Hoàn [CMSN Lâm Kính Ngôn 2020] [Lâm Kính Ngôn] Lâm Kính Ngôn không phải sổ tay của đồng đội

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1
Lâm Kính Ngôn không phải sổ tay của đồng đội

Tác giả: Khiêm Hòa
Cùng hệ liệt với Dụ Văn Châu không phải đội trưởng trên danh nghĩa của đội tuyển Trung Quốc, Vương Kiệt Hi Không Phải Bậc Cha Chú Của Đội Viên, Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam VũChu Trạch Khải không chỉ đẹp trai vừa thôi đâu
Edit: Thưởng Nguyệt
Beta: @Trời Sao
Sản phẩm thuộc project chúc mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 2020 - The best is yet to come!


Cre: xuexiamao

Lâm Kính Ngôn cảm thấy mình trời sinh mệnh vất vả, thời đi học vì dễ tính mà không ít lần làm bài tập giùm người khác, trên lớp thường sẽ có bạn học tâm sự chuyện tình cảm với hắn, cả chuyện bị nam sinh cùng lớp lôi kéo đi WC cùng cũng có tỉ lệ gặp lớn hơn người khác nhiều.

Quá tốt tính nhìn từ một số phía cũng không phải chuyện tốt, nhưng sau đó Lâm Kính Ngôn vẫn cứ hay quan tâm chuyện không phải của mình, trước khi tan học về nhà vẫn nhét tờ giấy cho bạn học có tính hay quên để nhắc hắn hôm sau nhớ mang sách tham khảo, hoặc lại im lặng ngồi nghe người anh em thất tình khóc lóc nức nở tố cáo người mình yêu.

Sau khi tham gia giới thể thao điện tử, làm đội trưởng một cái chiến đội, chuyện hắn bận tâm đến lại càng nhiều, từ sắp xếp lịch trình thi đấu chuyên nghiệp đến vào game cướp boss, từ thay đổi nhân sự chiến đội cho đến chuẩn bị thuốc cho đồng đội bị bệnh, Lâm Kính Ngôn tự khiến mình bận rộn đến xoay vòng vòng. Bận bịu quá lâu khó tránh có chút mệt mỏi, mà loại cảm giác mệt mỏi này sau khi Phương Duệ gia nhập liền dâng cao đến đỉnh điểm.

Ngày đầu tiên, Phương Duệ kéo theo một cái va li to đùng bước vào cửa lớn câu lạc bộ Hô Khiếu.

"Chào mừng tới Hô Khiếu, sau này có chuyện gì cũng có thể đến tìm anh." Lâm Kính Ngôn tươi cười nắm lấy tay Phương Duệ, cố gắng khiến mình trông có vẻ hòa ái dễ gần một chút. Đội trưởng mà, luôn muốn cho các đội viên cảm giác ấm áp như ở nhà, cùng nhau tạo nên tương lai tươi sáng cho cả chiến đội.

Phương Duệ có vẻ như đã quen với cảnh này, lập tức bá vai bá cổ hắn mà nói không vấn đề a đội trưởng. Một thời gian sau khi đã thật sự quen thân, Phương Duệ vui mừng nhận ra Lâm Kính Ngôn đúng thật sự là một người tốt bụng.

"Lão Lâm, lấy giùm em đôi giày với, đôi màu xanh lam ấy."

Phương Duệ ôm gối trên giường cuộn tròn một cục, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên mặt hắn một vạt màu xanh. Lâm Kính Ngôn vừa vào cửa liền phải bật đèn lên: "Sau này buổi đêm chơi điện thoại phải nhớ bật đèn, chú ý bảo vệ hai mắt."

Phương Duệ kêu hừ hừ hai tiếng, chui vào trong chăn như chui vào tổ. Lâm Kính Ngôn thở dài ra ban công lấy giày vào: "Sao em không tự mình lấy?"

"Em lười."

Lâm Kính Ngôn tính nói "Lười chết luôn đi" lại gắng nhịn.

"Lão Lâm a." Phương Duệ trở tay thay đổi tư thế cầm máy, "Anh lườm em nhìn hung hăng quá đấy."

"Vậy sao?" Lâm Kính Ngôn xách giày vào nhà bỏ dưới gầm giường Phương Duệ, "Thế để anh lườm thêm cái nữa."

Phương Duệ vừa cười vừa bắt đầu ho sù sụ, kết quả điện thoại rơi bộp lên mặt, thế là hắn vừa ho vừa ôm mặt kêu oai oái. Lâm Kính Ngôn bực bội đi tới nhấc phích nước: "Em cả một buổi trưa không uống nước?!"

Phương Duệ thành khẩn nói: "Em lười."

Lâm Kính Ngôn trực tiếp ném cho Phương Duệ ánh nhìn khinh thường, rồi nói tiếp: "Lười chết em luôn đi. Có phải em cũng không thấy tờ giấy nhắc em uống thuốc anh để trên bàn?"

"Anh lại viết giấy cho em?" Phương Duệ giãy giụa bò lại phía bàn, "Từ khi em vào đội, anh viết cho em mấy tờ note giọng điệu như ma ma em nhiều đến mức phủ được hai vòng cái câu lạc bộ này rồi!"

Lâm Kính Ngôn rót nước: "Không đến mức đó chứ..."

"Không đến thì cũng sắp đến rồi!" Phương Duệ kéo ngăn kéo mở ra cái rầm, bên trong là vô số tờ giấy to nhỏ không đều chất liệu không giống nhau sắp thành chồng, mấy tấm trên cùng còn theo động tác của hắn bay ra ngoài.

"Em không vứt đi sao?"

"Dĩ nhiên không." Phương Duệ cuối cùng cũng chịu bước xuống giường, ngồi xổm dưới đất nhặt lên mấy tờ giấy vừa rơi ra, "Em định tích góp đến khi giải nghệ, sau đó đóng gói toàn bộ đống này đưa cho anh, để xem anh có xúc động đến rơi lệ muốn giữ em ở lại hay không."

Lâm Kính Ngôn cảm thấy mình còn lườm cậu ta nữa tròng mắt sẽ bay ra sau đầu. "Uống thuốc đi." Hắn đưa cốc nước đặt vào tay Phương Duệ, "Cố gắng mau chóng khỏi bệnh, còn phải huấn luyện."

Lâm Kính Ngôn phát hiện số mình luôn gắn với mấy tên trẻ trâu, hơn nữa còn toàn phải nhẫn nhịn —— tỷ như với một Phương Duệ luôn quá náo động, hay là một Trương Giai Lạc quá nhiệt tình. Nhìn lại quá khứ, mình quả thật vì mấy người này mà mệt tâm.

Ngoài ra, Đường Hạo chắc chắn là đỉnh cao của trẻ trâu. Đối với loại thanh niên thường cho mình là đệ nhất thiên hạ này, Lâm Kính Ngôn trước giờ vẫn luôn hết sức tránh né. Nhưng ông trời không hiểu lòng người, lúc Ngôi Sao Tụ Hội kết thúc Lâm Kính Ngôn đi tới máy bán hàng tự động mua đồ uống, chợt phát hiện có một người cao cao đứng trước máy nửa buổi chính là Đường Hạo.

Lâm Kính Ngôn cảm thấy xấu hổ đến từng chân lông gốc tóc, đặc biệt là khi hắn thấy Đường Hạo nện nắm đấm lên máy bán hàng. Nhưng hắn lại không thể xoay người rời đi, bởi vì Đường Hạo đã nhìn thấy hắn.

Đường Hạo thở phì phì đem tờ mười đồng bị máy phun ra không biết bao nhiêu lần nhét trở lại vào túi quần, quay sang nói: "Anh tới đi."

"Tiền nhăn quá máy sẽ không nhận." Lâm Kính Ngôn nói xong mua một lượt mười mấy chai nước, sau đó đưa Đường Hạo một chai.

Đường Hạo không nhận, há hốc nhìn Lâm Kính Ngôn: "Anh uống nhiều thế không sợ bị tiểu đường?"

"..." Tay của Lâm Kính Ngôn cứng đờ giữa không trung, "Mua cho đồng đội."

"Ồ..." Đường Hạo nhìn hắn, không hiểu sao lại trầm mặc. Đến lúc Lâm Kính Ngôn vừa định thu tay về, Đường Hạo đột nhiên cầm lấy chai nước, nhét một tờ mười đồng nhăn nhúm vào tay hắn.

Đường Hạo nói: "Không cần trả lại tiền thừa."

Lâm Kính Ngôn mang theo một túi lớn đựng đồ uống, hết nói mà nhìn bóng lưng Đường Hạo đang thở hổn hển. Hắn nghĩ, trẻ trâu thích lên mặt, ai.

Lâm Kính Ngôn cảm thấy có một người vô cùng thú vị là Trương Tân Kiệt. Vị đội phó này của Bá Đồ trước nay là người luôn cẩn trọng tỉ mỉ, tên trẻ trâu Trương Giai Lạc thấy có trò thử thách liền lôi kéo Lâm Kính Ngôn đi kể cho hắn chuyện cười. Ai cũng biết lúc huấn luyện cần tập trung cao độ không được nói chuyện phiếm, lúc ăn cơm thì Trương Tân Kiệt lại im lặng không nói một lời, đêm thì ngủ sớm, có thể nói gió mặc gió, mưa mặc mưa. Vì thế Trương Giai Lạc chọn lúc Trương Tân Kiệt rửa mặt để đi quấy rối hắn.

Trương Giai Lạc ngậm bàn chải đánh răng chờ Trương Tân Kiệt lau chùi bồn nước, Lâm Kính Ngôn đứng đánh răng một bên hóng chuyện.

"Đội phó, tui kể cậu nghe chuyện cười nha!"

Trương Tân Kiệt im lặng cầm ly đánh răng lấy nước, Trương Giai Lạc xem như hắn ngầm đồng ý, súc miệng hắng giọng một tiếng liền bắt đầu nói: "Cực kỳ lâu trước đây..."

Trương Tân Kiệt hỏi: "Rất lâu là bao lâu?"

"... Ba ngày trước."

Trương Tân Kiệt nhíu mày: "Ba ngày không phải rất lâu."

"Này chỉ là chuyện cười..." Trương Giai Lạc đỡ trán, "Ba ngày trước là tết Trung thu, lão Lâm đi ra ngoài ngắm trăng. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói: 'A, trăng rằm tháng này thật là đẹp!"

Lâm Kính Ngôn phun hết bọt kem đánh răng ra ngoài.

"Lúc này Hàn đội đi tới, hắn nói: 'Muốn ngắm trăng thì phải trả tiền, một buổi tối mười sáu đồng.' Lão Lâm thấy rất khó hiểu, bèn hỏi: 'Vì sao lại là mười sáu đồng?' "

Trương Giai Lạc cố ý dừng lại một chút, Trương Tân Kiệt vừa cau mày vừa khẽ lẩm bẩm gì đó, đến vòi nước cũng quên đóng. Lâm Kính Ngôn tuyệt vọng nhận ra Trương Tân Kiệt thật sự đang suy nghĩ đáp án.

Trương Giai Lạc vỗ đùi: "Lão Hàn trả lời: 'Bởi vì trăng tròn mười lăm tiền tròn mười sáu a!' Ha ha ha ha!"
Đây là một câu chơi chữ, ngày xưa có câu "15 nguyệt 16 nguyệt", ý bảo trăng ngày 16 mới thật sự tròn, mà chữ "viên" (tròn) lại đồng âm với "nguyên" (đồng tiền), vậy nên mới có câu chơi chữ của Trương Giai Lạc.

Ừ thì cũng chẳng có gì mấy, thôi mọi người cứ cười cho Lạc vui...

Lâm Kính Ngôn khổ sở che mặt, xuyên qua khe hở thấy được vẻ mặt đầy đặc sắc của Trương Tân Kiệt —— dĩ nhiên không phải vì trò đùa của Trương Giai Lạc, mà là bởi vì hắn không cẩn thận nhầm sữa rửa mặt thành kem đánh răng đem bôi lên bàn chải. Xong xuôi Trương Tân Kiệt mới nói với bọn họ, đánh răng rửa mặt cũng cần phải tập trung, một khi bị cắt ngang hoặc phân tâm sẽ dễ xảy ra sai sót, sau này có rảnh rỗi cũng đừng đi quấy rầy hắn.

Từ đó Trương Giai Lạc đối với việc làm Trương Tân Kiệt phạm sai lầm càng thêm hăng hái, nhưng đó là chuyện của sau này.

Lâm Kính Ngôn thừa nhận mình là một người hay hoài niệm, dù cho cố gắng hướng về tương lai như thế nào, cũng luôn không khỏi nhớ về quãng thời gian trong quá khứ, nhớ về tấm thẻ tài khoản cũ, về những người đồng đội cũ. Giữa lúc hoảng hốt, trong mắt hắn lại hiện lên những tháng ngày xưa không thể quay về.

Tuy vậy, lúc này việc hắn cần làm chính là buông bỏ hoài niệm, không ngừng tiến về phía trước, chấp nhận đánh đổi, đồng thời dõi theo người hợp tác với hắn ngày trước từng bước gây dựng tương lai của chính mình.

Cái ngày hắn rời khỏi Hô Khiếu vốn không hề dễ dàng, nhưng cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của hắn.

Lâm Kính Ngôn bảo: "Không cần tiễn."

Phương Duệ cũng chỉ nói "Ừ."

Sau đó Lâm Kính Ngôn bước xuống lầu, Phương Duệ đứng ở cửa ký túc xá, nhìn người đội trưởng của hắn trong một đêm xóa đi vết tích bảy năm sống ở đây. Dĩ nhiên hắn không thể xóa đi toàn bộ, đống giấy nhắc nhở của hắn vẫn yên tĩnh nằm trong góc tủ, trong thùng rác còn có hạt táo hồi sáng hắn ném vào.

Lâm Kính Ngôn xuống đến tầng cuối cùng, bên cạnh hắn là một cây đại thụ vô cùng tươi tốt, tán lá xanh thẫm sum suê. Lâm Kính Ngôn không còn nhớ rõ mấy năm trước khi cái cây này còn là một mầm non, thế nhưng hắn lại như trông thấy chính mình ngày mới vào câu lạc bộ, hào hứng đứng ở đây chụp hình, còn có đồng đội lén lút giơ tay chữ V sau đầu hắn.

Lâm Kính Ngôn ngước nhìn lên, Phương Duệ đang đứng trên ban công ký túc xá, tay cầm cái sào treo quần áo. Trên cột treo đồ trống không, không có đồng phục Hô Khiếu vừa giặt sạch, cũng không có tất chân tích góp lại mấy chục đôi. Phương Duệ đứng trên ban công, nơi ánh nắng chói chang chiếu trên đỉnh đầu, Lâm Kính Ngôn đứng trong bóng râm xanh sẫm, dưới chân là từng viên gạch thuộc về Hô Khiếu.

Đệ nhất lưu manh phất phất tay, cong khóe môi nhìn đồng đội đạo tặc giơ khúc sào lên vẫy vẫy.

Lâm Kính Ngôn vô cùng cảm kích chuyện mình được gia nhập Bá Đồ. Quá trình truy cầu quán quân tuy mệt, nhưng nhìn những đại thần bên cạnh mình, hắn lại không ngại dốc hết sức cố gắng. Lâu dần, hắn cũng có thể đạt đến đỉnh cao trước đây vốn không dám mơ ước. Nhìn từ góc độ này, hắn thực sự cảm thấy mình may mắn.

Vốn là đệ nhất lưu manh, vị đội trưởng chiến đội ngày trước dần dần thay đổi chính mình, mang theo tâm tình phức tạp mà rời khỏi nơi khán đài Hô Khiếu rực rỡ cờ bay, bước chân vào khán đài Bá Đồ ngập tràn tiếng hò reo cổ vũ.

Có Trương Giai Lạc bên cạnh, thích nghi vào bất kì đâu đều không phải việc khó. Huống hồ tất cả đều là tuyển thủ kì cựu, kinh nghiệm gốc rễ ai cũng có, cũng không mất quá lâu để thân thiết với nhau, nhanh chóng cùng nhau xây dựng chiến tuyến, một lòng ra sức vì ngôi vị tổng quán quân. Chỉ một thời gian sau, Trương Giai Lạc đứng kề vai với Hàn Văn Thanh không còn phải nhận cái nhìn chằm chằm khiến người rét lạnh của vị đội trưởng Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn cũng quen với cách nói chuyện của Trương Tân Kiệt, thi thoảng còn có thể tán gẫu đôi lời. Những lúc Trương Giai Lạc trêu chọc Hàn Văn Thanh và Tống Kỳ Anh là hai cha con, Bạch Ngôn Phi cùng Lâm Kính Ngôn sẽ cười cười phụ họa vài câu, Tống Kỳ Anh đứng một bên sẽ lúng túng lắc đầu.

Điều khiến Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ nhất chính là, Trương Giai Lạc cũng phát hiện vị cựu đội trưởng Hô Khiếu này là người tốt.

"Lão Lâm."

"Có chuyện gì sao?" Lâm Kính Ngôn nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai, ngón tay lướt cực nhanh trên bàn phím, hiệu ứng game lóa mắt trên màn hình phản chiếu trên kính hắn.

"Đến phòng tui nhanh nhanh nhanh."

"Cậu đang ở đâu?"

"Phòng tui a. Lão Lâm nhanh lên, có việc gấp." Ngữ khí của Trương Giai Lạc có chút gấp gáp, xung quanh còn có tiếng nhạc ồn ào. Lâm Kính Ngôn do dự một chút, vẫn quyết định dừng game chạy qua phòng đồng đội.

Phòng của Trương Giai Lạc vô cùng yên bình, hoàn toàn không có cảnh tượng tan hoang trong tưởng tượng của Lâm Kính Ngôn. Trương Giai Lạc dang tay dang chân hình chữ "đại" (大) nằm trên giường, laptop bên cạnh truyền tới tiếng nhạc rock and roll inh ỏi.

Lâm Kính Ngôn xoa xoa huyệt Thái dương: "Sao vậy?"

Trương Giai Lạc lật qua lật lại như bánh rán, mặt vùi vào trong gối: "Lấy hộ tui cái tai nghe, trong ngăn kéo thứ hai từ trên xuống."

Lâm Kính Ngôn, lương hàng năm cao đều, tướng mạo nhã nhặn lịch sự, tính cách thư sinh nho nhã, giờ phút này vô cùng muốn đánh người.

Lâm Kính Ngôn nói: "Chậc, không khác gì Phương Duệ."

"Gì cơ?" Trương Giai Lạc xoay một vòng, chỉ vào tờ giấy nhắn gắn ở đầu giường, "Trương Tân Kiệt buồn ngủ nên bắt tui đeo tai nghe, lúc đó trong tay đang có điện thoại, thuận tiện gọi cho anh."

"... Đây là điện thoại tư nhân, không phải tổng đài phục vụ."

Lâm Kính Ngôn lấy ra dây tai nghe rối thành một cục, bắt đầu nghĩ đến tác hại của thói quen hay giúp đỡ người khác của mình. Giây phút bước ra ngoài hành lang, đóng lại cửa phòng Trương Giai Lạc, hắn đột nhiên có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Vẫn cứ quen nhiều chuyện. Lâm Kính Ngôn vừa tự kiểm điểm vừa đi ra ngoài, đôi dép đạp trên đất vang lên tiếng bộp bộp.

Lâm Kính Ngôn có chút sợ phải tạm biệt. Rời khỏi là chuyện không thể trốn tránh, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều sẽ phải đối mặt với việc giải nghệ, sau đó bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cùng người khác nói ra câu hẹn gặp lại vẫn rất khó, trong lòng chắc chắn vô cùng khổ sở, bên ngoài vẫn phải tỏ ra ung dung.

Suy đi tính lại, Lâm Kính Ngôn quyết định sẽ rời đi đột ngột, chọn một buổi chiều ánh nắng đổ về tây, gửi cho mỗi người Bá Đồ một tờ giấy nhắn, sau cùng mang theo va-li rời khỏi cửa lớn câu lạc bộ.

Lần này là thật sự rời đi. Bảy năm Đường Tam Đả, hai năm Lãnh Ám Lôi.

Vinh Quang năm thứ mười.

Hoàng hôn ảm đạm, phố chưa lên đèn, trước cửa câu lạc bộ vô cùng yên tĩnh, lác đác vài người đi đường cùng xe cộ thoáng qua. Bánh xe vali vấp phải hòn đá, viên đá nhỏ màu xám cạch một tiếng bay ra xa. Lâm Kính Ngôn đẩy đẩy kính mắt, chậm rãi cất bước.

Đi được mấy chục mét, đèn đường trên đầu hắn chợt lóe rồi sáng lên. Trong phút chốc, hai bên đường rực lên những ngọn đèn vàng, ánh sáng ấm áp nối liền nhau đi về một nơi xa xôi chẳng thể trông thấy. Như vạn tinh hà rực rỡ giữa vũ trụ mênh mông, như ngàn đốm sáng lung linh giữa biển khơi mịt mờ.

Trời đã tối, Lâm Kính Ngôn bước đi, ánh đèn soi sáng mặt đường.

-END-
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#2
Lâm Kính Ngôn trực tiếp ném cho Phương Duệ ánh nhìn khinh thường, rồi nói tiếp: "Lười chết em luôn đi. Có phải em cũng không thấy tờ giấy nhắc em uống thuốc anh để trên bàn?"

"Anh lại viết giấy cho em?" Phương Duệ giãy giụa bò lại phía bàn, "Từ khi em vào đội, anh viết cho em mấy tờ note giọng điệu như ma ma em nhiều đến mức phủ được hai vòng cái câu lạc bộ này rồi!"

Lâm Kính Ngôn rót nước: "Không đến mức đó chứ..."

"Không đến thì cũng sắp đến rồi!" Phương Duệ kéo ngăn kéo mở ra cái rầm, bên trong là vô số tờ giấy to nhỏ không đều chất liệu không giống nhau sắp thành chồng, mấy tấm trên cùng còn theo động tác của hắn bay ra ngoài.

"Em không vứt đi sao?"

"Dĩ nhiên không." Phương Duệ cuối cùng cũng chịu bước xuống giường, ngồi xổm dưới đất nhặt lên mấy tờ giấy vừa rơi ra, "Em định tích góp đến khi giải nghệ, sau đó đóng gói toàn bộ đống này đưa cho anh, để xem anh có xúc động đến rơi lệ muốn giữ em ở lại hay không."
Lúc đầu còn xúc động thiệt, tình anh em nồng thắm sâu sắc, ai ngờ ông Duệ ông quất cho một câu đầy chân thành thế này thì đỡ thế đíu nào được :)))

Lâm Kính Ngôn có chút sợ phải tạm biệt. Rời khỏi là chuyện không thể trốn tránh, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều sẽ phải đối mặt với việc giải nghệ, sau đó bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cùng người khác nói ra câu hẹn gặp lại vẫn rất khó, trong lòng chắc chắn vô cùng khổ sở, bên ngoài vẫn phải tỏ ra ung dung.

Suy đi tính lại, Lâm Kính Ngôn quyết định sẽ rời đi đột ngột, chọn một buổi chiều ánh nắng đổ về tây, gửi cho mỗi người Bá Đồ một tờ giấy nhắn, sau cùng mang theo va-li rời khỏi cửa lớn câu lạc bộ.

Lần này là thật sự rời đi. Bảy năm Đường Tam Đả, hai năm Lãnh Ám Lôi.

Vinh Quang năm thứ mười.

Hoàng hôn ảm đạm, phố chưa lên đèn, trước cửa câu lạc bộ vô cùng yên tĩnh, lác đác vài người đi đường cùng xe cộ thoáng qua. Bánh xe vali vấp phải hòn đá, viên đá nhỏ màu xám cạch một tiếng bay ra xa. Lâm Kính Ngôn đẩy đẩy kính mắt, chậm rãi cất bước.

Đi được mấy chục mét, đèn đường trên đầu hắn chợt lóe rồi sáng lên. Trong phút chốc, hai bên đường rực lên những ngọn đèn vàng, ánh sáng ấm áp nối liền nhau đi về một nơi xa xôi chẳng thể trông thấy. Như vạn tinh hà rực rỡ giữa vũ trụ mênh mông, như ngàn đốm sáng lung linh giữa biển khơi mịt mờ.

Trời đã tối, Lâm Kính Ngôn bước đi, ánh đèn soi sáng mặt đường.
Bước đi trên con đường mới rồi, có thật nhiều điều tốt đẹp đang chờ trước mắt, nên chúc anh thật nhiều may mắn nhé, Lâm Kính Ngôn.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Rõ ràng bên trên còn rất hài hước, rất tươi vui, nhưng tại sao đoạn cuối lại buồn thế này?
 

Bình luận bằng Facebook