Hoàn [Nhất Trụ Kình Thiên 2020] [Hàn Trương] Bạn Đường

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#1
[Hàn Trương] Bạn Đường




Tác giả: Queensberry

Edit và dịch: Lạc Mặc (Jin)

Bản convert từ Kho Truyện Convert và raw của @Gingitsune


Tác phẩm thuộc PJ Nhất Trụ Kình Thiên 2020


CHÚC MỪNG SINH NHẬT HÀN VĂN THANH

Chúc anh mãi về sau vẫn trước sau như một, kiên định với Vinh Quang, kiên định với ước mơ của mình!

___________________________________________________
Chú ý: bản gốc của tác giả rất dài, để cho dễ theo dõi tui sẽ chia thành bốn phần cho dễ thở.



.......END.......


Note: Các địa danh được đề cập đến trong truyện như trạm Hoàng Hà, trạm Côn Luân, trạm Thái Sơn, trạm Trường Thành, trạm Trung Sơn hay Dome A đều là các địa danh có thật, riêng Dome A không phải là trạm nghiên cứu mà là chỏm băng cao nhất Nam Cực.
 
Last edited:

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#2
Lần đầu tiên nói chuyện với đối phương, bọn họ đều nghĩ trong lòng: Người này rất thú vị.

Lúc đó Trương Tân Kiệt vẫn học hành chăm chỉ chuyên ngành bác sĩ Vật lý học. Trên thuyền cậu là thành viên nhỏ tuổi nhất, trên thân mang theo hơi thở của người sống trong nhung lụa. Không ít thủy thủ muốn trêu chọc người trẻ tuổi này, nhưng khi nói chuyện với cậu rồi bọn họ đều mất hứng ------ bởi vì so với người đồng trang lứa, Trương Tân Kiệt thật sự quá trưởng thành.

Hàn Văn Thanh lần đầu tiên biết đến tên Trương Tân Kiệt là từ đàn anh (*) ở cùng buồng.

(*) Nguyên văn là lão điểu, chỉ người có kinh nghiệm, giỏi giang ở một vị trí nào đó (có thể hiểu nôm na là ma cũ), từ gốc được dùng trong lĩnh vực công nghệ thông tin nhiều hơn nên tui xin sửa lại là đàn anh cho hợp.

"Cái thằng tên Trương Tân Kiệt kia thật sự rất nhạt," đối phương nói với anh như thế.

Lúc nghe đánh giá này, Hàn Văn Thanh nảy ra chút hiếu kỳ --- lúc ấy anh vẫn còn trẻ, vừa mới trở thành thủy thủ trên con tàu nghiên cứu khoa học này. Phần lớn thời gian anh đều tập trung vào công tác trên tàu, rất ít khi bị phân tâm bởi chuyện khác, chút hiếu kỳ này nhanh chóng bị đống công việc trên tàu cuốn đi.

“Vậy sao,” anh bình tĩnh trả lời bạn cùng phòng.

Thủy thủ cùng phòng thấy anh không có chút hứng thú, cũng rất biết điều không nhắc lại chủ đề này nữa.

Hàn Văn Thanh căn bản không nghĩ đến thanh niên nghe nói rất nhàm chán này sẽ chiếm bao nhiêu phần quan trọng trong cuộc đời của mình trong tương lai.

Lần đó bọn họ đang trên đường đi Bắc Cực. Trương Tân Kiệt lần đầu tiên lên thuyền đi xa, chỉ cần trời quang mây tạnh, cậu sẽ lên boong tàu hóng gió một chút trong một khung giờ cố định. Hàn Văn Thanh trong thời gian làm việc luôn luôn có thể gặp cậu, hai người mỗi ngày đều gật đầu chào hỏi thăm lẫn nhau, nhưng một câu cũng không nói chuyện --- Hàn Văn Thanh cũng không biết người này chính là nghiên cứu viên trẻ tuổi bị bạn cùng phòng của anh chê nhạt. Anh chỉ cảm thấy đối phương hứng thú với biển khơi quá mức bình thường, chỉ một điểm này thôi đã khiến anh cảm thấy thanh niên này rất được mọi người yêu thích.

Lần đầu tiên bọn họ nói chuyện là vào ngay ngày kế tiếp sau khi tiến vào vòng cực Bắc.

Mùa hè ở Bắc Cực có buổi sáng dài lạ thường, mặt trời hầu như cả ngày đều chiếu rọi các tảng băng trôi, người trên tàu có thể nhìn ra xa dễ dàng. Nhiệm vụ nghiên cứu khoa học của Trương Tân Kiệt tạm thời chưa bắt đầu, nhưng mà lúc nào trên boong tàu cũng thấy đem theo một cái sổ tay và cây bút, nghiêm túc ghi chép đàng hoàng những gì mình thấy về thế giới ở vòng cực Bắc. Cậu luôn luôn mặc đồ chống rét màu sắc tươi sáng, đứng trong phong cảnh màu xanh ngoài khơi và màu trắng của các tảng băng trôi như một tấm phao cô độc giữa hải dương mênh mông.

Rồi vào một ngày nọ, Trương Tân Kiệt ôm quyển sổ nói chuyện với Hàn Văn Thanh.

“Xin chào,” cậu nói, “Tôi là Trương Tân Kiệt. Có một số vấn đề tôi muốn hỏi anh một chút.”

Giữa cơn gió trên boong tàu, nửa gương mặt của cậu đều bị khăn quàng cổ quấn lấy, ăn mặc như vậy làm mỗi lần nói ra một chữ khói trắng từ miệng đều bốc lên trên; chúng bay lên mắt kính của cậu, nhanh chóng ngưng tụ thành một tầng sương mỏng manh.

Hàn Văn Thanh gật đầu; người thủy thủ trẻ tuổi vừa trực ban xong --- hiển nhiên là đối phương phải chờ một lát nữa mới bắt chuyện được --- nhanh chóng cởi đồ đồng phục chống lạnh xuống một bên nhanh tay lấy áo khoác mặc lên đem bản thân bọc lại kỹ lưỡng, một bên nói, “Hàn Văn Thanh. Không quan tâm cậu có vấn đề gì, trước tiên đem mắt kính lau khô rồi hẵng hỏi tiếp.”

Gió trên boong tàu quật rất mạnh, sương kết trên mắt kính khiến lúc sau nhìn không còn rõ, rất dễ bị trượt ngã, anh cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở thanh niên lần đầu tiên đi đến vùng cực này. Trương Tân Kiệt cũng hiểu lý do đó, cậu gỡ mắt kính xuống, cúi đầu lau chùi sạch sẽ. Sau khi đeo mắt kính lên, cậu viết lên sổ vài cái, sau đó đưa đến trước mặt Hàn Văn Thanh, hỏi đối phương, “Tên anh viết như thế này sao?”

Ngài thủy thủ vừa thấy có chút mất kiên nhẫn vừa thấy buồn cười; anh trả lời vấn đề họ tên, sau đó lại hỏi người nọ, “Vừa nãy cậu muốn hỏi cái gì?”

“Là thế này…” Trương Tân Kiệt đánh dấu một dòng ghi chú trên sổ, sau đó nói về những nghi vấn của mình.

Lúc đầu cậu chỉ muốn xác nhận một chút tin đồn về vòng cực mà cậu nghe được, nhưng đề tài này rất nhanh chuyển hướng. Bọn họ bàn luận những động vật thường thấy và hiếm thấy trên biển, sinh hoạt hằng ngày của thủy thủ, mấy lời đồn đại được đem lên tàu bởi những người đi trước trong các cuộc thám hiểm vùng cực, những nguy hiểm mà tàu thám hiểm khoa học từng gặp phải… Lúc sắp kết thúc cuộc trò chuyện, Trương Tân Kiệt hỏi đối phương, “Vì sao khi đó anh muốn làm thủy thủ?”

“Nhà tôi ở cạnh biển, ba của tôi cả đời làm hoa tiêu.” Hàn Văn Thanh nói, “Nhà tôi ai cũng thích biển cả.”

“Tôi tưởng anh là lính xuất ngũ,” chàng trai trẻ nói.

“Rất nhiều người tưởng vậy,” Hàn Văn Thanh trả lời cậu, “Tôi từng nghĩ đi lính, nhưng sau cùng quyết định đi biển.”

Trương Tân Kiệt gật đầu, không lên tiếng. Trầm mặc một hồi, bọn họ quyết định quay về trong khoang thuyền kiếm đồ ăn.

Sau lần trò chuyện đó Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt thân với nhau hơn, nhưng với sự triển khai toàn diện của đội nghiên cứu khoa học, bọn họ thậm chí không có cơ hội để trò chuyện lâu như thế này lần thứ hai. Trương Tân Kiệt hầu như sẽ không đi một mình khi ở trên boong tàu ---- cậu thường sẽ đi sau lưng thầy giáo để điều khiển máy móc hay ghi chép số liệu, có lúc sẽ giúp những người khác điều chỉnh dụng cụ, thậm chí đi xuống mặt băng để lắp đặt thiết bị kiểm tra.

Nhưng Hàn Văn Thanh như trước cảm thấy bản thân đang nhìn một tấm phao cô độc.

Bọn họ vượt qua hai tháng ở vòng cực Bắc. Lúc sau khi Trương Tân Kiệt nhớ lại quãng thời gian này, luôn cảm thấy đây như một hành trình mùa hè dài dằng dặc, cái mùa hè ở vùng cực bấy lâu nay ám ảnh trong trí nhớ mỗi người dần lên men trở thành một mùa hè bình thường có ánh nắng rực rỡ, trên mặt băng xa xa những chú gấu bắc cực và hải cẩu nhìn nhau lại càng nổi bật hơn cả bông hoa giữa mùa hè ôn đới. Vùng cực thực tế và những gì cậu thấy trong sách hoàn toàn khác nhau, lúc rời khỏi vòng cực ghi chú của cậu đã chi chít lấp đầy cuốn sổ mới --- trong đó thậm chí còn xen lẫn mấy bức phác họa cá voi.

“Vẽ không tệ,” Hàn Văn Thanh đánh giá bức phác họa kia như thế.

Đó là đêm cuối cùng trước khi bọn họ cập bến cảng Thanh Đảo, nhân viên nghiên cứu khoa học cùng các thủy thủ mở một bữa tiệc chia tay nho nhỏ. Thời tiết vào đầu thu rất đẹp, không biết ai đã đề nghị chụp hình tập thể dưới trời trăng sáng trên biển, cuối cùng một đám người đổ xô lên boong tàu. Sau khi chụp hình, Trương Tân Kiệt không lập tức về khoang tàu mà nương theo ánh trăng để thu dọn mấy bản ghi chép sắp bị bỏ quên.

Sau mùa hè ở Bắc Cực, cậu có chút nhớ khung cảnh đêm lúc đó.

“Đáng tiếc, tôi vốn muốn đem theo đồ lưu niệm từ tàu nghiên cứu khoa học về.” Cậu nói với Hàn Văn Thanh đang đứng trên boong tàu, “Bận rộn liền quên.”

Hôm sau tàu cập cảng rất sớm, cậu muốn đi theo đội ngũ nghiên cứu khoa học, không có thời gian đến bưu cục của con tàu.

“Trong bưu cục có bưu thiếp kỷ niệm,” Hàn Văn Thanh nói, “Đưa địa chỉ cho tôi.”

“Cảm ơn.” Trương Tân Kiệt cắt một mảnh giấy nhỏ từ quyển sổ, trước tiên viết địa chỉ ký túc xá của trường học, ngẫm nghĩ, lại viết thêm số điện thoại di động của mình và địa chỉ email. Cậu đem tờ giấy đưa cho Hàn Văn Thanh, trịnh trọng nghiêm túc nói, “Cảm ơn anh đã chiếu cố trong hai tháng này. Anh là một người thú vị, hy vọng hai chúng ta sau này có thể giữ liên lạc.”

Hàn Văn Thanh cất tờ giấy cẩn thận.

“Không có chi,” anh trả lời ngắn gọn. Người thủy thủ trẻ tuổi không thích cách nói chuyện quá mức nghiêm túc của đối phương, chân mày không tự chủ mà cau lại. Nhìn vẻ mặt của anh, Trương Tân Kiệt sửng sốt một chút, vội vàng nói thêm, “Nếu không tiện thì…”

“Không có gì là không tiện cả,” Hàn Văn Thanh ngắt lời cậu, “Tôi sẽ báo cho cậu sau khi gửi đi. Nhưng mà cậu không cần đưa email cho tôi đâu, trên biển sóng điện thoại và Internet tín hiệu cũng không tốt, tụi tôi thường viết thư.”

“Là sơ sót của tôi,” Trương Tân Kiệt nói. Cậu đẩy mắt kính của mình, nghiêm túc nói với người đàn ông trước mặt, “Tôi sẽ viết thư cho anh.”

Thư từ dài dằng dặc của bọn họ liền bắt đầu như vậy.

Khi đó bọn họ chưa viết nhiều thư cho nhau như lúc sau. Trừ lúc đầu nói chuyện bưu thiếp, Hàn Văn Thanh không có chủ động viết, chỉ lúc nào nhận được thư thì anh mới phản hồi; mà sau đó Trương Tân Kiệt tổng cộng cũng chỉ gửi cho anh năm bức thư --- hai bức theo lệ thường thăm hỏi dịp Tết, một bức nói với anh địa chỉ mới sau khi tốt nghiệp, chỉ còn lại hai bức thăm hỏi và nói chuyện phiếm như bạn bè bình thường.

Cho nên bọn họ đều không biết sẽ gặp nhau trong nhiệm vụ nghiên cứu khoa học lần này.

Tháng 10 thời tiết bắt đầu se se lạnh, càng đi về phía Bắc thời gian thấy mặt trời càng ngắn, mà bọn họ còn phải đi nơi càng tối tăm lạnh giá. Tàu nghiên cứu khoa học đem theo đội ngũ nghiên cứu sẽ ở lại trạm Hoàng Hà ở vòng cực Bắc qua mùa đông, đám người nọ vì đêm đen dài vô tận của phương Bắc mà tụ tập ở đây, chờ xuất phát.

Trước khi khởi hành có rất nhiều người đi lại trong khoang tàu, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt ở trong hành lang chật hẹp vậy mà gặp được nhau. Chút thanh xuân cùng bóng dáng thời niên thiếu còn dư lại trên người nghiên cứu viên đã hoàn toàn biến mất, thân hình kiên cường tựa cây thông mang theo hành lý đứng ở cửa chờ bạn cùng phòng dọn dẹp; mà sự thay đổi của Hàn Văn Thanh so ra càng khác biệt hơn nữa --- so với sinh hoạt trên lục địa thoải mái thì phong sương trên biển như là lưỡi dao sắc bén, mỗi góc cạnh vốn ẩn giấu trên người anh nay đã được mài giũa, cả người đều lộ ra khí chất oai vệ.

Nhưng bọn họ nhận ra nhau rất dễ dàng.

“Hàn Văn Thanh,” Trương Tân Kiệt cất tiếng gọi tên đối phương, “Không nghĩ lại có thể gặp anh chỗ này.”

Hàn Văn Thanh ‘ừ’ một tiếng, đi đến hỏi cậu, “Có cần phụ một tay không?”

Đối phương lắc lắc đầu. Bọn họ đều không phải là người hay nói, cuộc trò chuyện cứ như thế bị gián đoạn; nhưng ngài thủy thủ mới được thăng chức hình như ý muốn rời khỏi cũng không có, anh chỉ hơi di chuyển vị trí, nhường cho người đi qua một con đường, sau đó lặng im đứng đó. Trương Tân Kiệt rất thích sự tĩnh lặng như thế này, nhưng cậu không có thói quen thể hiện công khai sự hưởng thụ đó, sau đó một lúc, cậu chủ động bắt chuyện, “Lần này đi Bắc Cực, tôi có thể nhìn biển trong đêm cực.”

Trong lần gửi thư gần đây bọn họ có nhắc đến đề tài về biển. Hàn Văn Thanh gật đầu, nói với cậu, “Tôi từng thấy Bắc Cực quang ở biển.”

“Nhưng nó cũng không phải là đêm cực thật sự,” cậu nói.

“Tôi biết. Tôi cũng không muốn thấy biển vào đêm cực,” Hàn Văn Thanh trả lời cậu.

“Vì sao?” Trương Tân Kiệt hỏi.

“Tàu nghiên cứu khoa học sẽ không ở lại trong vòng cực vào đêm cực,” thủy thủ nhíu mày, “Trừ khi bị kẹt trong băng trôi. Đêm cực mang hàm ý rất nguy hiểm.”

Trương Tân Kiệt muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng mà bạn cùng phòng của cậu cũng thu dọn đồ đạc của mình xong, ở trong phòng bắt đầu lớn tiếng gọi cậu. Cậu quay đầu nói với bạn cùng phòng một câu ‘Đến liền’, lại quay đầu nhìn thẳng hai mắt của Hàn Văn Thanh.

“Xin lỗi,” cậu nói, “Tôi cần phải đi trước. Lát nữa đội nghiên cứu có cuộc họp nội bộ, tôi không muốn đến trễ.”

Hàn Văn Thanh gật đầu. Bọn họ chào tạm biệt, đi về hai hướng khác nhau.

Bọn họ chỉ ở chung nửa tháng rồi lại bị chia cách.

Vào đêm cuối cùng ở Hoàng Hà, Hàn Văn Thanh đến quán bar trên tàu nghiên cứu khoa học. Anh vốn chỉ muốn lấy chai bia rồi về phòng, không nghĩ sẽ lại chạm mặt Trương Tân Kiệt ở đó. Vị nhân viên nghiên cứu khoa học trẻ tuổi một thân một mình, viết gì đó lên quyển sổ dưới ánh sáng của đèn bàn, ly rượu trước mặt lưng một nửa, sau khi thấy Hàn Văn Thanh, cậu lại giơ nó lên ra hiệu.

Hàn Văn Thanh không đáp lại động tác nhỏ này. Anh trực tiếp đi đến vị trí bàn của Trương Tân Kiệt, kéo ra một cái ghế ngồi xuống.

“Tôi tưởng cậu không uống rượu,” anh nói.

“Chỉ là uống một chút,” đối phương trả lời anh, “Có người nói với tôi cocktail của quán bar trên tàu rất ngon.”

“Cho nên cậu liền vừa uống vừa làm việc?” Anh nâng nâng cằm hướng quyển sổ trong tay thanh niên, giọng nói có chút nghiêm khắc không kiềm chế được.

“Không phải công việc,” Trương Tân Kiệt nói, “Tôi sẽ soạn kế hoạch sau khi đến trạm Hoàng Hà.”

Con người không thể phân biệt thời gian vào đêm cực, nếu không có sự sắp xếp thích hợp, ban đêm dài dai dẵng đủ khiến người ta điên đầu. Đây là lần đầu tiên cậu ở vùng cực qua mùa đông, cậu cần lập một kế hoạch dễ thở trong hoàn cảnh thoải mái, để sau khi đến Bắc Cực căn cứ vào tình huống sẽ tiến hành điều chỉnh.

“Trạm Hoàng Hà vào mùa đông hầu như chỉ có thể sử dụng Internet để liên lạc, hy vọng anh còn giữ địa chỉ email của tôi,” cậu nói.

“Tôi còn giữ,” Hàn Văn Thanh nói, “Nhưng mạng lưới trên tàu thì không tốt lắm, tôi nói trước rồi đó.”

“Tôi biết,” cậu trả lời đối phương, “Trạm Hoàng Hà cũng vậy, nhưng gửi nhận bưu kiện thì không thành vấn đề.”

Hàn Văn Thanh gật đầu, hỏi cậu, “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi đang nghĩ,” Trương Tân Kiệt nói, “Tôi có thể cho anh biết đêm cực trông ra sao.”

Đó là sự hoang vu chân chính, toàn bộ động vật sẽ không xuất hiện vào lúc này, rời khỏi trạm nghiên cứu của các quốc gia sẽ không còn thấy bóng dáng của sinh mệnh, thậm chí so với chuyến tàu cô độc trên đại dương mênh mông còn hoang vắng hơn. Nhưng nhân loại luôn lòng hiếu kỳ vô tận đối với hành tinh mà mình đang sống và luôn thúc đẩy từng nhóm từng nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học đi đi về về mỗi năm, trong buổi tối dài đăng đẳng, bọn họ phải tự thắp sáng bản thân --- họ chính là ánh sáng sinh mệnh duy nhất trong đêm cực.

Trương Tân Kiệt biết, người quanh năm sinh sống trên đại dương nhất định sẽ hòa nhập với cuộc sống như thế này. Tuy Hàn Văn Thanh chưa từng nói, tất cả đều nói rõ niềm yêu thích của người đàn ông đối với biển khơi đã vượt qua biển khơi chính nó, bằng không trên thế giới có nhiều con đường như vậy, tại sao anh lại khăng khăng chọn con đường khó nhất chứ?

Cậu bị thuyết phục rằng đối phương sẽ mong đợi nhìn thấy hình dáng đích thực của đêm cực.

“Tôi biết rồi,” Hàn Văn Thanh nói, “Đưa quyển sổ cho tôi.”

Trương Tân Kiệt đem quyển sổ đẩy lên trước mặt anh. Anh mở ra một trang trống, lấy bút đang cầm trong tay thanh niên, viết nhanh email của mình.

“Cảm ơn,” anh nói sau khi đem vở trả lại trước mặt đối phương.

Lúc sau Trương Tân Kiệt mới phát hiện mình đã phán đoán sai về đêm cực rồi. Rời xa thế giới loài người đắm chìm trong bóng tối chân chính, cho dù là ánh sáng yếu ớt lộ ra từ cửa sổ của trạm nghiên cứu cũng có thể coi là chói mắt, không ai dám đến nơi đèn đường chiếu sáng. Tảng băng trôi trên biển trong đêm cực bị đông đến cứng ngắc, sóng biển anh dự đoán hồi ban đầu cũng không có xuất hiện, chỉ đến khi có bão tuyết thì ở trong phòng cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió gào thét.

Cậu cuối cùng cũng có thể hiểu câu nói của Hàn Văn Thanh lúc đầu “Đêm cực mang hàm ý nguy hiểm” có nghĩa là gì.

Trong gần nửa năm ở Bắc Cực, cậu gửi cho đối phương tổng cộng năm email, trong đó hầu như toàn là mấy tấm ảnh cực quang --- bởi vì ngoài chúng ra thì cậu không biết còn cái gì đẹp để chụp --- nhưng không có đề cập đến cuộc sống của chính mình. Nghiên cứu viên trẻ tuổi luôn luôn có thể chịu đựng sự cô đơn, huống hồ lúc mới tới đây liền đi sắp xếp chuyện lớn chuyện nhỏ, nhiều tình huống khó xử thường xảy ra vào lần đầu tiên đến vùng cực ở qua mùa đông cậu cũng chưa từng vướng phải.

Lần ngoại lệ duy nhất là vào tháng 11. Vào lúc ấy cực quang mới xuất hiện, trừ ánh sáng nhân tạo ở bên ngoài thì còn lại sẽ không thấy chút tia sáng nào, sự cô đơn ở vùng cực cuối cùng đạt đến đỉnh điểm. Thật sự tách biệt hoàn toàn với thế gian cùng việc còn ở thế giới loài người là hai cảm giác cô độc hoàn toàn khác nhau, Trương Tân Kiệt cuối cùng bắt đầu cảm nhận được sự nôn nóng bất an, cậu bắt đầu không tự chủ tăng thời gian ở trong đài quan sát, thậm chí suýt chút nữa phá vỡ thói quen không nói của mình --- trừ thời gian ăn cơm ra, phần lớn mọi người đều bận rộn chuyện trong tay, không ai gặp được ai cả. Cậu đương nhiên cũng sẽ trò chuyện với bạn bè của mình qua Internet, nhưng chữ trên giấy khác với lời nói qua miệng, cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Rồi đến một ngày, cậu thấy một quyển sách trong thư viện của trạm nghiên cứu.

Đó là một cuốn Atlas giới thiệu sinh vật trong vòng Bắc Cực. Sau khi lật qua vài trang, Trương Tân Kiệt nhìn thấy một loài chim tên là nhạn biển Bắc Cực (*). Quyển sách viết, loài chim di cư này giàu tính bảo hộ, sẽ vì chim non và tổ mà tấn công kẻ xâm lăng bất kể hình thể nào, hơn nữa chúng mỗi năm đều bay qua đại dương, hoàn thành chuyến di cư giữa hai cực.

(*) Nhạn biển Bắc Cực:

Thanh niên cảm thấy mô tả này rất thú vị. Cậu nhìn đoạn văn trên lại vài lần, cuối cùng khép sách lại, nhìn ra đêm đen vô tận ngoài song cửa ---- lúc này, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện hình dáng Hàn Văn Thanh cau mày với ngọn cằm căng chặt, nhìn chòng chọc vào cảnh tượng ngọn sóng cuộn trào ngoài biển khơi. Người đàn ông này mỗi năm đều theo tàu nghiên cứu khoa học của mình xuyên qua vùng biển phủ đầy băng ở Bắc Băng Dương và vượt gió Tây ôn đới rít gào xung quanh lục địa Nam Cực, đó là hình dáng hung hiểm của biển xanh mà đa số thủy thủ cả đời cũng không có cơ hội để nhìn thấy, thế nhưng có người nói với cậu lúc trên biển, anh xưa nay đều không oán hận câu nào, như thể đi biển chính là sứ mệnh trời sinh của mình.

Trên tàu nghiên cứu khoa học không phải lúc nào cũng có nhiều người, sự cô đơn khi trên đường vượt qua bảy đại dương để chấp hành nhiệm vụ, so với sự cô độc mà mình thấy ở đây cũng không ít hơn bao nhiêu. Nếu người trên biển có thể tiếp thu và tiêu hóa nó, mình đương nhiên cũng có thể.

----- Trương Tân Kiệt nghĩ thế, không nhịn được mà cong lên khóe miệng.

Từ đó cậu không còn sợ hãi đêm đen ở vùng cực nữa.

Lúc Trương Tân Kiệt lên tàu rời khỏi Bắc Cực là bằng tàu nghiên cứu khoa học khác, nhưng mà sau khi về nước thì cậu sẽ gặp Hàn Văn Thanh nhanh thôi.



(Còn tiếp)
 
Last edited:

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#3
Ba năm trước địa điểm cuối của chuyến đi về từ Bắc Cực của cậu là cảng Thanh Đảo, vào lúc ấy cậu liền nghĩ đến thành phố này nhưng không thể không chạy về trường cùng giảng viên, một ngày đều không dừng lại. Lần này cậu xử lý xong công việc sau đó cho kỳ khảo sát mùa đông, cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ ngắn, một mình đi đến Thanh Đảo chơi ba ngày.

Trong buổi sáng đầu tiên ở Thanh Đảo cậu đã gặp Hàn Văn Thanh.

Lúc đó trời còn sớm, cậu muốn đi đến tháp hải đăng, mang máy ảnh đi từ từ dọc theo bờ biển. Mặt trời cách một tầng hơi nước mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn thấy nơi xa khơi có một vầng ánh sáng đỏ ấm, âm thanh sóng biển vỗ vào bờ và tiếng kêu to của hải âu xuyên qua màn sương vang đi rất xa. Nhiệt độ buổi sáng rất thấp, nhưng ánh sáng bầu trời làm cậu cảm thấy ấm áp lạ thường, như thể toàn bộ bóng tối và giá lạnh mùa đông trong cơ thể đều bị xua tan đi, cũng không bao giờ trở lại nữa.

Sau đó dọc trên bờ biển có một người đàn ông chạy bộ sáng sớm từ bên cạnh cậu vụt qua.

Hàn Văn Thanh không có dừng lại, cậu cũng không tăng tốc độ lên; bọn họ gật đầu chào hỏi lẫn nhau, sau đó tiếp tục hướng về phía trước với tốc độ cũ. Đoạn bờ biển này cũng không dài, cậu nhanh chóng đến dưới chân toàn tháp hải đăng, hơn nữa không ngoài ý muốn phát hiện Hàn Văn Thanh đang đứng bên kia chờ cậu.

Bọn họ một câu cũng không nói, sóng vai đi quanh tháp hải đăng một vòng. Trương Tân Kiệt không quen đường, vô thức đi sau lưng Hàn Văn Thanh cách anh nửa bước, còn dừng lại nhiều lần để chụp ảnh giữa đường; Hàn Văn Thanh không có quay đầu lại, nhưng anh luôn luôn biết người kia khi nào dừng lại, khi nào lại đuổi theo bước đi của anh.

Hẳn là vì tiếng bước chân --- anh thậm chí không ý thức được bản thân sản sinh ra nghi ngờ, và ý nghĩ ấy khẽ khàng trượt qua đầu anh. Anh cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng cũng không ngẫm nghĩ nữa; này vốn cũng không phải chuyện quan trọng gì.

Sau khi về tới vị trí xuất phát, Trương Tân Kiệt bắt chuyện.

“Sắp tới anh có kế hoạch gì không?” Cậu hỏi.

Cậu liền nhận được câu trả lời ngắn gọn, “Về nhà.”

“Có phải tôi đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch buổi sáng của anh không?” Cậu nói với người đàn ông, “Xin lỗi.”

Hàn Văn Thanh lắc lắc đầu, nói với cậu, “Không sao, quay về trước khi mẹ tôi rời giường là được.”

Trương Tân Kiệt gửi cho đối phương ánh mắt nghi hoặc. Trong số lần trò chuyện không nhiều của bọn họ đây là lần đầu tiên nhắc đến đề tài người nhà và gia đình, nhưng lại ngoài ý muốn, dường như quan hệ giữa bọn họ vốn nên như thế này.

Bọn họ hàn huyên đề tài này một lát. Mẹ của Hàn Văn Thanh là một người phụ nữ có tính cách dịu dàng nhưng lại rất năng nổ, mỗi lần anh về nhà đều rất nỗ lực bắt anh ở cùng mình, mà ba của anh thì luôn bày ra vẻ mặt kêu anh phải làm theo những gì mẹ nói. Anh quanh năm trên biển, lần trước gặp bọn họ đã là chuyện của một năm rưỡi trước, lần này về nhà ba anh ra lệnh cưỡng chế bắt anh ở nhà cạnh mẹ ba tháng.

Trương Tân Kiệt ở trong đầu phác họa cảnh tượng Hàn Văn Thanh và mẹ anh ở cùng nhau, sau đó bởi vì hình ảnh trong đầu óc mình mà bật cười.

“Tôi nhớ anh từng nói ba anh là hoa tiêu,” cậu nói, “Hai người chắc chắn rất giống nhau.”

“Rất nhiều người nói như vậy,” Hàn Văn Thanh gật đầu, “Nhưng tôi với ba không giống nhau.”

“Tôi biết,” cậu trả lời đối phương.

Bọn họ một bên trò chuyện một bên tiếp tục đi về phía trước, chủ đề từ gia đình của Hàn Văn Thanh chuyển đến gia đình của Trương Tân Kiệt, lại chuyển đến quê hương của mỗi người. Nghiên cứu viên trẻ tuổi lôi sổ tay và bút trong người ra, dựa vào đề nghị của Hàn Văn Thanh mà điều chỉnh lại lịch trình ban đầu của mình. Lấy lý do phải viết chữ, bọn họ thả chậm tốc độ đi lại, bỏ ra thời gian dài hơn mới đến được đầu cuối của bờ biển.

Không ai đề cập đến sau đó phải đi đâu, nhưng bọn họ đều biết lần gặp nhau ngắn ngủi này phải chấm dứt ở đây.

“Tôi đi trước,” Hàn Văn Thanh nói, “Gặp lại sau.”

Trương Tân Kiệt gật đầu.

“Hẹn gặp lại,” cậu nói.

Sau đó bọn họ đột nhiên liên lạc với nhau nhiều hơn.

Hàn Văn Thanh từ từ chủ động viết thư cho Trương Tân Kiệt, nhưng mà mỗi lá thư của anh đều không có nhiều chữ, càng giống như thăm hỏi bình thường, nói cho đối phương mình đi tới nơi nào, nhìn thấy cái gì.

“…Trước khi băng qua vùng gió Tây ôn đới sẽ đến cảng nước Úc để nghỉ ngơi, mọi người đều phải lên bờ…”

---- Những miêu tả chi tiết nhất về thế giới xung quanh đều giống như thế này, lúc đọc những bức thư này, Trương Tân Kiệt cảm thấy bản thân như theo người đàn ông này đi qua nửa thế giới.

“Hôm nay chúng tôi xuất phát từ trạm Trường Thành để trở về nước… Có thấy cực quang nhưng màu sắc lại khác với mấy bức ảnh mà cậu đã gửi cho tôi.”

---- Có lúc Hàn Văn Thanh cũng sẽ hỏi đối phương về những sự vật mà mình thấy. Nghiên cứu viên giải thích nguyên lý của cực quang rất cặn kẽ để trả lời bức thư này, hơn nữa không ngoài ý muốn mà nhận thư hồi âm như thế này ----

“…Lần sau lúc giải thích sự vật cho người khác cũng không cần phải dùng công thức vật lý, không cần thiết…”

Thỉnh thoảng trong thư Hàn Văn Thanh cũng sẽ kèm theo vài bức ảnh ----

“…Tuần trước chúng tôi bắt gặp một đàn kỳ lân biển ngoi lên mặt nước…”

---- Trong tấm ảnh gửi cùng bức thư có thể thấy một con kỳ lân biển (*) lộ ra chiếc ngà giữa tảng băng nổi, trên góc ảnh ở ngoài xa có thể nhìn thấy bóng dáng của một con sư tử biển. Trương Tân Kiệt cảm thấy rất thú vị, trong thư hồi âm đòi anh gửi file ảnh gốc, sau khi nhận được email liền đổi thành hình nền máy tính.

(*) kỳ lân biển (narwhal): cái ngà của con này chính là răng nanh mọc dài ra á :3

Trong những năm tháng liên lạc dài dẵng này, Trương Tân Kiệt lại lên con tàu nghiên cứu khoa học để đến Nam Cực làm khảo sát mùa hè, sau khi về thì chuyển nhà. Lúc dọn nhà cậu thay mới gần hết đồ nội thất và đồ dùng hằng ngày, đồ cũ đem vào nhà mới ngoại trừ sách vở cùng quần áo ra còn lại toàn là thư từ cả. Đến lúc đó cậu mới nhận ra bọn họ rốt cuộc viết bao nhiêu thư rồi, tuy đều rất mỏng, đặt chung một chỗ cũng không chiếm nhiều diện tích.

Lúc sau, Trương Tân Kiệt mua một quyển Atlas giống hệt quyển ở trạm Hoàng Hà, khi nhìn thấy sinh vật nào thú vị hay chưa từng thấy tận mắt sẽ đánh dấu một ký hiệu, cuối cùng ghi tên chúng vào phong thư và hỏi Hàn Văn Thanh xem anh có nhìn thấy những sinh vật này chưa.

Lúc Hàn Văn Thanh nhận được thư là trên đường đi đến Nam Cực. Anh bỏ ba bức ảnh vào lá thư hồi âm, hai trong số đó là ảnh bão tuyết và chuột Lemming Na Uy (*) từ máy ảnh của nhân viên nghiên cứu cùng tàu, trong đó còn có một bức là nhạn biển Bắc Cực do chính anh chụp. Phông nền của tấm ảnh là Thái Bình Dương rộng lớn, mang một màu xanh mê người dưới ánh mặt trời rực rỡ ở bán cầu Nam vào mùa xuân; chim biển xám trắng đậu trên tấm phao mang màu sắc tươi tắn cách đó không xa, lúc anh ấn nút chụp ảnh cũng là khi nó sắp sửa vươn đôi cánh, theo đồng đội của mình tiếp tục hành trình di cư về phương Nam.

(*) chuột Lemming Na Uy:

Trương Tân Kiệt rất thích bức ảnh này. Cậu gắn nó lên trên trang tương ứng của quyển Atlas bằng hai cái kẹp giấy, giữ gìn cẩn thận.

Từ sau lần đó, trong thư của Hàn Văn Thanh sẽ thỉnh thoảng kèm theo một hai tấm hình, Trương Tân Kiệt giống như trước đây luôn luôn dựa theo số trang tương ứng, đem chúng gắn vào quyển sách. Cuối cùng, trừ các loài rất hiếm trong tình trạng nguy cấp ra, cậu hầu như sưu tập đủ tất cả các sinh vật mà cậu đã làm ký hiệu --- chúng làm quyển Atlas dày lên, cậu thậm chí phải vì nó mà điều chỉnh sắp xếp lại tủ sách.

Bọn họ liền đan xen lẫn vào sinh hoạt của đối phương bằng phương thức như thế.

Lúc Trương Tân Kiệt thật sự gặp lại Hàn Văn Thanh là đã qua ba năm kể từ lần chạm mặt ngẫu nhiên kia ở Thanh Đảo.

Buổi tối đầu tiên tàu nghiên cứu khoa học rời cảng, Trương Tân Kiệt gõ cửa rồi mở cửa phòng của Hàn Văn Thanh --- người đàn ông đã là phó ba (*) trên tàu nghiên cứu khoa học, có một buồng riêng cho mình. Sau khi vào phòng, nghiên cứu viên đem một cái túi nhỏ đặt lên trên giá để đồ của đối phương.

(*) phó ba: sỹ quan boong trên tàu/thuyền (gồm phó hai và phó ba).

“Trước khi lên đường trong nhà cho tôi đặc sản,” cậu nói, “Chắc anh chưa ăn bánh pía (*) bao giờ nên tôi đem cho anh một chút.”

(*) nguyên văn là bánh thủy tinh, nhìn giống bánh pía của Việt Nam nên tui sẽ để bánh pía cho gần gũi

Hàn Văn Thanh gật đầu. Anh lấy túi để qua một bên, ra hiệu Trương Tân Kiệt ngồi xuống trước, bản thân quay đi rót hai ly nước, một ly đưa vào trong tay đối phương, mình thì cầm một ly, cũng ngồi trên ghế salong. Hai người đều không nói gì, trong một thời gian rất dài bọn họ chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào mạn tàu qua ô cửa tàu, nhưng không ai cảm thấy khó chịu, như thể cảnh tượng này đều diễn ra mỗi buổi tối.

Người cuối cùng phá vỡ sự im lặng này là Hàn Văn Thanh. Anh uống xong một ly nước, đứng dậy rót cho mình thêm một ly, xoay người hỏi người nọ có muốn uống thêm không.

“Không cần đâu, cảm ơn,” Trương Tân Kiệt lắc đầu. Cậu ngừng lại một chút, chờ Hàn Văn Thanh trở về ngồi trên ghế salong sau đó nói, “Đáng lẽ tôi nên đem thêm mấy thứ khác, nhưng mà thức ăn nhanh không thể để lâu, tôi lại đến quá sớm, giờ cũng chỉ còn có bánh pía thôi.”

“Lúc trước cậu có thể đến tìm tôi,” Hàn Văn Thanh nói, “Thuyền từng dừng ở Quảng Châu một tuần.”

“Tôi biết,” nghiên cứu viên nói với anh, “Nhưng mà lúc đó tàu đang mở cho khách tham quan, tôi không muốn đến làm phiền.”

Hàn Văn Thanh không nói đúng sai hừ một tiếng.

“Cậu có thể liên hệ với tôi trước,” anh nói.

Hàn Văn Thanh nửa năm trước bắt đầu đảm nhiệm chức phó ba trên tàu nghiên cứu khoa học, lần này trước khi đi việc cần thiết là phụ trách an toàn và đảm bảo hệ thống cứu hộ phải còn nguyên vẹn dưới mật độ khách tham gia dày đặc, cuối tuần cũng không có thời gian rảnh rỗi. May mắn duy nhất là mấy phóng viên lên tàu phỏng vấn cũng không tìm anh ---- anh vốn nhìn hung dữ, lúc giận cũng khiến người khác cảm thấy nghiêm túc, nhiều năm sinh hoạt trên biển và vùng cực cũng chỉ làm phong độ của anh thêm rõ ràng, trong những năm gần đây người nào gặp anh lần đầu đều bị giật mình, du khách bình thường và phóng viên đại khái căn bản cũng không muốn đến quấy rối suy nghĩ của anh.

Hình ảnh phóng viên hiểu nhầm Hàn Văn Thanh tức giận vì công việc bị ngắt ngang xoay vòng vòng trong đầu Trương Tân Kiệt, làm cậu không nhịn nổi phải bật cười.

“Là tôi quên cân nhắc,” cậu nói, “Sau này tôi sẽ gọi điện thoại cho anh trước.”

Hàn Văn Thanh gật đầu. Hai chữ “sau này” mang vô vàn ý nghĩa kỳ diệu, nhưng mà người nói không có suy nghĩ nhiều, người nghe cũng tương tự không có ý nghĩ gì. Trong phòng nhỏ lại yên tĩnh một hồi, đến khi có một con chim biển bay về muộn lướt qua cửa sổ, kêu một tiếng rõ to.

Gần như cùng lúc đó, Trương Tân Kiệt mở miệng nói.

“Năm nay tôi sẽ cùng đội quốc gia đi trạm Côn Luân,” cậu nói, “Nghe nói đội quốc gia có một truyền thống…” Mấy chữ sau cùng cậu nói rất chậm, có một chút do dự. Giọng điệu như thế này Hàn Văn Thanh lần đầu tiên nghe thấy, quý ngài thủy thủ, nay đã là phó ba, cau mày chờ câu tiếp theo, lại nghe đối phương nói, “Không biết anh có dụng cụ cắt tóc không?”

Hàn Văn Thanh sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ ý của Trương Tân Kiệt.

“Tôi không có,” anh nói, “Cậu có thể tìm thợ máy chính, mấy năm qua tóc của thành viên đội quốc gia đều là anh ấy cắt. Nhưng mà tôi tưởng cậu sẽ để tóc chứ.”

Điều kiện ở Nam Cực cực khổ hơn so với Bắc Cực, đặc biệt là thành viên đội quốc gia, thời gian đi lại ở trạm Côn Luôn luôn bị thời tiết hạn chế, kiểu tóc của mọi người hầu như đều chia thành hai dạng ---- một là để bớt phiền thì cạo sạch, hai là cả mấy tháng không thèm quan tâm, cuối cùng liền trở thành tóc dài.

“Tóc dài không tiện lắm,” Trương Tân Kiệt trả lời anh, “Hơn nữa vùng cận xích đạo quá nóng.” Cậu dừng lại một hồi, lại tiếp tục nói, “Trên tàu của các anh, lúc vượt qua xích đạo có tổ chức hoạt động gì không?”

Hồi đó cậu từng đến Nam Cực trên một con tàu khác, vào ngày đi qua xích đạo, trên thuyền sẽ cử hành nghi thức chúc mừng long trọng. Trong trung tâm nghiên cứu vùng cực có một tiền bối nói với cậu tiệc tùng trên mỗi con tàu nghiên cứu không giống nhau lắm, điểm giống nhau duy nhất là sẽ thả trôi một cái chai lên trên mặt nước tĩnh lặng không gió, cầu điềm lành cho hành trình sắp tới.

Đáp án Hàn Văn Thanh nói với anh với lời giải thích của tiền bối không giống nhau lắm.

“Như mấy tàu nghiên cứu khác,” anh nói, “Kéo co, chơi bóng rổ, thi uống bia, triển lãm ảnh chụp trong hành trình, thả trôi chai trên biển, hàng năm đều có thay đổi, nhưng sẽ không vượt qua phạm vi này.”

“Còn đoán tảng băng trôi thì sao?” Trương Tân Kiệt hỏi anh.

“Có,” anh nói, “Nhưng mà không có mấy người đăng ký cho đến khi đến gần vùng gió Tây ôn đới.”

“Lần trước ngày tập trung đăng ký của chúng ta là vào ngày qua xích đạo,” Trương Tân Kiệt nói, “Tôi điền vĩ tuyến 57o Nam, có chút đoán mò. Năm nay đi trễ, vĩ độ thấy được tảng băng trôi sẽ dâng cao hơn, nhưng mà phải đến bán cầu Nam mới có thể suy đoán chính xác hơn được.”

Đoán tảng băng trôi là hoạt động được lưu truyền từ tàu nghiên cứu khoa học sớm nhất, mỗi năm khi đến vùng cực Nam, toàn bộ người trên tàu đều ngồi đoán kinh độ và vĩ độ của tảng băng mà họ thấy sớm nhất, người đoán đều được phần thưởng phong phú. Vị trí xuất hiện của tảng băng có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng, chỉ đơn giản căn cứ vào thời điểm xuất phát để phán đoán là điều hoàn toàn không thể. Tuy cũng có người thích dựa vào ngày đăng ký sớm mà suy đoán vĩ độ, nhưng mà Trương Tân Kiệt không phải là những người này.

Hàn Văn Thanh gật đầu tán thành.

Cuộc trò chuyện của bọn họ cũng không tiếp tục nữa, gian phòng nhỏ một lần nữa bị âm thanh của sóng biển bao phủ. Trương Tân Kiệt cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc kỳ diệu, cậu nghĩ một hồi, mới nhớ lại bọn họ từng ở chung như thế này trong một dịp khác --- chỉ là lúc đó bọn họ vẫn chưa tính là bạn già lâu năm, huống hồ ở chỗ công khai rất khó để hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng thuần túy như thế này. Bọn họ ngồi cùng nhau nửa tiếng, hoặc hơn, Trương Tân Kiệt đột nhiên muốn nhìn đồng hồ đeo tay của mình, bọn họ đại khái cũng có thể ngồi như vậy thêm một lúc nữa.

“Đã mười giờ rưỡi,” cậu đứng dậy, “Tôi phải đi rồi.”

Bọn họ chúc nhau ngủ ngon. Hàn Văn Thanh tiễn đối phương đến cửa phòng, nhìn cậu đi đến khúc ngoặt của hành lanh mới đóng cửa lại --- không biết có phải do ảo tưởng, nhưng trong nháy mắt, trên bóng lưng của Trương Tân Kiệt chút hương vị cô độc cũng không còn nữa.

Từ ngày bắt đầu hành trình tiến vào vành đai gió Tây ôn đới, bọn họ hầu như chưa thấy mặt nhau.

Năm nay, toàn bộ gió lốc trên biển hầu như rơi vào lộ trình dự tính của tàu nghiên cứu khoa học. Bọn họ có vòng qua vài cái, sau đó lại phát hiện rất khó để bù lại thời gian bị trì hoãn, thuyền trưởng, chính ủy cùng trưởng đoàn khoa học thương lượng mấy tiếng, cuối cùng quyết định con đường ngắn nhất để đi tiếp là đi ngang qua mấy cơn gió xoáy.

Gió Tây ôn đới rít gào không phụ lòng tên của chính mình, một dãy hai đợt gió lốc nằm trên tuyến đường bọn họ sắp đi. Chúng nhảy múa điên cuồng ở ngoài khơi Thái Bình Dương, con tàu nho nhỏ giống như đạo cụ trong tay chúng, từ đỉnh sóng này quăng qua đỉnh sóng khác, không có giây phút ngừng lại. Tình trạng say tàu của mỗi người trở nên rõ rệt, các thủy thủ kiên trì trong ca trực mặt mày xanh như cỏ, mấy thành viên của đội nghiên cứu đến từ đất liền không dám ló mặt ra khỏi phòng. Trương Tân Kiệt kiên trì mỗi ngày ba món đúng giờ trong năm ngày, cuối cùng cũng chào thua trước phản ứng mãnh liệt của cơn say tàu mang lại.

Bão táp mới chính thức kết thúc khi bọn họ tiến vào vùng phủ băng, mà chờ khi bọn họ tìm được chỗ hạ trại thích hợp thì đã trễ năm ngày so với thời gian dự tính. Tuy rằng trong quá khứ còn có nhiều lần trễ nghiêm trọng hơn nhưng mọi người trên tàu nghiên cứu khoa học vẫn rất sốt ruột ----- một năm ở Dome A xa xôi làm nhiệm vụ ngoài tầm quan sát, việc xây dựng trạm Côn Luân trở thành trạm toàn thời gian phải hoàn thành trong 40 ngày ngắn ngủi, cho dù sau khi xây xong trạm Thái Sơn đường xá đi lại đã dễ dàng rất nhiều, dưới độ cao đáng kể và nhiệt độ thấp, mỗi thành viên đội xây dựng cảm thấy thời gian như trước của bọn họ đều không đủ dùng. Trương Tân Kiệt không phải là thành viên đội xây dựng nhưng sẽ cùng bọn họ đến trạm Côn Luân để hoàn thành quan trắc hết mùa hè. Một số thành viên của đội ngũ nghiên cứu khoa học với nhiệm vụ quan trắc khác đã xuất phát nhưng mà điểm quan trắc vật lý không gian của trạm Côn Luân cần nâng cấp một đống máy móc, cho nên cậu phải chờ các thành viên đội xây dựng để cùng đi đến Dome A.

Trong thời gian chờ đợi, phần lớn thời gian nghiên cứu viên đều ở điểm quan trắc trong trạm Trung Sơn, cùng đồng nghiệp của mình ghi lại số liệu quan trắc. Cùng lúc đó, Hàn Văn Thanh đang bận rộn vận chuyển vật tư như các thủy thủ khác; người đàn ông này phân nửa thời gian đều ở trong phòng điều hành trên tàu nghiên cứu khoa học ngồi đợi, phân nửa thời gian còn lại thì lên mặt băng hỗ trợ, lúc chân chính vào trong trạm Trung Sơn lại rất ít. Chờ cuối cùng anh hết bận rộn, lại đến phiên Trương Tân Kiệt xuất phát.

Đội nghiên cứu khoa học cử hành nghi thức đưa tiễn nho nhỏ cho thành viên đội quốc gia sắp đi trạm Côn Luân, hôm sau bọn họ sẽ đi xe trượt tuyết đến trạm Thái Sơn, nơi bọn họ sẽ đổi sang phi cơ để đến Dome A xa xôi. Thủy thủ tàu nghiên cứu khoa học thì bận phải chuẩn bị đưa đoàn mùa đông trước đó về nước Úc, chỉ có thể gửi lời chúc phúc cho đội quốc gia qua điện thoại vệ tinh. Có một số thuyền viên và thành viên đội thám hiểm khoa học gọi điện thoại cho thuyền trưởng và chính ủy nhờ gửi lời nhắn đến bạn bè, nhưng Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh không làm như vậy.

Ngôn từ đối với bọn họ mà nói cũng không cần thiết đến như thế.

Trương Tân Kiệt trở về trạm Trung Sơn với toàn bộ đội quốc gia vào gần cuối tháng 2.

Cậu gầy đi rất nhiều, lúc cởi quần áo ra có thể nhìn thấy đường nét bắp thịt giữ lại do sự kiên trì rèn luyện; nhưng vào những lúc khác, cho dù có mặc trang phục khảo sát thật dày, mọi người khi nhìn cũng cảm nhận được sự biến hóa trên thân hình của cậu, thậm chí có người đùa với cậu rằng, nói nếu bây giờ ra gió cậu có thể bị nó thổi bay đi ---- tuy câu này đặt ở hoàn cảnh Nam Cực đều không có vấn đề gì. Nói tóm lại, nghiên cứu viên rất thỏa mãn với những thay đổi trên thân hình của mình ---- chưa bao giờ xuất hiện tâm trạng căng thẳng thường thấy khi làm việc ở cường độ cao, cũng không bị cháy nắng, trừ việc thiếu vitamin vì không có rau củ quả tươi thì cũng không xuất hiện vấn đề nào khác.

Nhưng mà cậu không gặp Hàn Văn Thanh ngay lập tức. Lúc ấy, mùa hè sắp kết thúc, trạm Côn Luân vẫn ở trong thời tiết khắc nghiệt, nhưng ở trạm Trung Sơn vẫn có thể cảm nhận phảng phất những biến đổi của bình minh. Trạm nghiên cứu khoa học không làm lễ đón tiếp bọn họ, bởi vì ngoài đoàn ở qua mùa đông ra, tất cả mọi người trong trạm Trung Sơn sẽ đi ngay khi trời chập tối. Các thủy thủ đã trở về tàu để kiểm tra và chuẩn bị trước khi khởi hành, những người khác vài ngày sau sẽ từng nhóm một lên tàu.

Trương Tân Kiệt cũng không quan tâm chuyện này lắm. Một đống số liệu đem từ trạm Côn Luân về cần phải được sắp xếp và phân tích, trong đó có một số cái cần phải lấp vào chỗ trống của cơ sở dữ liệu của các phương hướng liên quan và cần gửi về Trung Quốc gấp. Chờ khi một phen bận rộn của cậu kết thúc thì đã đến lúc dọn dẹp hành lý lên tàu về nhà.

Vào chạng vạng hôm khởi hành, cậu trò chuyện với đồng nghiệp trung tâm nghiên cứu trong buồng của mình. Cậu nghe thấy tiếng còi của tàu nghiên cứu khoa học vang lên, vô thức nhìn ra khung cửa sổ thì thấy một số thành viên của đoàn mùa đông hướng vào con tàu vẫy tay. Cậu biết bây giờ có rất nhiều người ở trên boong tàu, hướng đồng nghiệp ở lại làm động tác giống vậy, nhưng mà cậu ở trước màn hình vi tính của mình, tiếp tục cuộc trò chuyện với đồng nghiệp của mình.

Khi cuộc trò chuyện của bọn họ kết thúc, ở ngoài cửa buồng có rất nhiều tiếng hô kích động, nhưng cách một ván cửa âm thành đều mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng nghe không rõ, Trương Tân Kiệt đứng dậy vươn vai hai cái, đi đến mở cửa phòng ra --- sau đó cậu thấy nghiên cứu sinh năm nhất lần đầu tiên đến vùng cực cầm máy ảnh chạy ngang qua. Cậu học trò bừng bừng sức sống thậm chí vừa chạy vừa quay đầu lại hô to với cậu, “Mau đi ra xem cực quang!”

Trương Tân Kiệt không thể nhịn cười. Cậu ngày nào cũng có thể thấy cực quang suốt mùa đông hồi còn ở ở trạm Hoàng Hà, nhưng mà đó là chuyện của mấy năm trước, huống hồ cậu chưa bao giờ thấy cực quang trên bầu trời Nam Cực bao giờ. Nghiên cứu viên quay về cuối gian phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra máy ảnh và chân chống, đi về hướng lên boong tàu.

Cậu đi lên trễ, lúc này trên boong tàu chật ních người. Những người lần đầu tiên đến Nam Cực kích động giơ máy ảnh --- có vài người không mang theo máy ảnh thì cầm điện thoại ---- chụp ảnh không ngừng, mấy người từng trải thường xuyên đi lại vùng cực cũng tập trung một chỗ, bàn luận về màu sắc và hình dáng của cực quang. Trương Tân Kiệt nghe thấy người đằng sau đề cập đến tên của mình, cậu lúc đầu cho là mình nghe lần, nhưng mà vào lần thứ ba cuối cùng cũng xác nhận bọn họ đúng là nói về mình. Cậu thu dọn máy ảnh và chân chống rồi đi về hướng bọn họ.

Hàn Văn Thanh cũng ở chỗ đó. Trước đây, có thủy thủ kể về hành trình trải nghiệm của mình, khi đó Hàn Văn Thanh đang xem email, trên màn hình là một bức ảnh cực quang màu hoa hồng; thủy thủ kia kể từ trước đến nay chưa từng gặp cực quang nào đẹp như vậy. Phó ba tàu nghiên cứu khoa học nói đó là ảnh gửi từ một người bạn đang trải qua mùa đông ở Bắc Cực ---- mọi người nhanh chóng hiểu ‘người bạn’ kia là ai, tên của Trương Tân Kiệt cũng vì thế mà bị nhắc đến không ngừng. Nhìn thấy nghiên cứu viên đi tới, bọn họ lập tức nhiệt liệt hoan nghênh cậu gia nhập cuộc trò chuyện, hỏi cậu rất nhiều chuyện về mùa đông ở Bắc Cực. Bọn họ hàn huyên vui vẻ hồi lâu, cho đến khi màn đêm dần buông xuống, mọi người trên boong tàu từ từ về buồng của mình mới thôi.

Tối hôm đó Hàn Văn Thanh phải trực ca, nhưng vẫn có thời gian ngắn trước thời gian trực quy định, anh không hề sốt ruột trở về phòng chỉ huy. Giờ giấc của Trương Tân Kiệt bị xáo trộn sau khi trở về từ trạm Trung Sơn vì ban ngày quá dài, bây giờ vẫn chưa chỉnh lại bình thường, lúc này vẫn còn rất tỉnh táo. Bọn họ đứng trên boong tàu ngắm bầu trời dần mất đi sắc màu bởi mặt trăng dần dần đi lên, không nói một lời. Vì để chụp được hình, nghiên cứu viên lúc ra khỏi buồng chỉ mang đôi găng tay mỏng, đến lúc này cuối cùng cũng thấy lạnh. Cậu giơ tay lên xem đồng hồ, mới ý thức bây giờ cũng là lúc rạng sáng, sắp đến ca trực của Hàn Văn Thanh rồi.

“Trở về chưa?” Cậu hỏi Hàn Văn Thanh. Người đàn ông kia gật đầu, bọn họ xoay người, cùng nhau đi đến lối vào của khoang tàu.

Trương Tân Kiệt cách sau lưng người kia nửa bước. Từ sau lần gặp nhau ngẫu nhiên ở Thanh Đảo, chỉ cần ở bên cạnh Hàn Văn Thanh, ý thức của cậu sẽ trở nên chậm lại. Lần này sau khi đi trạm Côn Luân cậu có rất nhiều suy nghĩ, có một số ít chỉ thích hợp để lặng lẽ chôn sâu trong ngực, một chút còn lại để cùng chia sẻ với người khác. Cậu muốn cùng đối phương nói về Dome A ---- cánh đồng băng tuyết mênh mông và bầu trời xanh thẵm quanh trạm Côn Luân, tiếng gió rít gào cùng âm thanh tuyết đập vào cửa sổ khi bão tuyết, bóng của máy bay rơi trên mặt tuyết khi nhìn xuyên qua khung cửa lúc đi máy bay từ trạm Thái Sơn đến trạm Côn Luân, những cảnh tượng mà thủy thủ tàu nghiên cứu khoa học khó mà cảm nhận được cho dù có qua lại vùng cực bao nhiêu lần đi chăng nữa. Cậu muốn nói đối phương biết bầu trời bên trên trạm Côn Luân rất thích hợp để quan sát cực quang vào mùa đông, mình có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ xin ở lại chỗ này qua mùa đông.

Nhưng Trương Tân Kiệt cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ có tiếng gió trên biển ầm ầm giữa bọn họ. Ở tuổi tác của bọn họ điều không bao giờ thiếu chính là sự kiên nhẫn và chờ đợi, cậu có chuyện quan trọng hơn muốn làm, Hàn Văn Thanh cũng vậy ---- mà hành động vĩnh viễn mạnh mẽ hơn ngôn từ.



(Còn tiếp)
 
Last edited:

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#4
Sau khi về tới trung tâm nghiên cứu vùng cực, Trương Tân Kiệt liền đi nộp đơn xin ở lại vùng cực qua mùa đông, nhưng mà cậu đã không thể bắt kịp đợt huấn luyện thành viên cho đoàn mùa đông xuất phát vào cuối năm. Cậu không hề lo lắng về việc này, dù sao thì trong trung tâm nghiên cứu còn rất nhiều tiền bối cao tuổi chưa bao giờ đi Nam Cực lần nào, cậu đã là một người đặc biệt may mắn rồi.

Cậu cũng bỏ lỡ Tết năm nay. Bù lại, đầu năm sau, cậu sẽ ở nhà nghỉ đông đến ngày 15 tháng Giêng sau đó.

Ba mẹ của Trương Tân Kiệt đều ở Tây An, cậu lớn lên ở cố đô đến năm mười tám tuổi mới bắt đầu tự lập. Hồi còn nhỏ, cậu rất thích tản bộ dọc theo hàng cây bên tường thành sau bữa cơm tối, nhưng sau khi đi làm rồi thì chỉ về thăm lại vào những dịp Tết, mà vào lúc ấy ở đầu thành sẽ luôn có hội đèn lồng, người người qua lại chen chúc không chịu nổi, cậu cũng không đi nữa. Hội đèn lồng năm nay tổ chức nhiều trò mới, ti vi phát trực tiếp, hai ông bà thấy hứng thú, cả nhà quyết định sau khi ăn tối đi tham gia náo nhiệt.

Nhưng Trương Tân Kiệt không ngờ mình sẽ gặp Hàn Văn Thanh ở chỗ này.

Cậu biết Hàn Văn Thanh muốn đi. Vào ngày đầu tiên lên bờ nghỉ ngơi người đàn ông liền nói với cậu về kế hoạch tham quan Tây An, thậm chí một nửa hành trình cụ thể của đối phương cũng là tham khảo cậu; cậu cũng nhớ rõ mình có nói với Hàn Văn Thanh chuyện trên tường thành sẽ tổ chức hội đèn lồng --- hơn nữa cậu không nghĩ là Hàn Văn Thanh sẽ đến nơi này để giải trí.

Nhưng mà thế nào đi nữa thì Hàn Văn Thanh đã xuất hiện ở chỗ này. Anh chỉ có một mình, không biết có phải vì không khí náo nhiệt như thế này hay không mà cảm thấy khó chịu, cả người có chút căng thẳng. Trương Tân Kiệt bước đến chào anh, sau đó giới thiệu bạn ngắn gọn cho ba mẹ. Ba Trương thấy Hàn Văn Thanh đi một mình, dứt khoát vỗ vai con trai mình kêu cậu đi bồi bạn, mình thì lôi kéo bạn già đi trước.

Trương Tân Kiệt không phản đối sắp xếp của ba mẹ mình, cậu và Hàn Văn Thanh bắt đầu dọc theo con đường ban nãy đi về phía trước. Lúc này đỉnh điểm mùa du lịch Tết cũng đã qua, người trên tường thành không nhiều, ngược lại bên trong Ủng Thành lại đông người, như một quảng trường nhỏ. Hàn Văn Thanh đi đến bên tường và ngắm nhìn bên trong.

“Trừ khi có tổ chức sự kiện, ngược lại vào mùa hè cũng không có đông như thế này,” Trương Tân Kiệt nói, “Mùa đông gió lớn, bên trong Ủng Thành (*) có thể chắn gió, rất nhiều người đi trên tường thành ở lâu thấy lạnh, đều thích ở bên trong đợi một hồi.”

(*) Ủng Thành: Thành cổ Tây An


Lúc cậu nói chuyện một trận gió lớn rất ứng nghiệm quét qua đầu tường, một nhóm cô gái bị dọa hết hồn, la lên chạy lướt qua bọn họ. Cậu vô thức quay đầu liếc nhìn Hàn Văn Thanh --- cậu đương nhiên biết đối phương sẽ không phản ứng như nhóm cô gái này, nhưng gió lục địa Tây Bắc khô ráo lạnh lẽo này và gió trên biển không giống nhau, trong cơn gió lớn như thế này, Hàn Văn Thanh hình như mặc quá ít. Hiểu rõ ý tứ của người đăng nhìn, anh lắc đầu, ra hiệu cho người nọ là mình không hề cảm thấy lạnh. Trương Tân Kiệt gật đầu; bọn họ dễ dàng trò chuyện im lặng, sự hiểu biết ngầm như thế này làm cậu rất vui vẻ.

Bọn họ trên đường đi nói rất ít. Lúc đi đến khúc ngoặt của tường thành, điện thoại của Trương Tân Kiệt vang lên, người gọi là mẹ của cậu, trong điện thoại bà báo là mình và bạn già về nhà trước, để cậu cùng bạn mình có thể đi chơi thoải mái. Lúc cúp điện thoại cậu tiện tay xem đồng hồ, mới phát hiện đã sắp chín giờ rồi.

“Còn mười ba phút nữa là chín giờ,” cậu nói, “Tôi nhớ anh có nói đến cùng một người bạn nữa ---- anh ấy bây giờ đang ở khách sạn một mình sao?”

Hán Văn Thanh lắc đầu, nói, “Tối nay ổng có chuyện riêng.” Nếu không có chỗ nào để đi, người bị bỏ lại khách sạn một mình chính là anh. Trương Tân Kiệt gật đầu hiểu rõ, đối với người lần đầu tiên đến Tây An mà nói, chỗ ngắm cảnh đêm tốt nhất đúng là ở tường thành cổ. Nhưng mà cậu lập tức nghĩ đến những gì Hàn Văn Thanh kể với mình, một chút chuyện về ba mẹ Hàn kia ---- “Rất khó để tưởng tượng ba anh sẽ cho anh ăn Tết xa nhà với bạn nha.”

“Từ khi kỳ nghỉ bắt đầu tôi liền ở lại Thanh Đảo, ở nhà ngây ngốc bốn tháng, đến mùng 7 mới đi ra,” Hàn Văn Thanh nói, “Tôi đến đây với một đàn anh hồi tôi còn học ở đại học Hàng hải, trước đây tôi thường đi du lịch với ổng trong kỳ nghỉ đông và hè, sau đó chúng tôi đi lên tàu công tác khác nhau, kỳ nghỉ lần này chỉ đi chung mấy ngày trước và sau Tết. Qua Tết Nguyên Tiêu tôi phải trở về tàu báo cáo, không biết chừng nào mới đến kỳ nghỉ sau, ba mẹ tôi đều quen ổng, bọn họ luôn muốn tôi mau đi gặp mặt bạn bè.”

“Thì ra là vậy,” Trương Tân Kiệt. Cậu thi đại học xa nhà, chỗ làm việc càng xa hơn, trước đây gặp bạn cũ cũng không nhiều nên rất hiểu cảm giác này. Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hàn Văn Thanh cướp lời.

“Cậu nên gặp ổng,” cậu nghe thấy đối phương nói, “Ổng làm trên con tàu nghiên cứu mà cậu lên trong lần đầu tiên đến Nam Cực, mới được thăng lên chức đại phó (*).”

(*) đại phó: một chức danh trên tàu, đứng sau thuyền trưởng.

“Đáng tiếc lúc đó tôi còn chưa biết anh ấy,” cậu nói, “Nhưng mà tôi mới trình đơn xin ở lại Nam Cực qua mùa đông, có lẽ lần sau có thể gặp anh ấy, anh có muốn gửi gì cho anh ấy thì tôi có thể giúp.”

“Thật ra cũng không có cái gì để gửi,” anh nói, “Nhưng mà tôi tưởng cậu sẽ ở lại Trung Quốc thêm một thời gian.”

“Tôi mới trở về từ Nam Cực, coi như xin phép cũng không đến lượt tôi nhanh như vậy,” Trương Tân Kiệt nói, “Từ sau khi trở lại từ Nam Cực tôi nghĩ đến chuyện này rất nhiều, trong trung tâm nghiên cứu có rất nhiều người muốn ở Nam Cực qua đông, xin sớm một chút luôn tốt hơn --- nói đến đây, lần này về có phải anh cũng có thể được thăng lên phó hai hay không?”

“Điều kiện cũng đã đáp ứng đủ,” Hàn Văn Thanh nói, “Nhưng gần đây mấy tàu nghiên cứu khoa học cũng không cần. Tôi chuẩn bị trở về nộp đơn xin, ít ra cũng đã được phê chuẩn chuyên môn rồi.”

Trương Tân Kiệt “Ừ” một tiếng, cũng không trả lời. Cậu không quen lĩnh vực này, cũng không muốn bình luận thêm gì, huống hồ Hàn Văn Thanh cũng không trưng cầu ý kiến của cậu. Bọn họ im lặng tiếp tục đi về phía trước, bóng người bị đèn đường kéo dài ra, nhìn như hai đường thẳng song song. Nghiên cứu viên cúi đầu nhìn hai bóng người, trong lòng có gì đó nhẹ nhàng động đậy, tựa như mặt đất kiên cố nay bị hạt giống chôn sâu nảy mầm phá tan, sinh ra một cây non vốn đã được ủ qua suốt mùa đông, làm cho người xem nảy sinh cảm xúc mừng rỡ không rõ.

Cậu không quen với thứ tình cảm này, nhưng nó khiến cậu cảm thấy rất thoải mái; cậu nghĩ, trong lòng lặng lẽ lựa chọn nâng niu cảm giác này --- còn nó rốt cuộc là gì, cậu còn rất nhiều thời gian để xác nhận.

Cơ hội đi đến Nam Cực qua mùa đông của Trương Tân Kiệt đến rất đột ngột.

Cậu lúc đầu xin đi trạm Côn Luân, trạm quốc gia trên Dome A gần như là nơi có môi trường khắc nghiệt nhất trong tất cả các trạm nghiên cứu khoa học, nhưng nó cũng là nơi có đầy đủ điều kiện nghiên cứu khoa học nhất, trong trung tâm nghiên cứu vùng cực hàng năm số lượng người xin đi chỗ đó đều nhiều nhất. Cậu không phải là người hay nôn nóng, lúc đầu cậu nộp đơn với tâm thế phải chờ đợi thêm năm sáu năm mới được đi, nhưng không hề nghĩ rằng nhận được thông báo đã đủ người, nói là cậu được gia nhập trại huấn luyện cho đội mùa đông năm nay --- lúc này vừa tròn một năm kể từ ngày cậu trở về từ Nam Cực.

Trương Tân Kiệt cảm thấy rất kỳ lạ, lúc sau cậu mới biết, vốn là lần đó trong nhà một nghiên cứu viên vật lý không gian có việc gấp, thật sự không thể tham gia kỳ huấn luyện mùa đông trong một năm này, mà cậu là người thích hợp nhất trong số người tuyển chọn còn lại.

Cường độ của huấn luyện mùa đông căng hơn đợt nghiên cứu mùa hè bình thường, hơn nữa trong số bọn họ có một phần ba đã từng trải qua mùa đông ít nhất một lần, so với mấy người đó, lý lịch của cậu không đáng kể chút nào. Đến tháng 8, lúc công bố thành viên đội mùa đông, Trương Tân Kiệt không hề bị bất ngờ khi thấy bản thân có trong danh sách, tuy rằng bị phân đến trạm Trung Sơn chứ không phải là trạm Côn Luân như lúc xin ban đầu ---- những người được chọn đến đội mùa đông ở trạm Côn Luân đều không phải lần đầu tiên ở Nam Cực qua mùa đông.

Buổi trưa hôm nhận được tin tuyển chọn, cậu liên lạc với Hàn Văn Thanh qua phần mềm gửi tin nhắn tức thời trên máy tính. Khi Hàn Văn Thanh còn là một thủy thủ bình thường chưa có buồng ngủ độc lập, không cần bàn đến máy tính, bọn họ lấy thư tín làm phương thức liên lạc chủ yếu; mà hiện tại Hàn Văn Thanh đã trở thành phó ba của tàu nghiên cứu khoa học, thói quen viết thư của bọn họ vẫn giữ lại như cũ, mà liên hệ với nhau qua Internet như trước lại càng ít. Lúc cậu mở máy tính lên thì vừa đúng thời gian Hàn Văn Thanh ở múi giờ lệch kết thúc ca trực, bọn họ tranh thủ hàn huyên một lát.

Trương Tân Kiệt không hề phủ nhận, khi cậu nói cho đối phương tin tức mình trúng tuyển vào đội mùa đông đúng là có chút mong chờ cuộc gặp mặt vào mấy tháng nữa. Nhưng cậu không ngờ Hàn Văn Thanh lại nói cho cậu một tin tức khác --- sắp đến vào tháng 9 có một chiếc tàu nghiên cứu khoa học mới được hạ thủy, Hàn Văn Thanh bị điều đến con tàu kia làm phó hai. Con tàu nghiên cứu khoa học này cũng đi đường biển khác, chuyện này có nghĩa là tỷ lệ gặp mặt vốn đã không cao nay bị cắt giảm còn không.

Tin này khiến Trương Tân Kiệt cảm thấy hơi kinh ngạc. Bình thường sự ngạc nhiên này chỉ xuất hiện khi tình huống mà cậu dự phòng trước bất ngờ thất bại ---- mà cái này xảy ra rất ít ---- nhưng bọn họ cũng không nói trước được điều gì. Cuộc trò chuyện của hai người tiếp tục một lát, đến khi Hàn Văn Thanh bên kia xảy ra chút tình huống khẩn cấp, vội vàng giải thích một chút rồi rời mạng; sau đó mấy phút, Trương Tân Kiệt cũng nhận được thông báo có một cuộc họp ngắn, chút tình tiết nhỏ không đáng kể liền bị cậu quên hết đi.

Cứ như vậy năm tháng liền qua đi. Các thành viên đội mùa đông cả năm phải ở Nam Cực nên trung tâm nghiên cứu luôn luôn tạo cơ hội cho bọn họ ở lại Trung Quốc thêm một thời gian, thường đến cuối tháng 10 mới bay đi Úc, và con tàu đi từ đó đến bên kia Trái Đất khởi hành vào đầu tháng sau, trước đó còn rất nhiều công việc quan trọng phải hoàn thành. Trương Tân Kiệt lần đầu tiên tham gia kỳ chuẩn bị cho mùa đông, có rất nhiều chuyện cần phải tìm hiểu, khi bận rộn thì ngay cả việc luyện tập buổi sáng mà cậu thường kiên trì cũng phải bị gián đoạn. Sau khi lên tàu nghiên cứu khoa học, vì trên hành trình gặp trúng gió Tây ôn đới đột ngột, cậu không ngoài ý muốn xuất hiện phản ứng say tàu ---- lần này còn nghiêm trọng hơn lần đầu tiên cậu đi Nam Cực, đến khi tàu nghiên cứu khoa học tiến vào vùng biển băng mới giảm bớt, nhưng lúc đó công tác mới cũng đã bắt đầu rồi.

Tàu nghiên cứu mà Trương Tân Kiệt đi lần này trùng hợp là chiếc mà đàn anh của Hàn Văn Thanh làm việc, nhưng trong suốt chuyến đi bọn họ chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi. Lúc cuộc trò chuyện đầu tiên diễn ra cũng là lúc tháng 12 kết thúc, đợt dỡ hàng đầu tiên của con tàu đã hoàn thành, tàu nghiên cứu khoa học sắp chuẩn bị đưa đội mùa đông năm ngoái về nhà, đội nghiên cứu khoa học tổ chức một bữa tiệc long trọng để vinh danh những lao động khổ sai trước đó. Bọn họ tự nhiên trò chuyện về các kinh nghiệm ở hai vùng cực, sau đó đề tài lại vòng đến bạn chung.

“Kỳ thực tôi đã biết cậu từ Lão Hàn,” đại phó nói, “Lần cậu viết thư cho cậu ấy về hành trình đi Nam Cực lần đầu tiên, lúc đó tôi ở hòm thư để lấy thư. Khi thấy bìa thư viết tên cậu ấy tôi còn giật mình, sau đó tìm cơ hội đi hỏi cậu ấy.”

“Khi đó tôi đã quen anh ấy được 5 năm,” Trương Tân Kiệt hồi tưởng một lát rồi mới kể tiếp, “Nhưng đến khi thân với anh ấy rồi mới thấy anh ấy là một người rất tốt, tôi học hỏi từ anh ấy rất nhiều điều.”

Đại phó bật cười.

“Cậu có biết không,” hắn nói, “Lão Hàn cũng nói lời y chang vậy về cậu. Cậu ấy bảo trong đám bạn đồng lứa cậu gần như là tài năng xuất chúng, nhưng mà nhìn rất cô đơn… Cậu ấy nói, cậu như là một tấm phao cô độc trên biển vậy.”

“Đây là lần đầu tiên nghe người khác đánh giá tôi như vậy,” nghiên cứu viên kinh dị chớp chớp mắt.

Cậu biết câu văn nho nhã này chắc chắn không phải nguyên văn của Hàn Văn Thanh, cuộc trò chuyên nguyên bản hẳn là quý ngài đại phó đứng trước mặt hỏi ông bạn đưa ra ví dụ, mà người đàn ông kia sẽ cau mày khó chịu đưa ra câu trả lời ‘Giống cái phao’ hay gì gì đó. Anh không phải là người thích bàn luận và đánh giá người khác sau lưng, nhưng nghĩ đến cảnh như vậy làm cậu bật cười.

Cuộc trò chuyện của bọn họ liền như vậy bị gián đoạn một lúc, sau đó họ lại chuyển đề tài sang cái khác, tên của Hàn Văn Thanh sau đó cũng không bị nhắc lại một lần nữa. Đoạn đối thoại này ngắn đến mức không làm Trương Tân Kiệt nhớ lại vấn đề mình bận tâm suy nghĩ, sau đó cậu tiếp nhận công việc quan trắc của đội mùa đông trước đó, lại bắt đầu một vòng bận rộn.

Suy cho cùng, chờ đến khi cậu có thời gian để bình tĩnh và dẹp loạn những cảm xúc không tên trong tâm tình thì trong trạm Trung Sơn chỉ còn lại hai mươi lăm thành viên đội mùa đông.

Sau khi tàu nghiên cứu khoa học rời đi, ban ngày ở Nam Cực càng ngày càng ngắn, buổi tối dài đăng đẳng là bắt đầu.

Khi màn đêm vĩnh cữu dần dần buông xuống, rất nhiều hạng mục nghiên cứu khoa học cần thực hiện vào ban đêm từng bước triển khai, và thời gian Trương Tân Kiệt dành cho công tác bỏ ra ngày càng nhiều. Nhưng lúc trong phạm vi 2 km còn rất ít người, thời gian ngồi một mình và suy nghĩ chắc chắn rất dài, vì thế chút chuyện lớn nhỏ liên quan đến Hàn Văn Thanh lại bị cậu đào bới từ trong đầu ra, từng cái từng cái suy nghĩ một ít.

Toàn bộ bước ngoặt xảy ra vào buổi tối ở Tây An ấy, nhưng có quá nhiều điềm báo đã bị chôn vùi theo năm tháng, chỉ là vừa lúc này tìm được cơ hội thích hợp mà bắt rễ nảy mầm. Trong những năm qua, cậu là một người mang tâm thế an nhàn, toàn bộ sự nhiệt tình của bản thân đều cống hiến cho việc nghiên cứu chuyên nghiệp, tuy là có một số tình tiết nhỏ không bị bỏ qua, nhưng cậu cũng không nhọc lòng chú ý, cho đến khi hốt hoảng đối mặt với hậu quả liền có chút không ứng phó kịp. Cậu cảm thấy câu trả lời đang từ dưới đáy biển sâu từ từ trồi lên ẩn dưới lớp băng mỏng manh kia, cậu sắp có thể gần nhìn thấy nó rồi, nhưng không cách nào phá vỡ mặt băng mà chạm đến đuọc.

Trương Tân Kiệt từ lâu đã không cảm nhận nỗi lo âu không thể khống chế được như thế này, mà thời tiết khắc nghiệt bên ngoài trạm Trung Sơn đã phần nào phóng đại cảm giác này lên mấy lần. Cậu biết rõ mình cần tạm thời chuyển dời sự chú ý, vì thế khi bão tuyết kết thúc, cậu liền nộp đơn xin phép ra ngoài cho trưởng trạm ---- mỗi năm các thành viên đội mùa đông trạm Trung Sơn đều đi tham quan đảo chim cánh cụt cách đây 40 km, thống kê số lượng sinh sản của quần thể chim cánh cụt vào năm đó, đây là phúc lợi hiếm có của các thành viên nghiên cứu khoa học mùa đông của trạm Trung Sơn.

Đi một ngày cũng không ảnh hưởng đến hạng mục quan trắc của Trương Tân Kiệt, trưởng trạm nhanh chóng phê duyệt đơn xin phép của cậu.

Ngày bọn họ xuất phát rơi vào giữa tháng 4, ban ngày tuy vẫn tính là dài nhưng mặt trời cũng không lên nổi, mỗi ngày đều treo lưng chừng ở đường chân trời phía Đông, tưởng như có thể rơi xuống biển bất cứ lúc nào. Người phụ trách chính sau khi thương lượng thì quyết định khởi hành vào buổi sáng, đó là thời gian tốt nhất để nhận được ánh sáng mặt trời, hai xe trượt tuyết mỗi cái kéo theo một cabin trượt (*), băng từ từ qua biển băng bị đông cứng hơn hồi mùa hè, phía sau lưu lại cho trạm Trung Sơn một cái bóng thật dài. Trương Tân Kiệt không lái xe trượt tuyết, cùng hai thành viên đội mùa đông khác ngồi trong cabin, một đường ngắm nhìn phong cảnh qua khung cửa sổ đứt quãng trò chuyện.

(*) loại xe trượt tuyết của Tân Kiệt có thêm cabin kéo sau, có thể ngồi vừa 2-3 người trưởng thành thì cái cabin này cũng khá lớn, trong hình là loại chuyên chở khách tham gia ở dãy Alps nên cái xe trượt đằng sau không kín, còn trong truyện thì mọi người cứ tưởng tượng nó có thêm cửa này nọ là được


Vào lúc ấy băng tuyết không còn tan chậm nữa, hình dáng của các tảng băng trên đường so với mùa hè đều không giống nhau, dưới ánh sáng trời chạng vạng thì trông nguy nga dị thường. Mặt trời không lên cao, ánh sáng tỏa ra hơi ánh đỏ, chiếu lên mặt tuyết ánh đỏ vàng, nếu không phải có gió lạnh từ khe hở khung cửa sổ thổi vào, cảnh tượng như vậy hẳn là rất ấm áp. Để tránh khe triều trên mặt bằng, bọn họ một đường lái rất chậm, có một số thành viên đội mùa đông đặc biệt đem theo máy ảnh chụp hình ven đường liên tục, lúc đến đảo chim cánh cụt mới phát hiện thẻ nhớ đã đầy quá nửa, chỉ đành tay chân luống cuống một bên xem lại một bên xóa, chừa đủ chỗ để lúc sau còn chụp hình chim cánh cụt.

Cuối cùng bọn họ đem toàn bộ xe trượt tuyết ở bên ngoài biển băng, đi bộ vào nơi tụ tập của hàng vạn con chim cánh cụt.

Khi đó mặt trời lung lay sắp rớt kia đã dán sát mặt biển, ánh chiều tà điên cuồng thiêu đốt mặt băng và bầu trời. Mấy con chim cánh cụt sinh sống yên ổn ở xa bờ tránh gió, xung quanh các tảng băng bủa vây ba mặt soi bóng cực to, đem tất cả sinh vật bên trong đó nuốt trọn. Bởi vì còn vào ban ngày, ở phía chân trời chỉ thấy bóng lu mờ vầng trăng khuyết, nhưng lại có thể nhìn thấy dễ dàng các vì sao tinh tú sáng ngời. Đèn pin các thành viên nghiên cứu khoa học đem theo không đủ, nên mỗi người không dám trì hoãn, thừa dịp trời còn chút ánh sáng sót lại bắt đầu đếm số hang ổ của mấy con chim cánh cụt.

Hai giờ sau đêm đen thực thụ mới bắt đầu ập xuống. Để không thêm phiền, mấy người hoàn thành xong khu mình phụ trách tụ tập lại một chỗ, cả đám chỉ giữ lại một cây đèn pin vây xem người duy nhất đem theo chân chống máy ảnh nghịch lung tung, mà số đèn pin còn lại đều đưa cho mấy người còn đang công tác. Người đem theo đồ nghề chuyên nghiệp vốn chỉ muốn chụp ảnh trời sao ở vùng cực, nhưng khi anh đang gian nan điều chỉnh máy trong cơn gió lạnh thì nghe thấy tiếng người bên cạnh kêu lên mừng rỡ pha chút sợ hãi, sau đó cùng la với đồng bạn của mình ---

Đó là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cực quang rực rỡ trong năm nay.

Trương Tân Kiệt không có nghe tiếng kêu gào của bọn họ, cậu đang leo lên một ngọn núi nhỏ với hai con chim cánh cụt hoàng đế --- cậu vốn có thể đi nhanh bọn chúng, nhưng nơi này chỉ có một con đường chật hẹp, cậu không thể không theo bọn chúng mà đi lẹt đẹt từng bước. Lúc cuối cùng cũng lên được nơi cao nhất trên đỉnh núi, nghiên cứu viên lúc nãy mãi cúi đầu nhìn xuống dưới chân mới phát giác trước mắt có một vật di động đang phát sáng. Khi cậu vô thức rơi mắt vào ánh sáng trong tay, trong bóng đêm ngẩng đầu lên, lập tức bị cực quang Nam Cực diễm lệ làm chói mắt.

Chuyên ngành của cậu là vật lý không gian, quan trắc và ghi chép lại dữ liệu của cực quang là nhiệm vụ trọng yếu của cậu trong mùa đông ở vùng cực. Cậu đã từng chứng kiến đủ loại màu sắc của cực quang khi vượt qua mùa đông ở Bắc Cực, nhưng không có cái nào ấn tượng bằng cái trước mắt này. Xuất phát từ bản năng chuyên nghiệp, một nửa bên não cậu xử lý cực nhanh, tính toán sương sương phải cần bao nhiêu phân tử mới có thể tạo trên bầu trời vùng cực một trận pháo hoa đẹp đẽ này; nhưng một nửa còn lại đã tràn ngập kinh ngạc cùng sự thán phục đối với tạo hóa đến tận lòng, sau đó trong đầu cũng không thể dung nhập được gì nữa. Mỗi một nơi nằm trong tầm nhìn, cậu chỉ có thể thấy chút sắc đen nhợt nhạt đang nhảy múa --- không chỉ có màu xanh lục lấp lánh mềm mại trên bầu trời vùng cực, nó chỉ là lớp màu gần với mặt đất nhất, bên trên chính là màu xanh dương tựa băng biển, sau đó dần dần chuyển qua màu tím và đỏ rực rỡ, cuối cùng gần với bầu trời nhất là màu hồng nhạt quyến rũ.

Những dãy ánh sáng này cuối cùng sẽ kết thúc ở đâu?

--- Trương Tân Kiệt suy nghĩ mơ màng. Để tìm kiếm câu trả lời, cậu không nhịn được mà ngửa đầu ra đằng sau. Vào khoảnh khắc tầm mắt chạm vào thiên đỉnh, cảnh tượng kinh ngạc đó không hề báo trước đập vào mắt cậu.

Dưới bầu trời màu hồng, một dãy cực quang bồng bềnh hướng về một điểm trong không trung, ở nơi đó có bốn ngôi sao --- hoặc năm, phát sáng ngời ngời khiến cậu không xác định tia sáng lóe qua có phải là do ảo giác của cậu hay không --- đang tạo thành hình thập tự giá đang tỏa sáng. So với mấy ngôi sao sáng khác ánh sáng của nó không hề chói mắt, nhưng nó lại bền vững hơn bất kỳ chòm sao chói mắt nào, tựa như tháp hải đăng ở cảng trong đêm khuya, dùng sự tồn tại của bản thân để nói với từng con thuyền trở về nhà của chúng.

Chòm Nam Thập Tự treo trên cao đã dạy cho vô số thủy thủ rằng không nên bị lạc đường ở trên biển; trong giờ khắc này, nó cũng có lẽ đang soi sáng lên một con tàu xa xôi nào đó, chỉ đường cho người đàn ông có khuôn mặt hung dữ.

Trong nháy mắt, trong đầu của Trương Tân Kiệt dường như không tồn tại một ý niệm nào cả, mà dường như ánh sáng bất diệt qua ngàn tỉ năm của ngôi sao đã chiếu rọi một mảnh tâm hồn cậu.

Sau đó cậu nghe thấy âm thanh tách tách yếu ớt vang vọng từ nơi sâu thẳm trong lòng cậu, tầng băng ngăn cách cậu với câu đáp án kia từ từ nứt ra; cậu đưa tay ra, cuối cùng cũng chạm được nó.

Đã có nhiều chuyện thú vị đã xảy ra trong nửa năm ở trạm Trung Sơn có nhiều hơn cả chính là sự cô đơn. Lúc một đội nghiên cứu khoa học khác xuất phát vào tháng 10 năm sau, cho dù là mùa đông thứ ba ở Nam Cực, trạm trưởng với kinh nghiệm phong phú cũng không chịu được, bắt đầu cùng đồng đội tụ tập mỗi ngày đếm ngược đến ngày tàu nghiên cứu khoa học đến.

Đếm đến ngày thứ mười sáu, bọn họ nhận được tin tức không tốt lắm.

Gió Tây ôn đối năm nay thổi điên cuồng hơn các năm trước, con tàu vốn định đến đón bọn họ bị tổn hại nghiêm trọng khi tiến vào luồng gió xoáy đầu tiên, và buộc phải quay về cảng nước Úc, một con tàu nghiên cứu khoa học vùng cực khác đang ở bán cầu Nam tiếp nhận nhiệm vụ của nó, đón tất cả nhân viên và vận chuyển vật tư đến Nam Cực sau đó đưa các thành viên đội mùa đông về nhà. Bởi vì cần thời gian để chuyển đổi giữa hai con tàu, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học năm nay rất có thể không cách nào hoàn thành được, toàn bộ đội nghiên cứu khoa học mùa đông có thể ở lại Nam Cực thêm một thời gian lâu hơn.

Người khởi xướng trò đếm ngược yên lặng cất đi quyển sách tính toán, không đề cập đến chuyện đếm ngược nữa. Bọn họ từ diễn dàn nội bộ (*) của trung tâm nghiên cứu biết được tình hình cụ thể, Nam Thái Bình Dương năm nay thật sự quá nguy hiểm, nếu để người khác cầm lái lúc xảy ra tai nạn thì mọi người trên con tàu có lẽ đã chôn thây dưới đáy biển. Thời điểm con tàu khác đến nơi cũng không còn là chủ đề mọi người quan tâm nữa --- chỉ cần nó đến nơi an toàn là được rồi.

(*) nguyên văn là BBS, bulletin board system, hệ thống bảng bulletin là hệ thống máy tính cho phép người dùng trao đổi tin nhắn và thông tin.

Con tàu nghiên cứu khoa học đến Nam Cực thay thế nhiệm vụ vốn là chiếc mà Hàn Văn Thanh ở trên đó. Con tàu này với lộ trình bình thường đều không mới nên thuyền trưởng và đại phó đều là thủy thủ kinh nghiệm dày dặn, nhưng phong sương quanh năm trên biển đã tổn hại đến sức khỏe của bọn họ ít nhiều. Hàn Văn Thanh mới đây còn xin phép bổ nhiệm lên chức đại phó, đại phó nhiệm kỳ trước liền về đất liền an dưỡng, anh trực tiếp tiếp nhận chức đại phó trên tàu, nhận thêm nhiều công tác phức tạp.

Vào buổi tối tàu cập bến cảng Fremantle (*), Trương Tân Kiệt và anh hàn huyên một chút qua máy tính.
(*) cảng Fremantle: một cảng tàu ở nước Úc.

Bọn họ không nói bất kì lời động viên khích lệ hay chúc phúc nào, chỉ đơn thuần trao đổi tình hình trước mắt ở trên biển và trạm nghiêm cứu khoa học, sau đó bàn luận một tí về tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu khoa học năm nay. Bọn họ không phải là thuyền trưởng hay là người phụ trách trạm nghiên cứu khoa học, những chuyện này cũng chưa đến lượt bọn họ quan tâm, việc trao đổi tin tức như là một hình thức để làm yên tâm, có ích hơn câu ‘Tôi vẫn ổn’ yếu ớt vô nghĩa nhiều.

Trạm Trung Sơn và bờ biển nước Úc cách nhau 5 tiếng, Trương Tân Kiệt chờ phần cơm tối mới ăn tiêu hóa hết rồi đi phòng tập thể hình, Hàn Văn Thanh ở đầu bên kia cũng đã là đêm khuya. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bọn họ chúc nhau ngủ ngon, kết thúc đối thoại.

Chuyện liên quan đến tâm sự của mình, nghiên cứu viên nửa chữ cũng không nói.

Thậm chí khi thật sự gặp Hàn Văn Thanh cậu cũng không nói một câu nào.

Kế hoạch ban đầu của cậu không phải thế này --- lúc đầu cậu muốn nói với người kia ý nghĩ của mình. Cậu là một người cực kỳ thành thật và thẳng thắn, trong suy nghĩ không bao giờ có sự ích kỷ, chỉ là hy vọng cho dù ở đâu đối phương luôn biết ở đây luôn có một người nguyện ý yêu thương và chờ đợi mà không yêu cầu sự suy xét nào cả; huống hồ cậu biết rõ đối phương cũng sẽ không chú ý những chuyện như vậy, tình tiết máu chó ngay cả bạn bè cũng không làm được trong tiểu thuyết sẽ không bao giờ xảy ra trên người bọn họ. Sự im lặng ban đầu chỉ là không muốn bạn mình đang sắp phải đối mặt với hành trình nguy hiểm vì một chuyện không liên quan mà phân tâm, nhưng đến khi đứng trước mặt Hàn Văn Thanh, nhìn thẳng vào mắt đối phương, lại không muốn nói cái gì cả.

Cậu chỉ nhớ đến lời bạn cũ của Hàn Văn Thanh đã nói về mình, mấy năm trước ở trạm Bắc Cực lúc đó bản thân còn trẻ đã so sánh người đàn ông ấy với nhạn biển Bắc Cực, còn có bị kẹp trong quyển Atlas một tấm ảnh của chú chim biển xám trắng trên đường bay qua giữa hai cực đậu trên một tấm phao đơn độc để nghỉ ngơi.

Như thế này vẫn rất tốt.

Cậu nhếch nhếch khóe miệng, nói như chưa có chuyện gì xảy ra.



(Còn tiếp)
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#5
Sau khi về đến Trung Quốc, bọn họ mấy năm sau cũng không có gặp mặt.

Đây là chuyện đương nhiên, phần lớn thời gian Hàn Văn Thanh đều ở trên biển, còn Trương Tân Kiệt cũng có rất nhiều chuyện của mình muốn làm, bọn họ viết thư cho nhau nhiều hơn với nói chuyện trên máy tính. Trương Tân Kiệt lại chuyển nhà thêm một làn nữa, đặc biệt dọn dẹp ngăn kéo chứa đầy phong thư --- chúng đã nhiều đến mức có thể nhồi đầy một ngăn kéo bàn học.

Cực quang bùng nổ lần đó cậu thấy được ở Nam Cực đã để lại rất nhiều số liệu quan trắc quan trọng, lúc sau cậu nhận được đánh giá rất cao trong chỗ công tác dựa trên đề tài mà cậu thực hiện. Cùng lúc đó, thuyền trưởng của Hàn Văn Thanh về hưu, trung tâm nghiên cứu không cử người khác, trực tiếp bổ nhiệm anh lên chức thuyền trưởng thứ hai của con tàu nghiên cứu khoa học này. Hai chuyện này xảy ra quá gần nhau, cuối cùng bọn họ vì chuyện vui mỗi người tự rót một ly rượu mừng, cách nhau vạn km nâng ly chúc mừng.

Bọn họ ở những lúc khác bằng phương tiện khác mà biết được tin tức của đối phương, chung quy đều không phải là chuyện quá tốt hay xấu đáng mong chờ để chia sẻ gì. Trương Tân Kiệt cảm thấy số lần thấy Hàn Văn Thanh trên bản tin đã sắp muốn bằng số lần bọn họ gặp mặt ngoài đời --- có lẽ cũng đã sớm vượt qua rồi, chỉ là cậu không có thống kê tỉ mỉ số liệu nên cũng không tài nào biết được. Đôi khi bọn họ cũng thấy nhau trên diễn đàn nội bộ của trung tâm nghiên cứu vùng cực, trong thảo luận kĩ thuật gay gắt nào đó, hay là trong tin chúc mừng năm mới của đồng nghiệp ở nước ngoài. Vào những thời gian khác, cậu thỉnh thoảng sẽ tâm huyết dâng trào mở trang web của trung tâm nghiên cứu, nhìn xem Hàn Văn Thanh bây giờ đang ở chỗ nào, sắp tới sẽ đi đâu.

Trương Tân Kiệt nghĩ như thế này không có gì là không ổn.

Lúc sau, cậu nhận được tin trong mùa hè nóng bức, báo là cậu được bổ nhiệm làm dẫn đoàn kiêm trưởng ban khoa học cho kỳ khảo sát Nam Cực mới. Chuyện bất ngờ này làm chỗ công tác nổi lên một trận náo động nhỏ, bởi vì trước cậu thì trong đoàn nghiên cứu khoa học trước đây chưa bao giờ có người lãnh đạo trẻ tuổi như vậy. Trường cũ của cậu quyết định trong năm nay sẽ viết một bài chuyên đề dành riêng cho cậu trong tập san, ban biên tập cử một nữ sinh viên năm hai đến phỏng vấn cậu. Cô gái ấy là đàn em cùng hệ với cậu, sùng bái cậu cực kỳ, bọn họ nói chuyện rất lâu về con đường nghiên cứu khoa học gian khổ nhưng tuyệt vời này, cả hai bên đều rất cảm thông cho nhau. Vào cuối buổi phỏng vấn, cô ấp a ấp úng hỏi cậu một vấn đề, “Đàn anh anh độc thân lâu đến như vậy…Vẫn chưa có ý muốn lập gia đình sao?”

Lời vừa nói xong cô gái liền biết mình đã lỡ miệng, rất nhanh lại thêm vào một câu nữa, “Em có ý gì khác chỉ là hơi tò mò thôi nếu anh không muốn trả lời thì…”

“Không có,” Trương Tân Kiệt thẳng thắn đưa ra đáp án. Cậu hiểu rõ lòng hiếu kỳ của đàn em này, cũng không ngại, ngược lại khoát tay một cái ra hiệu đối phương không cần phải lo lắng. Có đảm bảo như này, câu hỏi tiếp theo của cô cũng rất dễ dàng được đặt ra ra.

“Vậy… Có thể nói một chút lý do vì sao không?” Cô nói, “Trong trung tâm nghiên cứu có rất nhiều thầy tuy khổ cực, nhưng hầu như toàn bộ đều có gia đình hết rồi, đàn anh anh là vì muốn tập trung vào nghiên cứu nên vẫn còn độc thân sao?”

“Chính xác mà nói thì không tính là vì nghiên cứu, mà là vì những dự định khác,” Trương Tân Kiệt trả lời cô, “Đầu tiên sống để săn sóc lẫn nhau đối với tôi không quan trọng --- tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình rất tốt, huống chi tôi khó mà hoàn trả lại cho đối phương sự quan tâm bình đẵng như vậy, đối với người đó rất là không công bằng. Làm nghiên cứu viên vùng cực, tôi vẫn luôn đi trên con đường cô độc, trên con đường này, ý nghĩa tình yêu duy nhất chính là có một người nguyện ý sánh vai cùng tôi, chỉ cần nghĩ đến người đó, con đường cô độc cũng sẽ không còn cô độc nữa.” Sau khi nói đến đây cậu ngừng lại một chút, nâng mắt kính lên; là một người ít khi nói lên cảm nhận của mình, lần bộc bạch này làm cậu không dễ chịu. Nhưng mà cậu rất nhanh nói tiếp, “Hiện tại, tôi đã tìm được người bạn đường kia rồi.”

Cô gái không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như thế này, trong phút chốc không biết nói gì cho ổn, bầu không khí thảo luận sôi nổi biến mất trong nháy mát. Sau khi ngây người trong hồi lâu, cô thận trọng hỏi, “…Những câu này em có thể ghi vào bài không?”

Trương Tân Kiệt gật đầu; cậu đã nói ra rồi, mấy lời này đã được soạn trước sẵn và cũng đã chuẩn bị tâm lý để đưa vào bản thảo, sự cẩn thận quá mức của đối phương ngược lại làm cậu không thoải mái. Cô gái khẽ hoan hô một tiếng, lại nói thêm vài câu, kết thúc buổi phỏng vấn. Cậu đứng dậy, tiễn cô đến cửa phòng làm việc, trong lòng nghĩ đến lúc đi Nam Cực vào tháng 10 có thể gặp lại người đàn ông kia, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng cậu không hoàn toàn nghĩ đến, lúc gặp lại Hàn Văn Thanh cũng là lúc nhìn thấy quyển tập san lưu hành nội bộ bị người đàn ông này đặt trên bàn, mở ra đúng trang in hình của cậu.

Mấy tháng trước sau khi làm xong cũng có gửi một bản cho cậu, lúc đầu khi nhìn thấy đoạn mà cô gái ấy trích nguyên văn lời cậu nói, cậu cũng không đặc biệt chú ý. Nhưng trong đám bạn cũ thời đại học có một người làm giáo sư ở trong trường, cũng nhận được tập san kỳ này, hôm đọc xong liền oanh tạc tin nhắn và phần mềm chat một trận, hỏi cậu người này có phải là tên thủy thủ mà cậu hay nhắc đến không --- lúc này cậu mới ý thức được lời nói của cậu trong tai người nghe rõ ràng như thế nào. Phản ứng đầu tiên của cậu là Hàn Văn Thanh có thể nhìn thấy, nhưng lý trí lại nói với cậu rằng đây là chuyện không thể nào; lại nói nhìn thấy thì sao chứ? Cậu đã sớm biết người này sẽ không bị ảnh hưởng dễ dàng vì chuyện như vậy, huống chi chuyện yêu thích một người không phải là chuyện không thể lộ ra ngoài sáng.

Nhưng khi tận mắt thấy đối phương đọc quyển tập san này thì cuối cùng cũng không giống những gì cậu suy nghĩ. Trương Tân Kiệt cảm thấy trong lòng bàn tay mình bắt đầu chảy mồ hôi; cậu chớp chớp, lại cảm thấy có chút bất lực.

Hàn Văn Thanh đang xoay người thu dọn tài liệu đặt trên ghế salong --- sau khi trở thành thuyền trưởng của tàu nghiên cứu khoa học thì số lượng giấy tờ công việc anh nhận được ngày càng tăng, bàn làm việc trong buồng thì đặt máy vi tính, căn bản không có chỗ để đặt. Anh theo bản năng cảm nhận được sau lưng có gì đó không đúng, xoay người liền nhìn thấy Trương Tân Kiệt đang chăm chú nhìn vào tập san đang để trên bàn, mặt có chút trắng.

“Cậu có ổn không?” Anh vỗ bả vai của đối phương, “Tôi nhớ cậu không có say tàu đến như vậy.”

“Không phải say tàu,” Trương Tân Kiệt lắc đầu, “Tôi không sao.”

Cậu muốn hỏi đối phương có phải đã đọc xong đoạn phỏng vấn này rồi không, nhưng lại cảm thấy do dự; lỡ như Hàn Văn Thanh còn chưa lật xem, mình hỏi như vậy chẳng khác gì chưa đánh đã khai. Cậu thậm chí còn ngẩn người một chút, nghĩ xem có biện pháp nào đem quyển tập san này thuận tay giấu đi lúc ra về.

Trực giác của Hàn Văn Thanh nói rằng trong lời nói của cậu đang ẩn giấu điều gì đó; anh cũng không để ý lời giải thích này, theo hướng nhìn của đối phương rơi vào cuốn tập san trên bàn. Bức ảnh trên trang giấy là hình chụp phỏng vấn hôm ấy, Trương Tân Kiệt torng hình mặc một cái áo sơmi màu nhạt, không thắt cà vạt, nhưng nút áo thì gài đến tận trên cùng, cả người cực kỳ nghiêm túc --- nếu nhất định muốn có gì không đúng thì cũng chỉ có thể là đoạn nội dung ở phía cuối bài phỏng vấn kia. Hàn Văn Thanh chưa từng nghe đối phương nhắc dến người giống như vậy, mà hiện tại phản ứng của Trương Tân Kiệt khiến ý nghĩ của anh biến từ suy đoán thành chắc chắn.

“Tôi đọc hết phỏng vấn rồi,” anh nói.

Cả người Trương Tân Kiệt căng thẳng như bị cái gì đó dọa sợ, nhưng sau đó trong nháy mắt như là phản xạ có điều kiện, sự tự chủ mạnh mẽ của cậu đã kiềm chế lại phản ứng theo bản năng. Cậu im lặng xoay người nhìn người nọ, động tác không có một chút hoảng loạn, cả người ưỡn thẳng như đang chờ đợi một trận xét xử.

---- Mà thật ra cậu cũng không cần bồn chồn như vậy.

Hàn Văn Thanh cười một tiếng. Đó là nụ cười cực kỳ nhỏ bé, thoáng qua liền biết mất, mang chút dịu dàng hiếm thấy trên thân người đàn ông này. Tay anh vươn ra phía trước vững vàng rơi trên bả vai của nghiên cứu viên, vô tình lộ ra chút lực, tựa hồ như muốn truyền nhiệt độ hay gì đó từ người mình sang người đối phương.

“Tôi đọc rồi,” anh lặp lại một lần nữa lời mình vừa nói, nhưng phía sau lại thêm một câu, “Cũng cảm ơn cậu đã ở bên tôi lâu như vậy.”

Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt của trưởng đoàn khoa học tưởng chừng như sắp tắt nay lại vụt sáng lên.

Vốn là hai hạt giống từ trên cùng một cây rơi xuống, đáp vào trong lòng mỗi người, trong lúc một hạt đang mọc rễ nảy mầm, hạt còn lại cũng xuất hiện biến hóa tương tự. Nhưng đến khi chúng đã trở thành cây cao chọc trời, thì mới biết đến sự tồn tại của một hạt khác,

Hàn Văn Thanh không phải là người nhạy bén, chút biến hóa nhỏ nhoi trong lòng anh không hề phát hiện ra, nhưng khi ý nghĩ ấy xuất hiện quá rõ rệt, anh lại rất dễ dàng mà hiểu được trên người mình đã xảy ra chuyện gì --- tỷ như khi thủy thủ cấp dưới của anh đang kể về vợ con ở trong nhà, anh lại chỉ nhớ đến những giây phút khi Trương Tân Kiệt đang cách xa vạn dặm.

Khi ấy anh mới trở thành thuyền trưởng tàu nghiên cứu khoa học không lâu, chở theo thành viên đoàn khảo sát đi Bắc Cực ở lại mùa đông băng qua tuyến đường Tây Bắc để đến trạm Hoàng Hà. Tuyến đường này đã lâu rồi chưa bị đóng băng, nhưng năm đó biển băng ở Bắc Cực xuất hiện sớm hơn bình thường, lộ trình mà bọn họ dự tính trước đó trong một đêm liền bị đông cứng hết. Lúc đầu công suất của tàu nghiên cứu khoa học vẫn có thể đẩy nó tiến lên một cách gian nan, nhưng khi lớp băng càng lúc càng dày và sâu, con tàu vốn nổi tiếng với khả năng phá băng rốt cuộc vẫn bị kẹt ở giữa đường, tiến lùi thế nào cũng khó khăn.

Vào ban đầu tình huống này cũng không gây nên hoang mang trên tàu. Tuy tuyến Tây Bắc rất ngắn nhưng so với mấy lộ trình khác thì nó lại chứa nhiều nguy hiểm tiềm tàng; cho nên tàu mỗi lần đi qua nơi này đều mang theo số lượng lớn thuốc nổ; nếu tàu nghiên cứu khoa học không thể tự phá băng thì có thể dùng thuốc nổ để phá vỡ lớp băng --- mọi người đều biết thuốc nổ trên tàu đủ để bọn họ thuận lợi băng qua đoạn bị đóng băng nghiêm trọng này, cũng vì vậy mà duy trì tâm thế ung dung lại bình tĩnh.

Nhưng vào ngày thứ ba tình huống đột ngột chuyển hướng. Tổ đặt mìn hôm đó vốn muốn xuống tận mặt băng để chôn kíp nổ, nhưng trong thời khắc cuối cùng trước khi xuất phát thì có một thành viên đội nghiên cứu để ý trên mặt băng còn có vật thể sống; lúc bọn họ lại gần thành boong tàu nhìn kỹ một chút, phát hiện xung quanh tàu nghiên cứu khoa học có ba con gấu bắc cực. Gấu bắc cực sẽ chủ động tấn công con người, huống chi xuất hiện chỗ này là một con gấu mẹ mới sinh con không lâu, nó đang mang theo hai đứa con của mình, rình rập đồ ăn trên con tàu. Ba con gấu hoạt đông ở mép tàu, xuyên qua cửa sổ của khoang tàu có thể quan sát chúng nó cận cảnh, tổ đặt mìn cũng không có cách nào tiến hành hoạt động.

Hàn Văn Thanh lựa chọn quan sát một ngày. Nhưng vào sáng sớm ngày thứ hai ba con gấu bắc cực vẫn còn ở chỗ này, vì thế anh lập tức liên lạc với trung tâm chỉ huy ở Trung Quốc, thông qua bọn họ liên hệ được với một con tàu khác đang ở phụ cận, khả năng phá băng cũng tốt hơn tàu nghiên cứu khoa học này yêu cầu sự giúp đỡ; ngoài ra, anh còn muốn toàn bộ thủy thủ đang trực trên boong tàu chú ý quan sát tình hình trên mặt băng, chỉ cần ba con gấu bắc cực này rời đi liền báo cho anh. Vừa xử lý kịp thời lại đúng chỗ, cho dù đổi thành một thuyền trưởng khác kinh nghiệm phong phú hơn cũng khó mà xử lý tốt như vậy, nhưng cũng không thể ngăn chặn được khủng hoảng được truyền đi trên con tàu ---- người ở đây đều rất rõ, cho dù là tàu nghiên cứu khoa học có khả năng phá băng tốt nhất cũng không có khả năng trực tiếp phá vỡ lớp biển băng đang ngăn cản trước mắt họ, huống hồ bây giờ chưa phải là nhiệt độ thấp nhất. Nếu gấu bắc cực nấn ná đủ lâu, bọn họ chắc chắn sẽ bị kẹt trong đêm cực.

Buổi sáng thứ năm bị kẹt lại, gấu bắc cực cuối cùng cũng rời đi, toàn bộ người trên tàu đều thả lỏng; ngay khi bọn họ tiếp tục công tác phá băng, lại phát hiện bị vây quanh bởi một đàn sói bắc cực sống ở đảo phụ cận. Bầy sói luôn luôn độc lai độc vãng là động vật ăn thịt đáng sợ hơn cả gấu bắc cực, mọi chuyện phát triển đến nước này, cuối cùng cũng có người không nhịn nỗi mà bàn tán sau lưng.

Tất nhiên tình huống xấu nhất vẫn chưa xảy ra, nhưng bọn họ bây giờ đang bị kẹt trên một hòn đảo biệt lập giữa dải băng, bất kỳ tin tức tiêu cực nào cũng có thể bị phóng đại đến mức lớn nhất. Hàn Văn Thanh và chính ủy trên tàu sau khi tổ chức thương lượng họp bàn hai lần, muốn nỗ lực ngăn chặn phát triển tình huống tiêu cực này, nhưng thực tế thảm khốc những nổ lực ngăn chặn của bọn họ không khác gì châu chấu đá xe, không lâu sau đó chính ủy ngay cả bản thân cũng trở nên nóng nảy và nản lòng thoái chí. Thế nhưng loại cảm xúc như vậy không xảy ra trên người Hàn Văn Thanh --- vào lúc ấy anh thật sự quá bận, phải giữ liên lạc với trung tâm chỉ huy và tàu cứu viện cùng một lúc, phải cân nhắc trấn an sự bất an trên thuyền như thế nào, còn phải thương lượng với tổ đặt mìn có phương án thay thế nào không; anh như một cỗ máy hoạt động hết công suất, căn bản không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện lung ta lung tung.

Tình huống gay go vẫn tiếp tục kéo dài cho đến khi anh nghe một cuộc gọi.

Anh vốn muốn tìm tổ trưởng tổ đặt mìn để bàn luận một chút về phương án giải quyết mới, sau khi gõ cửa nhưng không có người trả lời; anh sáp tai lại gần một chút, nghe thấy tiếng nức nở từ bên trong truyền ra --- người đàn ông luôn năng động tích cực nay lại liên lạc với người nhà thông qua điện thoại vệ tinh, nói về tình huống xấu nhất liền nhịn không được, trốn sau ván cửa sau đó bật khóc như một đứa trẻ. Anh muốn vợ đem đứa con trai còn nhỏ đến nói chuyện với anh, kiềm nén âm thanh khóc nức nở, giao phó chuyện nghiêm túc với giọng nói như đang chơi đùa cùng đứa bé.

Hàn Văn Thanh không có quấy rầy cuộc trò chuyện của anh với người nhà. Anh đứng ở cửa không nói gì, trong lòng lại nghĩ đến thành phố biển xa xôi kia, nơi mình lớn lên từ nhỏ, mà bây giờ ba mẹ còn đang chờ anh về nhà. Những thiếu niên trên con đường mình đi qua, những hàng quán ven đường thỉnh thoảng sẽ đi vào dịp nghỉ, bãi cát trắng tinh khiết bên biển giữa hè, đường đi bộ ven biển phủ tuyết trắng trong đêm đông… Tất cả mọi thứ từ lâu rồi chưa hề xuất hiện trong tâm trí anh, nay lại ùa về lấp đầy ký ức của quý ngài thuyền trưởng. Anh trong lòng than thở một câu đáng tiếc --- anh quen Trương Tân Kiệt lâu như vậy, thậm chí cơ hội đích thân đưa cậu đi nhìn những địa phương này cũng không có.

Sau đó anh cuối cùng cũng ý thức được, bản thân muốn không chỉ là một người cùng nhau tản bộ khu mình sống; anh còn muốn cùng người ấy đi nhiều hơn, đến những nơi xa xôi, ngay cả khi nó là khoảng cách ngàn vạn kilomet hay lệch nhau mấy múi giờ đi chăng nữa, ngay cả khi không thường xuyên gặp mặt cũng không còn quan trọng nữa.

Anh chỉ muốn tìm một người đồng hành, và anh đã tìm được rồi.

“Tôi đã biết từ lần trước đi Bắc Cực,” Hàn Văn Thanh nói, “Chỉ là muốn nói vói cậu trực tiếp.”

Trương Tân Kiệt không nói gì. Cậu biết Hàn Văn Thanh lần trước ở Bắc Cực đã trải qua việc gì, và nó thật sự quá ư mạo hiểm, cho dù là truyền kỳ trong miệng người khác, nhưng đối cậu nó là một trận dày vò dằn vặt mà bản thân không cách nào giúp được, cho nên đến bây giờ vẫn chưa đề cập trước mặt đối phương một cách trực tiếp. Hiện tại Hàn Văn Thanh chủ động nói đến chuyện này, cậu cuối cùng không thể lảng tránh nó.

“Tôi so với anh lại nghĩ thông suốt sớm hơn,” cậu nói, “Lúc anh ở Bắc Cực, tôi mỗi ngày đều chăm chú vào tiến triển mới nhất, đáng tiếc không làm được gì cả.”

“Cuối cùng chúng tôi phải chờ bầy sói tự mình rời đi,” Hàn Văn Thanh trả lời cậu, “Trong tình huống đó cũng không có cách nào khác.”

“Tôi biết,” cậu nở nụ cười, “Trong bản tin có nói.”

Cuộc trò chuyện cũng không tiếp tục nữa. Hàn Văn Thanh xoay người, tiếp tục đối phó với một nửa chồng văn kiện vừa nãy đang thu dọn. Trương Tân Kiệt đứng lại gần, thuận tay giúp đối phương tiếp một vật. Chờ đến khi đồ trên ghế salong cũng được dọn đi hết, hai người cùng ngồi xuống, nghiên cứu viên mới nghiêng đầu, nhìn vào mắt của đối phương quăng ra một câu hỏi khác.

“Sau này anh có tính toán gì không?” Cậu hỏi.

Trong câu này có quá nhiều hàm ý mơ hồ, không giống như phong cách nói chuyện thông thường của cậu. Nhưng mà Hàn Văn Thanh hiểu được những gì cậu muốn hỏi.

“Giống như bây giờ,” người đàn ông nói, “Trước sau như một.”

Trương Tân Kiệt gật đầu, nhẹ giọng phụ họa một câu.

“Trước sau như một.”


---- Bởi vì cả anh và tôi đều biết, cho dù con đường phía trước có gồ ghề nhấp nhô bao nhiêu đi chăng nữa, vĩnh viễn đã có một người bạn đường ở nơi ấy rồi.




Hết.
 

Bình luận bằng Facebook