Chương 05: Nhân quả
Edit: Gừng
Beta:Ti
29.
Từ sau hôm Trương Giai Lạc té xỉu, sắc mặt của hắn trong mấy ngày tiếp theo đều không quá tốt. Tôn Triết Bình hơi bận tâm, lại không đành lòng phá hỏng hứng thú du ngoạn của hắn, chỉ đành lo sợ bất an một tấc không rời.
Tết Trung Nguyên sắp đến rồi, ngàn cầu vạn cầu chớ xảy ra chuyện gì rắc rối.
"Lạc Lạc, lục lạc cùng ngọc bội, nhất định phải mang bên người."
"Aiyo Đại Tôn ta biết mà. Ta chưa từng xem qua tết Trung Nguyên ở nhân gian. Mấy năm qua vào dịp này, sư thúc luôn lôi ta đi thanh trừ chướng khí khắp núi đồi, năm nay chẳng dễ mà được ra ngoài, nhất định phải xem thật kỹ. Đại Tôn, đêm nay chúng ta đi thả đèn hoa đăng đi."
"Người khác phóng hoa đăng là có tưởng niệm muốn gửi đến người đã khuất, ngươi không có gì để ký thác, đua đòi làm chi?"
"Vậy ta gửi đến những vong hồn chẳng còn thân thuộc trên đời, đâu phải vong hồn nào cũng có người nhớ."
Trương Giai Lạc cười với Tôn Triết Bình: "Chỉ cần còn có người nguyện ý tưởng nhớ bọn họ, cho dù quen biết hay không, chung quy có chút ấm áp nho nhỏ."
Nụ cười còn tươi đẹp hơn hoa mùa hạ.
Chỉ là lúc này, Tôn Triết Bình vô cùng hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu của hắn.
Sao lại bị nụ cười của tiểu lừa đảo kia gạt chứ?
"Trương Giai Lạc! Ngươi ở đâu!"
Tôn Triết Bình vất vả chen qua đám đông, chỉ xoay đi một khắc, sao đã không thấy người?
Nhìn vầng trăng tròn treo trên cao, nghĩ đến hồn phách càng lúc càng nhẹ của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
30.
"Tiểu tử, mua đèn hoa đăng không?"
"Đang gọi ta ư?" Trương Giai Lạc cúi đầu nhìn bà lão đang túm lấy mình: "Ta mua, bà bà, ta muốn một cái hình hoa sen. Đại Tôn, bạc... Hử? Đại Tôn?"
"Lạc mất bằng hữu sao?"
"A... Hình như, không biết hắn bị dòng người cuốn tới đâu rồi, vậy ta không lấy nha bà bà."
"Không việc gì, tiểu tử," bà lão cười một tiếng. Không hiểu sao Trương Giai Lạc cảm thấy gương mặt đầy nếp nhăn của lão bà bà sâm sâm hàn ý. "Bà bà cảm thấy có duyên với ngươi nên tặng ngươi một cái. Ngươi nha, thả đèn xuôi theo con sông này, lại đi theo hoa đăng tới đầu cầu kia, khi đèn trôi đến dưới chân cầu đèn sẽ biến mất, chứng tỏ đèn của ngươi đã được gửi đến Địa Phủ. Nếu có điều gì muốn nói, nhanh nhanh nói ra, câu hồn sứ giả sẽ giúp ngươi chuyển lời."
"Thần kỳ như vậy?"
"Ha ha ha ha ha," bà lão bật cười, "tiểu tử, ngươi không biết ư?"
"Ta... ta không biết nha." Tuy cảm thấy tiếng cười của bà lão hơi quái gở, Trương Giai Lạc khó nén sự hiếu kỳ với chốn nhân gian, dứt khoát ngồi xuống hàn huyên.
"Ta từ nhỏ đến lớn đều ở trong sơn cốc, không biết chuyện ở nhân gian, lão bà bà, bà nói tỉ mỉ chút đi, đèn này sao có thể đưa đến Địa Phủ?"
"Con sông này nha, chính là nước Vong Xuyên đó."
Nước Vong Xuyên?
Trương Giai Lạc hưng phấn, mắt trợn tròn xoe.
Bà lão nhìn chằm chằm cái lục lạc buộc trên cổ tay hắn, đôi mắt đục ngầu lấp lóe, lén lút vươn tay, nhưng chưa kịp đụng tới đã rụt lại như bị bỏng.
"Lão bà bà, bà nói nữa đi, nói nữa đi."
"Không nói nữa, thiên cơ không thể tiết lộ. Tiểu tử, ha ha ha, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Cẩn thận cái gì?
"Mau đi thả đèn hoa đăng, rồi tới đầu cầu mà xem, rất thú vị. Ngươi lớn lên trong sơn cốc, nhất định chưa từng thấy!"
Trương Giai Lạc cầm đèn, cảm tạ bà lão. Dù sao cũng tìm không thấy Tôn Triết Bình, hắn bèn đi thẳng về phía bờ sông, thầm nghĩ đi đến chỗ vắng người không chừng Đại Tôn sẽ dễ dàng tìm thấy mình hơn.
31.
Rời khỏi Xuân Phong lâu, Vu Phong vẫn cảm thấy kỳ quái.
Hắn chắc chắn mình đã được Phong Đô đại đế triệu hồi, chẳng hiểu sao đến tửu lâu lại chỉ nhìn thấy một thanh niên áo trắng say rượu, cùng nam nhân đeo chiếc mặt nạ dữ tợn, chân thân mơ hồ kia.
Chiếc lục lạc cũ kỹ trên cổ tay thanh niên áo trắng vang leng keng, âm thanh lạnh buốt, u u.
Có thể trấn hồn, khu trừ ác quỷ.
Càng trọng yếu hơn, là có thể hiệu triệu thiên hạ Quỷ vương.
Thánh vật của Địa Phủ, sao lại lưu lạc nhân gian, còn rơi vào tay một thanh niên hồn phách chẳng được vẹn toàn. Dùng vật này giúp hắn trấn hồn, không phải quá khoa trương sao.
Còn nam nhân khiến Vu Phong sinh lòng thần phục kia là người phương nào?
Lần này xuất phát, Vu Phong không lập tức quay về lãnh địa của mình, trái lại xua đuổi đám quỷ sai, một mình thẳng đến núi Côn Luân vạn năm tuyết phủ.
Chúng sinh, căn bản không thể tìm được sơn môn của núi Côn Luân.
Vu Phong dẫm từng bước, bất chấp gió tuyết. Nghe nói nơi này đã từng là thế ngoại đào nguyên, nhưng không biết từ khi nào, tuyết phủ vạn năm, ngày ngày không đổi.
Sơn môn gần ngay trước mắt, một thanh âm trong trẻo lại vờn quanh người Vu Phong: "Phong ca, trở về đi thôi, đừng tiến tới nữa."
"Tiểu Viễn!" Vu Phong nghe thấy người kia lại cự tuyệt mình bên ngoài sơn môn, cuống quýt nói: "Trâu Viễn, ngươi cho ta vào đi! Tuy ta là Quỷ Vương, nhưng ngươi biết ta sẽ không hại ngươi."
Âm thanh kia, Trâu Viễn, cười khổ: "Vấn đề nào phải ngươi hại ta hay không. Ngươi biết nay ta nhờ sơn mà sống, khó có thể hóa hình người, hà tất phải đến làm gì?"
Vu Phong nhấp môi, gió tuyết che mắt, hắn chỉ đành hướng tới ngọn núi trắng xóa mà nói, căn bản chẳng thể phân rõ chủ nhân của thanh âm kia đang tại nơi nào: "Tiểu Viễn, bấy nhiêu năm qua ngươi thủ nơi này, bảo vệ thân thể của tiên quân. Ta biết ngươi phải báo ân, ta chỉ muốn đến trò chuyện với ngươi. Ngươi xem, nơi đất trời tịch mịch này, tìm đâu ra sinh linh có thể bồi ngươi?"
Năm đó Vũ Đế trị thủy, Bạch Trạch nhỏ tuổi bị lũ lụt vây khốn, người kia vươn tay giúp đỡ. Lúc sau, bởi trị thủy có công, Thiên Đình sắc phong Quảng Đức tiên quân, đứng hàng chư tiên. Ngờ đâu tiệc vui chóng tàn, Quảng Đức tiên quân bị chém trên Tru Tiên đài, thế nhân đều nói hắn hàm oan, rơi xuống Uổng Mạng thành, hồn phách dần bị ác quỷ ăn mòn. Nhưng thế nhân không biết, thụy thú Bạch Trạch vì cứu ân nhân một mạng, liều lĩnh xông vào Uổng Mạng thành, bị thương nặng, lại chỉ cướp được một bộ thân xác, từ đó bế quan núi Côn Luân, bảo vệ thân thể của tiên quân, chờ cơ duyên đến, giúp người trọng sinh.
Vu Phong ngồi lên đống tuyết đọng trên mặt đất, không chê lạnh lẽo: "Ngươi xem lúc đó bị thương nặng như thế, suýt nữa bị tiểu quỷ dưới quyền của ta dẫn độ qua Vong Xuyên, dù thế nào cũng nên nói ta biết, thương thế của ngươi đã khỏi hay chưa?"
Ngọn núi trầm mặc hồi lâu, chỉ có gió Bắc không ngừng gào thét. Chợt nghe một tiếng ầm vang, tuyết ngừng, trong làn sương mù chợt hiện ra một đầu cự thú trắng như tuyết. Nó lặng im đi tới trước mặt Vu Phong, hạ thấp thân thể.
Vu Phong sững sờ vươn tay, vuốt ve gương mặt lông xù của cự thú.
Con thú này có vẻ ngoài giống cừu lại không phải cừu, hai mắt hẹp dài híp lại, ngoan ngoãn cọ cọ tay Vu Phong, thần thái chẳng chút tương xứng với ngoại hình như mãnh thú.
Nó rầm rì trong họng, phát ra âm thanh trong sáng ban nãy còn vờn quanh ngọn núi.
"Ngươi xem, ta không phải vẫn khỏe sao?"
Bạch Trạch hiện thế, trời giáng điềm lành.
32.
Trương Giai Lạc đến bên bờ sông thả đèn, làm theo lời bà lão, một đường đuổi theo hoa đăng tới tận hạ nguồn.
Trên sông đủ mọi dạng đèn, Trương Giai Lạc chăm chú nhìn chiếc đèn mình thả, e nó trôi đi mất. Hắn cứ thế đi một đường, đến khi chẳng còn chiếc đèn nào trôi trên sông.
Cũng không biết đã đi bao lâu.
Đêm đã khuya, trời đầy sương.
Trương Giai Lạc đi đã mệt, cuối cùng cũng thấy được cây cầu bà lão đã nói. Hắn nhẹ bước, e sợ kinh động đám tiểu quỷ đến đưa đèn.
Hắn thấy trên cầu có một người, thân khoác giá y đỏ rực như lửa, không phải màu đỏ của hoa đào, mà là sắc đỏ của máu.
Trương Giai Lạc nín thở: "Người kia, mới rồi vẫn chưa ở đây... từ đâu ra vậy?"
Không phải là... từ Địa Phủ đó chứ.
Nghé con mới sinh không sợ cọp, Trương Giai Lạc kiểng chân rón rén đến gần, tìm hiểu tới cùng.
Đến khi tiếp cận, hắn lại mơ hồ nghe thấy tiếng phèng la, tiếng kèn xô-na, náo nhiệt vui mừng. Nhưng trên cầu cũng chỉ có một người mặc áo cưới.
Trương Giai Lạc bất cẩn giẫm phải hòn đá nhỏ bên sông gây thành tiếng vang. Kẻ mặc giá y kia xoay người, liếc mắt liền nhìn thấy hắn.
Trương Giai Lạc sững sờ, hô hấp chợt đình trệ.
Hắn vốn dĩ cho rằng cơ duyên trùng hợp gặp phải người mặc áo cưới này nhất định là một ma nữ, thậm chí đã sẵn sàng đón nhận một gương mặt trắng bệch, vành mắt thâm quầng đúng chuẩn yêu ma, nào ngờ người trước mặt mắt ngọc mày ngài, mắt như sao sa, trông giống hệt bản thân mình.
Là bản thân Trương Giai Lạc mấy năm trước, vẫn còn nét bầu bĩnh của trẻ con.
Mà bộ áo đỏ trên người "mình", dưới ánh trăng cũng hiện lên rõ ràng, giống y hệt bộ áo đỏ sư thúc ép hắn mặt ngày hắn thành niên.
Lúc này, "mình" cũng đang trợn tròn mắt nhìn Trương Giai Lạc.
Tiếng chiêng trống càng lúc càng vang dội, Trương Giai Lạc thấy rõ đầu cầu bên kia xuất hiện một đám quỷ sai khua chiêng gỏ trống, thậm chí còn nâng một cỗ kiệu đỏ thẫm, một đường lướt tới "mình" trên cầu.
"Quỷ kìa!!!"
Trương Giai Lạc bị cảnh tượng ly kỳ trước mắt dọa sợ, cuống quít giơ tay điên cuồng lay lục lạc, hy vọng dọa chạy toàn bộ đám quỷ sai.
Thế nhưng tiếng chiêng trống ngày một gần, càng lúc càng vang, tiếng nhạc vui mừng khắp chốn thậm chí át cả tiếng lục lạc.
Người bình thường đương nhiên không nghe thấy tiếng lục lạc này.
Nhưng Tôn Triết Bình nghe được.
Hán vội vã tiến vào một ngõ hẻm, vừa xác định không ai chú ý đến mình liền nháy mắt hóa thành một làn khói xanh, thoắt cái biết mất.
"Lạc Lạc, Lạc Lạc, Trương Giai Lạc!"
Trương Giai Lạc chợt nghe thấy giọng Tôn Triết Bình, ngay sau đó bị ai nắm vai xoay lại.
"Đại... Đại Tôn, có quỷ... là quỷ, ở... bên, kia." Trương Giai Lạc mờ mịt chỉ đầu cầu, nhưng cảnh tượng kỳ dị ban nãy không còn nữa.
"Rõ ràng... rõ ràng mới vừa ở đó."
"Lạc Lạc, đừng sợ, đó không nhất định là quỷ. Sông này linh thiêng, có thể thông linh, nơi đây âm khí nặng, có thể ngươi thấy ảo ảnh, không phải quỷ thật sự."
Tôn Triết Bình nhè nhẹ vỗ lưng động viên Trương Giai Lạc, chờ hô hấp của hắn trở lại bình thường, mới hỏi tiếp: "Nói ta nghe, ban nãy ngươi nhìn thấy gì?"
"Ta... Ta nhìn thấy, một đội quỷ sai đón dâu. Tân… tân lang, là ta. Giá y chính là bộ áo đỏ sư thúc bảo ta mặc hôm thành niên. Đại Tôn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tôn Triết Bình nghe vậy, thần sắc biến ảo mấy phen, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Trương Giai Lạc theo Tôn Triết Bình về khách sạn nghỉ ngơi, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn mặt sông. Chiếc đèn hoa đăng vừa nãy vẫn đảo quanh trên sông, giờ không thấy nữa.
33.
Địa Phủ hỗn loạn.
"Là Đế hậu! Đã ba ngàn năm! Đây là lần đầu tiên chúng ta nhận thấy khí tức của Đế hậu!"
"Lúc nhận được chiếc đèn hoa đăng này, Đế hậu có nói gì không?"
"Cái gì cũng không nói."
"Không đúng nha, tóm lại, mau đi thông tri quân thượng."
"Hoảng cái gì?"
Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, vọng lại khắp sảnh đường u ám của Địa Phủ.
Tất cả quỷ sai cuống quít ngừng mọi việc trong tay, tạm dừng bước chân hoảng loạn, nhìn quanh bốn bề, lại không thấy người vừa cất tiếng.
"Tiên sinh, có gì phân phó." Người đáp lời dường như là đầu lĩnh của nhóm quỷ sai, dù chủ nhân giọng nói căn bản không ở nơi này, hắn vẫn biểu hiện vô cùng cung kính, không dám mảy may vượt qua.
"Quân thượng hiện nay đã phân ba hồn ra ngoài tìm khí tức của Quảng Đức tiên quân, chỉ lưu lại bảy phách tọa trấn đại điện Địa Phủ, hiện tại đi thông báo hoàn toàn không có ý nghĩa. Tam hồn bảy phách đã chia lìa, tạm thời hóa thành hai người độc lập, ngươi hiện tại còn đi thông tri bảy phách tin tức của Đế hậu, sao, muốn cho thế nhân mở mang tầm mắt, chứng kiến Phong Đô đại đế trình diễn ba hồn chiến bảy phách ư?"
"Vì... vì sao lại chiến?"
"Tóm lại... vẫn chưa phải lúc. Cơ duyên chưa đến, an tâm chớ vội. Ẩn giấu đèn hoa đăng, đừng để quân thượng biết. Hắn nếu trách tội, cứ bảo do ta an bày."
Chúng quỷ sai lĩnh mệnh, Ngô Tuyết Phong mới thu hồi truyền âm thuật, bình tĩnh ung dung hớp một ngụm rượu.
Phong Đô đại đế vì chung kết nhân quả trước kia, phân ba hồn hóa hình người du lịch nhân gian tìm kiếm tàn phách của Quảng Đức tiên quân, một đường vòng vo.
Ngô Tuyết Phong bấm đốt tay tính toán, ba hồn kia như một tờ giấy trắng biến thành Tôn Triết Bình, chính là lúc nhớ lại toàn bộ nhân quả.
Cơ duyên sắp đến.
"Quân thượng, ngươi chắc không thể nào ngờ, thế thân chứa đựng chấp niệm tìm người của ngươi đã vượt qua thế gian tìm tới tận cửa nhà mình."
Ngoài phòng hoa đào đỏ rực, chướng khi bao vây nhưng cỏ non vẫn xanh mơn mởn, Ngô Tuyết Phong ánh mắt lạnh lùng, búng tay, đào viên không còn, vạn dặm cằn cỗi.
Mà cửa vào duy nhất của thung lũng, nơi Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình vừa đi qua không lâu, ngay khi hắn búng tay, cũng chợt hiện ra một tấm bia đá, trên ghi...
Quỷ Môn quan.