Hoàn [CMSN Hàn 2020] Hàn Văn Thanh - Di Thành

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1


cre on pic.

Hàn Văn Thanh trung tâm
Di Thành


Tác giả: 千影无尘
Edit + Beta: Lãi

Hàn Văn Thanh, Sinh thần khoái lạc!

Tái kiến.


Sản phẩm thuộc project
Hàn Văn Thanh - Viễn Hành Nhân

.
.
.​

01.

Đại Mạc Cô Yên ngã xuống, bản đồ thi đấu: Hoang Mạc Di Thành.

Ngồi cạnh bức tường thành tàn tạ, Đại Mạc Cô Yên nhìn hai tay mình, đột nhiên mở miệng: “Tôi thật sự vẫn muốn thấy anh ta thắng trận một lần nữa.”

Thạch Bất Chuyển một bên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ai mà không muốn thắng chứ? Thế nhưng chúng ta không có cách gì giúp họ cả.”

Đại Mạc Cô Yên không nói gì, Thạch Bất Chuyển nói đúng điểm cũng dừng, yên tĩnh ngồi cùng hắn trên tảng đá lớn bên cạnh bức tường đổ nát.

Đúng vậy, hắn, bọn họ, đều không thể làm gì khác.

Ở trong miệng nhân loại, bọn họ bất quá cũng chỉ là “số liệu”, là một đống code.

Bọn họ cũng không biết làm sao mình có thể tồn tại dưới hình thức này ở một thế giới giả lập, khác với “linh hồn” mà nhân loại hay dùng để giải thích, bọn họ chính là tự mình sinh ra một loại “tư duy”.

Mỗi một nhân vật, từ ngày đầu tiên được tạo ra, tư duy đã bắt đầu phát triển.

Đại Mạc Cô Yên là một trong những tư duy xuất hiện sớm nhất, cũng là một trong những nhân vật mạnh nhất trong thế giới Vinh Quang.

Mạnh, không phải là thắng thua được quyết định trên sàn đấu của loài người hay đẳng cấp trang bị, mà ai càng tiếp xúc nhiều với số liệu thì càng mạnh. Lấy một ví dụ đơn giản, mỗi một lần thoát game thì bọn họ đều sẽ ngủ say, chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, họ có thể cảm nhận được mình trở nên mạnh hơn.

Đại Mạc Cô Yên rất mạnh, chỉ là không cam lòng ngã xuống, bên trong bản đồ thi đấu mà thôi.

Đây cũng là chuyện bất khả kháng nhất đối với họ —— chỉ cần đăng nhập tài khoản, quyền khống chế thân thể đều phải giao cho người điều khiển.

Đại Mạc Cô Yên đã không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, hắn lại cảm nhận được sự không cam tâm của Hàn Văn Thanh, còn tràn ngập bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.

Theo như hắn nghĩ, sự liên kết chân thật nhất giữ bọn họ với những người ở thế giới ngoài kia, chính là có thể cảm nhận được tâm trạng của người điều khiển.

Cảm giác này rất mãnh liệt, từng chút từng chút khắc sâu vào trong tim hắn.

Nhưng hắn vẫn không có bất kỳ biện pháp nào.

Ngoại trừ chứng kiến tất cả những việc này phát sinh, thì hắn cái gì cũng không thể làm.

02.

Trương Hà Lạc Nhật nhìn hai người ngồi trên cao bức tường tàn, thật ra trong lòng không mấy hiểu được suy nghĩ của Đại Mạc Cô Yên.

Cậu biết những “người bên ngoài” kia luôn đặt nặng thắng thua của trận đấu, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay tới Đại Mạc Cô Yên cũng sẽ nói ra câu “Muốn thấy anh ta thắng một trận” như vậy.

“Anh ta. . .không phải sắp rời đi sao?” Trường Hà Lạc Nhật ngẩng đầu nhin Đại Mạc Cô Yên ngồi ở chỗ cao, “Năm sau sẽ là chủ nhân của tôi —— Tống Kỳ Anh, điều khiển anh.”

Đại Mạc Cô Yên đứng dậy, đứng trên cao quan sát tấm bản đồ cát vàng đầy trời này, tiếng than thở hầu như không thể nghe thấy: “Chính vì thế, tôi mới. . .càng muốn chứng kiến anh ta chiến thắng một lần nữa.”

Thạch Bất Chuyển âm thầm lắc đầu, nhảy xuống mang Trường Hà Lạc Nhật đi, hắn biết gần đây trong lòng Đại Mạc Cô Yên vẫn mãi luôn chật vật vì chuyện này, thời điểm như thế này vẫn nên để hắn một mình suy nghĩ thì hơn.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, trận đấu ngày hôm nay. . .chính là trận thi đấu cuối cùng của Hàn Văn Thanh.

03.

Lúc trước Đại Mạc Cô Yên đã hỏi Thạch Bất Chuyển như thế này: “Năm đó lúc Trương Tân Kiệt tiếp nhận cậu từ chủ nhân trước, cậu có cảm giác gì?”

Thạch Bất Chuyển ngẫm nghĩ đáp: “Cũng không có gì đặc biệt. Cảm giác những chuyện này đương nhiên sẽ xảy ra như một lẽ thường tình, chỉ là lúc bắt đầu có chút không quen. Trương Tân Kiệt rất mạnh, so với người trước, anh ta càng hiểu rõ tôi hơn, tôi cảm thấy thế này cũng không tệ, nên không có cảm giác gì khác.”

Đại Mạc Cô Yên muốn nói lại thôi, đến cuối vẫn không bật ra được câu: “Cậu có bao giờ nhớ tới chủ nhân trước đây hay không?”

Hắn không biết rằng Thạch Bất Chuyển có thể tiếp nhận mọi chuyện tự nhiên như thế, nguyên nhân còn không phải là vì thời gian quá ngắn sao?

Thạch Bất Chuyển ba năm đổi chủ, Đại Mạc Cô Yên - hắn cùng Hàn Văn Thanh. . . thế nhưng đã hơn mười năm rồi. . .

04

Hầu hết tài khoản đều đã đổi qua chủ nhân.

Còn có vài trường hợp vì đổi chủ quá nhiều và liên kết không đủ mạnh nên dẫn đến việc tư duy tan rã.

Việc đổi chủ tựa hồ là một chuyện rất bình thường, thế nhưng Đại Mạc Cô Yên lại chưa từng trải qua.

Cho dù hắn mạnh như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng có chút luống cuống, hoặc cũng có thể nói, bản thân hắn cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này là như thế nào.

Câu hỏi hắn muốn hỏi Thạch Bất Chuyển kia dường như đã trở thành gánh nặng trong lòng hắn, thế nên hắn đi tìm Nhất Diệp Chi Thu.

Bởi vì nguyên nhân liên quan đến chủ nhân, hắn và tên kia cũng rất quen thuộc.

Tìm đến Nhất Diệp Chi Thu, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác chính là —— cho dù chủ của hắn đã đổi được mấy năm, tên Nhất Diệp Chi Thu vẫn “thiếu kiên nhẫn” y như chủ cũ của hắn.

“Cậu nói Diệp Thu sao?” Nhìn tổng thể gương mặt cùng biểu hiện của Nhất Diệp Chi Thu chỉ khiến mọi người cảm thấy ắt hẳn nên đưa cho hắn một điếu thuốc để ngậm nữa mới đúng chuẩn, “À đúng rồi, bây giờ anh ta đổi thành Diệp Tu rồi.”

“Không cần nói mấy việc này, tôi hỏi cậu về cảm giác lúc đó.” Đại Mạc Cô Yên mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ nghĩ tới vị túc địch kia của Hàn Văn Thanh, tâm tình có chút vi diệu.

“Rất uất ức.” Nhất Diệp Chi Thu dường như cũng nghe được tin đồn về Đại Mạc Cô Yên gần đây nội tâm có chút chật vật, không tiếp tục câu giờ nữa, “Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến việc vừa qua một đêm liền ‘bị đổi chủ’. Hoàn toàn không biết làm gì, vẫn không hiểu tại sao, cũng không kịp thương cảm gì sất.”

“Không có cảm giác nào khác?” Đại Mạc Cô Yên tựa như vẫn mãi cố chấp chờ đợi một đáp án nào đó.

Nhất Diệp Chi Thu từ trước tới nay luôn hiểu rõ hắn, nhìn vẻ mặt của đối phương xong liền cười, “Cậu muốn hỏi cái gì? Cậu nhìn tôi thử đi, chắc chắn cậu sẽ nhớ tới Diệp Tu, thậm chí mỗi lần tôi cười, đều sẽ nghĩ tới anh ta.”

Khoé môi Nhất Diệp Chi Thu cong lên, cười lên nhìn giống hệt chủ nhân cũ của hắn, một bên nói, nhưng không còn chút cay đắng nào, “Nhưng cũng là nghĩ đến. Chỉ như vậy mà thôi.”

Đại Mạc Cô Yên không biết trả lời thế nào.

“Sao thế, cảm thấy tôi quá lạnh lùng?” Nhất Diệp Chi Thu khoác vai hắn, nhẹ giọng nói, “Đây là chuyện mà tất cả chúng ta đều phải đối mặt.”

“Đại Mạc, chờ Hàn Văn Thanh thật sự rời đi, cậu sẽ hiểu cảm giác của tôi.”

05.

Trở về sau khi gặp Nhất Diệp Chi Thu, thời gian Đại Mạc Cô Yên ngồi đờ ra trở nên dài hơn.

Bách Hoa Liễu Loạn nhìn cảnh tượng này cảm thấy thật đáng sợ, tuy nói rằng Đại Mạc Cô Yên không hoàn toàn giống với Hàn Văn Thanh – chủ nhân của hắn, nhưng hành động ngồi đờ ra như thế này vẫn không thích hợp với Đại Mạc Cô Yên chút nào.

“Tên Nhất Diệp Chi Thu kia quả nhiên không thể trông cậy.” Bách Hoa Liễu Loạn nhìn bóng lưng lặng lẽ của Đại Mạc Cô Yên, xoay sang trò chuyện với Lạc Hoa Lang Tạ bên cạnh.

“Là vì chuyện Hàn Văn Thanh muốn giải nghệ sao?” Lạc Hoa Lang Tạ hỏi.

Bách Hoa Liễu Loạn gật đầu, “Cũng khó cho anh ta, lâu như vậy còn chưa đổi chủ lần nào.”

“Nhân loại với chúng ta vốn dĩ không cùng một thế giới.” Lạc Hoa Lang Tạ vuốt cằm nói, “Nếu Tôn Triết Bình năm đó không bị chấn thương tay, nói không chừng chúng ta cũng sẽ không đổi chủ.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” Bách Hoa Liễu Loạn thổn thức nói, “Tôi ngược lại vẫn rất thích cái Phồn Hoa Huyết Cảnh trước đây, siêu ngầu.”

Hai người hàn thuyên một lúc, nhìn thấy Đại Mạc Cô Yên đứng dậy rời khỏi, cũng không đuổi theo.

“Mấy người các cậu, ai có kinh nghiệm đến tâm sự với anh ta một lúc đi.” Lạc Hoa Lang Tạ cũng cảm thấy Đại Mạc Cô Yên thế này không đúng lắm.

“Thử rồi, nhưng nhìn tình hình này thì chỉ còn cách chờ đến lúc Hàn Văn Thanh thật sự giải nghệ mới đủ khả năng giải trừ trạng thái này của anh ta thôi.” Cậu nói, môi cười cười những có chút căng đắng, “Khi quay trở về trong tay của Trương Giai Lạc một lần nữa tôi mới phát hiện, tôi cũng không có cảm giác gì nhiều.”

“Giống như chúng ta...Cảm giác của chủ nhận…cũng như vậy sao?” Bách Hoa Liễu Loạn thở dài, “Đại Mạc Cô Yên quá đặt nặng vấn đề này, không giống tôi lúc đó. Khi Trương Giai Lạc giải nghệ, tôi quả thật cũng rất buồn, nhưng qua ít năm, cảm giác cũng phai nhạt. Có phải tôi rất tàn nhẫn hay không?”

Lạc Hoa Lang Tạ nâng tay cậu lên, xoa xoa an ủi, “Chúng ta đều như vậy, chúng ta không phải loài người, cũng giống như họ thường nói số liệu không có tình cảm, xét theo góc độ nào đó thì câu nói này cũng không sai chút nào.”

06.

Thạch Bất Chuyển và Đại Mạc Cô Yên cùng nhau đến xem trận chung kết giải đấu, Lam Vũ đối đầu Hưng Hân. Trận đấu khép lại bằng một câu sau cùng của Nghênh Phong Bố Trận: “Sách Khắc Tát Nhĩ, người ở đó chờ lão tử!”.

Sau trận đấu, lúc rời sân Sách Khắc Tát Nhĩ có đi ngang, lịch sự chào hỏi bọn họ, Thạch Bất Chuyển lời nói mang theo ý cười, “Nghênh Phong Bố Trận vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy.”

“Phải,” Sách Khắc Tát Nhĩ nghĩ đến Nghênh Phong Bố Trận liền cảm thấy bất đắc dĩ, “Cậu ta chịu ảnh hưởng không ít từ chủ nhân cũ của tôi.”

“Dù gì Nguỵ Sâm cũng là người đã tạo ra cậu, cậu không phải chịu bất kì ảnh hưởng nào sao?” Đại Mạc Cô Yên hỏi.

Thạch Bất Chuyển vừa nghe liền biết Đại Mạc Cô Yên lại nghĩ đến vấn đề quan hệ giữa chủ cũ và mới, lặng lẽ dời tầm nhìn.

Sách Khắc Tát Nhĩ nghe xong liền sững sờ, lập tức trả lời: “Chủ nhân đối với chúng ta mà nói, cũng là từng người từng có thể độc lập. Tuy chúng ta có thể cảm nhận được tâm tình của bọn họ, nhưng tư duy của chúng ta còn được hình thành dựa trên cảm nhận của bản thân. Có lẽ sẽ bị ít quan niệm ảnh hưởng, nhưng cũng không nhất định phải trở thành cùng một ‘người’ giống như chủ nhân mình.”

Vừa nói, hắn vừa chỉ Nghênh Phong Bố Trận phía bên kia đang chạy loạn khắp nơi, “Cậu nhìn Nghênh Phong xem, tuy tính cách có đôi chút giống Nguỵ Sâm, những vẫn có rất nhiều chỗ khác nhau. Chúng ta đều độc lập, cậu và Hàn Văn Thanh cũng có sự khác biệt không phải sao?”

“Cũng đúng.” Đại Mạc Cô Yên gật đầu, lại nói chuyện một lát rồi cùng Thạch Bất Chuyển tạm biệt rời đi.

07.

Đại Mạc Cô Yên gọi Trường Hà Lạc Nhật đang ở phía xa luyện quyền: “Trường Hà, Tống Kỳ Anh là người như thế nào?”

Trường Hạ Lạc Nhật ngừng tay, vò đầu suy nghĩ một hồi mới nói: “Tôi cũng không rõ, hẳn là một người rất cẩn thận. Lúc thi đấu cậu ta rất bình tĩnh, nhưng chấp niệm chiến thắng rất mạnh.”

Với Hàn Văn Thanh không giống nhau.

Đại Mạc Cô Yên nghĩ thầm, gương mặt rủ xuống.

08.

Đêm xuống, Đại Mạc Cô Yên một mình đi tới Hoang Mạc Di Thành.

Cuối cùng hắn cũng không thể nào không đối mặt với một sự thật, trận đấu hôm qua. . . Chính là trận đấu cuối cùng Hàn Văn Thanh điều khiển hắn.

Hắn mạnh như vậy, những vẫn chỉ có thể nhìn chủ nhân mình giải nghệ không chút viên mãn.

Bây giờ hắn vẫn còn nhớ, mùa giải thứ tư, thời khắc hắn là người cuối cùng còn đứng trên sàn đấu, khi đó tâm trạng mãnh liệt của Hàn Văn Thanh khiến hắn có loại cảm giác mà mọi người thường hay nói ‘linh hồn đều run rẩy’.

Giây phút đó hắn vĩnh viễn không cách nào quên được.

Hắn không cách nào trải nghiệm loại tâm trạng đó một lần nữa.

Khiến hắn hoài niệm.

Hắn cảm thấy dường như đã mơ hồ hiểu được lời mà Nhất Diệp Chi Thu từng nói —— “Nhưng cũng là nghĩ đến. Chỉ như vậy mà thôi.”

09.

Cát vàng tán loạn đầy trời.

Không phải vì gió, mà là do Đại Mạc Cô Yên đang luyện quyền.

Hắn đã ở đây một đêm, luyện quyền hết một lần rồi lại một lần nữa.

Nhà quyền pháp mạnh nhất thế giới Vinh Quang, như thể sẽ mãi khắc ghi tên của hắn ——

Đại Mạc, Cô Yên.

Tuy rằng không hoàn toàn phù hợp khung cảnh.

Nhưng ngôi thành hoang này, một mình đứng đó, cũng giống như con người duy nhất rời đi.

Trả lại hoang mạc dáng vẻ cô đơn, tịch mịch.

10.

Bình minh.

Đại Mạc Cô Yên dừng lại, yên tĩnh đứng nhìn, không chút động đậy.

Cho đến khi Mặt Trời hoàn toàn ló dạng, hắn mới quay đầu rời khỏi nơi này.

“Hàn Văn Thanh. . .”

“Hẹn gặp lại.”

11.

Trận đấu cuối cùng của Hàn Văn Thanh, không có khả năng chiến thắng.

Đêm đó, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ.

Nhưng ngược lại không có, anh mơ một giấc mơ.

Trong mơ anh nhìn thấy một người, một gương mặt quen thuộc.

Đại Mạc Cô Yên.

Anh thấy Đại Mạc Cô Yên dẫn anh đến một tấm bản đồ thi đấu quen thuộc – Hoang Mạc Di Thành, đi vào toà tháp cao bên trong thành.

Đại Mạc Cô Yên chỉ về hướng Mặt Trời mọc, Hàn Văn Thanh vẫn chưa từng ngắm bình minh ở sa mạc bao giờ, nhưng khi Mặt Trời bắt đầu trồi lên, Hàn Văn Thanh lại bị cảnh tượng bao la, rõ ràng đến chân thật làm cho chấn động.

Vừa hoàn hồn vừa nhìn, ở nơi giao nhau giữa hoang mạc vô tận cùng trời rộng mênh mông dường như có thứ gì đó.

Đại Mạc Cô Yên xoay người ôm anh, anh cũng không từ chối.

Mặt Trời đã hoàn toàn lên cao, Đại Mạc Cô Yên buông tay, thả người nhảy một cái, hướng về phía Mặt Trời mọc mà đi.

Cuối cùng Hàn Văn Thanh cũng dần nhìn thấy rõ, bên kia là Thần Chi Lĩnh Vực, anh nhìn thấy Đại Mạc Cô Yên như một vị vương giả, thân ảnh dần biến mất bước vào lãnh địa của mình.

Hàn Văn Thanh biết đây là một giấc mộng.

Sau khi tỉnh dậy, hiếm khi anh cảm thấy xúc cảnh sinh tình, nhìn về hướng mà Đại Mạc Cô Yên đã biến mất, nhè nhẹ nói một câu:

“Hẹn gặp lại.”


END.
 

Bình luận bằng Facebook