Hoàn [All Diệp] Một Vụ Hiểu Lầm Nhỏ Bằng Trời

Mượn Hoa Hiến Phật

Farm exp kiếm sống
Bình luận
11
Số lượt thích
114
#1

Cre hình:G77@5月滿千免運
[All Diệp] Một Vụ Hiểu Lầm Nhỏ Bằng Trời
Tác giả:悠悠堇
Link convert:Link
Edit: Mượn Hoa Hiến Phật
Beta: Cecilia
_____________________________________________​

Đây là một vụ hiểu lầm to bằng trời


Mùa giải thứ mười một, Ngôi Sao Cuối Tuần, cục thể thao điện tử không biết nổi điên cái gì, quyết định giao cho đội quán quân mùa trước là Hưng Hân tổ chức.

Không ít fan lo lắng không biết việc này có thể trông cậy được hay không.

Mọi người đều biết, Hưng Hân có một vấn đề vô cùng lớn so với các chiến đội khác —— không có cơ sở kinh tế. Đối với vấn đề này có thể cùng Hưng Hân ngang sức ngang tài chỉ có Lôi Đình.

Cho dù thực lực đã được chức quán quân chứng thực, nhưng ấn tượng về một chiến đội rễ cỏ vẫn được in sâu trong lòng mọi người.

Điều này khiến bà chủ Trần cảm thấy rất oan ức, bọn họ Hưng Hân đúng là so vói các chiến đội khác có kém hơn. . . ít ra cũng không quá nghèo, hơn nữa còn sở hữu một hoàng tử quảng cáo là đồng chí Bao Vinh Hưng.

Tóc vàng, cao một mét tám, có cơ bắp, lớn lên đẹp trai, mặc cái áo thun trong liền lộ ra hai bắp tay, làm đám nữ sinh mới lớn chết mê chết mệt.

Nói gì thì nói Bao Vinh Hưng lúc im lặng cũng rất đẹp trai.

Là sự kiện quan trọng mỗi năm một lần của Liên minh Vinh Quang, Ngôi Sao Cuối Tuần được đầu tư không nhỏ, tuy việc bán vé cũng có không ít lời, nhưng vị trí của của ban tổ chức giống như một loại vị thế: chỗ đứng tượng trưng, chiến đội cũng phải ra ít máu.

Bất quá chút HP ấy Hưng Hân vẫn đủ, nói cách khác, cho dù thật sự không đủ tiền, bọn họ còn có hai người Diệp Tu (Thu) và Đường Nhu, phiên dịch là làm máy tiếp viện bằng vàng hình người.

Sau khi trở lại từ Zurich, Diệp Tu liền ăn bám ở Hưng Hân không chịu đi, còn cấu kết với Ngụy Sâm cùng nhau làm chuyện xấu, ở trong game gây sóng gió, thỉnh thoảng lại muốn biến thành quỷ, khiến cho các công hội khác khổ không kể siết, chỉ có thể nhờ đại thần chiến đội hỗ trợ hỗn chiến cùng hai tên cầm thú này.

Kỳ nghỉ hè qua đi, các đại thần đều phải tập trung thi đấu, người có thể trừng trị Diệp Tu cùng Ngụy Sâm coi như không có, hai người này liền coi trời bằng vung, trong nháy mắt hình tượng công hội Hưng Hân biến thành hồng thủy mãnh thú(quái vật lũ lụt), khiến người khác nhìn vào chỉ muốn trốn đi xa, một giây cũng không muốn ở lại.

"Có lẽ là do tôi hơi quá đáng." Ngày đó, Diệp Tu nằm trên ghế sa lông thở dài, "Là do tôi bắt nạt bọn họ, nên mới phải chịu báo ứng."

Trần Quả lườm hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Có ai lại đi nguyền rủa chính mình như cậu không?”

Ngụy Sâm không chút lưu tình cười nhạo: "Ta cảm thấy chuyện này có phải vậy hay không rất khó nói, nếu không bà chủ, bà từng nhìn thấy người nào đi trên mặt đất bằng phẳng có thể tự mình té chưa?"
Diệp Tu thuận tay ném công tử (búp bê) màu vàng vẫn luôn ôm trong ngực mà mấy ngày trước Mạc Phàm đi khu vui chơi lấy được tặng hắn vào mặt Ngụy Sâm.
Mạc Phàm ngồi bên cạnh nhìn thấy hành động của hắn mấp máy môi, đem công tử vừa đoạt lại từ tay Ngụy Sâm nhét trở về ngực của Diệp Tu: "Cho anh, không cho phép ném lung tung."

Diệp Tu nghe vậy chớp chớp mắt, ôm chặt công tử: "Ừ, lát nữa anh lập tức giặt lại nó, bị bẩn rồi."

"Đệt! Bẩn cái gì!” Ngụy Sâm cảm thấy mình là người có quyền nghi ngờ việc Diệp Tu có ý công kích mình nhất.

Lúc này cửa lớn của Thượng Lâm Uyển mở ra, bước vào là Bao Vinh Hưng đội mũ len cùng đeo mắt kính gọng đen đang giơ túi nhựa trong tay lên: "Lão đại em mua rất nhiều gân trâu gấm, anh nhanh chóng ăn nhiều một chút! Chẳng phải có câu nói, ăn gì bổ nấy hay sao."

Diệp Tu bật cười: "Vậy cảm ơn em trước."

Mọi chuyện là như thế này, ngày hôm trước Diệp Tu cùng Ngụy Sâm đi qua cửa hiệu đối diện mua thuốc lá, Diệp Tu không biết làm thế nào lại ở trên mặt đất ngã lộn mèo một cái, bị Ngụy Sâm cười nhạo một trận, Ngụy Sâm ban đầu cảm thấy không có chuyện gì, đợi mấy tiếng sau khi trở về Thượng Lâm Uyển , hắn nghệch mặt nhìn Diệp Tu ngồi kế bên hắn mắt cá chân sưng to.

Vì thế động vật trân quý được chăn nuôi theo hình thức thả rông Diệp Tu dưới sự lo lắng của quần chúng và sự bình tĩnh của bản thân được đưa đến bệnh viện, bác sĩ bị tư thế oanh liệt của họ dọa giật nảy mình, còn tưởng là nạn nhân bị tai nạn xe cộ xuất huyết hay gì đó, sau khi kiểm tra xong hóa ra chỉ là bị trật mắt cá chân, Bao Vinh Hưng tức giận: "Cái gì gọi là chỉ là!"

Bác sĩ bị dọa suýt chết tưởng rằng phòng khám dởm ở đối diện đến đập bảng hiệu.

Tóm lại, tuy nhìn qua bị sưng to rất đáng sợ, nhưng không có việc gì quá đáng lo, đi vẫn có thể đi, chỉ là tạm thời ít di chuyển lại một chút.

Trên đường trở về Bao Vinh Hưng bảo muốn cõng Diệp Tu, Diệp Tu hết sức cảm động, cũng vô cùng kiên định bảo là không cần, sau đó lập tức bị bế công chúa mang về.

Dễ dàng bị nam nhân khác bế lên khiến Diệp Tu chỉ có thể đem mặt chôn sâu vào ngực Bao Vinh Hưng để người khác không nhìn thấy được tướng mạo của hắn, bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại của bản thân.

Từ ngày đó trở đi, Diệp Tu từ động vật trân quý được chăn nuôi theo hình thức thả rông trở thành động vật trân quý được chăn nuôi theo hình thức nuôi nhốt.

Thời điểm tắm rửa buổi tối, Phương Duệ xung phong nhận việc: "Để tui giúp ông tắm!"

Ngụy Sâm cười lạnh: "Ta và hắn cùng một phòng, dĩ nhiên là ta phải giúp hắn tắm rửa."

Tin tưởng vào khả năng kéo thù hận hằng ngày của mình cùng lo lắng việc hai tên này sẽ lấy việc công trả thù riêng, Diệp Tu mặt đầy tiếc nuối từ chối ý tốt của bọn họ, nhờ Kiều Nhất Phàm giúp hắn đi vào phòng tắm.

Tắm được một nửa, ngay lúc Kiều Nhất Phàm sắp vì nhiệt độ trên mặt mình và hơi nước trong phòng tắm mà ngất đi, Bao Vinh Hưng ầm ầm đẩy cửa đi vào, cao hứng cùng phấn chấn muốn giúp Diệp Tu chà lưng.

Toàn bộ cơ thể chìm vào trong bồn tắm, ngay lập tức cái chân được gác trên thành bồn tắm của Diệp Tu bị Bao Vinh Hưng xách lên như xách gà con, Kiều Nhất Phàm tuy không quá muốn rời khỏi, nhưng nếu không đi ra ngoài bổ sung thêm không khí, hắn sẽ có khả năng bị thiếu dưỡng khí.

Sữa tắm trong tay Bao Vinh Hưng xoa đi xoa lại trên tấm lưng bóng loáng của Diệp Tu, Diệp Tu bị xoa có chút cảm giác kỳ dị thoải mái: "Bánh Bao ngươi trước đây có học kỹ năng tắm?"

"Không có a." Bao Vinh Hưng trả lời.

"Phải vậy không, kỹ thuật của ngươi cũng không tệ lắm."

Bao Vinh Hưng vui vẻ nói: "Thế à! Lão đại cảm thấy thoải mái không!"

"Ừ."

"Thế nhưng ta còn chưa bắt đầu xoa, " Bao Vinh Hưng nói, "Ta chỉ là đang sờ."

". . ." Diệp Tu trầm mặc nháy mắt, hắn không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Bởi vì lão đại nhìn qua cảm giác sờ rất tốt." Bao Vinh Hưng thành thực đáng yêu.

". . . Ngươi vui vẻ là được rồi."

"Được rồi lão đại!" Bao Vinh Hưng nghiêm túc chứng thực lời nói của lão đại, đem lão đại sờ soạng từ đầu đến đuôi, vô cùng hài lòng.

Diệp Tu: ". . ."

Qua mấy ngày, chân Diệp Tu còn chưa có lành hẳn, ngày khai mạc thứ nhất của Ngôi Sao Cuối Tuần đã đến.

Hưng Hân ban đầu định để Diệp Tu lên làm người chủ trì, đừng xem tên này bình thường hay kéo thù hận, hắn nếu muốn làm chính sự vẫn rất tốt

Chỉ là Diệp Tu bây giờ có thể đứng trong thời gian giài hay không, Trần Quả rất lo lắng.

"Không sao." Diệp Tu đảm bảo với nằng, nhưng Trần Quả không tin, Diệp Tu cũng rất bất đắc dĩ.

"Lão đại! Ta mang đồ tốt về!"

Từ bên ngoài quay về Bao Vinh Hưng đang đẩy xe lăn không biết lấy được từ chỗ nào, Trần Quả khóe miệng co giật, chỉ là chân bị trật mà thôi, ngồi xe đẩy thì đúng là chuyện bé xé ra to.

Nhưng Diệp Tu mặt đầy yên tâm thoải mái ngồi lên.

". . ." Trần Quả cảm giác mình đối với độ mặt dày của Diệp Tu đúng là có chút không biết hết.

Vì thế một đám người Hưng Hân như lúc trước đi thi đấu nghênh ngang đi ra khỏi Thượng Lâm Uyển đến nơi tổ chức, chỉ là lần này có chút khác biệt, ví dụ như người đi ở giữa lại ngồi xe lăn, nhưng dù như vậy, khóe miệng hắn vẫn mỉm cười, nhìn qua tràn ngập tình yêu đối với cuộc sống cùng khát khao đối với tương lai.

Mới vừa đi khỏi cửa chính của bọn họ liền nhìn thấy đại thẩm tay đang mang theo giỏ thức ăn, đại thẩm nhìn Diệp Tu sững sờ, sau đó mặt đầy bi thương từ trong giỏ thức ăn lấy ra một cây bông cải xanh, đặt ở trên đầu gối Diệp Tu. Bọn Diệp Tu có thể nghe thấy nàng một bên đi một bên đau lòng:"Một thanh niên dễ nhìn như thế, tuổi trẻ như vậy thế nào lại. . ."

". . ." Diệp Tu tâm tình phức tạp.

Khi đẩy đến phụ cận Cung thể thao Tiêu Sơn, bọn họ nhìn thấy một đám người mặc đồng phục Bá Đồ, có lẽ là biết Hưng Hân không có ý thức thần tượng mà đi cửa chính, vì thế liền quang minh chính đại mai phục tại đây.

Trần Quả nhìn thấy bình nước quen thuộc trong tay họ.

"Bánh Bao, tình trạng báo động." Tô Mộc Tranh lạnh lùng nói.

"Đã rõ." Bao Vinh Hưng bắt đầu bẻ khớp ngón tay.

Cùng lúc đó, đám fan Bá Đồ kia cũng nhìn thấy bọn Diệp Tu, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Tu ngồi trên xe lăn, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng hoang mang, tràn đầy chấn kinh cùng không thể tin được, dường như đã giãy dụa rất lâu, cuối cùng cũng tản ra.

Trần Quả trợn mắt há miệng:”Chuyện gì thế này?"

Diệp Tu vuốt vuốt bông cải xanh trong ngực: "Ta phát hiện ngồi xe lăn rất tốt, trước đây không phát hiện thế giới thiện lương hữu hảo hữu hảo như thế. Ta quyết định, ta muốn ngồi xe lăn cả đời."

Trần Quả giận đến muốn đánh hắn.

Đến khi bọn họ đến hành lang bên ngoài phòng nghỉ dành cho tuyển thủ, nhìn thấy không ít tuyển thủ đứng tán gẫu ở bên ngoài, bọn hắn vừa quay qua liền nhìn thấy Diệp Tu, sau đó trầm mặc một giây.

"…" Chu Trạch Khải bất ngờ là người thứ nhất chạy tới, tốc độ không thua gì vận động viên chạy nước rút.

"Đệch, Lão Diệp ông. . . Không việc gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì ông cũng không được xem thường cũng không được từ bỏ, tui sẽ nuôi ông cho nên ông không cần phải lo lắng gì cả.”

Hoàng Thiếu Thiên cũng dùng năng lực phản ứng không thua gì Chu Trạch Khải chạy vọt tới, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Diệp Tu kinh hãi quá độ trên mặt vẫn chưa qua đi, bất quá đã hùng hồn nói một tràng.

Đoàn người dần dần hướng về bên này tụ lại, Hàn Văn Thanh cau mày đứng bên trái xe lăn: "Chuyện xảy ra khi nào? Vì sao trước đây không nói?"

Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc: "Tôi cũng tò mò."

Dụ Văn Châu ngoài cười nhưng trong không cười: "Chuyện lớn như vậy ắt hẳn nên nói cho chúng ta một tiếng chứ."

Tôn Tường hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào một câu: "Chính là. Ông không phúc hậu."

Lúc này sau lưng vang lên giọng nói của Tôn Thiết Bình: "Tại sao lại thế này? Giải thích."

Diệp Tu quay đầu, phát hiện là Nghĩa Trảm đã đến rồi, Lâu Quan Ninh lần đầu tiên quên tôn kính đối với tiền bối chạy vọt lên trước Tôn Thiết Bình mặt đã đen sì, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Không sao cả Diệp thần mặc kệ tốn bao nhiêu tiền đều sẽ chữa khỏi chân của anh."

Văn Khách Bắc: "Xuất ngoại, chúng ta xuất ngoại chữa trị."

Diệp Tu: ". . ."

Tiếng người huyên náo, đám đại thần này ông một câu tui một câu lòng đã sớm cuộn thành đoàn.

"Cái kia,…" trong đoàn người, giọng nói của Diệp Tu có cảm giác cực kì đơn bạc, ngữ khí cũng hiếm thấy có chút ngượng ngùng, "Chân anh chỉ bị trật mà thôi."

Diệp Tu đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận một tràng trào phúng như mọi khi, nhưng qua mấy giây vẫn không thấy có gì.

Diệp Tu có chút nghi hoặc đến ngẩng đầu nhìn đám người kia, Chu Trạch Khải đại diện quần chúng phát biểu ý kiến: "Không có chuyện gì thì tốt."
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#3
Bác sĩ bị dọa suýt chết tưởng rằng phòng khám dởm ở đối diện đến đập bảng hiệu.
Thời buổi không chỉ quán net sợ bị đập bảng hiệu mà đến bệnh viện cũng vậy ?
"Ta phát hiện ngồi xe lăn rất tốt, trước đây không phát hiện thế giới thiện lương hữu hảo hữu hảo như thế. Ta quyết định, ta muốn ngồi xe lăn cả đời."
Mặt dày vô sỉ no limit là đây. Fan Bá Đồ có lưu manh côn đồ cũng là có văn hóa, không đánh người tàn tật. Có điều tới lúc fan Bá Đồ biết Diệp Tu chỉ bị trật chân không biết sẽ như thế nào?
"Đệch, Lão Diệp ông. . . Không việc gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì ông cũng không được xem thường cũng không được từ bỏ, tui sẽ nuôi ông cho nên ông không cần phải lo lắng gì cả.”
vs
Văn Khách Bắc: "Xuất ngoại, chúng ta xuất ngoại chữa trị."
Thế giới của người có tiền là đây ?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Tui nhận thấy sự vô sỉ của ổng đúng là không ai đọ nổi mà :)
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#6
Nói gì thì nói Bao Vinh Hưng lúc im lặng cũng rất đẹp trai.
Có nghĩa là vừa mở miệng thì khí chất soái ca tan như khói thuốc : ))
Mạc Phàm ngồi bên cạnh nhìn thấy hành động của hắn mấp máy môi, đem công tử vừa đoạt lại từ tay Ngụy Sâm nhét trở về ngực của Diệp Tu: "Cho anh, không cho phép ném lung tung."
Toi chèo thuyền Diệp Phàm chèo từ chính văn sang đây ư ư ;A;
sau khi kiểm tra xong hóa ra chỉ là bị trật mắt cá chân, Bao Vinh Hưng tức giận: "Cái gì gọi là chỉ là!"
Bác sĩ bị dọa suýt chết tưởng rằng phòng khám dởm ở đối diện đến đập bảng hiệu.
Đây là động vật quý giá cần được bảo tồn, trật mắt cá chân cũng coi là chuyện to như voi bác biết không?! - Bánh Bao said.
Tội nghiệp bác sĩ thiệt sự *thắp nến* = ))
Cùng lúc đó, đám fan Bá Đồ kia cũng nhìn thấy bọn Diệp Tu, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Tu ngồi trên xe lăn, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng hoang mang, tràn đầy chấn kinh cùng không thể tin được, dường như đã giãy dụa rất lâu, cuối cùng cũng tản ra.
Fan Bá Đồ khẩu xà tâm phật giống như đội trưởng chiến đội bọn họ vậy = ))))
Diệp Tu quay đầu, phát hiện là Nghĩa Trảm đã đến rồi, Lâu Quan Ninh lần đầu tiên quên tôn kính đối với tiền bối chạy vọt lên trước Tôn Thiết Bình mặt đã đen sì, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Không sao cả Diệp thần mặc kệ tốn bao nhiêu tiền đều sẽ chữa khỏi chân của anh."
Văn Khách Bắc: "Xuất ngoại, chúng ta xuất ngoại chữa trị."
Hậu cung anh Diệp mở rộng ra cả tụi nhà giàu Nghĩa Trảm luôn rồi : ))
 

Bình luận bằng Facebook