Ongoing [Nhất Trụ Kình Thiên 2020] [Hàn Trương] Beauty & Beast

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1


[Hàn Trương] Beauty & Beast
Author + artist: Mao Mao Liên (猫猫莲)
Edit + beta: Cửu Cửu
Tình trạng bản gốc: Hoàn


Sản phẩm thuộc Project mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh
Nhất Trụ Kình Thiên



Mục lục

Hồi 1 - Hồi 2 - Hồi 3

Hồi 4 - Hồi 5 - Hồi 6

Hồi 7 - Hồi 8 - Hồi 9

Hồi 10 - Vĩ thanh

~*~*~*~*~*~​
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#2
Hồi thứ nhất

Bên ngoài thành Vinh Quang có một sơn cốc, trong sơn cốc có một tòa lâu đài Bá Đồ, chủ nhân của lâu đài tên là Hàn Văn Thanh.

Theo như kể lại thì tướng mạo người này sát khí mười phần, chỉ cần xuất hiện trên chiến trường thì một phần ba quân địch lập tức quỳ xuống quy hàng nộp túi tiền, không chỉ đẩy lùi quân địch mà còn có thể thu thập được quân phí, là điển hình cho 'không đánh mà thu phục lòng người'. Luận công ban thưởng sau trận chiến, Hàn Văn Thanh được phong Công tước, khoái trá dẫn theo thủ hạ vào lâu đài.

Theo lẽ dĩ nhiên, ♂ tính của toàn bộ Bá Đồ đều lưu manh.

Cái gì? Ngươi hỏi vì sao lại lưu manh ư?

Ngươi cho rằng ai cũng có thể trụ vững trước gương mặt của Hàn Công tước ư?

Lão đại không thoát đàn*, bọn thủ hạ lại không biết ngại mà chuyển chiến tuyến ư?
*ý là có ny :)))

... Được rồi, đã nói toàn ♂ tính thì chuyển chiến tuyến kiểu đách gì.

Mặc dù người bình thường không hold nổi gương mặt của Hàn Công tước, nhưng những tiên nữ sống trong hồ Yên Vũ bên cạnh Bá Đồ hiển nhiên không phải là người thường. Các nàng có cảm tình với Công tước đại nhân.

"Ta là fan của nam chính khốc suất cuồng bá duệ nha! Bấn loạn ~ ing!"

"Công tước bá đạo thích ta! Bộ này chắc chắn sẽ bán đắt!"

"Khí phách công với tài trí thụ là tuyệt phối!"

"Bạch liên hoa thụ!"

"Mỹ nhân thụ!"

"Mặt than thụ!"

"Lắm mồm thụ!"

"... Ta có thể nghĩ đến Hàn Công tước thụ không?"

Theo lệ đi tản bộ ven hồ, Hàn Văn Thanh nghe được tranh luận của các tiên nữ, thật sự nhịn hết nổi, thuận tay cầm lấy chiếc rìu mà người làm vườn đánh rơi ném vào hồ.

"Sở Vân Tú, mấy người đủ rồi ha!"

Ùng ục ùng ục, mặt hồ tỏa ra ánh sáng vàng rực, bọt nước tung tóe, tiên nữ Sở Vân Tú dáng vẻ yểu điệu bay lên, trong tay nắm theo một vị tiên nữ khác gọi Thư Khả Di.

Hàn Văn Thanh: "..."

Sở Vân Tú: "Hỡi dũng sĩ, người yêu mà ngươi đánh rơi là vị Thư Khả Di này sao?"

Hàn Văn Thanh: "... Ngươi giở trò quỷ gì vậy?!"

Thư Khả Di thở dài. Sở Vân Tú nháy mắt mấy cái, đem nàng đẩy lại vào trong hồ, lại kéo một vị tiên nữ khác ra.

Sở Vân Tú: "Hỡi dũng sĩ, người yêu mà người đánh rơi là vị Thư Khả Hân này sao?"

Hàn Văn Thanh đứng ôm tay, lạnh lùng trừng hai nàng.

Thư Khả Hân cũng thở dài, bị Sở Vân Tú lần nữa đẩy về trong hồ.

Sở Vân Tú khẽ cắn răng, kéo ra người dự bị thứ ba.

Sở Vân Tú: "Hỡi dũng sĩ, người yêu mà người đánh rơi là vị Đới Nghiên Kỳ này sao?"

Hàn Văn Thanh: "Có tin ta rút khô nước hồ của Yên Vũ không?! Còn có ngươi, Đới Nghiên Kỳ, chờ Tiêu Thời Khâm đến xử lí ngươi đi!"

"Không~~~ "

Đới Nghiên Kỳ 'á' một tiếng liền rút đầu về trong hồ.

Sở Vân Tú nổi gân xanh: "Lão Hàn, sao người lại khó phục vụ như vậy?! Không nghĩ đến việc bố trí cho chị em một vị trí nằm vùng để tiện sáng tác... À không, tiện quan tâm sinh hoạt của hàng xóm à?! Ngươi còn kén chọn, lựa ba lựa bốn như vậy?!"

Hàn Văn Thanh lạnh lùng "Hừ" một tiếng, mặc kệ nàng.

Sở Vân Tú hận đến nghiến răng: "Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!"

Nàng lấy ra gậy phép, tung một vòng trên không trung rồi nhắm ngay Hàn Văn Thanh.

"Úm ba la hô biến!"

—— Chị đại à! Ngươi đọc sai kịch bản rồi!

Từ trên trời giáng xuống vô số tia sét trắng, sấm chớp bao phủ toàn bộ sơn cốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Trong tiếng nổ ầm ầm rung trời, giọng của Sở Vân Tú vang lên cực kì chói tai: "Kết giới đã ngăn cách sơn cốc này. Đám binh lính các người đều sẽ biến thành thú hoang! Thú hoang không cần đến ánh sáng và nhà bếp, trong lâu đài cũng không bao giờ có thể nhóm lên ánh lửa! Các ngươi vĩnh viễn phải ăn tươi nuốt sống!"

Quần chúng trong nháy mắt bị biến thành đủ loại động vật, còn chưa kịp than thở vì ngoại hình của mình đã bị lời đe dọa của tiên nữ làm cho kinh sợ.

