Quỷ Đưa Đò
Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết 青山不老.
Link gốc
Beta: @Trời Sao
Chùm series quỷ:
Hoang Thành Quỷ, Tình Thoại Quỷ, Quỷ Qua Đường, Hí Ngôn Quỷ, Quỷ Đưa Đò, Quỷ Cầm Đèn, Bách Quỷ Chợ Đêm, v.v.
Chùm series thời đại:
Thời đại hẹn hò, Thời đại Photoshop,Thời đại PR mềm, Thời đại rớt mạng.
Và các tác phẩm mang cảm khác:
Vũ Yến, Nhà Ga Bách Hoa, Kẻ Hái Hoa, Dạ Oanh, Để Đó Dân Chuyên Lo, Tiên Đoán, Trong Tuyết, Mộng Thấy Hoàng Hôn, v.v.
Hoang Thành Quỷ, Tình Thoại Quỷ, Quỷ Qua Đường, Hí Ngôn Quỷ, Quỷ Đưa Đò, Quỷ Cầm Đèn, Bách Quỷ Chợ Đêm, v.v.
Chùm series thời đại:
Thời đại hẹn hò, Thời đại Photoshop,Thời đại PR mềm, Thời đại rớt mạng.
Và các tác phẩm mang cảm khác:
Vũ Yến, Nhà Ga Bách Hoa, Kẻ Hái Hoa, Dạ Oanh, Để Đó Dân Chuyên Lo, Tiên Đoán, Trong Tuyết, Mộng Thấy Hoàng Hôn, v.v.
———————————————
0
Trăng lên cao giữa trời, hầu hết các nhà các hộ đã tắt đèn, thôn nhỏ chìm vào vùng sương mờ u ám, đâu đây vọng lại tiếng chó sủa lác đác. Nơi này cách xa thành thị, đêm xuống xung quanh tối đen, đã không đèn đường, lại càng không có chuyện tụ tập hoan lạc thâu đêm suốt sáng, nguồn sáng duy nhất chính là bàng bạc ánh trăng hoặc yếu ớt vài ngôi sao.
Đầu thôn có một con sông, trên bản đồ sông gì nhánh gì đều ghi rõ, nhưng dân quanh vùng lại quen gọi nó bằng cái tên ngắn gọn Nhị Hào. Nhị Hào tuy gọi là hào, thực ra rất rộng, dòng nước không xiết nhưng sâu, bọn trẻ con thường muốn tới đây bơi lội, bị cha mẹ phát hiện nhất định sẽ no đòn xong mới nói gì thì nói. Mà nhắc mới thấy lạ, Nhị Hào trước nay lại chưa từng xảy ra tai nạn, dù lũ nhóc con bất trị có bơi kém đến đâu, thì sau cùng vẫn dạt vào bờ chờ người đến cứu.
Những bô lão trong thôn đều nói, nước này có linh.
Thôn ven sông có một bến đò, trước đây vẫn có người dùng thuyền nan chở khách qua lại hai bên bờ. Không lâu sau đó, ngành du lịch địa phương bắc một cây cầu ở hạ lưu, dân trong thôn vì thế không ngồi thuyền nữa. Bến đò dần bị bỏ hoang, ban đầu còn thấy vài chiếc thuyền nan neo đậu, về sau biến mất dần.
Nửa đêm canh ba, nơi bến đò vốn nên vắng người bỗng xuất hiện ánh đèn. Thứ ánh sáng màu da cam từ xa nhìn lại trông có chút ấm áp, đi kèm với ánh đèn là hình ảnh một người xem ra lớn tuổi, hắn ngồi bên trong chiếc thuyền nhỏ, đèn treo nơi đầu thuyền, miệng ngậm một tẩu thuốc đen sì.
"Sư phó, chở người không?" Bỗng một giọng nói vang lên trong bóng tối.
Người trông rắn rỏi ngồi hút thuốc trên thuyền có chút bất ngờ. Hắn nhìn lên bờ, một thanh niên trẻ trung đang đứng đó, cậu ta mặc trang phục bộ hành, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lên rất mực chân thành.
Người đưa đò hỏi: "Sao hơn nửa đêm lại muốn sang sông?"
"Không phải lúc này mới có thuyền sao." Chàng trai trẻ cười lên rạng rỡ.
Cậu đứng giữa vùng ánh sáng vàng vọt lập loè tỏa ra từ ngọn đèn nhỏ, không hối thúc, nhàn nhã chờ đối phương đáp lời.
Người đưa đò khẽ hạ mi mắt, trên mặt hiện rõ mấy chữ nội tâm chật vật, cuối cùng vẫn nói: "Vậy lên thuyền đi, tiểu huynh đệ."
Chàng thanh niên cẩn thận đi lên, lại hỏi: "Tiền đò tính thế nào?"
"Chờ qua đến bên kia rồi nói." Người đưa đò trả lời.
Dưới ánh đèn âm u, hắn cười trầm đục, tháo dây thừng. Tiếng mái chèo khua làm khuấy động sự yên tĩnh bốn bề, bọn họ tiến vào vùng nước thăm thẳm đen.
1
"Lâm tiên sinh phải không?" Người trong phòng làm việc nói vọng ra cửa "Mời vào."
Lâm Kính Ngôn đẩy cửa, có chút giật mình. Đây không phải lần đầu tiên anh tới nơi này, nhưng người đang ngồi gác tay trên thành ghế kia thì lần đầu tiên anh gặp.
"Bác sĩ của tôi nói tối nay có thể anh ta sẽ đến muộn." Anh nhìn người kia, "Nhưng cậu không phải anh ấy... Mà trông cậu cũng không có vẻ gì là bác sĩ."
"Tôi không phải." Đối phương nói, "Tôi là Thiên Sư."
Lâm Kính Ngôn: "..." Thiết lập gì đây?
Anh còn nhận ra vị Thiên Sư này hai mắt to nhỏ không đều nhau. "Tôi tên Vương Kiệt Hi," đối phương nghiêm chỉnh đưa tay ra, "Xin chào, Lâm tiên sinh."
Lâm Kính Ngôn một bụng thắc mắc bắt tay người nọ, sau đó theo thói quen ngồi vào chỗ thường ngồi.
"Trước tiên tôi muốn nói rõ với anh một chuyện." Vương Kiệt Hi nói, "Tôi không quen bác sĩ tâm lý của anh, cũng không phải anh ta nhờ tôi đến thay. Là tôi vô tình xen ngang vào lịch hẹn của hai người."
"Vậy cậu ở đây làm gì?" Lâm Kính Ngôn mù mờ, "Bác sĩ đâu rồi?"
Thiên Sư đứng lên mở ra một cánh cửa tủ, bác sĩ tâm lý đang nằm trong đó ngáy khò khò.
Lâm Kính Ngôn: "..."
Anh bắt đầu tính toán làm thế nào để an toàn thoát thân khỏi nơi có vẻ như là hiện trường vụ án này, sau đó báo cảnh sát càng nhanh càng tốt.
"Mong anh đừng hiểu lầm, tôi tới đây để giải đáp gút mắc trong lòng anh. "Vương Kiệt Hi thản nhiên khép lại cửa tủ, "Gần đây anh thường có các triệu chứng giống như đau đầu mất ngủ phải không, còn hay bị ác mộng quấy rầy?"
"Mấy chuyện này tôi đã nói với bác sĩ cả rồi," Lâm Kính Ngôn cảnh giác trả lời, "Có hơn một người biết."
"Trong giấc mộng của anh luôn xuất hiện cùng một người, điều này chắc anh chưa từng nói với ai." Hai con mắt một lớn một nhỏ không đồng dạng của Vương Kiệt Hi khi nhìn chằm chằm rất có tính áp bức, "Hơn nữa tôi đoán, anh cảm thấy những gì xảy ra trong mộng cũng không tệ."
"Còn nói nữa tôi sẽ báo cảnh sát." Lâm Kính Ngôn khô khốc nói.
Vương Kiệt Hi hỏi: "Nhưng tôi nói đúng chứ?"
"Làm sao cậu biết?" Lâm Kính Ngôn nhíu mi.
"Bởi vì mấy con quỷ nhỏ trong thành phố tối tối lại tụ tập ở nhà anh quẩy tưng bừng như lễ hội." Vương Kiệt Hi nói, "Anh có biết điều này gây ra bao nhiêu rắc rối cho việc giữ gìn an ninh trật tự của chúng tôi không?"
Lâm Kính Ngôn: "..." Cậu thế mà lại đổ hết lỗi lên người tôi!
Anh lấy lại tinh thần: "Chả trách gần đây nhà tôi không cần bật điều hòa cũng lạnh chết đi được, nhưng đêm qua thì trở lại bình thường."
"Có phải sáng nay anh phát hiện trong nhà bếp có một hộp hamburger không biết từ đâu ra?"
"... Phải." Lâm Kính Ngôn xoa xoa huyệt Thái Dương, "Nhưng tôi không để ý lắm, cứ cho rằng lúc trước mua về rồi để quên, mặc dù tôi cũng không ăn loại fastfood này… Lẽ ra tôi nên thấy có gì đó sai sai."
"Là do đêm qua khi chúng tôi đến nhà anh xử lý, một đội viên đã dùng lò vi sóng hâm nóng hamburger, ăn xong lại quên dọn rác." Vương Kiệt Hi nghiêm túc nói, "Tôi thay cậu ta xin lỗi anh, thật là ngại quá."
"Không sao..." Lâm Kính Ngôn quen miệng nói, rồi chợt nhận ra, "Mấy người đột nhập nhà tôi?!"
"Chỉ mở cửa sổ đi vào bếp thôi." Vương Kiệt Hi thõng tay, "Lũ quỷ nhỏ ở hết trong nhà bếp của anh mà vui vẻ, tụi tôi bắt chúng rồi đi ngay."
Lâm Kính Ngôn suy nghĩ mấy giây: "Tạm thời tôi tin lời cậu, nhưng ít ra cũng giải thích từ đầu cho tôi hiểu một chút chứ?"
"Hôm nay tôi đến chính là để giải thích với anh về chuyện này." Vương Kiệt Hi nói, "Hay là mình pha tách trà trước đi."
3
Thuyền nhỏ trong đêm tối lừng lững băng qua mặt sông. Người đưa đò đều đặn khua mái chèo, bọn họ đi không tính là chậm. Mặt sông mênh mông chỉ có mỗi ánh sáng phát ra từ chiếc đèn nhỏ treo ở đầu thuyền, vầng trăng hôm nay rất tỏ, dòng nước lăn tăn phản chiếu ánh bạc lung linh.
"Sư phó xưng hô thế nào?" Chàng trai trẻ bắt chuyện. Cậu đặt ba lô đặt bên cạnh, duỗi đôi chân dài gác lên boong thuyền.
Người đưa đò nói: "Gọi tôi lão Lý là được."
"A, cùng họ với con sông này." Chàng thanh niên cười híp mắt, "Tôi tên Phương Duệ, đang được nghỉ học nên du ngoạn đó đây."
"Quanh đây chẳng có gì hay để chơi." Người đưa đò nói.
"Lão là người bản địa à?" Phương Duệ hỏi. Thấy đối phương lắc đầu mới nói tiếp: "Vậy có lẽ lão chưa từng nghe qua truyền thuyết của vùng này rồi."
"Lão ở đây cũng đã nhiều năm." Người đưa đò nhìn hắn, "Hẳn chuyện gì cũng từng nghe qua."
"Tỷ như câu chuyện trên sông này, trên thuyền này?"
"Trên sông này làm gì có câu chuyện nào."
Phương Duệ suy tư: "Tôi nghe nói con sông này mấy chục năm qua không có ai chết chìm, nhưng nó ắt hẳn là rất sâu."
"Bọn nhỏ không thích tới đây chơi."
"Nhưng những bô lão trong thôn nói, lũ con nít dù có té trên xuống sông cũng sẽ dạt vào bờ." Phương Duệ nghiêng đầu, "Bọn họ bảo nước này có linh, lão có thấy vậy không?"
"Nước ở đâu chẳng như nhau, không có chuyện đó." Người đưa đò khua mái chèo, "Cho nên tôi mới nói sông này làm gì có chuyện để kể."
"Vậy thuyền đâu cả rồi?" Phương Duệ hỏi, "Lão là người chèo thuyền, lão rõ hơn ai hết."
"Dưới hạ lưu họ xây một cây cầu, người ta không ngồi thuyền nữa." Người đưa đò từ tốn, "Những người chèo thuyền đều không còn việc để làm, bỏ đi xứ khác. Cái này cũng tính là chuyện xưa?"
"Tôi muốn nói chuyện người ở lại, và vì sao người đó ở lại," Phương Duệ chớp chớp mắt, "Chuyện nằm ở điểm này."
Người đưa đò khịt mũi.
"Sư phó, hỏi lão câu nữa." Phương Duệ nhìn đối phương dưới ánh đèn, "Dù không có cây cầu đó, thì nửa đêm cũng chẳng ai ngồi thuyền, vì sao lão lại ở chỗ này chờ?"
"Vậy sao cậu lúc này muốn qua sông?" Người đưa đò lặp lại câu đã hỏi trước đó.
Phương Duệ nói: "Thì đó, tôi vì lão mà đến."
4
Vương Kiệt Hi bưng ra khay trà với hai cái tách.
Lâm Kính Ngôn cầm lên uống một ngụm: "Chắc chắn trà này không phải lấy từ tủ đồ của bác sĩ."
"Đúng vậy." Vương Kiệt Hi nói.
"Cậu có thể thả anh ta ra khỏi ngăn tủ được không?" Lâm Kính Ngôn hỏi, "Ngủ trong đó không được thoải mái cho lắm."
"Mặc dù tôi thấy chẳng liên quan gì, nhưng không thành vấn đề." Vương Kiệt Hi đứng lên, "Chẳng qua tôi mong anh đừng hi vọng anh ta tỉnh lại, rồi ỷ hai đánh một mà ẩu đả với tôi."
Vị bác sĩ đang ngủ say có chiều cao hoàn mỹ một mét tám, vậy mà Vương Kiệt Hi nhấc hắn lên như một cái gối, thả vào sô pha. Lâm Kính Ngôn lại nhấp ngụm trà, lần này là để tự an ủi.
"Trà rất ngon." Anh thành thực khen.
"Trà thảo dược." Vương Kiệt Hi nói, "Trừ tà trấn tai."
"..." Chưa từng nghe qua trà thảo dược còn có tác dụng này. Lâm Kính Ngôn hỏi thêm một câu: "Là thảo dược gì?"
Vương Kiệt Hi suy nghĩ vài giây: "Có lẽ anh không biết thì tốt hơn, bằng không lại sợ nuốt không trôi."
Lâm Kính Ngôn ngay lập tức cảm thấy nuốt không trôi.
"Vậy tôi bắt đầu, nói ngắn gọn thì." Vương Kiệt Hi đặt tách trà xuống, "Lâm Kính Ngôn tiên sinh, anh rất thu hút quỷ. Cực kỳ thu hút quỷ."
Lâm Kính Ngôn: "..."
"Chúng tôi để ý anh lâu rồi." Vương Kiệt Hi nói, "Tên anh lúc nào cũng nằm trong số mười người đầu tiên của danh sách cần theo dõi, chưa kể anh còn là người không bình thường trong số những người bình thường."
"Cậu nói 'Chúng tôi', là những ai?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Cơ quan Công ích Vi Thảo." Vương Kiệt Hi trả lời, "Là tổ chức chuyên trách các vụ trọng án có yếu tố phi tự nhiên trong thành, cấp chứng chỉ hành nghề hợp pháp và giải quyết các sự vụ liên quan đến công ăn việc làm cho các đối tượng phi nhân loại, đảm bảo sinh hoạt của nhân loại không bị xáo trộn."
"Coi bộ cái gì mấy cậu cũng quản," Lâm Kính Ngôn cảm thấy mấy từ ngữ này có chút quen tai, "Sao nghe như là Cục quản lý nhân khẩu..."
"Cục quản lý nhân khẩu thường không giới thiệu việc làm." Vương Kiệt Hi chỉnh lại, "Hơn nữa chúng tôi cũng không phụ trách giới thiệu se duyên, cái đó có bên khác lo."
"Được rồi," Lâm Kính Ngôn xem ra đã cạn lời với mấy thứ cổ quái này, "Vậy cậu nói trong đám người bình thường tôi không phải người bình thường, ám chỉ gì đây?"
"Ý chỉ anh là tổng giám đốc." Vương Kiệt Hi nói.
Lâm Kính Ngôn: "..." Lúc này phải chăng mình nên khiêm tốn một chút?
"Không cần khiêm tốn," Vương Kiệt Hi nói thêm, "Bọn tôi ai cũng rất thích món miến tiết vịt ở các chi nhánh thuộc công ty anh."
"Lần tới sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho các cậu." Lâm Kính Ngôn nói.
"Cảm ơn," Vương Kiệt Hi nho nhã lễ độ, "Anh không báo cảnh sát là chúng tôi mừng rồi."
Lâm Kính Ngôn: "..." Ờ ha, mình phải báo cảnh sát mới đúng.
"Trên người anh có quỷ khí." Vương Kiệt Hi nói tiếp, "Dĩ nhiên anh chắc chắn là người thường, vậy thì hẳn là vì một số lý do chưa rõ mà anh từng có quan hệ với quỷ. Ban đầu chúng tôi cứ tưởng rằng anh cất giữ một đồ vật hắc ám nào đó..."
"Tôi trước giờ không sưu tầm đồ cổ." Lâm Kính Ngôn lập tức có ý kiến.
"Cũng có thể là bảo vật gia truyền, có thể anh thường mang trên theo bên người loại đồ vật kiểu này." Vương Kiệt Hi quan sát anh.
"Tôi không mang bùa hộ mệnh, cũng không đeo trang sức gì cả." Lâm Kính Ngôn khẳng định, "Hơn nữa dù cậu nói tôi có quỷ khí, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp chuyện quái lạ nào."
"Đó chính là tác dụng của quỷ khí." Vương Kiệt Hi gật đầu, "Khi đạt đến một trình độ nào đó nó sẽ bảo vệ anh, những thứ khác không thể đến gần."
"Tác dụng của quỷ khí là như vậy?" Lâm Kính Ngôn cảm thấy sức tưởng tượng của mình quá ư hạn hẹp, "Giống như là tác dụng của mấy bảo vật trừ tà phải không? Cùng lĩnh vực nhưng sản phẩm mới?"
"Nguyên lý không giống nhau lắm." Vương Kiệt Hi kiên nhẫn giải thích, "Loại này là bùa hộ mệnh chân chính, đại để như thầy chủ nhiệm vậy, nếu có tà ma ngoại đạo tới gần, nó sẽ dùng chính khí lẫm liệt trấn áp bọn chúng, la mắng một trận, rồi bắt đi viết kiểm điểm hoặc phạt đứng."
Lâm Kính Ngôn: "..."
"Nếu như đây là cao nhân đắc đạo, thì nặng hơn một chút, có khả năng thông báo khắp Tam Giới Lục Đạo, rao trên loa, ghi lý lịch hạnh kiểm xấu, tịch thu vật phẩm bị cấm."
"Các cậu phải quản lý thật nghiêm ngặt." Lâm Kính Ngôn nói lên tâm tư từ đáy lòng.
"Còn quỷ khí của anh thì," Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ, "Hơi giống một tên nhóc nổi loạn, yêu ma quỷ quái càng lưu manh nó chỉ có lưu manh hơn, trực tiếp quất cho bọn chúng xách dép chạy về."
"..." Lâm Kính Ngôn chợt cảm giác nguy hiểm, "Vậy tại sao cậu nói tiểu quỷ thích tìm đến tôi?"
"Mấy đứa trẻ vào giai đoạn khủng hoảng tuổi dậy thì thích nhất là làm thiếu niên nổi loạn, anh chẳng lẽ không hiểu?" Vương Kiệt Hi khó hiểu nhìn anh, "Đối với bọn chúng mà nói, nhà anh giống như là phim trường dựng sẵn cho mấy cảnh băng đảng xã hội đen vậy."
Lâm Kính Ngôn: "Một đám trẻ trâu."
"Đúng là một đám trẻ trâu." Vương Kiệt Hi rất tán thành, "Không bằng một góc mấy đứa học trò ngoan ngoãn nhà tôi."
Lâm Kính Ngôn có cảm giác lúc đối phương nói câu này, giọng điệu hệt như một vị phụ huynh khó ưa đang trách nhà anh dung túng "một đứa trẩu" không dạy dỗ đàng hoàng.
"Chúng tôi đã điều tra anh một lượt," Vương Kiệt Hi lại nói, "Kết luận là, nhiều khả năng kiếp trước anh và một tiểu quỷ nào đó có duyên phận."
"Duyên phận?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Duyên phận." Vương Kiệt Hi gật đầu.
"A," Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm nói, "Nghe như truyện liêu trai."
"Thực ra chuyện này cũng ít khi thấy." Vương Kiệt Hi nói, "Có rất nhiều người từng tiếp xúc với quỷ, nhưng duyên phận mãnh liệt đến mức kéo dài đến kiếp sau, thì khá là hiếm."
"Mà tại sao lại là quỷ?" Lâm Kính Ngôn lòng đầy rầu rĩ. Thực ra anh muốn hỏi, nhân duyên với quỷ do đâu mà có?
"Quỷ thì làm sao?" Lời lẽ Vương Kiệt Hi chợt trở nên đanh thép, "Đừng kỳ thị quỷ."
Lâm Kính Ngôn: "..."
Anh ngẫm truyện Tiểu Thiến, lại nhớ truyện Bạch Nương Nương, vẫn cảm thấy kỳ kỳ quái quái thế nào. Vương Kiệt Hi lại nói: "Phần duyên phận này, bây giờ xem ra, kéo dài đến kiếp sống hiện tại của anh."
"Cái gì?" Lâm Kính Ngôn cả kinh, "Muốn ép duyên hay gì?"
"Chuyện này liên quan gì tới ép duyên?" Vương Kiệt Hi ngơ ngác khó hiểu, "Đã nói, chúng tôi không quản mấy việc giới thiệu mai mối gì đó."
Lâm Kính Ngôn yên tâm hơn một chút. Tuy hiện tại anh là người độc thân, nhưng anh không hề muốn dính líu gì tới một tên quỷ từ đời trước mà đời này anh đến gặp cũng chưa từng gặp.
"Vậy cái… duyên phận này," anh hỏi, "Rốt cuộc là do đâu?"
"Còn chưa rõ ràng lắm, " Vương Kiệt Hi không biết từ đâu lấy ra một cái bát lớn, "Nhưng bây giờ chúng ta có thể tìm hiểu."
5
Chàng thanh niên sau khi nói ra câu đó, trên thuyền nhất thời yên tĩnh.
"Cậu không sợ lão ném cậu xuống?" Người đưa đò hỏi.
Phương Duệ cười híp mắt nói: "Tôi lại thấy lão nên sợ tôi mới đúng."
Người đưa đò im lặng nhìn cậu, rồi cúi đầu, tiếp tục đẩy mái chèo.
"Ấy, sư phó đừng phiền." Phương Duệ đến gần, "Hay là để tôi kể chuyện xưa lão nghe?"
"Lão không thích nghe kể chuyện." Người đưa đò nói.
"Là câu chuyện liên quan đến đưa đò, nhất định lão sẽ thích." Phương Duệ cũng không quan tâm đối phương có thích hay không, hồn nhiên bắt đầu, "Ngày trước có một con quỷ, hắn không phải loại quỷ xấu, chỉ là vì một nguyên do bất đắc dĩ, không thể đi đầu thai. Hắn có một chiếc thuyền, một đôi mái chèo, mỗi ngày chèo thuyền trên sông tới tới lui lui."
Người đưa đò an tĩnh nghe.
"Hắn biết, chỉ cần chở người qua sông đủ 9,999 lần, là sẽ được đầu thai." Phương Duệ nói tiếp, "Được làm một con người đúng nghĩa, có người thân có bạn bè, có thể hít thở, cũng có thể chết đi."
"Làm người có gì mà hay?" Người đưa đò đột nhiên nói, "Cuộc sống chính là khổ ải vô bờ."
"Phải rồi, làm người có gì hay đâu." Phương Duệ thở dài, "Nhiều người còn cảm thấy cuộc sống của họ thật là hỏng bét. Chuyện không như ý nhiều đến thế, chí nguyện đều bất thành, người khác ai cũng hơn mình, nỗ lực chưa chắc sẽ hái được thành quả. Tôi đoán có vài tên quỷ chán ghét nhân gian cũng vì lẽ này. Bọn họ rõ ràng là linh hồn của trời đất, thế mà mỗi ngày vì chuyện lông gà vỏ tỏi không đâu đi ghét bỏ cuộc sống chính mình. Lão nghĩ xem, nếu như có một người, đứng ra mà nói 'Tôi không muốn làm người, ai đổi với tôi không?'… Hoa nè cỏ nè, sâu bọ trên đất gà vịt trong sân, lũ quỷ núp dưới tán cây hòe, bọn tiểu yêu trốn dưới mái hiên gầm nhà, những kẻ muốn đổi ắt là xếp hàng kín cả lối lớn lối nhỏ. Chỉ là mấy lời này không phải cứ nói ra là sẽ thành hiện thực."
"Cũng có quỷ không thích làm người." Người đưa đò nói, "Quanh đi quẩn lại, thực ra cũng chẳng khác bao nhiêu."
"Quỷ trong câu chuyện của tôi muốn trở thành người." Phương Duệ cười cười, "Tuy nhiên làm một quỷ chỉ biết chèo thuyền, sinh kế… tử kế đều khó khăn. Dù người khác không nhìn ra hắn là quỷ, cũng sẽ cảm thấy hắn có điểm lạ, cho nên việc mưu sinh không quá dễ dàng. Khách qua đò luôn cảm thấy chiếc thuyền nhỏ của hắn không mấy an toàn, họ nào biết thuyền của quỷ đưa đò mới là an toàn nhất."
Người đưa đò gật đầu: "Đúng vậy."
"Còn nữa, một khi bị phát hiện, phải bắt đầu lại từ đầu." Phương Duệ nói tiếp, "Cho nên nói để đưa đủ 9,999 lần, để có thể đi đầu thai, cũng không biết đã phải ở trên sông trôi nổi mấy ngàn mấy vạn lượt đi về. Càng nguy hiểm hơn chính là, tuy loại quỷ đưa đò này không muốn hại người, nhưng lại ở giữa đám người sống mà hành nghề, Thiên Sư tìm đến quấy rầy họ như cơm bữa. Bọn họ không cách gì giãi bày... Nói gì đi nữa họ vẫn là quỷ."
"Vô ích." Người đưa đò lạnh lùng nói.
"Đến một lúc nào đó không chịu đựng nổi, thế là làm lật thuyền, ẩn vào dòng sông làm một con quỷ chết chìm. Như vậy tất nhiên sẽ không được siêu sinh, nhưng chí ít cũng không phải chịu đựng thêm nữa." Phương Duệ lắc đầu, "Thật sự khi biến thành một quỷ đưa đò, ai mà chẳng nguyện ý? Cuối cùng lại không chịu nổi, có thể trách ai đây."
Người đưa đò nói: "Thế nhưng vẫn có người tiếp tục trụ vững."
"Câu chuyện của tôi là về một quỷ đưa đò, hắn có một lần muốn từ bỏ." Phương Duệ lộ ra một nụ cười, "Ngay khi công đức của hắn sắp viên mãn, thì bị một người phát hiện, kiếm củi ba năm thiêu chỉ một giờ, hắn cảm thấy không thể nào làm thêm một lần 9,999 chuyến đò nữa. Thế nhưng sự thể luôn luôn ngoài dự đoán mọi người."
Người đưa đò mê muội nhìn cậu, nhất thời không rõ ràng ý tứ. Chàng trai trẻ nghiêng đầu nhìn mặt nước dưới ánh đèn, cứ như có cái gì ở dưới đó đang mỉm cười với cậu.
(*)Tiểu Thiến小倩, mời xem Thiến nữ u hồn Thiến nữ u hồn – Wikipedia tiếng Việt
(**) Bạch nương nương 白娘娘, mời xem Bạch Xà Truyện
Bạch Xà truyện – Wikipedia tiếng Việt
(**) Bạch nương nương 白娘娘, mời xem Bạch Xà Truyện
Bạch Xà truyện – Wikipedia tiếng Việt
Last edited: