Hoàn [CMSN Hàn 2020] [Hàn Văn Thanh trung tâm] Nại Đông Sơn Trà

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Hàn Văn Thanh trung tâm] Nại Đông Sơn Trà
Edit + beta: Cửu Cửu


Artist: 悅來客棧

Sản phẩm thuộc Project mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh
Viễn Hành Nhân

Xung quanh trụ sở của chiến đội Bá Đồ mọc từng khóm từng khóm hoa sơn trà màu hồng phấn, ban đầu khi Trương Giai Lạc đến đã bị kinh ngạc một phen, chẳng lẽ nhìn bề ngoài Bá Đồ thiết huyết, nội tâm lại yêu màu hồng giống Bách Hoa sao?

Chuyện này làm Trương Giai Lạc hiểu lầm rất lâu, cuối cùng là Trương Tân Kiệt giải thích lý do cho Trương Giai Lạc. Ở đây là Thanh Đảo, là thành phố hoa, khi trước thương lượng rất lâu xem nên trồng loại hoa gì, sau đó Hàn Văn Thanh dứt khoát quyết định chọn loài hoa đặc trưng của thành phố, đã là chiến đội của Thanh Đảo, tất nhiên phải có diện mạo của Thanh Đảo. Nhưng mà chọn hoa màu gì lại là công việc của ông chủ, rất lâu sau đó, qua lời mấy fan nữ, Trương Giai Lạc mới vô tình biết được ngôn ngữ hoa của sơn trà màu hồng là gì.

Vượt qua gian nan.

Ha, nghĩ lại thì đúng là rất hợp với Bá Đồ.

Hàn Văn Thanh chưa từng để tâm tới mấy cây hoa Nại Đông* này, với tư cách là loài hoa đặc trưng của Thanh Đảo, rất dễ bắt gặp nó ở trong nội thành, ví dụ như vườn cây gần chùa Trạm Sơn**, bên trong trồng đầy hoa sơn trà.
*Nại Đông: là cách gọi hoa sơn trà của người Sơn Đông. Nguyên văn miêu tả trong Liêu Trai, Nại Đông là một cây cổ thụ ngàn năm ở Thượng Thanh Cung dưới chân núi Lao Thanh Đảo thành tinh, biến thành hình người, lấy tên là Giáng Tuyết. Mùa rét đậm, băng tuyết đầy trời, cây xanh hoa đỏ, đỏ trắng tương phản tôn nhau lên, xem nhẹ gió tuyết, cho nên gọi là Nại Đông. Hoa nở trong gió tuyết đến lập xuân, khi tuyết bắt đầu tan, cỏ non dần ló lên lộ một vùng xanh biếc.
**Chùa Trạm Sơn: Chùa Trạm Sơn là một ngôi chùa Phật giáo ở Thanh Đảo, Sơn Đông, Trung Quốc. Nằm ở phía nam của núi Trạm, hướng ra biển.


Nhà Hàn Văn Thanh cách vườn cây không xa, có thể đi bộ đến được, mà vườn cây kia cũng là nơi hắn lựa chọn để luyện võ buổi sớm, đối với loài hoa mà mỗi ngày đi lại đều nhìn thấy cũng không còn tâm tư đi để ý, mấy cụ già cũng không có hứng thú tìm hiểu ngôn ngữ hoa, nghe Trương Giai Lạc nói mới biết được đằng sau đóa hoa phấn nộn này còn có hàm ý như vậy, sau đó không tự chủ mà bắt đầu để bụng.

Chỉ là hôm nào đó hắn đang tưới hoa thì bị ông chủ Bá Đồ bắt gặp, dọa đối phương sợ hết hồn.

Nại Đông, là cách gọi hoa sơn trà của người Sơn Đông. Đóa hoa mảnh mai yêu kiều yếu ớt bị gán cho cái tên này, cũng không phải là nghe không êm tai, nhưng mà có vẻ hơi thiết huyết, Trương Giai Lạc nhận xét như vậy.

"Vậy thì sao chứ, ở Thượng Thanh Cung không phải còn có một gốc Giáng Tuyết đó sao?"

Hàn Văn Thanh vừa trả lời Trương Giai Lạc xong, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, hắn quay đầu lại, phát hiện Trương Giai Lạc đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình.

"?"

"Không có gì, chỉ là không nghĩ tới đội trưởng anh lại quan tâm mấy thứ như vậy."

Trương Giai lạc mở miệng giải thích, Hàn Văn Thanh cũng không để tâm, hắn có ấn tượng sâu với Giáng Tuyết là vì khi còn bé, ba mẹ đọc [Liêu Trai chí dị] trước giờ ngủ cho hắn, nói rằng bản thể của hoa thần Giáng Tuyết ở trước Thượng Thanh Cung, làm cho hắn khi còn nhỏ không hiểu gì lại vô cùng hiếu kì về Thượng Thanh Cung.

Nghĩ tới Thượng Thanh Cung lại nghĩ tới Tam Thanh Quan, đã nghĩ tới đạo quán lại nghĩ tới chùa chiền, Hàn Văn Thanh cân nhắc liệu năm nay có nên bớt chút thời gian đưa người nhà lên chùa Trạm Sơn bái Phật không.

Nghĩ vậy Hàn Văn Thanh gọi điện về nhà, cụ ông sau khi nghe điện thoại thì rất vui vẻ, hiếm khi Hàn Văn Thanh có thời gian ra ngoài đi chơi với họ, ba Hàn mẹ Hàn cũng khá tùy ý, chùa Trạm Sơn thôi mà, ngay gần nhà, lúc nào muốn đi cũng được.

Tuy rằng lên kế hoạch như vậy, nhưng Hàn Văn Thanh mãi vẫn không sắp xếp được thời gian rảnh để cùng người trong nhà đi chơi, bình thường phải luyện tập, còn có lịch thi đấu khắp nơi, thật sự là làm hao tốn quá nhiều thời gian của anh. Nhìn Hàn Văn Thanh khổ cực như vậy, cụ ông trong nhà cũng không nỡ thúc giục hắn đi chùa Trạm Sơn, muốn để hắn nghỉ ngơi tốt một chút.

Cuối cùng Hàn Văn Thanh vẫn cùng đồng đội đến chùa Trạm Sơn, cúng chút tiền nhang đèn, lễ bái tất cả điện thờ. Rất nhiều người đến chùa dâng hương bái Phật đều có mong muốn, mà trong lòng Hàn Văn Thanh lại trống trải đến đòi mạng. Lúc đứng trước tượng Phật không nhớ ra nổi thứ gì, có mong muốn, sở cầu gì cũng đều quên.

"Đội trưởng, anh có cầu điều gì không?"

"Không có."

Sau khi cùng mọi người tách ra, Hàn Văn Thanh một mình bắt xe đến Thạch Lão Nhân, ngồi trên bờ biển phóng tầm mắt ra xa. Gió xuân lướt qua mặt biển, thổi áo khoác của Hàn Văn Thanh bay phần phật, nhưng trong lòng hắn lại bình thản đến lạ.

Hắn giống như Giáng Tuyết của Vinh Quang, vẫn mãi đứng trên sân thi đấu, chưa từng rời đi, có lẽ sẽ mệt, sẽ không vui, nhưng nhiệt tình với Vinh Quang sẽ luôn luôn thắp lên ánh lửa trong hắn, hắn vẫn sẽ ở trên chiến trường này, trước sau như một tiến tới.

Điểm cuối là ở đâu? Hắn không biết, nhưng hắn biết, chỉ cần một mực tiến về phía trước là được.

Giống như Giáng Tuyết vậy.

===END===​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook