khoái trong game.

Lại một lần Ngôi Sao Tụ Hội, diễn ra trên sân nhà Bá Đồ.

Đứng trên sân khấu nhìn hình chiếu 3D của Đại Mạc Cô Yên, một người như Hàn Văn Thanh cũng không ngăn được vành mắt nóng lên. Mấy lời sến rện của MC, công tâm mà nói, Hàn Văn Thanh cảm thấy hơi quá sự thật. Anh không cho rằng sự kiên trinh chiến đấu suốt mười năm qua là một cái gì đó đáng để kiêu hãnh, anh chỉ đứng trên cương vị đội trưởng Bá Đồ, làm điều mình thực tâm thích.

Nhưng cũng tuyệt không thể nói anh không cảm động.

Đặt tên tạo acc cho Đại Mạc Cô Yên như chỉ là chuyện mới hôm qua thôi, thế mà giờ phút này, nó đã cùng mình đứng nơi vũ đài chói lọi, đón nhận ánh nhìn từ muôn vạn người. Mười năm trước, không, thậm chí năm năm trước, Hàn Văn Thanh cũng chưa từng nghĩ có thể sánh vai đứng cạnh nhân vật mình cầm. Tất cả, đều là những biến đổi mà thời đại đã mang đến cho Vinh Quang.

Vinh Quang sẽ càng ngày càng phát triển.

Bá Đồ cũng thế.

Vỗ vỗ vai Đại Mạc Cô Yên, Hàn Văn Thanh vung nắm đấm về phía khán đài.

"Mười năm, không dễ dàng."

Lúc xuống sân, Trương Giai Lạc vốn không lọt top All Stars năm nay đang đứng ở hành lang. Hắn nhẹ vung nắm đấm, khẽ đập vào ngực Hàn Văn Thanh.

Mùa xuân năm ấy Trương Giai Lạc không về Côn Minh, bảo rằng cha mẹ đi du lịch nước ngoài.

"Bọn họ không dẫn cậu theo?" Hàn Văn Thanh là người địa phương, không quá khao khát về nhà nên cũng ở lại chiến đội.

"Chúng ta được nghỉ có mấy ngày, còn không đủ thời gian đi về, chẳng thà để hai người họ đi cho đã." Trương Giai Lạc điều khiển Bách Hoa Liễu Loạn, nhảy qua một chuỗi chướng ngại khiến người hoa mắt: "Vừa lúc tui có thể luyện thêm một chút."

Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, đặt tay lên màn hình máy tính của Trương Giai Lạc: "Theo tôi về nhà đi."

"Hả?!"

Cần phản ứng mạnh vậy à? Thấy Bách Hoa Liễu Loạn nhảy trật khỏi điểm đặt chân, thẳng tắp rơi xuống vực sâu, Hàn Văn Thanh cạn lời một giây rồi vội vàng giải thích: "Cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa." Thoáng dừng, lại bổ sung: "Thêm một đôi đũa mà thôi."

"Thôi đừng, như vậy không thích hợp. Để tôi tự hấp sủi cảo là được." Trương Giai Lạc xua tay.

Lúc đó Hàn Văn Thanh không nói gì thêm. Đến đêm 30, anh mang theo hai hộp sủi cảo đông lạnh, gõ cửa phòng ký túc xá của Trương Giai Lạc.

"Lão Hàn?" Trương Giai Lạc hết sức bất ngờ.

Hàn Văn Thanh giơ bịch sủi cảo trong tay, không giải thích, chỉ len vào cửa: "Rửa nồi chưa?"

Chưa dứt lời, nửa thùng mì ăn liền đã đập vào mắt. Hàn Văn Thanh quay đầu nhìn sang, Trương Giai Lạc bị bắt quả tang, xấu hổnói: "Haizz, anh không yên lành ở nhà, tới ký túc xá làm chi..."

"Đi thôi." Hàn Văn Thanh bật cười, nhét sủi cảo vào tủ lạnh.

"Không cầm theo à?"

"Cuối năm ai ăn mấy thứ này?"

Trương Giai Lạc đang choàng khăn lên cổ chợt khưng lại, trợn tròn mắt, nhìn Hàn Văn Thanh như chưa bao giờ được nhìn, qua một lúc mới than một tiếng: "Đậu móa, cả anh cũng chơi trò âm mưu..."

Trên đường về nhà, ngồi ở ghế phụ, Trương Giai Lạc căng thẳng vô cùng, không cần nói cũng biết đang tưởng tượng về gia đình Hàn Văn Thanh. Hiếm khi thấy hắn thấp thỏm như vậy, Hàn Văn Thanh cười qua chuyện, vừa bó tay vừa cảm thấy dáng vẻ này của Trương Giai Lạc thật thú vị.

Hóa ra, đều là người bình thường.

Lúc cả hai vào nhà, việc chuẩn bị cho bữa cơm giao thừa đã sắp hoàn tất. Cha mẹ Hàn Văn Thanh biết con trai mình ngàn năm mới dẫn bạn bè về một lần, liền dùng một trăm hai mươi phần trăm sức lực để chuẩn bị. Trương Giai Lạc có gương mặt baby rất được người lớn yêu thích, tay chân lại tháo vát, miệng cũng ngọt làm hai cụ cười không khép miệng.

Ăn xong bữa cơm giao thừa liền khó tránh khỏi tiết mục hỏi han của người lớn.

"Ngày thường Thanh Thanh không gây phiền phức cho công việc các cháu chứ? Thằng nhỏ này từ bé đã cứng đầu, bác với ba nó không quản nổi..."

Thanh Thanh.

Ngoại trừ cha mẹ, đời này chưa ai từng kêu Hàn Văn Thanh như thế.

Nhìn gương mặt nín cười đến méo mó của Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh sa sầm, bèn cho chân Trương Giai Lạc dưới gầm bàn một cú. Hắn vội ngồi nghiêm trang, nhưng độ cong nơi khóe miệng đã tiết lộ hoạt động nội tâm.

"Lão ... Văn Thanh dẫn đội rất cừ, bọn cháu đều phục anh ấy, thật sự." Trương Giai Lạc đảm bảo với hai cụ.

Văn Thanh? Cái quái quỷ gì vậy, Hàn Văn Thanh cau mày.

Nhưng dường như cũng không khó nghe.

Đêm đó, mọi người đốt pháo ngoài đường hỗn loạn như đánh trận, Trương Giai Lạc cũng không về ký túc xá, cùng Hàn Văn Thanh thâu đêm tham gia hoạt động năm mới trên Vinh Quang. Đêm nay Trương Giai Lạc may mắn không gì sánh kịp, mở được vài kiện trang bị cam từ gói quà khen thưởng. Rõ ràng đang điều khiển một nhân vật có trang bị bạc từ đầu đến chân, hắn lại vui vẻ tựa như một đứa con nít, dù quá nửa đêm liền chịu hết nổi mà leo lên giường Hàn Văn Thanh ngủ, vẫn thỉnh thoảng cười khúc khích trong mơ.

Nhìn lại, cũng chỉ mỗi Hàn Văn Thanh thật sự thức nguyên đêm, nguyên nhân lại chẳng liên quan gì với giao thừa.

"Hai bác thật tốt." Hôm sau, Trương Giai Lạc được đưa về ký túc xá. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, ngó thấy mớ bao lớn bao nhỏ đặc sản Thanh Đảo do ba mẹ Hàn Văn Thanh nhét theo.

Hàn Văn Thanh ừ một tiếng: "Không tồi."

Trương Giai Lạc quay đầu nhìn anh, chợt nói: "Anh cũng không tồi."

Đèn tín hiệu sắp chuyển vàng, Hàn Văn Thanh giẫm mạnh chân ga, bật cười trong tiếng kinh hô của Trương Giai Lạc.

"Ba hoa." Anh nói nhỏ.

Lúc Lâm Kính Ngôn giải nghệ, các đội viên làm tiệc chia tay hắn ở nhà hàng, tính tiền xong Trương Giai Lạc đề nghị đi uống bia, Hàn Văn Thanh gật đầu, lại nghĩ đến đám tân binh tuổi còn nhỏ, bèn đuổi bọn chúng về ký túc xá, bốn người rủ nhau tìm một quán nướng ngoài trời.

Phần lớn tuyển thủ chuyên nghiệp đều có tửu lượng kém. Uống được một lúc, không chỉ gò má Lâm Kính Ngôn ửng đỏ mà cả vành mắt của hắn cũng thế.

Trong buổi họp báo, vị tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ hai này mỉm cười tuyên bố tin giải nghệ, lưu lại lời chúc phúc cho mọi người. Nhưng là tuyển thủ Vinh Quang, là đồng đội, là lão tướng ra mắt còn sớm hơn hắn, Hàn Văn Thanh sao có thể không biết nụ cười hào hiệp kia ẩn giấu bao nhiêu ảm đạm bao nhiêu uất ức trong lòng.

Nếu trạng thái cho phép, ai không muốn đánh thêm mười năm nữa? Chỉ trách năm tháng chẳng buông tha người.

Sau bao lần ly biệt, Hàn Văn Thanh nhìn chung quanh mới sực nhận ra: Kể cả người trẻ nhất trên bàn, Trương Tân Kiệt, cũng đã là tuyển thủ mùa giải thứ tư. Còn những kẻ cùng thời đại với hắn, giải nghệ cũng có, đi nước ngoài cũng có, nhiều người đều đã bặt tin, những ID từng một thời sống trên danh sách bạn bè Vinh Quang cũng đã lâu ngày không còn sáng.

Trương Giai Lạc khá thân với Lâm Kính Ngôn, lúc này uống đến đỏ bừng mặt, duỗi tay ôm vai hắn.

"Lão Lâm, coi tụi tui đi... Lạc ca đoạt quán quân cho ông coi."

"Ừ, các cậu có thể." Lâm Kính Ngôn cười, ra sức gật đầu nhấn mạnh: "Nhất định có thể."

Chuyến bay của Lâm Kính Ngôn là ngày hôm sau, Trương Tân Kiệt thấy hắn say quắc cần câu bèn đề nghị đưa về ký túc xá. Hàn Văn Thanh đang định thanh toán luôn thì bị Trương Giai Lạc kéo lại: "Uống, chúng ta tiếp tục uống."

Uống một hồi, uống gần nửa thùng bia.

Có lẽ nhờ di truyền và xuất xứ, ngày thường bọn họ không uống rượu, lúc này uống đến vậy rồi vẫn có thể tự điều khiển bản thân một cách đáng ngạc nhiên, chỉ là Trương Giai Lạc có hơi chuếnh choáng. Đường phố lúc rạng sáng hoàn toàn tĩnh lặng, sau khi rẽ vào con hẻm dẫn đến câu lạc bộ, Hàn Văn Thanh khoác tay Trương Giai Lạc lên vai mình, nỗ lực mang cả hai người bước thẳng.

"Tui không phục." Đột nhiên, Trương Giai Lạc dừng bước. Hắn quàng cổ Hàn Văn Thanh, cất cao giọng như sợ anh nghe không rõ: "Lão Hàn, tui không phục!"

Dứt lời, Trương Giai Lạc buông tay, lùi một bước nhìn Hàn Văn Thanh, ý cười mệt nhoài, nhưng ánh sáng trong đôi mắt hắn lại khó diễn tả bằng lời.

Hàn Văn Thanh cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt.

"Không phục đánh tiếp." Anh nói, sau đó bước đến ôm lấy vai Trương Giai Lạc.

Khi nụ hôn của Hàn Văn Thanh hạ xuống, Trương Giai Lạc kinh ngạc ngây người, nhất thời chẳng có chút động tĩnh. Anh áp sát vào môi hắn, mùi rượu hòa quyện vào hơi thở. Sau đó, trước khi Trương Giai Lạc kịp phản ứng, Hàn Văn Thanh đã buông hắn ra.

"Anh điên rồi!" Trương Giai Lạc nhìn anh, khó mà tin được.

"Cậu ghét như vậy?" Hàn Văn Thanh hỏi.

Có lẽ vì quá say, Trương Giai Lạc cũng ngoài dự đoán mà xuôi theo anh suy nghĩ.

"Hình như... không tệ."

Nghe thấy lời này, Hàn Văn Thanh liền không lưỡng lự thêm, đẩy hắn vào tường, yên tâm lớn mật hôn hắn.

Về sau nói lại chuyện lúc đó, Trương Giai Lạc luôn có trăm lý do chống chế.

"Lúc đó tui uống say!"

"Uống say mới nói lời thật lòng." Hàn Văn Thanh nhất định không bỏ qua, cười lạnh nhìn Trương Giai Lạc: "Trai thẳng luôn nói một đằng làm một nẻo như vậy?"

"..."

Trương Giai Lạc cảm thấy tôn nghiêm của mình bị thách thức, liền thị uy mà chiến tranh lạnh với Hàn Văn Thanh. Bất quá, chiến tranh lạnh chẳng kéo dài được bao lâu, lá thư mời dự giải thi đấu thế giới đã tới, hắn theo đội tuyển quốc gia bay ra Bắc Kinh, lại bay đi Zurich Thụy Sĩ, khoảng cách càng kéo càng xa, có giận dỗi gì cũng quên sạch.

Hàn Văn Thanh cũng từng nhận được lời mời, nhưng anh từ chối.

Hàn Văn Thanh ban ngày giám sát luyện tập ở trại huấn luyện, ban đêm lại thói quen ngồi chờ trước tivi, nhìn từng trận đấu của đội tuyển quốc gia cùng quá trình chuẩn bị thi đấu trong suốt quá trình. Đội tuyển Trung Quốc phát huy cực kỳ xuất sắc, trụ vững gót chân giữa các cường quốc eSport, cuối cùng mở một đường máu thẳng đến trận chung kết, chấn kinh một loạt truyền thông vốn chẳng xem trọng họ thời điểm đầu. Đêm trước trận chiến cuối cùng, Trương Giai Lạc gọi điện thoại cho Hàn Văn Thanh, lải nhải không ngừng về những chuyện vui linh tinh, sau cùng, chẳng biết vì sao, lại quay về vấn đề tình cảm vẫn luẩn quẩn bồi hồi trong lòng hắn bấy lâu nay.

"Năm đó anh coi trọng tui chỗ nào?"

Hàn Văn Thanh sắp xếp một lượt thành quả hồi tưởng mấy ngày nay, thành thật đáp: "Mấy lần đầu tiên gặp nhau, trông cậu rất tội nghiệp."

"... Móa, thì ra anh là nhà từ thiện." Trương Giai Lạc cạn lời.

"Không phải." Cách hắn hầm hừ chọc cười Hàn Văn Thanh. Anh lắc đầu phủ nhận.

"Vậy chứ vì sao?"

"Đến khi cậu quay về tôi sẽ nói cho nghe, ráng đánh cho tốt."

Nói xong, không quan tâm đến tiếng la hét đầu kia của Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh cúp máy.

Đúng lúc hôm nay trời không mây. Bầu trời đêm ở Thanh Đảo lấp lánh rạng ngời, anh mở một lon bia, ngồi xuống sô pha, nhìn đội quốc gia ra trận. Các màn chuẩn bị trước trận nhanh chóng hoàn thành, Trương Giai Lạc đứng dậy từ chỗ ngồi, đập tay với các đồng đội bên cạnh, hít thật sâu rồi sải bước về phía phòng thi đấu.

Kỳ thực, đáp án rất rõ ràng, chỉ mỗi trai thẳng Trương Giai Lạc nghĩ mãi không ra:

Trông cậu rất tội nghiệp, nên mới muốn làm cậu hạnh phúc.

End
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook