Hoàn [CMSN Hàn 2020] [Bá Đồ - Hàn Văn Thanh trung tâm] Đôi Câu Vài Lời

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Bá Đồ - Hàn Văn Thanh trung tâm] Đôi Câu Vài Lời
Author: Tứ Thì Vân Quy (四时云归)
Edit + beta: Cửu Cửu


Sản phẩm thuộc Project mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh
Viễn Hành Nhân
Chương 1: Tôi muốn cái này

Lần đầu tiên Hàn Văn Thanh nhìn thấy áp phích quảng cáo của Vinh Quang là khi đứng trước tòa báo, hơi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ánh mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu xuống đất thành những vệt lốm đốm.

"Nhóc con, muốn chọn cái nào?"

"Tôi muốn cái này."

Hắn chỉ vào Nhà Quyền Pháp mặc một bộ đồ phối đen đỏ.

Chương 2: Không thể làm đồng đội, cũng chỉ có thể làm đối thủ

Nói khách quan thì, Hàn Văn Thanh là một người kiêu ngạo.

Nhưng sự kiêu ngạo của hắn không thể hiện ở trên mặt, mà chân chân thật thật khiến người khác cảm nhận được, hơn nữa còn phải tâm phục khẩu phục.

Nhà Quyền Pháp Đại Mạc Cô Yên, vừa mới xuất hiện đã trở thành nhân vật hiển hách trong Vinh Quang, sau này trở thành một sự tồn tại khiến vạn người chú ý cũng không có ai thấy kì lạ.

Bởi vì hắn quá mạnh mẽ.

Đây cũng không phải là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, thực lực của hắn thực sự được bộc lộ trên sàn đấu. Phóng mắt khắp giới Vinh Quang, tài khoản có thể xứng danh cùng Đại Mạc Cô Yên đếm trên đầu ngón tay.
*nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy nhân, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí

Bên trong một cao thủ tài trí thường rất chân thật và thuần túy, khiến cho Hàn Văn Thanh cảm thấy Vinh Quang không hề làm mình thất vọng, hắn không có hứng thú với mấy cái phong thần này nọ, hắn chỉ tìm kiếm loại khoái cảm chiến thắng.

"Quét Đất Dâng Hương, anh có đánh nổi không? Không thì nhường lại vị trí cho ca đi."

"Cậu lượn! Tôi đang lấy một địch ba sao không thấy cậu nói gì!"

"Chú ý sau lưng kìa!"

Quét Đất Dâng Hương xoay tầm nhìn, thấy nắm đấm của Đại Mạc Cô Yên đang thẳng tiến đến mặt mình, suýt soát bay ra xa tránh thoát, sau đó tức nổ phổi gõ chữ: "Không phải chỉ là một con Boss Dã Đồ thôi à!"

Đại Mạc Cô Yên lãnh khốc đáp trả: "Đánh cậu một quyền cũng không chết được."

Người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo cực kì phấn khích, chủ lực của bọn họ là một tồn tại tựa như bug này, tính cả bọn họ nữa, dù cho họ tự nhận mình chỉ là bù nhìn nhưng có nhiều người nha, một Nhất Diệp Chi Thu với một Quét Đất Dâng Hương thì có gì đáng sợ chứ?

Công hội như tên, nhiều người lại còn hăng hái, chẳng mấy chốc đã đẩy ngã Boss.

Đoàn trưởng bên đó kiểm xong vật liệu, chuẩn bị giải tán, lúc tìm Hàn Văn Thanh lại phát hiện không thấy bóng dáng hắn đâu.

Cùng lúc, Quét Đất Dâng Hương không biết cũng chạy đi đâu, Đại Mạc Cô Yên đang cùng Nhất Diệp Chi Thu đánh đến bất phân thắng bại.

Hai 'lão già' hiện tại, năm đó vẫn là thiếu niên huyết khí phương cương, vừa mới đánh nhau đoạt Boss tiêu hao không ít sức lực, nhưng vẫn muốn phân thắng thua.

Nhất Diệp Chi Thu nắm bắt thời cơ bổ sung một bình HP, không sợ chết mở miệng 'chỉ đạo': "Lại đánh trượt, nếu ban nãy anh đánh trúng tui thì tui đã tạch rồi."

"Bớt nói nhảm." Đại Mạc Cô Yên nhảy lên không trung, xoay chân ra một chiêu Ưng Đạp. Ý đồ công kích rõ ràng thế nay, Nhất Diệp Chi Thu làm sao có thể không đoán được? Hắn vung chiến mâu, thừa cơ di chuyển nhanh sử dụng Long Nha, góc độ xảo quyệt, ngoan chuẩn.

Nhà Quyền Pháp đúng lúc bật nhảy giữa không trung, nếu là người bình thường nhất định sẽ hiểu lầm động tác này là muốn thoát khỏi phạm vi công kích của Pháp Sư Chiến Đấu, sự thật lại không phải vậy.

Nhất Diệp Chi Thu lập tức hiểu ra, nhưng đã không kịp, không thể thu lại Long Nha, Đại Mạc Cô Yên lợi dụng sơ hở lúc thu chiêu, Ưng Đạp đáp xuống.

Nếu chỉ là như vậy thì cũng không khó đối phó, Nhất Diệp Chi Thu miễn cưỡng đỡ một đòn này, sau đó nhanh chóng lùi lại, đánh ra Hào Long Phá Quân.

"Nói lời tạm biệt đi người anh em— "

Đại Mạc Cô Yên đã nhanh chóng né ra, cũng kịp thời sử dụng Xương Cốt Sắt Thép, muốn bảo mệnh vẫn thừa sức. Vì vậy hắn dứt khoát không né, xông thẳng về hướng chiến mâu, giống như nó không hề tồn tại, dùng Đấm Vỡ.

Nhất Diệp Chi Thu bị hất văng, Đại Mạc Cô Yên không chần chừ, dựa vào Vân Thân rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sau đó - Bá Hoàng Quyền!

Nếu tất cả đều theo đúng ý đồ thì thanh máu của Nhất Diệp Chi Thu chắc chắn không chống đỡ được, nhưng người tính không bằng trời tính, ví dụ như điều kiện địa hình.

Nhất Diệp Chi Thu bị dồn đến vách núi, hắn phải đối mặt với hai cách 'hi sinh', một là bị đấm chết, hai là rơi xuống vách núi chết.

Xưa nay Hàn Văn Thanh xem thường thừa nước đục thả câu, cố ý làm chệch đòn đánh để Nhất Diệp Chi Thu không bị rơi xuống. Kết quả, đối phương không những không cảm kích mà còn nắm bắt thời cơ đạp Đại Mạc Cô Yên một cái.

Đúng, đạp hắn một cái.

Cho nên nói, sự tinh tế của một trò chơi là ở việc giữ thăng bằng? Đại Mạc Cô Yên lại cứ thế mà ngã xuống vách núi.

Vốn chỉ là cao thủ ngưỡng mộ cao thủ, sau lần đầu tiên giao đấu lại thay đổi ý nghĩa. Dĩ nhiên đây là Hàn Văn Thanh, còn Nhất Diệp Chi Thu có đặt trong lòng không thì hắn không biết.

"Có muốn đến Mưu Đồ Bá Đạo không?"

"Ừ?" Nhất Diệp Chi Thu vung vẩy tay sửng sốt. "Cái gì cơ?"

"Công hội."

"À - không đi."

"Không thể làm đồng đội, cũng chỉ có thể làm đối thủ."

Tuy rằng lời đe dọa này cũng không thay đổi được gì.

Giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp mùa 1, chiến đội Gia Thế dùng khí thế như lang hổ đánh cho Liên minh chuyên nghiệp tan tác, hốt gọn quán quân của giải đấu chuyên nghiệp.

Không thể nói là không có yếu tố khách quan, Liên Minh chuyên nghiệp vừa thành lập, còn chưa đủ hoàn thiện, tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi nơi lại có đãi ngộ khác nhau, còn rất nhiều nhân tố không ổn định khác.

Hàn Văn Thanh sẽ không tìm lý do để mình rút lui, hắn rất khách quan, cũng rất gọn gàng dứt khoát, từ khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, mục tiêu của hắn chỉ có một, đoạt được quán quân. Không lấy được chức quán quân chỉ có một lí do, chính là thực lực không đủ.

Trong lòng hắn có một con hổ, khát vọng thoát khỏi thành lũy vây quanh.

Chương 3: Bá Đồ đã rất ra dáng rồi

"Anh tìm tôi?"

"Ngồi đi, chúng ta trò chuyện chút."

Hàn Văn Thanh ngồi vào chỗ ông chủ chỉ, hai tay theo thói quen nắm lại đặt trên đầu gối.

Ông chủ rót một chén trà đẩy đến trước mặt hắn, hai tay đan lại chống dưới cằm: "Diệp Thu rất khó đối phó?"

"Đúng vậy." Hàn Văn Thanh không kiêng kị gật đầu. "Nhưng tôi sẽ đánh bại cậu ta."

Ông chủ tán thưởng gật đầu: "Chuẩn bị ra sao rồi?"

"Đã tạm ổn."

"Có nhu cầu thì cứ việc nói, tôi làm ông chủ, việc khác thì không làm được, chỉ có thể cho các cậu sự chống lưng lớn nhất, tổng chung kết ngày mai không cần quá áp lực, chiến đội mới có thể càng hoàn thiện."

"Cảm ơn." Hàn Văn Thanh gật đầu: "Tôi hiểu rõ."

"Dù sao thì, cậu là đội trưởng mà tôi lựa chọn, tôi tin tưởng bản thân sẽ không nhìn lầm người, trong game, tôi cũng là một trong số những người hâm mộ của cậu."

Trận tổng chung kết hôm sau cũng không cần nói nhiều, hẳn mọi người đều nhớ rõ, đối thủ cũ đụng độ trên sàn đấu, quyết phân cao thấp, trở thành mồi lửa dễ dàng khơi lên ngọn lửa ban sơ của người chơi.

Gia Thế dùng tư thái cực kì kiêu ngạo chiến thắng ba mùa giải chuyên nghiệp, Diệp Thu cũng được coi là đại thần không thể bị đánh bại của Vinh Quang. Chí ít là trước mắt, không thể nào phản bác điều này, bởi Gia Thế đã bảo vệ thành công vương miện quán quân của mình lần nữa ở mùa giải thứ ba.

Ba quán quân liên tiếp, đủ để lập nên vương triều.

"Mùa giải tiếp theo gặp lại." Hàn Văn Thanh sẽ không nói mấy thứ kiểu như chúc mừng, điều hắn có thể truyền đạt chỉ là hai chữ 'không phục'.

Tính khí vẫn khó chịu như trước nha.

Một bên là chiến đội Gia Thế như mặt rời ban trưa, một bên là chiến đội Bá Đồ thực lực cường ngạnh, Liên minh đã phát triển đến năm thứ tư, cũng không phải chỉ có hai chiến đội mạnh, nhưng toàn bộ người quan tâm đến giải đấu chuyên nghiệp đều mặc định quan hệ cạnh tranh giữa Gia Thế và Bá Đồ, nếu hỏi bọn họ lí do, bọn họ cũng không biết.

"Xin hỏi mục tiêu năm nay Hàn đội hướng đến là gì?"

"Quán quân."

"Vậy Hàn đội đánh giá chiến đội Gia Thế như thế nào?"

"Chiến đội hàng top, đủ tư cách làm đối thủ."

Đội trưởng Bá Đồ bá đạo vậy đấy, đánh giá Gia Thế là 'chiến đội hàng top', nhưng trong mắt hắn lại chỉ là một đối thủ 'đủ tư cách'.

Fan Bá Đồ sục sôi kích động, nhìn đi, đây chính là đội trưởng của chúng tôi!

Fan Gia Thế không nhịn được, ba quán quân liên tiếp, ba quán quân liên tiếp là gì có biết không?

Hiện tại toàn bộ Liên minh không ai có tư cách nghi ngờ thực lực của Gia Thế!

Có lẽ mâu thuẫn giữa hai chiến đội chính là vì vậy mà nổ ra.

Hàn Văn Thanh không hề có chút tự giác của người khởi xướng, trong buổi phỏng vấn trực tiếp nhiều lần cường điệu chủ nhân thật sự của quán quân, giống như đó là lẽ dĩ nhiên.

Người không coi trọng Bá Đồ đều đang chờ Hàn Văn Thanh bị mất mặt, bọn họ không nghi ngờ thực lực của Bá Đồ, nhưng Hàn Văn Thanh gần như khiêu khích như vậy, dù là ai cũng không thoải mái.

Mùa giải thứ tư là một mùa giải vô cùng rực rỡ đối với bất kì chiến đội nào.

Một mùa giải lộ diện không ít người mới xuất sắc, ra mắt tuyển thủ thiên tài, về sau được mọi người gọi là Thế Hệ Hoàng Kim.

Cũng ở mùa giải này, có người đã nhìn ra, thao tác trong thi đấu chuyên nghiệp đã không còn đơn thuần như trước, mà chiến thuật đối chiến cũng tạo ra hiệu quả ngoài tưởng tượng.

Bá Đồ giành được quán quân.

Đứng trên bục vinh danh, biểu cảm của Hàn Văn Thanh không khác gì lúc trả lời phỏng vấn, như là chứng thực một câu: Thời gian sẽ minh chứng toàn bộ.

Thời gian quả thực đã chứng minh được toàn bộ, kể cả những chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Tuy Gia Thế không thể ba lần bảo vệ vương miện quán quân, nhưng quá khứ huy hoàng đó không ai dám coi thường, chưa kể tuyển thủ được chiến đội Gia Thế tiến cử trong mùa giải thứ tư - Tô Mộc Tranh, thực lực của Bậc Thầy Pháo Súng này đem đến cho Gia Thế không ít trợ lực, chưa kể cô và Diệp Thu còn kết hợp mở ra chiến thuật phối hợp giữa Pháp Sư Chiến Đấu và Bậc Thầy Pháo Súng, Gia Thế không thể không mạnh.

Hàn Văn Thanh hiểu rất rõ điều này, cho nên sau khi có được quán quân, trên dưới toàn đội không một ai dám nhắc tới liên hoan chúc mừng các kiểu, bọn họ quay về vị trí của mình trong phòng huấn luyện, bắt đầu luyện tập giống ngày thường.

Khác biệt duy nhất với thường ngày là chiến thuật của bọn họ đã lặng lẽ có sự chuyển biến to lớn.

Trương Tân Kiệt phối hợp rèn luyện cùng chiến đội không tệ, giữ vai trò trị liệu trong đội, đồng thời nắm bắt cục diện tốt, đối với Bá Đồ như hổ mọc thêm cánh.

Phong cách của Bá Đồ là luôn tiến về phía trước, bọn họ giống như những hòn đá góc cạnh, cọ sát lẫn nhau, Trương Tân Kiệt lại tỉ mỉ, tựa như cát, bổ khuyết vào khe hở giữa bọn họ.

"Bá Đồ đã rất ra dáng rồi."

Đây chính là chiến đội hoàn thiện.

Chương 4: Không có tiền đồ

Đội trưởng Bá Đồ trong một khoảng thời gian khá dài là đối tượng mà người người kính sợ chạy xa, thực ra bây giờ vẫn vậy, cảnh tượng này cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng người bên cạnh hắn biết hắn đã thay đổi rồi.

Hàn Văn Thanh ngày trước chưa trải qua thời gian mài giũa đánh bóng, cứng nhắc lại không gần gũi với mọi người. Ngay cả ông chủ Bá Đồ cũng từng trêu chọc, nói rằng lợi ích lớn nhất khi làm ông chủ của Hàn Văn Thanh là nửa đêm lỡ có đụng mặt hắn cũng không cần nộp ví tiền.

Thực tế không khác biệt mấy, Hàn Văn Thanh có bản lĩnh bất động thanh sắc cũng làm người ta phải ngậm miệng, loại khí chất này nói là trời sinh cũng được, rèn luyện mà thành cũng được, hắn chỉ cho mình là đúng, sau đó kiên trì đi theo hướng đó.

Hắn đưa ra định hướng cho bản thân, hắn cảm thấy mình còn có thể tiếp tục tiến lên, hắn tin tưởng sẽ không bao giờ đi hết được con đường này.

Đôi lúc xử lý vấn đề, hắn rất lạnh lùng và cương quyết.

Trong thế giới của hắn, dù có nhiều người tự tách ra lối đi riêng cũng không thể khiến một con đường vốn thẳng tắp bị cong vẹo được, cũng không có bất kì con đường gập ghềnh quanh co nào có thể làm dao động ý chí một người luôn hướng về phía trước.

Trừ phi bản thân người đó không kiên trì.

Hắn mãi thờ phụng cái lý tưởng đơn giản mà thuần túy này, kiên trì, bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi. Ít nhất hắn cho là vậy.

Nhưng đội viên Bá Đồ nhìn ra, đội trưởng của bọn họ bắt đầu nguyện ý hòa vào chiến thuật tấn công không chỉ có sức mạnh.

Đối thủ của Bá Đồ nhận thấy Đại Mạc Cô Yên không còn chỉ đi thẳng trung lộ mà đang tìm kiếm đường tiến công hữu hiệu nhất.

Đối với fan Bá Đồ, khi bọn họ hô to cổ vũ Hàn đội, đôi mắt kia cũng sẽ dành cho bọn họ một ánh nhìn khẳng định.

Hắn đang thay đổi, thay đổi một loại uy áp, uy lực vẫn như trước không giảm.

"Đội trưởng, đây là ghi chép huấn luyện hôm nay, anh xem qua đi."

Nói thế nào thì, trong đội có thêm Trương Tân Kiệt, rất nhiều chuyện không cần Hàn Văn Thanh tự thân vận động nữa.

"Ừ."

Lúc Trương Tân Kiệt ra ngoài còn giúp hắn đóng cửa, bước chân bồi hồi một thoáng mới rời đi.

Từ mùa giải thứ tư, Bá Đồ lên kế hoạch tỉ mỉ nhắm vào Gia Thế, không ngừng hoàn thiện cho những giải đấu tương lai.

Đội ngũ mới nổi trội xuất hiện như măng mọc sau mưa xuân, những chiến đội lâu năm kể cả Gia Thế, cũng không còn là truyền thuyết nữa. Chu kỳ đổi mới của vạn vật, áp vào Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp vẫn khá phù hợp.

Nhưng xem ra có vài người không nghĩ vậy.

"Tên Diệp Thu kia là xảy ra chuyện gì?"

"Hẳn là vấn đề của toàn đội."

Hàn Văn Thanh suýt nữa buột miệng Diệp Thu không phải là cả đội à.

Hắn có thói quen đặt người kia ngang bằng với Gia Thế, có hắn thì có Gia Thế, không có hắn Gia Thế không là gì cả.

"Vấn đề về phối hợp, vô cùng rời rạc." Trương Tân Kiệt kéo thanh tiến độ nhích lên một đoạn: "Ví dụ như ở đây, Khí Công Sư rõ ràng có thể viện binh được ở đây, nhưng hắn lại chạy về hướng ngược lại; lại như mười lăm ô phía trước Ma Kiếm Sĩ không có người phối hợp tác chiến, một Ma Kiếm Sĩ mà muốn đối phó được Pháp Sư Nguyên Tố? - còn rất nhiều cái tương tự."

"Diệp Thu thì sao?" Có đội viên lên tiếng.

"Vấn đề của Diệp Thu chính là không có vấn đề gì, nhưng ngược lại càng không hợp với đội ngũ."

"Đội phó đang kể chuyện cười sao?"

"Không hề đáng cười, thao tác và ý thức của Diệp Thu trong thi đấu đều khá thành thạo và điêu luyện, nhưng tự anh ta làm cho trách nhiệm đội trưởng của mình bị mờ nhạt." Trương Tân Kiệt nhàn nhạt nói: "Anh ta nắm vị trí then chốt trong đội, vậy mà để nội bộ xảy ra vấn đề."

"Nhưng thực lực của bản thân Diệp Thu không hề bị giảm sút?" Hàn Văn Thanh đột nhiên mở miệng.

"Đúng vậy."

Vậy nên xảy ra những chuyện khiến người ta phải nổi giận.

Chuyện Diệp Thu giải nghệ ở trong giới Vinh Quang chuyên nghiệp tuyệt đối có thể coi là tin nóng, cho nên ngay khi chưa công bố tin tức này ra bên ngoài, trong giới đã sôi sục, đầy rẫy các loại suy đoán, mọi người đều cảm thấy trong chuyện này hẳn có ẩn tình.

Mọi người có thảo luận thế nào thì là chuyện của họ, Diệp Tu cũng đã giải nghệ rồi.

Mùa giải thứ tám, Gia Thế bị nốc ao như một kì tích, không sai, như kì tích vậy. Chiến đội Gia Thế hùng mạnh đã từng sáng lập nên Vương Triều, trong một năm Diệp Thu giải nghệ lại bị ngã xuống đáy vực.

Hàn Văn Thanh đương nhiên không rảnh để tìm hiểu nguyên do, dưới góc nhìn của hắn, bất luận là nguyên nhân gì, đều là cách làm của kẻ đào ngũ, hắn tỏ vẻ phản cảm và xem thường với việc này.

"Không có tiền đồ."

Dù nói thế nào, đứng ở vị trí của Bá Đồ mà nhìn nhận, Diệp Thu giải nghệ hay Gia Thế bại trận đều không phải chuyện xấu, chung quy mục tiêu toàn bộ chiến đội là hướng đến quán quân, chưa kể Bá Đồ và Gia Thế xưa nay vốn không hòa hợp.

Hơn nữa hiện tại bọn họ cũng có việc của mình cần làm.

Chương 5: Trước sau như một

Mọi người đều nói Hàn Văn Thanh già rồi.

Hắn cũng không hề nói đúng hay sai, là không thừa nhận hay do lười giải thích, đây lại là một nan đề chờ thời gian giải đáp.

Cảnh tượng Nhà Quyền Pháp đụng độ Pháp Sư Chiến Đấu ở Ngôi Sao Cuối Tuần làm người ta có ảo giác như mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi.

Thao tác đặc sắc rực rỡ, Nhất Diệp Chi Thu không hổ mang danh xưng Đấu Thần, chủ nhân mới của Nhất Diệp Chi Thu cũng là cao thủ hàng đầu, cấp bậc không cần bàn cãi, nhưng dù sao cũng vẫn thiếu một chút điêu luyện.

Người mới thiên tài đối mặt với lão tướng cấp thần, biểu hiện rất tốt, nhưng thua chính là thua.

Hàn Văn Thanh nói 'Còn non lắm', có tài, nhưng vẫn còn non lắm.

Đã già rồi sao? Tôn Tường - được mọi người nhất trí cho rằng có thể vượt qua Diệp Tu, trước mặt Hàn Văn Thanh bất quá chỉ là một người mới chưa đủ thành thục. Thắng thua vĩnh viễn là đánh giá công bằng nhất, đối diện với thắng thua, toàn bộ đều phải tuân theo quỹ đạo của nó.

Mùa giải thứ chín, Bá Đồ mời chào hai tuyển thủ hạng sao, Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn. Một người là Chuyên Gia Đạn Dược đệ nhất Liên minh, đột ngột giải nghệ sau đó lại xuất hiện trong game, cuối cùng kí hợp đồng với Bá Đồ với mục tiêu đoạt được quán quân; người kia là đệ nhất Lưu Manh ngày trước, sau trận tranh tài ở Ngôi Sao Cuối Tuần, danh hiệu này chuyển sang cho Đường Hạo, đối mặt với tình huống phải giải nghệ lại nhận được lời mời của Hàn Văn Thanh.

Có thể nói là được ăn cả ngã về không.

Bọn họ có thể không thừa nhận mình già, nhưng thời kì đỉnh cao đã qua là điều không thể chối cãi; người mới có thể không nhiều kinh nghiệm, thao tác không hoàn hảo, nhưng bọn họ còn có không gian để trưởng thành.

Mùa giải thuộc về bọn họ không còn nhiều, mà trong lòng mỗi người đều vẫn hướng đến quán quân.

Hàn Văn Thanh vĩnh viễn sẽ không suy nghĩ nhiều, thứ hắn muốn hắn sẽ đoạt lấy, nếu không muốn thì trực tiếp bỏ qua, hơn nữa những thứ này hắn đều thể hiện ra mặt, tất cả mọi người đều biết.

Mùa giải thứ chín, Bá Đồ dùng khí thế hô mưa gọi gió một đường tiến lên, đội hình chủ lực trừ Tần Mục Vân ít làm người khác chú ý nhưng thực lực không hề thua kém, thành viên còn lại đều là đại thần một thời.

Thật sự là tương xứng với lời Hàn Văn Thanh: "Đội ngũ như thế này, làm sao có thể vuột mất quán quân được."

Mọi người tin thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng tin tưởng những ưu thế mà Bá Đồ đang có, có lẽ bọn họ thật sự có thể giành được một thành tích không tồi trước khi tuổi quá lớn, thành công mà lùi về, nhường lại sân khấu cho lứa tuyển thủ sau.

Nhưng đối với Hàn Văn Thanh, không có cái gọi là 'thành tích không tệ', chỉ có quán quân và không phải quán quân.

"Kế tiếp, tổng quán quân!"

Không thể không nhìn lại, từng câu Hàn Văn Thanh nói tuyệt đối không phải vô căn cứ. Đoạt quán quân không dễ dàng như vậy, nhưng cũng không quá khó khăn, chung quy thực lực cũng đã phô bày rõ ràng. Nhưng một mùa giải gập ghềnh, huấn luyện cường độ cao cùng với mật độ thi đấu dày đặc không phải là chuyện đùa, đây là lần đầu tiên Hàn Văn Thanh cảm thấy vất vả thật sự.

Từ khi Đại Mạc Cô Yên xuất hiện sai sót đầu tiên, sợi dây cuối cùng trong lòng Hàn Văn Thanh không chịu nổi sức nặng mà đứt phựt. Khi đó hắn suýt ngừng động tác tay, nếu như không phải đang ở trên sàn đấu mà là ở phòng huấn luyện, mọi người nhất định sẽ không hẹn mà cùng nhìn sang phía hắn. Cũng may tất cả mọi người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp lâu năm, tố chất cơ bản nhất chắc chắn vẫn phải có, như vậy mới có thể không làm loạn tiết tấu của cả đội.

Chỉ là đã có chút gì không ổn rồi.

Không khí của cuộc tranh tài từ sai sót không ảnh hưởng toàn cục kia bắt đầu trở nên vi diệu, cả trên sàn đấu lẫn dưới sàn đấu.

Tiếng hô của fan Bá Đồ vốn chiếm một nửa khán đài và khu vực thi đấu nhỏ dần, rồi tắt hẳn.

Người hơi tinh mắt có thể nhận ra, sai sót ban nãy không phải ngẫu nhiên, các lão tướng có thể có ý chí cầu thắng mạnh mẽ hơn người khác, nhưng trong thế giới coi trọng vật chất, chỉ có tinh thần chống đỡ thì không đủ để thắng được Luân Hồi. Bất kể là thực lực của từng cá nhân hay khả năng bày bố thế trận, Luân Hồi không hề kém Bá Đồ, hơn nữa đội ngũ của họ còn trẻ tuổi, càng lấp được khoảng trống. Bây giờ ưu thế sân nhà, tuyển thủ cấp thần tài khoản cấp thần gì gì kia, toàn bộ đều không còn sức thuyết phục, đối mặt với Luân Hồi mạnh mẽ có vẻ không chịu nổi một đòn.

Vẫn có thể tiếp tục chiến đấu chứ? Có thể!

Trên phía khán đài của Bá Đồ đột nhiên vang lên tiếng hô lớn: "Bá Đồ - tất thắng!!!"

Một tiếng này vừa hết, kéo theo khẩu hiệu đồng thanh mạnh mẽ "Bá Đồ tất thắng". Đùa gì vậy chứ, đội ngũ như vậy, ưu thế như vậy, làm sao có thể thua được!

Lãnh Ám Lôi ngã xuống.

Sống lưng Lâm Kính Ngôn từ đầu tới cuối đều căng thẳng, giờ như được giải thoát, tựa vào ghế, vận động thả lỏng hai cổ tay, sau đó lấy khăn tay luôn mang theo bên người lau mồ hôi chảy trên thái dương, mắt chăm chú khóa chặt vào màn hình.

Bách Hoa Liễu Loạn ngã xuống.

Trương Giai Lạc ngơ ngác nhìn nhân vật của mình giống như một hồn ma bay bổng trong không trung quan sát chiến cuộc. Góc nhìn này vô cùng tốt, nhưng cái cậu thấy lại là đồng đội của mình ngày càng rơi xuống thế hạ phong và cả chiến trường khắp nơi tan hoang.

Âm Chín Độ ngã xuống.

Viên đạn cuối cùng vừa được bắn ra, không biết có đánh trúng mục tiêu như dự định không, nhưng nhìn thấy bóng dáng đã thành công che chắn cho La Tháp của Bạch Ngôn Phi rút đến khu vực an toàn, hi sinh của hắn không phải vô ích.

Thạch Bất Chuyển ngã xuống.

Trương Tân Kiệt gỡ kính đặt lên bàn, xoa bóp mi tâm, rồi cứ vậy chống trán, không ngước lên.

Tiếng hô của khán giả dần không còn khí thế, trị liệu đã bị diệt, bọn họ liệu còn phần thắng không?

La Tháp gục, Đại Mạc Cô Yên cũng ngã xuống.

Cả nhà thi đầu đều yên tĩnh, fan Luân Hồi phản ứng chậm hai giây, rồi đồng loạt nổ ra tiếng hoan hô.

Vinh Quang!

Là Vinh Quang, nhưng không phải của bọn họ.

Tay Hàn Văn Thanh vẫn đặt trên bàn phím nắm chặt lại, mấy vết chai trên tay bị móng tay đâm phải, sau đó buông ra.

Lúc nhìn đồng đội, sắc mặt hắn vẫn như thường: "Không có chuyện gì, đi thôi."

Thua là thua, Hàn Văn Thanh không hề nóng nảy trả lời phỏng vấn sau trận đấu, rất quy củ rất khách quan, không hề bất mãn hay phẫn nộ như mọi người suy đoán. Hắn bình tâm tĩnh khí vì hắn biết chỗ đó có vấn đề, tìm ra vấn đề rồi thì sẽ giải quyết được, giải quyết xong thì không có vấn đề nữa.

"Trước sau như một."

Vẫn chưa kết thúc, nếu còn có lần sau, vậy thì tốt.

Chương 6: Lần này không còn lý do để thất bại, nhất định phải lấy được quán quân.

"Ai, tôi quên lấy đồ!" Phan Lâm đột ngột dừng lại, định quay đi.

Lý Nghệ Bác vội lôi anh lại: "Không quên vác xác đi là được rồi, sắp muộn rồi!"

"Tư liệu của Hàn Văn Thanh! Không mang theo thì lát nữa nói kiểu gì!"

"Không cần cầm, tôi còn biết rõ hơn tư liệu!"

Hai người vội vàng chạy đến phòng thu hình trực tiếp, ngồi vào chỗ của mình, uống một ngụm nước lạnh, sửa sang lại quần áo của mình. Tổ ghi hình thấy hai người đã chuẩn bị xong, cho phát sóng, vừa vặn tám giờ.

"Xin chào các khán giả thân ái, chào mừng đến với 《Góc nhìn cuối tuần》, tôi là MC Phan Lâm."

"Tôi là Lý Nghệ Bác."

《Góc nhìn cuối tuần》chủ yếu là phát video của những trận đấu gần đây, dùng tư liệu của tuyển thủ là cốt, phân tích một vài điểm nổi bật theo hướng chuyên nghiệp, cái này không giống như bình luận trong sàn thi đấu mà là kết luận được nghiên cứu chọn lọc ra, tính khoa học tương đối cao.

Tài liệu hôm nay là trận tổng chung kết Bá Đồ ở sân nhà đấu với Luân Hồi, Trương Giai Lạc theo thói quen dừng lại ở kênh này vài giây, chuyển kênh.

Cậu có thể đoán được cái kết luận của họ là gì, không ngoài mấy cái như Luân Hồi mạnh, vấn đề của Bá Đồ ở đâu, dù sao cậu cũng tin rằng chuyên mục này sẽ không tán dương đội thua.

Mà chuyển kênh cả buổi cũng chẳng có gì hay để xem, lại chuyển ngược lại. Khi bấm đến kênh kia, Trương Giai Lạc không định dừng lại lâu, nhưng lại thính tai nghe được Phan Lâm nói một câu.

"Xem ra chỉ đạo Lý giải nghệ nhiều năm rồi vẫn có niềm kiêu hãnh của Bá Đồ a."

"Đúng thế." Lý Nghệ Bác gật đầu. "Mọi người đều biết phong cách của Bá Đồ trước nay vẫn vô cùng kiên cường, đây là đặc điểm mà mọi người thưởng thức, cũng chính vì thế mà Bá Đồ vẫn mười năm như một giữ vững tinh thần của nó, tinh thần dũng mãnh tiến về phía trước! Tất cả những thứ này không tránh được có quan hệ với chỉ đạo của đội trưởng, tôi rất vui vì đời này có thể gặp được một đội trưởng như Hàn Văn Thanh, tôi đã thấy đủ, theo Hàn đội lấy được một giải quán quân rồi chọn giải nghệ, mà Hàn đội khai hoang một đời, đến nay vẫn thủ vững trên vùng đất Vinh Quang này, tôi nghĩ cái này không chỉ là kiêu ngạo của người Bá Đồ, mà là niềm kiêu hãnh của toàn giới Vinh Quang."

"Nói rất hay!" Phan Lâm không khỏi chen lời.

"Càng đáng quý hơn, cho dù đã ở trong giới chuyên nghiệp được chín năm, thực lực của Hàn đội cũng không mảy may bại dưới thế hệ trẻ tuổi, sự chấp nhất và kiên cường này, Liên minh không có người thứ hai!" Lý Nghệ Bác nói đến kích động, mạch máu trên cổ cũng đập gấp gáp.

Trương Giai Lạc thả điều khiển xuống, xem chăm chú, tiếp theo hình như là nói đến cậu, không ngờ lúc này lại có tiếng gõ cửa.

Cửa kí túc được đẩy ra, là Trương Tân Kiệt.

"Đừng xem nữa, ăn cơm chưa? Ăn rồi thì giờ cùng tôi đến phòng họp."

"Ế ế, ăn xong rồi!" Trưởng Giai Lạc nhảy khỏi giường, tắt tv rồi loay hoay tìm giày.

Trương Tân Kiệt vừa mới cất bước lại dừng lại, quay về hỏi: "Vừa nãy cậu xem gì vậy?"

"Góc nhìn tuần này, lại cái《Tuần san E-sport》ấy."

Trương Tân Kiệt cũng nghe được không ít, nhưng không biết nên phản ứng thế nào đành thôi.

Trương Giai Lạc vừa xỏ giày vừa đuổi theo: "Họp trước kì nghỉ?"

"Ừ."

"Tôi muốn nói đến định hướng cho mùa giải tiếp theo này." Ông chủ của Bá Đồ trước nay không phải người kiêu ngạo, thường xuyên tiếp xúc với tuyển thủ, đương nhiên những cuộc họp như vậy không ngoại lệ, ông ngồi về chỗ của mình, ánh mắt hướng sang Hàn Văn Thanh: "Đội trưởng nói qua về vấn đề của đội ngũ đi."

Kỳ thực đầu buổi họp, Trương Tân Kiệt đã tổng kết ưu khuyết mùa giải trước, sau đó lập kế hoạch cho mùa giải tiếp theo.

Tuy không còn gì cần bổ sung, Hàn Văn Thanh vẫn đứng dậy, bình tĩnh nói trước cả phòng họp đầy người: "Lần này, không có lí do để thất bại, chắc chắn phải lấy được quán quân."

Rõ ràng là họp trước kì nghỉ, vì một câu của Hàn Văn Thanh mà giống như lúc tập kết về đơn vị, kì nghỉ mát có như không coi như bắt đầu.

Phần lớn người của chiến đội đều là người bản địa, có thể chạy qua chạy lại nhà với câu lạc bộ, tiện huấn luyện, sắp xếp như này cũng trùng với suy nghĩ của Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc. Toàn bộ hi vọng của bọn họ đều áp vào mùa giải kế tiếp này, bởi vì có những tuyển thủ muốn phấn đấu tiếp cũng không còn nhiều cơ hội, vậy nên không ai muốn lãng phí hơn một tháng này.

Mọi người đều đang cố gắng, cho nên không có lý do thất bại.

Dù sao bọn họ đang gánh vác, không phải chỉ có Vinh Quang của bản thân.

Bao nhiêu con mắt hướng đến họ, chờ mong, lặng lẽ chống đỡ phía sau họ, không chỉ tuyển thủ nỗ lực, giống như câu 'trước sau như một' mà Hàn Văn Thanh nói, tất cả mọi người đều như vậy.

Huống hồ đội ngũ của họ là năm đầu tiên phối hợp với nhau, mới vậy mà đã chiếm được vị trí thứ hai, nếu kết hợp nhuần nhuyễn thì sao đây!

Hàn Văn Thanh nhẹ vuốt tấm thẻ tài khoản trong tay, Đại Mạc Cô Yên, là tấm thẻ tài khoản đầu tiên và cũng là duy nhất của hắn, từ ngày đầu tiên hắn tiếp xúc với Vinh Quang đã rót toàn bộ tâm tình vào nó. Vinh Quang mấy lần thay đổi, hình tượng nhân vật ít nhiều cũng có sự thay đổi, từ Nhà Quyền Pháp mặc đồ đen đỏ trên áp phích tuyên truyền, đến tài khoản cấp thần Quyền Hoàng trên màn hình, trang bị ngày càng mạnh, cảnh tượng cũng ngày càng tinh tế, thứ duy nhất không thay đổi là loại sức mạnh đập vào mắt ngay khi nhìn đến, giống như bản thân hắn, mới có thể đối đãi với nó như vậy. Tính ra, cũng đã mười mấy năm rồi.

Xuyên qua khe hở của rèm, một chú chim bồ câu đậu trên bệ cửa sổ gật gù. Hàn Văn Thanh hơi có ý xấu kéo rèm cửa lên, một đàn bồ câu bên cửa sổ vỗ cánh bay đi, bóng dáng nhỏ nhỏ bay loạn hoa mắt, nhưng rất nhanh, nhanh đến mức làm người ta có lỗi giác rằng chúng chưa từng đến đây.

Bên ngoài cửa sổ còn bắp ngô được đặt ở đó từ sáng, Hàn Văn Thanh hắn thật sự đã nhiều tuổi rồi, quên mất đám bồ câu là do hắn nuôi.

Bồ câu bay đi còn có thể quay về, đồ ăn đặt ở đây chúng cũng dễ dàng ăn được, có lẽ đối với chúng, mục tiêu sống chỉ là lấp đầy bụng, vậy nên cho dù bị đối đãi như vậy, mấy phút sau lại lục tục bay về.

Hàn Văn Thanh rất ít khi một mình ngồi nghĩ ngợi nhiều như vậy, hắn nghĩ, nếu như có người đặt cúp quán quân cạnh cửa sổ của hắn, hắn cũng sẽ không đụng đến, thứ hắn muốn không phải là loại hư vinh ôm cúp, ôm tiền thưởng kia. Hắn thích cảm giác sảng khoái tràn trề khi đánh tan phòng tuyến của đối thủ, loại cảm giác thành công đầy thỏa mãn này khiến hắn cảm thấy không tồi, ít nhất hắn có thể đứng ở vị trí mà mình thích lấy được thành tích xứng đáng. Tất cả những thứ này không phải làm cho người khác nhìn, mà là tự thỏa mãn bản thân.

Cho nên lấy thêm một chức quán quân nữa đi!

Dù có phải trả giá ra sao.

Chương 7: Chúng ta còn có thể tiếp tục chiến đấu.

Mùa giải thứ mười!

Vẫn là đội hình giống mùa giải trước, có thể nhìn ra Bá Đồ cực kì coi trọng những lão tướng này. Người có tâm đều phát hiện, khí thế gió cuốn mây tan của Bá Đồ ở vòng đấu bảng mùa trước đã thay đổi theo lối trầm ổn hơn. Bọn họ chỉ duy trì thứ hạng vừa phải trong bảng, không hề phô trương quá mức.

"Chắc hẳn ý đồ của chiến đội Bá Đồ là đảm bảo nằm trong top 8 là được, sau đó dồn tinh lực cho vòng chung kết, có đúng không chỉ đạo Lý?"

"Đúng, cho nên mọi người đều có thể thấy, biểu hiện của Bá Đồ ở vòng bảng mùa giải này rất bình thường, không còn lời giải thích nào khác hợp lí hơn là họ đang bảo lưu thực lực."

"Được rồi, chúng ta xem đội hình ra quân đầu tiên của cuộc tranh tài hôm nay..."

Không chỉ thay đổi đấu pháp mà tổ đội bốn người vốn hợp tác chặt chẽ với nhau cũng có sự thay đổi, Hàn Văn Thanh cũng không ngoại lệ.

Trường Hà Lạc Nhật, nhìn tên thì biết tài khoản này có quan hệ với Đại Mạc Cô Yên. Không sai, chức nghiệp của Trường Hà Lạc Nhật cũng là Nhà Quyền Pháp, người điều khiển là người được Bá Đồ chọn trong trại huấn luyện - Tống Kỳ Anh, mọi người đoán cậu xuất hiện ở mùa giải này, tám chín phần mười là người thừa kế của Hàn Văn Thanh. Đấu pháp của cậu có rất nhiều điểm tương đồng với phong cách của Hàn Văn Thanh, có thể nói là được Trương Tân Kiệt bồi dưỡng vô cùng tốt, dù sao thì biểu hiện của cậu cũng được người ngoài giới nhất trí tán thưởng, lại thêm một tài năng thế hệ mới hiếm có được bộc lộ, tương lai sẽ mang hào quang chói lọi.

Vòng đấu bảng kết thúc không hề gay cấn, bất ngờ duy nhất chính là chiến đội Hưng Hân do Diệp Thu, à không phải, do Diệp Tu lôi kéo dụ dỗ từng người lẻ tẻ lập nên cũng bước vào vòng chung kết, thậm chí còn tuyên bố cạnh tranh ngôi quán quân.

Một mặt do người dẫn đội là bách khoa toàn thư Vinh Quang - Diệp Tu, nhưng chiến đội cũng có thành tích không tầm thường, sự tồn tại của Hưng Hân đem đến áp lực cho những chiến đội khác; một mặt khác là tính khoa học của đội ngũ này còn đang được phân tích, bọn họ hầu hết đều là người chưa tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, cường độ vòng khiêu chiến, thậm chí cả vòng đấu bảng có lẽ không đủ để đánh giá được thực lực của một đội mới, cho nên phần lớn mọi người đều cho rằng Hưng Hân không đủ khả năng để đoạt được tổng quán quân.

Giả thuyết gì cũng có, còn sự thật như thế nào lại là một câu chuyện khác, đội có thể tiến vào vòng chung kết chắc chắn không phải hàng dỏm, cho nên không cần biết đối thủ là ai, đều phải có kế hoạch đối phó.

"Quân Mạc Tiếu là chướng ngại không hề nhỏ, Bão Chiêu Tán Nhân của hắn hiện tại vẫn là quân bài tẩy."

"Vì người điều khiển là Diệp Tu."

"Đúng, đối với chúng ta mà nói, Diệp Tu hay Quân Mạc Tiếu đều là nan đề."

Không chỉ Bá Đồ, vấn đề nhức não của các chiến đội còn lại cũng không khác là bao, đều là Diệp Tu và tài khoản Tán Nhân Quân Mạc Tiếu mà hắn nắm giữ.

Hàn Văn Thanh không phải lần đầu lĩnh hội Tán Nhân, trước đây, lối chơi này vẫn rất thịnh hành trong Vinh Quang, nhưng sau lần update đó tán nhân đã tuyệt tích, cho nên bây giờ nhìn Diệp Tu, ngoại trừ chiến ý còn có cảm giác đã lâu không gặp.

"Không cần biết hắn là ai, đều là đối thủ phải đánh bại!"

Bán kết, Bá Đồ đấu với Hưng Hân, đối thủ cũ chạm mặt trên sàn đấu, mặc dù đội huy đã thay đổi, nhưng có những thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Lượt đấu lôi đài của Bá Đồ không tính là tốt, tuy rằng khán giả trong hội trường mắng Diệp Tu vô liêm sỉ, nhưng chung quy vẫn thua một điểm. Bọn họ có thể ghi thù Diệp Tu, cũng có thể la ó phản đối, nhưng không thể không thừa nhận, Diệp Tu thật sự rất mạnh.

"Đấu đoàn đội chúng ta phải thắng!"

Chiến đội Bá Đồ, dù đổi người, đổi đấu pháp, bản chất phong cách vẫn không đổi, toàn chiến đội đều giống nhau.

Tướng mới Tống Kỳ Anh lấy tư cách người thứ sáu tham gia đấu đoàn đội, tuy nói giành tấm vé vào chung kết không phải cơ hội thích hợp để rèn luyện người mới, nhưng Bá Đồ dành cho cậu một sự tín nhiệm lớn, tin tưởng cậu có thể đem đến điểm mấu chốt ở trận đấu đoàn đội.

Cả cuộc tranh tài đôi bên gần như dùng toàn lực cắn chặt đối phương, ai cũng không chịu nơi lỏng, cho dù là lúc chiếm được ưu thế cũng không dám coi thường, bởi vì có thể ngay giây tiếp theo, một thao tác của đối phương sẽ ảnh hưởng cả chiến cuộc.

"Không được lơ là." Diệp Tu còn chỉ huy đồng đội như vậy, bởi hắn thực sự hiểu rất rõ Bá Đồ, đội ngũ này thích nhất công phá, một khi xuất hiện lỗ hổng sẽ bị đánh bại!

Lời nhắc nhở có vẻ khiêm tốn này không hề bị coi nhẹ, sau khi Thạch Bất Chuyển ngã xuống, Hưng Hân dựa vào ưu thế trị liệu, lấy năm đánh bốn, chậm rãi tiêu hao. Sau nửa giờ, hi sinh hai người mới triệt để tóm được Bá Đồ.

Toàn hội trường yên tĩnh.

Không ai nghĩ rằng, Bá Đồ lại bại bởi Hưng Hân, bại bởi đoàn đội lập nên từ quán net.

Bảo tồn thực lực, thay đổi đấu pháp, đề bạt người mới... Bao nhiêu nỗ lực và hi sinh mà Bá Đồ bỏ ra cả năm, giờ phút này đều trở nên ảm đạm, tiết mục mà người hâm mộ chuẩn bị để chúc mừng Bá Đồ thẳng tiến vào trận chung kết cũng không có đất dụng võ.

Đến cùng vẫn thua, thắng thua vốn là công bằng nhất.

"Chúc mừng." Hàn Văn Thanh nói với Diệp Tu hai chữ.

Có lẽ đối với nhiều đội ngũ, đến được bán kết là một thành tích vô cùng tốt; nhưng đối với Bá Đồ, đối với Hàn Văn Thanh mà nói, không phải quán quân thì chẳng là gì cả! Hắn không thích bại nhưng vinh quang, hắn không thích đánh hay, thất bại là thất bại, không có bất kì vinh quang nào, đánh hay nhưng thua cũng không để làm gì.

"Cảm ơn."

Tiếng vỗ tay trong nhà thi đấu kéo dài không dứt, không biết là dành cho Hưng Hân, hay là cho Bá Đồ, hoặc cả hai đều không phải, chỉ là vì những lão tướng này. Từ thời ban sơ đến hiện tại, có người đạt được thành tựu như mơ trên chiến trường Vinh Quang này, có người lại chỉ nhận lại tiếc nuối, cạnh tranh công bằng, nhưng luôn tàn khốc như vậy.

"Chúng ta còn có thể tiếp tục chiến đấu. "

Chương 8: Bá Đồ mười năm, trước sau như một

Thời điểm này hàng năm đều có người ở lại, có người rời đi.

Lưu lại, vẫn kiên trì không từ bỏ; rời khỏi, chỉ đành ký thác sự kiên trì của mình cho người khác, hoặc dứt khoát buông tay.

Kì nghỉ lại bắt đầu, sinh hoạt nề nếp của chiến đội có thể tạm dừng, có người muốn tự sắp xếp, có người lại hoàn thành nốt kế hoạch tập luyện.

Chính là như vậy.

Sẽ có một vài người đánh giá Hàn Văn Thanh không biết cảm thấy đủ, đã nắm trong tay một chức quán quân mà vẫn còn chấp nhất như vậy, nhưng Hàn Văn Thanh tự biết, hắn không có bản lĩnh lớn, chỉ muốn làm hết khả năng của mình, bởi vì nếu đã lựa chọn, đã làm, vì sao không làm cho tốt nhất?

Quán quân là thứ quan trọng nhất sao?

Là, luôn là, tất nhiên là!

Khi hắn nghe được tiếng hô của người hâm mộ, có được hứa hẹn ủng hộ vô điều kiện của câu lạc bộ, nhìn thấy đối thủ cũng cố gắng không kém, thời khắc đó hắn cảm giác cả người đều sắp bốc cháy, sau đó suy nghĩ trăm phương ngàn kế để vượt qua chướng ngại, dù thế nào cũng không thể ngừng bước chân.

"Bá Đồ mười năm, trước sau như một!"

Dưới ánh nắng, đội huy lấp lánh chói mắt, nhìn nó, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.

Có lẽ thời gian sẽ mài mòn vỏ ngoài góc cạnh, nhưng nội tâm kiên cố bên trong sẽ vĩnh viễn không bị ảnh hưởng.

Đó chính là Bá Đồ, chính là Hàn Văn Thanh.

~*~*END*~*~
Món quà cuối cùng trong ngày gửi tặng cho anh, chúc anh một sinh nhật vui vẻ và đáng nhớ.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook