Hoàn [Vi Thảo] Quy Tắc Tam Kiệt

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
QUY TẮC TAM KIỆT
Tác giả: 哟西
CV:
Editor:



*****
Thời điểm Vương Kiệt Hi giải nghệ, ngoài việc để lại cho Cao Anh Kiệt thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành ra thì ở phía dưới thẻ còn có một mảnh giấy .​

Cao Anh Kiệt tò mò mở mảnh giấy ra, trên giấy bất ngờ có viết một câu:​

"Thần chú giải trừ phong ấn: Vương Bất Lưu Hành a! Ta nhân danh đội trưởng đương nhiệm của chiến đội Vi Thảo - Cao Anh Kiệt, ra lệnh cho ngươi! Giải trừ phong ấn!"​

. . . Đây là cái quỷ gì thế?!​

Đội trưởng mới của Vi Thảo bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa trừng mắt thành một bên to một bên nhỏ rồi.​

Rất nhanh sau đó, cậu liền đem chuyện này xem như một trò đùa của đội trưởng, cũng không quá để tâm, thuận tay đem tờ giấy vứt lại trong ngăn kéo liền quay người rời khỏi phòng huấn luyện.​

*******​

Trải qua đợt huấn luyện mùa hè, Cao Anh Kiệt đã đem Vương Bất Lưu Hành luyện đến thành thạo, chiến thuật lấy cậu làm át chủ bài cũng đã luyện được tám chín phần. Mùa giải mới bắt đầu, Cao Anh Kiệt nhận vị trí tướng thủ lôi đài, kết quả đồng đội của cậu vô cùng đáng tin, căn bản không cần đến cậu ra trận, vì thế đến khi đấu đoàn đội, Vương Bất Lưu Hành do Cao Anh Kiệt điều khiển mới chính thức xuất hiện.​

Sau đó cậu phát hiện, Vương Bất Lưu Hành bất động.​

Bất luận cậu gõ bàn phím như thế nào đi chăng nữa, Vương Bất Lưu Hành vẫn không nhúc nhích, nhưng lại có thể gửi tin nhắn ở kênh chat. Cao Anh Kiệt lo lắng gõ lại bàn phím, mắt thấy bởi vì mình bất động mà đối thủ đang sắp chạy tới vị trí của mình, Cao Anh Kiệt nhanh trí, đọc một câu: "Vương, Vương Bất Lưu Hành a! Ta nhân danh đội trưởng đương nhiệm của chiến đội Vi Thảo - Cao Anh Kiệt, ra lệnh cho ngươi! Giải trừ phong ấn!"​

Vừa dứt lời, bởi vì cậu gõ loạn bàn phím, Vương Bất Lưu Hành trong màn hình vừa rồi động cũng không động đột nhiên giật giật mấy cái tựa như động kinh, dọa Cao Anh Kiệt nhảy lên một cái, cậu vội vàng điều chỉnh tốt trạng thái, dẫn dắt Vi Thảo xông vào trận đấu đoàn đội.​

Sau khi thi đấu kết thúc, Cao Anh Kiệt nghĩ mãi vẫn không ra. Cậu cân nhắc một chút, hôm sau liền gọi điện thoại cho Vương Kiệt Hi.​

Hàn huyên một hồi, chưa cần đợi Cao Anh Kiệt suy nghĩ nên hỏi như thế nào sẽ không có vẻ như mình đầu óc có vấn đề, thì Vương Kiệt Hi đã lên tiếng trước.​

"Đúng rồi, Tiểu Kiệt, hôm qua thi đấu có chuyện gì xảy ra thế? Em không đọc thần chú sao?"​

". . . Ách. . . Đội trưởng, anh là nói cái thần chú giải trừ phong ấn kia?" Cao Anh Kiệt thận trọng hỏi.​

"Phải a." Vương Kiệt Hi trả lời tự nhiên.​

"Ha. . ." Cao Anh Kiệt nỗ lực lại tổ chức ngôn ngữ của bản thân, "Em. . . Cho rằng cái đó là trò đùa."​

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, cúp máy rồi.​

WTF?​

Cao Anh Kiệt sững sờ chăm chú nhìn chiếc điện thoại trong tay, cảm thấy lời vừa rồi của mình dường như không có cái gì không ổn? Thế nào lại chọc cho đội trưởng phát hỏa cúp điện thoại vậy?​

… Cao Anh Kiệt lau mồ hôi lạnh trên trán, tay run run mở QQ ở mục bạn tốt do dự một lát, cảm thấy chuyện của chiến đội nhà mình thì nên tìm người trong nhà giải quyết sẽ tốt hơn, hơn nữa tốt nhất là người biết rõ Vi Thảo. Cứ thế mà suy nghĩ. Cao Anh Kiệt mở ra nick của Lưu Tiểu Biệt, gửi đi một tin: "Tiểu Biệt ca, Vi Thảo có phải có quy tắc gì mà không muốn cho người khác biết hay không? Nếu làm không đúng sẽ gặp quỷ quấn thân?"​

Tin vừa gửi đi không bao lâu, nick của Lưu Tiểu Biệt, đã thành màu xám.​

What the ...​

Cao Anh Kiệt khóc không ra nước mắt, cậu cầm điện thoại đứng ở trong phòng vì mình mặc niệm. Khi cậu đang chuẩn bị đổi người khác để hỏi, thì cửa phòng ký túc xá của cậu đột nhiên bị đá văng.​

"Anh Kiệt đừng sợ!" Viên Bách Thanh giơ một cái thập tự giá nhỏ xông tới, đem Cao Anh Kiệt kéo vào lòng, "Yêu ma quỷ quái gì, yêu tinh họa bì gì. Đông Trùng Hạ Thảo ngâm xướng, Phòng Phong đến đây tiêu diệt địch!"​

. . . Đợi đã, anh Bách Thanh, anh thế nào đột nhiên lại muốn diễn tuồng Tây Du ký?! Còn có thập tự giá này thế nào lại quen như vậy chứ?!​
"Khụ. . . Anh Bách Thanh" Cao Anh Kiệt vùng vẫy một hồi, "Anh đang làm gì vậy?"​

"Đuổi ma đó!" Viên Bách Thanh nói, giơ thập tự giá ở trong không trung quơ qua quơ lại, "Mới từ trên figure của Đông Trùng Hạ Thảo tháo ra, tuyệt đối hữu hiệu !!"​

. . . Chả trách sao nhìn rất quen mắt.​

Chờ đã, lời đuổi ma này không lẽ là học từ chiêu Tức Tử Lĩnh Ngộ của Quét Đất Dâng Hương ở câu lạc bộ Hoàng Phong nhà hàng xóm sao?!​

"Anh Bách Thanh!" Cao Anh Kiệt lại hô một tiếng, cậu sắp bị Viên Bách Thanh ghìm chết.​

"Đừng sợ! Có anh Bách Thanh của em ở đây, lời nguyền đáng sợ gì cũng không uy hiếp được em đâu!" Viên Bách Thanh vẫn một tay giơ thập tự giá một tay ghìm chặt cổ của Cao Anh Kiệt.​

Ngay lúc Cao Anh Kiệt còn muốn nói thêm gì đó, cửa phòng ký túc xá lại bị đẩy ra, Vương Kiệt Hi vội vàng đi vào. Nhưng anh vừa đẩy cửa vào liền sửng sốt, cảnh tượng trong ký túc xá là đại trị liệu nhà mình đang muốn ghìm chết cậu học trò nhỏ của mình khiến Vương Kiệt Hi trầm mặc hồi lâu.​

"Đội đội đội đội đội trưởng !!" Viên Bách Thanh vừa nhìn thấy Vương Kiệt Hi, lập tức ném thập tự giá và thả Cao Anh Kiệt ra, "Anh anh anh anh sao lại đến đây?"​

Vương Kiệt Hi nhíu mày.​

Viên Bách Thanh mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống: "Cái kia, anh tìm Anh Kiệt à? Hai người nói chuyện trước, bye bye anh nha!"​

Nói xong hắn liền cúi thấp người chỉ dùng mấy bước chân liền lao ra ngoài, là một trị liệu chân chính nên di chuyển của hắn trước nay vẫn luôn thanh thoát, đặc biệt là phương diện chạy trốn này, mấy bước liền thoát khỏi phạm vi công kích của Vương Kiệt Hi, nháy mắt biến mất không thấy.​

Vương Kiệt Hi liếc mắt nhìn hướng hắn chạy trốn, cũng không nói gì thêm nữa, đóng cửa lại đi tới bên cạnh Cao Anh Kiệt đang ôm cổ thở hổn hển: "Có sao không?"​

"Khụ khụ. . ." Cao Anh Kiệt thở dốc mấy lần, lúc này mới dừng lại, "Chuyện kia, đội trưởng. . . Anh vừa nãy sao lại đột nhiên cúp máy?"​

"Có một số chuyện nói trong điện thoại không an toàn." Vương Kiệt Hi trả lời.​

"Chuyện gì ạ?" Cao Anh Kiệt hiếu kỳ nhìn anh.​

Vương Kiệt Hi nhìn cậu một lúc, tựa hồ là đang do dự chuyện gì, nhưng dưới đôi mắt ngoan cường của Cao Anh Kiệt cuối cùng cũng từ bỏ, kéo tay cậu đi ra ngoài cửa: "Lâm Kiệt tiền bối, em còn nhớ chứ?"​

"Nhớ ạ." Cao Anh Kiệt gật đầu, ù ù cạc cạc đi theo Vương Kiệt Hi. Lâm Kiệt là đội trưởng đầu tiên của Vi Thảo, tên của hắn thì tuyệt đối sẽ không bị người của Vi Thảo lãng quên, "Đội trưởng, chúng ta đi đâu vậy?"​

"Phòng chứa đồ." Vương Kiệt Hi nói, "Đến đó rồi em sẽ hiểu."​

Ký túc xá và phòng chứa đồ không ở chung một tầng, nên hai người đi một lúc lâu sau mới đến, nơi này thường ngày không có người nào đến cả, nhiều lắm là đến lịch dọn dẹp định kỳ. Cho nên Cao Anh Kiệt đối với việc vì sao đội trưởng lại muốn tới nơi này thì vô cùng tò mò, nhưng vẫn yên tâm để mặc cho Vương Kiệt Hi dẫn cậu đi —— đội trưởng nhà mình chắc sẽ không đem bán mình đâu ha!​

Ách. . . Có lẽ là chỉ bán thận thôi?​

Đẩy cửa phòng chứa đồ ra, Vương Kiệt Hi mang Cao Anh Kiệt đi thẳng đến ngăn kéo nhỏ bên cạnh tủ kính ở giữa, tủ kính sẽ không được mở trừ khi phải lau chùi, càng khỏi nói sẽ chẳng có ai chú ý đến ngăn kéo nhỏ này. Vương Kiệt Hi lấy ra chìa khóa đưa vào ổ khóa vặn vài cái liền mở ra ngăn kéo, từ phía trong lấy ra một tờ giấy đưa cho Cao Anh Kiệt.​

Cao Anh Kiệt nghi hoặc mà mở ra tờ giấy, trên đó viết:​

"Thần chú giải trừ phong ấn: Vương Bất Lưu Hành a! Ta nhân danh đội trưởng đương nhiệm của chiến đội Vi Thảo - Vương Kiệt Hi, ra lệnh cho ngươi! Giải trừ phong ấn!"​

. . . Này lại là cái quỷ gì?!​

Mấy ngày nay liên tiếp nhận sự kinh hãi, Cao Anh Kiệt cảm thấy mình sắp không được rồi, cậu ngẩng đầu nơm nớp lo sợ nhìn Vương Kiệt Hi, đem tờ giấy trả trở về: "Đội trưởng, cái này là … quy tắc gì … của Vi Thảo ... phải không?"​

Vương Kiệt Hi lấy lại tờ giấy, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn kỹ, trong ánh mắt có một chút hoài niệm: "Cái này là năm đó, Lâm Kiệt tiền bối cho anh."​

". . . A?"​

"Vi Thảo có một quy tắc." Vương Kiệt Hi nhìn Cao Anh Kiệt nghiêm túc nói, "Chỉ có người trong tên có chữ Kiệt mới có thể điều khiển Vương Bất Lưu Hành, cũng chỉ có người trong tên có chữ Kiệt mới có thể kế thừa chức vị đội trưởng."​

Cuồng nộ của chúng ta, ngươi điều khiển không nổi*, Cao Anh Kiệt lặng lẽ trong lòng tiếp một câu.​

"Vì sao?" Ngoài mặt, cậu vẫn là thành thành thật thật hỏi một câu.​

"Bởi vì cuồng nộ của hắn, người bình thường điều khiển không nổi." Vương Kiệt Hi trả lời trịnh trọng nghiêm túc.​

Cao Anh Kiệt cảm thấy thế giới quan của mình đang dần sụp đổ.​

"Cho nên. . . Vương Bất Lưu Hành là có sinh mệnh của riêng mình?"​

"Đúng thế."​

"Sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân?"​

"Đúng thế."​

"Vậy đội trưởng có cùng Vương Bất Lưu Hành giao lưu qua rồi sao?"​

"Có."​

"Khi nào?"​

"Mấy năm trước đi."​

"Đội trưởng mỗi lần thi đấu trước đó cũng phải đọc thần chú kia sao?"​

". . . Đúng thế."​

Cao Anh Kiệt lặng lẽ tưởng tượng một chút hình ảnh Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng thi đấu trịnh trọng đàng hoàng mà nói: "Vương Bất Lưu Hành a! Ta nhân danh đội trưởng đương nhiệm của chiến đội Vi Thảo - Vương Kiệt Hi, ra lệnh cho ngươi! Giải trừ phong ấn!"​

Có chút. . . đáng yêu?​

"Chờ đã" cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nên hỏi, "Vậy tại sao trước đây ở phòng huấn luyện, lúc đó không cần đọc thần chú Vương Bất Lưu Hành cũng chuyển động?"​

"Em đem tờ giấy anh cho em để ở đâu vậy?" Vương Kiệt Hi hỏi.​

"A. . . Trong ngăn kéo phía dưới bàn ở phòng huấn luyện."​

Vương Kiệt Hi gật đầu: "Bởi vì tờ giấy kia cách em rất gần, cho nên không cần đọc cũng có thể thao tác."​

. . . Chẳng trách trước đây không thấy đội trưởng đọc qua.​

********​

Về sau có một hôm, Cao Anh Kiệt nằm mơ.​

Ở một mảnh rừng rậm rạp, Vương Bất Lưu Hành nhàn nhã ngồi trên nhánh cây lắc chân, nhìn thấy cậu đến rồi liền chủ động mở miệng nói: "Này !"​

". . . Này ?" Cao Anh Kiệt không chắc là đang gọi mình.​

"Ngươi chính là người đang thao tác ta đúng không?" Vương Bất Lưu Hành cúi đầu nhìn cậu, "Ta xem một chút, ừ. . . Lớn lên nhìn cũng không tệ lắm, so với người trước thì tốt hơn nhiều."​

Cao Anh Kiệt bất mãn mà nói thầm một câu: "Đội trưởng chỗ nào không dễ nhìn. . ."​

Vương Bất Lưu Hành chỉ con mắt của chính mình.​

Cao Anh Kiệt bày tỏ ý kiến mình rõ ràng, không nên nói nữa.​

"Vương Kiệt Hi ắt hẳn đã giải thích với ngươi rồi phải không? Bằng không ngươi cũng sẽ không nhìn thấy ta." Vương Bất Lưu Hành từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Cao Anh Kiệt, "Là Lâm Kiệt hắn ta định ra quy tắc này, ta cũng không thay đổi được."​

"Lâm Kiệt tiền bối. . . Định ra quy tắc này sao?" Cao Anh Kiệt nghiêng nghiêng đầu, "Vậy ngoài việc trong tên có chữ Kiệt ra, thì ngươi. . . Ngài còn có tiêu chuẩn tuyển người gì nữa không?"​

"Đầu tiên là thực lực phải mạnh mẽ đi?" Vương Bất Lưu Hành ngẫm nghĩ, "A đúng rồi, còn phải đối xứng."​

". . ." Người này là cùng đội trưởng của chúng ta có bao nhiêu thù hận.​

"Đừng nhìn ta như vậy, ta nói ngươi biết, Vương Kiệt Hi kia hai mắt nhìn quen rồi thì cũng chẳng có gì, nhưng không chịu nổi mỗi ngày đều phải nhìn, hắn còn phải tăng cường huấn luyện! Mỗi lần ta nửa đêm bị hắn gọi đến nhìn thấy đôi mắt kia đều là một cơn ớn lạnh —— cảm giác tốt đẹp của ta cũng không còn nữa."​

"Vậy ngươi lúc đầu vì sao lại chọn anh ấy làm đội trưởng a. . ." Cao Anh Kiệt vẫn có chút không cao hứng có người nói Vương Kiệt Hi như vậy, cho dù hắn là thẻ tài khoản thì cũng vậy.​

Vương Bất Lưu Hành gãi đầu một cái (Tác giả: hoặc là nón?): "Bởi vì. . . Tên hắn có ba chữ."​

". . ."​

"Hai chữ nhìn quá đơn điệu a! Hơn nữa loại tên gọi khắp nơi đều có này cũng không quá nổi bật đi!"​

. . . Ngươi nói như vậy thì các tuyển thủ đời đầu thật sự tốt sao?​

"May sao ngươi đến rồi." Vương Bất Lưu Hành tiếp tục nói, "Hai người trước thật sự là quá tẻ nhạt."​

"Vậy tại sao chọn trúng ta?" Cao Anh Kiệt tiếp tục hỏi.​

"Bởi vì tên của ngươi đối xứng a!" Vương Bất Lưu Hành thản nhiên trả lời, tay giơ cây chổi chẳng biết xuất hiện từ lúc nào rồi dùng cán chổi gõ nhẹ vào đầu Cao Anh Kiệt, "Hơn nữa năng lực cũng không tệ, chỉ là tính tình hơi rụt rè."​

Cao Anh Kiệt rùng mình một cái, vừa nghĩ tới đợi đến lúc cậu giải nghệ Vương Bất Lưu Hành cũng sẽ nói với người kế nhiệm đời tiếp theo:​

“Ngươi biết không, Cao Anh Kiệt - loại tên gọi khắp nơi đều có này cũng không quá nổi bật đi! Hơn nữa còn hay sợ hãi rụt rè làm ta đều hận không thể thoát ra màn hình thay hắn nói chuyện! Ba tên đội trưởng trước thật đúng là quá tẻ nhạt, may sao ngươi đến rồi.”​

********​

Buổi huấn luyện sáng hôm sau, Cao Anh Kiệt cảm thấy mình không thể nhìn thẳng Vương Bất Lưu Hành trong máy vi tính, hơn nữa cũng không cách nào nhìn thẳng sự thật sau này mình phải thường xuyên đọc loại câu thần chú ngu ngốc này.​

Người đâu hãy mau mau đến cứu Vi Thảo đi !!!​

********​

Sau khi Cao Anh Kiệt rời khỏi, Mộc Ân đứng phía sau cái cây liền bước đi ra, lôi kéo tay áo của Vương Bất Lưu Hành: "Sư phụ, người nói như vậy thật là quá đáng. . ."​

Vương Bất Lưu Hành nhìn cậu, đột nhiên đưa tay ra đỡ mông Mộc Ân ôm lên: "Bên ngoài nguy hiểm, sau này đừng chạy lung tung."​

"Thế nhưng. . ." Mộc Ân ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu cố chấp nói, "Ta cảm thấy Cao Anh Kiệt kỳ thực không tệ, Vương Kiệt Hi cũng không tệ, Lâm Kiệt càng là một tuyển thủ rất tốt. . . Sư phụ người sao lại muốn nói bọn họ như vậy?"​

Vương Bất Lưu Hành nở nụ cười, ôm tiểu đồ đệ của mình đi vào nhà: "Lừa bọn hắn."​

"Sư phụ —— "​

"Không tin?"​

"Không có, nhưng vì sao muốn gạt bọn họ vậy?"​

"Này a. . ." Vương Bất Lưu Hành ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bị tầng tầng lá cây che kín.​

Dù rằng ma đạo học giả có thể bay, nhưng cũng bay không tới được tầng trời cao nhất, càng không có cách nào đi đến được thế giới bên kia của người mà hắn yêu thương sâu đậm.​

Chính là bởi vì yêu thương rất nhiều mỗi một người điều khiển, yêu bọn họ vì Vinh Quang, vì Vi Thảo mà bất chấp tất cả để nỗ lực phấn đấu, yêu bọn họ khi vui sướng vì đạt được thành công, yêu Vi Thảo của bọn họ. Cho nên mỗi khi người điều khiển thay đổi, Vương Bất Lưu Hành cũng không biết mình nên dùng thái độ như thế nào để quên đi người điều khiển cũ, đón chào tương lai hoàn toàn mới.​

May sao ngươi đến rồi.​

END​

********​

Phiên ngoại 1:​

"Đến, Kiệt Hi, em thử đọc một lần đi."​

". . . Đội trưởng không nên nháo."​

"Không sao, đừng sợ, bằng không một hồi bọn họ đều đến, em có thể bị vây xem đó."​

"Em. . ."​

"Cố lên Kiệt Hi, đọc đi."​

"Vương Bất Lưu Hành a. . . Ta nhân ách. . . danh đội trưởng đương nhiệm của chiến đội Vi Thảo - Vương Kiệt Hi, ra lệnh cho ngươi. Giải trừ phong ấn!"​

"Được rồi, em thử lại đi. . ."​

Lâm Kiệt lời còn chưa dứt, cửa phòng huấn luyện đột nhiên bị đẩy ra, Phương Sĩ Khiêm xông vào: "Đội trưởng! Tôi đã nói là không thể đem chức vị đội trưởng giao cho tiểu tử thối này, anh xem cậu ta có bệnh tâm thần!"​

"Phương tiền bối, tôi không có."​

"Vậy cậu vừa nãy hô cái gì ?!"​

"Đội trưởng bảo tôi đọc."​

"Làm sao có thể! Tôi cho cậu biết cậu đừng có mà vu hại đội trưởng! Đừng tưởng rằng đội trưởng dễ tính liền có thể để cho cậu bắt nạt!"​

Mắt thấy thần trị liệu nhà mình đã bắt đầu xắn tay áo, Lâm Kiệt mau chóng bước tới: "Sĩ Khiêm, là tôi bảo cậu ấy đọc."​

"Vì sao a?" Phương Sĩ Khiêm lập tức dừng động tác xắn tay áo, giơ tay sờ sờ trán Lâm Kiệt, "Không bị sốt a. . ."​

"Đây là bí mật nhỏ của tôi và Kiệt Hi." Lâm Kiệt nở nụ cười, đè lấy tay của Phương Sĩ Khiêm, "Sĩ Khiêm không được hỏi."​

Phương Sĩ Khiêm động tác cứng nhắc, hắn nhìn Lâm Kiệt, lại lập tức quay đầu đầy thù hận nhìn Vương Kiệt Hi, người đằng sau thế nhưng lại là một bộ dáng chuyện không liên quan đến tôi.​

"Sĩ Khiêm?" Lâm Kiệt kêu lên, "Đừng ăn hiếp đứa nhỏ nữa, cậu bao nhiêu tuổi rồi."​

Một giây đó, Phương Sĩ Khiêm cảm giác mình đã bị đội trưởng phản bội và tổn thương.​

********​

Phiên ngoại 2:​

Lưu Tiểu Biệt sau khi đọc tin nhắn của Cao Anh Kiệt, lập tức, không chút nào do dự, đăng xuất.​

Đây là lịch sử đen tối mà hắn mãi vẫn không cách nào có thể đối mặt.​

Viên Bách Thanh ngồi bên cạnh hắn chơi PSP cũng nhìn thấy tin nhắn kia, lập tức cười lăn lộn: "Tui nói Biệt ca, cậu không phải là sợ quỷ đi?"​

"Vi Thảo đích thực có quỷ." Lưu Tiểu Biệt cố gắng điềm tĩnh, "Cậu vậy mà lại không biết?"​

". . . Thật sự?"​

"Dĩ nhiên là thật a, bất quá nghe nói con quỷ này chỉ có đội trưởng của Vi Thảo mới có thể nhìn thấy."​

"Tui như thế nào lại không có nghe sư phụ tui nói qua?"​

"Sư phụ của cậu, thần trị liệu không thể trông cậy nhất toàn Liên minh, coi thường việc cùng tên nhóc ngớ ngẩn cậu nói những chuyện đó."​

"Tui kháo, cậu đừng sỉ nhục sư phụ tui a, tui cho cậu biết!" Viên Bách Thanh lập tức nhảy dựng lên, "Tuy nửa câu đầu tui cũng nghĩ giống cậu !!"​

Lưu Tiểu Biệt lườm qua: "Cậu nói nhảm gì đó. . ."​

Làm ầm ĩ một trận, Viên Bách Thanh yên tĩnh lại: "Bất quá thật sự có quỷ sao?"​

"Có a" Lưu Tiểu Biệt gật đầu, "Anh Kiệt hình như sợ quỷ."​

"Tui đi!" Viên Bách Thanh lại nhảy lên, thuận tay gỡ xuống thập tự giá trên figure của Đông Trùng Hạ Thảo ở kệ sách mà Phương Sĩ Khiêm truyền cho hắn liền chạy ra ngoài cửa.​

********​

Thời niên thiếu của mỗi người đều có chuyện ngu ngốc, mà chuyện ngu ngốc của Lưu Tiểu Biệt năm đó đặc biệt nghiêm trọng.​

Ngày hôm đó, cậu làm rơi tai nghe ở phòng huấn luyện, đến buổi tối buồn ngủ mới nhớ tới, thừa dịp còn chưa tới thời gian Vương Kiệt Hi đi kiểm tra phòng hắn vội vàng mang giày lén lén lút lút chạy đến phòng huấn luyện, kết quả còn chưa đẩy cửa ra, liền nghe thấy bên trong tựa hồ có người đang nói chuyện.​

"Vương Bất Lưu Hành a! Ta nhân danh đội trưởng đương nhiệm của chiến đội Vi Thảo - Vương Kiệt Hi, ra lệnh cho ngươi! Giải trừ phong ấn!"​

Cái quỷ gì thế !!​

Lưu Tiểu Biệt sợ hết hồn, xác nhận đúng là giọng của đội trưởng, sau đó cẩn thận mà ghé vào trên cửa tiếp tục nghe trộm.​

Nhưng sau đó Vương Kiệt Hi lại không nói gì nữa, trong phòng huấn luyện không ngừng truyền ra tiếng gõ bàn phím cùng click chuột lách tách, Lưu Tiểu Biệt nghe một hồi, cảm thấy chân có chút mỏi, lúc đang chuẩn bị đứng dậy hoạt động chân một chút, chân mềm nhũn không đứng vững, không cẩn thận để vai đụng trúng cửa.​

"Ai?" Giọng nói trong phòng im bặt đi, lập tức đèn trong phòng huấn luyện liền bị mở lên, Vương Kiệt Hi rất nhanh đi đến mở cửa, "Tiểu Biệt?"​

"Là em. . ." Lưu Tiểu Biệt đành phải đứng thẳng lên, "Đội trưởng như thế nào muộn như vậy vẫn còn huấn luyện?"​

"Buổi sáng không phải anh không tới sao." Vương Kiệt Hi trả lời.​

Lưu Tiểu Biệt lúc này mới nhớ đến buổi sáng đội trưởng nhà mình bị đơn vị tài trợ kéo đi quay quảng cáo, buổi chiều mới quay về, nhưng mà huấn luyện buổi chiều là phân tích đấu đoàn đội, tương đương với việc bỏ qua một ngày huấn luyện cơ bản.​

"Khụ, chuyện này, đội trưởng chú ý thân thể a, cũng sắp khuya rồi." Lưu Tiểu Biệt mới nghiêng đầu nói, "Vậy em đi về trước."​

"Đợi chút." Vương Kiệt Hi quay vào phòng huấn luyện, từ trên bàn cầm lấy một bộ tai nghe, "Đây là của em phải không?"​

"Dạ đúng vậy." Lưu Tiểu Biệt duỗi tay tiếp lấy, "Cảm ơn anh."​

"Tối trước khi ngủ ít nghe nhạc thiếu nhi, nghỉ ngơi sớm một chút." Vương Kiệt Hi nói.​

"Dạ" Lưu Tiểu Biệt gật đầu.​

Sáng sớm hôm sau, Lưu Tiểu Biệt là người đầu tiên đến phòng huấn luyện, mở máy vi tính ra đăng nhập, khi thấy bóng dáng Phi Đao Kiếm xuất hiện ở trên màn hình, hắn hô to một câu: "Phi Đao Kiếm a! Ta nhân danh người điều khiển đương nhiệm Lưu Tiểu Biệt, ra lệnh cho ngươi! Giải trừ phong ấn!"​

Hô xong sau đó, hắn lập tức mở ra phần mềm huấn luyện làm hết các bài tập huấn luyện cơ bản, nhưng thành tích không hề tăng lên bao nhiêu.​

Xem ra điều này cũng không hiệu nghiệm lắm. . . Lưu Tiểu Biệt thở dài, quyết định đem chuyện này bỏ qua, coi như ai cũng không nhìn thấy.​

"Tiểu Biệt, em vừa nãy hô cái gì?" Giọng nói của Vương Kiệt Hi từ phía sau truyền đến.​

"Đội đội đội đội đội đội trưởng? !" Lưu Tiểu Biệt sợ đến nỗi chuột cũng ném đi, "Anh từ đâu chui ra vậy?!!"​

"Ta vẫn luôn ở phía sau." Vương Kiệt Hi nhìn hắn, "Diệp Bách nói máy vi tính của cậu ấy hình như có chút vấn đề, anh giúp cậu ấy xem thử."​

Lưu Tiểu Biệt ngẫm nghĩ, chỗ ngồi của Chu Diệp Bách dường như ở hàng cuối cùng, không trách hắn không nhìn thấy.​

Chờ chút.​

"Đội trưởng anh nghe thấy em nói không a a a a a! !"​

Vương Kiệt Hi gật đầu: "Em nói cái này làm gì?"​

". . . Đội trưởng anh thấy em nói."​

"Cho nên?"​

"Cho nên em nghĩ là có thể. . . là cách cầu phước gì đó?"​

"Em nghĩ nhiều rồi." Vương Kiệt Hi cảm thán, "Em có thể hiểu. . . Đây là một quy tắc của Vi Thảo."​

"Hả?"​

"Đội trưởng không đọc câu đó sẽ gặp chuyện phiền toái."​

"Ồ. . ."​

"Còn có, em vừa nãy huấn luyện có vài lần tốc độ tay sai sót, tiếp tục một lần nữa, để anh xem."​

". . ." Lưu Tiểu Biệt nhìn đồng hồ, cách lúc chính thức huấn luyện bắt đầu còn một tiếng, chuyện này có nghĩa hắn phải tiếp nhận đội trưởng nhà mình đích thân huấn luyện một tiếng đồng hồ. . .​

Từ đó, Lưu Tiểu Biệt cũng không bao giờ tới phòng huấn luyện sớm nữa.​

Thuận tiện, rốt cuộc vì sao đội trưởng nhà mình phải đọc câu đó, đối với Lưu Tiểu Biệt mà nói, cảm thấy hoảng sợ. . .​

Chẳng lẽ đội trưởng của hắn có bệnh tâm thần?​

[Hoàn]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook