Chương 6: Budapest
Trương Giai Lạc tựa vào lưng ghế chợp mắt, hai người đều ăn ý không nói gì. Từ khi Tôn Triết Bình gửi cái tin chấn động thiên hạ kia đi, bà nội cũng không trả lời nữa, ắt hẳn do tin tức quá sốc, cần phải từ từ tiêu hóa. Trương Giai Lạc đoán phản ứng bây giờ của bà có lẽ là giận tím mặt, có lẽ nửa tin nửa ngờ, cũng có thể là đang tìm bảy cô tám dì nhà hàng xóm để bàn bạc.
Mà đồng thời, một luồng suy nghĩ hoàn toàn trái ngược cũng nhảy ra trong đầu Trương Giai Lạc, cậu híp mắt len lén liếc Tôn Triết Bình đang khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu đến càng làm hiện rõ đường nét góc cạnh cùng khí thế sắc bén của hắn. Nói không chừng bà nội sẽ thích kiểu người nói một là một, thẳng thắn vô tư như Tôn Triết Bình. Thích thì phải bày tỏ, nghe nói năm đó bà nội đã dùng cách này 'xử gọn' ông nội. Đáng tiếc thực hư chuyện này đã vĩnh viễn nằm dưới lòng đất cùng ông rồi.
Xe buýt tiến vào khu vực thành thị người qua lại tấp nập, quanh co một hồi rồi giảm dần tốc độ lùi vào bãi đậu xe, hành khách trên xe như có pháp thuật đánh thức, dồn dập thu dọn hành lý, rời khỏi chỗ ngồi, túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh khiến không gian trong xe bỗng chốc càng trở nên chen chúc.
"Lát nữa đi đâu?" Tôn Triết Bình chỉ có một chiếc balo, nhàn nhã đứng cạnh Trương Giai Lạc, quen thuộc như thể hai người đã ở chung từ lâu.
Trương Giai Lạc chờ tài xế lấy hành lí của cậu từ trong cốp xe ra, cậu đã vạch sẵn kế hoạch rồi: "Trước tiên đến khách sạn cất hành lí, sau đó đi ăn cơm trưa."
Tôn Triết Bình nhìn đồng hồ: "Ăn cơm trước đi, hành lí thì để lát nữa thu dọn, tôi giúp cậu xách túi."
Trương Giai Lạc cũng nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rồi, chờ bọn họ sắp xếp xong xuôi chắc cũng phải hai, ba giờ, đã qua thời gian phục vụ cơm trưa của nhà hàng ở châu Âu. "Được, đi đâu ăn?"
"Cậu quyết." Chính từ giây phút này trở đi, rất nhiều chuyện từ chuyện lớn như mua nhà mua nội thất, đến việc nhỏ như chọn màu đồ lót đều do Trương Giai Lạc quyết định, có thể nói là nắm quyền toàn bộ.
"Google đề cử một nhà hàng bản địa, được đánh giá rất cao, ngồi xe buýt một đoạn rồi chuyển sàng tàu điện ngầm."
"Quá phiền phức, bắt xe đi." Tôn Triết Bình giơ tay ra gọi một chiếc taxi.
"Cậu nhìn có hiểu không?" Tôn Triết Bình mở thực đơn đặt lên bàn nhìn mãi không ra, google đề cử nhà hàng bản địa quá mức bản địa, từ phục vụ đến thực đơn đều không có lấy một chữ tiếng Anh, khách dùng bữa bên cạnh nhìn qua cũng là người gốc ở đây, nam nữ đều có vóc người vô cùng cao ráo.
Trương Giai Lạc đang xem tỉ giá hối đoái trên điện thoại, mệnh giá của đồng Forint quả thật khiến người ta sợ hãi, liếc qua thực đơn là cả một dãy số 0 dài.
"Không hiểu lắm, nhưng dựa theo quy tắc cũ gọi món sẽ không vấn đề." Trương Giai Lạc tính toán xong xuôi liền thở dài một hơi, mặc dù hơi chặt chém nhưng thực tế giá cả đã phù hợp hơn ở Paris rất nhiều. Cậu nhìn một đống hình ảnh lạ lẫm trong thực đơn mà đoán mò, gọi món khai vị, món chính cùng đồ tráng miệng, cũng không phụ sự giới thiệu nhiệt tình của phục vụ mà chọn loại bia nghe nói là ngon nhất ở đây.
Nhưng quy tắc cũ ở địa phương mới vô cùng có khả năng sẽ bị mất hiệu lực, khi món canh đầu tiên được bê lên, Trương Giai Lạc đã há hốc mồm: Trên khay sứ trắng đặt một tô sứ sâu, mặt trên là một lớp frybread* đầy đặn, canh trong bát cũng là loại sền sệt, múc một thìa đầy ắp hoa quả khô, cà rốt, thịt bò, cần tây và cả khoai tây. Trương Giai Lạc đã quen ăn món Pháp một phần chỉ có một lượng nhỏ, bây giờ ăn xong món khai vị đã no căng rồi.
*frybread: Là một loại bánh mì dẹt, rán hoặc chiên ngập dầu, có thể ăn một mình hoặc dùng kèm các loại toppings khác nhau như mật ong, mứt, đường bột, thịt nai hoặc thịt bò. Frybread cũng có thể được chế biến thành tacos, như Navajo tacos.
Mà trên tay cậu còn cầm một ly thủy tinh lớn hơn cả mặt mình, bên trong là loại bia bản xứ ngon nhất, bia vàng óng tỏa ra mùi thơm mê người, bọt bia màu trắng sóng sánh trên miệng ly, bọt khí nho nhỏ nối tiếp nhau nổi lên, mềm mềm xốp xốp gia nhập vào đội ngũ bọt biển phía trên.
Trương Giai Lạc uống từng ngụm từng ngụm bia, món chính trước mặt không hề vơi đi chút nào, thịt gà và mỳ ống tỏa ra mùi thơm của bơ và húng quế, nhưng cậu không thể nuốt nổi thêm nửa miếng.
"Không uống được thì đừng uống." Tôn Triết Bình ăn hết phần thức ăn trước mặt mình, sau đó kéo cả phần của Trương Giai Lạc qua. Người đối diện uống đã ngà ngà say, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ nhuốm một màu hồng phấn như đóa hoa tươi, đôi mắt lại tựa vì sao đêm sáng lấp lánh.
Trương Giai Lạc không nghe thấy, cậu lắc lắc ly rượu chỉ còn một nửa, không biết vì sao chợt bùi ngùi, nhớ lại mùi thơm ngát của rượu Sa Nhân* nơi quê cũ, những mũ nấm tươi ngon mọc lên sau cơn mưa mùa hạ, còn cả bầu không khí ẩm ướt và ấm nhuận của mùa mưa dài dằng dặc. Từ không gian nhạc Xô Viết cách điệu chuyển thành Hồ Lô Ti*, từng dòng khí ẩm vùng nhiệt đới, á nhiệt đới len lỏi vào giữa bầu khí khô nóng phả ra từ lò sưởi, Tôn Triết Bình đột nhiên cảm thấy một bàn thịt gà sốt bơ và mỳ ý trước mặt trở nên nhạt như nước ốc, kém xa một bát súp nấm thông.
*Sa Nhân: Là loài thực vật của vùng Đông Nam Á, thuộc họ Gừng, thường được dùng làm dược liệu.
*Hồ Lô Ti: Sáo Hulusi hoặc Cucurbit là một nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc.
"Tôi không nỡ, ở nhà thực ra khá tốt." Trương Giai Lạc có chút chán nản nói, sau đó lại ngẩng đầu, hai mắt sáng trong nhìn về phía Tôn Triết Bình: "Anh cũng rất tốt."
"... Ừ." Bẻ lái quá gấp, Tôn Triết Bình cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng như có cái gì đột nhiên va vào.
"Anh biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cảm thấy rất quen mắt, nhưng..."
Tôn Triết Bình không nghe được cái plot twist kinh điển phía sau, Trương Giai Lạc đã gục đầu lên bàn ngủ say như chết.
Tôn Triết Bình không phải một người dễ gần, trước giờ hắn luôn vạch rõ giới hạn của mình, thẳng thắn dứt khoát, không có chỗ để mơ hồ lẫn lộn. Nhưng, hắn quay đầu nhìn Trương Giai Lạc đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thứ gọi là giới hạn có lẽ chính là để phá vỡ.
Từ lần đầu nhìn thấy Trương Giai Lạc, hắn như thể bị kéo vào một lăng kính vạn hoa, toàn bộ thế giới tựa hồ trở nên hư ảo, chỉ còn lại người này, cậu nhanh chóng xâm nhập vào thế giới của hắn, mà hắn không hề mảy may khó chịu, cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng, như thể đó vốn là vị trí của cậu. Dĩ nhiên hắn cũng giống như một kị sĩ không bao giờ chịu lùi bước, cường thế xông thẳng vào thế giới của Trương Giai Lạc, như khi tuyên thệ chủ quyền cùng bà nội, lại như khi đào sâu gốc rễ, lắng nghe câu chuyện thời thơ ấu của cậu.
Có những lúc, thế giới không hề có nguyên tắc như vậy, mà Tôn Triết Bình cũng lười truy cứu lí do.
"Tỉnh rồi?"
Trương Giai Lạc đầu tóc rối bời ngồi dậy, mơ hồ dụi mắt: "Giờ là lúc nào? Đây là đâu?"
Chất lượng rèm cửa của khách sạn vô cùng tốt, kéo vào rồi thì không thể nhận biết được đang là ngày hay đêm, Tôn Triết Bình ngồi trên sô pha chơi điện thoại, Trương Giai Lạc lại nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là vì mặc đi ngủ nên hơi nhăn nhúm.
"Ba giờ chiều, khách sạn Four Seasons." Tôn Triết Bình kéo rèm ra, ánh sáng yếu ớt buổi chiều đông rọi vào bên trong, dịu dàng ấm áp, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài là Cầu Chuỗi Széchenyi, dòng sông Danube dưới cầu bị ánh tà dương nhuộm đỏ, mặt nước rộng lớn phản chiếu tòa kiến trúc tráng lệ của Pháo đài Ngư Phủ*.
*Fisherman's Bastion
Khung cảnh như bức tranh sơn dầu này khiến tâm hồn nhạy cảm của nghệ thuật gia chấn động một giây, ngay sau đó cuộc sống hiện thực cùng với giá cả vật chất cực nhanh quay trở về trong đầu cậu: "Khách sạn Four Seasons?!"
Trương Giai Lạc say đến bất tỉnh, Tôn Triết Bình xách hai túi hành lí cùng một người sống sờ sờ không thể nào du đãng đầu đường giữa cơn gió lạnh lẽo của Budapest, hắn chắc chắn phải tìm một khách sạn, thu xếp cẩn thận cho cả hai. Nhưng nếu giải thích như vậy thì quá dài dòng phiền phức, cuối cùng bị đơn giản hóa thành: "Tôi biết chỗ này."
"Anh dọc đường... đều là ở trong chuỗi khách sạn này?" Lúc nói đến chuỗi khách sạn, Trương Giai Lạc suýt chút nữa đã tự cắn đứt lưỡi mình.
"Có vấn đề gì sao?"
Trương Giai Lạc trợn mắt há miệng, cậu quan sát kỹ người trước mắt này một lần nữa, hắn bệ vệ ngồi trên sô pha, quần áo toàn thân đều không nhìn được nhãn hiệu, balo du lịch dưới chân vừa cũ vừa bẩn, Trương Giai Lạc bật ngón cái: "Đại gia, không có tật xấu."
Cậu nhanh nhẹ nhảy khỏi giường, xông vào phòng vệ sinh rửa mặt để bình tĩnh lại. Nước từ tóc mái nhỏ xuống, Trương Giai Lạc chống tay lên bệ rửa mặt, hiện thực như một chậu nước lạnh trút xuống xóa tan sương mù, kỳ thực cậu căn bản không tính là có quen biết Tôn Triết Bình. Nhưng cậu đã không khống chế nổi mà thích hắn, nắm lấy bàn tay ấm áp của đối phương trong gió tuyết, khuôn mặt nghiêng nghiêng mê người trong ánh ban mai. Rốt cục là toàn bộ những thứ này khiến người phải mặt đỏ tim đập, hay chỉ một khoảnh khắc động lòng viết nên câu chuyện cổ tích truyền kì?
Tình yêu luôn không có đạo lý như vậy, cho dù không biết gì cũng sẽ lún sâu vào trong đó.
Trương Giai Lạc nghe được tiếng bước chân ở sau lưng, cậu nhìn vào gương, Tôn Triết Bình ôm cánh tay tựa vào cửa, chân dài hơi cong lại, hình xăm trên làn da màu lúa mạch khỏe khoắn càng thêm rõ ràng, ánh mắt xuyên qua mặt gương nhìn Trương Giai Lạc, nhìn thấu trong lòng cậu: "Cậu quen là con người của tôi, có tiền hay không, có nhà hay không, tên là gì, sinh ra ở đâu, táng thân nơi nào, có liên quan gì?"
Đúng, đều là vật ngoài thân, Trương Giai Lạc cúi đầu cười cười, phủi phủi tóc mái ướt nhẹp: "Tôi cũng không phải rất hiểu con người anh."
Tôn Triết Bình nhíu mày, chậm rãi đợi Trương Giai Lạc nói hết.
"Anh biết Budapest nổi tiếng nhất bởi cái gì không?"
"Sông Danube?"
"Suối nước nóng." Trương Giai Lạc quay đầu, tóc vẫn nhỏ nước bị cậu tùy tiện vén ra sau tai.
Tôn Triết Bình cười: "Được, nghe lời cậu."
Nói suối nước nóng của Budapest nổi danh còn không bằng nói rằng Trương Giai Lạc thích tắm suối nước nóng, mà mạng lưới suối nước nóng ở châu Âu trải rộng hơn ở quê cậu rất nhiều, cơ hội tốt như vậy rất ít. Vì vậy nhân cơ hội hiếm có này, cậu đã chuẩn bị đầy đủ trong hành lí rồi. Tôn Triết Bình 'thọt' kế hoạch không thể không đi mua đồ, nhưng mà vị đại gia này đúng là không quá để tâm.
Hắn vào phòng thay đồ chậm nửa nhịp, cảm thấy có chút tiếc nuối, Trương Giai Lạc đã chuẩn bị xong xuôi, khoác khăn tắm ngồi trên ghế băng nghịch điện thoại, khăn tắm lớn không thành thực che khuất gần hết cảnh xuân, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn chân thon dài trắng nõn cùng với mắt cá chân xinh đẹp, đến cả ngón chân trần dẫm trên nền gạch cũng có vẻ đáng yêu. Nửa kín nửa hở lại càng làm cho người ta tưởng tượng xa xăm, Tôn Triết Bình cảm thấy miệng khô lưỡi khô, để tránh kế tiếp xuất hiện cảnh tượng xấu hổ, hắn chỉ đành quay đi đối phó với đống quần áo của mình.
Trương Giai Lạc dời mắt khỏi điện thoại, tầm nhìn nóng rực như vậy cậu không thể không hề hay biết, chỉ là mỗi người đều có tâm tư riêng. Thắt lưng đen bị cởi ra, vai rộng eo thon, bắp thịt khỏe khoắn theo động tác của Tôn Triết Bình mà phô bày, từng tấc cơ thể đều chất chứa sức mạnh cùng sinh lực. Sức mạnh và cái đẹp, Trương Giai Lạc từng nhìn vô số tượng điêu khắc của các anh hùng Hy Lạp rất sống động, nhưng so với người sống đứng trước mắt này, sức hấp dẫn của đá cẩm thạch vẫn kém hơn. Đá cẩm thạch lạnh buốt, còn người thật thì hừng hực, nhiệt độ nóng bỏng thậm chí có thể cách không truyền đến, như ngọn lửa lớn cháy khắp núi đồi.
"Nhìn đủ chưa?" Tôn Triết Bình quơ quơ tay trước mặt Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc ngẩng đầu đối diện với cơ bụng rõ ràng, nhân ngư tuyến lưu lại vết tích trên nước da vàng nhạt, lưu luyến biến mất vào quần bơi màu đen: "Có gì đáng xem chứ?"
Không đợi Tôn triết Bình trả lời, Trương Giai Lạc đã cất bước về hướng cầu thang: "Nhanh lên đi, chút nữa đóng cửa rồi." Bóng lưng chạy trối chết cùng với chót tai hồng hồng dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ đặc biệt hút mắt.
Nhưng cuống quít đều dễ phạm sai lầm, cậu đi nhầm đường, suýt chút nữa dẫn hai người ra ngoài đường lớn đầy tuyết, cuối cùng phải hỏi nhân viên mới tìm được đúng đường.
"Anh xem, học thêm một ngôn ngữ quan trọng biết bao." Nhân viên chỉ đường không biết tiếng Anh, vẫn phải dựa vào tiếng Pháp của Trương Giai Lạc mới hỏi được.
"Không sai, sau này đều nhờ cậu chỉ dẫn." Tôn Triết Bình ném khăn của mình cho Trương Giai Lạc: "Đứng thêm một lúc thì chúng ta cũng biến thành kem luôn đấy."
Toàn bộ ký ức hôm đó tựa như sương mù bao phủ suối nước nóng Széchenyi, trong suối nước nóng lộ thiên ầm ĩ và đông đúc, hai người cùng ngồi một góc, suối nước sôi sục như đang hâm nóng huyết dịch, gió lạnh tháng mười hai khiến người ta khát cầu một người bầu bạn, ở nơi đất khách quê người, xung quanh đều là ngôn ngữ xa lạ, chỉ có bọn họ thấu hiểu nhau, từ linh hồn đến thân thể, dưới trời đêm dường như chỉ còn hai người họ.
Khi hai người về đến khách sạn, ngã lên giường lớn, đôi môi mềm mại đặt lên cổ Trương Giai Lạc, giống như động vật ăn thịt chần chừ cọ xát cổ con mồi. Trương Giai Lạc ngẩng đầu, duỗi tay ôm lấy cổ Tôn Triết Bình, tóc mai cứng đâm đâm vào gò má cậu. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả trên cổ mình khiến cậu chìm đắm trong cảm giác an tâm cùng ấm áp, thủ thỉ bên tai Tôn Triết Bình: "Đại Tôn, tôi cảm giác chúng ta là lâu ngày gặp lại, không phải là nhất kiến chung tình."
Đáp lại cậu là một nụ hôn vừa nóng bỏng vừa điên cuồng.