Hoàn [Writing Event - Niệm 2020] Hàn Diệp - Người đi trên sa mạc

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#1

NGƯỜI ĐI TRÊN SA MẠC
_ Takanashi_
Chỉ có người ở trên sa mạc mới biết sa mạc rộng lớn, nhạt nhẽo và buồn chán nhường nào.

Như cái tên của nó, khắp nơi đều là cát, cát trải dài đắp thành những cồn cao, cả khung cảnh là một sắc vàng rực cháy mắt từ màu của cát đến ánh mặt trời bỏng rát. Ánh sáng chiếu xuống rồi lại bị hắt lên làm không khí nóng hầm hập, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy không khí vặn thành những đường gợn sóng.

Bước đi trong sa mạc, ban ngày là những luồng gió nóng thốc cát vàng bay lượn thành dải táp vào người, quần áo cũng lấm đầy cát, tệ nhất là mỗi bước chân đi, dù mang giày, ủng kín thế nào cũng có cát len vào, âu yếm mà phủ lên kẽ chân, nhanh chóng làm nặng đôi giày.

Giữa sa mạc, một người đàn ông và một con lạc đà lững thững bước đi, hắn cố gắng đi sát để cái bóng lạc đà để che bớt nắng đi nhưng khi mặt trời lên cao thì cách này cũng không còn tác dụng mấy.

“Đệt, cát nhuyễn quá!”

Hắn mắng một tiếng lên tinh thần, chân vẫn liên tục bước đi đều đều, có thể cảm nhận được cát lún xuống theo mỗi bước chân, hắn hơi bặm môi rồi giơ tay lần lên hông con lạc đà, giở tấm che trên lưng nó lấy bình nước uống một ngụm rồi không nuốt xuống ngay mà ngậm trong miệng một lúc, cảm thấy nước thấm từng chút vào cổ họng rồi nuốt xuống từ từ, hắn uống thêm một ngụm nhỏ rồi cất bình về chỗ cũ.

Hắn đã đi trên sa mạc được năm ngày, từ lúc cả đoàn biến mất hắn vẫn thẳng tiến một đường đi thẳng, hóa ra lời kể chẳng đáng tin là dù đi cùng bao nhiêu người vào thì sau ba ngày cũng sẽ bị tách ra chỉ còn một mình là có thật, trước đó hắn còn nghĩ sự tích đó là do nhiều người đi giữa đường bị chặn giết hay lạc đường rồi bị phóng đại mà ra. Kéo lại tấm khăn trùm trên đầu càng thêm kín kẽ chỉ chừa lại đôi mắt, nhìn thẳng phía trước vẫn là khung cảnh không đổi, cồn cát liên miên bất tận, đến một bụi cỏ toàn cành không lá cũng không thấy.

Đột nhiên hắn lại cảm thấy kích động nhẹ không rõ, có khi là đi một mình trong không gian rộng lớn trống trải đến hơi điên rồi cũng nên, hắn lầm rầm hát, hát cái gì hát thế nào thì con lạc đà bên cạnh đã rủ làn mi dày như cái rèm chẳng buồn để đến kẻ này nữa. Hắn vừa hát vừa cầm dây dẫn lạc đà, tay quay quay đoạn dây thừa. Đi trên sa mạc không có gì đáng sợ, thể lực có thể xuống nhưng tinh thần cũng không được đi xuống, nhất là trong hoàn cảnh một người một lạc đà thế này những người thần kinh vô lo được thế này cũng rất đáng nể.

Thật ra nói là chỉ một mình hắn cũng không phải, hắn dừng một bước nhỏ, nhìn qua phía sau cái đầu thẳng của con lạc đà tầm ba chục thước, chà, vẫn còn ở đó, trạng thái không tệ, xem ra cũng là dân chuyên. Hướng hắn nhìn có một người cũng dắt lạc đà đi song song với hắn, khác với hắn mặc quần áo hơi ôm, người kia khoác bên ngoài là một lớp áo rộng che kín người, từ khoảng cách này và trạng thái che kín như bưng kia chỉ thấy đó là một người đàn ông vóc người cao lớn.

Nhìn cái áo phất phơ làm hắn nhớ tới mấy cái đèn hoa đăng năm ngoái mình đốt, có khi nào bão cát tên này bị gió thổi bay luôn không, hắn nghĩ.

Từ lúc không thấy đoàn người sau buổi tối ngày thứ ba, từ giữa trưa hôm sau đột nhiên hắn lại thấy người này đi cùng hướng với mình, có thể nói đó là sinh vật cỡ lớn đầu tiên hắn thấy từ khi bị tách khỏi đoàn. Cứ tưởng người kia cũng sẽ sớm biến mất nhưng không ngờ liên tục cả ngày vẫn thấy người kia không nhanh không chậm đi song song nhau, nhưng hai bên cũng không có ý định chào hỏi đối phương.

Hắn nhếch môi, cười khi người nọ quét ánh mắt sắc về phía này hắn kéo miếng vải che mặt xuống, môi đóng mở gửi qua một khẩu hình.

“Anh là thật à?”

Người kia không thèm để ý tới hắn, quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước. Hắn kéo lại tấm khăn quấn lại kín như ban đầu. Làm một chuỗi động tác liên tục nhưng bước chân hai người chưa từng dừng lại.

Ngày thứ 6, không có gì thay đổi.

Ngày thứ 8, trời sao rất đẹp nhưng hắn chẳng nhìn ra được chòm sao nào thân quen cả.

Ngày thứ 9, tên kia đột nhiên đổi hướng.

Ngày thứ 11, ha, lại gặp rồi.

Ngày thứ 12, bão cát

Hắn chui vào một hang đá vừa tìm thấy rồi chuẩn bị đồ nhóm lửa, vừa lấy đồ ra đã thấy một bóng người bước vào, người kia cũng không ngạc nhiên khi thấy hắn mà để lạc đà ngồi xuống cạnh cửa hang. Thấy hắn chuẩn bị nhóm lửa thì vào dọn sẵn một chỗ thoáng rồi ngồi qua một bên.

“Này, hang này là tôi tìm được trước đấy, có phải anh nên nộp phí vào hang không?”

Tay người kia vừa mở hành lý định kiểm lại lương khô hơi khựng lại rồi nói.

“Hang này cũng không phải tài sản của cậu, còn muốn phí thì giữa sa mạc này nếu cậu thấy tiền có giá trị thì tôi đưa.”

“Nếu anh đưa thì tôi cũng không ngại, dùng để ném thằn lằn cũng được.” Hắn tới chỗ ban nãy người kia dọn sẵn đánh lửa rồi ngồi ra đối diện. Lúc này cũng sắp về đêm, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống cấp tốc, hai con lạc đà đã gấp chân lại ngồi sát cửa, tai họ vẫn nghe thấy tiếng gió cát thổi ù ù bên ngoài.

Đi cùng một đoạn đường gần mười ngày, đây là lần đầu hai người nhìn thấy mặt mũi đối phương, đúng là ấn tượng cũng mạnh lắm, một người mặt mày sắc bén hung ác như đao, một người nhìn qua đã thấy giống công tử nhà khá giả, đầy mặt mang theo nét cười tùy ý.

“Mấy ngày liền đi cùng đường, vậy làm quen chút, tôi hỏi một câu thật tình, nhìn anh thế này không phải võ tăng hay tội phạm gì chứ?”

Hắn ngả người ra sau quơ lấy tấm khăn trên người lạc đà phủ lên người, đánh giá lại người trước mắt, chậc chậc, đầu đinh một tấc, áo choàng dài, khuôn mặt trộm đêm nhìn là muốn quỳ xuống dâng hết đồ lên này, thêm một tràng hạt to bằng nắm tay đúng là nhìn không khác mấy võ tăng bảo vệ đền thờ chút nào.

“… Mở miệng làm quen như cậu đúng là ấn tượng thật, cậu bị ai đánh chưa?” Người kia cau mày nhìn hắn rồi cũng miễn cưỡng nói thêm. “Tôi không phải võ tăng.”

"Không phải võ tăng? Tôi nghĩ anh nên suy xét tới chuyện tu hành, bộ dạng đó của anh, tôi không tin anh chưa dọa chết vài người, tích đức từ giờ bù lại có khi vẫn kịp."

“…” Bản thân hắn vì dung mạo cũng gặp nhiều trường hợp lắm rồi, đa phần người khác nhìn thấy hắn trước nay đều là bộ dạng gà giò không dám nói nhiều, ít nhất cũng ngại nói một hồi, gặp phải người phát ngôn thiếu đánh như tên trước mắt vẫn là lần đầu tiên.

“Được rồi anh đừng lườm nữa, cũng không thể lườm ra cái lỗ nào, tôi là Diệp Tu.”

“Hàn Văn Thanh.”

“Ồ, tên và dung mạo không chung đường nhỉ, nhưng khá hợp với chốn thanh tịnh đó, anh không định đi thử à.”

Hàn Văn Thanh cột gói lương khô lại, hắn thật sự đang nghĩ người này là bản chất thiếu đánh hay là đang cố khích mình đánh nhau một trận. Hắn nghĩ rồi nhìn qua Diệp Tu đang khép hờ mắt ngồi đối diện. Hàn Văn Thanh cười khẩy trong lòng, xem ra là vế sau, kẻ này cũng như hắn muốn biết lý do vì sao không giống lời đồn sẽ một mình đi trong sa mạc mà cả hai liên tục gặp nhau nên muốn khích để thăm dò hắn. Dù là hắn nổi điên hay đánh nhau cũng chỉ để xem chuyện gì đang diễn ra mà thôi, hiểu rõ nên hắn không thèm để ý tới nữa.

Diệp Tu gác tay lên gáy, cả người thả lỏng như đã ngủ. Hắn không khỏi đánh giá lại tên Hàn Văn Thanh này, người trông có vẻ thô lỗ nhưng cũng là kiểu người có tâm nhãn hơn nữa còn là kẻ thông minh. Hắn không biết lấy ra từ đâu một ống giấy cuộn vụn thuốc lá khô huơ nhẹ qua đống lửa rồi đặt bên miệng.

“Xem ra cũng không cần thử, vậy chúng ta trò chuyện nghiêm túc một lát, từ ngày thứ ba vào đây tôi không còn gặp ai khác ngoài anh, anh có đánh giá gì không?” Diệp Tu đẩy lưng về phía tường để bản thân ngồi thẳng hơn một chút rồi nhìn về phía Hàn Văn Thanh nói.

“Tôi từ tối ngày thứ ba cũng không còn gặp ai nữa, hôm nay là ngày thứ 13 tôi vào sa mạc. Còn lại tôi cũng không rõ gì.” Hàn Văn Thanh cũng lấy một tấm thảm ra phủ lên đùi, lấy ra một khối gỗ và dao chậm rãi khắc.

“Hơn tôi một ngày, xem ra tôi và anh là số phận sắp đặt rồi, anh cũng đến truy tìm kho báu? Ngày nay võ tăng cũng nghèo tới mức vào sa mạc tìm kho báu rồi?”

Bão cát bên ngoài không có chút dấu hiệu chậm lại, nhiệt độ cao tới đủ rán trứng lúc ban ngày tuột không phanh lúc này đã tuột tới chỉ còn mấy độ, sự chênh lệch nhiệt độ này đúng là là người ta không chịu nổi. Tay Hàn Văn Thanh liên tục tước từng mẩu gỗ, từng mẩu chính xác bay vào đốm lửa bập bùng.

“Vậy cậu thì sao, nhìn cậu cũng không giống người nghèo khó. Thiếu gia sa cơ, lên voi xuống chó?” Nói xong hắn cũng cảm thấy cả hai người đều hiểu rõ nhưng vẫn minh ám thăm dò này quá vô nghĩa mà nói thẳng. “Không phải tiền bạc, tôi và cậu đều có mục đích khác.”

Diệp Tu cũng không tiếp tục ném đá dò đường mà thấp giọng nói.

“Giữa vùng sa mạc mênh mông có một một thiên đường chứa đầy vàng bạc châu báu, có mọi báu vật trên đời, chỉ có người đủ tư cách mới đến được thiên đường.”

Diệp Tu bóc gói lương khô bỏ một miếng vào miệng, từ tốn nhai. Đi càng nhiều thì lượng đồ ăn nước uống nạp vào cơ thể cũng không cần nạp vào nhiều một lần mà thường sẽ giảm đi còn số lần sẽ tăng thêm, khi đó cơ thể có thể hấp thụ tốt nhất.

“Nếu ngươi không lấy đi bảo vật nào, ngươi có thể đổi lấy một điều ước.” Hàn Văn Thanh nói tiếp.

Những thử thách được kể để đến được “thiên đường” không chỉ những hiện tượng thông thường ảo giác, say nắng, đói khát, bão cát,… mà còn những điều kì lạ huyền ảo được truyền lưu qua nhiều thế hệ như việc sau ba ngày thì mỗi người một phương, cô độc đi trên sa mạc hay thỉnh thoảng có quái vật đội cát mà lên, thuyền ma nổi trên cát, sao trên trời lộn xộn, cát ăn thịt… Đủ loại chuyện thần kỳ được truyền đi nhưng chẳng ai biết có thể tin được mấy phần bởi mỗi năm người tiến vào truy tìm kho báu rất nhiều, người có thể bước ra nếu không biến mất thì cũng phát điên, thời gian cũng cách rất xa so với khi họ tiến vào sa mạc, cuối cùng cũng chẳng ai chứng thực được điều gì.

Câu chuyện nghe như thể “Nghìn lẻ một đêm” còn quái lạ như thế nhưng vẫn luôn có người tin tưởng rồi cứ thế đâm đầu. Cứ vào thời điểm ít bão cát nhất trong năm, khung cảnh những đoàn người cưỡi trên lạc đà, từ từ tiến vào sa mạc cát vàng rồi dần thành những đốm đen nhỏ xíu xếp hàng dài từ cồn cát này đến cồn cát khác, sự đối lập giữa con người bé nhỏ và đất trời mênh mông còn trở thành cảm hứng cho không ít tác phẩm thi ca nhạc họa.

Năm nay cũng vậy, thời điểm ít bão cát nhất trong năm, từ thị trấn ven rìa sa mạc đã có rất nhiều đoàn tìm kiếm kho báu, lạc đà chất đầy vật dụng, đầu quấn khăn, mặc đủ loại trang phục từ Tây sang Đông lục tục tiến vào từ sáng sớm. Hàn Văn Thanh và Diệp Tu cũng vào cùng những đoàn người như thế, nghĩ tới bản thân đã trở thành cảm hứng nghệ thuật Diệp Tu còn cảm thấy rất thú vị.

“Vậy mục đích của chúng ta giống nhau, hơn nữa còn chung đường, hợp tác không?”

“Hợp tác? Với cậu?” Con dao nhỏ trên tay Hàn Văn Thanh hơi khựng lại rồi ngẩng lên nhìn Diệp Tu.

"Sao? Sợ mình kéo chân tôi?"

"Ấu trĩ."

"Sự thật, một mình tôi đi cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng chặng đường thần kỳ sắp tới có thể anh thì phần trăm thành công cao hơn thôi, khi có biến tôi có thể hỗ trợ anh và ngược lại. Hẳn anh cũng tự biết cái nào lợi hơn." Nhìn vẻ mặt Hàn Văn Thanh, Diệp Tu nhếch miệng cười phun ra một vòng khói, hắn biết người này sẽ đồng ý, dù là để hợp tác thật hay thăm dò lẫn nhau thì khi đạt được thỏa thuận này ít nhất ngoài mặt bọn họ vẫn là đồng đội.

Sau khi thỏa thuận hợp tác hợp tác thành lập lúc ra ngoài họ vẫn giữ khoảng cách như trước, cũng không trò chuyện hay trao đổi gì bởi chẳng ai biết quy luật ở nơi thần kỳ này, hai ngày trước tận mắt thấy một đàn cá cát lặn ngụp trên sa mạc đã khiến họ càng tin những lời đồn đại bên ngoài, hẳn mọi chuyện sẽ càng lúc càng không thể khống chế. Đã có việc sau ba ngày tự động mỗi người một nơi có lẽ sau này cũng không bị lặp lại nhưng để tránh việc tổ đội vừa thành lập lại không biết ra sao mà người còn lại biến mất họ vẫn giữ mọi thứ như trước. Không gần không xa mà cùng đồng hành tiến tới.

Trên người người kia có rất nhiều câu hỏi, thậm chí họ từng nghi ngờ người kia có thật hay không nhưng dù thế nào lúc này họ đều phải cẩn thận. Cả hai đều muốn làm người đầu tiên nhìn thấu đối phương, sẽ không ai phơi bày bản thân trước cả.

Ngày ngày tháng tháng, mỗi khi đi ngang nơi nào có dấu vết động vật như rắn, chuột, bọ cạp họ đề bắt lại phơi khô rồi mang theo, càng đi lâu sa mạc càng khiến họ ngỡ ngàng. Bắt đầu có những điều kỳ lạ xuất hiện, thuyền ma rách nát tả tơi giăng buồm lướt vùn vụt như trên biển thật, những con rắn độc ẩn mình dưới cát không khác gì bom nổ chậm, những ảo ảnh liên tục xuất hiện rồi bị một cơn gió thổi tan, sự đói khát dưới cái nóng trở nên khó chịu gấp bội… Tất cả như những con sóng liên tục đè nặng lên thần kinh.

Bọn họ không biết bản thân đã đi bao lâu, chính xác hơn không biết có thật bản thân đã đi từng đó thời gian hay không. Mặt trời vẫn lên lên xuống xuống như bình thường thế nhưng theo lẽ thường có lẽ họ chẳng thể đi lâu được đến thế.

Sa mạc được coi là một trong những nơi khắc nghiệt nhất thế giới không chỉ bởi thời tiết hay nhiệt độ chênh lệch giữa đêm ngày hay những cơn bão sa mạc mà bởi sợ trống trải của nó. Động thực vật khan hiếm, đi thật lâu mới thấy có vài cây xương rồng hay động vật nhỏ. Dù mang theo nhiều lương thực nước uống rồi cũng có lúc cạn nên người ta chẳng thể sống ở môi trường thiếu thốn như thế quá lâu được nhưng bọn họ đã ở đây gần sáu tháng, vậy mà chỉ ốm đi hai vòng.

Diệp Tu cầm cành khô khều đống lửa.

“Này lão Hàn, anh nói xem chúng ta đang đi thật không hay chỉ là ảo giác? Có khi chúng ta đang nằm mơ, khi tỉnh dậy chỉ mới qua vài ngày?”

Hàn Văn Thanh hơi suy nghĩ rồi nói “Tôi nghĩ cậu đã sớm có suy đoán rồi, chúng ta không mơ.”

Diệp Tu lấy điếu thuốc gói sẵn ra châm lên miệng, điếu thuốc cuối cùng của hắn.

“Không có bản đồ sao để định hướng, la bàn không hoạt động, không bị đói khát chết, có chuyện cũng là hữu kinh vô hiểm, ít nhất đối với tôi và anh cũng không thể chết được. Giữa vùng sa mạc mênh mông có một một thiên đường chứa đầy vàng bạc châu báu, có mọi báu vật trên đời, chỉ có người đủ tư cách mới đến được thiên đường. Vậy thế nào là đủ tư cách? Đi đến tận cùng?”

Qua thời gian mỗi người họ đều đã ngấm ngầm hiểu được một ít quy luật mà không còn hoảng hốt trước những biến đổi kỳ lạ, nhưng mỗi ngày đối mặt vẫn là một con đường không biết rõ đúng hay sai thật hay giả, nguy hiểm trùng trùng từ ngày này sang ngày khác dù là ai cũng có chút chết lặng. Hàn Văn Thanh nhìn qua Diệp Tu.

“Nếu không thể lùi thì chỉ có thể tiến.”

Diệp Tu cười haha “Lão Hàn anh sẽ không lùi bước.”

“Đúng, cậu cũng vậy.”

“Vậy anh nói chúng ta sẽ đi tiếp bao lâu đây, mỗi ngày ca đều nhìn thấy khuôn mặt như đòi nợ của anh đến phát chán rồi. Còn biết bao mỹ nhân mỹ thực chờ tôi bên ngoài kia, có lẽ Mộc Tranh cũng đã cao lên rồi, không biết về trễ thế này con bé có cho tôi vào nhà không nữa.” Hắn gác tay sau gáy, chân vắt lên đầu gối còn lại, người ngửa đầu dựa vào lưng lạc đà thong dong nhàn nhã nhìn trời, có lẽ trời sập cũng chẳng làm hắn hoảng sợ mảy may.

Ban ngày họ cũng không còn tách nhau đi nữa, có thể nói là cùng nhau đồng hành trên con đường này được nửa năm, cũng không còn lạ lẫm gì với đối phương.

“Đi đến khi chúng ta đến đích.” Một câu trả lời nhạt nhẽo nhưng mang tính triết học sâu sắc.

“Tôi đành chịu thiệt cứu anh thêm thời gian vậy.”

“Cậu cứu tôi? Hay là tôi cứu cậu?”

“Lần trước anh rơi vào bẫy trên thuyền ma là ca đại phát thần uy cứu anh ra, sớm vậy đã quên rồi?”

“Lúc cậu bị mấy con cá bắt đi cũng không nói là tôi cứu cậu.”

Hàn Văn Thanh ngồi bên đống lửa canh nửa đêm đầu, nhìn ngôi sao họ cho là sáng nhất, bất kể tương lai thế nào họ cũng chỉ tiến về phía trước không ngừng theo đuổi điều mình đặt ra, đó là điểm giống nhau nhất ở họ.

Ít nhất giữa đất trời trống trải này có thể có một người cùng đồng hành. Hàn Văn Thanh hiếm có mà nhẹ nhàng nghĩ.

.

Lần này Taka dùng Niệm làm cảm hứng để viết nhưng cuối cùng có vẻ cũng khó hiểu quá nhỉ.

Đối với Taka điều mà Taka quý nhất ở hai người Hàn Văn Thanh và Diệp Tu chính là chấp niệm kiên trì đến cùng. Không ngừng theo đuổi ước mong mình đặt ra.

Trên con đường dài dằng dặc mà vô định ai cũng cô độc như người lữ hành trên sa mạc, chẳng ai có thể đi cùng nhau tới cùng nhưng giữa sự bao la mà cũng nhỏ hẹp lại có một người có thể dựa vào, hay chỉ đơn giản một ai đó không ngừng nghỉ mà đồng hành. Đi cùng một đường, dù là kẻ địch cũng đáng trân quý huống chi là một ai đó có thể giúp đỡ và thấu hiểu ta.

Sợi dây kết nối giữa hai con người như thế Taka xem là niệm, cũng xem là lãng mạn.

Trong truyện có nhiều chi tiết mang yếu tố hơi trừu tượng, mỗi người đọc có cảm nhận của bản thân là tốt rồi, không có cũng không sao cả.

_Takanashi_
___​

Truyện thuộc
Writing Event 2020 - Niệm
Event có những bộ truyện do fan Việt viết về couple Hàn Văn Thanh Diệp Tu rất thú vị, các bạn có thể ghé qua nhé!
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
*Phá cửa* *lăn vào* *tặng Taka một bó hoa* Cám ơn bạn vì một tác phẩm thú vị, có một không hai này *vỗ tay*

Thật ra tối qua Lãi đã đọc rùi, nhưng tính nhường cơ hội hú hét cho cục bông nhỏ não tàn của Taka bay vào điểm danh trước nên sáng ra Lãi mới đi cmt, cơ mà cục bông nhỏ vẫn quá ngại ngùng lo vùi mặt vào cát mà thèm khát idol chứ nhất quyết không chịu xuất lòi ra cọng lông nên người chị là Lãi đây đành phải chạy vào mài mặt trước //w\\

Fic của Taka rất thú vị, sự thú vị của nó nằm ở chỗ sức liên tưởng rất mạnh. Khi vừa những dòng đầu tiên, Lãi cảm giác có hơi mông lung và mơ hồ về bối cảnh của fic. Khác với những fic thông thường sẽ có một thể loại nhất định, fic của Taka theo như Lãi cảm được nó có tính hình dung nhiều hơn, giống như bạn đưa hai cá thể để vào một khoảng không gian rộng lớn, nơi mà họ là sự sống duy nhất và cái cách mà họ tồn tại chính là bản năng của con người. Thật ra Lãi có thể dùng 8891 câu để nói về cái chủ đề này nhưng sợ gây lan man và nhàm chán cho Taka nên Lãi xin dừng //w\\

Quay về fic, khi chưa đọc những dòng nhắn ở cuối bài Lãi đã cảm thấy cái fic này không đơn giản chút nào. Qua từng chi tiết, như ở phần mở đầu, Diệp Tu dù có muốn hay không cũng đã vô tình lạc mất đoàn người - thứ được cho là sự sống duy nhất trong vùng sa mạc rộng lớn, hắn chỉ còn một mình trong cả sa mạc rộng lớn, không biết nên thế nào, cũng không có phương hướng, giống như một cuộc sống khi đến một độ tuổi sẽ khiến con người cảm thấy tương lai mình mơ hồ, mỗi ngày trôi qua không có mục đích.

Đến khi gặp được Hàn xuất hiện và đi song song với mình, tựa như vô tình gặp được một kẻ giống mình, mông lung vô định nhưng vẫn tiến về phía trước. Họ không tiếp cận, không tra hỏi, không gần gũi hay tỏ ra thân thiết với đối phương vì họ cảm thấy sợ: họ sợ người kia là giả, người kia chỉ là tưởng tượng của mình, họ đã cô đơn quá lâu nên khi có người "đồng hành" xuất hiện, họ trở nên nhạy cảm hơn, dè chừng hơn vì họ sợ lại phải một lần nữa cô đơn trở lại. Thế nên thà rằng không trở nên thân thiết, không cần bồi đắp lên một mối quan hệ nào, chỉ cần không lạ không quen mà tiếp tục cùng nhau đi về phía trước như thế này đã là không tệ rồi.

Trên người người kia có rất nhiều câu hỏi, thậm chí họ từng nghi ngờ người kia có thật hay không nhưng dù thế nào lúc này họ đều phải cẩn thận. Cả hai đều muốn làm người đầu tiên nhìn thấu đối phương, sẽ không ai phơi bày bản thân trước cả
Nói đến phần kết, một chi tiết khác Lãi cực kì thích trong fic của Taka chính là định nghĩa về "đích đến" của bạn. Ở đây bạn không quy định rằng đích đến nằm ở phía Đông Tây Nam Bắc hay bất cứ chỗ nào, bạn chỉ đề ra một chữ "đích" mông lung như trong lời nói của cả hai, đọc giả cũng mơ hồ như vậy, không biết bao giờ sẽ thoát ra, cũng không biết bao giờ hành trình này mới kết thúc, cũng có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc.

Trước đây họ đi qua chỉ toàn là sa mạc, nhưng sau này khung cảnh đã dần thay đổi, họ gặp được thuyền, còn bắt được cá, chi tiết này giống như một bước ngoặt mới. Nói thật ra thì sa mạc không có đích đến cuối cùng, nếu nói với ai đó: "Đến điểm tận cùng của sa mạc." thì liệu có biết được là ở đâu không? Ở sa mạc, đích đến có thể ở bất kì đâu, chỉ cần mình cho chỗ đó là điểm cuối, là giới hạn của mình thì chính là đích đến.

Cùng một nguyên lý, nếu nói đến cuộc sống thì chính là: "Tương lai chính là một khoảng không rộng lớn không có chỉ dẫn, "đích đến" của bạn chính là giới hạn của bản thân." Bạn đi xa được hơn người khác hay không nằm ở việc bạn muốn đặt "đích đến" của mình ở chỗ nào. "Đột phá giới hạn để đi xa hơn" có lẽ được dùng trong trường hợp này nhỉ. \=v=/

“Không có bản đồ sao để định hướng, la bàn không hoạt động, không bị đói khát chết, có chuyện cũng là hữu kinh vô hiểm, ít nhất đối với tôi và anh cũng không thể chết được. Giữa vùng sa mạc mênh mông có một một thiên đường chứa đầy vàng bạc châu báu, có mọi báu vật trên đời, chỉ có người đủ tư cách mới đến được thiên đường. Vậy thế nào là đủ tư cách? Đi đến tận cùng?”

Qua thời gian mỗi người họ đều đã ngấm ngầm hiểu được một ít quy luật mà không còn hoảng hốt trước những biến đổi kỳ lạ, nhưng mỗi ngày đối mặt vẫn là một con đường không biết rõ đúng hay sai thật hay giả, nguy hiểm trùng trùng từ ngày này sang ngày khác dù là ai cũng có chút chết lặng. Hàn Văn Thanh nhìn qua Diệp Tu.

“Nếu không thể lùi thì chỉ có thể tiến.”

Diệp Tu cười haha “Lão Hàn anh sẽ không lùi bước.”

“Đúng, cậu cũng vậy.”

“Vậy anh nói chúng ta sẽ đi tiếp bao lâu đây, mỗi ngày ca đều nhìn thấy khuôn mặt như đòi nợ của anh đến phát chán rồi. Còn biết bao mỹ nhân mỹ thực chờ tôi bên ngoài kia, có lẽ Mộc Tranh cũng đã cao lên rồi, không biết về trễ thế này con bé có cho tôi vào nhà không nữa.” Hắn gác tay sau gáy, chân vắt lên đầu gối còn lại, người ngửa đầu dựa vào lưng lạc đà thong dong nhàn nhã nhìn trời, có lẽ trời sập cũng chẳng làm hắn hoảng sợ mảy may.

Ban ngày họ cũng không còn tách nhau đi nữa, có thể nói là cùng nhau đồng hành trên con đường này được nửa năm, cũng không còn lạ lẫm gì với đối phương.

“Đi đến khi chúng ta đến đích.” Một câu trả lời nhạt nhẽo nhưng mang tính triết học sâu sắc.
*Nhìn lên đống chữ* ........... *che mặt* Thật sự Lãi đã luyên thuyên quá nhiều, tuy rằng còn rất nhiều chi tiết Lãi k thể nói rõ hết ở đây, nhưng mà fic của Taka thật sự khiến Lãi kích động lắm đó!!! Huhu *chấm nước mắt* hi vọng bạn không chê mình nhiều lời.

Lần này Taka dùng Niệm làm cảm hứng để viết nhưng cuối cùng có vẻ cũng khó hiểu quá nhỉ.

Đối với Taka điều mà Taka quý nhất ở hai người Hàn Văn Thanh và Diệp Tu chính là chấp niệm kiên trì đến cùng. Không ngừng theo đuổi ước mong mình đặt ra.

Trên con đường dài dằng dặc mà vô định ai cũng cô độc như người lữ hành trên sa mạc, chẳng ai có thể đi cùng nhau tới cùng nhưng giữa sự bao la mà cũng nhỏ hẹp lại có một người có thể dựa vào, hay chỉ đơn giản một ai đó không ngừng nghỉ mà đồng hành. Đi cùng một đường, dù là kẻ địch cũng đáng trân quý huống chi là một ai đó có thể giúp đỡ và thấu hiểu ta.

Sợi dây kết nối giữa hai con người như thế Taka xem là niệm, cũng xem là lãng mạn.

Trong truyện có nhiều chi tiết mang yếu tố hơi trừu tượng, mỗi người đọc có cảm nhận của bản thân là tốt rồi, không có cũng không sao cả.

_Takanashi_
Lời cuối về Niệm của bạn đã thật sự khiến Lãi cảm thấy tính chất của chữ Niệm trong project của mình đã chạm được tới tất cả những người tham gia rồi. Nói thật thì chữ Niệm Lãi dùng cho project mang tính chất mông lung, mơ hồ nhưng lại rất chân thật và lãng mạn, giống như những gì bạn đã viết.

Huhuuhuhuh thui không nói nữa, nói nữa chắc dài hơn cái fic mất, để dành viết cho phần tổng kết vậy. Dù sao Lãi cũng cám ơn Taka rất nhiều về tác phẩm này nhé!!! Rất thú vị và còn cao siêu!! Không tin được đọc fic cũng cần phải nhiều não như thế =))))) thì ra hồi đó học Văn chỉ vì mấy việc như này =)))

Ps: Lãi thật lòng cám ơn Taka rất nhiều!!!! =3=/<3
"Em rớt nước mắt luôn, đây là niềm vui khi thấy idol, Lãi không hiểuuuuuuuuu." -> Trích lời Oomi tại hiện trường sau 5p fic lên sóng :)))

=))))))))))
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
*đọc đi đọc lại* oomi đọc đi đọc lại mấy lần rồi vẫn thấy rất thích, sao nhỉ, lúc đầu oomi thấy cát còn ngỡ là sẽ như trong Nghìn lẻ một đêm thật hay là Alibaba đó, nhưng đọc đến cuối mii đã nhận ra nó không chỉ là một câu chuyện về đi tìm kho báu đơn thuần.

Trong fic đúng là như Taka nói luôn, có nhiều chi tiết trừu tượng thật, cũng có nhiều đoạn oomi thấy rất là có ẩn ý, lúc đọc một lần rất dễ bỏ qua nhưng khi để ý lại thấy nó mang nhiều suy tư thật >o<

Đối với oomi thì oomi thích đoạn này
Hắn nhếch môi, cười khi người nọ quét ánh mắt sắc về phía này hắn kéo miếng vải che mặt xuống, môi đóng mở gửi qua một khẩu hình.

“Anh là thật à?”

Người kia không thèm để ý tới hắn, quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước. Hắn kéo lại tấm khăn quấn lại kín như ban đầu. Làm một chuỗi động tác liên tục nhưng bước chân hai người chưa từng dừng lại.

Ngày thứ 6, không có gì thay đổi.

Ngày thứ 8, trời sao rất đẹp nhưng hắn chẳng nhìn ra được chòm sao nào thân quen cả.

Ngày thứ 9, tên kia đột nhiên đổi hướng.

Ngày thứ 11, ha, lại gặp rồi.

Ngày thứ 12, bão cát
Này là câu đầu tiên Diệp nói với Hàn nhưng lại là một câu hỏi "lạ" như vậy, hỏi người kia có phải thật hay chỉ là một ảo ảnh trên sa mạc, lúc đọc đến phần dưới rồi nghĩ lại oomi lại thấy rùng mình, hóa ra gặp một điều gì đó bình thường ở trên sa mạc lại phải lo sợ nhiều đến thế. oomi đọc mà tự sợ luôn, chắc là oomi cũng thần hồn nát thần tín quá rồi huhu ;v;

Với lại ngày thứ 9, đột nhiên Hàn đổi hướng đi, là không muốn đi cùng hướng nữa hay muốn thử điều gì? Vậy lúc gặp lại là Hàn trở về hay sa mạc muốn họ gặp lại?

Cả lần đầu hai người trò chuyện nữa, cảm thấy sự đấu trí của hai bên vừa căng thẳng vừa chẳng biết làm thế nào, bởi lẽ cả hai đều nghĩ như nhau, cũng đầu óc lắt léo như nhau, chỉ qua vài câu họ đã không còn giả bộ thăm dò nhau mà có một chút chân thật, lại cảm thấy hai người đúng là Hàn Diệp mà mii rất thích luôn!!

Lúc đọc mii cũng thích nhiều đoạn lắm, cả đoạn này nữa, cứ cảm thấy nó hài hước theo một cách nào đó rất thú vị
Câu chuyện nghe như thể “Nghìn lẻ một đêm” còn quái lạ như thế nhưng vẫn luôn có người tin tưởng rồi cứ thế đâm đầu. Cứ vào thời điểm ít bão cát nhất trong năm, khung cảnh những đoàn người cưỡi trên lạc đà, từ từ tiến vào sa mạc cát vàng rồi dần thành những đốm đen nhỏ xíu xếp hàng dài từ cồn cát này đến cồn cát khác, sự đối lập giữa con người bé nhỏ và đất trời mênh mông còn trở thành cảm hứng cho không ít tác phẩm thi ca nhạc họa.

Năm nay cũng vậy, thời điểm ít bão cát nhất trong năm, từ thị trấn ven rìa sa mạc đã có rất nhiều đoàn tìm kiếm kho báu, lạc đà chất đầy vật dụng, đầu quấn khăn, mặc đủ loại trang phục từ Tây sang Đông lục tục tiến vào từ sáng sớm. Hàn Văn Thanh và Diệp Tu cũng vào cùng những đoàn người như thế, nghĩ tới bản thân đã trở thành cảm hứng nghệ thuật Diệp Tu còn cảm thấy rất thú vị.
Cảm giác bản thân trở thành một phần của thứ gì đó to lớn là cảm giác thế nào nhỉ? Có phải rất vi diệu không?

Lúc đọc thiệt ra oomi không có cảm giác cp quá mạnh đâu, không có tag chắc oomi còn nghĩ là đang đọc fic non (thiệt đó nhưng mà theo hướng tích cực nha =V=/) Nhưng mà lúc trò chuyện với chị gái mii lại thấy, à, hóa ra nó cũng không khó thấy như thế. Taka giấu kỹ thật đấy *ôm ôm*

Lần này Taka dùng Niệm làm cảm hứng để viết nhưng cuối cùng có vẻ cũng khó hiểu quá nhỉ.

Đối với Taka điều mà Taka quý nhất ở hai người Hàn Văn Thanh và Diệp Tu chính là chấp niệm kiên trì đến cùng. Không ngừng theo đuổi ước mong mình đặt ra.

Trên con đường dài dằng dặc mà vô định ai cũng cô độc như người lữ hành trên sa mạc, chẳng ai có thể đi cùng nhau tới cùng nhưng giữa sự bao la mà cũng nhỏ hẹp lại có một người có thể dựa vào, hay chỉ đơn giản một ai đó không ngừng nghỉ mà đồng hành. Đi cùng một đường, dù là kẻ địch cũng đáng trân quý huống chi là một ai đó có thể giúp đỡ và thấu hiểu ta.

Sợi dây kết nối giữa hai con người như thế Taka xem là niệm, cũng xem là lãng mạn.

Trong truyện có nhiều chi tiết mang yếu tố hơi trừu tượng, mỗi người đọc có cảm nhận của bản thân là tốt rồi, không có cũng không sao cả.

_Takanashi_
Niệm, cũng là lãng mạn, thật sự, trong fic không có chi tiết nào quá thân mật nhưng cảm giác chỉ có hai người giữa đất trời, tựa vào nhau, thật sự vừa hùng vĩ, vừa lãng mạn, lãi bảo niệm vừa mông lung vừa lãng mạn, oomi đã cảm nhận được một phần rồi, cảm ơn Taka nhiều lắm, đây đúng là fic là oomi rất thích luôn. Taka bảo mỗi người đọc có cảm nhận của bản thân, không có cũng không sao, oomi mới nhận ra, có lẽ đây cũng không phải một fic cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ đọc thôi cũng cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng có lẽ cả mii và các chị đều là phái nghĩ nhiều nhỉ, mỗi người có một cảm nhận riêng nhưng cuối cùng cũng quy về một mối, đúng là liều thuốc làm to đầu thần kỳ mà =v=b Cảm ơn bạn <3

oomi mới không có não tàn như cục lông nào kia đâu, mọi người lầm người ròiiii!! mii rất lý trí nha \ = V = / hí hí hí chờ chờ chờ chờ chờ chờ fic tiếp theo của Taka <3
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#4
Quả không phụ sự mong chờ, setting mà Taka chọn cho fic luôn bảo đảm sự độc, lạ, ngầu.

Thật sự là hai cái lầu trên cmt quá dài, có cái gì nói đc cũng vét sạch ra nói rồi, thôi để mình chọn ra cái mình thích nhất để nói.
Cách bạn viết có tính gợi hình rất mạnh, gần như khi đọc đến đâu cũng làm Ú ngay lập tức bật ra cảnh tượng đó trong đầu, những hình ảnh vừa tĩnh vừa động, hùng vĩ và chân thật vô cùng.
Những cồn cát uốn lượn nằm dưới nắng vàng, không khí nóng bốc lên dưới nhiệt độ cao, những dấu chân của người và lạc đà in lại trên cát, nhanh chóng bị những cơn gió cát của sa mạc cho mờ, bầu trời đêm bất tận, nhìn rõ cả ngân hà và những tinh vân,... những hình ảnh hùng vĩ đó đều được những con chữ của bạn gợi mở cho mình.

Mình là người dễ bị gây ấn tượng bởi các hình ảnh, mình thật sự rất thích chi tiết này của bạn
Ngày ngày tháng tháng, mỗi khi đi ngang nơi nào có dấu vết động vật như rắn, chuột, bọ cạp họ đề bắt lại phơi khô rồi mang theo, càng đi lâu sa mạc càng khiến họ ngỡ ngàng. Bắt đầu có những điều kỳ lạ xuất hiện, thuyền ma rách nát tả tơi giăng buồm lướt vùn vụt như trên biển thật, những con rắn độc ẩn mình dưới cát không khác gì bom nổ chậm, những ảo ảnh liên tục xuất hiện rồi bị một cơn gió thổi tan, sự đói khát dưới cái nóng trở nên khó chịu gấp bội… Tất cả như những con sóng liên tục đè nặng lên thần kinh.
đọc chỗ đó đầu mình bật ra khung cảnh hai người đi dưới trời sao, đi ngang qua một con tàu khổng lồ với những cách buồm rách tả tơi, vải sờn bạc, những cột buồm đã mục nát phủ đầy mạng nhện, rong rêu và dây thừng, phất phơ trong gió, nghiêng mình lặng yên nằm trên cát.
Một kiểu vừa tĩnh vừa động, cái động làm bật lên cái tĩnh.
Giữa sa mạc gặp một cảnh tượng chỉ có thể gặp ở đại dương mênh mông, vừa thú vị vừa huyền bí.

Fic càng phía sau bạn viết càng tốt, càng cuốn. Mình hơi bị thích cái kết của bạn, dường như chuyến đi của họ cũng sẽ kéo dài mãi trong khung cảnh vô tận của sa mạc, chỉ hai người cùng nhau, đi mãi, đi mãi...
Cảm ơn bạn vì một fic vừa hay vừa chất như vầy.
 
Last edited:

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#5
Ôi, rất vui vì các bạn thích Ngươi đi trên sa mạc, thật sự đọc comment của Lãi, oomi và Ú chỉ thích ăn ngủ rất thú vị. Sao nhỉ, lúc viết Taka lấy một phần cảm hứng từ The Alchemist của Paulo Coelho, một bầu không khí mờ sương và huyền ảo, cuối cùng câu chuyện lại trở nên mông lung như thế. Thế nên đôi lúc hẳn đọc không mấy thoải mái nhỉ, lúc đọc comment của các bạn Taka thấy hào hứng lắm, tưởng tượng có những điều không giống nhau nhưng cuối cùng cũng về một đích đến và cả những điều mới mẻ nữa, bạn Ú chỉ thích ăn ngủ viết về con tàu đẹp lắm. Kể cả không có liên tưởng gì Taka cũng rất vui, nếu vậy câu chuyện này sẽ là một câu chuyện tìm đường đến kho báu, phiêu lưu mà.

Taka không biết làm sao để tag các bạn nữa, lúc @ được lúc không với cả haha, tin nhắn của bạn Lãi với bạn Mii thú vị thật, cảm ơn các bạn.

Cũng cảm ơn Event viết lần này, nhờ đó mà Taka và Koba mới có động lực viết nhanh hơn, lúc viết Người đi trên sa mạc xong Taka cảm thấy có vẻ hơi trầm nên quyết định chỉnh lại để Hi vọng là một đóa hoa có vẻ tươi tắn hơn. Mừng cho Event kết thúc tốt đẹp, cảm ơn bạn Lãi và các bạn khác *gửi tim*!
 

Bình luận bằng Facebook