Hoàn [Chu Diệp] Ký Sự Xem Mắt

Cecilia

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
41
Số lượt thích
409
Team
Lam Vũ
#1

Cre hình: +LC斐尔+
[Chu Diệp] Ký Sự Xem Mắt
Tác giả: A朔
Link Convert: Link
Edit: Cecilia
Beta: Mượn Hoa Hiến Phật
_______________

[Chu Diệp] Ký Sự Xem Mắt

Lần đầu Diệp Tu và Chu Trạch Khải gặp nhau là ở một đại hội làm quen.

Diệp Tu năm nay đã hai tám tuổi, nhưng vẫn còn độc thân, hơn nữa còn có ý định độc thân đến cuối đời. Theo hắn, chuyện gắn bó cả đời cùng với một người xa lạ là chuyện không thể hiểu nổi. Diệp Tu, người đã độc thân hơn hai mươi tám năm qua cảm thấy, mỗi ngày đều chơi game còn tốt hơn.

Nhưng Diệp Tu không phải là Beta, cũng không phải là Alpha, mà lại là Omega. Đối với việc Omega bình quân 24 tuổi đã kết hôn và có con, Diệp Tu hắn hoàn toàn chẳng thèm để ý tới. Do đó, lý do Diệp Tu đến nơi này không phải là vì hắn cảm thấy trống vắng cô quạnh, muốn ở đại hội này quyết định đại sự cả đời; mà là vì cha mẹ cùng với em trai Diệp Thu, và cả em gái kết nghĩa là Tô Mộc Tranh của hắn cảm thấy không thể nào nhìn nổi nữa, bàn bạc với nhau báo danh cho Diệp Tu vào một đại hội làm quen được tổ chức ở công viên thành phố vào tháng Năm. Đến ngày đó, Diệp Tu ngơ ngơ ngác ngác bị ném vào đại hội, bắt đi kiếm người.

Đại hội làm quen, ý trên mặt chữ, là nơi những con người độc thân tụ hội lại, chỉ cần báo danh và điền đầy đủ thông tin cơ bản là có thể tham gia. Nhưng đây không phải là kiểu xem mắt một một, rất nhiều thông tin không được tiết lộ ra. Mục đích chính là loại bỏ bầu không khí nặng nề của những buổi xem mắt thông thường, tạo ra một môi trường thoải mái để mọi người làm quen. Nếu như thấy hợp nhau, có thể cho đối phương phương thức liên lạc và tiến đến một mối quan hệ.

Một trong những thông tin không được tiết lộ ra, là giới tính thứ hai. Vì để duy trì sự ổn định và hài hòa của xã hội, cũng như để bảo vệ các Alpha và Omega, mọi người đều coi giới tính thứ hai là vấn đề riêng tư. Khi ra ngoài mà không dùng một ít nước hoa để che đi tin tức tố, liền giống như một người cởi trường chạy lông nhông ngoài đường. Trên đường, nếu như có một người không phân ra được là Alpha hay Omega, thì chắc chắn là Beta. Nhưng cũng có một số Beta sẽ đi giả mạo, tự xưng bản thân là Alpha hoặc Omega để lừa tiền, bất quá, những kiểu lừa đảo như này rất ít thấy -- chung quy lại, chỉ cần lên đến giường, giới tính thật là cái gì liền biết ngay.

Công viên thành phố vô cùng đẹp, non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót. Diệp Tu, tay cầm loại cốc dùng một lần, đang đứng vào bên cạnh đài phun nước
mà uống. Đám đông vô cùng náo nhiệt, từng người từng người trang điểm đẹp đẽ, trang phục xinh đẹp đi bắt chuyện làm quen. Nói gì thì nói những người đến nơi này hầu như đều không còn trẻ, đều muốn nhanh chóng quyết định đại sự một đời của mình. Còn bị hãm hại tống đến đây như Diệp Tu thì chẳng có mấy người. Diệp Tu trong vòng nửa giờ đã từ chối từ bảy đến tám chàng trai và cô gái, hơn nữa còn khiến bọn họ sợ hãi mà quay đầu đi chỉ trong một câu:

"Anh đây là Alpha theo chủ nghĩa cường quyền, điều kiện đầu tiên để ở bên anh chính là, tam tòng tứ đức."

Đúng, đây chính là phương pháp của Diệp Tu, ý nghĩ của hắn vô cùng đơn giản:

Không muốn yêu đương, cũng không muốn gây phiền toái, giả là Alpha mạnh mẽ là tốt nhất, còn không bị đánh nữa!

Có hai em gái đang chăm chăm nhìn bóng lưng của Diệp Tu mà xì xào bàn tán:

"Này cậu nghe thấy không, anh ta nói tam tòng tứ đức đấy! Hiện tại ABO đều đã bình đẳng hết rồi mà còn đòi tam tòng tứ đức, bảo sao mãi không có đối tượng!"

"Đúng đúng! Anh ta đẹp như thế, tưởng thế nào, hóa ra tư tưởng lại phong kiến tụt hậu, chúc anh độc thân cả đời!"

Diệp Tu tai thính nghe đến câu này, dương dương đắc ý cười một cái:

Anh đây cầu còn không kịp.

Kết quả, không đầy ba phút sau, Diệp Tu nhìn thấy một Chu Trạch Khải đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, trông vô cùng nghiêm túc, và ngoan ngoãn tựa như một bé thỏ.

Diệp Tu nhìn không chớp mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lớn lên đẹp như này rồi mà còn muốn đi xem mắt, không sợ bị mấy con sói độc thân kia xông lại ăn thịt sao. Mà nếu là Alpha, chắc chắn sẽ bị cánh đàn ông độc thân xông lại hội đồng ngay tại đây luôn.

Thu hút cừu hận như vậy mà vẫn còn sống đến bây giờ, thì chắc chắn là một Omega không sai đi đâu được.

Suy đoán của Diệp Tu không tồi, Chu Trạch Khải hiện đang bị một đám người vây quanh lại, hiển nhiên là bị thu hút bởi khuôn mặt kia, cùng với tư thế ngồi ngoan ngoãn và khí chất trầm tĩnh. Mọi người đều nhất trí rằng người này chính là một Omega. Hơn nữa cũng đã có người bước tới dò hỏi, nhưng người trong cuộc đều dùng im lặng làm câu trả lời mặc định.

Vì thế tất cả mọi người đều rất phấn chấn, ở đại hội làm quen này vậy mà còn có thể gặp được một Omega chất lượng cao như này. Nó giống như kiểu bạn mua bừa hai tờ xổ số, kết quả bạn lại trúng được năm triệu. Bọn họ dồn dập đi tới bên cạnh Chu Trạch Khải, khiến hắn sợ hãi, gương mặt tuấn tú đỏ ửng, tay nắm chặt chiếc cốc giấy, chỉ biết dùng những từ một âm tiết như "ồ", "a", "ừm" để trả lời muôn vạn vấn đề được hỏi.

Diệp Tu đứng ở bên cạnh bình nước nhìn một hồi, hắn cũng bị sắc đẹp của Chu Trạch Khải mê hoặc, hảo cảm đột nhiên sinh ra. Sự cảm thông giữa hai O khiến hắn nhấc chân lên đi tới, muốn bảo vệ đứa nhỏ nhút nhát này. Diệp Tu lại gần, đứng ở bên ngoài đám đông mà hét lớn: "Này, không phải chúng ta vừa mới hẹn nhau đi uống cà phê sao? Ta sang quán cà phê kia ngồi một chút đi?"

Chu Trạch Khải ngẩng đấu, nhìn thấy Diệp Tu đang đứng bên ngoài đám đông, con ngươi màu hổ phách nhạt của người kia nháy nháy mấy cái. Hắn liền đứng dậy, đi tới, ngoan ngoãn đến bên cạnh Diệp Tu: "Ừ."

Diệp Tu rất hài lòng với kết quả này, có một đám người tụm năm tụm ba lại nói với nhau:

"Tên chính là cái tên Alpha bá đạo đòi tam tòng tứ đức đấy...Ta đừng chọc vào hắn, Alpha điên lên thì cái gì cũng làm được đấy!"

"Ai, đáng thương cho cậu trai Omega xinh đẹp kia, mong là bọn họ chỉ đi uống một tách cà phê thôi. Nếu không thì xã hội này lại có thêm một Omega có vận mệnh bi thảm…"

Diệp Tu tựa như không nghe thấy, thản nhiên nói với Chu Trạch Khải: "Chúng ta đi thôi?"

Chu Trạch Khải gật đầu, đuổi theo bước chân của Diệp Tu.

Đến quán cà phê, Diệp Tu mới biết tên của đứa nhỏ O này, hơn nữa còn biết thêm hắn là đáp ứng yêu cầu của chị họ, bất đắc dĩ đi tham gia đại hội làm quen này. Không biết vì sao lại như thỏ đi vào hang sói, suýt chút nữa bị ăn cho không còn một mẩu xương.

Diệp Tu có ấn tượng rất tốt với Chu Trạch Khải, hai người nói chuyện mấy câu, lại phát hiện ra có điểm chung là đều chơi game. Diệp Tu làm streamer chưa bao giờ để lộ mặt, cũng không mong bị fan nào nhận ra. Nhưng đứa nhỏ O ngồi đối diện lại an tĩnh mà nhìn thẳng hắn, âm u nói: "Tôi nhận ra anh."

"Hử?"

"...tay."

Diệp Tu liếc nhìn bàn tay mình, Chu Trạch Khải từ trong túi lấy ra một tờ giấy cùng một cái bút: "Ký tên, Quân Mặc Tiếu."

Trong đại hội làm quen còn có thể gặp được fan của mình, Diệp Tu cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu, Chu Trạch Khải cầm chữ ký của Diệp Tu, trong lòng rất vui vẻ. Hắn không quen nói chuyện cùng người khác, cũng không có dũng khí mà nói câu "Tôi rất thích xem anh stream, tôi là fan chân chính của anh". Bất quá, nhìn Diệp Tu đang ngồi đối diện mà nhàn nhã uống cà phê, đột nhiên nhớ tới nếu người này đã đến đại hội làm quen, thì chắc là đến để tìm đối tượng đi?

Mấy người kia vừa nãy hình như nói gì đó? Alpha bá đạo?

Chu Trạch Khải ngồi một chỗ nhăn nhó hơn nửa ngày, cuối cùng ngượng ngùng hỏi: "Tìm được...đối tượng thích hợp chưa?"

Diệp Tu vung vung tay, trong quán cà phê không cho hút thuốc, ngón tay hắn giữ nguyên một kiểu mãi cũng chán, không chút để tâm nói: "Không phải, anh chỉ đến đây cho có thôi, cậu đừng lo lắng, anh chỉ giải vây giúp cậu thôi, không có ý gì đâu."

Cũng không còn cách nào khác mà! Giới tính giống nhau thì làm sao yêu nhau được!

Chu Trạch Khải sờ sờ chóp mũi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "...tôi thì sao?"

"Hả?" Diệp Tu sửng sốt một lần nữa, đứa nhỏ O đang ngồi đối diện này hình như là muốn ngủ cùng với thần tượng!

"...tam tòng tứ đức, được." Chu Trạch Khải đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Có muốn...thử không?"

Lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với vấn đề có nên hẹn hò với fan không, Diệp Tu ngập ngừng, nội tâm chật vật, gương mặt đẹp như này, thần tượng không phải là không muốn ngủ với cậu! Thần tượng là ngủ không nổi!

Chẳng lẽ nói với hắn mình cũng là một O, chúng ta nếu đến kỳ động dục chỉ có thể nằm bẹp trên giường dùng thuốc ức chế, ngoài ra còn có thể phá vỡ cân bằng tin tức tố nếu hai ta ngủ cùng nhau?

Hắn cam ðoan chắc chắn Chu Trạch Khải nghe xong liền rớt nước mắt khóc.

Cuối cùng, Diệp Tu cũng không nỡ bỏ qua gương mặt tinh xảo dễ nhìn của Chu Trạch Khải, ra một cái quyết định trái lương tâm: "Cái này...chúng ta cứ làm bạn trước đi đã.”

Tô Mộc Tranh là người đầu tiên Diệp Tu nhìn thấy sau khi về nhà, nàng kéo cánh tay của hắn hỏi: "Thế nào thế nào? Có thu hoạch được gì không? Có gặp được Alpha định mệnh của đời anh không?"

"...Alpha thì không có, nhưng khác thì có một người," Diệp Tu cân nhắc từ ngữ một chút, "Khả năng là...sẽ chệch khỏi dự đoán của em."

"Hử?" Con mắt Tô Mộc Tranh hơi chuyển động, thở một hơi: "Là Beta cũng được, có điều sau này anh đến kỳ phát tình thì sẽ khổ một chút, nhưng anh thích là được, em sẽ ủng hộ."

"Ừm...cái này...có khi còn khổ hơn…" Diệp Tu liếc mắt nhìn Tô Mộc Tranh, ngón trỏ gãi gãi gò má: "...Là Omega."

Tô Mộc Tranh kinh ngạc đến ngây người.

Diệp Tu xấu hổ cười cười, đi lên lầu: "...Anh đi nghiên cứu chút, hai O cùng nhau vượt qua kỳ phát tình kiểu gì…”

Bên kia,Chu Trạch Khải vừa về đến nhà, chị họ đã vội vàng chạy lại quan tâm dò hỏi: "Sao rồi Trạch Khải? Không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ? Có bị người ta bắt nạt không?"

Chu Trạch Khải lắc đầu, vừa nghĩ đến Diệp Tu là mặt đỏ ửng lên, chị họ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, cười cười tỏ vẻ cố lên, chọc chọc cánh tay hắn: "Có phải gặp được người mình thích rồi không?"

Chu Trạch Khải liếc nhìn chị, thành thành thật thật gật đầu.

"Ai? Có ảnh chụp không? Tên là gì? Trông như nào?"

Chu Trạch Khải mặt đỏ không ngừng, ấp a ấp úng nửa ngày không nói được câu nào, chị họ cũng hiểu rõ tính cách của cậu em trai này, cũng không ép hỏi nhiều, chỉ vỗ vỗ vai hắn: "Đã tìm được thì phải biết quý trọng, nhưng đừng có rụt rè như thế. Phải chủ động lên."

Chu Trạch Khải gật đầu, tối đến liền lên Baidu bách khoa toàn thư về tình yêu.

Mà Diệp Tu, sau khi đọc một đống tài liệu trên giường, thở dài một hơi:

Hay là vẫn thôi đi, hai O yêu đương với nhau không phải là tự tìm đường chết sao?

Nhưng Diệp Tu không nỡ nhẫn tâm từ chối lời mời của Chu Trạch Khải.

Hắn biết tâm hồn của các Omega đều rất yếu đuối, hơn nữa khi nghe thấy âm thanh lắp ba lắp bắp truyền từ trong điện thoại ra, Diệp Tu liền nhớ đến thời điểm người kia đỏ bừng mặt, càng không thể nói lời từ chối được -- Đúng, Diệp Tu, người trước nay chưa bao giờ để ý đến vẻ ngoài, kỳ thực chính là một nhan cẩu, hơn nữa còn vì gương mặt điển trai của Chu Trạch Khải mà bán đi linh hồn.

Hai người cùng đi dạo trên đường, Chu Trạch Khải vốn đã đẹp, nay diện đồ lại càng đẹp hơn, đẹp đến độ muốn chói mù quần chúng qua đường, cũng như chói mù Diệp Tu. Diệp Tu trong lòng bỗng tiếc hận:

O xinh đẹp như thế này chỉ có thể nhìn không thể làm, nhân sinh thật con mẹ nó cô quạnh như tuyết!

Chu Trạch Khải thành thành thật thật đi bên cạnh Diệp Tu, lúc qua đường, mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay của Diệp Tu, ngập ngà ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng rụt rè vươn tay. Diệp Tu phát hiện ra, không nói gì, sau khi đi qua con đường đó liền đổi thành Chu Trạch Khải thoải mái cầm tay Diệp Tu kéo đi, khóe miệng cong cong treo ý cười.

Trong lúc đi dạo phố, tâm hồn của Diệp Tu luôn luôn lơ lửng treo trên cành cây:

Làm thế nào để nói với đứa nhỏ O này là mình dù có muốn ngủ cũng không thể ngủ được?!

Thái độ của Chu Trạch Khải vô cùng ngoan ngoãn, dịu ngoan đến mức khiến người khác đau lòng, lúc đi xem phim, hắn vẫn luôn cúi đầu xuống, môi khẽ chạm vào trán Diệp Tu, sau đó lại rời đi rất nhanh, hai tay vì lo lắng mà xoắn xuýt lại. Diệp Tu sờ sờ trán, tâm lại nhũn ra, phỉ nhổ bản thân, vô cùng vô dụng, bị sắc đẹp câu đi.

Lần thứ hai hẹn hò là đi đến công viên giải trí, Chu Trạch Khải vẫn nhớ kỹ Diệp Tu là Alpha có thuộc tính bá đạo, vì vậy mà bất cứ cái gì cũng hỏi ý kiến Diệp Tu, mà Diệp Tu thì cái gì cũng mỉm cười gật đầu, như thể một quý ông Alpha lịch lãm sủng nịch người yêu. Thực ra hắn là đang ngáp ngắn ngáp dài trong lòng:

Tùy tiện đi chỗ nào cũng được...Đừng phân vân nhiều làm gì, anh đây là một thằng trạch nam! Mà trạch nam, thì không bao giờ lãng phí sức lực vào việc đi ra ngoài!

Lúc chơi trò tàu lượn siêu tốc, Chu Trạch Khải mắt nhìn thấy bọn họ đã lên đến nơi cao nhất, nội tâm chật vật vài giây liền quyết định bày ra vẻ mặt sợ đến xanh mặt, từ đầu đến đuôi đều là hình tượng một O bé nhỏ nhút nhát rụt rè yếu đuối, sau khi xuống liền nhào vào lòng Diệp Tu cầu an ủi. Diệp Tu vô cùng lợi hại, cho dù bản thân cũng bị dọa đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn có thể diễn ra sự kiên cường cùng phong độ mà một Alpha cần có, ôm Chu Trạch Khải vỗ nhẹ lưng hắn. Nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra, Chu Trạch Khải, người đang chui trong lồng ngực mình, mặt đầy điềm tĩnh, sắc mặt còn hồng hào hơn bản thân rất nhiều.

Lần thứ ba là đi viện hải dương học, gặp phải một cô bé bị lạc, Chu Trạch Khải tốt bụng, vô cùng kiên nhẫn mà an ủi cô bé đang mếu máo khóc. Diệp Tu vội vàng đi kiếm nhân viên của viện hải dương học đến giúp, lúc trở lại thì cô bé đã nín khóc, đang ôm cổ Chu Trạch Khải cười đến rạng rỡ. Cơ thể Chu Trạch Khải như tỏa ra một tín hiệu vô cùng ôn nhu dịu dàng:

Nhìn đi nhìn đi! Giúp chồng dạy con tuyệt đối không thành vấn đề! Người ta chính là một Omega ôn nhu thiện lương, vô cùng đoan trang, hoàn mỹ đến nỗi không thể bắt bẻ được.

Liên tục ba buổi hẹn hò, ấn tượng của Diệp Tu đối với Chu Trạch Khải thực sự rất tốt, hắn thậm chí còn tự hỏi bản thân có phải là muốn thay đổi xu hướng tình dục thành đồng tính luyến ái hay không, đứa nhỏ O đẹp trai ngại ngùng này tuyệt đối chính là tam tòng tứ đức, chỉ dám cầm tay hôn trán, cùng lắm là trước khi tạm biệt có đòi Diệp Tu ôm một cái. Hành vi của hai người so với tình yêu của học sinh trung học còn quy củ hơn, Diệp Tu cũng vô cùng thích cái tính cách ngượng ngùng này của Chu Trạch Khải, không yêu cầu cái gọi là nụ hôn kiểu Pháp, bằng không Diệp Tu nhất định sẽ không nhịn được động tình mà phát ra tin tức tố, đến lúc đó có muốn giấu cũng không được.

Thế nhưng đối phương chắc chắn nghĩ rằng mình là một Alpha hung hăng nên mới ngoan ngoãn như vậy! Nếu như biết mình giả A đi lừa dối tình cảm của hắn thì hắn có đi đánh mình một trận không nhỉ?

Gần đây, số lần Diệp Tu than thở ngày càng nhiều, Tô Mộc Tranh đối với việc này tỏ vẻ hiểu rõ, nói: "Anh không phải là không muốn lấy lòng fan, mà là không biết nên lấy lòng kiểu gì."

Diệp Tu liếc nhìn nàng một cái, nằm úp sấp trên bàn: "Thân là con gái, em đừng có nói mấy lời lẽ táo bạo như vậy chứ."

"Em cảm thấy lời nói của anh còn lớn mật hơn em nhiều."

Cùng lúc đó, tâm tình của Chu Trạch Khải, càng lún càng sâu, cũng đang rất rồi bời:

Thích Diệp Tu…Rất muốn ở bên Diệp Tu mãi mãi…

Nhưng nếu Diệp Tu biết được sự thật…

Trong lòng Chu Trạch Khải “lộp bộp” một cái, che mặt, không dám tưởng tượng một Alpha mạnh mẽ như Diệp Tu khi tức giận sẽ như thế nào, có lẽ sẽ động thủ đánh mình một trận?

Hai người tâm tình rối rắm, nằm trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ, chăm chăm nhìn trần nhà, sau đó siết chặt nắm đấm, nghiền răng:

Chết thì chết! Vì tình yêu, không có gì là ghê gớm cả!

Bất ngờ, sở dĩ gọi là bất ngờ, bởi vì nó luôn đến một cách đột ngột, không để cho bất cứ ai chuẩn bị trước.

Chẳng ai nghĩ tới là, đi xem phim cũng có thể gặp được tình tiết máu chó chỉ có trong tiểu thuyết, bên trong rạp chiếu phim đóng kín bỗng nhiên như có ai đó làm đổ lọ nước hoa, tin tức tố trong nháy mắt tỏa ra khắp phòng chiếu, khán giả trong rạp ngay lập tức ầm ĩ lên, có không ít người còn tức giận chửi một tiếng. Sau khi đèn được bật lên, mọi người thấy một Omega đang nằm trên đất, sắc mặt ửng hồng, cơ thể run rẩy co lại thành một đoàn.

Diệp Tu trợn to mắt:

Đệt! Chuyện quái gì anh cũng có thể gặp được là sao! Cái tình tiết đột nhiên tiến vào kỳ phát tình con mẹ nó quá máu chó rồi!

Lượng tin tức tố trong rạp chiếu phim nồng nặc đến độ tạo ra một mảng sương mù, xem ra vị Omega này bị một cái gì đó kích thích mà trực tiếp tiến vào kỳ phát tình, một số Beta không bị ảnh hưởng đã cởi áo khoác của mình đắp lên người Omega kia, muốn ngăn lại một chút lượng tin tức tố đang không ngừng tuôn ra ngoài. Một số người khác thì vội vội vàng vàng đi tìm nhân viên để giải quyết tình huống này.

Trong không khí, bất tri bất giác, bắt đầu hỗn tạp muôn hình vạn trạng tin tức tố.

Diệp Tu để ý thấy đã có vài người bắt đầu mặt đỏ đến mang tai, hô hấp trở nên nặng nề, hiển nhiên những người này không phải là Alpha thì cũng chính là Omega. Giờ phút này tin tức trong kỳ phát tình ảnh hưởng đến, dẫn đến tin tức tố trong cơ thể bọn họ cũng dao động. Việc đầu tiên Diệp Tu làm, không phải là che mũi của mình, mà là che mũi của Chu Trạch Khải lại, chỉ sợ hắn bị ảnh hưởng, hơn nữa còn cầm tay hắn sẵn sàng đưa hắn đi bất cứ lúc nào.

Hiển nhiên, hành động của Diệp Tu đã muộn, bởi vì đã bắt đầu có không ít người quay sang nhìn về phía bọn họ, Diệp Tu không nói hai lời, kéo Chu Trạch Khải đi nhanh mấy bước, sau đó liền bắt đầu chạy đi.

Có không ít Alpha, không biết là vô tình hay cố ý, lảo đảo đứng chắn trước cửa phòng chiếu, Diệp Tu kéo Chu Trạch Khải lại, chen chúc đứng chung với một đám Alpha khiến hắn vô cùng khó chịu, hàng loạt các tin tức tố tựa như xuân dược chui vào mũi hắn. Diệp Tu trong nháy mắt có chút thất thần, chân cũng mềm nhũn đi mấy phần.

Hắn lắc đầu, trong tay mình còn có một O vô cùng xinh đẹp! Bây giờ mà không bảo vệ tốt Chu Trạch Khải, hắn chắc chắn sẽ trở thành con mồi của đám Alpha đang đỏ cả mắt này!

Diệp Tu cắn răng, duỗi tay hung ác đẩy đám người đang đứng chắn phía trước sang một bên, kéo Chu Trạch Khải chạy đi, vừa nhìn thấy căn phòng được xây cho Alpha và Omega nếu tiến vào kỳ phát tình trong trung tâm thương mại, liền vội vàng chạy vào khóa cửa lại. Lúc này mới tạm thời thả lỏng mà thở ra một hơi.

Diệp Tu thở hổn hển, Chu Trạch Khải bên cạnh dựa lưng vào cửa, cổ họng hơn khàn khàn: “Diệp Tu —— ”

“Tiểu Chu đừng sợ, đã tránh khá xa rồi. Căn phòng này ngăn cách tin tức tố khá tốt, chúng ta ở trong đây một lát đi. Đám Alpha vừa nãy thật đáng sợ, cậu không bị ảnh hưởng chứ?” Diệp Tu lau mồ hôi trên chóp mũi, Chu Trạch Khải lắc đầu, nhìn về phía Diệp Tu, ánh mặt trở nên phức tạp: “Anh…”

Diệp Tu dựa lưng vào tường, trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh, tin tức tố mới nãy chỉ dao động, bây giờ lại đột nhiên tuôn ra. Trong căn phòng lánh nạn nho nhỏ bỗng nhiên tràn ngập hương thơm mê người chỉ O mới có.

Chu Trạch Khải trợn tròn nhìn, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc cũng shock.

Gương mặt Diệp Tu đỏ lên một cách bất thường, nhíu nhíu mày: “Tệ thật, hình như anh bị ảnh hưởng…”

Hắn nhìn về phía Chu Trạch Khải, ánh mắt mang theo sự có lỗi: “Thật xin lỗi Tiểu Chu nha, lừa cậu lâu như vậy, anh là Omega.”

Sau đó hắn bất ngờ bị làm.

Đi xem phim về, người đã bị đánh dấu, Tô Mộc Tranh kinh ngạc không thôi: “Anh không phải là đi hẹn hò với O kia sao?!”

Diệp Tu bị nhắc đến quả thực muốn khóc: “Cậu ta chính là một tên khốn khiếp! Dao của anh đâu rồi?!”

Bị Diệp Tu gọi là “Khốn khiếp”, A giả O, Chu Trạch Khải đi đằng sau, nghe thấy Diệp Tu nói vậy liền run lên, oan ức cúi đầu.

“…Cho nên đã nói với anh là không thể với fan được? Anh xem có mấy người với fan mà có kết quả tốt?” Tô Mộc Tranh lắc đầu thở một hơi, “Bất quá, tình huống giống như của anh, thực sự là quá thảm rồi.”

Diệp Tu quay đầu, đuổi Chu Trạch Khải đi: “Mau mau đi đi, anh không muốn nhìn thấy mặt cậu!”

Hai mắt Chu Trạch Khải chăm chăm nhìn Diệp Tu, trong tròng mắt đen tràn ngập sự lên án: Xuống giường liền trở mặt không nhận người, Diệp Tu, chúng ta đã đánh dấu nhau, đã trở thành bạn lữ rồi!

“Mau đi đi! Đừng làm phiền anh! Anh muốn đi ngủ một giấc.”

Sắc mặt của Diệp Tu thực sự rất khó coi, thân thể vừa mới bị đánh dấu bởi vì giao hòa tin tức tố mà trở nên khó chịu, Chu Trạch Khải nhìn sắc mặt Diệp Tu, cũng rất đau lòng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, muốn nói lại thôi, sau đó lặng lẽ quay đầu rời đi.

Diệp Tu nằm trên giường, chăm chú nhìn số điện thoại của Chu Trạch Khải trên màn hình di động, nội tâm đấu tranh một hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, vẫn là không nỡ xóa.

Ông đây cũng đã bị đánh dấu rồi, xóa còn có ích lợi gì chứ? Còn có thể tách khỏi hắn sao?!

Diệp Tu chôn mặt vào gối, chỉ an ủi bản thân là vẫn có thể trả thù tìm lại niềm vui bằng cách lạnh nhạt với bạn trai nhỏ.

Vì thế Diệp Tu liền không thèm để ý đến Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải lần trước biết được địa chỉ của Diệp Tu, rất siêng năng đến tìm Diệp Tu, nhưng lần nào cũng bị bắt đứng ngoài cửa, Chu Trạch Khải vô cùng oan ức:

Không phải trong sách viết là Omega khi bị đánh dấu sẽ cực kỳ dựa dẫm vào Alpha của mình sao? Chẳng lẽ Diệp Tu là trường hợp ngoại lệ?

Chu Trạch Khải vô cùng nghi ngờ, không biết môn sinh học của mình có phải là được giáo viên thể dục dạy không.

Diệp Tu tuy rằng vừa mới thất thân xong, nhưng dù sao cũng đã ký kết hợp đồng stream, hắn vẫn phải ngồi trước máy tính stream cho đủ thời gian, vì thế mà các khán giả ngồi đợi xem stream nhận ra rằng, Quân Mặc Tiếu đại đại thường ngày vẫn luôn lười nhác ôn hòa, dạo này bỗng trở nên táo bạo cực kỳ. Ngược chết đối thủ trên sân chưa chán, còn nhảy sang PK với một đại thần stream khác là Hoàng Thiếu Thiên, vừa đánh vừa chửi, chửi đến mức đối phương kích động muốn đi cắn thẻ tài khoản.

Làm fan hâm mộ trung thành, Chu Trạch Khải đương nhiên cũng ngồi xổm xem ở phòng trực tiếp của Diệp Tu. Để làm hài lòng vợ mình, hắn mỗi ngày vào buổi tối đúng giờ sẽ oanh tạc tên lửa trong phòng trực tiếp của Diệp Tu, một cái tên lửa đổi sang tiền thật tương ứng với 500 nhân dân tệ, ID thổ hào tên Ngày Đêm Không Rời một lần thả liền năm mươi cái, liên tục thả trong năm ngày, khiến cho khán giả khi vừa thấy Ngày Đêm Không Rời vào phòng, liền ồn ào:

Đại gia Ngày Đêm đến rồi!

Cứu mạng! Lát nữa chắc chắn sẽ có một đợt AOE tên lửa!

Cái này thực ra chính là một đợt AOE nhân dân tệ!



Diệp Tu cuối cùng cũng không nhịn được, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Trạch Khải mắng một trận:

“Nhiều tiền quá đúng không?! Có biết là phóng tên lửa anh chỉ nhận được một nửa không? Mấy ngày qua cống cho nhà đài hơn mấy vạn cậu không xót à? Còn không bằng trực tiếp chuyển khoản cho anh!”

Chu Trạch Khải ở phía bên kia chỉ dám “Ừ ừ a a” không dám phản bác câu nào, cảm thấy dỗ vợ thật khó, yêu đương cũng khó, kết hôn càng khó!

Hơn một tháng trôi qua, Chu Trạch Khải không được nhìn mặt Diệp Tu, nhưng ngược lại trở nên rất thân với Tô Mộc Tranh, mỗi lần đến Tô Mộc Tranh đều sẽ kéo hắn sang một bên cắn hạt dưa nói chuyện, sau đó cũng giúp hắn đi cửa sau, hướng Diệp Tu xin giúp hắn:

“Nhìn Tiểu Chu thử xem, đứa nhỏ kia rất tốt, anh cùng người ta cũng đã là quan hệ AO đã đánh dấu, rất đoan chính, còn làm giá cái gì?”

Diệp Tu vừa nghe thấy vậy, vung tay: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Anh còn lâu mới đi gặp cậu ta!”

“Được rồi được rồi, không nhìn không nhìn, gần đây tâm tình anh kém đi rồi, lại thức đêm nữa à? Khó trách ham ngủ không thèm ăn, anh cũng đừng có tu tiên mỗi ngày dẫn đến cơ thể bị hỏng nữa…”

Miệng của Tô Mộc Tranh thực sự rất đen, một tuần sau đó, Diệp Tu thực sự tu tiên dẫn đến cơ thể bị hỏng luôn.

Hôm đó, ngoại trừ cháo ra thì ăn cái gì vào Diệp Tu cũng nôn đến tối tăm mặt mũi. Tô Mộc Tranh lo lắng, pha cho Diệp Tu một cốc nước muối để làm sạch dạ dày, nhưng cũng không có tác dụng. Diệp Tu liên tiếp mấy ngày ăn cái gì nôn cái đó, cuối cùng nằm bẹp trên giường, cảm thấy hình như mình sắp chết, rốt cuộc quyết định muốn gặp mặt Tiểu Chu lần cuối.

Chu Trạch Khải ngồi bên giường, âm u nhìn chằm chằm Diệp Tu, đột nhiên khóe miệng cong lên cười.

Diệp Tu ném một cái gối tới: “Anh sắp chết rồi! Cậu còn cười?! Định tái giá đúng không?!”

Chu Trạch Khải nhanh chóng ôm lấy Diệp Tu, duỗi tay sờ sờ bụng hắn, an ủi nói: “Đừng tức giận.”

Diệp Tu trừng mắt một cái, dịch tay hắn lên: “Dạ dày ở chỗ này!”

Chu Trạch Khải lại đưa tay về chỗ cũ, xoa xoa: “…Là nơi này.”

…Diệp Tu kinh ngạc đến ngây người.

Hắn trầm mặc không nói gì, xoay người rúc vào trong chăn.

Chu Trạch Khải ngồi bên giường, có chút dở khóc dở cười, kéo kéo chăn: “Diệp Tu.”

Diệp Tu kéo mạnh một cái, quấn càng chặt hơn.

Chu Trạch Khải liền ôm cả hắn cùng chăn vào lòng, động tác nhẹ nhàng quá phận: “Đừng tức giận.”

Diệp Tu đang làm ổ trong chăn bỗng thấy sống mũi cay cay: Chu Trạch Khải nói hai lần “Đừng tức giận”, thế nhưng lời hắn còn chưa nói hết ——

Đừng tức giận, không tốt cho em bé.

Tính toán thời gian, khả năng này là rất lớn.

Sau nửa giờ, Diệp Tu cuối cùng cũng thò đầu ra, vẫn còn chưa từ bỏ: “Ði bệnh viện.”

Tô Mộc Tranh cũng đi theo, sau khi làm một loạt các loại kiểm tra, phát hiện ra mình sắp làm dì, bất ngờ mà nhảy nhót tưng bừng, gọi điện thoại cho Diệp Thu báo tin vui, giọng điệu so với bản thân mang thai còn vui hơn: "Diệp Thu! Anh sắp được làm cậu rồi! Có vui không! Bất ngờ không!"

Diệp Thu đang ngồi trong phòng làm việc phê văn kiện nghe vậy ngây ngốc vài giây, lúc này mới kịp phản ứng: Anh trai không phải mới đi xem mắt hai tháng trước sao, bây giờ sao đứa nhỏ cũng có rồi?! Chẳng lẽ chúng ta không ở cùng một chiều không gian?! Tiến triển này cũng quá nhanh đi?!

Mà Diệp Tu, tay cầm tờ giấy kết quả, cũng ngây ngốc hơn nửa ngày, bác sĩ ngồi đối diện đang nói chuyện với Chu Trạch Khải:

"Đứa nhỏ mới được 40 ngày, trông rất tốt, ba tháng đầu chính là giai đoạn nguy hiểm nhất, phải chú ý nghỉ ngơi, làm một ít những thứ mà thai phu thích ăn, nôn nghén sau ba tháng sẽ giảm bớt…"

Diệp Tu được Chu Trạch Khải nhẹ nhàng đỡ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đưa về nhà, nằm trên giường, Chu Trạch Khải hôm nay không về, vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Tu, tay thỉnh thoảng lại đặt lên bụng Diệp Tu, miệng vẫn cong lên, không cần nói cũng biết đang rất vui.

"...Ngày hôm đó, cậu là cố tình không nhắc anh uống thuốc đúng không?"

Diệp Tu nhớ lại bộ dạng muốn nói lại thôi của Chu Trạch Khải ngày hôm đó, mình hẳn là phải cảnh giác chứ, biện pháp quan trọng như vậy mà cũng quên, bọn họ đã đánh dấu nhau, tỷ lệ thụ thai gần như là 100%!

Chu Trạch Khải chột dạ, hắn ngày đó đúng thật là có nghĩ đến, nhưng cuối cùng lại không nói ra, cái này chắc là do tư tâm đi...Muốn cùng Diệp Tu tiến xa hơn.

Diệp Tu căn bản cũng lười trách hắn, huống hồ cái này cũng không có gì để tức giận cả, chỉ có thể yếu ớt thở dài một hơi, hắn là đang đi trên con đường không có lối về, sinh con nha! Tiền đồ một mảng tối tăm.

Ông bà Diệp gia khi biết tin Diệp Tu đang mang thai cũng kinh ngạc không thôi. Diệp mama tất nhiên cũng không thể tiếp thu nhanh được, mới hai tháng trước mình vẫn còn sầu não về vấn đề đối tượng của Diệp Tu, trong nháy mắt lại sắp trở thành bà ngoại.

Diệp mama cầm kính mắt, cảm thấy từ nhỏ đến lớn mình đều không theo kịp đứa con trai này.

Mà Chu papa cùng Chu mama khi biết tin, cũng mừng phát khóc, Trạch Khải nhà bọn họ cuối cùng khiến ba mẹ yên tâm, tự mình quyết định chuyện đại sự cả đời rồi!

Thừa dịp bụng vẫn chưa lớn hẳn, hai bên gia đình liền gặp mặt, thương lượng về vấn đề tổ chức đám cưới, Diệp Tu khi nghe thấy tin kết hôn thì da đầu liền tê dại, ngơ ngác sững sờ gật gật đầu. Dù sao thì đối với hắn, kết hay không kết cũng như nhau.

Hôn lễ, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Diệp Tu, được tổ chức rất đơn giản, chỉ mời người thân hai nhà, sau khi kết hôn liền chuyển đến ngôi nhà mà Chu gia đã chuẩn bị cho con trai. Sau khi phát hiện ra Diệp Tu đang mang thai, Chu Trạch Khải liền cấm ăn mỳ, cấm thức đêm, cấm chạy, cấm nhảy, cấm máy vi tính. Mỗi ngày như một con thỏ, u buồn không thôi.

Nhà đài stream bên kia sau khi biết tin cũng rất thấu hiểu, bày tỏ ý kiến có thể đợi qua giai đoạn ba tháng đầu rồi bắt đầu stream lại cũng được. Vì thế biết tin Quân Mặc Tiếu đại đại đột nhiên biến mất, giữa các fan liền truyền tai nhau tin hắn được Ngày Đêm đại đại bao nuôi, không chịu xuất đầu lộ diện.

Diệp Tu đúng thật là bị Ngày Đêm đại đại nuôi nhốt, cũng may mà Chu Trạch Khải vẫn còn tam tòng tứ đức. Diệp Tu nằm dài trên giường không chịu xuống, thế là hắn bưng đồ ăn lên tận đầu giường, Diệp Tu ăn được hai miếng xong không chịu ăn tiếp, hắn lại kiên nhẫn dỗ dành. Một bữa ăn thường thường phải kéo dài từ hai đến ba tiếng.

Tô Mộc Tranh sang một chuyến, vừa mới bước vào phòng, nhìn một hồi rồi che mắt rời đi, bày tỏ ý kiến không nhìn nổi: Chu Trạch Khải, này không phải chăm vợ nữa, nuôi tổ tông cũng không như thế này!

Giai đoạn nguy hiểm ba tháng đầu đã qua, tình trạng nôn nghén của Diệp Tu cuối cùng cũng tốt lên, lượng thức ăn cũng tăng lên, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Cùng lúc đó, lệnh cấm máy tính cuối cùng cũng được hủy bỏ, Diệp Tu lại được ngồi trước máy tính, lại được cắm thẻ tài khoản Quân Mặc Tiếu vào, suýt nữa òa khóc:

Đây mới là sinh hoạt, đây mới là cuộc sống, đây mới là tự do mà anh mong muốn!

Chu Trạch Khải vẫn ngoan ngoãn nhu thuận như khi mới quen, chỉ là đối với nguyên tắc thì rất cứng rắn. Vừa đúng mười giờ tối liền yêu cầu Diệp Tu tắt máy tính, Diệp Tu vì mang thai mà tâm tình thay đổi thất thường, bắt đầu giãy nảy lên.

"Mười một giờ."

"Hơn mười giờ rồi."

"...Mười giờ năm mươi."

"Mười giờ mười lăm."

"Đừng nói nữa, mười giờ bốn mươi! Không thể ít hơn!"

"Mười rưỡi."

Diệp Tu cắn răng vỗ bàn phím một cái: "Mười rưỡi thì mười rưỡi!"

Lúc mười rưỡi --

"Mười một giờ, lần này thật sự là mười một giờ."

Mặt Chu Trạch Khải đen lại: "...Diệp Tu…"

"Tam tòng tứ đức! Cậu quên rồi hả?! Theo anh thì phải có tam tòng tứ đức!"

"Ồ." Chu Trạch Khải gật đầu, duỗi tay tắt máy tính.

Diệp Tu trợn mắt há miệng.

Hôm sau, Diệp Tu gọi điện thoại kể khổ với Tô Mộc Tranh: "Không nghe lời! Cánh cứng rồi! Anh muốn li dị!"

"...Em nghĩ, anh Diệp Tu, nếu là em, thì cũng sẽ tắt máy tính…"

Hơn năm tháng, bụng của Diệp Tu cũng đã to lên, đứng lên cân, Diệp Tu che mắt không dám nhìn thẳng vào cân nặng hiện tại của mình.

Chu Trạch Khải sờ sờ bụng Diệp Tu, hôn một cái lên bụng, bảo bảo trong bụng nhúc nhích một chút như đáp lại, Chu Trạch Khải cười cong mắt, ngẩng đầu nhìn Diệp Tu: "Rất hoạt bát."

"Vô cùng hoạt bát, dạo này ngày nào cũng đạp anh." Diệp Tu oán giận một câu, nhưng cũng không tự chủ được mà sờ sờ cái bụng căng tròn.

Chu Trạch Khải ngồi xồm trên đất, đối diện với bụng Diệp Tu, giọng nói nghiêm túc giáo huấn một câu: "Nằm yên, không được đạp mama."

Như thể nghe được lời papa nói, bảo bảo trong bụng đột nhiên đạp mạnh một cái, bụng Diệp Tu có chỗ tự nhiên nhô lên mà bằng mắt thường cũng có thể thấy, sau đó rất nhanh trở lại như cũ.

"Aiyo nhóc con, Chu Trạch Khải em là cùng nó thông đồng sau lưng với nhau đúng không?!"

Chu Trạch Khải cười, đứng dậy ôm lấy Diệp Tu hôn xuống, hôn hôn một lúc liền có một hương thơm toát ra, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ở phòng khách?"

Sau khi bảo bảo được bốn tháng, Chu Diệp phu phu vừa mới cưới, cô quạnh không chịu nổi mà làm mấy cái. Chu Trạch Khải lúc đầu còn sợ tổn thương đến bảo bảo, kết quả sau khi hỏi bác sĩ thì bác sĩ bảo lúc này có thể sinh hoạt tình dục được rồi, không những không có vấn đề gì, mà còn có thể trấn an được tâm lý bất ổn của thai phu. Vì thế mà Chu Trạch Khải cực kỳ tuân thủ thực hiện, thỉnh thoảng lại "trấn an trấn an" Diệp Tu, người sáng nắng chiều mưa vì bụng lớn.

Diệp Tu sờ sờ chóp mũi, đỏ mặt: "...Lần nào cũng dùng chiêu này."

Diệp Tu cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của một thai phụ, đột nhiên chủ động xem sách hướng dẫn nuôi dạy trẻ, lần trước kiểm tra biết được đứa nhỏ trong bụng là một thằng nhóc. Từ khi con người phân ra có hai giới tính thì: Kiểm tra giới tính thứ nhất chính là hạng mục kiểm tra bình thường, chung quy thì chỉ có giới tính thứ hai mới ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, Diệp Tu nằm trên sofa nói chuyện với Chu Trạch Khải: "Tiểu Chu, em nghĩ con sau này sẽ là Alpha hay Omega?"

"Diệp Tu thích cái nào?"

"Ừm...làm Alpha tốt hơn, có như thế nào cũng sẽ không thiệt thòi…" Diệp Tu nhớ lại lịch sử đen tối nhất đời mình, chính là việc đóng giả làm Alpha, không nhịn được mà buồn bã chút xíu. Chu Trạch Khải cũng im lặng, hiển nhiên là cái đề tài này vô cùng nguy hiểm, hắn phải cẩn thận tránh đi, bằng không người kia sẽ rất dễ nổi giận, vì thế mà lái sang chuyện khác: "Táo, ăn không?"

"Không ăn," Diệp Tu ngồi xếp bằng trên ghế, nghiêm túc nhìn Chu Trạch Khải: "Tiểu Chu, nếu anh thực sự là Alpha, thì em định sẽ làm gì?"

Chu Trạch Khải lặng lẽ lùi về sau một chút: "Không...không thể...làm…"

"Hử?" Diệp Tu nhích lại một chút, hơi híp mắt: "Nếu anh thực sự là Alpha, em định ép buộc làm anh à?"

Trán Chu Trạch Khải bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ấp úng không dám trả lời, Diệp Tu nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn lúc đó chắc chắn là định như vậy, liền giận dữ, giơ chân đạp một cái: "Mịa! Em âm mưu lâu rồi đúng không! Dù anh có phải là Omega hay không cũng đều quyết định làm đúng không?!"

"Diệp Tu…" Chu Trạch Khải bắt lấy chân hắn: "...đã qua rồi."

Diệp Tu đương nhiên biết chuyện này đã qua, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy không vui, đặc biệt là Chu Trạch Khải lúc mới quen còn giả bộ ngoan ngoãn làm hắn rơi vào bẫy, trong lòng càng không vui, hắn ngồi dậy đến trước máy tính: "Anh đi stream."

Hôm nay sát khí của Quân Mặc Tiếu đại đại rất nặng, dù Diệp Tu chỉ để lộ mỗi bàn phím cũng chuột, khán giả không thể thấy mặt của Diệp Tu, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói, nghe cách Diệp Tu nói chuyện, mọi người đều biết là hôm nay Quân Mặc Tiếu đại đại lại cãi nhau với chồng rồi…

Quả nhiên, khán giả lại được xem một chương trình trực tiếp lúc tám giờ có tên là "Thai phu cố tình gây sự".

"Diệp Tu, ăn chuối."

"Ngán, không ăn."

"...nho thì sao?"

"Có hạt, không ăn."

"...không hạt."

"Không ăn!"

"Vậy dâu tây? Không có hạt, gần đây, cũng không ăn."

"Không ăn."

Một lát sau, ông chồng hai mươi tư hiếu trong truyền thuyết của Quân Mặc Tiếu đại đại trở lại, Diệp Tu kêu lên: "Anh đã nói là không ăn dâu tây!"

"Ngoan, rất ngọt."

"Ngọt anh cũng không-- Móa!"

Quần chúng khán giả hãi hùng khiếp vía, dồn dập bình luận hỏi thăm:

Quân Mặc Tiếu đại đại, sao rồi?

Lẽ nào ông chồng hai mươi tư hiếu kiêm người hầu kiêm bảo mẫu không nhịn được mà động thử với Quân Mặc Tiếu đại đại?!

Nói thật, nếu vợ tui mà như vậy thì tui cũng không chịu nổi…

Chậc chậc, Omega khi mang thai tâm tình rất mẫn cảm, lại còn yếu đuối nữa…

"Chu Trạch Khải! Tối này sang phòng khách ngủ cho anh!"

Chu Trạch Khải tay cầm một quả dâu tây mặt đầy vô tội, Diệp Tu đột nhiên kêu một tiếng khiến hắn giật mình, kết quả Diệp Tu sờ sờ bụng một cái rồi quay đầu tức giận với hắn, làm Chu Trạch Khải không hiểu chuyện gì: "...Hả?"

"Em chọc anh!"

"...không có…"

"Còn nói không có?! Con trai em vừa đá anh một phát này!"

"..."

Mười tháng sau, Diệp Tu thuận lợi sinh ra một thằng nhóc nặng bảy cân, Quân Mặc Tiếu đại đại đánh đâu thắng đó trên đấu trường nay lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, mà Chu Trạch Khải vẫn luôn ngồi ở bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn đợi hắn tỉnh dậy.

Diệp Tu gần như cạn kiệt sức lực khi ra khỏi phòng giải phẫu, cũng may là việc sinh đẻ diễn ra thuận lợi, nằm trên giường một lát liền thiếp đi. Chu Trạch Khải lần đầu được làm cha tuy rằng rất vui sướng, nhưng tâm vẫn đặt trên người Diệp Tu, trong khi mọi người đang quây lại xung quanh bảo bảo thì hắn vẫn ngồi bên giường nhìn Diệp Tu. Tô Mộc Tranh cùng Diệp Thu hai người cứ ríu ra ríu rít không ngừng xung quanh bảo bảo, Chu Trạch Khải một câu cũng không lọt vào tai, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Diệp Tu.

Chu mama vỗ vai hắn, nói: "Trạch Khải, con cũng đừng quá căng thẳng. Tiểu Diệp chỉ là đang nghỉ ngơi mà thôi, sinh con nào có dễ dàng gì."

Chu Trạch Khải vẫn luôn nắm chặt tay Diệp Tu, cau mày, đợi nửa buổi mới nói được hai chữ:

"Do con."

Tô Mộc Tranh thở dài, quay đầu nói với Diệp Thu: "Anh Diệp Tu tìm được một người chồng như này, không thiệt thòi, tuyệt đối không thiệt thòi."

"Không thiết thòi?!" Diệp Thu chỉ tay vào đứa cháu nhỏ đang nằm ngủ say sưa trong nôi: "Hai mắt một mũi không một điểm nào giống anh trai cả! Giống Chu Trạch Khải như đúc!"

"Chậc chậc, ngoại hình giống Tiểu Chu cũng tốt, sau lớn lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai! Nếu như giống Diệp Tu thì cảm thấy sau này dù không phải Omega đi chăng nữa cũng chắc chắn bị đè."

"..."

Tô Mộc Tranh hiểu ra, vỗ vỗ vai Diệp Thu cười ha hả: "Em quên mất bọn anh là song sinh, nhưng mà, em tin tưởng anh sẽ không tự tìm đường chết như anh trai anh."

Diệp Tu đang mơ đẹp thì bị tiếng khóc nỉ non của con trai đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Chu Trạch Khải đang luống cuống tay chân ôm bảo bảo, hộ sĩ đi tới nói: "Để mẹ cho bé con bú sữa đi, chắc là đói lắm rồi!"

Nghe thấy hai chứ này, Diệp Tu như bị sét đánh bên tai.

Nói thật, bấy nhiêu năm qua, Diệp Tu chưa từng coi bản thân là một Omega, tuy rằng hồi trung học hắn có được học về cách sinh con, nhưng đến phiên bản thân ra trận, Diệp Tu lập tức rối rắm, đầu tiên là vươn tay sờ sờ ngực mình, chỉ sợ sờ thấy gò bông đào cup C.

Hộ sĩ trực tiếp ôm bé con nhét vào ngực Diệp Tu: "Không có sữa cũng phải cho con bú! Bú nhiều thì sẽ có, ngày thường nhớ xoa bóp, sẽ giúp thông tuyến sữa."

Hộ sĩ nói xong liền đi ra ngoài, Diệp mama cùng Chu mama hai mặt nhìn nhau, rất ăn ý mà cùng nhau rời đi, còn lại mỗi Chu Trạch Khải ở trong phòng bệnh, xấu hổ nhìn Diệp Tu: "...Đút như nào?"

Diệp Tu liếc mắt nhìn con trai đang nỉ non khóc trong lòng, đành cởi khuy áo ra, Chu Trạch Khải cũng giúp một tay, nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ nhỏ của bảo bảo lại gần, thuận tiện liếc nhìn ngực của Diệp Tu một chút, mặt đột nhiên đỏ ửng.

Diệp Tu cảnh giác nói: "...Em đừng có góp vui, không có phần cho em đâu."

Chu Trạch Khải nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, vội vàng lắc đầu, bị hiểu lầm là muốn tranh thức ăn với con...Oan quá!

Cũng không biết là có hút được sữa hay không, nhưng đứa nhỏ trong ngực lại ăn đến hứng khởi, ăn xong lại ngủ. Chu Trạch Khải thận trọng ôm bảo bảo về nôi, đắp kín chăn, rồi lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu.

Diệp Tu sờ sờ ngực, núm vú ban đầu nhạt màu nay đã bị hút đến sưng đỏ. Diệp Tu kỳ thực khá quen với tình huống này, bởi vì cha của đứa nhỏ, người đang ngồi bên cạnh hắn, cũng có sở thích như vậy. Trong thời gian mang thai thì hai người họ cũng giày vò nhau không ít lần, và lần nào ngực hắn cũng bị gặm đến ngứa.

Chu Trạch Khải gọt cho Diệp Tu một quả táo, hai người câu được câu không nói chuyện. Diệp Tu lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng:

"Con chúng ta tên gì?"

Chu Trạch Khải sững sờ, lắc đầu, bày tỏ ý kiến cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.

"Diệp Tu, nghĩ một cái."

Diệp Tu liếc mắt nhìn một cái, rụt người vào trong chăn: "Anh không nghĩ đâu, nó không có giống anh."

Chu Trạch Khải cúi đầu trầm tư một lúc, nghĩ về cuộc sống sau này cùng với Diệp Tu, con ngươi lập tức mềm xuống, nhẹ nhàng nói: "Vậy...gọi là Tiểu Diệp Tử đi."

"...Tiểu Diệp Tử?" Diệp Tu ngây ra vài giây, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Chu Trạch Khải.

Vành tai nháy mắt đỏ ửng lên, Diệp Tu lẩm bẩm một tiếng "Em mới nhỏ", sau đó liền xoay người không để ý đến Chu Trạch Khải, hóa ra là lên Weibo thông báo tin tốt:

[Hình ảnh.jpg]

Con trai anh tên là Tiểu Diệp Tử, rất đáng yêu đúng không?

Chu Trạch Khải lướt thấy cái Weibo này, cong mắt cười, tiến lại ôm Diệp Tu một cái: "Diệp Tu."

"Hả?"

"Em yêu anh."

Diệp Tu gật đầu, không được tự nhiên mà dời tầm mắt: "Ừm."

"Cũng yêu, Tiểu Diệp Tử." Chu Trạch Khải ôm chặt hắn, rúc đầu vào vai hắn cọ cọ: "Hai Diệp Tử, đều yêu."

"...Ừ."

Diệp Tu không thể không thừa nhận, tuy rằng đóng giả A không được, ngược lại còn bị đè, nhưng nhặt được một người chồng tam tòng tứ đức như này, nhân sinh thật có lời.
 

Trịnh Thị Hằng

Gà con tiến hóa
Bình luận
15
Số lượt thích
41
#2
Ui ui ui, ít người chèo thuyền Chu - Diệp vậy ư? Hay là ít người đọc thể loại ABO này? Tui là tui cũng muốn có 1 a chồng đẹp trai, nhiều tiền lại còn tâm tòng tứ đức giống Tiểu Chu aaaaa. Chỗ nào còn mặt hàng này vậy, tui muốn đổi vs ông chồng ở nhà, ahuhu. Soft quá r, t cũng thích Tiểu Diệp tử......
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
Ui ui ui, ít người chèo thuyền Chu - Diệp vậy ư? Hay là ít người đọc thể loại ABO này? Tui là tui cũng muốn có 1 a chồng đẹp trai, nhiều tiền lại còn tâm tòng tứ đức giống Tiểu Chu aaaaa. Chỗ nào còn mặt hàng này vậy, tui muốn đổi vs ông chồng ở nhà, ahuhu. Soft quá r, t cũng thích Tiểu Diệp tử......
Ít thiệt ? Thỏ ngồi đợi đồng đảng dạo fic Chu Diệp đây?
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#5

Bình luận bằng Facebook