- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,074
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
[DiệpDụ] Không ngờ ngươi là loại bạn trai cũ này
Tác giả: Evergreen
Convert: Lá Lá
Edit: Thobeo
Giải Vinh Quang thế giới - Couple Diệp Dụ
Tính cà khịa và xéo sắc ở đẳng cấp Bậc thầy chiến thuật, thỉnh mang não và giữ chặt hàm trước khi đọc
Fic thuộc project Tứ Đại Tâm Bẩn - Tiếu Lý Tàng Đao
01.Tác giả: Evergreen
Convert: Lá Lá
Edit: Thobeo
Giải Vinh Quang thế giới - Couple Diệp Dụ
Tính cà khịa và xéo sắc ở đẳng cấp Bậc thầy chiến thuật, thỉnh mang não và giữ chặt hàm trước khi đọc
Fic thuộc project Tứ Đại Tâm Bẩn - Tiếu Lý Tàng Đao
Bầu không khí buổi kiểm điểm sau trận đấu rất tốt.
Chí ít đối với kết quả trận đấu này mà nói, bầu không khí thực sự không tệ.
Chủ công nói mấy người không phối hợp với tôi, để tôi một chọi sáu! DPS đâu? Sao không xông lên?
Mấy người đứng sau nói đối phương có Ninja với Thích khách rảnh quá, đột kích sau lưng bọn tôi này! Tại sao không ai báo động trước? Còn trị liệu đâu, sao không để ý dây máu?
Trị liệu nói lúc tôi bị Tróc Vân Thủ câu đi mấy người ở đâu rồi? Lúc tôi bị Bậc thầy pháo súng phe kia bắn cho rát mặt thì mấy người lại đi đâu rồi?
Tất cả đều là người trưởng thành, đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, còn đại diện cho Vinh Quang của Tổ quốc, tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng mấy câu anh ngu ngốc, hắn ngu ngốc, trừ tôi thì ai cũng ngu ngốc.
Nhìn xem, bầu không khí hài hòa biết bao, đổ thừa biết bao uyển chuyển.
Toàn bộ buổi kiểm điểm đều được diễn ra trong không khí hòa hợp tốt đẹp, cho đến khi Diệp Tu gõ bàn nói không phải tôi nhằm vào bất kỳ ai đâu nhé.
Đường Hạo hỏi anh có ý gì.
Diệp Tu bảo ý tôi là, trận sau các cậu còn đánh kiều này thì không cần đặt vé máy bay, mỗi người một vé xe lửa chở thẳng ra biển.
Lý Hiên hỏi sau đó thì sao?
Diệp Tu bảo sau đó mình bơi về nhà thôi. Mặt mũi đều ném hết ở nước ngoài rồi, nào có thời gian ngồi ném đá nhau.
Có lẽ từ khi trở thành lĩnh đội, hắn có vị trí cao hẳn, không ai dám mắng hắn, cả đội im lặng xấu hổ. Một lát sau Trương Giai Lạc mới nói được rồi được rồi, là lỗi tôi.
Diệp Tu nói sao lại là lỗi của cậu, cậu là đại hiệp gánh tội à.
Trương Giai Lạc thua trận vốn đã uất ức, tâm tình không tốt chút nào, đã cao thượng tự hy sinh tự phê bình mà kết quả là bị Diệp Tu troll.
Không nổ không phải Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc nói Diệp Tu ông nghĩ tui không dám đánh ông hả!
Diệp Tu nói đúng ha, dám đánh lĩnh đội, có muốn ra sân đấu không.
Trương Giai Lạc sao có thể nuốt xuống cục tức này, cứng cổ nói không ra sân thì thôi, ông có dám đứng yên cho tôi đánh không! Giữa vùng khói độc, Dụ Văn Châu vốn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.
Được rồi, hắn nhìn đồng hồ, kiểm điểm đi.
02.
Vì thế mà buổi kiểm điểm có thể thực sự bắt đầu.
Trước khi xem replay các đội viên đã ôm một bụng tức giận, nay nhìn lại thì biến thành ôm một bụng oán khí. Đến khi xem hết replay, toàn bộ đội tuyển quốc gia đều lặng lẽ, có câu nói "Cái chết đáng buồn nhất là chết trong lòng", bọn họ cảm thấy như bị cả fan của mình bỏ rơi.
Diệp Tu nói mặt mũi bọn họ vứt hết ở nước ngoài, câu này thực ra không hề khoa trương, chỉ nhìn biểu hiện của trận đấu này thì quả thực mặt mũi bị ném ra ngoài hệ Mặt Trời luôn rồi. Trước khi vào trận không ai nghĩ sẽ thua, dẫu sao trong giới thể thao điện tử xưa nay chỉ có Hàn Quốc là mạnh. Âu Mỹ tuy lắm tiền nhiều của nhưng thế mạnh của họ là FPS*, độ hot của Vinh Quang ở Bắc Âu tương đối thấp, thậm chí còn bị xếp vào chiếu dưới của giải đấu.
FPS: Bắn súng góc nhìn người thứ nhất (First-person shooter, viết tắt FPS) là một thể loại trò chơi điện tử tập trung xung quanh các loại súng và các cuộc chiến dựa trên vũ khí theo góc nhìn người thứ nhất; đó là góc nhìn của người chơi trải nghiệm hành động thông qua mắt của nhân vật chính.
Cho nên truyền thông trong nước đã sớm coi nhẹ vòng đấu bảng, còn thay đội Trung Quốc đặt trước vé vào vòng trong, thiếu điều gào to ba trận 10:0. Ai ngờ nói trước bước không qua, ngay trận đầu tiên đội Trung Quốc đã thua, còn thua rất thảm.
Nếu nói về trình độ cá nhân, đội tuyển Trung Quốc thật sự bỏ xa các đội còn lại vài con phố, vòng đấu lôi đài một chấp hai rồi một chấp ba, cứ gọi là mặt vênh ngang trời. Kết quả là trận đoàn đội bị đối phương lật kèo, dù solo không lại mình nhưng đoàn đội người ta ăn ý!
Không có giải đấu chuyên nghiệp, không nói đến hạn chế, ưu điểm chính là ít chiến đội, quay đi quẩn lại toàn người quen. Đội quốc gia của họ không gom tuyển thủ từ các đội riêng lẻ, mà thi đấu tuyển chọn, trực tiếp bốc cả một chiến đội đứng đầu đi đánh giải thế giới.
Đội All-stars vs Lam Vũ, tỷ số như nào?
Ai dám nói đội All-stars thắng mời về nhà trẻ học lại.
Giáo viên nhà trẻ nói, Vinh Quang không phải trò chơi của một người.
Đánh chính diện với một team nước chảy may trôi ăn ý mười phần, một mặt phế trị liệu, một mặt đột kích từ phía sau. Đường Hạo có thành công liều chết ăn được ba mạng thì cũng công cốc, đợi hắn giết xong thì team mình cũng toàn diệt.
Nhìn đội người ta rồi nhìn lại đội mình thấy mắc các loại sai lầm cấp thấp thảm không nỡ nhìn. Đường Hạo đột phá chính diện, Trương Giai Lạc có lòng cover, kết quả lại thấy vị trí phe mình thật vi diệu, ánh sáng của hắn không gây trở ngại tầm nhìn của Phương Duệ thì cũng bao trùm tầm nhìn của Lý Hiên.
Thật buồn phiền.
Hai người kia có vẻ không muốn di chuyển, Trương Giai Lạc đành tự tìm vị trí khác. Hắn không quen bản đồ này lắm, muốn quan sát địa hình, vừa hiên ngang đi vài bước đã bị Thích khách đối phương không biết chui đâu ra cho một phát Liều Mình Một Hit . . .
Phồn Hoa Huyết Cảnh!
Sau khi Liều Mình Một Hit thì Thích khách chưa chết, Lý Hiên cách đó không xa vội vàng muốn ăn điểm đầu người còn tí chút máu này. Kết quả đuổi được mấy bước thì Kỵ sĩ đối phương tới, Lý Hiên không cách nào khác đành quần ẩu với người ta, đánh nhau chán chê mới cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại thấy trị liệu nhà mình đã bay lên trời.
Thôi, đi cứu trị liệu. Nhưng Tróc Vân Thủ vừa hết thì trước mắt đã là cái bật lửa của Vệ Tinh Xạ Tuyến, một chiêu đánh rớt nửa cột máu của Thạch Bất Chuyển. Trương Tân Kiệt là ai chứ? Sao có thể để mặc người ta xẻ thịt? Di chuyển thôi, chạy thôi, tìm đồng đội hỗ trợ thôi!
Cơ mà đồng đội . . . Đồng đội đâu mất rồi?
Bách Hoa Liễu Loạn tạch, Đường Hạo 1vs3 có vẻ vui, Phương Duệ xa tít mù khơi, Hoàng Thiếu Thiên không biết đã chạy đâu. Lý Hiên . . . Lý Hiên thực sự muốn cứu hắn, nhưng phải đợi Kỵ sĩ bên kia nhường đường cơ.
Lúc này Thích khách đối phương đã quay lại, Thích khách cùng Bậc thầy pháo súng giáp công, Thạch Bất Chuyển bị dứt điểm sau một đợt. Sau đó, không có sau đó, dù sao thì người phàm cuối cùng cũng chết đúng không?
Aiz, bài học đau đớn thay.
03.
Xem xong replay Diệp Tu hỏi có ai quên tắt điều hòa trước khi ra khỏi phòng không?
Câu nói này ý gì, chẳng ai hiểu cũng chẳng ai đáp lời, Diệp Tu đành tự mình nói tiếp.
Không tắt cũng không sao, dù gì thì qua vòng đấu loại, thêm vài ngày nữa là được về nhà.
Thua trận đã đủ đau lòng, dẫn đội người ta là chị gái dịu dàng, đánh thua còn được ôm ấp an ủi, lĩnh đội chúng ta thì ngoài cái mặt MT thì có gì?
Đường Hạo phẫn nộ bất bình.
À, tức giận sao.
Lĩnh đội cay nghiệt lạnh lùng như vậy, rốt cuộc cũng có người nhìn không nổi, Dụ Văn Châu làm đội trưởng dũng cảm đứng ra, nói xin phép Diệp Tu, mọi người thua trận đều ủ rũ lắm rồi, anh thân là lĩnh đội không cần tiếp tục đả kích bọn họ.
Diệp Tu nói, sao lại thành đả kích, đây là nói sự thật, tiếp tục đánh như vậy thì chỉ có thể dạo chơi vòng bảng thôi.
Dụ Văn Châu nói sao anh có thể nói vậy? Mọi người quả thật còn thiếu ăn ý, nhưng nếu luyện tập thêm thì tình huống sẽ chuyển biến tốt hơn.
Diệp Tu nói có luyện thế nào thì người ta vẫn là cả một đội hoàn chỉnh đến tranh giải. Có mỗi vài ngày cậu nói làm sao để luyện tập, cho Lý Hiên với Trương Giai Lạc ngủ chung bồi dưỡng tình cảm sao.
Dụ Văn Châu đáp anh nói vậy có ý gì? Đúng, là sai lầm của tôi khi bố trí đội hình trận này, anh chỉ ra lỗi sai không thành vấn đề, nhưng đừng có dùng cách này. Thua trận mọi người đã chịu đả kích rất lớn, tôi thì không sao, nhưng anh suy nghĩ đến tâm tình đội viên một chút.
Diệp Tu nói tôi không nhằm vào cậu, cậu đừng có nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều như vậy không nhọc lòng sao.
Dụ Văn Châu nói anh nhằm vào tôi là tốt nhất, nhưng xin anh chú ý cách làm việc.
Diệp Tu nói để giành chiến thắng cậu chớ quản tôi dùng cách nào.
Dụ Văn Châu nói ý anh là làm theo cách của anh thì chắc chắn 100% sẽ thắng sao? Vậy sao trước trận đấu anh không kiên trì?
. . .
A . . . Lý Hiên nằm không cũng trúng đạn nghĩ, tình huống gì thế này?
Hình như lĩnh đội với đội trưởng đang đả kích nhau. Làm sao để hình dung thế trận này? Giương cung bạt kiếm?
Không không không, nói vậy không chính xác. Nếu để miêu tả đúng nhất thì chính là hai người đã bắt đầu chém nhau, hơn nữa còn chém đến máu chảy thành sông.
Đây là tình huống gì? Trương Giai Lạc nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên đần mặt, hắn lớn như vậy cũng chưa lần nào thấy Diệp Tu làm căng với ai, cũng chưa từng thấy Dụ Văn Châu nổi giận với ai, hôm nay hai người bỗng cãi nhau, thế giới này thật không chân thực, thật đáng sợ.
Cũng may hai người vẫn chưa hoàn toàn mất tự chủ, cãi nhau một hồi cảm thấy không đúng, vì vậy thống nhất cái này nói sau đi, chúng ta tiếp tục kiểm điểm. Bước chuyển ngoặt này sượng đến không thể làm bộ, vậy nên các đội viên đều cảm thấy giải đấu này không thể tiếp tục đánh, dọn hành lý chuẩn bị về nhà đi thôi.
Vòng bảng còn chưa xong đã có một lĩnh đội một đội trưởng phát điên, nếu thật muốn đánh đến trận chung kết có phải sẽ không còn ai sống sót? Có điều theo Trương Tân Kiệt phân tích, một người toang có thể là tình cờ, nhưng cả hai cùng toang thì nhất định là có bí mật không thể cho người ngoài biết.
Thực ra cũng không phải là bí mật không ai biết.
Giới thể thao điện tử chỉ lớn bằng đấy, hai người trong nghề đột nhiên cãi nhau, đơn giản chính là tranh quyền đoạt lợi cướp em gái.
Nếu như một trong hai người là gay thì lý do kia có thể thêm vào một khoản, chính là ta xem ngươi là huynh đệ mà ngươi lại muốn ngủ ta.
Nếu như hai người đều là gay . . .
Liền hai chữ.
Yêu đương.
04.
Đừng hỏi sao yêu mà lại xúc phạm lẫn nhau, không thích thì sao làm xúc phạm nhau.
Trên đường nhiều người qua lại như vậy, sao không thấy ai đi xúc phạm họ chứ?
Cho nên là một gay couple đã chia tay, Diệp Tu và Dụ Văn Châu cứ thế gây tổn thương lên người kia.
Vốn cục diện lúng túng này hoàn toàn có thể tránh được, trước khi xuất ngoại thi đấu, cả hai đã tiến hành trao đổi thấu đáo mọi mặt vấn đề.
Hai người đều cảm thấy việc giành được quán quân mới là điều quan trọng bậc nhất, không thể chấp nhận lý do cá nhân làm ảnh hưởng đến thành tích của đội ngũ. Có điều sau khi nói chuyện thành khẩn, đôi bên đều cảm thấy có thể tin tưởng sự chuyên nghiệp và tố chất tâm lý của đối phương, cho là chút chuyện chia tay chia chân này vốn chẳng phải vấn đề phức tạp gì.
Chuyện sau đó ra sao thì mọi người biết rồi đó.
Cho nên mới nói, tình yêu làm con người ta mù quáng, dù là có thất tình thì debuff mù cũng không thể tiêu trừ hết trong chốc lát. Lúc gặp nhau trong nước, hai người không cảm thấy có gì miễn cưỡng có gì không ổn, Diệp Tu cảm thấy Dụ Văn Châu đã là mây trôi qua trời, Dụ Văn Châu cũng cảm thấy mình đã tốt nghiệp khóa học mang tên Diệp Tu. Hai người không phải mới chia tay ngày đầu, hơn nữa lúc chia tay cũng đã nói rõ ràng, sớm tụ sớm tan. Trong bầu không khí thân thiết hữu hảo, Diệp Tu và Dụ Văn Châu đã đạt thành hiệp định đôi bên, chia tay xong cũng có thể làm bạn mà.
Cho nên mới nói, đàn ông quá tự tin thật là đáng sợ.
Hai người làm thể nào để ở chung? Đây không phải là trọng điểm. Việc làm thế nào để ở chung một chỗ không có gì đáng bàn, dẫu sao mấy couple gay đều giống nhau. Đoán được đầu không đoán được đuôi.
Vấn đề là tại sao hai người chia tay.
Lời chia tay là Dụ Văn Châu nói, đây không phải là ý tưởng lúc nhất thời kích động, chúng ta đều biết Dụ Văn Châu trước nay không thích mấy thứ kích động. Lý do chia tay cũng thật đơn giản rõ ràng, chính là khi bạn phát hiện bạn trai không còn như xưa, bạn còn giữ người ta qua quốc khánh sao?
Cái gì? Giữ lại?
. . . Bài tập hè đã làm xong chưa?
Dụ Văn Châu trái lại chưa bao giờ cãi nhau với Diệp Tu, chung quy hắn cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, biết Diệp Tu hiện đang chịu đựng áp lực thế nào, cũng không có bao nhiêu thời gian và tinh lực dành cho hắn. Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận, đối với người bạn trai không hoàn hảo, Dụ Văn Châu chắc chắn có ý bất bình. Nhưng trọng điểm chính là dù có bất bình hắn cũng không thể kháng nghị, kháng nghị tương đương với việc cố tình gây sự . . . Vậy nên dù hai người đều bận rộn, một Dụ Văn Châu bất bình chỉ có thể tự mình kìm nén.
Sau trận đấu không thể gặp mặt, còn phải huấn luyện đối kháng.
Ừ, anh lo công việc đi.
Cuối tuần không thể gặp mặt, phải tăng cường huấn luyện.
Được, anh lo công việc đi.
Kỳ nghỉ cũng không thể gặp mặt, huấn luyện cường độ cao.
Tốt, anh lo công việc đi.
. . .
ĐCM.
Không thể nhịn cũng không cần nhịn nữa, sau đó Dụ Văn Châu nói lời chia tay, Diệp Tu cũng đáp ứng. Từ đầu tới cuối, số lần hai người gặp mặt không quá hai bàn tay, số lần giao lưu cũng không sánh được với bất kỳ đồng đội nào. Đều nói xa thơm gần thối, nhưng Dụ Văn Châu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đủ để lượn 20 vòng quanh trái đất, cảm tình nhiệt liệt chân thành đến thế nào thì sau khi chạy qua chạy lại 20 vòng trong tầng khí quyển cũng tiêu tan chẳng còn gì.
05.
Chia tay thì chia tay, Dụ Văn Châu thật ra cũng không cảm thấy Diệp Tu có lỗi gì, hắn thấy oan ức rồi đấu tranh nội tâm là đều do mình tự ôm lấy, thanh xuân vứt cho chó ăn cũng đều do mình ngu xuẩn. Dụ Văn Châu vốn nghĩ như vậy, chí lớn như Diệp Tu càng không thể tự cảm thấy sai, huống chi nếu để hắn nói thẳng, hắn còn cảm thấy chuyện này là do Dụ Văn Châu.
Hai người qua lại lâu như vậy, hắn không rảnh chú ý đến Dụ Văn Châu là thật, mặt khác, Dụ Văn Châu cũng không rảnh chú ý đến hắn mà!
Ai cũng biết yêu xa là không tiền đồ, ai cũng biết khoảng cách vật lý tỷ lệ nghịch với nhiệt độ ái tình. Vấn đề là quỹ thời gian chỉ có bằng ấy, hai người đành gọi điện thoại, chat chít đôi câu đã là cực hạn. Nhiều hơn nữa?
Nhiều hơn nữa chính là quá nhiều.
Diệp Tu chưa từng giải thích gì với Dụ Văn Châu, bởi vì Dụ Văn Châu chắc chắn hiểu rõ. Truy cầu thắng lợi chính là như vậy, ngươi có 100%, không thể chỉ đốt cháy 99%, cái gọi là Thể thao điện tử chính là đem thanh xuân, tiền đồ, hy vọng, tất cả đều giao ra, được ăn cả ngã về không mà chưa chắc đã nhận được hồi đáp. Giữa Vinh Quang và Dụ Văn Châu thì hắn chọn Vinh Quang, bởi vì hắn biết Dụ Văn Châu chắc chắn cũng có chung một lựa chọn như vậy, nên là không cần cảm thấy áy náy.
Hắn luôn nghĩ kiên trì thêm chút nữa, dẫu sao cũng không thể đánh cả đời, muốn phấn đấu không còn gì tiếc nuối, thời gian sau này có thể dành cho thứ khác. Chung quy gian nan nhất chính là mấy năm này, kiên trì đến khi giải nghệ liền có thể yên tâm nói chuyện yêu đương . . . Nhưng lúc sắp được nhìn thấy ánh bình minh thì Dụ Văn Châu không kiên trì nổi nữa.
Chia tay thì chia tay thôi, đều là người thông minh, lời không cần phải nói hết, trong lòng tự hiểu rõ. Yêu đương tốt đẹp khiến người hạnh phúc, yêu đương không thành khiến người trưởng thành. Trải qua một mối tình hoàn toàn thất bại, Diệp Tu và Dụ Văn Châu đều cảm thấy tăng thêm phần tri thức.
Tuy là nói không cảm thấy đối phương có lỗi vậy mà lại chia tay, trong lòng cả hai ít nhiều cũng có oán hận. Dụ Văn Châu cảm thấy, từ đầu tới cuối mình không cảm nhận được chút nhiệt tình nào từ Diệp Tu, dù đến lúc cuối cùng chia tay, Diệp Tu cũng không lộ ra tí xíu ý định níu kéo nào. Hắn cứ thế thờ ơ không nóng không lạnh, Dụ Văn Châu lại nghĩ mình từng nội tâm xoắn xuýt hết mấy năm, cảm thấy cực kỳ không đáng, thật chó má.
Diệp Tu lại cảm thấy từ đầu tới cuối hắn không hiểu rõ suy nghĩ của Dụ Văn Châu. Hai người rất ít gặp mặt, Dụ Văn Châu lại không biểu hiện ra chút bất mãn nào, hắn cũng cảm thấy mọi chuyện đều thuận lợi, cảm thấy hai người vô cùng ăn ý. Kết quả là cuối cùng Dụ Văn Châu đem sự ăn ý ấy ném trả hắn, đùng một cái nói lời chia tay, đại chiêu vả mặt bôm bốp, Diệp Tu tuy ra vẻ bình tĩnh tiếp nhận nhưng thấy trên mặt đau quá đau.
Xét về lý trí, đôi bên đều cảm thấy không ai sai, chia tay vẫn là bạn bè, hợp tác thật tốt, ở chung thật tốt, cùng nhau dẫn đội ngũ đoạt quán quân làm rạng danh đất nước. Nhưng lý trí là lý trí, chuyện tình cảm nào phải như vậy, hai người máu chó xông lên não phải chém nhau đến máu chảy thành sông, máu chó vừa lui liền không dám nhìn thẳng.
Tự mình tạo nghiêp. Dụ Văn Châu nghĩ, toàn bộ Liên minh nhiều người như vậy, hắn năm đó ăn phải gì mà lại đi tìm Diệp Tu. Lần sau yêu đương sẽ tuyệt đối không dẫm lên vết xe đổ, ít nhất cũng phải tìm một người muốn là có thể chạm, sớm chiều ở chung.
Quan trọng hơn chính là tính cách nhiệt tình hoạt bát, nhất định không thể giống tên Diệp Tu đối với việc gì cũng tỏ ra dửng dưng nửa sống nửa chín. Dụ Văn Châu nghĩ một hồi, cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên rất tốt, hắn hồi đó rốt cuộc tại sao lại cứng đầu thế chứ, nhất định phải chọn Diệp Tu cơ?
Diệp Tu cũng cảm thấy hắn đã lựa chọn sai, Dụ Văn Châu rõ ràng không hợp với hắn, sống chung thật nhọc lòng. Lần sau có tìm đối tượng, hắn tuyệt đối tránh xa loại hình này, nhất định phải tìm một người bộc trực chân thành, có lời liền nói thẳng.
Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên là tốt rồi. Diệp Tu nghĩ, năm đó hắn cùng lúc quen biết cả Hoàng Thiếu Thiên lẫn Dụ Văn Châu, chẳng hiểu sao mắt lại bị mù, cảm thấy Dụ Văn Châu thật đáng yêu? Hẳn phải do hắn khi đó tuổi trẻ kiến thức nông cạn, nếu là bây giờ thì dù Dụ Văn Châu có vừa gặp đã tỏ tình thì hắn cũng tuyệt đối không chút dao động.
Trong đầu hai người suy nghĩ phong phú như vậy, người khác nào có thể hiểu, chỉ là trong quá trình kiểm điểm, Hoàng Thiếu Thiên liên tục nhảy mũi, mọi người kêu hắn bị dị ứng. Giải Thế giới lần này có hạng mục Vua solo, Sát thương cao nhất, MVP ...vv
Đáng tiếc không có hạng mục Nằm không cũng trúng đạn, nếu có thì rơi vào nhà ai thật chẳng cần nghi ngờ.
06.
Kết thúc buổi kiểm điểm cũng đến giờ ăn trưa, các đội viên ủ rũ âu sầu kéo nhau đi ăn, lĩnh đội và đội trưởng ở lại. Bầu không khí cực kỳ khó xử, dẫu sao hai người vừa mới ném máu chó vào nhau, lúc này lại nghiêm túc thảo luận nào là kỹ thuật nào là chiến thuật như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vì vậy Dụ Văn Châu lên tiếng xin lỗi trước.
Diệp Tu nói tôi cũng có lỗi.
Hai người thành khẩn nói xong hai câu.
Bầu không khí nhất thời càng thêm khó xử.
Video replay vẫn đang mở, hai người nhìn một hồi chẳng nghĩ được gì, đều cảm thấy không thể nhìn thêm được. Diệp Tu đưa tay tắt video, nói tôi cảm thấy vấn đề này có hơi nghiêm trọng, hay là chúng ta nói chuyện một chút.
Dụ Văn Châu nói được.
Sau đó hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, MAX lúng túng.
Hay là chúng ta không nói nữa? Nhịn thật lâu cuối cùng Diệp Tu hỏi.
Dụ Văn Châu nói được.
Sau đó hai người tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trị số lúng túng sắp đạt đến dương vô cực.
Dù thế nào thì sau này cũng phải tự kiềm chế một chút, Diệp Tu nói, đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng thi đấu.
Dụ Văn Châu nói được, lần trước đúng là lỗi của tôi, anh đã nhắc tôi rằng đối phương có ưu thế phối hợp trong trận đoàn đội, tôi đã không đánh giá cao.
Diệp Tu nói thật ra thì tôi cũng không đánh giá cao, không lôi ra thử lửa một phen nào ai biết các đội viên của tuyển quốc gia lại không ăn ý đến thế.
Dụ Văn Châu cười, phải nói nghiên cứu đối thủ và nghiên cứu đồng đội không giống nhau.
Diệp Tu nói không sai, giống như tôi và cậu thật ra cũng không hẳn là quen.
Vì thế Dụ Văn Châu hết cười nổi.
Đôi bên lại rơi vào trầm mặc, nhưng bầu không khí không còn lúng túng, trái lại có hơi nặng nề. Dụ Văn Châu nói trận đấu sau phải tính sao? Sắp xếp đội viên ra sân thế nào?
Diệp Tu nói không có ích gì, nhiều nhất chỉ có hai tên chung đội, không chút ăn ý, cũng không quen đánh cùng người khác, vẫn sẽ luống cuống như cũ.
Dụ Văn Châu hỏi vậy anh có ý kiến gì?
Diệp Tu nói ra ý tưởng của hắn.
Ban đầu Dụ Văn Châu tưởng hắn nói đùa, bảo đây là lúc nào rồi anh đừng làm rộn, chúng ta có thể thảo luận nghiêm túc được không? Diệp Tu nói tôi đang nghiêm túc đây, vì vậy Dụ Văn Châu hoảng.
Diệp Tu bảo cậu cứ nói đi, cách này không được ở chỗ nào.
Dụ Văn Châu nói chỗ nào cũng không được.
Diệp Tu nói cậu đừng nói bậy, đây là biện pháp hợp lý nhất.
Dụ Văn Châu nói đây vốn không phải là một biện pháp ! ! ! ! ! !
Đáng tiếc giọng nói không kèm dấu chấm câu, nếu không Dụ Văn Châu sẽ lấy riêng sáu cái dấu chấm than xuống, dán từng cái vào mặt Diệp Tu. Biện pháp của Diệp Tu là chẳng có biện pháp gì, may sao Ngụy lão đại không ở đây, nếu Ngụy Sâm có mặt thì có thể chửi hắn 1001 kiểu.
Theo như Ngụy đội giải thích . . . Dụ Văn Châu nhớ lại giọng nói của ổng, thầm nghĩ đúng là Ngụy đội cái gì cũng biết!
Hắn không nói ra lời, nhưng mà Diệp Tu rõ ràng đã GET được thái độ của hắn. Đôi bên giằng co nửa ngày, không ai thuyết phục được ai, cuối cùng Diệp Tu hỏi hắn, cậu có tin tôi không?
Dụ Văn Châu cực kỳ muốn nói không tin!
Nhưng hắn lại không nói ra.
Tin tôi đi, cứ vậy mà đánh.
Diệp Tu nói.
- tbc -
Last edited: