Ongoing (Sách Ngụy) Truy Thê

Hàn Muội Tử

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
13
Số lượt thích
52
Location
HanMuoiTu
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Văn Thanh
#1
Tác phẩm: [TCCT] Truy Thê.

Tác giả: BoA

Thể loại: Huyền huyễn, hài hước, dị giới, HE.

Couple:

_Yêu nghiệt phúc hắc trung khuyển si tình công x Mặt dày vô sỉ không giới hạn đại thúc. (Sách Khắc Tát Nhĩ x Ngụy Sâm).

_Mặc than muộn tao bạo lực công x Phúc hắc lười biếng vô sỉ thụ ( Hàn Văn Thanh x Diệp Tu)

_Cuồng ngạo bá đạo công x Bán manh
tạc mao mỹ thụ. (Trôn Triết Bình x Trương Giai Lạc)

_Dịu dàng lãnh tĩnh ôn nhu công x Dương quang nói nhiều thụ. (Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu thiên).

Lưu ý:

_Nhân vật thuộc về Hồ Diệp Lam, cốt truyện là của tôi.

_Đã là fanfic nhân vật chắc chắn ooc.
 
Last edited by a moderator:

Hàn Muội Tử

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
13
Số lượt thích
52
Location
HanMuoiTu
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Văn Thanh
#2
Chương 1.

U Minh Chi Sơn, cấm địa của Ma tộc. Hơn chính vạn năm trước, ở nơi này đã xảy ra một trận hỗn chiến giữ lục giới, bao gồm: Tiên giới, Ma giới, Thần giới, Yêu giới, Nhân giới và Minh giới.

Lục giới phân tranh không phải là chuyện có thể đùa và kết quả mà trận chiến năm đó đem lại là một tai họa vô cùng to lớn. Chưa kể đến lục giới lâm vào hỗn loạn mà còn làm cho thời gian của các chi thế giới khác bị bẻ cong, không gian trở nên vặn vẹo. Chưa dừng ở đó Tu chân chi giới của họ cũng xuất hiện vết rách của thời không, không cách náo vá lại được. Lỗ hổng này mới là tai họa thật sự đối với họ, từ khi nó xuất hiện đã không ngừng thôn phệ mọi thứ. Chẳng mấy chốc 1/2 đại lục đã bị nó nuốt trôi, lục giới đã loạn nay lại càng thêm loạn tất cả chỉ có thể quy kết thành một câu: cách ngày diệt vong đã không còn xa!

Nói ra thì đây quả thật là một đều mỉa mai, trừ nhân loại ra thì Minh, Yêu, Thần, Tiên, Ma những kẻ ngay từ khi sinh ra đã sở hữu một lực lượng to lớn, nắm trong tay sức mạnh chia phối thế giới này nhưng lại không thể nào chống lại một vết rách hoặc nói, họ không hề có khả năng chống cự!

Cho nên mới nói, mặc dù là "Thần" là "Tiên" nhưng đó chỉ là danh hào của những kẻ cường đại khi đạt đến cấp bậc đỉnh cao của thế giới mà họ tồn tại mà thôi!

Ngôi vua thật sự thuộc về kẻ cai quả tất cả thế giới, đó mới là "Thần" là sự tồn tại tối cao nhất!

Lại nói, ngay lúc Tu Chân chi giới sắp trở thành thế giới chết thì lúc này lục giới đã tìm ra một cách, tuy không thể vá lại vết rách không lồ kia nhưng lại có thể phong ấn nó mười vạn năm. Đúng vậy, chỉ có mười vạn năm mà thôi!

Mà đại giới mà họ phải trả lại vô cùng đắc!

Bằng vào việc thiêu đốt chính linh hồn của sáu kẻ đứng đầu lục giới mà vết rách đã được phong ấn, đồng thời linh hồn của sáu ngươi kia cũng hóa thành tro bụi mà tiêu tán vĩnh viễn!

Phải, chính là tiêu tán vĩnh viễn!

Đều này cũng đồng nghĩa với việc họ không cách nào siêu sinh và cũng không thể nào bước vào bánh xe luân hồi để đi đầu thai chuyển kiếp!

Nhưng mọi việc chưa dừng hề chấm dứt, như đã nói ở trên, trận chiến này à không nên nói là vết rách thời không do trận chiến này gây ra đã ảnh hưởng không nhỏ đến các chi thế giới khác, làm đảo lộn trận tự ở các chi thế giới đó. Chủ Thần biết chuyện nên đã giáng thiên đạo lấy tử vong làm hình phạt để trừng trị sự hồ đồ của của Tu Chân chi giới!

Cho nên với sự trả giá của Lục giới chi vương, Tu Chân chi giới vẫn không thoát khỏi kiếp nạn mà gần như trở thành thới giới chết!

Sở dĩ dùng hai từ "gần như" là bởi vì vẫn còn người sống sót, mà những người này lại vì phong ấn mà sống sót!

Phải, bọn họ có nhiệm vụ canh giữ phong ấn, giữ cho nó không bị thời gian bao mòn mà mất đi lực lượng chế ngự vết rách khổng lồ kia!

Nói cho cùng thì Tu Chân chi giới vẫn là một thế giới do Chủ Thần tạo ra cho nên không thể nói hủy diệt thì liền hủy diệt được, huống chi các chi thế giới này tuy tồn tại một cách riêng biệt và hoàn toàn độc lập nhưng chúng lại có vai trò như một cán cân để đều hòa và khắc chế lẫn nhau. Nếu như một trong số chúng bị hủy diệt thì cán cân này sẽ lập tức mất cân bằng và đây là điều mà Chủ Thần không hề muốn, nên lúc giáng xuống Tử Vong Chi Đạo ngài cũng đã nói, chỉ cần có thể giữ vững cho phong ấn này tồn tại đủ mười vạn năm thì Tu Chân chi giới sẽ có cơ hội tái lập và những sinh mạng bị Tử Vong Chi Đạo lấy đi cũng sẽ được trả về.

Cứ như thế, trong trời đất bao la rộng lớn không tồn tại một tia sinh khí này những kẻ được chọn mang trong người nhiệm vụ bảo vệ phong ấn kia đã chờ được chính vạn, chính ngàn, chính trăm, chính mươi chính năm. Chỉ còn một năm, chỉ vọn vẹn một năm nữa thôi là bọn họ sẽ có được tự do mà mình mong muốn và thế giới này sẽ một lần nữa lấy lại sinh cơ!

Nhưng ngay tại thời điểm quan trọng này này, chuyện xấu lại xảy ra...

"Sách Khắc Tát Nhĩ, ngươi đây là làm cái gì?!" Nam nhân một đầu tóc ngắn màu đen ngông cuồng đứng trong gió, trong tay cầm trọng kiếm to lớn màu bạc được máu tươi nhuộm đỏ đang phẫn nộ gào lên với kẻ đối diện mình.

Trái với dáng vẻ căm phẫn của Lạc Hoa Lang Tạ, sắc mặt Sách Khắc Tát Nhỉ vẫn dửng dưng như thường. Y mỉm cười như có như không làm cho dung nhan vốn mị hoặc lại càng thêm say lòng người, ngay cả đồ đằng quỷ dị bao phủ trên trán và hai bên sườn mặt của y cũng vì thế mà toát ra một loại quang mang đỏ rực như máu, xinh đẹp không gì sánh bằng. Mặc cho cả người y lúc này đã chật vật không chịu nổi nhưng vẻ đẹp khiến cho người người phải ghen tị lại không hề giảm đi chút nào.

"Như các ngươi đã thấy, phá phong ấn!" Hoàn toàn không để ý đến vết thương sâu hoắm còn đang chảy máu trước ngực, thấm đẫm gần một nữa y bào của chính mình. Sách Khắc Tát Nhĩ vẫn huy động ma trượng trong tay đánh về phía Lạc Hoa Lang Tạ hay nói chính xác hơn là đánh về phong ấn phía sau lưng hắn!

Ngân phát không gì trói buộc tùy ý khiêu vũ trên không, tử y cho dù rách nát cũng như trước cuồng loạn trong gió. Từng chiêu, từng chiêu mà y tung ra đều âm độc và tàn nhẫn như nhau, nhưng lại không gây sát thương chí mạng cho Lạc Hoa Lang Tạ mà là dồn ép hắn lùi về sau.

"Ngươi điên rồi!!!"

Chứng khiến Sách Khắc Tát Nhĩ dùng chiêu thức mạng đổi mạng để tiếp cận phong ấn, trên gương mặc tuấn tú vương nét cuồng ngạo của Lạc Hoa Lang Tạ đã giăng đầy gân xanh! Hắn gầm lên một tiếng đầy tức giận, trọng kiếm như cuồng phong vũ bão mà chém về phía trước!

"Haha, Sai. Ta không điên, bởi vì ta biết rõ việc mình cần làm và phải làm. Ngược lại kẻ điên là các ngươi, bọn hồ đồ quẫn trí!" Sách Khắc Tát Nhĩ cười một cách mỉa mai và châm biếm, trên gương mặt có phần nhợt nhạt của y cũng đầy khinh thường. Mặc cho lưỡi kiếm sắc bén nặng ngàn cân kia chém vào người, y vẫn không từ bỏ mà điên cuồng tiến về phía trước.

Chỉ còn một chút nữa thôi....

Phong ấn...

"Lời này phải là chúng ta nói với ngươi, Sách Khắc Tát Nhĩ!" ngay lúc này một giọng nói trong trẻo như ngọc vang lên, kèm theo đó là sự xuất hiện của thiếu niên tóc vàng kim, dáng người cao gầy cả người được bao phủ bởi giáp bào màu bạc.

"Dạ Vũ Thanh Phiền, chịu xuất hiện rồi sao?" Lại đón nhận theo một kiếm nữa của Lạc Hoa Lang Tạ, Sách Khắc Tát Nhĩ có phần hư nhượt mà lùi về sau.

"Vì cái gì? Đã chờ đợi gần mười vạn năm không phải là vì tự do sau này hay sao, thế thì tại sao ngươi lại muốn phá vỡ phong ấn? Ngươi hoàn toàn biết rõ, một khi phong ân bị phá thì thế giới này cũng sẽ mất đi ánh sáng cuối cùng mà lâm vào tuyệt diệt, vậy mà..." nói đến đây Dạ Vũ Thanh Phiền liền không nói nữa, lúc này Lạc Hoa Lang Tạ cũng đứng bên cạnh cậu. Cả hai đều không hiểu vì cái gì mà Sách Khắc Tát Nhĩ bỗng dưng nổi điên, sống chết đòi hủy đi phong ấn.

Chính vạn năm trước trừ hai người thì y chính là ngươi thứ ba được chọn, bọn họ đã cùng nhau canh giữ gần mười vạn năm nhưng lại không ngờ sẽ có một ngày lại xảy ra chuyện như thế này.

"Tuyệt diệt ư? Liên quan gì đến ta? Cái thế này đáng lẽ phải bị hủy diệt từ chính vạn năm trước!" cùng với người đó...

Nửa vế sau Sách Khắc Tát Nhĩ sẽ không nói, y sống đến tận bây giờ chính là chờ một ngày này. Ngày phong ấn suy yếu, y sẽ có cơ hội phá vỡ nó để đi tìm....gã!

Lạc Hoa Lang Tạ cùng Dạ Vũ Thanh Phiền nhìn nhau, đều thấy rõ sát ý trong mắt đối phương. Chuyện đến nước này, họ cũng không muốn nhiều lời nữa. Song kiếm trên tay đồng thời chém về hướng Sách Khác Tát Nhĩ!

"Sách Khắc Tát Nhĩ ngươi cho rằng bọn ta sẽ để ngươi dễ dàng phá bỏ phong ấn hay sao?!"

''Các ngươi cũng nên biết ta chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc!" nói rồi Sách Khắc Tát Nhĩ thu hồi ma trượng trong tay, hai tay y nhanh chống kết ấn miệng lẩm bẩm vài văn tự cổ không rõ ý nghĩa.

Người khác không rõ nhưng Lạc Hoa Lang Tạ cùng Dạ Vũ Thanh Phiền lại hiểu rõ vô cùng, bọn họ biết Sách Khắc Tát nhĩ định làm cái gì!

" Y muốn tự bạo!" Sắc mặt Lạc Hoa Lang Tạ giờ phút này đã vô cùng khó nhìn, hắn hét lớn một tiếng rồi nhanh chống huy động trọng kiếm trong tay ý đồ muốn cắt đứt quá trình tự bạo của y, đồng dạng Dạ Vũ Thanh Phiền cũng làm như thế. Nhưng mà...

"Muộn rồi." Sách Khắc Tát Nhĩ buông lỏng hai tay, cười nhạt nói. Cùng lúc, đồ đằng quỷ dị trên trán của y giống như rễ cây mà không ngừng lang rộng ra khắp khuôn mặt và cả người y.

Ánh sáng chói lòa từ người Sách Khắc Tát phát ra nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh, bao gồm cả phong ấn kia!

Haha, thành công rồi...phong đã vỡ!

Chín vạn năm trước ngươi vì nó mà rời bỏ ta, chính vạn năm sau ta liền phá bỏ nó mà tìm đến ngươi.

Cho dù phải trả giá bằng cái mạng này biến thành hồn ma u linh, ta cũng phải bám lấy ngươi, tuyệt không cho ngươi cơ hội lần nữa bỏ rơi ta...

"Sâm." đây là từ cuối cùng mà Sách Khắc Tát Nhĩ nói ở thế giới này.

_________________________________________

 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook