Hoàn [Sở Tô] Cách Thanh Thiên

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1


Hồi thứ hai
Cách Thanh Thiên
(Cách biệt trời xanh)


Tác giả: Lãnh Chúc Tây Song
Thể loại: Dân Quốc
Couple: Sở Tô
CV: Fuuka
Editor: Quân Y Hoàng


Lời tác giả: Phần kế tiếp của Cách Vân Đoan, sự tình về sau giữa Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh. Tiêu đề trích từ hai bài Trường Tương Tư của Lý Bạch:

Mỹ nhân như hoa cách vân đoan
(Thuộc Trường Tương Tư kỳ I)
Ức quân thiều thiều cách thanh thiên
(Thuộc Trường Tương Tư kỳ II)

Vừa nói xong có cảm giác Cách Thanh Thiên càng thích hợp với Dụ Hoàng.

Hồi thứ nhất xem tại đây.


---


Sở Vân Tú ngồi trong sân dùng hoa phượng tiên nhuộm móng tay mình.

Vị phu nhân nhà bên cứ lải nhải cằn nhằn, có vẻ đứa nhỏ nghịch ngợm lại đánh vỡ đồ đạc. Khẩu âm phương nam mềm mại ở sát vách len qua chạc cây táo tàu truyền đến, vậy mà lại khiến Sở Vân Tú hốt hoảng bôi đỏ cả ngón tay.

"A, nào phải, đứa trẻ nhà nàng lớn hơn nhóc con kia cơ mà." Nàng cười cười tự giễu, rút chiếc khăn lau sạch chấm đỏ trên đầu ngón tay.

Tiếng cằn nhằn đứt quãng cứ tiếp tục, Sở Vân Tú chán nản bỏ xuống thứ trên tay, cứ nhìn chiếc khăn mà ngẩn người.

Chiếc khăn này là ngày đó khi Dụ Văn Châu ôm hũ tro cốt của Hoàng Thiếu Thiên về đã nhét vào tay nàng. Cách đây ít năm Dụ Văn Châu cũng qua đời, đám người Vương Kiệt Hi đưa hắn đi hỏa táng rồi chôn hai hũ tro cốt cùng một chỗ, cứ mỗi lần nhớ đến Sở Vân Tú lại không khỏi thổn thức một hồi.

Có lẽ trong lòng nàng vẫn còn ẩn ẩn ngưỡng mộ, nhiều năm qua nàng chưa từng gặp Tô Mộc Tranh lấy một lần. Người tránh không phải nàng, mà là Tô Mộc Tranh. Sở Vân Tú luôn thấu hiểu nàng, biết rõ nàng đang bày tỏ sự tôn trọng với chồng mình, vì vậy không đi tìm, một mình lặng lẽ trong ngõ hẻm sống qua ngày.

Bảo không nghĩ đến là chuyện không thể nào, tựa như bây giờ, chỉ một tiếng nói phương nam kia đã có thể lập tức khiến nàng dấy lên hồi ức vô hạn, nhưng hồi ức có ích gì đâu? Chẳng qua chỉ đang dần nhạt nhòa theo thời gian thác lũ.

Sở Vân Tú đón ánh mặt trời rơi xuống tay mình, gân xanh nổi trên mu bàn tay thô ráp đập vào mắt, làm nàng không khỏi buồn khổ. Nàng nhớ đôi tay này từng nhấc lên chén rượu, từng cầm qua súng đạn, còn từng nắm lấy một đôi tay ngọc tinh tế nõn nà.

Cuối cùng âm giọng vị phu nhân sát vách nhỏ dần, yên tĩnh không bao lâu thì có tiếng radio vang lên.

"Diệu Thường, nhĩ nhất khúc cầm thanh, thê thanh phong vận, chẩm giáo nhĩ đoạn tống thanh xuân..."
(Diệu Thường, ngươi tấu một khúc cầm, thê lương cả dáng người thướt tha, làm sao dạy ngươi cách đoạn tiễn thanh xuân...)

Sở Vân Tú nâng má ngồi nghe, nghe thấy "Tha độc tự lý dao cầm, ngã độc lập thương đài lãnh, phân minh thị tây sương hình cảnh". Lúc ấy chỉ thấy câu này rất hay, nàng mơ màng tưởng đến cái lần gặp gỡ Tô Mộc Tranh, tình cảnh vừa khéo cũng giống như thế.
(Người một mình gảy đàn ngọc, ta đơn độc phủ rêu xanh, rõ là cảnh tượng dưới mái Tây.)

Đương lúc tâm tư trôi nổi thì cửa gỗ vang lên vài tiếng gõ, Sở Vân Tú đành uể oải đứng dậy đi ra mở.

Cô nương ngoài cửa ước chừng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng kèm váy đỏ, gương mặt rất giống Tô Mộc Tranh, khẽ mỉm cười với nàng.

Sở Vân Tú thoáng sững người, như đứa trẻ nổi giận lập tức đóng cửa. Cũng may cô nương kia phản ứng nhanh nhẹn chèn khuỷu tay vào giữ nó lại.

"Ngươi là ai? Tìm nhầm nhà à?" Sở Vân Tú trầm mặt.

"Mẹ ta bảo ta tới đây, ngài có thể cho ta vào không? Mẹ ta tên Tô Mộc Tranh." Ánh mắt cô nương kia có chút vô tội, Sở Vân Tú bèn bĩu môi buông lỏng tay ra.

"Ngài có khỏe không, là thế này, mẹ ta nói trước kia ngài là bằng hữu tốt nhất của bà." Con gái lớn của Tô Mộc Tranh ngồi xuống băng ghế đá trong sân. "Nghe nói ngài vẫn luôn sống một mình, bà thấy ta không có gì làm nên bảo ta đến thăm ngài. Ta tên Trương Tư Tú, ngài gọi ta Tú là được."

Sở Vân Tú hừ một tiếng, hai mắt đánh giá Trương Tư Tú. Gương mặt này nhìn thoáng qua rất giống Tô Mộc Tranh, nhưng tỉ mỉ xem xét, dáng cằm kia, cánh mũi kia, vầng trán kia đích thực là vết tích của một người khác, thật sự khiến nàng không tài nào vui nổi.

"Mẹ ta nói bà từng làm một chuyện khiến ngài không cách nào tha thứ, rất có thể ngài vẫn còn oán hận bà, nên bà sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa, vì vậy bà để ta đến thay thế bà chăm sóc ngài thật tốt." Trương Tư Tú cúi thấp đầu, để Sở Vân Tú không thể nào phát cáu với nàng.

"Được rồi, được rồi, ngươi nhìn thì cũng nhìn rồi đấy, ta sống rất tốt, ngươi không có chuyện gì nữa thì đi về trước đi." Sở Vân Tú thẳng thừng nói lời đuổi khách.

Trương Tư Tú đành phải đứng dậy rời khỏi, lúc ra đến cửa nàng ngoảnh nhìn nữ nhân đến tận giờ vẫn mặc sườn xám viền mây, khẽ thở dài một tiếng.

Từ đó Trương Tư Tú thường xuyên đến thăm Sở Vân Tú. Nàng vốn là cô nương dễ ngượng ngùng, thời gian đầu đối diện với Sở Vân Tú thỉnh thoảng sắc mặt kém còn hoảng loạn, về sau quen thuộc rồi, nàng thường lựa lúc này lúc kia cười cười cãi lại Sở Vân Tú mấy câu.

Ngày hôm ấy khi nàng tới thì trời đã vào trưa. Sở Vân Tú có thói quen ngủ trưa không đổi, vốn nghĩ không nên đến, nhưng vì buổi sáng vừa mua bánh xốp mới ra lò, sợ để lâu trong ngày hè sẽ mất ngon, thế nên nàng vẫn quyết định ghé sang một chuyến.

Cửa nhà không đóng, Trương Tư Tú hơi kinh ngạc đẩy cửa đi vào, gọi mấy tiếng "Dì Sở" vẫn chẳng có ai đáp lời. Lúc đến gian phòng mới nghe loáng thoáng tiếng ho khan, nàng kéo rèm bước vào thì thấy Sở Vân Tú tựa ở đầu giường, người nhoài ra trước, ho vào ống nhổ mấy ngụm máu.

Sở Vân Tu nghe tiếng rèm cửa vọng tới liền kinh hoảng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy nàng lại ho khan nặng hơn. Trương Tư Tú vội bỏ đống đồ vướng víu trên tay xuống, lại gần giúp nàng thuận khí.

"Đang giữa trưa ngươi tới làm gì!" Sở Vân Tú ho xong, tức giận quát.

"Tại con muốn mang cho dì ít bánh xốp... Nhưng mà khoan nói việc này đã, có chuyện gì vậy dì Sở? Từ khi nào dì bắt đầu ho ra máu vậy?" Trương Tư Tú rút khăn tay ra lau đi vệt máu trên khóe miệng nàng, gương mặt hiện vẻ lo lắng. "Hay là xế chiều hôm nay chúng ta đi bệnh viện khám được không? Con đi với dì."

"Không cần, có chuyện gì lớn đâu." Sở Vân Tú nói. "Ngươi để đồ ở đó rồi về ngay đi."

Trương Tư Tú sốt ruột, không nói được gì, đành kéo tay nàng nghiêng đầu uất ức mà quan sát, nỗi lo lắng dâng lên trong mắt không giống như giả vờ, trái lại khiến tâm Sở Vân Tú mềm nhũn ra.

"Được rồi, ngươi giúp ta đi khám xem sao." Sở Vân Tú nói.

Bác sĩ kiểm tra xong thì ra hiệu Trương Tư Tú ở lại nói chuyện. Sở Vân Tú ôm cánh tay ngồi trên hàng ghế trong hành lang bệnh viện, ngẩng đầu nhìn ánh đèn chói mắt trên nóc nhà.

Kì thực nàng đã mơ hồ cảm thấy mình không khỏe lắm, chẳng thể diễn tả cũng chẳng thể nói rõ thành lời, chỉ thấy cả người dần yếu đi. Nàng nhớ đến trước kia khi mình bị thương, Tô Mộc Tranh ở bên cạnh đọc cho nàng nghe truyện cổ tích ngoại quốc, hình như là thể loại công chúa nhân ngư gì đó. Bây giờ nàng cảm giác chỉ cần một tia nắng soi rọi, nàng cũng sẽ hóa thành bọt biển giống như thế.

Trương Tư Tú vừa bước ra thì thấy dáng vẻ này của Sở Vân Tú. Rõ ràng tóc đã điểm hoa râm, nếp nhăn tràn ra nơi khóe mắt nhưng lại toát lên vẻ đẹp kinh động lòng người, ấy là năm tháng chìm nổi lắng đọng thành hình, khí chất không gì sánh kịp.

"Dì Sở." Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Kết quả thế nào, ngươi nói thẳng đi." Sở Vân Tú nói.

"Cũng không phải vấn đề gì lớn." Trương Tư Tú ấp úng đáp. "Ở bệnh viện mấy ngày là khỏi thôi."

Sở Vân Tú chằm chằm nhìn nàng thật lâu, thở dài.

"Ta không thích mùi ở chỗ này, ta muốn về nhà." Nàng nói. "Ngay cả nói dối ngươi cũng không biết, ta không còn sống bao lâu nữa, nên cho ta về đi."

"Dì Sở..." Âm giọng Trương Tư Tú nghẹn ngào.

Sau khi trở về, thân thể Sở Vân Tú ngày càng tệ. Nàng chìm vào giấc ngủ mỗi lúc một nhanh hơn, thời gian ho khan càng lúc càng dài, dáng người cũng dần gầy gò đi.

Giống như đúc Hoàng Thiếu Thiên năm ấy, lúc tỉnh táo nàng sẽ nghĩ, hóa ra nàng cũng không khó chịu như vậy, chẳng qua người ngoài nhìn thấy khổ sở mà thôi.

Thuốc không thể hút, nhưng mà rượu thỉnh thoảng vẫn uống được một ngụm. Có điều nàng phải len lén uống sau lưng Trương Tư Tú, uống xong còn phải dùng trà súc miệng.

Có lẽ Tô Mộc Tranh cũng hay tin nàng ngã bệnh, biết thế nàng không nên đồng ý đến bệnh viện thăm khám. Sở Vân Tú nghĩ.

Trương Tư Tú lo lắng dọn dẹp chỗ thức ăn mà nàng gần như chẳng động đến, đang muốn rót cho nàng li nước thì có tiếng gọi lại.

"Trong ngăn tủ quần áo thứ hai của ta, có bộ sườn xám trắng thuê hoa lan, ngươi mang đến đây cho ta." Sở Vân Tú bảo.

Trương Tư Tú lục ra bộ sườn xám kia đưa tới tay Sở Vân Tú. Sở Vân Tú cẩn thận vuốt ve đường kim tuyến thêu hoa lan trên ấy, một lúc lâu, đột nhiên cất tiếng.

"Ngươi đổi bộ y phục này cho ta xem một chút."

Trương Tư Tú không hiểu ý nàng nhưng vẫn nghe theo mà mặc bộ sườn xám lên người. Vì không may theo dáng người nàng, sườn xám có vẻ không vừa vặn lắm, mà Sở Vân Tú nhìn xem lại nở nụ cười hài lòng.

"Ngươi đi mở cái rương cất dưới đáy tủ quần áo kia, chìa khóa treo ở trên cửa tủ, bên trong có một cái hộp, mang tới đây." Trương Tư Tú đưa cái hộp cho Sở Vân Tú. Hộp vừa mở thì thấy bên trong đựng một chiếc vòng bạch ngọc, có thể nhìn ra nó được mài giũa từ một khối ngọc tốt. Sở Vân Tú run run đeo nó lên tay nàng.

"Bộ đồ và vòng tay này vốn chuẩn bị để tặng cho mẹ ngươi, bây giờ không gặp được nàng, ta tặng cho ngươi vậy." Sở Vân Tú nói.

Trương Tư Tú đỏ hoe đôi mắt, chẳng đáp được lời nào.

Ở hướng nghịch sáng Sở Vân Tú trông gương mặt nàng giống hệt như Tô Mộc Tranh, không kìm nổi mà mỉm cười.

"Mộc Tranh... Ta chưa từng... chưa từng trách ngươi."

Tô Mộc Tranh đứng bên ngoài nhà Sở Vân Tú, mái tóc xám trắng chải chỉnh tề thành một búi. Có lẽ nàng đã đứng đấy quá lâu, nữ chủ nhân nhà bên không nhịn được mà bước đến nói với nàng đôi câu.

"Ngài tìm bà cụ nhà này sao? Nghe nói nàng bệnh mấy tháng rồi không ra khỏi nhà, cũng chẳng biết hiện giờ thế nào. Ngày thường nàng không thân không thích gì, hình như chỉ có một cô nương đến chăm sóc nàng thôi... Mà ta nghe người ta nói nàng có số khắc chồng, gả cho hai người đều chết cả, đoán chừng nàng cũng sắp không xong rồi..."

Những gì đối phương liên miên lải nhải Tô Mộc Tranh hoàn toàn không nghe được. Nàng chỉ đứng đó, ánh mắt chăm chú vượt qua hàng rào mà trông vào khoảnh sân.

Như thể muốn nhìn thấy sinh mệnh kia vào thời khắc cuối cùng.



Hoàn

Chú thích:

Hai câu hát trong tác phẩm trích từ vở hí kịch Ngọc Trâm Ký – Cầm Khiêu. Tây sương hình cảnh ám chỉ đôi tình nhân lén lút hẹn hò, bắt nguồn từ vở kịch Tây Sương Ký. Trong vở kịch có phân cảnh nhân vật chính hẹn tình lang dưới mái nhà Tây vào đêm trăng, về sau được dùng thành thành ngữ “Đãi nguyệt tây sương”.

Đôi lời từ editor:

Chút thiển ý về cái tên Trương Tư Tú: Tư trong hoài niệm, Tú trong Vân Tú. Tư Tú, có nghĩa ta nhớ ngươi. Mà Trương lại mang ý mở ra, biểu hiện ra bên ngoài. Trương Tư Tú, nghĩa là ta muốn ngươi biết, ta nhớ ngươi. Kể cả khi ta hết mực kính trọng chồng mình, thì người đầu tiên ta nghĩ đến vẫn là ngươi.




Hồi thứ ba
Rõ Ràng
(Thông suốt)

"Chưa từng thấy ngươi mặc bộ đồ này, trông rất đẹp, may lúc nào vậy?"

"Ngươi thích sao? Ngươi thích thì lần sau ta dẫn ngươi đến cửa hàng kia may một bộ. Ngươi muốn màu gì, hoa văn thế nào?"

"Muốn màu đỏ chót, phượng hoàng thêu kim thì càng tốt." "Hai chúng ta mỗi người một bộ, bái đường thành thân đi."

"Được."
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook