Hoàn [Tiếu Lý Tàng Đao 2020] [Diệp Dụ] Không ngờ ngươi là loại bạn trai cũ này

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[DiệpDụ] Không ngờ ngươi là loại bạn trai cũ này
Tác giả: Evergreen
Convert: Lá Lá
Edit: Thobeo
Giải Vinh Quang thế giới - Couple Diệp Dụ
Tính cà khịa và xéo sắc ở đẳng cấp Bậc thầy chiến thuật, thỉnh mang não và giữ chặt hàm trước khi đọc :devilish:
Fic thuộc project Tứ Đại Tâm Bẩn - Tiếu Lý Tàng Đao

01.

Bầu không khí buổi kiểm điểm sau trận đấu rất tốt.​

Chí ít đối với kết quả trận đấu này mà nói, bầu không khí thực sự không tệ.​

Chủ công nói mấy người không phối hợp với tôi, để tôi một chọi sáu! DPS đâu? Sao không xông lên?​

Mấy người đứng sau nói đối phương có Ninja với Thích khách rảnh quá, đột kích sau lưng bọn tôi này! Tại sao không ai báo động trước? Còn trị liệu đâu, sao không để ý dây máu?​

Trị liệu nói lúc tôi bị Tróc Vân Thủ câu đi mấy người ở đâu rồi? Lúc tôi bị Bậc thầy pháo súng phe kia bắn cho rát mặt thì mấy người lại đi đâu rồi?​

Tất cả đều là người trưởng thành, đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, còn đại diện cho Vinh Quang của Tổ quốc, tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng mấy câu anh ngu ngốc, hắn ngu ngốc, trừ tôi thì ai cũng ngu ngốc.​

Nhìn xem, bầu không khí hài hòa biết bao, đổ thừa biết bao uyển chuyển.​

Toàn bộ buổi kiểm điểm đều được diễn ra trong không khí hòa hợp tốt đẹp, cho đến khi Diệp Tu gõ bàn nói không phải tôi nhằm vào bất kỳ ai đâu nhé.​

Đường Hạo hỏi anh có ý gì.​

Diệp Tu bảo ý tôi là, trận sau các cậu còn đánh kiều này thì không cần đặt vé máy bay, mỗi người một vé xe lửa chở thẳng ra biển.​

Lý Hiên hỏi sau đó thì sao?​

Diệp Tu bảo sau đó mình bơi về nhà thôi. Mặt mũi đều ném hết ở nước ngoài rồi, nào có thời gian ngồi ném đá nhau.​

Có lẽ từ khi trở thành lĩnh đội, hắn có vị trí cao hẳn, không ai dám mắng hắn, cả đội im lặng xấu hổ. Một lát sau Trương Giai Lạc mới nói được rồi được rồi, là lỗi tôi.​

Diệp Tu nói sao lại là lỗi của cậu, cậu là đại hiệp gánh tội à.​

Trương Giai Lạc thua trận vốn đã uất ức, tâm tình không tốt chút nào, đã cao thượng tự hy sinh tự phê bình mà kết quả là bị Diệp Tu troll.​

Không nổ không phải Trương Giai Lạc.​

Trương Giai Lạc nói Diệp Tu ông nghĩ tui không dám đánh ông hả!​

Diệp Tu nói đúng ha, dám đánh lĩnh đội, có muốn ra sân đấu không.​

Trương Giai Lạc sao có thể nuốt xuống cục tức này, cứng cổ nói không ra sân thì thôi, ông có dám đứng yên cho tôi đánh không! Giữa vùng khói độc, Dụ Văn Châu vốn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.​

Được rồi, hắn nhìn đồng hồ, kiểm điểm đi.​

02.

Vì thế mà buổi kiểm điểm có thể thực sự bắt đầu.​

Trước khi xem replay các đội viên đã ôm một bụng tức giận, nay nhìn lại thì biến thành ôm một bụng oán khí. Đến khi xem hết replay, toàn bộ đội tuyển quốc gia đều lặng lẽ, có câu nói "Cái chết đáng buồn nhất là chết trong lòng", bọn họ cảm thấy như bị cả fan của mình bỏ rơi.​

Diệp Tu nói mặt mũi bọn họ vứt hết ở nước ngoài, câu này thực ra không hề khoa trương, chỉ nhìn biểu hiện của trận đấu này thì quả thực mặt mũi bị ném ra ngoài hệ Mặt Trời luôn rồi. Trước khi vào trận không ai nghĩ sẽ thua, dẫu sao trong giới thể thao điện tử xưa nay chỉ có Hàn Quốc là mạnh. Âu Mỹ tuy lắm tiền nhiều của nhưng thế mạnh của họ là FPS*, độ hot của Vinh Quang ở Bắc Âu tương đối thấp, thậm chí còn bị xếp vào chiếu dưới của giải đấu.​

FPS: Bắn súng góc nhìn người thứ nhất (First-person shooter, viết tắt FPS) là một thể loại trò chơi điện tử tập trung xung quanh các loại súng và các cuộc chiến dựa trên vũ khí theo góc nhìn người thứ nhất; đó là góc nhìn của người chơi trải nghiệm hành động thông qua mắt của nhân vật chính.

Cho nên truyền thông trong nước đã sớm coi nhẹ vòng đấu bảng, còn thay đội Trung Quốc đặt trước vé vào vòng trong, thiếu điều gào to ba trận 10:0. Ai ngờ nói trước bước không qua, ngay trận đầu tiên đội Trung Quốc đã thua, còn thua rất thảm.​

Nếu nói về trình độ cá nhân, đội tuyển Trung Quốc thật sự bỏ xa các đội còn lại vài con phố, vòng đấu lôi đài một chấp hai rồi một chấp ba, cứ gọi là mặt vênh ngang trời. Kết quả là trận đoàn đội bị đối phương lật kèo, dù solo không lại mình nhưng đoàn đội người ta ăn ý!​

Không có giải đấu chuyên nghiệp, không nói đến hạn chế, ưu điểm chính là ít chiến đội, quay đi quẩn lại toàn người quen. Đội quốc gia của họ không gom tuyển thủ từ các đội riêng lẻ, mà thi đấu tuyển chọn, trực tiếp bốc cả một chiến đội đứng đầu đi đánh giải thế giới.​

Đội All-stars vs Lam Vũ, tỷ số như nào?​

Ai dám nói đội All-stars thắng mời về nhà trẻ học lại.​

Giáo viên nhà trẻ nói, Vinh Quang không phải trò chơi của một người.​

Đánh chính diện với một team nước chảy may trôi ăn ý mười phần, một mặt phế trị liệu, một mặt đột kích từ phía sau. Đường Hạo có thành công liều chết ăn được ba mạng thì cũng công cốc, đợi hắn giết xong thì team mình cũng toàn diệt.​

Nhìn đội người ta rồi nhìn lại đội mình thấy mắc các loại sai lầm cấp thấp thảm không nỡ nhìn. Đường Hạo đột phá chính diện, Trương Giai Lạc có lòng cover, kết quả lại thấy vị trí phe mình thật vi diệu, ánh sáng của hắn không gây trở ngại tầm nhìn của Phương Duệ thì cũng bao trùm tầm nhìn của Lý Hiên.​

Thật buồn phiền.​

Hai người kia có vẻ không muốn di chuyển, Trương Giai Lạc đành tự tìm vị trí khác. Hắn không quen bản đồ này lắm, muốn quan sát địa hình, vừa hiên ngang đi vài bước đã bị Thích khách đối phương không biết chui đâu ra cho một phát Liều Mình Một Hit . . .​

Phồn Hoa Huyết Cảnh!​

Sau khi Liều Mình Một Hit thì Thích khách chưa chết, Lý Hiên cách đó không xa vội vàng muốn ăn điểm đầu người còn tí chút máu này. Kết quả đuổi được mấy bước thì Kỵ sĩ đối phương tới, Lý Hiên không cách nào khác đành quần ẩu với người ta, đánh nhau chán chê mới cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại thấy trị liệu nhà mình đã bay lên trời.​

Thôi, đi cứu trị liệu. Nhưng Tróc Vân Thủ vừa hết thì trước mắt đã là cái bật lửa của Vệ Tinh Xạ Tuyến, một chiêu đánh rớt nửa cột máu của Thạch Bất Chuyển. Trương Tân Kiệt là ai chứ? Sao có thể để mặc người ta xẻ thịt? Di chuyển thôi, chạy thôi, tìm đồng đội hỗ trợ thôi!​

Cơ mà đồng đội . . . Đồng đội đâu mất rồi?​

Bách Hoa Liễu Loạn tạch, Đường Hạo 1vs3 có vẻ vui, Phương Duệ xa tít mù khơi, Hoàng Thiếu Thiên không biết đã chạy đâu. Lý Hiên . . . Lý Hiên thực sự muốn cứu hắn, nhưng phải đợi Kỵ sĩ bên kia nhường đường cơ.​

Lúc này Thích khách đối phương đã quay lại, Thích khách cùng Bậc thầy pháo súng giáp công, Thạch Bất Chuyển bị dứt điểm sau một đợt. Sau đó, không có sau đó, dù sao thì người phàm cuối cùng cũng chết đúng không?​

Aiz, bài học đau đớn thay.​

03.

Xem xong replay Diệp Tu hỏi có ai quên tắt điều hòa trước khi ra khỏi phòng không?​

Câu nói này ý gì, chẳng ai hiểu cũng chẳng ai đáp lời, Diệp Tu đành tự mình nói tiếp.​

Không tắt cũng không sao, dù gì thì qua vòng đấu loại, thêm vài ngày nữa là được về nhà.​

Thua trận đã đủ đau lòng, dẫn đội người ta là chị gái dịu dàng, đánh thua còn được ôm ấp an ủi, lĩnh đội chúng ta thì ngoài cái mặt MT thì có gì?​

Đường Hạo phẫn nộ bất bình.​

À, tức giận sao.​

Lĩnh đội cay nghiệt lạnh lùng như vậy, rốt cuộc cũng có người nhìn không nổi, Dụ Văn Châu làm đội trưởng dũng cảm đứng ra, nói xin phép Diệp Tu, mọi người thua trận đều ủ rũ lắm rồi, anh thân là lĩnh đội không cần tiếp tục đả kích bọn họ.​

Diệp Tu nói, sao lại thành đả kích, đây là nói sự thật, tiếp tục đánh như vậy thì chỉ có thể dạo chơi vòng bảng thôi.​

Dụ Văn Châu nói sao anh có thể nói vậy? Mọi người quả thật còn thiếu ăn ý, nhưng nếu luyện tập thêm thì tình huống sẽ chuyển biến tốt hơn.​

Diệp Tu nói có luyện thế nào thì người ta vẫn là cả một đội hoàn chỉnh đến tranh giải. Có mỗi vài ngày cậu nói làm sao để luyện tập, cho Lý Hiên với Trương Giai Lạc ngủ chung bồi dưỡng tình cảm sao.​

Dụ Văn Châu đáp anh nói vậy có ý gì? Đúng, là sai lầm của tôi khi bố trí đội hình trận này, anh chỉ ra lỗi sai không thành vấn đề, nhưng đừng có dùng cách này. Thua trận mọi người đã chịu đả kích rất lớn, tôi thì không sao, nhưng anh suy nghĩ đến tâm tình đội viên một chút.​

Diệp Tu nói tôi không nhằm vào cậu, cậu đừng có nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều như vậy không nhọc lòng sao.​

Dụ Văn Châu nói anh nhằm vào tôi là tốt nhất, nhưng xin anh chú ý cách làm việc.​

Diệp Tu nói để giành chiến thắng cậu chớ quản tôi dùng cách nào.​

Dụ Văn Châu nói ý anh là làm theo cách của anh thì chắc chắn 100% sẽ thắng sao? Vậy sao trước trận đấu anh không kiên trì?​

. . .​

A . . . Lý Hiên nằm không cũng trúng đạn nghĩ, tình huống gì thế này?​

Hình như lĩnh đội với đội trưởng đang đả kích nhau. Làm sao để hình dung thế trận này? Giương cung bạt kiếm?​

Không không không, nói vậy không chính xác. Nếu để miêu tả đúng nhất thì chính là hai người đã bắt đầu chém nhau, hơn nữa còn chém đến máu chảy thành sông.​

Đây là tình huống gì? Trương Giai Lạc nhỏ giọng hỏi.​

Hoàng Thiếu Thiên đần mặt, hắn lớn như vậy cũng chưa lần nào thấy Diệp Tu làm căng với ai, cũng chưa từng thấy Dụ Văn Châu nổi giận với ai, hôm nay hai người bỗng cãi nhau, thế giới này thật không chân thực, thật đáng sợ.​

Cũng may hai người vẫn chưa hoàn toàn mất tự chủ, cãi nhau một hồi cảm thấy không đúng, vì vậy thống nhất cái này nói sau đi, chúng ta tiếp tục kiểm điểm. Bước chuyển ngoặt này sượng đến không thể làm bộ, vậy nên các đội viên đều cảm thấy giải đấu này không thể tiếp tục đánh, dọn hành lý chuẩn bị về nhà đi thôi.​

Vòng bảng còn chưa xong đã có một lĩnh đội một đội trưởng phát điên, nếu thật muốn đánh đến trận chung kết có phải sẽ không còn ai sống sót? Có điều theo Trương Tân Kiệt phân tích, một người toang có thể là tình cờ, nhưng cả hai cùng toang thì nhất định là có bí mật không thể cho người ngoài biết.​

Thực ra cũng không phải là bí mật không ai biết.​

Giới thể thao điện tử chỉ lớn bằng đấy, hai người trong nghề đột nhiên cãi nhau, đơn giản chính là tranh quyền đoạt lợi cướp em gái.​

Nếu như một trong hai người là gay thì lý do kia có thể thêm vào một khoản, chính là ta xem ngươi là huynh đệ mà ngươi lại muốn ngủ ta.​

Nếu như hai người đều là gay . . .​

Liền hai chữ.​

Yêu đương.​

04.

Đừng hỏi sao yêu mà lại xúc phạm lẫn nhau, không thích thì sao làm xúc phạm nhau.​

Trên đường nhiều người qua lại như vậy, sao không thấy ai đi xúc phạm họ chứ?​

Cho nên là một gay couple đã chia tay, Diệp Tu và Dụ Văn Châu cứ thế gây tổn thương lên người kia.​

Vốn cục diện lúng túng này hoàn toàn có thể tránh được, trước khi xuất ngoại thi đấu, cả hai đã tiến hành trao đổi thấu đáo mọi mặt vấn đề.​

Hai người đều cảm thấy việc giành được quán quân mới là điều quan trọng bậc nhất, không thể chấp nhận lý do cá nhân làm ảnh hưởng đến thành tích của đội ngũ. Có điều sau khi nói chuyện thành khẩn, đôi bên đều cảm thấy có thể tin tưởng sự chuyên nghiệp và tố chất tâm lý của đối phương, cho là chút chuyện chia tay chia chân này vốn chẳng phải vấn đề phức tạp gì.​

Chuyện sau đó ra sao thì mọi người biết rồi đó.​

Cho nên mới nói, tình yêu làm con người ta mù quáng, dù là có thất tình thì debuff mù cũng không thể tiêu trừ hết trong chốc lát. Lúc gặp nhau trong nước, hai người không cảm thấy có gì miễn cưỡng có gì không ổn, Diệp Tu cảm thấy Dụ Văn Châu đã là mây trôi qua trời, Dụ Văn Châu cũng cảm thấy mình đã tốt nghiệp khóa học mang tên Diệp Tu. Hai người không phải mới chia tay ngày đầu, hơn nữa lúc chia tay cũng đã nói rõ ràng, sớm tụ sớm tan. Trong bầu không khí thân thiết hữu hảo, Diệp Tu và Dụ Văn Châu đã đạt thành hiệp định đôi bên, chia tay xong cũng có thể làm bạn mà.​

Cho nên mới nói, đàn ông quá tự tin thật là đáng sợ.​

Hai người làm thể nào để ở chung? Đây không phải là trọng điểm. Việc làm thế nào để ở chung một chỗ không có gì đáng bàn, dẫu sao mấy couple gay đều giống nhau. Đoán được đầu không đoán được đuôi.​

Vấn đề là tại sao hai người chia tay.​

Lời chia tay là Dụ Văn Châu nói, đây không phải là ý tưởng lúc nhất thời kích động, chúng ta đều biết Dụ Văn Châu trước nay không thích mấy thứ kích động. Lý do chia tay cũng thật đơn giản rõ ràng, chính là khi bạn phát hiện bạn trai không còn như xưa, bạn còn giữ người ta qua quốc khánh sao?​

Cái gì? Giữ lại?​

. . . Bài tập hè đã làm xong chưa?​

Dụ Văn Châu trái lại chưa bao giờ cãi nhau với Diệp Tu, chung quy hắn cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, biết Diệp Tu hiện đang chịu đựng áp lực thế nào, cũng không có bao nhiêu thời gian và tinh lực dành cho hắn. Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận, đối với người bạn trai không hoàn hảo, Dụ Văn Châu chắc chắn có ý bất bình. Nhưng trọng điểm chính là dù có bất bình hắn cũng không thể kháng nghị, kháng nghị tương đương với việc cố tình gây sự . . . Vậy nên dù hai người đều bận rộn, một Dụ Văn Châu bất bình chỉ có thể tự mình kìm nén.​

Sau trận đấu không thể gặp mặt, còn phải huấn luyện đối kháng.​

Ừ, anh lo công việc đi.​

Cuối tuần không thể gặp mặt, phải tăng cường huấn luyện.​

Được, anh lo công việc đi.​

Kỳ nghỉ cũng không thể gặp mặt, huấn luyện cường độ cao.​

Tốt, anh lo công việc đi.​

. . .​

ĐCM.​

Không thể nhịn cũng không cần nhịn nữa, sau đó Dụ Văn Châu nói lời chia tay, Diệp Tu cũng đáp ứng. Từ đầu tới cuối, số lần hai người gặp mặt không quá hai bàn tay, số lần giao lưu cũng không sánh được với bất kỳ đồng đội nào. Đều nói xa thơm gần thối, nhưng Dụ Văn Châu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đủ để lượn 20 vòng quanh trái đất, cảm tình nhiệt liệt chân thành đến thế nào thì sau khi chạy qua chạy lại 20 vòng trong tầng khí quyển cũng tiêu tan chẳng còn gì.​

05.

Chia tay thì chia tay, Dụ Văn Châu thật ra cũng không cảm thấy Diệp Tu có lỗi gì, hắn thấy oan ức rồi đấu tranh nội tâm là đều do mình tự ôm lấy, thanh xuân vứt cho chó ăn cũng đều do mình ngu xuẩn. Dụ Văn Châu vốn nghĩ như vậy, chí lớn như Diệp Tu càng không thể tự cảm thấy sai, huống chi nếu để hắn nói thẳng, hắn còn cảm thấy chuyện này là do Dụ Văn Châu.​

Hai người qua lại lâu như vậy, hắn không rảnh chú ý đến Dụ Văn Châu là thật, mặt khác, Dụ Văn Châu cũng không rảnh chú ý đến hắn mà!​

Ai cũng biết yêu xa là không tiền đồ, ai cũng biết khoảng cách vật lý tỷ lệ nghịch với nhiệt độ ái tình. Vấn đề là quỹ thời gian chỉ có bằng ấy, hai người đành gọi điện thoại, chat chít đôi câu đã là cực hạn. Nhiều hơn nữa?​

Nhiều hơn nữa chính là quá nhiều.​

Diệp Tu chưa từng giải thích gì với Dụ Văn Châu, bởi vì Dụ Văn Châu chắc chắn hiểu rõ. Truy cầu thắng lợi chính là như vậy, ngươi có 100%, không thể chỉ đốt cháy 99%, cái gọi là Thể thao điện tử chính là đem thanh xuân, tiền đồ, hy vọng, tất cả đều giao ra, được ăn cả ngã về không mà chưa chắc đã nhận được hồi đáp. Giữa Vinh Quang và Dụ Văn Châu thì hắn chọn Vinh Quang, bởi vì hắn biết Dụ Văn Châu chắc chắn cũng có chung một lựa chọn như vậy, nên là không cần cảm thấy áy náy.​

Hắn luôn nghĩ kiên trì thêm chút nữa, dẫu sao cũng không thể đánh cả đời, muốn phấn đấu không còn gì tiếc nuối, thời gian sau này có thể dành cho thứ khác. Chung quy gian nan nhất chính là mấy năm này, kiên trì đến khi giải nghệ liền có thể yên tâm nói chuyện yêu đương . . . Nhưng lúc sắp được nhìn thấy ánh bình minh thì Dụ Văn Châu không kiên trì nổi nữa.​

Chia tay thì chia tay thôi, đều là người thông minh, lời không cần phải nói hết, trong lòng tự hiểu rõ. Yêu đương tốt đẹp khiến người hạnh phúc, yêu đương không thành khiến người trưởng thành. Trải qua một mối tình hoàn toàn thất bại, Diệp Tu và Dụ Văn Châu đều cảm thấy tăng thêm phần tri thức.​

Tuy là nói không cảm thấy đối phương có lỗi vậy mà lại chia tay, trong lòng cả hai ít nhiều cũng có oán hận. Dụ Văn Châu cảm thấy, từ đầu tới cuối mình không cảm nhận được chút nhiệt tình nào từ Diệp Tu, dù đến lúc cuối cùng chia tay, Diệp Tu cũng không lộ ra tí xíu ý định níu kéo nào. Hắn cứ thế thờ ơ không nóng không lạnh, Dụ Văn Châu lại nghĩ mình từng nội tâm xoắn xuýt hết mấy năm, cảm thấy cực kỳ không đáng, thật chó má.​

Diệp Tu lại cảm thấy từ đầu tới cuối hắn không hiểu rõ suy nghĩ của Dụ Văn Châu. Hai người rất ít gặp mặt, Dụ Văn Châu lại không biểu hiện ra chút bất mãn nào, hắn cũng cảm thấy mọi chuyện đều thuận lợi, cảm thấy hai người vô cùng ăn ý. Kết quả là cuối cùng Dụ Văn Châu đem sự ăn ý ấy ném trả hắn, đùng một cái nói lời chia tay, đại chiêu vả mặt bôm bốp, Diệp Tu tuy ra vẻ bình tĩnh tiếp nhận nhưng thấy trên mặt đau quá đau.​

Xét về lý trí, đôi bên đều cảm thấy không ai sai, chia tay vẫn là bạn bè, hợp tác thật tốt, ở chung thật tốt, cùng nhau dẫn đội ngũ đoạt quán quân làm rạng danh đất nước. Nhưng lý trí là lý trí, chuyện tình cảm nào phải như vậy, hai người máu chó xông lên não phải chém nhau đến máu chảy thành sông, máu chó vừa lui liền không dám nhìn thẳng.​

Tự mình tạo nghiêp. Dụ Văn Châu nghĩ, toàn bộ Liên minh nhiều người như vậy, hắn năm đó ăn phải gì mà lại đi tìm Diệp Tu. Lần sau yêu đương sẽ tuyệt đối không dẫm lên vết xe đổ, ít nhất cũng phải tìm một người muốn là có thể chạm, sớm chiều ở chung.​

Quan trọng hơn chính là tính cách nhiệt tình hoạt bát, nhất định không thể giống tên Diệp Tu đối với việc gì cũng tỏ ra dửng dưng nửa sống nửa chín. Dụ Văn Châu nghĩ một hồi, cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên rất tốt, hắn hồi đó rốt cuộc tại sao lại cứng đầu thế chứ, nhất định phải chọn Diệp Tu cơ?​

Diệp Tu cũng cảm thấy hắn đã lựa chọn sai, Dụ Văn Châu rõ ràng không hợp với hắn, sống chung thật nhọc lòng. Lần sau có tìm đối tượng, hắn tuyệt đối tránh xa loại hình này, nhất định phải tìm một người bộc trực chân thành, có lời liền nói thẳng.​

Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên là tốt rồi. Diệp Tu nghĩ, năm đó hắn cùng lúc quen biết cả Hoàng Thiếu Thiên lẫn Dụ Văn Châu, chẳng hiểu sao mắt lại bị mù, cảm thấy Dụ Văn Châu thật đáng yêu? Hẳn phải do hắn khi đó tuổi trẻ kiến thức nông cạn, nếu là bây giờ thì dù Dụ Văn Châu có vừa gặp đã tỏ tình thì hắn cũng tuyệt đối không chút dao động.​

Trong đầu hai người suy nghĩ phong phú như vậy, người khác nào có thể hiểu, chỉ là trong quá trình kiểm điểm, Hoàng Thiếu Thiên liên tục nhảy mũi, mọi người kêu hắn bị dị ứng. Giải Thế giới lần này có hạng mục Vua solo, Sát thương cao nhất, MVP ...vv​

Đáng tiếc không có hạng mục Nằm không cũng trúng đạn, nếu có thì rơi vào nhà ai thật chẳng cần nghi ngờ.​

06.

Kết thúc buổi kiểm điểm cũng đến giờ ăn trưa, các đội viên ủ rũ âu sầu kéo nhau đi ăn, lĩnh đội và đội trưởng ở lại. Bầu không khí cực kỳ khó xử, dẫu sao hai người vừa mới ném máu chó vào nhau, lúc này lại nghiêm túc thảo luận nào là kỹ thuật nào là chiến thuật như chưa từng xảy ra chuyện gì.​

Vì vậy Dụ Văn Châu lên tiếng xin lỗi trước.​

Diệp Tu nói tôi cũng có lỗi.​

Hai người thành khẩn nói xong hai câu.​

Bầu không khí nhất thời càng thêm khó xử.​

Video replay vẫn đang mở, hai người nhìn một hồi chẳng nghĩ được gì, đều cảm thấy không thể nhìn thêm được. Diệp Tu đưa tay tắt video, nói tôi cảm thấy vấn đề này có hơi nghiêm trọng, hay là chúng ta nói chuyện một chút.​

Dụ Văn Châu nói được.​

Sau đó hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, MAX lúng túng.​

Hay là chúng ta không nói nữa? Nhịn thật lâu cuối cùng Diệp Tu hỏi.​

Dụ Văn Châu nói được.​

Sau đó hai người tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ.​

Trị số lúng túng sắp đạt đến dương vô cực.​

Dù thế nào thì sau này cũng phải tự kiềm chế một chút, Diệp Tu nói, đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng thi đấu.​

Dụ Văn Châu nói được, lần trước đúng là lỗi của tôi, anh đã nhắc tôi rằng đối phương có ưu thế phối hợp trong trận đoàn đội, tôi đã không đánh giá cao.​

Diệp Tu nói thật ra thì tôi cũng không đánh giá cao, không lôi ra thử lửa một phen nào ai biết các đội viên của tuyển quốc gia lại không ăn ý đến thế.​

Dụ Văn Châu cười, phải nói nghiên cứu đối thủ và nghiên cứu đồng đội không giống nhau.​

Diệp Tu nói không sai, giống như tôi và cậu thật ra cũng không hẳn là quen.​

Vì thế Dụ Văn Châu hết cười nổi.​

Đôi bên lại rơi vào trầm mặc, nhưng bầu không khí không còn lúng túng, trái lại có hơi nặng nề. Dụ Văn Châu nói trận đấu sau phải tính sao? Sắp xếp đội viên ra sân thế nào?​

Diệp Tu nói không có ích gì, nhiều nhất chỉ có hai tên chung đội, không chút ăn ý, cũng không quen đánh cùng người khác, vẫn sẽ luống cuống như cũ.​

Dụ Văn Châu hỏi vậy anh có ý kiến gì?​

Diệp Tu nói ra ý tưởng của hắn.​

Ban đầu Dụ Văn Châu tưởng hắn nói đùa, bảo đây là lúc nào rồi anh đừng làm rộn, chúng ta có thể thảo luận nghiêm túc được không? Diệp Tu nói tôi đang nghiêm túc đây, vì vậy Dụ Văn Châu hoảng.​

Diệp Tu bảo cậu cứ nói đi, cách này không được ở chỗ nào.​

Dụ Văn Châu nói chỗ nào cũng không được.​

Diệp Tu nói cậu đừng nói bậy, đây là biện pháp hợp lý nhất.​

Dụ Văn Châu nói đây vốn không phải là một biện pháp ! ! ! ! ! !​

Đáng tiếc giọng nói không kèm dấu chấm câu, nếu không Dụ Văn Châu sẽ lấy riêng sáu cái dấu chấm than xuống, dán từng cái vào mặt Diệp Tu. Biện pháp của Diệp Tu là chẳng có biện pháp gì, may sao Ngụy lão đại không ở đây, nếu Ngụy Sâm có mặt thì có thể chửi hắn 1001 kiểu.​

Theo như Ngụy đội giải thích . . . Dụ Văn Châu nhớ lại giọng nói của ổng, thầm nghĩ đúng là Ngụy đội cái gì cũng biết!​

Hắn không nói ra lời, nhưng mà Diệp Tu rõ ràng đã GET được thái độ của hắn. Đôi bên giằng co nửa ngày, không ai thuyết phục được ai, cuối cùng Diệp Tu hỏi hắn, cậu có tin tôi không?​

Dụ Văn Châu cực kỳ muốn nói không tin!​

Nhưng hắn lại không nói ra.​

Tin tôi đi, cứ vậy mà đánh.​

Diệp Tu nói.​

- tbc -​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Buổi kiểm điểm hài quá. Các đội viên đực mặt ra nhìn đội trưởng hiền hòa với lĩnh đội đầu lạnh cãi nhau. Diệp a, người như Dụ đội anh cũng có thể chọc cho chửi tục được thì...
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
7.

Diệp Tu nói cứ vậy mà đánh, kết quả là cứ đánh như vậy thật.​

Trận đấu đêm đó, khi danh sách đấu đoàn đội hiện lên màn hình lớn, Dụ Văn Châu thật lòng muốn che mặt.​

Tôn Tường Đường Hạo Hoàng Thiếu Thiên Chu Trạch Khải Sở Vân Tú Vương Kiệt Hi, trọng điểm không phải là từ bỏ trị liệu, dù sao y học cũng không cứu được người Trung Quốc nữa rồi. Trọng điểm là trong sáu người thì năm người có khuyết điểm rõ ràng, một tên high lên liền bất chấp, một tên kệ đồng đội sống chết mặc bay, một tên sát thương không ổn định, một tên câm như hến, một chị yếu không ra nổi gió.​

Chỉ có duy nhất Vương Kiệt Hi là người bình thường.​

Hắn cũng không phối hợp ăn ý với người khác.​

Nhà thi đấu xôn xao, chung quy là đội hình này mắt thường cũng thấy bất ổn. Dụ Văn Châu nhớ là trận này được truyền hình trực tiếp, thật muốn xem đạn mạc mà.​

Diệp Tu ngồi cạnh hắn, ngồi nghiêm túc không giống mọi thường, không lộ chút biểu cảm. Dụ Văn Châu nhìn hắn như vậy càng thấy lòng trống rỗng, hỏi hắn anh có phải cũng cảm thấy không tin tưởng cho lắm.​

Diệp Tu nói không phải, nhưng đánh xong trận hôm nay, biểu cảm của mọi ngươi có thể bị chế thành meme. Dụ Văn Châu lúc này mới phát hiện có hai phóng viên tháp tùng hướng về phía hắn tạch tạch tạch, vội vàng ngồi thẳng, Diệp Tu nói biểu cảm chậm chạp của cậu đã thành meme rồi.​

A, thật nhọc lòng.​

Trận đoàn đội bắt đầu, so sánh hai bên, đội hình đối phương thật chuẩn không cần chỉnh. Có trị liệu có DPS có hỗ trợ, có cận chiến có đánh xa, chưa biết sức chiến đấu như nào nhưng nhìn đã thấy khoa học.​

Đội Trung Quốc vứt bỏ trị liệu, đối phương không sợ. Loại chiến thuật này cũng không phải chưa từng gặp qua, năm nào chẳng có vài đội chơi chiến thuật bỏ trị liệu. Dùng chênh lệch sát thương để bù đắp lại thiếu hụt của hồi máu, cách này đúng là có, nhưng nếu gặp đoàn đội nào có năng lực chấp hành tốt thì cơ bản không chút cơ hội.​

Vì vậy đối phương không hề hoảng hốt, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, giữ vững đội hình di chuyển đồng bộ, trạm vị chặt chẽ chú ý phối hợp. Bản đồ trận này tương đối nhiều tầng, một con đường lớn hai bên là vách núi, trên sườn núi có đường hầm và công sự, rất thích hợp để mai phục tập kích. Đối phương đi dọc theo đường lớn, đi đi đi, xa xa thấy một tên Pháp sư chiến đấu xuất hiện vô cùng hiên ngang giữa đường.​

Từ khi ra khỏi Thôn Tân Thủ, không ai lại chọn vị trí đứng lộ liễu như vậy. Chỉ huy bên địch ngay tức khắc báo động có biến, thầm nghĩ có bẫy đó có bẫy đó! Vì thế cả đội xếp thành hình chữ X ngay ngắn, mục sư đứng giữa, nghĩ không biết Pháp sư chiến đấu của đối phương là muốn dụ địch đi sâu hay chỉ là giương đông kích tây . . .​

Kết quả là tên Pháp sư chiến đấu này cực kỳ ngay thẳng, một chiêu Hào Long Phá Quân vọt tới. Đứng chặn phía trước là Khí công sư và Cuồng Kiếm sĩ và Nhà quyền pháp, thấy Pháp sư chiến đấu xông tới nhất thời hơi hoảng. Không sợ địch mạnh chỉ sợ không biết địch muốn làm gì.​

Tên Pháp sư chiến đấu cay độc này hiển nhiên không tới để chào hỏi, bùm bùm bùm tung mấy cái kỹ năng, chưa tới hai giây Huyễn Văn liền nổ tung. Binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, Pháp sư chiến đấu tới ta liền đối mặt . . . còn nói cái gì nữa, ra tay đi.​

Luận thao tác, luận sát thương, tên Pháp sư chiến đấu cay độc này cũng thật trâu bò. Trước trận đấu có nghe nói qua, Nhất Diệp Chi Thu là đệ nhất thẻ tài khoản của Trung Quốc! Cơ mà kể cả là thẻ tài khoản đệ nhất vũ trụ thì trong giải thi đấu chuyên nghiệp cũng không thể 1vs6, nhìn sao cũng giống đâm đầu tự tìm chết.​

Người đảm đương vị trí chỉ huy phải làm như nào, có thể xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất. Chỉ huy đối phương nghĩ một hồi, cảm thấy dân Thiên triều dù có hữu hảo đến mấy cũng không thể vừa vào trận liền tặng không một đầu người. Sau đó hắn lại nghĩ, bỗng cảm thấy không ổn! Hai bên vách núi này đừng nói đủ để 5 người núp, 50 người còn được!​

Phạm vi công kích của đội Trung Quốc trên dưới nhiều tầng, có thể nhét ba tên mai phục trên núi, nhất là Pháp sư nguyên tố có khả năng cày bản đồ, vị trí đứng của đội mình còn sát nhau như thế, khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Vậy nên người chỉ huy phải suy tính, phân tán đội hình, để lại ba người đứng trước cùng trị liệu giằng co với tên Pháp sư chiến đấu, để hai người có thể leo tường là Ninja và Thiện xạ đi hai bên dò đường.​

Nếu trên vách núi thực sự có mai phục, vậy ít ra đi thăm dò có thể báo lại tình huống. Tên Pháp sư chiến đấu không đáng lo, bốn đánh một còn có trị liệu, sao có thể bị diệt đoàn. Vì vậy Ninja và Thiện xạ vèo vèo vèo leo lên vách núi, dưới đường bùm bùm bùm phối hợp bốn đánh một, tên Pháp sư chiến đấu liền cực kỳ thẳng thắn dùng hết đại chiêu này đến đại chiêu kia . . .​

Sau đó hắn bị đánh chết.​

Lúc này Ninja và Thiện xạ mới trở lại, tỏ ý hai bên vách núi chẳng có gì cả, đến cả một quỷ ảnh cũng không thấy. Chỉ huy đối phương hoảng thật rồi, thầm nghĩ chẳng lẽ chúng ta vào nhầm sân thi đấu, đánh với tuyển nhi đồng Trung Quốc?​

Sau đó trị liệu nhìn cột mana của mình cũng hoảng thật rồi, bỏ qua việc tên Pháp sư chiến đấu có phải thuộc đội tuyển nhi đồng không, sát thương người ta tạo ra không coi thường được đâu! Mình cứ sợ đối phương tập kích, không dám lơ là, liên tục kéo dây máu lên cao cao cao, sau một khoảng thời gian, mana giảm còn 24%.​

Chỉ huy nói đối thủ thật gian xảo, chẳng lẽ định dùng HP đổi lấy mana của trị liệu chúng ta? Trị liệu nói vậy đổi một chút cũng được, sau đó còn nói a không ổn, không đổi ngang bằng được, trang bị của họ tốt hơn chúng ta! Sau đó đối phương cảm thấy chiến thuật của tuyển Trung Quốc thật sâu thật bẩn, nhưng dù sao cũng bị nhìn thấu rồi, chúng ta không sợ, thiếu niên dũng cảm tiếp tục chinh phục vũ trụ thôi.​

Sau đó thiếu niên dũng cảm tiếp tục đi về phía trước, đang đi thì một bình Thủy Tinh Dung Nham rớt xuống đỉnh đầu nổ cái bùm, ngẩng đầu nhìn lên thấy một tên Ma đạo học giả! Mấy người không phải muốn liều mạng AOE lừa gạt mana trị liệu chúng ta sao? Ha ha ha, chúng ta không đứng co cụm một chỗ xem mấy người làm thế nào.​

Kết quả là Ma đạo học giả vừa ném bình thủy tinh, thấy đối phương thay đổi vị trí liền lao xuống, một chiêu Áo Choàng Bóng Đêm đè bẹp Thiện xạ xuống đất. Thiện xạ chỉ cảm thấy mình bị đè bẹp bẹp bẹp, vội vàng rú lên tui bị áp sát, các cậu nhanh giúp tui đánh chết hắn đi.​

Đồng đội nói chúng tôi cũng muốn lắm, vấn đề là đánh không tới! Vì sao hướng di chuyển không như dự đoán vậy! Vì sao hắn di chuyển màu mè vậy!​

Ôi, thật là khó đánh, chúng ta cũng chơi AOE đi. Vì vậy Cuống Kiếm sĩ tung ra đại chiêu Huyết Thủ Vô Hồn, Nhà quyền pháp tung chiêu Mãnh Hổ Loạn Vũ, Khí công sư tung chiêu Thiên Niệm Nộ Phóng, Ninja tung chiêu Anh Sát Toái Nguyệt...​

Đều là AOE, không cần ngắm chỉ việc ném. Đội Trung Quốc không mang trị liệu, mấy đại chiêu trúng random hai cái thì tên Ma đạo học giả này không chết cũng tàn mất nửa máu. Vì vậy chỉ thấy âm thanh màu sắc chuyển động, ánh sáng chói lòa, một đống đại chiêu nổ tung...​

Sau đó Ma đạo học giả hóa thành bươm bướm bay đi.​

Đã nói lấy máu đổi mana mà? Hai bên thì đánh nhau trày da tróc vẩy mà trị liệu lại mải ngồi xem trò vui, cậu làm cái trò gì thế?​

Thật không còn gì để nói.​

Chỉ huy đối phương tuy hốt hoảng thật, hốt hoảng thật luôn ý, chiến thuật của đội Trung Quốc sâu không thấy đáy, mẹ nó rốt cuộc là muốn làm gì. Biết núi có hổ nhưng không thể không lao vào, muốn thắng thì không thể thỏa hiệp với chiến thuật này được.​

Nào nào nào, đi tiếp thôi.​

Đi một đoạn, địa hình dần bằng phẳng, hai bên đường có mấy ngôi nhà nhỏ với mấy khóm cây bụi, cuối cùng cũng không có chỗ núp. Chi huy đối phương nói nơi này được, cứ đứng đây đợi địch đến đi! Ông đây quyết không rời bước.​

Vậy thì chờ đợi ...​

Chờ đợi...​

Chờ đợi...​

Thời gian từng phút trôi qua, chẳng có gì phát sinh. Chiêu Nguyện Cầu Hi Vọng dùng một lần, khán giả lượn đi WC bốn lần, trọng tài chịu hết nổi.​

Respawn.​

Đối phương spawn ở cuối con đường, cách chưa tới hai bước là một nhà xưởng bỏ hoang rất lớn, kết cấu bên trong phức tạp nhiều tầng. Chỉ huy nhìn qua cảm thấy nơi này thích hợp để bố trí canh phòng! Vậy thì vào thôi, khỏi phải đi đâu.​

Vì thế bọ họ dùng sáu phút đồng hồ để làm quen với địa hình nhà xưởng một lần, cuối cùng chọn một vị trí mai phục, chỉ cần có người bước vào cửa sẽ rơi vào tầm ngắm. Chờ đợi rồi chờ đợi, đến khi chỉ huy đối phương tưởng như lại phải spawn lần nữa, rốt cuộc có người bước vào cửa lớn.​

Ha ha ha, vào đi nào.​

Đi vào là một Kiếm khách, vừa ló đầu ra liền bộp bộp bộp xẹt xẹt xẹt một đống kỹ năng, kết quả kỹ năng còn đang bay lượn giữa không trung thì Kiếm khách thấy tình thế không ổn liền quay đầu chạy.​

Chạy...​

Chạy...​

Chỉ huy thật muốn khóc. Có đuổi theo hay không? Đuổi theo thì sẽ vứt bỏ lợi thế địa hình, không đuổi thì chắc sẽ phải spawn lại lần nữa. Làm người phải có cốt khí chứ, thắng thua cái quái gì không thể đứng như trời chồng ôm cục tức được, đuổi đuổi đuổi, đuổi theo thằng oắt con đó.​

Kiếm khách mở Tam Đoạn Trảm xoạt xoạt xoạt chạy mất, toàn đội đuổi theo nhất định không kịp. Vì vậy chỉ huy điều Thiện xạ và Ninja đuổi theo, phần lớn đội ở ngay phía sau, không đánh lại cũng có thể quay đầu về nhà mẹ đẻ.​

Cơ mà Kiếm khách không muốn đánh chút nào, kỹ năng di chuyển có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, chăm chăm chạy chạy chạy chạy. Thiện xa chạy sau tranh thủ bắn vài phát, nhưng Kiếm khách thà nhận sát thương chứ không quay đầu, tập trung cắm đầu chạy.​

Đuổi thêm nữa sẽ trở về chỗ vách núi, uất ức thì uất ức, chỉ huy đành cho cả đội dừng lại. Thi đấu sợ nhất mất bình tĩnh máu nóng xông lên não, bất kể đội Trung Quốc đang làm gì, rõ ràng là muốn dẫn dắt tiết tấu rồi đục nước béo cò.​

Lại đây lại đây lại đây, chúng ta cần bình tĩnh chút. Vì để sắp xếp bố trí lại đội hình, Thiện xạ và Ninja cũng chạy về, ai ngờ mới đi được hai bước, một bóng ma từ trên trời rơi xuống ...​

Ninja trúng Phấn Hàn Băng, sau đó Thiện xạ phát giác mình lại bị đè xuống đất. Bóng chổi vừa lóe lên, quả nhiên lại là tên Ma đạo học giả đó, cách đánh quen thuộc mùi vị quen thuộc.​

Ninja đứng gần, thấy trạng thái không ổn vội vàng tiếp viện. Nhưng Ma đạo học giả liền đè Thiện xạ không buông tay, đè đè đè ... Thiện xạ phát hỏa, thầm nghĩ WHY ME sao luôn là tui? Trị liệu đứng ngay sau lưng anh, cái bia lớn như vậy đi mà đánh hắn không tốt hơn sao?​

Ma đạo học giả dùng hành động trả lời hắn.​

Không ổn, liền đánh cậu.​

Chậc chậc chậc, thật sự là vô tình, vô liêm sỉ, cố ý gây sự.​

Thiện xạ bị đè ra đánh, Ninja bị trúng thuốc xổ*, chỉ huy thấy không ổn liền vội vàng cứu giá! Chúng ta có sáu người, ngươi có bay nữa bay mãi bay được lên tận trời sao? Kết quả là vừa muốn hành động thì sau lưng vang lên tiếng lạch cạch, một chiêu Thiên Lôi Địa Hỏa giáng xuống, Pháp sư nguyên tố ra mặt chào hỏi đây.​

*Phấn Xua Tan: Skill của Ma đạo học giả. Học ở level 20. Khi hất trúng mục tiêu có thể giải trừ một buff có lợi cho mục tiêu, đồng thời giảm sức tấn công, tốc độ tấn công và tốc độ di chuyển của mục tiêu. Nếu trên người không có buff có lợi, Phấn Xua Tan vẫn có hiệu quả giảm tốc độ, kéo dài 10 giây. Là một trong những kĩ năng khống chế mà các ma đạo học giả thường dùng nhất. (aka thuốc xổ by Bánh Bao)

Đúng rồi, chia quân hai đường, Cuống Kiếm sĩ đuổi theo Pháp sư nguyên tố, những người khác đi xử lý Ma đạo học giả. Dù sao thì hệ Pháp sư đều máu giấy, để Cuồng kiếm chém hai phát là tèo, trên đường xông tới ăn vài kỹ năng cũng không sao, coi như Cuồng kiếm bán máu đi. Kết quả là chưa tóm được Pháp sư nguyên tố, Ma đạo học giả bên này đã bạo phát, Pháp sư nguyên tố còn thêm dầu vào lửa, theo chân hắn focus Thiện xạ!​

Trị liệu cảm thấy không ổn, dây máu này kéo lên không nổi. Thấy HP của Thiện xạ giảm nhanh như tuột quần, chỉ huy cũng cảm thấy không ổn, tranh thủ thời gian cho Ninja quay đầu đi xử lý Pháp sư nguyên tố. Sở Vân Tú vốn là muốn giúp Vương Kiệt Hi lấy một điểm đầu người, kết quả lại thu hút tận hai tên địch chạy về phía mình, sau khi ăn mấy cái Shuriken một cái Phá Ma Trảm lập tức luống cuống.​

Này là hoảng thật không phải hoảng giả, thân là một Pháp sư máu giấy chẳng khi nào thiếu ba bốn người bảo vệ. Nhìn đối phương như sài lang hổ báo đánh tới, cô có muốn chạy cũng không chạy thoát, Sở Vân Tú sốt ruột không có tâm tư đâu đi tìm từ, vội vàng gõ phím: WJX cứu tôi!​

Vương Kiệt Hi không động, vẫn cứ bận bịu chăm sóc Thiện xạ, nửa giây sau mới reply hai chữ: Không rảnh.​

. . .​

Sở Vân Tú cả đời này chưa từng cáu như thế, trái tim thiếu nữ mong manh bể tan tành, thấy chạy cũng không thoát, đã hỏng cho hỏng luôn, cô liền cầm pháp trượng đi gõ đầu Cuồng kiếm sĩ. Cuồng kiếm sĩ chơi game lâu như vậy, lần đầu tiên gặp một Pháp sư nhìn thấy mình mà không chạy lại còn nhào lên, một gậy này của Sở Vân Tú hào khí ngút trời, lập tức khiến hắn hết hồn.​

Chuyện khác thường nhất định có ẩn tình, cứ né đi đã chắc chắn không sai. Vì vậy Cuồng kiếm sĩ lộn một vòng trên đất, mỗi vòng liền tỉnh ra chút: nếu Pháp sư nguyên tố dám liều mạng xông lên, phỏng chừng là sau lưng có người mai phục muốn úp sọt mình, cho nên cô ta mới nhào lên cản tầm nhìn.​

Thật may mình phản ứng nhanh.​

Ai da mình thật nhanh trí quá đi.​

Kết quả của lần nhanh trí này, Pháp sư nguyên tố có đủ thời gian ngâm xướng, xoạt một cái Blink đi mất, kéo khoảng cách thật xa. Khoảng cách đã kéo dài thì còn sợ cái gì? Thiên Lôi Địa Hỏa bùm bùm bùm, Chim Lửa chíu chíu chíu, Địa Ngục Sấm Sét roẹt roẹt roẹt, 0 Độ Tuyệt Đối tách tách tách.​

Cô tìm mọi thứ che chắn để ngâm xướng, bên kia cũng muốn đánh tới. Vấn đề là địa hình nơi cô chọn quá xảo quyệt, Ninja khó khăn lắm mới ngắt chiêu được một lần, còn lại đều rơi trúng đầu Thiện xạ. Hai người focus, trị liệu rốt cuộc hồi máu không nổi, Thiện xạ về làng.​

Cuối cùng Cuồng kiếm sĩ và Ninja cũng bắt được Pháp sư nguyên tố, ba phát KO. Vương Kiệt Hi bên kia chống đỡ một hồi cũng không chạy thoát, bị mấy người focus diệt sạch. Nhìn ngoài thì có vẻ đợt tấn công này đối phương thắng, dù sao thì lấy hai mạng đổi một mạng . . .​

Thế nhưng mệt não quá, thắng cái mẹ gì thắng.​

Theo lệ thường hẳn là đã nắm chắc phần thắng. Từ đầu tới cuối đội Trung Quốc chưa có pha tấn công nào ra trò, bên này mới mất Thiện xạ, bên kia đã rớt ba người. Nhưng không biết vì sao mà chỉ huy đối phương vẫn cực kỳ bất an, bời vì mấy pha chạm trán này thật quá mệt não, hơn nữa còn rất khó đánh...​

Hỗn chiến một đợt với Vương Kiệt Hi và Sở Vân Tú, thanh máu cũng thảm không nỡ nhìn. Mana của trị liệu cũng không đủ nên cũng lo, không dám dùng đại chiêu, chỉ dám hồi máu ít một cho từng người. Kết quả là mới hồi được một người, lúc đang định tiếp tục ngâm xướng thì ngâm xướng không nổi.​

Tại sao?​

Ngẩng đầu nhìn nóc nhà.​

Trên nóc nhà là một tên Thiện xạ, trị liệu ngâm xướng một lần, hắn ngắt một lần, ngâm xướng lần nữa, hắn ngắt lần nữa ... Thật nước chảy may trôi thật thuận tay quá đi.​

Chỉ huy cực kỳ muốn đánh hắn! Vấn đề là đánh không được! Thiện xạ nhà mình tèo rồi! Không có tay dài!​

Được, đi về phía trước thôi. Vì vậy cả đoàn người di chuyển chỉnh tề về phía Thiện xạ, tên Thiện xạ kia liền Phi Súng bay từ nóc nhà lên vách núi, tiếp tục ngắt chiêu trị liệu ...​

Không tách ra sẽ không đuổi kịp. Nhưng bên mình thiếu một người, tình trạng không ổn lắm, chia quân ra vẫn sẽ có chút nguy hiểm. Cuối cùng chỉ huy điều Khí công sư và Ninja trạng thái tương đối tốt đuổi theo, mình cùng Cuồng kiếm sĩ ở lại bảo vệ trị liệu, nhưng Ninja còn có thể leo tường, chứ Khí công sư đuổi theo Thiện xạ thì hơi bất tiện.​

Nhất là đối với loại bản đồ nhiều tầng này, Thiện xạ ở đó đoàng đoàng đoàng Phi Súng bay lượn đến là tiêu sái, lượn qua lượn lại lượn tới lượn lui hết nửa ngày. Phiền nhất chính là lúc tên Thiện xạ này bay vẫn không quên ngắt chiêu trị liệu, cứ thế một súng rồi một súng bắn trị liệu thành thùng rỗng kêu to.​

Trâu bò như thế thì nhanh chiến đi?​

Chỉ huy cực kỳ buồn bực.​

Sau đó hắn mới chợt nhớ ra, đội Trung Quốc còn có một Lưu manh lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện. Vậy mà vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn, nhớ Lưu manh, Lưu manh tới rồi.​

Tên Lưu manh này không giống với mấy tên tâm bẩn kia, cực kỳ đơn thuần không hề ra vẻ, lên chính là lên, không hề làm màu! Chỉ huy và Cuồng kiếm sĩ phấn khởi nghênh địch, thầm nghĩ chúng ta có trị liệu, ngươi thử tới quẩy xem . . .​

Sau đó trí liệu lại bị ngắt chiêu rồi ngắt chiêu.​

Tình huống quá xấu hổ.​

Sau đó liền đánh đánh đánh, trị liệu thầm nghĩ không được, mình phải tìm chỗ trốn thôi! Vừa hay bên cạnh đường có một căn nhà nhỏ, trị liệu lập tức chui vào, vừa vào liền lưng không ê chân không đau, thật muốn hô to ba tiếng ha ha ha ngươi thử ngắt chiêu ta tiếp xem!​

Xoạt xoạt xoạt tung ra hai chiêu Thuật Hồi Máu, Cuồng Kiếm và Nhà quyền pháp cứng càng thêm cứng. Lưu manh kia không phải người ghê gớm lắm sao? Chúng ta có vú em! Đến đây đến đây đến đây chiến nào!​

Kết quả là Lưu mạnh đột nhiên vứt bỏ hai người họ chạy về phía trị liệu, hai người thầm nghĩ giờ còn làm giá cái gì nữa, cứu trị liệu thôi! Vì vậy bốn người cùng chen trong phòng, sau đó vèo một tiếng . . .​

Kiếm khách mất tích nửa ngày cũng theo vào.​

Chỉ huy giờ mới cảm thấy không đúng, ba đánh một giờ thành ba đánh hai! Hơn nữa tên kiếm khách kia từ đầu trận toàn lượn lờ, cây máu còn đầy ắp! Được rồi, bỏ qua tên Thiện xạ kia đi, trở về tiếp viện!​

Vì vậy Ninja và Khí công sư trở lại, người bên trong không ra được, bọn họ đành đi vào. Vừa vào hai giây liền thấy phòng tối om, quay đầu nhìn thấy tên Thiện xạ kia cũng vào rồi, lại còn đóng chặt cửa.​

Tám người ở trong phòng, tình cảnh có hơi xấu hổ. Động tay động chân gì cũng khó, ở trong không gian chật hẹp kỹ năng bay loạn, đừng nói phối hợp đoàn đội, muốn đánh ai còn phải tìm mất nửa ngày đây. Đóng cửa đánh chó bằng bản lĩnh của mình, sống chết do số, giàu sang do trời... Ta đánh ai, ai đánh ta, ta chết như thế nào?​

Nửa phút cuối trận được replay bốn mươi năm mươi lần mới có thể nhìn rõ chuyện gì xảy ra. Dù sao thì cũng là một trận loạn đả lung tung beng lộn tùng phèo, đến cuối cùng chỉ còn Chu Trạch Khải đứng chặn cửa dùng 3% HP trở thành người duy nhất sống sót.​

Ừ, đội Trung Quốc dành chiến thắng.​

08.

Trận đấu này đội Trung Quốc không làm kiểm điểm.​

Tất cả mọi người đều thống nhất không muốn làm kiểm điểm.​

Hai mắt cay quá.​

Lúc trả lời phỏng vấn của truyền thông, Dụ Văn Châu nói chúng tôi đương nhiên có chiến thuật, chúng tôi đã hết sức cố gắng phát huy tốt nhất sức chiến đấu cá nhân. Khi bước xuống khỏi bục, Diệp Tu nhìn hắn mồ hôi lạnh đầy đầu, nói cậu trợn mắt nói láo như thế có ổn không.​

Dụ Văn Châu bảo tôi cũng không thể nói chiến thuật của chúng ta là mạnh ai nấy đánh, muốn đánh thế nào thì đánh.​

Diệp Tu nói chúng ta có chiến thuật, chính là dùng thực lực nghiền ép đối thủ đó.​

Cái gọi là thực lực nghiền ép, nghĩa là thẻ tài khoản ta trâu hơn ngươi, thao tác ta đỉnh hơn ngươi. Ta trâu như vậy đỉnh như vậy, sao có thể không thắng? Quỳ xuống gọi bố.​

Dụ Văn Châu nói tôi không thấy thực lực nghiền ép, tôi thấy chúng ta cơ bản nắm chắc phần thua, cuối cùng không hiểu sao lại thắng.​

Diệp Tu nói nào có, thắng trăm phần trăm mà.​

Dụ Văn Châu nói anh nói thật lòng xem nào, ngay từ lúc bắt đầu anh thực sự cảm thấy có thể thắng?​

Diệp Tu nói có thể mà, tại sao không thể thắng?​

Dụ Văn Châu nói lời từ miệng anh không tính là lời đứng đắn.​

Diệp Tu nói cậu hiểu lầm gì tôi, trước nay tôi luôn đoan chính. Nói xong hắn cười, còn cười thật vui vẻ. Dụ Văn Châu nhìn vẻ mặt hắn, bỗng cảm thấy hình như đã rất lâu rồi mình không thấy hắn cười, sau đó mới hiểu ra, mình thật ra đã quá lâu không gặp hắn.​

Có lẽ do chiến thắng quá thần kỳ, tâm trạng Dụ Văn Châu lên voi xuống chó, lúc này nói chuyện có hơi tùy ý. Hắn cũng không biết cái dây thần kinh nào chạm mạch, đột nhiên nhỏ giọng hỏi, Diệp Tu, ban đầu anh thích gì ở tôi?​

Trong phòng vẫn phát replay trận đấu, thật ồn, Diệp Tu dường như không nghe rõ, liền hỏi lại: Hả? Cậu nói gì?​

Dụ Văn Châu nói không có gì, anh đi ngủ sớm một chút.​

09.

Dụ Văn Châu đột nhiên bị chạm mạch, không phải vì hắn bị động kinh. Mà do Diệp Tu cứ vô lý đùng đùng khiến hắn nhớ lại chuyện trước kia.​

Bao lâu trước? Oa nghĩ mới thấy đã thật lâu lâu lâu trước kia. Khi đó hắn còn chưa phải đội trưởng đội tuyển quốc gia, không phải tuyển thủ ngôi sao, cũng chẳng phải nòng cốt của Lam Vũ.​

Khi đó hắn chẳng là gì.​

Một Dụ Văn Châu chẳng là gì mỗi ngày đều lặng lẽ, mấy thiếu niên trại huấn luyện khi bị chia nhóm cùng hắn đều muốn chạy, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng ghét bỏ hắn. Nhưng càng bị ghét bỏ hắn càng nhịn, mỗi ngày đều ngồi lì trước máy tính phòng huấn luyện.​

Ngày đó, Diệp Tu khi đó còn là Diệp Thu tới.​

Sau trận đấu hôm đó, Phương Thế Kính mời Diệp Tu tới Lam Vũ chơi. Thật ra thì trong câu lạc bộ có cái quái gì để chơi chứ, cuối cùng cũng chỉ có thể vọc máy tính.​

Chơi với đội viên chính thức nửa ngày, mấy nhóc trong trại huấn luyện cũng bắt đầu hóng hớt. Cả Hoàng Thiếu Thiên cũng tụ chung với đám nhóc ầm ĩ đòi PK với Diệp thần, Diệp Tu nhìn đồng hồ, nói đông người như vậy thì không kịp rồi, anh còn phải ra sân bay.​

Hoàng Thiếu Thiên không chịu, lải nhà lải nhải đòi PK không cho đi. Diệp Tu khi đó tuổi trẻ da mặt còn mỏng, lại chưa từng gặp qua thế trận như này, vì vậy thỏa hiệp với đám nhóc, PK với từng người thì không kịp, hay là mấy đứa cùng lên đi.​

Bọn Hoàng Thiếu Thiên thật vui vẻ, cảm thấy loạn quyền cũng có thể đánh chết sư phụ già, chỉ cần giết được thần thì cũng công thành danh toại rồi! Mọi người đều vào sân đấu, chỉ mình Dụ Văn Châu bất động, không phải hắn không muốn, mà hắn kiêng dè.​

Hắn cảm thấy Diệp Thu đại thần quá khinh người, mặc dù mấy nhóc trại huấn luyện đều là gà noob, nhưng người đông thế mạnh đó. Thêm hắn vào nữa, nhỡ đâu đại thần thua quá khó coi thì cũng không hay.​

Kết quả là Diệp Thu đại thần lại chú ý tới hắn, còn hỏi hắn, người bạn nhỏ, sao cậu không đến?​

Dụ Văn Châu nói tôi vừa mới hoàn thành huấn luyện cơ tay căng cứng, không chơi tiếp được.​

Diệp Thu đại thần như nhìn thấu tâm tư hắn, nói cậu không cần giữ mặt mũi cho anh đây, đừng nói thêm một mình cậu, thêm ba cái anh cũng thắng như thường.​

Dụ Văn Châu nói không cần, tôi thật sự bị căng cơ.​

Sau đó hắn càng lo lắng, cảm thấy đại thần cứ to mồm như vậy đợi lát nữa thua thật rồi thì không xuống thang được.​

Sau đó Diệp Tu dùng hành động chứng minh người ta có thực lực đỉnh cao để mà to mồm.​

Gà noob trại huấn luyện bị hắn dùng một thanh chiến mâu đánh đến gà bay chó chạy, chó không yên gà bay vỡ trứng. Nhìn qua màn hình với nhìn đại thần đao thật súng thật thao tác thì khác nhau hoàn toàn.​

Vì vậy Dụ Văn Châu đứng bên cạnh, nhìn Nhất Diệp Chi Thu gặt đầu người dễ như bỡn, thật giống đưa tay nghiền chết kiến con. Lần đầu tiên hắn biết vì sao có người gọi hắn là Đấu thần, thậm chí là Thần Vinh Quang, bởi vì thứ mà Diệp Thu và bọn hắn chơi không phải cùng một loại game.​

Ôi, quá đỉnh.​

Nếu không phải trong sâu thẳm bộ gens của con người có một yếu tố bạo lực thì chiến tranh chẳng lẽ là trò chơi của các vị thần? Trông khác nào thần linh dùng sức mạnh to lớn để tàn sát người phàm, Dụ Văn Châu lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Thật ra thì nhiệt huyết sôi trào cũng chia làm nhiều loại, có kích động phấn khởi sinh ra tình cảm ái mộ, loài người thật kỳ diệu, tình yêu và sự sùng bái đôi khi rất khó phân biệt...​

Ôi chao dù sao thì các người đều là người lớn rồi cứ nói thẳng đi. Thực ra để vạch trần chuyện hư hỏng của ngày đó thì có thể nói rõ trong một câu.​

Dụ Văn Châu nhìn Diệp Tu ngược gà, nhìn phát cứng.​

10.

Nhất kiến chung tình của người ta là thanh niên áo sơ mi trắng đứng dưới ánh mặt trời ban trưa, nhất kiến chung tình của Dụ Văn Châu lại thật sự thanh xuân thoát tục.​

Đây cũng tính là vết nhơ lịch sử, bấy nhiêu năm Dụ Văn Châu không hề muốn nhắc tới. Kết quả là tối hôm đó hắn nhớ lại còn lỡ lời nói ra, vì vậy liền lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.​

Haiz, vết nhơ dù gì cũng là quá khứ, cũng là một tấm chân tình ngây thơ.​

Ai có thể nghĩ tới sau này phát triển đến một mối tình chó má như này.​

Thật là càng nghĩ càng khó chịu, khi ấy hắn nói lời chia tay cũng không khổ tâm trăm mối như vậy. Dụ Văn Châu không ngủ được chẳng thể làm gì khác hơn là bò dậy ngắm trăng, vừa ngắm vừa thầm đọc thơ cổ.​

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.​

Diệp tu chân thị vương bát đản.​

Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ​

Diệp Tu thật là đồ khốn kiếp.​

*chế từ bài: Mộc lan hoa lệnh - Theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn của Nạp Lan Tính Đức
Đây là một bài "nghĩ cổ", dựa theo ý thơ cổ, tỏ nỗi lòng oán thán của khuê phụ sau khi chia tay nam tử lâu ngày không thấy gặp lại.

Một đêm không ngủ, hôm sau sắc mặt hắn thật không tốt, Diệp Tu nhìn hắn nói cậu mất ngủ à? Dụ Văn Châu hơi sửng sốt không biết nên trả lời ra sao, trong lòng biết bao ý niệm nho nhỏ cọ cọ cọ muốn mọc ra ngoài.​

Kết quả là Diệp Tu căn bản không định tiếp tục nói, quay đầu cùng Vương Kiệt Hi bàn luận kết quả trận đấu. Lòng Dụ Văn Châu nhất thời trống rỗng, chỉ đành tay không bóp nát từng ý niệm nhen nhóm kia.​

Trận cuối cùng vòng bảng, thua thì cút, thắng vào trong, mọi người đều rất coi trọng, rất hồi hộp. Nhất là hai trận trước đánh vớ vẩn như vậy, lần đầu tiên muốn đánh một cách đoan chính đứng đắn, đội viên tuyển quốc gia đều cảm thấy hy vọng của cuộc sống đã được nhen lên.​

Đối thủ trận kế không phải là một chiến đội hoàn chỉnh, ha ha ha thật vui vẻ. Nhưng nhìn replay hai trận trước mọi người lại cảm thấy hết vui, bởi vì đối phương có một tay đấm như chó điên.​

Chó điên tới trình độ nào? Chính là thả Trương Giai Lạc ra ngoài so với người ta cũng chỉ như tiêm vác xin phòng bệnh dại! Hoàng Thiếu có đánh với hắn cũng chỉ như Corgi vs Ngao Tây Tạng! Phương Duệ nhìn replay hai trận xong nói đáng sợ quá tui muốn về nhà, Diệp Tu nói cậu về không sợ bị chị chủ đánh chết sao.​

Khó trách người ta không cần chiến thuật, người ta chỉ cần đóng cửa thả chó là được rồi. Diệp Tu hỏi Tôn Tường nói cậu có chắc chắn có thể bóp chết hắn không? Có thể bóp chết hắn thì cho cậu ra sân.​

Nếu là một năm trước Tôn Tường tuyệt đối sẽ nói có thể! Nhưng bị ngược nhiều lần đến vậy nên hắn đã không còn là trẻ trâu!​

Vì vậy Tôn Tường nói tôi không chắc.​

Diệp Tu nói tốt quá rồi, trận này thua có thể để Tôn Tường gánh trách nhiệm. Tôn Tường tức giận nói tại sao lại thế, anh giỏi anh lên đi!​

Sau đó Diệp Tu nói được, muốn tôi lên thì tôi lên.​

Vì vậy đội hình sau cùng là Diệp Tu Dụ Văn Châu Trương Giai Lạc Phương Duệ Trương Tân Kiệt Tô Mộc Tranh, đối phương có chó điên, có ngu mới đối kháng trực diện với họ, mọi người nhất trí cùng bọn họ chơi chiêu. Lúc luyện tập Diệp Tu nói Dụ Văn Châu à, cậu làm chủ lực, nhanh nhanh thể hiện nhuần nhuyễn bản chất xấu xa của cậu đi.​

Hoàng Thiếu Thiên nói ông phát ngôn bậy bạ gì thế, đội trưởng tụi tui làm gì có bản chất xấu xa.​

Diệp Tu nói cậu mới là nói bậy, mỗi lần đội trưởng các cậu cúi đầu, dưới hàng mi rung rung đều là ý đồ xấu xa.​

Dụ Văn Châu vốn không hề lên tiếng bỗng hỏi, hóa ra trong lòng anh tôi là như vậy?​

Diệp Tu bị hắn hỏi có chút sững sờ, hơi lúng túng nói không có, tôi đùa thôi.​

Sau đó Dụ Văn Châu không nói gì tiếp nữa.​

Diệp Tu cảm thấy hắn nói sai rồi. Hắn cảm thấy mấy ngày nay mình hay lỡ lời với Dụ Văn Châu. Nếu muốn hỏi ấn tượng về Dụ Văn Châu trong lòng hắn là gì, một đôi câu sao có thể nói rõ, nhưng kỳ thực Dụ Văn Châu trong lòng hắn không hề giống với Dụ Văn Châu trong mắt mọi người.​

Dụ Văn Châu trong lòng hắn, thật ra vẫn là một đứa nhỏ cứng đầu cứng cổ. Người khác đều nói Dụ Văn Châu tâm tính ôn hòa, tính cách rất tốt, vậy mà qua bấy nhiêu năm hắn lại không thấy vậy.​

Vẫn nói ấn tượng đầu tiên vốn rất quan trọng, lần đầu gặp mặt, Dụ Văn Châu còn là một nhóc con vị thành niên. Khi Diệp Tu đi dạo loanh quanh trong trại huấn luyện Lam Vũ đã nhìn thấy hắn đánh vật với phần mềm huấn luyện, luyện tập tăng tốc độ tay lúc thua lúc thắng.​

Diệp Tu nói ui cha, cậu không đánh nhanh được thì giảm tốc độ xuống một chút, bằng không sẽ mãi không xong được bài huấn luyện. Dụ Văn Châu không ngẩng đầu nói tôi biết.​

Sau đó vẫn không đổi tốc độ, tiếp tục càng đánh càng thua nhanh.​

Diệp Tu nhìn hắn tự làm khó mình đến nội tâm xoắn xuýt, thầm nghĩ đứa nhỏ này sao cứng đầu như vậy. Sau đó đám nhóc trong trại huấn luyện muốn vây đánh hắn, Dụ Văn Châu lấy cớ căng cơ không tham dự.​

Diệp Tu biết hắn sợ hắn thua không xuống thang được, nhất thời cảm thấy đứa nhỏ cứng đầu này thật thâm sâu, tâm tư đen tối hơn nhiều. Sau đó lúc sắp đi hắn liền thuận mồm hỏi một câu, cậu tên gì?​

Dụ Văn Châu bị hắn hỏi một câu liền cúi đầu đỏ mặt.​

Ai da ai da sao thế, nói chuyện với cậu thôi mà cậu đỏ mặt cái gì? Diệp Tu đang buồn bực, Dụ Văn Châu liền rủ làn mi, bình tĩnh nói ra tên mình.​

Lúc này ánh mặt trời ban trưa tỏa nắng rực rỡ, xuyên qua cửa sổ chiếu lên khắp không gian khiến mọi vật trở nên mông lung. Diệp Tu nhìn thấy hàng mi dài của Dụ Văn Châu hạ bóng trên gò má, từng sợi từng sợi mảnh khảnh lại rõ nét.​

Sau đó Diệp Tu cảm thấy hắn như trúng tà.​

Vẫn quy tắc cũ, dùng một câu nói rõ xem chiều hôm đó đã xảy ra chuyện gì.​

Diệp Tu phát hiện lông mi của Dụ Văn Châu thật đẹp, vì vậy muốn tán tỉnh hắn.​

11.

Dù sao thì Diệp Tu và Dụ Văn Châu mỗi người tự xoắn xuýt với nội tâm của chính mình, mấy ngày nay ngược lại không hề cãi nhau.​

Sau đó thì đã đến ngày thi đấu.​

Sau đó đối phương cảm thấy ngày gì đen như chó, đội Trung Quốc lại thấy mình đúng là số chó ngáp phải ruồi.​

Sáng ngày thi đấu, chó điên nòng cốt của đối phương ăn mấy thanh sô cô la.​

Trong sô cô la có đậu phộng.​

Hắn dị ứng đậu phộng.​

Vì vậy bị khiêng vào viện chữa trị.​

Đội thả chó không có chó điên so với Vi Thảo không có Vương Kiệt Hi còn thảm gấp mười lần. Đội Trung Quốc vốn nghĩ phải đánh cho tốt, kết quả phát hiện đối phương còn không có sức đánh trả nên cũng ngại ra tay quá mạnh.​

Đừng đùa, gõ GG đi! Đội Trung Quốc khuyên chân thành.​

Kết quả người ta không GG, đánh thì đánh thì đánh.​

Tuy trận này chẳng khác gì đánh một tên sắp chết giãy, nhưng người ta thà chết chứ không chịu khuất phục.​

Vì vậy đội Trung Quốc đành hung ác hành hạ người bạn nhỏ, thế trận cũng không quá khó coi. Tuy thắng trận vào vòng tiếp theo, nhưng tối hôm đó tâm trạng mọi người lại không vui, cảm thấy thắng chẳng có gì vẻ vang.​

Không kiểm điểm không kiểm điểm không kiểm điểm, nhìn thêm đau lòng. Mọi người đồng thanh nói.​

Đúng là đau lòng mà, hoàn toàn không phù hợp với tinh thần chủ nghĩa nhân đạo. Có điều lĩnh đội và đội trưởng vẫn mở replay xem lại một lần, sắp xếp dòng suy nghĩ.​

Kết quả là xem được một nửa Diệp Tu cũng muốn ói không nhìn nổi, replay trận đấu không khác gì mấy video trêu ghẹo mèo con.​

Dụ Văn Châu nói anh cũng cảm thấy họ nên nhận thua GG?​

Diệp Tu nói à, chắc chắn sẽ chết việc gì phải giãy dụa đến mức này.​

Dụ Văn Châu hỏi hắn có phải anh cảm thấy họ rất buồn cười, rõ ràng không còn hi vọng vẫn cố kiên trì?​

Hắn hỏi rất nghiêm túc, vì thế chuông báo động trong lòng Diệp Tu vang lên ầm ĩ, trong đầu thầm nghĩ có âm mưu nha có cạm bẫy nha.​

Những ngày qua hắn đã lỡ lời rất nhiều lần trước mặt Dụ Văn Châu, thầm nghĩ lần này tuyệt đối không thể tiếp tục nói sai. Vì vậy Diệp Tu rất nghiêm túc rất cẩn thận nói tôi không cảm thấy bọn họ buồn cười, tôi thấy bọn họ rất đáng nhận được sự tôn trọng.​

Dụ Văn Châu nói tại sao, không có hi vọng còn kiên trì không phải rất ngốc sao.​

Hắn ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ đến bản thân. Ban đầu khổ luyện ở trại huấn luyện vẫn cố kiên trì, hiện tại ở nơi đất khách vấn cố níu kéo mấy tháng ngày, nói không chừng những thứ đó đối với Diệp Tu chỉ là một câu chuyện cười.​

Diệp Tu nhìn hắn, nói không hề ngốc. Hắn nói khi người khác đều cảm thấy cậu không còn hy vọng, cậu vẫn kiên trì mới càng thêm ý nghĩa đúng không?​

Những lời này hắn nói thật nghiêm túc thật thành khẩn, Dụ Văn Châu cảm thấy nơi nào đó trong tim bị đâm trúng. Cảm giác đó thật không tốt chút nào, không hề vui vẻ mà đắng cay chua xót, lẩm nhẩm đau.​

Dụ Văn Châu không nói gì, Diệp Tu cứ vậy nhìn hắn, không hiểu sao có chút khẩn trương. Mấy ngày nay hắn luôn có chút khẩn trương khi ở trước mặt Dụ Văn Châu, rất sợ mình nói chút gì làm phá vỡ sự yên bình giữa hai người.​

Sau đó rất lâu, Dụ Văn Châu rủ mắt nói, ngủ ngon.​

Hắn đứng lên đi, Diệp Tu có chút phiền muộn. Hắn phát hiện Dụ Văn Châu hiện tại hoàn toàn không khác gì Dụ Văn Châu của thật nhiều năm về trước.​

Hàng mi vẫn rất dài rất đẹp.​

12.

Đấu xong vòng loại là đến vòng tứ kết, tất cả thành viên đội Trung Quốc đều rất khẩn trương. Vòng loại không bị loại, vào vòng đối đầu trực tiếp mà bị đào thải thì thật mất mặt chịu không nổi.​

Vậy nên lúc bố trí đội hình ra sân cũng rất cẩn thận, có người đề cử Dụ Văn Châu, bị Diệp Tu bác bỏ. Sau khi bác bỏ hắn có hơi lo lắng, quay đầu nhìn Dụ Văn Châu, người sau vẫn tỏ ra bình tĩnh không nói gì.​

Thật ra Diệp Tu hi vọng hắn nói chuyện, mấy ngày qua hắn cảm thấy Dụ Văn Châu càng ngày càng ít lời, sắp đuổi kịp Chu Trạch Khải rồi.​

Tứ kết một chọi một ngàn cân treo sợi tóc, may sao cuối cùng họ thắng. Sau chiến thắng mọi người vẫn không vui, đều cảm tháy áp lực như núi.​

Vào bán kết, cách quán quân gần như vậy, lúc này mà thua nữa thì thật chịu không được. Vì vậy lúc danh sách ra sân không có Dụ Văn Châu, hắn vẫn như trước chẳng nói chẳng rằng.​

Hắn không nói, Diệp Tu bắt đầu lo lắng. Một đội trưởng vì thiếu khuyết tốc độ tay mà bị ghét bỏ, đả kích này cũng quá lớn. Vì vậy sau buổi huấn luyện ban ngày, Diệp Tu dù không biết nói gì vẫn phải mở lời, nói không bận gì chứ? Không bận gì thì chơi với tôi một chút.​

Dụ Văn Châu nói được.​

Nói chơi chứ thực ra chẳng có gì chơi, hai người mở hai clone, nhảy chân sáo vào phó bản. Dụ Văn Châu nói vào phó bản làm gì? Thật sự muốn xoạt phó bản? Diệp Tu nói cậu quên rồi sao, phó bản này chúng ta đã từng làm cùng nhau.​

Dụ Văn Châu nói là sao?​

Diệp Tu nói đúng rồi, lúc mới ra phó bản này cậu khen bối cảnh đẹp, nói không muốn đánh chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức phong cảnh. Lúc ấy tôi không đáp ứng cậu, hôm nay để tôi đánh, cậu ngắm cảnh thôi.​

Sau đó hắn liền điều khiển clone xoạt xoạt xoạt chém chém chém, xoạt chém nửa ngày mới quay lại nhìn Dụ Văn Châu, nhân vật của hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Diệp Tu hỏi sao cậu không ngắm cảnh?​

Dụ Văn Châu nói Diệp Tu anh rốt cuộc muốn làm gì.​

Diệp Tu nói không làm gì, thì thấy cậu hai hôm nay phiền muộn nên muốn làm cậu vui một chút thôi mà.​

Nhưng Dụ Văn Châu xem ra không chút vui vẻ, vì vậy Diệp Tu nói thêm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ý kiến gì cậu nói ra đi.​

Dụ Văn Châu còn chưa lên tiếng, nhưng sắc mặt rất khó coi. Diệp Tu cũng không vui nổi, cậu mãi vẫn như trước, muốn gì cũng không chịu nói, mong người khác có thể đoán ra sao?​

Dụ Văn Châu nói à anh không hiểu tôi nghĩ gì đúng không? Tôi đang nghĩ anh làm vậy có ý gì, cố ý nhắc lại chuyện trước kia đã chán ghét tôi thế nào sao?​

Diệp Tu nói cậu có bệnh thì chữa đi, ai chán ghét cậu?​

Dụ Văn Châu nói anh!​

Diệp Tu nói cậu suốt ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy, sao cứ u ám như thế? Tôi chán cậu hồi nào? Chia tay thì mọi người vẫn là bạn bè . . .​

Kết quả là hắn còn chưa nói hết câu, rầm một tiếng Dụ Văn Châu đập bể màn hình.​

Điện xoẹt xoẹt đùng đùng, khói xanh bốc lên, Diệp Tu nhìn Dụ Văn Châu đột nhiên phát hỏa, nhìn ngu cả người.​

Dụ Văn Châu nói Diệp Tu anh đi chết đi.​

Sau đó đạp cửa đi ra.​

13.

Dụ Văn Châu đạp cửa đi ra, Diệp Tu nhìn chăm chú màn hình bị đấm vỡ thật lâu, cảm thấy hình như hiểu ra điều gì.​

Sau đó hắn lại nghĩ rốt cuộc là ai nói Dụ Văn Châu tính tình tốt, Dụ Văn Châu rõ ràng là chó điên. Bình thường thì nói ngon nói ngọt, nổ một phát thì đến cả chó điên cũng phải sợ.​

Thật sự là thẳng thắn không hề làm bộ.​

Chẳng trách năm đó hắn coi trọng cậu ta.​

Nghĩ tới đây hắn liền đi gõ cửa phòng Dụ Văn Châu, gõ nửa ngày Dụ Văn Châu cũng không mở. Vì vậy Diệp Tu liền nói cậu không mở thì hàng xóm phòng bên sẽ ra hóng hớt bây giờ, đến lúc đó thì mọi người đều biết bí mật nhỏ của chúng ta.​

Sau đó Dụ Văn Châu liền mở cửa.​

Dụ Văn Châu mở cửa với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Diệp Tu càng nhìn càng cảm thấy, oa không phải vừa khóc chứ. Vừa nghĩ như vậy hắn cảm thấy không tự khống chế nổi mình, liền nói cậu đập màn hình làm gì, không làm bạn thì không làm bạn thôi.​

Dụ Văn Châu nói trước kia tôi cảm thấy con người anh có chút lãnh đạm, nhưng tôi sai rồi.​

Diệp Tu nói hử?​

Dụ Văn Châu nói anh là loại người không có tình cảm.​

Diệp Tu nói cậu nói thế oan cho tôi, tình cảm của tôi đặc biệt phong phú.​

Dụ Văn Châu nói ờ tình cảm của anh với chuyện khác đặc biệt phong phú, nhưng đối với tôi thì không.​

Diệp Tu nói thật là oan uổng chết tôi rồi, trước đây tôi rất là thích cậu!​

Dụ Văn Châu hơi sửng sốt, bỗng cảm thấy lòng như tro tàn chết không đáng tiếc, dù sao chuyện qua rồi cho qua đi, dù sao bát nước đổ đi cũng chẳng thể hốt lại.​

Rồi Diệp Tu còn nói, bây giờ tôi cũng rất thích cậu mà.​

14.

Sau đó hai người bọn họ liền làm một phát.​

Sau đó là HE.​

Cái gì? Quá trình làm một phát?​

Cái này không quan trọng.​

———————————————The End——————————————————​
 
Last edited:

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#5
Sở Vân Tú cả đời này chưa từng cáu như thế, trái tim thiếu nữ mong manh bể tan tành, thấy chạy cũng không thoát, đã hỏng cho hỏng luôn, cô liền cầm pháp trượng đi gõ đầu Cuồng kiếm sĩ. Cuồng kiếm sĩ chơi game lâu như vậy, lần đầu tiên gặp một Pháp sư nhìn thấy mình mà không chạy lại còn nhào lên, một gậy này của Sở Vân Tú hào khí ngút trời, lập tức khiến hắn hết hồn.​
Thật ra gió sợ chị chứ chị sợ gì gió, chị đây khiển gió thổi bay mấy người. :)
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,224
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#6
huhuhu
Lĩnh đội cay nghiệt lạnh lùng như vậy, rốt cuộc cũng có người nhìn không nổi, Dụ Văn Châu làm đội trưởng dũng cảm đứng ra, nói xin phép Diệp Tu, mọi người thua trận đều ủ rũ lắm rồi, anh thân là lĩnh đội không cần tiếp tục đả kích bọn họ.​
Diệp Tu nói, sao lại thành đả kích, đây là nói sự thật, tiếp tục đánh như vậy thì chỉ có thể dạo chơi vòng bảng thôi.​
Dụ Văn Châu nói sao anh có thể nói vậy? Mọi người quả thật còn thiếu ăn ý, nhưng nếu luyện tập thêm thì tình huống sẽ chuyển biến tốt hơn.​
Diệp Tu nói có luyện thế nào thì người ta vẫn là cả một đội hoàn chỉnh đến tranh giải. Có mỗi vài ngày cậu nói làm sao để luyện tập, cho Lý Hiên với Trương Giai Lạc ngủ chung bồi dưỡng tình cảm sao.​
Dụ Văn Châu đáp anh nói vậy có ý gì? Đúng, là sai lầm của tôi khi bố trí đội hình trận này, anh chỉ ra lỗi sai không thành vấn đề, nhưng đừng có dùng cách này. Thua trận mọi người đã bị đả kích rất lớn, tôi thì không sao, nhưng anh suy nghĩ đến tâm tình đội viên một chút.​
Diệp Tu nói tôi không nhằm vào cậu, cậu đừng có nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều như vậy không nhọc lòng sao.​
Dụ Văn Châu nói anh nhằm vào tôi là tốt nhất, nhưng xin anh chú ý cách làm việc.​
Diệp Tu nói để dành chiến thắng cậu chớ quản tôi dùng cách nào.​
Dụ Văn Châu nói ý anh là làm theo cách của anh thì chắc chắn 100% sẽ thắng sao? Vậy sao trước trận đấu anh không kiên trì?​
. . .​
A . . . Lý Hiên nằm không cũng trúng đạn nghĩ, tình huống gì thế này?​
Hình như lĩnh đội với đội trưởng đang đả kích nhau. Làm sao để hình dung thế trận này? Giương cung bạt kiếm?​
=)) cái đm, họp kiểm điểm sao lại thành ng iu cũ cãi nhau thế nào =)) 2 lão già mồm này =)))

Cho nên mới nói, đàn ông quá tự tin thật là đáng sợ.​
Ai quá tự tin cũng đáng sợ, nhưng đây là chuỵn về gei cp nên là =))))
Sau trận đấu không thể gặp mặt, còn phải huấn luyện đối kháng.​
Ừ, anh lo công việc đi.​
Cuối tuần không thể gặp mặt, phải tăng cường huấn luyện.​
Được, anh lo công việc đi.​
Kỳ nghỉ cũng không thể gặp mặt, huấn luyện cường độ cao.​
Tốt, anh lo công việc đi.​
. . .​
ĐCM.​
ĐCM!!!
Quan trọng hơn chính là tính cách nhiệt tình hoạt bát, nhất định không thể giống tên Diệp Tu đối với việc gì cũng phản ứng dửng dưng nửa sống nửa chín. Dụ Văn Châu nghĩ một hồi, cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên rất tốt, hắn hồi đó rốt cuộc tại sao lại cứng đầu thế chứ, nhất định phải chọn Diệp Tu cơ?​
Diệp Tu cũng cảm thấy hắn đã lựa chọn sai, Dụ Văn Châu rõ ràng không hợp với hắn, sống chung thật nhọc lòng. Lần sau có tìm đối tượng, hắn tuyệt đối tránh xa loại hình này, nhất định phải tìm một người bộc trực chân thành, có lời liền nói thẳng.​
Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên là tốt rồi. Diệp Tu nghĩ, năm đó hắn cùng lúc quen biết cả Hoàng Thiếu Thiên lẫn Dụ Văn Châu, chẳng hiểu sao mắt lại bị mù, cảm thấy Dụ Văn Châu thật đáng yêu? Nếu không phải do hắn khi đó tuổi trẻ kiến thức nông cạn, nếu là bây giờ thì dù Dụ Văn Châu có vừa gặp đã tỏ tình thì hắn cũng tuyệt đối không chút dao động.​
3P Diệp Dụ Hoàng :dualeo Hoàng Hoàng đáng iu vô địch thiên hạ
Diệp Tu nói không sai, giống như tôi và cậu thật ra cũng không hẳn là quen.​
=)) Liệt dây thần kinh tinh tế với gấu thế này bị bỏ là đúng r :))
Diệp Tu nói cậu suốt ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy, sao cứ u ám như thế? Tôi chán cậu hồi nào? Chia tay thì mọi người vẫn là bạn bè . . .
đm thứ eq âm vô cực bảo sao ế lòi mắt
Cái gì? Quá trình làm một phát?​
Cái này không quan trọng.​
đm tác giả viết dc 9/10 fic hay vch xong đến kết thì dùng hết nơ ron à
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#7
Thật, ĐCM.
Ủa bản raw nó viết cái j đó !$#% nhưng high quá chỉ thấy ĐCM là hợp thôi!!!
Khiến Dụ đội lịch lãm phải bật chửi thề, Diệp đội anh quá đỉnh, đù móa anh :))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#8
Cười mệt quá, chó điên nòng cốt là cái khái niệm gì. Tác giả này cho đi làm caster chắc hốt bạc vì chọc cười như Xyclopz, hay tác giả chính là Xyclopz? Có thể lắm vì nếu là nữ tác giả thì khúc cuối đã viết đầy đủ cái quá trình kia rồi...
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#9
Thiệt sự đọc hết cười như điên, đến khúc cuối tuột mọe mood :)
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#10
Wtf đây là ai tôi là đâu?
Hành trình meme của đội allstar Trung Quốc ak? Hay là sân tấu hài của các thanh niên phải nghiêm túc đã quá lâu? :V
Ờ chọc dc Dụ chửi tục thì cũng phục lăn r, hai thanh niên công việc thì dày dạn mà dính tí tình cảm vào y như trẻ trâu :))
Mà kết như vậy là sao???? Thả phẫn x1000!!!!! Quá trình quan trọng hơn, quan trọng hơn quan trọng hơn (việc quan trọng nhắc 3 lần)
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#11
Tất cả đều là người trưởng thành, đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, còn đại diện cho Vinh Quang của Tổ quốc, tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng mấy câu anh ngu ngốc, hắn ngu ngốc, trừ tôi thì ai cũng ngu ngốc.​
Nhìn xem, bầu không khí hài hòa biết bao, đổ thừa biết bao uyển chuyển.​
Đổ lỗi cho nhau mà còn tự hào vãi = )))
Xem xong replay Diệp Tu hỏi có ai quên tắt điều hòa trước khi ra ngoài không?​
Câu nói này ý gì, chẳng ai hiểu cũng chẳng ai đáp lời, Diệp Tu đành tự mình nói tiếp.​
Không tắt cũng không sao, dù gì thì qua vòng đấu loại, thêm vài ngày nữa là được về nhà.​
Má... toi mà là Trương Giai Lạc chắc toi bày Phồn Hoa Huyết Cảnh thồn hành lĩnh đội rồi... thua đau cũng không đau bằng mấy câu troll của ổng nữa á...
Hoàng Thiếu Thiên đần mặt, hắn lớn như vậy cũng chưa lần nào thấy Diệp Tu làm căng với ai, cũng chưa từng thấy Dụ Văn Châu nổi giận với ai, hôm nay hai người bỗng cãi nhau, thế giới này thật không chân thực, thật là đáng sợ.
Đáng sợ thiệt sự, không khí chắc 0 độ tuyệt đối cmnr, thần tiên đánh nhau ruồi muỗi chết...
Giữa Vinh Quang và Dụ Văn Châu thì hắn chọn Vinh Quang, bởi vì hắn biết Dụ Văn Châu khẳng định cũng có chung một lựa chọn như vậy, nên là không cần cảm thấy áy náy.
Câu này đau lòng vãi ;A; rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng lúc nào cũng xa tận chân trời
Quan trọng hơn chính là tính cách nhiệt tình hoạt bát, nhất định không thể giống tên Diệp Tu đối với việc gì cũng phản ứng dửng dưng nửa sống nửa chín. Dụ Văn Châu nghĩ một hồi, cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên rất tốt, hắn hồi đó rốt cuộc tại sao lại cứng đầu thế chứ, nhất định phải chọn Diệp Tu cơ?​
Diệp Tu cũng cảm thấy hắn đã lựa chọn sai, Dụ Văn Châu rõ ràng không hợp với hắn, sống chung thật nhọc lòng. Lần sau có tìm đối tượng, hắn tuyệt đối tránh xa loại hình này, nhất định phải tìm một người bộc trực chân thành, có lời liền nói thẳng.​
Có trả casting cho Hoàng thiếu không mà lôi người ta ra hoài thế : ))
Mà nếu năm đó có lựa HTT thật, thì chắc số lần hẹn hò chỉ cần 1 ngón tay là đã đếm xong. Hối hận còn nhanh hơn ấy chứ : ))
Diệp Tu nói không sai, giống như tôi và cậu thật ra cũng không hẳn là quen.​
Vì thế Dụ Văn Châu hết cười nổi.​
:) Câu này... anh có thể nào suy xét 1 chút về tâm trạng của người nghe không lão Diệp!!!!!
Trận đấu này đội Trung Quốc không làm kiểm điểm.​
Tất cả mọi người đều thống nhất không muốn làm kiểm điểm.​
Chưa thấy cái buổi thi đấu nào mà nó hại não như này, ai muốn làm kiểm điểm chắc phải thuộc dạng máu M cầu ngược...
Sau đó hai người bọn họ liền làm một phát.​
Sau đó là HE.​
Cái gì? Quá trình làm một phát?​
Cái này không quan trọng.​
Thì ra cả cái vòng thi đấu quốc tế kia chỉ là làm phông nên cho 1 phát của hai người à :) còn cả HE... nguyên 1 quá trình được 2 câu...
Toi thấy phong cách của tác giả này giống Tả Thần Duệ vậy á, đá xéo châm chọc nhau thì giỏi, nghe mà đau hết cả người, còn chủ đề chính thì xa như hệ mặt trời, não thông không tới : ))
Anw, cảm ơn bạn đã edit <3
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#12
Đổ lỗi cho nhau mà còn tự hào vãi = )))

Má... toi mà là Trương Giai Lạc chắc toi bày Phồn Hoa Huyết Cảnh thồn hành lĩnh đội rồi... thua đau cũng không đau bằng mấy câu troll của ổng nữa á...

Đáng sợ thiệt sự, không khí chắc 0 độ tuyệt đối cmnr, thần tiên đánh nhau ruồi muỗi chết...

Câu này đau lòng vãi ;A; rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng lúc nào cũng xa tận chân trời

Có trả casting cho Hoàng thiếu không mà lôi người ta ra hoài thế : ))
Mà nếu năm đó có lựa HTT thật, thì chắc số lần hẹn hò chỉ cần 1 ngón tay là đã đếm xong. Hối hận còn nhanh hơn ấy chứ : ))

:) Câu này... anh có thể nào suy xét 1 chút về tâm trạng của người nghe không lão Diệp!!!!!

Chưa thấy cái buổi thi đấu nào mà nó hại não như này, ai muốn làm kiểm điểm chắc phải thuộc dạng máu M cầu ngược...

Thì ra cả cái vòng thi đấu quốc tế kia chỉ là làm phông nên cho 1 phát của hai người à :) còn cả HE... nguyên 1 quá trình được 2 câu...
Toi thấy phong cách của tác giả này giống Tả Thần Duệ vậy á, đá xéo châm chọc nhau thì giỏi, nghe mà đau hết cả người, còn chủ đề chính thì xa như hệ mặt trời, não thông không tới : ))
Anw, cảm ơn bạn đã edit <3
Để edit dc cái fic này mị đã mất cả tuần vắt não + bứt nơ ron chị em đó =)) trời ơi nó xéo xắt, troll từ đầu đến cuối. Mà làm xong lê tê phê hí hí hí
 

Bình luận bằng Facebook