Đù má! Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng cơm canh nóng hổi thì không thể thiếu! Ăn tươi nuốt sống cái gì, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn a!

—— Đợi đã, còn có thể ăn bánh quy đóng gói.

So với những người phải hoàn toàn đi bằng bốn chân, ít nhất Hàn Văn Thanh vẫn có thể đứng thẳng đi lại đã coi như là một sự ưu ái. Một con hổ con trước kia là người hầu tên Tống Kỳ Anh nhào đến bám đùi hắn ngao ngao khóc: "Công tước đại nhân, con không muốn ăn thịt sống QAQ~"

Giọng nói của tiên nữ vẫn vang vọng bên trên lâu đài: "Trừ khi có người ngoài bước chân vào lâu đài, các ngươi mới có thể nhóm lửa. Nhưng chỉ khi ngươi nhận được tình yêu đích thực mới có thể giải được lời nguyền!"

Ha?! Tình yêu đích thực?! Đó là gì? Có thể lấy ra ăn à?

Một bông hoa đẹp đẽ đột ngột xuất hiện trong tay Công tước.

"Hãy đưa bông hoa hồng đỏ - biểu tượng của tình yêu - tặng cho người yêu mà ngươi chọn, nhưng nếu... người đó vứt bỏ ngươi, mà trong vòng một ngày ngươi không thể khiến người đó quay lại, ngươi hãy chờ chết đi ahahaha."

Cây cối nhanh chóng sinh sôi nhấn chìm toàn bộ sơn cốc, lâu đài hùng vĩ phút chốc mất đi vẻ tuyệt mỹ, biến thành thiên đường của bụi gai, thực sự là tiêu điều, hiu quạnh.

Trên đường lớn trống trải, chỉ còn Hàn Văn Thanh đứng lẻ loi... và những thủ hạ bị biến thành động vật của hắn.

------------------------------------

Ngoại ô thành Vinh Quang có gia đình thương nhân Phùng Hiến Quân. Ông có bốn người con trai, một người con gái.

Con cả Diệp Tu là quân nhân đã xuất ngũ, nghiện hút thuốc, cái tẩu thuốc và một cán ô dài là vật bất ly thân, gần đây làm việc trong một quán rượu nhỏ tên là Hưng Hân ở trong thành. Tính cách xảo quyệt, năng lực trào phúng kéo thù hận đều chiếm Top 1, bạn tốt và kẻ thù trải khắp thiên hạ, làm hại lão cha nhà mình thường xuyên phải nhai thuốc.

Con thứ hai Dụ Văn Châu, tốt nghiệp Học viện Kinh Thương, đã định là người thừa kế gia nghiệp. Trái ngược với con cả 'đáng ghét', con thứ thông minh, có tài, lại ôn nhu hòa nhã, nhiều năm liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng 'Nam nhân mà bạn muốn gả nhất của thành Vinh Quang', nhưng người hiểu rõ đều bày tỏ, bản chất Dụ nhị thiếu tuyệt đối không khác anh cả Diệp tâm bẩn là bao.

Con thứ ba Trương Tân Kiệt, còn nửa năm nữa là tốt nghiệp Học viện Y, trước mắt CV vẫn đang trong quá trình bị mấy bệnh viện to nhỏ tranh giành. Tướng mạo thanh tú, nhưng cá tính nghiêm túc, cẩn trọng, còn có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Nghe nói mấy cô gái thầm mến cậu cũng nhiều như số người bị khí chất của cậu dọa chạy vậy. Được anh cả truyền lại rất nhiều âm mưu quỷ kế, thường xuyên cùng anh hai Dụ giao lưu tâm đắc.

Con trai nhỏ nhất Chu Trạch Khải, học năm đầu trường quân đội, anh tuấn tiêu sái, năng lực cường đại, tính cách ôn nhu hiền lành! Tuy rằng hơi ít nói nhưng hoàn toàn không ngăn được cậu trở thành nam thần của thành Vinh Quang. (Phùng Hiến Quân: Khuyết điểm lớn nhất là quá nghe lời anh cả của nó!)

Còn về ái nữ, đệ nhất mỹ nữ Vinh Quang Tô Mộc Tranh thì còn gì để nói nữa không? (Phùng Hiến Quân: Khuyết điểm lớn nhất là quá dính anh cả nó!)

Còn có một bài ca liên quan đến mấy đứa con của Phùng Hiến Quân: Bốn đứa con một đứa đen, hai đứa ác, ba đứa xấu xa, còn một đứa đặc biệt đẹp trai, bọn họ bảo vệ em gái không ai dám bén mảng thổ lộ!

Ừ, không ai dám thổ lộ.

Tuy Tô Mộc Tranh là đệ nhất mỹ nữ của Vinh Quang, vô số người thèm muốn sắc đẹp của nàng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa ai dám trực tiếp bày tỏ lòng cảm mến. Không những thế, bởi vì quá xinh đẹp, mấy anh trai lại bảo vệ quá kĩ, dẫn đến em gái mình không có bạn bè gì.

Tô Mộc Tranh rất cô đơn, vô cùng cô đơn.

Sắp đến giáng sinh, Phùng Hiến Quân định vào thành mua sắm đồ tết, thuận tiện nhận thêm mấy chuyến hàng cuối năm. Trước khi đi, ông hỏi bọn nhỏ: "Mấy đứa có muốn quà gì không?"

Diệp Tu: "Lá thuốc nhập khẩu dùng cho 1 năm..."

"Không được!"

Dụ Văn Châu: "《Đánh giá thương nghiệp Vinh Quang》"

"Được."

Trương Tân Kiệt: "《Phân tích vật nuôi》"

"Được..."

Chu Trạch Khải: "...《Nghiên cứu vũ khí hạng nhẹ》"

"Tốt!"

Đến phiên Tô Mộc Tranh nhỏ nhất. Thiếu nữ ngẫm nghĩ, nói: "Ba ba, có thể, mua một túi hạt giống hoa hồng cho con được không? Như vậy thì năm sau nhà ta có thể có một hàng rào nở đầy hoa rồi."

Phùng Hiến Quân cảm động: "Không hổ là bảo bối ngoan ngoãn của ta, vừa ôn nhu vừa tri kỉ, nguyện vọng cũng đáng yêu như thế."

(Bốn vị anh trai: Đó là bởi vì con bé không nói ba cũng sẽ mua một đống váy vóc, mỹ phẩm, đồ trang sức về a!)

Diệp Tu chưa chết tâm: "Lá thuốc..."

"Con nằm mơ đi!"

Sáng sớm, Phùng Hiến Quân dẫn theo con thứ, xách cổ con cả, cưỡi ngựa vào thành.
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#3
Hồi thứ hai

Gió rít, ngựa hí, thú hoang thét gầm.

Bóng dáng đứa con lớn nhất chống cán ô đã sớm biến mất trong gió tuyết, con thứ cũng chạy theo hắn. Chỉ còn lại một người cha tuổi già, một thân một mình thúc ngựa chạy băng băng trên con đường dẫn về thành Vinh Quang.

Sáng sớm nay lúc rời khỏi nhà, hoàn toàn không nghĩ tới hành trình hôm nay sẽ đầy phong ba thế này! Cha con ba người kiểm tra xong sổ sách, đến bến tàu nhận lượt hàng cuối cùng của năm, không nghĩ đến giao hàng là một ổ hải tặc?!

Được rồi, đáng lẽ bọn họ nên tránh đi ngay khi cờ của Thương hội Phùng thị bị đổi thành cờ đầu lâu, nhưng bất đắc dĩ phía sau cũng bị chặn.

Tên đi đầu đội một chiếc khăn hải tặc, cười thâm trầm, nhiệt tình phất tay với Diệp Tu: "Diệp ca, đã lâu không gặp!" Nam nhân đứng ở đầu thuyền, có vẻ là thủ lĩnh của đám hải tặc, trừ đi mấy chỗ lôi thôi đặc trưng của hải tặc, cư nhiên còn có vài phần khí chất quý tộc, rất lễ nghĩa ngả mũ thăm hỏi: "Diệp Tu, dạo gần đây có khỏe không?"

"Lưu Hạo, Đào Hiên. Đã lâu không nghe được tin tức của các ngươi, ra là làm buôn bán không cần vốn."

Hóa ra là người quen cũ của Diệp đại thiếu, tuy rằng nhìn sắc mặt thì biết chẳng phải kí ức vui vẻ gì.

Đám hải tặc căm phẫn nhào về phía 'bạn cũ'. Diệp Tu nhanh chóng vung ô ngăn một đợt công kích, thuận tiện phóng đạn tín hiệu, lại đánh bay mấy tên tiểu tốt, phá vỡ vòng vây. Dụ Văn Châu chọn đúng thời cơ kéo lão cha lên ngựa chạy trốn.

Bão tuyết hỗn loạn, chạy được một nửa đường, Dụ Văn Châu không yên tâm về anh trai, ra sức thuyết phục Phùng Hiến Quân, một mình xoay người chạy về bến tàu.

"Cha! Quay về gọi viện binh!"

Vừa nói vừa dùng lực đạp vào mông ngựa, ngựa trắng lập tức như chó hoang tuột xích, đạp lên cành khô băng qua rừng rậm. Trong gió tuyết mịt mờ, con đường phía trước mênh mông, cha già dùng hết sức lực cố gắng không bị hất khỏi ngựa, nào còn khả năng để tâm đến GPS... À không, la bàn. Đợi đến khi ngựa chạy mệt, dừng lại ở một khoảng đất trống trong rừng, cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ, Phùng Hiến Quân chắc mẩm mình đã lạc đường.

Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng bị mắc răng. Đừng nói tới viện binh, nếu không tìm được đường, chỉ sợ bản thân cũng chết trong bão tuyết.

Đúng lúc này, một con 'mèo vằn' từ bụi rậm nhảy ra.

"Ngao..."

Tiếng kêu tuy mềm mại, nhưng dường như hơi khác với mèo bình thường?

'Mèo' nhỏ chạy vài vòng quanh chân ngựa, con ngựa tựa hồ bị dọa sợ, liên tục run rẩy.

"Chỉ là con mèo cũng sợ, ngươi có tiền đồ một chút được không!"

(Tống Kỳ Anh: ...)

'Mèo' nghiêng đầu quan sát lão nhân gia, quay người chạy đi. Trong rừng cây không biết từ bao giờ xuất hiện một con đường nhỏ, 'mèo' vừa chạy vừa quay lại nhìn ông.

—— Đây là muốn ta đi theo nó sao? Nghe nói động vật rất giỏi trốn chạy thiên tai, tìm một nơi tránh bão tuyết đã.

Phùng Hiến Quân đi theo con 'mèo' kia, qua rừng cây, vượt qua một hẻm núi chật hẹp thì bỗng thấy trước mắt quang đãng sáng sủa.

Một vùng rộng lớn trong khe núi, bên trên tọa lạc một trang viên hùng vĩ.

Đẩy chiếc cổng sắt chạm trổ tinh xảo nhưng đã rỉ sét loang lổ, lảo đảo như sắp đổ ụp xuống, hiện ra hoa viên được tạo hình tỉ mỉ đã bị cỏ dại bao phủ, hoang vu mục nát. Thân cây gai góc mọc đầy, tượng đá xù xì khô khốc rải rác khắp nơi, tuyết rơi cũng không thể che giấu được dáng vẻ của chúng. Phía cuối con đường đổ nát là một toà lâu lâu đài lặng lẽ đứng sừng sững. Rễ cây to lớn gần như bao phủ cả tòa kiến trúc, dưới mái hiên đọng đầy tuyết thi thoảng lộ ra lan can điêu khắc không trọn vẹn. Dấu tích của sự phồn hoa khi trước đan xen với sự tiêu điều hiện tại tạo thành một tràng cảnh âm u quỷ dị.

Phùng Hiến Quân kinh ngạc há to miệng. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng phụ cận thành Vinh Quang lại có một tòa lâu đài cổ như thế này. Dắt ngựa đi theo con 'mèo' nọ vào lâu đài.

Trong bụi cây ở góc khuất của lối đi thò ra mấy cái đầu nhỏ. Chúng nó tự hồ hoàn toàn không hề sợ hãi con người, nghênh ngang rồng rắn kéo theo sau lưng Phùng Hiến Quân, rất nhanh đến trước cửa lớn của lâu đài.

Lão gia tử tiến lên gõ cửa: "Xin hỏi ai là chủ nhân của nơi này, có thể cho lão già ta tá túc một đêm tránh gió tuyết không?"

Không ai trả lời. 'Mèo' kia dùng đầu đẩy cánh cửa phía trước, 'két' một tiếng, cửa mở.

Lão gia tử: "..."

Sau cửa lớn là một mảnh tối thui. Nhưng trong nháy mắt Phùng Hiến Quân bước vào, theo một tiếng quạ kêu, ánh nến lần lượt bùng lên.

Mặt đất phủ một tầng bụi bặm do lâu không được quét dọn, bên trên in lại vô số dấu chân to nhỏ. Lá rụng tích lại trên chiếc thảm xa hoa, vì quá lâu năm nên lớp lá bên dưới đã mục nát hết. Đồ dùng còn bị mạng nhện giăng đầy, hình như còn có cả phân chim lấm tấm, tay nắm cửa mạ vàng giờ cũng ảm đạm mờ mịt. Đám động vật nhỏ lấy tốc độ sét đánh vọt vào mấy căn phòng, bụi bị cuốn lên, làm lão gia tử ho khan mấy tiếng.

—— Không giống như có người sống, xem ra mình đã lạc vào ổ của dã thú rồi.

Nhưng ai đã thắp nến?

Phùng Hiến Quân thở dài, nhìn con 'mèo' luẩn quẩn quanh chân mình.

"Sẽ không phải là lửa ma trơi chứ?"

Quác! Một con quạ đen bay qua.

("Đừng có làm như không thấy người ta nha ông già!" Quạ đen chuyên gia đạn dược Trương Giai Lạc phụ trách thắp nến bất bình.)

Lão gia tử tìm một chỗ ngồi xuống, lo lắng cho hai đứa con. Chốc lát sau bụng ông bắt đầu sôi ùng ục, từ trưa đến giờ ông vẫn chưa ăn cơm.

Mùi heo sữa nướng mật lan tỏa trong không khí làm tinh thần tỉnh táo, Phùng Hiến Quân quay đầu, nhìn thấy một con chó chăn cừu đeo kính và một con Husky đi vào một căn phòng, mùi thơm xuất phát từ đó.

Collie đeo kính?! Đây chắc chắn là ảo giác! Lão nhân gia nghĩ, hiếu kì theo bọn chúng bước vào. Hóa ra đó là phòng ăn, trên bàn ăn dài bày một đĩa heo sữa quay lớn, bóng nhẫy.

Lão nhân gia rất vui vẻ: "Thật là một bữa tiệc hấp dẫn, nếu có thêm một bình rượu đỏ 15 năm nữa thì càng tuyệt."

'Rầm' một tiếng, quạ đen bay qua thả xuống một bình rượu đỏ.

"Đây thực sự là một giấc mơ giống như thần thoại vậy, nếu đã là mơ thì tiếp tục gọi thêm pudding, canh nấm và hoa quả đi."

Ông mới dứt lời thì một đám động vật nhỏ nối đuôi nhau đem ra đủ loại đồ ăn, đặt lên bàn.

"Không cần biết có phải mơ hay không, cảm ơn sự tri kỉ của chủ nhân nơi này, cảm ơn ngài nguyện ý chiêu đãi lão già vừa đói vừa mệt ta đây." Nói xong, lão gia tử cao hứng cầm dao dĩa, đang chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc lớn lại phát hiện đám động vật đã sớm không chờ nổi mà nhào vào.

"Ách?!"

Lại khách khí thì không còn gì ăn, Phùng Hiến Quân không để ý phong độ gia nhập vào hàng ngũ giành ăn. Chốc lát sau, gió cuốn mây tan, một bàn đồ ăn lớn bị bọn họ ăn sạch.

Đám động vặt ăn căng tròn bụng, con nào con nấy hạnh phúc nằm trên sàn. Ông đánh cái ợ, nhấm nháp dư vị, nhìn ra phía ngoài song cửa, vui mừng phát hiện bão tuyết đã ngừng.

"Cảm ơn ngài khoản đãi, hiện tại ta phải nắm thời gian lên đường. Sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp thịnh tình hôm nay của ngài."

Phùng Hiến Quân dắt ngựa ra cổng, tuyết đọng trên tượng đá cẩm thạch hai bên lối đi bị gió thổi rơi xuống, lộ ra bụi gai quấn quanh. Một đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ bất chấp thời tiết, giữa nền tuyết trắng xóa trở nên cực kì rực rỡ.

Lão gia tử chưa từng nhìn thấy đóa hoa hồng nào đẹp như vậy, lại đột nhiên nhớ đến lời hứa với con gái, phải mua hạt giống hoa hồng cho cô.

"Tuy không phải hạt giống, nhưng Mộc Tranh nhất định sẽ thích đóa hoa này."

Phùng Hiến Quân nghĩ, hái hoa xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng đen to lớn nấp sau bóng tượng đá nhảy ra, đè ông ngã nhào trên đất.

Vì ngược sáng, diện mạo của người tập kích mơ hồ không rõ, nhưng áo khoác cũ nát bẩn thỉu, bờm lông xõa tung, lỗ tai mao nhung và chiếc đuôi vung qua vung lại thì không thể giấu được! Móng vuốt sắc bén của 'nó' giữ chặt ông, nhưng lại phát ra ngôn ngữ của loài người: "Ngươi thật to gan! Dám ăn trộm hoa của ta!"

"Aaaa! Thực xin lỗi!" Đám nhóc! Cha sắp bị 'quái thú' ăn thịt rồi!

"Ta thương tình ngươi, cho ngươi tránh gió tuyết, lại cho ngươi ăn no. Ngươi lại lấy oán báo ân, trộm hoa của ta!" Từ trong họng 'quái thú' phát ra âm thanh tựa như tiếng gầm gừ của dã thú, đồng tử màu vàng nguy hiểm dựng thẳng.

"Thật sự có lỗi! Ta chỉ muốn tặng con gái của ta. Quà giáng sinh mà con bé muốn là hoa hồng..."

"Cái gì?! Người có con gái?!!" 'Quái thú' nhấc ông lão bị dọa co rúm thành một cục: "Có thật không?!"

"Thật thật..."

"Ha ha..." Tiếng cười ban đầu trầm thấp, sau lại càng ngày càng lớn, cuối cùng quái thú như có chuyện vui, bất ngờ cười vang: "Ha ha ha ha ha ha ha"

'Nó' châm biếm liếc về phía cuối trang viên, dùng ánh mắt chết chóc nhìn chăm chằm ông. Trong bóng tối, lão gia tử sợ hãi nhìn đôi đồng tử sáng rực màu hổ phách chỉ thuộc về dã thú thu lại thành một đường thẳng.

"Ngươi trộm đồ của ta, ta vốn nên giết tên trộm nhà ngươi. Nhưng niệm tình ngươi tuổi già, ta cho phép người lấy mạng đổi mạng. Ngươi quay về, đưa đoá hoa này cho con gái của ngươi, sau đó dẫn nàng đến nơi này. Ngươi có thời gian một ngày, nếu nàng không đến... Hừ hừ..."

Tiếng rít gào của 'quái thú' vang vọng thật lâu trong sơn cốc: "——Ta liền, Giết! Cả! Nhà! Ngươi!"

Phùng Hiến Quân lảo đảo bò lên lưng ngựa, lao nhanh ra ngoài.

Cuối trang viên, trên tán cây ven hồ Yên Vũ, các tiên nữ ngồi thành hàng hóng chuyện.

Sở Vân Tú: "Không nghĩ tới Hàn Văn Thanh còn có thể diễn xuất."

Thu Khả Hân: "Quá lố!"

Thử Khả Di: "Giả tạo!"

Sở Vân Tú: "Được rồi được rồi, hai ngươi vẫn ghi hận à?"

Đới Nghiên Kỳ: "Chị Vân Tú, ông lão kia thật sự sẽ cho con gái của mình đến sao?"

Sở Vân Tú: "Thôi đi, dù em gái kia có đến thật cũng chẳng mấy mà bị lão Hàn dọa chạy, ha ha ha!"

Hổ con Tống Kỳ Anh (nhỏ giọng): "... Các ngươi có cảm giác hình như mình quên mất chuyện quan trọng gì không?"

Chó chăn cừu Lâm Kính Ngôn (nhỏ giọng): "Suỵt... Mọi người ăn quá nhanh, chưa để phần cho Công tước, bây giờ chưa nổi điên."

Hàn Văn Thanh: "..."

Bỏ lỡ một bữa tiệc đồ ăn chín khó gặp, chỉ có thể nhai bánh quy đóng gói, Hàn Công tước bày tỏ tâm mệt.
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#4
Hồi thứ ba

Cha Phùng lảo đảo trốn khỏi sơn cốc, chạy về phía đường cái, gặp được con lớn cùng con thứ ở giao lộ. Tuy rằng cả hai đứa đều bị thương, hàng hóa cũng không lấy lại được, nhưng cũng coi như là người không việc gì.

"Tất nhiên rồi, cha không ở đó vướng chân, con đây nháy mắt là giải quyết gọn!" Đứa lớn nhếch miệng, thích ý nhả khói.

-- Có chỗ nào không đúng lắm, đồ bất hiếu này.

Phùng Hiến Quân mới đó vẫn chìm đắm trong niềm vui cha con bình an, một giây sau đã chính xác đạp lên cẳng chân của con cả.

"Áuuu~~"

Con trai thứ Dụ Văn Châu cười mà không nói, anh cả hôm nay vẫn hút thù hận ổn định.

Dĩ nhiên những việc này không phải trọng điểm. Khi Phùng Hiến Quân đưa hoa cho Tô Mộc Tranh thì xuất hiện vấn đề ---

Khụ khụ, người cha có con gái sắp bị cướp đi, anh trai sắp phải rời xa em gái thân yêu.

"Loại lời nói này quỷ còn không thèm tin. Mộc Tranh tuyệt đối không thể đi." Anh cả tỏ thái độ.

"Chúng ta hẳn nên dành thời gian đi thám thính tình hình quân địch. Nhân tiện, Mộc Tranh không thể đi." Anh hai mỉm cười.

"Rõ ràng cho cha ăn chùa uống chùa thỏa thuê, lại chỉ vì một đóa hoa mà đòi mạng người, không hợp logic. Tóm lại Mộc Tranh không thể đi." Anh ba thắc mắc.

Anh tư lặng lẽ giơ súng.

"Nhưng nếu em không đi, quái vật sẽ đánh tới." Em gái út nói.

"Tới một người giết một người, đến hai người xọc cả đôi." Anh cả nói.

"Chọc giận bọn ta là tội lớn." Anh hai mỉm cười (Anh zai này đọc nhầm kịch bản rồi à?)

"Bắt đầu từ bây giờ chuẩn bị phản kích." Anh ba nói.

Anh tư lặng lẽ cầm lên một khẩu súng nữa.

"Mấy anh đừng quên, đối phương không phải người." Em gái út chỉ đúng trọng tâm.

"Nhà chúng ta không có thầy trừ tà (ý trên mặt chữ)."

"Vậy thì để con đi." Trương Tân Kiệt đẩy kính, thuận tay cầm đóa hồng em gái đang giữ.

"Chờ đã! Quái vật kia nói là con gái!"

"Đó là do ba ba nhắc tới con gái, nó cũng không nói là con trai thì không được mà."

-- Nghe lươn lẹo quá thân ái à!

"Dù sao thì trọng điểm là một mạng đổi một mạng."

--- Thế tại sao lại là con đi?!

Đối mặt với ánh mắt lấp lánh của cha cùng với mấy người anh em, con thứ ba lại đẩy kính.

"Mục đích của chúng ta là giúp người thân thoát khỏi uy hiếp của quái vật, cho nên cách đơn giản nhất chính là đưa một người đến lâu đài đó. Người này phải trí dũng song toàn mới có hi vọng sống sót từ tay quái vật trở về."

"Baba thì khỏi nói, Mộc Tranh cũng bị loại, Văn Châu là người thừa kế thương hội, giờ chỉ còn lại Diệp Tu, Tiểu Chu và con."

"Bàn về trí dũng song toàn thì đại ca không có vấn đề, nhưng con sợ anh ta vừa mở miệng đã kéo thù hận rồi bị quái vật đập chết tươi."

"Tiểu Chu thì, mọi người tin tưởng em ấy có thể... thuyết phục được đối phương thả mình về sao?"

-- Nói rất có lý, bọn ta không thể phản bác.

"Cho nên chỉ có tỷ lệ thành công của con là cao nhất."

Trương tam thiếu tổng kết.

"Hiện tại cách thời hạn hai mươi tư tiếng còn mười hai tiếng ba mươi hai phút, con phải bắt kịp thời gian xuất phát."

& & &

Hổ con Tống Kỳ Anh canh giữ khu đất trống trong rừng, quạ đen Trương Giai Lạc buồn bực bay tới bay lui trên đầu nó.

"Thật sự sẽ đến sao? Đừng nói là bị cho leo cây rồi nhé? Chẳng lẽ thật sự phải giết cả nhà à? Nói đùa thôi ha? Tuy rằng chúng ta giết người rất chuyên nghiệp nhưng như thế thì không tốt lắm? Bá Đồ là quân nhân chân chính chứ không phải sơn tặc, chưa bao giờ lạm sát người vô tội...."

-- Tiền bối Trương Giai Lạc, thiết lập nhân vật của ngài không lắm lời như này đâu...

Hổ con liếc quạ đen, tiếp tục nghiêm túc ngồi giữa khu đất trống.

Trương Giai Lạc đột nhiên im bặt, phành phạch đậu xuống tán cây gần nhất.

"Đến rồi! Đến rồi!"

Tiếng móng ngựa dồn dập lại gần, chớp mắt một bóng người đã xuất hiện.

-- Hình như hơi sai sai?

-- Kệ vậy, cứ đưa về rồi nói!

Tống Kỳ Anh dẫn đường, cây cối trước mặt tách thành một lối mòn. Một người một ngựa bám theo hổ con chạy về phía cuối khu rừng, trên đầu còn có một con quạ đen lượn lờ.

Quạ! Quạ!

Lúc Trương Tân Kiệt bước chân vào lâu đài, cảnh tượng bị động vật nhỏ đuổi theo tò mò quan sát lại lặp lại.

Đám Bá Đồ xì xào bàn tán: Có gì đó sai sai?!!

Có điều những cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là --

Vội nhóm lửa nấu cơm a a a a a a

Một đám như ong vỡ tổ ùa về phòng bếp và các kho chứa đồ.

Trương Tân Kiệt im lặng nhìn khung cảnh gà bay chó chạy xung quanh, lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn: Rất tốt, đến đúng giờ như kế hoạch.

Bữa tối đón khách diễn ra trong bầu không khí hữu hảo... mới là lạ!

Khách nhân ngồi ở đầu chiếc bàn dài, thuần thục sử dụng dao dĩa, cùng với một đám động vật nhỏ hai mắt sáng quắc tranh đồ ăn. Tướng ăn ưu nhã cùng với dách dùng dao dĩa nền nếp như sách giáo khoa thể hiện được giáo dưỡng tốt đẹp của cậu, vẻ ung dung khi giành đồ ăn cùng với "chiến tích" phong phú biểu thị sức chiến đấu xuất sắc, đống vỏ xương ngày càng chất cao trước mặt ám chỉ hắn bụng dạ rộng rãi. Dùng bữa xong, cậu vẫn khách quan mà không mất lịch sự phê bình mùi vị món ăn, lại đưa ra ý kiến cải thiện một số chi tiết, nhận được những cái gật đầu liên tục của nhóm khỉ con trong bếp, thể hiện một cách hoàn mỹ năng lực và phong độ của một kẻ sành ăn.

-- Nếu như hắn không mặc một bộ váy dài.

-- Hoặc giả như, hắn không phải nam.

Mặt mũi Hàn Văn Thanh xám ngoét nhìn bông hồng cài trên áo của vị khách lạ mặt.

"Nói nghe xem, ngươi lấy đâu ra tự tin mình có thể giả nữ?"

Công bằng mà nói, tiểu tử này trông cũng không đến nỗi, thân thẳng như trúc, nhã nhặn tuấn tú. Nhưng, dù gì cũng vẫn là một tên đàn ông cao xấp xỉ Hàn Văn Thanh! Đàn ông có cái gì hắn đều có, không nên có hắn cũng không có. Mặc cái váy liền xông tới, cả độn ngực cũng lười, như này là coi người khác mù hay sao?!!

Trương Tân Kiệt đẩy kính.

Rất lâu về sau, động tác này của hắn được Bá Đồ lí giải thành "Không có lí ta cũng sẽ bịa ra lí để thuyết phục ngươi".

"Ngài yêu cầu cha ta đưa đứa con gái duy nhất của ông tới, nhưng em gái của ta không đến được. Vì biểu đạt sự tôn trọng tối thiểu đối với ngài, ta mượn của em ấy một bộ váy."

Trương Tân Kiệt cầm khăn ăn khẽ lau khóe miệng, bình tĩnh đáp.

-- Tuy rằng váy dài của con gái bị ngươi mặc ngắn lên tận đầu gối, nhưng khóa kéo trên eo không nứt toạc ra, quả thực là liều.

Đám động vật nhỏ ăn uống no đủ mang theo tâm trạng phức tạp vây xung quanh.

Công tước đại nhân cảm thấy đối phương có quá nhiều vấn đề nhưng không biết phải hạ miệng từ đâu, ngồi ở đầu bàn đối diện, hai vuốt chắn cằm. Cặp mắt hổ phách khuất trong bóng tối lóe ra ánh sáng lạnh buốt. Hắn trừng cái tên đang ung dung điềm tĩnh ngồi đối diện, thử tìm dấu vết trên bộ mặt tuấn tú kia.

"Em gái của ngươi chết rồi?"

"Em gái của ta rất khỏe mạnh."

"Tàn?"

"Tứ chi kiện toàn."

"Đã gả?"

"Gái lớn chưa chồng."

"Vậy thì sao nàng không đến?!" Hàn Văn Thanh đập bàn.

Bá Đồ chim muông tan tac, lẩn như trạch.

"Bởi vì nàng có đến cũng vô dụng."

"Ngài thu lưu cha ta, cũng cho hắn đồ ăn. Nếu không phải ông ấy hái hoa hồng của ngài, ngài hẳn là sẽ không làm khó ông."

Sinh viên xuất sắc trường y - biệt danh "Kiệt tâm bẩn" - phân tích rõ ràng mạch lạc.

"Nghe qua thì có vẻ hoa hồng rất quan trọng với ngài, nhưng ngài lại trồng nó ở ven lối đi tùy người ngắt hái, rõ ràng nó không hề quý giá như ngài nói."

"Đến tận lúc cha ta sắp đi, ngài mới biết được ông có con gái."

"Mà lí do ngài yêu cầu con gái của ông ấy đến đây là để một mạng đổi một mạng."

"Đồng thời, ngài lại để ông giữ đóa hoa "vô cùng quan trọng" bị hái xuống để dẫn đường."

"Đây là biến số rất lớn. Người có đến hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cha tôi. Ông bị ngài dọa chết khiếp, rất có khả năng sẽ đưa cả nhà chuyển đi nơi khác, vĩnh viễn không quay lại. Nói từ góc độ đầu tư, ngài thả ông ấy về, nguy cơ vừa mất hoa vừa không chiếm được người cực cao. Nhưng ta cảm thấy, cho dù không ai đến ngài cũng sẽ không thật sự vì một đóa hoa mà hưng sư động chúng đến nhà ta 'thăm hỏi'."

"Bởi vì đóa hoa kia căn bản không quan trọng."

"Ngài không hề có ý định lấy mạng ai cả."

"Ngay từ đầu, ngài đã không định giết cha ta."

-- Ngươi nói rất có lý, ta không còn lời nào.

Cảm thấy bước tiếp theo đối phương sẽ chỉ thẳng mũi mình mà mắng "Chân tướng chỉ có một" "Sao ngươi có thể hù dọa cha ta" "Đáng xấu hổ", Hàn Văn Thanh khó xử hạ thấp đầu một xen ti. Trước kia quang minh lỗi lạc rong ruổi chiến trường, giờ lại đi bắt nạt người già vô tội, không biết giấu mặt đi đâu.

"Nhưng, ta sinh ra trong một gia đình thành thực, đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện. Ngài chỉ muốn một cái mạng thôi. Đều là mạng, ta cảm thấy của ta hay của em gái ta đều như nhau."

-- Kìa?!

Hàn Văn Thanh không khép được miệng, sững sờ nhìn đối phương. Khoan, ngươi tính nói gì?! Liên quan gì đến đống ngươi vừa mới phân tích không?

"Nếu đã giống nhau, vì sao không chọn cái có lợi hơn? Ta có đầy đủ chứng cứ chứng minh ta thích hợp hơn em gái ta."

-- Hoàn toàn không giống tí nào hết! Ngươi không thích hợp!! Thật đấy!

Các cư dân Bá Đồ biết rõ nội tình tập thể gào thét trong lòng.

Khách nhân tiếp tục nói.

"Ta có năng lực tự lập, không cần người chăm lo việc sinh hoạt; là một người đàn ông, ta cũng không cần ai bảo vệ. Nếu là một cô gái, hẳn sẽ đem đến cho các ngươi rất nhiều phiền toái?"

-- Bọn ta không sợ phiền toái!

"Em gái ta chỉ là một học sinh trung học bình thường, hoàn toàn không có bất cứ một kĩ năng chuyên nghiệp nào. Mà ta là sinh viên y khoa đã bắt đầu thực tập ở bệnh viện chính quy, có kinh nghiệm thực tiễn phong phú cùng tri thức lí luận, có thể đảm nhiệm vai trò bác sĩ. Thứ ta nói thẳng, hoàn cảnh vệ sinh của nơi này khá tệ, cần người chuyên nghiệp đến chỉ đạo các ngươi làm công tác phòng trừ bệnh."

Hắn vừa nói vừa chỉ đám gia cụ trang trí "lâu năm không sửa dọn" xung quanh. Rèm cửa bụi mù, chú poodle trốn phía dưới hắt hơi một cái rõ to.

"Đồng thời, ta cũng có sở thích nghiên cứu nấu nướng. Dựa vào quan sát của ta, các vị ở đây đều vô cùng yêu thích mỹ thực, việc này khiến ta rất vui." Đang khi nói chuyện, khách nhân gật đầu với mấy đồng chí tranh giành bữa tối hung hăng nhất, hài lòng thấy chúng nó xấu hổ trốn vào trong góc. "Đồ ăn là trân bảo trời cao ban tặng cho chúng ta, thỏa thích thưởng thức chúng đồng thời sáng tạo ra càng nhiều mỹ vị là một trong những mục tiêu trọng đại của chúng ta. Dựa vào điểm này, ta tin tưởng mình có thể cống hiến một phần sức lực của mình cho sự nghiệp ăn uống của mọi người."

-- Tuy không rõ hắn đang nói cái gì, nhưng nghe có vẻ rất ghê gớm? Từ từ, chẳng lẽ chúng ta đã bị hắn thuyết phục rồi à?!

Công tước trừng đóa hồng trên áo của khách nhân, đờ đẫn.

Thực ra hắn chỉ bởi vì ra ngoài đi dạo không ăn được đồ ăn chín nên khó ở, tiện đường hù dọa cụ ông một chút mà thôi! Ai mà ngờ việc sẽ phát triển thành Bá Đồ sẽ phải thu nhận một tên đàn ông?!

Được rồi, ít nhất có nhân loại ở đây, mọi người mỗi ngày đều có thể ăn cơm canh nóng hổi, coi như cũng không tệ lắm?

"Trương Tân Kiệt. Sau này xin hãy giúp đỡ." Khách nhân nhanh chân đến bên cạnh chủ nhân, giơ tay.

Chủ nhà hơi chần chờ, đứng dậy... chìa móng vuốt.

"Hàn Văn Thanh. Hoan nghênh đến Bá Đồ."

Hàn Văn Thanh? Bá Đồ? Khá quen tai? Nghe được ở đâu rồi nhỉ?

Trương Tân Kiệt nhanh chóng vứt bỏ sự nghi hoặc ra khỏi đầu. Mượn cơ hội này cẩn thận quan sát "quái vật" mà cha nhắc tới.

Dáng vóc cao hơn mình nửa cái đầu, trừ đôi mắt vàng dựng thẳng đặc trưng của loài thú cùng với răng nanh dài, ngũ quan cơ bản vẫn duy trì đặc thù của người, đỉnh đầu có một đôi tai xù xù hơi tròn, sau lưng là chiếc đuôi dài đen vàng đan xen vung qua vung lại, phản ánh tâm trạng của chủ nhân. Dưới lớp quần áo thì không thể thấy chi tiết được, nhưng bốn móng vuốt lộ ở ngoài đều khớp với đặc thù của động vật họ mèo. Nói đơn giản, đây là một người đàn ông thành niên dung hợp đặc điểm của loài hổ... Bán thú nhân. Nếu chỉ đánh giá phần người thì ngũ quan của hắn nặng sát khí, khiến cho người khác sợ hãi. Nhưng nếu thêm vào bộ phận của động vật thì --

Tim thanh niên đập lỡ một nhịp.

Đại thần Trương Tân Kiệt cuồng lông nhung bày tỏ, tương phản manh! Quả thật không gì đáng yêu hơn!

Cậu ho khan một tiếng, quả quyết nắm lấy móng vuốt mang đệm thịt mềm mại đàn hồi kia.

"Cuối cùng, thứ lỗi cho sự vô lễ của ta, nơi này thiếu một thứ trí mạng, em gái của ta chắc chắn không thể sinh hoạt lâu dài ở đây!"

Công tước cùng toàn bộ chúng thú đều dựng thẳng lỗ tai.

Sắc mặt của khách nhân cực kỳ nghiêm túc tổng kết buổi hôm nay.

"Các ngươi không có băng vệ sinh."
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#5
"Cuối cùng, thứ lỗi cho sự vô lễ của ta, nơi này thiếu một thứ trí mạng, em gái của ta chắc chắn không thể sinh hoạt lâu dài ở đây!"

Công tước cùng toàn bộ chúng thú đều dựng thẳng lỗ tai.

Sắc mặt của khách nhân cực kỳ nghiêm túc tổng kết buổi hôm nay.

"Các ngươi không có băng vệ sinh."
Đúng là chí mạng thật :)))))
Trương Tân Kiệt nhanh chóng vứt bỏ sự nghi hoặc ra khỏi đầu. Mượn cơ hội này cẩn thận quan sát "quái vật" mà cha nhắc tới.

Dáng vóc cao hơn mình nửa cái đầu, trừ đôi mắt vàng dựng thẳng đặc trưng của loài thú cùng với răng nanh dài, ngũ quan cơ bản vẫn duy trì đặc thù của người, đỉnh đầu có một đôi tai xù xù hơi tròn, sau lưng là chiếc đuôi dài đen vàng đan xen vung qua vung lại, phản ánh tâm trạng của chủ nhân. Dưới lớp quần áo thì không thể thấy chi tiết được, nhưng bốn móng vuốt lộ ở ngoài đều khớp với đặc thù của động vật họ mèo. Nói đơn giản, đây là một người đàn ông thành niên dung hợp đặc điểm của loài hổ... Bán thú nhân. Nếu chỉ đánh giá phần người thì ngũ quan của hắn nặng sát khí, khiến cho người khác sợ hãi. Nhưng nếu thêm vào bộ phận của động vật thì --

Tim thanh niên đập lỡ một nhịp.

Đại thần Trương Tân Kiệt cuồng lông nhung bày tỏ, tương phản manh! Quả thật không gì đáng yêu hơn!

Cậu ho khan một tiếng, quả quyết nắm lấy móng vuốt mang đệm thịt mềm mại đàn hồi kia.
Quả đúng là thú zị :)))))
"Loại lời nói này quỷ còn không thèm tin. Mộc Tranh tuyệt đối không thể đi." Anh cả tỏ thái độ.

"Chúng ta hẳn nên dành thời gian đi thám thính tình hình quân địch. Nhân tiện, Mộc Tranh không thể đi." Anh hai mỉm cười.

"Rõ ràng cho cha ăn chùa uống chùa thỏa thuê, lại chỉ vì một đóa hoa mà đòi mạng người, không hợp logic. Tóm lại Mộc Tranh không thể đi." Anh ba thắc mắc.

Anh tư lặng lẽ giơ súng.

"Nhưng nếu em không đi, quái vật sẽ đánh tới." Em gái út nói.

"Tới một người giết một người, đến hai người xọc cả đôi." Anh cả nói.

"Chọc giận bọn ta là tội lớn." Anh hai mỉm cười (Anh zai này đọc nhầm kịch bản rồi à?)

"Bắt đầu từ bây giờ chuẩn bị phản kích." Anh ba nói.

Anh tư lặng lẽ cầm lên một khẩu súng nữa.

"Mấy anh đừng quên, đối phương không phải người." Em gái út chỉ đúng trọng tâm.

"Nhà chúng ta không có thầy trừ tà (ý trên mặt chữ)."
Kể ra có thầy nguyền thì đâu sợ quái vật nhỉ? Cơ mà nếu Tân Kiệt không chủ động đi thì khả năng cao là sẽ có đại chiến đấy :))))
Mà có 1 điểm mình không hiểu lắm, theo thiết lập Đới Nhiên Kỳ là tiên nữ mà Tiêu Thời Khâm là người phàm, đâu có liên hệ gì mà đầu truyện Hàn Văn Thanh lại đem Tiêu đại ra dọa nhỉ? Mà nếu có liên hệ thì đâu có phải sợ quái vật gì chứ, trực tiếp mời tiên nữ đến giải quyết cũng là 1 cách mà :))))
 

Bình luận bằng Facebook