Hoàn [Hàn Diệp - Chu Tường] Công Chúa và Rồng

Cecilia

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
41
Số lượt thích
408
Team
Lam Vũ
#1

Cre hình: The Ring Means All
[Hàn Diệp - Chu Tường] Công Chúa và Rồng
Tác giả: 姜姜
Link Convert: Link
Edit: Cecilia
Beta: Mượn Hoa Hiến Phật
Tình Trạng: Hoàn

_____________________________

[Hàn Diệp - Chu Tường] Công Chúa và Rồng

1.

Công chúa bị ác long bắt đi rồi!!

2.

Diệp Tu miệng ngậm cọng cỏ, bị binh lính vây quanh hộ tống đi vào cung điện quốc vương, hắn đứng trong đại điện, thu dù che nắng trong tay lại: “Vậy, chuyện này có liên quan gì đến ta?”

“Ngươi là dũng sĩ hiếm gặp có một không hai.” ‘Đại thần ngoại giao’ Giang Ba Đào nói.

“Chỉ có người dũng cảm mới có thể đánh bại ác long, cứu được công chúa. Không còn gì để nghi ngờ nữa. Ngươi, người đã từng đánh bại một ác long khác, chính là người dũng cảm nhất.” Thừa tướng Dụ Văn Châu mỉm cười, lấy tay thúc vào người vị quốc sư đang gật gà gật gù ngủ bên cạnh hắn.

Chiếc mũ nhọn trên đầu quốc sư rơi xuống, để lộ ra một đôi mắt to nhỏ.

Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng vỗ tay, thị vệ Lưu Tiểu Biệt cùng Viên Bách Thanh nhanh chóng khiêng một cái bàn đến.

“Cho dù là bài Tarot, Tính Chữ, Đếm Quẻ, La Bàn hay Bàn Cát, thậm chí ngay cả những vì sao cũng hướng về phía ngươi. Ngươi chính là dũng sĩ được thiên đàng lựa chọn.” Vương Kiệt Hi nhặt mũ đội lại, “Có cần ta cho ngươi xem lại không?”

“Cảm ơn, không cần.” Diệp Tu lấy cọng cỏ ở trong miệng mình ra, “Ta không có hứng thú với việc giải cứu công chúa.”

“Ngươi phải đi giải cứu công chúa.” Đại thần tài chính Trương Tân Kiệt tiến lên phía trước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Quốc vương Chu Trạch Khải cao quý đang ngồi trên ngai vàng, một sợi tóc đang vểnh ra ngoài vương miệng. Gương mặt tuấn tú bởi vì lo lắng sốt ruột mà đỏ bừng. Thấy Diệp Tu không đáp ứng, hắn vội vàng tiến đến trước mặt Diệp Tu, dùng sức ừ một tiếng.

“Đây là có ý gì?” Diệp Tu hỏi.

“Ý của Quốc vương chính là, nếu như ngươi không đi cứu công chúa, ngài sẽ giết ngươi.” Giang Ba Đào cười lạnh.

Chu Trạch Khải giật mình, vội vàng quay sang nhìn Giang Ba Đào, sau đó thì xụ mặt xuống, gật đầu nhẹ.

“Động một tí đã hô đánh hô giết, cái này không phải là thói quen tốt đâu.” Diệp Tu cười ha ha, đem dù gác lên vai, “Loại việc này đừng có tìm đến ta, đi đây ~”

Chu Trạch Khải gấp gáp ngăn Diệp Tu lại: “Không được! Công chúa rất —— ”

“Công chúa của bọn ta vô cùng mảnh mai, quốc vương sợ nàng sẽ không chịu được loại khổ cực này.” Giang Ba Đào nói.

Chu Trạch Khải nhìn hắn một cái, lại nói: “Ác long hắn —— ”

“Ác long vô cùng hung dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, Diệp Thần ngươi không thể như thế.” Giang Ba Đào vội hét lên.

Bước chân của Diệp Tu dừng lại, giọng nói vẫn uể oải: “Mấy người không phải còn có một tên kiếm sĩ nói siêu nhiều sao, nghe nói thực lực của hắn không tồi, để hắn đi đi.”

“Diệp Thần!”

“Diệp Thần xin dừng bước!”

Từ trong đám đông, Tôn Triết Bình, người làm dây thừng cùng với Đại thần nông nghiệp, Trương Giai Lạc nhảy ra: “Lão Diệp, nếu ngươi đi, khi trở về ta sẽ cho ngươi 30% vật quý hiếm trong nhà bọn ta?”

Diệp Tu không thèm để ý.

Tôn Triết Bình cười nhạo: “50%.”

Diệp Tu tỏ vẻ không nghe không thấy gì.

Hôn quân Chu Trạch Khải đập tay một cái: “70%! 70% quốc khố!”

Diệp Tu bỗng nhiên quay lại: “Công chúa mấy người tên gì? Ta đến đó kiểu gì? Nhận người lúc nào?”

3.

“Diệp Thần ngươi nhìn.” Tiêu Thời Khâm mở bản đồ ra, “Đi về phía Tây, ngươi sẽ thấy một cánh rừng cùng một thung lũng, qua thung lũng này ngươi sẽ gặp một dòng sông. Vượt qua dòng sông này, sẽ thấy được ngọn núi cao nhất của vương quốc bọn ta, vượt qua ngọn núi này, sẽ thấy biển. Và con ác long đó ngụ ở một hòn đảo ngoài biển khơi.”

“Sao phiền phức thế? Không đi.” Diệp Tu bĩu môi.

“Diệp Thần xin dừng bước!” Lâm Kính Ngôn vội vàng giữ hắn lại, “Mấy cái này không phải vấn đề, truyền tống một cái, truyền tống một cái là đến nơi!”

“Yo, mấy người còn có cái trò truyền tống này nữa hả?” Diệp Tu nghi ngờ nhìn hắn, “Quốc vương nếu như có thể truyền tống mười vạn binh lính đến đó, còn sợ không cứu được công chúa nữa sao?”

“Hack, ha ha, là mở hack.” Phương Duệ cười ngượng ngùng, “Đám dũng sĩ kia làm sao có thể so được với ngươi, thiếu niên thần thánh được thần hack bảo trợ!”

Diệp Tu lơ đễnh phất phất tay: “Được rồi, vậy bây giờ đi luôn đi.”

“Tốt! Tốt!” Phương Duệ vô cùng phấn khởi, “Lão Diệp, ngươi đã không thể thấy được dáng vẻ thất hồn lạc phách của quốc vương Tiểu Chu bọn ta mấy ngày trước, công chúa bị bắt đi, nói không chừng giữa đêm ngài ấy lại trốn trong chăn khóc!”

Diệp Tu nhận ra điều kỳ lạ: “Quốc vương của các ngươi nhìn còn rất trẻ mà, con gái đã lớn vậy rồi sao?”

“Này! Không phải là con gái!” Phương Duệ dẫn hắn đến chỗ truyền tống, “Công chúa của bọn ta còn lớn tuổi hơn cả quốc vương!”

“Ồ? Thì ra là chị gái.” Diệp Tu ngồi xuống cái ghế duy nhất ở đó, Lâm Kính Ngôn giúp hắn thắt dây an toàn, đeo cho hắn một cái máy cảm biến.

Trương Giai Lạc, người đã sớm đứng đợi ở bên cạnh, móc từ trong ngực ra một chiếc khăn tay nhỏ, vẫy vẫy hai lần: “Lão Diệp! Đi sớm về sớm!”

“Biết rồi.” Diệp Tu nói.

Ánh sáng truyền tống ngày càng chói, Diệp Tu bỗng nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, công chúa của các ngươi tên gì?”

Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, ý thức của Diệp Tu có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng của ba tên đang cười trên nỗi đau của người khác kia.

“À, công chúa của bọn ta họ Hàn.”

“Ở nhà gọi là Thanh Thanh.”

“Tên đầy đủ là Hàn Văn Thanh!”

3.

“Ngươi là ai?”

“Diệp Tu.”

“Ngươi tới đây làm gì?”

Diệp Tu vung vẩy thanh Khước Tà trong tay mình: “Ngươi tới đây làm cái gì, ta cũng tới đây làm cái đó.”

Ánh lửa nhảy nhót trong hang động, người đàn ông đang thẳng lưng ngồi nướng thỏ im lặng nửa ngày mới mở miệng: “Lại đây ngồi đi.”

Diệp Tu nghe thế, hứng khởi chạy lại, cười khúc khích.

Lại gần mới phát hiện, người đàn ông đang nướng thỏ kia có thân hình rất vạm vỡ, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt kiên định đang dán chặt vào khung gỗ, nướng thỏ vô cùng thành thục, Diệp Tu nuốt một ngụm nước miếng: “Con thỏ này không tệ nha.”

“Hàn Văn Thanh.” Nam nhân kia nói.

“Ừm?”

“Tên của ta.” Hàn Văn Thanh xé một cái đùi thỏ mập mạp, được nướng đến vàng giòn, đưa cho Diệp Tu: “Ăn.”

Diệp Tu có chút thụ sủng nhược kinh mà cầm lấy, thầm nghĩ mình gặp may rồi, nhếch môi cười một tiếng với người bên cạnh: “Cảm ơn nha Lão Hàn!”

Hàn Văn Thanh không nói gì, kỹ năng sinh tồn dã ngoại chắc chắn là max điểm, Diệp Tu ăn no uống đủ xong, thấy người kia đang bận rộn kiếm củi đốt và đặt bẫy, áo choàng trên lưng đã được cởi ra trải dưới đất; cũng vội vàng cởi áo choàng của mình xuống, trải lên, “Ngủ sao?”

“Ừ.” Hàn Văn Thanh như suy nghĩ điều gì, nhìn hắn một cái: “Ngươi ngủ bên trong.”

Diệp Tu có chút chột dạ, sờ sờ mũi: “Làm phiền ngươi rồi.”

Hai người lưng tựa lưng định ngủ, nhưng lại muốn nói chuyện một chút, Diệp Tu nhìn thanh Khước Tà trong tay, nói với người kia: “Này, cái đó, Lão Hàn, ngươi thực sự tới đây để giết rồng à?”

“Ừ.”

“Ngươi có ý đồ gì? Mà lại chạy vào dãy núi tối như bưng này?”

Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi có ý đồ gì?”

“Ta sao.” Diệp Tu ngược lại rất thoải mái, “Cũng chẳng có gì, làm dũng sĩ, ai mà chả có ước mơ được giết rồng, lại nói, phần thưởng là một vạn đồng vàng, ngươi không muốn sao?”

“Không muốn.” Hàn Văn Thanh lơ đễnh nói.

“Đúng rồi, ngươi là dũng sĩ của nơi nào? Sao ta chưa từng thấy ngươi trước đây?”

Hàn Văn Thanh im lặng một hồi lâu, mãi đến khi Diệp Tu đã ngủ, hắn mới nói nhỏ một câu: “Ta không phải là dũng sĩ…”

Bọn họ chờ đợi ở trong Thung Lũng Rồng hơn mười ngày, ở Khu Rừng Sương Mù tìm kiếm dấu vết mà con rồng để lại. Ngày cuối cùng, vào lúc hoàng hôn buông xuống, hai người bọn họ cuối cùng cũng giáp mặt với Hắc Long ở trên đỉnh núi.

Tiếng gầm của nó vang vọng khắp đại lục Vinh Quang, Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh đã phải chiến đấu với con ác long đó suốt ba ngày. Hàn Văn Thanh thậm chí còn ngất đi vì bị chiếc đuôi của nó quật thẳng vào người, mà Diệp Tu, hắn cố gắng giãy dụa với chút khí lực cuối cùng, trong tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc mà cắm thanh Khước Tà vào bụng con rồng ─── hắn đã trở thành người giết rồng đầu tiên trong lịch sử của đại lục Vinh Quang.

Lúc tỉnh lại, bên cạnh hắn có nước, có quần áo ấm, có quả dại cùng với thịt thỏ nướng. Thi thể của con rồng thì đang cứng đờ dưới ánh bình minh trên đỉnh núi. Diệp Tu nhìn ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc muối.

Thế mà lại quên hỏi nơi người kia muốn đến.

4.

Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh, người đang ngồi xổm mài dao ở bên cạnh bờ biển, cảm thấy có chút cạn lời.

"Lão Hàn." Hắn đi đến.

Hàn Văn Thanh vén chiếc váy lòa xòa phức tạp lên tận hông, cổ áo của hắn thậm chí còn có viền ren.

"Là ngươi?" Hàn Văn Thanh cầm con dao phay lên, nhíu mày nhìn vị khách không mời mà đột nhiên xuất hiện ở hòn đảo không người này.

"Thanh Thanh...Công chúa?" Diệp Tu nín cười, hỏi thử thăm dò.

Mặt Hàn Văn Thanh đen sì từ trên xuống dưới: "Ai sai ngươi tới?"

"Ha ha ha ha ha ha ta không nghe nhầm đấy chứ, Lão Hàn? Hàn Văn Thanh? Dũng sĩ diệt rồng, vậy mà lại là công chúa? Công chúa Thanh Thanh ha ha ha ha ha ha ha." Diệp Tu gập bụng cười, "Vậy ta mới nói ngươi làm sao không chào đã đi, hóa ra ngươi là trở lại lâu đài ah công chúa điện hạ!"

"Im miệng!" Hàn Văn Thanh mặt mày âm trầm ngắt lời hắn, "Làm sao ngươi tới được nơi này?"

"Là quốc vương các ngươi, là của ngươi -- " Diệp Tu dừng lại.

Hàn Văn Thanh nhắm hai mắt lại: "Là em trai của ta."

"Ồ, thì ra là em trai của ngươi. Ta nói này, em trai bỏ ra hơi bị nhiều tiền để mời ta đi cứu ngươi đấy, sao nào, không bị con ác long đó đánh chỗ chứ, thừa dịp con ác long đó không ở đây, trở về cùng với ta." Diệp Tu lấy máy cảm biến ra, "Chém chém giết giết nhiều không có tốt chút nào!"

Hàn Văn Thanh hơi nghi hoặc: "Quốc vương cho ta trở về?"

"Cho ngươi trở về là ý gì? Ta đến để cứu ngươi về mà, lúc ngươi về cũng đừng nói lung tung, ta còn muốn lấy vật liệu!" Diệp Tu nhìn chiếc váy hoa lệ bồng bồng trên người hắn, "Ngươi ăn mặc kiểu gì thế? Ngươi thật sự là công chúa đấy à?"

"Đúng vậy." Hàn Văn Thanh thản nhiên gật gật đầu.

"Ha?"

5.

"Vậy là quốc gia các ngươi bị ác long nguyền rủa, hoàng tộc chắc chắn sẽ sinh một nam một nữ, công chúa vào năm 18 tuổi sẽ bị ác long bắt đi?"

"Tương truyền thì là như vậy." Hàn Văn Thanh nhìn ra bờ biển mênh mông vô tận, khẽ thở dài: "Phụ Vương sinh ra ta và Tiểu Chu đều là con trai, nhưng quốc sư lại tính được là hai mươi năm sau công chúa sẽ bị ác long bắt đi. Nếu như không có công chúa, ác long sẽ mang tai họa đến cho vương quốc này."

"Sao lại là hai mươi năm?"

"Đây là con rồng non, vừa tròn mười tám tuổi."

"Vậy tại sao không để ngươi kế thừa vương vị? Ta thấy em trai ngươi rất đẹp mà, làm công chúa ngược lại còn thấy rất hợp, con ác long kia có bắt cũng phải bắt người như hắn --" Diệp Tu dừng một chút, giọng nói có thêm mấy phần kính trọng, "Tình anh em thật cảm động!"

Hàn Văn Thanh tỏ vẻ thản nhiên: "Là ta tự nguyện làm công chúa."

Diệp Tu nín cười vỗ bả vai hắn: "Không tồi nha Lão Hàn."

"Vậy lần đó sao ngươi lại chạy đi giết rồng?"

"Muốn thử xem ta có thể chấm dứt được cái lời nguyền này không." Hàn Văn Thanh nói.

"Nhưng ác long vẫn bay đến bắt ngươi đi." Diệp Ti tiếc nuối lắc đầu, "Bắt một cô công chúa như ngươi đem về đây, tim con ác long này cũng lớn đấy."

Hàn Văn Thanh nhíu mày: "Ai bảo là ta bị bắt tới?"

6.

Hàn Văn Thanh trên tay cầm con dao bếp được mài tới sáng loáng, dẫn Diệp Tu đi tới cửa hang động, nơi ác long sinh sống.

"Nó tới thì đúng là tới thật, nhưng --"

"Nhưng vừa nhìn thấy ngươi liền thay đổi ý định đúng không?" Diệp Tu bật ngón cái, "Không thể không nói, con ác long này đã có một quyết định vô cùng sáng suốt."

Hàn Văn Thanh không để ý đến hắn, dẫm chân thật mạnh xuống đất, hét to: "Ác long! Ra đây!"

Không có bất kỳ động tĩnh gì.

"Ra đi! Để Lão Hàn đấu một trận sống còn với ngươi!" Diệp Tu đi theo tham gia náo nhiệt.

Vẫn chẳng có gì.

Diệp Tu hỏi: "Chẳng lẽ là con ác long này đi ngủ rồi?"

Hàn Văn Thanh giơ tay ra hiệu chờ, cầm con dao bếp gõ gõ lên vách đá: "Thỏ nướng, có ăn không?"

Đợi nửa ngày, cuối cùng một giọng nói ồm ồm, nhưng nghe khá trẻ vang lên: "Ngươi nướng chín rồi ném vào cho ta đi."

"Vậy thì đừng ăn nữa." Hàn Văn Thanh cười lạnh, đi tới cái hang bên cạnh, nơi đã được dựng sẵn một giá nướng thịt. Diệp Tu trợn mắt nhìn tới nhìn lui, liên tục nói: "Lão Hàn ngươi nhanh lên, để ta nếm thử xem tay nghề của ngươi có sụt giảm không!"

Lúc Hàn Văn Thanh bị con rồng bắt đi, trong tay hắn có cầm một lọ bột thì là. Hắn rắc một chút lên thịt thỏ đã được nướng đến thơm lừng, khiến cho Diệp Tu thèm nhỏ dãi.

Hàn Văn Thanh xé một phần thịt thỏ đưa cho Diệp Tu, Diệp Tu một bên ăn một bên hỏi: "Ngươi định cầm dao bếp đi quyết đấu sống còn với ác long đấy à?"

"Lúc ác long đến, ta đang ở trong bếp làm đồ ăn." Hàn Văn Thanh nói.

"Sao nó vẫn chưa ra đây?"

Hàn Văn Thanh quay quay giá nướng, "Ngay bây giờ."

Vừa dứt lời, đất trời rung chuyển.

Tiếng gầm từ trong hang động vang tới, khiến cho lỗ tai của Diệp Tu đau nhức, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, một con rồng nhỏ toàn thân óng ánh ánh vàng, uy phong lẫm liệt chui ra từ trong hang. Nó bay lơ lửng trên không trung, con ngươi màu vàng tỏa ra ánh sáng lung linh, lộ ra mười phần kiêu căng.

"Há mồm." Hàn Văn Thanh nói.

Con rồng phì phì hai tiếng, há miệng ra.

Hàn Văn Thanh ném một cái đùi thỏ vào cho nó.

Diệp Tu có chút phấn khích, nhìn con rồng nhỏ màu vàng đang vung vẩy cái đuôi mà ăn thịt thỏ, còn không quên nhả xương ra: "Yo, con này hay đấy."

Rồng nhỏ cau mày nhìn hắn: "Là ngươi?"

Diệp Tu giật mình: "Ngươi biết ta?"

Rồng nhỏ quay đầu đi chỗ khác không nói.

Hàn Văn Thanh ném cho nó thêm một miếng thịt nữa, nó chậm rãi ăn xong, nói: "Bao giờ thì ngươi mới đi?"

"Ta tới để quyết đấu với ngươi."

"Ngươi muốn giết ta?"

"Quyết đấu." Hàn Văn Thanh cường điệu.

Rồng nhỏ không kiên nhẫn: "Người đó sẽ buồn, không đánh với ngươi!"

Diệp Tu cắt lời bọn hắn: "Này, đừng có cãi nhau nữa, ta còn phải hoàn thành công việc mà quốc vương giao cho, Lão Hàn, người ta không muốn đánh với ngươi, ngươi trở về cùng ta đi! Nghe Phương Duệ nói, sau khi ngươi bị bắt đi, quốc vương ngày nào cũng lấy nước mắt mà rửa mặt!"

Rồng nhỏ ngẩn người, "Quốc vương?"

"Đúng vậy, em trai hắn. Đặc biệt mời ta tới."

"Chu Trạch Khải sao rồi? Hắn khóc sao?" Rồng nhỏ có chút khẩn trương.

"Lo lắng cho công chúa thôi!" Diệp Tu giải thích, "Ta nói này ác long, ta thấy ngươi còn trẻ, cái gì tốt không học, lại đi học bắt công chúa là sao!"

Mặt rồng nhỏ đỏ lên: "Ta không có muốn bắt hắn! Là hắn nhất quyết đòi theo ta!"

"Lão Hàn, cái này là ngươi không đúng, rồng nhỏ người ta theo đuổi sắc đẹp, thà đi bắt quốc vương còn hơn là đi bắt ngươi!"

Rồng nhỏ kinh hãi: "Sao ngươi biết được?"

Hàn Văn Thanh lạnh lẽo nhìn: "Ngươi đừng có đánh chủ ý lên người quốc vương!"

Con ngươi màu vàng của ác long bỗng nhiên to ra, nó có vẻ hơi kích động: "Ta chỉ muốn đưa Chu Trạch Khải đến nhà ta chơi! Ta sẽ không làm hắn bị thương!"

"Ngươi là ác long, hắn là quốc vương. Lời nguyền của ác long còn chưa biến mất. Ta không đời nào đi tin ngươi." Hàn Văn Thanh nói.

"Thế nên ngươi liền lấy dao bếp chém ta?" Rồng nhỏ không thể tin, "Ngươi sẽ giết ta như giết hắc long?"

Bầu không khí lập tức nồng nặc mùi thuốc súng.

Hàn Văn Thanh ngẩn người, cố chấp nói: "Ta là công chúa, cũng là dũng sĩ, giết rồng chính là trách nghiệm của ta."

Rồng nhỏ biểu lộ vô cùng hung dữ: "Được! Được!"

Nó bỗng dưng bay lên không trung, lộ ra móng vuốt sắc bén cùng vảy rồng lấp lánh ánh vàng sắc nhọn, gầm một tiếng về phía Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh vứt con dao bếp đi, chuẩn bị dùng nắm đấm chiến đấu, Diệp Tu bung Thiên Cơ Tán ra, chắn trước mặt Hàn Văn Thanh, muốn ngăn một rồng một người lại.

7.

Ác long khí thế hùng hổ, móng vuốt sắc nhọn tựa như muốn xé toạc bầu trời. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một nam nhân mặc quần áo hoa lệ lao tới chắn trước mặt Hàn Văn Thanh, tay cầm hai khẩu súng, bắn một phát không đạn.

“Tôn Tường!” Chu Trạch Khải vội vàng hét lên!

Diệp Tu chỉ kịp kéo Hàn Văn Thanh lại, hắn hoàn toàn không ngờ tới, quốc vương ở đại lục Vinh Quang xa xôi kia lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Ác long có vẻ đã bớt hung tợn lại, như tốc độ xông tới lại không hề giảm, Chu Trạch Khải im lặng nhìn nó, cặp súng trong tay hạ xuống.

Sau đó xoạt một tiếng ——

Ác long dùng móng vuốt tóm lấy Chu Trạch Khải, sau đó ngậm cổ áo hắn, ném lên lưng mình.

Chu Trạch Khải ôm chặt lấy cổ ác long, nhìn nó bay qua mặt đất, sau đó bay đến mặt biển, không ngừng lượn vòng trên không trung.

Nó rất ủy khuất: “Chu Trạch Khải! Anh ngươi muốn giết ta!”

“Hắn muốn giết ta! Ta cũng muốn giết hắn!”

Chu Trạch Khải nhỏ giọng trấn an nó: “Không sợ.”

“Hắn muốn giết ta!” Con ác long tên Tôn Tường cường điệu.

“Sẽ không, không ai có thể giết ngươi.” Chu Trạch Khải nói, “Ta sẽ bảo vệ ngươi, không ai có thể giết ngươi.”

Tôn Tường xoay thật lâu trên mặt biển, cho đến khi Chu Trạch Khải cảm thấy có chút chóng mặt, mới trở về mặt đất.

Sau khi đặt chân xuống đất, Chu Trạch Khải nhảy xuống, ôm lấy thân thể to lớn của nó, hôn nhẹ một cái lên miệng nó.

Ác long có chút đỏ mặt: “Ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì!”

“Để anh của ta nhìn ngươi.” Chu Trạch Khải cười.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, ác long đã biến thành một người thanh niên tóc vàng, còn cao hơn Chu Trạch Khải mấy phân, đôi mắt vàng dưới ánh mặt trời trở nên rực rỡ.

“Ta không thích anh ngươi!” Tôn Tường nói.

Mặt Hàn Văn Thanh đen lại, định nói gì đó, nhưng lại bị Chu Trạch Khải dùng ánh mắt chặn lại.

Chu Trạch Khải nhẹ nhàng ôm lấy người kia: “Xin lỗi.”

Tôn Tường bĩu môi: “Ta không có giận ngươi.”

Hắn là ác long, Chu Trạch Khải là quốc vương, hắn cũng không thể nào biết được, liệu bọn hắn có thể ở bên nhau được không.

Nếu như là công chúa thì thật tốt, ác long đã từng nghĩ như vậy, là công chúa, mặc một chiếc váy xinh đẹp, trên đầu đội vương miệng, Chu Trạch Khải sẽ giống như lời nguyền, hắn có thể dễ dàng mang đi.

Kết quả, người mặc váy lại chính là Hàn Văn Thanh, còn cầm dao bếp đuổi theo muốn chém hắn, ngẫm lại rồng ta thực sự tức muốn nổ phổi.

“Vậy đến nhà ta đi?” Chu Trạch Khải nói.

Tôn Tường đặt mông xuống đất, lắc đầu: “Ta thích ở nơi này hơn.”

Chu Trạch Khải cũng đặt mông xuống bên cạnh hắn, “Vậy thì lần sau, ngươi đến bắt ta đi.”

Hắn nhìn lướt qua Hàn Văn Thanh, dường như đã đưa ra quyết định: “Giống như khi bắt công chúa.”

8.

“Nói nửa ngày, hóa ra bọn họ là lưỡng tình tương duyệt nha Lão Hàn!” Diệp Tu nhìn hai người trẻ tuổi đang ngồi cạnh bờ biển, “Ngươi nói, năm đó chúng ta giết rồng, là đúng hay sai?”

Hàn Văn Thanh nghĩ nghĩ: “Không hối hận là được.”

“Nói cũng đúng.” Diệp Tu cười cười, “Đã giày vò nhau như vậy, ngươi cũng đừng có chia rẽ đôi uyên ương người ta nữa, theo ý của Tiểu Chu, ngươi trở về làm quốc vương đi.”

Hắn phất phất tay với Hàn Văn Thanh: “Được rồi, ta đi đây. Lần này sẽ không chào mà đi nữa đâu.”

Diệp Tu xoay người, bóng lưng dần hòa vào trong ánh hoàng hôn.

Hàn Văn Thanh bỗng nhiên lao đến giữ hắn lại.

Diệp Tu mỉm cười hỏi hắn: “Còn có chuyện gì sao? Quốc vương điện hạ? Công chúa điện hạ?”

Yết hầu Hàn Văn Thanh lăn lăn, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ngươi, nếu như ngươi muốn, ta lúc nào cũng chào đón ngươi.”
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Cái câu chuyện này thật là sai quá sai rồi....
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3
Fic bựa quá chịu không nổi =)))) Cả đám trong lâu đài tìm đủ mọi cách cưỡng bức lợi dụ cho Diệp đi cứu Hàn là sao? =)))

Tiểu Chu nha, bình thường nói có 1-2 chữ, tới lúc gặp người yêu là nói nhiều hẳn =)))
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#4
Diệp Tu miệng ngậm cọng cỏ, bị binh lính vây quanh hộ tống đi vào cung điện quốc vương, hắn đứng trong đại điện, thu dù che nắng trong tay lại: “Vậy, chuyện này có liên quan gì đến ta?”
“Cảm ơn, không cần.” Diệp Tu lấy cọng cỏ ở trong miệng mình ra, “Ta không có hứng thú với việc giải cứu công chúa.”

“Ngươi phải đi giải cứu công chúa.” Đại thần tài chính Trương Tân Kiệt tiến lên phía trước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Quốc vương Chu Trạch Khải cao quý đang ngồi trên ngai vàng, một sợi tóc đang vểnh ra ngoài vương miệng. Gương mặt tuấn tú bởi vì lo lắng sốt ruột mà đỏ bừng. Thấy Diệp Tu không đáp ứng, hắn vội vàng tiến đến trước mặt Diệp Tu, dùng sức ừ một tiếng.

“Đây là có ý gì?” Diệp Tu hỏi.

“Ý của Quốc vương chính là, nếu như ngươi không đi cứu công chúa, ngài sẽ giết ngươi.” Giang Ba Đào cười lạnh.

Chu Trạch Khải giật mình, vội vàng quay sang nhìn Giang Ba Đào, sau đó thì xụ mặt xuống, gật đầu nhẹ.

“Động tí liền hô đánh hô giết, cái này không phải là thói quen tốt đâu.” Diệp Tu cười ha ha, đem dù gác lên vai, “Loại việc này đừng có tìm ta, đi đây ~”

Chu Trạch Khải gấp gáp ngăn Diệp Tu lại: “Không được! Công chúa rất —— ”

“Công chúa của bọn ta vô cùng mảnh mai, quốc vương sợ nàng sẽ không chịu loại khổ cực này.” Giang Ba Đào nói.

Chu Trạch Khải nhìn hắn một cái, lại nói: “Ác long hắn —— ”

“Ác long vô cùng hung dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, Diệp Thần ngươi không thể như thế.” Giang Ba Đào vội hét lên.

Bước chân của Diệp Tu dừng lại, giọng nói vẫn uể oải: “Mấy người không phải còn có một tên kiếm sĩ nói siêu nhiều sao, nghe nói thực lực của hắn không tồi, để hắn đi đi.”
Trần đời chắc chỉ mình Diệp đại có thể dùng tư thái đó ra vào cung điện a :V
“Diệp Thần xin dừng bước!”

Từ trong đám đông, Tôn Triết Bình, người làm dây thừng cùng với Đại thần nông nghiệp, Trương Giai Lạc nhảy ra: “Lão Diệp, nếu ngươi đi, khi trở về ta sẽ cho ngươi 30% vật quý hiếm trong nhà bọn ta?”

Diệp Tu không thèm để ý.

Tôn Triết Bình cười nhạo: “50%.”

Diệp Tu tỏ vẻ không nghe không thấy gì.

Hôn quân Chu Trạch Khải đập tay một cái: “70%! 70% quốc khố!”

Diệp Tu bỗng nhiên quay lại: “Công chúa mấy người tên gì? Ta đến đó kiểu gì? Nhận người lúc nào?”
Liêm sỉ a ơi -_-
“À, công chúa của bọn ta họ Hàn.”

“Ở nhà gọi là Thanh Thanh.”

“Tên đầy đủ là Hàn Văn Thanh!”
Đậu má, may mà không phải là đang uống nước hoặc ăn vặt
Lúc Hàn Văn Thanh bị con rồng bắt đi, trong tay hắn có cầm một lọ bột thì là. Hắn rắc một chút lên thịt thỏ đã được nướng đến thơm lừng, khiến cho Diệp Tu thèm nhỏ dãi.

Hàn Văn Thanh xé một phần thịt thỏ đưa cho Diệp Tu, Diệp Tu một bên ăn một bên hỏi: "Ngươi định cầm dao bếp đi quyết đấu sống còn với ác long đấy à?"

"Lúc ác long đến, ta đang ở trong bếp làm đồ ăn." Hàn Văn Thanh nói.

"Sao nó vẫn chưa ra đây?"

Hàn Văn Thanh quay quay giá nướng, "Ngay bây giờ."

Vừa dứt lời, đất trời rung chuyển.

Tiếng gầm từ trong hang động vang tới, khiến cho lỗ tai của Diệp Tu đau nhức, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, một con rồng nhỏ toàn thân óng ánh ánh vàng, uy phong lẫm liệt chui ra từ trong hang. Nó bay lơ lửng trên không trung, con ngươi màu vàng tỏa ra ánh sáng lung linh, biểu lộ mười phần kiêu căng.

"Há mồm." Hàn Văn Thanh nói.

Con rồng phì phì hai tiếng, há miệng ra.

Hàn Văn Thanh ném một cái đùi thỏ vào cho nó.
Haizzzzz, giống đang chăn pet hơn là săn rồng. Mà cầm dao bếp giết rồng thì chịu rồi :3

Chuyện này quá loạn, hồ nháo đến không tưởng. Lời khuyên cho những ai muốn đọc là tuyệt đối không được ăn uống trong khi đọc và để những đồ dễ vỡ ra thật xa :V
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#6
Diệp Thần vốn không có cái gì gọi là liêm sỉ cả (〜 ̄△ ̄)〜
Quên mất đấy, liêm sỉ hắn để quên trong bụng mẹ hoặc là nhường hết cho Diệp Thu mất rồi ~( ̄▽ ̄)~*
 

Bình luận bằng Facebook