Hoàn [Toàn viên] What we’ve sacrificed only we ourselves know

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
What we've sacrificed only we ourselves know

Tác giả: Syncogon
Nguồn: AO3

Cre hình: Reddit
Editor: Kazuki


Văn án:
Không đủ tốt. Đây là sự thật nghiệt ngã trước mắt bạn.

Cảm giác thất bại, chán nản là mặt trái của Vinh Quang, nhưng yên tâm, không chỉ mình bạn cảm thấy vậy.


Note của tác giả:
Đây là cái nhìn về đáy vực thẳm tăm tối của những tuyển thủ trên con đường đấu tranh lên đỉnh Vinh Quang.
Chức vô địch chỉ có một, đó là sự tuyệt vọng không hồi kết. Nhưng mỗi năm lại là một mùa giải mới, đó là hy vọng không bao giờ lụi tàn.


Vài lời lảm nhảm của editor:
Editor sau khi đọc fic high lên đã dịch lại (orz). Hiện chưa có beta nên có lỗi gì thì mọi người comment rồi mình sửa. Fic không tươi vui, hơi đượm buồn, là một cái nhìn khác về những nhân vật lớn nhỏ trong Toàn Chức.



"The planet is always half light and half dark, and so are we"-Jennifer Lynch.
Tạm dịch: Trái đất luôn có một nửa mặt sáng và một nửa mặt tối giống như chúng ta.
Với những tuyển thủ esport, những gì fan hâm mộ và giới truyền thông nhìn thấy là nửa mặt sáng của họ: những chiến thắng, những giải thưởng, những giây phút vinh quang. Nhưng người ngoài ít ai thấy được nửa mặt tối của họ: mồ hôi nước mắt trong phòng tập, những suy nghĩ cảm xúc sau những trận thua, sự bất lực, Fic là tập hợp những mẩu chuyện nhỏ về mặt tối sau ánh hào quang của những tuyển thủ chuyên nghiệp.
 
Last edited:

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#2
Nửa đêm khi tìm thấy Diệp Thu, cậu đã nằm gục trên bàn. Trên màn hình máy tính là hình bóng bất động của một tài khoản thiện xạ.
Ngô Tuyết Phong cẩn thận đắp chiếc áo khoác màu đỏ lên vai cậu, ước rằng bản thân có thể giúp đỡ nhiều hơn, hỗ trợ cho người thiếu niên còn quá trẻ để nếm trải nỗi đau này, để phải học cách che giấu nó...

Sự thật là gã không còn khả năng tiếp tục. Có nghiền ngẫm, đau khổ cũng chẳng thay đổi được gì.
Đôi tay Ngụy Sâm run lên khi gã đặt tấm thẻ tài khoản Sách Khắc Tát Nhĩ xuống lần cuối, minh chứng cuối cùng cho sự thất bại của gã.


Ngụy Sâm đã ngã xuống từ đỉnh cao, nhưng Lâm Kiệt còn chưa từng đạt được ngưỡng "thần" để ngã xuống.
Có lẽ đây là điều tốt nhất. Người kế vị của anh đã làm được những điều mà anh nằm mơ cũng không dám với tới.


Con người với vẻ mặt tự mãn trong bộ giáp đỏ hết lần này đến lần khác đánh bại anh.
Họ gọi anh là Quyền Hoàng, nhưng khi đối mặt vị Đấu Thần kia thì tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.


“Thực lực chúng ta vẫn chưa đủ,” Dụ Văn Châu nói khẽ.
“Nhưng năm sau sẽ khác.” Hoàng Thiếu Thiên tự hứa với bản thân.


Ai nhìn vào cũng có thể nhận ra rằng hắn là người đang kéo chân cả đội. Đấu pháp đã phong thần hắn, giúp hắn càn quét chiến thắng bây giờ lại cản trở Vi Thảo vượt qua ngưỡng cửa cuối cùng.
Vương Kiệt Hi khóa lại chiếc nón của Ma Thuật Sư và mang chiến đội bay cao, bay xa.
(Dù vậy, hắn vẫn không thể ném đi chiếc chìa khóa.)


Chu Trạch Khải mở miệng như bao người khác. Vậy tại sao không ai có thể nghe thấy cậu?

Trương Giai Lạc có ghim thù Vương Kiệt Hi khi vuột mất chức vô địch lần thứ hai, thứ ba không?
Không, đương nhiên không. Ngay cả khi tuyệt vọng nhất thì người duy nhất hắn trách là bản thân mình. Một mình hắn gánh team, lết lên đỉnh vinh quang nhưng ở bước cuối cùng, mãi mãi là bước cuối cùng đó ...
Tại sao?


Còn tiếp~
 
Last edited:

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#3
“Vì sao chúng ta lại không được chọn? Vì sao chúng ta không thể thắng dù chỉ một giải thưởng nhỏ, không quan trọng? Họ muốn chúng ta làm gì? Chúng ta phải cam chịu số phận làm cái bóng đứng sau bọn họ mãi sao?” Ba năm rồi, đã ba năm mà họ vẫn giậm chân tại chỗ. Chỉ khi người đứng đầu rời bỏ cuộc đua thì mới tới lượt chúng ta thắng sao? Chúng ta sẽ mãi chịu cảnh ngộ như vậy ư?
“Tôi không biết,” Ngô Vũ Sách khẽ đáp, “nhưng chúng ta chỉ có thể tiếp tục cố gắng.”
Lý Hiên hít sâu một hơi. Ba năm lỡ hẹn với giải Hợp tác tốt nhất sao, chẳng phải là vấn đề lớn. Nhưng ít ra Song Quỷ chưa từng tách xa nhau cho dù chỉ một giây.


Những tuyển thủ ra mắt cùng năm với Lưu Tiểu Biệt đều đã lưu danh vào trong lịch sử Vinh Quang, trong khi cậu còn chưa được phong thần. Lưu Tiểu Biệt biết rằng tốc độ tay là ưu điểm duy nhất của cậu, và cậu còn không thể hoàn toàn tận dụng ưu điểm của mình.

Thì ra đây là cảm giác chiến đấu một mình, chiến đấu vì bản thân mình.
Dù cho sự cô đơn đè nặng tâm trí, Tô Mộc Tranh vẫn kiên trì bởi vì cô cần phải trưởng thành, vì Diệp Tu cần cô-


Khi đứng trên sân khấu Ngôi Sao Tụ Hội, cậu thầm nghĩ mình là một tên dối trá chết tiệt. Trâu Viễn biết rằng một nửa số người bầu chọn cho mình có lẽ còn không biết tên cậu.
Trâu Viễn? Người thừa kế (thảm bại) của Trương Giai Lạc?
Cựu đội trưởng đã một mình gánh team vào vòng chung kết hai lần. Làm sao hắn có thể vượt qua cái bóng của Trương Giai Lạc?


Kiều Nhất Phàm tận hưởng cảm giác đứng trên sân khấu của Ngôi Sao Tụ Hội vì cậu biết đây là lần xuất hiện cuối cùng của mình.
Người như cậu cũng có một giấc mơ. Điều này nực cười đến mức nào?


Tôn Tường xem đi xem lại đoạn thu hình vì hắn trước giờ luôn là người giỏi nhất, hắn không thể không trở thành người mạnh nhất vì nếu không thì hắn chẳng là gì cả.

Hắn có thể nỗ lực, có thể cố gắng nhưng hắn vẫn sẽ mãi là tuyển thủ thứ ba của Lam Vũ.
Vì vậy Vu Phong rời đi, nhưng chưa ai từng nói với hắn trách nhiệm thật sự của một đội trưởng là như thế này-


Teamwork là gì? Những kẻ nhặt mót khác sẽ đua nhau chạy tới mục tiêu, lừa gạt bạn, cướp đồ của bạn, đâm sau lưng bạn. Hoặc bạn sẽ làm vậy với bọn họ. Làm nghề này, bạn sẽ không thành công nếu đối xử tốt với người khác.
Teamwork là gì? Là phối hợp những đòn tấn công của bạn với đồng đội, dồn mục tiêu vào vị trí, đảm bảo mọi người đều có góc đứng tốt, canh thời gian thích hợp, che chắn sơ hở của nhau, bảo vệ đồng đội đang chờ cooldown. Là hạ gục những đối thủ mà cậu không bao giờ dám tấn công một mình.
Mạc Phàm theo dõi, chờ đợi, và cố gắng hiểu.


Còn tiếp~
 
Last edited:

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#4
Ai cũng đều đã rời đi và giờ Ngũ Thần hắn cũng bỏ mọi thứ lại, gia nhập một chiến đội khác. Hắn đã góp sức đánh bại nhà cựu vô địch, cựu chiến đội ông lớn, cựu đội tuyển chuyên nghiệp. Nhưng hắn chỉ đóng một vai trò nhỏ bé trong điều kỳ tích này.
Điều đó không đủ, đương nhiên chưa đủ. Nhưng nó là tất cả hắn có thể có được, vì vậy với hắn, nó đã đủ rồi.


Ai cũng rời đi nhưng Gia Thế sẽ không ngã xuống. Khâu Phi không cho phép điều đó.

Đây là một mặt mà Lam Vũ sẽ liều chết để ngăn cản giới truyền thông chứng kiến. Khi chiếc xe buýt lăn bánh, Lư Hãn Văn điên cuồng lau nước mắt nước mũi của mình. Dụ Văn Châu nhẹ nhàng xoa lưng cậu, Hoàng Thiếu Thiên nói liến thoắng bên tai cậu, còn những người khác thì vây xung quanh an ủi. Cậu là em út của đội. Bọn họ sẵn lòng làm tất cả để bảo vệ cậu khỏi áp lực, khỏi búa rìu dư luận nhưng Lư Hãn Văn hiểu cậu phải trưởng thành để có thể chủ động xông pha, mang lại cho bọn họ một mùa hè dành riêng cho Lam Vũ...

Một tuyển thủ dự bị, một người thi đấu luân phiên cho chiến đội tầm trung trở xuống. Đó là tất cả những gì hắn còn có thể làm bây giờ.
Hắn không cam lòng nhưng hắn cũng không thể làm gì khác. Đã từng có lúc hắn có thể đánh bại sáu tân binh trong năm phút nhưng giờ lại là toàn bộ thời gian hắn có thể thi đấu trước khi vết thương cũ tái phát.
Diệp Tu dành cho hắn một nụ cười đượm buồn sau trận đấu. Tôn Triết Bình biết hắn đã có thể thắng trận đó, có thể chặt đứt chuỗi chiến thắng liên hoàn đó. Hắn chỉ thiếu một chút, nếu như, chỉ là nếu như ...


Tin tưởng đồng đội là gốc rễ của niềm tin chiến thắng. Nhìn nhận lại thì việc Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng đến Gia Thế giống như trò đùa trong một vở bi kịch. Tuy vậy, hắn không bao giờ hối hận quyết định năm đó vì nó đã dạy cho hắn rất nhiều thứ để bây giờ Tiêu Thời Khâm có để mang Lôi Đình vươn đến một tầm cao mới.
Vậy vì sao hắn vẫn không thể đánh bại đối thủ cũ, cũng là người khiến hắn dừng bước mùa giải trước. Vì sao hắn lại bị mắc kẹt ở đây, không thể lên tiếng, bất lực, bị cô lập khỏi đồng đội trong khi họ đang sụp đổ với sự vắng mặt của hắn?
Mọi người nói với hắn “Tiếp tục cố gắng” và hắn đã muốn rơi lệ, nhưng Tiêu Thời Khâm còn có thể làm gì khác?


“Anh muốn biết bí mật của tui?”
Phương Duệ đáp: “Nếu anh đùa cợt mọi thứ thì bọn họ sẽ không bao giờ biết được điều gì có thể khiến anh buồn bực, tức giận.”
(Đương nhiên sự nghiệp của tui đang đi đúng hướng. Anh có biết thoát khỏi hàng ngũ tuyển thủ Ngôi Sao khó khăn cỡ nào không? Năm nào cũng lọt vào, anh không nghĩ là việc thoát top 24 năm nay là một thành tích sao?)


Còn tiếp~
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#5
Thứ hạng của Ngôi Sao Tụ Hội đã được chốt lại. Vậy là truyền thừa của Hoàng Phong đã chấm dứt trong tay mình, Điền Sâm chế giễu bản thân.

Cậu tự hỏi đây là toàn bộ những gì cậu có thể đóng góp ư? Họp bàn chiến thuật? Ngồi ấm ghế dự bị trong trận đấu? Thỉnh thoảng hỗ trợ đồng đội với vấn đề liên quan tới toán học?
Cậu khao khát một vai trò quan trọng hơn nhưng ông trời không ban cho cậu tốc độ tay cùng kỹ thuật của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Cho nên La Tập chỉ có thể ngồi theo dõi và ăn mừng những chiến thắng mà cậu cảm thấy chẳng thuộc về mình.

Cậu đã nghe bao nhiêu lời chỉ trích trước khi cậu bắt đầu xem mình là điểm yếu của Hưng Hân thay vì mục sư của chiến đội?
Họ nói không sai. Đồng đội cố an ủi nhưng An Văn Dật là người lý trí. Cậu biết trình độ mình kém nhất đội, ít nhất La Tập còn có thể hoàn thành tốt vai trò của cậu ta.
Cậu luyện tập ngày đêm, tiếp thu chỉ dạy của đội trưởng như một miếng bọt biển hút nước. Trong thời gian nghỉ ngơi, cậu, vẫn tiếp tục khổ luyện. Họ không thể đuổi cậu đi.
(Họ có quyền đuổi cậu, nhưng làm ơn, làm ơn đừng-)

Dùng chiêu Liều Mình 1 Hit dễ hơn nhiều, Dương Thông nghĩ, khi gánh nặng đội trưởng không đè lên vai hắn.

Cao Anh Kiệt vẫn còn lần lữa chưa rời phòng thi đấu sau khi Mộc Ân ngã xuống. Đó chỉ là một trận đấu, một trận không thể nói lên điều gì. Cậu cũng vô cùng tự hào khi thấy bạn thân tiến bộ vượt bậc.
Nhưng bảo cậu không sợ là nói dối. Tài năng là gì? Thần đồng là gì? Vì sao những thứ đó lại quan trọng đến vậy? Vi Thảo liệu có sai lầm khi lựa chọn cậu không?

Đường Nhu lại ngã xuống, đối thủ lại đúng cái người đã từng hết lần này tới lần khác đánh ngã mình. Đã hai năm trôi qua, cô hiểu mình cũng đã tiến bộ rất nhiều nhưng Đường Nhu cảm thấy vẫn chưa đủ, không bao giờ đủ. Cô nhớ tới câu nói ngày đó của Diệp Tu, “chờ thêm một trăm năm nữa đi”. Lúc đó Trần Quả tức điên lên, nhưng anh ta có nói sai không?
Nhưng cho dù có mất một trăm năm, cô cũng chấp nhận. Cây chổi trong tay ma thuật sư đánh ngã cô, nhưng Hàn Yên Nhu nắm chặt chiến mâu rồi lại đứng dậy.

“Không được. Đội hình ra sân phải có cô, Lý Hoa, Thư Khả Di Thư Khả Hân. Mọi trận đấu đều phải như vậy, không có ngoại lệ. Các cô chưa thắng trận chỉ vì chưa đủ cố gắng.”
Yên Vũ đang dần biến chất, dần gục ngã, và Sở Vân Tú hoàn toàn không có khả năng thay đổi được gì. Cô có thể ra ngoài uống cà phê cùng bạn bè, về nhà xem phim truyền hình, nhưng gánh nặng vô hình ấy vẫn đè trĩu vai cô. Một gánh nặng rất khác và cũng nặng nề hơn những nam tuyển thủ khác. Nhưng có ai quan tâm chứ?
Cô ước gì mình chỉ là một đội viên bình thường nhưng như vậy sẽ chỉ chứng minh cho câu nói con gái không phù hợp làm tuyển thủ của người ngoài...

Hai năm sáu tháng trước, Lâm Kính Ngôn bị hậu bối đánh bại, làm nhục.
Nhưng anh vẫn kiên trì sau cú điện thoại ấy, anh vẫn tiếp tục đứng trên sân đấu này. Hai năm sau, khi đã già thêm hai tuổi, anh đã dùng mưu mẹo và kỹ thuật tích lũy qua mười năm thi đấu để hạ gục cậu hậu bối đó.
Nhưng một trận đấu, một màn trình diễn không thể ngăn được dòng chảy thời gian.
Bây giờ, xung quanh anh, đồng đội đều thể hiện quyết tâm đánh tiếp, không bỏ cuộc sau trận thua cuối cùng của mùa giải này. Nhưng còn anh, anh chỉ có thể cúi đầu mỉm cười, nói lời từ biệt.

“Tôi có thể chơi tiếp mười năm cũng không chán.” Diệp Tu nói, nhưng không chán không có nghĩa sẽ không mệt mỏi. Ngay cả vị đại thần này cũng có giới hạn tinh lực.
Trong hắn, ngọn lửa Vinh Quang bùng cháy lần cuối trong 6.5 giây huy hoàng rực rỡ. Và rồi còn sót lại cũng chỉ là những làn khói dần tan vào không trung.

~Hết~
 

Bình luận bằng Facebook