5.
"Nếu ta là Thiên Ma, ngươi sẽ làm gì?" Diệp Tu nghiêng đầu, cười cười hỏi người bên cạnh.
Hàn Văn Thanh xoay sang nhìn thẳng vào mắt hắn. Tiếng lá xào xạc, những cánh hoa bị cuốn đi mang theo hương thơm nhè nhẹ, dưới ánh trăng, bình rượu vẫn còn ấm để lại dư vị nồng nàn trong cổ họng. Cả thế gian như dừng lại, hắn như bị hút vào sâu đôi đồng tử hổ phách nhạt màu gần như trong suốt của đối phương, dưới ánh trăng càng trở nên sáng dị thường.
Sau một hồi lâu im lặng, Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thanh âm không rõ vui buồn cất lên: "Ta sẽ là Địa Đế."
Trong nháy mắt Diệp Tu hơi kinh ngạc, nhưng cũng hồi phục lại như cũ lại cười hỏi: "Tại sao?"
"Bởi chỉ có ta mới có thể giết được ngươi."
Đúng vậy! Chỉ có ta mới có thể giết được ngươi, đồng nghĩa với việc mạng của ngươi chỉ duy nhất mình ta được định đoạt. Những kẻ khác bất luận chỉ là một cọng lông của ngươi, cũng không được phép động vào.
Nếu ngươi là Thiên Ma, ta sẽ là Địa Đế, vì kẻ cường giả nhất đứng bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta. Và cũng là vì chỉ khi ngươi giết được ta, ngươi mới có được tự do thật sự. . .
Đối diện là đôi con ngươi màu đỏ nhạt như lấp loé một ngọn lửa đang cháy hừng hực, sâu thẩm khó có thể nắm bắt của đối phương. Sự bá đạo ẩn sau từng câu chữ nằm ngoài dự liệu của Diệp Tu, khiến hắn ngây người nhìn chằm chằm người kia một hồi lâu, sau đó lại bật cười, không biết cười cho lời hù doạ không tí đáng sợ nào của Hàn Văn Thanh, hay cười chính bản thân mình đã sống lâu như vậy rồi nhưng vẫn không cách nào vùng vẫy khỏi số phận.
Hàn Văn Thanh cũng thu lại tầm mắt, cầm chén rượu uống, đôi mày vẫn cau chặt, gương mặt góc cạnh hướng về trăng tựa như tự lập ra một lời thề máu cho bản thân.
…
Ký ức của những đêm đó vẫn còn rõ ràng, kéo về trong đầu Hàn Văn Thanh, khi đó không phải cả hai không biết, chỉ là bọn họ không muốn đối mặt. Giờ đây người đứng đối diện hắn là vị Thiên Ma chân chính, không còn thân phận mập mở không rõ ràng nữa – Diệp Tu.
Đối phương vẫn giống như lần cuối cùng Hàn Văn Thanh từ biệt hắn tại đây vào nửa năm trước. Vẫn dáng vẻ hờ hững đầy kiêu ngạo, ánh mắt vẫn luôn kiên định như lần đầu Hàn Văn Thanh nhìn thấy người đó, tay trái cầm trường mâu, tay phải buông thõng bên cạnh, bạch y phiêu dật, mái tóc không buột gọn tung bay phía sau, trên miệng vẫn là nét cười ấy, chỉ có điều cảm giác nhiều thêm mấy phần khí thế.
Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh, vẫn là giọng điệu trào phúng như thường lệ đánh gãy sự trầm mặc giữa hai bên: “Chào, lão Hàn, à không bây giờ phải gọi là Địa Đế. Đã lâu không gặp.”
“Nôn tới chịu thua sao.” Hàn Văn Thanh vẫn cau chặt mày, nhưng vẫn không quên đấu khẩu với đối phương.
“Hảo dũng khí! Lão Hàn, hôm nay chúng ta nhất định phải đánh một trận ra trò!” Diệp Tu cũng dần thu lại nét cười, quay trường mâu Khước Tà một vòng, nâng mũi mâu chỉ thẳng vào đối phương.
“Phí lời, tới đây!” Hàn Văn Thanh vừa dứt lời liền lao thẳng đến người đối diện.
Lần giao đấu này là lần đầu tiên cả hai người dùng hết mười phần sức mạnh của mình mà đối đầu với người kia. Thời khắc này họ đường đường chính chính đem bản thân mình đối mặt với người kia, không còn che giấu, không còn bí mật, chỉ hai người họ và đất trời.
Keng...
Keng...
Keng...
Tiếng va chạm bén nhọn mỗi lần ra chiêu vang lên liên tục. Ngọn gió xung quanh rít gào tung hô hai kẻ cường giả.
Tiếng Rồng ngâm, tiếng Hổ gầm dường như khiến cả đất trời rúng động.
Hàn Văn Thanh biết rõ đối phương chiến đấu vì điều gì, bản thân hắn cũng đã hạ xuống quyết định của riêng mình.
...
Vạn vật như thể dừng lại ở thời khắc cuối cùng một quyền Hàn Văn Thanh đập thẳng vào tim mình. Gió vẫn điên cuồng thổi mạnh mang theo mùi máu tươi thoang thoảng.
Đối diện với sự sững sờ của Diệp Tu, thân thể Hàn Văn Thanh tan ra, để lại linh hồn vẫn đang bị hoả diễm thiêu cháy.
Trận chiến kết thúc, Diệp Tu vẫn đứng đó không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy hoang mang, loạng choạng bước tới, giơ tay bắt lấy mảnh hồn vẫn đang bóc cháy phía trước nắm chặt vào lòng bàn tay. Hắn mở miệng muốn nói nhưng chợt phát hiện cổ họng mình đã khô khốc không cách nào phát ra tiếng nữa.
Hàn Văn Thanh? Hàn Văn Thanh! Hàn Văn Thanh...
Trong đầu hắn gào thét ba chữ này không biết bao nhiêu lần, nhưng đến cùng vẫn không cách nào quay trở lại được.
Nếu ta thắng được số phận, có lẽ nào có thể gặp lại ngươi một lần nữa không?
...
Không đợi hắn hoàn hồn trở lại, một khắc sau đạo Thiên Kiếp mở ra, mang Diệp Tu vào một kết giới tách biệt hoàn toàn.
Diệp Tu nhìn người đứng trước mặt mình, thời khắc này hắn đã hiểu: Thiên Kiếp, thì ra chính là như vậy.
Từ trước tới nay, Diệp Tu chỉ biết rằng Thiên Kiếp là nỗi sợ hãi lớn nhất của thế gian, biết bao nhiêu lời đồn nhưng không một ai biết nó là cái gì. Có lúc hắn đã tự hỏi bản thân, hắn là Thiên Ma, là rồng thần ngàn năm, hắn đã sống lâu như vậy cái gì chưa từng gặp chứ, còn có thứ có thể khiến hắn sợ hay sao?
Nhưng hắn sai rồi, hiện tại, trong lòng hắn đang run rẫy vì sợ hãi.
"Lão Hàn, sao lại chạy vào trong này nữa rồi." Diệp Tu lạnh giọng, nhìn chằm chằm đối phương, trong tay hắn vẫn nắm chặt không buông, hơi ấm từ mảnh tàn hồn khi nãy vẫn chưa tan, máu của người kia vẫn còn dính trên trường bào trắng của hắn, nhuốm đỏ đến chói mắt.
Thế mà giờ phút này, một lần nữa đứng trước mặt hắn, là người mà hắn có thể không tiếc bất cứ giá nào để có thể gặp lại lần nữa: Địa Đế - Hàn Văn Thanh.
"Diệp Tu, tới đây, đừng nhiều lời!" Vẫn là thanh âm quen thuộc, thái độ lạnh lùng nhưng bá đạo, Hàn Văn Thanh trước mắt hắn từ từ nâng tay, quay một vòng, ánh sáng xung quanh tụ lại bao lấy cổ tay đến mu bàn tay hắn mang theo hoả diễm, Thánh Sáo - Liệt Diễm Hồng Quyền!
Hàn Văn Thanh lao thẳng tới Diệp Tu, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, đôi mắt đã trở nên đỏ thẫm không còn ánh sáng như bình thường. Quyền mang theo gió rít như tiếng hổ gầm, nhất quyền dồn đối phương vào đường cùng.
Diệp Tu không có thời gian đắn đo, xoay Khước Tà đỡ đòn đánh tới. Hắn vốn nghĩ rằng đối phương chỉ là ảo ảnh của Hàn Văn Thanh, nhưng sự thật như đánh hắn tỉnh lại từ giấc mộng. Mỗi một chiêu thức, sức lực, góc độ, thói quen hay thứ tự đều cho hắn biết, người đối diện mình chính là Hàn Văn Thanh.
Là Hàn Văn Thanh của hắn!
Không thể nào! Hắn đã chết rồi! Chết trước mặt mình, một quyền Trục Hồn, thân thể hoá thành cát bụi, linh hồn rã nát phiêu tán trong gió. Hàn Văn Thanh tự mình kết thúc rất gọn gàng, gọn đến mức không chừa cho hắn một tia hi vọng để níu kéo.
Hoả Diễm phóng tới trước mặt, Diệp Tu nghiêng đầu né tránh nhưng vì không tập trung nên phản ứng vẫn hơi chậm, hắn thả người lộn ngược về sau cách đối phương mười bước chân. Má phải của hắn bị bỏng một mảng, nhưng nơi duy nhất hắn cảm thấy đau đớn là trái tim trong lồng ngực, hắn hít thở vô cùng khó khăn.
Hắn hiểu rõ thời khắc này mình phải toàn lực ứng chiến, kết quả cuối cùng vẫn là giết hoặc bị giết. Cũng đồng nghĩa với việc nếu hắn muốn vượt qua Thiên Kiếp, trở thành Thần có được sức mạnh Thiên Địa, hắn phải tự tay giết chết Hàn Văn Thanh, một lần nữa chứng kiến đối phương chết đi trước mặt mình, một lần nữa đẩy mình vào tận cùng của sự tuyệt vọng, một lần nữa . . .
Tuột mất đối phương.
Tâm ma con người không gì ngoài năm chữ: Tham, Sân, Si, Hận, nhưng đến cùng vẫn khổ sở nhất bởi chữ Tình.
Tình càng nặng, nỗi đau càng lớn. Tình càng nặng, tay càng không nỡ buông.
Sự sợ hãi lớn nhất của thế gian chính là Thiên Kiếp, qua được Thiên Kiếp cũng có nghĩa phải tự tay giết chết một nửa linh hồn của mình.
Diệp Tu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Một lần nữa mở mắt ra là đôi mắt ánh vàng đậm bén nhọn loé lên, nơi khoé mắt cũng trào ra một dòng nước ấm, Khước Tà quay một vòng trên không trung vẽ ra hàn quang ánh bạc lạnh lẽo, nâng tay cầm lấy, mũi mâu chĩa thẳng về đối phương như lời ứng chiến cuối cùng.
"Ta không đánh ngươi quỳ xuống xin tha, lão tử không mang họ Diệp!"
Liệt Diễm Hồng Quyền xé gió đấm thẳng tới, Khước Tà xoay ngang chặn lại trước ngực, sau đó hất ngược ra, liền mạch quét ngang đối phương.
Keng.
Thánh sáo thu về đỡ mũi mâu vang lên một tiếng, nơi va chạm xẹt ra một tia lửa. Hàn Văn Thanh xoay người, vận linh lực, hoả diễm nổi lên tụ lại ở đôi quyền sáo. Song quyền phát ra, ngọn lửa như một sinh vật sống, dưới sự điều khiển của hắn lại càng giống như một con mãnh thú được phóng ra, hoang tàn và mạnh mẽ lao tới đối phương.
Diệp Tu phải lùi về hai bước, cắn răng vận lấy toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể tạo thành một màng ánh bạc bao lấy thân thể, cực kì chật vật tránh né ngọn lửa sống kia. Khước Tà không ngừng xoay vòng đón đỡ những công kích trực diện, ngoại bào của Diệp Tu bị cháy xén một góc.
Hàn Văn Thanh như không thấy được sự chật vật của Diệp Tu, vẫn liên tục ra quyền, không chút nương tay. Diệp Tu giữa vòng hoả diễm vẫn không ngừng lùi về, Khước Tà múa lượn nhanh đến mức chỉ kịp thấy tàn ảnh hoà với bạch y loan lổ máu đỏ trên người hắn như một đoá hoa lê trắng nhuộm đẫm ánh ráng tà.
Quyền sáo sáng lên rót đầy mười phần linh lực, một quyền rẽ gió theo tới hướng về nhân trung của Diệp Tu. Thứ ánh sáng mạnh mẽ, ấm áp mà hắn luôn cảm thấy chứa đựng một loại ôn nhu vô hạn của đối phương, nay trở nên hung dữ, cường hãn gấp mấy lần, đến cả Diệp Tu khi đối diện với nó cũng cảm thấy khó thở, áp lực thêm mấy phần.
Diệp Tu đồng thời vung lên Khước Tà, linh lực chảy xuôi theo thân trường mâu nổi lên đường gân kì dị nhìn như vảy rồng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vận hết lực đâm thẳng hướng đối phương.
Trong thời khắc một quyền chạm tới thân, vòng tay kết bằng tóc của hai người ở cổ tay trái Diệp Tu rung lên một tiếng: Đinh… đang thanh thuý, rồi đứt lìa, hạt minh châu không gì có thể phá được bỗng dưng vỡ tan. Cũng một khắc đó, ánh sáng linh lực nóng rực, mạnh mẽ kia chợt tắt hẳn, chỉ còn quyền phong chưa kịp triệt tiêu cắt vài đường lên mặt hắn.
Mà trường mâu kia vẫn đâm tới, một kích xuyên tâm, mũi mâu không chút chần chừ xuyên thẳng lồng ngực đối phương.
Diệp Tu biết rõ, nếu đối thủ là Hàn Văn Thanh, chần chừ chính là chịu chết. Hắn chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ nương tay với mình, cũng không bao giờ nghĩ đối phương sẽ buông tha cho chiến thắng, vì hắn cũng vậy.
Từ trước đến nay, bọn họ gần như là bất phân thắng bại, không phải vì đối phương mà nương tay, cũng không phải vì giao tình mà không đánh hết sức, chỉ đơn giản là vì lúc bấy giờ, họ không cần mạng của nhau.
Diệp Tu bàng hoàng nhìn chằm chằm Hàn Văn Thanh bị Khước Tà đâm xuyên, trên mặt vẫn còn chảy máu do bị quyền phong cắt phải lúc giao thủ vẫn chưa khô, nhìn xuống cổ tay trái trống trơn, ánh mắt hiện lên đầy nghi hoặc.
Đường nét trên gương mặt đối phương vẫn như cũ, chỉ có điều hàng lông mày rậm vẫn thường hay cau chặt nay đã giãn ra, khuôn miệng vẫn mím chặt đầy uy nghiêm thường ngày thời khắc này đang nhấc lên một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm.
Hàn Văn Thanh mở ra bàn tay đang siết chặt thành quyền chạm nhẹ vào gò má của Diệp Tu, ánh sáng ấm áp một lần nữa lại xuất hiện, một luồng linh lực mạnh mẽ chảy dọc theo thân thể Diệp Tu, những vết thương đang chảy máu không lâu sau liền khép miệng.
Diệp Tu vẫn không nói lời nào chăm chú nhìn đối phương. Sau một lúc, linh lực của Hàn Văn Thanh dường như đã thật sự cạn kiệt, luồng sáng đã yếu bớt đi mấy phần, sắc mặt hắn cũng trở nên kém hơn, cả thân thể đang dần tan ra, trước ngực máu vẫn chảy không ngừng.
Lúc này Diệp Tu mới luống cuống, muốn thu lại Khước Tà, nhưng vẫn bị đối phương giữ chặt lấy. Hắn run rẩy cất tiếng: “Lão Hàn ngươi. . .ngươi làm gì vậy? Mau buông ra, ta đưa người về Bách Hoa Cốc trị thương, ngươi chảy máu nhiều quá, mau buông tay ra, chúng ta cùng đi Bách Hoa Cốc có được không?”
Hàn Văn Thanh nhìn vào mắt Diệp Tu, một tay vẫn giữ chặt Khước Tà, tay còn lại vẫn còn lưu chuyển một chút linh lực còn sót lại ở nơi gò má đối phương, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn không rõ:
“Diệp Tu, lần này ngươi thắng rồi.”
Đúng vậy, ngươi thắng rồi. Ngươi đã vượt qua Thiên Kiếp, từ nay, cả thiên địa sẽ vì ngươi mà lưu chuyển, cả thiên hạ sẽ vì ngươi mà nâng lên một tín ngưỡng, còn ngươi sẽ là một người tự do.
Ta từng nói chỉ có ta mới có thể giết được ngươi, thế nên chỉ có sinh mạng của ta mới đủ để đổi lấy sinh mệnh của ngươi. Ta lưu lại cho ngươi một viên Niệm châu, nó chứa một phần hồn hoà với máu của ta, một khi linh hồn ngươi rơi vào nguy hiểm, Niệm châu sẽ thay ta đổi ngươi một mạng.
Châu vỡ hồn tan.
Ta không mong ngươi biết, cũng nguyện ngươi vĩnh viễn không hiểu. Một đời chấp niệm cùng tín ngưỡng của ta, chính là chưa một lần hối hận.
"Lão Hàn, lão Hàn! Ngươi làm sao vậy?" Diệp Tu gấp gáp thu lại Khước Tà, quăng sang một bên, vồ tới chụp lấy cánh tay của Hàn Văn Thanh, "Tại sao lại tan ra? Lão Hàn, cố chịu, cùng ta đến Bách Hoa Cốc, Trương Giai Lạc sẽ vá hồn cho ngươi, còn có thể nhờ lão Tôn..."
"Diệp Tu…" Hàn Văn Thanh cắt ngang đối phương lần nữa, hắn muốn nói với người kia rất nhiều điều nhưng hắn vẫn chưa lúc nào là người lắm lời thừa như tên kia cả, thế nên sau cùng chỉ có thể bỏ lại hai chữ “Bảo trọng” rồi hoàn toàn tan biến.
Diệp Tu ngỡ ngàng, hắn giơ tay bắt lấy những chùm sáng nhỏ li ti trên không trung, cất giọng: "Lão Hàn? Lão Hàn! Hàn Văn Thanh!"
Hắn gào lên, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong vô vọng.
Lúc này hắn mới hiểu được những gì người kia đã làm, thấu được ý niệm thật sự đằng sau sự lựa chọn của đối phương.
Tặng hắn Niệm châu – giao cho hắn một nửa linh hồn, tuỳ thời bảo hộ hắn một mạng, cho dù trong Thiên Kiếp có xảy ra chuyện gì đi chẳng nữa, Diệp Tu vẫn có thể an toàn trở ra.
Tử chiến trước đó, Hàn Văn Thanh một quyền Trục Hồn – đem nửa phần hồn còn lại tự mình rút ra lưu lại nơi Bách Hoa Sơn, vì nghĩa diệt thân, hoàn thành sứ mệnh.
Một nửa linh hồn tẫn táng vì nghĩa, nửa còn lại âm thầm lặng lẽ hộ bên chữ tình.
Kết thúc rồi sao?
Hắn tự do rồi sao?
Nguồn linh lực của trời đất đang dần rót vào cơ thể hắn, hắn biết hiện tại không còn gì có thể giữa chân hắn lại được nữa, sợi xiềng xích này rốt cục đã đứt rồi. Thế nhưng hắn chẳng cảm thấy ấm áp chút nào, tận sâu trong đáy lòng như khuyết hụt một chỗ tràn đầy lạnh lẽo.
Hắn hét lớn ra sức vận linh lực cố để xoay chuyển luân hồi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, mọi thứ xung quanh trở nên mông lung mơ hồ. Hắn chợt phát hiện... bản thân mình không còn cách nào khác nữa rồi.
Ký ức về những sự việc vừa xảy ra một lần nữa kéo về trong đầu hắn, từng chi tiết chậm rãi hiện lên, thân ảnh, ánh mắt, cử chỉ, thanh âm của người nọ từ lần đầu gặp gỡ cho đến hiện tại khiến trái tim hắn trở nên nặng trĩu.
Hắn sẽ không bao giờ có thể gặp lại đối phương lần nào nữa.
Diệp Tu thẫn thờ nhìn xung quanh. Bạch y vốn dĩ lúc nào cũng sạch sẽ nay đã nhuốm đầy máu, vài chỗ bị rách, vết thương do quần chiến, cả người hắnlúc này nhìn nhếch nhác không thôi, phải dựa vào Khước Tà mới có thể miễn cưỡng đứng được.
Đến khi Trương Giai Lạc đột nhiên bước đến bên cạnh, Diệp Tu mới ý thức được mình đã trở về. Nhìn nét mặt vô hồn của Diệp Tu, Trương Giai Lạc phần nào hiểu được những gì đã xảy ra, hắn vỗ vai đối phương như an ủi, nhẹ giọng nói: “Về thôi, lão Hàn vẫn ở Bách Hoa Cốc đợi ngươi.”
…
Tương truyền cả ngàn năm trước có hai vị Thần mạnh nhất thế gian, một người là Thiên Ma cai quản vùng trời, một người là Địa Đế trông nom mặt đất. Nhiệm vụ của họ là thanh tẩy linh hồn người chết rồi đưa vào Luân Hồi Đạo chuyển kiếp, tuy cả hai chưa một lần gặp mặt nhưng vẫn luôn đối đầu với nhau. Cả hai người đều rất mạnh, họ mạnh đến mức thách thức cả thiên địa, mở ra một đạo Thiên Kiếp, nhưng chỉ duy nhất một người có thể bước vào. Trận chiến giữa Thiên Ma và Địa Đế ở Bách Hoa Cốc năm đó trở thành một bí ẩn, ai thắng ai bại không một ai biết, chỉ sau đó hai vị Thần đột nhiên biến mất khỏi thế gian, Thiên Điện và Địa Cung không còn là cấm địa của thần linh nữa, những lời đồn về họ theo thời gian cũng dần biến mất. Cho đến hiện tại chỉ còn là truyền thuyết.
Mà sau này trên đỉnh ngọn núi cao nhất dãy Bách Hoa Sơn mọc lên một cây Chi Phong lớn, người ta nói nó to đến nỗi có thể che khuất một vùng trời. Lá cây lúc nào cũng đỏ rực, um tùm, nhưng kỳ lạ thay khi gió thổi sẽ nghe thấy âm thành xào xạc cùng tiếng đing đang của lục lạc có thể giúp linh hồn bên trong thanh tĩnh lại. Người ở Bách Hoa Cốc nói đó là cây linh hồn, chỉ cần linh sư nào tới đây để thanh tẩy, linh lực họ đều sẽ tăng gấp bội. Còn có vài lời đồn rằng vào ban đêm sẽ thấy bạch long nằm ngủ dưới gốc cây, lâu lâu còn gặp được một bạch y nam nhân ngồi đó thầm thì với cây, trong khó lúc nào cũng thoảng mùi rượu hoa lê, tiếng lục lạc đing đang khi đó lại càng rõ ràng hơn.
Kiếp sống ngắn ngủi, dù là người hay thần cũng đều có con đường riêng. Mỗi người đều sẽ phải lựa chọn cách đi cho riêng mình, muốn đánh bại số phận, trước hết phải thắng được bản thân mình, vì chỉ như thế cho dù không thay đổi được những gì đã định trước sẽ xảy ra cũng sẽ không bao giờ đầu hàng trước nó.
Kết thúc của một người là khởi đầu mới của một người khác.
Thời gian sẽ qua, nhưng tư niệm vẫn chưa một khắc nào phai nhoà.
Hoàn.
Đôi lời từ tác giả:
Kết của Thiên Địa được Lãi viết đầu tiên từ khoảng 1 năm trước, cụ thể là lúc project Hàn Diệp năm trước bắt đầu lên sóng. Mọi người thường nói Lãi bị M, thích SE, nhưng thật sự Lãi rất thích những gì còn đọng lại sau đó.
Có thể Lãi không cách nào viết ra được một sản phẩm có thể truyền tải hết những thứ Lãi nghĩ, Lãi biết mình làm vẫn chưa thật sự tốt, còn rất nhiều chỗ sai sót vì thiếu kinh nghiệm, nhưng vẫn hi vọng có thể nói lên được phần nào những gì mình muốn nói.
Mình thật sự trân trọng những ai đã theo dõi, dù là khen hay chê thì Lãi vẫn biết ơn vì bạn đã đủ kiên nhẫn mà đọc hết mớ lộn xộn phía trên! *cúi đầu*
Hi vọng lần nữa gặp lại, tất cả chúng ta đều ngày càng tốt hơn.
Lãi.