Hoàn [Song Hoa] Aba! Trương Giai Lạc bắt cóc SSR nhà hàng xóm rồi!

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
( Song Hoa ) Aba! Trương Giai Lạc bắt cóc SSR hàng xóm rồi!
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Au Âm Dương Sư
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: 懶懶貓兒看萌點
-Edit: Thiên



[Song Hoa] Aba! Trương Giai Lạc bắt cóc SSR nhà hàng xóm rồi!
Thất tung nhân khẩu hồi lai liễu​
Phảng phật độ kiếp liễu nhất bàn​
Âm dương sư giá cá đông tây, san đắc việt tảo, nhĩ đích nhân sinh việt mỹ hảo.​
(Vì tui dốt thơ nên xin phép để nguyên)

————————

Một.

Trương Giai Lạc là một thức thần SR.

Có hiệu ứng kĩ năng hoa lệ, thêm vào nhan sắc cao và lại có sát thương mạnh nhất trong dàn SR, tuy phong cách thiên về hồng phấn một chút, nhưng vẫn giành được không ít yêu thích từ các Aba.

"Chắc chắn là đánh không trúng."

"Cút cút cút cút xuống địa ngục đi!"

Dù kỹ năng có 50% xác suất kích hoạt tăng thêm sát thương, thế nhưng đông đảo nhân dân quần chúng đều nhất trí cho rằng rõ ràng là 20% còn chưa tới. Có lúc nhìn thấy đạn dược bay đầy trời, vậy mà chân chính trúng đích cũng chỉ có một phần nhỏ.

"Aba nói muốn ném ngươi đi."

"Làm sao có thể." Trương Giai Lạc ngồi lau súng của mình trong kết giới, "Ta đã lên sáu sao, Aba làm sao có thể không tiếc mà ném ta đi."

Lời còn chưa dứt, Aba từ một bên đi tới.

"A này. . . Nhạc Nhạc à, ngươi thu dọn hành lý đi."

Trương Giai Lạc đầu ầm một tiếng, cây súng không cầm chắc liền rơi xuống đất.

"Aba!" Trương Giai Lạc nhào tới gắt gao ôm lấy hắn, "Đừng ném ta! Ta sẽ không phung phí lửa nữa! Daruma cũng không cần đưa cho ta, ta sẽ tự mình đi thăng cấp!"

"Ngươi nghĩ đi đâu thế. . . Ta chỉ là muốn cho ngươi sang kết giới nhà khác ở mấy ngày thôi, kinh nghiệm của nhà đó sẽ giúp ngươi tăng nhanh hơn."

Trương Giai Lạc xấu hổ thả hắn ra, "Nhà ai thế?"

"Nhà sát bên đường kia kìa."

Hai.

Trương Giai Lạc thu thập xong liền đi đến kết giới sát bên đường, Aba của nhà đó rất nhiệt tình, đã sớm thu dọn xong cho cậu nhà ở cùng đồ dùng hàng ngày.

Thức ăn của nhà này đúng là phong phú hơn so với nhà mình, Trương Giai Lạc ăn xong vỗ bụng, vui đến quên cả trời đất nghĩ rằng dù từ hôm nay trở đi phải ở nơi này một tuần, vẫn rất hạnh phúc.

Trời còn chưa tối, các thức thần của nhà này tựa hồ vẫn chưa về nhà, chỉ có vẻn vẹn vài daruma ở trong sân gọi tới gọi lui.

"Chào ngươi."

Há, cùng với duy nhất một tên thức thần canh nhà.

"Xin chào, ta là Trương Giai Lạc, hôm nay bắt đầu xin được chỉ giáo."

"Ta gọi Trương Tân Kiệt."

Đứa nhóc đeo kính không ngừng nhìn đồng hồ, sau đó nhìn sang bầu trời, Trương Giai Lạc muốn mở miệng hỏi thử cậu là đang chờ cái gì sao, đột nhiên đồng hồ tích tắc một tiếng, nhảy sang một điểm.

"Đến rồi."

"Tiền bối Tân Kiệt ——!" Một tiếng lo lắng hô hoán từ xa đến gần, nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng người. Trương Giai Lạc xuôi theo ánh mắt Trương Tân Kiệt nhìn lại trên trời, một ma đạo học giả cưỡi chổi đang lao từ phía xa xuống, phía sau chổi dường như đặt một thứ đen thui gì đó.

Định thần nhìn lại, Trương Giai Lạc hít vào một ngụm khí lạnh.

Người này máu me khắp người, hình như đã rơi vào trạng thái sốc, ma đạo học giả dẫn hắn quay về gấp đến độ xoay quanh, thế nhưng Trương Tân Kiệt vẫn mặt đầy hờ hững.

"Trương Giai Lạc, phiền đến phụ một tay, đem hắn nhấc vào một bên."

Trương Giai Lạc không hề nghĩ ngợi, đến khi nâng lên mới nhìn thấy mặt của đối phương.

Cmn hắn đây không phải là SSR cuồng kiếm sĩ Tôn Triết Bình sao!

Trong chớp mắt, Trương Giai Lạc trượt tay một cái, đem Tôn Triết Bình đạp rơi xuống chổi, mặt đập xuống đất, phát ra một tiếng vang to.

Trương Tân Kiệt, Cao Anh Kiệt: ". . ."

Ba.

Trương Giai Lạc xin thề, cậu thật sự không phải cố ý.

Aba từ nhỏ đã giáo dục cậu, SSR đều không phải người tốt, nhìn thấy liền đánh cho chết.

Cậu tin chắc đó không phải do Aba có dòng máu Châu Phi.

Cho nên phản ứng đầu tiên khi cậu nhận ra Tôn Triết Bình, lật tay chính là một cước, trước cứ đánh rồi lại nói.

"Ta xin lỗi, ta. . ."

"Đánh rất tốt." Trương Tân Kiệt thở dài một hơi, "Mỗi ngày quay về đều mang một thân thương tích, ta đã sớm muốn đánh hắn."

Trương Giai Lạc: "???"

Bốn.

Khi Tôn Triết Bình tỉnh lại đã là màn đêm thăm thẳm.

"Đệt. . . Hôm nay không phải bị thương sau lưng sao. . . Thế nào gương mặt lại đau."

"Ngươi cũng biết là sau lưng bị thương." Trương Tân Kiệt thấy hắn tỉnh rồi, thu dọn hòm thuốc, "Ngày mai ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi không được đi ra ngoài, nếu không ta bảo Aba đem ngươi đi làm food."

"Chậc."

SSR đi làm food, ai dám ăn.

Hắn lúc này mới chú ý tới giường bên cạnh lòi thêm một tên thức thần chưa từng thấy qua, đầu từng chút từng chút tiến vào mộng đẹp.

"Thức thần mới?"

"Hàng xóm, đến ở mấy ngày."

"Ồ, đánh nhau ghê gớm không?"

"Ngươi đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau với người khác." Trương Tân Kiệt nhìn Trương Giai Lạc mấy lần, phong cách hồng phấn, cùng một họ với mình, lại còn nhiệt tình giúp chiếu cố Tôn Triết Bình.

"Chắc là một vú em đấy."

Năm.

Hôm sau Trương Giai Lạc cũng không phải tự nhiên thức dậy.

Có một ánh mắt sáng quắc nhìn cậu chằm chằm, dù là đang trong mơ cũng khiến cậu chịu không nổi, liền bận rộn tỉnh lại.

" Tôn Triết Bình... Đại nhân?"

Người nọ gật đầu, đến bên giường Trương Giai Lạc ngồi xuống, đưa cho cậu một cái hòm thuốc.

"Trương Tân Kiệt ra ngoài rồi, hắn bảo ngươi giúp ta bôi thuốc."

"Hả?"

Trương Giai Lạc tâm nói ta cũng không phải vú em, nhưng nghĩ lại ngẫm thấy, bôi thuốc chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần thiết từ chối.

"Xoay qua chỗ khác, đem y phục cởi ra."

Tôn Triết Bình nghe theo, Trương Giai Lạc cầm thuốc, nhìn bắp thịt căng mịn của Tôn Triết Bình nuốt nước miếng một cái.

Mẹ, không hổ là SSR.

Sáu.

"Ngươi mới một sao. . . ?"

"Sáu sao." Trương Giai Lạc thoa thuốc, đau đến mức Tôn Triết Bình nhe răng.

Vú em sáu sao trị liệu sao lại nát thế, cũng không biết liêu bọn họ làm thế nào mà sống sót.

Tôn Triết Bình lúc này mới nghĩ đến có Trương Tân Kiệt thật tốt, tuy mỗi lần đều nhìn dữ dằn, nhưng động tác trên tay trước nay đều là nhè nhẹ dịu dàng.

"Đệt!" Trương Giai Lạc kinh ngạc hô to một tiếng, sau đó im lặng.

"Sao thế?"

Trương Giai Lạc do dự mở miệng, "Tôn Triết Bình đại nhân, ta bôi sai thuốc rồi."

Bảy.

"Aba! Aba! Đại nhân Tôn Triết Bình đang đánh thức thần mới tới!"

Tám.

“Không phải là vú em cũng được à?"

"Việc nhỏ đơn giản như vậy không phải vú em cũng được."

Tôn Triết Bình bỗng nghĩ đến cường độ ra tay của Trương Giai Lạc, cùng với việc cái lưng bị thoa sai thuốc đến bỏng rát, trầm mặc một hồi.

"Hẳn là trừ ngươi ra đều được."

Chín.

Tôn Triết Bình rất nóng nảy, một lời không hợp liền đánh người.

Tuy nhiên cũng chỉ là mấy lần đè rồi lại nện cho tượng trưng, Trương Giai Lạc mấy ngày nay cũng cùng hắn một lời không hợp không ít lần, nhưng xét thấy hắn là tầng lớp SSR nên mãi vẫn không thèm so đo với hắn.

Tuyệt đối không phải tại mình đánh không thắng.

Mười.

Vừa vặn mấy ngày Trương Giai Lạc đến Tôn Triết Bình đều bị cấm túc, ngày thường trong nhà cũng không có các thức thần nào khác thế là hai người liền tự nhiên bắt đầu thân quen.

"Nếu không đánh một trận đi? Ngồi không cũng chán."

"Không đánh." Trương Giai Lạc thẳng thắn từ chối.

"Sợ đánh không thắng?"

"Vết thương của ngài không tốt."

Tôn Triết Bình ngẩn người, không nghĩ đến lại là lý do này. Hắn mới thấy cảm động một chút, kết quả Trương Giai Lạc lấy ra một cái hòm thuốc.

"Bôi thuốc?"

"Không."

Mười một.

Một tuần đã tới, Trương Giai Lạc dự định thu dọn hành lý về nhà.

"Thức ăn nhà các ngài rất ngon, chỉ là mọi người bận quá, ta đến thì trừ ngài cùng Tân Kiệt ra còn chưa thấy qua những người khác. Tất cả thức thần của chúng ta luôn ở nhà, đều rất thú vị. Ngài có thời gian thì tới chơi không?"

"Ừ, có thời gian liền đến."

Trương Giai Lạc chỉ cho là lời khách sáo, không thật sự để ý.

Cho đến khi mấy ngày sau nhìn thấy Tôn Triết Bình xuất hiện ở trong viện tử nhà mình, thong thong thả thả uống trà.

Mười hai.

"Aba kêu ta tới ở một tuần lễ."

Trương Giai Lạc thở dài, có chút hối hận khi mời hắn. Gần đây xung quanh hắn, bọn nhóc vẫn thường quấn quít lấy cậu đều chạy đi tìm hắn muốn ôm ôm, SSR mà, ai cũng đều muốn hít một miếng Âu khí.

"Ngươi đổi quần áo mới?"

"Mới mua." Trương Giai Lạc sửa sang lại cổ áo, "Aba nói ta mặc hồng nhạt quá lâu rồi, nên mua cho ta y phục mới vừa lên kệ."

Ngoại trang nhạt màu mang chút phong cách cao bồi, bớt đi một phần soái khí, băng đạn vỏ súng đều treo ở eo cùng trên bắp đùi, áo dài gió rủ xuống tới đầu gối, khi gió thổi sẽ tung bay, thoạt nhìn đặc biệt già giặn.

Trương Giai Lạc hất vành nón, tay xếp thành dạng súng, hướng về phía hắn làm một cái động tác bắn sau đó nhìn ngọn khói không tồn tại trong không trung mà thổi một hơi.

Tôn Triết Bình bị Trương Giai Lạc hiếp mắt xạ kích một phát làm cả lòng run lên.

"Rất đẹp."

Mười ba.

Nhà của Trương Giai Lạc không có nhiều gian phòng lắm, xét thấy cậu cùng Tôn Triết Bình có giao tình, liền trực tiếp đem gian phòng của cậu thu dọn một phen cho Tôn Triết Bình ở.

"Hả? Vậy ta ở chỗ nào!" Trương Giai Lạc nhìn Tôn Triết Bình ngồi ở trên giường cậu, gân xanh nổi lên, tay cầm súng thông thạo lên nòng.

"Đánh một trận thua thì ngủ trên sàn nhà, có dám hay không?"

Tôn Triết Bình nhíu nhíu mày, "Có cái gì mà không dám."

Mười bốn.

"Nếu không thì để ta đeo Ngự Hồn hai sao đánh cùng ngươi?"

Trương Giai Lạc mệt mỏi đến hừ hừ, nhìn đối phương một thân Ngự Hồn 15+, tâm có chút mệt.

"Là do thiết bị phần cứng của ta không đủ thôi, chờ ta tập hợp đủ một thân liền đánh ngài dễ như ăn bánh."

Sau đó cậu lại bị ấn xuống dạy làm người.

Mười lăm.

Nghe thoang thoáng tiếng gáy trong phòng, Trương Giai Lạc ngồi ở dưới hiên nhà có chút buồn bực chạy ra đình ném đạn hạt.

Không phải là không có chỗ ngủ, Aba vốn để cậu ngủ chung một gian với Tôn Triết Bình là bởi vì hôm nay không đủ chăn bông, thế nhưng muốn bản thân cùng hắn chen một đêm, Trương Giai Lạc không quá nguyện ý.

Vô cớ cảm thấy như vậy sẽ xảy ra chuyện.

Hơn nữa hắn mới nãy vừa tiếp nhận lời mời quyết đấu, đánh xong cũng không hỏi han gì cậu, còn trực tiếp nằm xuống ngủ.

"Mịa."

Rõ ràng là chính mình đề xuất, Tôn Triết Bình cũng thống nhất thi hành, vì sao mình. . . Lại thấy khó chịu như vậy. . . !

Nhất định nguyên nhân là do gian phòng bị cướp!

Mười sáu.

"Trương Giai Lạc? Hắn ra ngoài đánh thức tỉnh rồi."

Tôn Triết Bình ở đây cũng không quen người khác, ngồi đờ ra dưới hiên, thức thần bên cạnh thấy thần thái của hắn cũng không dám đánh quấy nhiễu, thức thời đem lên chén trà liền rời khỏi.

Không còn Trương Giai Lạc ở bên người cãi nhau, quả thật là thanh nhàn có chút không quen.

"Tôn —— Triết —— Bình —— đại —— nhân." Một giọng nói mềm mại nho nhỏ truyền đến, trên đùi Tôn Triết Bình nặng xuống, một bánh bao còn chưa có lớn liền chui vào trong ngực hắn.

Bánh bao nhỏ duỗi tay, bĩu môi, "Muốn ôm ôm."

Tôn Triết Bình xách nó lên, trọng lượng rất nhẹ, trang phục. . . Khá giống Trương Giai Lạc.

"Ngươi tên gì?"

"Trâu Viễn."

Mười bảy.

Trâu Viễn trở thành thức thần thứ hai quen biết khi Tôn Triết Bình tới chỗ này, Đường Hạo là đứa thứ ba.

Đường Hạo xuất hiện lúc nhìn thấy Tôn Triết Bình đang cùng Trâu Viễn chơi nâng cao cao, nó liền nổi trận lôi đình, mãnh liệt yêu cầu mình cũng muốn chơi.

Hai nhóc bánh bao cùng được nhấc lên cũng không có bao nhiêu trọng lượng, Trâu Viễn cười khanh khách, Đường Hạo nghiêm mặt, còn quên không lau đi độ cong hài lòng nơi khóe miệng.

Những bánh bao khác nhìn thấy được, đều xông tới đòi quăng cao cao. Vì thế lúc Trương Giai Lạc trở lại nhìn thấy chính là cảnh tượng một đám đứa nhỏ ngay ngắn có thứ tự xếp hàng bên cạnh Tôn Triết Bình.

Mười tám.

"Ngài. . . Thế mà lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này lừa bán bánh bao nhà ta!"

Tôn Triết Bình ngoảnh mặt làm ngơ, "Nơi này của các ngươi có quá nhiều đứa nhóc."

"Aba thường ngày không thể nuôi nổi, cho nên các thức thần bảo bảo đều trưởng thành chậm. Đến khi có ai muốn thành niên, ta mới đi ra ngoài đánh một phen, cho nó ít lễ vật thành niên."

"Lần này có đứa muốn thành niên?"

"Ừa, là hai nhóc bánh bao trong ngực ta này." Trương Giai Lạc lời còn chưa dứt, Trâu Viễn cùng Đường Hạo trong ngực cậu lộ ra gương mặt, đồng thời tranh công hướng Tôn Triết Bình nhấc tay.

Trương Giai Lạc sờ sờ đầu của hai bánh bao, khiến tâm trạng Tôn Triết Bình đột nhiên hụt một nhịp.

Mười chín.

Tôn Triết Bình lần đầu tiên chứng kiến nghi thức trưởng thành của người khác.

Nhà hắn thường không coi trọng những chuyện này, Aba sẽ chỉ nuôi các thức thần hữu dụng, hơn nữa thức thần lúc về nhà ngày đầu tiên đều được cho thức tỉnh ngay, không lưu lại cho bọn hắn cái gì gọi là thời gian trải nghiệm thời kì lạc thú của hài đồng.

Ăn xong đồ thức tỉnh hai người liền từ từ mê man quá khứ, một đám thức thần đem bọn nhóc nhấc vào trong phòng, nghi thức trưởng thành coi như kết thúc.

"Tỉnh lại liền lớn rồi. Thời gian còn sớm, nếu không so tài một phen?"

Hai mươi.

"Ngươi mới đánh xong thức tỉnh, đánh không thắng là rất bình thường."

"Yo, Tôn Triết Bình đại nhân bất ngờ còn biết an ủi người khác." Trương Giai Lạc ngoài miệng vẫn còn thói quen gọi đại nhân, nhưng ngữ khí đã sớm sảng khoái không mang cái phần tôn kính kia rồi, nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, "Ta vẫn phải nên đi làm một bộ Ngự Hồn tốt thôi, vậy mới có thể dạy ngài làm người."

Tôn Triết Bình nhìn Ngự Hồn kẹp bên hông cậu, trầm tư một chút.

Hai mươi mốt.

Hôm sau Tôn Triết Bình đột nhiên biến mất. Mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, mới mang một thân thương tích quay về.

Càng nhìn kĩ, lòng Trương Giai Lạc càng khó chịu giống như bị đao cắt.

"Ngài ở đâu mà biến thành thế này. . . ! Tiểu An hôm nay không có ở đây mà ngài bị như này ta biết phải nói làm sao với Aba!"

Tôn Triết Bình không trả lời cậu, sau đó lấy ra từ trong lòng một bộ Ngự Hồn vàng óng.

Tất cả đều là Ngự Hồn sáu sao cấp mười lăm.

"Cho ngươi."

Trương Giai Lạc nghẹn ngào một phen, trên mặt Tôn Triết Bình lộ vẻ mệt mỏi, khóe miệng vẫn mang theo một tia máu, thân thể loang lổ vết thương. Hắn đem Ngự Hồn giơ lên trước người Trương Giai Lạc, dưới tà dương Ngự Hồn như dát lên một tầng màu đỏ, nhìn đốt ngón tay, Trương Giai Lạc không đưa tay nhận lấy.

Hôm qua mình chỉ là thuận miệng nói ra, người này lại đi làm thật.

"Trước lên bôi thuốc." Trương Giai Lạc kéo cổ tay của hắn, bối rối thoáng qua gương mặt, dắt hắn đi.

Mười hai.

"Ngươi lần này không bôi sai thuốc. . . ?"

"Ta có tìm tiểu An. . . Học một chút."

Hai người không nói chuyện, cứ thế mặt đối mặt trầm mặc.

Lần thứ hai Trương Giai Lạc nhìn thấy Tôn Triết Bình lõa nửa người, không còn ung dung như lần đầu tiên. Tay cậu run rẩy, cầm tăm bông từ xương quai xanh Tôn Triết Bình bắt đầu bôi thuốc, thoa thẳng một mực đến cơ bụng ở phần bụng, từ tay đến gương mặt đều có chút nóng lên.

Đây là sao vậy.

Mười ba.

Tôn Triết Bình cúi đầu quan sát Trương Giai Lạc, đuôi tóc bình thường được cột lên hôm nay tùy ý xỏa tung trên vai, tóc mái nhẹ nhàng lay động trong đôi mắt của hắn. Áo ngủ rộng rãi lỏng lẻo từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy một chút điểm bí ẩn trên làn da trắng nỏn.

Trương Giai Lạc cuối đầu xuống, xoáy tóc rõ ràng hiện ra ở trước mắt hắn, có sợi tóc không quá ngoan ngoãn nhếch cao, thấp tha thấp thoáng chọc đến lòng Tôn Triết Bình ngứa ngáy.

Trong ngực hắn có một cỗ kích động, hắn không nhận biết được đây là gì, lại ngột ngạt không nguôi.

Nếu xuôi theo bản năng của mình, hiện tại hắn sẽ làm gì?

Hắn gọi một tiếng Trương Giai Lạc, trong lúc đối phương vẫn không có phản ứng gì ôm lấy cậu, dùng sức mà hôn xuống xoáy tóc cậu.

Mười bốn.

Trương Giai Lạc đầu óc nổ tung đầy hoa, giống như kỹ năng cậu bình thường vẫn hay dùng tới, cuối cùng đem bản thân rối rắm một trận.

"Tôn Triết Bình đại nhân.. Ngài..."

Xưng hô đối với SSR tăng thêm một từ đại nhân là lễ phép căn bản, nhưng bây giờ nghe đến lại có chút không nói rõ được cùng một loại ám muội không tả rõ.

Trương Giai Lạc theo bản năng rút súng, tay sờ soạng một khoảng không.

Đúng rồi, mình mới thay quần áo.

Phía bên cậu vẫn không ra chiêu gì, Tôn Triết Bình liền bắt đầu luân phiên oanh tạc.

"Trương Giai Lạc, ta thích ngươi, ở cùng một chỗ với ta đi."

Mười lăm.

Tôn Triết Bình lấy điên cuồng mà nổi danh.

Không cái gì hắn không dám làm, không cái gì hắn không dám nói, làm gì cũng đều thẳng thắng dứt khoát.

Trương Giai Lạc xem như là cảm nhận được.

Tôn Triết Bình thổ lộ xong, trừng trừng mà nhìn cậu, trong mắt tràn đầy tình cảm yêu thương.

Trương Giai Lạc muốn chạy trốn, chân lại không nghe theo khống chế của cậu như bình thường mà hoạt động.

"Không cự tuyệt, ta coi như ngươi đã đáp ứng." Tôn Triết Bình chậm rãi cúi người xuống, đến khi chỉ còn cách khuôn mặt của Trương Giai Lạc mấy milimet thì ngừng lại, thăm dò mà cọ mũi Trương Giai Lạc.

Lý trí nói với chính mình rằng muốn cự tuyệt hắn —— thế nhưng trong lòng lại xông tới cảm xúc hạnh phúc cùng với cảm giác điện giật khi bị đụng vào khiến Trương Giai Lạc có chút lưu luyến, khiến bản thân muốn ngừng mà không được.

Trương Giai Lạc nghĩ, vậy đại khái là thích đi ——

"Tôn Triết Bình đại nhân..." Trương Giai Lạc nhìn gần khuôn mặt trong gang tấc, nhè nhẹ nâng nâng đầu lên, hôn lên trên bờ môi của hắn.

Mười sáu.

"Aba, ta với Tôn Triết Bình bên nhau rồi."

Tay cầm của Aba run lên, chén trà rơi nát trên đất, nước trà lan tràn một mảnh.

Aba thở dài, muốn nói lại thôi.

"Vậy ta muốn chuẩn bị hồi môn cho ngươi. . ."

Mười bảy.

"Hắn mới là hồi môn!" Trương Giai Lạc một quyền đánh lên thân cây, "Rõ ràng là sính lễ!"

Tôn Triết Bình thầm nghĩ ta không ngại, dù sao nhìn bản lĩnh nói chuyện ở trên giường là tốt rồi.

"Tối nay thử xem thì ngươi liền biết là hồi môn hay sính lễ."

Trương Giai Lạc nhất thời không hiểu ra, lúc đã thấu hiểu lời này sau đó liền một lời không nói, cho súng lên nòng.

"Ngự Hồn làm sính lễ, muốn không, không cần thì ta cho Đường Hạo và Trâu Viễn."

Trương Giai Lạc lặng lẽ thu súng về, phiền muộn nói một câu.

"Muốn."

Mười tám.

Aba từ nhỏ giáo dục cậu, tôn nghiêm không thể ăn thay cơm.

Mười chín.

Hôn lễ của thức thần, cũng giống như khế ước.

Hai người cùng đi đến vùng đất mà mỗi người bọn họ từng sinh ra, khi đã nhìn thấy được nơi mà đối phương sinh ra ở trước mắt: khắc xuống Ấn Ký của bản thân, lấy gốc rễ linh hồn mà kết nối lại bên nhau, cùng hưởng cực khổ và hạnh phúc.

Hai mươi.

"Cây hoa đào?"

"A. . . Đúng."

Tôn Triết Bình tỉ mỉ sờ soạng khắp cả thân cây lẫn cành cây nhăn nheo, hoa đào ở giữa nở rộ, khắp núi đồi đều là một màu hồng nhạt, gót chân đi trên đường dường như đều hiện lên một tầng dày đặc cánh hoa đào, trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.

"Trương Giai Lạc, nơi này ta đã từng đến."

"Hả? Khi nào?"

Tôn Triết Bình không hề trả lời. Hắn cắn ngón tay của chính mình, ở trên cây khô vẽ ra Ấn Ký linh hồn bản thân. Thân cây từ từ hấp thu, hắn thu tay lại, ngẩng đầu nhìn ngó.

Trương Giai Lạc đang ở trên một nhánh cây thấp nhất nằm lười biếng, miệng ngậm một cái cánh hoa, tóc rủ xuống tới trên mặt Tôn Triết Bình, gãi đến lòng ngứa ngáy.

Lần đầu tiên gặp cậu ấy, hẳn cũng là cảnh tượng này đi.

"Rất lâu trước đây."

Có chút duyên phận, từ hai người không quen biết lần đầu tiên gặp mặt, liền bắt đầu chậm rãi sinh trưởng.

Hai mươi mốt.

Nơi sinh của Tôn Triết Bình, ở tận đáy của một hẻm núi dốc ngược.

Vùng đất mà thường ngày ngay cả một ánh nắng cũng không thể chiếu rọi tới, bạch cốt bị chôn vùi chỉ chạm nhẹ liền vỡ nát.

Bên trong nham thạch cắm một thanh kiếm u tối mịt mờ, không biết là của ai làm rơi, dựng thẳng tắp sừng sững ở trung tâm đáy vực. Trương Giai Lạc nhìn chằm chằm địa hình kia không chớp mắt, chân dẫm qua khu vực chôn bạch cốt, leo lên nham thạch rồi quỳ xuống, nhè nhẹ hôn mũi kiếm. Một giọt máu xuôi theo lưỡi kiếm trượt xuống, lập tức bị thân kiếm hấp thu lấy.

"Được rồi."

Tôn Triết Bình tiếp được Trương Giai Lạc nhảy xuống từ trên nham thạch, môi vẫn còn đang ứa máu. Hắn nhìn thế nào cũng không thuận mắt, trực tiếp nắm cằm của cậu hôn lên.

Trương Giai Lạc híp mắt, xoay thân vòng lấy Tôn Triết Bình, dán cả người vào.

Hai mươi hai.

"Ta nói này, ta đem ngài bắt cóc đến nhà chúng ta thì Aba ngài có đánh ta không thế."

"Hắn đã sớm muốn ném ta đi rồi."

"Ồ." Trương Giai Lạc vui sướng hài lòng lại hôn Tôn Triết Bình một hồi, "Thế quãng đời còn lại xin được chỉ giáo, đại nhân Tôn Triết Bình."
 
Last edited:

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#2
[Song Hoa] Tôn Triết Bình nói rằng đến nay hắn vẫn cứ không hiểu tại sao Trương Giai Lạc lại có thể nằm yên ổn ở trên nhánh cây như thế.

Phiên ngoại "Aba! Trương Giai Lạc bắt cóc SSR nhà hàng xóm rồi! "


. . . Vậy còn tiền truyện?

Tên không cần để ý tới

Gặm một miếng bánh ngọt nhỏ

——————

"Nhận thua đi."

Xương sườn bên trái cùng cánh tay lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, kéo lê một thân phế bỏ cùng với ý thức còn xem như là thanh tỉnh, huyết dịch từ miệng vết thương ồ ạt chảy mãi không dứt, cảm giác như dòng máu trong cơ thể đều sắp chảy sạch.

Không biết là bản thân chết trước vì mất máu quá nhiều, hay là bị đám người trước mắt kia giết chết đây.

Tôn Triết Bình phì cười một tiếng, thẳng tắp dựa lưng trên cây, đau đến mức hắn cắn chặt môi.

Hắn chấp nhận số phận, nhưng hắn không muốn chết không có tôn nghiêm.

Động tác chém đao xuống trong chớp mắt giống như chậm lại. Tôn Triết Bình như đèn kéo quân mà bắt đầu hồi tưởng lại một đời không hề dài kia của mình, từ lúc có thể nắm giữ ý thức, rồi khi rời khỏi cái đáy vực âm u đó, tiến vào thế giới loài người, theo một thầy giáo tập võ học kiếm thuật, hiện tại bởi vì lệ khí quá nặng mà bị diệt môn truy sát. . .

Làm thế nào cuộc sống lại có thể lận đận như vậy, hắn chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi, hiện tại xem ra cả nguyện vọng này cũng không thực hiện được.

Trong lúc hoảng hốt, lấy hắn làm trung tâm, một tầng cánh hoa dày trên đất đột nhiên cuốn lên tạo thành trận cuồng phong, người truy sát bị nhiễu loạn, thổi đến mức liên tục thoái lui.

Một người bị cánh hoa đào cắt đứt yết hầu, còn chưa kịp nhắc nhở người khác, liền gục xuống vũng máu so với biển hoa đào cũng không ít hơn bao nhiêu.

Người này theo người kia lại ngã xuống, máu liền thành một vùng, nhìn đến mức Tôn Triết Bình kinh tâm động phách. Hắn ở trong trung tâm lốc xoáy, lại không bị chút thương tổn nào. Trên đầu có tiếng cười khẽ truyền đến, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh mà trong cả đời này, bất luận khi nào nghĩ đến, đều sẽ khiến cảnh sắc trong lòng hắn ôn nhu thêm mấy phần.

Cánh hoa đào bay múa đầy trời vây quanh một nam tử tóc dài mang hồng y, cậu nằm ở trên cây khô, ngón tay lười biếng vẽ một vòng. Cuồng phong hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến cậu, chỉ nhè nhẹ lướt qua tóc cậu, cánh hoa đào trong không trung khuấy động, như thể cả sợi tóc cũng bị nhuộm đỏ.

Người nọ. . . Hoặc phải nói là yêu, tay nhè nhẹ nắm một cánh hoa đào, toái hoa bay đầy trời từ từ ngừng lại, phủ kín một chỗ, che lại hợp thành biển huyết sắc.

"Ôi, bẩn chết rồi." Người nọ vỗ vỗ tay, nằm ở trên nhánh cây. Rõ ràng là nhánh cây tuy nhiên đối với cậu cũng giống như một cành cây thô, cậu dạo bước như đi trên đất bằng, còn khẽ ngâm nga theo làn điệu.

Tóc của cậu rơi tán loạn, đuôi tóc tựa hồ cọ đến bên gò má Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình giơ tay định đẩy ra, một động tác lại dẫn đến đau nhức toàn thân.

"Ngoan ngoãn đợi, bằng không khó giữ được tính mạng ngươi." Người nọ rõ ràng không có nhìn hắn, lại tựa hồ như biết được động tác của hắn mà ra lệnh, "Ngồi hoặc là nằm xuống."

Tôn Triết Bình không thích nhất bị người khác ra lệnh, nhưng tình trạng cơ thể không cho phép hắn động đậy nhiều. Trên mặt người nọ hoàn toàn không có ý tứ ra tay cứu giúp, một bộ dáng thảnh thảnh thơi thơi, khiến người khác hoài nghi việc bắt hắn yên tĩnh chỉ là do chê hắn quá ồn ào mà thôi.

"Ngươi cũng là yêu?"

"A, bằng không ta cứu ngươi làm gì." Người nọ vui cười hớn hở hái một bông hoa, đút vào miệng Tôn Triết Bình, "Hiện tại có nhiều nhân loại vì củng cố địa vị mà đuổi bắt yêu quái, ngươi một mình ở nhân giới lăn lộn xem như cũng có dũng khí."

Cánh hoa trong miệng tan ra, ngọt ngào chảy vào cổ họng Tôn Triết Bình. Nhiệt độ thân thể đang mất dần đột nhiên ấm lại, miệng vết thương có chút ngứa, cơn buồn ngủ dâng lên, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

"Cho nên. . . Sớm tìm một tên âm dương sư ký kết khế ước chút đi."

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Tôn Triết Bình lau gương mặt, toàn là mang mùi hương của cánh hoa.

Hắn lúc này mới nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi trở về từ cõi chết. Hắn cho rằng mạng mình sắp không xong, không nghĩ tới bây giờ cảm giác còn có thể tỉnh.

"Tỉnh rồi?"

Bên cạnh có thêm một người xa lạ đang ngồi, nghe mùi thì là nhân loại. Tôn Triết Bình nhấc lên cảnh giác, tay đặt lên thanh kiếm bên cạnh.

"Ta là âm dương sư, nhìn tư chất ngươi không tệ, muốn trở thành thức thần của ta không?"

Tôn Triết Bình hoảng hốt một trận, ngẩng đầu đã không còn thấy hình bóng người nọ, trong lòng Tôn Triết Bình đột nhiên hụt hẫng một phen, vốn định hảo hảo nói lời cám ơn, không nghĩ đến đối phương hoàn toàn không để cho mình một cơ hội.

Cậu ta cũng sẽ tìm một tên âm dương sư để ký kết khế ước sao? Vậy ta. . .

"Được."
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook