Hoàn [Dụ Hoàng - Sở Tô] Cách Vân Đoan

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1


Hồi thứ nhất
Cách Vân Đoan
(Cách trở tầng mây)

Tác giả: Lãnh Chúc Tây Song
Thể loại: Dân Quốc
Couple: Dụ Hoàng, Sở Tô
CV: Fuuka
Editor: Quân Y Hoàng

Lời tác giả:

Chủ thớt hơi buồn bực nên muốn trả thù xã hội.
Thời gian bắt đầu vào năm 1976 sau khi kết thúc cải cách văn hóa.


---


Dụ Văn Châu không hề nghĩ rằng người đến đón hắn là Sở Vân Tú.

Mười năm trở lại đây hắn đi cải tạo ở trường cán bộ, nữ giới hắn gặp đều để mái tóc thề, bận quân trang màu lục, hiện tại trông Sở Vân Tú mặc sườn xám đen thêu hoa vàng, dáng người dịu dàng nhất thời có chút sợ sệt.

“Ngây người gì đấy, về thôi.” Sở Vân Tú nói.

“Thiếu Thiên vẫn khỏe chứ.” Dụ Văn Châu hỏi, lộ vẻ gấp gáp.

Khóe miệng Sở Vân Tú giật một cái. Dù sao cũng đã năm mươi tuổi, tháng năm lưu lại trên khóe mắt vành môi nàng những dấu tích không đồng đều, lúc này càng nhìn càng thấy mỏi mệt đến lạ.

“Văn Châu, về rồi hẵng nói, được chứ?” Hiếm khi Sở Vân Tú nhẹ giọng trưng cầu ý kiến.

Dụ Văn Châu bình tĩnh nhìn nàng, chẳng nói lời nào.

Sở Vân Tú sâu kín thở dài, kéo lấy số hành lý ít thảm thương của Dụ Văn Châu, cũng không nói chuyện, chăm chăm đi một mạch về phía trước.

Được vài bước nàng quay đầu nhìn lại, Dụ Văn Châu vẫn đứng yên ở đó, sắc mặt hắn chẳng hề thay đổi.

“Chịu ngươi rồi đấy.” Sở Vân Tú nhíu đôi mày đẹp đẽ, phát bực mà ném bọc hành lý trong tay đi. “Dụ Văn Châu ngươi đi theo ta!”

Quả thực giống hệt phong thái đại tỷ năm ấy.

Dụ Văn Châu vuốt phẳng nếp gấp trên vạt áo kiểu Tôn Trung Sơn, bước theo nàng.

Sở Vân Tú mang giày cao gót, rõ ràng đi lại có chút liêu xiêu, thậm chí có thể nhận ra dấu vết mài mòn phía sau mắt cá chân nàng.

“Ngươi phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.” Sở Vân Tú nói. “Lúc ngươi thay hắn đi cải tạo, hắn đã ngã bệnh.”

Nàng nói xong thì lảo đảo, cũng may Dụ Văn Châu ở phía sau đưa tay đỡ nàng.

“Ta hiểu, ngươi nói thẳng đi.” Dụ Văn Châu kéo cánh tay nàng, đáp.

“Hoàng Thiếu Thiên mất rồi.” Sở Vân Tú nói.

Dụ Văn Châu đang nghe đột nhiên siết chặt cánh tay Sở Vân Tú, Sở Vân Tú khẽ kêu đau một tiếng hắn mới giật mình buông tay ra.

“Đi thôi, đi gặp hắn trước.” Dụ Văn Châu cướp lời Sở Vân Tú.

Sở Vân Tú quan sát gương mặt bình thản của hắn, ấp úng nói: “Dụ Văn Châu... Ngươi đừng quá khó chịu.”

“Ta không sao. ” Dụ Văn Châu khoát tay áo, Sở Vân Tú phát hiện tay hắn khe khẽ run lên.

Tro cốt Hoàng Thiếu Thiên đặt trong nhà Sở Vân Tú, cũng chỉ có Sở Vân Tú mới dám để hũ tro cốt trên bàn trang điểm.

“Là ta bồi hắn qua đoạn thời gian cuối cùng, những người khác luôn nghĩ hai chúng ta là vợ chồng. ” Sở Vân Tú chăm chú nhìn Dụ Văn Châu mải miết vuốt ve hũ tro cốt, thì thào nói. “Nhắc tới lại thấy buồn cười, khi trước làm nhiệm vụ ta và ngươi đóng giả hai vợ chồng, sau cùng lại khoác vai vợ chồng với hắn. ”

“Phổi hắn chuyển biến trầm trọng, trước kia từng bị thương nên mãi chẳng khỏe lên được.” Sở Vân Tú dứt khoát ngồi xuống trước bàn trang điểm, chống tay đỡ lấy đầu, tiếng nói lúc trầm lúc bổng. “Dù sao cũng là ngươi lấy danh nghĩa Thiến Thiên đi cải tạo, chúng ta không dám để hắn xuất đầu lộ diện khám bệnh, chỉ đành gọi Tân Kiệt thường xuyên đến, còn nhờ Mắt Bự mỗi lần sang thì đem thuốc qua, cứ thế chống chọi hết lần này tới lần khác.”

“Cứ đến nửa đêm là hắn ho thắt cả ruột gan, nghe rất hãi hùng. Hắn lại luôn nóng sốt, ta giúp hắn uống nước, hắn liền gọi tên ngươi.”

Vẻ mặt Dụ Văn Châu vẫn bình thản như vậy.

“Vân Tú, trong nhà ngươi có rượu không?” Dụ Văn Châu hỏi.

“Có, chẳng phải rượu ngon gì, lần trước Ngụy Sâm mang tới.” Sở Vân Tú run run cánh môi trả lời. “Cũng tốt, hai chúng ta hảo hảo uống một bữa.”

Rượu uống đến tận tối muộn, hai người chỉ lo ngửa cổ mà uống, Sở Vân Tú xuống bếp làm thức ăn nhưng chẳng ai động vào. Đũa gác trên mâm, trông có phần quạnh quẽ.

“Vân Tú, khổ cực ngươi.” Dụ Văn Châu nói.

“Dụ Văn Châu ngươi muốn khóc thì khóc đi! Cần gì phải nói những lời này!” Sở Vân Tú oán hận vỗ vai hắn.

“Vân Tú ngươi còn nhớ cái lần Thiếu Thiên dẫn người phục kích đám người Nhật Bản không?” Dụ Văn Châu đảo rượu trong chén, tự nói với mình. “Tiểu Lư khóc lóc chạy về, nói Thiếu Thiên mất tích rồi, lúc ấy chúng ta đang mở cuộc họp, đầu óc ta oanh một tiếng nổ tung.”

“Khi đó vẫn còn trẻ, ta chẳng thể tiếp tục mở cuộc họp, cứ nhìn Diệp Tu và Tân Kiệt mở rồi đóng miệng mà không biết bọn họ đang nói gì, đành phải tìm Giang Ba Đào, bảo hắn giúp ta chủ trì, còn ta lập tức trở về phòng.”

“Ta cũng chẳng nhớ làm sao mình về được phòng, vừa vào phòng ta liền quỳ xuống trước tượng Quan Thế Âm ở đầu giường.” Dụ Văn Châu tự giễu mà cười. “Ngươi xem, rõ ràng là thanh niên tiến bộ đã tiếp thu giáo dục kiểu mới, vậy mà khi đó trong đầu chỉ còn sót lại ý niệm mê tín thời phong kiến này. Ta nói với Quan Thế Âm, mong người đừng trả thù ta, tự ta tạo nghiệt một mình ta nhận là đủ rồi, đừng kéo Thiếu Thiên vào. Khi ấy ta rất hận mình không thể chết đi... Nhưng ta không làm được, ta không thể chết, chết rồi sẽ mất đi một phần sức mạnh, mạng của ta... lại chẳng thuộc về ta.”

“Ngươi đừng nói, đừng nói nữa!” Nước mắt Sở Vân Tú chảy xuống.

“Có điều rốt cuộc ông trời còn quan tâm ta, để Thiếu Thiên trở về. Khi ấy ta nghĩ, thật quá tốt rồi, cả đời này ta sẽ không buông hắn ra. Kết quả... Kết quả thời điểm hắn rời đi, ta lại chẳng ở bên cạnh hắn.” Dụ Văn Châu cười khổ. “Nhưng dù sao lúc này ta vẫn còn một bộ xương già, mạng của ta cũng coi như nằm trong tay ta.”

“Ngươi đừng nói nữa!” Sở Vân Tú gần như rít lên.

Dụ Văn Châu dỗ dành vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng hỏi. “Ta không nói nữa, ngươi nói đi, Mộc Tranh đâu? Các ngươi làm sao rồi?”

Sở Vân Tú vùi mặt vào cánh tay mình, thấp giọng nức nở.

Dụ Văn Châu vỗ vỗ lưng nàng an ủi: “Không muốn nói cũng không sao, đừng khóc.”

“Mộc Tranh gả cho người ta rồi.” Sở Vân Tú ngẩng đầu, nhận lấy khăn tay Dụ Văn Châu đưa qua, lau nước mắt trên mặt mình. “Cái tên tiểu Trương cứ mãi theo đuổi nàng, ngươi nhớ chứ?”

Dụ Văn Châu gật đầu.

Chẳng biết Sở Vân Tú lấy từ đâu một điếu thuốc lá đốt lên, là điếu thuốc do nàng tự cuộn. Dụ Văn Châu không khỏi nhớ đến đoạn tháng ngày giả làm vợ chồng trước đây, Sở Vân Tú hút loại thuốc lá ngoại quốc kia, khói xanh lượn lờ theo ngón tay trắng nõn của nàng bay lên, mi mục ẩn hiện cũng đủ khiến người say ba phần.

Sở Vân Tú xuôi theo ánh mắt hắn nhìn đến đôi tay chẳng còn nhẵn nhụi của mình, điếu thuốc giữa những ngón tay khẽ khàng run rẩy.

“Tiểu Trương thật sự si tình, theo đuổi Mộc Tranh đã mười mấy năm.” Sở Vân Tú cười còn khó xem hơn là khóc. “Ngươi xem Mộc Tranh đã bốn mươi nói sẽ gả cho hắn, hắn vẫn rất vui mừng chạy đi đặt sính lễ.”

“Nàng vì bảo vệ Diệp Tu mới gả cho hắn.” Sở Vân Tú che đi gương mặt mình, bắt đầu nức nở lần nữa. “Chính là để giữ cái mạng Diệp Tu đấy, ta có thể nói gì đây? Nếu đổi thành ta, ta cũng sẽ không chút do dự mà gả cho hắn... Diệp Tu cũng giống như anh trai nàng vậy!”

Dụ Văn Châu thở dài, hắn vốn là người thông minh, vừa khởi nguồn đã đoán được kết cục này.

Sở Vân Tú thút tha thút thít khóc hồi lâu, trước nay Dụ Văn Châu chưa từng thấy nàng chật vật như vậy, an ủi nàng mà lòng cũng ẩn ẩn đau đớn. Hũ tro cốt của Hoàng Thiếu Thiên trước ngực hắn cấn vào xương sườn, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn rằng Hoàng Thiếu Thiên của hắn đã chết đi cũng là sự thật.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Sở Vân Tú cũng ngừng khóc. Sau khi chỉnh trang lại thì tiễn Dụ Văn Châu ra cửa.

“Ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.” Nàng nói, sau đó khép cửa.

Dụ Văn Châu trở về tiểu viện mà hai người sinh sống cùng nhau, cây nho trong sân lớn lên xanh tốt, chỉ là bàn ghế đá dưới gốc cây đã phủ một lớp bụi.

“Thiếu Thiên, chúng ta về nhà rồi.” Dụ Văn Châu đặt hũ tro cốt của Hoàng Thiếu Thiên ở đầu giường, nhỏ tiếng cười.

Về sau Dụ Văn Châu gặp qua Tô Mộc Tranh một lần.

Ngày ấy hắn đang ở trong sân ngắm hoa cỏ, chợt vang lên tiếng ai gõ vào cửa gỗ.

Tô Mộc Tranh cắt tóc ngắn, vẫn xinh đẹp thư thái. Nàng dắt theo một đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, nhẹ nhàng chào Dụ Văn Châu một tiếng.

“Nghe nói ngươi trở về, đến thăm ngươi một lát.” Nàng nói.

Dụ Văn Châu yên lặng quan sát nàng. Xem ra cuộc sống Tô Mộc Tranh rất tốt, nàng đầy đặn hơn so với trước đây, có điều trong mắt vĩnh viễn điểm một mảnh ưu sầu, tựa như hồ nước thăm thẳm dưới chân ngọn núi tuyết.

“Ta có nghe chuyện của Thiếu Thiên, đến cuối cùng ta vẫn không thể giúp được gì.” Nàng miết chiếc khăn tay, nhìn ra được vẻ buồn bã khó chịu.

“Không sao cả, ta biết ngươi có lòng.” Dụ Văn Châu nhàn nhạt nói.

Đứa bé trai nàng dẫn đến không biết ngoan, cứ chạy nhảy trong sân, chẳng nghiêm chỉnh chút nào. Nàng nhè nhẹ quát mấy tiếng rồi vội vàng nói lời từ biệt.

“Ta có lỗi với nàng.” Lúc đi, Tô Mộc Tranh nói nhỏ.

Dụ Văn Châu nở nụ cười an ủi nàng, xoa xoa đầu đứa trẻ.

Về sau Dụ Văn Châu cũng đổ bệnh, bọn họ đều trải qua chiến tranh, một khi ngã bệnh sẽ rất khó tiến triển tốt đẹp.

Sở Vân Tú lại đến chiếu cố hắn, bận bịu tới lui giúp đỡ hắn mỗi ngày, dọn dẹp gian phòng xong thì làm cơm.

“Vân Tú, khổ cực ngươi.” Thời điểm tỉnh táo, Dụ Văn Châu nói với Sở Vân Tú.

“Chăm sóc hắn xong lại phải chăm sóc ngươi, hai người các ngươi không ai khiến ta bớt lo lắng được.” Sở Vân Tú đỏ hoe cả mắt.

Hết người này đến người khác tới thăm, Vương Kiệt Hi đặc biệt mời bác sĩ tốt nhất giúp hắn xem bệnh.

“Chẳng khỏe lên được đâu.” Dụ Văn Châu bảo Vương Kiệt Hi. “Ta biết Hoàng Thiếu Thiên đến tìm ta, ta nghe hắn gọi ta ‘Đội trưởng’.”

“Chắc bác sĩ sẽ có định kiến xấu với Tân Kiệt.” Vương Kiệt Hi đi rồi, Dụ Văn Châu còn cười nói với Sở Vân Tú như vậy.

Sở Vân Tú đặt chén thuốc trước mặt hắn: “Tốt xấu cái gì, uống thuốc trước đi.”

“Vân Tú, dìu ta đến ngồi dưới giàn nho một chút được không?” Dụ Văn Châu nói. “Ta muốn phơi nắng.”

Sở Vân Tú đỡ hắn dậy, người đàn ông cao hơn nàng nửa cái đầu giờ phải cúi người khom eo, nàng nhìn mái tóc hoa râm của hắn mà không khỏi đau lòng.

“Vân Tú, có thể nói ta nghe ngày đó Thiếu Thiên đi như thế nào không.” Dụ Văn Châu nằm trên chiếc ghế Tiêu Thời Khâm mang đến, híp mắt hỏi.

“Ngày ấy hắn... Buổi sáng hôm ấy hắn ho ra rất nhiều máu, ta gọi Tân Kiệt tới xem, Tân Kiệt đang bận bù đầu bù cổ vì lão Hàn vẫn sang đến, khám cho hắn xong liền kéo ta ra ngoài cửa nói với ta, Thiếu Thiên không được rồi. Chúng ta lại đi nhờ Vương Mắt Bự thực hiện châm cứu giảm đau, giúp Thiếu Thiên vượt qua. Xế chiều Thiếu Thiên miễn cưởng tỉnh táo một chút, hắn bảo, Vân Tú, đời này có thể gặp được các ngươi, gặp được đội trưởng, thực sự quá tốt rồi...” Sở Vân Tú kể. “Đêm đó hắn đã... Ta giữ chặt tay hắn để hắn nhìn ta thành ngươi, nói với ngươi mấy câu. Hắn lại kéo tay ta, nhắm mắt lắc đầu, nói tay của ngươi không giống như vậy...”

Sở Vân Tú dừng lời, nàng nhìn thấy Dụ Văn Châu nhắm nghiền mắt, đầu chầm chậm nghiêng về một bên chẳng còn giống lúc trước.

Rút cục nàng nén không được mà khóc thành tiếng.

Dụ Văn Châu cảm giác mình đang đứng nơi đầu con đường dài đằng đẵng, ánh đèn bên đường mờ mờ tỏ tỏ. Hắn như thể được ai dẫn dắt, lặng yên đi thẳng về phía trước, bước chân nhẹ bẫng càng lúc càng nhanh hơn.

Nơi cuối con đường, có người thanh niên mặc tây trang kẻ ô tràn đầy sức sống chìa tay hướng về phía hắn.

“Ta tên Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng trong Hoàng Cái, Thiếu trong Thiếu bất canh sự, Thiên trong Bích hải lam thiên.”
(Ta tên Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng trong Hoàng Cái, Thiếu trong trẻ người non dạ, Thiên trong biển ngọc trời xanh.)

Hoàn




Hồi thứ hai
Cách Thanh Thiên
(Cách biệt trời xanh)

"Bộ đồ và vòng tay này vốn chuẩn bị để tặng cho mẹ ngươi, bây giờ không gặp được nàng, ta tặng cho ngươi vậy."

[...]

"Mộc Tranh... Ta chưa từng... chưa từng trách ngươi."
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
Đọc fic này mà em khóc cho mối tình của Dụ Hoàng lẫn Sở Tô quá:cry:

Hoàng đi, Dụ không được ở bên cạnh, chỉ có Sở Vân Tú
Dụ đi, Hoàng không ở bên cạnh, cũng chỉ có Sở Vân Tú.

Tiễn hai người bạn thân ra đi, nhưng người mà nàng muốn được ở bên nhất, muốn được tiễn nàng cùng đi nhất thì lại không được.:cry:
 

Bình luận bằng Facebook