Ongoing [Quân Tử Hằng Thường 2021] [Hàn Trương] Mồi lửa săn sói

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#22
17.

Không biết có phải vì Hàn Văn Thanh gặp ảo giác hay không, từ lúc Trương Tân Kiệt thân thiết với Lý Nghệ Bác rồi lại gặp “đồng bọn” Lucas lân la làm quen này, độ dày của da mặt càng ngày càng tăng, không chỉ ỷ vào việc Lucas nghe không hiểu tiếng Trung, công khai dùng ngôn ngữ trêu chọc gã, mà còn nhân lúc anh đang lái xe vươn tay ra sờ nắn bắp đùi anh, tìm cơ hội sàm sỡ. Ấy vậy mà khi đoàn người cắm trại ở bờ sông Aluvimi, cậu lại khôi phục vẻ bề ngoài ngụy trang rụt rè, chết sống không cho Hàn Văn Thanh cơ hội để gần gũi, khiến anh dỗi cả nửa ngày không nguôi.

Thế mà Trương Tân Kiệt làm như không có chuyện gì xảy ra chạy đi đánh bài với mấy gã tài xế lái xe tải. Mấy tài xế đều là thổ dân Bantu ở Congo, trình chơi bài siêu gà mà mặt thì lại siêu dày, không chỉ không ngại ngần chơi xấu mà còn lấy tên Trương Tân Kiệt kể mấy loại chuyện hài tục tĩu. Trương Tân Kiệt không hiểu tiếng Bantu nên chỉ lo chơi bài, càng về sau cũng thắng một số tiền xu lớn. Mấy câu chuyện tục tĩu trong mồm bọn tài xế ngày càng đi xa, Hàn Văn Thanh không thể nhịn được nữa, đi đến ngồi xuống bên cạnh Trương Tân Kiệt, hung hãn trừng bọn chúng.

Bầu không khí trong nháy mắt lặng như tờ, Lucas thấy tình hình không ổn nên ở một bên cười ha hả, “Người anh em cậu đừng chấp nhặt với bọn chúng làm gì…”

Trương Tân Kiệt ngẩn ra, cười lắc đầu với anh. Lucas thấy cậu không quan tâm, quay đầu sang nhìn về phía Hàn Văn Thanh, “Hàn, khi nào chúng ta có thể đến Nam Sudan?”

“Chắc cần khoảng một hai ngày nữa…Anh rất gấp sao?”

“Không có gì…Tôi chỉ hỏi thăm chút thôi.”

“Tuy rằng bây giờ chúng ta đã ra khỏi rừng mưa, sông ngòi ở tỉnh Phía Đông rất dày đặc, bây giờ lại là mùa mưa, tôi không cách nào lái xe nhanh hơn được nữa…”

“Tôi biết, an toàn là trên hết...”

Lucas làu bàu một câu, Hàn Văn Thanh không trả lời gã nữa, quay đầu sang nhìn Trương Tân Kiệt ở cạnh bên, tiếp tục theo dõi cậu đánh bài.

Lucas cũng nhìn ra điều gì đó, không nói thêm lời nào nữa, đứng dậy bảo mình sẽ đi xem đống cao su vàng bạc của mình. Kết quả gã chưa đi được mấy bước thì trời đột ngột mưa lớn.

“Trời đất, cái giống gì đây?”

Lucas bị mưa xối chạy bán sống bán chết, bọn tài xế cũng vội vã quăng bài đi, chạy đi núp ở trong lều, Hàn Văn Thanh ngắm nhìn bốn phía, vội vàng ngăn họ lại.

“Lều vải này không che nổi cơn mưa lớn như thế đâu! Mọi người vào trong xe đi, phòng hờ sông Uele lại triều cường,..”

“Tôi phải xem đống cao su của tôi…”

Lucas lẩm bẩm, đánh tiếng với tài xế rồi chạy về phía xa tải. Hàn Văn Thanh không chú ý đến gã nữa, kéo Trương Tân Kiệt quay về trong xe việt dã, khóa cửa xe lại, lấy một cái khăn ở dãy ghế sau, dúi vào trong lòng bàn tay Trương Tân Kiệt.





“Mau lau khô tóc đi, đừng để mình bị cảm.”

Trương Tân Kiệt nhận lấy khăn của anh, vò vò lung tung lên đầu mình, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hàn Văn Thanh cau mày nhìn khung cảnh bên ngoài kính chắn gió, bộ dáng như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

“Còn giận em sao?”

Trương Tân Kiệt chủ động sáp đến, lấy khăn xoa xoa gò má của anh, Hàn Văn Thanh bỗng nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của cậu.

“Nào có, anh làm sao mà hẹp hòi như vậy được?” Hàn Văn Thanh khoanh tay lại, bất dắc dĩ liếc cậu một cái, “Anh đang lo rằng nếu trời cứ mưa như vậy, ban đêm sẽ có triều cuồng, đến khi đó lái xe chắc chắn sẽ khó khăn hơn.”

Trương Tân Kiệt cũng nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi đáp, “Vậy thì chúng ta đừng ngủ? Ban đêm có chuyện gì bất trắc thì lập tức lên đường.”

“Em chịu nổi không?”

“Không sao mà, thức một buổi tối cũng không phải chuyện lớn gì…”

Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Thanh đã ấn cậu vào trong ngực mình, vỗ một phát lên gáy của cậu, “Ngủ.”

“Còn anh --------“

“Em quan tâm anh làm gì?” Hàn Văn Thanh thô bạo ngắt lời cậu, “Anh thức đêm canh đã quen rồi.”

“Chúng ta thay phiên nhau canh thì sao?”

“Bảo em ngủ thì em ngủ đi, sao mà lắm lời quá vậy?”

“Em chỉ muốn giúp anh thôi…”

“Không cần, mau ngủ đi…”

Gương mặt của Trương Tân Kiệt chôn trong ngực Hàn Văn Thanh, chẳng mấy chốc liền cảm thấy cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Bây giờ toàn thân hai người đều ướt sũng, da thịt kề sát khiến con người ta phân tâm, nhưng Trương Tân Kiệt lại ngủ say sưa, thậm chí cả mùi mồ hôi nhễ nhại trên người của Hàn Văn Thanh cũng làm cậu cảm thấy yên tâm vô cùng.

Cuối cùng, cậu bị đánh thức bởi cơn rung lắc dữ dội của chiếc xe, Hàn Văn Thanh đạp mạnh chân ga, lái chiếc xe trên đường trong cơn mưa như trút nước. Những giọt mưa lớn đập mạnh lên kính chắn gió tóe nước, khiến cho những gì trước mắt anh trở nên mờ mờ ảo ảo.

“Triều cường sao?”

“Ừ, “ Hàn Văn Thanh vội vàng liếc nhìn cậu một cái, “Không ngủ nữa?”

“Anh lái xe kiểu đó thì làm sao em ngủ được…”

Trương Tân Kiệt nhỏ giọng càu nhàu một câu, không mang ý trách móc gì, ấy vậy mà Hàn Văn Thanh vẫn nghiêm túc giải thích, “Thoát thân quan trọng hơn. Chốc nữa nước sông dâng lên, muốn chạy cũng không kịp.”

“Em biết mà…” Trương Tân Kiệt nhỏ giọng đáp, gò má hơi nóng lên, “Bọn Lucas có thể đuổi theo kịp không?”

“Đừng quan tâm đến bọn chúng làm gì, mấy thằng tài xế kia đều là tay già đời, không đến mức không xoay xở được trong cơn mưa này.”





Cuối cùng, xe của bọn họ đến gò đất cao gần khúc thượng lưu sông Uele, chân trời ở phía Đông cũng lộ ra chút tia sáng. Thành quả hối hả cả đường này là quãng đường đến biên giới Nam Sudan chưa đến nửa ngày, Lucas xuống xe lập tức khua tay múa chân, hỏi Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt có muốn vào nhà gã trong thị trấn Yambio ở gần biên giới không.

“Bỏ đi, “ không cần chờ đến khi Hàn Văn Thanh mở miệng, Trương Tân Kiệt đã lắc đầu, “Không phải anh đang rất gấp sao?”

Lucas cười gượng gạo hai tiếng, gật đầu thuận theo, ngẩng đầu phóng tầm mắt về nơi xa xăm, lẩm bẩm trong miệng.

“Đã lâu rồi anh chưa về nhà sao?”

Trương Tân Kiệt thấy dáng vẻ này của anh thì lại có chút mềm lòng, quay đầu liếc Hàn Văn Thanh lập tức bắt gặp anh đang ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút buồn bã.

“Đúng thế. Nhưng mà công việc của chúng tôi là như thế đó, chạy ngược chạy xuôi, một năm cũng không về nhà được mấy lần…” Lucas lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh, chỉ vào hai mẹ con ở trên màn hình cho Trương Tân Kiệt nhìn, “Nè, đây là vợ và con của tôi, hơn nửa năm rồi tôi chưa gặp bọn họ nữa…”

Trương Tân Kiệt ngạc nhiên chăm chú nhìn màn hình, đột nhiên nghĩ đến cha mẹ đang ở Trung Quốc cách xa vạn dặm, sống mũi bỗng dưng chua xót. Hàn Văn Thanh quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ, nặng nề thở dài.

“Nếu không sợ chậm trễ chuyến đi, anh có thể quay về gặp gia đình.”

Trương Tân Kiệt cũng gật đầu phụ họa, Lucas lại hắc hắc cười hai tiếng, cất điện thoại lại vào trong túi.

“Thôi bỏ đi, chờ chạy xong chuyến này, tôi cỏ thể ở nhà rất lâu rồi…”

“Tùy anh thôi.” Hàn Văn Thanh sững lại một lúc, cuối cùng nhíu mày gật đầu.

“Vậy chúng ta mau chóng tiếp tục đi thôi?”

“Đi kiểm tra cao su của anh có bị ướt hay không trước đã.”

“Đúng rồi, trời ơi…”

Lucas gào thét cứ như một con chó săn phóng đến một chiếc xe tải, Hàn Văn Thanh quan sát bóng dáng của gã, thở dài, gọi Trương Tân Kiệt ở chỗ này chờ anh rồi đi đến một chiếc xe tải khác.

“Cần phụ giúp một tay không?”

“Em về xe ngồi đợi đi.”

Hàn Văn Thanh kiểm tra xong thùng xe của chiếc đầu tiên rồi tiến vào trong thùng xe của một chiếc khác, xốc tấm vải dầu lên, quan sát tỉ mỉ đống cao su này. Đột nhiên, một ánh sáng trắng kỳ lạ lóe qua trước mắt anh, nghi ngờ rằng nước đã tràn vào trong thùng nên anh nhấc nắp thùng lên, khua tay ở trong đống cao su.

“Địt mẹ, cái thứ chó này…”

Cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi chửi thề một tiếng ------- dưới đáy cao su, từng hộp ngà voi được xếp dày đặc, tỏa ra tia sáng lấp lánh bên trong thùng xe tối tăm u ám.
 
Last edited:

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#23
18.

Cuối cùng, đoàn xe của bọn họ không dừng lại ở Yambio mà đi một đường hướng về phía Bắc, đi theo hành trình Trương Tân Kiệt đã quyết định, rời tỉnh Tây Xích Đạo và thẳng tiến đến tỉnh Hồ. Dọc đường đi, Hàn Văn Thanh im lặng không nói câu nào, ngược lại Trương Tân Kiệt xoay người, tựa người vào lưng ghế dựa, tám chuyện với Lucas vô cùng hào hứng.

“Mười năm trước tôi đã di dân từ Tây Ban Nha đến châu Phi, lúc đầu tôi đầu tư vào dầu mỏ, lúc sau khi Nam Sudan và Sudan xảy ra xung đột, chính phủ đóng hết tất cả các giếng dầu, tôi thật sự không thể cầm cự được nữa nên chuyển sang buôn bán cao su…”

“Anh sống ở đây quen chưa?”

“Cũng được…” Lucas cười hắc hắc, trong mắt lộ ra chút cảm xúc nhớ nhà, nhưng chốc lát đã biến mất tăm, “Lúc mới đến đây đúng là không quen thật, từ từ rồi cũng quen. Lúc kinh doanh cao su bị ế, tôi mới đi phượt lên Bắc Phi, băng qua Địa Trung Hải là đến quê hương của tôi rồi…Tôi và vợ gặp nhau ở Casablanca, cậu có xem bộ phim đó chưa? Có một bài hát trong đó…”

“As Time Goes By, tôi biết hát bài đó.”

Nói rồi, Trương Tân Kiệt nhẹ giọng ngâm nga ca khúc, Hàn Văn Thanh tiếp tục lái xe, thoáng nghe được một câu “You must remember this, A kiss is still a kiss", cau mày, trong lòng như thể có một tảng đá, không sao bỏ xuống được.

Lucas cũng khẽ ngâm theo, Hàn Văn Thanh chỉ đành lái xe đến tỉnh Hồ trong bầu không khí khó chịu này, tâm trạng Trương Tân Kiệt hình như rất vui vẻ, sau khi đoàn người vào quán trọ liền ngân nga đi tắm rửa sạch sẽ. Hàn Văn Thanh nằm xoài ở trên giường, nghe thấy tiếng nước và tiếng ca đứt quãng trong phòng tắm, chăn đệm thì tỏa ra mùi mốc nhàn nhạt càng làm anh đứng ngồi không yên.

Anh thậm chí cũng không chú ý đến Trương Tân Kiệt ra khỏi phòng tắm khi nào, đến tận khi đối phương quỳ gối trên ván giường của anh, quan sát anh từ trên cao xuống.

“Khó chịu à?” Trương Tân Kiệt đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên trán anh, “Trong lòng có vướng mắc gì sao?”

Hàn Văn Thanh đột nhiên nắm lấy bàn tay kia, bật người ngồi thẳng dậy, vẫn còn nhíu mày, hai mắt yên lặng nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt.

“Nghĩ đến chuyện trước kia sao?”

Trương Tân Kiệt đột nhiên nghĩ đến những gì Hàn Văn Thanh đã trải qua ở biên giới giữa Kenya và Nam Sudan, bỗng chốc trong lòng cũng rối bời, cậu chậm rãi nhích người gần bên Hàn Văn Thanh, nhẹ nhàng vuốt lấy gò má của anh, môi khẽ khàng đặt lên trên khóe môi của anh.

Hàn Văn Thanh lại đột nhiên thở dài, đưa tay đặt lên trên vai của Trương Tân Kiệt, đẩy cậu ra một chút, nhìn thẳng vào hai mắt của cậu với ánh mắt do dự hiếm thấy.





“Trương Tân Kiệt anh có lời muốn nói với em.”

“Sao anh?”

“Anh sẽ liên hệ giúp em một người dẫn đường nữa, em và người đó đi với nhau.”

“Tại sao chứ?”

Trương Tân Kiệt sửng sốt, nửa buổi sau vẫn chưa thể bình tĩnh, như thể đã bị cuốn sạch tâm trí.

“Đừng hỏi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai xuất phát càng sớm càng tốt, đừng làm trễ lịch trình.”

Nói rồi, anh xoay người bước xuống giường, không nhìn lấy sắc mặt ngạc nhiên của Trương Tân Kiệt, định ra khỏi phòng. Trương Tân Kiệt bật dậy ra khỏi giường, chộp lấy cổ tay của anh.

“Ý của anh là sao?”

“Không có ý gì cả,” Hàn Văn Thanh như trước đứng quay lưng với cậu, giọng điệu vô cùng chắc nịch, “Cuộc trao đổi này tôi không muốn làm nữa, tiền tôi cũng không cần, cậu đi mau đi.”

“Em đã chọc anh giận lúc nào?” Trương Tân Kiệt rặn ra một câu, cậu cảm thấy cổ họng mình như đang đỏ lửa, “Ngày hôm qua vẫn còn tốt mà, sao hôm nay anh lại trở mặt?”

“Đừng hỏi nữa, mau ngủ một giấc đi, tôi đi liên hệ một người dẫn đường mới giúp cậu.”

“Không được!” Trương Tân Kiệt vẫn nắm chặt lấy cổ tay của anh, khi mở miệng câu từ lộn xộn thi nhau nhảy ra bên ngoài, “Anh phải giải thích cho em, đây đâu phải là anh đâu? Khế ước tinh thần căn bản nhất đâu? Sao anh lại có thể nói không giữ lời chứ?”

“Tôi nói không giữ lời đấy, sao?” Hàn Văn Thanh không nhịn được quay đầu lại, tức giận trừng lấy cậu, dọa hết thảy câu nói của Trương Tân Kiệt trôi ngược vào trong họng, “Tôi nói cậu đi nhanh lên thì cậu đi đi, đừng ở đây nói nhảm nữa, cậu muốn tôi đuổi cậu đi à?”

“Dựa vào cái gì chứ!” Trương Tân Kiệt chỉ cảm thấy vành mắt đau xót, vô thức gào lên, “Anh nói đi! Làm gì ai như anh không hiểu gì cả… Anh coi em là cái gì? Mối quan hệ của chúng ta rốt cuộc là cái gì?”

Hàn Văn Thanh không nói lời nào nhìn cậu, một lúc sau mới giơ tay lên, dùng mu bàn tay giúp cậu chùi hàng nước mắt trên má.

“Tôi rất vui khi gặp được cậu,” anh cuối cùng do dự mở miệng, khuôn mặt vẫn lạnh băng như sắt thép, “Nhưng cậu tội gì tiếp tục lãng phí thời gian ở bên cạnh tôi, mau quay về nước Mỹ đi, lo mà làm nghiên cứu, sống cuộc đời của cậu…”

“Anh…”

Trương Tân Kiệt nghiến chặt răng, sau khi miễn cưỡng nhả ra một chữ thì người khi bị bịt chặt đường hô hấp, há hốc mồm, thở hổn hển một cách khó khắn, phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Ấy vậy, Hàn Văn Thanh vẫn không hề dao động. Anh nắm lấy mu bàn tay của cậu rồi kéo nó ra, đầu không ngoảnh lại nhìn mà ra khỏi phòng, đóng cửa lại.





“Hai người cãi nhau sao?”

Lucas ló đầu ra khỏi phòng, hiếu kỳ hỏi Hàn Văn Thanh. Thế nhưng Hàn Văn Thanh không có tâm trạng trả lời lại, đút tay vào trong túi, đi ra khỏi nhà trọ. Lucas ở sau lưng trố mắt nhún vai, trở về trong phòng, lách cách khóa cửa lại.

Hàn Văn Thanh luẩn quẩn trên đường cái không có mục đích, hết lần này tới lần đến lần khác mò lấy điện thoại, bật màn hình lên, nhìn chăm chú một hồi rồi cất nó lại trong túi.

Trong điện thoại di động của anh lưu rất nhiều số điện thoại, giờ phút này anh lại không muốn mình bấm bất kỳ số nào. Sau một buổi chiều đi dạo lung tung trên đường, anh cuối cùng nương theo ánh trăng quay về nhà trọ. Lúc đẩy cửa ra, lọt trong tầm mắt anh là Trương Tân Kiệt đang cuộn mình trong chăn, gói mình lại như một con nhộng.

Hàn Văn Thanh rón ra rón rén đi ngang qua, cúi đầu quan sát cậu rồi khẽ khàng đặt mình xuống một bên khác của cái giường, chăn cũng chả buồn đắp, trực tiếp nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ.

Trương Tân Kiệt lại đột ngột trở mình nghiêng người, chống nửa thân trên, trừng mắt nhìn chằm chằm gò má của anh.

“Hàn Văn Thanh em có việc muốn hỏi anh.”

“Hửm?” Hàn Văn Thanh vốn tính giả bộ ngủ lại ma xui quỷ khiến đáp lời.

“Có phải anh có chuyện gì đó giấu em không?” Cậu liếm lấy môi mình, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Có phải anh…lại nghĩ đến chuyện trước kia không?”

“Cậu hỏi mấy cái này để làm gì?”

Trương Tân Kiệt chậm rãi nhích người về phía anh, đưa mặt mình tiến gần lại khuôn mặt của anh, cách khóe môi của anh một khoảng chỉ chừng có một tấc.

“Em chỉ là…không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, rõ ràng chúng ta có thể cùng nhau gồng gánh, sao anh cứ mãi đem mọi thứ ôm hết về phía mình vậy?”

“Cậu không hiểu đâu-----“

“Vậy thì anh phải nói với em chứ, “ Trương Tân Kiệt ngắt lời anh, giọng điệu chưa bao giờ cứng rắn như vậy, “Anh không nói em sẽ không bao giờ hiểu được.”

Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng bật người ngồi dậy, suýt chút nữa hất Trương Tân Kiệt sang một bên, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên thì bắt gặp vành mắt tràn đầy tơ máu đỏ tươi của Hàn Văn Thanh.

“Sao em phải hỏi những thứ này?”

“Bởi vì em yêu anh.”

“Em-------“ Hàn Văn Thanh cắn răng, yên lặng nhìn cậu, hồi lâu sau mới chậm rãi thở dài.

“Con mẹ nó em đúng là một thằng ngu mà, “ anh nghiến răng nghiến lợi phun ra câu này, rồi bất ngờ phát hiện mình không còn chút hơi sức nào, “Lucas không phải là người tốt đẹp gì, em theo anh sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Trương Tân Kiệt sững sờ, trong đồng tử dường như phát sáng lấp lánh ở trong bóng đêm tối tăm, Hàn Văn Thanh tức giận lườm cậu, định tiếp tục nói thêm một câu, Trương Tân Kiệt đột nhiên giơ tay đập một phát lên ngực anh, tức mình mắng to, “Hàn Văn Thanh con mẹ nó anh bị bệnh hay gì? Anh đuổi em đi chỉ vì cái này? Não anh bị úng hay sao vậy?”
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#24
Oa, có biến :cry: Hàn đội, anh đuổi người ta đi, một lần nữa muốn quay về kịch bản cũ, cuộc đời cũ hay sao??
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#25
CHÚC MỪNG SINH NHẬT TRƯƠNG PHÓ ĐỘI
PJ QUÂN TỬ HẰNG THƯỜNG 2021
Mãi một tình iu với anh :omtim

______________________________________________​

19.

Hàn Văn Thanh sững sờ trước lời trách mắng thẳng mặt của cậu, hé miệng tính phản bác đôi câu nhưng Trương Tân Kiệt đã siết lấy cổ áo của anh, hung hăn trợn mắt trừng anh, lạnh lùng hỏi

“Gã ta không phải là người tốt là chuyện gì? Rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu hả? Nói rõ ràng mau!”

Hàn Văn Thanh cảm thấy bản thân không còn cách nào khác, anh nắm lấy mu bàn tay của cậu kéo ra, nhưng không buông ra mà niết từng đầu ngón tay của cậu, thở dài, kể lại từ đầu đến đuôi những gì mình chứng kiến ở trong xe tải hôm đó cho Trương Tân Kiệt nghe. Trương Tân Kiệt ngồi đối diện anh, tay nắm lại chống lấy cằm, bộ dáng như đang có điều gì đó cần suy nghĩ.

“Chúng ta nghĩ biện pháp đối phó gã thử xem?” Trương Tân Kiệt nhíu mày, “Báo cảnh sát có tác dụng không?”

“Không,” Hàn Văn Thanh nhịn xuống lắc đầu, “Cảnh sát sẽ không quan tâm đâu, an ninh trật tự ở Nam Sudan trước giờ luôn phức tạp.”

“Vậy chúng ta hãy nghĩ cách khác xem sao… Tỷ như, khi kiểm tra trước khi qua cửa khẩu, làm cách nào đó để nhân viên hải quan kiểm tra gã?”

“Kiểm tra ở cửa khẩu Nam Sudan về cơ bản đều vô dụng, cho tiền là có thể qua rồi.”

“Vậy thì hải quan Ai Cập có tra được không? Ai Cập cũng là một trong những quốc gia cấm vận ngà voi…”

“Trương Tân Kiệt em ngu đủ chưa?” Hàn Văn Thanh rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, vỗ một phát lên vai cậu làm cả người cậu run lên, “Ai bảo em bày ra cái chiêu vờ ngủ này trước mặt anh? Anh đã bảo em đi nhanh lên, ngày mai lên đường đi Ai Cập, sau đó mau chóng trở về Mỹ rồi mà.”

Trương Tân Kiệt không nói lời nào nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không biết đang giận dỗi hay là đau lòng, cuối cùng Hàn Văn Thanh bị cậu trừng không chịu nổi nữa, giơ tay vỗ đầu cậu một cái, rồi thuận tay xoa xoa mái tóc rối bời vì lăn lộn trong chăn gối.

“Em chưa từng đối mặt với những tên buôn lậu này nên không biết bọn chúng nguy hiểm như thế nào. Vì sao gã phải tìm anh hộ tống chúng nó? Cũng là vì gã biết kiểm tra ở cửa khẩu Ai Cập sẽ không dễ gì cho chúng nó đi qua, đến lúc đó gã chắc chắn sẽ để anh ra tay… Lúc đó sẽ là lúc mày chết tao sống, em tội gì phải dấn thân vào chứ.”

“Vậy em càng không thể bỏ anh ở lại được.”

“Em ----- “

“Anh lại muốn chửi em ngu nữa à?” Trương Tân Kiệt liếc anh, “Em thấy anh mới ngu đó, rõ ràng chúng ta có thể cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết, thế mà anh lại coi em người ngoài, đúng không?”

Hàn Văn Thanh nhìn cậu chòng chọc hồi lâu, cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, ôm Trương Tân Kiệt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve ót cậu.

“Anh không muốn liên lụy đến em,” giọng của Hàn Văn Thanh trầm xuống, nghe khàn vô cùng, “Anh là thằng du côn dính bùn dính đất, còn em…”

Trương Tân Kiệt chôn mặt mình trong ngực anh, bật cười thành tiếng, “Vậy em sẽ làm du côn cắc ké với anh.”

Hàn Văn Thanh kéo cậu ra một chút, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng rồi Trương Tân Kiệt đã chống vai anh hôn lên. Trong khoảnh khắc môi lưỡi quấn quít, cánh tay của Hàn Văn Thanh vòng qua eo cậu, ôm thật chặt.

Bọn họ tiếp tục ôm hôn và lăn vào trong chăn, Hàn Văn Thanh vội vã đá văng cái chăn vướng víu, duỗi tay kéo quần của Trương Tân Kiệt xuống. Trương Tân Kiệt ngưỡng mặt lên, đưa tay đặt lên gáy của anh, cậu dường như cảm nhận được dòng máy đang chảy dưới làn da ấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tân Kiệt vẫn đi chung với Hàn Văn Thanh, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với Lucas như thể không có chuyện gì xảy ra. Hàn Văn Thanh cảm thấy xấu hổ với độ mặt dày và tố chất tâm lý của cậu nên chỉ lo chúi đầu lái xe, mặc Trương Tân Kiệt tự tung tự tác, tám chuyện trên trời dưới đất với Lucas.

“Hai người hôm qua cãi nhau sao? Tôi thoáng nghe được vài câu…”

“Ừ,” Trương Tân Kiệt đáp vô cùng tự nhiên, “Lúc bàn hành trình sắp tới chúng tôi có chút mâu thuẫn, tôi định đi theo kế hoạch ban đầu, anh ấy lại cảm thấy bây giờ ở biên giới Sudan đang chiến tranh triền miên nên đề nghị tôi nên đi đường vòng…”

“Vậy hai người bàn luận đến đâu rồi?”

“Vẫn nên đi đường vòng thì hơn,” Trương Tân Kiệt thản nhiên xòe tay ra, “Tiền cũng đã trả thêm rồi, tôi không quan tâm đến chuyện mất thời gian lắm, đảm bảo an toàn của mọi người trước rồi nói sau…”

“Cũng đúng, cao su dễ cháy, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Lucas cười và nháy mắt với cậu, đột nhiên chuyển chủ đề, “Tôi nghe nói Trung Quốc có câu, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa…”

Trương Tân Kiệt đột nhiên sững người, không để ý gò má của mình đã ửng đỏ hơn nửa, tim Hàn Văn Thanh bỗng hẫng nhịp, tay cầm bánh lái siết lại, có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh trên mu bàn tay.

“Anh có nghiên cứu văn hóa Trung Quốc sao?”

“Đương nhiên rồi… Bây giờ đâu đâu ở châu Phi cũng có người Trung Quốc…”

Lucas tiếp tục nói chậm rãi, khi đề cập đến “mánh khóe” kinh doanh ở châu Phi mà mấy người đồng hương (*) đã dùng, Trương Tân Kiệt cũng không thấy ái ngại, vẫn đùa giỡn với gã đôi câu, “Anh đã từng mắc bẫy sao?”

(*) ở đây chỉ đồng hương của Trương Tân Kiệt, tức người Trung Quốc.

“Đúng vậy,” Lucas cười tự giễu, “Ở châu Âu làm ăn không qua nổi người Do Thái, ở châu Phi làm ăn không lại người Trung Quốc, tôi cũng đủ thất bại…”

Sau khi tiến vào Nam Sudan, phong cảnh bên ngoài cửa sổ dần dần thay đổi từ rừng mưa sang thảo nguyên. Đường đi vừa rộng rãi vừa bằng phẳng, trừ mấy thôn xóm xuất hiện như những cây nấm đột ngột trồi dậy sau cơn mưa ra thì hầu như không có ai xung quanh cả. Hàn Văn Thanh lái xe cũng thuận lợi không ít, sau khi đi hồi lâu, xe việt dã dừng lại ở gần biên giới Bentiu, đoàn người đi vào một ngôi nhà như thể mình vốn ở đây vậy.

Có lẽ vì cuộc chiến ở biên giới, trên mấy con đường ở Bentiu thỉnh thoảng lại có vài toán lính đi qua, tài xế ba chiếc xe tải tụ lại xì xào bàn tán với nhau, mí mắt Trương Tân Kiệt cứ giật giật, suy nghĩ thay đổi liên tục.

“Nếu không các anh đến nhà trọ trước đi? Tôi đi mua ít đồ ăn…”

Vừa dứt lời, Lucas lập tức cười hì hì lại gần cậu, khoác tay qua ôm cổ cậu, “Tôi đi chung với cậu ha, tôi tương đối hiểu rõ khu này…”

“Không cần đâu,” toàn thân Trương Tân Kiệt cảm thấy khó chịu khi bị gã ôm lấy, song cậu cũng không vội tránh ra, tiếp tục điềm tĩnh cười với gã, “Tôi cảm thấy an ninh trật tự ở khu này không tệ lắm, với lại có nhiều lính như thế này…”

“Thằng ngốc này, khắp đường đều là lính tức là nơi này sắp khai chiến rồi, tôi không an tâm để cậu đi lang thang khắp nơi một mình,” gã vỗ vai Trương Tân Kiệt, lại nháy mắt với Hàn Văn Tahnh, “Hàn, cậu về phòng trước đi, chúng tôi đi một chút rồi về liền.”

Hàn Văn Thanh bình tĩnh khóa cửa xe lại, nhún vai với hai người họ, “Tôi đi cùng hai người.”

Mặt Lucas thoáng qua chút kinh ngạc, gã lập tức nhiệt tình vẫy tay với anh, “Vậy thì tốt rồi! Gọi mọi người đi ăn một bữa thật ngon, sau đó chúng ta cùng nhau đi mua chút lương khô, mang theo để ăn trên đường đi…”

Tốp người rẽ vào một quán ăn nhỏ, gọi một bàn toàn thịt cá, ăn bữa thịnh soạn nhất trong chuyến đi này. Miệng Lucas dính đầy dầu mỡ, Trương Tân Kiệt lại vô cùng lo lắng, thừa dịp Lucas còn cắm đầu ăn cơm thì ra tín hiệu với Hàn Văn Thanh.

“Anh làm?” Cậu dùng khẩu hình hỏi Hàn Văn Thanh.

Đối phương lắc đầu, cũng dùng khẩu hình đáp lại cậu, “Gã mang súng.”

Trương Tân Kiệt xuôi theo ánh mắt của anh cúi đầu liếc qua thì thấy một khúc bao da lộ ra bên dưới vạt áo khoác xám khói của Lucas, thoạt nhìn như một tên cao bồi miền Tây nước Mỹ.

Trong phút chốc cậu liền hiểu rõ vì sao Hàn Văn Thanh phải đi theo, lúc tìm ra nguyên nhân trong lòng lập tức sáng tỏ ------- hóa ra Lucas đã phòng bị từ trước.

Chuyến đi này, chắc chắn sẽ không suôn sẻ. Cậu khẽ gật đầu với Hàn Văn Thanh, cúi đầu, tiếp tục chén đống thức ăn trước mặt mình.

Lúc này, Lucas bỗng nhiên quay đầu, nâng ly với hai người Hàn Trương, “Nào, lấy trà thay rượu, cạn ly vì chặng đường này của chúng ta.”

Trương Tân Kiệt ung dung bình tĩnh nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầu cười với gã một tiếng, cũng nâng ly của mình lên, “Cạn ly.”
 
Last edited:

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#26
CHÚC MỪNG SINH NHẬT TRƯƠNG PHÓ ĐỘI
PJ QUÂN TỬ HẰNG THƯỜNG 2021
Mãi một tình iu với anh :omtim

______________________________________________

20.

Bởi vì tranh chấp biên giới, bọn họ phải ở lại Bentiu thêm hai ngày, đến khi tiếp tục lên đường, quân đội Nam Sudan đóng quân ở gần Bentiu đã dần dần giải tán. Thế nhưng lúc qua cửa khẩu cũng không dễ như Hàn Văn Thanh đã tưởng, ở biên giới, xe việt dã của anh bị cản lại kiểm tra, hiển nhiên, đối phương muốn kiếm chác chút đỉnh từ mấy người bọn họ.

Lucas ở ghế sau thò đầu ra, cười hì hì lấy một xấp tiền mặt ở trong bóp ra, lúc gã chuẩn bị đưa ra ngoài cửa xe, tim Trương Tân Kiệt hẫng một nhịp, đột ngột vươn tay, nắm chặt cổ tay của gã.

“Anh này, chúng tôi là người làm ăn hợp pháp, anh không thể giữ chúng tôi lại như thế chứ.”

Mặt Lucas cứng đờ lại, chưa kịp rút tay mình khỏi tay cậu thì binh lính ở ngoài xe đã thay đổi sắc mặt, bộ dáng gắt gỏng đòi chứng minh nhân dân của bọn họ.

Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng thả tay ra, nhanh chóng lấy hộ chiếu và chứng minh nhân dân ở trong balo của mình ra đưa cho tên lính đó. Lucas cười gượng hai tiếng, gã cũng lấy ra chứng minh nhân dân ở trong túi áo của mình rồi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh từ tốn lấy ra một chứng minh nhân dân nằm trong ngăn bên cạnh tay lái, đưa cho tên lính đó. Trương Tân Kiệt trừng tay của anh, mím môi thật chặt, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không ngoài dự đoán, tên lính ấy cau mày, nhìn chằm chặp Hàn Văn Thanh, “Hàn, đây có phải là anh không?”

“Phải.”

Tên lính liếc mắt ra hiệu cho mấy thằng đồng bọn đứng sau lưng, đám người đó lập tức cầm súng đi đến chiếc xe việt dã này, Trương Tân Kiệt hồi hộp liếc bọn chúng, sau lưng đã đổ mồ hôi, lúc này, Lucas đột ngột mở cửa xe ra bước xuống xe, ôm cổ gã lính kia, nhét đống tiền mặt ban nãy vào trong ngực tên đó.

Trương Tân Kiệt dùng hết sức mình ló đầu khỏi xe la lên một câu, “Tôi muốn tố cáo anh!” Vẻ mặt gã lính càng thêm xấu xí, đẩy Lucas ra, lại gần mở cửa xe của Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh cũng không bày ra vẻ mặt tốt đẹp gì, đột ngột duỗi tay ra, hùng hổ mạnh bạo đẩy gã một cái.

Tên lính bị anh đẩy một cú chợt sững sờ, sau đó chửi đổng lên, vươn tay rút súng mắc ở bên eo ra, Lucas thấy thế mới vội xông lại, ôm lấy hông của gã, đứng ở một bên thuyết phục, đoạn lấy tiền nhét vào trong đồ lính của gạ, động tác nhanh đến mức làm Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt sững sốt.

Tên lính kia kiếm được lời, lại được Lucas dẻo miệng nịnh bợ nên cũng không làm khó bọn họ nữa, thả Lucas ra, phất tay ra dấu cho bọn họ mau chóng qua cửa khẩu. Lucas luồn vào trong xe như con cá trạch trơn trượt, sập cửa xe lại, lấy chứng minh nhân dân trả lại cho Hàn Văn Thanh, giục anh mau lái xe đi.




“Trời đất… Hú hết cả hồn…”

Hàn Văn Thanh lười đáp lại câu than vãn của gã, đạp mạnh chân ga lái xe ra ngoài, hành động đột ngột làm Trương Tân Kiệt và Lucas giật nảy mình.

“Tôi nói này, hai người ra ngoài đừng có nóng tính như thế, không làm được trò trống gì với mấy thằng lính này đâu…” Lucas liếc Trương Tân Kiệt đang cúi đầu im lặng, rồi lại nhìn sang Hàn Văn Thanh đang mãi lái xe, “Người anh em, chứng minh nhân dân của cậu có vấn đề gì không đó?”

“Giả đấy,” Hàn Văn Thanh đáp cục súc, “Chứng minh nhân dân của tôi mất rồi, lười làm lại nên mua một cái giả ở Johannesburg.”

Lucas ngẩn ra, cười khan ha ha hai tiếng, “Cũng đúng, mấy thứ này ở Johannesburg có đầy…”

Hàn Văn không đáp lại gã, gã cũng không nói nữa, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Sau khi tiến vào địa phận Sudan, khung cảnh bên ngoài xe ngày càng vắng vẻ, Trương Tân Kiệt dường như cứ hứng thú không nguôi đối với thảo nguyên Đông Phi vang danh đã lâu, cậu cứ mãi giơ máy ảnh ra ngoài cửa, Lucas lại nổi hứng lên, ló đầu qua hỏi cậu, “Máy ảnh của cậu hiệu gì thế?”

“Canon 600D, hàng giá rẻ…tôi mua lại ở Evanston.”

“Evanston?”

“Tôi là tiến sĩ động vật học ở Đại học Tây Bắc Mỹ.”

Lucas lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức chuyển chủ đề, “Ở Cairo có thể mua loại máy ảnh nào như này không?”

“Chắc không có khó khăn gì đâu, ở Cairo có nhiều khu thương mại lớn lắm.”

“Vậy thì tốt quá, tôi muốn mua cho vợ mình một cái, em ấy rất thích chụp ảnh…”

Không ngoài dự đoán, Lucas lại bắt đầu lải nhải kể lể nỗi nhớ nhà của gã. Lần này Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt không tiếp lời gạ nữa, đoàn xe từ từ dừng lại ở một gò đất cao trong ánh chiều tà, sau khi Hàn Văn Thanh xuống xe và dò la hồi lâu, anh quyết định cắm trại tạm thời ở chỗ này.

“Còn một khúc nữa mới đến Khartoum, chúng ta cũng chưa hoàn toàn rời khỏi vùng tranh chấp, lái xe vào ban đêm không an toàn.”

“Cũng đúng,” Lucas gật đầu đồng tình, lau mồ hôi trên cổ, “Mẹ, nóng gì mà nóng dữ thần.”

Vài tài xế lái xe tải cũng xuống xe, bàn chuyện đốt lửa trại, Lucas tán thành lời đề nghị này, nhờ một tài xế đi tìm củi, người nọ mới bước về phía tây được vài bước, đột nhiên dừng lại, hai chân run rẫy một cái rồi ngồi sập xuống đất.

Lucas bị hành động của người kia dọa sợ hết hồn, ló đầu hướng mắt nhìn về phía bên đó. Gã lại thấy tài xế kia đột ngột trở mình lại, hối hả chạy ngược về, miệng gào rú tiếng Bantu nghe không hiểu gì cả.

Hai tên tài xế khác cũng biến sắc, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt vội vã chạy lại, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp một cái bóng xám xám đang di chuyển bên sườn đồi thấp bé ở xa xa, giờ đây mọi người mới phát hiện ra đó là đầu của một con sư tử trưởng thành dường như đã nhìn thấy động tĩnh của bọn họ, đang chậm rãi bước tới bên này.




Lucas âm thầm lặng lẽ rút súng ở bên hông ra, ngắm về phía con sư tử ở bên kia, Trương Tân Kiệt không kịp ngăn lại, Hàn Văn Thanh lại chạy về phía xe việt dã, mở cốp sau, lấy cây súng trường của mình ra, vội vàng lên đạn rồi hướng về phía sườn đồi bắn bừa hai phát.

Con sư tử bị dọa sợ, giận dữ gầm lên một tiếng rồi quay đầu chạy đi, Lucas cũng hết hồn trước tiếng súng đột nhiên xuất hiện, cây súng trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất, gã sững sốt quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Văn Thanh đang bình tĩnh hạ súng, vẫy tay ra hiệu mọi người lên xe.

“Mau chóng ra khỏi nơi này! Con sư tử này sẽ gọi thêm mấy con khác đến đấy!”

Trương Tân Kiệt và Lucas nhanh chóng ngồi vào trong xe, lòng vẫn còn run sợ nhìn Hàn Văn Thanh khởi động xe, vội vã đi về phía bắc. Ba chiếc xe tải theo sát phía sau, bọn tài xế cũng không màng trời chập choạng tối, liều mạng giẫm chân ga, hận không thể mọc thêm đôi cánh bay đến Khartoum.

“Ối trời ơi, hóa ra cậu cũng có súng à…” Lucas hốt hoảng vỗ ngực, săm soi nhìn Hàn Văn Thanh.

“Làm nghề này ở châu Phi, làm sao mà cả súng cũng không có được?”

“Cũng đúng,” Lucas như đang nghiền ngẫm điều gì đó, gật đầu, “Nhưng mà kỹ năng bắn súng của cậu có hơi kém nhỉ?”

“Tôi chỉ muốn dọa nó chạy mà thôi.”

“Không thích săn bắn?”

“Ông chủ sẽ giận đó.”

Hàn Văn Thanh hất cằm về phía Trương Tân Kiệt, Lucas nhìn theo tầm mắt của anh thì bắt gặp Trương Tân Kiệt đang sững sờ nhìn ra cửa sổ, không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người.

Lucas nhìn có vẻ rất uể oải, không lâu sau liền nghe thấy tiếng ngáy của gã ở băng ghế sau, Trương Tân Kiệt liếc gã một cái, nhích người về phía Hàn Văn Thanh, gối đầu lên vai của anh nhưng cuối cùng cũng không ngủ.

“Người này khó nhằn hơn những gì em nghĩ…”

“Dân lõi đời… Em không phải là đối thủ của thằng chả đâu.”

“Gã biết sao?” Trương Tân Kiệt đè thấp giọng mình hơn, hơi thở ấm áp phà vào gáy của Hàn Văn Thanh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, “Gã nghe hiểu mình nói chuyện gì à?”

“Nghe không hiểu cũng có thể đoán được.”

“Vậy tiếp theo tính sao giờ?”

Vừa dứt lời, Hàn Văn Thanh bỗng dùng sức lôi cậu ôm vào trong lòng mình, hôn lên trán của cậu.

“Anh ------“

Hàn Văn Thanh cúi đầu nháy mắt với cậu một cái, rồi lại chuyển tầm mắt lườm ra ngoài cửa sổ, Trương Tân Kiệt theo ánh mắt của anh nhìn về phía ngoài cửa, cậu thế nhưng lại bắt gặp Lucas ở hàng ghế sau trong kính chiếu hậu, gã đang tựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bọn họ.
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#27
CHÚC MỪNG SINH NHẬT TRƯƠNG PHÓ ĐỘI
PJ QUÂN TỬ HẰNG THƯỜNG 2021
Mãi một tình iu với anh :omtim

______________________________________________

21.

Trương Tân Kiệt không thể ngủ tiếp được nữa.

Cậu đã nhìn thấy ánh mắt của vô số dã thú ở sa mạc Namibia, nhưng không cái nào sánh bằng đôi mắt tham lam đói khát này, cậu vùi mặt mình ở bên trong hõm cổ của Hàn Văn Thanh, thử nhắm mắt lại, ấy vậy mà đôi mắt ấy vẫn thoắt ẩn thoắt hiện ở trong đầu óc của cậu, càng nhìn càng thấy ánh sáng u ám màu xanh lục.

Loại tra tấn này kéo mãi đến khi bọn họ đến Khartoum. Tìm một khách sạn đàng hoàng ở thủ đô là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà Trương Tân Kiệt vẫn mãi phập phồng lo sợ, đến khi đoàn người ăn trưa xong, ai nấy đều quay trở về phòng ngủ bù, cậu mới miễn cưỡng thả lỏng, sau khi kéo rèm cửa sổ thò đầu ra ngoài cẩn thận quan sát hồi lâu, cậu cẩn thận trở về giường.

Hàn Văn Thanh tắm xong, khi bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Trương Tân Kiệt đang cuộn mình trong chăn như một con nhộng. Anh rón rén tiến gần lại, nhấc một góc chăn lên, chui vào. Trương Tân Kiệt lại bỗng nhiên trở mình, ôm lấy hông của anh thật chặt, dí cằm ở trên vai hắn.

“Sợ sao?” Hàn Văn Thanh giơ tay lên, vỗ vỗ ót của cậu.

“Hơi hơi…”

Trương Tân Kiệt cọ cọ gò má của mình lên gáy của anh, thốt ra giọng nói rầu rĩ. Hàn Văn Thanh thở dài, ôm lấy cậu trở mình, để cậu nằm nhoài trên ngực mình, Trương Tân Kiệt thuận thế quấn chân lên, tựa như một con mèo nằm trên người anh, sau khi nằm một hồi thì hơi thở cũng dần dần bình ổn.

“Ngủ đi…” Hàn Văn Thanh tiếp tục xoa ót của cậu, thì thào an ủi, “Có anh ở đây.”

Trương Tân Kiệt thật sự thiêm thiếp đi, thậm chí còn khẽ ngáy như tiếng mèo kêu rừ rừ, Hàn Văn Thanh vỗ lưng cậu, nằm trên giường cả một buổi chiều, trong đầu dần hiện ra vô số cảnh tượng cứ như đèn kéo quân.

Đến khi màn đêm buông xuống, anh vẫn không ngủ được, trong phòng không bật đèn, trong không gian tăm tối, anh nhìn thấy màn hình điện thoại chớp nháy hai cái. Anh vươn tay ra, mò mẫm nhấc điện thoại lên thì phát hiện tin nhắn Lý Nghệ Bác mới nhắn cho mình.

“Anh, mọi người đến đâu rồi? Đường đi thuận lợi không?”

“Khartoum.” Anh mau chóng trả lời.

Tin nhắn hồi đáp của đối phương cũng đến rất nhanh, “Vậy thì tốt! Chẳng mấy chốc là đến Cairo nhỉ? Có cần em giúp gì không?”

Hàn Văn Thanh chăm chú nhìn màn hình điện thoại trên tay, rồi lại cúi đầu nhìn Trương Tân Kiệt đang ngủ say trong ngực của mình, nhanh chóng nhắn tin.

“Mày có người quen ở Khartoum không?”

“Có, sao vậy anh?”

“Tìm một người, giúp tao đưa Trương Tân Kiệt đến Cairo.”

“Hả? Tại sao thế? Hai người sao rồi?”

Hàn Văn Thanh vẫn tập trung nhìn màn hình điện thoại, nuốt một ngụm nước miếng, mím môi thật chặt.

“Còn nữa, mày giúp Lão Quý tìm một công việc đàng hoàng, để nó đừng làm mấy chuyện này nữa.”

“Anh? Anh rốt cuộc sao vậy? Đừng dọa em sợ!”





Hàn Văn Thanh không trả lời nữa, ném điện thoại qua bên gối, dời Trương Tân Kiệt ra, lấy chăn đắp lên người cậu, rón rén bước xuống giường, mở cửa phòng ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa vẫn ngoái đầu nhìn Trương Tân Kiệt còn đang làm ổ trên giường rồi mới chậm rãi đóng cửa lại.

Sau đó anh liền bắt gặp Lucas đang ngồi xổm hút thuốc ở hành lang.

Đối phương cũng nhìn thấy anh, ngậm thuốc lá đứng lên, phủi phủi bụi bặm trên người mình.

“Hàn, tính đi đâu đó?”

“Đi nhà vệ sinh.”

“Phòng cậu không có nhà vệ sinh à.”

“Bị nghẹt rồi.”

“Tôi tìm một nhân viên giúp cậu thông cống nhé?”

Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, hung tợn lườm gã, “Địt mẹ mày còn muốn lo đến nhà xí của tao à?”

Lucas nhún vai khoái chí, bóp tắt điếu thuốc trong tay, “Cẩn thận trên hết... Đến lúc này rồi, tao cũng không muốn thêm chuyện đâu.”

“Mày muốn làm gì?” Hàn Văn Thanh trợn mắt trừng Lucas, vẻ mặt như một con báo bị chọc giận.

“Hàn, mày là người thông minh, mày nên biết phải làm gì mà?”

“Tao có điều kiện.”

“Trả thêm? Không vấn đề gì.”

Hàn Văn Thanh lắc đầu, hất cằm về phía phòng của mình, “Để cậu ấy đi.”

Lucas bật cười, “Hàn à, mày thông minh tao cũng không ngu, tao để nó đi, mày còn nghe lời tao sao?”

Hàn Văn Thanh hùng hổ tiến lên phía trước, ép Lucas vào góc tường, ánh mắt gắt gỏng nhìn gã chòng chọc, thấp giọng nói, “Nếu mày đụng vào cậu ấy, tao chắc chắn sẽ lột da mày xuống.”

Lucas vẫn thoải mái nhún vai, “Chuyện này còn phụ thuộc vào độ phối hợp của mày.”

Hàn Văn Thanh vẫn hung hăn nhìn gã chằm chặp, tính nói gì đó, cửa phòng bỗng mở ra, tiếng chuông điện thoại lanh lảnh reo lên vang cả hành lang. Hai người đồng loạt quay đầu thì thấy Trương Tân Kiệt đầy bình tĩnh giơ điện thoại tiến lại, “Nghệ Bác gọi cho anh.”

Hàn Văn Thanh thả Lucas ra, tiếp lấy điện thoại, ấn nút nhận cuộc gọi.

“Anh không sao chứ? Chỗ anh xảy ra chuyện gì vậy? Có muốn em đến Khartoum không?”

“Không cần,” Hàn Văn Thanh thô lỗ ngắt lời anh, “Mày liên lạc với Lão Quý đi, bên này để tao lo.”

Nói rồi, anh cúp điện thoại, quay đầu liếc Lucas, ôm eo Trương Tân Kiệt, cùng cậu trở về phòng.

Lucas ở phía sau dõi mắt nhìn bọn họ rời đi, trên mặt hiện ra ý cười nhưng không cười.




Bọn họ vừa về tới phòng, Hàn Văn Thanh lập tức đóng sập cửa, xoay người ôm Trương Tân Kiệt thật chặt, dùng sức như thể muốn làm gãy cả xương sườn của cậu.

“Sao thế?” Trương Tân Kiệt cũng ôm lại thật chặt, cách lớp quần áo mỏng manh, cậu có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của hai người, “Nghệ Bác gọi anh làm gì vậy? Anh lại muốn đuổi em đi à?”

“Em có đồng ý không?” Lần này giọng nói của Hàn Văn Thanh không còn hơi sức nào nữa.

“Không.”

Hàn Văn Thanh không nói nữa, giơ tay vỗ vỗ gáy của Trương Tân Kiệt, hồi lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng, “Trong ngăn kéo bên cạnh tay lái của anh có cây súng, ngày mai em đeo nó ở bên người, giấu kỹ… Biết dùng không?”

“Không biết… Anh muốn làm gì?”

“Tìm cơ hội dạy em,” Hàn Văn Thanh cúi đầu, chôn mặt mình vào trong vai của cậu, giọng nói nghe rất khàn, “Anh sẽ ra tay ở biên giới Ai Cập, đến lúc đó em mang theo súng và đồ của mình, sau khi qua cửa khẩu anh sẽ chờ thời cơ mở cửa xe ra, em lập tức nhảy xuống…”

“Không được -----“

“Nghe lời anh,” Hàn Văn Thanh dùng sức ôm cậu một cái, giọng điệu cương quyết ngắt lời, “Lúc nhảy xuống xe nhớ ôm đầu, dùng vai tiếp đất, làm như thế em chỉ gãy nhiều nhất hai khúc xương, không chết được…”

Trương Tân Kiệt chỉ cảm thấy mình bị Hàn Văn Thanh siết muốn tắt thở, vành mắt nóng rát, yết hầu như thể bị nhét một hòn than, nửa buổi không thể thốt ra một chữ.

“Chờ khi em xác nhận mình an toàn rồi thì có thể gọi cho Nghệ Bác, để nó sắp xếp người đưa em đi Cairo, sau đó thì chuẩn bị quay về Mỹ. Nếu hải quan hay cảnh sát có chất vấn, em cứ nói mình là con tin bị bắt giữ… Nếu gặp chuyện, để Nghệ Bác và Lão Quý tìm luật sư cho em, tụi nó biết mấy luật sư người Mỹ ở Nam Phi, em có hộ chiếu nước Mỹ, bọn họ sẽ không làm khó em.”

Nước mắt của cậu cuối cùng cũng rơi xuống, sau khi há miệng thở dốc một hồi, cậu mới miễn cưỡng thốt ra vài chữ nghẹn bứ trong họng.

“Hàn Văn Thanh… Anh phải bình an vô sự đó…”

Đáp lại cậu chỉ có sự im lặng, cùng với hơi thở nặng nề của đối phương.

“Anh không thể đảm bảo, nhưng anh sẽ cố gắng.”

Hàn Văn Thanh mạnh mẽ nhấn đầu cậu vào trong ngực mình, đưa môi đến gần bên tai cậu, lần đầu tiên trong cuộc đời anh có thể cảm nhận được sự nghẹn ngào trong giọng nói của mình.

“Trương Tân Kiệt, anh yêu em.”
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#28
22.

Đoàn người không dừng lại ở Khartoum quá lâu, chỉ đơn giản mua chút vật tư cần thiết rồi tiếp tục lái vào trong cánh đồng hoang vu mênh mông bạt ngàn. Không lâu sau, khung cảnh ngoài cửa sổ đã đổi thành sa mạc rộng bao la, không khí trong xe dần dần nóng lên.

Song bọn họ vẫn không có ý định ở lại, tiếp tục lái xe về phía bắc, thẳng tiến về biên giới Ai Cập. Trương Tân Kiệt lấy được cây súng mà Hàn Văn Thanh đã nói, cẩn thận giấu bên trong túi bao tử, chiếc túi được đặt nằm lên trên đầu gối, bộ dáng ngồi trông rất nghiêm túc. Suốt đường đi cậu và Hàn Văn Thanh đều rất im lặng, chỉ có Lucas làm như không có chuyện xảy ra cứ mãi ồn ào, quấy rối Hàn Văn Thanh suốt hành trình sau đó.

“Tôi nói này, chúng ta đừng đi đến thung lũng Nile nữa, từ sa mạc đi thẳng một đường về phía tây. Hải quan dễ hơn so với Wadi Halfa bên kia.”

Lời này quả thật là tâm Tư Mã Chiêu, Hàn Văn Thanh không đôi co với gã, lập tức gật đầu, ra ý tán thành đề nghị này. Trương Tân Kiệt hơi hơi gật, ném cho anh một ánh mắt hoài nghi, Hàn Văn Thanh cũng không đáp lại cậu, chỉ đưa một tay ra, nắm chặt mu bàn tay của Trương Tân Kiệt, ngắt một cái thật mạnh.

Trương Tân Kiệt liếm môi một cái, quay đầu hỏi Lucas, “Làm như thế có nguy hiểm quá không? Đi qua sa mạc dễ khiến động cơ xe nóng hơn, cao su của anh lại là chất dễ cháy…”

Lucas nhếch miệng cười một tiếng, ném vấn đề cho Hàn Văn Thanh, “Tôi tin tưởng kỹ năng lái xe của Hàn, cậu ấy có thể giải quyết, đúng không?”

Trương Tân Kiệt há miệng, vẫn muốn nói gì đó, Hàn Văn Thanh lập tức nắm lấy cánh tay của cậu lôi trở về, quăng cho cậu một ánh mắt, rồi tiếp tục cầm tay lái, quay xe đi về hướng tây bắc.

Lucas ở hàng ghế sau đắc ý huýt sáo, khiến Trương Tân Kiệt bứt rứt khó chịu mãi, một lúc sau, cậu mới nhận ra rằng giai điệu này là bài As Time Goes By ngày ấy bọn họ đã ngâm nga nên càng thêm bực tức. Lửa giận trong lòng cậu không biết xả ra ở đâu nên cậu siết chặt lấy tay của Hàn Văn Thanh, đến tận khi lòng bàn tay của mình thấm đẫm mồ hôi.

“Đừng sợ.”

Hàn Văn Thanh thấp giọng nói, Trương Tân Kiệt bất chợt quay mặt lại thì thấy anh đang yên lặng nhìn mình chăm chú, ánh mắt vô cùng kiên định.

Cậu cũng dần dần bình tĩnh lại, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn cát vàng mênh mông ở ngoài kính chắn gió. Khi chiếc xe tiến sâu vào trong sa mạc, ai cũng nóng mệt mỏi cả người, lúc đầu ngoài cửa vẫn còn bắt gặp mấy giếng dầu và đoàn lạc đà, dần dần chỉ có thể thấy một vùng mịt mờ mênh mang vô tận, thậm chí trước mắt còn xuất hiện xác xe và xương động vật.

Trên cổ của Hàn Văn Thanh đổ mồ hôi nhễ nhại, phần ngực áo thun cũng bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, ở xung quanh chỗ vải thấm mồ hôi thậm chí còn có muối đọng lại, ngay cả trên lông mày cũng dính vài hạt muối. Lucas ở ghế sau đã bắt đầy thở dốc như con lạc đà, Trương Tân Kiệt yếu ớt ngã ra sau ghế, cảm nhận tầm mắt của mình dần dần trở nên mơ hồ.





“Bị cảm nắng rồi sao?”

Hàn Văn Thanh cảm nhận được tình trạng bất ổn của cậu, quay đầu qua hỏi han, Trương Tân Kiệt khó khăn mở mắt ra, song ánh mắt lại sớm mất đi tiêu cự.

Hàn Văn Thanh bị bộ dáng của cậu dọa sợ, vội vã mở ngăn tủ, lấy một chai dầu ra, nhét vào trong tay cậu.

Trương Tân Kiệt khó khăn vặn nắp ra, nhỏ vài giọt lên cổ tay mình rồi đưa lên trước mặt hít một hơi thật mạnh. Lucas ở ghế sau ngửi được mùi, chồm đầu lại gần, “Này là cái gì vậy? Thuốc hít?”

“Không phải, là dầu bạc hà.”

Trương Tân Kiệt nhìn Lucas cũng đang nóng đến mức môi trắng bệch, chần chờ đưa chai dầu cho gã, Lucas cẩn thận nhận lấy cái chai, nhỏ một chút lên đầu ngón tay, đưa lại gần mũi ngửi, không ngờ trong lúc không để ý đã để dính dầu lên mũi, lập tức nước mắt ồ ạt chảy ra, hắt hơi không ngừng.

Trương Tân Kiệt cuối cùng được hơi cay nồng của dầu gió níu kéo lại chút tỉnh táo, cậu quay đầu nhìn dáng vẻ chật vật của Lucas, một mặt cảm thấy buồn cười, một mặt lại có hơi đau lòng nên lấy khăn giấy ở trong túi quần ra, đưa đến trước mặt gã.

“Lau một chút đi, cẩn thận đừng để dính vào mắt.”

Lucas nhận khăn giấy rồi chà chà lung tung khắp mặt, miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Cái thứ này cũng ghê gớm thật… Trung Quốc lúc nào cũng có mấy đồ dị dị…”

Trương Tân Kiệt nghe đến đây liền nhướng mày, “Anh có vẻ hiểu rõ Trung Quốc quá nhỉ?”

“Cũng tương đối…” Lucas trông có vẻ như không bị chai dầu gió nhỏ này làm mất hứng, gã thản nhiên vò tờ khăn giấy đã dùng thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ, rồi lại dùng mu bàn tay sạch chùi chùi sống mũi, “Lúc tôi còn kinh doanh dầu mỏ, có gặp một đối tác người Hoa, đôi khi tôi sẽ đến gia đình ổng ăn cơm, vợ ổng tin Phật, có hôm cứ dính lấy tôi nói chuyện luân hồi nhân quả gì gì đó…Nghe ngộ lắm.”

“Anh có tin nhân quả báo ứng không?” Trương Tân Kiệt không nói lời nào quan sát Lucas đang mãi luyên thuyên, đột ngột mở miệng hỏi.

“Không tin,” Lucas lắc đầu đầy thờ ơ, “Đây chỉ là đống lý do lý trấu nghĩ ra bởi mấy tên yếu ớt không chống lại được định mệnh thôi, buồn cười hết sức. Nếu thật sự có Thiên đàng, đó cũng là nơi dành cho những kẻ mạnh.”

Đột nhiên, gã không lắc đầu nữa, ánh mắt nhìn Trương Tân Kiệt chằm chặp như lửa đốt, tựa như ánh mắt đêm hôm đó, “Cậu có tin không?”

“Tôi cũng không tin,” Trương Tân Kiệt không hề sợ hãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai mắt của gã, “Trước giờ tôi không tin vào định mệnh, tôi chỉ tin vào những gì người làm.”





Khuôn mặt Lucas lộ rõ vẻ ngạc nhiên, thế nhưng gã vẫn thản nhiên nhún vai, chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Những gì người làm, đúng thế,” gã khoanh tay ra sau đầu, đổ người vào trong lưng ghế, “Những gì tôi muốn, chắc chắn phải đoạt được.”

Trương Tân Kiệt không đáp lại gã, xoay người lại, cuộn mình ở trong ghế dựa, nhìn ánh mặt trời trước mắt dần dần buông xuống. Lucas vẫn cứ tiếp tục nói, “Thật ra tôi còn có một đứa con gái, nếu nó vẫn còn sống, năm nay chắc cũng đã 13 tuổi… Hai năm trước, Yambio bùng dịch, là cái dịch Ebola mà mọi người biết đó, vợ tôi muốn chuyển nó đến Juba hoặc Khartoum để trị bệnh, nhưng mà tôi không có tiền… Công việc kinh doanh dầu mỏ của tôi phá sản.”

Trương Tân Kiệt chợt quay đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Lucas.

“Sau đó con gái của tôi đã mất, vì phòng ngừa lây lan dịch bệnh, di thể của nó chỉ có thể đem đi thiêu, không thể chôn cất… Toàn bộ đồ dùng của nó khi còn sống cũng bị đem đi xử lú, cả tấm hình cũng không được giữ, trong điện thoại của tôi cũng chỉ còn lại một bức mờ nhòe.”

Đoạn, Lucas lấy điện thoại ra, để cho Trương Tân Kiệt nhìn album ảnh của gã, “Nhìn đi, rất đáng yêu đúng không? Nó như một cô công chúa nhỏ, vừa thông minh lại còn ngoan ngoãn, nó là khúc thịt trong tim tôi… Cái điện thoại này tôi dùng hơn hai năm rồi, nhiều chức năng bị hỏng nhưng mãi tôi vẫn không nỡ ném nó đi…”

Trương Tân Kiệt ôm lưng ghế dựa, nhíu mày, chăm chú nhìn cô bé trên màn hình điện thoại, không nói lời nào. Lucas thấy cậu im lặng bèn lấy điện thoại cất vào trong túi, “Người nhà cậu còn sống hết cả chứ?”

“Ừ,” Trương Tân Kiệt khẽ gật đầu một cái, giọng nói nghe có hơi khàn khàn, “Đều ở Trung Quốc hết.”

“Tốt thật,” Lucas thở dài, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, “Trung Quốc có rất nhiều tiền, người Trung Quốc cũng có rất nhiều tiền… Nếu tôi có thể kiếm được nhiều tiền, con gái của tôi có lẽ sẽ không mất đi… Cậu có hiểu không? Tôi muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để đưa bà xã và đứa nhỏ lên mấy thành phố lớn sống, Cairo, Johannesburg, hay như Tunisia…”

Trương Tân Kiệt chỉ cảm thấy cổ họng dần trở nên khô khan khó chịu, suy nghĩ lời nào để an ủi muốn nát cả óc nhưng cũng không biết bắt đầu nói từ đâu bây giờ.

“Có lẽ cậu sẽ không hiểu được cái cảm giác này, cậu giàu nên người nhà đều còn sống bình an… Hàn chắc cũng hiểu được, đúng không?”

Tim Trương Tân Kiệt đập thình thịch, ráo riết nhìn về phía Hàn Văn Thanh, ấy vậy mà người kia chỉ hừ lạnh một tiếng, “Anh quan tâm làm gì.”

“Cái gì cơ?” Vẻ mặt Lucas cứng đờ, dường như không ngờ rằng phản ứng của Hàn Văn Thanh cọc cằn đến thế.

“Anh hiểu rõ Trung Quốc như thế, vậy thì đã nghe nói câu này chưa ----- quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.”

“Cậu đúng là…” Lucas lắc đầu, ngoài mặt cười nhưng trong lại lạnh lùng.

“Bớt buôn lời ngọt ngào ở chỗ này, hơn non nửa đều là lời không hợp ý,” Hàn Văn Thanh vẫn lạnh lùng, đôi mắt nhìn chăm chăm ra ngoài khung cửa, “Sắp đến Ai Cập rồi.”

Trương Tân Kiệt vội vàng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, cậu chỉ bắt gặp tấm lưới sắt kéo dài xa xa ở đường chân trời, ở hướng đông bắc có một tháp gác nho nhỏ, mấy tên lính vô cùng buồn chán vác súng, mỗi lần thấy một đoàn xe đến gần thì thi nhau ưỡn thẳng lưng, ánh mắt cảnh giác.
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#29
23.

Biên giới Tây Nam của Ai Cập không kiểm soát chặt bằng mấy thành phố cảng ở Đông Nam và lưu vực sông Nile, sa mạc mênh mông gần như đã ngăn cản toàn bộ khách du lịch và dân buôn, chỉ cần đề phòng người nhập cư trái phép và bọn buôn lậu.

Tim của Trương Tân Kiệt đã trào ngược đến cổ họng, binh lính ở biên giới cũng trở nên cảnh giác hơn, dỡ súng trên vai cuống, trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã đang chạy lại gần.

Vào lúc này, Lucas thò đầu ra, thấp giọng nói như muốn tưới dầu vào lửa, “Hàn, mày biết phải làm như thế nào đúng không?”

Trương Tân Kiệt xoay phắt đầu lại thì thấy Lucas đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt tràn đầy sự uy hiếp.

“Hải quan ở chỗ này kiểm tra không nghiêm ngặt lắm, chúng ta có thể đi qua bình thường…”

“Thật à?” Lucas nhướng mày, nở một nụ cười bỡn cợt, “Cậu có chắc cậu sẽ không phá bĩnh như hồi ở biên giới Nam Sudan không?”

“Tôi chắc,” Trương Tân Kiệt gật đầu một cách thận trọng, “Tôi cũng mong rằng anh sẽ cân nhắc sự an toàn của chính mình, người nhà của anh vẫn đang chờ anh quay về đoàn tụ…”

“Xin lỗi, tôi không tin cậu.”

Nói rồi, Lucas lấy ra một cây súng vắt ở bên hông, nòng súng chỉa vào Trương Tân Kiệt, “Cậu đã gây rối mấy lần trên suốt đường đi rồi? Cậu nghĩ tôi bị ngu thật à?”

Trương Tân Kiệt nhìn chòng chọc nòng súng đen nhánh ở trước mắt, mãi vẫn không thốt nên lời, đúng lúc đó Hàn Văn Thanh quay đầu lại lườm gã, “Nếu mày không muốn tao lái thẳng vào bốt canh gác thì bỏ súng xuống đi.”

“Mày dám à?” Lucas nhanh nhẹn lên nòng, âm thanh phát ra cành cạch.

Đường biên giới đã gần ngay trước mắt, mấy tên lính đi về phía đoàn xe, giơ tay ra hiệu bọn họ dừng xe lại để tiến hành kiểm tra.

“Hàn?”

Sự uy hiếp trong giọng nói của Lucas càng ngày càng tăng. Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng vào bốt ở đằng trước, mạnh mẽ đánh tay lái rồi bắt đầu nhấn mạnh chân ga, chiếc xe tăng mã lực, tựa như một mũi tên rời cung xông thẳng đến đường biên giới.

“Dừng lại!”

“Dừng xe mau!”

Ngoài cửa xe vang vọng tiếng la ó của tụi binh lính, một tên lính ở gần đã giương súng lên, nhắm vào chiếc xe việt dã đang tăng tốc, mấy tên ở xa xa cũng vội vã chạy tới, muốn bao vây chiếc xe không tuân thủ luật.

“Hàn Văn Thanh!”

Trương Tân Kiệt quay đầu lại gào lên, sau đó cậu liền cảm thấy một vật gì đó chỉa vào đầu mình, giọng nói đe dọa của Lucas theo sau vang lên, “Tốt nhất mày nên đàng hoàng một chút.”





Hàn Văn Thanh mặc kệ tiếng gào thét của Trương Tân Kiệt, vẫn nhấn chân ga, vọt đến tấm lưới sắt dựng lên ở đường biên giới. Chiếc xe tạo ra một làn sóng hất tung mấy tên lính ở cạnh bên lên trên mặt đất, tấm lưới sắt lâu năm không được bảo dưỡng bị va chạm lập tức đứt ra, chiếc xe việt dã vụt qua biên giới quốc gia, hối hả tiến vào trong sa mạc đi về phía bắc.

Ba chiếc xe tải ở phía sau cũng đã tính trước chạy sát theo sau, tiếng súng thưa thớt đã từ ở sau truyền tới, Trương Tân Kiệt gần như có thể nghe được âm thanh vải che xe tải bị đạn bắn xuyên thủng. Chiếc xe bọc thép ở bốt canh gác cách đó không xa cũng từ từ tiến lại, sau đó xe việt dã cũng bị trúng đạn, gương thủy tinh vỡ ra rớt vào trong xe nhưng Lucas vẫn không hề dao động. Gã dùng súng dí lên gáy của Trương Tân Kiệt, ép Hàn Văn Thanh lái xe nhanh lên.

“Mày bỏ súng xuống trước đi.”

“Bỏ xa bọn chúng rồi nói tiếp.”

Hàn Văn Thanh nghiến răng, liều mạng giẫm chân ga, chiếc xe việt dã hất tung một bầu trời đầy cát bụi, gần như chắn mất tầm nhìn của anh. Thế nhưng anh vẫn có thể thấy chiếc xe bọc thép kia đã đuổi theo, binh lính ở trong hạ cửa sổ xuống, hô to về phía bọn họ.

“Tôi ra lệnh cho các anh dừng xe ngay! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”

Trương Tân Kiệt thoáng nghiêng đầu qua, ánh mắt lo lắng nhìn qua Hàn Văn Thanh, song mắt Hàn Văn Thanh vẫn nhìn thẳng tiếp tục lái xe, không hề nhìn cậu một cái. Ba lô của cậu vẫn đặt trên đùi, cây súng mà Hàn Văn Thanh đưa vẫn ở bên trong nhưng làm thế nào để lấy súng ra ngay dưới mắt của Lucas chứ?

Gáy cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi thấm ướt cổ áo khiến vải áo dán chặt vào da làm cả người cậu cảm thấy khó chịu, chưa kể đến đầu còn bị người ta dí súng vào. Cậu đã nổi da gà từ lâu nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, ngón tay thận trọng đưa đến khóa ba lô ở một bên khẽ kéo.

“Đừng lộn xộn,” Lucas bắt gặp động tác nhỏ này, không vội vã lên tiếng quát nạt, “Trong ba lô có súng đúng không?”

Ngón tay Trương Tân Kiệt lập tức cứng đơ, sống lưng tê dại một hồi nhưng Lucas vẫn thong thả buông lời trêu chọc, “Mày biết dùng súng không đó? Đừng bắn trật đó nha…”

“Câm mồm cho tao!”

Hàn Văn Thanh mạnh mẽ đánh tay lái, bỏ xa chiếc xe bọc thép theo sát ở sau một khúc. Tiếng súng cuối cùng cũng vang lên dồn dập, viên đạn đập vào thân xe vang lên giòn giã, thậm chí cửa kính ở bên cạnh Trương Tân Kiệt cũng bị bắn nát, mảnh vụn thủy tinh văng ra khắp nơi, đạn bay qua sát đỉnh đầu Trương Tân Kiệt. Thế nhưng Lucas vẫn không hề nao núng giữ chặt Trương Tân Kiệt, thậm chí còn có tâm tình huýt sáo về phía Hàn Văn Thanh.





Trong đầu Trương Tân Kiệt ngập tràn mây đen tuyệt vọng, cậu cắn răng, hơi quay mặt sang bên nhìn về phía Hàn Văn Thanh thì lập tức cảm thấy nòng súng sau đầu đã đè mạnh thêm lần nữa.

“Hàn Văn Thanh, anh đừng lo cho em.”

Hàn Văn Thanh không thèm nhìn cậu một cái, mắng ngay tắp lự, “Câm mồm.”

“Anh ----------“

“Tụi mày đừng có bày vẽ thêm trò gì nữa,” Lucas ngắt cuộc đối thoại của hai bọn họ, “Tao bắn thật đó.”

Trương Tân Kiệt nghiến răng, bàn tay nắm cạnh ba lô siết lại thật chặt. Lúc này, chiếc xe bọc thép bị bỏ lại ở phía sau lại tiến sát, làn đạn lũ lượt kéo đến, để lại vô số vết hõm ở trên thân xe, kính chắn gió cũng đã nát bươm, mảnh vỡ thủy tinh ào ào đổ lên người Hàn Văn Thanh.

Đột nhiên, Hàn Văn Thanh lại đánh tay lái một lần nữa, chiếc xe việt dã quay 90 độ, lao xuống dọc theo cồn cát ở biên giới. Hai người trong xe lại chao đảo lần thứ hai, trong tích tắc, Trương Tân Kiệt quay phắt lại, tránh khỏi nòng súng của Lucas, giơ tay túm lấy cánh tay của gã rồi cắn một ngụm lên cổ tay gã.

“Á ------ “

Lucas hét lên thảm thiết, không chú ý để làm rơi cây súng trong tay, thế nhưng Trương Tân Kiệt vẫn cắn chặt cổ tay của gã, gã ta chưa kịp tránh thoát hay nhặt lấy khẩu súng của mình thì Hàn Văn Thanh lại bẻ tay lái sang phía bên phải, sau đó lại đạp chân thắng. Chiếc xe việt dã đột ngột quay đầu, rẽ ngang ở giữa cồn cát, va chạm với xe bọc thép đang mãi đuổi theo không thôi.

Chớp mắt, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng thả miệng ra, Hàn Văn Thanh buông tay lái, níu lấy cánh tay của Trương Tân Kiệt lôi cậu vào trong ngực mình, dùng khuỷu tay bảo vệ đầu của Trương Tân Kiệt.

“Ầm”, tiếng nổ vang lên thật lớn, cột lửa bốc lên tận trời. Một chiếc xe tải theo sau đuôi không kịp phanh lại cũng đụng vào hai chiếc xe, cú va chạm này là một chuỗi liên hoàn, ba chiếc xe tải đụng hết chiếc này đến chiếc khác, tiếng nổ vang lên liên tiếp, cả cồn cát chìm trong biển lửa.

Hàn Văn Thanh mang máng nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Lucas, âm thanh bốc cháy lách tách, tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, tiếng kêu gọi đầu hàng của mấy tên lính. Sau lưng anh truyền đến cảm giác bỏng đau rát, thủy tinh đâm vào máu thịt, trong tiếng huyên náo, anh dường như nghe thấy tiếng hừ khe khẽ của Trương Tân Kiệt trong ngực.

Máu chảy vào trong hốc mắt của anh, tầm nhìn của anh bị nhuộm thành một màu đỏ mờ mịt, đan xen với ánh lửa lập lòe. Giờ phút này anh không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ đành dựa vào cảm giác ôm chặt người ở trong lòng, bảo vệ cậu ở dưới thân mình.

“Không sao hết, anh ở đây…”
 

Lạc Mặc

Người chơi công hội
Bình luận
75
Số lượt thích
532
Team
Bá Đồ
#30
24.

Khi Hàn Văn Thanh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở trong phòng bệnh, anh ngây ngốc nhìn trần nhà trắng muốt một cách chăm chú hết nửa ngày. Sau đó, anh nghe thấy một tiếng cành cạch khẽ vang lên, anh thử cử động cần cổ cứng ngắc của mình thì nhận ra rằng cổ mình đang đeo một cái nẹp, cố định lấy đầu anh làm anh không nhúc nhích được.

Anh đành phải tiếp tục nằm thẳng đơ, nghe tiếng bước chân tiến lại càng gần, một lúc sau, trong tầm nhìn xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.

Lý Nghệ Bác chọc đầu anh, quan sát anh cẩn thận.

“Anh tỉnh dậy rồi à?”

“Ừ,” Hàn Văn Thanh khó khăn nhả ra mấy chữ, “Đây là chỗ nào?”

Lúc này anh mới phát hiện giọng nói của mình khàn đến mức không nghe được gì, Lý Nghệ Bác vẫn quan sát đầu anh, đáp lại đàng hoàng, “Bệnh viện ở Aswan.”

“Tao có thể ngồi dậy được không?”

Lý Nghệ Bác ngây người, liếc hộ sĩ đang đứng bên cạnh, sau khi đối phương gật đầu, anh mới cùng Quý Lãnh kẻ trái người phải nâng vai của Hàn Văn Thanh lên, cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy.

“Anh à anh phải cẩn thận một chút… Lưng anh bỏng một mảng lớn, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Bây giờ ít ra anh cũng có thể nằm thẳng, mấy hôm trước chỉ có thể nằm úp sấp, lúc em và Lão Quý vừa mới tới, suýt nữa tưởng anh sắp toi rồi…”

“Mày ngậm mồm lại đi,” Quý Lãnh tức giận lườm anh một phát, “Mày không thể nói câu nào mát tai một chút à?”

Lý Nghệ Bác lập tức im lặng, Hàn Văn Thanh cũng không ghét bỏ gì anh, nhẹ nhàng tựa mình vào gối mềm ở đầu giường, thấp giọng hỏi, “Sao tụi mày lại đến đây?”

Lý Nghệ Bác và Quý Lãnh hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau mới do dự mở miệng, “Trương Tân Kiệt gọi em tới… Hai người bị cảnh sát biên giới Ai Cập bắt vì buôn lậu và vượt biên, Tiểu Trương lấy hộ chiếu nước Mỹ ra, nói hai người là con tin bị bắt cóc, muốn tìm luật sư. Cảnh sát Ai Cập không dám làm khó cậu ấy, cho cậu ấy cơ hội để liên lạc, cậu ấy mới gọi điện thoại cho em…”

Quý Lãnh ở bên kia giường cũng gật đầu, “Tụi tôi nhận được điện thoại liền chạy tới ngay, còn liên hệ một luật sư Mỹ ở Cairo, nghĩ cách đưa hai người ra, sau đó chuyển anh đế bệnh viện ở Aswan…”

“Em ấy ở đâu?” Hàn Văn Thanh đột nhiên ngắt lời.

“Tiểu Trương hả? Cậu ấy cũng ở Aswan, còn chờ anh tỉnh lại đó.”

Hàn Văn Thanh nhíu mày, nửa buổi sau mới từ từ phun ra một câu, “Em ấy không trở về Mỹ sao?”

“Cậu ấy không chịu đi,” Lý Nghệ Bác xòe tay ra, cả mặt mang vẻ bất đắc dĩ, “Nói phải chờ anh xuất viện ------ nói không chừng sắp đến gặp anh rồi đó.”





Hàn Văn Thanh cũng không nói nữa, Lý Nghệ Bác liền ngồi xuống bên giường anh, luyên thuyên kể chuyện hội ngộ của anh và Quý Lãnh mấy ngày nay -------- hai người cùng Trương Tân Kiệt giằng co nhiều lần với cảnh sát Ai Cập, bị bơ vô số lần, luật sư cũng bắt thóp được bọn họ, muốn đào thêm tiền…

Quý Lãnh ở đối diện thật sự không muốn nghe tiếp nữa, ngẩng đầu lườm anh, “Mày im được không Nghệ Bác, hình như mày là thằng rước đống này vào người Lão Hàn đúng không?”

“Khụ khụ…” Mặt Lý Nghệ Bác thoắt đỏ thoắt trắng, ho sù sụ một hồi lâu mới kiếm lại được mặt mũi, cười gượng giải thích, “Tao cũng đâu ngờ tên kia là dân buôn lậu, lại còn muốn Lão Hàn vượt biên các kiểu đâu…”

“Gã ra sao rồi?”

“Ai cơ?” Lý Nghệ Bác ngây người.

“Lucas, cái tên người Tây Ban Nha đó.”

“À à, tên đó hả… Gã bị nổ chết rồi. Cảnh sát tra ra tên thật của gã là Juan Carlos Galliadon, người ở Seville, Tây Ban Nha, mười hai năm trước gã đến châu Phi ở, đầu tư dầu mỏ ở Nam Sudan…”

“Tao hiểu rồi…” Hàn Văn Thanh ngắt lời anh, tiếp tục thử nhúc nhích cần cổ nhưng vẫn không được, chỉ đành trừng mắt nhìn chằm chằm bức tường trắng ở phía trước, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, “Tao nhớ gã có vợ có con thì phải?”

“Em cũng không biết nữa… Em hỏi cảnh sát giúp anh xem sao?”

“Ừm,” Hàn Văn Thanh chán nản đáp lại một tiếng, “Mày giúp tao thăm bọn họ một chút, đưa họ ít tiền.”

“Uầy…” Lý Nghệ Bác trố mắt đáp, không biết anh lại muốn bày trò gì tiếp, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Anh tưởng người đến là hộ sĩ nên dùng tiếng Ả Rập nói “Mời vào”, kết quả sau khi cánh cửa hé ra, người thò đầu vào lại là Trương Tân Kiệt.

“Úi chà, Tiểu Trương đến rồi này.”

Hàn Văn Thanh vẫn không cách nào xoay eo của mình, đành phải ngồi như thế lắng nghe tiếng bước chân của Trương Tân Kiệt càng ngày càng gần, sau cùng dừng lại ở bên giường.

Quý Lãnh và Lý Nghệ Bác trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu, cười xởi lởi cùng nhau xin ra ngoài, còn có tâm đóng cửa giúp bọn họ. Trương Tân Kiệt ngồi xuống ở bên giường, nghiêng đầu quan sát gương mặt của Hàn Văn Thanh, bộ dáng như muốn tìm tòi gì đó ở trên mặt của anh.

Hàn Văn Thanh lúc này mới để ý cánh tay của cậu bị bó thạch cao, không khỏi cau mày, “Tay em bị sao thế?”

“Bị gãy trong vụ nổ…”

“Không bị thương ở chỗ nào khác chứ?”

“Không có.”

Trương Tân Kiệt thấp giọng đáp, chậm rãi vươn một cánh tay khác ra, áp lên gò má của Hàn Văn Thanh.





Hàn Văn Thanh vất vả nhấc cánh tay của mình lên, dường như muốn bắt lấy bàn tay kia thì phát hiện ra cánh tay của mình không thể dùng một tí lực nào.

“Cổ anh bị sao thế?”

“Bác sĩ nói đốt sống cổ bị tổn thương, cần phải cố định một thời gian,” Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng rút tay về, dùng cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai mắt của Hàn Văn Thanh, “Vai của anh cũng bị thương, khoảng thời gian này đừng có mà lộn xộn, muốn làm gì thì em sẽ giúp anh làm…”

“Em không trở về Mỹ sao?”

“Em bị thương nên không lên máy bay được,” Ánh mắt Trương Tân Kiệt tuy có hơi do dự nhưng vẫn thản nhiên, “Chắc em sẽ ở chỗ này với anh một thời gian…”

“Ừm…” Hàn Văn Thanh đờ đẫn đáp lại một tiếng, xoay cổ một cách khó khăn, dời mặt mình sang chỗ khác, vẫn ngây người nhìn chằm chằm vách tường trước mặt.

“Giờ này năm sau anh sẽ ở đâu?” Trương Tân Kiệt bỗng lên tiếng hỏi.

“Làm sao anh biết được…”

“Vậy em gọi Nghệ Bác thử?”

“Ừm…” Hàn Văn Thanh đáp đại, rồi bỗng nhiên sực nhận ra cái gì đó, nghiêng mặt sang nhìn cậu, “Em muốn làm gì?”

“Đến gặp anh chứ gì.”

“Em trở về rồi còn tìm anh để làm chi?”

“Giờ này năm sau em đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi,” Trương Tân Kiệt nở một nụ cười ngây ngô với anh, “Có thể sắp xếp một chút sang đây làm việc.”

“Làm việc?” Hàn Văn Thanh càng thêm bối rối, không biết cậu rốt cuộc đang bày vẽ cái gì.

“Em đã liên lạc với đàn anh đang công tác ở Khu Bảo tồn Thiên nhiên ở Zaire, sau khi tốt nghiệp sẽ đến chỗ anh ấy làm việc.”

“Zaire?” Hàn Văn Thanh cau mày, “Em thích rừng mưa đến thế à?”

“Tất nhiên rồi,” Trương Tân Kiệt khẽ gật đầu, vẻ mặt trông vô cùng sung sướng, “Anh có hứng thú tham gia với tụi em không? Chỗ Vườn Quốc gia Salonga cần có người giúp bọn họ đối phó với tụi săn bắn trộm…”

“Thôi bỏ đi…” Hàn Văn Thanh từ chối thẳng thừng, “Công việc gì nghe chán chết.”

“Tùy anh thôi,” Trương Tân Kiệt nhún vai, thiện ý tiếp thu ý kiến của anh, “Em và đàn anh đã bàn bạc rồi, tụi em sẽ thay phiên đổi chỗ mỗi sáu tháng, em ở chỗ đó công tác nửa năm, nửa năm còn lại sẽ đến gặp anh.”

“Gặp anh làm chi?”

“Thì để làm cộng sự của anh đó,” Trương Tân Kiệt hơi nhích qua bên anh, tiến lại gần đặt một nụ hôn phớt lên trên má hanh, “Chúng ta cùng nhau lang thang khắp nơi không được à?”

Hàn Văn Thanh ngớ cả người, lông mày vẫn cứ nhíu lại, bộ dáng có vẻ mất kiên nhẫn, “Lần này không chê anh phiền nữa sao?”

Trương Tân Kiệt không nhịn được phì cười, cúi đầu chớp chớp mắt, “Chê anh phiền cũng không còn cách nào nữa, em vẫn còn nợ anh 20 nghìn đô mà.”

Hàn Văn Thanh vất vả quay đầu lại, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm người trước mắt, “Vậy đời này em đừng nghĩ trả hết nợ.”

Trương Tân Kiệt chỉ cười cười, hai mắt híp lại thành một đường, Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng không kiềm được, bật cười thành tiếng, anh liếm môi chậm rãi, Trương Tân Kiệt đưa đầu lại gần, hôn nhẹ lên môi anh.

“Vậy cứ để em nợ đi.”





Hết.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook