Hoàn [CMSN Lâm Kính Ngôn 2020] [Lâm Phương] Quỷ đưa đò

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1

Quỷ Đưa Đò

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết 青山不老.
Link gốc
Beta: @Trời Sao


———————————————

0

Trăng lên cao giữa trời, hầu hết các nhà các hộ đã tắt đèn, thôn nhỏ chìm vào vùng sương mờ u ám, đâu đây vọng lại tiếng chó sủa lác đác. Nơi này cách xa thành thị, đêm xuống xung quanh tối đen, đã không đèn đường, lại càng không có chuyện tụ tập hoan lạc thâu đêm suốt sáng, nguồn sáng duy nhất chính là bàng bạc ánh trăng hoặc yếu ớt vài ngôi sao.

Đầu thôn có một con sông, trên bản đồ sông gì nhánh gì đều ghi rõ, nhưng dân quanh vùng lại quen gọi nó bằng cái tên ngắn gọn Nhị Hào. Nhị Hào tuy gọi là hào, thực ra rất rộng, dòng nước không xiết nhưng sâu, bọn trẻ con thường muốn tới đây bơi lội, bị cha mẹ phát hiện nhất định sẽ no đòn xong mới nói gì thì nói. Mà nhắc mới thấy lạ, Nhị Hào trước nay lại chưa từng xảy ra tai nạn, dù lũ nhóc con bất trị có bơi kém đến đâu, thì sau cùng vẫn dạt vào bờ chờ người đến cứu.

Những bô lão trong thôn đều nói, nước này có linh.

Thôn ven sông có một bến đò, trước đây vẫn có người dùng thuyền nan chở khách qua lại hai bên bờ. Không lâu sau đó, ngành du lịch địa phương bắc một cây cầu ở hạ lưu, dân trong thôn vì thế không ngồi thuyền nữa. Bến đò dần bị bỏ hoang, ban đầu còn thấy vài chiếc thuyền nan neo đậu, về sau biến mất dần.

Nửa đêm canh ba, nơi bến đò vốn nên vắng người bỗng xuất hiện ánh đèn. Thứ ánh sáng màu da cam từ xa nhìn lại trông có chút ấm áp, đi kèm với ánh đèn là hình ảnh một người xem ra lớn tuổi, hắn ngồi bên trong chiếc thuyền nhỏ, đèn treo nơi đầu thuyền, miệng ngậm một tẩu thuốc đen sì.

"Sư phó, chở người không?" Bỗng một giọng nói vang lên trong bóng tối.

Người trông rắn rỏi ngồi hút thuốc trên thuyền có chút bất ngờ. Hắn nhìn lên bờ, một thanh niên trẻ trung đang đứng đó, cậu ta mặc trang phục bộ hành, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lên rất mực chân thành.

Người đưa đò hỏi: "Sao hơn nửa đêm lại muốn sang sông?"

"Không phải lúc này mới có thuyền sao." Chàng trai trẻ cười lên rạng rỡ.

Cậu đứng giữa vùng ánh sáng vàng vọt lập loè tỏa ra từ ngọn đèn nhỏ, không hối thúc, nhàn nhã chờ đối phương đáp lời.

Người đưa đò khẽ hạ mi mắt, trên mặt hiện rõ mấy chữ nội tâm chật vật, cuối cùng vẫn nói: "Vậy lên thuyền đi, tiểu huynh đệ."

Chàng thanh niên cẩn thận đi lên, lại hỏi: "Tiền đò tính thế nào?"

"Chờ qua đến bên kia rồi nói." Người đưa đò trả lời.

Dưới ánh đèn âm u, hắn cười trầm đục, tháo dây thừng. Tiếng mái chèo khua làm khuấy động sự yên tĩnh bốn bề, bọn họ tiến vào vùng nước thăm thẳm đen.


1

"Lâm tiên sinh phải không?" Người trong phòng làm việc nói vọng ra cửa "Mời vào."

Lâm Kính Ngôn đẩy cửa, có chút giật mình. Đây không phải lần đầu tiên anh tới nơi này, nhưng người đang ngồi gác tay trên thành ghế kia thì lần đầu tiên anh gặp.

"Bác sĩ của tôi nói tối nay có thể anh ta sẽ đến muộn." Anh nhìn người kia, "Nhưng cậu không phải anh ấy... Mà trông cậu cũng không có vẻ gì là bác sĩ."

"Tôi không phải." Đối phương nói, "Tôi là Thiên Sư."

Lâm Kính Ngôn: "..." Thiết lập gì đây?

Anh còn nhận ra vị Thiên Sư này hai mắt to nhỏ không đều nhau. "Tôi tên Vương Kiệt Hi," đối phương nghiêm chỉnh đưa tay ra, "Xin chào, Lâm tiên sinh."

Lâm Kính Ngôn một bụng thắc mắc bắt tay người nọ, sau đó theo thói quen ngồi vào chỗ thường ngồi.

"Trước tiên tôi muốn nói rõ với anh một chuyện." Vương Kiệt Hi nói, "Tôi không quen bác sĩ tâm lý của anh, cũng không phải anh ta nhờ tôi đến thay. Là tôi vô tình xen ngang vào lịch hẹn của hai người."

"Vậy cậu ở đây làm gì?" Lâm Kính Ngôn mù mờ, "Bác sĩ đâu rồi?"

Thiên Sư đứng lên mở ra một cánh cửa tủ, bác sĩ tâm lý đang nằm trong đó ngáy khò khò.

Lâm Kính Ngôn: "..."

Anh bắt đầu tính toán làm thế nào để an toàn thoát thân khỏi nơi có vẻ như là hiện trường vụ án này, sau đó báo cảnh sát càng nhanh càng tốt.

"Mong anh đừng hiểu lầm, tôi tới đây để giải đáp gút mắc trong lòng anh. "Vương Kiệt Hi thản nhiên khép lại cửa tủ, "Gần đây anh thường có các triệu chứng giống như đau đầu mất ngủ phải không, còn hay bị ác mộng quấy rầy?"

"Mấy chuyện này tôi đã nói với bác sĩ cả rồi," Lâm Kính Ngôn cảnh giác trả lời, "Có hơn một người biết."

"Trong giấc mộng của anh luôn xuất hiện cùng một người, điều này chắc anh chưa từng nói với ai." Hai con mắt một lớn một nhỏ không đồng dạng của Vương Kiệt Hi khi nhìn chằm chằm rất có tính áp bức, "Hơn nữa tôi đoán, anh cảm thấy những gì xảy ra trong mộng cũng không tệ."

"Còn nói nữa tôi sẽ báo cảnh sát." Lâm Kính Ngôn khô khốc nói.

Vương Kiệt Hi hỏi: "Nhưng tôi nói đúng chứ?"

"Làm sao cậu biết?" Lâm Kính Ngôn nhíu mi.

"Bởi vì mấy con quỷ nhỏ trong thành phố tối tối lại tụ tập ở nhà anh quẩy tưng bừng như lễ hội." Vương Kiệt Hi nói, "Anh có biết điều này gây ra bao nhiêu rắc rối cho việc giữ gìn an ninh trật tự của chúng tôi không?"

Lâm Kính Ngôn: "..." Cậu thế mà lại đổ hết lỗi lên người tôi!

Anh lấy lại tinh thần: "Chả trách gần đây nhà tôi không cần bật điều hòa cũng lạnh chết đi được, nhưng đêm qua thì trở lại bình thường."

"Có phải sáng nay anh phát hiện trong nhà bếp có một hộp hamburger không biết từ đâu ra?"

"... Phải." Lâm Kính Ngôn xoa xoa huyệt Thái Dương, "Nhưng tôi không để ý lắm, cứ cho rằng lúc trước mua về rồi để quên, mặc dù tôi cũng không ăn loại fastfood này… Lẽ ra tôi nên thấy có gì đó sai sai."

"Là do đêm qua khi chúng tôi đến nhà anh xử lý, một đội viên đã dùng lò vi sóng hâm nóng hamburger, ăn xong lại quên dọn rác." Vương Kiệt Hi nghiêm túc nói, "Tôi thay cậu ta xin lỗi anh, thật là ngại quá."

"Không sao..." Lâm Kính Ngôn quen miệng nói, rồi chợt nhận ra, "Mấy người đột nhập nhà tôi?!"

"Chỉ mở cửa sổ đi vào bếp thôi." Vương Kiệt Hi thõng tay, "Lũ quỷ nhỏ ở hết trong nhà bếp của anh mà vui vẻ, tụi tôi bắt chúng rồi đi ngay."

Lâm Kính Ngôn suy nghĩ mấy giây: "Tạm thời tôi tin lời cậu, nhưng ít ra cũng giải thích từ đầu cho tôi hiểu một chút chứ?"

"Hôm nay tôi đến chính là để giải thích với anh về chuyện này." Vương Kiệt Hi nói, "Hay là mình pha tách trà trước đi."


3

Thuyền nhỏ trong đêm tối lừng lững băng qua mặt sông. Người đưa đò đều đặn khua mái chèo, bọn họ đi không tính là chậm. Mặt sông mênh mông chỉ có mỗi ánh sáng phát ra từ chiếc đèn nhỏ treo ở đầu thuyền, vầng trăng hôm nay rất tỏ, dòng nước lăn tăn phản chiếu ánh bạc lung linh.

"Sư phó xưng hô thế nào?" Chàng trai trẻ bắt chuyện. Cậu đặt ba lô đặt bên cạnh, duỗi đôi chân dài gác lên boong thuyền.

Người đưa đò nói: "Gọi tôi lão Lý là được."

"A, cùng họ với con sông này." Chàng thanh niên cười híp mắt, "Tôi tên Phương Duệ, đang được nghỉ học nên du ngoạn đó đây."

"Quanh đây chẳng có gì hay để chơi." Người đưa đò nói.

"Lão là người bản địa à?" Phương Duệ hỏi. Thấy đối phương lắc đầu mới nói tiếp: "Vậy có lẽ lão chưa từng nghe qua truyền thuyết của vùng này rồi."

"Lão ở đây cũng đã nhiều năm." Người đưa đò nhìn hắn, "Hẳn chuyện gì cũng từng nghe qua."

"Tỷ như câu chuyện trên sông này, trên thuyền này?"

"Trên sông này làm gì có câu chuyện nào."

Phương Duệ suy tư: "Tôi nghe nói con sông này mấy chục năm qua không có ai chết chìm, nhưng nó ắt hẳn là rất sâu."

"Bọn nhỏ không thích tới đây chơi."

"Nhưng những bô lão trong thôn nói, lũ con nít dù có té trên xuống sông cũng sẽ dạt vào bờ." Phương Duệ nghiêng đầu, "Bọn họ bảo nước này có linh, lão có thấy vậy không?"

"Nước ở đâu chẳng như nhau, không có chuyện đó." Người đưa đò khua mái chèo, "Cho nên tôi mới nói sông này làm gì có chuyện để kể."

"Vậy thuyền đâu cả rồi?" Phương Duệ hỏi, "Lão là người chèo thuyền, lão rõ hơn ai hết."

"Dưới hạ lưu họ xây một cây cầu, người ta không ngồi thuyền nữa." Người đưa đò từ tốn, "Những người chèo thuyền đều không còn việc để làm, bỏ đi xứ khác. Cái này cũng tính là chuyện xưa?"

"Tôi muốn nói chuyện người ở lại, và vì sao người đó ở lại," Phương Duệ chớp chớp mắt, "Chuyện nằm ở điểm này."

Người đưa đò khịt mũi.

"Sư phó, hỏi lão câu nữa." Phương Duệ nhìn đối phương dưới ánh đèn, "Dù không có cây cầu đó, thì nửa đêm cũng chẳng ai ngồi thuyền, vì sao lão lại ở chỗ này chờ?"

"Vậy sao cậu lúc này muốn qua sông?" Người đưa đò lặp lại câu đã hỏi trước đó.

Phương Duệ nói: "Thì đó, tôi vì lão mà đến."

4

Vương Kiệt Hi bưng ra khay trà với hai cái tách.

Lâm Kính Ngôn cầm lên uống một ngụm: "Chắc chắn trà này không phải lấy từ tủ đồ của bác sĩ."

"Đúng vậy." Vương Kiệt Hi nói.

"Cậu có thể thả anh ta ra khỏi ngăn tủ được không?" Lâm Kính Ngôn hỏi, "Ngủ trong đó không được thoải mái cho lắm."

"Mặc dù tôi thấy chẳng liên quan gì, nhưng không thành vấn đề." Vương Kiệt Hi đứng lên, "Chẳng qua tôi mong anh đừng hi vọng anh ta tỉnh lại, rồi ỷ hai đánh một mà ẩu đả với tôi."

Vị bác sĩ đang ngủ say có chiều cao hoàn mỹ một mét tám, vậy mà Vương Kiệt Hi nhấc hắn lên như một cái gối, thả vào sô pha. Lâm Kính Ngôn lại nhấp ngụm trà, lần này là để tự an ủi.

"Trà rất ngon." Anh thành thực khen.

"Trà thảo dược." Vương Kiệt Hi nói, "Trừ tà trấn tai."

"..." Chưa từng nghe qua trà thảo dược còn có tác dụng này. Lâm Kính Ngôn hỏi thêm một câu: "Là thảo dược gì?"

Vương Kiệt Hi suy nghĩ vài giây: "Có lẽ anh không biết thì tốt hơn, bằng không lại sợ nuốt không trôi."

Lâm Kính Ngôn ngay lập tức cảm thấy nuốt không trôi.

"Vậy tôi bắt đầu, nói ngắn gọn thì." Vương Kiệt Hi đặt tách trà xuống, "Lâm Kính Ngôn tiên sinh, anh rất thu hút quỷ. Cực kỳ thu hút quỷ."

Lâm Kính Ngôn: "..."

"Chúng tôi để ý anh lâu rồi." Vương Kiệt Hi nói, "Tên anh lúc nào cũng nằm trong số mười người đầu tiên của danh sách cần theo dõi, chưa kể anh còn là người không bình thường trong số những người bình thường."

"Cậu nói 'Chúng tôi', là những ai?" Lâm Kính Ngôn hỏi.

"Cơ quan Công ích Vi Thảo." Vương Kiệt Hi trả lời, "Là tổ chức chuyên trách các vụ trọng án có yếu tố phi tự nhiên trong thành, cấp chứng chỉ hành nghề hợp pháp và giải quyết các sự vụ liên quan đến công ăn việc làm cho các đối tượng phi nhân loại, đảm bảo sinh hoạt của nhân loại không bị xáo trộn."

"Coi bộ cái gì mấy cậu cũng quản," Lâm Kính Ngôn cảm thấy mấy từ ngữ này có chút quen tai, "Sao nghe như là Cục quản lý nhân khẩu..."

"Cục quản lý nhân khẩu thường không giới thiệu việc làm." Vương Kiệt Hi chỉnh lại, "Hơn nữa chúng tôi cũng không phụ trách giới thiệu se duyên, cái đó có bên khác lo."

"Được rồi," Lâm Kính Ngôn xem ra đã cạn lời với mấy thứ cổ quái này, "Vậy cậu nói trong đám người bình thường tôi không phải người bình thường, ám chỉ gì đây?"

"Ý chỉ anh là tổng giám đốc." Vương Kiệt Hi nói.

Lâm Kính Ngôn: "..." Lúc này phải chăng mình nên khiêm tốn một chút?

"Không cần khiêm tốn," Vương Kiệt Hi nói thêm, "Bọn tôi ai cũng rất thích món miến tiết vịt ở các chi nhánh thuộc công ty anh."

"Lần tới sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho các cậu." Lâm Kính Ngôn nói.

"Cảm ơn," Vương Kiệt Hi nho nhã lễ độ, "Anh không báo cảnh sát là chúng tôi mừng rồi."

Lâm Kính Ngôn: "..." Ờ ha, mình phải báo cảnh sát mới đúng.

"Trên người anh có quỷ khí." Vương Kiệt Hi nói tiếp, "Dĩ nhiên anh chắc chắn là người thường, vậy thì hẳn là vì một số lý do chưa rõ mà anh từng có quan hệ với quỷ. Ban đầu chúng tôi cứ tưởng rằng anh cất giữ một đồ vật hắc ám nào đó..."

"Tôi trước giờ không sưu tầm đồ cổ." Lâm Kính Ngôn lập tức có ý kiến.

"Cũng có thể là bảo vật gia truyền, có thể anh thường mang trên theo bên người loại đồ vật kiểu này." Vương Kiệt Hi quan sát anh.

"Tôi không mang bùa hộ mệnh, cũng không đeo trang sức gì cả." Lâm Kính Ngôn khẳng định, "Hơn nữa dù cậu nói tôi có quỷ khí, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp chuyện quái lạ nào."

"Đó chính là tác dụng của quỷ khí." Vương Kiệt Hi gật đầu, "Khi đạt đến một trình độ nào đó nó sẽ bảo vệ anh, những thứ khác không thể đến gần."

"Tác dụng của quỷ khí là như vậy?" Lâm Kính Ngôn cảm thấy sức tưởng tượng của mình quá ư hạn hẹp, "Giống như là tác dụng của mấy bảo vật trừ tà phải không? Cùng lĩnh vực nhưng sản phẩm mới?"

"Nguyên lý không giống nhau lắm." Vương Kiệt Hi kiên nhẫn giải thích, "Loại này là bùa hộ mệnh chân chính, đại để như thầy chủ nhiệm vậy, nếu có tà ma ngoại đạo tới gần, nó sẽ dùng chính khí lẫm liệt trấn áp bọn chúng, la mắng một trận, rồi bắt đi viết kiểm điểm hoặc phạt đứng."

Lâm Kính Ngôn: "..."

"Nếu như đây là cao nhân đắc đạo, thì nặng hơn một chút, có khả năng thông báo khắp Tam Giới Lục Đạo, rao trên loa, ghi lý lịch hạnh kiểm xấu, tịch thu vật phẩm bị cấm."

"Các cậu phải quản lý thật nghiêm ngặt." Lâm Kính Ngôn nói lên tâm tư từ đáy lòng.

"Còn quỷ khí của anh thì," Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ, "Hơi giống một tên nhóc nổi loạn, yêu ma quỷ quái càng lưu manh nó chỉ có lưu manh hơn, trực tiếp quất cho bọn chúng xách dép chạy về."

"..." Lâm Kính Ngôn chợt cảm giác nguy hiểm, "Vậy tại sao cậu nói tiểu quỷ thích tìm đến tôi?"

"Mấy đứa trẻ vào giai đoạn khủng hoảng tuổi dậy thì thích nhất là làm thiếu niên nổi loạn, anh chẳng lẽ không hiểu?" Vương Kiệt Hi khó hiểu nhìn anh, "Đối với bọn chúng mà nói, nhà anh giống như là phim trường dựng sẵn cho mấy cảnh băng đảng xã hội đen vậy."

Lâm Kính Ngôn: "Một đám trẻ trâu."

"Đúng là một đám trẻ trâu." Vương Kiệt Hi rất tán thành, "Không bằng một góc mấy đứa học trò ngoan ngoãn nhà tôi."

Lâm Kính Ngôn có cảm giác lúc đối phương nói câu này, giọng điệu hệt như một vị phụ huynh khó ưa đang trách nhà anh dung túng "một đứa trẩu" không dạy dỗ đàng hoàng.

"Chúng tôi đã điều tra anh một lượt," Vương Kiệt Hi lại nói, "Kết luận là, nhiều khả năng kiếp trước anh và một tiểu quỷ nào đó có duyên phận."

"Duyên phận?" Lâm Kính Ngôn hỏi.

"Duyên phận." Vương Kiệt Hi gật đầu.

"A," Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm nói, "Nghe như truyện liêu trai."

"Thực ra chuyện này cũng ít khi thấy." Vương Kiệt Hi nói, "Có rất nhiều người từng tiếp xúc với quỷ, nhưng duyên phận mãnh liệt đến mức kéo dài đến kiếp sau, thì khá là hiếm."

"Mà tại sao lại là quỷ?" Lâm Kính Ngôn lòng đầy rầu rĩ. Thực ra anh muốn hỏi, nhân duyên với quỷ do đâu mà có?

"Quỷ thì làm sao?" Lời lẽ Vương Kiệt Hi chợt trở nên đanh thép, "Đừng kỳ thị quỷ."

Lâm Kính Ngôn: "..."

Anh ngẫm truyện Tiểu Thiến, lại nhớ truyện Bạch Nương Nương, vẫn cảm thấy kỳ kỳ quái quái thế nào. Vương Kiệt Hi lại nói: "Phần duyên phận này, bây giờ xem ra, kéo dài đến kiếp sống hiện tại của anh."

"Cái gì?" Lâm Kính Ngôn cả kinh, "Muốn ép duyên hay gì?"

"Chuyện này liên quan gì tới ép duyên?" Vương Kiệt Hi ngơ ngác khó hiểu, "Đã nói, chúng tôi không quản mấy việc giới thiệu mai mối gì đó."

Lâm Kính Ngôn yên tâm hơn một chút. Tuy hiện tại anh là người độc thân, nhưng anh không hề muốn dính líu gì tới một tên quỷ từ đời trước mà đời này anh đến gặp cũng chưa từng gặp.

"Vậy cái… duyên phận này," anh hỏi, "Rốt cuộc là do đâu?"

"Còn chưa rõ ràng lắm, " Vương Kiệt Hi không biết từ đâu lấy ra một cái bát lớn, "Nhưng bây giờ chúng ta có thể tìm hiểu."


5

Chàng thanh niên sau khi nói ra câu đó, trên thuyền nhất thời yên tĩnh.

"Cậu không sợ lão ném cậu xuống?" Người đưa đò hỏi.

Phương Duệ cười híp mắt nói: "Tôi lại thấy lão nên sợ tôi mới đúng."

Người đưa đò im lặng nhìn cậu, rồi cúi đầu, tiếp tục đẩy mái chèo.

"Ấy, sư phó đừng phiền." Phương Duệ đến gần, "Hay là để tôi kể chuyện xưa lão nghe?"

"Lão không thích nghe kể chuyện." Người đưa đò nói.

"Là câu chuyện liên quan đến đưa đò, nhất định lão sẽ thích." Phương Duệ cũng không quan tâm đối phương có thích hay không, hồn nhiên bắt đầu, "Ngày trước có một con quỷ, hắn không phải loại quỷ xấu, chỉ là vì một nguyên do bất đắc dĩ, không thể đi đầu thai. Hắn có một chiếc thuyền, một đôi mái chèo, mỗi ngày chèo thuyền trên sông tới tới lui lui."

Người đưa đò an tĩnh nghe.

"Hắn biết, chỉ cần chở người qua sông đủ 9,999 lần, là sẽ được đầu thai." Phương Duệ nói tiếp, "Được làm một con người đúng nghĩa, có người thân có bạn bè, có thể hít thở, cũng có thể chết đi."

"Làm người có gì mà hay?" Người đưa đò đột nhiên nói, "Cuộc sống chính là khổ ải vô bờ."

"Phải rồi, làm người có gì hay đâu." Phương Duệ thở dài, "Nhiều người còn cảm thấy cuộc sống của họ thật là hỏng bét. Chuyện không như ý nhiều đến thế, chí nguyện đều bất thành, người khác ai cũng hơn mình, nỗ lực chưa chắc sẽ hái được thành quả. Tôi đoán có vài tên quỷ chán ghét nhân gian cũng vì lẽ này. Bọn họ rõ ràng là linh hồn của trời đất, thế mà mỗi ngày vì chuyện lông gà vỏ tỏi không đâu đi ghét bỏ cuộc sống chính mình. Lão nghĩ xem, nếu như có một người, đứng ra mà nói 'Tôi không muốn làm người, ai đổi với tôi không?'… Hoa nè cỏ nè, sâu bọ trên đất gà vịt trong sân, lũ quỷ núp dưới tán cây hòe, bọn tiểu yêu trốn dưới mái hiên gầm nhà, những kẻ muốn đổi ắt là xếp hàng kín cả lối lớn lối nhỏ. Chỉ là mấy lời này không phải cứ nói ra là sẽ thành hiện thực."

"Cũng có quỷ không thích làm người." Người đưa đò nói, "Quanh đi quẩn lại, thực ra cũng chẳng khác bao nhiêu."

"Quỷ trong câu chuyện của tôi muốn trở thành người." Phương Duệ cười cười, "Tuy nhiên làm một quỷ chỉ biết chèo thuyền, sinh kế… tử kế đều khó khăn. Dù người khác không nhìn ra hắn là quỷ, cũng sẽ cảm thấy hắn có điểm lạ, cho nên việc mưu sinh không quá dễ dàng. Khách qua đò luôn cảm thấy chiếc thuyền nhỏ của hắn không mấy an toàn, họ nào biết thuyền của quỷ đưa đò mới là an toàn nhất."

Người đưa đò gật đầu: "Đúng vậy."

"Còn nữa, một khi bị phát hiện, phải bắt đầu lại từ đầu." Phương Duệ nói tiếp, "Cho nên nói để đưa đủ 9,999 lần, để có thể đi đầu thai, cũng không biết đã phải ở trên sông trôi nổi mấy ngàn mấy vạn lượt đi về. Càng nguy hiểm hơn chính là, tuy loại quỷ đưa đò này không muốn hại người, nhưng lại ở giữa đám người sống mà hành nghề, Thiên Sư tìm đến quấy rầy họ như cơm bữa. Bọn họ không cách gì giãi bày... Nói gì đi nữa họ vẫn là quỷ."

"Vô ích." Người đưa đò lạnh lùng nói.

"Đến một lúc nào đó không chịu đựng nổi, thế là làm lật thuyền, ẩn vào dòng sông làm một con quỷ chết chìm. Như vậy tất nhiên sẽ không được siêu sinh, nhưng chí ít cũng không phải chịu đựng thêm nữa." Phương Duệ lắc đầu, "Thật sự khi biến thành một quỷ đưa đò, ai mà chẳng nguyện ý? Cuối cùng lại không chịu nổi, có thể trách ai đây."

Người đưa đò nói: "Thế nhưng vẫn có người tiếp tục trụ vững."

"Câu chuyện của tôi là về một quỷ đưa đò, hắn có một lần muốn từ bỏ." Phương Duệ lộ ra một nụ cười, "Ngay khi công đức của hắn sắp viên mãn, thì bị một người phát hiện, kiếm củi ba năm thiêu chỉ một giờ, hắn cảm thấy không thể nào làm thêm một lần 9,999 chuyến đò nữa. Thế nhưng sự thể luôn luôn ngoài dự đoán mọi người."

Người đưa đò mê muội nhìn cậu, nhất thời không rõ ràng ý tứ. Chàng trai trẻ nghiêng đầu nhìn mặt nước dưới ánh đèn, cứ như có cái gì ở dưới đó đang mỉm cười với cậu.

(*)Tiểu Thiến小倩, mời xem Thiến nữ u hồn Thiến nữ u hồn – Wikipedia tiếng Việt

(**) Bạch nương nương 白娘娘, mời xem Bạch Xà Truyện
Bạch Xà truyện – Wikipedia tiếng Việt
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Áu áu áu là duyên là phận ???
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#3
6
Lâm Kính Ngôn sốt sắng nhìn lên bàn, nơi đang bày một cái bát.
Vương Kiệt Hi sau khi đổ đầy cái bát, mãi vẫn ở bên kia chăm chú nhìn mặt nước. Qua chừng mười phút, chợt nói: "Được rồi, lại đây."
"Chỉ vậy thôi là xong rồi?" Lâm Kính Ngôn kinh ngạc.
"Chứ theo anh còn phải làm gì?" Vương Kiệt Hi hỏi ngược lại.
"À... Đốt một lá bùa, cho vào một ít nước phép, thả thêm vô vài cái lá?" Lâm Kính Ngôn nỗ lực lục lọi trong trí nhớ tìm tòi cảnh mấy vị Thiên Sư hay làm trong phim truyền hình, "Mới đây tôi còn cho rằng cậu sẽ làm cho một con mắt bay vào trong bát nước..."
Vương Kiệt Hi: "..."
"Rồi rồi tôi không nói nữa." Lâm Kính Ngôn hoà hoãn.
"Bây giờ anh hãy thổi vào mặt nước." Vương Kiệt Hi ở bên cạnh chỉ cách làm, "Nhớ đừng dùng sức quá mạnh, giữ bát khi thổi để không bị lật."
Lâm Kính Ngôn lầm bầm: "Người nào tài đến mức thổi lật được cả cái bát?"
"Không phải người." Vương Kiệt Hi nói, "Cho nên thật ra anh không cần căng thẳng quá. Tôi nhắc theo lệ mà thôi."
Lâm Kính Ngôn: "..."
Lâm Kính Ngôn nhìn mặt nước trong bát, thật sự không thấy có gì khác biệt. Anh cúi đầu, lòng chợt kính ngưỡng loại chuyện linh dị thần quái này, vì thế anh chần chừ, rồi thận trọng thổi vào mặt nước.
Lúc đầu trong bát chẳng phát sinh sự lạ gì. Nhưng rất nhanh, những gợn sóng trên mặt nước không tản đi, mà tụ vào với nhau, từ chính giữa dần dần hiện ra ít màu sắc khác lạ.
Lâm Kính Ngôn vô thức cúi đầu, muốn nhìn rõ hơn một chút, anh sáp lại càng lúc càng gần, đột nhiên cảm giác bị ai kéo một cái, lôi anh cách xa bát nước.
"Cẩn thận, khoảng cách gần quá." Vương Kiệt Hi nói.
Lâm Kính Ngôn đổ mồ hôi lạnh, anh nghĩ tới trong truyền thuyết quỷ chết chìm sẽ vẽ ra những hoa văn trên mặt nước, người qua đường cứ tò mò nhìn, dần dần tới gần, sau cùng bị hút vào trong. "Tôi nhìn gần quá sẽ bị kéo vào trong bát sao?" Anh hỏi.
"Sao mà thế được?" Vương Kiệt Hi khó hiểu, "Chỉ là tôi thấy mắt kính của anh sắp rớt vô."
Lâm Kính Ngôn: "..."
"Nhìn như vậy không rõ đâu, lùi lại đi." Vương Kiệt Hi nói.
Lâm Kính Ngôn theo lời lui lại nửa bước. Thiên sư cầm lấy bát, bỗng giội vào không trung, chưa chờ tới người trong cuộc lên tiếng, tay còn lại đã nhúng vào làn nước lơ lửng mà phất một cái, một màn hình nước cứ thế theo bàn tay vuốt mở ra trước mắt hai người.
"Hiện đại quá!" Lâm Kính Ngôn thán phục.
Vương Kiệt Hi dường như xem đó là lời tán thưởng, cười không nói gì.
Trên màn nước màu sắc đi từ nhạt đến đậm, chỉ qua vài nét đã phác hoạ nên một bức tranh theo trường phái tả thực. Đó là cảnh vẽ bên bờ sông, sắc trời hoàng hôn, một người trẻ tuổi ngồi trên chiếc thuyền nhỏ tay cầm mái chèo, đôi mắt sáng rực như sao sớm.
"Ánh mắt cậu ấy nhìn thật chân thành." Lâm Kính Ngôn buột miệng.
Vương Kiệt Hi nói: "Chúng tôi không phụ trách giới thiệu..."
"Tôi không có ý này!" Lâm Kính Ngôn lập tức khẳng định. Anh cũng không biết sao mình lại buột miệng nói câu ấy, "Tôi định nói là, cậu ấy so với người tôi vẫn gặp trong mộng, giống nhau như đúc.".
"Anh cũng mơ thấy cậu ta chèo thuyền sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.
"Đúng." Lâm Kính Ngôn nói, "Tôi cũng ngồi trên thuyền."
"Trong mộng còn có gì khác không?"
"Không có, chúng tôi cứ mãi ngồi thuyền như thế." Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ, "Có một dạo tôi mơ liên tục, lần nào cũng lững lờ trên sông lúc nửa đêm, cho nên hồi đầu có hơi sợ. Về sau cảm thấy cậu ấy không giống người xấu."
"Cậu ta là quỷ." Vương Kiệt Hi theo thực tế mà nói.
"Quỷ thì làm sao?" Lâm Kính Ngôn nói, "Đừng kỳ thị quỷ."
Vương Kiệt Hi: "..."
Tiếp đó một người trông giống Lâm Kính Ngôn đến tám phần xuất hiện bên bờ, lên thuyền. Nói chỉ tám phần giống anh, lý do lớn nhất là vì người đó không đeo kính. Lâm Kính Ngôn có cảm giác kỳ quái: "Đó là tôi kiếp trước?"
"Có lẽ là vậy." Vương Kiệt Hi đang cầm bút ghi chú gì đó, miệng nói mà đầu không ngẩng lên.
"Mỗi một kiếp người ta đều có dáng dấp giống nhau sao?" Lâm Kính Ngôn thầm nghĩ chuyện này khó mà tin được.
"Dĩ nhiên không phải." Vương Kiệt Hi nhún vai, "Hệ thống chuyển thế trọng sinh của chúng tôi là chính quy, không phải mấy cái crossover tuỳ tiện. Trường hợp của hai người, hẳn là đặc biệt."
"Chúng tôi?" Lâm Kính Ngôn chú ý tới cụm từ này, "Chẳng lẽ người trên thuyền kia cũng đã chuyển thế trọng sinh?"
"Chắc đầu thai rồi." Vương Kiệt Hi nói, "Rõ ràng cậu ấy vẫn nhớ anh... Kiếp trước ắt hẳn anh có làm gì đó với cậu ấy."
Lâm Kính Ngôn cứng đờ: "Đó có phải là duyên phận mà cậu nhắc tới hay không?"
"Đúng, duyên phận." Vương Kiệt Hi gật đầu, "Cậu ta là một quỷ đưa đò."
"Quỷ Baidu?" Lâm Kính Ngôn trợn mắt, "Vậy có quỷ Google không?"
摆渡– Bãi độ (đưa đò), gần âm với 百度 – Bách độ (Baidu)
Vương Kiệt Hi: "..."
"Cậu nói người chèo thuyền kia là quỷ đưa đò đúng không." Lâm Kính Ngôn hiểu ra, đầu óc anh bị một lượng lớn thông tin nhồi vào nên hoạt động có chút chậm.
"Quỷ đưa đò là quỷ đã từng làm người, bọn họ do nhiều nguyên nhân mà không thể đi đầu thai, chỉ có thể ở nhân gian chèo thuyền nhỏ đưa người qua sông." Vương Kiệt Hi giải thích, "Chỉ cần đưa người đủ 9,999 lần, là họ có thể vãn sinh."
"Hệ thống chuyển thế trọng sinh của các cậu chắc chắn là không chú trọng thỏa ước lao động." Lâm Kính Ngôn nói, "Sao có thể cầm chân một thanh niên như thế."
"Cho nên, anh nhất định là một nhân vật quan trọng trong quá trình đưa người." Vương Kiệt Hi mặc kệ đối phương chỉ trích thỏa ước lao động của hệ thống chuyển thế trọng sinh, "Có thể anh chính là khách hàng thứ 9,999..."
"Cho nên cậu ấy nhớ tôi?"
"... Cũng có thể anh là người đã phát hiện thân phận của cậu ta."
"Điều đó nghĩa là gì?" Lâm Kính Ngôn có dự cảm xấu.
"Nếu thân phận quỷ đưa đò bị người thường làm lộ, thì phải tính lại từ đầu." Vương Kiệt Hi nói, "Trong trường hợp thứ hai, cậu ta chắc chắn cũng sẽ nhớ anh thật kỹ."
Lâm Kính Ngôn: "...". Chuyện này đáng hận, khác nào làm đổ canh rau lên đống bài tập hoàn chỉnh người ta vất vả làm suốt mùa hè.
Cảnh tượng trên màn nước vẫn tiếp tục, trong ánh hoàng hôn, thuyền nhỏ chở hai người đi về hướng mặt trời lặn. Anh nhìn hình ảnh diễn tiến, thật khó mà tưởng tượng đây là cuộc sống của mình kiếp trước; dù người khách kia có khuôn mặt giống anh, anh cũng không cảm nhận được bao nhiêu.
Một cách vô thức anh nhìn kỹ người đưa đò. Tuy bảo đấy là quỷ, một con quỷ đã từng là người, nhưng dù trời chạng vạng anh vẫn không hề nhìn ra cậu ấy có gì khác biệt so với người thường. Lâm Kính Ngôn chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi, nét cười sáng rực, không chút ưu tư, khí chất thật là thu hút.
Anh chợt nảy sinh hứng thú đối với sự việc xảy ra ở kiếp trước có liên quan đến quỷ, hoàn toàn quên mất mình mới đây còn không muốn dính líu gì đến mấy chuyện kỳ kỳ quái quái dạng này.
Vương Kiệt Hi ở bên cạnh đột nhiên nói: "Anh muốn hỏi gì?"
"Sao cơ?" Lâm Kính Ngôn ngẩn ra.
"Vẻ mặt của anh viết rõ 'cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi'." Vương Kiệt Hi nói.
Lâm Kính Ngôn: "..."
Vương Kiệt Hi: "Nhưng, chúng ta..."
Lâm Kính Ngôn: "Được rồi tôi biết chúng ta không bàn mấy việc giới thiệu se duyên."
Vương Kiệt Hi: "Ý tôi là, chúng ta đã xem xong, màn hình nước sắp hết hiệu lực."
Lâm Kính Ngôn: "..."
Bức tranh giữa không trung dần dần tan biến, màn ảnh đột ngột thu lại chảy ngược về cái bát, trở lại làm chút nước yên yên tĩnh tĩnh ở bên trong.
Vương Kiệt Hi trầm mặc nửa buổi, nói: "Nhưng mà anh nói cũng đúng, chúng tôi không giới thiệu đối tượng se duyên."
Lâm Kính Ngôn: "..."
7
"Quỷ đưa đò lần ấy, bị một thư sinh phát hiện." Phương Duệ nói.
Người đưa đò trên thuyền lẳng lặng mà chèo, chú tâm mà nghe.
"Quỷ khi đó đã đưa hơn chín ngàn chuyến, hi vọng được đầu thai vốn ở tầm tay, lại bị một thư sinh làm hỏng chuyện." Phương Duệ chậm rãi kể, "Thư sinh không giống dân làng trong thôn. Ngày thường lên thuyền qua sông quan sát nhiều, tính tình đã cẩn thận lại can đảm, nên vừa đi đã phát hiện ra kẻ chèo thuyền vốn chẳng phải người. Bất quá anh ta không biết nếu nói thẳng ra thân phận của quỷ thì hậu quả sẽ thế nào, nên cứ thẳng thắn mà hỏi, này người anh em phải chăng cậu là quỷ? Quỷ bị thư sinh chọc cho tức chết. Lão nói xem có nên lật thuyền ném anh ta xuống sông hay không?"
"Quỷ chắc chắn đã không làm thế." Người đưa đò nói.
"Đúng đó, dù thế nào cũng phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp." Phương Duệ thở dài, "Quỷ vẫn chèo đến bờ bên kia, cho người rời thuyền, rồi một mình nổi giận đùng đùng quay đi. Nhưng họa vô đơn chí, có một Thiên Sư tình cờ đi ngang qua thôn, bằng cách nào đó nghe ngóng được nơi này có quỷ đưa đò, muốn đến tìm xem."
Người đưa đò cau mày.
"Thực ra là, tiểu quỷ chèo thuyền, đâu thể hại người." Phương Duệ nhếch môi, "Chỉ có mấy cha Thiên Sư gà mờ, có ý định luyện tay nghề bằng cách bắt tiểu quỷ, mới đi tìm bọn họ kiếm chuyện. Tóm lại đêm đó, Thiên Sư mang đầy đủ trang bị, chạy tới bến đò bắt quỷ. Đèn đuốc phải nói là sáng choang, kể cả khi quỷ có thể ngủ, cũng bị náo đến không ngủ được."
"Làm toàn việc ruồi bu." Người đưa đò lạnh lùng.
"Còn không phải sao. Thiên Sư gà mờ kia vừa đến, quỷ liền vội vàng đẩy thuyền ra xa, hai bên sẽ cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co với nhau. Rồi một lát sau, trong bóng tối đột nhiên có một bóng người nhào tới, đập một gạch khiến Thiên Sư ngã lăn."
Người đưa đò: "... Chuyện gì xảy ra?"
"Tiểu quỷ cũng lấy làm lạ, nhìn rõ người vừa lao tới, thì ra là thư sinh, người đã phát hiện thân phận của hắn." Phương Duệ cười một tiếng, "Thư sinh nói với tiểu quỷ, thật sự xin lỗi, tôi không biết vạch trần cậu sẽ khiến cậu bị gặp phiền toái thế này. Lúc nãy cậu không dìm tôi chết đuối, đủ thấy cậu là một quỷ tử tế, tôi không thể để Thiên Sư tóm cậu đi được."
"Hóa ra là người tốt." Người đưa đò nói.
"Tiểu quỷ giận không nổi mà vui cũng không xong, vô phương oán trách vị thư sinh này. Thư sinh lên thuyền ngồi hàn huyên với hắn cả đêm, lúc sau Thiên Sư tỉnh lại, thấy tình hình không thể bắt được tiểu quỷ, liền hậm hực bỏ đi. Hắn đi nhưng lại gây nhiễu loạn, qua khắp thôn nói với dân làng là bến đò có quỷ, bảo tốt hơn hết đừng nên ngồi thuyền. Tuy hắn có ý tốt, nhưng hắn không biết quỷ đưa đò chưa từng hại người, thậm chí ngược lại, nhiều năm qua đã cứu không ít mấy đứa con nít suýt chết đuối. Vậy đó, không còn ai dám đi đò nữa."
"Về sau thế nào?" Người đưa đò không khỏi thắc mắc.
"Thư sinh cũng nhận ra điều này, anh ta bèn nói với quỷ, nếu không phải vì tôi làm lộ thân phận cậu, cậu đã sớm được chuyển thế tái sinh rồi." Phương Duệ kể tiếp, "Anh ta nói, dù sao cũng không có người ngồi thuyền, vậy tôi mỗi ngày sẽ đi mấy chuyến, giúp cậu tích góp cho kỳ được 9,999 lần mới thôi."
Người đưa đò khuấy đôi mái chèo, tiếp tục nghe cậu kể.
"Quỷ cũng nghĩ, trước sau đều hết cách rồi, đành dựa vào người này vậy." Phương Duệ kể tiếp, "Quỷ bèn nói, vậy tôi cũng chỉ chở mình anh, anh đừng gạt tôi... Bằng không tôi sẽ ám anh hoài. Rõ ràng quỷ đưa đò sao có thể rời thuyền, càng đừng nói đến chuyện lên bờ, dù thư sinh không đến, hắn cũng chẳng làm gì được."
"Thế người kia có tới không?" Người đưa đò hỏi.
"Có." Phương Duệ khe khẽ gật đầu, "Kéo dài đến hơn mười năm."
Nhất thời xung quanh chỉ có tiếng mái chèo khua nước.
Cậu lại tiếp: "Mỗi ngày thuyền có thể đi về hai lượt, anh ta cứ qua lại đôi bờ ngày hai lần, hơn mười năm qua gió mặc gió, mưa mặc mưa. Dần dần quỷ biết được lai lịch của thư sinh, người này trông có vẻ phong nhã, hiền lành, y hệt một người chỉ biết đọc sách, thực ra là một thân bản lĩnh, khi đánh nhau chỉ cần một cục gạch cũng không ai đỡ nổi. Về sau, thư sinh mở tiệm miến tiết vịt, việc buôn bán ngày càng phát đạt, người cũng bận rộn theo, nhưng trước sau vẫn duy trì việc ngồi thuyền mỗi ngày."
"Bọn họ ở trên thuyền thường nói chuyện trời đất. Quỷ kể thư sinh nghe chuyện của quỷ, thư sinh cho quỷ biết chuyện của người. Tuy quỷ không thể rời thuyền, nhưng nhiều năm như thế, nghe bao nhiêu câu chuyện, khác nào tự mình đi một vòng khắp thế gian. Đến lần thứ 9,998, thư sinh hỏi: Nếu đưa đủ 9,999 chuyến rồi, cậu sẽ chạy đi đầu thai phải không? Quỷ nói, tôi sao có thể chạy đi, tôi bay đi. Cũng đã chờ không biết bao nhiêu năm."
Người đưa đò nói: "Còn không phải sao."
"Thư sinh lại nói, vậy sau này không được gặp cậu nữa rồi, hẳn sẽ rất nhớ. Ngày đó sau khi thư sinh rời thuyền ra về, quỷ nằm trong thuyền nhỏ nghĩ ngợi, nhận ra mình cũng đâu có nỡ. Nhưng quỷ với người làm gì có chuyện không nỡ? Xem ra tiểu quỷ đầu óc hồ đồ rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Quỷ cứ thế trải qua một buổi tối, nghĩ ngợi lung tung. Theo lý thuyết chỉ một ngày nữa là có thể đi đầu thai, lẽ ra nên mừng mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao, tiểu quỷ lại có chút lo sợ ngày mai sẽ đến. Kết quả là hôm sau, hắn ở bến đò đợi mãi, thư sinh cũng không tới."
Người đưa đò: "... Chẳng lẽ hắn thật sự không muốn để cho quỷ đi đầu thai?"
"Quỷ không biết." Phương Duệ nửa thật nửa giả thở dài, "Bến đò vốn đã không người lui tới, quỷ lại không lên được bờ. Vào lúc hắn cảm thấy thư sinh sẽ bỏ hắn ở đây, thì anh ta xuất hiện."
"Quỷ cực kỳ vui sướng, lại có chút tức giận, nhưng thư sinh vẫn chào hắn như thường lệ, rồi lên thuyền. Quỷ hỏi mấy hôm trước anh đi đâu? Thư sinh chỉ cười không đáp. Quỷ hết cách rồi, đành chèo thuyền như mọi hôm đưa anh qua sông. Lúc rời thuyền thư sinh hỏi, kiếp sau cậu có thể nhớ được chuyện của kiếp này chăng?"
"Quỷ làm sao nhớ được." Người đưa đò nói.
"Đúng vậy, sẽ quên hết. Nhưng quỷ cảm thấy thư sinh dường như rất chú trọng chuyện này, thầm nghĩ dù thế nào đối phương cũng quên, nên nói có, tôi sẽ. Thư sinh nói vậy cậu nhớ đi tìm tôi, đời này quá ngắn, chúng ta hẹn gặp kiếp sau. Nói xong đi mất."
"Quỷ khi đó cảm giác trong lòng khó chịu, hai mắt nóng lên đau xót, như bị ai đâm một nhát, lại như vừa ăn vào một ngụm mù tạt. Hắn ngồi ở đằng kia, đợi từ sáng sớm cho đến khi mặt trời ngã về tây, đầu óc trống rỗng, không biết mình đang nghĩ gì. Sau đó hắn chợt nhớ ra, rõ ràng đã đủ 9,999 chuyến đò, cớ gì hắn còn chưa đi chuyển thế?"
Người đưa đò nghi ngờ nói: "Vì sao?"
"Quỷ lập tức giận dữ đi tìm bộ ngành liên quan." Phương Duệ vuốt cằm nói, "Bộ ngành liên quan truy lại sổ sách, rồi nói, tiếp tục cố gắng, chỉ còn một lần nữa là viên mãn. Quỷ thật sự nổi khùng, nói tôi không hề nhớ lầm, trưa hôm nay người kia đã đi chuyến đò thứ 9,999 rồi kia mà? Bộ ngành liên quan nói, cậu phải đưa người qua sông, sáng nay ngồi thuyền của cậu không phải là người, chỉ là một hồn phách."
"... Sao lại thế?" Người đưa đò lạc cả giọng.
"Lúc đó quỷ mới biết, kỳ thực mấy ngày qua thư sinh không đến, là vì ngã bệnh, chẳng bao lâu thì chết. Thư sinh chết rồi nhưng vẫn nhớ lời hứa, có một tiểu quỷ chờ anh ngồi thuyền, cho nên hồn phách trôi nổi bồng bềnh, ngụy trang thành hình dáng của thân chủ cũ, đón một chuyến đò cuối cùng. Đáng tiếc anh ta không biết, chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh ta."
Người đưa đò ở đầu kia thất thần, sững sờ không nói nên lời.
"Quỷ chèo thuyền ở nhân gian, là muốn đưa người qua sông." Phương Duệ nhẹ nhàng nói, "Nhưng hắn làm sao ngờ được, lại có một người như thế, muốn độ quỷ qua một kiếp?"
Dưới ánh đèn, người đưa đò thấy rõ một giọt lệ, từ khóe mắt đang cười lăn xuống, rơi vào mu bàn tay đang vịn ở thành thuyền.
"Người ở bộ ngành liên quan xem xét, rồi nói với quỷ, thư sinh này tự trốn khỏi chốn luân hồi, bây giờ chỉ có thể làm quỷ. Như vầy đi, tôi sẽ giảm giá cho cậu còn 99.99%, chuyến đò sau cùng cậu không cần đưa nữa, giờ đi đầu thai luôn. Để thư sinh kia thay thế cậu, làm một quỷ đưa đò kế tiếp trên sông."
"Quỷ nói thế nào?" Người đưa đò hỏi.
"Quỷ nói ông coi thường tôi không biết tính sao, giảm giá 99.99% như thế coi sao được? Ông để thư sinh đầu thai đi, tôi sẽ tiếp tục ở sông này chèo thuyền. Bộ ngành liên quan giật mình, nói nếu vậy thì xem như mọi cố gắng của cậu đều bị xóa sổ, lại phải làm tiếp 9,999 chuyến đò nữa đó? Quỷ nói tôi chấp nhận."
"Bộ ngành liên quan nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, nói rằng làm vậy là cậu bị thiệt, nếu cậu nhất định muốn làm thế, tôi có thể cho cậu chút bồi thường. Quỷ nói, đúng lắm, ông nhớ khi tôi đi đầu thai đừng để tôi quên chuyện của kiếp trước nha, còn nữa phải để cho chúng tôi kiếp sau hình dáng cũng giống kiếp này."
Phương Duệ kể tới đây nở một nụ cười. Đây không phải là nụ cười đầu tiên của cậu đêm nay, nhưng trong mắt người lái đò, đây là nụ cười sáng nhất mà cậu từng có.
"Sau đó thì chuyện cũng không còn gì để kể." Cậu nói tiếp, "Quỷ đưa đò chẳng dễ mà đạt được 9,999 lần, lập tức quẳng gánh đi đầu thai. Chờ đến khi hắn chân chính biến thành người, mới phát hiện ra một điều: Thế gian đông đúc đến vậy, hắn đi đâu tìm được thư sinh của mình? Hắn thậm chí còn không biết đối phương là mới sinh ra, hay đã già lọm khọm, hay đã tái sinh kiếp kế tiếp nữa rồi."
"Sẽ tìm được mà." Người đưa đò thì thầm.
"Đúng, quỷ cũng nghĩ như vậy." Phương Duệ thõng tay, "Vì tìm người kia, hắn có thể đi khắp thiên hạ. Tuy nhiên trên đường, hắn ngẫu nhiên nghe được có vài Thiên Sư vắt mũi chưa sạch muốn đi đến vùng lân cận bắt một con quỷ đưa đò, giống y chuyện xảy ra với hắn năm xưa. Cho nên hắn lăng xăng muốn giúp."
Người đưa đò nhìn cậu nồng ấm.
"Hắn biết ở con sông này nhiều năm liền không ai chết chìm, là vì quỷ đưa đò lặng lẽ đem người dạt vào bờ. Về sau hắn còn biết quỷ đưa đò chỉ còn một chuyến nữa thôi, bèn dứt khoát tự mình gọi đò, bây giờ hắn đã là người, hoàn toàn có thể tính vào cho đủ số." Phương Duệ cười híp mắt, "Tuy chưa kết thúc, nhưng chuyện xưa của tôi... Lão thấy thế nào?"
Ánh đèn thấp thoáng xa xa ngày càng gần lại, bọn họ lênh đênh mặt sông rồi cũng đến lúc dừng, thuyền cập vào bờ.
8
"Tiểu quỷ kia, " Lâm Kính Ngôn hỏi, "Có còn chèo thuyền trên sông không?"
"Nếu cậu ta vẫn chưa đưa đủ chuyến đò, thì vẫn ở đó." Vương Kiệt Hi cầm chén úp xuống bàn, khi mở ra, nước trong đó không biết bốc hơi đâu mất. "Tuy nhiên khả năng này rất nhỏ, theo lý thuyết, cậu ấy chắc đã đầu thai."
"Cho nên bây giờ cậu ấy là người?"
"Dĩ nhiên." Vương Kiệt Hi cẩn thận cất đi cái bát, "Liên quan tới việc gần đây anh đặc biệt hút quỷ, cùng với việc anh nằm mộng liên tục, đội chúng tôi cũng có thảo luận qua, khả năng rất lớn anh và tiểu quỷ kia sẽ gặp lại."
Bình thường mà nói, biết được mình muốn cùng một con quỷ..., tuy bây giờ đã không còn là quỷ, hội ngộ, ắt hẳn không phải chuyện vui mừng lớn lao gì. Thế nhưng không hiểu vì sao khi nghĩ đến, nội tâm Lâm Kính Ngôn lại có cảm giác hoài niệm khó tả.
Hệt như là kiếp này cảnh còn người mất, nhưng vẫn có thể phó ước với người đã hẹn từ cách đó trăm năm.
"Rốt cuộc thì mọi chuyện vẫn là vì duyên phận?" Anh hỏi.
"Duyên phận là duyên phận thôi." Vương Kiệt Hi huyền bí.
Lâm Kính Ngôn: "Không phải cậu nói các cậu không quản mấy việc giới thiệu se duyên?"
Vương Kiệt Hi nhìn anh vài giây, vẻ mặt từ ngờ vực bỗng chuyển thành vỡ lẽ. Lâm Kính Ngôn tự nhiên cảm thấy bất ổn.
"Duyên phận," đối phương chậm rãi nói, "Là duyên gặp duyên, không giống trong Duyên nợ đào hoa đâu. Lâm tiên sinh, tuy tôi rất muốn chúc phúc hai người, nhưng mới bắt đầu nên để phát triển từ từ thì tốt hơn."
Lâm Kính Ngôn: "..."
"Hơn nữa, làm thành viên của Cơ quan Công ích, tôi buộc phải nhắc nhở anh," Vương Kiệt Hi nói tiếp, "Khi gặp anh bạn chưa từng gặp này, nhất định phải chú ý an toàn của bản thân."
"Chúng tôi đã từng gặp nhau kiếp trước." Lâm Kính Ngôn nhắc, "Tôi không nói được điều đó có ý nghĩa gì không, nhưng vẫn có chút ấn tượng."
Anh như thể nhìn thấy trước mắt một chiếc thuyền nhỏ đang trôi qua mặt sông. Nó không đến theo giấc mộng, cũng không phải cảnh tượng trên màn nước từ cái bát kia, mà là một thứ dường như đã khắc sâu trong ký ức. Hình ảnh một buổi sớm mai, long lanh chân trời đáy nước, người ngồi trong thuyền, kẻ khua mái chèo. Thuyền lãng đãng tiến vào bờ, người ngồi bên trong rời khỏi, người chèo thuyền đi vào bên trong.
Người rời đi nói: Vậy cậu nhớ đi tìm tôi, đời này quá ngắn, chúng ta hẹn gặp kiếp sau.
Lúc Lâm Kính Ngôn hoàn hồn, Vương Kiệt Hi đang viết một dãy số lên giấy. Rồi đưa qua: "Nếu xảy ra bất trắc, anh có thể gọi số điện thoại này cầu cứu."
"Gọi số này sẽ gặp các cậu?" Lâm Kính Ngôn tiếp lấy tờ giấy.
"Không nhất định." Vương Kiệt Hi nói, "Khi anh gọi đến số này, nhân viên bảo an địa phương sẽ lập tức xuất hiện. Xin chú ý, là sẽ xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, bao gồm nhà trọ, phòng tắm, trong thùng rác... Cho nên, vì đời tư của anh hãy cân nhắc, không việc gì tốt nhất đừng thử nghiệm."
Lâm Kính Ngôn: "..." Anh vừa nhận ra dãy số có hơn hai mươi con số.
"May mà không phải số Pi." Anh nhịn không được thốt lên.
"Ít nhất đây là một số hữu hạn." Vương Kiệt Hi nói.
Vị Thiên Sư không sao hiểu nổi này đột nhiên đứng dậy: "Vậy nhé, Lâm tiên sinh, hôm nay dừng ở đây thôi, tôi nói hết tình hình hiện tại rồi. Hy vọng tương lai anh cẩn thận chuyện hẹn hò, bớt thu hút quỷ, xử lý duyên phận kiếp trước kiếp này sao cho thỏa đáng."
"Chờ một chút!" Lâm Kính Ngôn có chút mơ hồ, "Không phải cậu đến để giải quyết vấn đề thu hút quỷ của tôi sao?"
"Không phải." Vương Kiệt Hi nói, "Tôi tới để giải thích với anh, kiếp trước anh vướng vào một đoạn nhân duyên, nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ở kiếp này."
"Tôi còn cho rằng cậu sẽ đưa ra biện pháp gì, để phòng ngừa nhóm tiểu quỷ đến nhà tôi quẩy hội liên hoan các kiểu." Lâm Kính Ngôn nhún vai, "Tỷ như lập một kết giới trên đầu tôi?"
"Cái đó anh có thể yên tâm, chẳng qua gần đây tiểu quỷ trong thành có chút nghênh ngang đắc ý." Vương Kiệt Hi hết sức nghiêm túc, "Chúng tôi sẽ không can thiệp vào sinh hoạt đời thường của anh chỉ vì lũ tiểu quỷ tới quấy rầy... Chỉ khi nào anh sử dụng những phương cách thường thấy, xử lý những việc phi nhân loại, làm cho bọn chúng không thể đến gần anh, thì lúc đó chúng tôi phải có trách nhiệm ra mặt."
"Tuy tôi không hiểu lắm phương thức vận hành của các cậu, nhưng cảm giác thật đáng tin." Lâm Kính Ngôn nói, "Tôi có thể cho cậu đánh giá năm sao không?"
"Dĩ nhiên có thể." Vương Kiệt Hi rút từ túi tiền ra một chiếc lá, "Mời viết đánh giá lên trên này, xong tiêu huỷ vào nước... Bồn rửa tay là được rồi."
Lâm Kính Ngôn: "..." Mấy cậu thật sự có một hệ thống chấm điểm!
Anh trầm ngâm cầm lấy chiếc lá. Vương Kiệt Hi đi tới cửa, lại ngoái đầu: "Có phải anh còn vấn đề gì đó?"
"Cậu làm thế nào biết tôi còn vấn đề?" Lâm Kính Ngôn kịp phản ứng.
"Anh có vẻ muốn nói lại thôi." Vương Kiệt Hi nói, "Nhưng, chúng tôi không quản..."
"... Giới thiệu se duyên." Lâm Kính Ngôn hết cách, "Tôi rất muốn hỏi, liên quan tới tiểu quỷ này, tôi chỉ có thể chờ cậu ta đến tìm? Cậu biết may mắn này khó mà tin được."
"May mắn không đáng tin, nhưng duyên phận là chắc chắn." Vương Kiệt Hi trả lời, "Hai người sẽ gặp gỡ một ngày nào đó."
Lâm Kính Ngôn thầm nghĩ, được rồi, lần này tôi sẽ không nghĩ đến cái nợ duyên kiểu kia.
9
Phương Duệ từ thuyền nhảy lên bờ. Bến đò bên này có vẻ hoang vu hơn, ngoài một đám cỏ mọc dày quanh bến, chỉ có một con mèo hoang nằm dưới gốc cây cách đó không xa.
"Cảm ơn." Người đưa đò nói.
"Cám ơn chuyện xưa của tôi ư?" Phương Duệ trên bờ nói vọng xuống, "Đừng khách khí."
Người đưa đò lộ ra một ý cười. Nơi chân trời ánh bình minh đang rạng, mảng sông này dần dần sáng tỏ. Cả người lẫn chiếc thuyền nhỏ lấp lánh trong ánh sáng, rồi mờ nhạt từ từ.
Phương Duệ thì thầm: "Chúc lão thuận buồm xuôi gió."
"Cũng hy vọng tiểu quỷ kia có thể tìm được thư sinh của hắn." Người đưa đò nói.
"Sẽ tìm được." Phương Duệ gật đầu, "Hắn sẽ mãi tìm. Một ngày nào đó họ nhất định gặp nhau."
Cậu ngẩng đầu nhìn về xa xa, đường nét những ngọn núi rõ dần trong sương sớm, ánh sáng lóe lên trên dòng sông cuối cùng cũng tan biến. Vùng đất này rộng rãi là thế, người đứng trên bờ nhỏ bé làm sao, người đó đã từng dặn dò, cậu phải đi tìm hắn.
Trời cao đường xa, ngày sau còn dài.
Đoạn kết
Phương Duệ ngồi trong tiệm miến tiết vịt.
Lúc đi ngang qua, tuy không quá đói, nhưng đột nhiên cậu muốn ghé vào ăn. Có lẽ vì đêm qua nói chuyện với lão lái đò quá nhiều về một mối quan hệ, cậu nhớ người thư sinh kia kiếp trước mở tiệm miến tiết vịt, đáng tiếc khi đó cậu không thể ăn để biết rốt cuộc mùi vị nó thế nào.
Cậu gọi một phần, một lúc sau, phát hiện trên bàn có đến hai phần.
"Hình như chị đưa sai rồi." Cậu gọi người đã bưng thức ăn ra. Cô gái nhìn cậu, muốn nói lại thôi: "... Không, không sai đâu."
"Nhưng tôi không gọi mà?" Phương Duệ khó hiểu.
"Là người khác gọi cho cậu." Cô gái nói, "Người đó mời."
Phương Duệ: "..." Phương thức tiếp cận gì mà đáng ghét thế này.
Cậu nhìn quanh một vòng, lúc này trong điếm cũng không có ai, bèn kéo cô gái kia: "Chí ít cũng phải nói cho tôi biết là người nào chứ?"
Cô gái liếc nhìn quầy hàng: "Ông chủ của chúng tôi."
Phương Duệ quay đầu nhìn, nhưng sau quầy chẳng có ai. Cậu lặp lại: "Chủ tiệm của chị?"
"Không phải chủ tiệm này." Cô gái có vẻ sốt ruột, "Chúng tôi là đại lý, người đó là ông chủ của toàn bộ chi nhánh... Ngài tổng."
"Tổng giám đốc?" Phương Duệ hỏi cho rõ.
Cô gái xác nhận một tiếng, rồi như sợ cậu hỏi tiếp, bưng mâm chạy mất.
Phương Duệ không hiểu ra sao. Cậu lặng lẽ ăn, đang chuẩn bị tính tiền, đột nhiên có một người ngồi vào bàn đối diện với cậu. Khi nhìn rõ đối phương, cậu sặc hớp trà cuối.
"Anh..." Vừa ho vừa tìm khăn tay.
"Chào em." Người đối diện đưa qua một tờ khăn giấy, "Có phải kiếp trước chúng ta đã gặp nhau?"
Trong nháy mắt Phương Duệ cảm thấy tình cảnh này thật quen. Người chuyển thế ắt không thể nhớ được gì, cậu đã chuẩn bị tinh thần đối diện với ánh mắt xa lạ, nhưng sự việc hiện tại khiến cậu như trở lại rất nhiều năm về trước, vào lần đầu tiên bọn họ gặp nhau… thư sinh cũng nhìn hắn như lúc này, rất tự nhiên tự tại mà hỏi một câu: "Này người anh em, phải chăng cậu là quỷ?"
"Em đến tìm anh." Cậu cười rạng rỡ.
Hoàn.
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#4
Eo ơi lãng mạn quớ :<<

Thích nhất là cảnh một thuyền hai người, à không, một người một quỷ, mười năm đằng đẵng, 9999 chuyến đò, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ung dung tự tại ♥
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Đọc xong có cái tào muốn thổ: Phương Duệ full exp không up level mà giữ đó đi lừa gà kiếm kill, quá zâm :rolleyes:

Gần đến Halloween, lấy Quỷ Đưa Đò ra đọc, rốt cuộc không thấy sợ chỉ thấy ấm áp. Đúng rồi, không cần cái gì ghê gớm như thần thần tiên tiên hay ngàn năm vạn năm, chỉ một con người và một con quỷ, một chiếc thuyền con lênh đênh trên sông, năm rộng tháng dài, kể cho nhau nghe cùng trời cuối đất. Nghĩ thôi đã thấy muốn làm uyên ương không làm tiên.

Đến khi xa nhau, thì đi tìm lại nhau thôi. Lâm giữ lời hứa với Duệ, làm một con ma cũng đến tìm Duệ, lại không nói Duệ nghe chuyện của mình, để Duệ đi đầu thai như ước nguyện. Duệ cũng giữ lời hứa với Lâm, nhất định sẽ nhớ Lâm, sẽ đi tìm Lâm mặc cho bao kiếp người.

Trằn trằn trọc trọc, chuyển chuyển hồi hồi, hai người vẫn là hai người cũ, ký ức vẫn là ký ức xưa.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook