Hoàn [CMSN Hàn 2020] [Hàn Văn Thanh trung tâm] Mộ Quang

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Hàn Văn Thanh trung tâm] Mộ Quang
Author: Lại Khẩu Băng Lương Trà (来口冰凉茶)
Edit + beta: Cửu Cửu



Artist: Tumo_⊙∀⊙/老韩生贺努力中!!

Sản phẩm thuộc Project mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh
Viễn Hành Nhân
1.

Hàn Văn Thanh không chỉ một lần cảm thấy mình đã già rồi.

Cảm giác này xuất hiện rất nhiều, ví như khi hắn mở weibo, thế nhưng bấm vào phần viết status lại không biết nên đăng cái gì. Cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ tắt đi.

Lại như một buổi sáng sớm nào đó, hắn mở điện thoại, bên trong toàn là bài weibo giao lưu giữa Hoàng Thiếu Thiên với fan. Hắn đột nhiên có chút hâm mộ, nhưng hâm mộ cái gì chứ.

Hâm mộ Hoàng Thiếu Thiên toàn thân đầy sức sống. Cậu tựa hồ không biết mệt mỏi, ngày nào cũng tràn đầy sinh lực, mỗi ngày đều tươi cười, dường như chưa từng có lúc yếu đuối.

Kỳ thật hắn rất muốn học Hoàng Thiếu Thiên, nói nhiều hơn, bớt nghiêm khắc đi, chí ít có thể để cho mấy đứa nhỏ trong chiến đội không cần cứ thấy hắn là chạy biến.

Đáng tiếc hắn học không nổi, theo như lời Diệp Tu, hắn trời sinh như vậy, nếu học kiểu đó thì sẽ không còn giống hắn, chỉ nhìn cũng khó chịu.

Sau khi Trương Giai Lạc đến thì loại cảm giác này càng rõ.

Hắn cảm thấy mình và Trương Giai Lạc như hai thái cực. Rõ ràng chỉ chênh nhau vài tuổi, nhưng mà phong cách sống lại hoàn toàn khác biệt.

Trương Giai Lạc tùy ý giống như một đứa nhỏ mười mấy tuổi, buộc một cái đuôi tóc, ăn các loại đồ ăn vặt có vị kì quái, nhảy nhót tưng bừng trong game, lướt weibo, tất cả những trò giải trí của giới trẻ hắn đều thử qua. Đám nhỏ trong chiến đội cũng không sợ hắn, lúc gặp hắn đều hi hi ha ha chào hỏi, đôi lúc Trương Giai Lạc còn có thể đưa cho bọn họ mấy chai nước ngọt.

Mà Hàn Văn Thanh đây, rõ ràng không lớn hơn Trương Giai Lạc mấy tuổi, nhưng lại nhất nhất biến mình thành bộ dạng già cả. Mặc áo ba lỗ bông chuyên dụng của mấy cụ ông hay đi tản bộ, quần đùi màu đen, cầm một bình nước nóng hoặc trà phổ nhị, hoàn toàn không động đến mấy thứ nước ngọt, không xem gameshow hay phim truyền hình, hàng ngày chỉ xem thời sự là hết. Dường như cứng rắn biến sinh hoạt của một người chưa tới ba mươi tuổi thành của ông lão bảy mươi.

Chính Hàn Văn Thanh cũng tự thấy kì lạ, dường như bản thân trời sinh đã từng trải hơn người khác. Hắn cầm một cốc trà phổ nhị, ngồi xuống cạnh Trương Giai Lạc vừa mới ăn cơm xong, đang vừa chơi điện thoại vừa uống canh củ sen.

"Trương Giai Lạc."

"Đù móa lão Hàn, anh hù chết tôi, có chuyện gì a?" Trương Giai Lạc đang chơi game, chuyển tầm nhìn sang Hàn Văn Thanh.

"Tôi hơn cậu bao nhiêu tuổi?" Hàn Văn Thanh uống trà.

Trương Giai Lạc cúi đầu nghĩ một lúc: "Không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ ba bốn tuổi. Sao thế?"

"Vậy tại sao Hoàng Thiếu Thiên nói nhìn tôi già hơn cậu rất nhiều?"

"Phụt." Trương Giai Lạc không nhịn được, suýt chút nữa phun một ngụm canh ra ngoài. Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, cầm chai nước xoài còn chưa mở ở bên cạnh đưa cho Hàn Văn Thanh.

"Lão Hàn, nếm thử không?"

Hàn Văn Thanh nhận lấy, vặn nắp chai, uống một ngụm. Loại đồ uống này rất ngọt, uống vào toàn là mùi hương liệu, Hàn Văn Thanh không thích lắm, thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy họng mình bị ngọt đến khô.

Hắn đưa đồ uống cho Trương Giai Lạc: "Không ngon, quá ngọt."

Trương Giai Lạc cười hắc hắc, cầm lấy uống một ngụm.

"Tui thấy rất ngon. Nước trái cây này rất nổi tiếng trên mạng đó lão Hàn!"

Hàn Văn Thanh lắc đầu, tiếp tục uống trà nóng của mình.

Đột nhiên, Trương Giai Lạc vụng trộm dính tới gần: "Lão Hàn, đêm nay chúng ta đi tuốt xâu* cùng lão Lâm, Tân Kiệt đi! Không dẫn theo bọn Tiểu Kỳ Anh với Tiểu Bạch, trẻ nhỏ ra ngoài buổi đêm không tốt."
*ăn đồ nướng


Hàn Văn Thanh đồng ý.

Trương Giai Lạc tiếp tục vui vẻ uống canh, lại đi tìm dì ở nhà ăn lấy thêm một bát.

Động tác uống nước của Hàn Văn Thanh bỗng khựng lại, hắn nghĩ, hắn đã hiểu ý của Trương Giai Lạc.

Hắn không thích nước xoài ngọt rát họng kia, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không thích.

Tuy rằng có người thích uống nước trà nóng, nhưng ai lại không thích nước xoài ngọt ngào kia hơn?

Hàn Văn Thanh biết, thời đại thuộc về hắn đã đi xa rồi, thế nhưng hắn vẫn còn dậm chân tại chỗ.

2.

Quán đồ nướng ban đêm luôn luôn ồn ào, Trương Giai Lạc quen thuộc tìm một vị trí ở phía trong cho bọn họ, kéo mấy người Hàn Văn Thanh ngồi xuống, cầm thực đơn chỉ trỏ gọi món.

Mấy bàn xâu nướng rất nhanh đã được đem lên, còn thêm mấy lon bia, Trương Giai Lạc cầm một lon đưa cho Hàn Văn Thanh trước, lại cầm thêm một lon đưa cho Trương Tân Kiệt, Trương Tân Kiệt xua xua tay nói mình không uống, Trương Giai Lạc chuyển sang đưa cho Lâm Kính Ngôn, cũng tự mình lấy một lon, hùng hổ tu một ngụm lớn.

Trương Tân Kiệt không uống rượu, cầm một xâu mực ăn, biết Trương Giai Lạc thích ăn thịt bò, Trương Tân Kiệt đặc biệt đẩy đĩa thịt lại gần cậu một chút, để Trương Giai Lạc tiện lấy.

"Cảm ơn Tân Kiệt." Trương Giai Lạc cười hì hì.

Hàn Văn Thanh cầm một xâu rau hẹ, cắn một miếng, đột nhiên nói: "Mùa giải này chúng ta đấu luân phiên đi?"

Bàn ăn nháy mắt trở nên trầm mặc, Trương Tân Kiệt đang tán gẫu cùng Lâm Kính Ngôn, nghe được câu này của Hàn Văn Thanh thì đều ngừng lại. Chỉ có Trương Giai Lạc vẫn nhai thịt bò, tựa hồ không thực sự để tâm hỏi: "Có ý gì vậy lão Hàn?"

Hàn Văn Thanh cúi đầu uống một ngụm bia, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc: "Chính là ý này."

Trương Giai Lạc đột nhiên cười, đưa cho Hàn Văn Thanh một xâu thịt bò: "Được. Đều theo ý anh, Tân Kiệt nói có đúng không?"

Trương Tân Kiệt lấy một lon bia lạnh, lăn lăn ở trên tay, thở dài: "Đội trưởng. Kỳ thực anh không cần. . ."

Chưa kịp nói hết thì bị Hàn Văn Thanh ngắt lời, tay Hàn Văn Thanh nắm thành quyền, tựa hồ muốn đấm xuống bàn thật mạnh, phát tiết cái gì đó, cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng hạ xuống.

"Được rồi, tự tôi biết chừng mực. Tôi về trước. Mọi người từ từ ăn."

Hàn Văn Thanh cầm lon bia ở trên bàn, khoác áo lên, đi ra ngoài. Trương Tân Kiệt bọn họ cũng không ăn nữa, đi theo sau Hàn Văn Thanh, mấy người cùng nhau trở về Bá Đồ.

Được nửa đường, Trương Giai Lạc chạy đến cạnh Hàn Văn Thanh, vỗ vỗ lưng hắn, đưa cho hắn một chai nước suối.

"Lão Hàn, uống một chút."

Của Trương Giai Lạc là hồng trà, hai người vừa đi vừa uống, lúc thấy được cửa Bá Đồ thì đã uống được hơn một nửa.

Đến dưới cột đèn đường trước cửa Bá Đồ, Trương Giai Lạc đột nhiên dừng lại, kéo kéo tay áo Hàn Văn Thanh, ra hiệu muốn nói chuyện với hắn.

Hàn Văn Thanh quay đầu, cùng lúc đó có một chiếc xe đi tới, đèn xe chiếu lên gương mặt Trương Giai Lạc sáng lóa.

Hàn Văn Thanh nghe thấy Trương Giai Lạc nói.

"Lão Hàn."

"Cố lên."

3.

Hôm nay trùng hợp là ngày Bá Đồ đến sân nhà của Hưng Hân để thi đấu.

Hàn Văn Thanh tới phòng nghỉ trước, phần lớn đội viên của Bá Đồ vẫn đang trên xe khác. Hàn Văn Thanh theo đội hậu cần đến trước.

Hàn Văn Thanh an vị trong phòng nghỉ, nhắm mắt dưỡng thần, đang yên lành thì cảm giác có người vào phòng.

Là Diệp Tu. Hàn Văn Thanh cau mày: "Cậu tới làm gì?"

Diệp Tu cầm hai cây kem, đưa một cây cho Hàn Văn Thanh: "Nếm thử đi. Vị sô cô la rất ngon."

Hàn Văn Thanh xua tay: "Tôi không thích ăn ngọt."

Diệp Tu nhất quyết đưa Hàn Văn Thanh nếm thử: "Gần đây bị Mộc Tranh nhét cho, bắt tôi cai thuốc lá, thật sự có hiệu quả đó ha ha. Tôi ăn rồi thì sẽ không muốn hút nữa."

Hàn Văn Thanh nhận lấy, xé giấy bọc, trực tiếp cắn từng miếng nhỏ.

Diệp Tu nhìn cách hắn ăn, lại so sánh với mình đang liếm từng chút từng chút, cười: "Răng khỏe ghê chứ. Lão Hàn, anh cứ thế cắn, răng không khó chịu hở?"

Hàn Văn Thanh lắc đầu.

Hàn Văn Thanh ăn xong cây kem, Diệp Tu mới ăn được một nửa.

Hàn Văn Thanh ném giấy bọc vào thùng rác: "Tôi đi rửa tay."

Diệp Tu đang cố gắng cắn một miếng to, cả miệng đều là kem, không thể nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

Lúc Hàn Văn Thanh trở lại vừa lúc Diệp Tu đang đi ra khỏi phòng nghỉ.

"Quay lại rồi?"

Hàn Văn Thanh gật đầu.

Diệp Tu cười.

"Cố lên a lão Hàn. Đừng để tôi hạ gục anh đó."

Hàn Văn Thanh lập tức ném trả một câu.

"Người nên cẩn thận là cậu."

Diệp Tu nở nụ cười với hắn, đi về phía phòng nghỉ của Hưng Hân.

Hai người, bước về hai hướng khác nhau, nhưng sống lưng lại như nhau thẳng tắp.

Giống như tia sáng trước khi đêm đen kéo đến, cho dù sắp tan biến, thế nhưng lại tỏa sáng rực rỡ chói mắt.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook