Hoàn [CMSN Lâm Kính Ngôn 2020] [Lâm Phương] Chầm chậm mà về

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1
[Lâm Phương] Chầm chậm mà về
Tác giả: (chờ bổ sung)
Thể loại: hướng nguyên, ngọt.
Edit: Thưởng Nguyệt
Beta: @Trời Sao
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 2020 - The best is yet to come!

---------------------------------------------

01.

Mùa hè năm nay đến sớm hơn hẳn mọi năm, lúc Lâm Kính Ngôn mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì sắc trời đã sáng, hắn đưa điện thoại lên nhìn, mới hơn bảy giờ, hắn thở dài, trùm vào người cái áo phông rồi bước ra.

Sau khi giải nghệ, hắn quay về sống trong căn nhà mua trước đây ở thành phố N, mở một cái shop Taobao, lúc nào buồn chán không có gì làm thì chơi Vinh Quang. Hắn cảm thấy mình đã quen với việc ở lì trong nhà, trạch suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng học được cách nấu ăn, khi nào có hứng còn nấu được một canh ba món, mặc dù thức ăn hắn làm đôi khi sẽ bị Phương Duệ chê bai.

Trong phòng khách vẫn còn vài tờ báo từ mấy ngày trước cùng với một quyển báo Thể Thao Điện Tử của tháng này, trên đó là một tấm ảnh phóng to của Phương Duệ. Mấy cụm từ "truyền kỳ", "phong thần" chiếm phần lớn mặt giấy, chen giữa đủ loại chữ sặc sỡ sắc màu là gương mặt của Phương Duệ đang cười bình thản.

Mùa hè này, cậu tuyên bố giải nghệ. Từng cầm trong tay mấy cái quán quân, còn chuyển nghề mấy lần, fan của cậu trên mạng nghe tin này khóc lóc ầm ĩ, dù không cam lòng nhưng vẫn chúc cậu may mắn.

Phương Duệ đã sống cùng Lâm Kính Ngôn suốt mấy năm, hồi trước thi thoảng cậu lại đến nhà hắn làm ổ mấy ngày, cậu gọi việc này là "ở chung", Lâm Kính Ngôn thì bảo "tu hú chiếm tổ chim khách".

Chuyện giải nghệ Phương Duệ không nói với Lâm Kính Ngôn, nhưng cả hai đều không phải không biết. Lâm Kính Ngôn cũng chỉ có thể cho cậu một chỗ dựa mà thôi, tựa như rất nhiều lần hắn im lặng đứng sau lưng Phương Duệ, chờ cậu quay lại thì nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Y như mẹ hiền vậy, Phương Duệ nói.

Thật không, Lâm Kính Ngôn cười hỏi lại.

Anh cười thế này không đúng a lão Lâm! Đen cả mặt rồi, chú ý hình tượng tí đi! Phương Duệ xù lông.

Hưng Hân năm nay dừng lại ở vòng bán kết, nhưng tin Phương Duệ giải nghệ đến khi kết thúc mùa giải mới công bố. Ngày đó họp báo xong, cậu liền gọi điện cho Lâm Kính Ngôn.

"Lão Lâm, em mấy ngày nữa mới về, anh đừng nhớ em quá nha."

"Cụ thể là khi nào về?"

"Em đi gặp chủ tịch một chút, còn nhiều chuyện phải làm quá, xong việc em sẽ về."

"Vậy được, trước khi về nhớ báo anh biết, anh tới đón em."

"Được."

Trong điện thoại giọng của Phương Duệ vẫn tự nhiên như trước đây, tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng Lâm Kính Ngôn vẫn nghe thấy có chút khàn, em chắc chắn vừa hút thuốc, Lâm Kính Ngôn thầm nghĩ.


02.

Lâm Kính Ngôn ở trong bếp rán cho mình quả trứng, tranh thủ lúc bánh mì chưa nướng xong mở máy tính lên. Lên QQ, avatar của Phương Duệ vẫn tối, điện thoại cũng không báo có tin nhắn mới, xem ra cậu thật sự rất bận. Phương Duệ ngày đó mới giải nghệ liền bị Diệp Tu kéo vào nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp về hưu.

Bong bóng chat của Diệp Tu hiện lên: Xin chào xin chào, hoan nghênh đồng chí mới!

Trương Giai Lạc theo sau gửi một tràng: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Phương Duệ trả lời ngắn gọn: Anh cút!

Sau đó liền im lặng, gọi thế nào cũng không thấy lên tiếng, có lẽ thoát thật rồi.

Ngày hôm đó Lâm Kính Ngôn phải tiếp nhận vài đơn hàng, tin tức cũng chỉ kịp nhìn liếc qua, còn không có thời gian nói chuyện. Hắn cùng Phương Duệ đã gần hai tháng không thấy nhau, trước lúc bắt đầu vòng chung kết có bay tới thành phố H gặp một lần, lúc đó cũng không nói tới chuyện giải nghệ, Phương Duệ vẫn tỏ ra bình thường, không có gì quá kì lạ. Đáng lẽ lúc ấy mình phải nhận ra có điều gì không đúng, Lâm Kính Ngôn nghĩ lại.

Đúng rồi, hôm đó lúc cuối ngày Phương Duệ có nói, cậu còn muốn giật thêm cái quán quân, sau đó lấy vợ sinh con sống cuộc đời yên bình.

Lâm Kính Ngôn nói, lấy vợ sinh con sợ là không có hi vọng, chỉ có anh, em muốn không?

Phương Duệ hít một hơi thuốc lá, híp mắt duỗi tay nâng cằm Lâm Kính Ngôn, cũng được đấy, em cố gắng thu nuôi vậy.

Phương Duệ thần thái mê người, khóe mắt nhuốm hồng một mảng, Lâm Kính Ngôn không khống chế nổi quay ra áp chế cậu.

Nghĩ tới đây, Lâm Kính Ngôn bực bội lấy bánh mì từ trong lò nướng ra. Mình mọi thường cũng đâu giống loại người xốc nổi, tại sao cứ nghĩ đến Phương Duệ, lại, lại cầm thú như thế!

Phương Duệ lúc này còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng xoay người, ôm chặt chăn.


03.

Lâm Kính Ngôn ăn sáng xong liền lên mạng mở Taobao kiểm tra xem có đơn hàng mới hay không, bận rộn suốt một buổi sáng cũng không thấy QQ báo tin nhắn mới, hắn lướt qua danh sách thấy khung chat với Phương Duệ vẫn hiển thị (0/1). Cũng không biết em ấy đã ăn trưa chưa, Lâm Kính Ngôn lúc gọi thức ăn ngoài chợt lướt qua số Phương Duệ, tiện tay nhấn gọi nhưng không ai nhấc máy.

Hắn cũng đã lường trước điều này, đến QQ còn không lên, chắc em ấy không cầm theo điện thoại.

Hồi còn ở Hô Khiếu, hắn biết được Phương Duệ nếu quá bận sẽ quên ăn cơm trưa. Thường thường đến buổi trưa sau khi kết thúc huấn luyện, một đám trẻ con sẽ cùng nhau nhốn nhốn nháo nháo ùa vào nhà ăn. Lâm Kính Ngôn nhìn qua vài lần phát hiện chỉ thiếu mất Phương Duệ, quay lại phòng huấn luyện quả nhiên thấy cậu vẫn ngồi ở chỗ của mình gõ phím bấm chuột. Hắn ngó qua một chút, thấy cậu vẫn đang tập trung thao tác Quỷ Mê Thần Nghi chạy qua chạy lại trong phần mềm huấn luyện, không hề biết sau lưng có người. Hắn vỗ vỗ vai làm cậu giật mình, Quỷ Mê Thần Nghi lộn một vòng rơi chệch vào đá, mất một nửa HP.

"Aiyo lão Lâm?"

Lâm Kính Ngôn cười cười, "Phương Duệ, sao em không đi ăn cơm?"

"À, Quỷ Mê Thần Nghi gần đây có chút thay đổi, em đang cố gắng thích nghi, vẫn còn có chút không quen." Phương Duệ gãi đầu, bấm nút Pause.

"Em đi ăn trưa trước đi, không thấy đói bụng sao? Người khác đều đi cả rồi, đến muộn sẽ hết cơm đấy." Lâm Kính Ngôn vẫn khuyên nhủ.

Không ngờ Phương Duệ lại bấm Tiếp tục, tay lại lần nữa thao tác, miệng vẫn trả lời, "Không sao đâu, em thế này quen rồi, cũng không thấy đói lắm, chờ lát nữa luyện xong em sẽ đi."

Lần đầu Lâm Kính Ngôn vẫn tin, lúc sau mới phát hiện Phương Duệ căn bản không đi ăn cơm, không chỉ không ăn, cả nghỉ trưa cũng không nghỉ. Vào phòng huấn luyện tìm chắc chắn sẽ thấy cậu vẫn ngồi đó. Sau này thật sự hết cách rồi, hắn đành trực tiếp xách cậu đến nhà ăn mặc cho cậu không hề tình nguyện.

Lúc vừa ăn cơm vừa tán gẫu, Phương Duệ nói: "Này là thói quen từ hồi mới chơi đạo tặc."

"Hồi đó vừa mới chuyển nghề, trước đó em lại chưa từng chơi đạo tặc, nên khi đó chỉ muốn cố gắng luyện lên trình chuyên nghiệp, đến mức bữa trưa cũng quên ăn, ngày ấy vừa tới đội đã muốn được lên sân đấu."

Lâm Kính Ngôn đưa cho cậu bát canh, cười nói: "Đây không phải thói quen tốt, nhịn đói sẽ dễ bị đau dạ dày, hồi đó anh còn thắc mắc sao mấy người mới tới đội lúc đi ăn cơm lại thiếu mất một người."

"Ô? Lão Lâm anh để ý đến em sớm vậy sao?"

Lâm Kính Ngôn cúi đầu ăn cơm, không nói gì.

Từ đó về sau Lâm Kính Ngôn trở thành người cuối cùng rời phòng huấn luyện, hắn còn muốn giám sát Phương Duệ đi ăn cơm trưa. Do đó mà hắn bị Phương Duệ cười nhạo, "Anh có phải là học Vương Mắt Bự không, càng ngày càng giống ma ma."

Vì thế Lâm ma ma lúc ăn trưa cho Phương Duệ thêm thức ăn, gà xào sả ớt.

"Cmn lão Lâm anh bắt nạt em lớn lên ở thành phố G không ăn được cay đúng không!" Có người gào lên.


04.

Ăn một bữa cơm cũng có thể nhớ ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Kính Ngôn tháo kính xoa xoa huyệt Thái dương, không có lí do gì cả, là mình thật sự rất nhớ Phương Duệ.

Hai người bên nhau suốt bấy nhiêu năm, tuy cũng đã từng có thời kỳ chán ngán không mấy nhiệt tình, nhưng lại chưa bao giờ xa nhau như thế này, trước đây mỗi ngày nếu không gọi điện cũng sẽ gửi nhau mấy cái tin nhắn. Hồi còn thi đấu, lâu lâu bọn họ cũng có thể gặp nhau, qua đêm cùng nhau. Giờ cả hai đều đã giải nghệ, còn phải tách nhau ra, thậm chí không có lấy một cái tin nhắn.

Lâm Kính Ngôn đem tờ khai xử lý từ buổi sáng tổng hợp lại, định ra khỏi nhà đi chuyển hàng. Trước khi rời đi, hắn nhìn qua QQ thấy avatar người kia vẫn xám màu, bất đắc dĩ cầm theo điện thoại.

Lúc lấy xe hắn đột nhiên nghĩ đến, lần cuối hắn chở Phương Duệ cũng đã là nửa năm trước đây.

Đó là vào đợt nghỉ hưu, cậu đến mà không hề báo trước, đứng ở sân bay gọi điện cho Lâm Kính Ngôn, khuôn mặt vì lạnh mà ửng đỏ, dậm dậm chân, cười nói với hắn: "Năm mới vui vẻ" .

Lâm Kính Ngôn nghe hắn nói xong gấp rút chạy xuống lầu lấy xe, trong lúc vội vã chỉ kịp ném vào trong xe cái khăn quàng cổ. Vừa nhìn thấy Phương Duệ hắn liền đưa khăn cho cậu, đem người nhét vào trong xe kèm theo một luồng hơi lạnh.

"Em bao nhiêu tuổi rồi, Phương Duệ đại đại, vẫn cứ thích là đi chơi như thế?"

"Ai nói em đi chơi", Phương Duệ đưa tay lên thổi phù phù, "Em này là đang về nhà thăm người thân đấy chứ."

Lâm Kính Ngôn cảm thấy tâm tình chợt xúc động, gương mặt của người kia nhờ hơi ấm mà dần dần đỏ lên, nếu không phải vì đang lái xe, hắn thật sự muốn ôm Phương Duệ vào lòng xoa xoa một phen. Trước đây có lần đọc sách, thấy nói yêu đến mức muốn khắc sâu vào tâm can, hắn còn cảm thấy buồn nôn, giây phút ấy lại thật sự có suy nghĩ này, đời này, chỉ cần người đó.

Lúc về đến nhà Phương Duệ vẫn dùng dằng không muốn xuống xe, bởi vì trong xe thật sự là quá ấm. Miệng cậu vẫn nhao nhao, "Em từ thành phố G bay thẳng đến đây, vội quá nên không nhớ thành phố N lạnh thế này, anh đừng có nhìn em như nhìn tên ngốc vậy, em biết thừa anh đang nghĩ gì."

Lâm Kính Ngôn hết nói nổi, cởi áo khoác đưa cho Phương Duệ, người kia bật cười, "Lão Lâm đúng là không tệ nha, không hổ là nam tử hán Bá Đồ!" Cậu đem áo khoác mặc lên rồi hít sâu một hơi, Lâm Kính Ngôn lặng lẽ nhìn cậu qua khóe mắt.

Em sao cứ làm người khác lo lắng như vậy, Lâm Kính Ngôn thở dài.

05.

Đường không đông lắm, Lâm Kính Ngôn lái xe không lâu đã tới nhà kho, phát xong hàng sau đó liền ở trong kho hàng sắp xếp một chút. Ánh nắng bên ngoài không quá chói chang, thế nhưng nhiệt độ trên đất nóng rát người, đi vài bước là cả người đầy mồ hôi. Lâm Kính Ngôn đứng trong kho hàng chưa tới một canh giờ đã thấy nhớ điều hoà ở nhà mình, liền khóa cửa nhà kho đi về.

Trên đường về nhà, hắn phát hiện bên đường có một loài hoa hắn không biết tên đang nở rộ.

Hắn ở Bá Đồ bị Trương Giai Lạc ám suốt hai năm, vậy mà về hoa với cỏ vẫn không biết tí gì. Nhưng lúc này trong đầu hắn không hiểu sao hiện ra một câu, vì đó mà đột nhiên đối với loài hoa kia có chút yêu thích.

Hoa từng bông nhỏ nhắn, số lượng lại nhiều, cùng nhau nở rộ thành một khóm lớn, giống như tâm tình của hắn bây giờ, từng chút từng chút lan tràn như miệng núi lửa.

Hắn lấy điện thoại ra, ngồi xổm xuống, tìm kĩ góc độ chụp một tấm hình. Chụp xong còn ngắm nghía một hồi, cảm thấy vô cùng ưng ý, vì vậy lập tức đăng lên vòng bạn bè của Weibo.

"Hoa bên đường đã nở, xin chầm chậm mà về." [hình ảnh]

Hắn đăng xong thì đi chuẩn bị bữa tối, điện thoại đặt trên bàn trà trong phòng khách, bên cạnh mấy tờ tạp chí có mặt Phương Duệ, không mảy may biết rằng hành động vừa rồi của hắn sắp gây náo động vòng bạn bè.

Bình luận đầu tiên là Trương Giai Lạc, "Lão Lâm này là hoa gì, tui không biết!"

Tiếp đó là Hoàng Thiếu Thiên, "Tui cảm thấy chắc chắn phải hỏi @Phương Duệ @Phương Duệ @Phương Duệ @Phương Duệ @Phương Duệ, ông lạnh nhạt với người ta bao lâu rồi, nhìn ổng sắp hóa thành Lâm Đại Ngọc rồi kìa, tui đang dạo vòng bạn bè thấy một câu này của ổng mà sởn hết cả da gà, sến súa quá thể, cơ mà đây là hoa gì a cầu phổ cập!"

Trương Tân Kiệt: "@Phương Duệ"

Lý Hiên: "Triệu hồi đồng chí @Phương Duệ"

Lý Tấn: "@Phương Duệ, ai nha lại có chuyện!"

Ngụy Sâm: "@Phương Duệ, chậc chậc chậc!"

Một đám náo nhiệt.

Lâm Kính Ngôn trong nhà bếp tự nấu cho mình một món một canh, nhìn thấy điện thoại nhấp nháy liên tục, vừa mở ra nhìn liền bị đống bình luận ập đến làm đau mắt. Không biết Phương Duệ có thấy hay không, mình làm vậy cảm giác chẳng khác gì tên ngốc. Hắn thả lỏng người bỏ điện thoại ra, yên lặng ngồi ăn cơm. Cơm còn chưa ăn xong, chuông điện thoại đã vang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi, là Phương Duệ.

Trước đây Phương Duệ vẫn hay oán trách Lâm Kính Ngôn lạnh lùng, nói chuyện với cậu cũng không thấy có chút gì thân mật. Lâm Kính Ngôn nhận điện thoại, người bên kia không lên tiếng.

"Này, Phương Duệ?"

"Lão Lâm, anh nhớ em đến vậy?" Giọng của Phương Duệ dường như có chút ngột ngạt.

Lâm Kính Ngôn nghẹn một hồi, chỉ đáp một câu "Ừ" .

Phương Duệ cuối cùng thở hắt ra, ở đầu bên kia điện thoại bật cười khanh khách, cười đến có chút khó thở. Lâm Kính Ngôn nghe cậu cười hồi lâu, cảm giác trong lòng có chút cảm xúc hạnh phúc nhen nhóm.

"Ngày mai em về, anh ra sân bay đón em được không, em xử lý xong hết việc rồi."

"Ừ, được."

Nói xong hai người đều trầm mặc, hồi lâu sau Phương Duệ lấy dũng khí nói một câu, "Em cũng rất nhớ anh."

Lâm Kính Ngôn bùng nổ tốc độ tay tìm vé máy bay một lượt, ra lệnh với người trong điện thoại bằng giọng điệu bá đạo hiếm thấy, "Phương Duệ, đem vé máy bay đổi sang tối nay, anh tới sân bay đón em."

"Được!"

-END-
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#2
Đọc chỗ nào cũng muốn quote :<<< Ngọt ngào không sến tựa như ly trà dâu ấm ngày đông zị huhuhu trái tim tui cảm thấy ấm ápppppppp
 

Bình luận bằng Facebook