Hoàn [Writing Event - Niệm 2020] Hàn Diệp - Sóng vỡ đôi, người chia lối

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#1
Niệm, tiếng Phạn là smṛti, nghĩa là nhớ.

Niệm trong Phật pháp là bất cứ cái gì mống khởi lên trong tâm, nhiều niệm tạo thành một ý.

Trong tiếng Hán, Niệm lại mang thêm những nghĩa khác.

Niệm của hoài niệm (怀念 ), của tư niệm (思念), của quyến niệm (眷念) là nghĩ tới, là nhớ mong, là nỗi nhớ nhung canh cánh trong lòng.

Niệm của tâm niệm (心念), của chấp niệm (執念) là chuyên tâm một lòng, là ghi nhớ, là không thể quên.

Với Project này, Niệm chính là loại chấp niệm của Hàn và Diệp dành cho Vinh Quang, là loại tâm niệm trong mối quan hệ của Hàn Diệp, cũng là tình cảm mà mỗi người chúng tôi dành cho họ.


Là chấp niệm, là ý niệm hay là tư niệm, cứ để ngôn từ giúp bạn tự cảm nhận.

Viết ra cho họ cũng như cho chính tôi, sau này từng câu từng chữ trở thành kỷ niệm, về những điều tôi từng tâm niệm.


Niệm, được ghép từ chữ Kim () nghĩa là hiện tại, bây giờ ở phía trên và chữ Tâm () nghĩa là trái tim, tấm lòng ở phía dưới.

Kim Tâm ghép thành NIỆM, nghĩa là trái tim này, tấm lòng này vẫn luôn ở đây.

_________________o________________

Chào mừng bạn đến với Project Hàn Diệp 2020
Writing Event
Niệm


Dành riêng cho Hàn Văn Thanh và Diệp Tu:
Viết cho họ, cho những tháng năm đồng hành.


_________________o________________



SÓNG VỠ ĐÔI, NGƯỜI CHIA LỐI

Tác giả: Kobayashizu



Sóng cố chấp vươn mình, hôn nhẹ bờ cát trắng

Sóng tiếp sóng, dập dìu từng cơn, những đợt dữ dội nhất đập vào chân đê vỡ thành từng đóa bọt biển trắng xóa, tan biến trong phút chốc, nhanh hơn cả một cái chớp mắt.

Ở thành phố nhỏ gần biển này, âm thanh của sóng và gió biển là hai thứ chưa từng ngưng.

Gió đi muôn nơi, mải miết thổi, không một lần dừng lại, tự do suốt một đời.

Sóng từ muôn nơi, vượt trùng xa, đổ về bờ cát trắng, cố chấp suốt một đời.

*

“Quyết định xong rồi?” Hàn Văn Thanh nhìn thiếu niên vừa tới, trên vai mang theo balo, hỏi đơn giản.

“Ừa.”

“Ngày mai sao?”

“Sáng sớm mai, đến chào anh một tiếng.”

Diệp Tu cởi ba lô thả xuống đất, tháo giày, đến ngồi cạnh Hàn Văn Thanh trên chân đê

Hàn Văn Thanh nhìn qua túi hành lí ít ỏi của Diệp Tu, phóng tầm mắt về chân trời. Thời tiết tháng 6 rất nóng, chỉ có khi đêm buông, không khí mới dịu đi chút ít.

Hàn Văn Thanh cầm một lon bia, thảy vào lòng Diệp Tu.

“Bia ướp lạnh à, anh thật biết hưởng thụ.” Diệp Tu chạm tay lên lớp vỏ kim loại, cảm nhận cái lạnh tê tái truyền đến, xua bớt cảm giác oi bức trong người.

Cạch

Bọt trào ra miệng lon, Diệp Tu uống một ngụm lớn, mắt lim dim thỏa mãn, Hàn Văn Thanh cũng nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt lon bia xuống giữa hai người, cạnh lon bia vừa mở.

“Tôi còn nghĩ ông ấy phải xé giấy báo, xích chân cậu trong nhà hai tháng mới thôi.”

Ông ấy trong miệng Hàn Văn Thanh chính là cha của Diệp Tu, người bảo thủ nhất cố chấp nhất trong những người mà Hàn Văn Thanh từng tiếp xúc. Chuyện Diệp Tu và cha mình đấu như nước với lửa, ở thành phố nhỏ bé này ai ai cũng biết.

“Con trai lớn của Diệp gia học hành rất giỏi, rất có tương lai.”

“Con trai lớn của Diệp gia đậu vào trường tốt nhất của cả nước rồi, tiền đồ rộng mở.”

“Con trai lớn của Diệp gia là đứa phản nghịch, làm đau lòng song thân phụ mẫu.”

“Con trai lớn của Diệp gia tay nghề còn tốt hơn cả cha nó nhưng nhất quyết không muốn kế thừa sản nghiệp của tổ tiên.”

Nhà họ Diệp là một trong những gia đình có tiếng nhất ở đây, con trai cả đời đời thừa kế sản nghiệp của tổ tiên, chưa một lần rời khỏi.

“Nhốt rồi đó chứ, hôm qua ổng đi bàn chuyện làm ăn, mẹ lén thả tôi ra.” Diệp Tu ngửa người ra sau, tận hưởng gió đêm thốc vào mặt, mái tóc bị thổi loạn.

“Làm chuyện thừa thãi, sớm muộn gì cũng không giữ nổi cậu.”

Diệp Tu và cha mình rất xung khắc, nhưng Hàn Văn Thanh biết họ cũng rất giống nhau, không chỉ ở gương mặt hay tay nghề giỏi mà còn ở khoản cố chấp, không gì lay chuyển được.

“Thứ tôi cho lạc hậu, ông ấy nghĩ đó là giữ gìn truyền thống; thứ tôi tin là lý tưởng, ông ấy coi là suy nghĩ sốc nổi của trẻ con; tôi muốn tự do nhưng tự do ấy lại là sự vô trách nhiệm trong mắt ông ấy. Quá trái ngược, không thể dung hòa được.” – Giọng Diệp Tu uể oải.

Thế hệ trước không hiểu được thế hệ sau, muôn đời vẫn vậy.

Thành kiến của con người, sừng sững như một ngọn núi khổng lồ, dù cố gắng thế nào cũng không lay chuyển được. Hắn đã cố gắng chấp nhận, cố gắng dung hòa, cố gắng thay đổi những định kiến ấy nhưng càng cố gắng, Diệp Tu càng nhận ra muốn thay đổi được suy nghĩ của người khác là chuyện không tưởng, hắn chỉ có thể chuyên tâm đi con đường của mình, mặc kệ người khác nghĩ gì.

“Chôn chân ở đây cả đời, những tư tưởng ấy ăn vào máu thịt rồi.”

Diệp Tu trở dài, hắn chán ghét nơi này, ghét thứ được coi là “vinh hạnh” đã trói chân những người dân nơi đây, chán ghét cả cái tương lai mà người khác vạch sẵn cho hắn.

“Anh cũng chán ghét những tư tưởng ấy, không phải sao?”

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu lớn lên cùng nhau, ngày nhỏ lấy chuyện đánh nhau làm trò giải trí, đi học cùng nhau hơn thua kết quả,… đủ loại đấu đá. Họ là đối thủ tốt nhất, cũng là người hiểu đối phương nhất.

Diệp Tu biết Hàn Văn Thanh cũng như hắn, không chỉ chán ghét những tư tưởng cổ hủ ấy mà còn chán ghét cả thành phố này, rất muốn rời khỏi cái lồng chật hẹp đang giam giữ họ, muốn thỏa sức vươn cánh, chao liệng trên trời cao.

Người ra sức vùng vẫy, người muốn rời đi, người nhận được giấy báo trúng tuyển không chỉ có hắn mà còn có cả Hàn Văn Thanh, nhưng người rời đi được lại chỉ có Diệp Tu.

Hàn Văn Thanh sẽ không đi, không thể đi.

Thứ mang Diệp Tu đi là lý tưởng, thứ giữ Hàn Văn Thanh lại là trách nhiệm.

Hàn Văn Thanh có cả một gia đình phải chống đỡ, mẹ, em gái và gần 100 người làm. Những người mà cuộc sống của họ phụ thuộc vào gia đình Hàn Văn Thanh. Những người đã nhìn hắn lớn lên, đã đưa đôi tay ra giúp đỡ cha hắn khi ông cần, đã đặt niềm tin ở hắn, tin rằng “người kế nghiệp” này sẽ cho họ muốn cuộc sống tốt hơn.

Ân tình là một món nợ không cách nào trả hết, mượn một trả mười vẫn không thể đủ.

Ngày Diệp Tu cầm giấy nhập học, tâm trạng phấn khích đi tìm Hàn Văn Thanh, hắn biết hắn đậu thì người kia cũng sẽ đậu.

Hắn rất chắc chắn, một năm trời bỏ ngoài tai lời khuyên dừng việc học lại, tập trung vào việc nâng cao tay nghề đi, hắn và Hàn Văn Thanh cũng liều mạng cho một mục tiêu tưởng như không thể, cho một con đường phần nhiều là chông gai, liều mạng để rời khỏi nơi này, khỏi tất cả những gì họ chán ghét.

Hàn Văn Thanh đậu đúng như dự đoán của Diệp Tu, cùng với đó là một cái lắc đầu.

Hàn Văn Thanh cất tờ giấy mới cứng vào sâu đáy tủ, quay lại nhìn Diệp Tu, ánh mắt sâu hơn cả biển đêm.

“Xin lỗi, tôi không thể.” – Hàn Văn Thanh nói nhẹ tênh.

Diệp Tu buông thõng cánh tay, chăm chú nhìn đôi mắt ấy, nhìn biển đêm đang dậy sóng ngầm, quay lưng rời đi.

“Tôi hiểu.” – Niềm vui mới được khơi dậy biến mất khỏi gương mặt của Diệp Tu, trả lại dáng vẻ thờ ơ lúc đầu.

Hàn Văn Thanh nhìn bóng lưng vừa rời đi, trong lòng đắng ngắt.

Hắn nghe thấy thanh âm vỡ tan của một giấc mộng điên cuồng.

Hắn đã đấu tranh, hắn nghĩ mình có thể tiêu sái bỏ lại mọi thứ như Diệp Tu, nhưng hắn là Hàn Văn Thanh, tự do và lý tưởng của tuổi trẻ cũng không đủ để hắn nhắm mắt làm ngơ trước những trách nhiệm nặng nề đã định sẵn kia.

“Khẳng định Diệp Thu sẽ không tha cho cậu, cậu ta từ nhỏ đã rất ỷ lại vào anh trai.”- Hàn Văn Thanh cầm lon bia, nước đọng quanh vỏ làm tay hắn vừa ướt vừa lạnh.

“Đống hành lí này của nó chứ ai, không hổ là em trai ngoan, anh trai vừa nhem nhóm lập kế hoạch bỏ nhà nó đã tự tay chuẩn bị cả hành lí cho.” – Diệp Tu nhớ tới gương mặt giống hệt mình đỏ bừng vì tức giận khi phát hiện, cười phá lên thỏa mãn.

Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu cười cũng cười theo, cả hai ngồi cười như phát bệnh, không thể dừng được.

Diệp Tu và Diệp Thu giống nhau như đúc nhưng Hàn Văn Thanh chưa từng nhận sai người, hai anh em họ, khí chất quá khác nhau, nếu Diệp Thu giống chú Husky nhỏ, động vào sẽ xù lông thì Diệp Tu là con mèo già, ngày ngày nằm phơi nắng, thờ ơ theo dõi mọi thứ. Diệp Tu còn lí giải cho bộ dạng thiếu đánh của mình là “nếu anh ngày ngày nhìn một tên mang gương mặt giống mình lượn lờ trước mặt, bày đủ thứ biểu cảm ngu ngốc thì anh cũng sẽ như tôi thôi.”

Họ thôi cười, thở dài một hơi nhìn mặt biển đang phản chiếu lại sao trời, bóng trăng như giãy chết phía trùng xa, hít hà mùi mặn đặc trưng của nơi đây.

Hàn Văn Thanh cúi mặt nhìn những đóa bọt biển đang vỡ tan, xoay xoay lon bia trong tay.

“Thành phố H, cách đây rất xa nhỉ?”

“Ừa, rất xa, 19 tiếng ngồi xe lửa.”

Hàn Văn Thanh không biết nói gì tiếp, hắn có rất nhiều thứ muốn nói, cuối cùng vẫn không thể biến thành câu chữ. Cả hai cùng im lặng, không nhìn nhau, chỉ phóng tầm mắt xa hết cỡ, xa hơn tất cả những đêm ngồi đây mà họ đã cùng nhau chia sẻ.

Họ cách nhau rất gần, đầu ngón giữa của hai bàn tay vừa chạm vào nhau, đủ để biết bên vai mình có người, gần đến vậy mà cũng xa xôi đến vậy.

Diệp Tu hít một hơi thật sâu, đứng dậy.

“Đến giờ rồi.” Hắn cầm lon bia vẫn còn một nửa trên tay, lắc ước chừng.

“Còn không?”

“Gần một nửa, anh còn không?”

Hàn Văn Thanh vẫn ngồi đó, lắc lắc lon bia.

“Ít hơn cậu một chút.” - Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn lên, trời quá tối, không thể thấy mặt mà chỉ có thể thấy được lờ hình dáng của Diệp Tu, nâng lon bia lên “Hết nhé?”

“Được, một hơi đủ rồi.” Diệp Tu nhìn hình dáng lờ mờ của người bên cạnh, lon bia trên tay cụng chính xác vào lon bia của Hàn Văn Thanh, tiếng kim loại va chạm vang lên, sắc lẹm.

Hai người chạm đáy cùng lúc, thỏa mãn bóp nát vỏ lon rỗng trong tay, thả xuống đất. Tiếng chạm đất đồng thời vang lên, tựa như tiếng chuông điểm của nhà thờ.

“Đi nhé.” Diệp Tu xốc balo trên vai, nhảy xuống đất.

Hàn Văn Thanh không quay lại nhìn, chỉ tiếp tục ngồi nhìn ra mặt biển, để từng cơn sóng đập vào chân mình.

“Sẽ quay lại chứ?” Tiếng nói của Hàn Văn Thanh hòa cùng tiếng nước vỗ vào bờ, mang theo chút luyến tiếc kìm nén.

“Ai biết được, có lí do sẽ về.” Diệp Tu cất bước đi, mái tóc bị gió biển thổi loạn, giọng nói và thân ảnh bị màn đêm nuốt chửng.

Tiếng bước chân của Diệp Tu xa dần, xa dần rồi biến mất, tất cả lại rơi vào lặng thinh.

Trước ngưỡng cửa của sự trưởng thành, một người đi, một người ở lại.

Hai người chia hai ngã.

Hàn Văn Thanh ngồi lặng yên, lắng nghe đất trời, lắng nghe lòng mình. Hắn không nghĩ gì cả, người đã đi lòng cũng thôi gợn sóng.

Tận đến tia sáng đầu tiên suất hiện, xé rách màn đêm vô tận, những con tàu từ khơi xa bắt đầu trở về, một ngày mới lục đục thức tỉnh Hàn Văn Thanh mới đứng dậy. Nhìn mặt trời dần đội biển ngoi lên, quay lưng đi về phía còn lại của con đường.

Hắn tin người kia sẽ trở về, có lẽ rất lâu, rất lâu nữa nhưng chắc chắn sẽ trở về.

Diệp Tu có lí do để ra đi, cũng có lí do để trở về.

Cho Diệp Tu một lí do, không gì có thể cản bước chân hắn.

Sau tất cả, người có tình sẽ trở về bên nhau.

END.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
Không còn lời nào để nói, lần nào Lãi cũng lải nhải mấy câu này nhưng cảm giác vẫn chưa đủ. Vẫn muốn tiếp tục nói thêm 100 lần nữa. Koba thật sự làm rất tốt! TT^TT Bạn là thần tượng của Lãi.

Cảm giác lần này rất khác so với những tác phẩm khác của bạn mà Lãi đã đọc. Khi đọc fic này của Koba, Lãi cảm thấy mình như đang đọc những cuốn tiểu thuyết của Vu Triết ấy. Văn phong, bối cảnh và cảm xúc đều khiến Lãi nhớ đến lúc mình đọc Tát Dã. TT^TT ư ư ư ư muốn thài, đọc rồi càng muốn đọc nhiều hơn phải làm sao

Hàn và Diệp là thế. Nếu phải đi, Diệp chắc chắn sẽ đi, nếu được chọn, Hàn nhất định sẽ ở lại. Bản thân cả hai giống nhau, nhưng cũng khác nhau, chỉ là con đường phải đi khác biệt nên mọi chuyện xảy ra cũng sẽ là điều tất nhiên.

Hắn nghe thấy âm thanh vỡ tan của một giấc mộng điên cuồng.
Đúng người, đúng thời điểm, một câu hơn mười chữ cái cũng có thể trở thành một nhát xoáy thẳng vào trái tim.

P/s: Cám ơn Koba vì tất cả. Lãi thật sự cám ơn bạn rất nhiều.
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#3
Không còn lời nào để nói, lần nào Lãi cũng lải nhải mấy câu này nhưng cảm giác vẫn chưa đủ. Vẫn muốn tiếp tục nói thêm 100 lần nữa. Koba thật sự làm rất tốt! TT^TT Bạn là thần tượng của Lãi.

Cảm giác lần này rất khác so với những tác phẩm khác của bạn mà Lãi đã đọc. Khi đọc fic này của Koba, Lãi cảm thấy mình như đang đọc những cuốn tiểu thuyết của Vu Triết ấy. Văn phong, bối cảnh và cảm xúc đều khiến Lãi nhớ đến lúc mình đọc Tát Dã. TT^TT ư ư ư ư muốn thài, đọc rồi càng muốn đọc nhiều hơn phải làm sao
Vốn Koba định đăng một fic ngọt, hướng nguyên như thường khi nhưng phát hiện mấy fic Hàn Diệp của mình hơi bị một màu. Đổi chút gió, thật may là bạn đã thích nó.

Thật ra mình lấy ý tưởng cho fic này từ Chiếc thuyền ngoài xa và một câu đoạn tản văn của Nguyễn Ngọc Tư, kể về một người đã gắn bó muôn đời với một làng quê nhỏ, cố gắng dùng tình cảm để giữ chân những người con của vùng đất nghèo nàn này, kết quả tình cảm vẫn không giữ được chí lớn.
Đúng người, đúng thời điểm, một câu hơn mười chữ cái cũng có thể trở thành một nhát xoáy thẳng vào trái tim.

Mình đã thấy lời nhắn của bạn, và mình cũng vậy
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#4
Vốn Koba định đăng một fic ngọt, hướng nguyên như thường khi nhưng phát hiện mấy fic Hàn Diệp của mình hơi bị một màu. Đổi chút gió, thật may là bạn đã thích nó.
Khi fic vừa lên Lãi cảm thấy khá bất ngờ, vì Koba từng nói với Lãi bạn thích viết Hàn Diệp hướng nguyên. Cho nên khi đọc được thể loại của fic, Lãi thề có hai chân làm chứng, Lãi gáy như điên =]]
Sau đó thì chợt nhận ra là fic trầm nên cũng nghiêm chỉnh lại, không thì bị gọi là máu M mất =)) thật ra bị nói rồi nhưng Lãi vẫn nhất định không chịu thừa nhận

Thật ra mình lấy ý tưởng cho fic này từ Chiếc thuyền ngoài xa và một câu đoạn tản văn của Nguyễn Ngọc Tư, kể về một người đã gắn bó muôn đời với một làng quê nhỏ, cố gắng dùng tình cảm để giữ chân những người con của vùng đất nghèo nàn này, kết quả tình cảm vẫn không giữ được chí lớn.
Lãi có thể thấy được fic này được ảnh hưởng từ không ít tác phẩm khác. Giống như Lãi nói đó, cảm giác giống Vu Triết, nhưng cũng khiến Lãi thấy có nét tương tự với Cửu Nguyệt Hi, lần đầu tiên đọc vô câu đầu là nghĩ tới Xuân Quỳnh, Koba nói thì lại là Nguyễn Minh Châu với Nguyên Minh Tư. Chậc chậc, ngầu ơi là ngầu!

Nhưng cho dù cảm hứng được lấy từ ai đi nữa thì đây cũng là tác phẩm của bạn và Lãi trân trọng điều đó. =3=/ <3 *lím lím*

Mình đã thấy lời nhắn của bạn, và mình cũng vậy
Gửi cho bạn 6000 tình yêu =3= / <3

Ps: Khi nào bạn có ý định mở blog hay wordpress nhớ gửi link cho Lãi nha =)) huhu bây giờ ai cũng biết Lãi là fan cuồng của bạn rồi //w\\
 

Bình luận bằng Facebook